Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 521-522
Chương 521: Tên to con là người có trí khôn
Quả nhiên đúng như những gì Diệp Vĩnh Khang dự đoán, thời gian trận đấu bị hoãn lại, mặc dù Ngụy Tinh vẫn trấn áp Triệu Đại Lực nhưng tiết tấu và mật độ rõ ràng đã yếu hơn trước rất nhiều.
Đây là vì một người tập trung cao độ trong thời gian dài thì trí não và thể lực sẽ tiêu hao rất nhanh.
Mặc dù Triệu Đại Lực bị đánh nhưng anh ta có thể chống đỡ lại từng đợt tấn công mạnh mẽ của đối phương bằng thể chất đặc thù.
“Ha ha ha, cái thứ rác rưởi anh chỉ có chút sức lực vậy sao? Không đủ để gãi ngứa cho ông đây”.
Lúc này cả người Triệu Đại Lực be bét máu, mặt chỗ xanh chỗ tím, sưng đến mức không nhìn rõ được mặt mũi thế nào.
Nhưng ánh mắt anh ta vẫn rất hoang dã và tràn đầy khiêu khích, nhếch khóe môi đầy máu bật cười với Ngụy Tinh.
Đối mặt với sự khiêu khích như thế, Ngụy Tinh càng cảm thấy bực bội hơn, tấn công lâu mà không hạ gục được anh ta vốn dĩ đã khiến Ngụy Tinh cảm thấy rất mất mặt rồi.
Lúc này Triệu Đại Lực lại nói mấy lời này nữa dĩ nhiên càng như đổ thêm dầu vào lửa.
“Anh nằm xuống cho tôi”.
Ngụy Tinh bỗng hét lên một tiếng, cơ thể bay lên không trung, xoay eo ba trăm sáu mươi độ giữa không trung khiến sức lực cả người đều dồn vào chân phải.
Bụp...
Không trung bỗng vang lên một tiếng nổ tung nhưng cú đá mạnh mẽ vừa rồi mà Ngụy Tinh dồn hết sức lực cả người vào khiến không khí vỡ nát.
Mọi người ở bốn phía lập tức trở nên yên lặng, chỉ cảm thấy tim run lên.
“Mẹ kiếp, Ngụy Tinh điên rồi à, mau dừng lại!”
Tần Phong hoảng sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi, vì cậu ta biết rất rõ lúc này Ngụy Tinh đã đỏ mắt, cú đá này đã không còn là cuộc đọ sức đơn giản với đối phương nữa mà là đang liều mạng với đối phương.
Nếu trúng cú đá này, dù Triệu Đại Lực có đánh trả thì nhẹ nhất cũng phải bị tàn tật suốt đời, cả đời này xem ra bị hủy.
Nhưng lúc này muốn ngăn lại đã không kịp nữa, cú đá vào không khí mạnh mẽ của Ngụy Tinh đã như tên lên dây, rất khó thu lại.
Thế nhưng ngay khi tất cả mọi người đều vuốt mồ hôi lạnh, Triệu Đại Lực nhếch môi nở nụ cười đầy quỷ dị.
Anh ta trông có vẻ thô kệch, nói chuyện giọng ồm ồm, bình thường làm gì cũng thẳng thắn trực tiếp, cách tư duy cũng thường khiến người ta không theo kịp.
Nhưng không có nghĩa anh ta là kẻ ngốc.
Từ lúc bắt đầu anh ta đã biết, nếu cứ bị động chịu đánh thì dù có thể chống đỡ được bao lâu, kết cục luôn là thất bại, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thế nên anh ta luôn kiên trì, không chỉ vì thể diện mà là đang đợi một thời cơ có thể xoay chuyển thế cục.
Anh ta biết sức chiến đấu của mình không bằng Ngụy Tinh, nếu dùng cách bình thường chắc chắn không có khả năng thắng.
Nên anh ta chỉ đành đợi Ngụy Tinh để lộ sơ hở.
Mà lúc này chính là cơ hội tốt nhất.
Mặc dù cú đá này của Ngụy Tinh vô cùng mạnh, nhưng vô hình trung đã mắc phải một sai lầm chí mạng.
Trong trận quyết đấu của các cao thủ thật sự, đưa lưng về phía đối thủ là điều tối kỵ.
Ngụy Tinh muốn phát huy sức mạnh đến mức cực điểm nên đã xoay vòng ba trăm sáu mươi độ trong không trung cố tăng thêm quán tính để cú đá mạnh hơn.
Thật ra anh ta lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như thế, ngay cả thế giới ngầm cũng có thể xưng là cao thủ chắc chắn biết điều tối kỵ trong cuộc đọ sức này.
Nhưng lúc này anh ta đã bị Triệu Đại Lực làm cho mờ mắt, liên tiếp tấn công ít nhất mười phút, Triệu Đại Lực chỉ biết di động và chịu đánh như một cây cột gỗ.
Thời gian trôi qua càng lâu, Ngụy Tinh sẽ sinh ra một ảo giác, anh ta dường như quên mất đối phương cũng biết đánh trả.
Lúc cơ thể Ngụy Tinh xoay được một nửa trong không trung, khoảnh khắc ngắn ngủi khi lưng anh ta đối mặt với Triệu Đại Lực, Triệu Đại Lực bỗng ra tay.
Vù...
Một chân của Triệu Đại Lực bỗng lướt mạnh trên mặt đất, sau đó thực hiện nhịp bước chân tuyệt diệu mà Hồng Lý dạy cho anh ta, cơ thể hóa thành một bóng ảnh lao mạnh về phía trước.
Ngụy Tinh cảm nhận được một cơn gió mạnh ập đến từ phía sau mình, con ngươi trừng lớn, bỗng nhận ra có gì không đúng.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi.
Ầm!
Vai Triệu Đại Lực có thể dễ dàng làm vỡ một mặt tường gạch đập vào lưng Ngụy Tinh.
Cả người Ngụy Tinh lập tức như bị một viên đạn pháo bắn trúng, hệt như dây diều bị đứt sau đó cuốn lại bay ngược ra sau.
Nhưng Triệu Đại Lực không dừng tay, vẫn tiếp tục thực hiện bước chân tuyệt diệu, thân hình xoẹt qua chạy theo cơ thể Ngụy Tinh, liên tiếp đánh vài cú đấm mạnh vào người anh ta.
Rầm!
Cơ thể Ngụy Tinh đập mạnh xuống đất, nôn ra một ngụm máu.
Trận đấu kết thúc.
Sau vài giây sửng sốt, cả hiện trường bỗng chốc vang lên tiếng hét hú như sóng thần trỗi dậy.
“Vãi, Đại Lực đỉnh quá!”
“Đẹp trai chết mất!”
“Thần tượng ơi, ký tên cho em đi!”
Một đám người chạy đến trước tung Triệu Đại Lực lên cao, đều cảm thấy vui cho Triệu Đại Lực.
Ngay cả Ngụy Tinh không cẩn thận để lộ sơ hở cho người ta đánh rồi thất bại cũng nằm dưới đất mỉm cười, giơ ngón cái khen ngợi với Triệu Đại Lực.
Họ tín ngưỡng cường giả, khát khao vinh quang và chiến thắng, nhưng họ càng tôn trọng mỗi một đồng đội bên cạnh.
Trong mấy tháng này, họ cũng chịu sự huấn luyện ma quỷ tàn khốc nhất, đồng tâm hiệp lực vượt qua từng nguy hiểm thử thách mà tưởng chừng như không thể vượt qua trong huấn luyện, giữa họ đã hình thành một mối quan hệ anh chị em thân thiết.
Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc đứng trên bục cao cũng cùng nở nụ cười nhẹ nhõm và khen ngợi.
Không chỉ cảm thấy vui cho Triệu Đại Lực mà càng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mọi người đoàn kết một lòng như thế.
Một đội có sức chiến đấu siêu mạnh không chỉ phải có tiêu chuẩn cao với sức chiến đấu tác chiến đơn, mà đồng thời cũng phải đoàn kết một lòng, giữa họ có sự ăn ý và tin tưởng cực cao, bước lên chiến trường có thể yên tâm giao phía sau cho đồng đội.
Chỉ có một đội như thế mới có thể bất khả chiến bại.
Trên bức tường cạnh sân huấn luyện có hai hàng chữ do Diệp Vĩnh Khang tự tay viết:
Tôi cảm thấy vui cho vinh quang và chiến thắng của bản thân.
Tôi cũng vui mừng cho vinh quang và chiến thắng của đồng đội.
Chỉ đơn giản hai câu thẳng thắn, không hoa lệ văn vẻ, nhưng lại
Chỉ ra tinh thần cốt lõi nhất của một đoàn đội.
Sau khi Ngụy Tinh ngã xuống, cũng đã có xếp hạng của cuộc đánh giá lần này.
“Triệu Đại Lực!”
“Có!”
“Ngụy Tinh!”
“Có!”
“Yên Vĩ Điệp!”
“Có!”
“Mê Long!”
“Có!”
“Tần Phong!”
“Có!”
“Nhạc Long!”
“Có!”
“…”
Sử Nam Bắc đọc xếp hạng trong top mười, mười người này sẽ trở thành thành viên chính thức đầu tiên của tổ chức Thiên Diệt thế hệ mới.
Tên của họ sẽ được thêu phía sau lá cờ Thiên Diệt dựa theo xếp hạng, sau khi lá cờ được kéo lên cao, mười người này trông rất nghiêm trang, khóe mắt hơi đỏ.
Những người còn lại cũng giơ tay lên chào lá cờ đang được kéo lên cao theo kiểu quân đội, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, nhưng nhiều hơn là khát khao và phấn khích.
“Thiên Diệt! Muôn năm!”
Sử Nam Bắc giơ tay ra hét lên.
“Muôn năm, muôn năm, muôn năm!”
Tất cả mọi người ở bên dưới cũng đồng thanh hô, cả sân huấn luyện tràn ngập sát khí nồng đậm.
Sau khi kết quả cuộc đánh giá, Tần Phong mừng rỡ tìm Sử Nam bắc: “Huấn luyện viên Sử, hôm nay có thể cho chúng tôi nghỉ phép một ngày không? Tôi muốn dẫn Yên Vĩ Điệp đi thuê phòng”.
Chương 522: Năm mươi người xuất sắc tập hợp
“Anh còn dám nói bậy nữa, tôi xé rách miệng anh đấy”.
Yên Vĩ Điệp lạnh lùng nói, đây đã không phải là lần đầu tiên Tần Phong trêu chọc cô ấy.
“Sao nào, em là bạn gái anh, thuê phòng với anh không phải là chuyện bình thường sao?”
Tần Phong mặt dày không biết xấu hổ nói.
“Tôi đồng ý làm bạn gái anh lúc nào, anh cứ nằm mơ đi”.
Yên Vĩ Điệp nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh không dám, dù sao cả đời này của anh cũng đã xác định là em rồi, anh nói em là bạn gái anh thì em chính là bạn gái của anh”.
Da mặt Tần Phong còn dày hơn cả tường thành.
“Anh… tôi lười cãi với anh!”
Yên Vĩ Điệp đâu phải là đối thủ của Tần Phong trong việc đấu võ mồm, cách tốt nhất để đối phó với người mặt dày như vậy là mặc kệ.
“Được rồi, chuyện kỳ nghỉ để sau hẵng nói. Tần Phong, cậu đến văn phòng với tôi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫy tay với Tần Phong.
Hai người đi đến văn phòng, Tần Phong cũng không khách sáo, không cần chào hỏi gì đã vô tư ngồi xuống sofa, bắt chéo hai chân lại cười nói: “Anh Diệp, anh gọi một mình tôi đến có phải có chuyện tốt gì muốn thông báo không?”
Ngón trỏ Diệp Vĩnh Khang gõ trên bàn như đang do dự điều gì.
“Anh Diệp, có chuyện gì sao?”
Tần Phong thấy vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang hơi không đúng, vội thu lại dáng vẻ bỡn cợt vừa rồi.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên lấy một tờ báo gấp trên người ra rồi đặt lên bàn, thở dài nói: “Tôi có thứ này, cậu đọc trước đi”.
“Báo? Có gì chứ?”
Tần Phong khó hiểu cầm tờ báo sang rồi mở ra, vừa đọc lướt qua, sắc mặt cậu ta bỗng thay đổi.
Sau đó hai tay cậu ta bắt đầu run, sắc mặt tái nhợt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Bịch!
Tần Phong bỗng quỳ xuống đất, ngân ngấn nước mắt cầu xin Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, tôi cầu xin anh!”
Trại huấn luyện có quy tắc cực kỳ nghiêm ngặt, nếu không được phê duyệt thì không học viên nào có thể bước ra khỏi trại huấn luyện nửa bước.
Càng không thể xảy ra chuyện xin nghỉ rời khỏi trại huấn luyện.
“Anh Diệp, tôi biết từ sau khi tôi đến đây thì phải nói lời tạm biệt với tất cả mọi thứ trong quá khứ, buông bỏ mọi chuyện, bắt đầu lại một cuộc đời mới”.
“Tôi cũng luôn cố ý không nghĩ đến những chuyện đó, cũng từng nghĩ bản thân đã buông bỏ được rồi”.
“Nhưng khi vừa đọc được thứ trên tờ báo, tôi mới nhận ra mình không thể cởi bỏ được nút thắt này”.
“Năm đó tôi bị người phụ nữ tôi yêu nhất bắt tay với em trai cùng cha khác mẹ hãm hại”.
“Hai người họ cướp đi mọi thứ vốn dĩ thuộc về tôi, không chỉ đuổi tôi ra khỏi nhà mà còn phái sát thủ đuổi cùng giết tận”.
“Tôi từ một cậu chủ ăn sung mặc sướng trở thành một tên ăn mày giành giật thức ăn với chó hoang”.
“Mỗi ngày ăn không no mặc không đủ ấm, chịu đựng vô số ánh mắt khinh thường và chế giễu, còn phải đề phòng mẹ kế độc ác, đứa em trai tàn nhẫn và người phụ nữ đê tiện phản bội tôi truy sát”.
“Chỉ có bản thân tôi mới biết rõ tôi đã sống sót thế nào trong hai năm chạy Đông trốn Tây ở bên ngoài”.
“Mà những người độc ác này không chỉ không bị báo ứng mà ngược lại còn phô trương thông báo tin tức kết hôn, còn muốn thừa kế những gì thuộc về tôi”.
“Anh Diệp, tôi cầu xin anh cho tôi ba ngày, không hai ngày là đủ, nếu chưa gỡ được nút thắt này, tôi nuốt không trôi, ngủ không ngon, có nằm mơ tôi cũng muốn băm vằm đám chó chết này. Anh Diệp, tôi cầu xin anh”.
Tần Phong nước mắt nước mũi tèm lem, đã mất khống chế cảm xúc.
Đừng nhìn ngày thường cậu ta cười hi hi ha ha đùa giỡn mà lầm, cậu ta vẫn luôn giấu một vết thương lòng không thể chạm vào.
Từ sau khi đến trại huấn luyện, cậu ta chưa từng nhắc đến chuyện này cứ như thật sự đã buông bỏ.
Nhưng chỉ có bản thân cậu ta mới biết mình đã gặp bao nhiêu cơn ác mộng, biết bao lần giật mình tỉnh giấc trong đêm đều là nước mắt giàn giụa, nghiến răng nghiến lợi.
Cũng chỉ có cậu ta mới biết trái tim vẫn luôn bị đâm một nhát là cảm giác thế nào.
“Nếu tôi để cậu quay về, cậu định làm gì?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương bình tĩnh nói.
Tần Phong nghiến răng, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo: “Tôi sẽ quậy cho chúng không yên thân, dù có chết ông đây cũng phải kéo đám người kia chết cùng…”
“Cái rắm ấy chứ!”
Đúng lúc này Diệp Vĩnh Khang bỗng nghiêm giọng nói: “Bị người phụ nữ mình yêu phản bội, cấu kết với em trai ruột của mình hãm hại, bị cướp đi hết mọi thứ mà bây giờ cậu lại còn muốn nộp mạng của mình vào đó à?”
“Cậu là ai? Giờ cậu là nhóm học viên đầu tiên của Thiên Diệt, là người xuất sắc trong trại huấn luyện, mạng của đám rác rưởi đó có thể so được với cậu sao?”
Tần Phong bị Diệp Vĩnh Khang quở trách đến mức ngơ ngác: “Nhưng… Nhưng tôi không nuốt trôi cơn tức này…”
“Vậy thì phải nộp mạng sống của mình vào đó sao?”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm trọng nói: “Trước tiên cứ đứng lên nói chuyện đã, phải luôn nhớ, người của Thiên Diệt có thể chết nhưng tuyệt đối không thể quỳ”.
Nói rồi Diệp Vĩnh Khang cầm điện thoại cố định trên bàn: “Bảo tất cả học viên trong top năm mươi lúc nãy lập tức tập hợp ở sân tập, liên hệ với sân bay, bao trọn một chiếc máy bay đến Hoài Nam”.
“Anh Diệp, anh muốn…”
Tần Phong run lẩy bẩy đứng dậy, ngờ vực nói.
“Tần Phong, cậu phải nhớ cho tôi, Thiên Diệt là một tập thể, việc của mỗi một anh em trong Thiên Diệt đều là việc của mọi người”.
“Lần này chúng ta đến đó không chỉ muốn giúp cậu lấy lại những gì nên thuộc về cậu mà còn phải khiến đám người lúc trước hại cậu trả giá”.
“Anh Diệp, tôi…”
Hai mắt Tần Phong đỏ hoe, nghẹn ngào không biết nên diễn đạt thế nào.
“Nhớ đấy, chúng ta là anh em!”
Diệp Vĩnh Khang bước đến vỗ mạnh vào vai Tần Phong.
Nước mắt Tần Phong chảy không ngừng, mặc dù cậu ta không nói được lời nào nhưng lúc này đã hạ quyết tâm, mạng sống này của mình mãi mãi thuộc về Thiên Diệt, cũng thuộc về anh Diệp.
Sân tập.
Tất cả học viên trong top năm mươi đứng thẳng tắp, sau lưng mỗi người đều mang theo từng cây giáo, trên người toát ra sát khí chết người cực mạnh.
“Đã tập hợp đủ rồi chứ?”
Diệp Vĩnh Khang đứng trước đội hình, nhìn mọi người lạnh nhạt nói: “Hôm nay có một nhiệm vụ cần mọi người thực hiện”.
Mọi người vừa nghe có nhiệm vụ, sắc mặt ai nấy cũng trở nên phấn khích, trong mắt chứa đầy ánh sao, thầm nghĩ đã huấn luyện lâu như vậy rồi cuối cùng cũng có nhiệm vụ.
“Nhưng nhiệm vụ này khá đặc biệt, mọi người có tự tin sẽ hoàn thành không?”
Diệp Vĩnh Khang nói.
“Có!”
Năm mươi người đồng thanh đáp.
Mê Long với tính cách ngay thẳng càng kích động nói: “Anh Diệp, chỉ cần anh ra lệnh, dù xông pha vào núi đao biển lửa, tan xương nát thịt, chúng tôi cũng không nhíu mày, trừ khi tất cả chúng tôi đều chết, nếu không chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ cố gắng nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ”.
Trải qua khoảng thời gian huấn luyện này, lúc này gen chiến đấu đã xâm nhập vào trong cơ thể của từng người họ.
Họ huấn luyện lâu như vậy gần như mỗi ngày đều trông chờ được chiến đấu.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Tốt lắm, vậy tôi bắt đầu công bố nhiệm vụ mọi người cần phải hoàn thành hôm nay”.
Soạt!
Năm mươi người đồng loạt đứng thẳng người, ánh mắt tràn đầy phấn khích và đợi mong.
“Nhiệm vụ hôm nay của mọi người là…”
Diệp Vĩnh Khang cố ý úp úp mở mở.
Quả nhiên đúng như những gì Diệp Vĩnh Khang dự đoán, thời gian trận đấu bị hoãn lại, mặc dù Ngụy Tinh vẫn trấn áp Triệu Đại Lực nhưng tiết tấu và mật độ rõ ràng đã yếu hơn trước rất nhiều.
Đây là vì một người tập trung cao độ trong thời gian dài thì trí não và thể lực sẽ tiêu hao rất nhanh.
Mặc dù Triệu Đại Lực bị đánh nhưng anh ta có thể chống đỡ lại từng đợt tấn công mạnh mẽ của đối phương bằng thể chất đặc thù.
“Ha ha ha, cái thứ rác rưởi anh chỉ có chút sức lực vậy sao? Không đủ để gãi ngứa cho ông đây”.
Lúc này cả người Triệu Đại Lực be bét máu, mặt chỗ xanh chỗ tím, sưng đến mức không nhìn rõ được mặt mũi thế nào.
Nhưng ánh mắt anh ta vẫn rất hoang dã và tràn đầy khiêu khích, nhếch khóe môi đầy máu bật cười với Ngụy Tinh.
Đối mặt với sự khiêu khích như thế, Ngụy Tinh càng cảm thấy bực bội hơn, tấn công lâu mà không hạ gục được anh ta vốn dĩ đã khiến Ngụy Tinh cảm thấy rất mất mặt rồi.
Lúc này Triệu Đại Lực lại nói mấy lời này nữa dĩ nhiên càng như đổ thêm dầu vào lửa.
“Anh nằm xuống cho tôi”.
Ngụy Tinh bỗng hét lên một tiếng, cơ thể bay lên không trung, xoay eo ba trăm sáu mươi độ giữa không trung khiến sức lực cả người đều dồn vào chân phải.
Bụp...
Không trung bỗng vang lên một tiếng nổ tung nhưng cú đá mạnh mẽ vừa rồi mà Ngụy Tinh dồn hết sức lực cả người vào khiến không khí vỡ nát.
Mọi người ở bốn phía lập tức trở nên yên lặng, chỉ cảm thấy tim run lên.
“Mẹ kiếp, Ngụy Tinh điên rồi à, mau dừng lại!”
Tần Phong hoảng sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi, vì cậu ta biết rất rõ lúc này Ngụy Tinh đã đỏ mắt, cú đá này đã không còn là cuộc đọ sức đơn giản với đối phương nữa mà là đang liều mạng với đối phương.
Nếu trúng cú đá này, dù Triệu Đại Lực có đánh trả thì nhẹ nhất cũng phải bị tàn tật suốt đời, cả đời này xem ra bị hủy.
Nhưng lúc này muốn ngăn lại đã không kịp nữa, cú đá vào không khí mạnh mẽ của Ngụy Tinh đã như tên lên dây, rất khó thu lại.
Thế nhưng ngay khi tất cả mọi người đều vuốt mồ hôi lạnh, Triệu Đại Lực nhếch môi nở nụ cười đầy quỷ dị.
Anh ta trông có vẻ thô kệch, nói chuyện giọng ồm ồm, bình thường làm gì cũng thẳng thắn trực tiếp, cách tư duy cũng thường khiến người ta không theo kịp.
Nhưng không có nghĩa anh ta là kẻ ngốc.
Từ lúc bắt đầu anh ta đã biết, nếu cứ bị động chịu đánh thì dù có thể chống đỡ được bao lâu, kết cục luôn là thất bại, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thế nên anh ta luôn kiên trì, không chỉ vì thể diện mà là đang đợi một thời cơ có thể xoay chuyển thế cục.
Anh ta biết sức chiến đấu của mình không bằng Ngụy Tinh, nếu dùng cách bình thường chắc chắn không có khả năng thắng.
Nên anh ta chỉ đành đợi Ngụy Tinh để lộ sơ hở.
Mà lúc này chính là cơ hội tốt nhất.
Mặc dù cú đá này của Ngụy Tinh vô cùng mạnh, nhưng vô hình trung đã mắc phải một sai lầm chí mạng.
Trong trận quyết đấu của các cao thủ thật sự, đưa lưng về phía đối thủ là điều tối kỵ.
Ngụy Tinh muốn phát huy sức mạnh đến mức cực điểm nên đã xoay vòng ba trăm sáu mươi độ trong không trung cố tăng thêm quán tính để cú đá mạnh hơn.
Thật ra anh ta lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như thế, ngay cả thế giới ngầm cũng có thể xưng là cao thủ chắc chắn biết điều tối kỵ trong cuộc đọ sức này.
Nhưng lúc này anh ta đã bị Triệu Đại Lực làm cho mờ mắt, liên tiếp tấn công ít nhất mười phút, Triệu Đại Lực chỉ biết di động và chịu đánh như một cây cột gỗ.
Thời gian trôi qua càng lâu, Ngụy Tinh sẽ sinh ra một ảo giác, anh ta dường như quên mất đối phương cũng biết đánh trả.
Lúc cơ thể Ngụy Tinh xoay được một nửa trong không trung, khoảnh khắc ngắn ngủi khi lưng anh ta đối mặt với Triệu Đại Lực, Triệu Đại Lực bỗng ra tay.
Vù...
Một chân của Triệu Đại Lực bỗng lướt mạnh trên mặt đất, sau đó thực hiện nhịp bước chân tuyệt diệu mà Hồng Lý dạy cho anh ta, cơ thể hóa thành một bóng ảnh lao mạnh về phía trước.
Ngụy Tinh cảm nhận được một cơn gió mạnh ập đến từ phía sau mình, con ngươi trừng lớn, bỗng nhận ra có gì không đúng.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi.
Ầm!
Vai Triệu Đại Lực có thể dễ dàng làm vỡ một mặt tường gạch đập vào lưng Ngụy Tinh.
Cả người Ngụy Tinh lập tức như bị một viên đạn pháo bắn trúng, hệt như dây diều bị đứt sau đó cuốn lại bay ngược ra sau.
Nhưng Triệu Đại Lực không dừng tay, vẫn tiếp tục thực hiện bước chân tuyệt diệu, thân hình xoẹt qua chạy theo cơ thể Ngụy Tinh, liên tiếp đánh vài cú đấm mạnh vào người anh ta.
Rầm!
Cơ thể Ngụy Tinh đập mạnh xuống đất, nôn ra một ngụm máu.
Trận đấu kết thúc.
Sau vài giây sửng sốt, cả hiện trường bỗng chốc vang lên tiếng hét hú như sóng thần trỗi dậy.
“Vãi, Đại Lực đỉnh quá!”
“Đẹp trai chết mất!”
“Thần tượng ơi, ký tên cho em đi!”
Một đám người chạy đến trước tung Triệu Đại Lực lên cao, đều cảm thấy vui cho Triệu Đại Lực.
Ngay cả Ngụy Tinh không cẩn thận để lộ sơ hở cho người ta đánh rồi thất bại cũng nằm dưới đất mỉm cười, giơ ngón cái khen ngợi với Triệu Đại Lực.
Họ tín ngưỡng cường giả, khát khao vinh quang và chiến thắng, nhưng họ càng tôn trọng mỗi một đồng đội bên cạnh.
Trong mấy tháng này, họ cũng chịu sự huấn luyện ma quỷ tàn khốc nhất, đồng tâm hiệp lực vượt qua từng nguy hiểm thử thách mà tưởng chừng như không thể vượt qua trong huấn luyện, giữa họ đã hình thành một mối quan hệ anh chị em thân thiết.
Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc đứng trên bục cao cũng cùng nở nụ cười nhẹ nhõm và khen ngợi.
Không chỉ cảm thấy vui cho Triệu Đại Lực mà càng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mọi người đoàn kết một lòng như thế.
Một đội có sức chiến đấu siêu mạnh không chỉ phải có tiêu chuẩn cao với sức chiến đấu tác chiến đơn, mà đồng thời cũng phải đoàn kết một lòng, giữa họ có sự ăn ý và tin tưởng cực cao, bước lên chiến trường có thể yên tâm giao phía sau cho đồng đội.
Chỉ có một đội như thế mới có thể bất khả chiến bại.
Trên bức tường cạnh sân huấn luyện có hai hàng chữ do Diệp Vĩnh Khang tự tay viết:
Tôi cảm thấy vui cho vinh quang và chiến thắng của bản thân.
Tôi cũng vui mừng cho vinh quang và chiến thắng của đồng đội.
Chỉ đơn giản hai câu thẳng thắn, không hoa lệ văn vẻ, nhưng lại
Chỉ ra tinh thần cốt lõi nhất của một đoàn đội.
Sau khi Ngụy Tinh ngã xuống, cũng đã có xếp hạng của cuộc đánh giá lần này.
“Triệu Đại Lực!”
“Có!”
“Ngụy Tinh!”
“Có!”
“Yên Vĩ Điệp!”
“Có!”
“Mê Long!”
“Có!”
“Tần Phong!”
“Có!”
“Nhạc Long!”
“Có!”
“…”
Sử Nam Bắc đọc xếp hạng trong top mười, mười người này sẽ trở thành thành viên chính thức đầu tiên của tổ chức Thiên Diệt thế hệ mới.
Tên của họ sẽ được thêu phía sau lá cờ Thiên Diệt dựa theo xếp hạng, sau khi lá cờ được kéo lên cao, mười người này trông rất nghiêm trang, khóe mắt hơi đỏ.
Những người còn lại cũng giơ tay lên chào lá cờ đang được kéo lên cao theo kiểu quân đội, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, nhưng nhiều hơn là khát khao và phấn khích.
“Thiên Diệt! Muôn năm!”
Sử Nam Bắc giơ tay ra hét lên.
“Muôn năm, muôn năm, muôn năm!”
Tất cả mọi người ở bên dưới cũng đồng thanh hô, cả sân huấn luyện tràn ngập sát khí nồng đậm.
Sau khi kết quả cuộc đánh giá, Tần Phong mừng rỡ tìm Sử Nam bắc: “Huấn luyện viên Sử, hôm nay có thể cho chúng tôi nghỉ phép một ngày không? Tôi muốn dẫn Yên Vĩ Điệp đi thuê phòng”.
Chương 522: Năm mươi người xuất sắc tập hợp
“Anh còn dám nói bậy nữa, tôi xé rách miệng anh đấy”.
Yên Vĩ Điệp lạnh lùng nói, đây đã không phải là lần đầu tiên Tần Phong trêu chọc cô ấy.
“Sao nào, em là bạn gái anh, thuê phòng với anh không phải là chuyện bình thường sao?”
Tần Phong mặt dày không biết xấu hổ nói.
“Tôi đồng ý làm bạn gái anh lúc nào, anh cứ nằm mơ đi”.
Yên Vĩ Điệp nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh không dám, dù sao cả đời này của anh cũng đã xác định là em rồi, anh nói em là bạn gái anh thì em chính là bạn gái của anh”.
Da mặt Tần Phong còn dày hơn cả tường thành.
“Anh… tôi lười cãi với anh!”
Yên Vĩ Điệp đâu phải là đối thủ của Tần Phong trong việc đấu võ mồm, cách tốt nhất để đối phó với người mặt dày như vậy là mặc kệ.
“Được rồi, chuyện kỳ nghỉ để sau hẵng nói. Tần Phong, cậu đến văn phòng với tôi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫy tay với Tần Phong.
Hai người đi đến văn phòng, Tần Phong cũng không khách sáo, không cần chào hỏi gì đã vô tư ngồi xuống sofa, bắt chéo hai chân lại cười nói: “Anh Diệp, anh gọi một mình tôi đến có phải có chuyện tốt gì muốn thông báo không?”
Ngón trỏ Diệp Vĩnh Khang gõ trên bàn như đang do dự điều gì.
“Anh Diệp, có chuyện gì sao?”
Tần Phong thấy vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang hơi không đúng, vội thu lại dáng vẻ bỡn cợt vừa rồi.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên lấy một tờ báo gấp trên người ra rồi đặt lên bàn, thở dài nói: “Tôi có thứ này, cậu đọc trước đi”.
“Báo? Có gì chứ?”
Tần Phong khó hiểu cầm tờ báo sang rồi mở ra, vừa đọc lướt qua, sắc mặt cậu ta bỗng thay đổi.
Sau đó hai tay cậu ta bắt đầu run, sắc mặt tái nhợt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Bịch!
Tần Phong bỗng quỳ xuống đất, ngân ngấn nước mắt cầu xin Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, tôi cầu xin anh!”
Trại huấn luyện có quy tắc cực kỳ nghiêm ngặt, nếu không được phê duyệt thì không học viên nào có thể bước ra khỏi trại huấn luyện nửa bước.
Càng không thể xảy ra chuyện xin nghỉ rời khỏi trại huấn luyện.
“Anh Diệp, tôi biết từ sau khi tôi đến đây thì phải nói lời tạm biệt với tất cả mọi thứ trong quá khứ, buông bỏ mọi chuyện, bắt đầu lại một cuộc đời mới”.
“Tôi cũng luôn cố ý không nghĩ đến những chuyện đó, cũng từng nghĩ bản thân đã buông bỏ được rồi”.
“Nhưng khi vừa đọc được thứ trên tờ báo, tôi mới nhận ra mình không thể cởi bỏ được nút thắt này”.
“Năm đó tôi bị người phụ nữ tôi yêu nhất bắt tay với em trai cùng cha khác mẹ hãm hại”.
“Hai người họ cướp đi mọi thứ vốn dĩ thuộc về tôi, không chỉ đuổi tôi ra khỏi nhà mà còn phái sát thủ đuổi cùng giết tận”.
“Tôi từ một cậu chủ ăn sung mặc sướng trở thành một tên ăn mày giành giật thức ăn với chó hoang”.
“Mỗi ngày ăn không no mặc không đủ ấm, chịu đựng vô số ánh mắt khinh thường và chế giễu, còn phải đề phòng mẹ kế độc ác, đứa em trai tàn nhẫn và người phụ nữ đê tiện phản bội tôi truy sát”.
“Chỉ có bản thân tôi mới biết rõ tôi đã sống sót thế nào trong hai năm chạy Đông trốn Tây ở bên ngoài”.
“Mà những người độc ác này không chỉ không bị báo ứng mà ngược lại còn phô trương thông báo tin tức kết hôn, còn muốn thừa kế những gì thuộc về tôi”.
“Anh Diệp, tôi cầu xin anh cho tôi ba ngày, không hai ngày là đủ, nếu chưa gỡ được nút thắt này, tôi nuốt không trôi, ngủ không ngon, có nằm mơ tôi cũng muốn băm vằm đám chó chết này. Anh Diệp, tôi cầu xin anh”.
Tần Phong nước mắt nước mũi tèm lem, đã mất khống chế cảm xúc.
Đừng nhìn ngày thường cậu ta cười hi hi ha ha đùa giỡn mà lầm, cậu ta vẫn luôn giấu một vết thương lòng không thể chạm vào.
Từ sau khi đến trại huấn luyện, cậu ta chưa từng nhắc đến chuyện này cứ như thật sự đã buông bỏ.
Nhưng chỉ có bản thân cậu ta mới biết mình đã gặp bao nhiêu cơn ác mộng, biết bao lần giật mình tỉnh giấc trong đêm đều là nước mắt giàn giụa, nghiến răng nghiến lợi.
Cũng chỉ có cậu ta mới biết trái tim vẫn luôn bị đâm một nhát là cảm giác thế nào.
“Nếu tôi để cậu quay về, cậu định làm gì?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương bình tĩnh nói.
Tần Phong nghiến răng, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo: “Tôi sẽ quậy cho chúng không yên thân, dù có chết ông đây cũng phải kéo đám người kia chết cùng…”
“Cái rắm ấy chứ!”
Đúng lúc này Diệp Vĩnh Khang bỗng nghiêm giọng nói: “Bị người phụ nữ mình yêu phản bội, cấu kết với em trai ruột của mình hãm hại, bị cướp đi hết mọi thứ mà bây giờ cậu lại còn muốn nộp mạng của mình vào đó à?”
“Cậu là ai? Giờ cậu là nhóm học viên đầu tiên của Thiên Diệt, là người xuất sắc trong trại huấn luyện, mạng của đám rác rưởi đó có thể so được với cậu sao?”
Tần Phong bị Diệp Vĩnh Khang quở trách đến mức ngơ ngác: “Nhưng… Nhưng tôi không nuốt trôi cơn tức này…”
“Vậy thì phải nộp mạng sống của mình vào đó sao?”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm trọng nói: “Trước tiên cứ đứng lên nói chuyện đã, phải luôn nhớ, người của Thiên Diệt có thể chết nhưng tuyệt đối không thể quỳ”.
Nói rồi Diệp Vĩnh Khang cầm điện thoại cố định trên bàn: “Bảo tất cả học viên trong top năm mươi lúc nãy lập tức tập hợp ở sân tập, liên hệ với sân bay, bao trọn một chiếc máy bay đến Hoài Nam”.
“Anh Diệp, anh muốn…”
Tần Phong run lẩy bẩy đứng dậy, ngờ vực nói.
“Tần Phong, cậu phải nhớ cho tôi, Thiên Diệt là một tập thể, việc của mỗi một anh em trong Thiên Diệt đều là việc của mọi người”.
“Lần này chúng ta đến đó không chỉ muốn giúp cậu lấy lại những gì nên thuộc về cậu mà còn phải khiến đám người lúc trước hại cậu trả giá”.
“Anh Diệp, tôi…”
Hai mắt Tần Phong đỏ hoe, nghẹn ngào không biết nên diễn đạt thế nào.
“Nhớ đấy, chúng ta là anh em!”
Diệp Vĩnh Khang bước đến vỗ mạnh vào vai Tần Phong.
Nước mắt Tần Phong chảy không ngừng, mặc dù cậu ta không nói được lời nào nhưng lúc này đã hạ quyết tâm, mạng sống này của mình mãi mãi thuộc về Thiên Diệt, cũng thuộc về anh Diệp.
Sân tập.
Tất cả học viên trong top năm mươi đứng thẳng tắp, sau lưng mỗi người đều mang theo từng cây giáo, trên người toát ra sát khí chết người cực mạnh.
“Đã tập hợp đủ rồi chứ?”
Diệp Vĩnh Khang đứng trước đội hình, nhìn mọi người lạnh nhạt nói: “Hôm nay có một nhiệm vụ cần mọi người thực hiện”.
Mọi người vừa nghe có nhiệm vụ, sắc mặt ai nấy cũng trở nên phấn khích, trong mắt chứa đầy ánh sao, thầm nghĩ đã huấn luyện lâu như vậy rồi cuối cùng cũng có nhiệm vụ.
“Nhưng nhiệm vụ này khá đặc biệt, mọi người có tự tin sẽ hoàn thành không?”
Diệp Vĩnh Khang nói.
“Có!”
Năm mươi người đồng thanh đáp.
Mê Long với tính cách ngay thẳng càng kích động nói: “Anh Diệp, chỉ cần anh ra lệnh, dù xông pha vào núi đao biển lửa, tan xương nát thịt, chúng tôi cũng không nhíu mày, trừ khi tất cả chúng tôi đều chết, nếu không chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ cố gắng nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ”.
Trải qua khoảng thời gian huấn luyện này, lúc này gen chiến đấu đã xâm nhập vào trong cơ thể của từng người họ.
Họ huấn luyện lâu như vậy gần như mỗi ngày đều trông chờ được chiến đấu.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Tốt lắm, vậy tôi bắt đầu công bố nhiệm vụ mọi người cần phải hoàn thành hôm nay”.
Soạt!
Năm mươi người đồng loạt đứng thẳng người, ánh mắt tràn đầy phấn khích và đợi mong.
“Nhiệm vụ hôm nay của mọi người là…”
Diệp Vĩnh Khang cố ý úp úp mở mở.
Bình luận facebook