Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 555: Người giật dây phía sau
“Ôi chao, tôi lại đột nhiên nhớ ra rồi!”
Ở đầu dây bên kia, bác Hải cười nói: “Cậu đừng cảm thấy thiệt, chuyện này ngoài tôi và một vài người nữa thì không có ai biết đâu đấy”.
“Người mà cậu nhắc tới đúng là đến từ Tây Hải, hai mươi năm trước từng là một nhân vật làm mưa làm gió ở đây. Bởi vì khinh công xuất sắc, biệt danh là lão dơi”.
“Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, lão đột nhiên biến mất không dấu vết, tất cả mọi người đều không biết tung tích của lão”.
“Nhưng mới năm ngoái, khi tôi tới thăm một bạn cũ ở Thượng Hỗ, vô tình nhìn thấy lão ăn mày, dáng vẻ trông rất giống lão dơi”.
“Tôi liền để ý theo dõi, sau khi nghe ngóng mới biết được rằng lão già này biến mất hai mươi năm vì muốn trốn kẻ thù của mình”.
“Giả làm lão ăn mày để che giấu thân phận, vô tình gặp được một cậu chủ trong một gia đình giàu có ở Thượng Hỗ, sau đó đã chi rất nhiều tiền để giúp lão giữ bí mật”.
“Mà tên của cậu chủ của gia tộc giàu có ấy, tôi nghĩ cậu đã từng nghe qua, đó chính là siêu sao nổi tiếng hiện giờ Lâm Đông, ha ha, chuyện này thú vị nhỉ…”
Bác Hải còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã tắt máy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng!
Lâm Đông!
Không ngờ lại là tên khốn nạn này!
Diệp Vĩnh Khang lúc này hối hận từ tận gan tủy. Lúc đó khi Hoàng Thử Lang nói ra nỗi lo lắng, đáng lẽ anh và Tần Hạc phải chú ý tới, nếu không đã không gây ra họa lớn ngày hôm nay, khiến cho Tần Long Tượng biến thành một đống thịt băm!
“Lão Tần, anh ở đây yên tâm nghỉ ngơi, tôi đi làm chút chuyện”.
Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng bệnh, nhìn Tần Hạc rồi bình tĩnh nói: “Chuyện của chú Tần, chuyện của anh, còn có chuyện của vợ con tôi, tôi nhất định sẽ tính toán rõ ràng!”
“Anh Diệp, là Lâm Đông sao?”
Tần Hạc không hề ngốc, rất nhanh đã nghĩ tới Lâm Đông.
Thấy Diệp Vĩnh Khang gật đầu, trong mắt Tần Hạc lập tức nổi lên sát khí lạnh lẽo: “Anh Diệp, tôi đi cùng anh, tôi phải tự tay… á!”
Tần Hạc đang nói chuyện kích động vô tình động đậy cơ thể, vết thương trên người rách ra, lập tức đau đớn rên rỉ.
“Lão Tần, hiện tại tình trạng sức khỏe của anh không tiện cử động, chuyện này cứ giao cho tôi là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nói.
“Anh Tần, anh Diệp!”
Lúc này, Hoàng Thử Lang nghe được tin tức vội vàng chạy từ bên ngoài vào, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này tôi nghĩ kỹ rồi, tám phần là do tên khốn Lâm Đông đó đứng sau giật dây!”
“Trên đường tới đây tôi đã phái người đi dò tung tích của tên khốn này. Hắn vẫn đang ở Giang Bắc, trong một trang viên tư nhân ở ngoại ô phía Bắc!”
“Anh Tần, chuyện này để tôi xử lý cho. Tần Gia đối với tôi ân trọng như núi, như cha mẹ tái sinh. Tôi phải băm vằm tên khốn đó ra thành trăm mảnh!”
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh gật đầu: “Lão Tần, tôi thấy Hoàng Thử Lang nói đúng. Cậu ta đi cũng đại diện cho anh, anh yên tâm ở đây dưỡng bệnh, đợi lát nữa khi quay về tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng!”
“Anh Diệp!”
Hai mắt Tần Hạc đỏ hoe, nghiến răng nói: “Tôi muốn tên khốn đó đau khổ cả đời!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.
Hai người rời khỏi bệnh viện, Hoàng Thử Lang đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi người nhưng lại bị Diệp Vĩnh Khang ngăn lại.
“Lâm Đông làm ra chuyện lớn như vậy, không những không bỏ chạy mà vẫn ở lại Giang Bắc chứng tỏ hắn rất tự tin”.
“Các cậu là sự tồn tại như thế nào ở Giang Bắc, chắc rằng hắn biết rất rõ. Nếu như đã lựa chọn ở lại chứng tỏ nhất định phải có lý do khiến hắn không sợ các cậu”.
“Vì vậy chuyện này bao nhiêu người không quan trọng. Người của cậu không cần đi, tôi gọi thêm hai người tới cùng đi với chúng ta là được rồi”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, sau đó lái xe thẳng đến địa chỉ trang viên tư nhân ở ngoại ô phía Bắc mà Hoàng Thử Lang đã nói.
“Lão Hoàng, bình tĩnh chút, không giống phong cách của cậu chút nào”.
Diệp Vĩnh Khang lái xe, nhìn Hoàng Thử Lang ngồi ở ghế phụ lái, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, khác hoàn toàn với bộ dạng cười nhăn nhở thường ngày của cậu ta.
“Anh Diệp, chuyện này tôi không bình tĩnh được”.
Hoàng Thử Lang vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Tôi mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ, tôi luôn coi anh Tần như anh ruột và Tần Gia như cha ruột của mình”.
“Vì họ, cho dù tôi bị chém ra thành nghìn mảnh, Hoàng Thử Lang tôi cũng sẽ không một lời oán trách”.
“Nhưng bây giờ, Tần Gia gặp phải hoạn nạn như vậy, đối với tôi mà nói, mẹ kiếp đây chính là mối thù giết cha. Tôi hận không thể lập tức cắn nát từng miếng thịt của thằng chó đó!”
Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Hoàng Thử Lang, trong lòng Diệp Vĩnh Khang cũng khá khó chịu.
Tuy rằng tình cảm giữa anh và Tần Long Tượng không sâu đậm như Hoàng Thử Lang và Tần Hạc, nhưng mất đi một người bạn cũng rất khó chịu, chưa kể còn bị mất đi một cách tàn nhẫn như vậy.
Chỉ là anh đã quen nhìn thấy quá nhiều sinh tử trên chiến trường, nên anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình tốt hơn những người khác, không có bất kỳ biểu hiện nào.
Kít!
Ngay khi họ chuẩn bị đến trang viên, một chiếc xe địa hình màu đen đột ngột vượt lên từ phía sau sau đó phanh gấp lại ở phía trước.
Hoàng Thử Lang đứng thẳng dậy theo bản năng, đưa một bàn tay ra sau eo một cách cảnh giác.
“Đừng căng thẳng, người của chúng ta”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, hạ cửa kính xuống, vẫy tay với chiếc xe địa hình trước mặt.
Hai người bước xuống xe, khi đi tới gần mới nhìn ra, hóa ra là hai người nông dân gầy gò, khô khan.
Hai người này không nói nhiều, chỉ mở cửa xe ra rồi ngồi vào phía sau.
“Anh Diệp, đây là…”
Hoàng Thử Lang tỏ vẻ khó hiểu.
Diệp Vĩnh Khang tiếp tục điều khiển xe đi về phía trước, cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ”.
“Không phải cậu muốn báo thù sao, đợi lát nữa chuyện này tôi sẽ giao cho cậu xử lý. Hai người bạn này của tôi tạm thời giao cho cậu chỉ huy”.
“Chuyện này…”
Đầu óc Hoàng Thử Lang mơ hồ, anh Diệp nói rằng gọi người tới giúp đỡ, nhưng hai người nông dân chân chất này thì có thể làm nên trò trống gì?
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, không giải thích quá nhiều, chỉ tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Một lúc sau đã đến cổng sơn trang.
Sơn trang này không lớn, không kinh doanh, là kiểu tư nhân, thường ngày cung cấp nơi nghỉ dưỡng cho những nhân vật có thân phận đặc biệt.
Hơi kỳ lạ là không có lính canh, thậm chí cổng lớn còn bị che khuất.
“Không lẽ là nhầm à?”
Hoàng Thử Lang cau mày lẩm bẩm, cho dù thần kinh của Lâm Đông có vững đi chăng nữa thì sau khi làm chuyện lớn như vậy, đến một chút phòng bị hắn cũng không làm chứ.
“Không sai đâu, tôi ở đây”.
Lúc này, giọng nói của Lâm Đông đột nhiên truyền ra từ bên trong.
Nghe thấy giọng nói này Hoàng Thử Lang lập tức nổi giận lôi đình, rút con dao nhọn sau lưng, đạp mạnh vào cửa rồi xông vào.
“Lâm Đông, mẹ thằng chó…”
Hoàng Thử Lang chửi được một nửa, giọng nói đột ngột dừng lại.
Bởi vì phía trước cậu ta xuất hiện một họng súng đen sì.
Chủ nhân của họng súng đó là một thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, mặc một bộ vest sáng màu, dung mạo hiền lành, nhưng trong mắt lại là sát khí lạnh lùng!
Lâm Đông ngồi bên cạnh cười tinh nghịch với Hoàng Thử Lang: “Nếu anh muốn tán gẫu, tôi có thể nói chuyện với anh một lát, còn nếu anh không muốn nói chuyện thì tôi cũng có thể cho anh được toại nguyện bất cứ lúc nào”.
“Đối mặt với họng súng đen sì, Hoàng Thử Lang có vẻ hơi do dự, cậu ta vì báo thù nhất định sẽ không sợ chết, nhưng điều đó không có nghĩa là chết một cách vô ích.
“Lão Hoàng, bỏ dao xuống trước, không vội, đợi giải quyết xong từng khoản rồi tính tiếp”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang cũng chậm rãi đi tới.
Ở đầu dây bên kia, bác Hải cười nói: “Cậu đừng cảm thấy thiệt, chuyện này ngoài tôi và một vài người nữa thì không có ai biết đâu đấy”.
“Người mà cậu nhắc tới đúng là đến từ Tây Hải, hai mươi năm trước từng là một nhân vật làm mưa làm gió ở đây. Bởi vì khinh công xuất sắc, biệt danh là lão dơi”.
“Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, lão đột nhiên biến mất không dấu vết, tất cả mọi người đều không biết tung tích của lão”.
“Nhưng mới năm ngoái, khi tôi tới thăm một bạn cũ ở Thượng Hỗ, vô tình nhìn thấy lão ăn mày, dáng vẻ trông rất giống lão dơi”.
“Tôi liền để ý theo dõi, sau khi nghe ngóng mới biết được rằng lão già này biến mất hai mươi năm vì muốn trốn kẻ thù của mình”.
“Giả làm lão ăn mày để che giấu thân phận, vô tình gặp được một cậu chủ trong một gia đình giàu có ở Thượng Hỗ, sau đó đã chi rất nhiều tiền để giúp lão giữ bí mật”.
“Mà tên của cậu chủ của gia tộc giàu có ấy, tôi nghĩ cậu đã từng nghe qua, đó chính là siêu sao nổi tiếng hiện giờ Lâm Đông, ha ha, chuyện này thú vị nhỉ…”
Bác Hải còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã tắt máy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng!
Lâm Đông!
Không ngờ lại là tên khốn nạn này!
Diệp Vĩnh Khang lúc này hối hận từ tận gan tủy. Lúc đó khi Hoàng Thử Lang nói ra nỗi lo lắng, đáng lẽ anh và Tần Hạc phải chú ý tới, nếu không đã không gây ra họa lớn ngày hôm nay, khiến cho Tần Long Tượng biến thành một đống thịt băm!
“Lão Tần, anh ở đây yên tâm nghỉ ngơi, tôi đi làm chút chuyện”.
Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng bệnh, nhìn Tần Hạc rồi bình tĩnh nói: “Chuyện của chú Tần, chuyện của anh, còn có chuyện của vợ con tôi, tôi nhất định sẽ tính toán rõ ràng!”
“Anh Diệp, là Lâm Đông sao?”
Tần Hạc không hề ngốc, rất nhanh đã nghĩ tới Lâm Đông.
Thấy Diệp Vĩnh Khang gật đầu, trong mắt Tần Hạc lập tức nổi lên sát khí lạnh lẽo: “Anh Diệp, tôi đi cùng anh, tôi phải tự tay… á!”
Tần Hạc đang nói chuyện kích động vô tình động đậy cơ thể, vết thương trên người rách ra, lập tức đau đớn rên rỉ.
“Lão Tần, hiện tại tình trạng sức khỏe của anh không tiện cử động, chuyện này cứ giao cho tôi là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nói.
“Anh Tần, anh Diệp!”
Lúc này, Hoàng Thử Lang nghe được tin tức vội vàng chạy từ bên ngoài vào, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này tôi nghĩ kỹ rồi, tám phần là do tên khốn Lâm Đông đó đứng sau giật dây!”
“Trên đường tới đây tôi đã phái người đi dò tung tích của tên khốn này. Hắn vẫn đang ở Giang Bắc, trong một trang viên tư nhân ở ngoại ô phía Bắc!”
“Anh Tần, chuyện này để tôi xử lý cho. Tần Gia đối với tôi ân trọng như núi, như cha mẹ tái sinh. Tôi phải băm vằm tên khốn đó ra thành trăm mảnh!”
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh gật đầu: “Lão Tần, tôi thấy Hoàng Thử Lang nói đúng. Cậu ta đi cũng đại diện cho anh, anh yên tâm ở đây dưỡng bệnh, đợi lát nữa khi quay về tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng!”
“Anh Diệp!”
Hai mắt Tần Hạc đỏ hoe, nghiến răng nói: “Tôi muốn tên khốn đó đau khổ cả đời!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.
Hai người rời khỏi bệnh viện, Hoàng Thử Lang đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi người nhưng lại bị Diệp Vĩnh Khang ngăn lại.
“Lâm Đông làm ra chuyện lớn như vậy, không những không bỏ chạy mà vẫn ở lại Giang Bắc chứng tỏ hắn rất tự tin”.
“Các cậu là sự tồn tại như thế nào ở Giang Bắc, chắc rằng hắn biết rất rõ. Nếu như đã lựa chọn ở lại chứng tỏ nhất định phải có lý do khiến hắn không sợ các cậu”.
“Vì vậy chuyện này bao nhiêu người không quan trọng. Người của cậu không cần đi, tôi gọi thêm hai người tới cùng đi với chúng ta là được rồi”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, sau đó lái xe thẳng đến địa chỉ trang viên tư nhân ở ngoại ô phía Bắc mà Hoàng Thử Lang đã nói.
“Lão Hoàng, bình tĩnh chút, không giống phong cách của cậu chút nào”.
Diệp Vĩnh Khang lái xe, nhìn Hoàng Thử Lang ngồi ở ghế phụ lái, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, khác hoàn toàn với bộ dạng cười nhăn nhở thường ngày của cậu ta.
“Anh Diệp, chuyện này tôi không bình tĩnh được”.
Hoàng Thử Lang vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Tôi mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ, tôi luôn coi anh Tần như anh ruột và Tần Gia như cha ruột của mình”.
“Vì họ, cho dù tôi bị chém ra thành nghìn mảnh, Hoàng Thử Lang tôi cũng sẽ không một lời oán trách”.
“Nhưng bây giờ, Tần Gia gặp phải hoạn nạn như vậy, đối với tôi mà nói, mẹ kiếp đây chính là mối thù giết cha. Tôi hận không thể lập tức cắn nát từng miếng thịt của thằng chó đó!”
Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Hoàng Thử Lang, trong lòng Diệp Vĩnh Khang cũng khá khó chịu.
Tuy rằng tình cảm giữa anh và Tần Long Tượng không sâu đậm như Hoàng Thử Lang và Tần Hạc, nhưng mất đi một người bạn cũng rất khó chịu, chưa kể còn bị mất đi một cách tàn nhẫn như vậy.
Chỉ là anh đã quen nhìn thấy quá nhiều sinh tử trên chiến trường, nên anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình tốt hơn những người khác, không có bất kỳ biểu hiện nào.
Kít!
Ngay khi họ chuẩn bị đến trang viên, một chiếc xe địa hình màu đen đột ngột vượt lên từ phía sau sau đó phanh gấp lại ở phía trước.
Hoàng Thử Lang đứng thẳng dậy theo bản năng, đưa một bàn tay ra sau eo một cách cảnh giác.
“Đừng căng thẳng, người của chúng ta”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, hạ cửa kính xuống, vẫy tay với chiếc xe địa hình trước mặt.
Hai người bước xuống xe, khi đi tới gần mới nhìn ra, hóa ra là hai người nông dân gầy gò, khô khan.
Hai người này không nói nhiều, chỉ mở cửa xe ra rồi ngồi vào phía sau.
“Anh Diệp, đây là…”
Hoàng Thử Lang tỏ vẻ khó hiểu.
Diệp Vĩnh Khang tiếp tục điều khiển xe đi về phía trước, cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ”.
“Không phải cậu muốn báo thù sao, đợi lát nữa chuyện này tôi sẽ giao cho cậu xử lý. Hai người bạn này của tôi tạm thời giao cho cậu chỉ huy”.
“Chuyện này…”
Đầu óc Hoàng Thử Lang mơ hồ, anh Diệp nói rằng gọi người tới giúp đỡ, nhưng hai người nông dân chân chất này thì có thể làm nên trò trống gì?
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, không giải thích quá nhiều, chỉ tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Một lúc sau đã đến cổng sơn trang.
Sơn trang này không lớn, không kinh doanh, là kiểu tư nhân, thường ngày cung cấp nơi nghỉ dưỡng cho những nhân vật có thân phận đặc biệt.
Hơi kỳ lạ là không có lính canh, thậm chí cổng lớn còn bị che khuất.
“Không lẽ là nhầm à?”
Hoàng Thử Lang cau mày lẩm bẩm, cho dù thần kinh của Lâm Đông có vững đi chăng nữa thì sau khi làm chuyện lớn như vậy, đến một chút phòng bị hắn cũng không làm chứ.
“Không sai đâu, tôi ở đây”.
Lúc này, giọng nói của Lâm Đông đột nhiên truyền ra từ bên trong.
Nghe thấy giọng nói này Hoàng Thử Lang lập tức nổi giận lôi đình, rút con dao nhọn sau lưng, đạp mạnh vào cửa rồi xông vào.
“Lâm Đông, mẹ thằng chó…”
Hoàng Thử Lang chửi được một nửa, giọng nói đột ngột dừng lại.
Bởi vì phía trước cậu ta xuất hiện một họng súng đen sì.
Chủ nhân của họng súng đó là một thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt, mặc một bộ vest sáng màu, dung mạo hiền lành, nhưng trong mắt lại là sát khí lạnh lùng!
Lâm Đông ngồi bên cạnh cười tinh nghịch với Hoàng Thử Lang: “Nếu anh muốn tán gẫu, tôi có thể nói chuyện với anh một lát, còn nếu anh không muốn nói chuyện thì tôi cũng có thể cho anh được toại nguyện bất cứ lúc nào”.
“Đối mặt với họng súng đen sì, Hoàng Thử Lang có vẻ hơi do dự, cậu ta vì báo thù nhất định sẽ không sợ chết, nhưng điều đó không có nghĩa là chết một cách vô ích.
“Lão Hoàng, bỏ dao xuống trước, không vội, đợi giải quyết xong từng khoản rồi tính tiếp”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang cũng chậm rãi đi tới.
Bình luận facebook