• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 637-639

Chương 637: Hồ Hàn U

Chuyện khó và ngu ngốc nhất trên thế giới này có lẽ là thử thay đổi quan điểm của một người khác bằng chính quan điểm của mình.

Hơn nữa bản thân quan điểm vốn đã không có đúng sai, tất cả đều chỉ mang tính tương đối.

Cũng giống như những người sống trong xã hội bình thường chắc chắn sẽ nghĩ giáo phái áo đỏ bị tẩy não, bị cầm tù bởi tư tưởng, không được làm cái này không cho phép cái kia, tự do cuộc đời và tự do tinh thần bị hạn chế.

Theo logic của người thường thì nên nói với đối phương phải can đảm đột phá sự cầm tù này, đừng để bị tẩy não, phải là chính mình.

Nhưng suy nghĩ này vốn dĩ đã không đúng, người ta có quy tắc của mình, sao lại nói không là chính mình chứ?

Hơn nữa thế giới này làm gì có tự do tuyệt đối, chỉ là cách trói buộc của mỗi người khác nhau mà thôi.

So với các thành phần tội phạm cực đoan thì điều này chứng tỏ bạn chắc chắn không thể bị quy tắc trói buộc, muốn làm gì thì làm, tội nhỏ thì đến mức đại tiện tiểu tiện bừa bãi, tội lớn thì phóng hỏa giết người, muốn làm gì cũng được.

Thế giới này không phải là thế giới bạn nghĩ gì thì sẽ là thế ấy.

Người bình thường nghĩ người giáo phái áo đỏ không tự do, nhưng người giáo phái áo đỏ vẫn nghĩ người bình thường không có tín ngưỡng, mỗi ngày đều khiến mình mệt lả chỉ vì mấy đồng rách nát.

“Có thể nói cho tôi biết tại sao muốn đến Thục Địa không?”

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa hỏi.

Thánh nữ Loan Loan cũng không có ý che giấu nói:

“Tôi đã ra ngoài nhiều ngày rồi, đám người giáo phái áo đỏ lòng dạ thâm hiểm khó lường chắc chắn cũng sẽ không nhàn rỗi”.

“Có lẽ lúc này đã phái mấy người đuổi giết tôi rồi”.

“Thật ra tôi không lo đến mấy thứ khác, chỉ cần tôi rời khỏi Giang Bắc, chúng muốn tìm tôi chẳng khác nào mò kim đáy biển”.

“Người tôi lo nhất là một ông lão trong Trưởng Lão Các, Trưởng Lão Các của giáo phái áo đỏ có năm trưởng lão là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, không ai biết đã sống đến bao nhiêu tuổi rồi”.

“Năm người bế quan tu luyện nhiều năm, không ai biết rõ bây giờ họ đã mạnh đến cảnh giới nào, cũng xem như căn cơ của giáo phái áo đỏ ở đó, chỉ cần có năm người họ thì dù ông trời giáng thế cũng sẽ bị đánh rơi hai cái răng cửa”.

“Trong đó có trưởng lão Xích Viêm, cũng là người tu luyện công pháp hệ lửa, sức nóng Phần Hỏa Quyết của tôi vẫn chưa đủ, không thể đạt đến cảnh giới ẩn đi khí tức”.

“Mặc dù bình thường lão quái vật đó thường xuyên ở Trưởng Lão Các nhưng vẫn mày qua mắt lại với đám lòng dạ thâm hiểm kia”.

“Tôi lo lần này ông ta cũng sẽ đến, tu vi công pháp hệ lửa của ông ta có thể cao hơn tôi rất nhiều, chỉ cần là nơi tôi đã đi qua thì ông ta có thể ngửi ra được mùi lửa”.

“Đến lúc đó tiếp tục lần theo khí tức này, dù tôi trốn đến chân trời góc bể nào cũng sẽ bị ông ta tìm được”.

Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Cô sợ đếch gì, đừng quên bây giờ cô đã có vệ sĩ cao cấp là tôi đây”.

Thánh nữ Loan Loan nghiêng đầu sang liếc mắt với cái tên lời lẽ ngông cuồng này, khinh bỉ nói: “Tôi chưa gặp ai tự khen mình thế, còn cái gì vệ sĩ siêu cấp”.

“Mặc dù tôi công nhận anh rất mạnh nhưng anh chắc chắn không biết rõ đám lão quái vật trong Trưởng Lão Các kia biến thái thế nào đâu”.

“Nói thế này đi, trước khi tôi chào đời, lúc đó vẫn có giáo phái đối đầu với giáo phái áo đỏ chúng tôi”.

“Người của giáo phái đó đã lừa và dẫn hết các đệ tử của giáo phái áo đỏ đến nơi khác, sau đó chúng bỗng chèn ép trụ sở chính của giáo phái áo đỏ”.

“Thuận lợi thực hiện kế hoạch cho đến khi đánh giết đến Trưởng Lão Các, ngay khi chúng đang suy nghĩ đến việc mở tiệc ăn mừng thế nào thì năm trưởng lão này bỗng tấn công”.

“Một trận chiến giết hết bảy cao thủ cấp tổng giáo của chúng, bảy nghìn người tài giỏi dẫn đầu tấn công vào cũng đều bị giết sạch”.

“Sau trận chiến đó, sinh lực của đối phương bị tổn thương nghiêm trọng, không lâu sau đã tự sụp đổ”.

“Giáo phái áo đỏ cũng phất lên từ lúc đó, không còn ai dám chọc vào bọn tôi nữa”.

“Trước đây lúc tôi đánh nhau với anh, mặc dù tôi đánh không lại anh nhưng Phần Hỏa Quyết của tôi vẫn được xem là ổn”.

“Nhưng so với trưởng lão Xích Viêm kia thì cách biết cứ như đốm lửa đầu que diêm và ngọn lửa lớn vậy”.

“Mấy năm nay càng có tin đồn rằng Xích Diệm Quyết của trưởng lão Xích Viêm đã đột phá đến cảnh giới Đại Thừa và chạm đến ngưỡng cửa tiên nhân hỏa”.

“Nếu ông ta dùng hết sức thì có thể dẫn Thiên Hỏa Diệt Thế đến”.

“Mặc dù hiện giờ không ai biết tin đồn này là thật hay giả, nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu rơi vào tay lão quái vật đó thì kết cục tốt đẹp nhất của chúng ta là còn lại một ít tro cốt trong đống tro bụi, chứ không đến nỗi không còn gì”.

Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cũng không bàn cãi thêm gì, nhún vai nói: “Mạnh thế sao? Thế nên lần này chúng ta đến Thục Địa là có liên quan đến lão quái vật đó à?”

Thánh nữ Loan Loan gật đầu nói: “Trên núi Thanh Thành ở Thục Địa có một cái hồ Hàn U, tụ khí lạnh ngàn năm, tôi đến đó ngâm mình một lát, tạm thời có thể làm khí tức Phần Hỏa tiêu tán trong vài tháng, để lão quái vật đó không tìm được tung tích”.

Nghe thế Diệp Vĩnh Khang bỗng nắm được điểm mấu chốt: “Hồ đó có tác dụng siêu như thế muốn vào trong ngâm mình e là không đơn giản chỉ mua hai vé đâu nhỉ?”

Thánh nữ Loan Loan gật đầu, cũng không giấu nói: “Núi Thanh Thành Thục Địa là thánh địa của đạo gia”.

“Đám đạo sĩ mũi trâu ngoài miệng thì nói không tranh giành, hòa hợp với người đời, ai cũng trông có vẻ đều là người tốt”.

“Nhưng chỉ có hai việc duy nhất là giẫm phải đuôi họ, đầu tiên là vé vào cổng, nếu ai dám vào núi mà không mua vé bị họ bắt được, nhẹ thì phạt gấp đôi tiền, nặng thì phạt tiền xong còn bị họ giữ lại làm nhân viên bán vé một tháng”.

“Sau khi hết một tháng sẽ quyết định có cho tiếp tục lao động thêm một tháng nữa hay không còn tùy vào biểu hiện của người kia, nhưng nếu thể hiện đủ thành ý, nói thẳng ra là đưa đủ tiền thì có thể không bị phạt”.

“Mặc dù quy tắc này hơi thực dụng nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao đám đạo sĩ mũi trâu kia mặc dù suốt ngày cứ kêu gào muốn trở thành tiên”.

“Nhưng từ khi đạo giáo được thành lập ra, theo bản thân họ thì cũng chỉ có mấy người thành tiên, hơn nữa đều là do tự họ nói, không có chứng cứ chứng minh”.

“Đa số đạo sĩ cả đời cũng là người bình thường, có vài đạo sĩ có thâm niên và trình độ tương đối cao, suốt ngày tự xưng là tiên nhân, nhưng cũng phải ăn uống đại tiểu tiện”.

“Tóm lại khi còn chưa tu luyện đến mức không cần ăn uống đại tiểu tiện thì họ đã rời khỏi thứ tiền tài đê hèn nhất mà họ nói đó”.

“Hết cách rồi, ăn cần tiền, quần áo cũng cần tiền, thường xuyên bảo trì và vệ sinh tượng khắc tổ sư Tam Thanh cũng cần tiền, không có tiền không làm được gì cả, thế nên chuyện trốn vé này rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến việc họ có đói chết trước khi thành tiên không”.

“Nếu quy tắc đầu tiên còn có thể hiểu được thì quy tắc thứ hai hơi không có lý lắm”.

“Hồ Hàn U kia nói thẳng ra là một con suối, nhưng nhiệt độ của suối này khá thấp”.

“Sao qua miệng đám đạo sĩ mũi trâu đó lại thành nước thánh dưới trần gian?”

“Phải thật sự thần kỳ như họ nói chứ, mỗi người đều chạy đến dội lên người một cái chẳng phải thành tiên dễ dàng rồi sao? Thật không thuyết phục mà”.
Chương 638: Lão thần tiên

Diệp Vĩnh Khang bật cười, cũng giơ ngón tay đồng tình với lời nói của thánh nữ Loan Loan, lời nói không văn vẻ nhưng đúng là sự thật.

Thật ra mặc dù Diệp Vĩnh Khang không thích những tổ chức mang màu sắc giáo phái đó nhưng vẫn phải công nhận một số quan điểm của họ.

Nhất là động một tí sau khi chết sẽ thế này thế kia, cả đời đầu thai chuyển thế sẽ như thế nào.

Hơn nữa không nói thế giới này có luân hồi chuyển thế hoặc thiên đường địa ngục hay không, dù cho có thì có ai đã đến đó thật chưa?

Những người tự xưng đã đến đó rồi thì có ai có chứng cứ không?

Diệp Vĩnh Khang nghĩ điều này chẳng qua chỉ là thuật tẩy não mà thôi, suy nghĩ chủ yếu là phải tin tưởng tôi vô điều kiện, làm theo suy nghĩ của tôi.

Tôi không có gì tốt cho anh thì để anh sau khi chết lên thiên đường hoặc kiếp sau trở thành nhà giàu, ngược lại không ai thấy được những thứ này, chỉ khoác lác ngoài miệng là giỏi.

Trước đây ở thế giới ngầm, Diệp Vĩnh Khang từng gặp một ông hòa thượng, hòa thượng đó khuyên Diệp Vĩnh Khang buông đao xuống trở thành phật.

Diệp Vĩnh Khang bèn hỏi ngược lại, nếu ma quỷ buông đao xuống thành phật thì những người tích đức làm thiện cả đời thế nào?

Dù sao tích đức làm thiện cũng thành phật, buông bỏ đao kiếm cũng thành phật, buông bỏ đao kiếm lúc nào mà chẳng giống nhau, làm gì mà phải cẩn thận ăn chay tích đức để bản thân cực khổ?

Vẻ mặt lúc đó của hòa thượng cứ như bị nhét một chiếc tất thối vào miệng vậy, nghẹn đến đỏ mặt cũng không biết nên nói gì, cuối cùng thốt ra một câu: “Cậu như thế thì kiếp sau sẽ bị đày đọa vào địa ngục Kim Cương”.

Diệp Vĩnh Khang dứt khoát đáp lại: “Mẹ kiếp, nếu ông cứ lải nhải ở đây nữa, bây giờ ông đây sẽ cho ông nếm thử địa ngục trần gian là như thế nào”.

Nói rồi anh đặt con dao găm lên cổ hòa thượng đó, hòa thượng lập tức nhếch môi cười nói: “Ha ha, vậy tôi không nói nữa là được mà”.

Lúc đó Diệp Vĩnh Khang “Xí” một tiếng, càng thêm không tin vào những thứ thần quỷ này.

Diệp Vĩnh Khang không biết kiếp sau sẽ trở thành gì, nhưng cả đời này anh vẫn là một người sống sờ sờ, làm gì phải vì một thứ không biết và không thể chứng thực mà phụ lòng những thứ có thể nhìn và sờ được trước mắt?

Sinh ra làm người không sống cho thỏa thích mà cứ gửi gắm hết mọi thứ vào đời sau, thế thì đều là cái cớ cho mình trở nên vô dụng mà thôi.

“Đến lúc đó nếu đám đạo sĩ mũi trâu dám ngăn cô lại thì cô cứ thiêu rụi cả núi Thanh Thành này, tiễn họ thành tiên trước một bước vậy”.

Diệp Vĩnh Khang trêu chọc nói.

Thánh nữ Loan Loan nghiêng đầu sang trợn mắt nói: “Một người từ nhỏ đã ở Địa Tàng Phật Quốc như tôi cũng biết về giang hồ bên ngoài, sao anh có vẻ chẳng biết gì thế?”

“Núi Thanh Thành có hàng ngàn năm kế thừa, trải qua bao thăng trầm nhưng vẫn hiên ngang đến bây giờ”.

“Anh nghĩ mọi thứ đều chỉ dựa vào mấy lời khinh bỉ à?”

“Mấy nghìn năm nay núi Thanh Thành đã cho ra rất nhiều nhân vật tầm cỡ của giang hồ, ai nấy cũng đều là nhân vật cấp thần tiên của giang hồ ở thời đại đó”.

“Mặc dù hiện giờ là thời đại thái bình, đạo gia không tranh đoạt với đời nhưng chính vì thế nên không ai có thể nói chắc được rốt cuộc trên ngọn núi đó có bao nhiêu lão quái vật bế quan mấy chục năm?”

“Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng Lý Huyền Thông – chưởng môn đương nhiệm khu vực này, nghe nói khi mới hai mươi tuổi ông ta từng đánh bại bốn môn phái lớn chỉ bằng một thanh kiếm, sau khi để lại mấy nghìn thi thể thì quay về núi mà không hề hấn gì”.

“Tính ra bây giờ Lý Huyền Thông đã gần một trăm tuổi rồi, ai có thể biết được mấy chục năm nay tu vi của ông ta đã đạt đến cảnh giới đáng sợ nào rồi?”

“Không nói đến Lý Huyền Thông nữa, dù sao vị chân nhân này đã không lộ mặt trên giang hồ mấy chục năm rồi”.

“Nghe nói là bốn thiên sư Thanh Thành tên Cầm Kỳ Thi Họa, nếu chọn bừa ra một người, có người nào mà không phải là cao nhân có tiếng trong giang hồ mấy chục năm trước đâu?”

“Dù sao có lẽ chuyến đi đến núi Thanh Thành này không dễ dàng như thế, đánh mấy trận là chuyện không tránh khỏi”.

“Tôi cũng không mong có thể đánh nhau, chỉ mong lúc đến đám đạo sĩ mũi trâu đó ra tay nhẹ một chút, đừng làm tôi thành tàn tật cả đời là được”.

“Sau đó nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của tôi bèn từ bi phá lệ cho tôi vào hồ Hàn U tắm một cái, cùng lắm sau khi quay lại giáo phái áo đỏ, bảo người đem tượng khắc bằng vàng của ba bậc tổ sư Tam Thanh đến tặng họ”.

Nghe thế Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo: “Tôi nói này chị gái, hóa ra cô định diễn một màn khổ sở thế à”.

“Mặc dù hiện giờ tôi là vệ sĩ của cô nhưng nói trước nhé, đến lúc đó bị đánh cô cứ đỡ là được, con người tôi không sợ đau, cùng lắm cô bị đánh xong tôi bôi thuốc giúp cô, nhắm mắt lại, tuyệt đối không nhân cơ hội chiếm hời”.

“Anh đừng nghĩ vứt bỏ quan hệ”.

Thánh nữ Loan Loan liếc nhìn gương mặt đào hoa non nớt kia: “Không biết trước đó là ai nói muốn làm bạn trai tôi”.

“Nếu đã là bạn trai tôi thì có thể nhìn bạn gái mình bị đám đạo sĩ mũi trâu đó bao vây mà không làm gì sao?”

Diệp Vĩnh Khang phiền muộn cười khổ nói: “Thì ra là tôi tự mình đào một cái hố cho bản thân à?”

“Dù sao tôi không quan tâm, cô cũng không hoàn toàn có nghĩa vụ bạn gái, tôi chắc chắn cũng không thể làm theo tiêu chuẩn bạn trai một cách hoàn hảo”.

“Bình thường giúp cô mua đồ ăn vặt, chụp ảnh, mấy ngày mà cô không tiện đó, tôi cũng không ngại giúp cô mua đầy đủ các loại kem bôi dán ban đêm ban ngày rồi”.

“Nhưng muốn tôi bị đánh cùng cô vẫn nên thôi đi, phải đợi ngày nào đó cô thật sự trở thành bạn gái của tôi rồi hẵng nói”.

Diệp Vĩnh Khang rất thành thạo việc “bắt cóc đạo đức” với thánh nữ Loan Loan, dù sao cũng là quá trình vứt hết mặt mũi đi, ai sợ ai chứ.

Thánh nữ Loan Loan tức giận nghiến răng: “Ai nói là bị đánh, chẳng phải anh rất giỏi đó sao, đến lúc đó đánh nhau một trận với họ là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang nhún vai nói: “Tôi có chút võ thuật đánh đấm, nhưng cô vừa rồi cứ mở miệng ra là ông lão thần tiên mãi”.

“Mẹ kiếp, đều là người đã thành tiên, một người thân xác phàm trần như tôi đi đánh nhau với thần tiên, không phải nhào vào để bị đánh thì là gì?”

“Anh còn là đàn ông nữa không, chẳng có chút khí phách nào cả”.

“Có phải là đàn ông hay không, cô có thể kiểm tra bất cứ lúc nào, dù sao tôi không quá chú trọng, cũng không cần chọn ngày lành tháng tốt gì, bất cứ lúc nào cũng có thể”.

“Anh… cái tên lưu manh thối tha”.

“Này, cô nói đúng đấy, tôi trước giờ đều là một tên lưu manh, nhưng không thối, không tin cô ngửi thử xem, người tôi còn rất thơm đấy”.

“…”

Hai người cả đường cứ cãi nhau, cuộc hành trình tưởng chừng nhàm chán nhưng lại khá thú vị.

Mỗi lần đấu võ mồm, thánh nữ Loan Loan đều thua, hai ngày nay số lần cô ta nghiến răng nghiến lợi đã nhiều hơn gấp mấy lần số lần nghiến răng từ khi sinh ra đến lúc lớn của cô ta.

Cũng không biết tên này mặt dày như thế có tác dụng gì, quả là đao súng không đâm đến, độc dược không ngấm vào.

Đợi đến núi Thanh Thành, khi đánh với đám đạo sĩ mũi trâu đó, cần phải đưa tên mặt dày này ra làm bia đỡ đạn cũng được.
Chương 639: Thục Địa

Diệp Vĩnh Khang lái xe liên tục mười mấy tiếng, trên đường vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một lát nhưng cô gái tên Loan Loan này lại nói rằng một tấc thời gian là một sinh mạng.

Không chừng ông lão Xích Viêm ở Trưởng Lão Các lúc này đã lần theo khí tức mà đuổi đến, nếu rơi vào tay ông ta thì hai người đều sẽ bị thiêu rụi thành cát mất.

Thế nên nói nhiều thế ý muốn nói là trên đường đi không thể nghỉ ngơi, phải giành giật từng giây để đến được núi Thanh Thành, vào hồ Hàn U muộn một giây thôi cũng tăng thêm phần rủi ro bị thiêu rụi.

Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cũng cạn lời, không phải anh không đồng ý với quan điểm này, nói thế nào thì thời gian cũng rất quý báu.

Nhưng mẹ nó, cả đoạn đường thấy phong cảnh đẹp một chút là sống chết đòi xuống xe chụp ảnh một hai tiếng là có ý gì?

Điều khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy cạn lời nhất là lúc xuất phát đã nói rõ với nhau hai người sẽ luân phiên nghỉ ngơi khi đi trên đường.

Kết quả sau đó mới nhận ra cô gái này đã lớn thế này nhưng lại không phân biệt được phương hướng.

“Mẹ kiếp, cô cũng chả biết lái xe, trước đó cô nói với tôi thay nhau lái cái quái gì?”

Dù Diệp Vĩnh Khang có tốt tính đến đâu cũng không khỏi nổi nóng, lái xe liên tục mấy chục tiếng mà không thể nghỉ ngơi dọc đường, đây không phải là chuyện đùa.

Cô cả Loan Loan lại tỏ vẻ điều đó là đương nhiên nói: “Không biết lái thì anh có thể dạy tôi, tôi rất thông minh, học là biết ngay”.

Diệp Vĩnh Khang bất lực, mình bị cuốn vào chuyện này vốn dĩ đã bực mình rồi, anh không muốn lại rơi vào một kết cục người thì chết xe thì bị hủy.

Cũng may Diệp Vĩnh Khang là người tập võ, sức lực tinh thần trong người hơn hẳn người thường, lái xe liên tục mười mấy tiếng không mệt nhưng mông hơi khó chịu một chút, hơn nữa vô cùng nhàm chán.

Lái một ngày một đêm, liên tục hai mươi bốn tiếng từ sáng sớm hôm trước đến sáng sớm hôm sau.

Cuối cùng cũng đi vào khu vực Thục Địa, nhưng vẫn còn phải đi năm sáu tiếng nữa mới đến núi Thanh Thành.

Người dân Thục Địa có tiếng là rất biết hưởng thụ cuộc sống, có câu nói trẻ không bước chân vào Thục Địa thì già không rời Xuyên, từ câu nói này có thể đoán được ý nghĩa.

Thức ăn, phong cảnh, gái đẹp nơi đây tuyệt nhất thiên hạ, đánh mạt chược, thưởng thức trà, phơi nắng, đó là cuộc sống thường ngày của người Thục Địa.

Ý nghĩa của câu nói đó là cuộc sống ở Thục Địa quá nhàn hạ, nếu lựa chọn sống ở đây vào độ tuổi nên phấn đấu thì rất có thể sẽ bị cuộc sống đơn điệu ở đây mài mòn ý chí.

Về sau già không rời Xuyên càng có thể hiểu được, cuộc sống ở đây rất thoải mái, sau khi về hưu có thể mỗi ngày thưởng thức trà, phe phẩy quạt trong tay, đánh một bàn mạt chược, ngày tháng như thế thoải mái biết bao.

Nhưng nếu chỉ dựa vào câu này thì sẽ cho rằng người dân Thục Địa đều là những người nhàn rỗi, lười nhác là quan điểm sai lầm.

Người Thục Địa rất muốn tận hưởng cuộc sống, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến việc họ cống hiến mồ hôi và trí tuệ cần cù của mình cho xã hội.

Có người nói mảnh Thục Địa này là vùng đất phong thủy hiếm có trên thế giới, lịch sử hàng ngàn năm của nước Long Hạ thật ra có thể hiểu là lịch sử chiến tranh.

Từ thời cổ đại đến cận đại, các cuộc chiến trên mảnh đất này chưa từng có hồi kết.

Thế nhưng Thục Địa lại là một trong những vùng đất ít bị hỗn loạn khi bị giặc ngoại xâm.

Rất nhiều người cho rằng nguyên nhân là vì địa thế của Thục Địa, dễ phòng thủ khó tấn công, hơn nữa vị trí địa lý lại nằm ngay ở hậu phương nên rất ít khi bị xâm lược.

Thế nhưng đây chỉ là một trong số nguyên nhân.

Còn một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là người dân Thục Địa có tính cách và tinh thần rất đặc biệt.

Người Thục Địa tính toán khá chi li về lợi nhuận, khi không có việc gì làm thì tôi tính kế anh, anh tính kế tôi, họ thường gặp rắc rối vì những chuyện vặt vãnh.

Nhưng nếu gặp phải kẻ địch xâm lược thật sự, người Thục Địa sẽ đoàn kết với nhau khiến người ta phải chậc lưỡi.

Bình thường ham sống sợ chết, nhưng một khi gặp ngoại xâm, có thể lập tức trở thành anh hùng, không bao giờ lùi bước cho đến khi đổ giọt máu cuối cùng.

Những người phụ nữ Thục Địa ngày thường có mối thù không đội trời chung với nhau, ngay cả gặp nhau trên đường cũng phải cãi nhau, bình thường tính toán chi li vì một cây kim cũng phải mắng nhiếc trên đường.

Nhưng một khi có giặc ngoại xâm, họ sẽ cống hiến hết tất cả tài sản, dù có phải dỡ nhà cũng sẽ góp phần sức lực của mình vào trận chiến.

Ngày trước Thiết Kỵ cổng bắc tung hoành khắp thiên hạ đánh đâu thắng đó, nhưng cuối cùng đánh đến Thục Địa, khi tấn công thành phố đầu tiên của nước Thục thì bị giữ chân đến hàng chục năm.

Trong một cuộc chiến chống lại kẻ thù ngoại xâm ở thời cận hiện đại, người dân Thục Địa mang cờ chữ tử vẫn xin đi giết giặc, cầm trên tay những dụng cụ thô sơ nhất và chiến đấu ngoan cường nhất.

Có câu nói không có Thục Địa không thể tạo thành quân đội, cứ trong năm người lính chết trận thì có ít nhất một người là người Thục Địa, thật bi hùng làm sao.

Diệp Vĩnh Khang từng nghe rất nhiều chuyện về Thục Địa, thật ra đã muốn đến đây từ lâu rồi, không ngờ lần này thế mà lại đến Thục Địa bằng cách này.

Từ cổng Hộ Kiếm - cổng phía bắc Thục Địa đi vào nội thành, cả một đường vừa có cây cỏ xanh tươi vừa có núi đá cao, phong cảnh đẹp đều được thu vào mắt.

Chỉ tiếc đều chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không có thời gian dừng lại để hưởng thụ địa linh nhân kiệt của nơi này.

“Phía trước có một ngã rẽ, rẽ trái đi vào đường nhỏ”.

Cô cả Loan Loan cuộn tròn trên ghế phó lái ngủ được bảy tám tiếng rồi, vừa mở mắt ra đã đảm nhiệm vai trò hướng dẫn đường đi cho Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang nhìn GPS nói: “Sao lại phải đi đường nhỏ? Đi dọc theo cao tốc chạy thẳng qua là được, đi đường nhỏ còn phải mất hai tiếng nữa”.

“Ôi trời, bảo anh đi đường nhỏ thì anh cứ đi đường nhỏ đi”.

Thánh nữ Loan Loan dường như không kiên nhẫn: “Trên đoạn đường này đều là cao tốc, chả thú vị gì cả”.

“Phong cảnh trên đường nhỏ bên đó chắc chắn khá đẹp, đến lúc đó còn có thể chụp thêm vài tấm nữa”.

Diệp Vĩnh Khang cạn lời nói: “Chẳng phải cô nói một tấc thời gian là một mạng người sao? Sao thế, lúc này e là lão quái vật Xích Viêm kia đã đuổi kịp rồi?”

Cô cả Loan Loan trước đó vừa nói “tấc đất không thể nhường” liên quan đến vấn đề thời gian lúc này lại phát huy từ “tiêu chuẩn kép” đến mức tốt nhất: “Đàn ông to xác như anh sao cứ nhát gan thế nhỉ? Sợ cái này sợ cái kia, chỉ có chút can đảm thế đúng là mất mặt, quyết định đi đường nhỏ đi”.

Diệp Vĩnh Khang khóc không ra nước mắt.

Trước đây khi đọc được một câu trên mạng, nói tầm quan trọng của tình yêu cái đẹp và mức độ trân trọng cuộc sống của một người phụ nữ đi đôi với nhau, thậm chí không sợ chết vì yêu cái đẹp.

Lúc đầu nhìn thấy câu nói này anh chỉ cảm thấy vô lý, thế nhưng lúc này xem ra vũ trụ tốt đẹp cuối cùng cũng có chân lý, đường nhỏ thì đường nhỏ, ai bảo mình là vệ sĩ của người ta.

“Sao cô biết chắc cảnh vật trên đường nhỏ sẽ đẹp?”

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa hỏi.

Thánh nữ Loan Loan liếc mắt khinh bỉ nói: “Đường nhỏ, nếu đã gọi là đường nhỏ thì chứng tỏ đường rất nhỏ, chắc chắn cảnh vật cũng nhiều, có thế mà cũng nghĩ không ta, đúng là không biết có đầu để làm gì”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ừ, câu này của cô quá ư là có lý luôn”.

Lái đi một đoạn, quả nhiên có một ngã rẽ, rẽ vào đó là đi vào đường nhỏ.

Quả nhiên phong cảnh hai bên đường đẹp hơn trên cao tốc nhiều.

“Tôi nói rồi mà, anh xem nơi này đẹp biết bao, vừa rồi còn không tin”.

Thánh nữ Loan Loan dường như tỏ ra vô cùng tự hào với lựa chọn của mình.

“Ừ, rất đẹp”.

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang rất bình tĩnh, bỗng quay đầu lại nhìn đối phương nói: “Nhưng sao cô biết nơi này sẽ có ngã rẽ đi vào đường nhỏ chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom