Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 553: Kế hoạch của lão ăn mày
“Được!”
Hạ Huyền Trúc đồng ý mà không cần suy nghĩ.
“Huyền Trúc!”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày thật chặt, nhưng Hạ Huyền Trúc đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang khẽ mỉm cười.
Diệp Vĩnh Khang định mở miệng, nhìn thấy ánh mắt này của Hạ Huyền Trúc liền nuốt những lời muốn nói sau đó xuống.
Ánh mắt anh lúc này tràn đầy kích động, mặc dù hai người không ai nói gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt đã đủ để cung cấp đầy đủ thông tin rồi.
Khi Hạ Huyền Trúc dẫn Diệp Tiểu Trân lên tầng, Diệp Vĩnh Khang thậm chí không dặn dò câu nào, trong mắt chỉ có sự kiên định và tự tin.
“Tiểu Trân, có sợ không?”
Hạ Huyền Trúc vừa dắt tay Diệp Tiểu Trân vừa hỏi.
“Tiểu Trân không sợ, chúng ta là một gia đình!”
Trên mặt Diệp Tiểu Trân không có chút sợ hãi, đôi mắt to trong veo lóe lên vẻ kiên định giống hệt như bố mình.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười, lúc này, cô đã dẫn Diệp Tiểu Trân đến bên cạnh lão ăn mày.
“Hôi chết mất, sao ông mất vệ sinh vậy hả?”
Diệp Tiểu Trân bịt chiếc mũi nhỏ, phàn nàn với lão ăn mày với vẻ mặt chán ghét.
Lão ăn mày mỉm cười he he để lộ hàm răng vàng: “Cô nhóc, đây là mùi thơm nhất trên đời đấy, ha ha, có muốn ăn gà rán không?”
“Tôi không thèm ăn, ông vừa hôi vừa bẩn, còn là một kẻ khốn kiếp, tôi không thèm ăn đồ của ông!”
Diệp Tiểu Trân trợn trừng hai mắt, trên mặt tràn đầy khinh thường.
“Này, con nhóc con, sao không biết tốt xấu thế hả?”
Lão ăn mày tỏ ra không vui lắm.
“Ông nói chuyện chú ý một chút!”
Hạ Huyền Trúc không hề sợ hãi, nhìn lão ăn mày nói: “Con gái của tôi nói đúng, ông vừa bẩn vừa hôi, nói đi, muốn chúng tôi làm thế nào!”
Lão ăn mày cười nham hiểm nói: “Rất đơn giản, hai người qua đây trước”.
Trái tim Hạ Huyền Trúc khẽ run lên, nhưng vẫn nắm tay Diệp Tiểu Trân bước tới.
Lão ăn mày chỉ vào đầu sợ dây trên tay, mỉm cười nói: “Giao sợi dây cho cô”.
Hạ Huyền Trúc khẽ ngây ra, không ngờ rằng đối phương lại giao quyền chủ động cho cô.
Bây giờ vẫn chưa biết ông ta có ý đồ gì, vì vậy Hạ Huyền Trúc tỏ ra rất bình thường, vươn tay nhận lấy sợi dây từ lão ăn mày.
Chỉ là sức lực của cô yếu hơn rất nhiều so với lão ăn mày, dùng hai tay nắm chặt sợi dây, nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức mới có thể giữ vững được.
Đứng ở dưới lầu, Diệp Vĩnh Khang hạ hai tay xuống một các tự nhiên, giữ mọi tế bào trên cơ thể ở trạng thái thoải mái nhất, tập trung cao độ, chỉ cần phát hiện ra chút sơ hở của đối phương, anh sẽ lập tức tung ra đòn tấn công dữ dội nhất!
Lúc này mặc dù Hạ Huyền Trúc đang giữ dây, nhưng lão ăn mày ở cách cô quá gần, vì vậy Diệp Vĩnh Khang vẫn không dám manh động, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của lão ăn mày.
Mà tạm thời anh không thể đoán được lão ăn mày muốn làm gì.
Xoẹt!
Mãi cho đến khi tiếng cưa máy vang lên, mí mắt Diệp Vĩnh Khang mới mở ra, sau đó anh đã đại khái đoán được lão ăn mày muốn làm gì!
Lão ăn mày dùng hết sức treo một chiếc máy cưa lên một sợi dây, cách đầu của Hạ Huyền Trúc khoảng hai mét.
Ngay sau khi nhấn một công tắc, cưa máy bắt đầu từ từ rơi xuống đỉnh đầu của Hạ Huyền Trúc!
Ầm ầm!
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!
Lão ăn mày ra tay cực kỳ hung ác, cưa máy liên tục rơi xuống, Hạ Huyền Trúc chỉ có hai lựa chọn, hoặc là buông sợi dây trong tay ra rồi trốn thoát.
Hoặc là trơ mắt đứng nhìn cưa máy bổ đôi đầu của mình!
“Ha ha ha ha, cậu Diệp, tôi bắt đầu công bố luật chơi ngay bây giờ”.
Lão ăn mày cười nói: “Tôi nghĩ cậu nhất định đang rất muốn tôi xuống đó rồi đánh một trận với tôi, được rồi, tôi cho cậu toại nguyện”.
Nói xong lão ăn mày thực sự di chuyển cơ thể rồi nhảy xuống lầu.
Diệp Vĩnh Khang vui mừng khôn xiết trước hành động của đối phương, từ sức mạnh của liềm bay vừa rồi có thể thấy được rằng sức chiến đấu của lão ăn mày nhất định không phải là đối thủ của anh.
Lý do vì sao anh vẫn chưa hành động vì đối phương đang giữ con tin trong tay.
Bây giờ ông ta chủ động từ bỏ con tin, việc này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói thì dễ dàng hơn nhiều rồi!
Xoẹt!
Diệp Vĩnh Khang không thể chờ đợi được, lập tức chào hỏi đối phương.
Bởi vì liên quan đến an nguy của vợ con anh và Tần Hạc, vì vậy Diệp Vĩnh Khang không thể chậm trễ được, trực tiếp phát động đòn công kích mạnh nhất, muốn giết chết lão ăn mày trong thời gian ngắn nhất!
Tuy nhiên ngay khi bóng dáng của hai người chuẩn bị va chạm, cơ thể của lão ăn mày đột nhiên xoay tròn giữa không trung rồi bất ngờ đổi hướng.
Kết quả là đòn tấn công dữ dội của Diệp Vĩnh Khang ngay lập tức bị vô hiệu hóa.
Diệp Vĩnh Khang không đánh trúng nhưng anh không hề hoảng loạn chút nào mà lập tức đưa ra sự lựa chọn khác.
Từ bỏ công kích lão ăn mày, cơ thể lao nhanh về phía Hạ Huyền Trúc, chỉ cần có thể cứu bọn họ xuống, những việc tiếp theo sẽ không cần phải lo lắng gì nữa.
Soạt!
Đúng lúc này, một trận gió mạnh đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể cưỡng ép xoay người đổi hướng mới có thể tránh khỏi liềm bay của lão ăn mày.
Nhưng điều này làm chậm trễ tốc độ của Diệp Vĩnh Khang, cơ thể đang lao nhanh trong không trung bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.
Khoảnh khắc ngón chân tiếp đất, anh lại bật lên.
Tuy nhiên liềm bay của lão ăn mày lại tấn công, Diệp Vĩnh Khang trong lúc bất lực, buộc phải thay đổi phương hướng, lại vì tốc độ bị cản trở rồi rơi xuống.
Nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không vội vao lên trên nữa mà chuyển hướng, tấn công lão ăn mày!
Bởi vì chỉ cần lão ăn mày quấy nhiễu thì anh không thể nào thành công được, trước lúc đó buộc phải trừ khử lão!
Tuy nhiên khi anh chuẩn bị lao tới trước mặt đối phương, lão ăn mày lại lập tức chuồn mất!
Khi Diệp Vĩnh Khang chuyển hướng lên tầng hai, liềm bay của lão ăn mày lại sẽ lập tức tấn công!
Nhưng chỉ cần Diệp Vĩnh Khang đổi ý tấn công lão ăn mày, lão sẽ không vướng bận gì mà chỉ tập trung né tránh Diệp Vĩnh Khang!
Mí mắt Diệp Vĩnh Khang nháy liên tục!
Cái cưa máy treo trên đầu Hạ Huyền Trúc càng lúc càng gần, nhưng trước sự cản trở của lão ăn mày, anh lại lực bất tòng tâm!
Anh cũng cố gắng tấn công lão ăn mày bằng những vật thể như đá bay, nhưng mặc dù lực chiến đầu của lão không ra sao nhưng khả năng tránh né lại vô cùng linh hoạt cộng thêm việc nắm rõ trong tay vị trí của nhà máy bỏ hoang này nên mọi đòn tấn công hoàn toàn không có hiệu quả!
Lúc này, cưa máy cách đỉnh đầu của Hạ Huyền Trúc chưa đầy một mét!
Trán Diệp Vĩnh Khang lấm tấm mồ hôi, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực cùng tuyệt vọng như lúc này.
Hai tay Hạ Huyền Trúc nắm chặt lấy sợi dây, hoàn toàn không có ý định buông ra, hét lớn: “Chồng à, tiếp tục đi!”
Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, đột nhiên xoay người, lao về phía tầng hai.
Quả nhiên chiếc liềm bay của lão ăn mày lại lao tới.
Nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không lựa chọn tránh né!
Lúc này anh chỉ có thể để cơ thể chịu đòn chí mạng của liềm bay thì mới mong hóa giải được cưa máy!
“Đừng mà!”
Hạ Huyền Trúc cũng nhìn ra được Diệp Vĩnh Khang rốt cuộc muốn làm gì, lập tức sợ hãi hét lên một tiếng.
Trong nháy máy, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, chiếc cưa máy đột ngột dừng lại!
Hạ Huyền Trúc đồng ý mà không cần suy nghĩ.
“Huyền Trúc!”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày thật chặt, nhưng Hạ Huyền Trúc đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang khẽ mỉm cười.
Diệp Vĩnh Khang định mở miệng, nhìn thấy ánh mắt này của Hạ Huyền Trúc liền nuốt những lời muốn nói sau đó xuống.
Ánh mắt anh lúc này tràn đầy kích động, mặc dù hai người không ai nói gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt đã đủ để cung cấp đầy đủ thông tin rồi.
Khi Hạ Huyền Trúc dẫn Diệp Tiểu Trân lên tầng, Diệp Vĩnh Khang thậm chí không dặn dò câu nào, trong mắt chỉ có sự kiên định và tự tin.
“Tiểu Trân, có sợ không?”
Hạ Huyền Trúc vừa dắt tay Diệp Tiểu Trân vừa hỏi.
“Tiểu Trân không sợ, chúng ta là một gia đình!”
Trên mặt Diệp Tiểu Trân không có chút sợ hãi, đôi mắt to trong veo lóe lên vẻ kiên định giống hệt như bố mình.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười, lúc này, cô đã dẫn Diệp Tiểu Trân đến bên cạnh lão ăn mày.
“Hôi chết mất, sao ông mất vệ sinh vậy hả?”
Diệp Tiểu Trân bịt chiếc mũi nhỏ, phàn nàn với lão ăn mày với vẻ mặt chán ghét.
Lão ăn mày mỉm cười he he để lộ hàm răng vàng: “Cô nhóc, đây là mùi thơm nhất trên đời đấy, ha ha, có muốn ăn gà rán không?”
“Tôi không thèm ăn, ông vừa hôi vừa bẩn, còn là một kẻ khốn kiếp, tôi không thèm ăn đồ của ông!”
Diệp Tiểu Trân trợn trừng hai mắt, trên mặt tràn đầy khinh thường.
“Này, con nhóc con, sao không biết tốt xấu thế hả?”
Lão ăn mày tỏ ra không vui lắm.
“Ông nói chuyện chú ý một chút!”
Hạ Huyền Trúc không hề sợ hãi, nhìn lão ăn mày nói: “Con gái của tôi nói đúng, ông vừa bẩn vừa hôi, nói đi, muốn chúng tôi làm thế nào!”
Lão ăn mày cười nham hiểm nói: “Rất đơn giản, hai người qua đây trước”.
Trái tim Hạ Huyền Trúc khẽ run lên, nhưng vẫn nắm tay Diệp Tiểu Trân bước tới.
Lão ăn mày chỉ vào đầu sợ dây trên tay, mỉm cười nói: “Giao sợi dây cho cô”.
Hạ Huyền Trúc khẽ ngây ra, không ngờ rằng đối phương lại giao quyền chủ động cho cô.
Bây giờ vẫn chưa biết ông ta có ý đồ gì, vì vậy Hạ Huyền Trúc tỏ ra rất bình thường, vươn tay nhận lấy sợi dây từ lão ăn mày.
Chỉ là sức lực của cô yếu hơn rất nhiều so với lão ăn mày, dùng hai tay nắm chặt sợi dây, nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức mới có thể giữ vững được.
Đứng ở dưới lầu, Diệp Vĩnh Khang hạ hai tay xuống một các tự nhiên, giữ mọi tế bào trên cơ thể ở trạng thái thoải mái nhất, tập trung cao độ, chỉ cần phát hiện ra chút sơ hở của đối phương, anh sẽ lập tức tung ra đòn tấn công dữ dội nhất!
Lúc này mặc dù Hạ Huyền Trúc đang giữ dây, nhưng lão ăn mày ở cách cô quá gần, vì vậy Diệp Vĩnh Khang vẫn không dám manh động, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của lão ăn mày.
Mà tạm thời anh không thể đoán được lão ăn mày muốn làm gì.
Xoẹt!
Mãi cho đến khi tiếng cưa máy vang lên, mí mắt Diệp Vĩnh Khang mới mở ra, sau đó anh đã đại khái đoán được lão ăn mày muốn làm gì!
Lão ăn mày dùng hết sức treo một chiếc máy cưa lên một sợi dây, cách đầu của Hạ Huyền Trúc khoảng hai mét.
Ngay sau khi nhấn một công tắc, cưa máy bắt đầu từ từ rơi xuống đỉnh đầu của Hạ Huyền Trúc!
Ầm ầm!
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!
Lão ăn mày ra tay cực kỳ hung ác, cưa máy liên tục rơi xuống, Hạ Huyền Trúc chỉ có hai lựa chọn, hoặc là buông sợi dây trong tay ra rồi trốn thoát.
Hoặc là trơ mắt đứng nhìn cưa máy bổ đôi đầu của mình!
“Ha ha ha ha, cậu Diệp, tôi bắt đầu công bố luật chơi ngay bây giờ”.
Lão ăn mày cười nói: “Tôi nghĩ cậu nhất định đang rất muốn tôi xuống đó rồi đánh một trận với tôi, được rồi, tôi cho cậu toại nguyện”.
Nói xong lão ăn mày thực sự di chuyển cơ thể rồi nhảy xuống lầu.
Diệp Vĩnh Khang vui mừng khôn xiết trước hành động của đối phương, từ sức mạnh của liềm bay vừa rồi có thể thấy được rằng sức chiến đấu của lão ăn mày nhất định không phải là đối thủ của anh.
Lý do vì sao anh vẫn chưa hành động vì đối phương đang giữ con tin trong tay.
Bây giờ ông ta chủ động từ bỏ con tin, việc này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói thì dễ dàng hơn nhiều rồi!
Xoẹt!
Diệp Vĩnh Khang không thể chờ đợi được, lập tức chào hỏi đối phương.
Bởi vì liên quan đến an nguy của vợ con anh và Tần Hạc, vì vậy Diệp Vĩnh Khang không thể chậm trễ được, trực tiếp phát động đòn công kích mạnh nhất, muốn giết chết lão ăn mày trong thời gian ngắn nhất!
Tuy nhiên ngay khi bóng dáng của hai người chuẩn bị va chạm, cơ thể của lão ăn mày đột nhiên xoay tròn giữa không trung rồi bất ngờ đổi hướng.
Kết quả là đòn tấn công dữ dội của Diệp Vĩnh Khang ngay lập tức bị vô hiệu hóa.
Diệp Vĩnh Khang không đánh trúng nhưng anh không hề hoảng loạn chút nào mà lập tức đưa ra sự lựa chọn khác.
Từ bỏ công kích lão ăn mày, cơ thể lao nhanh về phía Hạ Huyền Trúc, chỉ cần có thể cứu bọn họ xuống, những việc tiếp theo sẽ không cần phải lo lắng gì nữa.
Soạt!
Đúng lúc này, một trận gió mạnh đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể cưỡng ép xoay người đổi hướng mới có thể tránh khỏi liềm bay của lão ăn mày.
Nhưng điều này làm chậm trễ tốc độ của Diệp Vĩnh Khang, cơ thể đang lao nhanh trong không trung bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.
Khoảnh khắc ngón chân tiếp đất, anh lại bật lên.
Tuy nhiên liềm bay của lão ăn mày lại tấn công, Diệp Vĩnh Khang trong lúc bất lực, buộc phải thay đổi phương hướng, lại vì tốc độ bị cản trở rồi rơi xuống.
Nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không vội vao lên trên nữa mà chuyển hướng, tấn công lão ăn mày!
Bởi vì chỉ cần lão ăn mày quấy nhiễu thì anh không thể nào thành công được, trước lúc đó buộc phải trừ khử lão!
Tuy nhiên khi anh chuẩn bị lao tới trước mặt đối phương, lão ăn mày lại lập tức chuồn mất!
Khi Diệp Vĩnh Khang chuyển hướng lên tầng hai, liềm bay của lão ăn mày lại sẽ lập tức tấn công!
Nhưng chỉ cần Diệp Vĩnh Khang đổi ý tấn công lão ăn mày, lão sẽ không vướng bận gì mà chỉ tập trung né tránh Diệp Vĩnh Khang!
Mí mắt Diệp Vĩnh Khang nháy liên tục!
Cái cưa máy treo trên đầu Hạ Huyền Trúc càng lúc càng gần, nhưng trước sự cản trở của lão ăn mày, anh lại lực bất tòng tâm!
Anh cũng cố gắng tấn công lão ăn mày bằng những vật thể như đá bay, nhưng mặc dù lực chiến đầu của lão không ra sao nhưng khả năng tránh né lại vô cùng linh hoạt cộng thêm việc nắm rõ trong tay vị trí của nhà máy bỏ hoang này nên mọi đòn tấn công hoàn toàn không có hiệu quả!
Lúc này, cưa máy cách đỉnh đầu của Hạ Huyền Trúc chưa đầy một mét!
Trán Diệp Vĩnh Khang lấm tấm mồ hôi, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực cùng tuyệt vọng như lúc này.
Hai tay Hạ Huyền Trúc nắm chặt lấy sợi dây, hoàn toàn không có ý định buông ra, hét lớn: “Chồng à, tiếp tục đi!”
Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, đột nhiên xoay người, lao về phía tầng hai.
Quả nhiên chiếc liềm bay của lão ăn mày lại lao tới.
Nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không lựa chọn tránh né!
Lúc này anh chỉ có thể để cơ thể chịu đòn chí mạng của liềm bay thì mới mong hóa giải được cưa máy!
“Đừng mà!”
Hạ Huyền Trúc cũng nhìn ra được Diệp Vĩnh Khang rốt cuộc muốn làm gì, lập tức sợ hãi hét lên một tiếng.
Trong nháy máy, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, chiếc cưa máy đột ngột dừng lại!
Bình luận facebook