Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475: Tôi cũng nghe thấy âm thanh đó
“Nhất Trụ, anh đừng trách Vĩnh Khang, dù sao anh ấy cũng không hiểu nơi này bằng anh”.
Trần Tiểu Túy vội vàng lên tiếng nói giúp Diệp Vĩnh Khang.
Mao Nhất Trụ trợn mắt lẩm bẩm: “Bởi vì không hiểu nên mới phải nghe theo lệnh”.
“Được được được, tôi sai rồi, lần sau nhất định tôi sẽ nghe theo lệnh”.
Diệp Vĩnh Khang sợ cậu ta cằn nhằn không dứt nên nhanh chóng chắp tay với đối phương, nhưng cuối cùng lại bổ sung một câu: “Chẳng qua là tôi cũng không dám bảo đảm hoàn toàn, dù gì thì có một vài hành động là phản ứng bản năng của tôi”.
“Ví dụ như lúc bị uy hiếp hay bị tấn công, nhiều khi cơ thể tôi sẽ tự động gây ra phản kích mà tôi không thể khống chế được”.
“Haiz, thôi thôi, anh cố gắng khống chế đi, đừng khiến mọi người bị rơi vào bẫy là được”.
Mao Nhất Trụ chỉ đành phất tay thở thật dài.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì vừa trải qua cảnh tượng quái quỷ, cho nên lúc này Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh không còn giữ được vẻ bình tĩnh lúc vừa lên núi.
Thế giới quan vô thần của hai cô gái đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Đã đi vào thì không còn đường quay đầu nữa, cho nên bây giờ mọi người tốt nhất đừng nghĩ ngợi linh tinh làm hao phí sức lực”.
Mao Nhất Trụ đi trước mở đường lại như đoán biết được suy nghĩ của mấy người phía sau.
Diệp Vĩnh Khang siết chặt tay Trần Tiểu Túy, mỉm cười an ủi: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, có anh ở đây rồi”.
Trần Tiểu Túy quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, cũng khẽ cười cười, nhất thời trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
“Vĩnh Khang, anh nói lớp sương mù dày đặc mà chúng ta vừa đi qua và hai giọng nói bắt chước thanh âm của bà nội em và bà của Tịnh Tịnh là thế nào?”
Trần Tiểu Túy tò mò hỏi.
Không đợi Diệp Vĩnh Khang mở lời, Mao Nhất Trụ đi tuốt phía trước đột nhiên lớn tiếng hô: “Bất vô cấm kỵ, bất vô cấm kỵ!”
Sau khi hô xong, cậu ta vẩy một lá bùa vàng về phía trước, sau đó chắp tay vái ba vái, lúc này mới quay đầu qua trầm giọng nói: “Có phải đã quên tôi vừa mới nói gì rồi không, tuyệt đối không được bàn tán, nếu bị thứ đó nghe được thì hậu quả nghiêm trọng đấy!”
Trần Tiểu Túy sợ hãi câm như hến.
Diệp Vĩnh Khang không vui nói: “Cậu có thể nói chuyện bình thường mà, sao lại nghiêm mặt làm gì?”
Mao Nhất Trụ nhìn vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang không đúng lắm, mới lẩm bẩm: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người thôi”.
“Vĩnh Khang, đừng nói nữa!”
Trần Tiểu Túy lo Diệp Vĩnh Khang nói tiếp, vội vàng kéo tay đối phương, lúc này Diệp Vĩnh Khang mới bỏ qua.
Diệp Vĩnh Khang trước nay là người luôn bao che khuyết điểm người của mình, không cần biết là đúng hay sai, chỉ cần dám nói người của anh, anh nhất định trả đủ.
Vù vù!
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm như núi lở sóng gầm.
Âm thanh này hệt như đang có mười triệu con ve sầu đang cùng nhau cất tiếng, khiến cho người nghe choáng đầu hoa mắt.
“Hỏng rồi, đã bảo các người im miệng đi mà không chịu nghe, chuốc lấy phiền phức rồi”.
Lông mày Mao Nhất Trụ nhíu lại, nhanh chóng rút một lá bùa vàng trong túi xách ra, cắn da ngón tay rồi bôi lên đó một vệt máu đỏ, lớn tiếng nói với phía trước: “Hỡi sơn thần địa tiên, chúng tôi đi ngang nơi đây vô tình xúc phạm, mong các vị giơ cao đánh khẽ”.
Sau khi nói xong, lá bùa vàng đột ngột được ném ra.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi lá bùa vàng kia được ném ra, trời đang không có gió nhưng nó lại nhẹ nhàng bay bay khắp bốn phương.
Mấy chục tấm bùa vàng chia nhau ra treo trên mấy chục thân cây già cỗi, tiếp sau đó, một cơn gió mang theo mùi máu tanh thổi qua.
“Mau, nhắm mắt lại, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng tuyệt đối không được mở mắt ra!”
Sắc mặt Mao Nhất Trụ hoảng hốt, vội vàng hét lớn với mọi người, đồng thời cũng chủ động nhắm chặt mắt lại, Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh cũng lập tức nhắm mắt.
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó mới nhẹ nhàng khép mắt lại, nhưng âm thầm chừa một khe hở.
Khoảng chừng ba phút sau, cơn gió quái dị mang nồng mùi máu tanh mới dừng lại.
“Có thể mở mắt rồi”.
Phía trước truyền đến giọng nói Mao Nhất Trụ.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy mới từ từ mở mắt ra.
Nhưng khi nhìn thấy Mao Nhất Trụ vẫn đang nhắm chặt mắt, Trương Tịnh không kiềm được hỏi: “Mao Nhất Trụ, có chuyện gì xảy ra với anh vậy, sao bảo chúng tôi mở mắt mà anh vẫn nhắm?”
Vừa dứt lời, Mao Nhất Trụ đột nhiên biến sắc, kinh hãi hô lên: “Mau, nhắm lại, câu nói kia không phải tôi nói!”
Hả?
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy sợ run người, vội vàng nhắm mắt lại lần nữa.
Lại mấy phút nữa trôi qua, giọng nói của Mao Nhất Trụ lại truyền đến lần nữa: “Được rồi, mở mắt ra đi!”
Nhưng lần này Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy vẫn không mở mắt, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi.
Cho đến khi Diệp Vĩnh Khang mở miệng nói: “Không sao, là Mao Nhất Trụ nói đấy”.
Hai cô gái mới dám mở mắt ra, trên trán hai người đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ban nãy hai cô đã nghe thấy gì?”
Mao Nhất Trụ nghiêm giọng hỏi.
Trương Tịnh sợ đến mức nói năng lắp bắp: “Nghe… Nghe… Nghe anh bảo chúng tôi mở mắt ra…”
“Đúng, nghe rõ ràng…”
Trần Tiểu Túy run rẩy gật đầu.
“Mẹ kiếp!”
Mao Nhất Trụ vỗ mạnh lên đùi, lại hỏi Diệp Vĩnh Khang: “Anh cũng nghe thấy à?”
“Ừ, nghe rất rõ”.
Diệp Vĩnh Khang thờ ơ gật đầu.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Mao Nhất Trụ hốt hoảng vò đầu đi qua đi lại: “Lần này to chuyện rồi, mẹ kiếp, vãi chưởng”.
“Mao Nhất Trụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói gì đi!”
Trương Tịnh lo âu đến mức giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.
Mao Nhất Trụ nuốt nước bọt đáp: “Chúng ta bị những thứ dơ bẩn kia theo dõi, ban nãy bọn nó không tha thứ cho chúng ta!”
“Hơn nữa… Hơn nữa… Haiz, có một số chuyện tạm thời không thể nói cho mọi người biết, tóm lại, mọi người chỉ cần nhớ, lần này to chuyện rồi!”
Mao Nhất Trụ chưa nói dứt lời, mới được một nửa đã đột nhiên dừng lại, cộng thêm biểu cảm của cậu ta khiến hai cô gái sắp khóc hu hu.
“Đừng sợ”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn tỏ ra dửng dưng từ đầu tới cuối, bình tĩnh nói: “Cho dù là thứ dơ dáy hay chó má nào, kệ xác yêu ma quỷ quái ở đâu ra, tốt nhất là đừng chọc vào tôi, nếu còn tiếp tục giở trò thì ông đây thấy đứa nào giết đứa đó!”
Dứt lời, trong mắt Diệp Vĩnh Khang chợt thoáng hiện vẻ hung ác!
“Anh Diệp, đại ca Diệp, anh trai ơi, anh là anh ruột em luôn đó được chưa?”
Mao Nhất Trụ chắp hai tay cầu xin: “Tôi van xin anh đấy, bây giờ chuyện đã phiền toái lắm rồi, anh đừng làm loạn thêm nữa!”
“Tôi biết anh thần thông quảng đại không gì không làm được, nhưng những thứ kia vốn cũng chẳng phải người, anh Diệp ơi, van xin anh đại từ đại bi, đừng làm loạn thêm cho mọi người nữa được không?”
Ngay lúc đó, Trương Tịnh đột nhiên chỉ phía trước hô lên: “Mau nhìn kìa, đó là gì thế?”
Mọi người nhìn theo hướng tay Trương Tịnh chỉ, bỗng thấy cách đó không xa ngay bên dưới một tán cây cổ thụ có một người đang ngồi xếp bằng.
Người đó quay lưng về phía này, mặc một cái áo khoác đỏ thẫm, trông có vẻ như một người đàn ông.
Thật ra cảnh tượng này nếu xảy ra trong tình cảnh bình thường thì không có gì đặc biệt cả, một người bộ hành mệt mỏi ngồi nghỉ ven đường cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ở đây lại khác, đây là khu vực cấm trên núi Lan Đình mà!
Trần Tiểu Túy vội vàng lên tiếng nói giúp Diệp Vĩnh Khang.
Mao Nhất Trụ trợn mắt lẩm bẩm: “Bởi vì không hiểu nên mới phải nghe theo lệnh”.
“Được được được, tôi sai rồi, lần sau nhất định tôi sẽ nghe theo lệnh”.
Diệp Vĩnh Khang sợ cậu ta cằn nhằn không dứt nên nhanh chóng chắp tay với đối phương, nhưng cuối cùng lại bổ sung một câu: “Chẳng qua là tôi cũng không dám bảo đảm hoàn toàn, dù gì thì có một vài hành động là phản ứng bản năng của tôi”.
“Ví dụ như lúc bị uy hiếp hay bị tấn công, nhiều khi cơ thể tôi sẽ tự động gây ra phản kích mà tôi không thể khống chế được”.
“Haiz, thôi thôi, anh cố gắng khống chế đi, đừng khiến mọi người bị rơi vào bẫy là được”.
Mao Nhất Trụ chỉ đành phất tay thở thật dài.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì vừa trải qua cảnh tượng quái quỷ, cho nên lúc này Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh không còn giữ được vẻ bình tĩnh lúc vừa lên núi.
Thế giới quan vô thần của hai cô gái đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Đã đi vào thì không còn đường quay đầu nữa, cho nên bây giờ mọi người tốt nhất đừng nghĩ ngợi linh tinh làm hao phí sức lực”.
Mao Nhất Trụ đi trước mở đường lại như đoán biết được suy nghĩ của mấy người phía sau.
Diệp Vĩnh Khang siết chặt tay Trần Tiểu Túy, mỉm cười an ủi: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, có anh ở đây rồi”.
Trần Tiểu Túy quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, cũng khẽ cười cười, nhất thời trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
“Vĩnh Khang, anh nói lớp sương mù dày đặc mà chúng ta vừa đi qua và hai giọng nói bắt chước thanh âm của bà nội em và bà của Tịnh Tịnh là thế nào?”
Trần Tiểu Túy tò mò hỏi.
Không đợi Diệp Vĩnh Khang mở lời, Mao Nhất Trụ đi tuốt phía trước đột nhiên lớn tiếng hô: “Bất vô cấm kỵ, bất vô cấm kỵ!”
Sau khi hô xong, cậu ta vẩy một lá bùa vàng về phía trước, sau đó chắp tay vái ba vái, lúc này mới quay đầu qua trầm giọng nói: “Có phải đã quên tôi vừa mới nói gì rồi không, tuyệt đối không được bàn tán, nếu bị thứ đó nghe được thì hậu quả nghiêm trọng đấy!”
Trần Tiểu Túy sợ hãi câm như hến.
Diệp Vĩnh Khang không vui nói: “Cậu có thể nói chuyện bình thường mà, sao lại nghiêm mặt làm gì?”
Mao Nhất Trụ nhìn vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang không đúng lắm, mới lẩm bẩm: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người thôi”.
“Vĩnh Khang, đừng nói nữa!”
Trần Tiểu Túy lo Diệp Vĩnh Khang nói tiếp, vội vàng kéo tay đối phương, lúc này Diệp Vĩnh Khang mới bỏ qua.
Diệp Vĩnh Khang trước nay là người luôn bao che khuyết điểm người của mình, không cần biết là đúng hay sai, chỉ cần dám nói người của anh, anh nhất định trả đủ.
Vù vù!
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm như núi lở sóng gầm.
Âm thanh này hệt như đang có mười triệu con ve sầu đang cùng nhau cất tiếng, khiến cho người nghe choáng đầu hoa mắt.
“Hỏng rồi, đã bảo các người im miệng đi mà không chịu nghe, chuốc lấy phiền phức rồi”.
Lông mày Mao Nhất Trụ nhíu lại, nhanh chóng rút một lá bùa vàng trong túi xách ra, cắn da ngón tay rồi bôi lên đó một vệt máu đỏ, lớn tiếng nói với phía trước: “Hỡi sơn thần địa tiên, chúng tôi đi ngang nơi đây vô tình xúc phạm, mong các vị giơ cao đánh khẽ”.
Sau khi nói xong, lá bùa vàng đột ngột được ném ra.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi lá bùa vàng kia được ném ra, trời đang không có gió nhưng nó lại nhẹ nhàng bay bay khắp bốn phương.
Mấy chục tấm bùa vàng chia nhau ra treo trên mấy chục thân cây già cỗi, tiếp sau đó, một cơn gió mang theo mùi máu tanh thổi qua.
“Mau, nhắm mắt lại, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng tuyệt đối không được mở mắt ra!”
Sắc mặt Mao Nhất Trụ hoảng hốt, vội vàng hét lớn với mọi người, đồng thời cũng chủ động nhắm chặt mắt lại, Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh cũng lập tức nhắm mắt.
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó mới nhẹ nhàng khép mắt lại, nhưng âm thầm chừa một khe hở.
Khoảng chừng ba phút sau, cơn gió quái dị mang nồng mùi máu tanh mới dừng lại.
“Có thể mở mắt rồi”.
Phía trước truyền đến giọng nói Mao Nhất Trụ.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy mới từ từ mở mắt ra.
Nhưng khi nhìn thấy Mao Nhất Trụ vẫn đang nhắm chặt mắt, Trương Tịnh không kiềm được hỏi: “Mao Nhất Trụ, có chuyện gì xảy ra với anh vậy, sao bảo chúng tôi mở mắt mà anh vẫn nhắm?”
Vừa dứt lời, Mao Nhất Trụ đột nhiên biến sắc, kinh hãi hô lên: “Mau, nhắm lại, câu nói kia không phải tôi nói!”
Hả?
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy sợ run người, vội vàng nhắm mắt lại lần nữa.
Lại mấy phút nữa trôi qua, giọng nói của Mao Nhất Trụ lại truyền đến lần nữa: “Được rồi, mở mắt ra đi!”
Nhưng lần này Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy vẫn không mở mắt, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi.
Cho đến khi Diệp Vĩnh Khang mở miệng nói: “Không sao, là Mao Nhất Trụ nói đấy”.
Hai cô gái mới dám mở mắt ra, trên trán hai người đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ban nãy hai cô đã nghe thấy gì?”
Mao Nhất Trụ nghiêm giọng hỏi.
Trương Tịnh sợ đến mức nói năng lắp bắp: “Nghe… Nghe… Nghe anh bảo chúng tôi mở mắt ra…”
“Đúng, nghe rõ ràng…”
Trần Tiểu Túy run rẩy gật đầu.
“Mẹ kiếp!”
Mao Nhất Trụ vỗ mạnh lên đùi, lại hỏi Diệp Vĩnh Khang: “Anh cũng nghe thấy à?”
“Ừ, nghe rất rõ”.
Diệp Vĩnh Khang thờ ơ gật đầu.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Mao Nhất Trụ hốt hoảng vò đầu đi qua đi lại: “Lần này to chuyện rồi, mẹ kiếp, vãi chưởng”.
“Mao Nhất Trụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói gì đi!”
Trương Tịnh lo âu đến mức giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.
Mao Nhất Trụ nuốt nước bọt đáp: “Chúng ta bị những thứ dơ bẩn kia theo dõi, ban nãy bọn nó không tha thứ cho chúng ta!”
“Hơn nữa… Hơn nữa… Haiz, có một số chuyện tạm thời không thể nói cho mọi người biết, tóm lại, mọi người chỉ cần nhớ, lần này to chuyện rồi!”
Mao Nhất Trụ chưa nói dứt lời, mới được một nửa đã đột nhiên dừng lại, cộng thêm biểu cảm của cậu ta khiến hai cô gái sắp khóc hu hu.
“Đừng sợ”.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn tỏ ra dửng dưng từ đầu tới cuối, bình tĩnh nói: “Cho dù là thứ dơ dáy hay chó má nào, kệ xác yêu ma quỷ quái ở đâu ra, tốt nhất là đừng chọc vào tôi, nếu còn tiếp tục giở trò thì ông đây thấy đứa nào giết đứa đó!”
Dứt lời, trong mắt Diệp Vĩnh Khang chợt thoáng hiện vẻ hung ác!
“Anh Diệp, đại ca Diệp, anh trai ơi, anh là anh ruột em luôn đó được chưa?”
Mao Nhất Trụ chắp hai tay cầu xin: “Tôi van xin anh đấy, bây giờ chuyện đã phiền toái lắm rồi, anh đừng làm loạn thêm nữa!”
“Tôi biết anh thần thông quảng đại không gì không làm được, nhưng những thứ kia vốn cũng chẳng phải người, anh Diệp ơi, van xin anh đại từ đại bi, đừng làm loạn thêm cho mọi người nữa được không?”
Ngay lúc đó, Trương Tịnh đột nhiên chỉ phía trước hô lên: “Mau nhìn kìa, đó là gì thế?”
Mọi người nhìn theo hướng tay Trương Tịnh chỉ, bỗng thấy cách đó không xa ngay bên dưới một tán cây cổ thụ có một người đang ngồi xếp bằng.
Người đó quay lưng về phía này, mặc một cái áo khoác đỏ thẫm, trông có vẻ như một người đàn ông.
Thật ra cảnh tượng này nếu xảy ra trong tình cảnh bình thường thì không có gì đặc biệt cả, một người bộ hành mệt mỏi ngồi nghỉ ven đường cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ở đây lại khác, đây là khu vực cấm trên núi Lan Đình mà!
Bình luận facebook