Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 479: Câu chuyện kỳ lạ
"Đây... hình như cũng là...”
Nhận thức của Trương Tịnh về thế giới đã bị phá hủy hoàn toàn chỉ trong vài giờ ngày hôm nay.
Nếu lúc này có người nói với cô ấy, thực ra trái đất hình vuông, chắc hẳn cô ấy cũng sẽ nửa tin nửa ngờ do dự một lúc.
Trước đây những thứ như thần quỷ, cho dù xuất hiện trong truyện hay trong phim, đối với cô ấy mà nói cũng là rất ấu trĩ.
Nhưng cô ấy chưa từng nghĩ rằng, hôm nay...
"Nhưng nhân sâm núi nghìn năm tuổi đó có liên quan gì đến ngôi miếu đổ nát kỳ lạ này?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Tuy rằng trong lòng đã biết một số chuyện, nhưng anh vẫn tỏ ra rất hứng thú với những điều kỳ quái mà mà Mao Nhất Trụ kể.
Ít ra coi như nghe kể chuyện cũng khá thú vị.
"Chuyện này, nói ra thì rất mơ hồ, đun củi cháy to lên một chút, rồi để tôi từ từ kể, đảm bảo còn kỳ ảo hơn bất cứ câu chuyện giả tưởng nào mọi người từng nghe”.
Mao Nhất Trụ nhắc đến chuyện này cũng đầy vẻ hào hứng, vừa dùng một cành củi khô đun vào đống lửa, vừa kể: "Có thể mọi người cũng đã nghe nói, nhân sâm núi già này sẽ có thể biến thành hình người”.
"Chuyện này nghe có vẻ ma quỷ, chuyện tôi kể với mọi người bây giờ, không phải là một sự tích, mà nó có thật”.
"Nhân sâm núi mà tôi phải tìm kiếm đã sống hàng nghìn năm, nhất định đã biến thành người từ lâu”.
"Dùng cách bình thường để tìm ra nó thì khó càng thêm khó, gần như là không thể”.
"Vậy nên muốn bắt nó phải dùng phương pháp đặc thù, phải đợi nó biến thành hình người, chủ động tìm tới nơi”.
Mao Nhất Trụ vừa nói vừa lấy từ trong ba lô ra một ít hoa quả và đầu lợn, còn có một mấy thứ như hương nến, bùa chú các loại, xếp từng thứ một trên mặt đất.
"Anh định dùng mấy thứ này để dụ nhân sâm núi kia đến đây à?"
Trương Tịnh ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, dường như rất có hứng thú với những gì Mao Nhất Trụ nói.
"Chỉ có thể nói là cố thử xem sao, nếu thực sự đơn giản như vậy thì nó đã sớm bị bắt đi rồi”.
Mao Nhất Trụ một bên xếp hương nến và hoa quả trên mặt đất, một bên nói: "Những thứ này chỉ là vật dẫn, cái khó nhất là đầu tiên phải biết nó đang ở đâu”.
"Thứ hai là những nơi nó thường xuất hiện thứ này đều là những nơi cực kỳ nguy hiểm, nếu không thì không thể sống mấy nghìn năm mà không bị con người phát hiện”.
Trương Tịnh nghe xong gật đầu nói: "Điều này cũng rất hợp logic, nhưng vẫn có sơ hở”.
"Thứ đó khi có thể sống hơn trăm năm cũng được coi là bảo vật. Từ trăm năm đến một nghìn năm, ở giữa là chín trăm năm”.
"Chẳng lẽ trong chín trăm năm đó, chưa từng có ai thỏa mãn cả hai điều kiện này sao?"
Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ngồi ở bên cũng đồng loạt gật đầu, trong lòng cũng có chung một câu hỏi.
Mao Nhất Trụ sắp xếp xong đống đồ trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười vô cùng tự hào: "Đương nhiên không đơn giản như vậy, ngoài hai điều kiện trên, quan trọng nhất là điều kiện thứ ba”.
"Để thu hút sự chú ý của nó, còn phải phát ra một tín hiệu vô cùng riêng biệt”.
"Loại tín hiệu này mọi người có thể hiểu là thần giao cách cảm, trên người mỗi chúng ta đều có từ trường riêng biệt”.
"Một số từ trường tương khắc, một số lại hấp dẫn nhau và hầu hết các từ trường thì không liên quan gì đến nhau”.
"Chính vì những từ trường này mà con người mới có nhiều chuyện yêu hận tình thù như vậy. Ví dụ như một số người có thể mới gặp nhau lần đầu tiên nhưng đã như quen biết đã lâu, cảm thấy vô cùng thân thiết”.
"Còn có một số người ấn tượng ban đầu về nhau đã không tốt, cùng giới đẩy nhau khác giới hút nhau, thật ra những thứ này đều là do tác dụng của từ trường”.
"Tương tự như vậy, từ trường của con người có thể cộng hưởng với con người, cũng có thể cộng hưởng với động vật và thực vật”.
"Có người thích mèo, có người thích chó, thậm chí có người thích rắn và nhện, còn có những người vô cùng yêu hoa. Đây đều là hiện tượng cộng hưởng từ trường”.
"Thứ gì càng hiếm và độc đáo thì càng khó có khả năng cộng hưởng từ trường với con người, chẳng hạn như nhân sâm núi ngàn năm tuổi ấy”.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng hứng thú với lí luận kỳ lạ này của Mao Nhất Trụ, nghe giống như đang nói nhảm, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng rất có lý.
"Ý cậu là cậu có thể cộng hưởng từ trường với nhân sâm núi ngàn năm tuổi đó?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Mao Nhất Trụ hất cằm một cách tự hào: "Nhà họ Mao của chúng tôi từ khi sinh ra đã có khả năng giao tiếp với đám yêu ma đó rồi”.
"Theo thời gian, trên người sản sinh ra một từ trường đặc biệt, loại từ trường này sẽ tạo ra cho mấy thứ đó cảm giác vô cùng thân thiết”.
"Vốn dĩ nhân sâm núi quý và con người là thiên địch, nên bọn nó đặc biệt không thích mùi của con người, thấy người thì sẽ trốn thật xa”.
"Còn tôi thì khác, trên người tôi chảy dòng máu của nhà họ Mao, tỏa ra một từ trường khiến ma qủy yêu thích”.
"Vì vậy, đối với mấy thứ đó mà nói cùng một cống phẩm, nhưng do tay tôi bày ra thì sẽ ngọt hơn nhiều, ha ha!"
"Xem ra anh cũng giỏi đấy”.
Trương Tịnh trợn mắt nhìn Mao Nhất Trụ, sau đó dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cẩn thận hỏi: "Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
"Việc này... đợi lát nữa nói sau, đúng rồi, tôi có mang theo bộ bài, thứ đó phải hai giờ đêm mới tới, vẫn còn sớm, hay chúng ta làm vài ván”.
Mao Nhất Trụ hào hứng lấy từ trong ba lô ra một bộ bài, Diệp Vĩnh Khang và hai cô gái cũng ngồi một chỗ cảm thấy buồn chán nên tụ tập chơi bài.
Đều là mấy người có tiền nên chơi rất lớn, thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến rạng sáng.
"Mẹ nó, không chơi nữa, không chơi nữa, mấy người may mắn quá”.
Mao Nhất Trụ thua đến mức gào khóc oai oái, còn đám người Diệp Vĩnh Khang lại cười ha hả.
"Mao Nhất Trụ, bài này là do cậu rủ chơi, tiền cược cũng do cậu đặt, số tiền này đừng có mà lật lọng đấy”.
Trần Tiểu Túy bị dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Mao Nhất Trụ chọc cười khanh khách, vẫy tờ hóa đơn trong tay.
Lúc đầu, Trần Tiểu Túy vốn đề nghị chơi nhỏ một chút, vui là chính.
Sau đó Mao Nhất Trụ nói rằng đánh nhỏ quả không vực dậy được tinh thần, nên đã quyết định đặt số tiền rất lớn.
Kết quả là chỉ trong vài giờ, Mao Nhất Trụ đã nợ mỗi người từ năm mươi triệu đến tám mươi triệu tệ, cộng lại lên đến gần hai trăm triệu tệ.
Tất nhiên, đám người Trần Tiểu Túy chắc chắn sẽ không coi chuyện tiền bạc là thật, chỉ coi như một chuyện đùa để trêu chọc cậu ta.
"Mao Nhất Trụ tôi là ai chứ , sao có thể lật lọng chứ”.
Mao Nhất Trụ rút ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím sẫm viền vàng nói: "Trên này không có tín hiệu, không thể chuyển tiền”.
"Sau khi xuống núi, hãy cầm thẻ này đi rút đi, tôi nợ bao nhiêu rút bấy nhiêu”.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy nhìn tấm thẻ màu tím và cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi phản ứng lại, Trương Tịnh bật cười nói: "Mao Nhất Trụ ơi là Mao Nhất Trụ, anh còn diễn như thật đấy à?"
"Đây là thẻ gì? Tôi chưa từng biết có thẻ ngân hàng kiểu này đấy, cho dù anh có khoác lác thì tốt xấu gì cũng phải lấy ra một cái giống thật một chút chứ”.
Là cô chủ nhà họ Lý, Trương Tịnh đương nhiên hiểu nhiều biết rộng, nhìn thoáng qua có thể thấy thẻ này không giống thẻ ngân hàng.
"Thẻ VIP của kho bạc Sal, số tiền thấu chi là một tỷ tệ, có thể được rút ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới, là ông trùm trong các loại thẻ tài chính”.
Lúc này, giọng nói thờ ơ của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên bên cạnh.
P/S: Nhân dịp năm mới, Ad Meo xin thay mặt các Ad cũng như các dịch giả của bộ truyện, gửi lời chúc năm mới tới toàn thể các bạn độc giả của ReadMe/Findnovel, chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng!
Nhận thức của Trương Tịnh về thế giới đã bị phá hủy hoàn toàn chỉ trong vài giờ ngày hôm nay.
Nếu lúc này có người nói với cô ấy, thực ra trái đất hình vuông, chắc hẳn cô ấy cũng sẽ nửa tin nửa ngờ do dự một lúc.
Trước đây những thứ như thần quỷ, cho dù xuất hiện trong truyện hay trong phim, đối với cô ấy mà nói cũng là rất ấu trĩ.
Nhưng cô ấy chưa từng nghĩ rằng, hôm nay...
"Nhưng nhân sâm núi nghìn năm tuổi đó có liên quan gì đến ngôi miếu đổ nát kỳ lạ này?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Tuy rằng trong lòng đã biết một số chuyện, nhưng anh vẫn tỏ ra rất hứng thú với những điều kỳ quái mà mà Mao Nhất Trụ kể.
Ít ra coi như nghe kể chuyện cũng khá thú vị.
"Chuyện này, nói ra thì rất mơ hồ, đun củi cháy to lên một chút, rồi để tôi từ từ kể, đảm bảo còn kỳ ảo hơn bất cứ câu chuyện giả tưởng nào mọi người từng nghe”.
Mao Nhất Trụ nhắc đến chuyện này cũng đầy vẻ hào hứng, vừa dùng một cành củi khô đun vào đống lửa, vừa kể: "Có thể mọi người cũng đã nghe nói, nhân sâm núi già này sẽ có thể biến thành hình người”.
"Chuyện này nghe có vẻ ma quỷ, chuyện tôi kể với mọi người bây giờ, không phải là một sự tích, mà nó có thật”.
"Nhân sâm núi mà tôi phải tìm kiếm đã sống hàng nghìn năm, nhất định đã biến thành người từ lâu”.
"Dùng cách bình thường để tìm ra nó thì khó càng thêm khó, gần như là không thể”.
"Vậy nên muốn bắt nó phải dùng phương pháp đặc thù, phải đợi nó biến thành hình người, chủ động tìm tới nơi”.
Mao Nhất Trụ vừa nói vừa lấy từ trong ba lô ra một ít hoa quả và đầu lợn, còn có một mấy thứ như hương nến, bùa chú các loại, xếp từng thứ một trên mặt đất.
"Anh định dùng mấy thứ này để dụ nhân sâm núi kia đến đây à?"
Trương Tịnh ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, dường như rất có hứng thú với những gì Mao Nhất Trụ nói.
"Chỉ có thể nói là cố thử xem sao, nếu thực sự đơn giản như vậy thì nó đã sớm bị bắt đi rồi”.
Mao Nhất Trụ một bên xếp hương nến và hoa quả trên mặt đất, một bên nói: "Những thứ này chỉ là vật dẫn, cái khó nhất là đầu tiên phải biết nó đang ở đâu”.
"Thứ hai là những nơi nó thường xuất hiện thứ này đều là những nơi cực kỳ nguy hiểm, nếu không thì không thể sống mấy nghìn năm mà không bị con người phát hiện”.
Trương Tịnh nghe xong gật đầu nói: "Điều này cũng rất hợp logic, nhưng vẫn có sơ hở”.
"Thứ đó khi có thể sống hơn trăm năm cũng được coi là bảo vật. Từ trăm năm đến một nghìn năm, ở giữa là chín trăm năm”.
"Chẳng lẽ trong chín trăm năm đó, chưa từng có ai thỏa mãn cả hai điều kiện này sao?"
Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ngồi ở bên cũng đồng loạt gật đầu, trong lòng cũng có chung một câu hỏi.
Mao Nhất Trụ sắp xếp xong đống đồ trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười vô cùng tự hào: "Đương nhiên không đơn giản như vậy, ngoài hai điều kiện trên, quan trọng nhất là điều kiện thứ ba”.
"Để thu hút sự chú ý của nó, còn phải phát ra một tín hiệu vô cùng riêng biệt”.
"Loại tín hiệu này mọi người có thể hiểu là thần giao cách cảm, trên người mỗi chúng ta đều có từ trường riêng biệt”.
"Một số từ trường tương khắc, một số lại hấp dẫn nhau và hầu hết các từ trường thì không liên quan gì đến nhau”.
"Chính vì những từ trường này mà con người mới có nhiều chuyện yêu hận tình thù như vậy. Ví dụ như một số người có thể mới gặp nhau lần đầu tiên nhưng đã như quen biết đã lâu, cảm thấy vô cùng thân thiết”.
"Còn có một số người ấn tượng ban đầu về nhau đã không tốt, cùng giới đẩy nhau khác giới hút nhau, thật ra những thứ này đều là do tác dụng của từ trường”.
"Tương tự như vậy, từ trường của con người có thể cộng hưởng với con người, cũng có thể cộng hưởng với động vật và thực vật”.
"Có người thích mèo, có người thích chó, thậm chí có người thích rắn và nhện, còn có những người vô cùng yêu hoa. Đây đều là hiện tượng cộng hưởng từ trường”.
"Thứ gì càng hiếm và độc đáo thì càng khó có khả năng cộng hưởng từ trường với con người, chẳng hạn như nhân sâm núi ngàn năm tuổi ấy”.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng hứng thú với lí luận kỳ lạ này của Mao Nhất Trụ, nghe giống như đang nói nhảm, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng rất có lý.
"Ý cậu là cậu có thể cộng hưởng từ trường với nhân sâm núi ngàn năm tuổi đó?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Mao Nhất Trụ hất cằm một cách tự hào: "Nhà họ Mao của chúng tôi từ khi sinh ra đã có khả năng giao tiếp với đám yêu ma đó rồi”.
"Theo thời gian, trên người sản sinh ra một từ trường đặc biệt, loại từ trường này sẽ tạo ra cho mấy thứ đó cảm giác vô cùng thân thiết”.
"Vốn dĩ nhân sâm núi quý và con người là thiên địch, nên bọn nó đặc biệt không thích mùi của con người, thấy người thì sẽ trốn thật xa”.
"Còn tôi thì khác, trên người tôi chảy dòng máu của nhà họ Mao, tỏa ra một từ trường khiến ma qủy yêu thích”.
"Vì vậy, đối với mấy thứ đó mà nói cùng một cống phẩm, nhưng do tay tôi bày ra thì sẽ ngọt hơn nhiều, ha ha!"
"Xem ra anh cũng giỏi đấy”.
Trương Tịnh trợn mắt nhìn Mao Nhất Trụ, sau đó dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cẩn thận hỏi: "Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
"Việc này... đợi lát nữa nói sau, đúng rồi, tôi có mang theo bộ bài, thứ đó phải hai giờ đêm mới tới, vẫn còn sớm, hay chúng ta làm vài ván”.
Mao Nhất Trụ hào hứng lấy từ trong ba lô ra một bộ bài, Diệp Vĩnh Khang và hai cô gái cũng ngồi một chỗ cảm thấy buồn chán nên tụ tập chơi bài.
Đều là mấy người có tiền nên chơi rất lớn, thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến rạng sáng.
"Mẹ nó, không chơi nữa, không chơi nữa, mấy người may mắn quá”.
Mao Nhất Trụ thua đến mức gào khóc oai oái, còn đám người Diệp Vĩnh Khang lại cười ha hả.
"Mao Nhất Trụ, bài này là do cậu rủ chơi, tiền cược cũng do cậu đặt, số tiền này đừng có mà lật lọng đấy”.
Trần Tiểu Túy bị dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Mao Nhất Trụ chọc cười khanh khách, vẫy tờ hóa đơn trong tay.
Lúc đầu, Trần Tiểu Túy vốn đề nghị chơi nhỏ một chút, vui là chính.
Sau đó Mao Nhất Trụ nói rằng đánh nhỏ quả không vực dậy được tinh thần, nên đã quyết định đặt số tiền rất lớn.
Kết quả là chỉ trong vài giờ, Mao Nhất Trụ đã nợ mỗi người từ năm mươi triệu đến tám mươi triệu tệ, cộng lại lên đến gần hai trăm triệu tệ.
Tất nhiên, đám người Trần Tiểu Túy chắc chắn sẽ không coi chuyện tiền bạc là thật, chỉ coi như một chuyện đùa để trêu chọc cậu ta.
"Mao Nhất Trụ tôi là ai chứ , sao có thể lật lọng chứ”.
Mao Nhất Trụ rút ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím sẫm viền vàng nói: "Trên này không có tín hiệu, không thể chuyển tiền”.
"Sau khi xuống núi, hãy cầm thẻ này đi rút đi, tôi nợ bao nhiêu rút bấy nhiêu”.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy nhìn tấm thẻ màu tím và cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi phản ứng lại, Trương Tịnh bật cười nói: "Mao Nhất Trụ ơi là Mao Nhất Trụ, anh còn diễn như thật đấy à?"
"Đây là thẻ gì? Tôi chưa từng biết có thẻ ngân hàng kiểu này đấy, cho dù anh có khoác lác thì tốt xấu gì cũng phải lấy ra một cái giống thật một chút chứ”.
Là cô chủ nhà họ Lý, Trương Tịnh đương nhiên hiểu nhiều biết rộng, nhìn thoáng qua có thể thấy thẻ này không giống thẻ ngân hàng.
"Thẻ VIP của kho bạc Sal, số tiền thấu chi là một tỷ tệ, có thể được rút ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới, là ông trùm trong các loại thẻ tài chính”.
Lúc này, giọng nói thờ ơ của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên bên cạnh.
P/S: Nhân dịp năm mới, Ad Meo xin thay mặt các Ad cũng như các dịch giả của bộ truyện, gửi lời chúc năm mới tới toàn thể các bạn độc giả của ReadMe/Findnovel, chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng!
Bình luận facebook