• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 554: Công lao của Tiểu Trân

Sự thay đổi đột ngột này khiến cơ thể Diệp Vĩnh Khang choáng váng ngay lập tức, sau đó anh nhanh chóng xoay người, phản đòn về hướng ngược lại.

Mí mắt lão ăn mày nhảy loạn lên, sắc mặt thay đổi rõ rệt!

Rõ ràng lão không ngờ được cưa máy lại đột ngột dừng lại!

Nhưng càng tệ hơn nữa là lão vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang mặc kệ liềm bay, trực tiếp lao thẳng về phía tầng hai. Vì an toàn của bản thân nên lão cũng vội vàng theo sát Diệp Vĩnh Khang.

Khi cố gắng phi liềm vào người Diệp Vĩnh Khang, bản thân lão cũng tiến lên vài phần, vì vậy lúc này cơ thể của lão ở rất gần Diệp Vĩnh Khang!

Cộng thêm quán tính phóng nhanh về phía trước, lúc này không thể ép cơ thể vặn vẹo để chuyển hướng được!

Bụp bụp bụp bụp bụp!

Một loạt đòn đánh của Diệp Vĩnh Khang đập chính xác vào người lão ăn mày, cơ thể lão lập tức bay về phía sau như diều đứt dây, sau đó đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu từ miệng, mất năng lực chiến đấu ngay lập tức!

Sau khi giải tỏa được mối nguy hiểm do lão ăn mày đem lại, Diệp Vĩnh Khang lại nhanh chóng nhảy lên tầng hai, giơ tay đấm gãy chiếc máy cưa đang treo bên trên đầu Hạ Huyền Trúc!

Sau đó lao nhanh về phía trước cởi trói cho Tần Hạc đang hấp hối.

Cũng may Tần Hạc chỉ bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.

“Huyền Trúc, em trông chừng lão Tần, anh đi làm chút chuyện”.

Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang lóe lên sự u ám, chậm rãi rơi vào người lão ăn mày đang nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

Lão ăn mày này suýt chút nữa đã giết chết Tần Hạc, thậm chí còn suýt làm liên lụy đến vợ và con gái anh, đây đều là những người quan trọng nhất đối với Diệp Vĩnh Khang.

Vì vậy anh nhất định phải khiến lão ăn mày này chết một cách thê thảm nhất!

Hơn nữa anh cần biết rằng lão ăn mày này vì sao lại ra tay với họ.

Nhưng thật đáng tiếc, Diệp Vĩnh Khang vừa bước đến bên cạnh lão ăn mày, lão ăn mày vì bị thương quá nặng, đầu ngẹo sang một bên, chớp mắt đã không còn hơi thở rồi.

“Lần này hời cho ông đấy!”

Diệp Vĩnh Khang nắm chặt tay, thầm hối hận vì vừa rồi ra đòn quá mạnh đã khiến lão ăn mày được chết một cách dễ dàng như vậy.

“Vĩnh Khang”.

Hạ Huyền Trúc ở phía sau khẽ hét lên một tiếng, Diệp Vĩnh Khang quay người lại, hai người lập tức nhìn nhau mỉm cười, không cần nói nhiều lời, mọi thứ diễn ra trong im lặng.

Một nụ cười, một ánh mắt là đủ!

“Hừ, bố mẹ, hai người không thèm quan tâm đến con. Quả nhiên hai người mới là chân ái, con chỉ là ngoài ý muốn thôi!”

Lúc này, giọng nói tức giận của Diệp Tiểu Trân đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.

Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc sững sờ trong giây lát, lúc này mới nhận ra mình đã bỏ bê đứa con gái quý giá.

“Ôi, Tiểu Trân, xin lỗi con, xin lỗi con, là lỗi của bố mẹ, con làm sao có thể là ngoài ý muốn được, con là bảo bối yêu quý nhất của bố mẹ đấy”.

Hai vợ chồng vội vàng bước tới dỗ dành Tiểu Trân đang tức giận.

Diệp Tiểu Trân hậm hực hỏi: “Hừ, sao bố mẹ không hỏi, vì sao vừa nãy cưa máy lại dừng lại?”

Diệp Vĩnh Khang ngây ra: “Là do con làm à?”

“Không thì còn ai nữa!”

Diệp Tiểu Trân hất cằm lên.

“Hả?”

Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi: “Con làm thế nào vậy?”

Diệp Tiểu Trân nói: “Trực tiếp rút phích cắm ra không phải là được rồi sao?”

Hai vợ chồng ngẩn ra, sau đó lập tức phá lên cười.

Vừa rồi lo lắng đến mức bỏ qua cách đơn giản và trực tiếp nhất, may mà Tiểu Trân nghĩ ra.

“Tiểu Trân giỏi quá đi, lần này công lớn là của Tiểu Trân đấy!”

Diệp Vĩnh Khang tự hào bế Tiểu Trân lên.

Lần này đến cả người lớn cũng sợ vãi tè ra quần, nhưng con gái của anh từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, có thể nghĩ ra cách để cứu tất cả mọi người trong lúc cấp bách nhất.

Có được một cô con gái như vậy khiến Diệp Vĩnh Khang vô cùng hạnh phúc.

Trong bệnh viện.

Vết thương của Tần Hạc không nguy hiểm đến tính mạng, thể chất cũng tương đối tốt nên ngay sau đó đã tỉnh dậy trên giường bệnh.

“Lão Tần, bác sĩ nói anh không sao, nghỉ ngơi thêm một chút là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang thấy Tần Hạc tỉnh lại liền cười nói.

Sắc mặt Tần Hạc nghiêm trọng, hai tay nắm chặt: “Lão ăn mày kia đâu?”

Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Yên tâm, đã chết rồi”.

Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi, hai hàng nước mắt tuôn ra như vỡ đê.

“Anh sao vậy?”

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy biểu hiện của Tần Hạc có chút kỳ lạ, dù sao đi nữa anh ta cũng là một kẻ tàn nhẫn liếm máu mép dao, loại chuyện này sẽ không thể khiến cho anh ta suy sụp được.

Tần Hạc cũng không nói gì, chỉ không ngừng rơi nước mắt, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Anh Diệp, bố tôi… mất rồi”.

“Gì cơ?”

Ban đầu Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau khi phản ứng lại đột nhiên cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung!

Lúc nãy khi đến nhà máy bỏ hoang, anh nhìn thấy một đống thịt băm bên cạnh máy nghiền, chẳng lẽ…

Bụp!

Diệp Vĩnh Khang đấm mạnh một cái vào bức tường bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, xương cốt kêu răng rắc!

Mặc dù thường ngày anh thân thiết với Tần Hạc hơn, nhưng anh cũng coi Tần Long Tượng như một người bạn của mình.

Ở Giang Bắc, có rất nhiều chuyện đều là Tần Long Tượng thay anh giải quyết, hơn nữa Tần Long Tượng nhiệt tình phóng khoáng, một người sống sờ sờ như vậy lại bị người ta nghiền nát thành đống thịt!

“Anh có quen lão ăn mày đó không?”

Diệp Vĩnh Khang buộc bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, anh biết rằng bây giờ không phải lúc để tức giận.

Chuyện này anh luôn cảm thấy rất kỳ lạ, xem ra lão ăn mày không chỉ muốn nhắm vào hai bố con nhà họ Tần.

Khi gọi video, ông ta cố tình gọi đích danh bắt anh phải dắt theo cả vợ và con gái, cho thấy lão cũng nhắm vào cả anh.

Nhưng mà trước đây Diệp Vĩnh Khang chưa từng gặp lão ăn mày này chứ đừng nói rằng có thù oán gì đó, vậy thì vì sao đối phương lại ra tay với mình?

“Không quen biết, dù sao chưa từng gặp người như vậy ở Giang Bắc”.

Tần Hạc cũng lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng tôi nghe được giọng của lão khi nói chuyện, hình như có chút khẩu âm của Tây Hải”.

“Tây Hải?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, trong đầu chợt nghĩ đến một người, anh lập tức lấy điện thoại di động ra, ra ngoài bấm một dãy số.

“Ha ha, Vĩnh Khang à, vẫn khỏe chứ!”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một ông cụ.

Diệp Vĩnh Khang nói: “Bác Hải, tôi muốn hỏi thăm một người. Người này là lão ăn mày, tuổi khoảng từ năm mươi đến sáu mươi, vũ khí là một cái liềm gỉ, nói giọng Tây Hải, vì vậy tôi muốn nghe ngóng từ chỗ bác một chút”.

“Một cái liềm gỉ?”

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng vài giây: “Người đó có phải rất khỏi khinh công không?”

“Đúng rồi, khinh công của lão quả thực đã đạt đến trình độ hoàn mỹ. Bác biết người này à?”

Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói.

Bác Hải ở đầu dây bên kia nói: “Ừ, không những biết mà tôi còn biết người đó hiện giờ đang ở đâu”.

Diệp Vĩnh Khang nóng lòng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng nói chậm rãi của bác Hải truyền đến: “Sau đó… ôi, tôi già thật rồi, đầu óc sao bỗng nhiên không load được, sao lại đột nhiên không nhớ ra nhỉ?”

“Được rồi, coi như tôi nợ bác một ân tình!”

Diệp Vĩnh Khang hậm hực mắng một câu, cách một lớp màn hình cũng có thể nhìn thấy được bộ dạng cười gian xảo của bác Hải, trong lòng nghĩ ông già này thiệt một chút cũng không chịu, nghe ngóng thông tin của một người thôi mà cũng phải ra điều kiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom