• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 523-528

Chương 523: Đây là nhiệm vụ!

Mọi người đều tỏ ra trang nghiêm với ánh mắt cương nghị và tư thế sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

Sau khi thấy phản ứng của mọi người, Diệp Vĩnh Khang mới đột nhiên nói: “Nhiệm vụ của mọi người hôm nay là… đi mua sắm!”

Hả?

Ngoại trừ Tần Phong, tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt.

“Đi mua sắm?”

“Đây là nhiệm vụ gì vậy?”

“À đúng rồi, liệu có phải đó là ám hiệu của nhiệm vụ không?”

Mê Long gãi đầu khó hiểu hỏi.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Không phải ám hiệu, nhiệm vụ hôm nay của mọi người chính là đi mua sắm”.

“Hơn nữa bắt buộc phải trong thời gian quy định, tìm được một bộ trang phục đắt tiền nhất, bá đạo nhất và phù hợp nhất với bản thân”.

“Đó chính là hình tượng của mọi người. Đàn ông phải đẹp trai phong độ, phụ nữ phải xinh đẹp mỹ miều!”

Mọi người: ???

“Anh Diệp, có phải chúng tôi làm sai gì rồi, anh muốn sa thải chúng tôi phải không?”

Một người lo lắng hỏi, mọi người sau khi nghe xong đều trở nên căng thẳng, đột nhiên cảm thấy Diệp Vĩnh Khang hình như đang muốn sa thải họ.

“Không ai sa thả mấy người cả, tôi đã nói rồi, đây là nhiệm vụ!”

Diệp Vĩnh Khang nhìn mọi người, sau đó xuống giọng: “Nhớ kỹ, mấy người chỉ có thời gian ba tiếng”.

“Tôi sẽ đưa cho mỗi người một cái thẻ, đến trung tâm thương mại cứ quẹt thẻ thoải mái, nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là điều tôi vừa nói”.

“Sau ba tiếng nữa, khi tôi gặp lại mấy người, nhất định phải đẹp trai xinh gái bùng nổ cho tôi!”

“Quần áo không chỉ cần đẹp mà còn phải là hàng hiệu siêu cấp và vô cùng đắt tiền!”

“Nếu ai không thể hoàn thành nhiệm vụ hoặc không hoàn thành tốt nhiệm vụ, thành tích được ghi trực tiếp vào phần đánh giá! Hành động đi!”

“Vâng ạ!”

Mọi người đồng thanh đáp lại.

Nửa tiếng sau tại khu trung tâm thương mai xa xỉ nhất Giang Bắc.

Đây là khu vực xa xỉ nhất Giang Bắc, có đủ loại trung tâm mua sắm và cửa hàng, những người đi dạo ở đây đều ăn mặc vô cùng chỉn chu và chỉnh tề, cùng với kiến trúc đẹp mắt xung quanh càng tô điểm thêm sắc màu rực rỡ cho thành phố Giang Bắc.

Đương nhiên mức tiêu thụ ở đây cũng cao khủng khiếp, những người làm công ăn lương bình thường không thể đến đây mua sắm được vì họ thật sự không thể mua nổi dù là bộ quần áo rẻ nhất, phải tiêu tốn cái giá cao ngất trời bằng nửa tháng lương của họ.

Tuy nhiên lúc này một đám người vô cùng kỳ lạ đã đến trước cửa một cửa hàng cao cấp nhất trong khu mua sắm ở đây.

Nhóm người này sát khí trùng trùng, ngoại trừ một vài người phụ nữ, những người còn lại đều là mấy anh giai tiều tụy nhếch nhác, đầu tóc rối bù, mặc đồng phục rằn ri kiểu cũ rách nát, trông giống như một nhóm công nhân nhập cư vừa từ công trường tới.

Không ít người đi qua vội vàng bịt mũi lại tỏ vẻ khó chịu rồi mau chóng tránh xa.

Một nhóm người như này chặn lối vào của trung tâm mua sắm cao cấp nhất ở Giang Bắc, cảnh tượng này càng không phù hợp chút nào.

Tuy nhiên không ai dám bước tới xua đuổi họ.

Bởi vì khoảng chục nhân viên bảo vệ ở lối vào của trung tâm thương mại vừa rồi là một ví dụ sống.

Không lâu sau khi cả nhóm đến nơi, hai nhân viên bảo vệ ngạo nghễ chạy tới đuổi họ ra ngoài.

Nhưng không ngờ rằng trong đám người này có người đặc biệt hung tợn, không nói lời nào lập tức tung hai cái tát, trực tiếp đánh ai hai tên bảo vệ này ra ngoài.

Hai nhân viên bảo vệ vội vàng gọi cứu viện, lập tức cả chục nhân viên bảo vệ khác cầm dùi cui lao tới.

Tuy nhiên nhóm người này thậm chí không buồn nhìn họ một cái, vừa nói chuyện vừa thản nhiên xử lý nhóm nhân viên bảo vệ này.

Vì vậy không ai dám tiến tới khiêu khích nhóm người này, nhưng càng kỳ lạ hơn là không ít người đã lựa chọn báo cảnh sát, nhưng mãi mà chẳng thấy bóng dáng tổ tuần tra nào tới.

“Nhìn cái đéo gì mà nhìn, có tin ông móc mắt mày ra không?”

Tần Phong hút điếu thuốc, nghiêng người mắng hai gã đàn ông mặc vest đang lén liếc trộm mình.

Sự tự tin của cậu ta không chỉ dựa vào sức chiến đấu của bản thân và các anh chị em bên cạnh, cậu ta biết rất rõ khi anh Diệp dám để bọn họ ra ngoài thì nhất định đã thiết lập quan hệ với các bộ phận liên quan.

Chỉ cần không để mọi thứ đi quá xa thì không ai có thể làm gì họ được.

“Tiểu Tần, chúng ta phải vào đây à”.

Một người đàn ông trông có vẻ cũ kỹ, dáng người đen gầy rụt rè hỏi Tần Phong.

“Sàn nhà bên trong đây sạch quá, chúng ta đi vào làm bẩn sàn của họ thì phải làm sao?”

Tần Phong không biết nên cười hay khóc khi nghe thấy câu này: “Anh Phú Quý à, sàn nhà này là để cho người ta giẫm lên. Mọi người đừng có e dè như vậy được không, đâu phải chúng ta không trả được tiền đâu?”

Triệu Đại Lực và mấy người ở bên cạnh cũng xám xịt mặt mày.

Trong số năm mươi người bọn họ, hầu hết đều sống ở những ngôi làng hoặc vùng núi hẻo lánh, hoặc là ở dưới tầng lớp thấp nhất của xã hội.

Ánh mắt khinh thường và những lời chế giễu từ lâu đã trở nên quen thuộc với họ, họ cũng mặc nhiên thừa nhận bản thân là tầng lớp dưới đáy của xã hội.

Mặc dù bây giờ họ đã được tái sinh một lần, nhưng sự nhút nhát và thận trọng của tầng lớp dưới đáy xã hội vẫn tồn tại trong xương cốt của họ.

Họ có thể không sợ bất kỳ kẻ thù nào, ngay cả khi trước mặt là biển lửa hay gươm giáo, họ cũng sẽ không bao giờ cau mày.

Nhưng đối mặt với một trung tâm mua sắm xa xỉ mà trước đây đối với họ xa xôi như chốn thiên đường, sự mặc cảm tự ti trong lòng họ vẫn khó lòng khắc phục được.

Tần Phong và những người hiểu biết hơn đã giải thích cho họ rất nhiều lần, nhưng nhóm người này vẫn rất thận trọng, khi bị người khắc nhìn vào đều sẽ cúi đầu đỏ mắt.

Thấy đám người này nói thế nào cũng không thông, Triệu Đại Lục lo lắng nói: “Phong Tử, kệ đi, họ muốn thế nào thì làm!”

“Dù sao đây cũng là mệnh lệnh của anh Diệp. Chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. Về phần bọn họ kháng lệnh, dù sao cũng chỉ có ba tiếng, muốn làm thế nào thì làm!”

Triệu Đại Lực nói xong liền chào Tần Phong rồi cùng đám người hiểu biết hơn đi thẳng vào trong trung tâm thương mại mà không quay đầu lại.

“Này này, mấy người đừng đi chứ…”

Nhóm người bên ngoài trở nên lo lắng, căng thẳng nói: “Làm sao bây giờ, chúng ta có nên vào không?”

Một người trong số họ nghiến răng nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, vào đi. Đây là mệnh lệnh, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ ghi kết quả vào phần đánh giá đấy”.

Câu nói này khiến ai cũng phải động lòng, đối với họ, kết quả đánh giá còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng căng thẳng, tất cả mọi người chỉ đành cắn răng, lần lượt đi vào bên trong khu trung tâm thương mại.

“Nhiều cửa hàng như vậy, nên đi đâu mua đồ phù hợp đây!”

Nhóm người này sau khi đi vào lại cảm thấy đau đầu, hầu hết bọn họ đều tới từ vùng núi hẻo lánh, nơi xa xỉ nhất mà họ từng đến chính là chợ nông sản trong thị trấn.

Vì vậy đối với trung tâm mua sắm cao cấp như vậy họ hoàn toàn không biết nên mua thế nào.

“Như này đi, chúng ta làm theo những gì mà huấn luyện viên thường ngày dạy, coi đây như một trận chiến đi!”

Lúc này đột nhiên có người dè dặt đề nghị.

“Trận chiến? Mà đánh ai?”

Có người khó hiểu hỏi.

Người đó nghiến răng nói: “Không phải tôi nói là đánh người, chúng ta không phải đã học một lớp lý thuyết chiến thuật sao? Trước khi đánh nhau chúng ta cần phải làm gì?”

“Khảo sát!”

“Đúng, khảo sát!”
Chương 524: Phú Quý Xuyên Trụ

Sau đó nhóm người này ngồi xổm xuống đất, bắt đầu triển khai ‘trận chiến’.

Người đi dạo xung quanh đều liếc nhìn vài cái, thắc mắc không biết nhóm ‘công nhân nông dân’ này đang muốn làm gì.

Nhưng họ sẽ không bao giờ ngờ được thứ mà nhóm người này đang bàn bạc hóa ra lại là một kế hoạch chiến thuật cực kỳ chuyên nghiệp!

“Đại khái là như vậy, bây giờ hãy chia ra và hành động theo nhóm hai người, lúc nào cũng phải giữ liên lạc, hành động thôi!”

Theo mệnh lệnh, cả đám người nhanh chóng tản ra theo nhóm hai người, bắt đầu một bàn biểu diễn vô cùng sống động và… hài hước chưa từng có.

Hai người trong số đó được chỉ định lên tầng năm để khảo sát.

Họ phải tìm mục tiêu tương ứng trong khu vực mà họ phụ trách, cũng là điều mà Diệp Vĩnh Khang đã nói trước đây, chính là quần áo sang trọng nhất, đẹp nhất và đắt tiền nhất.

Cả hai đều đen và gầy, mặc đồng phục ngụy trang kiểu cũ đầy bùn như thể mới vác hai bao tải bùn trên người vậy.

Hai người bước đi vô cùng thận trọng, từng bước từng bước dè dặt, chỉ cần có người nhìn về phía họ một cái lập tức họ sẽ cúi đầu đỏ mặt.

Người qua đường rất tò mò, tại sao lại có hai công nhân nhập cư bẩn thỉu ở đây?

Tuy nhiên họ sẽ không bao giờ ngờ được rằng hai ‘công nhân nông dân’ chân chất, bẩn thỉu và hôi hám trong mắt họ này lại là những cao thủ đứng thứ bảy và thứ tám trong trại huấn luyện!

Một người tên là Vương Phú Quý, người còn lại tên là Lý Xuyên Trụ.

Và khi hai người ở trong trại huấn luyện, mọi người đã đặt cho họ hai biệt danh rùng rợn dựa theo phong cách của họ.

Một người là Diêm Vương sống, một người là Quỷ đòi mạng.

Hai người họ trông bề ngoài ít nhất phải hơn bốn mươi tuổi, nhưng thực tế họ mới ngoài ba mươi.

Họ đến từ cùng một nơi, một nơi xa xôi đến mức gần như có thể được mô tả là biệt lập.

Nếu nói rằng những người họ đi cùng vừa rồi đã từng được đến nơi xa xỉ nhất là chợ thị trấn thì hai người họ thậm chí còn chưa từng đi chợ.

Vì gia cảnh nghèo khó, hai người cùng chuyển đến sống trong một gia đình tương đối giàu có trong lòng, trở thành con rể của họ, kết hôn với một cặp con gái trong gia đình đó.

Vương Phú Quý lấy chị gái, một người phụ nữ nặng hơn 150 kg và có thể ăn bảy tám cái móng lợn cùng lúc.

Lý Xuyên Trụ lấy em gái, trên mặt có một vết bớt màu đen vô cùng lớn. Vết bớt to đến nỗi chiếm 2/3 khuôn mặt, trên vết bớt có một búi tóc trông như râu.

Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ thật sự chỉ vì miếng cơm manh áo mà đã giao cả cuộc đời của mình.

Cứ nghĩ rằng khi vào gia đình này rồi thì có thể ăn no mặc ấm mỗi ngày, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

Vào đêm tân hôn, sau khi hai người bị hai chị em ‘hành hạ’ thì bị lùa vào chuồng gia súc, phải ở chung với các con vật.

Mỗi ngày làm không hết việc, đôi khi thức ăn còn không ngon bằng vật nuôi.

Và ngày nào cũng bị đánh đập, mắng mỏ vô cớ, thỉnh thoảng hai chị em nảy hứng còn hành hạ họ đến mức khi đi phải ôm eo.

Nhưng chỉ cần có thể tiếp tục sống, bọn họ sẽ chấp nhận số phận của mình.

Tuy nhiên vận mệnh của họ đã xác định là không tầm thường.

Một ngày nọ, khi hai chị em nảy hứng, nhưng Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ ngày hôm đó đã làm nhiều việc đến nỗi sau khi làm xong đến việc đi lại cũng cảm thấy khó khăn.

Cộng thêm việc tướng mạo của hai chị xem rất khác thường, cho nên hai người đương nhiên lực bất tòng tâm.

Kết quả biểu hiện kém cỏi của họ trực tiếp khiến cho hai chị em thấy bực mình, đầu tiên là dùng gậy đánh hai người họ, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, vì vậy trong lòng chợt nảy ra một ý.

Hai chị em này không ngờ lại ép Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ quan hệ với hai con bò cái trong chuồng!

Mặc dù Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ là những người chân thật chất phác, nhưng họ chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.

Khi hai chị em thấy bọn họ mãi không chịu làm liền bắt đầu dùng vũ lực, cưỡng chế kéo hai người họ đến chỗ mông con bò.

Cả hai cố gắng vùng vẫy, kết quả không cẩn thận, vô tình đẩy em gái một cái, loạng choạng ngã về phía sau, đầu đập trúng một viên đá xanh lớn sắc nhọn, chết ngay tại chỗ!

Chị gái béo kinh hãi hét ầm lơn, Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ cũng vô cùng sợ hãi, trong lúc cấp bách vội vàng lao tới bóp chặt cổ của chị gái không cho cô ta phát ra tiếng.

Nhưng mấy phút sau, hai người đột nhiên phát hiện đối phương không có động tĩnh gì, hơi thở không còn khiến hai người sợ mất mật!

Trong chốc lát, hai mạng người!

Điều này khiến họ vô cùng sợ hãi, thường ngày chỉ là phạm chút sai lầm nhỏ đều đã bị đánh cho bầm dập tơi tả rồi.

Đừng nói đến việc giết chết hai đứa con gái nhà họ.

Sau khi nỗi sợ hãi và căng thẳng lên đến cực điểm, cả hai bắt đầu từ từ bình tĩnh trở lại, đồng thời, một sức mạnh nào đó trong sâu thẳm trái tim họ đã được đánh thức.

Hai người liền tính kế, quyết định đã làm thì làm đến cùng, giết một người cũng là giết, giết mười người cũng là giết!

Vậy nên đêm đó, tại ngôi làng hẻo lánh ấy, một vụ án đẫm máu và tàn khốc, có tầm ảnh hưởng lớn nhất đã xảy ra.

Hàng chục người trong gia đình đó, không phân biệt giới tính, tuổi tác đều bị giết sạch!

Khi đó cũng có người quỳ xuống cầu xin.

Nhưng hai người đã giết người đến đỏ mắt hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, con quỷ trong người họ đã được thức tỉnh rồi.

Những sự đánh đập, mắng mỏ, ức hiếp, phỉ nhổ cùng cơn giận kìm nén trong lòng bao nhiêu năm, giờ phút này hoàn toàn bốc lên nồng nặc mùi máu!

Khi tổ tuần tra nghe tin chạy đến, hai người không những không chạy mà còn dựng một chiếc nồi sắt ngoài sân để nấu một nồi thịt lớn.

Cả sân nhuốm một màu đỏ của máu, bên cạnh còn có những xác chết đẫm máu.

Khi nhìn thấy đội tuần tra, cả hai không những không tỏ ra sợ hãi mà còn nở một nụ cười đặc biệt bình tĩnh, sau đó họ không hề phản kháng rồi bị áp giải đi.

Đời này không bằng con chó con lợn, kiếp này có thể xả cục tức, thoải mái ngồi ăn một nồi thịt, như vậy là đủ rồi!

Dù rất đồng cảm với những gì họ gặp phải, nhưng vì vụ án quá lớn, họ đã bị tuyên án tử hình.

Ngày họ bị áp giải đến nơi hành quyết, quản giáo hỏi họ có gì muốn nói không.

Hai người cùng suy nghĩ và đưa ra câu trả lời giống nhau: Nếu như có kiếp sau, tuyệt đối sẽ không làm người!

Nếu như không phải Sử Nam Bắc kịp thời xuất hiện, có lẽ giờ này hai người đã trở thành tro bụi rồi.

Diệp Vĩnh Khang là Hầu quân tướng của Hoa Hạ, khi anh bảo Sử Nam Bắc đi làm những điều này, anh đã giao lệnh bài của mình cho hắn.

Lệnh bài này được coi là luật, vì vậy Sử Nam Bắc có thể dễ dàng đưa hai người này ra khỏi nơi hành quyết.

Khi cả hai vừa mới tới sân tập, cũng vì vẻ ngoài chân chất thật thà của họ mà bị người ở đây khinh thường.

Nhưng khi đến lúc huấn luyện thật sự, ác ma trong người họ đồng thời thức tỉnh, trong nháy mắt giống như người khác vậy, trong mắt hiện lên một tia sát khí vô cùng đáng sợ!

Trong huấn luyện chiến đấu, đối thủ mà mọi người sợ gặp nhất không phải Ngụy Tinh – người luôn bất khả chiến bại trong mắt mọi người hay Triệu Đại Lực – một cỗ xe tăng bằng thịt kiên cố.

Mà là hai người đàn ông lầm lì, chân chất, đen và gầy này!

Bởi vì cho dù là Ngụy Tinh hay Triệu Đại Lực, ra tay quả thực có chút nhẫn tâm, nhưng ít nhất vẫn còn biết suy nghĩ.

Nhưng hai người này thì khác, chỉ cần động thủ là như hai ác ma đến từ địa ngục đòi mạng người, nhất quyết không thôi!

Vì lý do này nên hai người đã bị Sử Nam Bắc nhắc nhở nhiều lần, nhưng lời giải thích của họ y hệt nhau, nói rằng: “Chúng tôi cũng không phải cố ý, nhưng mỗi lần chỉ cần ra tay, cơ thể của chúng tôi lại không nghe lời, chỉ muốn chôn người khác vào chỗ chết!”
Chương 525: Tôi muốn cái đắt nhất

Tuy nhiên, chính hai người với vẻ mặt chân chất lương thiện này lại có thể khiến cho mấy tên dã thú trong trại huấn luyện khiếp sợ, lúc này lại cúi đầu đỏ mặt, đối mặt với những cửa hàng thời trang xa xỉ và ánh mắt của những người xung quanh, bọn họ cảm thấy mỗi một ánh nhìn đều là một lần tội lỗi.

“Chúng ta làm như vậy không phải là cách hay, cứ cúi gằm đầu như vậy thì nhìn thấy gì chứ”.

Vương Phú Quý đỏ mặt tía tai, cúi đầu lo lắng đến mức đổ mồ hôi.

“Vậy anh ngẩng đầu lên xem đi”

Lý Xuyên Trụ cũng sốt ruột lắm rồi.

“Thế sao chú không xem đi?”

“Haiz, hay là như này, chúng ta chơi oẳn tù xì, ai thua thì phải ngẩng đầu lên xem”.

“Được”.

“Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này!”

“Ha ha, anh thắng rồi, chú mau ngẩng đầu lên xem đi!”

Vương Phú Quý thở phào nhẹ nhõm nhìn bàn tay ra kéo của mình.

Lý Xuyên Trụ nghiến răng chịu đựng một hồi, sau đó mới thu hết can đảm mạnh mẽ ngẩng đầu lên!

“Này, phía trước có một cửa hàng, trông có vẻ rất cao cấp”.

Lý Xuyên Trụ đúng là may mắn, vừa nhìn lên đã thấy một cửa hàng được trang trí rất sang trọng.

“Thương hiệu gì?”

Vương Phú Quý vẫn cúi gằm đầu.

“Không biết, viết bằng phiên âm, này, anh cũng ngẩng lên xem đi. Trước đây không phải anh học phiên âm sao, trong hai người chúng ta anh được coi là có văn hóa một tí”.

Lý Xuyên Trụ hoàn toàn mù chữ, sau này khi đến trại huấn luyện biết thêm được kha khá chữ, nhưng chưa từng học phiên âm.

Vương Phú Quý được khen có văn hóa, trong lòng cũng cảm thấy tự tin hơn một chút, thu hết can đảm nhìn lên, lập tức hối hận: “Thương hiệu này không phải cao cấp”.

Lý Xuyên Trụ kinh ngạc nói: “Hả? Làm sao thế được? Anh xem trông cứ như là cung điện, sao lại không cao cấp được?”

Vương Phú Quý khẽ lắc đầu, chỉ vào hai chữ ‘LV’ trên cửa hàng, nghiêm túc nói: “Hai chữ này tôi biết, nghĩa là con lừa, thương hiệu cao cấp làm sao có thể lấy tên động vật được chứ?”

“Nói cũng đúng, haiz, xem ra người thành phố cũng không có văn hóa lắm. Cửa hàng lớn như vậy mà lại lấy tên động vật để đặt, hay là chúng ta cứ vào xem xem?”

Lý Xuyên Trụ cũng cảm thấy tiếc nuối vì cái tên quê một cục này.

Có thể do cái thương hiệu có tên con lừa này vô cùng quê mùa nên hai người họ không thận trọng như vừa nãy nữa, sau khi bước vào trong cửa hàng, họ bắt đầu nhìn ngắm tất cả các sản phầm xa xỉ xung quanh.

“Này này, hai người làm gì thế?”

Lúc này, một nữ nhân viên bán hàng vội vàng đi tới, bịt mũi nói: “Mau ra ngoài, ai cho hai người vào đây?”

“Xin chào, là anh Diệp bảo chúng tôi tới”.

Vương Phú Quý lịch sự đáp.

“Anh Diệp cái gì, mau ra ngoài, hôi chết đi được, bọn bảo vệ làm gì ngoài cổng vậy, sao lại cho đám công nhân này vào đây!”

Nữ nhân viên bán hàng bịt mũi, xua tay, như thể xua đuổi bệnh dịch vậy.

“Công nhân thì sao?”

Lúc này, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi với mái tóc màu hạt dẻ lượn sóng, ăn mặc sang trọng, ngẩng cao đầu bước vào.

Chỉ tay về phía nữ nhân viên bán hàng, tức giận nói: “Tuổi còn trẻ, cái hay thì không học, cái tính hợm hĩnh thì lại học nhanh lắm”.

“Công nhân thì làm sao? Nếu như không có công nhân, những tòa nhà cao tầng như này cô đi xây nhé?”

“Ghét nhất là đám người như mấy cô, ai nấy cũng cho mình là nhất, cả ngày cứ khinh thường hết người này đến người kia”.

“Cô nghĩ cô là ai chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên bán hàng thôi, ra vẻ cái gì!”

Nữ nhân viên bán hàng bị người phụ nữ trung niên sỉ vả, hồi lâu không nói lên lời, sắc mặt trắng bệch.

Người phụ nữ trung niên mắng mỏ xong, quay đầu về phía Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ, nói: “Hai người không cần sợ, hôm nay có tôi ở đây, tôi xem ai dám làm khó hai người”.

“Ngứa mắt nhất loại người này, công nhân thì sao chứ? Tôi và chồng trước khi vào thành phố cũng từng là công nhân”.

“Chúng ta làm việc đàng hoàng, không ăn trộm ăn cắp của ai thì việc gì phải sợ chứ? Đúng là!”

Lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ được người ta quan tâm như vậy, lập tức thấy cảm kích không nói lên lời.

Nữ nhân viên bán hàng đỏ bừng mặt mũi, nhưng cũng không dám vặn ngược lại người phụ nữ trung niên, chỉ có thể quay đầu lại lầm bẩm: “Ra vẻ vậy thì giúp họ trả tiền đi”.

Câu nói này mặc dù vô cùng nhỏ nhưng thính lực của người phụ nữ trung niên lại tốt đến mức bất ngờ, lập tức vui vẻ nói: “Này, câu đó của cô là có ý gì? Được, hôm nay tôi sẽ trả tiền cho hai anh em công nhân này!”

“Hai người anh em, hai người cứ chọn đồ đi, hôm nay tôi trả!”

Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ nhìn nhau, sau khi đi loanh quanh trong cửa hàng, họ không chọn được bất cứ thứ gì.

Người phụ nữ trung niên vẫn còn cảm thấy bực mình, nói với nữ nhân viên bán hàng: “Ngây ra đấy làm gì, đây là thái độ tiếp khách của cô đấy à? Còn không mau đi giới thiệu sản phẩm cho khách hàng, cẩn thận tôi phản ánh đấy!”

“Tôi…”

Nữ nhân viên bán hàng tức quá, nghiến răng nghiến lợi bước tới, bất đắc dĩ nói với hai người: “Có gì không hiểu thì hỏi!”

Vương Phú Quý khẽ nhéo cằm: “Món đồ nào là đắt nhất ở đây?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi, nữ nhân viên bán hàng cũng ngây ra, sau đó phá lên cười, chỉ vào một chiếc áo khoác dài màu đen ở ô cửa kính bên cạnh: “Thưa anh, đây là chiếc áo đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, hai trăm bảy mươi sáu nghìn tệ, có cần tôi gói lại luôn không?”

Mặc dù nữ nhân viên bán hàng nói điều này với Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ nhưng rõ ràng là cố ý nói cho người phụ nữ trung niên bên cạnh nghe.

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, cô ta muốn xem xem người phụ nữ này hôm nay định xuống nước thế nào!

Lần này đến lượt người phụ nữ trung niên xanh mặt, bà ấy đúng là có chút tiền, mấy chục nghìn tệ không thành vấn đề.

Nhưng tự nhiên bỏ ra hơn hai trăm nghìn tệ, hơn nữa chỉ vì thể diện, như vậy không thể xót túi mà còn không hề kinh tế tẹo nào.

Ngay khi bà ấy đang nghĩ cách làm sao từ chối mà không mất mặt, Vương Phú Quý đột nhiên nói: “Đắt vậy à, được rồi, lấy hai cái!”

“Này, này, không phải chứ…”

Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên đến mức lắp bắp, đang chuẩn bị ngăn cản, nữ nhân viên bán hàng ở bên cạnh đột nhiên xấu xa nói: “Chị à, hai chiếc này cộng lại là năm trăm nghìn, xin hỏi chị quẹt thẻ hay dùng tiền mặt ạ?”

“Tôi…”

Người phụ nữ trung niên lo lắng đến mức giậm chân, ánh mắt nhìn Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ trở nên đầy oán hận, trong lòng nghĩ không ngờ hai người này lại tham lam đến vậy, vừa mở mồm ra đã hỏi cái đắt nhất.

Lúc này bà ấy hối hận chết đi được, sớm biết hai người này tham lam như vậy thì nhất định sẽ không đứng ra nói giúp bọn họ.

Năm trăm nghìn này bà ấy nhất định sẽ không bỏ, hôm nay e là mất mặt lắm đây.

Nhưng khi bà ấy đang định từ chối, Vương Phú Quý đột nhiên nói: “Chị à, ý tốt của chị chúng tôi xin nhận, nhưng làm sao để chị bỏ tiền được chứ?”

Nói xong, Vương Phú Quý lấy một tấm thẻ từ trong chiếc túi của bộ đồng phục rằn ri đã sờn ra, nở một nụ cười cực kỳ chất phát với nữ nhân viên bán hàng: “Em gái à, phiền cô chọn giúp chúng tôi hai chiếc vừa người. Ngoài ra phiền cô chọn thêm giúp tôi cả quần và giàu nữa, vẫn theo quy tắc cũ, nhất định phải là loại đắt nhất”.

Nữ nhân viên bán hàng và người phụ nữ trung niên đều ngẩn ra, vội vàng cúi đầu xuống, khi nhìn thấy tấm thẻ đen trong tay Vương Phú Quý, sắc mặt của họ lập tức thay đổi!

Thẻ đen của ngân hàng Kim Kỳ!
Chương 526: Mua, mua, mua!

Những người đang xem náo nhiệt và những nhân viên còn lại trong cửa hàng đều bị sốc đến mức sắc mặt trắng bệch!

Thẻ đen của ngân hàng Kim Kỳ này khác với các thẻ ngân hàng thông thường khác.

Số tiền thấu chi có thể lên tới hàng trăm triệu tệ, gặp trường hợp đặc biệt chỉ cần gọi đến số điện thoại trên tổng đài là có thể nâng ngay hạn mức tiền trong thẻ chỉ trong vòng một phút, dựa theo cấp bậc thẻ, mức thấu chi cao nhất có thể lên đến hơn một tỷ!

Mà điều đáng sợ nhất không phải là số tiền thấu chi mà là tư cách để có được chiếc thẻ đen này. Không phải dựa vào người đó giàu có thế nào, mà phải xem thân phận của đối phương ra sao.

Những người giàu mới nổi đó dù có nhiều tiền đến thế nào cũng tuyệt đối không thể có được loại thẻ này, có được loại thẻ này đều là người có thân phận rất cao quý!

“Cô gái, cô sao vậy, yên tâm đi, tiền trong đây nhất định là đủ”.

Vương Phú Quý nhìn đám người đang ngây ngốc, không biết xảy ra chuyện gì, sau khi nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Anh Diệp nói rằng tiền trong đây nhất định là đủ dùng”.

Lý Xuyên Trụ còn ngại ngùng hơn Vương Phú Quý, thấy mình bị một đám người nhìn chằm chằm, khuôn mặt già nua của anh ta lập tức đỏ bừng vì xấu hổ: “Hay là, chúng ta đổi cửa hàng khác đi…”

“Không, không, không!”

Nữ nhân viên bán hàng phản ứng lại, hai mắt lóe lên đầy sao vàng: “Hai vị khách VIP, mời ngồi xuống nghỉ ngơi uống trà, tôi sẽ lập tức chuẩn bị đồ mà hai vị muốn!”

Nói xong cô ta vô cùng kính cẩn, đích thân pha trà cho hai người họ, sau đó như hầu hạ hoàng đế, duỗi tay cẩn thận đỡ hai người họ ngồi xuống ghế.

Hành động nhiệt tình này khiến hai gã đàn ông chất phác thật thà run lên vì hồi hộp.

“Cô gái này thật là, hay là lại nhờ cô ấy thêm một việc”.

Sự nhiệt tình của nữ nhân viên bán hàng đối với cả hai dường như là một dấu hiệu của lòng tốt. Vì vậy hai người quyết định làm phiền cô ta thêm một chút.

“Cô gái à, bàn bạc với cô một chuyện, ngoại trừ hai người chúng tôi, bên dưới vẫn còn mấy chục anh em nữa. Cô có thể giúp tôi chọn đồ cho bọn họ luôn được không?”

“Gì cơ, mấy…. mấy chục…. người đều cần giống nhau sao?”

Nữ nhân viên bán hàng trợn trừng mắt vì kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Vương Phú Quý cho rằng mình đang làm khó cô ta, vội vàng nói: “Chúng tôi chỉ là tiện mồm nói thôi, nếu như cô không tiện thì…”

“Không, không, không, tiện, tiện chứ, cho dù hôm nay trời có sập xuống tôi cũng tiện!”

Một tiếng sau.

Một chiếc xe hơi sang trọng chạy tới cửa trung tâm mua sắm, cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da bước xuống.

“Giám đốc, cuối cùng anh cũng tới rồi, đám công nhân đó không những không nghe lời, còn ra tay đánh người. Mấy người anh em của chúng tôi đều phải tới bệnh viện rồi”.

Một nhân viên bảo vệ mặt mũi sưng vù vội vàng chạy tới kể tội.

Giám đốc cau mày: “Ngông cuồng vậy sao, báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi, nhưng đội tuần tra mãi mà không thấy có động tĩnh gì, giám đốc, chuyện này ông phải làm chủ cho chúng tôi. Không, không, không, là làm chủ cho trung tâm mua sắm. Hôm nay phải cho chúng biết thế nào là lễ độ, nếu như ai cũng làm loạn như vậy, sau này trung tâm mua sắm làm sao mở tiếp được nữa!”

Nhân viên bảo vệ nước mắt nước mũi đầm đìa tố cáo những hành vi của đám người Triệu Đại Lực.

“Quá quắt, người đâu, còn ở bên trong không?”

Giám đốc nghe xong vô cùng tức giận, ông ta đã làm giám đốc ở đây mấy năm rồi.

Là trung tâm mua sắm sang trọng nhất thành phố, ngay cả những người nổi tiếng đến đây cũng phải tuân thủ nội quy, giờ thì hay rồi, một nhóm công nhân lại dám chạy đến đây gây rối.

“Vẫn đang ở đây, tôi đã dặn người trông chừng lối ra rồi, vẫn chưa thấy chúng ra. Bây giờ tôi sẽ lập tức bảo người vào gọi chúng ra…”

Nhân viên bảo vệ mới nói được một nửa, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào cổng trung tâm thương mại.

“Không cần, tôi tự vào tìm bọn chúng. Tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai…”

Giám đốc vừa nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, hai mắt trợn tròn xoe.

Không chỉ riêng ông ta, tất cả những người đi bộ xung quanh đều dừng lại, ai nấy đều há hốc mồm miệng nhìn chằm chằm vào cổng trung tâm thương mại như thể bị trúng tà vậy.

Chấn động, chấn động vô cùng!

Mấy chục người đàn ông dũng mãnh, khắp người đều là LV hoặc Hermès sải bước ra khỏi cửa của trung tâm mua sắm.

Vài người phụ nữ trong đó cũng ăn mặc rất lộng lẫy.

Hầu hết những người tới đây mua sắm đều rất am hiểu, vừa nhìn là biết chỉ cần chọn bừa một người trong số đó, quần áo, giày dép trên người cộng lại ít nhất cũng phải hơn năm trăm nghìn tệ!

Và nhóm người này toát ra khí chất cực kỳ mạnh mẽ và vững chãi, những nơi mà họ đi qua mọi người xung quanh đều tự động nhường đường.

Sau đó thấy bọn họ đi thẳng tới một số những chiếc xe Rolls Royce màu đen đang đậu cách đó không xa, sau đó rồ ga phóng đi.

Giám đốc không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, tuy là tổng giám đốc của trung tâm thương mại này nhưng lương cả năm của ông ta cũng chỉ khoảng hai triệu tệ, còn không đủ mua mấy bộ quần áo của nhóm người vừa rồi.

“Đây mới là đại gia thật, nhưng mà sao trước đây chưa từng gặp nhỉ”.

Sau khi hết lòng ngưỡng mộ lầm bầm vài câu, rất nhanh ông ta đã quay trở về hiện thực, tiếp tục hỏi nhân viên bảo vệ: “Được rồi, đừng nhìn nữa, dắt tôi đi tìm đám công nhân không biết trời cao đất dày kia đi!”

“Không… không cần nữa…”

Nhân viên bảo vệ chỉ về hướng mấy chiếc xe Rolls Royce đã rời đi, ngập ngừng nói: “Vừa rồi… vừa rồi chính là bọn họ…”

“Gì cơ?”

Giám đốc nghe xong lập tức nổi giận lôi đình, tát mạnh vào mặt nhân viên bảo vệ một cái: “Mặc quần áo mấy trăm nghìn tệ, đi xe Rolls Royce mà là công nhân cái quái gì chứ?”

“Không phải, không phải, giám đốc, ông nghe tôi giải thích đã…”

“Giải thích cái rắm, dám bày trò chơi tôi à, ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa!”



Trại huấn luyện.

Khi đám người Vương Phú Quý xuất hiện lại trước mắt Diệp Vĩnh Khang, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên, cảm thán rằng đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Khoác lên bộ quần áo mấy trăm nghìn tệ lên người, thậm chí là những người chất phác thật thà nhất như Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ trông cũng đẹp trai hẳn ra.

“Không tồi, không tồi. Lần kiểm tra này tất cả đều thông qua!”

Diệp Vĩnh Khang rất hài lòng với trang phục của mọi người.

“Báo cáo!”

Lúc này, Mê Long đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh Diệp, tôi muốn biết, mục đích của nhiệm vụ đánh giá này là gì?”

Những người khác cũng tỏ vẻ khó hiểu, trong lòng cũng có cùng thắc mắc với Mê Long.

Mỗi một hạng mục trong trại huấn luyện đều gián tiếp hoặc trực tiếp phục vụ chiến đấu.

Nhưng họ quả thực không thể tìm ra mối liên hệ giữa việc họ đến trung tâm mua sắm và chiến đấu là gì.

“Dẫn mọi người đi ăn tiệc”.

Diệp Vĩnh Khang nói một cách đầy ẩn ý.

“Ăn tiệc?”

Mọi người đều khó hiểu, Mê Long gãi đầu nói: “Ăn tiệc gì?”

Diệp Vĩnh Khang không trả lời, chỉ gật đầu với Tần Phong.

Tần Phong nghiến răng nói: “Ăn tiệc của người chết!”

“Hả? Người chết?”

Mê Long nói: “Ai chết thế?”

Ánh mắt Tần Phong lạnh lẽo, lạnh lùng phun ra sáu chữ: “Nhà họ Tần ở Hoài Nam!”
Chương 527: Hoài Nam

Một chiếc máy bay bay trên bầu trời.

Trong máy bay, Tần Phong kể cho mọi người nghe về những chuyện mình đã trải qua, một đám người nghe xong nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức giết chết lũ khốn nạn đó.

Sau ba giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Hoài Nam.

Tần Phong bước ra khỏi cabin, nhìn lên bầu trời quen thuộc, hít sâu một hơi, những chuyện đã qua hiện lên trong đầu cậu ta như một bản trình chiếu.

“Phong Tử, yên tâm, lần này chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu báo thù!”

Triệu Đại Lực bước tới vỗ vai Tần Phong.

“Đúng vậy, đám khốn nạn ấy xứng đáng bị chém nghìn dao!”

Mê Long nắm chặt tay: “Chúng ta đừng nói nhiều nữa. Bây giờ đi tới nhà họ Tần, giết hết không chừa một ai!”

“Đúng, giết!”

Đám người vô cùng tức giận.

“Yên lặng hết đã”.

Diệp Vĩnh Khang vung tay lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Phong, ôn tồn nói: “Phong Tử, cậu nghĩ thế nào, hôm nay các anh em đều sẽ nghe lời cậu, cậu muốn làm gì thì làm”.

Tần Phong nghiến răng nói: “Giết bọn chúng như vậy thì dễ dàng cho bọn chúng quá. Tối nay không phải là ngày cưới của thứ súc sinh và con đàn bà đê tiệnđó sao? Tôi sẽ khiến hôn lễ của bọn chúng biến thành tang lễ!”

“Được, cứ vậy mà làm đi, mẹ kiếp!”

Tất cả mọi người đều đồng ý.

“Anh Diệp, còn một chuyện nữa”.

Lúc này, một thanh niên thư sinh da dẻ trắng nõn lo lắng nói: “Tôi nghĩ rằng chuyện này e là không đơn giản như vậy”.

“Hoài Nam là nơi kinh tế phát triển, tài nguyên dồi dào nhưng bao nhiêu năm nay vẫn chưa có thế lực ngoại bang nào đến cướp miếng bánh”.

“Lý do là dựa theo vị trí địa lý, Hoài Nam là một nơi có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng”.

“Cho nên Cục tác chiến ở đây cũng rất đặc biệt. Chính là Chiến đoàn Thiên Long – một trong ba chiến đoàn át chủ bài dưới sự chỉ huy của Chiến thần trấn quốc Lục Phong Thần, chiến thần ở Nam Cương”.

“Mà thủ lĩnh của chiến đoàn Thiên Long là đồ đệ được đích thân tướng quân Lục Phong Thần chỉ dạy, có biệt danh là Vương Huyền Sách”.

“Nghe nói người này trời sinh tính tình thô bạo, cho dù sau này đã gia nhập vào Cục tác chiến, nhưng sát khí giang hồ trên người vẫn còn”.

“Giới giang hồ ở Hoài Nam dù có đánh nhau thế nào cũng sẽ không kinh động đến Cục tác chiến. Nhưng chỉ cần có thể lực bên ngoài xâm phạm, khi giới giang hồ ở địa phương đánh không lại, tiểu chiến thần nhất định sẽ ra tay ứng cứu”.

“Tuy rằng hành vi như vậy là phạm pháp, nhưng Chiến thần trấn quốc cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ, chỉ cần không để mọi chuyện ầm ĩ quá là được”.

“Chính vì vậy mà mảnh đất Hoài Nam – cục thịt béo ngậy nhưng không có thế lực bên ngoài nào dám đến cắn một miếng”.

“Còn nhà họ Tần cũng là một gia tộc lớn danh tiếng lẫy lừng ở Hoài Nam, cũng có bề dày bối cảnh giang hồ”.

“Nếu như chúng ta hành động như vậy, tiểu chiến thần nhất định sẽ can thiệp, đến lúc đó mọi chuyện sẽ phiền phức đấy”.

Người vừa nói là Lý Hiểu Phi, dù vẻ bề ngoài trắng trẻo thư sinh, từng là con một trong một gia đình giàu có, vì vậy học rộng biết nhiều, vừa lên tiếng đã phá vỡ điểm mấu chốt lớn nhất của hành động lần này.

“Mẹ kiếp, lại còn có chuyện như vậy nữa”.

Mọi người nghe xong đều cau mày phẫn nộ.

Những người này mặc dù không tham sống sợ chết nhưng cũng không phải là những kẻ liều lĩnh.

Bảo bọn họ đi trừ khử nhà họ Tần thì dễ, nhưng nếu như va chạm với Cục tác chiến thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.

“Không ngờ rằng sau khi tôi rời khỏi Hoài Nam mấy năm lại xảy ra những chuyện như vậy”.

Tần Phong nghe xong liền cau mày, đã ba năm kể từ khi cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà.

Còn Vương Huyền Sách mới tới đây hai năm, vì vậy cậu ta không hề biết chuyện này.

“Nếu đã như vậy thì mối thù này, tôi từ bỏ vậy!”

Tần Phong nghiến răng nghiến lợi, khó khăn đưa ra quyết định.

Dù căm hận nhà họ Tần đến tận xương tủy, nhưng cũng không thể nào kéo các anh em chôn chung cùng với mình được.

Lý do cậu ta không nói những cậu kiểu đây là chuyện quá khứ của tôi vì cậu ta biết rằng những người anh em này sẽ không bao giờ để cậu ta mạo hiểm một mình.

Cách duy nhất là chịu đựng nỗi đau do cái gai đâm vào tim, từ bỏ ý định trả thù!

“Chúng ta tới đây rồi, làm sao có thể dễ dàng quay về như vậy được chứ?”

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng: “Tối nay, mấy người muốn làm gì thì cứ làm như thế, muốn xả hận thế nào cũng được, những chuyện khác không cần mấy người phải lo”.

Sau khi nói xong, anh lại nói với Tần Phong: “Hôm nay tôi phải làm chút chuyện ở đây. Tối nay không cùng các cậu qua đó được, ở đây là địa bàn của cậu, cậu sắp xếp cho các anh em nhé!”

Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang mỉm cười vẫy tay, bắt một chiếc taxi, sau đó rời đi.

Một nhóm người ở cửa sân bay ngơ ngác nhìn nhau.

“Anh Diệp thật sự định va chạm với Cục tác chiến sao?”

“Ầy, không quan tâm nữa, anh Diệp nói thế nào thì chúng ta làm thế đó. Cùng lắm thì mất cái mạng này thôi”.

“Được, vậy cứ làm thế đi!”

Đối với lời nói của Diệp Vĩnh Khang, dù có ngớ ngẩn hay phiến diện đến đâu, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối tuân theo và thực hiện.

Trong xe taxi, Diệp Vĩnh Khang hậm hực hét vào trong điện thoại: “Anh có thôi đi không, cách một phút lại giục một lần, mẹ kiếp không cho ông đây thời gian di chuyển à?”

Một giọng nói ngượng ngùng vang lên từ đầu dây bên kia: “He he, không phải là vì tôi nóng lòng muốn được gặp sư phụ sao”.

“Hôm nay vận may của tôi tốt thật đấy, vừa đến Hoài Nam làm chút chuyện, đột nhiên nhận được tin sư phụ cũng tới đây. Bây giờ tôi vẫn đang nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không”.

“Tôi lạy anh, lớn bằng đấy rồi, còn bô bô cái mồm suốt, đợi lát nữa gặp mặt tôi nhất định phải xử lý anh mới được”.

Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang tức giận tắt máy.

Thực ra chuyện này cũng không thể trách người khác được, có trách thì trách Diệp Vĩnh Khang quá sơ ý.

Vừa nãy trước khi lên máy bay, ông lão Trịnh Thiên Kỳ đột nhiên gọi điện thoại đến hỏi chút chuyện, Diệp Vĩnh Khang tiện mồm nhắc một câu rằng anh sắp tới Hoài Nam một chuyến.

Kết quả là tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai Lục Phong Thần, người vừa đến Hoài Nam lĩnh chức.

Ở Long Hạ, Lục Phong Thần là một Chiến thần trấn quốc của Nam Cương uy danh lẫy lừng, tuy nhiên ngoài thân phận này, anh ta còn có một thân phận khác, đó là đệ tử của Diệp Vĩnh Khang.

Anh ta có được bản lĩnh như ngày hôm nay cũng là do Diệp Vĩnh Khang dạy cho.

Khi đó Diệp Vĩnh Khang còn chưa tới hai mươi tuổi, còn Lục Phong Thần thì đã ngoài ba mươi.

Sau đó vì một số lý do, sau khi về nước Lục Phong Thần gia nhập vào Cục tác chiến, với năng lực vượt trội và thành tích ấn tượng, địa vị của anh ta đã tăng vọt đến tận Chiến thần trấn quốc như hiện giờ!

Nhưng sự tôn trọng của anh ta dành cho Diệp Vĩnh Khang vẫn không thay đổi dù cho thân phận của anh ta đã thay đổi.

Cho dù anh ta gần như bất khả chiến bại trong mắt hầu hết mọi người, nhưng Lục Phong Thần hiểu rất rõ rằng với năng lực của anh ta, cho dù mười người cộng lại cũng không đủ để Diệp Vĩnh Khang làm ấm người.

Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang còn có ơn với anh ta, nếu cố chấp muốn nói về vấn đề thân phận, bây giờ Diệp Vĩnh Khang là Hầu quân tướng của Hoa Hạ, cấp bậc như vậy cũng hơn Lục Phong Thần mấy cấp.

Vì vậy đối với Lục Phong Thần, Diệp Vĩnh Khang – chàng thanh niên trẻ hơn anh ta mười tuổi này mãi mãi là thần tượng mà anh ta theo đuổi và tôn thờ cả đời, cũng là trụ cột tinh thần và niềm tin của anh ta.

Nếu như cần, chỉ cần Diệp Vĩnh Khang nói một câu, Lục Phong Thần thậm chí có thể không hề do dự liều cái mạng của mình!
Chương 528: Thảm đỏ súng chào

“Người anh em, phía trước chính là khu vực cấm của Cục tác chiến, xe của tôi không vào được, chỉ có thể thả anh ở ngã tư thôi”.

Tài xế taxi chắc chắn không có gan đột nhập vào khu vực cấm của Cục tác chiến mà không được phép, vì vậy Diệp Vĩnh Khang phải xuống xe ở một ngã tư có vẻ hoang vắng ở ngoại ô.

Một chiếc xe jeep màu xanh lục đã chờ sẵn ở bên cạnh đi tới, hai sĩ quan bốn sao trên vai nhảy xuống khỏi xe, cung kính mời Diệp Vĩnh Khang lên xe.

Sau khi đi dọc theo một con đường quanh co và bí mật khoảng mười phút, Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy một tấm thảm đỏ dài ở lối vào của chiến khu Hoài Nam với hàng dài những binh sĩ được trang bị vũ khí dày đặc ở hai bên.

“Chào nghiêm!”

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang xuống xe, binh sĩ đứng ở hai bên thảm đỏ lập tức đồng loạt làm lễ.

Còn khoa trương hơn đó là ở cửa chiến khu còn treo mấy dây pháo, Diệp Vĩnh Khang vừa bước lên thảm đỏ, hơn chục tiếng pháo nổ đồng loạt vang lên.

Được tháp tùng bởi hai sĩ quan và được chào đón bởi một đội binh sĩ, Diệp Vĩnh Khang đi dọc theo thảm đỏ vào cửa lớn của chiến khu.

Ở đằng xa nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục, trên vai có bốn ngôi sao vàng đứng ở cuối thảm đỏ, thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào chiến khu liền vội vàng sải bước đi tới chào hỏi.

“Tổng chỉ huy Lục Phong Thần tổng chiến khu Nam Cương, tham kiến Quân hầu!”

Lục Phong Thần quỳ một gối cung kính làm lễ với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang chắp tay sau lưng, gật đầu nói: “Ừm, đứng dậy đi”.

“Quân hầu, mời đi lối này!”

Lục Phong Thần mỉm cười dẫn đường ở phía trước, ra hiệu cho những binh sĩ và sĩ quan phía sau có thể rút lui rồi.

Hai vị sĩ quan cùng nhóm binh sĩ vô cùng ngơ ngác, bọn họ thực lòng không thể hiểu nổi, vừa nãy Chiến thần vì sao lại hành lễ quỳ một gối như vậy?

Mặc dù cấp bậc của Hầu quân tướng vô cùng tối cao, nhưng ở Long Hạ không cần phải quỳ một gối hành lễ như vậy, bởi vì ở đây chú trọng quan hệ bình đẳng cá nhân.

Chỉ là điều mà bọn họ không biết đó là, Lục Phong Thần vừa rồi quỳ một gối, ngoại trừ quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới còn là quan hệ giữa đệ tử và sư phụ.

Đệ tử muốn quỳ xuống hành lễ với sư phụ, đây là một chuyện đạo lý hiển nhiên.

Lục Phong Thần vì muốn giữ bí mật thân phận của Diệp Vĩnh Khang, rất ít khi nói với bên ngoài về mối quan hệ của mình với anh, khắp cả cái Long Hạ này, chỉ có Trịnh Thiên Khải và Lôi Ngàn Tuyệt biết chuyện này.

“Sư phụ, đây là văn phòng của tôi, ổn chứ!”

Lục Phong Thần dẫn Diệp Vĩnh Khang vào phòng làm việc: “Sư phụ, anh ngồi xuống nghỉ một lát, tôi đã chuẩn bị thuốc lá tốt và trà ngon cho anh rồi, tôi biết rõ khẩu vị của anh mà…”

Bụp!

Lục Phong Thần xoay người chuẩn bị đi pha trà đột nhiên bị đá một cái vào mông.

“Sư phụ, anh…”

Lục Phong Thần đau đớn nhăn mặt, cú đá này Diệp Vĩnh Khang đã dùng sức.

“Nghiêm, đứng thẳng!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hét to một tiếng.

Lục Phong Thần rùng mình sợ hãi, cơ thể vạm vỡ cao một mét chín giống như một tòa tháp sát thẳng đứng.

Chỉ là trên mặt tràn đầy nghi hoặc, không biết mình đã làm gì khiến sư phụ không vui.

“Anh giải thích cho tôi, súng chào, thảm đỏ, nghi lễ ở ngoài cửa là thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang trừng mắt hỏi.

Lục Phong Thần gãi đầu: “Đây là nghi thức tôi chuẩn bị để nghênh đón sư phụ, bởi vì thời gian tương đối gấp rút nên chuẩn bị có chút sơ sài, mong sư phụ thứ lỗi…”

Lục Phong Thần cho rằng Diệp Vĩnh Khang nghĩ lễ đón tiếp vừa rồi quá cẩu thả.

“Mẹ nhà anh!”

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào mặt Lục Phong Thần, tức giận nói: “Vừa nãy vì không muốn anh mất mặt trước cấp dưới nếu không tôi đã đá anh như vậy từ lâu rồi!”

“Binh sĩ là để làm gì? Là để chiến đấu và giết chết kẻ thù!”

“Thảm đỏ, súng chào, mẹ kiếp anh đang chuẩn bị tuần lễ thời trang đấy à?”

“Cảnh cáo anh Lục Phong Thần, sau này bớt làm những chuyện xu hão này cho tôi, nếu như để tôi biết lại có lần sau, tôi nhất định sẽ khiến đít anh nở hoa, đến lúc đấy đừng trách tôi không nể mặt!”

“Về vấn đề này, sau này đến chiến khu Thiên Hải, học hỏi Nhậm Thiên Nguyên nhiều vào, đó mới là dáng vẻ mà các binh sĩ nên có!”

Diệp Vĩnh Khang thực sự tức giận, thường ngày điều khiến anh khó chịu nhất chính là những thứ phù phiếm này, binh sĩ tồn tại là để chiến đấu và giết kẻ thù, không nên dồn sức lực và tâm trí vào những thứ hào nhoáng này!

“Sư phụ, tôi biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa!”

Lục Phong Thần sợ đến mức trán toát mồ hôi hột, trong lòng thầm hối hận vì sự khôn lỏi của mình.

Anh ta là đệ tử do Diệp Vĩnh Khang dạy dỗ, tính cách cũng có rất nhiều điểm giống với Diệp Vĩnh Khang, thật ra anh ta cũng rất ghét những thứ phù phiếm hào nhoáng này.

Chỉ là đã lâu không gặp Diệp Vĩnh Khang, nên mới nảy ra ý này, muốn làm cho sư phụ vui vẻ một phút.

Nhưng không ngờ rằng trò nịnh nọt này lại phản tác dụng, xem ra sau này phải thật thà trước mặt sư phụ mới được.

“Nhỡ kỹ, không có lần sau đâu, ngồi xuống nói chuyện đi!”

Diệp Vĩnh Khang tức giận trợn mắt nhìn đối phương, cơn giận đã giảm hơn phân nửa, nhìn bốn ngôi sao trên vai người kia, nói: “Khá lắm, đã bốn sao rồi, nhưng tôi nghe nói Lôi Ngàn Tuyệtsắp năm sao rồi đấy, anh còn không mau bắt kịp đi”.

Nhắc đến chuyện này, Lục Phong Thần cũng có vẻ ấm ức: “Sư phụ, chuyện này không thể trách tôi được. Khi đó tôi và anh Lôi cùng bái sư dưới trướng anh, cùng nhau quay về nước gia nhập Cục tác chiến”.

“Năng lực của chúng tôi chắc anh cũng rõ rồi đúng không, cũng coi như là ngang tài ngang sức”.

“Nhưng thằng cha đó thăng chức nhanh hơn tôi hoàn toàn là do may mắn”.

“Sáu tháng gần đây, mấy nước nhỏ biên giới phía Bắc không chịu yên phận, cứ dăm ba năm lại gây rối, nếu như chiến đấu thì công lao càng nhiều, tốc độ thăng cấp nhất định sẽ càng nhanh”.

“Còn biên giới phía Nam do tôi phụ trách lại không được may mắn như vậy, trước đây những kẻ phô trương thế lực, một năm gần đây không biết bị sao giống như con rùa rụt cổ vậy”.

“Bất kể tôi tỏ ra yếu kém như nào hay cố tình để lộ khuyết điểm ra sao, những kẻ đó đều không có gan tấn công, thỉnh thoảng cũng có một số nhóm quân nhỏ đến do thám, nhưng không đủ để tôi xỉa răng”.

“Không phải trận chiến lớn nên đương nhiên không có cơ hội lập công. Tốc độ thăng cấp chắc chắn sẽ không nhanh bằng thằng cha họ Lôi kia”.

“Không phải Lục Phong Thần tôi khoe khoang. Nếu như được chuyển tới biên giới phía Bắc, tôi nhất định sẽ thắng nhiều trận hơn thằng cha kia!”

Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Lục Phong Thần đều tức giận vô cùng, suốt ngày than thở vận may không tốt, nơi thuộc quyền hạn của anh ta yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng rắm, hoàn toàn không đánh được trận nào tử tế.

“Đù má, thế mà anh còn thấy ấm ức à?”

Nhưng không ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong những lời này lại phát hỏa, chỉ vào mặt Lục Phong Thần mắng: “Lục Phong Thần, tôi hỏi anh, nhiệm vụ của binh sĩ là gì?”

Lục Phong Thần ngẩn ra, không biết lại làm gì khiến sư phụ tức giận, gãi đầu nói: “Đánh trận giết địch, vừa nãy không phải đã nói rồi sao?”

“Được, vậy tôi lại hỏi anh, đánh trận giết địch để làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang trầm giọng hỏi.

Lục Phong Thần nói: “Là để bảo vệ yên bình cho dân”.

“Mẹ kiếp anh còn biết là bảo vệ yên bình cho dân à?”

Diệp Vĩnh Khang tức giận mắng mỏ: “Thế giới này vì sao lại có sự tồn tại của các binh sĩ? Là vì một thiên hạ thái bình!”

“Mà thân là một binh sĩ, đánh trận vì là muốn nơi mình bảo vệ có một môi trường hòa bình!”

“Cho nên mục đích cơ bản của chiến đấu là để tránh chiến tranh. Anh thì giỏi rồi, những ngày yên bình thì lại không hài lòng, ngày nào cũng mong đánh trận”.

“Đến lúc đánh trận thì anh sướng rồi, có thể lập công lại có thể thăng chức, nhưng anh có biết ý nghĩa của chiến tranh là gì không?”

“Có nghĩa là tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, còn có vô số sinh mạng vô tội nữa. Mẹ kiếp đó là kết quả mà anh muốn sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom