• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 511-514

Chương 511: Cậu ấy lại biết võ

“Ồ? Là cậu à?”

Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là nhân viên hậu cần tên là La Hâm từng bị Tiểu Mã bắt nạt.

“Quản lý Diệp, tôi muốn thử”.

La Hâm tỏ ra đặc biệt cẩn trọng, hai tay miết chặt vạt áo, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tia sáng kiên định và quật cường.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang còn chưa mở lời, bên cạnh đã vang lên một trận cười ầm ĩ.

“La Hâm, đầu óc cậu bị cửa kẹp à? Đây là chọn vai nam chính đấy, không phải tuyển chân chạy vặt đâu!”

“Ha ha ha, cậu là một nhân viên hậu cần, cứ làm tốt chuyện bưng trà rót nước của cậu đi, chạy đến đây hóng hớt làm gì”.

“Thật nực cười, thời nay tiêu chuẩn diễn viên thấp đến vậy à?”

Đối mặt với sự giễu cợt cùng châm biếm từ bốn phía, La Hâm lúng túng cúi đầu, căng thẳng đến mức cả người run rẩy.

Diệp Vĩnh Khang thầm thở dài, tư chất tâm lý này của cậu ấy nhất định không thể nào gánh nổi trách nhiệm này.

Nhưng ngay khi Diệp Vĩnh Khang chuẩn bị uyển chuyển từ chối, La Hâm lại đột ngột ngẩng đầu lên, cắn răng lặp lại một lần nữa: “Quản lý Diệp, tôi vẫn muốn thử xem sao!”

“Mặc dù tôi chưa từng đóng phim, nhưng từ nhỏ tôi đã làm việc vặt ngay tại phim trường, đã xem qua không ít, cũng tự mình nghiên cứu một vài kiến thức diễn xuất”.

“Ha ha ha ha ha!”

Nghe La Hâm nói vậy, tiếng cười xung quanh lại càng lớn hơn: “Nhảm nhí, cậu cũng biết mình chưa từng đóng phim à, đây không phải là chuyện đơn giản chỉ cần nhìn là biết làm đâu”.

“La Hâm, mau về tắm rửa rồi ngủ đi, đừng có ở chỗ này mất mặt”.

Rất hiển nhiên, không có ai tin tưởng một nhân viên sai vặt ở tầng thấp nhất lại biết diễn xuất, chỉ xem La Hâm như một câu chuyện cười.

“Mọi người im lặng!”

Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên giơ tay lên ra hiệu cho mọi người yên tĩnh.

Sau đó anh bắt đầu nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

Có thể nhìn ra La Hâm đặc biệt căng thẳng, nhưng cậu ấy lại không hề lùi bước, vẫn cắn răng nhìn thẳng vào mắt Diệp Vĩnh Khang, còn quật cường lặp lại câu nói kia một lần nữa: “Quản lý Diệp, tôi muốn thử một lần!”

Sau mấy giây do dự, Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, ra hiệu cho Quách Đào ở bên cạnh.

Bởi vì Quách Đào cũng từng vượt khó đi lên, nên ông ấy đối xử với La Hâm cũng rất phải phép, mặc dù trong lòng ông ấy cũng không tin La Hâm biết diễn, chỉ là ông ấy không muốn làm đối phương tự ái mà thôi.

“Cậu thử diễn phản ứng sau khi trọng thương đi”.

Quách Đào mở miệng nói.

“Xin hỏi đạo diễn là loại thương tích nào, là trường kiếm đâm vào cơ thể hay là bị cung tên bắn trúng?”

La Hâm thận trọng hỏi.

“Cung tên đi, bắn trúng bả vai”.

Quách Đào bổ sung nói.

La Hâm gật đầu, sắc mặt biến đổi trong giây lát, hai tay nhanh chóng che đầu vai, sau đó lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cả khuôn mặt cũng trở nên méo mó, sau đó lảo đảo lung lay ngửa đầu ngã xuống.

“Ôi trời, La Hâm, cậu làm sao thế?”

Vài nhân viên hậu cần thường ngày có quan hệ khá tốt với La Hâm lập tức sợ hết hồn, vội vàng tiến lên định đỡ La Hâm dậy.

Nhưng La Hâm lại không hề có chút phản ứng nào, dọa cho mấy người kia vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi xe cứu thương.

Quách Đào ngây cả người, đột nhiên hô lớn: “Cắt!”

Trong chớp mắt, La Hâm lập tức khôi phục nguyên dạng từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Quách Đào nhỏ giọng hỏi: “Đạo diễn, như vậy có ổn không?”

Toàn trường trong nháy mắt yên lặng như tờ.

Mấy giây sau, bốn phía nhất thời bộc phát ra một trận tiếng vỗ tay như sấm.

“Ôi trời, La Hâm, cậu nhóc này không tồi nhỉ!”

“Vừa rồi tôi còn tưởng cậu mắc bệnh đấy!”

“Thật nhìn không ra, cậu học cách diễn từ khi nào đấy, không ngờ cậu lại là nhân tài ngầm của đoàn phim chúng ta!”

Tất cả mọi người đều khen diễn xuất vừa rồi của La Hâm không dứt.

Quách Đào lại tỏ ra vô cùng kích động, liên tục giơ ngón tay cái với La Hâm: “Giỏi, giỏi lắm, vừa rồi tôi cũng suýt bị lừa”.

“Lại đây, làm lại, cậu biểu diễn một phân đoạn khóc, thể loại mắt nhìn chiến hữu của mình chết ở trong tay kẻ thù nhưng lại không thể rơi nước mắt ấy”.

La Hâm vội vàng dựa theo lời Quách Đào mà diễn, biểu cảm, ánh mắt, ngôn ngữ tay chân vô cùng thích hợp, vô cùng chân thật, rất nhiều người xung quanh đều đang chấm khóe mắt.

“Cắt!”

Theo tiếng hô to của Quách Đào, La Hâm lại khôi phục nguyên trạng: “Đạo diễn, có ổn không?”

“Ổn, ổn, ổn, thật sự quá ổn!”

Quách Đào kích động đến cả người cũng đang phát run, ông ấy đã lăn lộn ở đoàn phim hai mươi năm, từng gặp vô số diễn viên, trong đó không thiếu một vài ngôi sao sáng cấp cao.

Xét trên phương diện chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn xuất của La Hâm khẳng định không thể so với các diễn viên phái thực lực, còn có nhiều lỗi sai sót non nớt, nhưng trên người hắn lại có một loại tài năng thuần khiết sẵn có.

Loại diễn viên này là đạo diễn thích nhất, bởi vì họ có tố chất cao, giống như một viên kim cương chưa được cắt gọt, có một không gian vô cùng lớn để phát triển.

Điều mà đạo diễn tự hào nhất không phải là từng chỉ đạo bao nhiêu nghệ sĩ lớn đóng phim, mà là đào tạo được bao nhiêu diễn viên kỳ cựu.

Rất hiển nhiên La Hâm chính là một hạt giống tốt hiếm có.

“Đạo diễn Quách, thế này xem như đã thông qua rồi nhỉ”.

Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy mừng rỡ, ngược lại là không ngờ chuyện này lại trót lọt như vậy, càng không ngờ La Hâm trông có vẻ thành thực ngây ngô lại là một thiên tài diễn xuất.

“Thông qua, thông qua, phải thông qua!”

Quách Đào kích động nói: “Nam chính cứ quyết định vậy đi, sau lại tìm vài thế thân võ thuật…”

“Đạo diễn, có thể không cần thế thân”.

Lúc này, La Hâm bỗng ngắt lời.

“Này, cậu nhóc à, tôi có thể hiểu được tính thích ra vẻ cùng ưa thể hiện của tuổi trẻ”.

Quách Đào mỉm cười nói: “Chỉ là chúng ta đang quay phim hành động, trong đó có rất nhiều cảnh đánh nhau, cần có thế thân võ thuật chuyên nghiệp”.

“Chuyện này không phải chỉ cần kỹ năng diễn xuất tốt hoặc dựa vào cố gắng là được, hơn nữa dùng thế thân võ thuật cũng không phải là chuyện mất mặt gì, cậu đã ngây người ở đoàn phim lâu như vậy chắc là cũng hiểu được chuyện này chứ”.

“Không phải, tôi không có ý này”.

La Hâm tỏ ra hơi nôn nóng, cộng thêm miệng vốn không lanh lợi, dưới tình thế cấp bách cũng không biết nên giải thích thế nào.

Ngay khi Quách Đào lại chuẩn bị tiếp tục nói gì đó, La Hâm đột nhiên cắn răng ngửa người về phía sau, bay lên trời nhào lộn một vòng tuyệt đẹp.

Tất cả mọi người nhất thời sửng sốt.

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, trong miệng La Hâm đột nhiên phát ra một tiếng quát chói tai, hai mắt biến đổi không còn sự lo ngại hay tránh né của ngày thường.

Thay vào đó là hai luồng ánh sáng bùng nổ, trên người đột nhiên bốc lên một luồng uy áp khí.

Bụp bụp bụp...

Ngay sau đó, cả người La Hâm bắt đầu sôi trào, sử dụng quyền cước, từng chiêu thức đằng đằng sát khí, thỉnh thoảng còn truyền đến một tiếng nổ do không khí bị đè ép phát ra.

Mấy phút sau, đánh xong một bộ quyền pháp vừa mượt mà vừa khí thế, hắn thậm chí không hề có dấu hiệu thở mạnh.

Ánh mắt lại khôi phục vẻ xấu hổ cùng tránh né thường ngày, nhìn Quách Đào thận trọng hỏi: “Đạo diễn Quách, ông thấy tôi như vậy có thể không dùng thế thân võ thuật không?”

Nhưng Quách Đào lại không trả lời ngay lập tức, chỉ trợn tròn mắt, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn chằm chằm đối phương.
Chương 512: Thiên tài

Không chỉ Quách Đào, hơn một trăm người xung quanh cũng nhìn La Hâm bằng ánh mắt tương tự.

Cả không gian yên lặng như tờ, như thể tất cả mọi người đều trúng phải bùa đứng yên.

La Hâm bị loại ánh mắt này dọa sợ: “Tôi… Tôi làm sai chỗ nào sao…”

“Không không không, cậu không làm có làm sai, là tôi sai rồi!”

Quách Đào phút chốc đưa hai tay ra, siết chặt La Hâm vào lòng, cười liên hồi như thể nổi cơn điên: “Ha ha ha, là tôi sai rồi, tôi sai rồi, một thiên tài diễn xuất bự như vậy sống sờ sờ ngay trước mặt mà tôi lại không phát hiện ra, ha ha ha ha ha!”

Đám người xung quanh đồng thời lên tiếng thán phục và vỗ tay nhiệt liệt.

Vừa rồi bọn họ kinh hãi trước bộ quyền pháp dũng mãnh hùng hồn lại không kém phần nhẹ nhàng uyển chuyển của La Hâm.

“Thật không ngờ cậu lại còn biết võ, nhưng lúc trước bị người khác bắt nạt sao không thấy cậu trả đũa!”

Quách Đào lại càng phấn khích, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ.

Ở đoàn phim, La Hâm thuộc dạng ngây ngốc đơn thuần bị ức hiếp cũng không phản kháng lại.

Suốt này cúi gằm đầu tạo nên ấn tượng rụt rè e sợ, một người như vậy khó tránh khỏi bị rất nhiều người bắt nạt, nhưng từ trước đến nay La Hâm đều chỉ yên lặng thừa nhận, đừng nói là trả đũa.

Mọi người chỉ cho là cậu ấy hèn yếu, nhưng chẳng ngờ lại còn là cao thủ võ lâm.

“Những chiêu thức này của tôi chẳng qua là động tác võ thuật đẹp, biểu diễn còn có thể, đánh người thì không dùng được”.

La Hâm giải thích, chỉ là lúc cậu ấy nói những lời này lại đưa tay lên lau mồ hôi trán.

“Không quan trọng, không quan trọng, diễn xuất vốn là động tác võ thuật đẹp, hôm nay có thể coi như tôi nhặt được bảo vật rồi ha ha ha ha!”

Quách Đào cao hứng hoa tay múa chân nghiêng đầu về phía Diệp Vĩnh Khang nói: “Quản lý Diệp, bây giờ đã chọn được vài nam chính và nữ chính, tiếp theo vai phụ cũng không thành vấn đề, nhiều nhất trong hai ngày là xong!”

“Được, bên diễn viên giao cho ông, có cần gì thì cứ việc nói với tôi”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu với đối phương rồi nhìn La Hâm nói: “La Hâm, cậu đi cùng tôi một chuyến”.

La Hâm đi theo Diệp Vĩnh Khang đến một nơi không người: “Quản lý Diệp, tìm tôi có chuyện gì vậy”.

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt La Hâm, thờ ơ nói: “Bộ quyền pháp mà cậu mới đánh là học được ở đâu?”

La Hâm ngây người, vội vàng cười nói: “Anh muốn hỏi chuyện này à, trước đó tôi đã nói rồi,tôi lăn lộn ở đoàn phim rất nhiều năm, xem không ít diễn viên đánh võ, sau đó thì ghi nhớ động tác của bọn họ…”

“Tôi muốn nghe cậu nói thật!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cắt đứt đối phương, thân hình hơi nghiêng về phía trước một chút, trong lời nói xen lẫn chút áp lực vô hình: “Cậu có thể lừa gạt được người khác nhưng không lừa được tôi đâu”.

“Bộ quyền pháp cậu vừa đánh ra không chỉ không phải là làm màu, mà là từng chiêu đều có thể giết người, rõ ràng là một bộ võ công đánh giết tuyệt diệu lại tàn nhẫn, nói, cậu rốt cuộc là ai?”

“Quản lý Diệp, tôi…”

La Hâm bị nói trúng trọng tâm, nhất thời không biết phải làm sao, lộ ra vẻ mặt tràn đầy khổ sở.

Diệp Vĩnh Khang chăm chú nhìn đối phương mấy giây, giọng dần dần trở nên hòa hoãn thành khẩn nói: “La Hâm, không cần biết trong chuyện này có bí mật gì, cậu tốt nhất nên nói rõ sự thật cho tôi”.

“Không phải tôi cố tình nói quá, chuyện này có thể liên quan đến tính mạng của cậu, không chỉ có vậy, nếu không may có thể sẽ kéo theo càng nhiều người dính vào”.

“Hơn nữa tôi đảm bảo tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này với những người không liên quan”.

Sau khi nghe xong, La Hâm rõ ràng bị dọa run rẩy: “Chuyện này… nghiêm trọng như vậy sao?”

“Cậu thấy tôi lừa cậu thì có ích lợi gì?”

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh đáp lại.

La Hâm căng thẳng đến trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng đấu tranh tư tưởng kịch liệt, sau một lúc do dự cuối cùng cũng quyết định, nói: “Được, vậy tôi sẽ nói cho anh, nhưng anh phải đồng ý với tôi tuyệt đối không thể nói với người ngoài”.

“Quyền pháp của tôi là khi còn bé đã học từ một lão già điên trong thôn”.

“Lão già kia cả ngày cứ điên điên khùng khùng, hơn nữa đặc biệt thích uống rượu, người trong thôn đều rất chán ghét ông ta, tránh né từ đằng xa”.

“Có một năm tuyết rơi nhiều, tôi nhìn thấy ông ta mặc một bộ áo mỏng nằm ở trong tuyết nên tưởng ông ta bị chết cóng”.

“Lúc ấy thấy ông ta cũng đáng thương, bèn đi tìm manh chiếu chuẩn bị đưa ông ta đi chôn cất, cũng coi như có thể ra đi thanh thản”.

“Nhưng khi tôi ôm chiếu đến gần thì phát hiện ra lão già kia không hề chết rét, ngược lại sắc mặt hồng hào, còn đang ngáy khò khò”.

“Lúc tôi đang buồn bực thì lão già đột nhiên tỉnh lại, nói tôi có tấm lòng không tệ, hỏi tôi có muốn học bản lĩnh của ông ta không”.

“Lúc ấy trong đầu tôi nghĩ một lão già điên thì có thể có bản lĩnh gì, cho rằng ông ta lại đang nói khùng nói điên nên hùa theo đồng ý với ông ta”.

“Sau đó lại kinh ngạc, lão già không chần chừ đứng tại chỗ đánh một quyền lên thân cây”.

“Thân cây to cũng cỡ miệng chén, cứ thế bị lão già kia một quyền đánh gãy”.

“Tôi bội phục sát đất, vốn là muốn quỳ xuống dập đầu bái ông ta làm thầy”.

“Nhưng lão già bảo ông ta chỉ đồng ý dạy tôi bản lĩnh, muốn làm học trò ông ta thì tôi còn chưa đủ tư cách”.

“Lúc ấy tôi chỉ nghĩ học được bản lĩnh là được, bái sư hay không cũng không có vấn đề gì”.

“Từ ngày đó trở đi, tôi làm theo lời hẹn, mỗi đêm khuya đến sáng sớm đúng giờ đến địa điểm đã hẹn học quyền với lão già”.

“Lão già muốn tôi giữ bí mật, chuyện này không thể nói cho bất cứ ai, người trong thôn thường ngủ sớm, nên tôi theo lão già học suốt một năm cũng không bị người khác phát hiện”.

“Một năm sau, có một buổi tối tôi dựa theo cuộc hẹn đi học quyền thì lão già nói với tôi rằng ông ta phải rời đi”.

“Cũng không nói với tôi là đi đâu, chỉ dặn tôi giữ bí mật chuyện này không thể tiết lộ với bất kỳ ai, nếu không sẽ gây ra tai họa”.

“Hơn nữa còn cảnh cáo tôi không thể khoe khoang bộ võ thuật này trước người ngoài, cho nên tôi vẫn luôn không để cho người khác biết chuyện tôi có võ công”.

“Vừa rồi lúc thử sức tôi vốn định ẩn đi một vài chiêu thức, cứ tưởng như thế thì người khác sẽ không nhìn ra, không ngờ vẫn bị quản lý Diệp nhìn thấu”.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong chân mày khẽ nhíu lại, thấy đối phương không giống như đang nói dối, vội vàng hỏi: “Cậu có biết lão già kia đã đi đâu không?”

La Hâm lắc đầu: “Không biết, ông ta không nói cho tôi biết, từ đó về sau tôi không còn gặp lại ông ta nữa”.

Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Dáng dấp lão già kia thế nào, trên người có điểm gì đặc thù không?”

La Hâm trầm ngâm mất một lúc, nói: “Gầy guộc còm nhom, dáng dấp cũng như bao lão già khác, rất thích uống rượu”.

Mới vừa nói xong, dường như La Hâm đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “À, đúng rồi, có một lần tôi vô tình nhìn thấy trên bả vai trái ông ta có một hình xăm”.

“Hình xăm đó vô cùng đặc biệt, màu vàng, hơi giống như ngôi sao năm cánh, nhưng dường như lại nhiều hơn ngôi sao năm cánh vài cánh, đặc biệt kỳ quái, cho nên tôi ấn tượng rất sâu”.
Chương 513: Đoàn đội cao cấp

Diệp Vĩnh Khang nghe xong, trong lòng khẽ run lên, anh vội vàng lấy hình vẽ ngôi sao bảy cánh màu vàng luôn mang theo bên người ra, hỏi: “Là hình vẽ này ư?”

“Đúng, chính là hình vẽ này, giống nhau như đúc!”

La Hâm trả lời vô cùng chắc chắn.

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang bỗng trở nên sa sầm.

“Giám đốc Diệp, anh sao thế?”

La Hâm thấy vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang không ổn, vội vàng...
Chương 514: Người đứng sau Kiều Tử Huyên

Bởi hôm nay chuyện tương đối thuận lợi, nên lúc Diệp Vĩnh Khang về đến nhà vẫn còn khá sớm, vừa khéo hơn chín giờ.

Có điều cho dù đã giờ này, Hạ Huyền Trúc vẫn chưa tan làm.

Diệp Vĩnh Khang chơi cùng Diệp Tiểu Trân một lát, mãi đến sau khi Diệp Tiểu Trân được Trương Hoa Phương đưa lên lầu ngủ, Hạ Huyền Trúc mới lê tấm thân mỏi mệt về đến nhà.

“Vợ à, về rồi, ngồi nghỉ một lát trước đã, anh rót ly nước cho em”.

Mỗi lần Hạ Huyền Trúc trở về, chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ở nhà, đều sẽ lập tức rót cho đối phương một ly nước nóng giảm bớt vẻ mệt nhọc.

“Đừng rót nước nữa, rót cho em ly rượu đi”.

Hạ Huyền Trúc ném túi xách xuống, vừa đặt mông ngồi trên sofa, vừa mang biểu cảm đặc biệt mỏi mệt.

“Ồ? Sao đột nhiên nghĩ đến việc muốn uống rượu, lại gặp phải chuyện gì sao?”

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi kỳ lạ, Hạ Huyền Trúc bình thường là người dường như không hề chạm vào rượu, sao đột nhiên lại muốn uống rượu thế này?

“Em sắp phiền chết rồi này!”

Hạ Huyền Trúc nghiến răng oán giận nói: “Em thật sự không ngờ công ty Kiều Tuyên có động tĩnh nhanh như vậy”.

“Cướp người của chúng ta thì đã đành, dù sao cũng là lựa chọn của mấy người Tiểu Mã, nhưng bây giờ còn chặn đường lui của chúng ta nữa”.

“Ồ? Rốt cuộc có chuyện gì? Đừng vội, từ từ nói với anh”.

Diệp Vĩnh Khang đi tới ngồi bên cạnh Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài: “Vừa nãy gọi điện thoại hỏi tình hình quay phim chụp chiếu của đạo diễn Quách bên kia, đạo diễn Quách nói trước mắt mới chỉ quyết định diễn viên, nhưng còn thiếu một đoàn đội quay phim chính, nếu không căn bản không thể nào hoàn thành phim trước thời hạn”.

“Mặc dù chuyện này em đã không còn ôm hy vọng gì nữa, nhưng vẫn muốn cố hết sức thử xem sao, vừa khéo em có khách hàng ở khu sản nghiệp có vài mối quan hệ”.

“Em bảo anh ấy giúp đỡ tìm mối quan hệ, xem có thể liên hệ một đoàn đội quay phim nhanh nhất có thể hay không, giá có cao hơn một chút cũng được”.

“Kết quả sau khi người ta bắt máy, nói với em rằng đoàn đội có chút danh tiếng kia, vừa nghe thấy tên công ty Huyền Trúc thì lập tức tìm các kiểu lý do từ chối”.

“Hơn nữa còn có người nhắc nhở người đó, bảo họ đừng dính vào đầm nước đục này, vì người ở sau lưng những chuyện này chính là cô hai của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc!”

“Hôm nay em mới biết, khó trách Kiều Tử Huyên có năng lượng lớn như vậy, không ngờ cô ta lại là người của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc!”

“Nhà họ Kiều ở Ninh Bắc?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày: “Anh có biết thành phố Ninh Bắc, nhưng không biết bên đó có nhà họ Kiều, rất ghê gớm sao?”

Hạ Huyền Trúc hít sâu một hơi, cô biết Diệp Vĩnh Khang vừa về nước không bao lâu, vả lại bình thường cũng không quan tâm đến phương diện này lắm, nên không biết đến nhà họ Kiều là rất bình thường.

“Nói với anh thế này đi, anh còn nhớ nhà họ Hàn ở Giang Bắc không?”

Hạ Huyền Trúc nói.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu đáp: “Đương nhiên nhớ rồi, lúc đó Hàn Phong của nhà bọn họ suýt nữa ép chết em, cũng suýt chút nữa thì khiến Tiểu Trân tàn phế, nếu không phải anh trở về kịp thời, hậu quả căn bản không cách nào tưởng tượng nổi!”

Nhắc tới chuyện của nhà họ Hàn lúc đầu, đến bây giờ trong lòng Diệp Vĩnh Khang vẫn còn sợ hãi.

Ban đầu người nhà họ Hàn cướp Tiểu Trân đi, ép Hạ Huyền Trúc uống thuốc độc tự vẫn, lúc đó Diệp Vĩnh Khang gần như suýt chút nữa là suy sụp.

Cũng may anh trở về kịp thời, nếu không, chỉ sợ hôm nay là cảnh tượng khác rồi.

Trước khi nhà họ Hàn bị Diệp Vĩnh Khang tiêu diệt là gia tộc lớn số một của cả Giang Bắc, lớn mạnh hơn rất nhiều so với hai nhà họ Tiền và nhà họ La cũng bị Diệp Vĩnh Khang tiêu diệt sau đó.

Hạ Huyền Trúc gật đầu nói: “Trong mắt người Giang Bắc, nhà họ Hàn không khác gì thần linh ở tít trên cao”.

“Gia chủ nhà họ Tiền và nhà họ La thậm chí còn không bằng quản gia khi đứng trước mặt người nhà họ Hàn”.

“Nhưng cho dù như vậy, nhà họ Hàn cùng lắm cũng chỉ là ông trùm của vùng đất Giang Bắc”.

“Còn Ninh Bắc thì không giống như vậy, tuy rằng cũng không được coi như đô thị lớn hạng nhất, chỉ có thể coi như một thành phố hạng hai, nhưng quy mô cũng lớn hơn Giang Bắc – thành phố nhỏ hạng ba này không biết bao nhiêu lần”.

“Mà địa vị của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc, tương đương với địa vị của nhà họ Hàn ở Giang Bắc lúc trước, một cái chỉ tay có thể khiến trời đất rung chuyển”.

“Nhưng cho dù là nhà họ Hàn ở thời kì cường thịnh nhất lúc ban đầu, trước mặt nhà họ Kiều cũng chỉ có thể xem như một con kiến hôi”.

“Trước kia có lời đồn, không biết thật hay giả, có một lần lão quản gia của nhà họ Kiều mừng sinh nhật, gia chủ nhà họ Hàn Giang Bắc bởi có chút quan hệ nên cũng nhận được thư mời”.

“Ở trong tiệc rượu, gia chủ nhà họ Hàn do uống nhiều mấy ly, lúc kính rượu không cẩn thận làm chút rượu rơi trên giày của lão quản gia”.

“Kết quả lão quản gia trong cơn giận dữ, thẳng thừng ra lệnh gia chủ nhà họ Hàn ngậm chiếc giày bị ông ta làm bẩn, quỳ xuống ngay trước mặt mọi người trong sảnh tiệc, quỳ mãi đến khi bữa tiệc kết thúc”.

“Tin đồn này có lẽ đã làm quá lên, nhưng đủ để nói lên sự đáng sợ của nhà họ Kiều ở Ninh Bắc”.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong trái lại cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, anh vừa bóc một trái chuối tiêu, vừa nói: “Sao những gia tộc này đều xấu xa như nhau, động một chút là thích bắt người ta quỳ xuống, muốn làm hoàng thượng sắp phát điên rồi sao?”

Sau khi nói xong, vừa cắn một miếng chuối tiêu, vừa hỏi: “Em rầu rĩ vì chuyện này sao?”

Hạ Huyền Trúc thở dài một hơi, cười khổ nói: “Nếu không thì sao? Cục diện bây giờ vốn đã đủ nát rồi, lại không ngờ sau lưng công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên còn có chỗ dựa lớn như thế, xem ra công ty Huyền Trúc bị loại cũng là chuyện sớm muộn”.

“Cũng chưa chắc đâu”.

Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên nói: “Lẽ nào đạo diễn Quách không nói với em, anh đã liên hệ được một đoàn đội quay phim, bảo sáng sớm mai bọn họ ra sân bay đón người?”

“Ông ấy cũng đã nhắc đến chuyện này”.

Hạ Huyền Trúc nghiêng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang rồi nói: “Có vài lời đạo diễn Quách không tiện nói với anh, ông ấy chỉ khéo léo nói với em, đoàn đội chính không phải tùy tiện gọi điện thoại kéo một gánh hát rong là được”.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, nhất thời vui vẻ nói: “Không nhận ra tâm tư của tên râu quai nón này cũng nhiều thật, gánh hát rong, ha ha ha ha!”

“Anh cười gì chứ, bây giờ đã rối lắm rồi!”

Hạ Huyền Trúc tức giận liếc mắt với người không tim không phổi này.

“Vợ của anh ơi, chuyện này em cứ yên tâm giao cho anh, cả chuyện bên phía công ty điện ảnh và truyền hình, em cũng đừng lo lắng nữa”.

“Như vậy đi, anh lập quân lệnh cho em, chuyện này anh đảm bảo sẽ làm ổn thỏa, nếu không làm được, đến lúc đó anh sẽ hủy bỏ danh hiệu đẹp trai nhất thiên hạ này của anh”.

Diệp Vĩnh Khang cười với Hạ Huyền Trúc, vỗ lồng ngực bịch bịch vang dội: “Hơn nữa, lúc chồng em làm việc, đã từng để em thất vọng chưa?”

Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc cũng đột nhiên nhớ đến việc hình như anh chưa từng khiến cô thất vọng.

Trước đây gặp phải rất nhiều chuyện khó khăn không thể vượt qua được, nhưng mỗi lần chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra tay, chuyện đều sẽ được anh xử lý ổn thỏa.

“Xem anh tự tin chưa kìa, haizz, chuyện này không giống những chuyện trước kia, anh cố gắng hết sức là được, chuyện đến nước này, chỉ có thể còn nước còn tát”.

“Gánh hát rong thì gánh hát rong, dù sao cũng tốt hơn là không có, thích hợp có thể dùng được thì dùng”.

Hạ Huyền Trúc thở dài: “Được rồi, trước hết đừng để ý mấy chuyện này nữa, tắm rửa ngủ nghỉ thôi, mấy ngày thật em thật sự mệt sắp chết rồi”.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, nếu để cho Nasha biết, có người nói đoàn đội quay phim bên cạnh cô ấy là gánh hát rong, không biết cô ấy sẽ có biểu cảm ra sao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom