• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 478: Miếu thành hoàng cổ quái

“Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi!”

Trương Tịnh gần như mệt rã rời, khi trông thấy ngôi miếu này thì phấn khích vô cùng, nhanh chân chạy về phía trước hệt như nhìn thấy khách sạn năm sao.

“Đợi đã!”

Vẻ mặt Mao Nhất Trụ bỗng trở nên nghiêm túc, vội dùng tay cản lại, đôi mắt nhìn chằm chằm ngôi miếu kia không chớp, đầy vẻ hoài nghi.

“Sao thế Mao Nhất Trụ?”

Trương Tịnh ngờ vực hỏi.

Mao Nhất Trụ mấp máy môi, lẩm bẩm: “Có gì đó không đúng lắm!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Nhìn thấy vẻ mặt này của Mao Nhất Trụ, Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy lại bắt đầu luống cuống.

“Mọi người không thấy ngôi miếu này rất quái lạ à?”

Mao Nhất Trụ nhìn chằm chằm miếu thờ, cau mày hỏi.

Mọi người đồng loạt quan sát miếu thờ cẩn thận, Trần Tiểu Túy đột nhiên phát hiện ra đầu mối, vội nói: “Ngôi miếu này đúng là có gì đó rất kỳ quái, không giống như chùa thờ Phật, cũng không giống như miếu đạo quan, trông khá quen mắt, tựa như miếu thành hoàng nhưng lại không thể nói rõ là lạ chỗ nào”.

Mao Nhất Trụ khẽ khàng nuốt nước bọt, chậm rãi mở lời: “Cô nói đúng, đây là miếu thành hoàng, nhưng mà… là một loại miếu thành hoàng khác”.

“Mao Nhất Trụ, mẹ kiếp, đừng úp úp mở mở nữa, có thể nói hết lời một lần được không, cứ phải hù chết người ta thì anh mới thấy vui đấy à?”

Cả ngày hôm nay Trương Tịnh đã phải trải qua nỗi sợ hãi còn nhiều hơn cả đời cô ấy cộng lại.

Bây giờ lại nhìn thấy biểu cảm này của Mao Nhất Trụ, thần kinh cô ấy lại căng thẳng hơn.

Mao Nhất Trụ nhìn chằm chằm ngôi miếu kia, khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Miếu thành hoàng bình thường có mặt rộng và hai đầu cong trên mái hiên hướng về phía Bắc”.

“Nhưng mặt rộng và hai đầu cong của ngôi miếu này lại ngược lại, hướng về phía Nam”.

“Ngồi Bắc nhìn Nam và ngồi Nam nhìn Bắc cũng chỉ đổi thứ tự cho nhau mà thôi, nhưng mọi người hiểu ý nghĩa bên trong của cái này không?”

Mao Nhất Trụ vừa nói, vừa từ từ quay đầu nhìn mọi người: “Một phía là nhà cho người sống, một phía là nghĩa địa của người chết!”

Hả?

Những lời này khiến Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh ớn lạnh, chỉ trong nháy mắt đã thấy nhiệt độ xung quanh giảm hẳn xuống mấy độ, cảm giác một luồng hơi lạnh chạy dọc từ chân lên đầu.

“Vậy… Vậy… Chỗ đó… bên…”

Trương Tịnh run bần bật chỉ vào hai cánh cửa gỗ cũ nát đóng chặt nơi miếu thờ, nói năng cũng lắp bắp.

“Cụ thể bên trong có thứ gì, tôi cũng không biết nói sao cho rõ nhưng bây giờ chúng ta không có lựa chọn khác, chỉ có thể đi vào, trời sắp tối rồi, bên ngoài càng nguy hiểm hơn”.

Mao Nhất Trụ thở dài: “Được rồi, chuyện này mọi người để trong lòng là được, lần này trước khi đi vào thì phải chuẩn bị tâm lý, gặp chuyện gì thì nghe tôi chỉ huy là được”.

Vừa nói, Mao Nhất Trụ vừa nhấc chân đi về phía miếu thờ.

Hai cô gái tỏ ra chần chừ, Diệp Vĩnh Khang không nhiều lời mà đi về phía hai cô rồi mỉm cười, sau đó choàng tay lên vai hai cô, đi theo Mao Nhất Trụ.

Két...

Hai cánh cửa gỗ bị đẩy ra, phát ra tiếng vang chói tai.

Một mùi hôi thối nồng nặc xông thẳng vào mũi, bên trong tối om om, không khí xung quanh lành lạnh, giống như đã đến cửa địa ngục.

“Sao đến cả cửa sổ cũng không có vậy?”

Diệp Vĩnh Khang lẩm bẩm, sau đó móc đèn pin ra chuẩn bị bật lên thì Mao Nhất Trụ đột nhiên nghiêm giọng nói: “Nghe chỉ huy!”

“Ồ… Mở đèn pin thôi mà, được rồi…”

Diệp Vĩnh Khang tỏ vẻ bất đắc dĩ, cất đèn pin vào.

Mao Nhất Trụ không đi thẳng vào trong mà rút từ trong túi sau lưng ra một lá bùa vàng, chắp hai tay, đọc một tràng thần chú nghe chẳng hiểu gì với bên trong, rồi đột nhiên cầm lá bùa vàng kia quăng mạnh lên trời.

Nhìn thấy sau khi lá bùa vàng bị ném vào trong mà không xuất hiện thứ gì, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, lúc này Mao Nhất Trụ mới thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, bọn họ đồng ý, có thể vào rồi, nhưng mà tôi phải cảnh báo mọi người”.

“Chúng ta đến đây là khách, phải tuân thủ quy tắc của bọn họ, nếu làm kinh động họ thì chúng ta đừng hòng rời khỏi đây”.

Nói xong, Mao Nhất Trụ liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, rõ ràng mấy lời này là nói với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang cũng không đáp lời, chỉ bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đi theo Mao Nhất Trụ tiếp tục vào bên trong.

Bên trong miếu thờ có vài cành khô, mọi người đốt một đống lửa, khiến cả ngôi miếu được chiếu sáng rõ mồn một, bấy giờ họ mới nhìn rõ bố trí bên trong.

Trên nền đất chất đống cỏ khô phủ đầy tro bụi, chỗ sát vách tường có một bàn thờ cũ nát, bàn thờ chỉ còn đọng lại một ít bụi đất lạnh căm u tối, có thể thấy đã rất lâu không có ai đến đây.

Quái dị nhất là trên bàn thờ còn có một đồ vật phủ vải đỏ đầy bụi bặm, không biết bên trong là thứ gì, chỉ có thể dựa vào đường viền để đoán rằng thứ đồ vật này dài tầm một mét.

Tuy nhiên, không ai hỏi bên dưới tấm vải đỏ kia là thứ gì, Mao Nhất Trụ đã đánh tiếng trước, bọn họ ở đây là khách, không nên nói thì đừng nói, không nên hỏi cũng đừng hỏi.

Mấy người cứ thế ngồi vây quanh bên đống lửa, không ai nói lời nào, ánh lửa nhẹ nhàng chập chờn trên khuôn mặt họ, bầu không khí vô cùng bí bách.

“À… đội trưởng Mao…”

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên: “Tôi thấy cứ ngồi như vậy cũng không phải là cách, dù sao cũng nên làm gì đó”.

Mao Nhất Trụ gật đầu nói: “Có thể nói chuyện phiếm bình thường, nhưng tuyệt đối không được bàn luận chuyện ở đây, cũng đừng đề cập đến bất kỳ quỷ thần gì cả”.

Lúc này mọi người mới bắt đầu tán gẫu, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn.

“Mao Nhất Trụ, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm”.

Trương Tịnh được nghỉ ngơi một lúc, thể lực cũng khôi phục kha khá, nên nói: “Tôi cứ có cảm giác chúng ta cứ quanh đi quẩn lại chỗ này không phải chuyện hay, quên mất chúng ta lên núi làm gì rồi sao?”

Trần Tiểu Túy cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Nhất Trụ, chúng ta không thể cứ ở đây mãi được”.

Hôm nay hai cô gái đã bị dọa sợ chết khiếp, nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ, sau khi tỉnh táo lại đã bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.

Dự tính lên núi ban đầu của họ rất đơn giản, chỉ là thám hiểm xem có thăm dò được bí mật được ẩn giấu kín kẽ nhất của núi Lan Đình hay không.

Nói đơn giản hơn, chỉ vì ham mới mẻ và tìm kiếm sự kích thích, nhưng không thể ngờ còn nguy hiểm hơn cả dự tính.

Tò mò và kích thích trong dự định ban đầu giờ đã biến thành làm sao để sống sót trở về.

Tuy nhiên hành động của Mao Nhất Trụ lại hơi quái dị, mặc dù cậu ta thừa nhận mình lên núi là có mục đích nhưng không hề nói rõ, cũng không thể cứ mông lung nghe theo cậu ta quyết định được.

Mao Nhất Trụ có thể nhìn ra suy nghĩ của hai cô gái, khẽ thở dài: “Được rồi, lúc trước tôi đã nói, lần này tôi lên núi là có mục đích nhưng vẫn chưa nói với mọi người, không phải cố tình giấu giếm mà sợ nói ra mọi người cũng không tin”.

“Nhưng ban nãy trải qua mấy chuyện kia, bây giờ tôi nói cũng không sợ mọi người không tin nữa”.

“Thật ra tôi luôn nghiên cứu khu vực cấm núi Lan Đình chỉ vì tìm một cây nhân sâm núi hoang dã nghìn năm ở đây”.

“Nhân sâm núi hoang dã nghìn năm?”

Trương Tịnh ngờ vực nói: “Đây không phải là loại thực vật chỉ có trong phim ảnh thôi sao, theo góc độ khoa học mà nói thì một củ nhân sâm sống đến ba trăm năm là cùng”.

Mao Nhất Trụ lắc đầu cười nói: “Khoa học ư? Vậy em hãy dùng khoa học để giải thích mấy chuyện chúng ta vừa gặp xem nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom