Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 609: Đến viếng đột ngột
“Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết”.
Người thấy lợi quên nghĩa, ham sống sợ chết như Lục Điền không cần tốn nhiều công sức, cứ dùng hết mọi cách là được.
“Cô chủ, chuyện này đều do Kiều Tử Phi sai bảo, thật ra tôi không muốn đâu nhưng cậu ta đe dọa tôi… A!”
Lục Điền chưa nói hết, Diệp Vĩnh Khang bỗng tăng thêm sức nói: “Nếu còn nói thêm một câu giả dối hoặc quá trớn thì tôi sẽ bẻ gãy từng khúc xương của anh đấy”.
“Đừng, tôi nói mà!”
Lục Điền đau đến mức đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, vội nói: “Kiều Tử Phi cho tôi một khoản tiền, còn hứa sau khi tôi làm xong việc sẽ để tôi làm quản gia cho nhà họ Kiều, còn đe dọa tôi rằng… tôi đảm bảo không nói dối, cậu ta đã dọa tôi thật”.
“Cậu ta dọa nếu tôi không làm theo những gì cậu ta nói thì cậu ta sẽ khiến tôi chết rất khó coi”.
“Sáng hôm nay Tiểu Kiệt đang định đến sân bay đón cô, Kiều Tử Phi bỗng tìm cớ gạt cậu ta xuống phòng dưới tầng hầm, sau đó lấy dây thừng siết chết cậu ta”.
“Sau đó bảo tôi đi đón cô thay Tiểu Kiệt, chuyện sau đó thì cô cũng biết rồi, sợi dây đó cũng là để hãm hại cô nên đã dặn người mua từ Bắc Mông về trước đó”.
“Thật ra lúc cô cầm sợ dây thừng đó, gia chủ Kiều đã bị Kiểu Tử Phi siết chết”.
“Kế hoạch ban đầu là tìm cớ bắn chết cô tại hiện trường vụ án, nhưng không ngờ anh Diệp là một cao nhân, đã để hai người chạy thoát”.
“Kiều Tử Phi chỉ đành tạm thay đổi kế hoạch, tang lễ của gia chủ Kiều được dời sang sáng ngày mai, cũng có ý định kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Kiều tại tang lễ.
“Chỉ cần cậu ta ngồi vững ở vị trí này, rồi thêm mắm dặm muối trong nội bộ, đến lúc đó cô chủ có mọc thêm một nghìn cái miệng cũng không thể minh oan được”.
Nghe Lục Điền nói xong, Diệp Vĩnh Khang lại lạnh nhạt nói: “Vậy anh có biết tiếp theo nên làm sao không?”
“Biết, biết!”
Lục Điền vội nói: “Tôi nhất định sẽ phối hợp các hai người, vạch trần âm mưu của Kiều Tử Phi trước mặt nhiều người ở tang lễ ngày mai”.
“Ừ, xem như anh vẫn sáng suốt”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang nhấc chân đi sang chỗ khác, sau đó vỗ nhẹ vào trên đầu Lục Điền, Lục Điền bất chợt ngất đi.
“Bà Vương, hai tên bắt cóc đó và Lục Điền đủ để lật ngược bàn tính của Kiều Tử Phi vào tang lễ ngày mai”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười với Kiều Tử Huyên.
Nhưng Kiều Tử Huyên vẫn tỏ ra rất ngờ vực: “Bên bà Vương không có chuyện gì, nhưng tôi vẫn lo Lục Điền thay đổi thất thường, không chừng ngày mai sẽ lại xoay lưng lại với chúng ta”.
“Chắc chắn rồi, không thể tin lời nói của kẻ hèn hạ”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Thế nên chúng ta phải cho hắn một lý do để hắn không dám có ý nghĩ khác”.
Kiều Tử Huyên khẽ nhíu mày: “Là sao?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Ngày mai cô sẽ biết thôi”.
Kiều Tử Huyên vẫn cảm thấy không ổn lắm, lại hỏi: “Dù là chứng cứ xác thực nhưng bây giờ nhà họ Kiều đã có rất nhiều người đứng về phe Kiều Tử Phi, nếu ngày mai chúng ta xuất hiện ở tang lễ thì rất có thể cậu ta sẽ không cho chúng ta có cơ hội lên tiếng”.
Với câu hỏi của Kiều Tử Huyên, Diệp Vĩnh Khang vẫn mỉm cười lặp lại: “Ngày mai cô sẽ biết thôi”.
Ngày hôm sau.
Hai giờ chiều.
Tang lễ của ông Kiều được tổ chức đúng giờ tại một nghĩa trang cao cấp ở ngoại ô.
Kiều Tử Phi khóc đến độ như xé nát tâm can, thậm chí gần như khóc đến ngất, những người không biết chuyện có mặt ở đó đều cảm động bởi lòng hiếu thảo của Kiều Tử Phi, không ít người vành mắt đỏ hoe.
“Bố yên tâm, con nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn bà độc ác Kiều Tử Huyên này”.
“Dù chị ta có trốn ở góc biển nào, con cũng sẽ bắt chị ta về, tự tay báo thù cho bố”.
“Bố, là con bất hiếu, con không bảo vệ tốt cho bố, con có lỗi”.
Kiều Tử Phi khoác lên chiếc áo mang tên hiếu thảo quỳ trước mộ ông cụ Kiều, nước mắt nước mũi giàn giụa khiến người có mặt ở đó không khỏi động lòng.
Gia tộc lớn như nhà họ Kiều thì dĩ nhiên tang lễ của ông cụ Kiều có rất nhiều người đến, ngoài người nhà họ Kiều, hầu như những người có tiếng ở Ninh Bắc đều đến đông đủ.
Mà trong kế hoạch Kiều Tử Phi cũng là như thế, có vài lời phải nói trước mặt đám người này, như thế mới có thể gạt được sự tin tưởng của họ, từ đó được họ ủng hộ, để bản thân hắn ngồi vững ở vị trí gia chủ nhà họ Kiều này.
“Cậu chủ, cậu đừng đau lòng quá, ông Kiều đã ra đi, mọi người cũng rất đau lòng nhưng nhà họ Kiều không thể một ngày vắng chủ, điều quan trọng nhất lúc này là cậu phải đứng dậy gánh trọng trách này, nhà họ Kiều chúng ta không thể loạn được”.
Lúc này một đội trưởng của đội hộ vệ nhà họ Kiều bị Kiều Tử Phi mua chuộc vội vàng bước đến tỏ vẻ như mình rất quan tâm.
Hắn vừa khẽ vỗ lưng Kiều Tử Phi vừa đè thấp giọng nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, đội trưởng hộ vệ đã bị tôi bỏ thuốc ngất ở phòng dưới tầng hầm, bây giờ đội hộ vệ đều nghe chỉ thị của tôi”.
Hắn nói rất nhỏ, chỉ có Kiều Tử Phi có thể nghe thấy.
“Anh nói đúng, bây giờ tôi nên vực dậy tinh thần”.
Hai mắt Kiều Tử Phi đỏ hoe, từ từ xoay người lại hít sâu vào mấy cái rồi mới nhìn mọi người nói: “Các chú, các bác, các vị tiền bối và tất cả người nhà họ Kiều”.
“Nhà họ Kiều gặp phải biến cố lớn như vậy khiến tôi rất đau lòng, càng khiến nhà họ Kiều lấy làm hổ thẹn”.
“Bố tôi ra đi khiến tôi cảm thấy đau như cắt từng đoạn ruột, nhưng tôi phải vực dậy tinh thần để gánh vác trọng trách nặng nề này, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bố tôi, tôi sẽ hết mình để vực dậy nhà họ Kiều”.
“Hôm nay, tôi xin tuyên bố với các vị, tôi sẽ tạm thời kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Kiều, dẫn dắt nhà họ Kiều, đợi sau khi tình hình ổn định sẽ có kế hoạch tiếp theo…”
Ngay khi Kiều Tử Phi vừa nói được một nửa, cách đó không xa vang lên một giọng nói.
“Ồ, xem ra cậu Kiều hết sức chân thành, thế mà lúc này lại chủ động gánh vác trọng trách vị trí gia chủ, quả là khiến mọi người bái phục”.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy người nói là một tên mập mặc đồ vest màu đen, đeo kính râm, tóc chải kiểu phân ngôi giữa.
Người đàn ông mập đó ngậm điếu thuốc, hất cằm, thần thái cực kỳ kiêu ngạo.
“Anh là ai?”
Kiều Tử Phi trầm giọng quát.
Người đàn ông đó nhún vai, híp mắt nói: “Cậu đoán xem”.
Kiều Tử Phi sửng sốt, bỗng tức giận nói: “Người đâu, bắt anh ta ra ngoài cho tôi”.
“Này, đừng chứ!”
Người đàn ông vội nói: “Hôm nay tôi đến là muốn đến cúng tế gia chủ Kiều cùng mấy người anh em của tôi, các cậu không thể đuổi chúng tôi đi chứ”.
Nói rồi khu nghĩa trang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập nhưng rất có lực.
Mọi người nhìn sang thì thấy ít nhất hơn một trăm người mặc đồ vest đen, cao gầy thấp bé gì cũng có sải bước đi về phía này.
Khí chất của đám người này rất mạnh, những nơi họ lướt qua người bên cạnh vô thức nhường đường cho họ.
Người thấy lợi quên nghĩa, ham sống sợ chết như Lục Điền không cần tốn nhiều công sức, cứ dùng hết mọi cách là được.
“Cô chủ, chuyện này đều do Kiều Tử Phi sai bảo, thật ra tôi không muốn đâu nhưng cậu ta đe dọa tôi… A!”
Lục Điền chưa nói hết, Diệp Vĩnh Khang bỗng tăng thêm sức nói: “Nếu còn nói thêm một câu giả dối hoặc quá trớn thì tôi sẽ bẻ gãy từng khúc xương của anh đấy”.
“Đừng, tôi nói mà!”
Lục Điền đau đến mức đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, vội nói: “Kiều Tử Phi cho tôi một khoản tiền, còn hứa sau khi tôi làm xong việc sẽ để tôi làm quản gia cho nhà họ Kiều, còn đe dọa tôi rằng… tôi đảm bảo không nói dối, cậu ta đã dọa tôi thật”.
“Cậu ta dọa nếu tôi không làm theo những gì cậu ta nói thì cậu ta sẽ khiến tôi chết rất khó coi”.
“Sáng hôm nay Tiểu Kiệt đang định đến sân bay đón cô, Kiều Tử Phi bỗng tìm cớ gạt cậu ta xuống phòng dưới tầng hầm, sau đó lấy dây thừng siết chết cậu ta”.
“Sau đó bảo tôi đi đón cô thay Tiểu Kiệt, chuyện sau đó thì cô cũng biết rồi, sợi dây đó cũng là để hãm hại cô nên đã dặn người mua từ Bắc Mông về trước đó”.
“Thật ra lúc cô cầm sợ dây thừng đó, gia chủ Kiều đã bị Kiểu Tử Phi siết chết”.
“Kế hoạch ban đầu là tìm cớ bắn chết cô tại hiện trường vụ án, nhưng không ngờ anh Diệp là một cao nhân, đã để hai người chạy thoát”.
“Kiều Tử Phi chỉ đành tạm thay đổi kế hoạch, tang lễ của gia chủ Kiều được dời sang sáng ngày mai, cũng có ý định kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Kiều tại tang lễ.
“Chỉ cần cậu ta ngồi vững ở vị trí này, rồi thêm mắm dặm muối trong nội bộ, đến lúc đó cô chủ có mọc thêm một nghìn cái miệng cũng không thể minh oan được”.
Nghe Lục Điền nói xong, Diệp Vĩnh Khang lại lạnh nhạt nói: “Vậy anh có biết tiếp theo nên làm sao không?”
“Biết, biết!”
Lục Điền vội nói: “Tôi nhất định sẽ phối hợp các hai người, vạch trần âm mưu của Kiều Tử Phi trước mặt nhiều người ở tang lễ ngày mai”.
“Ừ, xem như anh vẫn sáng suốt”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang nhấc chân đi sang chỗ khác, sau đó vỗ nhẹ vào trên đầu Lục Điền, Lục Điền bất chợt ngất đi.
“Bà Vương, hai tên bắt cóc đó và Lục Điền đủ để lật ngược bàn tính của Kiều Tử Phi vào tang lễ ngày mai”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười với Kiều Tử Huyên.
Nhưng Kiều Tử Huyên vẫn tỏ ra rất ngờ vực: “Bên bà Vương không có chuyện gì, nhưng tôi vẫn lo Lục Điền thay đổi thất thường, không chừng ngày mai sẽ lại xoay lưng lại với chúng ta”.
“Chắc chắn rồi, không thể tin lời nói của kẻ hèn hạ”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Thế nên chúng ta phải cho hắn một lý do để hắn không dám có ý nghĩ khác”.
Kiều Tử Huyên khẽ nhíu mày: “Là sao?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Ngày mai cô sẽ biết thôi”.
Kiều Tử Huyên vẫn cảm thấy không ổn lắm, lại hỏi: “Dù là chứng cứ xác thực nhưng bây giờ nhà họ Kiều đã có rất nhiều người đứng về phe Kiều Tử Phi, nếu ngày mai chúng ta xuất hiện ở tang lễ thì rất có thể cậu ta sẽ không cho chúng ta có cơ hội lên tiếng”.
Với câu hỏi của Kiều Tử Huyên, Diệp Vĩnh Khang vẫn mỉm cười lặp lại: “Ngày mai cô sẽ biết thôi”.
Ngày hôm sau.
Hai giờ chiều.
Tang lễ của ông Kiều được tổ chức đúng giờ tại một nghĩa trang cao cấp ở ngoại ô.
Kiều Tử Phi khóc đến độ như xé nát tâm can, thậm chí gần như khóc đến ngất, những người không biết chuyện có mặt ở đó đều cảm động bởi lòng hiếu thảo của Kiều Tử Phi, không ít người vành mắt đỏ hoe.
“Bố yên tâm, con nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn bà độc ác Kiều Tử Huyên này”.
“Dù chị ta có trốn ở góc biển nào, con cũng sẽ bắt chị ta về, tự tay báo thù cho bố”.
“Bố, là con bất hiếu, con không bảo vệ tốt cho bố, con có lỗi”.
Kiều Tử Phi khoác lên chiếc áo mang tên hiếu thảo quỳ trước mộ ông cụ Kiều, nước mắt nước mũi giàn giụa khiến người có mặt ở đó không khỏi động lòng.
Gia tộc lớn như nhà họ Kiều thì dĩ nhiên tang lễ của ông cụ Kiều có rất nhiều người đến, ngoài người nhà họ Kiều, hầu như những người có tiếng ở Ninh Bắc đều đến đông đủ.
Mà trong kế hoạch Kiều Tử Phi cũng là như thế, có vài lời phải nói trước mặt đám người này, như thế mới có thể gạt được sự tin tưởng của họ, từ đó được họ ủng hộ, để bản thân hắn ngồi vững ở vị trí gia chủ nhà họ Kiều này.
“Cậu chủ, cậu đừng đau lòng quá, ông Kiều đã ra đi, mọi người cũng rất đau lòng nhưng nhà họ Kiều không thể một ngày vắng chủ, điều quan trọng nhất lúc này là cậu phải đứng dậy gánh trọng trách này, nhà họ Kiều chúng ta không thể loạn được”.
Lúc này một đội trưởng của đội hộ vệ nhà họ Kiều bị Kiều Tử Phi mua chuộc vội vàng bước đến tỏ vẻ như mình rất quan tâm.
Hắn vừa khẽ vỗ lưng Kiều Tử Phi vừa đè thấp giọng nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, đội trưởng hộ vệ đã bị tôi bỏ thuốc ngất ở phòng dưới tầng hầm, bây giờ đội hộ vệ đều nghe chỉ thị của tôi”.
Hắn nói rất nhỏ, chỉ có Kiều Tử Phi có thể nghe thấy.
“Anh nói đúng, bây giờ tôi nên vực dậy tinh thần”.
Hai mắt Kiều Tử Phi đỏ hoe, từ từ xoay người lại hít sâu vào mấy cái rồi mới nhìn mọi người nói: “Các chú, các bác, các vị tiền bối và tất cả người nhà họ Kiều”.
“Nhà họ Kiều gặp phải biến cố lớn như vậy khiến tôi rất đau lòng, càng khiến nhà họ Kiều lấy làm hổ thẹn”.
“Bố tôi ra đi khiến tôi cảm thấy đau như cắt từng đoạn ruột, nhưng tôi phải vực dậy tinh thần để gánh vác trọng trách nặng nề này, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bố tôi, tôi sẽ hết mình để vực dậy nhà họ Kiều”.
“Hôm nay, tôi xin tuyên bố với các vị, tôi sẽ tạm thời kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Kiều, dẫn dắt nhà họ Kiều, đợi sau khi tình hình ổn định sẽ có kế hoạch tiếp theo…”
Ngay khi Kiều Tử Phi vừa nói được một nửa, cách đó không xa vang lên một giọng nói.
“Ồ, xem ra cậu Kiều hết sức chân thành, thế mà lúc này lại chủ động gánh vác trọng trách vị trí gia chủ, quả là khiến mọi người bái phục”.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy người nói là một tên mập mặc đồ vest màu đen, đeo kính râm, tóc chải kiểu phân ngôi giữa.
Người đàn ông mập đó ngậm điếu thuốc, hất cằm, thần thái cực kỳ kiêu ngạo.
“Anh là ai?”
Kiều Tử Phi trầm giọng quát.
Người đàn ông đó nhún vai, híp mắt nói: “Cậu đoán xem”.
Kiều Tử Phi sửng sốt, bỗng tức giận nói: “Người đâu, bắt anh ta ra ngoài cho tôi”.
“Này, đừng chứ!”
Người đàn ông vội nói: “Hôm nay tôi đến là muốn đến cúng tế gia chủ Kiều cùng mấy người anh em của tôi, các cậu không thể đuổi chúng tôi đi chứ”.
Nói rồi khu nghĩa trang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập nhưng rất có lực.
Mọi người nhìn sang thì thấy ít nhất hơn một trăm người mặc đồ vest đen, cao gầy thấp bé gì cũng có sải bước đi về phía này.
Khí chất của đám người này rất mạnh, những nơi họ lướt qua người bên cạnh vô thức nhường đường cho họ.
Bình luận facebook