• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 515-520

Chương 515: Người quen

Ngày hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc cũng thực hiện “nghi thức” trước khi thức dậy như mọi khi, để bắt đầu một ngày mới.

Reng…

Vào thời điểm hương hoa tràn ngập, điện thoại di động đặt ở đầu giường đột nhiên đổ chuông.

“Anh nghe điện đi”.

Trên trán Hạ Huyền Trúc mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển nói.

“Kệ nó đi, đợi lát nữa hãng nói, nào, quay lưng qua…”

“Ôi, đừng làm loạn, mới sáng sớm đã gọi điện thoại nói không chừng là có chuyện gì gấp đấy”.

Hạ Huyền Trúc – người đã “tu luyện” đến mức cuồng công việc, đẩy Diệp Vĩnh Khang sang một bên, đưa tay lấy điện thoại từ tủ đầu giường và mở luôn loa ngoài.

"A lô..."

“Sếp Hạ, cô thật sự quá thần kỳ!”

Hạ Huyền Trúc mới vừa a lô một tiếng, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói vô cùng phấn khích của đạo diễn Quách: “Thật không ngờ, vậy mà cô lại mời được một trong ba đoàn đội quay phim hàng đầu đến đây!”

“Chuyên viên ánh sáng, nhiếp ảnh gia, kỹ xảo đặc biệt, cả đoàn đội, chọn bừa một người cũng đều là người giỏi trong nghề, tiếng tăm toàn cầu!”

“Sếp Hạ, cô thật quá thần kỳ, tới giờ tôi cũng còn nghi ngờ mình đang nằm mơ đấy!”

Nghe Quách Đào ở đầu bên kia điện thoại ồn ào rêu rao, Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: “Râu quai nón, não ông có phải bị cửa kẹp rồi không, đoàn đội này rõ ràng là do tôi gọi đến mà, ông không sùng bái tôi lại chạy đi sùng bái vợ tôi làm gì?”

“À, cậu Diệp, cậu cũng ở đó à, ha ha ha, cậu Diệp cậu thật sự quá thần kỳ rồi, tôi đã biết cậu chắc chắn là người đặc biệt có năng lực!”

Quách Đào ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha nói.

“Ừ, cái này cũng tạm được, thật ra thì chuyện này…”

Diệp Vĩnh Khang vừa mới chuẩn bị khiêm tốn đôi câu, lại nghe thấy Quách Đào ở đầu điện thoại bên kia nói tiếp: “Cậu Diệp, cậu có thể lấy được một người vợ tốt như sếp Hạ, thật là có bản lĩnh, trước mắt không nói nữa, tôi đi sắp xếp công việc!”

Tút tút…

“Mẹ kiếp, chết tiệt, ông nói rõ ra xem, a lô a lô, tổ sư nhà ông!”

Diệp Vĩnh Khang giận đến mức chửi tục, rõ ràng là công lao của mình, tại sao lại được tính trên đầu của vợ chứ.

“Ha ha, được rồi anh, anh còn cần phải tranh với em sao?”

Hạ Huyền Trúc bị dáng vẻ của anh chọc cười ha hả, trong mắt lại tràn đầy vẻ khen ngợi và sùng bái: “Chẳng qua thật sự không ngờ anh còn có bản lĩnh này, ngay cả đoạn đội cao cấp hàng đầu cũng mời đến được, haizz, người đàn ông xuất sắc như vậy lại là chồng em, em hạnh phúc quá rồi!”

“Ừ, lời này mới xuôi tai, ha ha, chồng em xuất sắc như vậy, có phải em nên thưởng cho chồng em không?”

“Ôi, anh là đồ hư hỏng, nhẹ chút đi, anh làm em đau rồi”.

Khi Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước đến, nghênh ngang đi vào cơ sở điện ảnh và truyền hình chuẩn bị nghênh đón sự sùng bái và khen ngợi của mọi người, thì lại thẳng thừng phát hiện không ai để ý đến mình.

Tất cả mọi người đều vì đoàn đội đỉnh của chóp kia đột nhiên đến mà phấn khích không thôi, trái lại thẳng thừng bỏ quên người phụ trách là anh luôn.

“Mẹ kiếp, đây chính là qua cầu rút ván trong truyền thuyết sao?”

Diệp Vĩnh Khang không thể làm gì khác hơn là cười khổ một mình đi đến phòng làm việc, thằng cha Hoàng Đào kia cũng không biết đi làm gì rồi, cả phòng làm việc trống trơn, ngay cả việc rót trà cũng phải tự tay anh làm.

“Giám đốc Hoàng, sự kiện ngày hôm qua anh nói đã…”

Ngay lúc này, có một cô gái mặc đồ diễn cổ trang đột nhiên từ ngoài cửa đi vào, Diệp Vĩnh Khang đang rót nước, xoay người quay đầu nhìn lại, nhất thời hơi kinh ngạc nói: “Sao lại là cô?”

Cô gái kia nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”

“Ha ha, thật sự là cô, tôi là giám đốc nơi này, đương nhiên phải ở đây rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, ngồi xuống, nhìn đối phương hỏi: “Tôi còn muốn hỏi cô, sao cô lại đến đây?”

Cô gái mặc đồ diễn cổ trang không phải ai khác, mà chính là cô chủ Tiền Tử Mạn của nhà họ Tiền, một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc lúc trước.

Ban đầu sau khi ba gia tộc lớn này thua trong tay Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang cũng không đuổi cùng giết tận, chỉ đuổi bọn họ để một vùng nông thôn không xa đi làm ruộng.

Nhưng dù như vậy, ba gia tộc lớn cũng không tránh được vận mệnh bị tiêu diệt.

Sau đó khi Diệp Vĩnh Khang và nhà họ Đào nảy sinh mâu thuẫn, người nhà họ Đào lại chạy đến nông thôn, diệt luôn người của ba nhà này.

Chỉ còn lại duy nhất một người Tiền Tử Mạn, lúc ấy nếu không phải Diệp Vĩnh Khang chạy đến nơi kịp thời thì ba nhà này đến bây giờ e rằng chẳng còn ai.

“A, không ngờ ra người phụ trách mới đến là anh Diệp!”

Tiền Tử Mạn vui vẻ nói: “Tôi vốn là một diễn viên quần chúng, hôm qua vừa được đạo diễn Quách chọn làm nữ phụ cho bộ phim này”.

“Diễn viên quần chúng?”

Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ nói: “Lúc trước tôi cho cô tấm thẻ hình như có hơn hai triệu tệ nhỉ, mặc dù chắc chắn không thể so được với cô trước kia, nhưng ít nhất cũng không thể lưu lạc để nông nỗi này chứ”.

“Anh Diệp, anh thật là buồn cười, đây sao có thể gọi là lưu lạc được?”

Tiền Tử Mạn sống khôn khéo được lòng người, sau khi trải qua những biến cố này, sát khí trên người trước kia đã biến mất không còn gì.

Lúc này cô ta đã hoàn toàn biến thành một cô em gái nhà bên khôn khéo lanh lợi.

Tiền Tử Mạn đặt một phần tài liệu trên bàn làm việc của Hoàng Đào, cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Trải qua nhiều chuyện và trắc trở như thế, tôi cũng coi như đã hiểu thông suốt”.

“Trước kia vẫn luôn bị ham muốn vật chất và quyền lực hư vô mờ mịt đầu óc, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện làm sao hại người khác, làm sao tranh giành với người ta”.

“Đã làm không ít chuyện xấu, phạm phải không ít sai lầm, nếu không phải nhờ có anh, e rằng bây giờ tôi đã thành xương trắng từ lâu rồi”.

“Khoảng thời gian đó tôi đã muốn tìm đến cái chết, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn không có dũng khí đó, sau này suy nghĩ thông suốt, cảm thấy chết chỉ là hành vi trốn tránh, cũng không thể thay đổi gì được”.

“Cho nên tôi quyết định tiếp tục sống thật tốt, hơn nữa còn nghiêm túc sống là chính mình”.

“Tiền anh cho tôi trong tấm thẻ kia, tôi đã quyên hết cho vùng nghèo khó rồi, tôi muốn sống dựa vào đôi tay mình”.

“Từ nhỏ tôi đã khá thích ngành giải trí, sau đó đến đây bắt đầu làm lại từ một diễn viên quần chúng”.

“Mặc dù cuộc sống hơi cực khổ, nhưng mỗi ngày tôi đều sống rất thoải mái, cảm thấy cuộc sống như vậy mới thật sự vui vẻ”.

“Hơn nữa tôi cũng tin rằng, chỉ cần mình cố gắng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt”.

“Nên tôi đã được chọn làm nữ phụ rồi đấy, tôi nhất định sẽ quý trọng cơ hội này, dựa vào nỗ lực của bản thân, tạo nên một khoảng đất trời thuộc về chính mình trong giới giải trí!”

Thấy Tiền Tử Mạn trước mắt tràn đầy tinh thần phấn chấn, ánh mắt đầy hạnh phúc và hy vọng, Diệp Vĩnh Khang gật đầu vui mừng.

Mặc dù trước kia cô ta đã đi qua một đoạn đường quanh co, nhưng biết ghìm cương ngựa trước vách đá, cuối cùng tìm thấy con đường chân chính thuộc về mình, cũng là một chuyện vô cùng đáng quý.

“Vậy tôi phải chúc mừng cô, cảm thấy vui mừng cho cô!”

Diệp Vĩnh Khang tán thưởng Tiền Tử Mạn: “Cô chỉ cần để ý cố gắng là được, bên này cần gì thì cứ nói với mấy người Hoàng Đào, hoặc tìm thẳng đến chỗ tôi cũng được”.

“Cảm ơn anh Diệp”.

Tiền Tử Mạn mỉm cười ngọt ngào nói.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tiền Tử Mạn nói: “Tôi có một câu hỏi, lúc trước nhà họ Tiền các cô thảm hại như vậy là do tôi, cô không hận tôi chút nào sao?”
Chương 516: Lột xác

Nhắc đến những chuyện trong quá khứ, trong mắt Tiền Tử Mạn hiện lên sự u ám nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh rồi biến mất.

“Nói thật, lúc đầu tôi thực sự rất hận anh, khiến cho tôi – một cô chủ nhiều tiền nhiều bạc có cuộc sống giàu sang đến nông thôn ăn cơm canh đạm bạc”.

“Nhưng về sau, tôi bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc thực sự mà trước đó tôi chưa từng có từ trong cuộc sống đơn giản bình yên này”.

“Sau đó tôi từ từ suy nghĩ cẩn thận lại, khiến cho nhà họ Tiền đi đến tình trạng này, không phải là do anh, mà là do bản thân chúng tôi”.

“Từ trước tới giờ tôi đều suy xét vấn đề từ góc độ của bản thân, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người khác”.

“Thật ra nếu nghĩ kỹ lại, nhiều năm như vậy, có lẽ cũng không đếm hết được những người bị nhà họ Tiền chúng tôi làm hại đến tan cửa nát nhà”.

“Cho nên tất cả những điều chúng tôi gặp phải, cũng xem như là báo ứng, mà anh Diệp cũng là người thi hành báo ứng thôi”.

“Cho dù không có anh, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác, hơn nữa, lúc đầu anh và chúng tôi tranh chấp, vốn dĩ chúng tôi là người có lỗi trước”.

“Vì thế chuyện này hoàn toàn không thể trách người khác, tôi có thể may mắn sống sót coi như là được ông trời ban ơn, cho dù trở thành ăn mày trong lòng tôi cũng rất biết ơn, làm sao có thể oán hận người khác nữa?”

Nghe được những lời này Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất vui mừng, xem ra cô gái này đã thực sự tỉnh ngộ.

Hai người tiếp tục nói đến một vài chuyện khác, sau đó nhắc đến công việc.

“Đúng rồi, anh Diệp, tôi biết tình trạng hiện giờ của công ty, mặc dù tình hình bây giờ coi như tương đối ổn định, nhưng nguy cơ thật sự vẫn chưa bị loại bỏ”.

Tiền Tử Mạn nói: “Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên nhìn chằm chằm như hổ đói, mặc dù chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ ở bên này, nhưng nếu là tôi mà nói, tôi nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản bộ phim này được quay như bình thường”.

“Tình trạng bây giờ là địch mạnh ta yếu, tôi chắc chắn rằng bên kia có rất nhiều biện pháp, dù anh Diệp có thể đối phó từng loại, nhưng cũng phải tiêu hao rất nhiều sức lực và thời gian, đến lúc đó cũng không chắc có thể hoàn thành trước thời hạn hay không”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ừ, cô nói tiếp đi”.

Tiền Tử Mạn tiếp tục nói: “Với tình huống như vậy, tôi có hai đề nghị”.

“Thứ nhất, vì không thể hoàn toàn giữ bí mật tin tức đóng phim của chúng ta, cho nên chỉ có thể lui lại mà giải quyết chuyện tiếp theo, phong tỏa hoàn toàn đoàn phim và căn cứ”.

“Mặt khác, để cho đối phương không đoán được tình huống của chúng ta, có thể bảo vệ tốt nhất những át chủ bài trong đoàn đội, để tránh việc sau khi biết tình huống của chúng ta, bên kia sẽ áp dụng các biện pháp tương ứng”.

“Ừ, cô tiếp tục đi”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, ra hiệu cho đối phương tiếp tục.

Tiền Tử Mạn nói tiếp: “Thứ hai, tôi cho rằng, kịch bản của bộ phim này là một mối đe dọa ngầm rất lớn!”

“Kịch bản?”

Diệp Vĩnh Khang ngờ vực nói: “Kịch bản thì có mối đe dọa gì?”

Tiền Tử Mạn trả lời: “Phần lớn nhân viên công tác chính đã bị Tiểu Mã dẫn đi nhờ cậy đối phương, hơn nữa bên kia đã bắt đầu quay bộ phim mới”.

“Mặc dù bọn họ cũng giữ kín quá trình quay chụp, nhưng tôi đoán là, nếu cùng một đoàn phim, thế thì bọn họ rất có khả năng sẽ quay theo kịch bản ban đầu, chỉ cần tạm thời thay đổi một vài diễn viên là được”.

“Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phí phạm cơ hội này, trước tiên tôi sẽ đi đến các bộ phận liên quan, rồi làm hồ sơ cho kịch bản của bộ phim này”.

“Chờ đến khi đưa đi xem xét, đột nhiên tố cáo chúng ta xâm phạm bản quyền, ăn cắp kịch bản của bọn họ”.

“Như vậy đến khi đó, bộ phim của chúng ta hoàn toàn không kịp trình chiếu đã chết từ trong trứng nước”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ vỗ đầu, anh lại chưa từng nghĩ tới những điều Tiền Tử Mạn nói, đặc biệt là điều thứ hai, nếu như công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên đó thực sự làm như vậy thì sẽ rất phiền phức.

“Nhưng bây giờ còn kịp viết kịch bản mới một lần nữa sao?”

Diệp Vĩnh Khang hỏi.

Tiền Tử Mạn khẽ gật đầu, kiên quyết trả lời: “Không kịp”.

Trong lúc Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ mặt uể oải, Tiền Tử Mạn đột nhiên mỉm cười rồi nói: “Viết một lần nữa thì không kịp nhưng có thể dùng thẳng thứ sẵn có”.

Sau khi nói xong, cô ta thuận tay lấy một quyển sổ nhỏ từ trên người ra rồi ném lên trên bàn làm việc: “Đây là khi còn ở nông thôn, tôi viết trong lúc rảnh rỗi, anh xem có được không, nếu không được thì lại nghĩ cách”.

Diệp Vĩnh Khang tiện tay cầm quyển sổ nhỏ lên rồi mở ra, những kiểu chữ xinh đẹp được viết chằng chịt bên trong, cũng không nhìn kỹ nội dung cụ thể.

Anh chỉ ngẩng đầu lên rồi giơ ngón cái với Tiền Tử Mạn và nói: “Kịch bản này có thể dùng hay không còn phải nghe đạo diễn Quách, nhưng chắc chắn sẽ tiếp thu hai đề nghị lúc nãy của cô, cuối cùng cô rất có khả năng mới là người thực sự cứu vớt bộ phim này”.

Lời nói này của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không hề khoa trương.

Những lo ngại mà Tiền Tử Mạn vừa nói lúc nãy, đều là những điều Diệp Vĩnh Khang không ngờ tới, nếu không để ý hai điều này, rất có thể sẽ khiến cho bộ phim này bị hủy khi còn đang ấp ủ.

“Anh Diệp, xin lỗi, xin lỗi, vừa mới có vài chuyện nên bị chậm trễ, anh đây là... Ơ, hai người biết nhau?”

Lúc này, Hoàng Đào vội vàng đi từ bên ngoài vào, đúng lúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang và Tiền Tử Mạn vừa nói vừa cười ở bên kia.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp giám đốc Diệp”.

Không chờ Diệp Vĩnh Khang mở lời, Tiền Tử Mạn đã giành nói: “Tôi vào đây để báo cáo công việc với ông, nhưng ông không có ở đây, trùng hợp lại có giám đốc Diệp, nên đã trò chuyện mấy câu với tôi”.

“Không ngờ giám đốc Diệp lại là một người rất tốt, anh ấy không kiêu ngạo, hơn nữa nói chuyện còn rất hài hước”.

Ngay sau đó Diệp Vĩnh Khang rất phối hợp nói: “Đây là nữ phụ của chúng ta, nhất định phải hỏi thêm vài câu mới được”.

Anh hiểu rõ vì sao Tiền Tử Mạn lại che giấu chuyện hai người bọn họ biết nhau từ trước.

Dù trước kia Tiền Tử Mạn là cô chủ của nhà họ Tiền, nhưng ở nước ngoài đã lâu, nên có rất ít người ở Giang Bắc biết cô ta.

Sở dĩ vừa nãy cô ta nói như vậy, là vì không muốn để mọi người nhắc đến quá khứ, đồng thời cô ta không muốn dựa vào mánh khóe quen biết Diệp Vĩnh Khang, để sau này người khác quan tâm đặc biệt với cô ta.

“Giám đốc Diệp, giám đốc Hoàng, hai người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi đi làm việc trước đây”.

Tiền Tử Mạn cười ngọt ngào với hai người, sau đó tràn đầy sức sống đi ra khỏi cửa.

“Cô gái này, thật xảo trá”.

Hoàng Đào lẩm bẩm một câu, sau đó quay đầu về phía Diệp Vĩnh Khang rồi cười nói: “Anh Diệp, bình thường Tử Mạn hay nói chuyện như vậy, thường không biết lớn nhỏ, trước kia tôi biết cô ta khi cô ta còn là diễn viên quần chúng, nếu có gì không phải thì anh cứ nói, trở về tôi sẽ nói chuyện riêng với cô ta”.

“Không cần, cô ta như vậy là rất tốt”.

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào quyển sổ nhỏ trên bàn: “Ông xem cái này trước đi”.

"Đây là gì?"

Hoàng Đào ngờ vực mở quyển sổ nhỏ ra, vừa mới nhìn được mấy dòng, sắc mặt lập tức trở nên chăm chú.

Sau khi mất khoảng nửa giờ để xem hết toàn bộ quyển sổ này, ông ta thở dài nói: “Kịch bản này thật sự rất tuyệt, cho dù là bối cảnh nhân vật hay là câu chuyện, đều rất xuất sắc”.

“Anh Diệp, kịch bản này từ đâu ra vậy, có thể mua bản quyền được không, kịch bản tốt như thế này thật là khó gặp!”

Diệp Vĩnh Khang trả lời: “Không cần mua, nó vốn là của chúng ta, là Tử Mạn viết đấy”.

“Ơ? Tử Mạn viết ư, cô ta còn có thể viết kịch bản sao?”

Hoàng Đào kinh hoảng há hốc miệng thành hình chữ ‘O’.
Chương 517: Tờ báo

“Trừ việc này ra, cô ta còn có hai đề nghị nữa!”

Diệp Vĩnh Khang nhếch mép, thuật lại hai việc ban nãy cho Hoàng Đào nghe.

“Hay, hay, hay lắm!”

Nghe vậy, Hoàng Đào vỗ bàn khen không dứt miệng: “Thật ra điều thứ nhất tôi đã nghĩ đến rồi, còn điều thứ hai, việc sửa đổi kịch bản ấy, nếu chuyện này không được xử lý tốt thì sẽ gây ra hậu quả khó lường, lần này Tử Mạn đã cứu toàn bộ đoàn phim chúng ta rồi!”

“Lúc trước khi cô nhóc này còn làm diễn viên quần chúng, tôi đã cảm thấy cô ấy có điểm khác biệt”.

“Nói năng đúng mực, cử chỉ hào phóng tự nhiên, không hề có cảm giác dè dặt như cách các diễn viên bình thường khác khi đối diện với tôi”.

“Nhưng lúc ấy tôi chỉ nghĩ cô nhóc này khá lanh lợi, không ngờ cô ấy còn thông minh như vậy”.

“Sau này tôi phải đào tạo cô nhóc này thật tốt, để cô ấy trở thành siêu sao của công ty mới được!”

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì cười ha ha, dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Tiền Tử Mạn là một con nhóc nham hiểm, sở trường là dùng âm mưu quỷ kế.

Nếu không phải mình có sức mạnh tuyệt đối có thể chèn ép cô ta, thì không chừng cũng không đấu lại được con nhóc này.

Mặc dù Hoàng Đào cũng là một người có tài, nhưng còn lâu mới so được với con nhóc thâm hiểm Tiền Tử Mạn này.

Sau này ai đào tạo ai vẫn chưa biết đâu.

Hoàng Đào nói Tiền Tử Mạn có tài ăn nói, không giống với kẻ khác, là bởi vì người ta vốn là thiên kim đại tiểu thư nhà giàu!

Bàn về kiến thức, loại cỏ dại cây bụi như Hoàng Đào sao so sánh được.

“Được, chuyện này ông cứ thương lượng với đạo diễn Quách đi, có chuyện gì thì tìm tôi là được”.

Diệp Vĩnh Khang vươn vai đứng lên, ung dung đi ra ngoài.

Lúc ra tới cửa lại vô tình đụng phải kệ tạp chí.

Kệ tạp chí đổ rầm xuống đất, báo chí đặt trên đó bay tán loạn khắp nơi.

“Anh Diệp, không bị đau chứ!”

Hoàng Đào vội vàng đi lên, vừa dựng cái kệ lên, vừa hốt hoảng nói: “Hôm qua dọn vệ sinh nên mới dựng tạm cái kệ này ở đây, chưa kịp để về chỗ cũ”.

“Ông hốt hoảng cái gì, có cái kệ báo thôi mà?”

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười, vừa định đi tiếp ra ngoài nhưng khóe mắt vô tình liếc thấy một tờ báo mà Hoàng Đào vừa nhặt lên.

“Gia chủ mới nhậm chức của gia tộc họ Tần ở Hoài Nam tổ chức nghi lễ thừa kế kết hợp lễ kết hôn?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn tựa đề phía trên, mày khẽ nhíu.

“Này bình thường mà, mấy người có tiền bây giờ hay thích vậy lắm”.

Hoàng Đào tưởng rằng Diệp Vĩnh Khang thắc mắc vì nội dung kỳ lạ của tờ báo nên mới giải thích: “Loại báo này không phải do chính phủ phát hành, chỉ cần bỏ chút tiền, thêm nội dung không phóng đại quá thì việc đăng mấy tin dàn sẵn cũng không phải việc khó gì”.

“Thật ra làm như vậy cũng không có lợi ích thực tế gì, chỉ phô trương tài lực của mình thôi, sau đó là nhân tiện tận hưởng cảm giác “thông báo với cả thế giới”, trên thực tế chẳng có ý nghĩa gì… ôi, anh Diệp anh đâu rồi?”

Diệp Vĩnh Khang không có tâm trạng đâu mà nghe Hoàng Đào lải nhải, lúc này anh đã lái xe chạy đến trại huấn luyện, sắc mặt hơi u ám, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tờ báo nằm trên ghế phụ.

Họ Tần ở Hoài Nam, đó không phải là gia tộc Tần Phong sao?

Tính ra thì cũng đã mấy ngày Diệp Vĩnh Khang chưa tới trại huấn luyện ngầm có quy mô tương đương với một thành phố này rồi.

Vừa đi qua cửa vào trên mặt đất xuống dưới, anh đã cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh.

“Xem ra mấy người này tiến bộ thật nhanh”.

Diệp Vĩnh Khang hài lòng mỉm cười, thông qua luồng sát khí cực mạnh này, anh có thể đoán được đại khái rằng thực lực của học viên bên trong đã tăng lên không ít.

Sau khi đi vào, nhìn thấy tất cả học viên đều mặc áo đen, sống lưng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, chỉnh tề đứng sắp hàng trong sân huấn luyện.

Sử Nam Bắc đeo kính râm đứng trên bục cao, chĩa vào cái đầu tượng trưng cho kẻ phản bội, hơi khá giống cảnh tượng Đại tướng quân điểm binh.

“Làm gì mà phô trương trận thế lớn vậy?”

Diệp Vĩnh Khang men theo bậc thang bên cạnh bục cao đi lên.

“Đại ca, sao anh tới đây, đúng lúc hôm nay vừa kết thúc kỳ huấn luyện thứ nhất, dựa theo quy định, bọn họ sẽ được xếp hạng và thêu tên của mười người hạng đầu lên mặt sau lá cờ lớn Thiên Diệt, trở thành nhóm thành viên chính thức đầu tiên của Thiên Diệt”.

Sử Nam Bắc nói.

“Ồ, đợt huấn luyện đầu tiên kết thúc rồi ư?”

Diệp Vĩnh Khang tỏ ra hơi ngạc nhiên, thời gian này nhanh hơn cả thời gian anh dự định ba tháng.

Bởi vì một kỳ huấn luyện không được tính bằng thời gian cố định mà dùng thành tích của học viên để xác định.

Chỉ khi tất cả học viên đều đạt được thành tích huấn luyện nhất định, thì mới có thể coi như kết thúc một kỳ huấn luyện.

Mà thành tích kiểm tra của kỳ huấn luyện đầu tiên vô cùng hà khắc, không ngờ bọn họ lại có thể hoàn thành trước thời hạn nhanh như vậy.

“Bọn họ thật quá tuyệt vời, vượt xa cả dự tính của tôi!”

Sử Nam Bắc hào hứng nói: “Bây giờ tôi cũng nghiện huấn luyện họ luôn rồi, dựa theo tốc độ phát triển thế này, việc tái hiện lại Thiên Khải ngày xưa cũng không chỉ còn là giấc mơ!”

Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, bảo sao dạo này không thấy Sử Nam Bắc đi gây chuyện nữa, xem ra hắn đã chịu quan tâm đến việc chính rồi.

“Đúng rồi đại ca, có chuyện gì mà anh đột nhiên qua đây thế?”

Sử Nam Bắc hỏi.

Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu liếc nhìn Tần Phong đứng trong đám người, thản nhiên nói: “Không có gì gấp, hoàn thành kiểm tra trước đã”.

“Tách!”

Sử Nam Bắc búng tay, ngay sau đó lại hướng về phía mọi người dưới đài, cất cao giọng nói: “Tôi tin là mọi người đã biết ý nghĩa của việc tập hợp tại đây hôm nay!”

“Không thể không nói, mọi người rất xuất sắc, đã hoàn thành kỳ huấn luyện thứ nhất sớm hơn thời hạn tôi dự tính ba tháng”.

“Dựa theo quy định, sau khi kết thúc kỳ huấn luyện thứ nhất sẽ tiến hành xếp hạng cho tất cả mọi người”.

“Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, mỗi người có thể được nhận một mức lương nhất định mỗi tháng”.

“Dĩ nhiên, lương bổng bao nhiêu là do thứ hạng của các người quyết định, hơn nữa, mười học viên hàng đầu trong số các người sẽ được thêu tên lên mặt sau của cờ lớn Thiên Diệt, trở thành nhóm thành viên Thiên Diệt chính thức đầu tiên!”

Mọi người dưới đài nghe nói vậy thì hai mắt sáng lên, tràn đầy hưng phấn.

Bọn họ huấn luyện ở đây cả ngày lẫn đêm đã cùng đạt thành chung một tín ngưỡng và giá trị quan.

Tiền bạc vật chất quyết định thân phận và địa vị, nhưng những thứ này đối với họ mà nói đều là những thứ hư vô mịt mờ.

Ở đây, bọn họ chỉ có duy nhất một tín ngưỡng, đó là trở thành cường giả!

Còn vinh dự mà bọn họ theo đuổi, chính là được thêu tên mình lên mặt sau của lá cờ lớn Thiên Diệt!

Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội đó!

Nhìn nét mặt phấn khích của mọi người, Sử Nam Bắc cũng thấy rất hài lòng, điều hắn muốn chính là cảm giác hướng tới vinh dự và tín ngưỡng này.

Chỉ có tinh thần toát ra từ xương cốt này mới có thể khiến cho bọn họ trở thành cường giả thực sự vào một ngày không xa!
Chương 518: Hỗn chiến

“Huấn luyện viên Sử, màu nói quy tắc đi!”

Tần Phong hăm he nói, cậu ta đã không nhịn nổi mà nhao nhao muốn thử.

Sử Nam Bắc nở nụ cười sâu xa: “Đừng vội, quy tắc rất đơn giản, tất cả tham gia hỗn chiến, tiêu chí kiểm tra dựa trên tổng số người đã đánh ngã và thời gian đứng trên mặt đất”.

“Nói cách khác, cuộc hỗn chiến này chỉ có thể kết thúc khi chỉ còn lại một người duy nhất đứng vững”.

Lời này vừa dứt, toàn trường sôi trào nhiệt huyết.

Đơn giản, trực tiếp, thô bạo, luôn luôn là cách thức yêu thích nhất của bọn họ!

Lúc này, Tần Phong tỉnh bơ nháy mắt với đám người Yên Vĩ Điệp và Mê Long bên cạnh.

Sử Nam Bắc dửng dưng, thằng nhãi này lắc mông một cái cũng biết là cậu ta muốn làm gì.

“Cuộc hỗn chiến này còn quy tắc nữa, trên người mỗi người đều có một đèn chỉ thị, tổng cộng có hai màu xanh đỏ”.

“Màu sắc không cố định, đèn chỉ thị sẽ tùy lúc đổi màu, mà mấy người chỉ có thể đánh người có đèn màu khác”.

“Hơn nữa, đối tượng bị đánh còn phải là người có màu đèn khác mình gần nhất, nếu ai không tuân theo coi như phạm quy, lập tức đào thải!”

Sử Nam Bắc vừa nói xong, nét mặt phấn khích của Tần Phong đã biến thành khóc không ra nước mắt chỉ trong nháy mắt.

Rõ ràng là ý đồ của cậu ta coi như bỏ xó.

Đương nhiên Sử Nam Bắc biết trong lòng thằng nhóc này đang nghĩ gì, cậu ta muốn kéo Yên Vĩ Điệp và Mê Long với mấy người có lực chiến cao thành một nhóm, đấu đoàn đội.

Như vậy có thể tăng cường sức chiến đấu, cuối cùng bọn họ sẽ so đấu với nhau.

Nhưng quy tắc chuyển đèn xanh đỏ mà Sử Nam Bắc thông báo đã khiến cho tính toán này của cậu ta tan biến.

Quy tắc này được lập ra là nhằm vào những người có lực chiến tương đối kém mà lại dựa vào lực chiến đồng đội mạnh để đứng lại cuối cùng, thế nên xếp hạng cũng sẽ chênh lệch.

“Bây giờ tôi tuyên bố, tất cả mọi người, chuẩn bị!”

Theo tiếng ra lệnh của Sử Nam Bắc, tất cả mọi người lập tức tản ra, duy trì một khoảng cách an toàn với người bên cạnh mình.

Vì bọn họ không cách nào chắc chắn được người bên cạnh mình sẽ có màu đèn gì, cũng không xác định nổi người bên cạnh sẽ là địch hay bạn.

“Ba, hai, một, đèn sáng!”

Bốp!

Theo tiếng hô, đèn chỉ thị trên người mọi người đồng loạt sáng lên, xanh đỏ đan xen chằng chịt.

Ngay sau đó là từng trận tiếng hô giết và tiếng bắp thịt va chạm.

“Đại ca, không tệ nhỉ”.

Sử Nam Bắc nhìn tình cảnh đánh chiến hỗn loạn dưới đài, hết sức hài lòng.

“Ừ, mạnh hơn dự kiến của tôi nhiều”.

Diệp Vĩnh Khang cũng gật đầu tán thưởng.

Sau khi trải qua một kỳ huấn luyện ma quỷ, những học viên này đã sớm lột xác, từ cơ thể đến tinh thần đều khác hẳn với trước kia, cứ như hai người khác nhau hoàn toàn.

So với thể lực và kỹ thuật chiến đấu, điều khiến Diệp Vĩnh Khang hài lòng nhất chính là thú tính toát ra từ trên người bọn họ.

Mỗi một người đều có trạng thái liều mạng, cho dù trên người bị trúng rất nhiều đòn nghiêm trọng nhưng vẫn dựa vào ý chí ngoan cường để đứng vững đến cuối cùng.

Không một ai lộ vẻ khiếp đảm, càng không có ai lùi về sau nửa bước, bất kể đối thủ mà bọn họ phải đối mặt có mạnh mẽ đến mức nào, dù biết rõ chỉ là thiêu thân lao vào lửa, thì bọn họ vẫn gào thét xông lên.

Bây giờ văn hóa sói hoang đã trở nên phổ biến, thế nhưng tiêu chuẩn mà Diệp Vĩnh Khang muốn Thiên Diệt đạt được không chỉ có như thế này.

Anh muốn mỗi một thành viên của Thiên Diệt đều biến thành một con dã thú tàn bạo nguyên thủy nhất, từ tận cùng xương cốt!

Theo ánh đèn chỉ thị không ngừng biến đổi, mọi người ở đây cũng liên tục thay đổi mục tiêu chiến đấu.

Trong đó có mấy người biểu hiện vô cùng xuất sắc.

Ngụy Tinh thì không cần phải nói, trước khi anh ta phẫu thuật thẩm mỹ đã từng lăn lộn ở thế giới ngầm, tương đương với đại thần đột ngột giáng lâm trong trò chơi, quyền cước tung bay, không gì cản nổi!

Mê Long là người Đông Bắc, quyền pháp cứng rắn và mạnh mẽ, chiêu thức nhanh mạnh vô cùng.

Yên Vĩ Điệp tuy là phụ nữ, nhưng ra tay cũng tàn nhẫn không kém.

Nếu so sánh thì cách tiếp cận của thằng nhóc Tần Phong lại khá kỳ lạ, ngoại trừ kỹ năng đánh đấm của cậu ta, thằng nhóc này còn rất gian manh, cơ thể luồn trái lách phải, có thể đánh lén thì nhất định không đánh trực diện.

Mà thu hút ánh nhìn nhất không ai khác ngoài tên da đen Triệu Đại Lực!

Sau khi anh ta cầu hôn Lâm Tĩnh thất bại, sự khát khao vị trí cường giả của anh ta đã đạt tới cảnh giới cố chấp.

Nghe Sử Nam Bắc nói, người này không chỉ có tố chất cơ thể siêu phàm thoát tục, mà lúc huấn luyện cũng rất chịu khổ.

Vì để cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, bình thường ngoài thời gian huấn luyện ra, Triệu Đại Lực còn mặc một bộ “quần áo” đặc chế.

Bộ quần áo này được tạo thành từ hàng chục tấm tạ nối với nhau bằng dây thép chịu lực cao, nặng ít nhất cũng phải trên năm trăm cân!

Chiêu thức của Triệu Đại Lực cũng rất đơn giản, cứ xông ngang đánh thẳng mà lên, tựa như một chiếc xe tăng, người khác đánh anh ta như đang cù lét, mà anh ta đụng vào người khác thì trong nháy mắt họ mất sức chiến đấu luôn.

“Đại ca, lên món chính luôn nhé”.

Sử Nam Bắc nghiêng đầu cười ha ha với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang nhìn vẻ mặt hắn, cũng biết là chuyện hôm nay không đơn giản như vậy, cân nhắc nói: “Cũng được, lên món đi”.

“Tách!”

Sử Nam Bắc móc điện thoại vô tuyến ra, nói: “Thả bé cưng ra đi nào”.

U u u u ——

Mấy giây sau, tiếng sói tru nhọn hoắt vang lên.

Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung lên khe khẽ.

Mọi người đang đánh nhau trong sân huấn luyện lập tức ngừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm phương hướng phát ra âm thanh.

Dù lúc này bọn họ đang là đối thủ nhưng dù sao cũng chỉ đang huấn luyện, khi đối mặt với uy hiếp, bọn họ sẽ lập tức đứng cùng chiến tuyến.

“Đừng hốt hoảng, nhìn mấy người chán chết đi được nên tôi thêm cho mấy người chút gia vị, tiếp tục đi, quy tắc không đổi”.

Sử Nam Bắc cười nói với mọi người.

Ngay lúc này, cách đó không xa bắt đầu xuất hiện từng đôi mắt xanh biếc, dày đặc tựa như đom đóm trong đêm.

Hú ——

Đi cùng với tiếng sói tru là một bóng đen tàn bạo đột ngột nhảy xồ về phía đám người!

“Đờ mờ, sói xám Siberia!”

Trong đám người có ai đó hô lên một tiếng, chỉ một thoáng, đồng tử của tất cả mọi người đều co lại!

Sói xám Siberia là một trong những giống sói có sức chiến đấu mạnh nhất hành tinh, chúng nó to lớn hơn chó sói thường, hàm răng cũng sắc bén hơn, cách tấn công cũng tàn bạo hơn!

Nếu chỉ có một con, hai con hoặc mười hai mươi con gì đó thì cũng được, nhưng trông dày đặc thế này thì ít nhất cũng phải hơn năm trăm con trở lên!

Năm trăm con sói xám Siberia bị giam giữ và bỏ đói mấy ngày trời, đột nhiên đánh thẳng vào hệt như thiên quân vạn mã.

Những cơ thể sống động trước mắt chúng nó bây giờ hệt như những cục thịt tươi ngon!

Đến Diệp Vĩnh Khang cũng thấy kinh ngạc, cau mày trước cảnh tượng này: “Như này có phải là chơi lớn quá rồi không?”

Năm trăm con sói xám Siberia là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào, trong lòng Diệp Vĩnh Khang vô cùng rõ ràng, nếu không kiểm soát tốt thì nói không chừng, tất cả những người ở dưới đều đi đời hết!
Chương 519: Thiên phú chỉ huy của Tần Phong

“Tôi cũng không muốn vậy!”

Vẻ mặt của Sử Nam Bắc trở nên nghiêm túc, ánh mắt hiện lên vẻ bất lực, thở dài nói: “Nhưng tôi thật sự không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để những người xuất gia nửa chừng này đạt đến trình độ của Thiên Khải trước đây”.

“Năm đó, các thành viên Thiên Khải đều là những thành viên ưu tú được lựa chọn cẩn thận, tất cả mọi người đều được đào tạo chuyên nghiệp và vô cùng khắt khe”.

“Tôi thừa nhận rằng đám người Tần Phong đã trải qua thời khắc đen tối nhất của đời người, trong cơ thể của họ chứa tiềm năng rất lớn”.

“Nhưng dù vậy, cũng không thể thay thế được những kinh nghiệm mà các thành viên Thiên Khải được đào tạo từ nhỏ”.

“Cho nên chúng ta rất định phải mạnh tay, phải mạo hiểm thất bại, nếu không, bọn họ không thể phát triển đến đỉnh cao của Thiên Khải được”.

“Cửa ải này có thể coi là một bài kiểm tra đối với bọn họ. Nếu không thể vượt qua thì âu cũng là số phận của bọn họ!”

Diệp Vĩnh Khang nghe xong cũng không nói gì nữa.

Anh hiểu rõ Sử Nam Bắc muốn bày tỏ điều gì.

Đừng thấy tên này bình thường cà lơ phất phơ, không nghiêm túc mà nhầm, thực chất bên trong lại vô cùng quật cường, có tình cảm đặc biệt khác với những người khác đối với Thiên Khải.

Điều hắn muốn bày tỏ là thà thất bại vô số lần, thà nhìn đám người Tần Phong chết hết, còn hơn vì lòng nhân từ của mình mà huấn luyện ra một đội quân tầm thường.

Còn vận mệnh mà đám người Tần Phong phải đối mặt, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là trở thành cường giả tối cao trên hành tinh này, hoặc là bị tiêu diệt, ngoài ra không có lựa chọn thứ ba!

Hú...

Một tiếng sói hú vang lên, đám sói xám Siberia hung dữ lao vào đám người và bắt đầu cuộc săn lùng điên cuồng của chúng.

Mọi người dưới khán đài cũng bắt đầu chống cự điên cuồng, lúc đầu họ vẫn có thể giữ sức ngang ngửa với bầy sói.

Nhưng thời gian trôi qua, bầy sói Siberia vốn có ưu thế về quân số đã dần chiếm thế thượng phong.

Đám người dưới khán đài lần lượt bị đánh gục, mỗi một người ngã xuống sẽ bị một vài con sói xám ăn thịt ngay lập tức.

Toàn bộ sân huấn luyện nồng nặc mùi máu tanh, cảnh tượng có thể so sánh với luyện ngục trên trần gian.

“Mọi người đừng liều mạng nữa, hãy ra giữa dựa lưng vào nhau, đừng phân tán!”

Lúc này, Tần Phong đột nhiên hét lên, ngày thường mọi người đều cùng nhau luyện tập, bọn họ đã có thể ngầm hiểu lẫn nhau. Khi nghe thấy giọng nói của Tần Phong, bọn họ nhanh chóng đi về phía giữa sân, xếp thành một hình tròn.

“Nghe lệnh của tôi, hàng thứ nhất ngồi xổm xuống, hàng thứ hai đứng tấn, mọi người hiểu ý tôi không?”

Tần Phong lại hét lớn.

Mọi người lập tức hiểu ý của Tần Phong, bọn họ bình thường không chỉ được rèn luyện thể lực mà còn rèn luyện tư duy, trí não, tốc độ phản ứng rất nhanh, lập tức làm theo lời Tần Phong.

Bầy sói Siberia tiếp tục lao về phía đội hình tròn này.

Đàn sói xám đang lao tới phía trước, lúc còn cách đám đông chừng năm mét thì bất ngờ nhảy cao, gầm rú lao về phía đám đông.

Mặc dù phương thức tấn công này có vẻ đơn giản nhưng lực tấn công của loài sói xám Siberia vô cùng mạnh mẽ, ngay cả một người được huấn luyện nghiêm ngặt cũng khó có thể chống lại.

“Hàng thứ nhất, xuất đòn!”

Tần Phong gào lớn.

Lúc này, đám sói xám đã vọt lên trên đầu đám người, bởi vì những người ở hàng thứ nhất đang ngồi xổm, do chiều cao nên sói xám chỉ có thể vồ vào đám người đang đứng tấn ở hàng thứ hai.

Nhưng ngay khi bầy sói lướt qua trên đầu thì chiếc bụng hoàn toàn lộ ra ngay phía trên những người ở hàng đầu tiên!

Bụp bụp bụp bụp bụp!

Một loạt tiếng bụp vang lên, bụng của bầy sói bị tấn công liên tiếp, toàn bộ cơ thể liền bay ngược lên trên.

Cũng chính lúc này, cơ thể của sói xám thay đổi độ cao nên phần bụng lộ ra phía trên đám người đang đứng tấn ở hàng thứ hai.

Bụp bụp bụp bụp bụp!

Lại một loạt tiếng bụp nữa vang lên, phần bụng của bầy sói lại bị tấn công điên cuồng.

Cùng lúc đó, những người đứng ở hàng thứ ba cũng tấn công con sói xám đã mất trọng tâm.

Sau ba đợt tấn công, bầy sói xám đầu tiên vừa nhảy lên đã lập tức bị đánh bật ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, miệng và mũi chảy máu, chân tay co quắp dữ dội.

“Thành công rồi, giữ nguyên đội hình, tiếp tục!”

Tần Phong hét lên, giọng điệu kèm theo vẻ vui mừng.

Bầy sói xám thứ hai lao lên cũng bị đánh bay một đường như trước.

Tình thế lập tức đảo ngược!

Khi cuối cùng chỉ còn lại không tới một trăm con sói xám, Tần Phong tức giận hét lên: “Các anh em, xông lên!”

Mọi người lập tức tung chưởng phản kích bầy sói không còn ưu thế về quân số!

Sử Nam Bắc đang đứng trên khán đài cũng thở dài nhẹ nhõm: “Không ngờ Tần Phong lại có tài chỉ huy. Thật thú vị, ha ha!”

“Nếu cậu ta thay đổi một số tật xấu thì sau này sẽ làm nên việc lớn!”

Diệp Vĩnh Khang cũng vô cùng tán thưởng biểu hiện vừa rồi của Tần Phong.

Đối mặt với nguy hiểm, hành động quả quyết, phản ứng nhanh nhạy, tìm ra sai sót trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng lập phương án ứng phó tương ứng.

Đây là tất cả những phẩm chất mà một chỉ huy có năng lực phải có, mà Tần Phong đã thể hiện được tài năng của mình về mặt này.

Chỉ còn lại không đến một trăm con sói xám, chúng nhanh chóng bị đám người xé thành trăm mảnh.

Trận đấu kết thúc, nhưng bài sát hạch vẫn tiếp tục!

Sau khi mọi người giải quyết xong bầy sói xám, không một giây chậm trễ, họ lập tức tấn công đồng đội có kí hiệu đèn khác nhau bên cạnh!

Mười phút sau, trên sân huấn luyện chỉ còn lại hai người có thể đứng vững, những người bị đánh bại đều đã bị loại.

“Đại Lực, giết hắn!”

“Ngụy Tinh cố lên!”

Những người đã bị loại bắt đầu cổ vũ cho hai người vẫn còn đứng trên sân.

Hai người này lần lượt là Ngụy Tinh, người có thực lực dũng mãnh nhất, người còn lại là Triệu Đại Lực, người có thể chất dã man cực độ.

“Tên to con, tốt nhất là tự đầu hàng đi, đỡ phải chịu đau!”

Ngụy Tinh khoanh tay trước ngực, hơi hất cằm, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Mà Triệu Đại Lực lúc này cả người bê bết máu, mặt mày xanh tím, thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu.

Về sức chiến đấu, anh ta và Ngụy Tinh là số một số hai trong trại huấn luyện, hai người bọn họ có thể kiên trì đến cùng cũng là điều đương nhiên.

Mặc dù hai người họ xếp cạnh nhau nhưng khoảng cách giữa Triệu Đại Lực và Ngụy Tinh là rất lớn.

Dù sao trước đây Ngụy Tinh cũng được là Wilson, từng được huấn luyện trong thế giới ngầm và đã phải vật lộn trong nhiều năm.

Còn Triệu Đại Lực mặc dù có thể chất cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể đấu lại nổi khi đối mặt với Ngụy Tinh, người đến từ thế giới ngầm và đã trải qua trăm trận chiến.

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng ai chịu khổ vẫn chưa biết được đâu!”

Triệu Đại Lực là một con lừa ngoan cố, trừ khi hoàn toàn bị đánh gục, nếu không anh ta sẽ không bao giờ tự nguyện đầu hàng.
Chương 520: Triệu Đại Lực và Ngụy Tinh quyết đấu

"Ồ? Vậy sao?"

Ngụy Tinh bật cười khinh thường, ngoắc ngón tay khiêu khích Triệu Đại Lực: "Tôi nhường anh mười chiêu trước, không lại nói tôi ỷ lớn bắt nạt nhỏ”.

"Khốn kiếp, con mẹ nó ai cần anh nhường, tiếp chiêu!"

Hành động của Ngụy Tinh hoàn toàn chọc giận Triệu Đại Lực, anh ta hét lớn một tiếng, toàn thân đột nhiên hung hăng lao về phía Ngụy Tinh như một cỗ xe tăng.

Chiêu tập kích ngang tàn này là chiêu thức đặc trưng của Triệu Đại Lực, thế lớn lực sâu lại không chỉ dựa vào sức mạnh.

Trong khi va chạm, bước chân của Triệu Đại Lực có những thay đổi tinh tế, có thể hoàn thành các động tác khó như di chuyển vị trí và dừng đột ngột trong chớp mắt.

Vì vậy, những chiêu thức thông thường như Tứ Lượng Bát Thiên Cân sẽ không ảnh hưởng gì đến chiêu thức này của Triệu Đại Lực.

Đương nhiên, Ngụy Tinh cũng biết sự ảo diệu của chiêu thức Triệu Đại Lực sử dụng, cho nên anh ta không dùng cách lấy nhu thắng cương, mà ngay khi Triệu Đại Lực xuất chiêu, anh ta bắt đầu chuyển động không theo quy luật nào.

Đương nhiên, chiêu thức của Triệu Đại Lực không dễ hóa giải như vậy, sau khi thấy Ngụy Tinh di chuyển, nhịp bước dưới chân cũng theo đó mà biến ảo.

Phán đoán quỹ đạo di chuyển của đối thủ, khóa chặt mục tiêu, đột ngột trá hình tấn công, một loạt hành động liền mạch lưu loát!

Những khán giả xung quanh đều bị sốc trước hành động của Triệu Đại Lực và hít thở không thông.

Không ngờ anh ta to lớn như vậy lại nhanh nhẹn đến thế, xem ra lần này Ngụy Tinh gặp nguy rồi!

Bùm!

Cơ thể của Triệu Đại Lực như một cỗ xe tăng lao vào Ngụy Tinh một cách hung hăng.

Thấy Ngụy Tinh lần này nhất định không thể trốn thoát, anh ta đột nhiên cúi người, cong khuỷu tay, đập vào đầu gối Triệu Đại Lực.

Đồng tử của Triệu Đại Lực lập tức co rút lại, anh ta dự đoán động tác của đối phương theo bốn hướng trước, sau, trái, phải cũng đã có sẵn biện pháp đối phó tương ứng, cho dù di chuyển như thế nào, tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi đòn tấn công này của anh ta!

Nhưng không ngờ, tên kia chẳng những không đổi hướng, mà chọn cách cúi người đột ngột!

Cứ như vậy, vai của Triệu Đại Lực bị hụt, bước chân hoàn toàn không làm chủ được!

Bịch!

Khuỷu tay của Ngụy Tinh và đầu gối của Triệu Đại Lực va chạm dữ dội.

Dưới tác dụng của quán tính, Triệu Đại Lực lập tức mất đi trọng tâm, toàn thân bổ nhào về phía trước.

Ngụy Tinh vốn định sẽ vung dao ngay sau chiêu này, nhưng ngay lúc khuỷu tay mình và đầu gối của Triệu Đại Lực va chạm, anh ta lại cảm nhận một luồng lực vượt xa dự tính đột nhiên truyền vào cơ thể mình.

Khi Triệu Đại Lực mất trọng tâm bay lên bổ nhào về phía trước, Ngụy Tinh, người đang cúi xuống, cũng bị va đập loạng choạng lùi lại phía sau vài bước.

Khi anh ta điều chỉnh được tư thế, Triệu Đại Lực đã đứng vững lại.

"Tên to con kia, xem ra tôi đã đánh giá thấp anh. Tôi thực sự nghi ngờ anh là từ xe tăng biến thành đấy”.

Ngụy Tinh khẽ lắc cánh tay đang tê dại đi vì bị va đập, ánh mắt nhìn Triệu Đại Lực dần dần trở nên nghiêm túc.

"Xe tăng có thể so sánh với ông đây sao, bớt nói nhảm đi, tiếp chiêu!"

Triệu Đại Lực có gen chiến đấu trong người, từ nhỏ tới lớn cứ cách dăm ba hôm là lại đánh nhau với người khác.

Mà anh ta không chỉ thích đánh nhau, còn rất thích xem người khác đánh nhau, chỉ cần biết nơi nào có đánh nhau, anh ta nhất định sẽ lao đến xem đầu tiên.

Vì vậy, mỗi khi anh ta động tay động chân, gen chiến đấu trong cơ thể sẽ được kích hoạt, cả người có vẻ rất phấn khích.

Hai người đứng thành một nhóm trên sân tập. Sức mạnh trời sinh của Triệu Đại Lực, cùng với nhịp bước tinh diệu của anh ta, có thể nói là không có sơ hở.

Nhưng anh ta phải đối mặt với Ngụy Tinh, người đã lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm, kinh nghiệm thực chiến vô cùng nhiều, luôn có thể tìm ra sơ hở trong những đòn tấn công dường như không chê vào đâu được của Triệu Đại Lực.

Chỉ trong vòng vài phút, Triệu Đại Lực dần rơi vào cái bẫy của Ngụy Tinh, bị Ngụy Tinh dắt mũi, mất đi quyền kiểm soát tiết tấu trận đấu.

Cuối cùng, Triệu Đại Lực đã bị buộc rơi vào thế chống đỡ.

"Đại ca, anh nói xem tên to xác này đang làm cái quái gì vậy, thế mà lại được Hồng Lý nhìn trúng nhận làm đồ đệ? Nếu chiêu nhịp bước này của cậu ta thuần thục hơn chút nữa, Ngụy Tinh có lẽ đã nằm bò xuống từ lâu rồi”.

Sử Nam Bắc đứng trên bục cao, nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt bên dưới, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười khẩy.

"Chỉ có thể nói mắt nhìn của Hồng Lý có một không hai. Triệu Đại Lực trời sinh đã có sức mạnh siêu phàm, cùng với thể chất của anh ta, nhịp bước mà Hồng Lý dạy cho anh ta vốn là thuộc loại tiểu xảo”.

"Những người có thể luyện thành nhịp bước này đều là người có khung xương nhỏ, nhanh nhẹn, một người to lớn như Triệu Đại Lực vẫn có thể lĩnh hội được, đã là rất tốt rồi”.

"Nước đi này của Hồng Lý cũng khiến người ta rất bái phục, để một người thể chất đô con luyện tiểu xảo”.

"Nếu theo thời gian, Triệu Đại Lực có thể thực sự luyện tiểu xảo này đến mức hoàn hảo, cùng với sức mạnh trời sinh của mình, vậy thì năng lượng có thể đột phá sẽ lớn không tưởng!"

Sử Nam Bắc nheo mắt mỉm cười: "Anh nghĩ cậu ta có thể kiên trì được bao lâu?"

Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ: "Cậu nên nói là cậu ta cần bao nhiêu thời gian nữa mới có thể đánh bại Ngụy Tinh”.

"Hả?"

Sử Nam Bắc quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Ý của anh là tên to xác kia có thể thắng Ngụy Tinh hả?"

"Đại ca, anh đang đùa à? Tuy rằng Ngụy Tinh không có thiên phú gì, nhưng dù sao anh ta cũng đã lăn lộn trong thế giới ngầm lâu như vậy rồi”.

"Dù là sức chiến đấu tổng hợp hay kinh nghiệm chiến đấu đều hơn hẳn so với Triệu Đại Lực. Triệu Đại Lực có thể chịu đựng lâu như vậy cũng đã rất giỏi rồi, nếu muốn nói thắng được thì quả thật không tìm được lý do”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: "Xét về sức chiến đấu, Triệu Đại Lực giờ quả thực vẫn kém Ngụy Tinh một đoạn”.

"Tuy nhiên, Ngụy Tinh đã mắc một sai lầm chí mạng. Trong thế giới ngầm, phải đối mặt với những đối thủ hung hãn và tàn bạo”.

"Sau khi trở lại xã hội bình thường, anh ta vẫn đảm nhiệm vai sát thủ, cùng với thân phận cải trang thành một ngôi sao lớn trước đây, không thể tránh khỏi việc sinh ra một loại kiêu ngạo trong xương tủy”.

"Đối mặt với thể chất ngang tàn đặc biệt của Triệu Đại Lực, nếu thực lực của anh ta không đạt tới mức tuyệt đối nghiền ép, cách tốt nhất là sát thương đối phương một nghìn, tổn thất tám trăm”.

"Mặc dù điều này sẽ phải trả một cái giá nhất định, nhưng ít nhất có thể đạt được chiến thắng cuối cùng”.

"Nhưng Ngụy Tinh đã không làm như vậy. Sự kiêu ngạo trong xương tủy của anh ta không cho phép anh ta dùng cách nhếch nhác như vậy để dành chiến thắng”.

"Trong mắt anh ta, anh ta là một cao thủ bước ra từ thế giới ngầm, còn Triệu Đại Lực lại chỉ là một con chim non cậy mạnh”.

"Vì vậy, anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận một chiến thắng có xen chút nhếch nhác, nhưng chính vì vậy mà Triệu Đại Lực mới có đủ thời gian”.

"Triệu Đại Lực có một thể chất ngang tàn bạo ngược rất hiếm thấy. Cơ thể của cậu ta có thể có tốc độ tự phục hồi cực nhanh, lại có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi”.

"Vì vậy càng kéo dài thời gian, Triệu Đại Lực càng có cơ hội chiến thắng. Ngụy Tinh chỉ cần sơ suất một chút, một khi để Triệu Đại Lực nắm bắt cơ hội, trận chiến sẽ ngay lập tức kết thúc!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom