• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 529-532

Chương 529: Vương Huyền Sách

“Sư phụ, tôi biết sai rồi!”

Lục Phong Thần quỳ rạp trên mặt đất: “Tôi thề rằng sau này sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa, xin sư phụ trách phạt”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương thở dài nói: “Đứng lên đi, nhớ kỹ, là một binh sĩ cần phải máu chiến”.

“Nhưng nhất định phải luôn nhớ rằng, anh không giống lính đánh thuê, lính đánh thuê chiến đấu vì sinh tồn, vì lợi ích”.

“Nhưng thân phận hiện giờ của anh là một binh sĩ của nước Long Hạ, mỗi một trận đánh, mỗi một cuộc chiến tranh mà anh tham gia, mục đích căn bẳn là để ngăn chặn chiến tranh!”

“Vâng, đệ tử tuân theo lời dạy của sư phụ!”

Lý do Lục Phong Thần tôn trọng Diệp Vĩnh Khang như vậy không chỉ vì anh đã dạy cho anh ta bản lĩnh hơn người mà còn dạy anh ta cách làm người.

“Sư phụ, nhân lúc anh đang ở đây, tôi muốn anh chỉ điểm cho chiến đoàn Thiên Long, tình hình cụ thể để Tổng chỉ huy Vương Huyền Sách ở đây… Ơ? Thằng nhãi này sao chưa tới nhỉ?”

Lục Phong Thần vừa nói vừa cầm điện thoại trên bàn lên chuẩn bị gọi điện.

“Báo cáo!”

Lúc này, một binh sĩ truyền tin đột nhiên đi vào, trong tay cầm một xấp văn kiện, lớn giọng nói: “Tướng quân Huyền Sách ra lệnh cho tôi đem tài liệu của chiến đoàn Thiên Long đến cho Hầu quân tướng!”

Lục Phong cau mày nói: “Cậu ta đâu? Không phải tôi bảo cậu ta đích thân tới báo cáo sao?”

Người truyền tin nói: “Báo cáo, tướng quân Huyền Sách nói anh ấy có nhiệm vụ huấn luyện nên không có thời gian tới”.

“Ngông cuồng!”

Lục Phong Thần tức giận nói: “Mẹ kiếp, tôi thấy thằng nhãi này định tạo phản rồi, đến mệnh lệnh của tôi mà cũng dám làm trái!”

Nói xong quay đầu nói với Diệp Vĩnh Khang với vẻ mặt áy nát: “Sư phụ, anh đừng tức giận, tôi nhất định sẽ cho thằng nhãi đó một bài học mới được”.

“Nếu tính theo chức phận, cậu ta còn phải gọi anh một tiếng sư ông, đúng là coi trời bằng vung mà!”

“Này cậu kia, cậu lập tức đi tới nói với Vương Huyền Sách rằng mau chóng qua đây, trong vòng năm phút nếu không nhìn thấy người thì cái chức thủ lĩnh của chiến đoàn Thiên Long cậu ta không cần làm nữa!”

“Thôi bỏ đi”.

Diệp Vĩnh Khang xua tay nói: “Huấn luyện mới là việc chính, không cần vì mấy chuyện xu hão này mà làm chậm trễ, đúng lúc tôi cũng muốn đến sân huấn luyện xem tình hình, như vậy rõ ràng hơn là đọc mấy tờ báo cáo này nhiều”.

“Được, vậy chúng ta đến thẳng căn cứ huấn luyện của Thiên Long Vệ, đây là đặc công ưu tú của chiến đoàn Thiên Long”.

Lục Phong Thần dẫn Diệp Vĩnh Khang đến căn cứ huấn luyện, thuận tiện giới thiệu cho anh về tình hình chung của Thiên Long Vệ.

Thiên Long Vệ thuộc chiến đoàn Thiên Long, là tiểu đội đặc biệt do Vương Huyền Sách đào tạo, quân số khoảng một trăm người, do Vương Huyền Sách trực tiếp chỉ huy, họ là những thanh kiếm sắc bén tinh nhuệ nhất của chiến đoàn Thiên Long.

Tuy mới thành lập chưa lâu nhưng khả năng tác chiến mạnh mẽ cùng những chiến thuật đặc biệt, mới lạ đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các quan chức cấp cap và giành được nhiều kết quả nhất nhì trong một số cuộc thi cấp quân đội.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến cơ sở huấn luyện của Thiên Long Vệ.

Từ xa đã nghe thấy một loạt tiếng hét và tiếng súng, lộ ra sát khí không thể ngăn cản được.

“Sư phụ, đây chính là Thiên Long Vệ”.

Lục Phong Thần đưa Diệp Vĩnh Khang đến bên cạnh sân huấn luyện, hét lớn vào mặt một thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước chỉ đạo: “Vương Huyền Sách, lại đây!”

Người thanh niên quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau khi bàn giao vài câu với trợ lý bên cạnh, anh ta mới chậm rãi đi về phía này.

“Mẹ, thằng nhãi nhà cậu hai chân bị chó cắn rồi sao, đi từ từ chầm chậm như bà lão đi dạo vậy?”

Lục Phong Thần hậm hực khiển trách một câu, sau đó chỉ vào Diệp Vĩnh Khang nói: “Còn không mau hành lễ với Hầu quân tướng!”

Nếu là người bình thường khi nghe thấy ba từ ‘Hầu quân tướng’, sắc mặt sẽ thay đổi ngay lập tức.

Nhưng người thanh niên trước mặt này lại ra vẻ rất nhàn nhã, quay đầu đánh giá Diệp Vĩnh Khang một lượt từ trên xuống, lười biếng nói: “Tham kiến Quân hầu, có gì xin chỉ giáo. Tôi còn phải tiến hành huấn luyện, vì vậy không đi cùng Quân hầu được, xin Quân hầu cứ thoải mái”.

Nói xong liền quay đầu bỏ đi.

“Thằng nhãi này, cậu định làm loạn phải không…?”

Lục Phong Thần tức đỏ hai mắt, định xông lên xử lý thằng nhãi này nhưng Diệp Vĩnh Khang lại khẽ giơ tay lên, nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn bóng lưng Vương Huyền Sách, nói: “Được rồi, cứ để cậu ta đi, thằng nhóc này có bản lĩnh đấy”.

“Sư phụ, anh đừng chỉ đánh giá cậu ta như vậy. Thường ngày tôi quen rồi, thằng nhóc này chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính cách có chút bướng bỉnh, cho dù làm gì cũng cứng ngắc như vậy…”

Lục Phong Thần nhanh chóng giải thích cho Vương Huyền Sách.

“Được rồi, anh không cần giải thích cho cậu ta nhiều làm gì”.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu giúp Lục Phong Thần chỉnh lại cổ áo, cười nói: “Tôi còn không rõ tâm tư của anh sao, trước mặt tôi thì nói này nói kia, thực ra trong lòng đang âm thầm bảo vệ”.

“Sư phụ, tôi…”

Lục Phong Thần bị nhìn thấu, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như gấc.

“Được rồi, sao anh lại trở nên nhút nhát như vậy nhỉ, tôi là loại người nhỏ mọn thế sao?”

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền quay đầu nhìn về phía Vương Huyền Sách đang chỉ đạo huấn luyện ở phía trước, khóe miệng không khỏi gợi lên một tia ẩn ý.

Anh có thể nhìn thấu tâm tư của Lục Phong Thần, đương nhiên anh cũng có thể biết được Vương Huyền Sách đang nghĩ gì.

Đối với hành động vô phép của Vương Huyền Sách, Diệp Vĩnh Khang không những không tính toán, ngược lại còn càng lúc càng tán thưởng chàng thanh niên này.

Là Tổng chỉ huy tối cao của chiến đoàn Thiên Long, thủ lĩnh trực tiếp của Thiên Long Vệ, cho dù là ngoại hình hay tuổi tác của Vương Huyền Sách đều không phù hợp với thân phận.

Khác với những sĩ quan quân đội rắn rỏi kia, Vương Huyền Sách có làn da trắng nõn mềm mại trời sinh và vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn.

Anh ta có khuôn mặt giống hệt một oppa, dáng người cao ráo, trông trẻ hơn Diệp Vĩnh Khang vài tuổi.

Xét riêng về ngoại hình thì chắc chắn không thua kém các oppa chân dài, nhưng đôi lông mày của Vương Huyền Sách lại sắc sảo hơn so với các oppa đó nhiều.

Không ai có thể tưởng tượng được, một chàng thanh niên đẹp trai da mỏng thịt mềm như vậy lại là một cỗ máy giết người thành thạo trong việc đi rừng và có biệt danh là bóng ma chiến trường!

Và Thiên Long Vệ mà anh ta đang huấn luyện cũng có tính cách mạnh mẽ như Vương Huyền Sách, họ đang thực hành các chiến thuật xen kẻ, chia cắt, ngăn chặn, các khái niệm và phương pháp vô cùng mới lạ.

“Sư phụ, anh thấy Thiên Long Vệ này thế nào, cũng được chứ?”

Lục Phong Thần cũng rất hài lòng với Thiên Long Vệ, lúc này, anh ta đang có kế hoạch tổ chức lại và tối ưu hóa Thiên Long Vệ, biến nó thành một con dao sắc bén dẫn dầu toàn bộ tổng chiến khu Nam Cương.

“Khá lắm”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu khen ngợi: “Ý tưởng chiến thuật rất mới lạ, tố chất của từng binh lính cũng rất xuất sắc”.

Nghe lời khen ngợi của Diệp Vĩnh Khang về Thiên Long Vệ, Lục Phong Thần cũng vô cùng tự hào.

Nhưng anh ta vui mừng chưa được bao lâu, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thay đổi chủ đề: “Chỉ là, nếu như lập tức kéo Thiên Long Vệ này đến chiến trường, e là không ai có thể quay về được”.

“Hả? Vì sao vậy?”

Lục Phong Thần tỏ ra khó hiểu, mặc dù anh ta cũng biết nếu so với những lực lượng đặc biệt hàng đầu kia thì Thiên Long Vệ vẫn còn kém một khoảng rất lớn.

Nhưng so với binh đoàn chiến đấu thông thường, Thiên Long Vệ nhất định được coi là tinh nhuệ, bọn họ làm sao có thể ra chiến trường một đi không trở lại được?

Trước khi Diệp Vĩnh Khang trả lời, Vương Huyền Sách đột nhiên quay đầu lại, đi về phía này với vẻ mặt u ám.
Chương 530: Bịt mắt bắn tỉa

“Quân hầu, tôi muốn hỏi, câu vừa rồi của anh là có ý gì?”

Vương Huyền Sách nhìn thẳng vào mắt Diệp Vĩnh Khang, có vẻ như đang hỏi, nhưng trong giọng điệu lại có cảm giác thắc mắc.

“Quá quắt, nói chuyện với Quân hầu kiểu gì thế?”

Lục Phong Thần tức giận khiển trách, trong lòng nghĩ không biết thằng nhãi này hôm nay trúng tà gì, sao năm lần bảy lượt khiến mình không vui thế?

Đối mặt với lời mắng mỏ của Lục Phong Thần, Vương Huyền Sách lại không cho rằng như vậy, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ là muốn biết, câu vừa rồi của Quân hầu là có ý gì, có chỗ nào sai sao?”

“Cậu…”

Khi Lục Phong Thần chuẩn bị phát hỏa thì lại bị Diệp Vĩnh Khang ngăn lại, sau khi bình tĩnh nhìn Vương Huyền Sách vài giây, anh nhẹ nhàng đáp: “Ý trên mặt chữ”.

Vương Huyền Sách cau mày nói: “Xin Quân hầu nói rõ, tôi nghe không hiểu!”

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn đối phương nói: “Được, vậy tôi sẽ giải thích cho cậu, Thiên Long Vệ của cậu về mặt chiến thuật hay là tố chất cá nhân của các binh sĩ đều rất tốt”.

“Tôi tin rằng họ sẽ đạt được kết quả tốt trong các cuộc diễn tập quân sự, nhưng nếu như ra chiến trường thật sự, họ sẽ chỉ là những mục tiêu di động trong mắt kẻ thù mà thôi”.

“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?”

Vương Huyền Sách nghe vậy lập tức nổi giận: “Võ mồm thì ai chả nói được, có bản lĩnh thì tự mình huấn luyện đi!”

“Ngông cuồng!”

Lục Phong Thần toát mồ hôi lạnh trước lời nói của Vương Huyền Sách, thằng nhãi này muốn chết sao!

Nhưng Vương Huyền Sách hôm nay có vẻ kiên quyết, lại không hề dao động trước lời trách cứ của Lục Phong Thần, anh ta quay đầu khịt mũi nói: “Tôi không nói sai, dù sao thì nói mồm cũng chẳng cần phải đóng thuế, thích nói thế nào mà chẳng được, nhưng nếu như thật sự có bản lĩnh thì hãy dùng năng lực để nói chuyện”.

Đối mặt với sự khiêu khích rõ ràng và sặc mùi thuốc súng của Vương Huyền Sách, Diệp Vĩnh Khang không những không tức giận mà càng thêm hứng thú với anh chàng này, cười nói đầy ẩn ý: “Tôi hiểu rồi, vậy cậu nghĩ tôi nên làm thế nào?”

“Rất đơn giản!”

Vương Huyền Sách mỉm cười tự tin, sau đó xoay người giơ nắm đấm lên trên.

Thiên Long Vệ đang luyện tập nhanh chóng tập hợp lại tạo thành những hàng thẳng tắp trước mặt Vương Huyền Sách.

“Đứng nghiêm!”

Vương Huyền Sách lớn giọng nói: “Hạng mục tiếp theo là bắn điểm mù, bắt đầu!”

Theo lệnh của Vương Huyền Sách, hơn một trăm Thiên Long Vệ nhanh chóng chia thành hàng chục nhóm hai người.

Một người trong nhóm chạy bước nhỏ khoảng ba mươi mét, sau đó nhặt một vài viên đá to bằng nắm tay lên đầu và vai.

Người còn lại trong nhóm đứng cách đó ba mươi mét nhìn chằm chằm vào thành viên cùng nhóm.

“Ba, hai, một!”

Vương Huyền Sách đếm ngược từ ba, đám người đứng nguyên vị trí lập tức lấy một chiếc khăn bịt mắt màu đen trong người ra, nhanh chóng che mắt lại.

“Bắn!”

Vương Huyền Sách phất tay.

Thiên Long Vệ bị bịt mắt đột nhiên rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra, bóp cò, nhằm thẳng vào đồng đội ở phía trước.

Sau một loạt tiếng súng, những viên đá trên vai và đầu của các thành viên trong nhóm cách đó khoảng ba mươi mét đều vỡ vụn, nhưng bản thân họ thì không hề hấn gì.

“Quân hầu thấy thế nào?”

Vương Huyền Sách xoay người nhướng mày nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Hạng mục này chỉ là hạng mục luyện tập thường ngày của Thiên Long Vệ chúng tôi”.

“Vừa nãy Quân hầu nói Thiên Long Vệ của chúng tôi không ổn, vậy thì chắc chắn cách thức huấn luyện của chúng tôi có vấn đề”.

“Tôi thấy thế này, chi bằng Quân hầu cũng thử xem, sau khi thử xong mới có thể nhìn ra được chỗ nào của chúng tôi còn chưa tốt, từ đó đưa ra ý kiến càng có ích hơn”.

Khi nói những lời này, trong mắt Vương Huyền Sách tràn đầy khiêu khích cùng tự tin, anh ta không tin người chỉ có tiếng mà không có miếng này dám thử.

Cách thức đặt niềm tin bắn điểm mù này là hạng mục huấn luyện do chính Vương Huyền Sách tạo ra.

Bị bịt mắt, bắn súng từ khoảng cách ba mươi mét không chỉ đòi hỏi kỹ năng bắn tỉa chính xác mà còn cả tố chất tâm lý và lòng dũng cảm.

Nếu sơ suất một chút, hậu quả sẽ rất tai hại.

Cách thức huấn luyện này thực ra đã bị cấm trong quy định của Cục tác chiến Long Hạ vì khả năng xảy ra tai nạn quá cao.

Nhưng Vương Huyền Sách không quan tâm nhiều như vậy, đối với anh ta, để có được hiệu quả chiến đấu siêu mạnh, anh ta phải có phương pháp huấn luyện siêu phàm.

Nếu như xảy ra tai nạn trong lúc huấn luyện là một chuyện rất bình thường, từ khi trở thành một binh lính, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý có thể hi sinh bất cứ lúc nào.

Mà hi sinh không chỉ là ở trên chiến trường, chết trên bãi tập cũng gọi là hi sinh.

Từ đầu Vương Huyền Sách đã không có cảm tình với người được gọi là Quân hầu này.

Không phải là vì anh ta kiêu căng ngạo mạn, nếu như mấy vị Hầu tước của Long Hạ tới, anh ta nhất định sẽ cung kính tôn trọng.

Bởi vì những vị Hầu tước đó nổi tiếng khắp thế giới với những chiến công lẫy lừng về quân sự nên Vương Huyền Sách vô cùng ngưỡng mộ họ.

Tuy nhiên vị Hầu quân tướng này chưa từng có bất kỳ kỷ lục quân sự nào, và thậm chí còn không biết anh đến từ đâu.

Hơn nữa mấy vị Hầu tước đứng đầu đó được phong chức lâu như vậy rồi nhưng chưa từng xuất hiện ở bất kỳ hoạt động nào, cũng chưa từng lộ mặt trước công chúng, vì vậy hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Bởi vậy trong mắt Vương Huyền Sách, cái gọi là Hầu quân tướng này, nhất định là con ông cháu cha nhờ quan hệ nên mới nhận được.

Thường ngày anh ta ghét nhất là loại người mua danh cầu lợi, cho rằng sẽ là một sự ô nhục cho tất cả binh sĩ Long Hạ nếu như phong tước hiệu Hầu quân tướng cho một người như vậy!

“Sao thế, Quân hầu không dám hay là không muốn vậy?”

Thấy đối phương không lên tiếng, Vương Huyền Sách cười khẩy nói: “Nếu như Quân hầu thấy không tiện thì tôi cũng không miễn cưỡng. Dù sao nếu như không cẩn thận làm mất lòng Quân hầu thì tôi không gánh nổi hậu quả đâu”.

Lời này của Vương Huyền Sách có thể coi là kẹp thương mang gậy, rõ ràng đang châm chọc Diệp Vĩnh Khang chỉ là loại cậu ấm ham vui.

Đương nhiên Diệp Vĩnh Khang có thể nghe ra được ẩn ý trong những lời này, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm, ngược lại gật đầu cười nói: “Được, vậy để tôi thử xem”.

Vương Huyền Sách sững sờ, câu trả lời của đối phương nằm ngoài dự đoán của anh ta.

“Anh phải suy nghĩ cho kỹ đấy, đạn không có mắt đâu!”

Vương Huyền Sách khẽ cau mày, bây giờ đến lượt anh ta cảm thấy khó xử.

Tuy rằng anh ta rất khinh thường loại ‘con ông cháu cha’ như Diệp Vĩnh Khang, nhưng dù sao thân phận Hầu quân tướng của Diệp Vĩnh Khang vẫn ở đó, nếu như không cẩn thận làm xước chút da thịt thì sẽ lớn chuyện mất.

“Ha ha, yên tâm đi, từ nhỏ quan hệ của tôi với đạn khá tốt, vì vậy bọn chúng khi nhìn thấy tôi phải đi đường vòng đấy”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đáp, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Sao thế, lẽ nào cậu có chỗ nào không tiện sao?”

“Tôi thì có gì không tiện được chứ!”

Sự bướng bỉnh của Vương Huyền Sách lại bị khơi dậy: “Tôi sẽ đích thân làm mục tiêu cho anh, xem xem anh có gan bắn hay không!”

Phương pháp này cũng là kết quả mà Vương Huyền Sách đã cân nhắc kỹ lưỡng, nếu như anh ta đích thân làm mục tiêu, cho dù bị tên ‘con ông cháu cha’ này bắn chết thì cũng chỉ là mất một cái mạng nhỏ mà thôi, ít nhất thì sẽ không liên lụy đến Chiến đoàn Thiên Long.

Nói xong, Vương Huyền Sách rút khẩu súng lục từ thắt lưng của mình ra rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang vươn tay cầm lấy súng, đặt trong tay chơi đùa một hồi, sau đó cười nói: “Quả nhiên là súng tốt, nhưng cách chơi này không đủ kích thích, tôi muốn thêm chút gia vị”.
Chương 531: Bắn tôi

“Ồ, anh muốn thêm cái gì?”

Vương Huyền Sách tỏ vẻ khinh thường, muốn xem tên ‘con ông cháu cha’ này định bày trò gì.

Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, sau đó cười đầy ẩn ý nói: “Như này đi, bắn đá khá thú vị đấy, dù sao trên chiến trường đá cũng sẽ không thể đánh trả được”.

“Cậu bắn về phía tôi, không cần phải bịt mắt. Dù sao chẳng có ai ngốc đến nỗi ra chiến trường mà lại bịt mắt cả. Quy tắc rất đơn giản, bắn trúng tôi thì coi như tôi thua, nếu như bắn không trúng thì coi như cậu thua. Cậu thấy thế nào?”

Sau khi nghe xong câu này sắc mặt Vương Huyền Sách lập tức thay đổi!

Bảo anh ta trực tiếp nhắm bắn?

Đây rõ ràng là gây chuyện nhảm nhí!

Ngay cả khi anh cần thể diện cũng không thể đùa cợt như vậy được, khi đang chuẩn bị từ chối, Lục Phong Thần ở bên cạnh đột nhiên nói: “Làm theo lời Quân hầu nói”.

“Hả?”

Vương Huyền Sách hoàn toàn sững sờ: “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả, lập tức làm theo!”

Lục Phong Thần sắc bén nói: “Hơn nữa, cậu bắt buộc phải thể hiện tài bắn súng thật sự của mình, không được qua loa, đây là mệnh lệnh!”

Vương Huyền Sách lo lắng đến mức sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, trong lòng nghĩ vị sư phụ này của mình liệu có phải trúng tà rồi hay không, sao lại đưa ra quyết định nực cười như vậy?

Thấy Vương Huyền Sách không nhúc nhích, Lục Phong Thần lập tức hét lớn: “Vương Huyền Sách!”

“Có!”

“Thực hiện mệnh lệnh!”

“Vâng!”

Lục Phong Thần trực tiếp ra quân lệnh, Vương Huyền Sách chỉ đành nghiến răng nghiến lợi rút súng khác từ trong người ra.

Mặc dù anh ta thực sự không hiểu tại sao Lục Phong Thần lại ra lệnh đáng sợ như vậy nhưng anh ta cũng biết rằng nếu như chuyện này xảy ra bất kỳ sơ suất nào, e là toàn Chiến đoàn Thiên Long, thậm chí cả Lục Phong Thần cũng không thể gánh vác được hậu quả.

Nhưng dù sao anh ta cũng là một binh sĩ, nhiệm vụ của anh ta là phải tuân theo mệnh lệnh, vì Lục Phong Thần đã ra quân lệnh nên anh ta buộc phải thi hành theo.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đi được khoảng bảy tám mét, vẻ mặt ung dung, một tay đút túi quần, tay kia móc ngón tay về phía Vương Huyền Sách.

Vương Huyền Sách tràn đầy mồ hôi, lúc này trong lòng vô cùng hối hận, nếu như sớm biết tên ‘con ông cháu cha’ này là một kẻ liều lĩnh như vậy, vừa nãy anh ta đã không năm lần bảy lượt khiêu khích rồi.

“Vương Huyền Sách, thực hiện mệnh lệnh!”

Lục Phong Thần ở bên cạnh thúc giục.

Vương Huyền Sách hít sâu một hơi, xoay người bóp cò súng về phía Diệp Vĩnh Khang.

Theo tiếng súng vang lên, hơn một trăm Thiên Long Vệ ở bên cạnh tim nhảy đến tận cổ họng.

Bọn họ đều là do đích thân Vương Huyền Sách huấn luyện, đương nhiên bọn họ biết Vương Huyền Sách là sự tồn tại như thế nào.

Ban đầu họ cũng không hài lòng với vị sĩ quan da mỏng thịt mềm này, Vương Huyền Sách cũng không giải thích nhiều, chỉ tiện tay lấy ra một đồng xu, sau đó búng nhẹ lên trời.

Sau đó anh ta nhanh chóng rút súng ra và bắn một loạt đạn lên trời, biến đồng xu tan tành thành bột trong không trung.

Chiêu thức này lập tức khiến mọi người rùng mình, lúc này mới biết chàng thanh niên da mỏng thịt mềm giống như một idol này lại là một cao thủ bắn súng siêu hạng!

Lúc này vị Hầu quân tướng đó chỉ đứng cách có bảy tám mét, với khoảng cách như vậy, đừng nói là người sống, cho dù là một con ruồi cũng khó mà thoát khỏi viên đạn của Vương Huyền Sách.

Nếu như vị Hầu quân tướng đó chết ở đây, e là toàn bộ Chiến khu Hoài Nam đều sẽ gặp nạn!

Tuy nhiên cùng lúc đó, họ đồng thời nhìn thấy bóng dáng của vị Hầu quân tướng đó lóe lên.

Vì tốc độ cực nhanh nên họ còn thắc mắc không biết có phải mình bị lóa mắt không.

Tuy nhiên khi vị Hầu quân tướng nở một nụ cười, tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc!

Bởi vì người chết sẽ không thể cười được.

Điều này có nghĩa là viên đạn đã không bắn trúng.

Với tài thiện xạ của Vương Huyền Sách tuyệt đối không thể bắn chệch được!

Từ đó có thể thấy được rằng bóng người lóe lên vừa rồi không phải là do họ lóa mắt mà là do Hầu quân tướng đã tránh được viên đạn trong tích tắc!

“Không ngờ rằng anh lại có bản lĩnh đấy!”

Vương Huyền Sách cũng đặc biệt ngạc nhiên, nhưng hành động này của đối phương đã khơi dậy lòng hiếu thắng trong lòng anh ta.

Pằng!

Lại là một phát súng.

Diệp Vĩnh Khang đồng thời xoay người sang ngang với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, dễ dàng tránh được viên đạn.

“Cậu xem, cậu là thủ lĩnh của Thiên Long Vệ mà cũng chỉ đến thế thôi? Từ đó có thể thấy được Thiên Long Vệ này cũng chẳng ra sao cả”.

Diệp Vĩnh Khang dành cho Vương Huyền Sách một nụ cười đầy ẩn ý.

Anh biết rằng hai phát súng mà vừa rồi Vương Huyền Sách bắn ra chưa phải thực lực thật sự của anh ta, vì vậy cố ý buông lời khiêu khích.

“Được, vậy anh cẩn thận đấy!”

Quả nhiên, khi Vương Huyền Sách nghe thấy lời này của Diệp Vĩnh Khang, anh ta lập tức nổi giận, giơ súng lên bắn liền ba phát.

Ba phát súng này vô cùng tinh xảo, ba viên đạn nằm trên cùng một đường ngang và bay thẳng về phía Diệp Vĩnh Khang.

Cũng có nghĩa là Diệp Vĩnh Khang đã bị chặn hai bên trái phái, không có đường lui.

Tuy nhiên một cảnh tượng khó tin đã xuất hiện.

Khi cả ba viên đạn cùng bay tới, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngả ra đằng sau với một góc khó tin.

Lại dễ dàng tránh được.

“Nếu như cậu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ ngủ gật mất”.

Trên khóe miệng Diệp Vĩnh Khang luôn nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Vương Huyền Sách ngoại trừ kinh ngạc thì càng tức giận hơn.

Anh ta luôn tự tin về tài bắn súng của mình, hôm nay là lần đầu tiên anh ta bị bẽ mặt như vậy.

Ngay khi anh ta đang chuẩn bị nâng súng lên để bắn, Lục Phong Thần ở bên cạnh đột nhiên đưa một khẩu súng trường tự động tới, nói đùa: “Dùng cái này đi, nếu không Quân hầu thực sự sẽ buồn chán đến mức ngủ gật mất”.

Lục Phong Thần nở một nụ cười thoải mái, từ đầu đến cuối anh ta không hề lo lắng rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ bị thương.

Bởi vì anh ta biết rõ Diệp Vĩnh Khang là sự tồn tại như thế nào, nếu như Vương Huyền Sách có thể bắn trúng anh vậy thì anh đã không phải Điện Chủ của Điện Long Thần rồi.

Vương Huyền Sách lúc này cũng bị máu chiến làm cho mụ mị đầu óc, không nghĩ gì lập tức nhận lấy khẩu súng trường tự động từ tay của Lục Phong Thần.

Ngay lập tức nâng họng súng lên phía trước, bắn ra nhanh chóng!

Pằng pằng pằng pằng!

Họng khẩu súng trường tự động phun ra những ngọn lửa đáng sợ, những viên đạn phủ lên người Diệp Vĩnh Khang như những hạt mưa.

Lần này Vương Huyền Sách trực tiếp bắn ra một vòng đạn xung quanh người Diệp Vĩnh Khang, cho dù là trên dưới trái phải đều là đường chết!

Anh ta muốn xem xem, vị Hầu quân tướng hôm nay đã khiến anh ta nhục nhã như vậy rốt cuộc định trốn thế nào!

Tuy nhiên cảnh tượng tiếp theo lại khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt!

Diệp Vĩnh Khang đương nhiên không phải kẻ ngốc, đối mặt với làn mưa đạn này nhất định sẽ không đứng yên tại chỗ tránh như lúc trước.

Khoảnh khắc nhìn thấy những viên đạn lao về phía mình, cơ thể của anh đột nhiên quét sang một bên với tốc độ vô cùng kinh ngạc, trong nháy mắt anh đã di chuyển sang bên cạnh mấy mét!

Đạn lại bắn vào không trung!

“Hả?”

Vương Huyền Sách hoàn toàn tức giận, sau khi hét lớn một tiếng, anh ta đột nhiên chộp lấy khẩu súng máy tốc độ cao từ trong tay của một Thiên Long Vệ ở bên cạnh, không nói nhiều lập tức bắn như mưa về phía Diệp Vĩnh Khang!
Chương 532: Thực lực đáng sợ

“Đội trưởng!”

Sau hành động điên rồ của Vương Huyền Sách, một phó sĩ quan ở bên cạnh kinh hãi kêu lên!

Ở cách đó khoảng bảy tám mét, đối mặt với súng máy tốc độ cao có thể bắn một phát đạn trắng trong một giây, đừng nói là một người sống, cho dù là một con muỗi cũng không bay qua được!

Anh ta biết rằng Vương Huyền Sách lúc này máu đã dồn lên não, khi đang chuẩn bị xông lên khắc chế thì đã bị Lục Phong Thần giơ tay ngăn cản.

“Chiến thần, chuyện này…”

Phó sĩ quan tỏ vẻ khó hiểu, Vương Huyền Sách đã bị cơn giận che mờ mắt, nhưng vị đại tướng trấn quốc này sao lại cũng…

Pằng pằng pằng!

Lúc này súng máy của Vương Huyền Sách đã bắn được vài giây.

Phó sĩ quan ngẩn người ra, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng quay đầu nhìn liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!

Tia chớp!

Khi nhìn thấy cảnh ấy, hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu của phó sĩ quan.

Tốc độc của Hầu quân tướng thực sự quá nhanh!

Đối mặt với súng máy tốc độ cao ở cự ly gần, trong vài giây anh lại có thể liên tiếp thực hiện nhiều động tác né tránh, có thể viết được thành một cuốn sách quân sự!

Thân hình nhanh như chớp, lúc thì cúi đầu xuống, lúc thì thu nhỏ người lại như một quả bóng, ngồi tránh đạn như không trên mặt đất.

Hơn nữa anh luôn đưa ra những dự đoán chính xác trước những làn mưa đạn dày đặc hơn cả bão, và thậm chí trước khi đạn được bắn ra, cơ thể anh đã bắt đầu thực hiện những động tác né tránh quân sự có chủ đích.

Làn mưa đạn dày đặc biến mặt đất thành tổ ong vò vẽ, nhưng chúng không thể làm tổn thương Diệp Vĩnh Khang dù chỉ là một chút!

Ngay khi Vương Huyền Sách sắp bắn hết cả hộp đạn, Diệp Vĩnh Khang khẽ nhấc một ngón chân lên trong lúc làm động tác né tránh quân sự, một hòn đá to bằng nắm tay lập tức bay thẳng đứng lên độ cao hơn mười mét!

Trong lúc mọi người đều thắc mắc rốt cuộc Hầu quân tướng muốn làm gì, đột nhiên nghe thấy một tiếng súng giòn giã.

Viên đá bay lên không trung lập tức nổ tung!

Ngay sau đó Diệp Vĩnh Khang thực hiện hai động tác né tránh quân sự nhanh như chớp, hoàn toàn né được khe hở giữa làn mưa đá trút xuống như mưa này.

Pằng pằng!

Trong số những mảnh đá phát nổ giữa không trung, hai mảnh vỡ lớn hơn một chút lại phát nổ cùng lúc!

Cùng lúc đó, tiếng súng đột ngột dừng lại.

Vương Huyền Sách cầm khẩu súng máy tốc độ cao còn bốc khói xanh, sắc mặt đông cứng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi!

Cả người đơ ra tại chỗ, như thể bị trúng bùa cố định cơ thể vậy.

Không chỉ Vương Huyền Sách mà tất cả Thiên Long Vệ bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, thời gian xung quanh như đông cứng lại.

“Lâu lắm rồi chưa chơi trò này, động tác có chút cứng ngắc”.

Diệp Vĩnh Khang ngược lại lại rất thoải mái, đến thở dốc cũng không có, vươn tay vỗ nhẹ bụi trên người, sau đó đi tới chỗ Vương Huyền Sách, nhét lại khẩu súng vào thắt lưng của đối phương, cười nói: “Súng được đấy”.

Nói xong anh xoay người lại, thong thả đi về phía trước, đút hai tay vào túi quần huýt sáo, không buồn nhìn lại: “Lục Phong Thần, tôi đói rồi”.

“Vâng ạ, để tôi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh!”

Lục Phong Thần vội vàng cười hi hi nịnh nọt rồi chạy theo.

“Tay nghề của đầu bếp chỗ các anh thế nào, anh có biết tôi kén ăn lắm không?”

“Yên tâm đi, đều là đầu bếp hạng nhất, đảm bảo sẽ làm anh hài lòng!”

“Thế còn được, à đúng rồi, ở đây có rượu ngon không?”

“Có, thiếu gì chứ sao thiếu được rượu, đây nhất định là loại mà anh thích nhất!”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Còn Vương Huyền Sách và đám Thiên Long Vệ vẫn đứng bất động chôn chân tại chỗ.

Mãi cho đến khi bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang và Lục Phong Thần hoàn toàn biến mất, Vương Huyền Sách mới phản ứng lại đầu tiên, toàn thân run lên không ngừng.

Và hàng trăm Thiên Long Vệ ở bên cạnh cũng nuốt nước bọt, đổ mồ hôi lạnh.

Một cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ tràn ngập khắp lồng ngực họ, thậm chí hít thở cũng có chút khó khăn.

Không ai nói gì, cũng không cần phải nói gì.

Bọn họ là tầng lớp tinh nhuệ của tinh nhuệ, họ hiểu rất rõ cảnh tượng vừa xảy ra có ý nghĩa như nào.

Ở khoảng cách bảy tám mét, đối mặt với sự bắn tỉa liên tục của súng máy tốc độ cao, một người sống sờ sờ nhưng lại không hề có chút tổn thương nào, chỉ riêng điểm này đã vượt qua tầm dự liệu của tất cả mọi người ở đây rồi.

Tuy nhiên đáng sợ nhất chưa phải cái này, là đối phương vẫn có thể vừa rút súng vừa bắn vừa tránh đạn bằng một loạt các động tác né tránh quân sự nhanh như chớp!

Hơn nữa mục tiêu là một hòn đá bay giữa không trung, cả ba phát đều trúng đích!

Điều này cho thấy nếu vừa rồi Hầu quân tướng muốn giết chết Vương Huyền Sách, anh có vô số cơ hội bất cứ lúc nào!

Một loạt các thao tác thần thánh như vậy, đối với đám người Vương Huyền Sách, không thể dùng từ sốc để miêu tả được nữa rồi.

Nửa tiếng sau.

“Ui đờ mờ, Lục Phong Thần, không ngờ rằng đầu bếp của anh ở đây đỉnh thật đấy. Nếu ngày nào đó đổi nghề, anh có thể trở thành người hướng dấn cho đầu bếp năm sao Michelin được đấy!”

Diệp Vĩnh Khang kinh ngạc thưởng thức một bàn lớn các món ăn.

Trên thực tế, trọng tâm của thực phẩm trong quân đội phải đầy đủ và cân đối về mặt dinh dưỡng, về mùi vị, miễn là không bị ngán là được rồi.

Nhưng không ngờ rằng đầu bếp ở đây lại có thể làm ra những món ăn không thua kém gì khách sạn năm sao.

“Ha ha, đương nhiên rồi, nhân tài dưới trướng tôi đông như kiến vậy, nhân tài nào mà chẳng có”.

Lục Phong Thần nghe thấy lời tán thưởng của Diệp Vĩnh Khang cũng tỏ ra rất phấn khích.

“Rượu này cũng ngon, đủ cay, đủ nồng, nhấp một ngụm cảm giác rạo rực trong người liền ập tới, nào, uống thôi!”

Diệp Vĩnh Khang nâng chén lên định uống với Lục Phong Thần thì đột nhiên nhìn thấy Vương Huyền Sách ở bên cạnh không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc ngồi bất động trên ghế, như bị trúng tà vậy.

“Sĩ quan Vương, sao cậu không uống, vẫn còn ghi thù chuyện vừa nãy với tôi à, đừng nhỏ nhen thế chứ, tôi xin lỗi cậu được chưa? Hay là còn muốn tôi phải làm lễ xin lỗi?”

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, chuẩn bị rót rượu.

“Không, không, không!”

Vương Huyền Sách sợ đến mức đứng dậy, trán đổ đầy mồ hôi: “Người nên xin lỗi là tôi, xin Quân hầu hãy thứ lỗi cho tôi trước đây vô phép vô tắc, bất luận hình phạt nào tôi cũng đều sẽ chấp nhận!”

Thấy bộ dạng lo lắng của đối phương, Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Được rồi, tôi đâu có nhỏ nhen như vậy. Hơn nữa cậu cũng không làm sai chuyện gì, sao tôi lại phạt cậu được chứ?”

“Nếu đổi lại thành tôi, nếu như có người nói binh sĩ dưới trướng tôi không tốt, vậy thì tôi cũng sẽ tức đỏ mắt, nếu như tính máu chiến như vậy mà không có thì về nhà trồng hoa thêu thùa đi”.

“Quân hầu, tôi…”

Hai mắt Vương Huyền Sách đỏ hoe, trong lòng thấy vừa áy náy vừa cảm động, đồng thời hoàn toàn bị sức hút của Diệp Vĩnh Khang thu phục.

Vị Hầu quân tướng tối cao này, có một năng lực đáng sợ ngoài sức tưởng tượng, nhưng anh không hề làm giá chút nào.

Tính cách vui vẻ và cởi mở, chỉ riêng sức hút và thần thái này đã đủ thu phục Vương Huyền Sách rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom