• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 509-510

Chương 509: Sơn trang xa hoa

Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên.

“Sếp Kiều, tôi đã từ chức ở bên đó rồi, không chỉ vậy, tôi còn có một bất ngờ dành cho cô!”

Tiểu Mã đến phòng làm việc của Kiều Tử Huyên, hắn phấn khích như một con chó pug vừa bắt được một con chuột chết và đang vẫy đuôi đòi lập công với chủ nhân của nó.

“Không ngờ anh làm việc lại nhanh như vậy”.

Việc Tiểu Mã đến dường như đã nằm trong dự đoán của Kiều Tử Huyên, nên cô ta cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm, cười nhẹ nói: “Bất ngờ mà anh nói là gì?”

Tiểu Mã vỗ tay về phía cửa rồi nói: “Tất cả vào đi!”

Một đám người lần lượt từ ngoài cửa bước vào.

“Tất cả những người này đều là các nhân viên và diễn viên, phó đạo diễn, người quay phim và kỹ sư ánh sáng trong đoàn làm phim của công ty ngu ngốc đó, ngoài ông già bướng bỉnh kia ra, thì những người còn lại đều đến đông đủ cả”.

“Còn có nữ chính, nữ phụ, với mấy nhân vật phụ quan trọng, dù sao thì cũng khiến cho họ chẳng còn gì!”

Kiều Tử Huyên nghe xong, sắc mặt cũng không biểu lộ nhiều biểu cảm gì, cô ta chỉ nhìn chằm chằm đánh giá Tiểu Mã vài giây, sau đó hờ hững nói: “Tôi nghe nói bên đó có không ít ân tình với anh, anh làm đến cùng như vậy, trong lòng không cảm thấy có chút áy náy nào sao?”

“Áy náy cái rắm!”

Tiểu Mã phẫn nộ nói: “Mã Chí Khôn tôi có được ngày hôm nay đều là dựa vào thực lực và tài năng của chính mình, bọn họ có thể ký hợp đồng với tôi là phúc của bọn họ”.

“Hơn nữa trong thời gian này tôi đã kiếm bao nhiêu tiền cho họ, đám người này không những không biết ơn, mà còn ở đó cằn nhằn bắt bẻ tôi, công ty rách nát như vậy, tôi ước gì nó có thể sớm phá sản!”

Sau khi Kiều Tử Huyên nghe xong, vẻ mặt vẫn không có chút biểu cảm, cô ta dời tầm mắt đến những người bên cạnh hỏi: “Ý của các người thì sao?”

Những người đó đồng thanh giận dữ nói: “Chúng tôi cũng vậy, rất ghét công ty đó, sau này chúng tôi sẵn sàng hết lòng phục vụ cho sếp Kiều! ”

Ngay sau đó Tiểu Mã đắc ý nói: “Sếp Kiều, cô yên tâm đi, ngay cả cách đối phó với họ tôi cũng nghĩ ra rồi”.

“Ngay khi đám người chúng tôi bỏ đi, thì bộ phim của họ chắc chắn sẽ trở thành rác rưởi, bọn họ đã làm nhiều quảng cáo tuyên truyền như vậy ở giai đoạn đầu, đến khi tới thời hạn ra mắt, ngay cả một cái rắm cũng không lấy ra được, chắc chắn sẽ bị khán giả mắng chết!”

“Sau đó chúng ta có thể tiếp tay tiếp tục quay bộ phim đó ở đây, thời gian phát sóng sẽ được ấn định theo ngày mà công ty ngu ngốc đó tuyên truyền”.

“Đến lúc đó bộ phim mới của chúng ta sẽ được lên sóng, còn bên kia lại cho khán giả leo cây, sau đó chúng ta lại bí mật tạo thêm một số công kích từ dư luận, nỗi bấp bênh lớn trong lòng khán giả, không những có thể dẫm nát bọn họ một cách triệt để, bên cạnh đó còn có thể làm vang danh tiếng của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, đây đúng thật là một mũi tên trúng hai đích!”

Từ đầu đến cuối, Kiều Tử Huyên vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không ai có thể nhìn ra được trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Kiều Tử Huyên nhìn chằm chằm đám người Tiểu Mã vài giây, rồi khẽ gật đầu nói: “Được, vậy cứ làm theo những gì mấy người vừa nói đi, ngày mai sẽ bắt đầu làm việc, nếu cần gì thì cứ báo với công ty bất cứ lúc nào”.

“Vậy thì tối nay tôi sẽ chuẩn bị một bữa tiệc cho mấy người, coi như là tiệc chào mừng mấy người đến, mấy người cứ việc thỏa sức vui chơi là được”.

“Cảm ơn sếp Kiều!”

Cả đám người đều vui ngất ngây, việc này cũng đồng nghĩa với việc họ đã leo lên được cây đại thụ lớn của điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, còn công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc ngu ngốc kia vốn không thể so sánh bằng người ta!

“Sếp Kiều, hay là chúng ta ký hợp đồng trước đi”.

Tiểu Mã phấn khích xoa tay vào nhau, lúc này trong đầu hắn đang tràn ngập một tương lai tươi sáng và đầy hứa hẹn, cùng với những tờ tiền đếm không xuể, xe thể thao và biệt thự sang chảnh.

“Hợp đồng của mấy người bên bộ phận nhân sự vẫn còn đang chuẩn bị, tôi dẫn mấy người tới đó trước, một lát nữa đợi hợp đồng làm xong rồi, tôi sẽ nhờ bọn họ gửi qua”.

Kiều Tử Huyên hăng hái đứng dậy, sau đó thu xếp hai chiếc xe hạng sang của công ty, rồi đưa đoàn người đến một sơn trang tư nhân vô cùng sang trọng.

“Chao ôi, đây mới là nơi dành cho người có thân phận như chúng ta ở chứ!”

Nhóm người vừa bước vào sơn trang đã lập tức ngạc nhiên bởi cách bài trí và trang trí xa xỉ bên trong.

Cây xanh được cắt tỉa khéo léo bởi các bậc thầy hàng đầu, bể bơi, ánh sáng pha lê, thậm chí nhiều nơi còn được mạ vàng trực tiếp, cảnh tượng này y như trong hoàng cung.

Nhìn thấy bộ dạng cảm thán “Chậc chậc” đầy kinh ngạc của đám người Tiểu Mã, trong mắt Kiều Tử Huyên lóe lên một tia khinh thường không dễ nhận ra, nhưng vẫn mang theo nụ cười trên môi nói: “Chỗ này cũng được chứ, hôm nay mấy người cứ thỏa sức chơi đi, tất cả chi phí sẽ do công ty chi trả”.

Sau khi nói xong, Kiều Tử Huyên nhẹ nhàng vỗ tay vài cái, ngay lập tức những cô gái nóng bỏng trong bộ bikini bước ra và một nhóm phục vụ nam đẹp trai, ngực trần rắn chắc đi vào, bưng theo những đĩa rượu đắt tiền tinh xảo và những đĩa trái cây, đồ ăn nhẹ trên tay.

Mỗi người ít nhất được hai người khác giới phục vụ, ngay cả việc uống rượu cũng có người dâng ly tới tận miệng.

“Sếp Kiều, cô thật tốt với chúng tôi, hôm nay tôi nhất định phải uống thêm vài ly với cô, chúng ta không say không về!”

Khuôn mặt hồng hào và ánh mắt tràn đầy phấn khởi của Tiểu Mã đã hoàn toàn bị cuộc sống xa hoa này làm cho mê muội.

Kiều Tử Huyên cười nhạt: “Mấy người hài lòng là được rồi, nhưng hôm nay tôi còn có việc cần về trước để xử lý, nên không ở lại với mấy người được”.

“Mấy người cứ lo vui chơi là được, muốn chơi như thế nào cũng được, hơn nữa có tôi ở đây mấy người cũng bất tiện mà”.

Tiểu Mã sững sờ một lúc, sau đó vội gật đầu nói: “Ha ha ha, sếp Kiều thật là có lòng”.

Trong khi nói, hai tay hắn đã bắt đầu sờ soạng hai người đẹp mặc áo bikini bên cạnh một cách không trung thực.

Trong mắt những người còn lại cũng đã bật đèn xanh.

“Sếp Kiều, hợp đồng làm xong rồi, ký ngay bây giờ sao?”

Ngay lúc này, bất ngờ có một nhân viên cầm theo một túi giấy vội vàng đi tới.

Kiều Tử Huyên gật đầu, cười với đám người Tiểu Mã nói: “Mọi người dừng việc trên tay lại đã, ký hợp đồng trước đi”.

Lúc này đám người Tiểu Mã đã bị trêu ghẹo đến sốt ruột từ lâu, sau khi nhận lấy hợp đồng thậm chí cũng không thèm nhìn đã vội vàng ký tên của mình.

“Mấy người không cần xem kỹ nội dung hợp đồng sao?”

Kiều Tử Huyên nói với nụ cười sâu xa.

“Haiz, có gì để xem chứ, sếp Kiều tốt với chúng tôi như vậy, ngay cả chút lòng tin này chúng tôi cũng không có sao”.

Tiểu Mã nhanh chóng thể hiện lòng trung thành của mình.

“Được, vậy mọi người chơi vui vẻ đi, tôi không quấy rầy mọi người nữa”.

Kiều Tử Huyên cười khẩy, ngay sau đó xoay người đi về phía cửa, khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười sâu xa, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng không dễ nhận ra.

Khi cánh cổng của sơn trang từ từ đóng lại, đám người Tiểu Mã ngay lập tức lao vào “trận chiến” khốc liệt.

Trong nháy mắt cả sơn trang đều tràn ngập mùi hóc môn nồng nặc, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

Thật ra nguyên nhân xuất hiện cảnh này không phải là do đám người Tiểu Mã quá đói khát, mà là vì Kiều Tử Huyên đã cho thêm một ít “gia vị” khá đặc biệt vào đồ uống mà cô ta đã chuẩn bị cho bọn họ mà thôi.

Tất cả mọi người, cho dù là trai hay gái, lúc này bọn họ đã hoàn toàn quên hết một số quan niệm cơ bản nhất về sự xấu hổ và đạo đức, mặc sức hưởng thụ sự tác động mà hóc môn mang lại cho họ.

Chẳng qua là bọn họ không bao giờ ngờ rằng, vào lúc này, xung quanh sơn trang có ít nhất năm mươi chiếc camera độ phân giải cao đang quay lại rõ nét cảnh tượng này từ mọi góc độ.Chương 510: Chọn nam nữ chính

Cùng lúc này.

So với niềm hạnh phúc tột độ trong sơn trang nơi đám người Tiểu Mã đang ở, thì ở công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc lại vô cùng căng thẳng.

Bọn họ đang phải đối mặt với một khó khăn rất khó giải quyết.

Toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim chỉ còn lại đạo diễn, điều này tương đương với việc tướng không binh.

“Đạo diễn Quách, ông nghĩ kỹ chưa? Bây giờ có thể cho tôi một câu trả lời không?”

Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, anh luôn đợi câu trả lời của Quách Đào.

Quách Đào mím chặt môi, ông ấy là một người khắt khe, đặc biệt là đối với nghề đạo diễn mà ông ấy yêu thích, ông ấy sẽ không bao giờ nói lung tung khi chưa nắm chắc.

Đã qua vài tiếng đồng hồ kể từ khi Diệp Vĩnh Khang hỏi Quách Đào câu này, trong đầu ông ấy đã suy diễn ra rất nhiều khả năng và rủi ro có thể xảy ra.

“Được!”

Cuối cùng, Quách Đào cũng đưa ra câu trả lời sau khi cân nhắc hồi lâu: “Nhưng điều này chỉ có khả năng trên lý thuyết, nếu muốn thành hiện thực, mỗi bước tiếp theo đều vô cùng khó khăn, hơn nữa phải nhẫn nại vượt qua từng khổ nạn”.

“Được, chỉ cần ông nói có thể là được!”

Diệp Vĩnh Khang nói: “Vậy từ bây giờ cần khắc phục thứ gì đầu tiên?”

“Diễn viên!”

Quách Đào nói: “Diễn viên là nền tảng cơ bản của một bộ phim, vai phụ có thể dễ kiếm, nhưng nam chính và nữ chính nhất định phải chốt chắc chắn”.

Diệp Vĩnh Khang cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi bấm điện thoại gọi: “Hoàng Đào, cậu hãy lập tức tập hợp tất cả nhân viên nam ở khu vực nền tảng công ty điện ảnh và truyền hình”.

“Cho dù là diễn viên quần chúng hay là làm tạp vụ, chỉ cần có độ tuổi phù hợp thì lập tức bảo họn họ tập hợp ở quảng trường Tây”.

Sau khi cúp máy, Diệp Vĩnh Khang nói với Quách Đào: “Bây giờ chúng ta có thể tìm diễn viên nam ở khu vực nền tảng trước, nếu không được thì sẽ mở rộng ra cả Giang Bắc, thậm chí có thể đăng quảng cáo tuyển dụng trên cả nước, tôi không tin chúng ta không thể tìm nổi một người phù hợp!”

Quách Đào nghe xong liền suy nghĩ một hồi, cắn răng nói: “Được, bây giờ chỉ có thể liều một phen thôi!”

Thực ra, với thực lực của Diệp Vĩnh Khang, anh hoàn toàn có khả năng đưa tất cả những chàng trai trẻ nổi tiếng trên cả nước đến làm nam chính ngay lập tức.

Nhưng nếu làm vậy thì bản chất sự việc sẽ khác.

Bộ phim này là bộ phim đầu tiên do công ty giải trí Huyền Trúc sản xuất, mục đích chính không phải là để kiếm tiền mà là dựa vào bộ phim này để tạo dựng tên tuổi.

Vì vậy, tất cả diễn viên tham gia bộ phim đều phải là người của công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, đồng thời phải là người có nền tảng.

Nếu thuê một ngôi sao lớn đến diễn thì dù doanh thu phòng vé có tốt đến đâu thì cũng không có ai để ý đến công sức của công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc.

“À, cậu Diệp, cậu vừa nói chỉ tập hợp tất cả diễn viên nam, nhưng nữ chính cũng rất quan trọng mà”.

Quách Đào đột nhiên cảm thấy lời Diệp Vĩnh Khang vừa nói không đúng lắm.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Bởi vì đã chọn được nữ chính rồi”.

“Chọn rồi sao?”

Quách Đào nghi hoặc hỏi: “Ai vậy?”

Diệp Vĩnh Khang không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Tô Tô đứng bên cạnh.

“A? Anh Diệp, anh đang nói tôi sao?”

Tô Tô hơi sững sờ: “Nhưng tôi không biết diễn xuất”.

“Không biết có thể học, không ai sinh ra đã giỏi cả”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn Tô Tô cười nói: “Thứ nhất, sau buổi biểu diễn lần trước, mặc dù cô đã chọn tạm thời rút lui để chuyên tâm học tập, nhưng khán giả vẫn nhớ đến cô, có thể dùng điều này làm mánh lới”.

“Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, tôi tin cô nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, cô có tự tin không?”

Tô Tô nắm chặt vạt áo, không biết nên trả lời thế nào.

“Đây là một trọng trách lớn, liên quan đến sự sống chết của công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, bây giờ công ty cần một người đứng lên đảm nhận trọng trách lớn lao này”.

Thấy đối phương hơi do dự, Diệp Vĩnh Khang nói tiếp.

Vai Tô Tô khẽ run lên.

Mấy câu nói nhẹ nhàng này của Diệp Vĩnh Khang dường như đánh sâu vào trái tim cô ấy.

Chuyện của công ty là chính là chuyện của Hạ Huyền Trúc.

Mà cô ấy luôn coi Hạ Huyền Trúc là ân nhân của mình, bây giờ ân nhân gặp nạn, sao cô ấy có thể không đứng ra giúp đỡ?

“Được, vậy tôi sẽ thử!”

Tô Tô chấp nhận trọng trách này.

Nữ chính đã được định.

Tiếp theo đến nam chính, cũng chính là nhân vật chính của bộ phim này.

Từ lần trước, sau khi bị Diệp Vĩnh Khang xử lý, bây giờ Hoàng Đào luôn cúi đầu nghe theo Diệp Vĩnh Khang, không còn bất kỳ ý đồ nào nữa.

Mà con mắt nhìn người của Diệp Vĩnh Khang cũng rất tốt, Hoàng Đào quả thực là một người rất có năng lực, chẳng bao lâu sau đã tập hợp được tất cả nhân viên nam có độ tuổi phù hợp trong khu vực nền tảng điện ảnh ở quảng trường Tây.

Từ xa nhìn lại thấy rất đông, có khoảng hơn một trăm người.

“Anh Diệp, người anh cần tìm đều ở đây rồi”.

Hoàng Đào nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi tới, cũng vội vàng bước lên báo cáo.

Mọi người được gọi khẩn cấp đến quảng trường giữa đêm đều vô cùng bối rối, không biết phải làm gì.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi gọi mọi người tới đây là để chọn ra một người làm nam chính trong bộ phim mới của công ty”.

“Hả?”

Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.

Mấy diễn viên chủ chốt trong công ty đều là bị Tiểu Mã dẫn đi, số còn lại đều là những diễn viên ít tiếng tăm.

Hơn nữa, hầu hết những người này đều là nhân viên, làm những công việc lặt vặt bên đạo cụ hay gì đó.

Chuyện làm nam chính là điều mà bọn họ không bao giờ dám nghĩ tới, cho nên khi nghe Diệp Vĩnh Khang nói lời này, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.

“Mấy người chúng tôi làm được sao?”

Một người rụt rè thấp giọng nói, ngữ điệu tràn đầy hoài nghi cùng không tự tin, dù sao đây cũng là vai nam chính.

“Không ai sinh ra đã biết làm điều gì đó”.

Diệp Vĩnh Khang đại khái lặp lại những gì anh vừa nói với Tô Tô: “Chỉ cần có tự tin vào chính mình, cho dù chịu bao cực khổ, vẫn quyết tập học hỏi thì nhất định sẽ làm được mọi thứ”.

“Nhưng tôi phải nói trước, mặc dù lần này là chọn vai nam chính, nhưng mọi người cũng đừng chỉ nghĩ đến ánh hào quang của nam chính”.

“Tôi tin rằng mọi người đều đã biết tình hình hiện giờ của công ty vô cùng gay go”.

“Nam chính cũng không phải vai diễn dễ, nhất định phải có trách nhiệm và dung khí gánh vác sự sống chết của công ty trên vai”.

“Hơn nữa vì thời gian gấp rút cho nên quá trình quay phim chắc chắn sẽ khổ cực hơn nhiều so với trước đây, sẽ khó có thời gian nghỉ ngơi cho đến khi quá trình quay phim kết thúc”.

“Bây giờ, bất kỳ ai sẵn sàng chịu gánh vác trọng trách này, quan trọng nhất là tự tin vào bản thân thì hãy tiến lên trước một bước!”

Diệp Vĩnh Khang nói xong, mọi người vẫn không hề nhúc nhích.

Đám người nhìn nhau thì thào to nhỏ. Mặc dù vai nam chính rất hấp dẫn, nhưng bọn họ cũng không có dũng khí gánh vác trọng trách quan trọng này.

Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang ánh lên tia thất vọng, đồng thời anh cũng hiểu ra lý do tại sao những người này vẫn luôn tầm thường chẳng có tài cán gì như vậy.

Họ luôn thiếu dũng khí để đối mặt với thử thách và không có ý chí chiến đấu.

Nếu là anh, anh sẽ lập tức đứng lên không chút do dự khi gặp được cơ hội quý giá như thế này.

“Tôi có thể thử không?”

Đúng lúc này, một chàng trai trẻ trông rất thật thà đột nhiên rụt rè giơ tay lên nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom