• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 477: Xác đen, xác trắng, xác lông

Lời giải thích của Mao Nhất Trụ về ma quỷ là có cơ sở, hơn nữa còn dựa trên quan điểm khoa học, khiến Diệp Vĩnh Khang nghe xong cũng thấy thích thú.

"Còn cách thứ hai?"

Diệp Vĩnh Khang khoanh tay trước ngực, hứng thú hỏi.

"Anh đúng là không biết sợ là gì!"

Mao Nhất Trụ ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái đang rúc vào nhau, run sợ lẩy bẩy, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh trái ngược của Diệp Vĩnh Khang.

"Cách thứ hai là thuật điều khiển mà tôi vừa nói”.

Mao Nhất Trụ nói tiếp: "Trong dân gian có rất nhiều chuyện kỳ lạ, chẳng hạn ở nhiều nơi, động vật nuôi ở nhà đột nhiên mất kiểm soát, còn có một số mở miệng nói tiếng người, đây đều là thuật điều khiển”.

"Những thứ dơ bẩn có thể ảnh hưởng đến sóng não của con người, chắc chắn cũng có thể ảnh hưởng đến sóng não của động vật”.

"Tuy nhiên, điều khiển động vật là trình độ cơ bản nhất, ngoại trừ làm người ta sợ hãi, căn bản không gây chết người”.

"Thuật điều khiển thật sự lợi hại là có thể điều khiển các vật thể đã chết, cho dù đó là động vật chết hay người chết, đều có thể điều khiển được”.

"Các đối tượng được điều khiển căn cứ vào thứ tự có thể chia thành xác trắng sơ cấp nhất và xác đen cao cấp nhất”.

"Bản thân xác trắng không có lực sát thương, ngoài việc khiến con người sợ hãi, chức năng lớn nhất của nó đảm đương việc truyền đạt thông tin”.

"Nhiều thứ dơ bẩn chỉ có thể ở cố định một chỗ, bọn chúng sẽ điều khiển xác trắng là tai mắt của chúng, nói một cách dễ hiểu chính là xác trắng có nhiệm vụ theo dõi và mật báo”.

"Cao cấp hơn là xác đen. Xác đen và xác trắng là hai thứ hoàn toàn khác nhau”.

"Khi đạt tới cảnh giới xác đen, bất kể là sức mạnh hay tốc độ đều vượt qua khỏi sự tưởng tượng của người thường”.

"Mọi người có thể hiểu xác đen chính là những xác sống trong phim, lực chiến đấu vô cùng mạnh, biết bắt, biết cắn, biết hút máu”.

"Xác trắng chịu trách nhiệm giám sát và truyền thông tin, còn xác đen chịu trách nhiệm chiến đấu, mỗi loại đều có công việc riêng”.

Diệp Vĩnh Khang càng nghe càng thấy thú vị, lại hỏi: "Ngoài hai cái này ra thì sao?"

Mao Nhất Trụ nghe vậy thở dài một hơi: "Bên cạnh hai loại này, còn có một loại khác, chính là bậc cao nhất trong điều khiển vật”.

"Những thứ dơ bẩn có thể đạt đến cảnh giới thuật điều khiển này có thể dùng từ "lão yêu quái" để hình dung”.

"Chúng có thể biến đổi xác đen, hơn nữa còn có suy nghĩ độc lập, lực chiến đấu đạt đến mức độ kinh người”.

"Bởi vì loại này sẽ bị mọc lông dài trên khắp người trong quá trình đột biến, cho nên được gọi là xác lông”.

"Tỷ lệ xuất hiện của xác lông rất nhỏ, chỉ có điều một khi gặp phải, bất kể là ai cũng không còn khả năng sống sót!"

Hai cô gái sau khi nghe lời này vô cùng hoảng sợ, Trương Tịnh nắm chặt tay Trần Tiểu Túy, dè dặt hỏi: "Vừa nãy anh nói... lúc ban đầu, điều này có nghĩa là gì, cái xác trắng này không phải đã bị anh... "

"Xác trắng này quả thực đã bị tôi giết chết”.

Mao Nhất Trụ hít sâu một hơi, sau đó lại dùng ánh mắt vô cùng oán giận nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, sau đó chậm rãi nói: "Mục đích của nó là theo dõi ở đây, vốn dĩ nếu ban nãy mọi người nghe lời tôi, chúng ta đã không bị phát hiện”.

"Nhưng giọng nói của anh Diệp – nhân vật vô cùng tài giỏi, đã khiến nó phát hiện ra chúng ta”.

"Cũng may là tôi đuổi theo giết nó kịp thời, nhưng vì nó đã nhận được thông tin rồi nên dù sống hay chết thì thông tin cũng sẽ được truyền đi bằng phương tiện khác, có điều sẽ muộn hơn một chút”.

"Nói một cách đơn giản, thông tin của mấy người chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị mấy thứ dơ bẩn điều khiển phía sau biết được, chẳng qua là sớm hay muộn thôi!"

Trương Tịnh bị dọa đến tái mặt: "Vậy... tiếp theo chúng ta nên làm gì, hay là... hay là bây giờ chúng ta quay lại đi”.

"Đại tiểu thư, em đang nghĩ cái gì vậy?"

Mao Nhất Trụ bất lực thở dài: "Đây là khu vực cấm, nếu có thể nói thì đến đây, nói đi thì đi, vậy ngần ấy năm cũng không phải không có ai sống sót đi ra khỏi đây rồi”.

"Từ lúc chúng ta bước chân vào đây đã định trước là chúng ta không có đường lui rồi”.

"Việc tiếp theo chúng ta phải làm là gạt bỏ mọi suy nghĩ muốn rút lui, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi lên”.

"Điều quan trọng nhất là mọi người phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, đừng gây thêm rắc rối. Chỉ có như vậy mới có thể tăng thêm tỉ lệ sống sót cho chúng ta thôi!"

Câu nói vừa rồi của Mao Nhất Trụ rõ ràng là nhằm vào Diệp Vĩnh Khang, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không để ý.

Vẻ mặt này khiến Mao Nhất Trụ nghiến răng, nhưng bởi vì thực lực chênh lệch, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Anh Diệp, vì mọi người, lát nữa anh có thể kiềm chế hơn một chút được không? Coi như tôi cầu xin anh, tôi thật sự không muốn chết, tôi vẫn còn là trai tân đấy”.

"Được rồi, được rồi, tôi đảm bảo sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, tất cả nghe theo sự sắp xếp của cậu”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt này của Mao Nhất Trụ cũng không còn gì để nói nữa.

Nhóm người tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng hơn hai tiếng, Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy đã mệt đến mức thở không ra hơi: "Mao Nhất Trụ, hay chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, tôi thực sự không thể đi được nữa”.

Thực ra Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy bình thường cũng tập thể dục, hoàn toàn không đến nỗi mới đi được hai tiếng đường núi đã mệt như vậy.

Nhưng lực hấp dẫn trong khu cấm địa này có vẻ cao hơn bên ngoài gấp nhiều lần, cộng với hai tầng áp lực tâm lý và tinh thần do những thứ khó tin vừa rồi gây ra cũng đủ khiến thể lực của hai cô gái này suy sụp theo cấp số nhân.

"Hai người cố gắng một chút, phía trước có một cái miếu, chúng ta có thể qua đêm ở đó”.

Mao Nhất Trụ vừa lấy tay che mặt nhìn về phía trước, vừa mở miệng nói.

"Qua đêm?"

Trương Tịnh ngạc nhiên nói: "Hôm nay không về sao? Trước khi lên núi không phải đã nói chúng ta quay về trong ngày...”

"Em nghĩ chúng ta có thể quay lại trong hoàn cảnh này không?"

Mao Nhất Trụ cười gượng nói: "Anh đã nghiên cứu núi Lan Đình lâu như vậy, nhưng xem ra anh đã đánh giá quá thấp sự nguy hiểm ở đây”.

"Số lượng những thứ dơ bẩn ở đây ít nhất cũng phải gấp mười lần so với dự tính của anh, ngoại trừ những thứ dơ bẩn đó... Thôi, có những thứ mọi người không cần phải biết, đi thôi, cố gắng kiên trì thêm chút nữa là đến nơi rồi”.

Mao Nhất Trụ vừa nói vừa tiếp tục dùng dao để mở đường phía trước.

Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng thản nhiên nhìn xung quanh, thấy Trần Tiểu Túy thở hổn hển, dứt khoát một tay ôm eo cô bế lên.

Hành động này làm cho Trương Tịnh trợn tròn mắt, hét lớn với Mao Nhất Trụ đang ở phía trước "Mao Nhất Trụ, tôi cũng không đi được nữa”.

Mao Nhất Trụ vừa mở đường, vừa thờ ơ nói: "Tỉnh lại đi đại tiểu thư, bọn họ là người yêu của nhau. Em không thể bắt anh làm nghĩa vụ của người yêu mà lại không đối xử với anh như người yêu được”.

"Anh...”

Trương Tịnh điên tiết, nhưng không thể làm gì được tên này, thầm nghĩ nếu lần này an toàn xuống núi, nhất định phải chỉnh đốn lại tên này một trận.

Diệp Vĩnh Khang bế Trần Tiểu Túy suốt đoạn đường, nhưng không thấy mệt mỏi, ngược lại là vẻ mặt thư thái, đường núi gồ ghề hiểm trở mà đi lại dễ dàng như trên mặt đất bằng phẳng, Mao Nhất Trụ lấy làm kinh ngạc.

Đi bộ khoảng nửa giờ nữa, phía trước quả nhiên xuất hiện có một ngôi miếu thờ rách nát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom