• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 481: Hang núi

Diệp Vĩnh Khang hơi ngây người, sau đó khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, hai ngón tay cầm một đoạn rơm nhỏ đã khô héo từ trên nền đất lên, rồi nhẹ nhàng rung cổ tay!

Vút...

Sợi rơm khô héo nhỏ nhẹ như lông hồng lập tức biến thành tàn ảnh, chuẩn xác đánh vào hàm trái của Mao Nhất Trụ.

Mao Nhất Trụ đột nhiên nghiêng đầu sang một bên rồi nhanh chóng ngáy khò khò.

“Như vậy mới đúng, muốn ngủ thì cứ ngủ đi, giả vờ ngủ làm gì cho mệt”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ cười sau đó nhẹ nhàng nhích gần đến bên cạnh Trương Tịnh đang ôm đầu gối ngủ say, đưa tay lên nhéo mặt đối phương.

"A!"

Có lẽ bởi vì ban ngày đã trải qua quá nhiều chuyện nên thần kinh của Trương Tịnh lúc này rất căng thẳng, sau khi bị nhéo cho tỉnh lại, cô ấy bắt đầu hét lên.

“Là tôi”.

Diệp Vĩnh Khang nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra chặn miệng đối phương lại, sau đó anh nhìn xung quanh, may là Mao Nhất Trụ và Trần Tiểu Túy không bị đánh thức.

“Anh muốn làm gì?”

Trương Tịnh cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, hai tay đặt trước ngực.

“Hỏi cô chuyện này”.

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào bộ đồ thể thao màu hồng trên người đối phương, hỏi: “Bộ quần áo cô mặc được mua khi nào?”

“Quần áo của tôi?”

Trương Tịnh ngờ vực hỏi: “Anh hỏi chuyện này để làm gì?”

“Cô đừng hỏi nhiều, chỉ cần trả lời tôi là được, chuyện này có thể liên quan đến một chuyện rất quan trọng”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày.

Đầu óc Trương Tịnh mơ hồ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Là Mao Nhất Trụ đưa cho tôi vào tối hôm qua, sau khi chúng ta giải tán ở quán bar, tôi mới về nhà không lâu thì anh ta mang theo bộ quần áo này đến nhà tôi”.

“Anh ta nói gì mà khí hậu và hoàn cảnh bên trong núi Lan Đình rất khắc nghiệt, bộ quần áo này vừa nhẹ, vừa chống ma sát lại còn có thể giữ ấm nên để tôi mặc bộ quần áo này đi lên núi, có vấn đề gì sao?”

“Cô không thấy kỳ lạ khi cậu ta nửa đêm nửa hôm đến đưa cho cô quần áo à?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm rồi cười khẩy, trong đầu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, còn Trương Tịnh bất chợt tỉnh ngộ.

Trương Tịnh trả lời: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, Mao Nhất Trụ quấn lấy tôi không phải ngày một ngày hai, thường xuyên đưa cho tôi cái này cái nọ, có lúc tôi sắp bị anh ta làm cho phiền muốn chết đây, sao đột nhiên anh hỏi chuyện này?”

“À, không có gì không có gì, chỉ hỏi bừa thôi, cô đừng suy nghĩ nhiều, ngủ tiếp đi, một lúc nữa trời sáng rồi”.

Diệp Vĩnh Khang xua tay mỉm cười, Trương Tịnh trợn mắt nhìn anh, mắng một câu đồ thần kinh, sau đó tiếp tục ôm đầu gối nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau trời vừa mới tờ mờ sáng, hai cô gái đều đã tỉnh, chỉ có mỗi Mao Nhất Trụ đang dựa vào cột ngủ ngon lành.

“Mao Nhất Trụ!”

Trước giờ, Trương Tịnh chưa từng khách khí với Mao Nhất Trụ, cô ấy đi thẳng tới, tát đối phương một bạt tai để đánh thức cậu ta.

“Còn nói là bảo vệ chúng tôi, bản thân mình thì ngủ như lợn”.

Trương Tịnh bất mãn oán trách nói.

“A? Sao tôi lại ngủ thế này?”

Mao Nhất Trụ trông hơi bối rối, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cười khẩy nói: “Ngủ không phải là rất bình thường sao?”

Mao Nhất Trụ hơi sững sờ, vội vàng nói: “Ừ ừ ừ, ý tôi là sao tôi có thể ngủ như chết như vậy được, cảm giác đó rất nặng nề, may mà không xảy ra chuyện gì, tất cả đứng lên thu dọn đồ đạc đi, cùng tôi đi bắt búp bê núi”.

Nhóm người thu dọn đồ đạc đơn giản, sau đó đeo bọc hành lý lên rồi tiếp tục lên đường.

Mao Nhất Trụ đi tuốt ở đằng trước, trong tay cầm sợi chỉ đỏ, đi về phía trước theo sự uốn lượn của sợi chỉ đỏ.

Diệp Vĩnh Khang đi cuối cùng, cười hỏi: “Thứ đồ chơi đó cũng không phải thành tinh, theo lý thuyết cần phải vượt nóc băng tường, làm sao có thể thuận đường rời khỏi đây”.

Trương Tịnh cúi đầu nhìn, quả nhiên cô ấy phát hiện quỹ đạo kéo dài của sợi chỉ đỏ toàn hướng theo một con đường nhỏ, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Đúng vậy, chẳng lẽ nhân sâm thành tinh cũng giống con người, cần đi dọc theo đường đi?”

Mao Nhất Trụ đi ở phía trước vội vàng nói: “Mấy người nhỏ giọng dùm đi, đừng để ảnh hưởng đến nó”.

“Hơn nữa, khi thứ đó biến thành hình người, nó chính là một con người, đi dọc theo đường đi có gì lạ đâu, cũng đừng bàn luận nữa, gây kinh động đến nó thì công sức của chúng ta đổ sông đổ biển hết đấy”.

Mấy người không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước dọc theo sợi chỉ đỏ.

Con đường nhỏ này càng lúc càng dốc và gập ghềnh, hai cô gái thở hồng hộc vì mệt mỏi, muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát nhưng lại bị Mao Nhất Trụ từ chối, nói rằng nơi này không ổn lắm, cần phải nhanh chóng đi qua.

Đi được khoảng hơn nửa giờ, trước mặt mấy người đột nhiên xuất hiện một hẻm núi rộng tầm năm mươi mét.

Hẻm núi này sâu không thấy đáy, dường như có tiếng nước chảy, đối diện thung lũng là một hang núi đen ngòm, từ hang núi sang bên này có một cây cầu đá được hình thành từ tự nhiên, bên trên mọc đầy rêu xanh, trông trơn nhẵn.

“Nó ở ngay bên trong!”

Mao Nhất Trụ tỏ ra phấn khích, sợi chỉ đỏ trong tay đúng lúc kéo dài từ cầu đá đến bên trong hang núi.

"Chúng ta phải đi vào thật sao?"

Trương Tịnh nhìn cửa hang đen ngòm đối diện hẻm núi giống như một con dã thú mở to miệng đầy máu, trong lòng hơi rụt rè.

“Yên tâm đi, thứ đó đã sống hơn nghìn năm rồi, chỉ cần nó ở đây, không thứ bẩn thỉu nào dám đến gần, không có chỗ nào an toàn hơn sơn động đâu, đừng chậm trễ nữa, theo sát tôi, dưới chân khá trơn nên cẩn thận đấy”.

Mao Nhất Trụ không chờ đợi được lôi kéo Trương Tịnh đi về trước, Trần Tiểu Túy đưa mắt dò hỏi Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, sau đó kéo Trần Tiểu Túy đi về phía trước dọc theo cầu đá trơn trượt kia.

Trước hang núi có một khoảng đất rộng tầm hai mươi mét vuông, mấy người vừa đi tới khoảng đất trống kia, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.

Ầm!

Cây cầu đá phía sau bỗng nhiên bị nổ tung trong một màn ánh lửa và khói súng.

“Đệch!”

Mao Nhất Trụ mắng, trước tiên giang hai tay bảo vệ ở phía trước ba người, thay ba người chặn lại một ít đá vụn bay tới và sóng khí.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trương Tịnh sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy.

“Đừng hoảng hốt, trước hết hãy bình tĩnh lại!”

Mao Nhất Trụ hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh lên đùi, cắn răng nói: “Không ngờ rằng truyền thuyết đó là thật!”

"Truyền thuyết gì?"

Trương Tịnh vội vàng hỏi.

Mao Nhất Trụ hít một hơi, nhìn cây cầu đá chỉ còn chưa tới nửa đoạn, chậm rãi nói: “Người ta đồn rằng vào thời kháng chiến, nơi đây là nơi đóng quân của một đội quỷ binh, bị dồn ép vào đường cùng nên sắp đặt rất nhiều bom ở đây, muốn nơi này nổ tan tành”.

“Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, đội quỷ binh kia đột nhiên đồng loạt mất tích, ngay cả dấu vết cũng không có, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy”.

“Đội du kích vào đây tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm thấy một chút đầu mối nào nên đành ở đây một thời gian dài để phá sạch bom, nhưng lại không ngờ rằng, đội quỷ binh kia lại đặt một ít dưới cầu”.

“Nơi này hàng năm không có người, khi mấy người chúng ta vừa đi qua có thể đã vô tình chạm phải ngòi nổ của bom, sau đó dẫn đến phát nổ”.

“Mẹ kiếp, mấy người chúng ta thật sự quá xui xẻo, chuyện này mà cũng có thể gặp phải!”

Trương Tịnh nghẹn ngào nói: “Vậy chúng ta trở về kiểu gì đây?”

Mao Nhất Trụ cắn răng nói: “Bây giờ đã không còn đường lui, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể đi vào đó trước, đi thôi, không biết lần này ông trời còn muốn chúng ta sống hay không!”

Nói xong, Mao Nhất Trụ nghiến răng, dẫn đầu đi về phía hang núi tối om kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom