Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534: Sơn trang nhà họ Tần
“Qua đêm nay, nhà họ Tần e là sẽ biến mất hoàn toàn. Chỉ là tôi nghe người ta nói, nếu như có thế lực bên ngoài tới, Vương Huyền Sách cậu nhất định sẽ ra tay can thiệp”.
“Sư tổ, ngài tuyệt đối đừng nghe họ nói bậy!”
Vương Huyền Sách bị dọa đến mức sửng cồ lên: “Đôi khi con quả thực có quản một chút chuyện bên ngoài, nhưng còn phải xem là ai”.
“Nếu đã là bạn của sư tổ, chỉ cần một câu của ngài, bảo con làm thế nào cũng được”.
“Không phải con phét lác khoe khoang, nhưng ở đất Hoài Nam này, tên của con không khác gì với thần tiên, nhìn thấy con là tè ra quần ấy chứ”.
Lục Phong Thần gật đầu đồng ý: “Những lời Vương Huyền Sách nói không phải là ngoa, tên tuổi của thằng nhóc này ở Hoài Nam lớn đến mức người ta suýt chút nữa xây đền cho nó rồi đấy”.
“Sư tổ, ngài chỉ cần nói những việc con cần làm, hay là con trực tiếp dắt Thiên Long Vệ qua đó, xử gọn tất cả bọn chúng, không cần phải phiền đến bạn của ngài đích thân ra tay”.
Vương Huyền Sách giơ nắm đấm lên, đây là đang làm việc cho sư tổ.
Diệp Vĩnh Khang nghịch ly rượu trong tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói: “Lần này bạn tôi qua đó không chỉ để báo thù mà còn để đòi lại thể diện và những gì thuộc về mình”.
“Con hiểu rồi, sư tổ yên tâm, con biết nên làm thế nào, chuyện này cứ giao cho con!”
Vương Huyền Sách vỗ ngực đứng dậy, sau đó lấy máy bộ đàm ra: “Thiên Long Vệ nghe lệnh, trang bị đầy đủ, lập tức tập hợp!”
Cùng lúc đó tại trang viên nhà họ Tần.
Hôm nay nhà họ Tần có thể nói là vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ, khách khứa đông đúc, đủ thể loại ô tô hạng sang đỗ ở cửa.
Gần một nửa giới thượng lưu của Hoài Nam đều tụ tập tại đây.
Hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Tần, tham gia hôn lễ là chuyện phụ, chủ yếu là hôm nay cậu chủ nhà họ Tần không chỉ kết hôn mà còn kế thừa vị trí gia chủ.
Còn nhà họ Tần, với tư cách là một đại gia tộc siêu cấp được chú ý nhất trong những năm gần đây, vì vậy không có ai dám làm mất lòng họ cả.
Nếu như gửi thiệp mời rồi mà không tới, sau này lại bị ụp cho cái nồi là khinh thường nhà họ thì sẽ phiền phức lớn.
Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để kết giao với gia chủ mới của nhà họ Tần, mọi người đều nghĩ nát óc để được tham gia chứ đừng nói là những người nhận được thiệp mời.
Sau khi tất cả khách mời đã ổn định vị trí, một bà lão ăn mặc sang trọng, cầm nạng đầu rồng chậm rãi bước vào cùng với hai cô hầu gái.
“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng nhà họ Tần song hỉ lâm môn!”
Tất cả các khách mời đồng loạt đứng lên và hét lớn.
Nhờ hai cô hầu gái dìu, bà cụ từ từ ngồi xuống chiếc ghế gụ bọc đệm lụa trước bàn tiếp khách.
Nhìn dáng vẻ cung kính khiêm nhường của hàng trăm khách mời dưới sân khấu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta nở nụ cười đầy tự hào.
“Cám ơn các vị dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian tới đây. Hôm nay là ngày đại hôn của cháu trai yêu quý của tôi, đồng thời cũng làm lễ để cháu nó kế thừa vị trí gia chủ đời mới của nhà họ Tần”.
“Tương lai nhà họ Tần sẽ giao cho cháu trai yêu quý này của tôi, mặc dù Hạo Nhi thông minh tài giỏi, tư chất hơn người, nhưng dù sao cũng mới là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi”.
“Về mặt kinh nghiệm vẫn còn thiếu sót rất lớn, sau này còn phải dựa vào các vị ở đây chỉ bảo nhiều hơn”.
Những lời lão phu nhân nói rất lọt tai, năm đó khi bà ta lập kế hoạch loại bỏ đứa con trai không phải của mình và đứa con trai mà ông ấy để lại ra khỏi gia tộc đủ cho thấy rằng cho dù bà ta đã già những đầu óc của bà ta vẫn còn minh mẫn lắm.
“Lão phu nhân, bà nói câu này là đang cười chê chúng tôi rồi”.
Một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn đứng lên cười nói: “Cả cái Hoài Nam này ai mà không biết cậu chủ Tần Hạo thông minh hơn người, có thể nói rằng cậu ấy là thanh niên kiệt xuất ngàn năm hiếm thấy của Hoài Nam”.
“Nếu như nhà họ Tần có thể giao cho cậu ấy, nhất định sẽ ngày càng phất lên. Đám người chúng tôi so với cậu Tần Hạo chỉ như một sợi lông hồng mà thôi”.
“Tuy rằng không làm được gì to tát, nhưng sau này nếu như cậu Tần có việc gì thì chỉ cần nói một tiếng là được”.
Những lời này đầy vẻ nịnh nọt và bợ đít khiến cho lão phu nhân nghe xong sướng ra mặt: “Tốt, tốt, tốt lắm. Vậy tôi thay Hạo Nhi cảm ơn mọi người”.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì bây giờ tôi sẽ tuyên bố, hôn lễ chính thức bắt đầu!”
Sau mệnh lệnh của bà cụ, ánh đèn xung quanh đột nhiên mờ đi, một chùm đèn chiếu rọi vào lễ đài, một người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng và một nam thanh niên mặc vest chậm rãi bước vào lễ đường.
Các khách mời lập tức vỡ òa trong tiếng hò reo.
“Cậu chủ Tần Hạo đẹp trai quá đi, từ xa vậy mà cũng có thể cảm nhận được soái khí bức người!”
“Còn phải nói sao, cậu chủ Tần là thanh niên trẻ tuổi kiệt xuất hiếm có ở Hoài Nam đấy!”
“Cô dâu đẹp tựa nữ thần, cậu chủ Tần Hạo tuổi trẻ anh tuấn, đây đúng là nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp!”
Một nhóm người điên cuồng nịnh hót.
Những lời này rất lọt tai Tần Hạo đang bước trên lễ đường, hắn nhìn xuống bộ dạng của những kẻ bên dưới đang không ngừng nịnh nọt mình, thậm chí còn có cảm giác như mình đang thống trị thiên hạ.
“Lời đầu tiên, cảm ơn các vị vì dù công việc bận rộn vẫn bớt chút thời gian tới tham dự đám cưới và lễ kế thừa chức gia chủ của tôi, Tần Hạo tôi không biết cách nói chuyện, thích những thứ thực tế một chút”.
“Cho nên những lời thừa thãi hay sáo rỗng, hôm nay tôi sẽ không nói nhiều nữa. Tôi chỉ nói một câu thôi, sau này chỉ cần là bạn của Tần Hạo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai thiệt thòi đâu!”
Một tràng tiếng vỗ tay và tâng bốc khác lại vang lên.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, bắt đầu hôn lễ thôi!”
Tần Hạo xua tay, tỏ ra rất nóng lòng.
Kỳ thực hắn quả thực rất mong chờ, thứ mà hắn để tâm không phải là hôn lễ này mà là nghi thức thừa kế vị trí gia chủ lát nữa.
Hắn đợi ngày này nhiều năm rồi, ngày đêm mong chờ cuối cùng cũng chờ được đến thời khắc này. Hắn chỉ muốn lập tức ôm con dấu của gia chủ vào lòng.
Người phụ trách hôn lễ vội vàng lên sân khấu, cầm micro vừa định nói, Tần Hạo đã sốt ruột nói: “Mấy thủ tục lằng nhằng đó bỏ hết đi, trực tiếp bái đường”.
“Hả?”
Người phụ trách có vẻ sững sờ: “Nhưng như vậy không phù hợp với quy tắc…”
Bốp!
Còn chưa nói xong Tần Hạo đã tát mạnh vào mặt đối phương một cái: “Mẹ kiếp, bảo mày làm thế nào thì làm như thế đi, quy tắc hay không là do tao quyết định!”
“Vâng ạ, vâng ạ, tôi sai rồi, bái đường trước, bái đường…”
Người phụ trách run lên vì sợ hãi.
Những khách mời phía dưới giả bộ không nhìn thấy hành vi tàn bạo của Tần Hạo, thậm chí còn hùa vào chửi người phụ trách là ngu.
Hơn nữa bọn họ không hề cảm thấy lạ vì hành vi đánh người ngay trong lễ cưới của Tần Hạo bởi vì người ở Hoài Nam đều biết rằng Tần Hạo nổi tiếng là bạo lực.
Hắn làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng của mình, có lúc tâm trạng không vui hắn thậm chí còn đánh người qua đường một cách vô cớ.
Và tất cả những người bị hắn đánh đập đều bị tàn tật suốt đời, không một ngoại lệ.
Vì vậy chuyện hắn giơ tay đánh người trong chính lễ cưới của mình đối với mọi người mà nói là một chuyện hết sức bình thường.
“Tần Hạo, đây là hôn lễ của chúng ta, còn bao nhiêu nghi thức nữa mới có thể bái đường chứ, em không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào trong hôn lễ của mình”.
Cô dâu tỏ ra không hài lòng với cách hành xử của Hần Hạo khi đòi trực tiếp bái đường.
“Mẹ, không thích thì cút, thật sự coi mình là cái thá gì rồi!”
Tần Hạo trừng mắt quát.
“Sư tổ, ngài tuyệt đối đừng nghe họ nói bậy!”
Vương Huyền Sách bị dọa đến mức sửng cồ lên: “Đôi khi con quả thực có quản một chút chuyện bên ngoài, nhưng còn phải xem là ai”.
“Nếu đã là bạn của sư tổ, chỉ cần một câu của ngài, bảo con làm thế nào cũng được”.
“Không phải con phét lác khoe khoang, nhưng ở đất Hoài Nam này, tên của con không khác gì với thần tiên, nhìn thấy con là tè ra quần ấy chứ”.
Lục Phong Thần gật đầu đồng ý: “Những lời Vương Huyền Sách nói không phải là ngoa, tên tuổi của thằng nhóc này ở Hoài Nam lớn đến mức người ta suýt chút nữa xây đền cho nó rồi đấy”.
“Sư tổ, ngài chỉ cần nói những việc con cần làm, hay là con trực tiếp dắt Thiên Long Vệ qua đó, xử gọn tất cả bọn chúng, không cần phải phiền đến bạn của ngài đích thân ra tay”.
Vương Huyền Sách giơ nắm đấm lên, đây là đang làm việc cho sư tổ.
Diệp Vĩnh Khang nghịch ly rượu trong tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói: “Lần này bạn tôi qua đó không chỉ để báo thù mà còn để đòi lại thể diện và những gì thuộc về mình”.
“Con hiểu rồi, sư tổ yên tâm, con biết nên làm thế nào, chuyện này cứ giao cho con!”
Vương Huyền Sách vỗ ngực đứng dậy, sau đó lấy máy bộ đàm ra: “Thiên Long Vệ nghe lệnh, trang bị đầy đủ, lập tức tập hợp!”
Cùng lúc đó tại trang viên nhà họ Tần.
Hôm nay nhà họ Tần có thể nói là vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ, khách khứa đông đúc, đủ thể loại ô tô hạng sang đỗ ở cửa.
Gần một nửa giới thượng lưu của Hoài Nam đều tụ tập tại đây.
Hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Tần, tham gia hôn lễ là chuyện phụ, chủ yếu là hôm nay cậu chủ nhà họ Tần không chỉ kết hôn mà còn kế thừa vị trí gia chủ.
Còn nhà họ Tần, với tư cách là một đại gia tộc siêu cấp được chú ý nhất trong những năm gần đây, vì vậy không có ai dám làm mất lòng họ cả.
Nếu như gửi thiệp mời rồi mà không tới, sau này lại bị ụp cho cái nồi là khinh thường nhà họ thì sẽ phiền phức lớn.
Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để kết giao với gia chủ mới của nhà họ Tần, mọi người đều nghĩ nát óc để được tham gia chứ đừng nói là những người nhận được thiệp mời.
Sau khi tất cả khách mời đã ổn định vị trí, một bà lão ăn mặc sang trọng, cầm nạng đầu rồng chậm rãi bước vào cùng với hai cô hầu gái.
“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng nhà họ Tần song hỉ lâm môn!”
Tất cả các khách mời đồng loạt đứng lên và hét lớn.
Nhờ hai cô hầu gái dìu, bà cụ từ từ ngồi xuống chiếc ghế gụ bọc đệm lụa trước bàn tiếp khách.
Nhìn dáng vẻ cung kính khiêm nhường của hàng trăm khách mời dưới sân khấu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta nở nụ cười đầy tự hào.
“Cám ơn các vị dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian tới đây. Hôm nay là ngày đại hôn của cháu trai yêu quý của tôi, đồng thời cũng làm lễ để cháu nó kế thừa vị trí gia chủ đời mới của nhà họ Tần”.
“Tương lai nhà họ Tần sẽ giao cho cháu trai yêu quý này của tôi, mặc dù Hạo Nhi thông minh tài giỏi, tư chất hơn người, nhưng dù sao cũng mới là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi”.
“Về mặt kinh nghiệm vẫn còn thiếu sót rất lớn, sau này còn phải dựa vào các vị ở đây chỉ bảo nhiều hơn”.
Những lời lão phu nhân nói rất lọt tai, năm đó khi bà ta lập kế hoạch loại bỏ đứa con trai không phải của mình và đứa con trai mà ông ấy để lại ra khỏi gia tộc đủ cho thấy rằng cho dù bà ta đã già những đầu óc của bà ta vẫn còn minh mẫn lắm.
“Lão phu nhân, bà nói câu này là đang cười chê chúng tôi rồi”.
Một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn đứng lên cười nói: “Cả cái Hoài Nam này ai mà không biết cậu chủ Tần Hạo thông minh hơn người, có thể nói rằng cậu ấy là thanh niên kiệt xuất ngàn năm hiếm thấy của Hoài Nam”.
“Nếu như nhà họ Tần có thể giao cho cậu ấy, nhất định sẽ ngày càng phất lên. Đám người chúng tôi so với cậu Tần Hạo chỉ như một sợi lông hồng mà thôi”.
“Tuy rằng không làm được gì to tát, nhưng sau này nếu như cậu Tần có việc gì thì chỉ cần nói một tiếng là được”.
Những lời này đầy vẻ nịnh nọt và bợ đít khiến cho lão phu nhân nghe xong sướng ra mặt: “Tốt, tốt, tốt lắm. Vậy tôi thay Hạo Nhi cảm ơn mọi người”.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì bây giờ tôi sẽ tuyên bố, hôn lễ chính thức bắt đầu!”
Sau mệnh lệnh của bà cụ, ánh đèn xung quanh đột nhiên mờ đi, một chùm đèn chiếu rọi vào lễ đài, một người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng và một nam thanh niên mặc vest chậm rãi bước vào lễ đường.
Các khách mời lập tức vỡ òa trong tiếng hò reo.
“Cậu chủ Tần Hạo đẹp trai quá đi, từ xa vậy mà cũng có thể cảm nhận được soái khí bức người!”
“Còn phải nói sao, cậu chủ Tần là thanh niên trẻ tuổi kiệt xuất hiếm có ở Hoài Nam đấy!”
“Cô dâu đẹp tựa nữ thần, cậu chủ Tần Hạo tuổi trẻ anh tuấn, đây đúng là nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp!”
Một nhóm người điên cuồng nịnh hót.
Những lời này rất lọt tai Tần Hạo đang bước trên lễ đường, hắn nhìn xuống bộ dạng của những kẻ bên dưới đang không ngừng nịnh nọt mình, thậm chí còn có cảm giác như mình đang thống trị thiên hạ.
“Lời đầu tiên, cảm ơn các vị vì dù công việc bận rộn vẫn bớt chút thời gian tới tham dự đám cưới và lễ kế thừa chức gia chủ của tôi, Tần Hạo tôi không biết cách nói chuyện, thích những thứ thực tế một chút”.
“Cho nên những lời thừa thãi hay sáo rỗng, hôm nay tôi sẽ không nói nhiều nữa. Tôi chỉ nói một câu thôi, sau này chỉ cần là bạn của Tần Hạo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai thiệt thòi đâu!”
Một tràng tiếng vỗ tay và tâng bốc khác lại vang lên.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, bắt đầu hôn lễ thôi!”
Tần Hạo xua tay, tỏ ra rất nóng lòng.
Kỳ thực hắn quả thực rất mong chờ, thứ mà hắn để tâm không phải là hôn lễ này mà là nghi thức thừa kế vị trí gia chủ lát nữa.
Hắn đợi ngày này nhiều năm rồi, ngày đêm mong chờ cuối cùng cũng chờ được đến thời khắc này. Hắn chỉ muốn lập tức ôm con dấu của gia chủ vào lòng.
Người phụ trách hôn lễ vội vàng lên sân khấu, cầm micro vừa định nói, Tần Hạo đã sốt ruột nói: “Mấy thủ tục lằng nhằng đó bỏ hết đi, trực tiếp bái đường”.
“Hả?”
Người phụ trách có vẻ sững sờ: “Nhưng như vậy không phù hợp với quy tắc…”
Bốp!
Còn chưa nói xong Tần Hạo đã tát mạnh vào mặt đối phương một cái: “Mẹ kiếp, bảo mày làm thế nào thì làm như thế đi, quy tắc hay không là do tao quyết định!”
“Vâng ạ, vâng ạ, tôi sai rồi, bái đường trước, bái đường…”
Người phụ trách run lên vì sợ hãi.
Những khách mời phía dưới giả bộ không nhìn thấy hành vi tàn bạo của Tần Hạo, thậm chí còn hùa vào chửi người phụ trách là ngu.
Hơn nữa bọn họ không hề cảm thấy lạ vì hành vi đánh người ngay trong lễ cưới của Tần Hạo bởi vì người ở Hoài Nam đều biết rằng Tần Hạo nổi tiếng là bạo lực.
Hắn làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng của mình, có lúc tâm trạng không vui hắn thậm chí còn đánh người qua đường một cách vô cớ.
Và tất cả những người bị hắn đánh đập đều bị tàn tật suốt đời, không một ngoại lệ.
Vì vậy chuyện hắn giơ tay đánh người trong chính lễ cưới của mình đối với mọi người mà nói là một chuyện hết sức bình thường.
“Tần Hạo, đây là hôn lễ của chúng ta, còn bao nhiêu nghi thức nữa mới có thể bái đường chứ, em không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào trong hôn lễ của mình”.
Cô dâu tỏ ra không hài lòng với cách hành xử của Hần Hạo khi đòi trực tiếp bái đường.
“Mẹ, không thích thì cút, thật sự coi mình là cái thá gì rồi!”
Tần Hạo trừng mắt quát.
Bình luận facebook