• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 482: Gặp xác lông

Bốn người bọn họ sử dụng đèn pin, vẫn duy trì đội hình như trước, Mao Nhất Trụ dẫn đường, Trương Tịnh theo sát phía sau, Diệp Vĩnh Khang dắt Trần Tiểu Túy đi theo sợi chỉ đỏ về phía trước.

May mắn thay, hang núi này tương đối khô ráo, đầy đủ không khí, không gian cũng tương đối rộng nên việc đi lại trong này không quá khó khăn.

Chỉ duy nhất một điều khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đó là sự yên tĩnh xung quanh.

Mấy người bọn họ đi vào phía trong dọc theo sợi chỉ đỏ chừng mười phút, đột nhiên có mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.

“Mùi gì thế?”

Trương Tịnh nhanh chóng bịt mũi và miệng.

Kẹt kẹt kẹt!

Đúng lúc này, một âm thanh giống như tiếng xích sắt kéo trên mặt đất đột nhiên vang lên từ bóng tối phía trước.

“Chết tiệt!”

Mao Nhất Trụ đột nhiên kêu lên: “Là xác lông, chạy mau!”

Sau đó, cậu ta vội vàng lôi Trương Tịnh chạy ngược lại, Diệp Vĩnh Khang muốn nhìn thêm một lát, nhưng lại bị Trần Tiểu Túy kéo lại, đành phải xoay người chạy về.

Mà tiếng xích sắt kèm theo tiếng bước chân ngày càng dồn dập, càng lúc càng gần, rõ ràng là có thứ gì đó đang đuổi theo.

“Chết tiệt! Không kịp rồi!”

Mao Nhất Trụ đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng xiềng xích trong bóng tối, cau mày nói: "Cầu đá bên ngoài đã bị nổ tung, chúng ta không có đường thoát rồi, chỉ có thể liều mạng với cái thứ này thôi!"

Vừa nói, cậu ta vừa lấy ra hai quả lựu đạn, nhìn thẳng về phía trước, nghiêm nghị nói: “Anh Diệp, anh hãy bảo vệ hai người họ, lát nữa kết quả thế nào thì chỉ có thể xem vận may của chúng ta thôi!”

Rầm!

Vừa dứt lời, một bóng đen mơ hồ đã lao ra từ bóng tối.

Khi nhìn thấy bộ mặt chân thực của vật kia, Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh không kìm được mà vừa nôn vừa ôm bụng.

Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không khỏi hơi nhíu mày khi nhìn thấy thứ đó.

Bởi vì thứ này trông rất kinh tởm, nó giống như một cái xác thối rữa và sưng tấy, chân tay lộ ra một cách đáng sợ, toàn thân dính đầy chất lỏng sền sệt màu xanh lục, hai nhãn cầu lồi ra ngoài, đầy tơ máu đỏ ngầu như một con giun đất.

Khóe môi thối rữa nứt ra đến tận cổ, lộ ra hai hàm răng trắng dính đầy nhớt.

Chân tay được quấn quanh một đoạn dây xích sắt dài khoảng hai mét và to bằng cánh tay, trông vô cùng đáng sợ.

Soạt!

Mao Nhất Trụ dùng hai tay hất chốt an toàn của hai quả lựu đạn cùng lúc rồi ném về phía thứ kia.

Hai quả lựu đạn hạ cánh chính xác dưới chân thứ đáng sợ kia, nhưng nó không né mà chỉ cúi đầu nhìn, như thể đang tò mò về hai cục sắt đang bốc khói.

“Chết tiệt!”

Mao Nhất Trụ hét lên, đẩy Trương Tịnh ngã xuống đất.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn hai quả lựu đạn kia, nhưng cũng không có biểu hiện gì khoa trương, chỉ nhẹ nhàng kéo Trần Tiểu Túy về phía sau.

Diệp Vĩnh Khang lớn lên trên chiến trường đầy khói thuốc súng từ khi còn là một đứa trẻ, anh vô cùng quen thuộc những thứ này, vừa nhìn đã nhận ra kiểu loại và đặc điểm của hai quả lựu đạn.

Ngay lập tức phán đoán phạm vi sát thương của hai quả lựu đạn, chúng chắc chắn không thể nổ tới được vị trí mà họ đang đứng.

Bùm bùm!

Hai quả lựu đạn nổ cùng nhau, lóe lên một trận tia sáng chói mắt.

Phán đoán của Diệp Vĩnh Khang rất chính xác, mảnh đạn bắn ra xung quanh quả nhiên không bắn tới vị trí bọn họ đang đứng, chỉ là có vài luồng khí không đáng gây hại cho cơ thể con người bay ra.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tỏ vẻ không thoải mái.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt khiến anh hơi bất ngờ.

Ngoài việc bị ngọn lửa thiêu rụi, thứ đáng sợ kia không hề bị tổn hại đáng kể nào cả!

Tuy uy lực của hai quả lựu đạn này không quá mạnh, nhưng lại nổ ngay dưới chân nó, trong tình huống này, ngay cả một chiếc ô tô cũng phải nổ tung!

Vậy mà thứ đó không bị tổn thương ngoại trừ một số vết bỏng do lửa!

Ngay cả mảnh đạn cũng không thể cắm vào làn da bóng nhờn của nó.

Gừ!

Thứ đó quả nhiên là bị khiêu khích, sau khi gầm lên một tiếng khủng khiếp, toàn thân đột nhiên hung hăng lao về phía trước, đồng thời giơ một cánh tay lên, quét xích sắt to trên cánh tay sang ngang.

Với sức mạnh và tốc độ như vậy, Diệp Vĩnh Khang có thể tránh được, nhưng vấn đề là đám người Trần Tiểu Túy hoàn toàn không thể tránh né nổi!

Cho dù Diệp Vĩnh Khang muốn đẩy họ ra thì cũng không kịp.

Trong lúc bất lực, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành giơ tay lên trước ngực, sẵn sàng đón nhận đòn không biết uy lực này.

Rầm!

Sợi xích to dày với sức mạnh ngàn cân đập vào hai cánh tay đang giơ lên của Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy mình như bị đầu xe lửa cao tốc đâm phải, hai cánh tay tê dại, sau đó một sức mạnh lớn đè lên người.

Cả người lảo đảo không tự chủ được lùi về phía sau vài bước mới đứng vững lại, nhưng hai cánh tay đã hoàn toàn tê dại, không còn cảm giác gì nữa.

Gừ!

Tuy nhiên, đòn tấn công của thứ kia vẫn chưa dừng lại, thấy đòn này không trúng, nó lại nhanh chóng nâng dây xích lên cao rồi đánh thẳng về phía mấy người họ.

Lần này Diệp Vĩnh Khang không lựa chọn tiếp tục chống đỡ.

Một là vì uy lực của cú đánh thẳng sẽ mạnh hơn nhiều so với cú đánh quét ngang qua loa.

Hai là do mặc dù sức mạnh của cú đánh thẳng là rất lớn, nhưng phạm vi lại rất nhỏ, Diệp Vĩnh Khang có đủ thời gian để đẩy Trần Tiểu Túy, Trương Tịnh và Mao Nhất Trụ sang một bên.

Rầm!

Sợi xích to dày rơi từ trên xuống, đập mạnh xuống đất.

Mặt đất rung chuyển trong chốc lát, sau đó xuất hiện một vết nứt sâu khoảng ba mươi centimet và dài mấy mét.

Với sức mạnh như vậy, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy hơi kinh hãi.

Trong hang động này chứa đầy đá granite cổ cứng như thép, thậm chí việc nổ tung nó bằng công nghệ hiện đại cũng sẽ rất khó!

Vậy mà lại bị một sợi dây xích làm cho nứt vỡ, sức mạnh này không thể đo lường được.

“Mao Nhất Trụ, cậu đưa hai người họ lui về khoảng cách an toàn đi!”

Đây là lần đầu tiên Diệp Vĩnh Khang cảm nhận được mối nguy hiểm từ sau khi trở về nước.

Sức mạnh của con quái vật ngay cả lựu đạn nổ cũng không bị thương này thật đáng kinh ngạc, vượt xa ngoài dự liệu của Diệp Vĩnh Khang.

Mao Nhất Trụ nhanh chóng kéo Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy lui sang một bên.

Cả ba đều rất căng thẳng, đặc biệt là Trần Tiểu Túy, khi nhìn thấy cánh tay đầy máu của Diệp Vĩnh Khang, cô ấy lo lắng đến mức lấy tay che miệng.

Nhưng cô ấy không hề phát ra chút âm thanh nào, bởi vì cô ấy biết lúc này Diệp Vĩnh Khang cần tập trung cao độ, tất cả những gì cô ấy có thể làm là kiềm chế cảm xúc và yên lặng để Diệp Vĩnh Khang toàn tâm toàn ý cho trận chiến.

Gừ!

Con quái vật gầm lên, hai cánh tay đưa lên, hai sợi xích to dày đan vào nhau vung về phía Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang không dám chống đỡ, chỉ có thể triển khai thân hình để đọ sức.

Sau khi né đòn tấn công của con quái vật hơn chục lần, cuối cùng Diệp Vĩnh Khang cũng bắt được điểm sơ hở của nó, trước khi hai sợi xích sắt kịp phát huy sức mạnh, bóng dáng của anh chớp nhoáng, giữa không trung đột nhiên khuỵu gối, hung hăng đập đầu gối vào đầu con quái vật!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom