Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476: Quái quỷ
"Nhìn kìa, hình như người đó đang cử động".
Trương Tịnh bỗng nhiên thấy bóng lưng màu đỏ khẽ nhúc nhích, vội kinh ngạc hét lên.
"Đừng phát ra tiếng động!"
Mao Nhất Trụ trông rất lo lắng, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng lưng màu đỏ cách đó không xa.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm người đó... hoặc là vật đó một hồi, rồi khẽ nhíu mày.
Trương Tịnh không bị hoa mắt, vai thứ đó quả thật đang khẽ run lên, mà động tác run rẩy rất kỳ quái, từ nhẹ nhàng đến dữ dội, sau đó toàn thân bắt đầu run lên kịch liệt.
Cùng lúc đó, âm thanh giống như hàng ngàn con ve sầu đồng thời vang lên lần nữa, kết hợp với động tác run rẩy của người đàn ông mặc áo đỏ kia, trông vô cùng kinh hãi!
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, cảnh tượng tiếp theo đã khiến Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy bịt chặt miệng, cố gắng không để bản thân hét lên!
Vù vù...
Vù vù...
Cùng với tiếng ve sầu khủng bố bốn phía xung quanh, người mặc áo đỏ càng lúc càng run lên dữ dội hơn, giống như bị điện giật, sau đó toàn thân từ từ đứng lên!
Sau khi đứng dậy, người đàn ông mặc đồ đỏ bắt đầu vừa run rẩy vừa chậm rãi đi về phía trước.
Mà tư thế về phía trước của ông ta rất kỳ lạ, cơ thể run rẩy dữ dội, cánh tay lắc lư kịch liệt, bước đi cực kỳ cứng ngắc!
Trần Tiểu Túy nắm chặt cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, Trương Tịnh cũng sống chết giữ lấy Mao Nhất Trụ, hai cô gái đã căng thẳng đến cực hạn.
Trên trán Mao Nhất Trụ cũng đầm đìa mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hết sức khiếp sợ!
"Giả thần giả quỷ!"
Đúng vào lúc cực kỳ áp lực này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quát lên phía trước một tiếng: "Mặc kệ ông là thứ gì, hôm nay tôi nhất định phải lột da của ông!"
Nói xong anh chuẩn bị lao về phía trước, hoàn toàn không quan tâm thứ trước mắt là gì, trong từ điển của Diệp Vĩnh Khang, chỉ có nguy hiểm, chưa bao giờ có khái niệm bị động.
"Để đó cho tôi, anh bảo vệ hai người họ!"
Lúc này, Mao Nhất Trụ đột nhiên hét lớn một tiếng, rút từ trong ba lô ra một cây dùi kim loại dài gần bằng một bàn tay, to bằng ngón tay cái, một bước lớn phóng nhanh về phía trước.
"Mao Nhất Trụ!"
Trương Tịnh ở phía sau không khỏi kêu lên một tiếng.
Mà lúc này, Mao Nhất Trụ đã đuổi kịp người đàn ông mặc đồ đỏ, từ sau lưng hung hăng cắm cái dùi vào đỉnh đầu người đàn ông mặc áo đỏ ấy!
Bịch!
Theo sau một tiếng động trầm đục, người đàn ông mặc đồ đỏ run rẩy dữ dội trong giây lát rồi lại ngã ngồi trên mặt đất.
Khác ở chỗ, lần này sau khi ngồi xuống, đầu nghiêng sang một bên, hiển nhiên lúc này mới thật sự đã chết.
"Không sao rồi!"
Mao Nhất Trụ cũng vô cùng yếu ớt đặt mông ngồi trên mặt đất, nhẹ nhàng vẫy tay về phía bên này.
Ba người Diệp Vĩnh Khang vội vàng chạy về phía trước.
"Đây là thứ gì vậy... a!"
Trương Tịnh vừa hỏi, vừa chạy tới phía trước mặt người mặc áo đỏ xem xét, đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng, cả người liên tiếp lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Đây là...”
Trần Tiểu Túy bị dọa sợ biến sắc, nhưng bởi vì được Diệp Vĩnh Khang nắm chặt tay nên cũng coi như là khá trấn tĩnh.
Không phải hai cô gái làm quá lên, mà là mặt mũi của thứ này thật sự kinh hãi đến mức Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy khuôn mặt của thứ đó đã hoàn toàn khô nhăn, có những nếp nhăn như những con giun che kín đầy cả khuôn mặt, hai hốc mắt sâu hoắm đen kịt, lúc nhúc những con bọ đen dài!
Rõ ràng là một cái xác khô đang thối rữa!
Chỉ có điều, làm thế nào mà một xác khô có thể tự di chuyển?
"Hôm nay chúng ta cũng coi như là gặp may, thoát một kiếp”.
Mao Nhất Trụ ngồi xụi lơ trên mặt đất, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: "Thứ này bị một thứ dơ bẩn nào đó nhập vào, nên ban nãy mới cử động được”.
"Cũng may là chiếc đinh trấn hồn của tôi đã kịp thời đánh trúng, hơn nữa thứ này cấp bậc không cao, chỉ là xác trắng cấp thấp nhất, nếu không chờ nó đi thêm một lát nữa, mấy người chúng ta coi như xong đời”.
"Xác trắng?"
Trương Tịnh tò mò hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Mao Nhất Trụ không lập tức trả lời ngay, mà là nhướng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Anh hiểu biết sâu rộng, chắc đã từng nghe nhắc đến rồi nhỉ?"
Lúc hỏi câu này, giọng điệu và ánh mắt của Mao Nhất Trụ hơi bất mãn, mang theo vẻ khiêu khích và oán giận, rõ ràng là lại trách Diệp Vĩnh Khang vừa nãy không nghe theo lệnh.
"Chưa”.
Diệp Vĩnh Khang thành thật trả lời.
Tuy còn trẻ nhưng anh quả thực đã trải qua rất nhiều chuyện và cũng đã thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ khó tin.
Nhưng anh chưa bao giờ nghe về thứ mà Mao Nhất Trụ vừa nói.
"Biết thì tốt, không quan tâm đến bản thân cũng phải quan tâm tới mọi người, tôi biết anh rất có năng lực, xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng phó được, nhưng anh giỏi không đồng nghĩa với việc tất cả chúng tôi đều giỏi!"
Mao Nhất Trụ bất mãn oán trách: "Vừa rồi vốn dĩ vẫn còn đường cứu vớt, thế nhưng tiếng quát lớn của anh lại làm mọi chuyện thêm phiền phức”.
Trương Tịnh nghe xong vội lo lắng hỏi: "Không phải anh vừa nói mọi chuyện qua rồi sao? Vậy xác trắng kia là thứ gì?"
Mao Nhất Trụ thở dài: "Ý tôi là tạm thời, chuyện này mới bắt đầu, hơn nữa càng về sau càng rắc rối”.
"Xác trắng thuộc loại sơ cấp nhất trong đám xác chết bị điều khiển. Trên thực tế, bản thân những thứ dơ bẩn kia không có khả năng trực tiếp làm hại con người”.
"Chúng gây hại cho con người theo hai cách chính, đầu tiên là ma thuật, cũng là cách thường thấy nhất”.
"Ma thuật có nghĩa là khi năng lượng của những thứ dơ bẩn đó đạt đến một trình độ nhất định, chúng có thể giải phóng ra một từ trường, ảnh hưởng trực tiếp đến sóng não của con người”.
"Sau đó khiến con người sinh ra một loạt ảo giác về thính giác, thị giác”.
"Gặp ma đụng quỷ, máu chảy đầm đìa, hay những bóng dáng mơ hồ đột nhiên lóe lên trong gương, thật ra đều là ảo giác”.
"Thực tế, những thứ đó hoàn toàn không tồn tại, chúng chỉ là ảo giác do sóng não của con người bị tác động vào”.
"Dưới ảnh hưởng của ảo giác, có người nhảy lầu, có người treo cổ, cùng với các loại tự sát khác nhau”.
"Ma thuật lợi hại nhất là để cho mục tiêu mở lớn mắt nhìn thấy con ác quỷ máu chảy ròng ròng từ trong mắt mũi miệng mắt ra, sau đó sinh ra cảm giác nghẹt thở”.
"Mà bộ não của con người là một thứ gì đó rất kỳ diệu, nhìn từ góc độ của não, tất cả những ảo ảnh này đều là thật, người bị bóp cổ chết cũng là thật”.
"Vì vậy, não bộ sẽ gửi một tín hiệu sai đến mọi cơ quan trong cơ thể rằng cơ thể đã chết!"
"Khi đó tất cả các cơ quan đều tuân theo chỉ dẫn của não bộ và ngay lập tức chuyển sang trạng thái ngừng hoạt động vĩnh viễn”.
"Nói một cách đơn giản, nếu bộ não của một người nói với người đó rằng bạn đã chết, thì người đó sẽ thực sự chết”.
"Đây là nguyên nhân chính khiến nhiều nạn nhân của các vụ gặp ma dù có kiểm tra kỹ đến đâu cũng không tìm ra nguyên nhân tử vong!"
Trương Tịnh bỗng nhiên thấy bóng lưng màu đỏ khẽ nhúc nhích, vội kinh ngạc hét lên.
"Đừng phát ra tiếng động!"
Mao Nhất Trụ trông rất lo lắng, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bóng lưng màu đỏ cách đó không xa.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm người đó... hoặc là vật đó một hồi, rồi khẽ nhíu mày.
Trương Tịnh không bị hoa mắt, vai thứ đó quả thật đang khẽ run lên, mà động tác run rẩy rất kỳ quái, từ nhẹ nhàng đến dữ dội, sau đó toàn thân bắt đầu run lên kịch liệt.
Cùng lúc đó, âm thanh giống như hàng ngàn con ve sầu đồng thời vang lên lần nữa, kết hợp với động tác run rẩy của người đàn ông mặc áo đỏ kia, trông vô cùng kinh hãi!
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, cảnh tượng tiếp theo đã khiến Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy bịt chặt miệng, cố gắng không để bản thân hét lên!
Vù vù...
Vù vù...
Cùng với tiếng ve sầu khủng bố bốn phía xung quanh, người mặc áo đỏ càng lúc càng run lên dữ dội hơn, giống như bị điện giật, sau đó toàn thân từ từ đứng lên!
Sau khi đứng dậy, người đàn ông mặc đồ đỏ bắt đầu vừa run rẩy vừa chậm rãi đi về phía trước.
Mà tư thế về phía trước của ông ta rất kỳ lạ, cơ thể run rẩy dữ dội, cánh tay lắc lư kịch liệt, bước đi cực kỳ cứng ngắc!
Trần Tiểu Túy nắm chặt cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, Trương Tịnh cũng sống chết giữ lấy Mao Nhất Trụ, hai cô gái đã căng thẳng đến cực hạn.
Trên trán Mao Nhất Trụ cũng đầm đìa mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hết sức khiếp sợ!
"Giả thần giả quỷ!"
Đúng vào lúc cực kỳ áp lực này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quát lên phía trước một tiếng: "Mặc kệ ông là thứ gì, hôm nay tôi nhất định phải lột da của ông!"
Nói xong anh chuẩn bị lao về phía trước, hoàn toàn không quan tâm thứ trước mắt là gì, trong từ điển của Diệp Vĩnh Khang, chỉ có nguy hiểm, chưa bao giờ có khái niệm bị động.
"Để đó cho tôi, anh bảo vệ hai người họ!"
Lúc này, Mao Nhất Trụ đột nhiên hét lớn một tiếng, rút từ trong ba lô ra một cây dùi kim loại dài gần bằng một bàn tay, to bằng ngón tay cái, một bước lớn phóng nhanh về phía trước.
"Mao Nhất Trụ!"
Trương Tịnh ở phía sau không khỏi kêu lên một tiếng.
Mà lúc này, Mao Nhất Trụ đã đuổi kịp người đàn ông mặc đồ đỏ, từ sau lưng hung hăng cắm cái dùi vào đỉnh đầu người đàn ông mặc áo đỏ ấy!
Bịch!
Theo sau một tiếng động trầm đục, người đàn ông mặc đồ đỏ run rẩy dữ dội trong giây lát rồi lại ngã ngồi trên mặt đất.
Khác ở chỗ, lần này sau khi ngồi xuống, đầu nghiêng sang một bên, hiển nhiên lúc này mới thật sự đã chết.
"Không sao rồi!"
Mao Nhất Trụ cũng vô cùng yếu ớt đặt mông ngồi trên mặt đất, nhẹ nhàng vẫy tay về phía bên này.
Ba người Diệp Vĩnh Khang vội vàng chạy về phía trước.
"Đây là thứ gì vậy... a!"
Trương Tịnh vừa hỏi, vừa chạy tới phía trước mặt người mặc áo đỏ xem xét, đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng, cả người liên tiếp lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Đây là...”
Trần Tiểu Túy bị dọa sợ biến sắc, nhưng bởi vì được Diệp Vĩnh Khang nắm chặt tay nên cũng coi như là khá trấn tĩnh.
Không phải hai cô gái làm quá lên, mà là mặt mũi của thứ này thật sự kinh hãi đến mức Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy khuôn mặt của thứ đó đã hoàn toàn khô nhăn, có những nếp nhăn như những con giun che kín đầy cả khuôn mặt, hai hốc mắt sâu hoắm đen kịt, lúc nhúc những con bọ đen dài!
Rõ ràng là một cái xác khô đang thối rữa!
Chỉ có điều, làm thế nào mà một xác khô có thể tự di chuyển?
"Hôm nay chúng ta cũng coi như là gặp may, thoát một kiếp”.
Mao Nhất Trụ ngồi xụi lơ trên mặt đất, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: "Thứ này bị một thứ dơ bẩn nào đó nhập vào, nên ban nãy mới cử động được”.
"Cũng may là chiếc đinh trấn hồn của tôi đã kịp thời đánh trúng, hơn nữa thứ này cấp bậc không cao, chỉ là xác trắng cấp thấp nhất, nếu không chờ nó đi thêm một lát nữa, mấy người chúng ta coi như xong đời”.
"Xác trắng?"
Trương Tịnh tò mò hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Mao Nhất Trụ không lập tức trả lời ngay, mà là nhướng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Anh hiểu biết sâu rộng, chắc đã từng nghe nhắc đến rồi nhỉ?"
Lúc hỏi câu này, giọng điệu và ánh mắt của Mao Nhất Trụ hơi bất mãn, mang theo vẻ khiêu khích và oán giận, rõ ràng là lại trách Diệp Vĩnh Khang vừa nãy không nghe theo lệnh.
"Chưa”.
Diệp Vĩnh Khang thành thật trả lời.
Tuy còn trẻ nhưng anh quả thực đã trải qua rất nhiều chuyện và cũng đã thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ khó tin.
Nhưng anh chưa bao giờ nghe về thứ mà Mao Nhất Trụ vừa nói.
"Biết thì tốt, không quan tâm đến bản thân cũng phải quan tâm tới mọi người, tôi biết anh rất có năng lực, xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng phó được, nhưng anh giỏi không đồng nghĩa với việc tất cả chúng tôi đều giỏi!"
Mao Nhất Trụ bất mãn oán trách: "Vừa rồi vốn dĩ vẫn còn đường cứu vớt, thế nhưng tiếng quát lớn của anh lại làm mọi chuyện thêm phiền phức”.
Trương Tịnh nghe xong vội lo lắng hỏi: "Không phải anh vừa nói mọi chuyện qua rồi sao? Vậy xác trắng kia là thứ gì?"
Mao Nhất Trụ thở dài: "Ý tôi là tạm thời, chuyện này mới bắt đầu, hơn nữa càng về sau càng rắc rối”.
"Xác trắng thuộc loại sơ cấp nhất trong đám xác chết bị điều khiển. Trên thực tế, bản thân những thứ dơ bẩn kia không có khả năng trực tiếp làm hại con người”.
"Chúng gây hại cho con người theo hai cách chính, đầu tiên là ma thuật, cũng là cách thường thấy nhất”.
"Ma thuật có nghĩa là khi năng lượng của những thứ dơ bẩn đó đạt đến một trình độ nhất định, chúng có thể giải phóng ra một từ trường, ảnh hưởng trực tiếp đến sóng não của con người”.
"Sau đó khiến con người sinh ra một loạt ảo giác về thính giác, thị giác”.
"Gặp ma đụng quỷ, máu chảy đầm đìa, hay những bóng dáng mơ hồ đột nhiên lóe lên trong gương, thật ra đều là ảo giác”.
"Thực tế, những thứ đó hoàn toàn không tồn tại, chúng chỉ là ảo giác do sóng não của con người bị tác động vào”.
"Dưới ảnh hưởng của ảo giác, có người nhảy lầu, có người treo cổ, cùng với các loại tự sát khác nhau”.
"Ma thuật lợi hại nhất là để cho mục tiêu mở lớn mắt nhìn thấy con ác quỷ máu chảy ròng ròng từ trong mắt mũi miệng mắt ra, sau đó sinh ra cảm giác nghẹt thở”.
"Mà bộ não của con người là một thứ gì đó rất kỳ diệu, nhìn từ góc độ của não, tất cả những ảo ảnh này đều là thật, người bị bóp cổ chết cũng là thật”.
"Vì vậy, não bộ sẽ gửi một tín hiệu sai đến mọi cơ quan trong cơ thể rằng cơ thể đã chết!"
"Khi đó tất cả các cơ quan đều tuân theo chỉ dẫn của não bộ và ngay lập tức chuyển sang trạng thái ngừng hoạt động vĩnh viễn”.
"Nói một cách đơn giản, nếu bộ não của một người nói với người đó rằng bạn đã chết, thì người đó sẽ thực sự chết”.
"Đây là nguyên nhân chính khiến nhiều nạn nhân của các vụ gặp ma dù có kiểm tra kỹ đến đâu cũng không tìm ra nguyên nhân tử vong!"
Bình luận facebook