Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 480: Búp bê núi
"Kho bạc Sal?"
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy đều tỏ vẻ nghi ngờ, họ đều là cô chủ của một gia đình lớn, nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả các ngân hàng trên thế giới, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về kho bạc Sal.
"Về mặt chức năng là một ngân hàng, nhưng thực chất được coi là quản lý tài chính cho một số người siêu giàu”.
Diệp Vĩnh Khang giải thích: "Kho bạc Sal không mở cửa cho công chúng, không phải khách hàng nào cũng đều tiếp nhận”.
"Nếu muốn trở thành thành viên của họ, cần phải trải qua một cuộc xét duyệt rất nghiêm ngặt, không chỉ là tiền bạc, mà cả huyết thống, lý lịch của gia tộc, cùng với ảnh hưởng cá nhân...”
"Nhưng có một điều chắc chắn rằng, những người đủ điều kiện lấy được thẻ tím Vip của kho bạc Sal, hoặc là những người vô cùng tài giỏi, hoặc họ được hậu thuẫn bởi một gia tộc đứng đầu thế giới trong một lĩnh vực nào đó!"
Sau khi nghe Diệp Vĩnh Khang nói xong, Trương Tịnh vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm đánh giá Mao Nhất Trụ một lượt: "Mao Nhất Trụ, thật không nhìn ra đấy, trước đây chỉ biết điều kiện nhà anh không tệ, nhưng không ngờ lại đỉnh như vậy!"
Mao Nhất Trụ hất cằm tự hào nói: "Còn không phải sao, trước đây lúc anh nói với em, anh là con của nhà siêu giàu thì em không tin, bây giờ thì tin rồi chứ”.
Vù...
Vào lúc này, bên ngoài bất chợt nổi lên một cơn gió lạ, cửa sổ và cửa gỗ của ngôi miếu vốn đã yếu, giờ lung lay kêu két két.
"Mẹ kiếp, có hy vọng, thứ kia đến rồi!"
Mao Nhất Trụ hung hăng vỗ đùi, nghiêm mặt dặn dò mấy người họ: "Lát nữa mọi người tuyệt đối đừng phát ra tiếng động, cứ ở bên cạnh, bất kể nhìn thấy nghe thấy gì, cũng không được phát ra tiếng động, cũng đừng di chuyển lung tung, nhớ kỹ".
Cậu ta nói xong còn cố ý quay về phía Diệp Vĩnh Khang chắp tay nói: "Anh trai, lần này coi như tôi cầu xin anh, coi như giúp tôi, được không?"
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: "Được, được, được, lần này tôi hứa nghe theo chỉ huy được chưa?”
Mao Nhất Trụ nghe xong mới yên tâm bước đến bên đống hương hoa trái cây, đầu tiên thở ra một hơi dài, sau đó mới từ từ khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó hơi nheo mắt lại, miệng cậu ta như lẩm bẩm mấy câu thần chú.
Bên ngoài ngôi miếu gió lạnh thổi từng trận, cùng với những câu thần chú của Mao Nhất Trụ, bầu không khí có vẻ vô cùng ma mị.
Bịch! Bịch! Bịch!
Khoảng hai phút sau, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa.
Trái tim Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh ngồi bên cạnh đột nhiên nhảy lên cổ họng, đã là nửa đêm, lại là khu vực cấm trên núi Lan Đình, thứ gõ cửa bên ngoài nhất định không phải người !
Còn trên mặt Mao Nhất Trụ lộ ra vẻ vui mừng, cậu ta làm động tác cấm lên tiếng với mấy người họ, sau đó nhanh chóng lấy ra một cuộn tơ đỏ từ trong ba lô, đi về phía cửa.
Sau khi đẩy cửa vang lên tiếng cót két, Mao Nhất Trụ bước ra ngoài, rồi trở tay đóng cửa lại.
Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh còn ở trong ngôi miếu vô cùng lo lắng, Diệp Vĩnh Khang ra hiệu cho hai cô gái để họ an tâm, không cần sợ hãi, lúc này họ mới cắn răng tiếp tục giữ im lặng, tập trung tinh thần quan sát động tĩnh bên ngoài.
"Trong phòng này có gì, hình như tôi ngửi thấy thứ gì đó rất ngon”.
Lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt của một cậu bé.
Nghe giọng cũng chỉ mới năm sáu tuổi, có điều ngữ điệu lại rất trầm tĩnh. .
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy không khỏi nổi da gà, sao lúc này ở đây lại xuất hiện một đứa trẻ?
Sau đó giọng của Mao Nhất Trụ vang lên: "Trong đó có rượu, có thịt, nhưng hôm nay cháu không thể ăn”.
"Tại sao?"
Giọng nói non nớt ấy: "Lẽ nào bên trong có người? Sao cháu lại không ngửi thấy chứ”.
Mao Nhất Trụ giải thích: "Ba người sắp chết, mùi người không còn bao nhiêu, cháu không ngửi được là chuyện bình thường”.
"Vậy phải làm sao?"
Giọng nói non nớt của cậu bé lại hỏi.
Mao Nhất Trụ trả lời: "Thế này đi, tôi thấy bọn chúng cũng không sống nổi qua sáng mai đâu, tối mai cháu lại tới đây, đến lúc đó chúng ta ăn một bữa lớn”.
Đứa nhỏ vỗ tay nói: "Hì hì, ý hay, được rồi, tối mai lại tới, cháu về trước, chỗ có người sống không dám ở lại lâu”.
"Được, ngày mai gặp”.
Mao Nhất Trụ cười nói.
Hai cánh cửa gỗ bị đẩy ra, mặt Mao Nhất Trụ hồng hào bước vào, trong tay cầm một đầu của sợi tơ đỏ, nắm chặt tay nhìn đám người nói: "Xong rồi!"
"Vừa nãy là sao, anh nói chuyện với ai thế?"
Trương Tịnh vội hỏi.
Mao Nhất Trụ buộc đầu sợi chỉ đỏ vào ngón trỏ, híp mắt cười nói "Đương nhiên là nhân sâm núi già đó, sống mấy nghìn năm, đã biến thành búp bê núi”.
"Hả? Là nhân sâm núi già đó sao?"
Trương Tịnh khó tin hỏi: "Anh bắt được nó rồi hả?"
"Không dễ như thế đâu”.
Mao Nhất Trụ ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, cười nói với họ: "Thứ đó không thể bắt lúc nó đang trong hình dạng con người được, một khi khiến nó kinh động nó thà tự diệt cũng tuyệt đối không để rơi vào tay con người”.
"Phải đợi cho nó đi ngủ, hóa lại thành hình dáng nhân sâm núi”.
Trương Tịnh nghe xong tiếp tục ngờ vực hỏi: "Vậy anh thả nó đi rồi, làm sao anh biết nó ở nơi nào?"
"Không phải có cái này sao”.
Mao Nhất Trụ giơ sợi chỉ đỏ đang buộc ở ngón trỏ cười: "Búp bê núi có một khuyết điểm là không nhìn thấy màu đỏ, những thứ gì màu đỏ đều là vô hình với chúng”.
"Khi tôi nói chuyện với nó, tôi đã lén buộc sợi dây này lên người nó, rạng sáng ngày mai, chỉ cần đi theo sợi dây có thể tìm ra nó ở đâu”.
"Được rồi, tối nay đến đây thôi, đi ngủ sớm đi, sáng mai là có thể bắt được nhân sâm núi ngàn năm tuổi đó rồi ha ha ha!"
Mao Nhất Trụ vô cùng phấn khích, rất nhanh sau đó đã dựa vào một cây cột ngủ thiếp đi.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy cũng hơi buồn ngủ, nhưng tên gan dạ Mao Nhất Trụ đã ngủ mất, nơi đây làm sao có thể nói ngủ là ngủ được.
"Hai người đi ngủ đi, để anh canh gác”.
Diệp Vĩnh Khang ném vài cành củi khô vào đống lửa rồi cười nói với hai cô gái.
"Anh không buồn ngủ sao, hay chúng ta tiếp tục chơi bài tiếp”.
Trần Tiểu Túy nói.
Diệp Vĩnh Khang cười đáp: "Yên tâm đi, em đâu phải là em không biết rõ anh, hai người đi ngủ trước đi, lấy lại sức, anh đoán ngày mai sẽ có chuyện”.
Được Diệp Vĩnh Khang trấn an, hai cô gái ôm đầu gối, lưng dựa lưng ngủ thiếp đi.
Diệp Vĩnh Khang không hề cảm thấy buồn ngủ, đối với một chiến sĩ hàng đầu từng trải qua vô số cuộc chiến tàn khốc như anh, việc ngủ đã được anh luyện thành một cái công tắc từ lâu, không ngủ liên tục bốn năm ngày cũng không có phải vấn đề to tát.
Ba người bên cạnh đều đã ngủ say, Diệp Vĩnh Khang khẽ sờ cằm, bắt đầu chậm rãi suy tư cả ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi vào Trương Tịnh.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay thật ra cũng đã bị Diệp Vĩnh Khang nhìn thấu, nhưng chỉ có một điều anh không hiểu.
Sau khi nhìn Trương Tịnh do dự một hồi, Diệp Vĩnh Khang hạ quyết tâm, đang định đi đánh thức Trương Tịnh thì đột nhiên nhìn thấy mi mắt đang nhắm nghiền của Mao Nhất Trụ khẽ run lên.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy đều tỏ vẻ nghi ngờ, họ đều là cô chủ của một gia đình lớn, nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả các ngân hàng trên thế giới, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về kho bạc Sal.
"Về mặt chức năng là một ngân hàng, nhưng thực chất được coi là quản lý tài chính cho một số người siêu giàu”.
Diệp Vĩnh Khang giải thích: "Kho bạc Sal không mở cửa cho công chúng, không phải khách hàng nào cũng đều tiếp nhận”.
"Nếu muốn trở thành thành viên của họ, cần phải trải qua một cuộc xét duyệt rất nghiêm ngặt, không chỉ là tiền bạc, mà cả huyết thống, lý lịch của gia tộc, cùng với ảnh hưởng cá nhân...”
"Nhưng có một điều chắc chắn rằng, những người đủ điều kiện lấy được thẻ tím Vip của kho bạc Sal, hoặc là những người vô cùng tài giỏi, hoặc họ được hậu thuẫn bởi một gia tộc đứng đầu thế giới trong một lĩnh vực nào đó!"
Sau khi nghe Diệp Vĩnh Khang nói xong, Trương Tịnh vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm đánh giá Mao Nhất Trụ một lượt: "Mao Nhất Trụ, thật không nhìn ra đấy, trước đây chỉ biết điều kiện nhà anh không tệ, nhưng không ngờ lại đỉnh như vậy!"
Mao Nhất Trụ hất cằm tự hào nói: "Còn không phải sao, trước đây lúc anh nói với em, anh là con của nhà siêu giàu thì em không tin, bây giờ thì tin rồi chứ”.
Vù...
Vào lúc này, bên ngoài bất chợt nổi lên một cơn gió lạ, cửa sổ và cửa gỗ của ngôi miếu vốn đã yếu, giờ lung lay kêu két két.
"Mẹ kiếp, có hy vọng, thứ kia đến rồi!"
Mao Nhất Trụ hung hăng vỗ đùi, nghiêm mặt dặn dò mấy người họ: "Lát nữa mọi người tuyệt đối đừng phát ra tiếng động, cứ ở bên cạnh, bất kể nhìn thấy nghe thấy gì, cũng không được phát ra tiếng động, cũng đừng di chuyển lung tung, nhớ kỹ".
Cậu ta nói xong còn cố ý quay về phía Diệp Vĩnh Khang chắp tay nói: "Anh trai, lần này coi như tôi cầu xin anh, coi như giúp tôi, được không?"
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: "Được, được, được, lần này tôi hứa nghe theo chỉ huy được chưa?”
Mao Nhất Trụ nghe xong mới yên tâm bước đến bên đống hương hoa trái cây, đầu tiên thở ra một hơi dài, sau đó mới từ từ khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó hơi nheo mắt lại, miệng cậu ta như lẩm bẩm mấy câu thần chú.
Bên ngoài ngôi miếu gió lạnh thổi từng trận, cùng với những câu thần chú của Mao Nhất Trụ, bầu không khí có vẻ vô cùng ma mị.
Bịch! Bịch! Bịch!
Khoảng hai phút sau, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa.
Trái tim Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh ngồi bên cạnh đột nhiên nhảy lên cổ họng, đã là nửa đêm, lại là khu vực cấm trên núi Lan Đình, thứ gõ cửa bên ngoài nhất định không phải người !
Còn trên mặt Mao Nhất Trụ lộ ra vẻ vui mừng, cậu ta làm động tác cấm lên tiếng với mấy người họ, sau đó nhanh chóng lấy ra một cuộn tơ đỏ từ trong ba lô, đi về phía cửa.
Sau khi đẩy cửa vang lên tiếng cót két, Mao Nhất Trụ bước ra ngoài, rồi trở tay đóng cửa lại.
Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh còn ở trong ngôi miếu vô cùng lo lắng, Diệp Vĩnh Khang ra hiệu cho hai cô gái để họ an tâm, không cần sợ hãi, lúc này họ mới cắn răng tiếp tục giữ im lặng, tập trung tinh thần quan sát động tĩnh bên ngoài.
"Trong phòng này có gì, hình như tôi ngửi thấy thứ gì đó rất ngon”.
Lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt của một cậu bé.
Nghe giọng cũng chỉ mới năm sáu tuổi, có điều ngữ điệu lại rất trầm tĩnh. .
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy không khỏi nổi da gà, sao lúc này ở đây lại xuất hiện một đứa trẻ?
Sau đó giọng của Mao Nhất Trụ vang lên: "Trong đó có rượu, có thịt, nhưng hôm nay cháu không thể ăn”.
"Tại sao?"
Giọng nói non nớt ấy: "Lẽ nào bên trong có người? Sao cháu lại không ngửi thấy chứ”.
Mao Nhất Trụ giải thích: "Ba người sắp chết, mùi người không còn bao nhiêu, cháu không ngửi được là chuyện bình thường”.
"Vậy phải làm sao?"
Giọng nói non nớt của cậu bé lại hỏi.
Mao Nhất Trụ trả lời: "Thế này đi, tôi thấy bọn chúng cũng không sống nổi qua sáng mai đâu, tối mai cháu lại tới đây, đến lúc đó chúng ta ăn một bữa lớn”.
Đứa nhỏ vỗ tay nói: "Hì hì, ý hay, được rồi, tối mai lại tới, cháu về trước, chỗ có người sống không dám ở lại lâu”.
"Được, ngày mai gặp”.
Mao Nhất Trụ cười nói.
Hai cánh cửa gỗ bị đẩy ra, mặt Mao Nhất Trụ hồng hào bước vào, trong tay cầm một đầu của sợi tơ đỏ, nắm chặt tay nhìn đám người nói: "Xong rồi!"
"Vừa nãy là sao, anh nói chuyện với ai thế?"
Trương Tịnh vội hỏi.
Mao Nhất Trụ buộc đầu sợi chỉ đỏ vào ngón trỏ, híp mắt cười nói "Đương nhiên là nhân sâm núi già đó, sống mấy nghìn năm, đã biến thành búp bê núi”.
"Hả? Là nhân sâm núi già đó sao?"
Trương Tịnh khó tin hỏi: "Anh bắt được nó rồi hả?"
"Không dễ như thế đâu”.
Mao Nhất Trụ ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, cười nói với họ: "Thứ đó không thể bắt lúc nó đang trong hình dạng con người được, một khi khiến nó kinh động nó thà tự diệt cũng tuyệt đối không để rơi vào tay con người”.
"Phải đợi cho nó đi ngủ, hóa lại thành hình dáng nhân sâm núi”.
Trương Tịnh nghe xong tiếp tục ngờ vực hỏi: "Vậy anh thả nó đi rồi, làm sao anh biết nó ở nơi nào?"
"Không phải có cái này sao”.
Mao Nhất Trụ giơ sợi chỉ đỏ đang buộc ở ngón trỏ cười: "Búp bê núi có một khuyết điểm là không nhìn thấy màu đỏ, những thứ gì màu đỏ đều là vô hình với chúng”.
"Khi tôi nói chuyện với nó, tôi đã lén buộc sợi dây này lên người nó, rạng sáng ngày mai, chỉ cần đi theo sợi dây có thể tìm ra nó ở đâu”.
"Được rồi, tối nay đến đây thôi, đi ngủ sớm đi, sáng mai là có thể bắt được nhân sâm núi ngàn năm tuổi đó rồi ha ha ha!"
Mao Nhất Trụ vô cùng phấn khích, rất nhanh sau đó đã dựa vào một cây cột ngủ thiếp đi.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy cũng hơi buồn ngủ, nhưng tên gan dạ Mao Nhất Trụ đã ngủ mất, nơi đây làm sao có thể nói ngủ là ngủ được.
"Hai người đi ngủ đi, để anh canh gác”.
Diệp Vĩnh Khang ném vài cành củi khô vào đống lửa rồi cười nói với hai cô gái.
"Anh không buồn ngủ sao, hay chúng ta tiếp tục chơi bài tiếp”.
Trần Tiểu Túy nói.
Diệp Vĩnh Khang cười đáp: "Yên tâm đi, em đâu phải là em không biết rõ anh, hai người đi ngủ trước đi, lấy lại sức, anh đoán ngày mai sẽ có chuyện”.
Được Diệp Vĩnh Khang trấn an, hai cô gái ôm đầu gối, lưng dựa lưng ngủ thiếp đi.
Diệp Vĩnh Khang không hề cảm thấy buồn ngủ, đối với một chiến sĩ hàng đầu từng trải qua vô số cuộc chiến tàn khốc như anh, việc ngủ đã được anh luyện thành một cái công tắc từ lâu, không ngủ liên tục bốn năm ngày cũng không có phải vấn đề to tát.
Ba người bên cạnh đều đã ngủ say, Diệp Vĩnh Khang khẽ sờ cằm, bắt đầu chậm rãi suy tư cả ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi vào Trương Tịnh.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay thật ra cũng đã bị Diệp Vĩnh Khang nhìn thấu, nhưng chỉ có một điều anh không hiểu.
Sau khi nhìn Trương Tịnh do dự một hồi, Diệp Vĩnh Khang hạ quyết tâm, đang định đi đánh thức Trương Tịnh thì đột nhiên nhìn thấy mi mắt đang nhắm nghiền của Mao Nhất Trụ khẽ run lên.
Bình luận facebook