Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 640: Người mặc áo giáp
Diệp Vĩnh Khang giơ tay chỉ vào hướng dẫn chỉ đường trên màn hình: “Đừng nói với tôi một người có hiểu biết nông cạn với các sản phẩm điện tử lại không bị coi là đồ ngốc, là tìm được đường trên hướng dẫn chỉ đường trước”.
Thánh nữ Loan Loan cảm thấy lo lắng khi bị ánh mắt này của đối phương nhìn chằm chằm: “Anh đừng xem thường người khác, sao anh biết tôi không biết dùng chỉ dẫn chứ? Tôi nói cho anh biết tôi thông minh lắm đấy, dù không biết cũng học là biết thôi”.
“Hơn nữa, con đường này không tìm được trên chỉ dẫn…”
Đối phương nói đến đây, Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ kỳ quái.
Thánh nữ Loan Loan cũng bỗng nhận ra hình như bản thân đã nói lỡ lời bèn mím môi nói: “Được rồi, không giấu anh nữa, tôi đã từng đi qua con đường này”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi dừng xe sang một bên, khẽ xoa cằm, tay còn lại để lên vô lăng chống đầu: “Thế thì tôi muốn nghe xem, cô định nói vòng vo thế nào đây”.
“Anh nghĩ ai cũng biết nói dối giống anh à”.
Thánh nữ Loan Loan tức giận trợn mắt nhìn tên này, sau đó hơi khó xử nói: “Tôi không cố ý muốn giấu anh, thật ra tôi đã đi đến núi Thanh Thành một lần vào mấy ngày trước”.
“Nói đúng hơn là đi đến chân núi Thanh Thành, còn chưa kịp lên núi thì vận may kém quá, gặp phải một đạo sĩ mũi trâu đang cưỡi một con bò lông đen, tay cầm một cây gậy tre, sau đó tôi lại quay về”.
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu nói: “Tại sao?”
Thánh nữ Loan Loan trợn mắt nói: “Đánh không lại”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực.
Từ sau khi đường cao tốc được khơi thông, hầu như không có ai đi qua con đường này, không chỉ cần phải vòng một đoạn đường dài mà mặt đường cũng gập ghềnh không bằng phẳng.
Thời gian dài cỏ dại cũng mọc đầy trên mặt đường, cũng may chiếc polo second-hand của Diệp Vĩnh Khang đã được cải tạo lại với số tiền hơn trăm triệu, chạy trên đường rất êm, nếu đổi sang một chiếc xe thường thì sẽ thường xuyên hỏng hóc.
“Phía trước có khu dịch vụ không?”
Sau khi lái được khoảng một đoạn trên đường nhỏ, thánh nữ Loan Loan bỗng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Có lẽ mấy năm nay chỉ có xe của chúng ta đi qua con đường lồi lõm này, ai đầu óc có vấn đề mới mở trạm dịch vụ ở đây. Sao thế? Đồ ăn vặt trên xe không đủ cho cô à?”
Thánh nữ Loan Loan lắc đầu nói: “Tôi muốn đi vệ sinh”.
Diệp Vĩnh Khang đỗ xe vào bên đường, chỉ vào một rừng cây um tùm bên đường: “Thiên nhiên không ô nhiễm, nhưng phải cẩn thận đừng để rắn cắn vào mông”.
“Lưu manh!”
Thánh nữ Loan Loan buồn bực trợn mắt nhìn tên này, đẩy cửa xe ra đi về phía rừng cây bên đường, không quên quay đầu lại nói: “Không cho phép anh nhìn lén, nếu không tôi móc mắt anh đấy”.
Diệp Vĩnh Khang nhún vai nói: “Cô yên tâm, tôi không có sở thích đó”.
Nhân lúc Loan Loan đi vào bụi cây giải quyết việc gấp của mình, Diệp Vĩnh Khang xuống xe tiện thể tưới vào đám cỏ dại bên cạnh.
Khẽ rùng mình một cái, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thật sảng khoái bèn đứng tựa vào đầu xe hút thuốc.
Nhưng chưa hút được bao lâu thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn gọi với vào rừng cây: “Này, cô xong chưa?”
Trong rừng cây không một chút động tĩnh.
Diệp Vĩnh Khang lại càng cảm thấy không ổn, vừa đi gọi một tiếng nữa thì trong rừng cây bỗng vang lên tiếng hét.
Sau đó là một trận rung lắc dữ dội, Diệp Vĩnh Khang không nghĩ nhiều nhanh chóng lao đầu vào rừng cây.
Đúng lúc gặp phải thánh nữ Loan Loan đang chạy như bay về phía bên này, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bèn vội vàng trốn sau lưng đối phương, thở hổn hển nói: “Có… có yêu quái!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, anh chưa bao giờ tin mấy lời có thần quỷ gì đó, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt thế này làm gì có yêu quái?
“Cô có nhìn rõ không? Có phải là động vật hoang dã không?”
Diệp Vĩnh Khang vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa hỏi.
Loan Loan ra sức lắc đầu, chỉ vào một bụi cây phía trước nói: “Không nhìn nhầm đâu, là yêu quái đó, rất giống người, có hai cánh tay hai chân, còn có…”
“Đó là người mà!”
Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã tiến lại gần bụi cây cách đó không xa.
“Anh đừng qua đó, có yêu quái thật đấy”.
Loan Loan ở phía sau gấp đến độ giậm chân, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Diệp Vĩnh Khang đi đến phía trước bụi cây, trầm giọng nói: “Giữa ban ngày giả mà giả quỷ, ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Thấy bụi cây đó vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ chân lên đá vào một hòn đá lớn bằng nắm đấm sang.
Hòn đá đó như một mũi tên bay ra khỏi cung tên bắn sang bụi cây kia.
Chỉ nghe một tiếng kêu trầm thấp, động tĩnh đó giống tiếng phát ra khi hòn đá đập vào một miếng kim loại dày.
Sau đó bụi cây đó bỗng bắt đầu lung lay dữ dội.
Vù….
Sau đó một cơn gió kỳ lạ bỗng nổi lên, đột nhiên có một bóng người màu đen chui ra từ trong bụi cây đó.
Lòng bàn tay Diệp Vĩnh Khang giao nhau đẩy mạnh một chưởng về phía trước.
Keng!
Lại một âm thanh phát ra, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy một lực xung kích cực mạnh lan ra khắp toàn thân từ lòng bàn tay.
Cả người không khỏi lảo đảo lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Bóng người trước mặt cũng bị một đòn của Diệp Vĩnh Khang ép lui.
“Chính là nó, là con yêu quái này!”
Thánh nữ Loan Loan ở phía sau hét lên.
Sau khi nhìn rõ thứ trước mặt, Diệp Vĩnh Khang cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Quả thật là có hai tay hai chân, hình dáng chẳng khác gì con người.
Chỉ có một thứ không giống là cả người từ trên xuống dưới của thứ này đều bao bọc bởi một lớp áo giáp màu vàng đất dày, thậm chí không để lộ ra con ngươi và miệng.
Thoạt nhìn giống một người mặc áo giáp gỉ sắt.
Sau khi đứng vững, người mặc áo giáp lại hung hăng lao về phía Diệp Vĩnh Khang, động tác của nó có vẻ không linh hoạt lắm nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Ầm!
Người áo giáp đánh một đòn mạnh ra, Diệp Vĩnh Khang né được, chỉ nghe một tiếng nổ, một thân cây thô to bên cạnh thế mà lại bị đòn tấn công này làm gãy.
Sau khi né được đòn công kích của đối phương, Diệp Vĩnh Khang dùng lòng bàn tay tạo thành dao chém mạnh vào cổ đối phương.
Mặc dù sức của người áo giáp rất mạnh nhưng động tác lại không linh hoạt, hoàn toàn không kịp phản ứng với đòn tấn công của Diệp Vĩnh Khang.
Keng!
Khi Diệp Vĩnh Khang chém vào cổ đối phương thị lại nghe tiếng va chạm vào kim loại.
Người áo giáp đó chỉ hơi run lên, sau đó xoay người giơ một cánh tay sắt ra lướt qua đầu Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang né người nhảy ra, xoay người dịch đến phía sau đối phương, sau đó cả người nhảy lên xoay người trong không trung rồi quay người đá một cú cực mạnh vào sau lưng đối phương.
Đừng nói là một bộ giáp sắt, dù có là người sắt nếu bị đúng phải cú đá này thì cũng bị nát vụn.
Thánh nữ Loan Loan cảm thấy lo lắng khi bị ánh mắt này của đối phương nhìn chằm chằm: “Anh đừng xem thường người khác, sao anh biết tôi không biết dùng chỉ dẫn chứ? Tôi nói cho anh biết tôi thông minh lắm đấy, dù không biết cũng học là biết thôi”.
“Hơn nữa, con đường này không tìm được trên chỉ dẫn…”
Đối phương nói đến đây, Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ kỳ quái.
Thánh nữ Loan Loan cũng bỗng nhận ra hình như bản thân đã nói lỡ lời bèn mím môi nói: “Được rồi, không giấu anh nữa, tôi đã từng đi qua con đường này”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi dừng xe sang một bên, khẽ xoa cằm, tay còn lại để lên vô lăng chống đầu: “Thế thì tôi muốn nghe xem, cô định nói vòng vo thế nào đây”.
“Anh nghĩ ai cũng biết nói dối giống anh à”.
Thánh nữ Loan Loan tức giận trợn mắt nhìn tên này, sau đó hơi khó xử nói: “Tôi không cố ý muốn giấu anh, thật ra tôi đã đi đến núi Thanh Thành một lần vào mấy ngày trước”.
“Nói đúng hơn là đi đến chân núi Thanh Thành, còn chưa kịp lên núi thì vận may kém quá, gặp phải một đạo sĩ mũi trâu đang cưỡi một con bò lông đen, tay cầm một cây gậy tre, sau đó tôi lại quay về”.
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu nói: “Tại sao?”
Thánh nữ Loan Loan trợn mắt nói: “Đánh không lại”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực.
Từ sau khi đường cao tốc được khơi thông, hầu như không có ai đi qua con đường này, không chỉ cần phải vòng một đoạn đường dài mà mặt đường cũng gập ghềnh không bằng phẳng.
Thời gian dài cỏ dại cũng mọc đầy trên mặt đường, cũng may chiếc polo second-hand của Diệp Vĩnh Khang đã được cải tạo lại với số tiền hơn trăm triệu, chạy trên đường rất êm, nếu đổi sang một chiếc xe thường thì sẽ thường xuyên hỏng hóc.
“Phía trước có khu dịch vụ không?”
Sau khi lái được khoảng một đoạn trên đường nhỏ, thánh nữ Loan Loan bỗng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Có lẽ mấy năm nay chỉ có xe của chúng ta đi qua con đường lồi lõm này, ai đầu óc có vấn đề mới mở trạm dịch vụ ở đây. Sao thế? Đồ ăn vặt trên xe không đủ cho cô à?”
Thánh nữ Loan Loan lắc đầu nói: “Tôi muốn đi vệ sinh”.
Diệp Vĩnh Khang đỗ xe vào bên đường, chỉ vào một rừng cây um tùm bên đường: “Thiên nhiên không ô nhiễm, nhưng phải cẩn thận đừng để rắn cắn vào mông”.
“Lưu manh!”
Thánh nữ Loan Loan buồn bực trợn mắt nhìn tên này, đẩy cửa xe ra đi về phía rừng cây bên đường, không quên quay đầu lại nói: “Không cho phép anh nhìn lén, nếu không tôi móc mắt anh đấy”.
Diệp Vĩnh Khang nhún vai nói: “Cô yên tâm, tôi không có sở thích đó”.
Nhân lúc Loan Loan đi vào bụi cây giải quyết việc gấp của mình, Diệp Vĩnh Khang xuống xe tiện thể tưới vào đám cỏ dại bên cạnh.
Khẽ rùng mình một cái, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thật sảng khoái bèn đứng tựa vào đầu xe hút thuốc.
Nhưng chưa hút được bao lâu thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn gọi với vào rừng cây: “Này, cô xong chưa?”
Trong rừng cây không một chút động tĩnh.
Diệp Vĩnh Khang lại càng cảm thấy không ổn, vừa đi gọi một tiếng nữa thì trong rừng cây bỗng vang lên tiếng hét.
Sau đó là một trận rung lắc dữ dội, Diệp Vĩnh Khang không nghĩ nhiều nhanh chóng lao đầu vào rừng cây.
Đúng lúc gặp phải thánh nữ Loan Loan đang chạy như bay về phía bên này, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bèn vội vàng trốn sau lưng đối phương, thở hổn hển nói: “Có… có yêu quái!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, anh chưa bao giờ tin mấy lời có thần quỷ gì đó, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt thế này làm gì có yêu quái?
“Cô có nhìn rõ không? Có phải là động vật hoang dã không?”
Diệp Vĩnh Khang vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa hỏi.
Loan Loan ra sức lắc đầu, chỉ vào một bụi cây phía trước nói: “Không nhìn nhầm đâu, là yêu quái đó, rất giống người, có hai cánh tay hai chân, còn có…”
“Đó là người mà!”
Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã tiến lại gần bụi cây cách đó không xa.
“Anh đừng qua đó, có yêu quái thật đấy”.
Loan Loan ở phía sau gấp đến độ giậm chân, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Diệp Vĩnh Khang đi đến phía trước bụi cây, trầm giọng nói: “Giữa ban ngày giả mà giả quỷ, ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Thấy bụi cây đó vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ chân lên đá vào một hòn đá lớn bằng nắm đấm sang.
Hòn đá đó như một mũi tên bay ra khỏi cung tên bắn sang bụi cây kia.
Chỉ nghe một tiếng kêu trầm thấp, động tĩnh đó giống tiếng phát ra khi hòn đá đập vào một miếng kim loại dày.
Sau đó bụi cây đó bỗng bắt đầu lung lay dữ dội.
Vù….
Sau đó một cơn gió kỳ lạ bỗng nổi lên, đột nhiên có một bóng người màu đen chui ra từ trong bụi cây đó.
Lòng bàn tay Diệp Vĩnh Khang giao nhau đẩy mạnh một chưởng về phía trước.
Keng!
Lại một âm thanh phát ra, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy một lực xung kích cực mạnh lan ra khắp toàn thân từ lòng bàn tay.
Cả người không khỏi lảo đảo lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Bóng người trước mặt cũng bị một đòn của Diệp Vĩnh Khang ép lui.
“Chính là nó, là con yêu quái này!”
Thánh nữ Loan Loan ở phía sau hét lên.
Sau khi nhìn rõ thứ trước mặt, Diệp Vĩnh Khang cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Quả thật là có hai tay hai chân, hình dáng chẳng khác gì con người.
Chỉ có một thứ không giống là cả người từ trên xuống dưới của thứ này đều bao bọc bởi một lớp áo giáp màu vàng đất dày, thậm chí không để lộ ra con ngươi và miệng.
Thoạt nhìn giống một người mặc áo giáp gỉ sắt.
Sau khi đứng vững, người mặc áo giáp lại hung hăng lao về phía Diệp Vĩnh Khang, động tác của nó có vẻ không linh hoạt lắm nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Ầm!
Người áo giáp đánh một đòn mạnh ra, Diệp Vĩnh Khang né được, chỉ nghe một tiếng nổ, một thân cây thô to bên cạnh thế mà lại bị đòn tấn công này làm gãy.
Sau khi né được đòn công kích của đối phương, Diệp Vĩnh Khang dùng lòng bàn tay tạo thành dao chém mạnh vào cổ đối phương.
Mặc dù sức của người áo giáp rất mạnh nhưng động tác lại không linh hoạt, hoàn toàn không kịp phản ứng với đòn tấn công của Diệp Vĩnh Khang.
Keng!
Khi Diệp Vĩnh Khang chém vào cổ đối phương thị lại nghe tiếng va chạm vào kim loại.
Người áo giáp đó chỉ hơi run lên, sau đó xoay người giơ một cánh tay sắt ra lướt qua đầu Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang né người nhảy ra, xoay người dịch đến phía sau đối phương, sau đó cả người nhảy lên xoay người trong không trung rồi quay người đá một cú cực mạnh vào sau lưng đối phương.
Đừng nói là một bộ giáp sắt, dù có là người sắt nếu bị đúng phải cú đá này thì cũng bị nát vụn.
Bình luận facebook