Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533: Sư tổ
“Thằng nhãi nhà cậu, bây giờ đã biết sai chưa?”
Lục Phong Thần hậm hực nói với Vương Huyền Sách: “Ai bảo cậu ngày nào cũng không coi ai ra gì, bây giờ đã hiểu câu núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn chưa?”
“Thôi bỏ đi, Quân hầu cũng không nhỏ nhen như vậy, cậu mau rót một chén, sau đó quỳ xuống kính sư tổ đi”.
“Sư tổ?”
Vương Huyền Sách khó hiểu.
Lục Phong Thần cười nói: “Quân hầu là sư phụ của tôi, cậu lại là đệ tử của tôi, theo cấp bậc, lẽ nào cậu không nên gọi một tiếng sư tổ sao? Sao nào, không vừa lòng à?”
“Không, không, không!”
Vương Huyền Sách vô cùng kích động, rót đầy một chén, quỳ phịch một tiếng xuống đất, hưng phấn nói: “Đồ tôn Vương Huyền Sách, kính sư tổ một chén!”
Lúc này cả Vương Huyền Sách cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, người trước mặt có thực lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa lại còn là nhân vật đứng đầu Hầu tước của Long Hạ, không ngờ lại là sư tổ của mình!
“Được rồi, đứng dậy đi, làm màu như vậy làm gì, tôi đây không thích phép tắc”.
Diệp Vĩnh Khang đón lấy chén rượu của đối phương rồi ngửa đầu một hơi uống cạn, ra hiệu cho đối phương đứng lên rồi ngồi xuống ghế.
“Lục Phong Thần, phạt anh ba chén, sau này bớt bày trò mưu mô với tôi, có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng”.
Diệp Vĩnh Khang tức giận trừng mắt nhìn Lục Phong Thần, những tính toán nhỏ nhặt trong lòng anh ta làm sao qua mắt anh được chứ?
Tên này bảo Vương Huyền Sách gọi một tiếng sư tổ đồng nghĩa với việc gián tiếp bảo Diệp Vĩnh Khang nhận đồ tôn này.
Nếu như đã là đồ tôn, Diệp Vĩnh Khang phải chịu trách nhiệm của một người sư tổ.
Lục Phong Thần đang dùng cách này để mưu cầu lợi ích cho Vương Huyền Sách.
“He he, chuyện gì cũng không qua mắt được sư phụ”.
Lục Phong Thần ngại ngùng lè lưỡi, sau đó rót ba chén rượu rồi uống cạn.
“À đúng rồi, sư tổ, con có câu này muốn hỏi”.
Vương Huyền Sách bây giờ đã có thân phận là đồ tôn, vì vậy anh ta không còn thận trọng như vừa nãy.
“Thằng nhãi nhà cậu đúng là không bỏ lỡ giây phút nào nhỉ, vừa mới nhận người đã bắt đầu có câu hỏi rồi, nói đi, có chuyện gì?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
“Sư tổ, trước đây ngài nói Thiên Long Vệ của con nếu như kéo ra chiến trường thật sự thì phần lớn đều một đi không trở lại”.
“Con muốn biết lý do tại sao, bởi cá nhân con nghĩ rằng Thiên Long Vệ hiện tại chưa phải là một chiến đội đặc biệt nhuần nhuyễn”.
“Nhưng chắc chắn là hơn những chiến đội bình thường, vì sao ngài lại nhận định như vậy?”
Diệp Vĩnh Khang đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, nhìn đối phương nói: “Những lời tôi nói lúc trước không bàn đến kỹ thuật, chiến thuật của Thiên Long Vệ hay là tố chất riêng của từng binh sĩ”.
“Vừa rồi tôi đã xem cậu diễn tập. Tư duy chiến thuật rất mới lạ, tố chất của từng binh sĩ cũng rất tốt, quả thực mạnh hơn nhiều so với lính đặc công thông thường”.
“Thứ tôi nhắc tới đó là thứ mà Thiên Long Vệ vẫn còn thiếu, được gọi là sát khí”.
“Dù các bài tập kỹ thuật và chiến đấu có tốt đến đâu, trên sân tập thể hiện mạnh đến mức nào, thành tích tốt ra sao, những thứ này không có ý nghĩa gì cả”.
“Ra đến chiến trường thực sự lại là một chuyện khác. Nói một cách đơn giản, Thiên Long Vệ của cậu cần thấy chút máu, nếu không cho dù có luyện tập nhiều thế nào cũng chỉ là luyện tập trên giấy mà thôi”.
Vương Huyền Sách khẽ mím môi: “Sư tổ, ngài đang nói đến kinh nghiệm thực chiến, con cũng có nghĩ tới, nhưng kế hoạch của con là đợi bọn họ huấn luyện thêm một hai năm, cho sức chiến đấu của họ đã thành thục rồi sau đó sẽ cử họ đi thực chiến”.
“Không, cậu nhầm rồi”.
Diệp Vĩnh Khang duỗi ngón tay ra, lắc nhẹ, nghiêm túc nói: “Nếu ý định ban đầu của cậu là xây dựng một đội đặc công bình thường thì suy nghĩ của cậu không có vấn đề gì cả”.
“Nhưng tôi nghe Lục Phong Thần nói rằng cậu kỳ vọng xây dựng Thiên Long Vệ thành một chiến đội siêu cấp hàng đầu toàn quốc, thậm chí cả toàn thế giới”.
“Nếu đã là chiến đội siêu cấp, khái niệm đào tạo không thể dựa trên suy nghĩ thông thường được”.
“Bọn họ bắt buộc phải trưởng thành từ chiến tranh ngay từ đầu, để làm quen với khói đạn và máu lửa”.
“Chỉ khi trải qua cảm giác bom đạn xẹt qua tai, bò dậy từ đống xác chết, nhìn đồng đội từng người từng người ngã xuống trước mặt thì đến cuối cùng mới có thể trở thành thành viên của chiến đội siêu cấp được!”
Vương Huyền Sách nghe xong cau mày nói: “Nhưng nếu như vậy thì sẽ có rất nhiều người chết sao?”
“Đó là việc cần thiết”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêm nghị nói: “Chỉ cần là chiến tranh thì nhất định sẽ có người chết. Muốn xây dựng một chiến đội siêu cấp, nhất định không được sợ chết”.
“Bất kỳ đánh giá nào trên sân tập, dù khắc nghiệt hay tàn nhẫn đến đâu, nó cũng chỉ là một sân tập và chỉ được coi là một cuộc sàng lọc sơ bộ”.
“Mà sàng lọc thực sự phải ở trên chiến trường. Chỉ những người bò ra thì đống xác chết mới có đủ tư cách để ở lại đến cuối cùng!”
“Nếu sợ chết, sợ tổn thất, như vậy thì vĩnh viễn cũng không thể tạo ra được một chiến đội siêu cấp thực sự!”
Khi Diệp Vĩnh Khang nói những lời này, ánh mắt chợt hiện lên một thứ gì đó rất khó tả.
Mà ánh mắt này khiến cho Vương Huyền Sách đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi và áp lực vô hình, trong mắt anh dường như có núi xác, biển máu cùng vô số xương cốt!
“Vâng, đồ tôn nhớ lời dạy của sư tôn!”
Vương Huyền Sách đứng dậy, cao giọng trả lời.
Ba người vừa uống vừa nói chuyện, Vương Huyền Sách ngồi nghe những kinh nghiệm chiến đấu cùng nhau của Diệp Vĩnh Khang và Lục Phong Thần, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong người đang trào dâng.
Anh ta thầm thề rằng trong tương lai nhất định sẽ trở thành một nhà vô địch như Quân hầu.
Reng reng!
Lúc này điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên reo lên, là Yên Vĩ Điệp gọi tới, nói rằng bữa tiệc của nhà họ Tần sắp bắt đầu rồi, muốn xác nhận lần cuối với Diệp Vĩnh Khang xem liệu có tiến hành kế hoạch như ban đầu hay không.
“Ừ, cứ làm như cũ, nói với Tần Phong và các anh em không cần phải lo lắng gì cả, muốn làm thế nào thì làm tùy ý”.
“Vâng ạ!”
Sau khi cúp máy, Diệp Vĩnh Khang tiện mồm hỏi một câu: “Hai người biết gia tộc họ Tần không?”
“Biết ạ, một trong số những đại gia tộc ở Hoài Nam, hai năm nay khá có tiếng, thu thập được rất nhiều tài nguyên bằng những thủ đoạn không quang minh chính đại nào đó”.
“Mặc dù thủ đoạn của họ khá xấu xa, nhưng họ là một gia tộc bản địa ở Hoài Nam nên con cũng lười quan tâm”.
“Đúng rồi, hôm nay là ngày thành hôn của cậu út nhà họ Tần, cũng là ngày cậu ta chính thức thừa kế chức gia chủ, làm có vẻ lớn lắm, còn gửi thiệp mời cho con nữa”.
“Nhưng bị con tiện tay ném vào thùng rác rồi, con chả thích tham gia mấy loại tiệc tùng tạp nham như vậy, mất chất lắm”.
Vương Huyền Sách trả lời.
“Tôi có một người bạn, có chút quan hệ với bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Lát nữa cậu ta sẽ tới đó làm chút chuyện”.
“Ồ? Còn có chuyện này sao?”
Vương Huyền Sách vỗ ngực lớn tiếng nói: “Chuyện này không cần phiền đến bạn của ngài, chỉ cần một cuộc điện thoại của con sẽ lập tức khiến họ phải quỳ xuống xin lỗi bạn ngài ngay”.
“Không”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Những chuyện mà bọn họ đã làm với bạn của tôi không thể giải quyết bằng một lời xin lỗi được”.
Lục Phong Thần hậm hực nói với Vương Huyền Sách: “Ai bảo cậu ngày nào cũng không coi ai ra gì, bây giờ đã hiểu câu núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn chưa?”
“Thôi bỏ đi, Quân hầu cũng không nhỏ nhen như vậy, cậu mau rót một chén, sau đó quỳ xuống kính sư tổ đi”.
“Sư tổ?”
Vương Huyền Sách khó hiểu.
Lục Phong Thần cười nói: “Quân hầu là sư phụ của tôi, cậu lại là đệ tử của tôi, theo cấp bậc, lẽ nào cậu không nên gọi một tiếng sư tổ sao? Sao nào, không vừa lòng à?”
“Không, không, không!”
Vương Huyền Sách vô cùng kích động, rót đầy một chén, quỳ phịch một tiếng xuống đất, hưng phấn nói: “Đồ tôn Vương Huyền Sách, kính sư tổ một chén!”
Lúc này cả Vương Huyền Sách cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, người trước mặt có thực lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa lại còn là nhân vật đứng đầu Hầu tước của Long Hạ, không ngờ lại là sư tổ của mình!
“Được rồi, đứng dậy đi, làm màu như vậy làm gì, tôi đây không thích phép tắc”.
Diệp Vĩnh Khang đón lấy chén rượu của đối phương rồi ngửa đầu một hơi uống cạn, ra hiệu cho đối phương đứng lên rồi ngồi xuống ghế.
“Lục Phong Thần, phạt anh ba chén, sau này bớt bày trò mưu mô với tôi, có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng”.
Diệp Vĩnh Khang tức giận trừng mắt nhìn Lục Phong Thần, những tính toán nhỏ nhặt trong lòng anh ta làm sao qua mắt anh được chứ?
Tên này bảo Vương Huyền Sách gọi một tiếng sư tổ đồng nghĩa với việc gián tiếp bảo Diệp Vĩnh Khang nhận đồ tôn này.
Nếu như đã là đồ tôn, Diệp Vĩnh Khang phải chịu trách nhiệm của một người sư tổ.
Lục Phong Thần đang dùng cách này để mưu cầu lợi ích cho Vương Huyền Sách.
“He he, chuyện gì cũng không qua mắt được sư phụ”.
Lục Phong Thần ngại ngùng lè lưỡi, sau đó rót ba chén rượu rồi uống cạn.
“À đúng rồi, sư tổ, con có câu này muốn hỏi”.
Vương Huyền Sách bây giờ đã có thân phận là đồ tôn, vì vậy anh ta không còn thận trọng như vừa nãy.
“Thằng nhãi nhà cậu đúng là không bỏ lỡ giây phút nào nhỉ, vừa mới nhận người đã bắt đầu có câu hỏi rồi, nói đi, có chuyện gì?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
“Sư tổ, trước đây ngài nói Thiên Long Vệ của con nếu như kéo ra chiến trường thật sự thì phần lớn đều một đi không trở lại”.
“Con muốn biết lý do tại sao, bởi cá nhân con nghĩ rằng Thiên Long Vệ hiện tại chưa phải là một chiến đội đặc biệt nhuần nhuyễn”.
“Nhưng chắc chắn là hơn những chiến đội bình thường, vì sao ngài lại nhận định như vậy?”
Diệp Vĩnh Khang đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, nhìn đối phương nói: “Những lời tôi nói lúc trước không bàn đến kỹ thuật, chiến thuật của Thiên Long Vệ hay là tố chất riêng của từng binh sĩ”.
“Vừa rồi tôi đã xem cậu diễn tập. Tư duy chiến thuật rất mới lạ, tố chất của từng binh sĩ cũng rất tốt, quả thực mạnh hơn nhiều so với lính đặc công thông thường”.
“Thứ tôi nhắc tới đó là thứ mà Thiên Long Vệ vẫn còn thiếu, được gọi là sát khí”.
“Dù các bài tập kỹ thuật và chiến đấu có tốt đến đâu, trên sân tập thể hiện mạnh đến mức nào, thành tích tốt ra sao, những thứ này không có ý nghĩa gì cả”.
“Ra đến chiến trường thực sự lại là một chuyện khác. Nói một cách đơn giản, Thiên Long Vệ của cậu cần thấy chút máu, nếu không cho dù có luyện tập nhiều thế nào cũng chỉ là luyện tập trên giấy mà thôi”.
Vương Huyền Sách khẽ mím môi: “Sư tổ, ngài đang nói đến kinh nghiệm thực chiến, con cũng có nghĩ tới, nhưng kế hoạch của con là đợi bọn họ huấn luyện thêm một hai năm, cho sức chiến đấu của họ đã thành thục rồi sau đó sẽ cử họ đi thực chiến”.
“Không, cậu nhầm rồi”.
Diệp Vĩnh Khang duỗi ngón tay ra, lắc nhẹ, nghiêm túc nói: “Nếu ý định ban đầu của cậu là xây dựng một đội đặc công bình thường thì suy nghĩ của cậu không có vấn đề gì cả”.
“Nhưng tôi nghe Lục Phong Thần nói rằng cậu kỳ vọng xây dựng Thiên Long Vệ thành một chiến đội siêu cấp hàng đầu toàn quốc, thậm chí cả toàn thế giới”.
“Nếu đã là chiến đội siêu cấp, khái niệm đào tạo không thể dựa trên suy nghĩ thông thường được”.
“Bọn họ bắt buộc phải trưởng thành từ chiến tranh ngay từ đầu, để làm quen với khói đạn và máu lửa”.
“Chỉ khi trải qua cảm giác bom đạn xẹt qua tai, bò dậy từ đống xác chết, nhìn đồng đội từng người từng người ngã xuống trước mặt thì đến cuối cùng mới có thể trở thành thành viên của chiến đội siêu cấp được!”
Vương Huyền Sách nghe xong cau mày nói: “Nhưng nếu như vậy thì sẽ có rất nhiều người chết sao?”
“Đó là việc cần thiết”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêm nghị nói: “Chỉ cần là chiến tranh thì nhất định sẽ có người chết. Muốn xây dựng một chiến đội siêu cấp, nhất định không được sợ chết”.
“Bất kỳ đánh giá nào trên sân tập, dù khắc nghiệt hay tàn nhẫn đến đâu, nó cũng chỉ là một sân tập và chỉ được coi là một cuộc sàng lọc sơ bộ”.
“Mà sàng lọc thực sự phải ở trên chiến trường. Chỉ những người bò ra thì đống xác chết mới có đủ tư cách để ở lại đến cuối cùng!”
“Nếu sợ chết, sợ tổn thất, như vậy thì vĩnh viễn cũng không thể tạo ra được một chiến đội siêu cấp thực sự!”
Khi Diệp Vĩnh Khang nói những lời này, ánh mắt chợt hiện lên một thứ gì đó rất khó tả.
Mà ánh mắt này khiến cho Vương Huyền Sách đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi và áp lực vô hình, trong mắt anh dường như có núi xác, biển máu cùng vô số xương cốt!
“Vâng, đồ tôn nhớ lời dạy của sư tôn!”
Vương Huyền Sách đứng dậy, cao giọng trả lời.
Ba người vừa uống vừa nói chuyện, Vương Huyền Sách ngồi nghe những kinh nghiệm chiến đấu cùng nhau của Diệp Vĩnh Khang và Lục Phong Thần, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong người đang trào dâng.
Anh ta thầm thề rằng trong tương lai nhất định sẽ trở thành một nhà vô địch như Quân hầu.
Reng reng!
Lúc này điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên reo lên, là Yên Vĩ Điệp gọi tới, nói rằng bữa tiệc của nhà họ Tần sắp bắt đầu rồi, muốn xác nhận lần cuối với Diệp Vĩnh Khang xem liệu có tiến hành kế hoạch như ban đầu hay không.
“Ừ, cứ làm như cũ, nói với Tần Phong và các anh em không cần phải lo lắng gì cả, muốn làm thế nào thì làm tùy ý”.
“Vâng ạ!”
Sau khi cúp máy, Diệp Vĩnh Khang tiện mồm hỏi một câu: “Hai người biết gia tộc họ Tần không?”
“Biết ạ, một trong số những đại gia tộc ở Hoài Nam, hai năm nay khá có tiếng, thu thập được rất nhiều tài nguyên bằng những thủ đoạn không quang minh chính đại nào đó”.
“Mặc dù thủ đoạn của họ khá xấu xa, nhưng họ là một gia tộc bản địa ở Hoài Nam nên con cũng lười quan tâm”.
“Đúng rồi, hôm nay là ngày thành hôn của cậu út nhà họ Tần, cũng là ngày cậu ta chính thức thừa kế chức gia chủ, làm có vẻ lớn lắm, còn gửi thiệp mời cho con nữa”.
“Nhưng bị con tiện tay ném vào thùng rác rồi, con chả thích tham gia mấy loại tiệc tùng tạp nham như vậy, mất chất lắm”.
Vương Huyền Sách trả lời.
“Tôi có một người bạn, có chút quan hệ với bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Lát nữa cậu ta sẽ tới đó làm chút chuyện”.
“Ồ? Còn có chuyện này sao?”
Vương Huyền Sách vỗ ngực lớn tiếng nói: “Chuyện này không cần phiền đến bạn của ngài, chỉ cần một cuộc điện thoại của con sẽ lập tức khiến họ phải quỳ xuống xin lỗi bạn ngài ngay”.
“Không”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Những chuyện mà bọn họ đã làm với bạn của tôi không thể giải quyết bằng một lời xin lỗi được”.
Bình luận facebook