• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 549-552

Chương 549: Thận nướng

Màn đêm buông xuống.

Trong một quán ăn ngoài trời lớn ở khu Biên Nam, có vài người đàn ông trung niên đang bừng bừng khí thế uống bia lạnh và ăn xiên nướng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Tần Gia, đây là thận mà ông thích ăn nhất, theo như yêu cầu của ông, tôi đã cho thêm ớt và thì là rồi, chắc chắn sẽ khiến ông vừa lòng, mời ông từ từ thưởng thức”.

Ông chủ quán ăn tươi cười đặt lên bàn những xiên thận nướng thơm nức mũi: “Tần Gia, ông nếm thử xem mùi vị này có ổn không”.

Trong đó có một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài hung dữ và bộ râu ria vội vã cầm một xiên thận lên rồi dùng miệng xé một miếng.

“Vãi, mùi vị này, đúng là không tệ, cho tôi thêm mười xiên nữa!”

Người đàn ông râu ria vừa cắn một miếng, đã không ngừng khen ngợi mùi vị này.

“Được, Tần Gia hài lòng là tốt rồi, để tôi nướng cho ông, chắc chắn ông sẽ vừa ý”.

Ông chủ quán ăn cười khanh khách trả lời.

Mấy người ngồi cùng bàn còn lại đều cười đùa nói: “Lão Tần, ông ăn một lúc nhiều thận như thế, thường nói ăn gì bổ nấy, có phải thứ đồ chơi kia của ông có vấn đề rồi không?”

“Mẹ kiếp, bây giờ tôi vẫn khỏe, tối hôm qua cô gái kia mới gọi điện thoại cho tôi bảo tôi qua đó lần nữa đấy, cái này gọi là sức hấp dẫn”.

Người đàn ông râu ria rất đắc ý kể về việc tối hôm qua ông ta đã mãnh liệt như thế nào, mấy người bên cạnh nghe được thì cười ha hả.

Trong lúc này những người ở mấy bàn gần đó, thỉnh thoảng cũng đến kính rượu với người đàn ông râu ria.

Mặc dù người đàn ông râu ria ăn mặc giản dị, cử chỉ cũng rất thô tục, nhưng ở vùng Biên Nam này, không ai dám không tôn trọng ông ta.

Bởi vì ông ta chính là Tần Long Tượng!

Sau khi bí mật thống nhất thế giới ngầm ở Giang Bắc, Tần Long Tượng dần dần rút lui khỏi giang hồ, để lại chuyện làm ăn cho Tần Hạc và vài quản lý cấp cao của công ty xử lý, cho Hoàng Thử Lang toàn quyền xử lý những chuyện phía sau.

Bản thân ông ta bỏ mặc tất cả chuyện cũ, cuộc sống mỗi ngày của ông ta chính là dắt chó đi dạo, uống trà, uống rượu và tán gái, cuộc sống rất sung sướng nhàn nhã, cũng xem như ông ta đã sống một cuộc sống thoải mái khi về hưu trước thời hạn.

Trong khi mấy người đang sôi nổi trò chuyện, đột nhiên có một mùi thối đặc trưng của rác rưởi ở gần đó truyền đến.

Mấy người quay đầu lại theo bản năng, họ nhìn thấy một lão ăn mày mặc một bộ quần áo rách rưới, đang nhìn họ và cười nhe hàm răng vàng khè.

“Tên ăn mày hôi thối từ đâu tới đây, mau đi đi!”

Ông chủ quán ăn lập tức bịt mũi, cầm xẻng cơm rồi giơ chân xua đuổi.

"Chờ một chút!"

Tần Long Tượng nói: “Ăn mày thì sao? Ăn mày cũng là con người, cho ông ta thêm đồ ăn đi, cứ tính trên đầu tôi!”

Ông chủ quán ăn tỏ ra hơi không tình nguyện, nhưng nếu Tần Long Tượng đã lên tiếng thì đành phải làm theo.

Tần Long Tượng cũng là một người hiểu lí lẽ, biết mùi trên người của lão ăn mày sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán, ông ta cười nói với lão ăn mày: “Ông già, phiền ông ra ghế dài bên kia ngồi chờ, một lát nữa đồ ăn làm xong tôi sẽ cho người đưa tới cho ông”.

Lão ăn mày nhe hàm răng vàng khè, cười khà khà nói: “Vậy thì cảm ơn Tần Gia, nhưng tôi còn muốn hỏi Tần Gia một chuyện”.

Nghe thế, Tần Long Tượng lập tức không vui: “Sao ông lại tham lam thế, càng nhân nhượng thì càng lấn tới là không... Ơ? Sao ông biết tôi họ Tần? Hình như ông không phải người Biên Nam nhỉ”.

Ở Biên Nam, tấy cả mọi người đều biết Tần Long Tượng, nhưng giọng nói của lão ăn mày này rõ ràng là người nơi khác, thậm chí còn không phải người Giang Bắc.

Hơn nữa, Tần Long Tượng còn mở một nơi chuyên thu nhận người ở Biên Nam, cho nên từ trước tới giờ ở Biên Nam không có ăn mày.

“Khà khà, Tần Gia thật tinh mắt, tôi quả thực không phải người Biên Nam, nhưng cũng không ngăn cản tôi tìm một món đồ quan trọng từ Tần Gia”.

Lão ăn mày cười khà khà nói.

Tần Long Tượng khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đúng lắm: “Ông muốn tìm gì ở tôi?”

Lão ăn mày nhe hàm răng vàng, chỉ vào đầu của Tần Long Tượng: “Tôi muốn mượn cái đầu của ông để dùng”.

“Mẹ kiếp, lão già điên, muốn chết à?”

Mấy người đàn ông trung niên ngồi cũng bàn nghe thế, lập tức thẹn quá hóa giận, cầm lấy chai rượu đập vào mặt lão ăn mày.

Rầm rầm rầm!

Mấy chai rượu lập tức vỡ tan trên đầu lão ăn mày, rượu đã chảy xuống mái tóc bẩn và bết của lão ăn mày.

Nhưng lão ăn mày lại không hề hấn gì, trên gương mặt vẫn nở một nụ cười rất kỳ quái.

Tần Long Tượng lập tức ý thức được chuyện gì đó, vội vàng lớn tiếng nói: “Mau tránh ra!”

Mấy người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, không đợi bọn họ kịp phản ứng, lão ăn mày đột nhiên ra tay!

Vút...

Chỉ thấy lão ăn mày vung tay lên, mấy người đàn ông trung niên lập tức ngã ngửa trên mặt đất mà không rên lên một tiếng nào, đôi mắt họ trợn trừng, bỗng nhiên có một vệt máu ở cổ họng, máu tươi chảy ra bên ngoài.

Nhìn thêm lần nữa, chỉ thấy không biết từ khi nào trong tay lão ăn mày có thêm một lưỡi liềm rỉ sét, máu tươi chảy trên lưỡi liềm.

Tần Long Tượng lập tức toát mồ hôi lạnh!

Chỉ dựa vào nhát dao này, ông ta đã lập tức xác định được bản lĩnh của lão ăn mày này vượt xa sức tưởng tượng!

Rầm!

Tần Long Tượng phản ứng rất nhanh, hung hăng đá văng cái bàn, sau đó ném một cái băng ghế về phía đối phương.

Cùng lúc đó, ông ta vội vàng xoay người nhanh chân bỏ chạy!

Bây giờ không phải lúc làm anh hùng, bởi vì Biên Nam là địa bàn của ông ta, cho nên khi Tần Long Tượng ra ngoài không bao giờ dẫn theo vệ sĩ.

Với khả năng võ thuật của ông ta, chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương.

May là ông ta đỗ xe ở gần đó, ông ta cần lái xe rời đi và gọi cứu binh đến, dù lão ăn mày tài giỏi thế nào cũng sẽ bị chém đến thịt nát xương tan.

Tần Long Tượng lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, lực chân của ông ta rất mạnh, trong nháy mắt đã chạy đến bên cạnh xe hơi cách đó ba mươi mấy mét.

Trong lòng ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, với tốc độ của ông ta, chắc chắn lão ăn mày kia không đuổi kịp.

Nhưng ngay khi ông ta vừa mở cửa xe ra, còn chưa kịp bước lên, đột nhiên ông ta cảm thấy bắp đùi phải tê rần, ngay sau đó là một cơn đau nhức, cả người ông ta không kìm chế được mà khuỵu một gối xuống đất.

Tần Long Tượng cúi đầu nhìn, ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh!

Ông ta thấy bắp đùi phải của ông ta, bất ngờ bị chiếc lưỡi liềm rỉ sét đâm xuyên qua!

Nhát đâm này đâm rất chuẩn xác, đúng lúc cắt đứt một gân mạch quan trọng trên đùi, khiến cho nửa người dưới của Tần Long Tượng không thể dùng sức!

Ông ta chỉ nhìn thấy lão ăn mày với hàm răng vàng khè kia, cười khanh khách đang đi tới trước mặt mình.

“Rốt cuộc ông là ai, có thù oán gì với tôi sao?”

Tần Long Tượng chịu đựng cơn đau nhức trên đùi, cắn răng hỏi.

“Không, không thù oán”.

Lão ăn mày cười ha hả nói: “Chỉ là, tôi muốn đưa ông đến một nơi, sau đó mời ông chơi một trò chơi mà thôi”.

Sau khi nói xong, lão ăn mày đưa tay đánh vào cổ Tần Long Tượng, Tần Long Tượng nghiêng đầu, lập tức ngất xỉu.

Lúc này Tần Hạc đang uống rượu với mấy người bạn ở một quán karaoke, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại nói Tần Long Tượng đã bị người khác bắt cóc, anh ta kinh hãi rồi lập tức đứng phắt dậy từ trên ghế sô pha: “Sao có thể chứ, còn có người dám bắt cóc bố tôi ngay trên khu vực Biên Nam ư? Tin tức là thật sao?”
Chương 550: Trò chơi

Một giọng nói cực kỳ căng thẳng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Anh Tần, tin tức này hoàn toàn là sự thật. Chính là ở quán ăn ấy, khi đó có rất nhiều người đều nhìn thấy”.

“Kẻ ra tay là một lão ăn mày, còn giết hết mấy người bạn của bố anh. Cuối cùng lão nhét bố anh vào trong xe rồi biến mất”.

Tần Hạc nghiến răng: “Lập tức phát động tất cả mọi người, cho dù lật tung ba thước đất thì cũng phải tìm ra người cho tôi!”

Bố con Tần Hạc là đại ca tuyệt đối của thế giới ngầm ở Giang Bắc, Tần Long Tượng xảy ra chuyện, tất cả mọi người trong giới giang hồ ở Giang Bắc cùng với những tên lưu manh đầu đường xó chợ đều được phái đi tìm kiếm tung tích của Tần Long Tượng.

Nhưng cuối cùng thì còn lại chiếc xe chở Tần Long Tượng, người bên trong thì không thấy đâu cả, dù dùng biện pháp gì cũng không tìm được chút dấu vết nào.

Tần Hạc mồ hôi nhễ nhại, đang định gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang thì đột nhiên xuất hiện một lời mời call video.

Thoạt nhìn là tên của Tần Long Tượng!

Tần Hạc vội vàng kết nối video, nhưng đối diện tối om, không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể nghe thấy mấy giọng nói lộn xộn.

“Bố!”

Tần Hạc hét lớn vào điện thoại.

Đúng lúc này, màn hình chợt lóe lên, trên màn hình hiện ra một lão ăn mày răng vàng: “Cậu Tần, cậu muốn nhận tôi làm bố à, tôi có thể suy nghĩ đến việc nhận cậu làm con đấy!”

“Khốn kiếp, ông rốt cuộc là ai, bố tôi đâu?”

Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi.

“He he, đừng lo, bố cậu vẫn khỏe lắm, chỉ là tôi đang mời ông ấy chơi một trò chơi mà thôi”.

Lão ăn mày cười he he, sau đó chuyển camera.

Khi Tần Hạc nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, trên trán đột nhiên nổi gân xanh!

Chỉ thấy Tần Long Tượng khắp người be bét máu, miệng bị bịt chặt, hai tay bị trói trên cao, dưới chân có tiếng máy chém ầm ầm!

“Khốn kiếp, tôi cảnh cáo ông, tốt nhất bây giờ ông…”

Ngay khi Tần Hạc đang định chửi đổng lên, lão ăn mày đột nhiên lắc nhẹ sợi dây trong tay, cơ thể của Tần Long Tượng lập tức rơi xuống một khoảng nhất định.

“Đừng mà!”

Tần Hạc sửng sốt đến mức trán lấm tấm mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông rốt cuộc muốn làm gì?”

Lúc này lão ăn mày mới cười he he nói: “Tôi chỉ là muốn chơi một trò chơi với các người mà thôi, nhưng mà chỉ có tôi và bố cậu thì cô đơn quá, vì vậy đặc biệt mời cậu đến tham gia”.

“Tôi sẽ lập tức gửi địa chỉ tới điện thoại của cậu, trong vòng hai mươi phút, cậu phải đến nơi. Nhớ kỹ, chỉ một mình cậu thôi, nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài nửa từ thì coi như trò chơi kết thúc. Cậu sẽ nhận được một đống thịt tươi, ha ha ha!”

Lão ăn mày phá lên cười rồi tắt video.

Cả người Tần Hạc run rẩy kịch liệt, đàn em bên cạnh vội vàng bước tới hỏi chuyện.

Cuối cùng Tần Hạc vẫn lựa chọn làm như lời lão ăn mày nói, bởi vì anh ta không thể để Tần Long Tượng xảy ra chút chuyện gì được!

“Mấy người tiếp tục tìm đi, tôi ra ngoài một chút”.

Tần Hạc một mình lái xe nhanh đến địa chỉ mà lão ăn mày gửi.

Địa điểm là một nhà xưởng bỏ hoang.

Tần Hạc đẩy cánh cửa sắt lốm đốm ra, một mùi ẩm mốc và dầu máy lập tức xộc thẳng vào lỗ mũi anh ta.

Bên trong tối đen như mực.

“Bố!”

Tần Hạc đứng ở cửa nhà xưởng hét vào bên trong.

Xoẹt!

Đúng lúc này, một tiếng xé trời đột nhiên vang lên.

Soạt!

Tiếp theo là một cơn đau nhói ở vai.

Cùng lúc đó, đèn trong xưởng đột nhiên bật sáng, lúc này Tần Hạc mới phát hiện ra một chiếc liềm gỉ đóng qua vai mình!

“Bố!”

Tần Hạc nhìn thấy Tần Long Tượng đang bị treo ở phía trước, đang chuẩn bị xông lên, đột nhiên bên trên truyền tới một giọng nói: “Cậu Tần, nếu cậu không muốn bố cậu thành đống thịt rữa thì biết điều tuân theo quy tắc của trò chơi đi”.

Nói xong chỉ nghe thấy ầm một tiếng, máy chém bên dưới Tần Long Tượng bắt đầu khởi động.

“Rốt cuộc ông muốn gì?”

Tần Hạc cố nén cơn đau dữ dội trên vai, giận dữ gầm lên với lão ăn mày đang ngồi cạnh lan can lầu hai.

Lão ăn mày ngồi trên lầu hai, một tay cầm sợi dây, tay còn lại cầm gà quay, phá lên cười: “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn mời cậu chơi một trò chơi mà thôi”.

“Quy tắc trò chơi rất đơn giản, chỉ cần cậu có thể vượt qua các cửa ải mà tôi thiết lập thì coi như cậu thắng”.

Tần Hạc lúc này đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng tính mạng của bố anh ta vẫn nằm trong tay người khác nên chỉ có thể kìm nén cảm xúc, cố gắng giữ cho mình lý trí: “Cửa ải là gì?”

Lão ăn mày nhe hàm răng ố vàng, cười nói: “Thế có phải nhanh không, chơi trò chơi vui biết bao, cửa ải đầu tiên rất đơn giản”.

“Gọi là báo hiếu, nhìn thấy bố của mình thì nhất định phải quỳ xuống đúng không, bây giờ cậu quỳ xuống, tiến về phía trước cho đến chỗ cái bàn gỗ nhỏ thì coi như là qua cửa một”.

Tần Hạc nhìn xuống, thấy mặt đất đầy mạt sắt sắc bén!

Nhưng lúc này anh ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn chặt răng quỳ xuống.

Mạt sắt sắc nhọn đâm thẳng vào đầu gối anh ta, cảm giác đau đớn không thể tả được.

Nhưng Tần Hạc chỉ có thể nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội rồi tiến lên từng bước.

Cuối cùng khi anh ta đến được chỗ cái bàn gỗ nhỏ, hai đầu gối của anh ta đã nát bét, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương bên trong!

“Cửa thứ hai là gì?”

Tần Hạc nghiến răng, dùng sức bám vào bàn để đứng lên.

Lúc này anh ta hoàn toàn không có thời gian để ý đến vết thương trên người, chỉ muốn nhanh chóng cứu được Tần Long Tượng.

“Ha ha ha ha, khá lắm, khá lắm. Có thể thấy được cậu là người rất hiếu thuận, cửa thứ nhất coi như thông qua!”

Lão ăn mày già cười nói: “Cửa thứ hai rất đơn giản. Đặt một bàn tay của cậu lên bàn, sau đó rút chiếc liềm trên vai ra và đâm vào tay”.

Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi.

Lưỡi liềm này đã đâm xuyên qua vai anh ta, một khi đột ngột rút ra nhất định sẽ mất máu rất nhanh, chưa kể bây giờ anh ta phải tiếp tục đâm vào tay mình nữa!

Nhưng lúc này anh ta không còn cách nào khác, chỉ đành đặt một tay lên bàn, tay còn lại cầm vào chuỗi liềm, nghiến răng rút mạnh ra!

Xì!

Máu chảy ra ngay lập tức, cơn đau này hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời.

Tần Hạc dùng sức chống đỡ để bản thân không bị gục ngã, sau đó lại nghiến răng, giơ cao lưỡi liềm lên, đâm mạnh vào bàn tay bên trái!

Xoẹt!

Bàn tay ngay lập tức bị xuyên thủng!

“Ha ha ha ha ha, khá lắm khá lắm, chúc mừng cậu, vượt qua cửa thứ hai!”

Lão ăn mày già ở trên tầng hai phá lên cười lớn: “Cửa thứ ba còn lại cũng là cửa cuối cùng!”

“Nhìn thấy cái vạc ở trước máy chém không?”

“Bên trong cái vạc đó có một đồng xu, chỉ cần cậu lấy được đồng xu đó ra thì coi như là qua cửa! À, đúng rồi, không được sử dụng bất kỳ dụng cụ nào hết, nếu không sẽ thua”.

Răng của Tần Hạc dường như sắp bị nghiền nát.

Cửa ải thứ ba này nghe có vẻ đơn giản, nhưng trong chiếc vạc đó đầy nước sôi!

Tần Long Tượng đang lơ lửng trên không tủng, tay chân đã bị lão ăn mày phế hết, miệng bị bịt chặt không thể nào phát ra âm thanh được chứ đừng nói là cử động.

Chỉ là nước mắt không ngừng chảy ra, khóe mắt tràn đầy đau thương, mí mắt không ngừng chớp như đang nói với Tần Hạc, đừng quan tâm ông ta, mau đi đi!
Chương 551: Tiểu Trân không sợ!

Tần Hạc lúc này đã bầm dập te tua, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.

Đối mặt với nước sôi trong nồi, Tần Hạc cắn răng, hung hăng thò một tay vào trong cái vạc.

Khi anh ta lấy được đồng xu bên trong ra, một cánh tay của anh ta đã bị bỏng hoàn toàn, thậm chí nhiều chỗ còn bị tróc da!

Nỗi đau chẳng khác gì địa ngục.

“Ha ha ha ha, lợi hại, lợi hại, thật sự không ngờ rằng lại bị cậu qua cửa ải dễ đến vậy”.

Lão ăn mày bật cười ha ha: “Yên tâm, tôi là một người giữ lời, nếu đã qua cửa rồi, tôi nhất định sẽ thưởng cho cậu”.

Nói xong lão ăn mày đột nhiên nới lỏng sợi dây trên tay.

Cơ thể Tần Long Tượng lập tức rơi xuống, trong nháy mắt đã bị hút vào trong máy nghiền, một đống thịt tươi đẫm máu trào ra từ cái lỗ bên cạnh.

“Bố!”

Tần Hạc gầm lên một tiếng vô cùng thương tâm: “Khốn kiếp, ông không giữ lời!”

Lão ăn mày cười nói: “Tôi đâu có không giữ lời, tôi chưa từng nói rằng khi cậu vượt qua cửa ải thì sẽ thả bố cậu ra”.

“Đống thịt nghiền này chính là phần thưởng cho cậu khi vượt qua cửa ải đấy, ha ha ha ha ha!”

Tần Hạc lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, muốn xông lên đánh lão ăn mày, nhưng mới đi được hai bước, anh ta đột nhiên ngã nhào xuống đất.

Cơ thể anh ta lúc này đến việc đi lại cũng không còn đủ sức nữa rồi.

Lão ăn mày nhảy từ trên tầng hai xuống, cười nói: “Yên tâm, tạm thời cậu chưa chết được đâu. Đợi sau khi trò chơi kết thúc tôi sẽ giúp bố con cậu đoàn tụ”.

Vừa nói vừa lấy điện thoại trong người Tần Hạc ra mở lịch sử cuộc gọi: “Anh Diệp này chính là Diệp Vĩnh Khang đúng không, he he, trò chơi tiếp tục”.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang đang vui vẻ ăn uống với Hạ Huyền Trúc ở nhà.

Hôm nay hiếm khi Hạ Huyền Trúc tan ca sớm, Diệp Vĩnh Khang đích thân xuống bếp, làm một bàn toàn đồ ăn ngon cho vợ.

Tiểu Trân thì đã ăn ở trường, vì vậy Trương Hoa Phương ở trên tầng kèm cô bé làm bài tập, cố ý cho đôi trẻ có không gian riêng tư một chút.

“Em làm gì vậy, bỏ xuống đi, dọn dẹp bát đĩa là chuyện mà em có thể làm được sao, bỏ xuống cho anh, đừng giành việc của anh nữa!”

Sau khi hai người vui vẻ dùng bữa xong, Hạ Huyền Trúc đứng dậy dọn dẹp bát đĩa một cách rất tự nhiên nhưng lại bị Diệp Vĩnh Khang kịch liệt ngăn lại.

Hạ Huyền Trúc không biết nên cười hay nên khóc: “Hai chúng ta không thể cùng nhau chia sẻ việc nhà hay sao?”

“Nhà chúng ta không có đạo lý này!”

Diệp Vĩnh Khang xua tay một cách bá đạo: “Nhà chúng ta, trong việc nhà anh có tiếng nói, em cứ ra sofa ngồi nghỉ đi”.

Nói xong Diệp Vĩnh Khang mới thu dọn bát đĩa đi vào trong phòng bếp rửa bát.

Hạ Huyền Trúc ngồi trên ghế sofa uống café, nghe thấy tiếng nước chảy trong bếp, khóe miệng tràn đầy hạnh phúc không thể che giấu được.

Tinh!

Đúng lúc này, di động trên bàn của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhận được một tin nhắn.

“Chồng à, anh có tin nhắn này, là Tần Hạc gửi đến”.

Hạ Huyền Trúc hét vào trong nhà bếp.

“Em mở ra xem anh ta nói gì”.

Giọng của Diệp Vĩnh Khang vọng ra từ nhà bếp.

Hạ Huyền Trúc mở tin nhắn ra, nhìn thấy một địa chỉ.

Vừa định nói cho Diệp Vĩnh Khang, đối phương đột nhiên gọi video tới.

“Chồng ơi, anh ấy gọi video tới”.

Hạ Huyền Trúc lại hét vào trong phòng bếp.

“Em nghe đi, xem anh ta nói gì”.

Diệp Vĩnh Khang vừa rửa bát vừa nói, Tần Hạc là bạn tốt của anh ở Giang Bắc, vì vậy anh ta khá thân thiết với Hạ Huyền Trúc, cho nên để Hạ Huyền Trúc nghe điện của anh ta cũng không phải chuyện cấm kỵ gì.

Hạ Huyền Trúc kết nối video, đang định nói nhưng đột nhiên phát hiện người trên màn hình không phải là Tần Hạc mà là một người đàn ông trông giống như ăn mày.

Người bên kia có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Hạ Huyền Trúc nhưng sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười đầy răng vàng: “Cô chính là cô Hạ à, ha ha, quả nhiên rất xinh đẹp, cậu Diệp quả là có phúc phận mà”.

Hạ Huyền Trúc bối rối hỏi: “Xin hỏi ông là? Tần Hạc đâu?”

Lão ăn mày bật cười nói: “Cậu ấy ở đây này”.

Nói xong xoay camera về một góc.

Khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, cô lập tức hét lên vì sợ hãi!

Chỉ thấy Tần Hạc bê bết máu, treo lơ lửng trên không trung, bên dưới là tiếng máy nghiền ầm ầm!

Bên cạnh máy nghiền còn có rất nhiều thịt băm!

“Có chuyện gì vậy!”

Diệp Vĩnh Khang nghe thấy tiếng hét lập tức lao ra khỏi phòng bếp.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, anh vô cùng kinh ngạc, tức giận nói: “Ông là ai?”

Lão ăn mày trong màn hình bật cười he he, nói: “Cậu Diệp, rất hân hạnh. Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi mời cậu cùng với vợ và con gái yêu quý của cậu đến đây cùng kết thúc một trò chơi”.

“Đương nhiên, nếu như cậu không tới, tôi sẽ tìm đến tận nơi, hơn nữa còn mang theo đống thịt của bạn cậu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau gói bánh bao ăn nhé ha ha ha”.

Diệp Vĩnh Khang nghiến răng nói: “Nghe đây, tôi không cần biết ông là ai, tốt nhất lập tức thả bạn của tôi ra!”

Lão ăn mày cười lớn: “Xem ra tính cách của cậu Diệp không được tốt lắm, tôi chỉ nói đến đây thôi”.

“Trong vòng hai mươi phút nữa, tôi muốn nhìn thấy cậu, cùng với vợ và con gái cậu đồng thời xuất hiện, nếu không, cho dù là vi phạm quy tắc trò chơi cũng sẽ bị trừng phạt. Hi vọng lát nữa cậu sẽ không khiến tôi thất vọng”.

Sau khi nói xong, lão ăn mày liền trực tiếp tắt video.

“Khốn kiếp!”

Diệp Vĩnh Khang bóp chặt nắm đấm tức giận, Tần Hạc trong video đang hấp hối, đống thịt băm ở bên cạnh máy nghiền chứng tỏ lão ăn mày không phải đang dọa dẫm!

“Huyền Trúc, Tần Hạc là bạn của anh, cho nên…”

Khi Diệp Vĩnh Khang mới nói được một nửa, Hạ Huyền Trúc vội vàng nói: “Đừng nói gì nữa, chỉ có hai mươi phút, hơn nữa em thấy dáng vẻ của Tần Hạc sắp không ổn rồi!”

Trong mắt Diệp Vĩnh Khang tràn đầy cảm động và cảm kích: “Vậy anh qua đó trước, em đợi ở nhà, yên tâm, anh nhất định sẽ bình an quay về!”

Nói xong Diệp Vĩnh Khang vội vàng lao ra ngoài.

“Mà này, vừa rồi người đó nói muốn em và Tiểu Trần cùng tới, nếu không ông ta sẽ…”

Hạ Huyền Trúc đột nhiên nhớ tới lời dặn của lão ăn mày.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang không quay đầu lại nói: “Tần Hạc là bạn của anh, anh nhất định sẽ tới đó cứu anh ta, nhưng anh sẽ không bao giờ để liên lụy đến em và Tiểu Trân”

Nói xong thân hình của Diệp Vĩnh Khang đã biến mất ở ngoài cửa.

Hạ Huyền Trúc vô cùng lo lắng, vừa lo cho Diệp Vĩnh Khang vừa lo cho Tần Hạc, nhưng trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Huyền Trúc nghiến răng nghiến lợi đi lên tầng hai, gọi Diệp Tiểu Trân qua một bên.

“Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ, muốn nói nhỏ với Tiểu Trân cái gì sao?”

Diệp Tiểu Trân chớp đôi mắt to long lanh.

Khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy đôi mắt trong veo của Diệp Tiểu Trân, trong lòng đau nhói nhưng vẫn đành nghiến răng nói: “Tiểu Trân, con nghe mẹ nói này, con có nhớ chú Tần không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi. Chú Tần đối xử với Tiểu Trân rất tốt, mua cho Tiểu Trân bao nhiêu là đồ chơi, còn đưa Tiểu Trân đi ăn KFC nữa”

Diệp Tiểu Trân chớp mắt đáp.

“Được rồi, bây giờ chú Tần đang gặp nguy hiểm, bố đang trên đường đi cứu chú Tần”.

“Nhưng lần này cần sự giúp đỡ của mẹ và Tiểu Trân, lát nữa chúng ta có thể gặp một số chuyện rất nguy hiểm, Tiểu Trân có sợ không?”

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Tiểu Trân hỏi.

“Tiểu Trân không sợ!”

Diệp Tiểu Trân siết chặt hai bàn tay trắng nõn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Con là con gái của bố, vì vậy con không sợ gì cả!”

“Được, vậy bây giờ mẹ sẽ đưa con đến đó. Con lên trên nói với bà rằng mẹ đưa con đi xem phim, đừng để lộ sơ hở nhé”.
Chương 552: Chúng ta là một gia đình

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang đanh lại, phóng xe với tốc độ cao, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lùng!

Trong mắt anh, Tần Hạc là một người tốt bụng và hòa nhã, đối xử với Diệp Vĩnh Khang rất thật lòng, mà Diệp Vĩnh Khang cũng coi anh ta là bạn của mình.

Lúc hai người tụ tập đều nói cười vui vẻ, nhưng khi thật sự có chuyện, họ nhất định sẽ dốc hết sức vì nhau.

Vừa rồi khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Hạc trong đoạn video, anh đã có động cơ giết người, cho dù đối phương là ai, hôm nay, nhất định phải chết!

Rất nhanh đã đến nhà máy bỏ hoang.

Đẩy hai cánh cửa sắt nham nhở, bên trong tối thui, nồng nặc mùi ẩm mốc xen lẫn mùi dầu máy.

Vù!

Thanh âm xé trời, một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ đột nhiên quét về phía Diệp Vĩnh Khang!

Bụp!

Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên, quật mạnh về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, lực đó bị quật ngược trở lại!

Soạt!

Cùng lúc đó, đèn xung quanh bật sáng kèm theo tiếng cười vang.

“Ha ha ha ha, thú vị đấy, lại có thể chặn được liềm bay của tôi, còn có thể phản công trong chốc lát, khá lắm, khá lắm, xem ra sức chiến đầu của cậu cũng phải tầm cỡ tôi đấy”.

Lão ăn mày ngồi trên tầng hai, một tay cầm chiếc liềm gỉ mà Diệp Vĩnh Khang quật lại, tay kia kéo sợi dây, nhe răng vàng ra cười toét miệng.

“Tốt nhất là ông nên thả bạn của tôi ra, tôi có thể cho ông chết dễ dàng một chút!”

Diệp Vĩnh Khang sắc mặt ảm đạm, lạnh lùng ngẩng đầu lên, Tần Hạc đang hấp hối, tiếng thở dốc phát ra, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đến, hai con ngươi trong mắt kịch liệt chuyển động, sắc mặt tràn đầy lo lắng.

Đúng lúc anh đang chuẩn bị nhân cơ hội cứu Tần Hạc xuống, lão ăn mày đột nhiên nới lỏng sợi dây trong tay: “Cậu Diệp, nếu như cậu không muốn bạn của mình xảy ra chuyện, tốt nhất đừng có hành động hấp tấp”.

“Có thể nhìn ra được cậu là cao thủ, nhưng trong khoảng cách này, chỉ cần tôi buông tay ra, tôi tin rằng bản thân cậu cũng không nắm chắc 100%”.

“Hơn nữa liềm bay trong tay tôi cũng không đủ để làm cậu bị thương, nhưng can thiệp một chút, làm cho cậu lỡ một ít thời gian thì không thành vấn đề”.

Diệp Vĩnh Khang đứng bất động tại chỗ, sắc mặt đanh lại.

Những lời lão ăn mày nói quả thực không sai, ở khoảng cách như này, anh hoàn toàn không nắm chắc 100% rằng khoảnh khắc lão ăn mày buông tay ra anh có thể cứu được Tần Hạc xuống.

Cộng thêm sự can thiệp của lão ăn mày thì phi liềm bay, khả năng chỉ còn chưa đến 1/10.

Diệp Vĩnh Khang sẽ không bao giờ mạo hiểm với tính mạng của Tần Hạc.

“Rốt cuộc ông muốn thế nào?”

Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, không nhìn ra được chút cảm xúc gợn sóng nào trên mặt, trong lúc quan trọng như này, anh nhất định phải cố hết sức để giữ bình tĩnh, sau đó từ từ tìm cơ hội.

Lão ăn mày nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Vĩnh Khang, tinh nghịch nói: “Vốn dĩ mời cậu qua đây là vì muốn chơi với cậu một trò chơi”.

“Nhưng quy tắc mà tôi đặt ra là cậu và vợ cùng con gái yêu quý của cậu cùng tới”.

“Tôi đã nói trước rằng nếu ít hơn một người xuất hiện trước mặt tôi thì sẽ coi là vi phạm quy tắc, phải chịu trừng phạt”.

Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng có liên lụy đến vợ con của tôi!”

“Xin lỗi, đó là luật của trò chơi”.

Lão ăn mày cười đùa nói: “Nếu cậu đã vi phạm luật chơi, cậu sẽ bị phạt, có hai hình phạt. Thứ nhất, để bạn của cậu lập tức biến thành đống thịt băm”.

“Thứ hai, cậu tự chặt đứt một tay một chân. Bây giờ cậu có thời gian mười giây để suy nghĩ, sau mười giây nếu cậu vẫn chưa đưa ra lựa chọn vậy thì tôi sẽ thả sợi dây trong tay”.

“Bây giờ bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…”

Theo sự đếm ngược của lão ăn mày, một lớp mồ hôi bắt đầu chảy ra trên trán Diệp Vĩnh Khang.

Thực ra với năng lực của mình, giết chết lão ăn mày không khó, nhưng tính mạng của Tần Hạc lại nằm trong tay đối phương, điều này khiến cho Diệp Vĩnh Khang trở nên vô cùng bị động.

Đối mặt với câu hỏi lựa chọn như vậy, bất kỳ ai cũng không biết nên lựa chọn thế nào.

“Ba, hai, một!”

Lão ăn mày đếm đến số cuối cùng, đang định buông tay, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hét lên: “Đợi đã, tôi chọn cái thứ hai”.

Lão ăn mày nghe xong phá lên cười: “Xem ra cậuDiệp đúng là người khôn ngoan. Đánh đổi một cánh tay và một chiếc chân lấy một mạng người quả thực rất hời, ha ha ha ha ha!”

“Nếu cậu Diệp đã lựa chọn vậy thì mời cậu Diệp lập tức ra tay, đương nhiên, thời gian cũng chỉ có mười giây. Ồ, ở bên cạnh cậu đã chuẩn bị sẵn cho cậu một cái rìu rồi đấy”.

Sau đó lão ăn mày lại bắt đầu đếm ngược.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nắm lấy cây rìu trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Không phải vì anh sợ chặt tay chân, trong quá trình chặt, chỉ cần anh tìm được phần chính xác thì sau khi chặt đi anh vẫn có thể nối lại được.

Điều anh lo lắng là khi anh chặt mất một tay một chân rồi thì liệu anh có còn là đối thủ của lão ăn mày này nữa không.

Hoặc nếu lão ăn mày này là người thất hứa vậy thì mọi thứ làm mất công rồi!

“Năm, bốn, ba…”

Đếm ngược đã vào phần cuối cùng.

Diệp Vĩnh Khang cuối cùng hạ quyết tâm, duỗi một cánh tay ra, nghiến răng nghiến lợi giơ rìu lên.

Nhưng anh không định thật sự chặt đứt cánh tay của mình, anh muốn cược một ván, anh liền ném cái rìu đi, sau đó lập tức di chuyển cơ thể về phía lão ăn mày với tốc độ nhanh nhất!

“Từ đã!”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên giọng phụ nữ.

“Ai cho em tới đây!”

Diệp Vĩnh Khang quay lại nhìn, không ngờ lại là Hạ Huyền Trúc dắt Tiểu Trân đi từ phía sau tới.

Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang, chỉ bình tĩnh đáp một câu: “Chúng ta là người một nhà”.

Nói xong Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu nói với lão ăn mày ngồi trên tầng hai: “Gia đình chúng tôi vẫn luôn giữ lời hứa, nói là cả gia đình tới thì nhất định sẽ tới!”

“Bây giờ chúng tôi đều ở đây rồi, ông muốn làm gì thì cứ nói thẳng đi!’

Diệp Vĩnh Khang cũng hất cằm bĩu môi nói: “Đúng vậy, chúng tôi không sợ đồ xấu xa như ông đâu, mau thả chú Tần của tôi xuống đi!”

Lão ăn mày ngẩn người ra, sau đó phá lên cười: “Ha ha ha ha, thú vị lắm, thú vị lắm, thật sự càng lúc càng vui rồi”.

“Nếu cả gia đình đã tới đủ vậy thì không vi phạm quy tắc trò chơi, cậu Diệp đương nhiên không phải chịu phạt nữa”.

“Tiếp theo, tôi sẽ bắt đầu công bố luật chơi. Cửa ải đầu tiên, yêu cầu ba người quỳ xuống, sau đó di chuyển đến chiếc bàn vuông nhỏ phía trước…”

“Đợi một chút!”

Lúc này, Hạ Huyền Trúc đột nhiên cắt ngang, ngẩng đầu nhìn lão ăn mày nói: “Tôi thấy trò chơi mà ông nói không vui chút nào”.

“Như vậy đi, đổi tôi làm con tin, ông thấy thế nào?”

Lão ăn mày sững sờ một lúc, còn chưa kịp nói gì, Hạ Huyền Trúc đã nói thêm: “Con tin trong tay ông hiện giờ cùng lắm chỉ là bạn của chồng tôi mà thôi”.

“Mà tôi là một người vợ, đứng trước sự lựa chọn như vậy, tôi nhất định sẽ ngăn cản chồng, làm sao có thể khiến anh ấy vì người ngoài mà mạo hiểm được”.

“Còn chồng tôi vẫn luôn nghe lời tôi, nhưng nếu đổi lại là tôi thì khác, chỉ cần tôi trở thành con tin, chồng tôi nhất định sẽ không phụ lòng ông, ông thấy thế nào?”

Lão ăn mày nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ánh mắt khẽ di chuyển, cười nói: “Ừ, có lý, có lý, ha ha ha ha!”

“Nhưng mà một mình cô thôi thì không đủ, cộng thêm con gái bảo bối của cô nữa, cô thấy thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom