• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Trọng Sinh] Tổng hợp báo thù (3 Viewers)

  • [Truyện 16] Sau khi tôi qua đời, chồng cũ phát điên rồi!

Ngày nhà họ Khương phá sản, Lục Kỳ Niên lập tức đề nghị ly hôn với tôi.

Tôi và anh ấy kết hôn vì lợi ích kinh doanh, anh ấy nhẫn nhịn tôi suốt năm năm qua, cuối cùng cũng chịu hết nổi rồi.

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, vẻ mặt Lục Kỳ Niên lạnh lùng, như trút được gánh nặng nói với tôi: “Khương Chi, tôi hy vọng sau này vĩnh viễn không gặp lại cô nữa.”

Tôi gật đầu, nhìn hành lang bệnh viện một màu trắng như tuyết đập vào mắt.

Ừ, vĩnh viễn sẽ không gặp lại.
——

01.

Trên tờ đơn ly hôn, lúc tôi ký tên vào, Lục Kỳ Niên nhìn tôi hai giây.

Có lẽ, anh ấy có hơi khó tin.

Sự chờ đợi được giải thoát và tự do năm năm qua, lại có thể tới đột ngột như vậy.

Bên ngoài khung cửa sổ sát đất, thành phố Thượng Hải đổ trận tuyết lớn đầu tiên trong năm nay.

Tôi bất chợt nhớ lại, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy vào năm năm trước, cũng trong một trận tuyết lớn như vậy.

Ký tên xong, tôi từ từ đẩy bản thỏa thuận tới trước mặt anh.

Lúc mở miệng, giọng nói vẫn không kìm được có chút run rẩy: “Tôi đồng ý.”

Lục Kỳ Niên không tin tôi.

Sắc mặt anh hoài nghi, ngón tay thon dài cầm lấy bản thỏa thuận.

Nhìn đi nhìn lại một cách cẩn thận và chăm chú.

Mãi cho đến khi chắc chắn rằng không có cái bẫy nào, cuối cùng anh mới đứng lên, sắc mặt hòa hoãn hai phần.

Giọng anh lạnh nhạt: “Cô sẽ không phải tay trắng ra đi, tôi sẽ cho cô một khối tài sản một trăm triệu tệ.”

“Sau một tháng yên lặng xử lý các thủ tục, ngoài ra đừng tìm đến tôi nữa.”

Anh ấy cho tôi tiền là vì sợ tôi lại quấy nhiễu anh ấy.

Ngón tay tôi vô thức bấu vào lòng bàn tay.

Tôi gật gật đầu, nói: “Được.”

Lúc anh rời đi, khi đi ngang qua tôi, vương lại một chút gió rất nhẹ.

Ngoài ra, không còn gì khác.

Tôi vẫn không nhịn được, quay người nhìn bóng lưng anh ấy.

Nhớ lại lời bác sĩ, căn bệnh sinh tử kéo dài bao lâu của tôi rất khó nói.

Có lẽ biết đâu kém may mắn, đây cũng sẽ là lần cuối cùng nhỉ?

Người đàn ông bước nhanh ra khỏi cửa, cho tới khi bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt, tôi vẫn không quay đầu lại.

Tôi biết rõ, anh ấy vội vã như vậy là đi gặp ai.

Chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn thoáng qua, là bố tôi gọi tới.

Chần chừ một lúc, tôi vẫn nhấc máy.

Giọng nói giận dữ từ đầu dây bên kia truyền qua điện thoại di động như muốn nổ tung.

“Mày và Lục Kỳ Niên muốn ly hôn?”

“Khương Chi, mày chán sống rồi phải không! Cút về đây cho tao!”

02.

Tôi không muốn về nhà.

Nhưng nhớ ra bình tro cốt của bà nội vẫn còn ở đó, tôi vẫn bắt xe về nhà một chuyến.

Thật ra cũng không thể nói là về nhà được.

Ngôi nhà đó là của bố tôi.

Sau khi tôi lấy chồng, bố tôi nói, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.

Về phần nơi ở của Lục Kỳ Niên, lại càng không phải của tôi.

Tôi không có nhà.

Tuyết ở Thượng Hải rất lạnh, xe taxi không tiến vào khu biệt thự được.

Tôi ra ngoài, giẫm lên tuyết đi bộ một quãng đường rất dài, cuối cùng cũng nhìn thấy bố tôi.

Bước qua cửa chính, còn chưa kịp phủi tuyết đông cứng ở cổ áo thì một cái tát đã giáng xuống.

Nhà họ Khương phá sản, không có tiền trả nợ.

Khuôn mặt bố tôi tiều tụy đi rất nhiều, nhưng cái tát này, lực mạnh một chút cũng không giảm.

Tôi không phòng bị trước, cả người lảo đảo, chật vật ngã xuống đất.

Bảo mẫu tiến tới muốn đỡ lấy tôi, bố tôi tức giận quát lớn:

“Xem ai dám đỡ nó!”

“Nhà họ Khương này không chống đỡ nổi, chỉ đang chờ Lục Kỳ Niên tới giúp một tay!”

“Bây giờ nó đề nghị ly hôn tức là muốn ép ch cả cái nhà này! Đồ vong ân bội nghĩa không có lương tâm!”

Tôi vịn vào tủ giày bên cạnh, từ từ đứng dậy.

Giọng điệu mỏi mệt, nhưng vẫn cố hết sức bình tĩnh: “Bố nói sao cũng được.”

“Con về lấy chút đồ rồi đi ngay, sau này sẽ không quay về làm chướng mắt bố nữa.”

Đi ngang qua ông ấy, tôi bước thẳng lên lầu.

Giọng nói giận dữ của bố tôi vang lên sau lưng tôi: “Trong nhà họ Khương này có thứ gì mà mày có tư cách lấy đi sao?”

“Vội vàng muốn ép ch tao như vậy, không phải là vì cái này đấy chứ?!”

Trong lòng tôi sinh ra dự cảm không lành.

Tôi ngoảnh đầu lại, bình tro cốt vốn nên đặt trong phòng ngủ của tôi, giờ phút này lại nằm trong tay bố tôi.

Tôi lạnh mặt, bước nhanh qua đó: “Đưa cho con, đồ của bà nội bố không xứng...”

Bộp!

Chiếc bình rơi xuống đất, bột tro màu trắng xám rơi lả tả, vương vãi đầy đất.

Một sợi dây căng chặt trong đầu tôi, đột nhiên đứt đoạn.

Tôi lao tới như điên, khóe mắt như muốn nứt ra, muốn tát vào mặt ông ấy một cái: “Bà nội cũng là mẹ ruột của bố, bố có còn là con người không!”

Tầm mắt của tôi mờ dần, nhìn nhầm hướng, tát một cái vào khoảng không.

Người tôi theo đà ngã xuống đất, cổ họng một mùi tanh ngọt, tôi liên tục ho khan, nôn ra một bãi máu.

Tấm thảm sáng màu bị nhuốm một mảng nhỏ màu đỏ tươi.

Bảo mẫu sợ tới nỗi thét lên một tiếng: “Cô chủ, cô... cô bị sao vậy?!”

Tôi ngước mắt nhìn bố tôi, sắc mặt ông ấy cũng khiếp sợ.

Tôi không cần người khác thương hại, cười lạnh một tiếng: “Bị ông ấy chọc tức đến phát cáu, không thấy à?”

Bố tôi nhìn chằm chằm tôi, vài giây sau, không biết ông đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đáy mắt không có một chút thương hại nào, mà càng giống như hiện lên một tia vui mừng quái dị.

Ông ấy lấy điện thoại di động ra, nhìn tôi, lại nhìn sắc máu dưới mặt đất, chụp mấy tấm ảnh.

Sau đó nhanh chóng lập tức gọi điện thoại.

Phải một hồi lâu bên kia mới nhấc máy, giọng điệu của bố tôi không giấu được vẻ sốt sắng:

“Kỳ Niên! Tiểu Chi ở đây nôn ra máu, tình trạng này sợ là con bé mắc bệnh nan y rồi!”

“Con bé đề nghị muốn ly hôn với con là vì sợ liên lụy đến con.”

“Từng là vợ chồng, con cũng không thể thật sự bỏ mặc con bé, phải không?!”

03.

Trái tim tôi chợt nhảy vọt lên cổ họng, cố gắng đứng dậy, muốn cướp lấy điện thoại của bố tôi.

Trong nháy mắt tôi bỗng nhiên nghĩ, Lục Kỳ Niên nghe được tin tức như vậy, có lẽ anh cũng rất đau lòng.

Là vợ chồng năm năm, dù có nuôi một con chó, chắc cũng khó mà không có tình cảm được nhỉ?

Tôi sốt sắng lao tới.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hờ hững của Lục Kỳ Niên: “Liên quan gì đến tôi?”

Bàn tay đang vươn ra, bỗng chốc cứng đờ giữa không trung.

Bố tôi sửng sốt một chút, vội vàng nói tiếp:

“Kỳ Niên, bệnh của Tiểu Chi cũng không phải bình thường, là bệnh nan y chết người đó!”

“Vợ chồng các con tuy có chút mâu thuẫn, nhưng vợ con sắp chết, sao con có thể thật sự bỏ mặc được?”

Lục Kỳ Niên có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn: “Thỏa thuận ly hôn đã ký xong rồi, cô ấy có chết, với tôi cũng...”

Chưa kịp dứt lời, một giọng nữ ôn hòa đầu bên kia cắt ngang anh ấy:

“Cô Khương sẽ không có chuyện gì đấy chứ, A Niên, anh hỏi han một chút xem sao.”

Trong lòng tôi chợt đau nhói.

Lục Kỳ Niên có lẽ là muốn cúp điện thoại, nghe thấy vậy giọng điệu giễu cợt hỏi một câu: “Bệnh nan y ấy à, là bệnh gì?”

Bố tôi không biết gì về tình trạng cơ thể tôi.

Quanh co một hồi lâu, ông ấy mới bịa ra một câu: “Là ung thư dạ dày!”

“Ung thư dạ dày nên nôn ra rất nhiều máu, Kỳ Niên à, con mau tới đây đi, người một nhà chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp!”

Lúc này, bên kia không do dự nữa.

Cười nhạo một tiếng, lập tức cúp máy.

Bố tôi bối rối bực tức gọi lại, bên kia không nhận.

Người đàn ông tức giận mắng to: “Dù mày sống hay chết, thế nào cũng phải mang về cho tao chút tiền chứ! Tao ôm một đống nợ lớn, đang chờ tiền trả đây này!”

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút tê dại.

Nhặt tro cốt trên mặt đất bỏ vào trong bình.

Tôi đứng dậy, ôm bình tro cốt, rời khỏi nơi này.

Vào lúc chạng vạng, sắc trời càng lúc càng tốt.

Tôi đạp lên tuyết, bước nông bước sâu, rời khỏi khu biệt thự.

Cái lạnh thẩm thấu vào tận xương tủy, tôi chợt không biết được cái lạnh rốt cuộc đến từ đâu.

Đầu tôi ong ong, acid dạ dày trào ngược lên cổ họng, miệng tôi đắng chát.

Trong ánh mắt thẫn thờ, tôi bỗng nhiên nhìn thấy bà nội đang vẫy tay với tôi.

Bà ấy hỏi tôi: “Tiểu Chi, cháu có lạnh không?”

Tôi nhìn bà, sống mũi cay cay, bước nhanh lao về phía bà.

Máu mũi chảy ra, tôi quệt tay lau một cái.

Trước mặt tối sầm lại, tôi ngã vào đống tuyết, rơi vào hôn mê.

Với chút ý thức còn sót lại, tôi nghĩ tới câu nói vô cùng chán ghét của Lục Kỳ Niên: “ Cô ấy có chết thì cũng không liên quan gì tới tôi.”

04.

Quả thật, Lục Kỳ Niên đối xử với tôi không tốt, cũng không phải lỗi của anh ấy.

Quả thật, vốn là tôi mắc nợ anh.

Năm năm trước, bố tôi và nhà họ Lục đã bàn bạc xong hôn sự, bảo tôi gả cho Lục Kỳ Niên.

Tôi không muốn kết hôn, khi ấy, tôi thậm chí còn chưa gặp mặt Lục Kỳ Niên.

Nhưng bà tôi bị bệnh nặng, đang chờ được cấy ghép tủy.

Chi phí cấy ghép tủy cộng thêm các chi phí y tế khác, cần gần nửa triệu.

Bố tôi nói, nếu không kết hôn, đừng hòng lấy tiền.

Hình như ông ấy đã quên, bà nội tôi cũng là mẹ ruột của ông.

Ông ấy lại rơi nước mắt trước mặt tôi, nói với tôi rằng, công ty nhà họ Khương nếu không chống đỡ nổi, ông ấy thật sự không còn cách nào khác.

Tôi gật đầu.

Đêm đó, Lục Kỳ Niên tới tìm tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy.

Vào đêm tuyết rơi, ánh trăng rọi sáng trong sân.

Gương mặt người đàn ông ôn hòa , giống như một bức tranh hòa hợp cùng ánh trăng.

Giọng nói anh ấy dịu dàng, gần như có vẻ cầu xin:

“Điều kiện gì cũng được, chỉ cần cô Khương đây, nói một tiếng cô không muốn gả cho tôi.”

Anh ấy có người trong lòng, không muốn cưới tôi, nhưng lại không có sức lực đối đầu với nhà họ Lục.

Tôi nhìn thấy phía sau anh ấy, xa xa, ở nơi bóng cây mờ ảo, có một cô gái hoảng loạn bất an đứng đó.

Lục Kỳ Niên cúi đầu nhìn tôi.

Đôi mắt anh sáng rực, như làn gió đêm thoảng qua, trong lòng tôi chợt gợn sóng.

Tôi đột nhiên nghĩ, nếu như anh ấy thật sự cưới tôi, quả thật là rất đáng thương.

Tôi đồng ý với anh ấy, với điều kiện, tôi cần năm trăm ngàn, là tiền chữa bệnh cho bà nội tôi.

Ngày hôm sau ở nhà hàng, tôi tình cờ bắt gặp Lục Kỳ Niên đang tìm một Tổng Giám đốc để ký hợp đồng.

Dáng vẻ hèn mọn, ngôn từ khẩn thiết, tựa như muốn quỳ xuống.

Anh ấy đang kiếm tiền để không phải cưới tôi.

Ba ngày sau, anh ấy chuyển cho tôi năm trăm ngàn không thiếu một đồng.

Tôi nói với bố tôi, tôi không muốn gả vào nhà họ Lục, cũng nói với cả gia đình nhà họ Lục.

Sau đó Lục Kỳ Niên ra nước ngoài.

Tôi thanh toán viện phí, bà tôi bắt đầu nhập viện để trị bệnh.

Trong kho vô trùng, liều lượng hóa trị gây chết người, hệ thống miễn dịch bị phá hủy hoàn toàn.

Bà ấy giống như người kề cận bên ranh giới sinh tử, chờ được cấy ghép tủy mới.

Nhưng khi cuộc cấy ghép sắp diễn ra, bên hiến tủy đã đổi ý.

Người nhà đối phương đột nhiên lên tiếng đòi năm trăm ngàn.

Nói là để bảo đảm sau khi hiến tủy, cho dù cơ thể có tổn hại gì, quãng đời còn lại vẫn có đủ chi phí sinh hoạt.

Bà nội ở trong kho vô trùng, không đợi được thêm mấy ngày nữa.

Tôi đi khắp nơi tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng không được, cố gắng liên lạc với Lục Kỳ Niên.

Nhưng anh ấy đã ra nước ngoài, đổi số điện thoại, tôi không liên lạc được với anh.

Ngày cuối cùng, tôi tìm đến bố tôi, thay đổi quyết định, chấp nhận hôn sự này.

Ca cấy ghép tủy của bà nội đã thành công.

Vài ngày ngắn ngủi sau, nhà họ Lục lập tức phân phát toàn bộ mấy trăm tấm thiệp mời hôn lễ ra ngoài.

Lục Kỳ Niên ở nước ngoài, thân là người trong cuộc, cũng là người cuối cùng nhận được thiệp mời kết hôn của chính mình.

Tôi không nhớ rõ, sau đó khi anh ấy về nước, tới tìm tôi, đã nói những gì.

Tôi chỉ nhớ rõ, khi ấy cảm xúc trên mặt anh dường như bị xâu xé.

Đau buồn, phẫn hận, tuyệt vọng.

Còn có Ôn Tuyết đứng ở đằng sau, bất lực khóc nức nở.

Cuối cùng, là tôi nợ anh ấy.

05.

Tôi đã bất tỉnh rất lâu trên tuyết.

Tôi đã nằm mơ, mơ thấy Lục Kỳ Niên đi tới, đưa tôi đến bệnh viện.

Anh ấy nói: “Từng là vợ chồng, cũng không thể nhìn em cứ vậy mà chết được.”

Trong mơ cái gì cũng đẹp.

Đáng tiếc, khi tỉnh lại, tôi vẫn nằm trên tuyết.

Toàn thân tôi đông cứng.

Sắc trời tối tăm, trong màn tuyết, bốn phía đều yên tĩnh.

Chỉ có mình tôi nằm đây, như một con quái vật.

Đầu tôi đau như búa bổ, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đau.

Trước kia tôi nghe nói, ung thư não giai đoạn cuối là đau đớn đến tột cùng, giờ thì tôi tin rồi.

Tôi đấu tranh một lúc lâu, ảo tưởng xem có ai có thể tới tìm tôi hay không.

Ảo tưởng thất bại.

Tôi tự mình đứng dậy, tới bệnh viện.

Tôi nói với bác sĩ điều trị Lâm Vũ: “Có thể kê thêm cho em mấy lọ thuốc giảm đau nữa được không?”

“Một lọ hết rất nhanh, lúc nào cũng phải chạy tới bệnh viện rất phiền phức.”

Lâm Vũ nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc mà bất mãn: “Hạn chế uống thuốc giảm đau, tình trạng của cô nên cần nằm viện.”

Tôi giật giật khóe miệng cười nói: “Nằm viện cũng không khỏi được. Hơn nữa, em còn phải làm việc kiếm tiền.”

Người đàn ông nhíu mày chất vấn tôi: “Đã đến nước này rồi, còn kiếm tiền cái gì?”

Tôi mỉm cười giải thích: “Muốn góp thêm chút tiền, mua cho mình một nghĩa trang.”

Từ khi bà nội ra đi, tôi dường như không còn nhà.

Chẳng có gì là sai khi muốn sau khi chết, có một chốn dung thân.

Lâm Vũ trước mặt tôi đang vô cùng không vui, đột nhiên không nói lời nào.

Anh ấy nhìn tôi hồi lâu, một cảm xúc kỳ lạ hiện lên trong đáy mắt, như đang thương hại tôi.

Tôi đã thấy những ánh mắt như vậy quá nhiều lần, cho nên đảo mắt, lẩn tránh ánh mắt anh ấy.

Tôi nói hết lời, mới lấy được vài lọ thuốc giảm đau.

Lúc tôi rời khỏi bệnh viện, cấp trên gọi điện thoại tới: “Cô lại đến muộn à! Không muốn làm nữa thì từ chức sớm rồi biến đi!”

Tôi hơi sửng sốt, nhìn thời gian trên điện thoại.

Tôi mới kịp phản ứng lại, tôi đã hôn mê trong tuyết cả đêm, bây giờ đã gần chín giờ sáng.

Tôi vẫn chưa thể biến đi được.

Ngay cả nghĩa trang ở thành phố Thượng Hải này cũng là tấc đất tấc vàng, một mảnh đất rẻ nhất cũng phải gần một trăm ngàn.

Tôi không muốn chết đi rồi sau đó được chôn ở nơi đất khách quê người.

Tôi nhận sai cả buổi, chờ bên kia mắng xong, mới lo lắng chạy tới công ty.

Chưa kịp bước qua cổng, cấp trên đã đi ra ngăn tôi lại:

“Tôi đã gửi địa chỉ qua điện thoại cho cô rồi, cô mang hợp đồng đến nhà hàng.”

“Ăn lẩu với Vương tổng xong, thì mang hợp đồng đã ký về đây.”

Vương tổng là người Tứ Xuyên, mức độ thích ăn cay có thể nói là rất đáng sợ, sáng sớm ra ăn lẩu cũng không có gì ngạc nhiên.

Da đầu tôi có chút tê dại, cố gắng từ chối: “Quản lý, tôi chưa thương lượng chuyện hợp đồng bao giờ, sợ sẽ xảy ra sự cố.”

Quản lý nhét thẳng hợp đồng vào tay tôi, sốt ruột nói: “Đi đi, không thì thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây, tùy cô quyết định.”

06.

Tôi đứng trong gió lạnh một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bắt xe qua đó.

Khi nồi lẩu được bưng lên, nửa nồi đều là ớt cay.

Cũng may Vương tổng không làm khó tôi, nhìn sắc mặt của tôi, lập tức cười ra tiếng:

“Đây là khẩu vị của tôi. Cô gái nhỏ, cô gọi món điểm tâm khác đi, cô đừng ăn những món cay này, không tốt cho dạ dày.”

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp nói một câu cảm ơn thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông ngoài cửa vang lên: “Vương tổng?”

Tôi liếc mắt, người đứng bên ngoài chính là Lục Kỳ Niên anh tuấn khôi ngô.

Từ trước tới nay anh không phải là người sẽ chủ động chào hỏi người khác.

Vương tổng hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, lập tức đứng lên chào hỏi:

“A, Lục tổng! Trùng hợp quá, mau lại đây ngồi, cùng nhau ăn luôn nhé?”

Lục Kỳ Niên ngoài miệng nói “Tôi ăn rồi” nhưng vẫn bước tới.

Nhìn người phục vụ mang điểm tâm cho tôi, anh ấy nửa đùa nửa thật nói: “Vương tổng đây đúng là không tốt chút nào.”

“Bản thân ăn uống no say, để cô gái này ăn chút đồ đơn giản như vậy sao?”

Thường ngày anh ấy rất ít nói, lại càng không bao giờ nói những lời như vậy.

Hôm nay đúng là có gì đó kỳ lạ.

Vương tổng cười cười luôn miệng giải thích: “Cô gái này không quen ăn khẩu vị nặng như vậy.”

Lục Kỳ Niên có vẻ rất kinh ngạc: “Cô Khương khi còn nhỏ sống cùng bà nội ở phía nam.”

“Nổi tiếng có thể ăn cay, Vương tổng như thế là khinh thường người ta rồi.”

Cuối cùng tôi cũng nghe ra một chút ý đồ.

Lục Kỳ Niên dường như muốn làm khó tôi.

Anh ấy biết rõ, tôi không ăn được cay.

Vương tổng cười ha ha: “Thì ra hai người quen biết nhau sao!”

“Thật sự rất xin lỗi, tôi tưởng cô Khương không ăn được.”

“Nào nào, cô Khương nể mặt tôi thì cùng ăn đi.”

Dạ dày Lục Kỳ Niên không tốt, ai trong giới cũng biết anh không thể ăn cay.

Sau khi Vương tổng gọi nước trà cho anh ấy, thấy ánh mắt của Lục Kỳ Niên rơi trên người tôi, có lẽ ông ấy cho rằng tôi là người mà anh ấy coi trọng.

Sau khi yêu cầu người phục vụ lấy thêm bát đũa, Vương tổng liên tục thúc giục tôi ăn thêm.

Hợp đồng nằm trong tay tôi, ông ấy nói đùa:

“Cô Khương cũng đừng không nể tình nhé! Chưa ăn xong nồi lẩu này thì chúng ta không bàn đến hợp đồng!”

Lục Kỳ Niên bưng tách trà, từ từ uống.

Anh ấy liếc mắt, mỉm cười như có như không nhìn tôi ăn.

Đã lâu anh ấy không tỏ ra thù ghét tôi.

Đến nỗi tôi gần như quên mất rằng, năm năm trước sau khi tôi chia rẽ anh ấy và Ôn Tuyết, anh ấy vẫn luôn hận tôi như vậy.

07.

Hơn phân nửa đồ ăn, cuối cùng cũng chui xuống bụng tôi.

Dạ dày như bị ném vào một khối than củi nướng, quằn quại đau rát và nhức nhối.

Tôi chịu đựng mồ hôi lạnh túa ra khắp người, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười đưa hợp đồng cho Vương tổng, hai tay tôi run rẩy.

Cuối cùng hợp đồng cũng đã được ký.

Ý thức của tôi có chút mơ màng, không biết Vương tổng đã rời đi từ khi nào.

Chỉ biết từ phía sau, trong tầm mắt tôi mọi thứ trở nên mơ hồ.

Cảm giác hình như Lục Kỳ Niên vẫn còn ở đây, rồi lại cảm thấy anh ấy đã rời đi.

Tôi run run đứng dậy, chống lên lưng ghế tựa rồi chống lên mặt tường, chậm chạp rời khỏi phòng ăn.

Dạ dày tôi như đảo lộn, tôi khó xác định được phương hướng, bước nhanh tới nhà vệ sinh.

Phía sau đột nhiên có người túm lấy cánh tay tôi.

Tôi lắc cổ tay hai lần nhưng bàn tay kia vẫn không buông ra.

Quay đầu nhìn, một bóng người cao lớn mờ ảo, đảo qua đảo lại trước mắt tôi.

Anh ấy không buông tay, cũng không nói câu nào.

Tôi cố gắng mở miệng: “Cảm phiền, bỏ tay ra.”

Anh ấy vẫn bất động, không lên tiếng.

Tôi thực sự có chút không chịu nổi nữa, cố gắng giải thích: “Tôi muốn đi...”

Lời còn chưa dứt, một bàn tay to lớn đột nhiên từ cánh tay tôi di chuyển, đè gáy tôi lại.

Cảm giác quá quen thuộc khiến ý thức của tôi dường như đột nhiên trở nên tỉnh táo, tựa hồ trong phút chốc, tôi nhớ lại hơn bốn năm trước.

Lúc tôi và Lục Kỳ Niên kết hôn không lâu, lần đầu tiên tôi cãi nhau với anh ấy.

Đêm đó tôi một mình ra ngoài uống rượu, anh ấy đi tìm, cũng dùng tay đè gáy tôi như vậy.

Giống như đối xử với chó con hay mèo con gì đó, anh kéo tôi về nhà.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh ấy đi tìm tôi.

Không biết tại sao, hốc mắt tôi chợt chua xót.

Acid dạ dày bất ngờ trào lên cổ họng, tôi có dự cảm không lành, theo bản năng sốt sắng đẩy người trước mặt ra.

Người đàn ông không buông tay, ngược lại còn đè gáy tôi, kéo đến phía trước.

Tôi không thể kìm nén được nữa, nôn mửa dữ dội.

Nhưng thứ tôi nôn ra hầu hết đều vương vãi trên áo khoác của anh.

Nôn xong, người tôi cũng tỉnh táo hơn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên thì thấy gương mặt Lục Kỳ Niên cứng đờ, cực kỳ u ám.

Lần này không phải là ảo giác.
08.

Lục Kỳ Niên hiển nhiên chưa từng gặp phải chuyện gì ghê tởm như thế này.

Anh nhíu chặt mày, một lúc lâu sau mới định thần lại, cởi áo khoác, không chút do dự ném vào thùng rác.

Tôi không nhịn được nhìn thêm một cái.

Nhớ lại bộ cái áo này, vẫn vào năm tôi và anh ấy vừa kết hôn.

Nửa đêm tôi lén đo kích thước vòng eo của anh ấy, tìm nhà thiết kế đặt làm.

Nghĩ đến những thứ có liên quan tới tôi, cả bãi nôn mửa này, đều khiến anh ấy thấy ghê tởm.

Ném đi, cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Tôi nắm chặt tay, không nhịn được lên tiếng xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

Bản thân tôi cũng không biết, lời xin lỗi này là vì làm bẩn quần áo của anh, hay là vì chuyện năm năm trước.

Lục Kỳ Niên chán ghét nhìn tôi chằm chằm.

Một lúc lâu sau, anh cười chế giễu: “Bị ung thư dạ dày vẫn có thể ngồi ăn lẩu, thương lượng hợp đồng, cô Khương giỏi thật đấy.”

Anh ấy quả nhiên là không quan tâm.

Nhắc đến căn bệnh ung thư của tôi, vẫn có thể lạnh nhạt như vậy, như một trò cười.

Tôi cũng không tài nào chịu nổi, cố gắng thoải mái đáp lại: “Bố tôi lừa anh đấy, ung thư đâu mà ung thư.”

Lục Kỳ Niên cầm lấy từ trong tay trợ lý đi tới một tập tài liệu.

Nhẹ nhàng đưa tới trước mặt tôi, giọng điệu giễu cợt:

“Hôm qua trong điện thoại, không phải là ho rất giống sao? Giờ lại lật lọng, liệu có phải muộn quá rồi không?”

Tôi nhìn tập tài liệu trước mặt, nhìn một lúc lâu mới hiểu ra, Lục Kỳ Niên muốn kiện tôi và bố tôi.

Kiếm cớ gây sự, tống tiền, tội danh được liệt kê rõ ràng.

Trợ lý bên cạnh Lục Kỳ Niên không quên giải thích với tôi:

“Cô Khương, sáng nay bố cô ra ngoài tới Lục thị cầm biểu ngữ.”

“Nói là... Lục tổng thân là chồng, vậy mà không để tâm đến sống chết của người vợ bị ung thư.”

“Muốn Lục tổng bỏ ra ít nhất một triệu tiền thuốc men.”

“Hiện giờ trên mạng đang bàn tán không nhỏ, bố cô đã bị tạm giam, bên Lục tổng sẽ khởi kiện lên tòa.”

Lục Kỳ Niên túm lấy cánh tay tôi, đi về phía thang máy.

“Nếu bố vợ đã hô hào ghê gớm như thế, vậy giờ đến bệnh viện, kiểm tra bệnh ung thư của cô nào.”

Tôi bị kéo vào thang máy, lúc vội vàng muốn bước ra ngoài, cửa thang máy đã khép lại.

Lục Kỳ Niên liếc mắt, đáy mắt hiện lên ý cười.

Rốt cuộc anh ấy cũng không che giấu sự thù hằn nữa: “Khương Chi, tôi đã từng nói với cô rồi đúng không?”

“Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, cô sẽ phải hối hận vì đã ép tôi cưới cô.”

09.

Tôi được Lục Kỳ Niên đưa tới bệnh viện.

Kiểm tra nội soi, khám toàn diện dạ dày.

Rất nhanh đã có kết quả.

Ngoại trừ việc ăn lẩu xong dẫn đến viêm dạ dày nhẹ, còn lại thì không có vấn đề gì.

Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn Lục Kỳ Niên cầm một chồng tài liệu dày cộp của tôi bước tới.

Đó không hẳn là kết quả kiểm tra của tôi, mà giống như là minh chứng chiến thắng của anh ấy trong cuộc chơi kéo dài năm năm giữa tôi và anh.

Vẻ mặt anh không giấu được sự vui sướng, cầm chồng tài liệu đặt bên cạnh tôi.

“Gây rối trước đám đông, cố ý phỉ báng, đòi một số tiền lớn.”

“Khương Chi, có lẽ cô còn không biết, bố cô đòi một triệu, tôi đã chuyển cho ông ấy rồi.”

Tôi ngẩng mặt nhìn anh ấy.

Nghe anh ấy từ từ tiếp tục nói: “Đoán xem những chuyện này cộng lại, đủ để phán bố cô ba năm, hay là năm năm?”

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Gật gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng: “Vậy anh đi kiện đi.”

Lục Kỳ Niên sửng sốt một lát, nhanh chóng hiểu ra:

“Xem ra lời đồn bên ngoài truyền nhau đúng là không sai. Cô và bố cô, quả thật không có tình cảm gì.”

Vẻ mặt anh ấy có hơi thất vọng.

Chuyện này không thể khiến tôi đau đớn khổ sở, hiển nhiên làm thì cũng không có ý nghĩa gì.

Trầm mặc trong giây lát.

Có lẽ Lục Kỳ Niên nghĩ tới, trước đó không lâu vì tôi muốn ký được hợp đồng kia nên mới cố gắng ăn những món cay đó.

Anh suy nghĩ một chút, đổi ý: “Khương Chi, hy vọng lúc cô mất việc, vẫn có thể duy trì bộ dạng không sao cả như này.”

“À phải rồi, đột nhiên tôi nhớ lại, trước khi kết hôn chúng ta đã ký một thỏa thuận kết hôn.”

“Không chia tài sản, vậy nên một trăm triệu tài sản ly hôn kia cũng không thể cho cô được.”

Lục Kỳ Niên nói được làm được.

Bố tôi lấy bức ảnh tôi hộc ra máu, làm thành một tám áp phích cực lớn, đến Lục thị tìm Lục Kỳ Niên tống tiền, bức ảnh này nhanh chóng được lan truyền trên mạng.

Mặt tôi không được làm mờ, bị tung ra như vậy rất nhanh đã bị người ta đào ra thân phận thật sự.

Không ai biết về cuộc hôn nhân giữa tôi và Lục Kỳ Niên, đều cho rằng tôi và bố tôi chỉ đơn giản là lừa đảo tống tiền.

Trong vòng một tuần, tôi đã bị sa thải.

Bố tôi bị tạm giam vài ngày, bởi vì Lục Kỳ Niên không có hứng thú khởi kiện nữa, ông ấy được thả ra.

Số tiền Lục Kỳ Niên chuyển cho bố tôi cũng bị lấy lại.

Nhà họ Khương nợ nần chồng chất, tiếp tục lâm vào hoàn cảnh khó khăn.

Ngày tôi xách vali rời khỏi công ty, bố tôi tới khóc lóc cầu xin tôi, bảo tôi lại đi cầu xin Lục Kỳ Niên.

Trên đường có rất nhiều người đang xem trò cười.

Bố tôi gần như sắp quỳ xuống trước mặt tôi, tôi bình tĩnh nhìn ông ấy, không nói gì.

Trận tuyết đã tan, ánh nắng mặt trời có hơi chói mắt.

Tôi chớp mắt, trong bóng râm cách đó không xa, thấy Lục Kỳ Niên đang đứng dựa vào thân xe.

Anh ấy hiếm khi có tâm trạng tốt, cố ý đến đây xem trò cười của tôi.

Đối diện với ánh mắt của tôi, anh mỉm cười, vẻ mặt đắc ý của kẻ chiến thắng.

Bố tôi thấy tôi thờ ơ, cuối cùng cũng bỏ đi.

Những người hóng hớt cũng giải tán.

Lục Kỳ Niên cuối cùng cũng nhấc chân, bình thản đi tới trước mặt tôi.

Cách một bước xa, anh ấy nở nụ cười khinh thường nhìn tôi: “Khương Chi, cô vẫn vui vẻ chứ?”

Trong ánh sáng có hơi chói mắt, tôi ngước mặt, nhìn anh ấy rất lâu, rất lâu.

Một lúc lâu sau, tôi khàn giọng nói: “Lục Kỳ Niên, anh thật sự rất hận tôi sao?”

10.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Lục Kỳ Niên sững sờ.

Nụ cười vui vẻ như đông cứng trên khuôn mặt anh.

Tôi nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi còn tưởng rằng có lẽ anh cũng không hận tôi đến mức như vậy.”

Lục Kỳ Niên mở miệng.

Muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Anh ấy là một người rất giỏi, mọi việc đều nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhưng vào thời khắc này, lại trầm mặc.

Tôi quay người, nuốt nỗi chua xót trong đáy mắt vào trong, đến bên đường bắt xe rời đi.

Một khắc trước khi tôi lên xe, giọng nói của Lục Kỳ Niên cuối cùng cũng vang lên.

Như ảo giác của tôi, trong giọng nói của anh có chút run run rất nhỏ: “Đều tại cô gieo gió gặt bão.”

Tôi không trả lời, lên xe.

Anh ấy nói không sai.

Năm năm trước, tôi nói mà không giữ lời.

Rõ ràng đã nhận tiền của anh ấy, rồi lại đổi ý chấp nhận hôn sự.

Hết thảy đều tại tôi gieo gió gặt bão.

Nhưng tôi tự nhận là mình sai, năm năm ở với nhau, tôi đã cố gắng bù đắp.

Dạ dày anh ấy không tốt, rất kén ăn.

Anh thường xuyên gọi điện thoại sau nửa đêm, tôi đứng dậy lập tức đi đón anh ấy.

Quay về nấu xong canh giải rượu cho anh ấy, trời cũng sắp sáng.

Thân là bà Lục, vào lễ tình nhân và ngày nghỉ, tôi phải nhìn anh ấy lái xe ra ngoài tìm Ôn Tuyết.

Những tấm ảnh tình tứ trong vòng bạn bè, tay đan tay, hoa tươi, bánh ngọt, bọn họ đăng hết tấm này đến tấm khác.

Ôn Tuyết nói thích vườn hoa trong biệt thự của anh, anh ấy lập tức dẫn cô ấy tới ở.

Cô ấy ở ba ngày, tôi dọn ra ngoài ở ba ngày.

Cô ấy ở năm ngày, tôi dọn ra ngoài ở năm ngày.

Lục Kỳ Niên đi công tác, đưa theo Ôn Tuyết ra ngoài ở khách sạn.

Ông Lục biết tin, nổi giận đùng đùng chạy tới bắt quả tang.

Lục Kỳ Niên gọi một cú điện thoại, tôi lập tức chạy tới.

Ôn Tuyết quấn khăn tắm hốt hoảng đi ra ngoài, tôi bước vào.

Trên giường rất lộn xộn, nửa giường cạnh Lục Kỳ Niên còn vương lại hương nước hoa của Ôn Tuyết.

Tôi nằm xuống đó, không chớp mắt lấy một cái.

Bố Lục tới gõ cửa, tôi đứng dậy ra mở cửa.

Lục Kỳ Niên không thích tôi, cho nên sau mỗi lần như vậy, tôi đều nhớ uống thuốc, không gây thêm phiền phức cho anh ấy.

Tôi biết rõ dù có làm bao nhiêu chuyện đi nữa, cũng không thay đổi được sự thật lúc trước chính tôi là người đã chia rẽ Lục Kỳ Niên và Ôn Tuyết.

Tôi hiểu Lục Kỳ Niên hận tôi.

Tôi cứ tưởng rằng, tôi cứ nghĩ rằng, có lẽ tôi cũng đã cố gắng bù đắp, có lẽ, anh ấy cũng không hận tôi đến vậy.

Hận đến mức trong năm năm kết hôn, anh ấy vào Lục thị, liều mạng leo lên đến tận đây.

Trước khi nhà họ Khương phá sản, bố tôi chuẩn bị ký một bản hợp đồng quan trọng nhất.

Cuối cùng lại sợ lo lắng sẽ thua lỗ nên bảo tôi hỏi thử Lục Kỳ Niên.

Tôi hỏi, Lục Kỳ Niên nói bản hợp đồng này không có vấn đề gì.

Thế là bố tôi quyết định ký hợp đồng, sau đó nhà họ Khương hoàn toàn phá sản.

Anh ấy hận tôi như vậy.

Hận đến mức giống như bây giờ, muốn dồn nhà họ Khương và tôi đến đường cùng.

Nhà họ Khương nợ nần chồng chất, giống như con chó nhà có tang.

Tôi bị mất việc, bị cả cộng đồng mạng chửi rủa.

Ngay cả mảnh đất nghĩa trang một trăm ngàn cũng không mua nổi.

11.

Lâm Vũ gọi điện thoại tới cho tôi, nói tôi nên đi tái khám.

Tôi không muốn đi, anh ấy nghiêm khắc nói, tôi là bệnh nhân của anh ấy.

Nếu tôi không phối hợp trị liệu, thân là bác sĩ điều trị chính, anh ấy sẽ bị khiển trách.

Để liên lụy đến anh ấy, trong lòng tôi thấy rất áy náy, chỉ có thể bắt xe tới bệnh viện.

Bên ngoài bệnh viện, anh mặc áo blouse trắng chờ ở đó.

Tôi xuống xe, vẻ mặt anh nghiêm nghị bước tới.

Mấy ngày nay tôi sụt cân rất nhanh, mặt hóp lại, dáng người mất cân đối.

Thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm tôi, tôi có hơi xấu hổ dời tầm mắt.

Có người đi ngang qua đụng vào tay tôi.

Lực chạm rất nhẹ nhưng cơ thể tôi lại suýt chút nữa ngã xuống.

Lâm Vũ lập tức vươn tay đỡ lấy tôi: “Khương Chi, cô phải bắt đầu nằm viện ngay, không có quyền lựa chọn đâu.”

Khung cảnh trước mắt tôi chợt tối đen, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Lâm Vũ thấy tôi đứng không vững, đỡ tôi bằng cả hai tay.

Có người đi ngang qua tôi.

Bước lên phía trước rồi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tôi một cái.

Tôi phản ứng vô cùng chậm chạp, một lúc lâu mới định thần lại, nhận ra đó là Lục Kỳ Niên.

Thật kỳ lạ, trước kia kết hôn nhiều năm như vậy, ở chung một phòng, cũng chẳng chạm mặt nhau mấy lần.

Nhưng những ngày gần đây, hình như càng ngày càng thường xuyên nhìn thấy anh ấy.

Lâm Vũ dìu tôi vào thang máy, đưa vào phòng bệnh.

Anh ấy chạy lên chạy xuống, thay tôi làm thủ tục nhập viện.

Tôi bỗng nhiên nhớ lại, hồi học đại học, anh ấy cũng tốt bụng như vậy.

Tôi bắt đầu nằm viện, trạng thái tinh thần càng ngày càng tệ, khó có thể tùy tiện ra ngoài đi lại nữa.

Ngày thứ tư nằm viện, tôi đột nhiên bắt đầu nôn mửa thường xuyên.

Ung thư não giai đoạn cuối, nôn mửa quả thật cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng y tá lại hỏi tình trạng hôn nhân của tôi, để tiện theo dõi, giúp tôi làm nhiều mục xét nghiệm.

Sáng hôm đó, đã có kết quả.

Tôi mang thai, được bảy tuần.

Tôi mới nhớ lại, từ lúc tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu khó chịu, trí nhớ cũng kém đi, rồi khi kiểm tra thì phát hiện bị ung thư.

Trong một hai tháng qua, nhiều lần tôi cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình có uống thuốc hay không.

Lâm Vũ gọi tôi đến văn phòng, yêu cầu tôi ký tên để chuẩn bị phá thai.

Tôi nhìn giấy tờ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Để tôi suy nghĩ lại đã.”

Tôi cũng không phải muốn giữ lại.

Với tình trạng sức khỏe hiện tại của tôi, dù có muốn giữ lại cũng không thể.

Huống hồ Lục Kỳ Niên cũng tuyệt đối không đồng ý.

Tôi chỉ mang thai một lần, chắc chắn cũng là lần duy nhất trong cuộc đời này.

Cho nên tôi nghĩ, đợi thêm hai ngày nữa, để con tôi ở bên cạnh tôi.

Tôi quá cô đơn.

Không ai ở bên cạnh tôi kể từ khi bà tôi mất.

Lâm Vũ rất tức giận: “Còn suy nghĩ cái gì hả?”

“Khương Chi, chuyện khác cô muốn làm gì thì làm.”

“Nhưng chuyện đứa bé này, cô muốn làm loạn tôi tuyệt đối không đồng ý!”

12.

Anh ấy là bác sĩ, biết rõ nhất thai nhi bây giờ đối với tôi mà nói, chỉ là một gánh nặng.

Tôi cũng đã gây cho anh ấy rất nhiều phiền toái.

Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng tôi vẫn cầm bút ký tên.

Ca phẫu thuật được sắp xếp vào buổi chiều hôm đó, tất cả đều diễn ra thuận lợi.

Đứa con duy nhất của tôi, từ khi tôi biết về sự tồn tại của nó cho đến khi mất nó, chưa đầy mười tiếng.

Lúc bác sĩ đẩy giường của tôi ra, đúng lúc có người chạy tới, là Lục Kỳ Niên.

Vẻ mặt anh ấy giận dữ, sắc mặt tái xanh, như người mắc bệnh sởi.

Tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ấy.

Phản ứng đầu tiên, tôi cho rằng Ôn Tuyết đã xảy ra chuyện gì đó.

Cho đến khi anh ấy tới gần, giữ giường tôi lại, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn tôi: “Đứa bé đâu?”

Tôi sửng sốt một lát, không hiểu anh ấy nói gì: “Gì cơ?”

Hai mắt Lục Kỳ Niên đỏ ngầu, gắt gao nhìn tôi, rồi lại nhìn bụng tôi: “Con của chúng ta đâu?”

Của chúng ta, con?

Phải một lúc lâu tôi mới miễn cưỡng hiểu được lời anh ấy nói.

Dường như anh ấy nói, tôi đã phá thai.

Kỳ lạ thật.

Anh ấy giống như biết về đứa con của tôi, hình như còn quan tâm nó.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

Có lẽ anh ấy sợ Ôn Tuyết biết đến đứa bé này, Ôn Tuyết sẽ đau lòng.

Tôi cố gắng giải thích: “Phá rồi, anh yên tâm đi.”

Cảm xúc của Lục Kỳ Niên hoàn toàn mất kiểm soát: “Khương Chi, cô dựa vào đâu mà lại làm như thế! Nó là con của một mình cô sao?!”

Càng ngày tôi càng không hiểu anh ấy.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh ấy, giọng điệu giận dữ.

Tôi thật sự không hiểu: “Chẳng lẽ anh muốn giữ lại ư?”

Sắc mặt Lục Kỳ Niên cứng đờ, anh không nói gì nữa.

Xem kìa, rõ ràng chính anh ấy biết rõ, anh không bao giờ đồng ý giữ lại.

Tôi quay về phòng bệnh, Lục Kỳ Niên cũng đi theo.

Bốn mắt nhìn nhau, qua một hồi lâu cũng không ai trong chúng tôi nói chuyện.

Giữa chúng tôi vốn rất kiệm lời.

Trước kia tôi luôn không biết nói chuyện gì với anh, muốn trò chuyện cùng anh thêm vài câu.

Nhưng bây giờ, tôi mệt mỏi, không còn sức để nói chuyện nữa.

Cẩn thận từng li từng tí cố gắng lấy lòng anh ấy năm năm, hiện tại tôi sắp chết rồi, không cần lấy lòng anh ấy nữa có được không?

Một lúc lâu sau, Lục Kỳ Niên vẫn lạnh lùng lên tiếng:

“Làm thủ tục ly hôn đi. Một tháng yên lặng đã trôi qua rồi.”

13.

Gần đây tôi luôn sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tính toán thời gian, hình như quả thực cũng đã qua hơn một tháng.

Tôi gật đầu nói: “Được thôi.”

“Nhưng mà hôm nay thì không được, hôm nay tôi không còn sức để đứng lên nữa.”

“Khi nào phục hồi sức khỏe lại, tôi sẽ gọi cho anh.”

Lục Kỳ Niên liếc nhìn phần bụng dưới của tôi, vẫn không giấu được vẻ tức giận, dường như hốc mắt anh cũng đỏ hoe.

Anh ấy nói: “Đáng đời.”

Anh ấy cho rằng, tôi không còn sức để xuống giường là bởi vì vừa mới phá thai.

Không biết tại sao, tôi đột nhiên muốn nói sự thật với anh ấy trước khi chết.

“Lục Kỳ Niên, thật ra lời bố tôi nói, tất cả cũng không phải là dối trá.”

“Tôi thật sự bị ung thư, không phải ung thư dạ dày, mà là... ung thư não.”

Đáy mắt Lục Kỳ Niên hiện lên vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn: “Khương Chi, buồn cười lắm à?”

Quả nhiên anh ấy không tin.

Tôi có hơi thất vọng cụp mắt xuống: “Tôi còn tưởng rằng rất buồn cười chứ.”

Tôi nằm viện ba ngày, tinh thần ngày càng sa sút, xuống giường càng ngày càng khó khăn.

Nghĩ Lục Kỳ Niên sẽ không kiên nhẫn chờ đợi, ngày thứ ba tôi vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, liên lạc với Lục Kỳ Niên để đến Cục dân chính.

Dù sao đối với anh ấy ly hôn là một chuyện tốt, hiếm khi dễ nói chuyện, anh ấy đồng ý tới bệnh viện đón tôi.

Tôi ngồi xe lăn, ra cổng bệnh viện.

Tôi nhờ y tá trả lại xe lăn, ngồi trên ghế ở cổng chính, chờ Lục Kỳ Niên tới.

Anh đến rất nhanh.

Tôi và anh ấy kết hôn năm năm, chuyện duy nhất có liên quan tới tôi khiến anh ấy hứng thú, quả nhiên cũng chỉ có chuyện ly hôn.

Xe dừng ở bên ngoài bệnh viện.

Lục Kỳ Niên mở cửa sổ xe, nhìn tôi từ phía xa, ý bảo tôi lên xe.

Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh ấy: “Tôi không đi nổi, anh có thể tới đây dìu tôi được không?”

Nếu là ngày thường, tôi làm màu như vậy, Lục Kỳ Niên nhất định sẽ mặc kệ.

Dù sao tôi cũng không phải Ôn Tuyết, không có tư cách làm nũng trước mặt anh.

Nhưng hôm nay thì khác, là ngày tốt để ly hôn.

Rốt cuộc Lục Kỳ Niên vẫn chịu đựng sự ghê tởm, xuống dìu tôi.

Có lẽ là thật sự chịu không nổi, sau khi đỡ tôi lên xe, vẻ mặt anh ấy vô cùng chán ghét:

“Bị cảm một chút, cô còn định ở lại bệnh viện mấy ngày nữa, muốn diễn kịch mấy ngày nữa?”

Tôi ngồi ở ghế sau, mỉm cười nói: “Ở trong bệnh viện rất vui vẻ đó.”

“Dù sao cũng thất nghiệp, đến đây để thay đổi không khí, thư giãn một lát.”

Lời giải thích này hình như có chút kỳ quái.

Lục Kỳ Niên ngước mắt, nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

Anh ấy đột nhiên nói: “Cô gầy đi rất nhiều đấy, đang giảm cân à?”

14.

Thật hiếm lạ.

Một tháng tôi gầy đi hơn hai mươi cân, anh ấy cũng bắt đầu nhận ra.

Tôi còn muốn giả vờ thoải mái đáp lại vài câu, nhưng không nói được lời nào.

Lục Kỳ Niên nhìn tôi một cái: “Thật ra trước kia cô đã gầy lắm rồi, không cần phải giảm nữa đâu.”

Tôi cười: “Ừm, không giảm nữa.”

Xe dừng lại bên ngoài Cục dân chính.

Lục Kỳ Niên muốn xuống xe, tôi gọi anh lại: “Tôi cảm thấy mình không còn sức lực nữa, anh cõng tôi vào đi?”

Lục Kỳ Niên quay đầu nhìn tôi một cái, cười lạnh: “Cô nghĩ hay đấy.”

Anh ấy mở cửa xuống xe.

Tôi ngồi trên xe, không nhúc nhích.

Người đàn ông đi vào Cục dân chính được một đoạn, mới nhận ra tôi vốn dĩ vẫn chưa xuống xe đi theo sau.

Anh quay người, có chút cáu kỉnh quay lại, mở cửa xe bên cạnh tôi.

“Khương Chi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tôi ngước mắt nhìn anh ấy: “Tôi thật sự không đi được.”

“Lục Kỳ Niên, tốt xấu gì cũng là vợ chồng năm năm, trước khi ly hôn anh cõng tôi một lần, vậy cũng không được sao?”

Lục Kỳ Niên nhìn tôi chằm chằm: “Khương Chi, có phải cô không muốn ly hôn không?”

Tôi dứt khoát dở trò: “Đã nói là anh cõng tôi vào, tôi sẽ ly hôn.”

Rốt cuộc Lục Kỳ Niên cũng không đợi được, đành nhượng bộ.

Tôi dựa vào lưng anh ấy.

Một đoạn đường rất ngắn, không biết tại sao, tôi cũng có thể chìm vào trạng thái mê man.

Mấy ngày gần đây, thời gian tôi có thể tỉnh táo càng ngày càng ngắn.

Hình như Lục Kỳ Niên đang hỏi tôi.

Anh nói: “Khương Chi, có phải Lâm Vũ muốn cô bỏ đứa bé đi không?”

Tôi đang nửa tỉnh nửa mơ, có chút hoảng hốt.

Nhớ lại lời Lâm Vũ nói với tôi: “Nhưng chuyện đứa bé này, cô muốn làm loạn tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Tôi trả lời: “Đúng vậy.”

Một giây sau, cả người tôi tựa như bị ném xuống, tôi chợt tỉnh táo lại.

Ký tên, nhận giấy ly hôn, tất cả đều chưa đầy mười phút.

Lục Kỳ Niên không nói với tôi nửa lời.

Nghĩ lại cũng không có gì kỳ lạ, dù sao cũng đã nhận giấy ly hôn rồi, anh ấy cũng không sợ tôi đổi ý nữa.

Làm xong thủ tục, Lục Kỳ Niên đưa tôi về bệnh viện.

Đến tầng năm, bước ra khỏi thang máy, ở góc hành lang.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, như trút được gánh nặng nói với tôi: “Khương Chi, tôi hy vọng sau này vĩnh viễn không gặp lại cô nữa.”

Tôi mỉm cười, gật đầu, nhìn hành lang bệnh viện một màu trắng như tuyết đập vào mắt.

Ừm, vĩnh viễn không gặp lại.

Lục Kỳ Niên xoay người rời đi.

Chút sức lực tôi cố gắng chống đỡ cả quãng đường kia, giờ phút này giống như hoàn toàn bị rút cạn.

Cổ họng tôi trào lên mùi vị tanh ngọt.

Tôi nhìn anh ấy bước vào trong thang máy, tầm nhìn của tôi tối sầm lại, cả người ngã xuống.
15.

Tôi lại được đưa vào phòng cấp cứu.

Lần này tôi ở bên trong rất lâu.

Tôi trút hơi thở cuối cùng và lại được đẩy ra ngoài.

Con người chỉ khi mắc bệnh nan y mới nhận ra, thì ra cái chết cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Ngày và đêm luân phiên nhau.

Chớp mắt đã đến đêm giao thừa.

Lâm Vũ thấy tôi đáng thương, anh nói muốn ở lại với tôi, nấu cho tôi một bữa cơm tất niên ăn cùng nhau.

Tôi không phải người không biết xấu hổ mà làm phiền anh ấy.

Tôi không có gia đình, nhưng anh ấy thì có.

Bác sĩ hiếm khi có ngày nghỉ, bố mẹ anh ấy chắc chắn đã mong ngóng anh từ lâu.

Tôi khuyên nhủ cả buổi, anh ấy mới để lại đồ ăn cho tôi rồi rời đi.

Mọi người ở phòng bệnh đều đã quay về.

Ngay cả nhân viên y tế cũng rời đi hơn phân nửa.

Trong vòng bạn bè của Lục Kỳ Niên, anh ấy đăng ảnh đang ăn bữa cơm tất niên cùng Ôn Tuyết.

Người thân, bạn bè ngồi vây quanh, bữa tối đầy ắp thịnh soạn.

Trên tay Ôn Tuyết còn có một hộp quà, hình dạng khéo léo tinh xảo, có lẽ là quà đêm giao thừa Lục Kỳ Niên tặng cho cô ấy.

Tôi lại nhìn phòng bệnh của mình.

Lần đầu tiên nhận ra, một phòng bệnh nhỏ như vậy giờ đây lại rộng lớn vô cùng.

Mở hộp cơm Lâm Vũ để lại cho tôi, tôi đếm đồ ăn bên trong.

Bánh bao không nhiều cũng không ít, vừa đủ bốn cái.

Lâm Vũ nói, đây xem như là bốn mùa bình an.

Anh ấy biết tôi không thể chịu đựng thêm được vài ngày nữa.

Cho nên mấy ngày nay, anh ấy càng ngày càng thích nói với tôi hai từ “bình an”.

Tôi ăn thử bánh bao.

Hương vị rất ngon, đáng tiếc nhai trong miệng rất lâu, tôi vẫn nuốt không trôi.

Cuối cùng, cũng nhả vào thùng rác.

Haizz, có lẽ hai từ “bình an” này, chắc chắn không còn thuộc về tôi nữa.

Tôi không ăn nổi, nhưng vẫn nếm thử từng cái một.

Khi thực sự không nuốt nổi nữa, tôi mới nhổ ra.

Nói như vậy, coi như tôi đã ăn bữa cơm tất niên, trải qua một đêm giao thừa vui vẻ nhỉ?

16.

Nếm thử xong mọi thứ, tôi chụp ảnh hộp cơm trống không, gửi cho Lâm Vũ.

“Hương vị rất ngon, cảm ơn nhé.”

Bên kia nhanh chóng trả lời lại bằng một tấm hình.

Là ở sân sau nhà, pháo hoa nở rộ đầy trời, cực kỳ đẹp mắt.

Anh ấy nói: “Nhìn thấy pháo hoa, năm tới sẽ bình an!”

Tôi không nhịn được cười, hốc mắt lại đỏ hoe.

Anh ấy thật sự không bỏ từ này được.

Tôi nhìn pháo hoa trong ảnh, nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy nó, hình như là khi tôi vẫn ở quê với bà nội.

Nhiều năm về trước.

Đêm giao thừa, tôi đốt pháo trong sân, bà nội nằm tựa vào ghế, nhìn tôi mỉm cười.

Chờ tôi chơi xong, bà lại cho tôi một phong bao lì xì.

Bà nói: “Cháu yêu của bà, cả đời phải bình an nhé.”

Bà ấy vẫn luôn yêu thương tôi như vậy.

Nếu đêm bà ấy ra đi, tôi không nghe thấy những lời bà ấy nói với bố tôi.

Nếu như, không nghe thấy thì tốt rồi.

Tôi nằm xuống, nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Giá mà trên đời này, tôi luôn nghĩ, có duy nhất một người luôn yêu thương tôi.

Thì ra bà ấy cũng không yêu thương tôi như vậy.

Vậy cả cuộc đời này của tôi, quả thực cũng không đáng.

Cho nên vẫn là không nên suy nghĩ nhiều thì tốt hơn.

Tôi ngủ một giấc, nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy bố tôi đứng ở bên giường tôi.

Chớp chớp mắt, ông ấy vẫn ở đó.

Haizz, người sắp chết, lúc nào cũng thích mơ đẹp như thế.

Giấc mơ càng ngày càng chân thật.

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

Cho đến khi bố tôi ngồi xuống bên giường, giọng nói khàn khàn vang lên: “Tiểu Chi, bố đến thăm con đây.”

17.

Tôi bật đèn, một góc phòng bệnh trở nên sáng trưng.

Thì ra không phải là mơ, bố tôi thật sự tới đây.

Tôi ngoảnh mặt, lạnh nhạt nói: “Có thể đừng tự dưng nói mấy lời ghê tởm như vậy được không?”

Quan hệ giữa tôi và ông ấy luôn luôn xa cách, quả thực không phù hợp để ngồi chung, nhẹ nhàng trò chuyện với nhau.

Bố tôi có lẽ cũng hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng:

“Biệt thự của bố và nhà máy ở ngoại ô, tất cả đều đã bán hết rồi.”

“Nợ cũng đã trả hết, chỉ còn hơn năm mươi ngàn này.”

“Bố cũng không làm được gì, chỗ này chỉ đủ cho con tạm thời thuê phòng, ăn miếng cơm.”

Từ xưa đến nay tôi không nói chuyện đàng hoàng với ông ấy bao giờ, nghe thấy vậy thì chế giễu nói: “Sao hả, thiếu tiền nên không trụ nổi nữa, chuẩn bị bỏ trốn rồi?”

Bố tôi đặt thẻ ngân hàng lên gối tôi, có chút bất lực thở dài: “Bố trả hết thật rồi, con yên tâm đi.”

Tôi “Ồ” một tiếng, không biết nói gì hơn.

Ông ấy đột nhiên hỏi tôi: “Con đã nghe thấy lời bà nội con nói đêm ấy phải không?”

Tay tôi ở trong chăn, vô thức siết chặt lại.

Móng tay bấu vào lòng bàn tay, có hơi đau, tôi vẫn không hé răng.

Tôi không muốn nhớ lại những lời đó, nhưng nó vẫn quanh quẩn trong đầu tôi một lần nữa.

“Con cho rằng mấy năm qua, mẹ đối xử tốt với con bé là vì cái gì?”

“Còn không phải là vì con không quan tâm con bé, mẹ sợ nó ghi hận trong lòng, sau này ở trước mặt người ta nói không tốt về con sao?”

“Mấy năm nay mẹ luôn hối hận, lúc trước không nên để con quyết định như thế.”

“Để con lấy mẹ ra ép buộc con bé gả cho Lục Kỳ Niên, giúp nhà họ Khương vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Mấy năm qua, con bé không sống tốt.”

“Mẹ cho rằng Lục Kỳ Niên sẽ đối xử tử tế với con bé, nhưng con bé không sống tốt.”

Thế nên, hóa ra bà nội, cũng không yêu thương tôi như vậy.

Tựa như chưa có ai thực sự yêu tôi.

Tôi liếc mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ tối tăm, không muốn nhìn người đang ở bên cạnh nữa.

Giọng bố tôi áy náy: “Mấy năm qua, chúng ta đều đối xử tệ với con.”

“Bố luôn muốn làm ăn phát đạt, muốn kiếm nhiều tiền, mà không từ thủ đoạn.”

“Nhưng đến cuối cùng, dường như chuyện gì cũng thất bại.”

“Thật ra thì, lần trước bố cãi nhau không để con ly hôn với Lục Kỳ Niên.”

“Không chỉ vì công ty, bố còn nghĩ, nếu con trở thành bà Lục, nhà họ Khương mắc nợ, cũng sẽ không có ai dám tới tìm con.”

Tôi run giọng ngắt lời ông ấy: “Đủ rồi.”

Bố tôi cẩn thận đặt một cái túi lớn lên tủ đầu giường tôi.

“Dù sao cũng là đêm giao thừa, bố làm cho con chút đồ ăn.”

“Còn mua cả mấy bộ quần áo, không biết con có thích hay không.”

Thấy tôi không phản ứng, ông ấy có chút lúng túng đứng dậy: “Vậy... bố đi trước.”

Đi tới cửa, ông ấy như nhớ tới cái gì đó, quay người lại nhìn về phía tôi:

“Lần trước con tức giận ho ra máu.”

“Kiểm tra tuy không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải chú ý bảo vệ thân thể...”

18.

Có lẽ ông ấy cảm thấy mình không có tư cách nói những lời này.

Nói được một nửa, ông ấy ngừng lại, xoay người rời đi.

Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đập vào mắt là một mảng trắng xóa và tĩnh mịch.

Tôi cảm thấy hơi lạnh, lại lục tục đứng dậy, chống vào tường ra khỏi phòng bệnh.

Nhớ lại hình như bố tôi vẫn chưa nói, đêm giao thừa cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

Lời nói dễ dàng như vậy, ngay cả bữa cơm cũng không muốn ăn cùng tôi sao?

Ra khỏi phòng bệnh, trên hành lang dài dằng dặc, bóng lưng ông ấy đã mất hút từ lâu.

Tôi lau mắt, lại quay lại phòng bệnh nằm nghỉ.

Cuộc sống vẫn bất giác trôi qua.

Nháy mắt đã đến giao thừa, chạng vạng gần tới giờ tan tầm, Lâm Vũ lại nói với tôi: “Đêm nay phải tăng ca, đúng lúc ăn cơm tất niên với cô luôn.”

Tôi đã nghe thấy trưởng khoa nói với anh ấy, vốn dĩ hôm nay anh ấy được nghỉ.

Đừng nói là buổi tối phải tăng ca, thậm chí ban ngày cũng không cần đi làm.

Tôi có chút mất tự nhiên nói: “Đêm nay tôi định về nhà ăn cơm với bố.”

“Bác sĩ Lâm, anh cũng về ăn cơm đi, chú và dì đang chờ anh đấy.”

Lâm Vũ hơi sửng sốt, muốn nói gì đó, nhưng lại không nỡ, nhất thời không nói ra.

Tôi biết, anh ấy biết rõ tôi không có nhà.

Bây giờ ngay cả nhà của bố tôi cũng đã bán, tôi càng không còn chỗ nào để đi.

Tôi giải thích: “Tôi thuê một căn nhà qua mạng.”

“Tối nay chỉ ăn bữa cơm, ở lại một đêm.”

“Yên tâm, sáng mai tôi sẽ quay lại bệnh viện.”

Nghĩ vậy, tôi gửi tin nhắn cho bố tôi, gửi định vị cho ông ấy, muốn buổi tối cùng nhau ăn cơm, nhưng ông ấy vẫn chưa trả lời.

Cũng không biết là có đến hay không.

Hôm nay tinh thần tôi tốt hơn mọi ngày, trước mặt Lâm Vũ, tôi xuống giường đi một vòng quanh phòng bệnh.

Anh ấy nhìn tôi, thậm chí có chút kinh ngạc.

Đã rất nhiều ngày, tôi không có sức lực xuống giường dù chỉ đi một bước.

Sắc mặt anh ấy kinh ngạc, không biết nghĩ tới cái gì, vành mắt có hơi đỏ.

Lâm Vũ gật đầu, đưa tôi về nơi ở.

Hôm nay tôi cảm thấy rất có tinh thần, mua thức ăn, tính tự mình làm một bữa cơm.

Nể tình lần trước bố tôi tới nhận lỗi, còn mang cơm nước quần áo tới cho tôi, tối nay tôi quyết định không cãi nhau với ông ấy nữa.

Lâm Vũ nhìn tôi xuống xe, bảo tôi đi vào trước, anh ấy sẽ nhanh chóng rời đi.

Tôi cảm ơn rồi mang đồ ăn vào.

Dọn dẹp nhà cửa qua loa, tôi lại vào bếp rửa rau xào thức ăn.

Vốn dĩ định hầm thêm cả canh, nhưng tôi cảm thấy không còn sức lực nữa.

Bữa cơm tất niên vô cùng đơn giản.

Nấu xong vài món, tôi bưng lên bàn, ngoài cửa có người bước vào.

Tim tôi hẫng một nhịp, thấy người đi vào là Lâm Vũ, không phải bố tôi.

Trên tay anh cầm điện thoại của tôi, nhìn tôi: “Điện thoại của cô để trên xe tôi.”

Tôi bước về phía anh ấy, chợt phát hiện mắt anh ấy đỏ hoe.

Anh không đưa điện thoại cho tôi, mà nói bằng giọng run rẩy: “Khương Chi, cô ngồi xuống trước đã.”

Trực giác của con người thật đáng sợ.

Tôi nhìn anh ấy, đột nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra.

19.

Bố tôi chết rồi.

Ông ấy nhảy từ trên cây cầu bắc qua sông xuống, cảnh sát vớt được thi thể ông ấy ở vùng hạ lưu.

Lâm Vũ đưa tôi qua đó.

Vén tấm vải trắng trên thi thể lên, bố tôi trước kia bước vào tuổi trung niên nên đã dần mập mạp, hiện giờ bị ngâm lâu trong nước, sưng phù như một con quái vật.

Ở phần thắt lưng bụng ông ấy có một vết sẹo hơn 10cm đã được khâu lại.

Sợi chỉ xoắn như một con rết.

Cảnh sát đứng cạnh tôi nói: “Đã kiểm tra sơ bộ rồi, bố cô bị mất một quả thận.”

“Vết thương được khâu lại rất cẩu thả, có lẽ là ở chợ đen, sau đó dẫn đến bị nhiễm trùng.”

“Có thể sau khi bị nhiễm trùng, quá đau đớn, nên mới lựa chọn... “

Nói đến đây, cảnh sát không nói gì nữa.

Tôi đột nhiên nhớ lại, ngày ấy bố tôi nói với tôi câu đó: “Bố trả hết thật rồi, con yên tâm đi.”

Bán biệt thự và nhà máy, vẫn không đủ trả nợ.

Khoản nợ cuối cùng, ông ấy lại bù vào bằng cách này.

Hôm đó, khi ông ấy nói chuyện, liên tục thở dài.

Tôi tưởng rằng, bởi vì tôi không tin tưởng ông ấy nên mới bất lực thở dài.

Nhưng có lẽ khi ấy, ông chỉ là quá khó chịu.

Khi còn sống, ông ấy không bao giờ quan tâm tới tôi.

Trước khi chết, trái lại ông ấy sợ nợ nần sẽ liên lụy đến tôi, nên phải trả hết bằng mọi giá.

Tôi đắp lại tấm vải trắng lên người ông.

Tay run run, cả người tôi ngã xuống, quỳ gối bên cáng.

Lâm Vũ tiến tới đỡ lấy tôi.

Anh ấy đau lòng nói: “Khương Chi, mong cô nén bi thương.”

Tôi lắc đầu: “Tôi không buồn.”

Nhưng nước mắt tôi lại không kìm được, từng giọt từng giọt rơi lã chã.

Tôi đưa thi thể bố tôi đến nhà tang lễ hỏa táng.

Khi còn sống ông ấy rất tài giỏi.

Muốn ăn nên làm ra, phải để tôi kết hôn.

Ông luôn ra lệnh cho những người xung quanh, vô cùng oai phong.

Cho tới hôm nay, lại biến thành nắm tro nhỏ như vậy.

Tôi ôm một cái hộp nhỏ, bước ra khỏi nhà tang lễ.

Đêm giao thừa, bên ngoài pháo hoa nở rộ đầy trời, bầu trời đêm được thắp sáng như ban ngày.

Tết năm nay là năm đầu tiên được phép bắn pháo hoa trong nội thành.

Đường phố được trang trí rực rỡ ánh đèn, ngập tràn không khí vui mừng đón năm mới.

Hình như đã lâu lắm rồi, chưa từng có không khí đón năm mới náo nhiệt như vậy.

Đêm giao thừa rất khó bắt xe, tôi đứng bên đường một hồi lâu mới bắt được xe.

Xe đi ngang qua trung tâm thương mại, trên màn hình lớn ở bên ngoài đang phát sóng trực tiếp chương trình đêm hội Tết Nguyên đán.

Đồng hồ sắp điểm 0h, người dẫn chương trình trong bộ lễ phục màu đỏ thẫm tràn đầy hăng hái, chuẩn bị bắt đầu đếm ngược đón năm mới.

Ở quảng trường đông nghẹt người, tôi bảo tài xế tấp vào lề, xuống xe.

Lần cuối cùng đón năm mới, tôi vẫn hy vọng sẽ vui vẻ hơn một chút.

Tôi đứng ở quảng trường, giữa biển người tấp nập, tôi ngước mắt nhìn màn hình lớn.

Trên màn hình hiện lên những con số, bắt đầu đếm ngược mười giây cuối cùng.

Đếm ngược đến “3”, tầm mắt của tôi bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc.

Là Lục Kỳ Niên và Ôn Tuyết.

20.

Trùng hợp thật nhỉ.

Lần trước tôi gặp Lục Kỳ Niên, là ngày chúng tôi ly hôn.

Khi ấy tôi cho rằng, nhất định đây là lần cuối cùng.

Trên cổ Ôn Tuyết quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ sậm.

Trên người cô khoác áo của Lục Kỳ Niên, cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh đèn.

Ly hôn với tôi, bọn họ hạnh phúc đến mức khiến người ta ghen tỵ.

Đám đông xô đẩy bọn họ cho đến khi họ đứng cách tôi còn chưa đầy hai bước.

Vừa gần lại vừa xa.

Giống như khoảng cách vô số lần giữa tôi và Lục Kỳ Niên trong năm năm kết hôn.

“3, 2, 1...”

Kim đồng hồ vượt qua con số 0, trên màn hình lớn giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng khắp quảng trường: “Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý... “

Lục Kỳ Niên giúp Ôn Tuyết chỉnh lại khăn quàng cổ, cúi đầu nói: “Năm mới vui vẻ.”

Giọng nói không lớn không nhỏ lọt vào tai tôi.

Tôi cũng nhẹ giọng tự nói với chính mình: “Năm mới vui vẻ.”

Lục Kỳ Niên đột nhiên liếc mắt, nhìn về phía tôi.

Tôi ngẩn người, giọng nói tôi rất rất nhỏ, nhưng hình như anh ấy vẫn nghe được.

Có lẽ là anh ấy hiểu lầm, tôi tự mình đa tình nói chuyện với anh ấy.

Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của anh ấy nữa.

Nhìn bao nhiêu năm qua rồi, thật sự không muốn nhìn thấy nữa.

Tôi cúi đầu, ôm chặt chiếc hộp trong tay, quay người rời đi.

Lục Kỳ Niên đột nhiên gọi tôi: “Khương Chi.”

Tôi dừng bước, không quay đầu lại.

Giọng nói anh ấy lạnh nhạt, như thể người vừa dịu dàng nói “Năm mới vui vẻ” với Ôn Tuyết, không phải là anh ấy.

Tôi nghe thấy anh nói: “Đồ của cô, cô vẫn chưa dọn đi.”

Nghe nói, Ôn Tuyết đã chuyển đến nhà anh ấy ở.

Tôi tưởng rằng những đồ đạc đó anh ấy đã dọn dẹp từ lâu rồi.

Tôi thật sự không muốn quay người lại, chỉ đáp: “Không có gì quan trọng cả, phiền anh ném đi giúp tôi cũng được.”

Nói xong, tôi đến bên đường bắt xe rời đi.

Hình như Lục Kỳ Niên lại gọi tôi.

Tôi cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không, không để ý tới nữa.

Sau nửa đêm, tôi nằm trên giường, anh ấy lại nhắn tin cho tôi: [Cô tự ném đi đi, tôi không rảnh thu dọn đồ đạc của cô đâu.]

Tôi không trả lời mà tắt điện thoại.

Sau Tết Nguyên đán, tôi làm thủ tục xuất viện, đến nghĩa trang một chuyến.

Vốn dĩ tôi đã đặt trước một mảnh đất nghĩa trang.

Nghĩ mình nhiều nhất cũng chỉ còn mấy ngày, tôi vẫn muốn tới đó nói một tiếng.

21.

Mảnh đất nghĩa trang mà tôi đặt trước có giá gần một trăm ngàn, tôi đã đặt cọc mười ngàn.

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, khoảng thời gian cuối cùng, tôi sẽ nghĩ cách gom góp thêm tiền để mua nó.

Nhưng bây giờ tôi đã mất việc.

Toàn bộ tài sản trong nhà, cả mạng sống của bố tôi, đều dùng để trả nợ hết.

Về việc tôi và Lục Kỳ Niên ly hôn, thỏa thuận hôn nhân đã viết rõ ràng.

Tiền của anh ấy, không phải là của tôi, cuối cùng tôi cũng tay trắng rời đi.

Nghĩ kỹ lại, quả thật tôi cũng không biết kiếm một trăm ngàn kia ở đâu ra.

Tôi đến tìm người quản lý nghĩa trang, nói không muốn mua nữa, không cần giữ lại cho tôi.

Có lẽ dáng vẻ của tôi hiện tại, thật sự gầy yếu đến nổi da gà.

Người quản lý nhìn tôi hồi lâu, đáy mắt không giấu được sự thương hại.

Lúc tôi rời đi, anh ấy vẫn trả lại cho tôi mười ngàn tiền đặt cọc vốn dĩ không thể hoàn lại.

Mười ngàn, cộng thêm năm mươi ngàn bố tôi để lại.

Không đủ mua một mảnh đất nghĩa trang, tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì.

Tôi cũng không có bạn bè thân thiết, lúc rời khỏi nghĩa trang, tôi lập tức gọi điện thoại cho Lâm Vũ.

“Bác sĩ Lâm, có thời gian thì gặp tôi một chút được không? Trong tay tôi còn đang có một ít tiền, muốn đưa cho anh.”

Đồ của người sắp chết, hy vọng anh ấy không để bụng.

Đầu dây bên kia Lâm Vũ có lẽ vừa đến bệnh viện, vô cùng tức giận.

“Cô đang ở đâu? Ai đồng ý cho cô xuất viện hả? Tôi tới tìm cô!”

Tôi gửi vị trí cho anh ấy, rồi cúp máy.

Vừa ngẩng mặt lên, bên ngoài nghĩa trang, tôi lại thấy Lục Kỳ Niên.

Tôi dụi dụi mắt, thấy anh ấy vẫn đứng đó, cảm thấy đúng là một chuyện kỳ quái.

Tôi thậm chí cũng không nhịn được mà nghĩ, có hơi tự mình đa tình, mấy ngày nay không phải anh ấy theo dõi tôi chứ?

Nghĩ lại thì hình như tôi cũng không còn nợ anh ấy cái gì.

Ly hôn cũng không phân chia tài sản.

Trước kia anh ấy cho tôi năm trăm ngàn, muốn tôi từ chối hôn sự.

Chuyện đã hứa nhưng tôi không làm được.

Sau khi kết hôn, tôi nghĩ cách gom góp tiền, năm trăm ngàn kia cũng đã trả lại cho anh ấy.

Có vẻ như anh ấy không có lý do gì mà lại đến tìm tôi nữa.

Tôi nghĩ hơn phân nửa chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

Nghĩa trang cũng không phải của nhà tôi, không phải nơi chỉ có tôi có thể đến.

Vậy nên tôi bước tới, lướt qua anh ấy.

Cánh tay tôi đột nhiên bị kéo lại, giọng nói của Lục Kỳ Niên có chút khó chịu chưa từng có:

“Cô... đến đây làm gì vậy?”

22.

Bạn nói xem người này, anh ấy tại sao lại kỳ quái như vậy chứ?

Là vợ chồng năm năm, trước kia, anh ấy chưa bao giờ chủ động nói chuyện với tôi một câu.

Những ngày gần đây, lại vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt tôi.

Không hiểu sao lại muốn nói chuyện với tôi.

Tôi liếc mắt, nhìn bàn tay anh ấy đang nắm lấy cánh tay tôi.

Ngón tay thon dài, các đốt xương rõ ràng.

Quả nhiên ngay cả ngón tay anh ấy cũng đều rất hoàn mỹ.

Khó trách nhiều năm như vậy, Ôn Tuyết vẫn một lòng nguyện ý chờ đợi anh.

Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ nói đùa một câu: “Không làm gì cả, chỉ vô thức đi loanh quanh thôi.”

Đến nghĩa trang đi dạo, trò đùa này đúng là không buồn cười.

Quả nhiên, sắc mặt của Lục Kỳ Niên cũng rất khó coi.

Tay anh ấy di chuyển, đột nhiên véo cổ tay tôi, nhíu mày nói: “Cô lại gầy đi rồi.”

Lần nào cũng nói mấy lời này, có phải thật sự không còn gì để nói hay không?

Tôi muốn rút tay mình ra, bàn tay anh ấy dùng sức, không cho tôi rời đi.

“Khương Chi, dạo này rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?”

Tôi không lên tiếng, anh ấy lại cười lạnh: “Trước đây cả ngày ở trong bệnh viện, bây giờ lại thường xuyên chạy tới nghĩa trang.”

“Sao hả, Lâm Vũ đổi nghề, đến nghĩa trang làm việc à?”

Không biết anh ấy đang nói gì nữa.

Tôi thật sự có hơi tò mò, mỉm cười hỏi một câu: “Sao thế, anh quan tâm đến tôi hả?”

Lục Kỳ Niên sửng sốt một lát.

Chẳng bao lâu, giống như ngáp phải ruồi, buông cánh tay tôi ra.

Tôi quay người đi đến bên vệ đường, anh ấy lại bắt đầu lặp lại những lời cũ: “Cô vẫn chưa thu dọn đồ đạc của mình đi.”

Tôi không quay đầu lại: “Đã bảo không cần rồi.”

Anh ấy nhất quyết không buông tha: “Ảnh chụp chung của cô với bà nội vẫn còn ở trên tủ đầu giường.”

“Tôi cho cô ba ngày, nếu cô không dọn đi, ảnh chụp chung và tất cả đồ đạc, tôi sẽ vứt hết.”

Nếu là thường ngày, ảnh của bà nội, tôi nhất định sẽ rất trân trọng.

Nhưng mà bây giờ, bà nội đã chết, tôi cũng sắp chết.

Một tấm ảnh thì có gì quan trọng chứ?

Tôi ra đường bắt xe.

Lục Kỳ Niên đột nhiên phát điên, túm lấy tôi không cho đi.

Khuôn mặt anh ấy nhăn nhó, giống như cực kỳ mất kiểm soát, đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“Khương Chi, nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cô có ý đồ gì? Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”

Tôi quay đầu nhìn anh ấy.

Một lúc lâu sau, tôi giật giật khóe miệng nói: “Này, Lục Kỳ Niên.”

“Không thì anh tặng cho tôi món quà ly hôn đi.”

Người trước mắt tôi nhíu mày, không nói lời nào.

Tôi cố gắng tranh thủ lần cuối: “Người ta chia tay đều hay làm quà chia tay gì đó.”

“Tốt xấu thế nào anh và tôi cũng kết hôn năm năm, tôi chưa từng lấy thứ gì từ anh cả.”

“Hay là anh cũng tặng quà ly hôn đi?”

Lục Kỳ Niên nhíu chặt mày, dịu đi đôi chút: “Cô muốn thứ gì?”

“Một mảnh đất nghĩa trang.” Tôi thực sự rất mong chờ.

Vậy nên sợ anh ấy đổi ý, tôi không chút chần chừ, lập tức nói tiếp.

23.

Dứt lời, tôi lại bổ sung: “Một mảnh đất nghĩa trang ở phía nam thành phố, không đắt lắm, chỉ khoảng một trăm ngàn.”

Một trăm ngàn, chắc còn chưa đủ mua chiếc khăn quàng cổ của Ôn Tuyết đêm giao thừa nhỉ?

Hiện giờ anh ấy đã là Tổng Giám đốc của Lục thị, khối tài sản chục tỷ đồng.

Đã không còn là Lục Kỳ Niên của ngày xưa, vì gom góp năm trăm ngàn để không phải cưới tôi mà suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt người ta.

Nghĩ lại thì có lẽ anh ấy thật sự có thể sẽ đồng ý, nghĩ đến bố tôi, tôi lại có chút áy náy thử thăm dò tiếp tục nói:

“Hai... hai mảnh đất được không, hai trăm ngàn.”

Tôi nhìn anh ấy, cẩn thận từng chút một, cảm thấy tim mình đập rất nhanh, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Nếu anh ấy đồng ý thì tốt rồi.

Đáng tiếc, là vợ chồng năm năm, tôi cũng coi như hiểu rõ anh ấy.

Tôi nhìn mặt anh ấy và biết câu trả lời.

Haizz, không nên ảo tưởng.

Gương mặt Lục Kỳ Niên tối sầm lại: “Đồ thần kinh.”

Tôi khẽ thở dài, đẩy tay anh ấy ra: “Tôi đi đây.”

Tôi lên xe taxi, xe nhanh chóng phóng đi.

Nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy khuôn mặt Lục Kỳ Niên đã mờ dần.

Lần này, thật sự không gặp lại nữa.

24.

Tôi hẹn gặp Lâm Vũ ở một quán cà phê.

Anh ấy vẫn đang đi làm, ở ngoài quá lâu cũng không tiện.

Cho nên tôi chọn quán cà phê ở gần bệnh viện, bắt xe qua đó.

Lâm Vũ giận dữ đi tới, vừa tới lập tức muốn kéo tôi quay về bệnh viện.

Anh ấy luôn luôn như vậy, lo lắng cho tôi từ tận đáy lòng.

Nhưng tôi sẽ không quay về bệnh viện.

Khi còn sống tôi ở trong bệnh viện, đã chịu rất nhiều đau khổ.

Sau khi chết, tôi thực sự không muốn ở lại nơi đó nữa.

Tôi nói: “Bác sĩ Lâm, ngồi xuống với tôi được không? Mười phút thôi là đủ rồi.”

Anh ấy tức giận đến đỏ mắt nhưng vẫn ngồi xuống đối diện tôi.

Tôi đẩy tấm thẻ ngân hàng đến trước mặt anh ấy: “Trong này có sáu mươi ngàn.”

“Không đáng là bao, khoảng thời gian vừa qua, cảm ơn bác sĩ Lâm.”

Lâm Vũ rất tức giận, đẩy thẻ đến trước mặt tôi: “Ai cần, cô nghĩ tôi thiếu sáu mươi ngàn này sao?”

Tôi lại đẩy lại, giải thích: “Anh cứ cầm đi, ung thư não không lây được đâu.”

Vẻ mặt anh ấy cứng đờ, hốc mắt càng đỏ hơn.

Tôi có chút áy náy nói: “Thật ngại quá, tôi quả thực không có bạn bè thân thiết gì.”

“Sau khi chết có vài chuyện xui xẻo, vẫn chỉ có thể làm phiền anh thôi.”

Lâm Vũ mặt ỉu xìu, quay người nhìn về phía sau.

Anh rơi nước mắt, làm như vậy tôi sẽ không nhìn thấy.

Tôi nói tiếp: “Tôi chết rồi, phiền anh đưa tôi đến nhà tang lễ hỏa táng.”

“Trong hộp này là tro cốt của bố tôi, đến lúc đó nhờ anh rải tro cốt của cả tôi và ông ấy xuống biển được không?”

Lâm Vũ lập tức quay đầu lại nhìn tôi.

Khi nói dối, tôi không quen nhìn thẳng vào mắt người khác.

Cho nên cụp mắt giải thích: “Chôn xuống đất dù sao cũng rất buồn chán, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.”

“Tôi vẫn hy vọng tro cốt của mình sau khi chết có thể rải xuống biển rộng, tự do tự tại, thoải mái hơn đôi chút.”

Hai mắt Lâm Vũ đỏ hoe, giọng nói run rẩy: “Khương Chi, theo tôi về bệnh viện đi, vẫn có thể chữa khỏi.”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Tôi không quay về đâu.”

“Bác sĩ Lâm, tôi muốn ở một mình một lát, anh bận thì đi trước đi, được không?”

Lâm Vũ nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói:

“Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, tôi đi mua cho cô một ít bánh trôi. Ăn bánh trôi, cô nhất định sẽ bình an.”

Lại là những lời này.

Tôi không nhịn được cười, gật gật đầu.

Chờ anh ấy đi rồi, tôi đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.

Tôi chảy máu mũi, đưa tay quệt đi, đáng tiếc càng quệt máu lại càng nhiều.

25.

Tôi bắt xe, đến một công viên nhỏ hoang tàn ở ngoại ô.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều ngày về việc mình sẽ chết ở đâu.

Tôi không có nhà, không còn nhà nữa.

Nếu thuê phòng hoặc ở khách sạn, chết trong đó sẽ gieo rắc xui xẻo cho người ta.

Tai nạn xe cộ, nhảy lầu, cũng liên lụy đến người khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chọn công viên đó.

Một nơi hoang tàn, có người chết chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?

Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài đã cũ kỹ trong công viên, đặt một ngàn cuối cùng trên người ở bên cạnh.

Viết một mẩu giấy nhỏ, để lại trên đó: [Xin lỗi vì đã dọa bạn sợ.]

Để lại cái này cho người đầu tiên phát hiện ra tôi, coi như là lời xin lỗi vậy.

Tôi ngồi trên ghế rất lâu.

Xung quanh ắng lặng, màn đêm dần buông xuống.

Tôi nhìn bầu trời đầy sao dần dần hiện ra, chợt cảm thấy rất giống đêm hôm ấy.

Trong sân đêm giao thừa, dường như bầu trời trong đêm cũng đầy sao như vậy.

Bà tôi ngồi trên ghế tựa, mỉm cười phúc hậu.

Bà ấy nhìn tôi đốt pháo, rồi cho tôi một phong bao lì xì.

Bà nói: “Cháu yêu của bà, cả đời phải bình an nhé.”

Tôi nhắm mắt lại, ý thức dần dần mất đi.
Ngoại truyện về Lục Kỳ Niên

01.

Sau khi nhìn thấy Khương Chi ở bên ngoài nghĩa trang, cả đêm tôi trằn trọc khó ngủ.

Cô ấy lại gầy đi rất nhiều.

Tôi chợt nhận ra, cô ấy chắc chắn không phải đang giảm cân.

Có vẻ như cô ấy bị bệnh.

Rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng.

Gần đây linh cảm của tôi ngày càng tệ hơn.

Nửa đêm thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy người Khương Chi đầy máu.

Nỗi sợ hãi vô hình càng ngày càng đàn áp khiến tôi không thở nổi.

Vì hôm đó, Khương Chi muốn tôi mua một mảnh đất nghĩa trang tặng cho cô ấy.

Cảm xúc của tôi mới đột nhiên bị mất kiểm soát, thậm chí còn mắng cô ấy là “Đồ thần kinh.”

Chỉ là không biết tại sao, bỗng nhiên tôi cảm thấy hoảng loạn.

Thật ra tôi rất sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện.

Tôi chỉ để ý việc cô ấy thường xuyên lui tới chỗ Lâm Vũ.

Cái gọi là ly hôn, suy cho cùng cũng tại tôi trút bỏ thù hận không cam lòng.

Rất nhiều lần tôi cố ý không giải thích thân phận của Ôn Tuyết, khiến Khương Chi hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Ôn Tuyết.

Tôi cũng chỉ là muốn trả thù, muốn cô ấy nếm trải mùi vị tương tự.

Thật ra, tôi không muốn ly hôn.

Thật ra, tôi đã yêu cô ấy từ lâu mất rồi.

Nhưng tại sao, về sau lại càng cãi nhau thậm tệ như thế chứ?

Chúng tôi thật sự đã ly hôn, tôi còn để cô ấy tay trắng ra đi như vậy?

Có lẽ, chúng tôi nên thẳng thắn, vui vẻ nói chuyện một lần.

Tôi đã thức trắng đêm.

Buổi sáng thức dậy, tôi gửi tin nhắn cho Khương Chi: “Chúng ta vui vẻ nói chuyện với nhau đi được không?”

Lúc tôi xuống lầu, Ôn Tuyết đang ngồi trên sofa trong phòng khách.

Thấy tôi đi xuống, sắc mặt cô ấy vô cùng hoảng sợ: “Anh ơi, trên ghế dài ở công viên ngoại ô, người ta phát hiện ra một thi thể.”

02.

Tôi cau mày: “Mới sáng sớm, em nói mấy chuyện xui xẻo như vậy để làm gì?”

Ôn Tuyết là em gái cùng mẹ khác cha của tôi.

Khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi thay lòng đổi dạ, ly hôn với mẹ tôi.

Mẹ tôi tái hôn, sau khi sinh Ôn Tuyết, bà ấy qua đời vì trầm cảm sau sinh.

Bố của Ôn Tuyết đối xử không tốt với con bé, rốt cuộc thì tôi ở nhà họ Lục cũng khá hơn một chút, có cơ hội thì luôn chăm sóc con bé.

Tôi cầm áo khoác, lập tức đi ra ngoài định đi tìm Khương Chi trước.

“Em tự ăn sáng đi, anh ra ngoài ăn đây.”

Ôn Tuyết đứng dậy đuổi theo, giọng con bé run run:

“Anh, thi thể được phát hiện, hình như là... cô Khương.”

Tôi bước ra khỏi cửa, cơ thể đột nhiên cứng đờ.

Ôn Tuyết run tay, đưa điện thoại tới trước mặt tôi, cả người run rẩy rơi nước mắt.

Tôi chỉ liếc thoáng qua, rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

Mũ trắng, khăn quàng cổ trắng, áo khoác màu nâu nhạt.

Mới hôm qua, bên ngoài nghĩa trang, tôi đã gặp Khương Chi.

Tôi tức giận: “Không phải!”

Hai chân tôi mềm nhũn, tôi lảo đảo, bước xuống bậc thang rời đi.

Ôn Tuyết ở đằng sau tôi khóc lóc.

Giống như có một bàn tay vô hình, gắt gao bóp chặt lấy cổ tôi.

Tôi lên xe nhấn ga phóng đi.

Hô hấp trở nên khó khăn, tôi há miệng thở gấp.

Mũ trắng, khăn quàng cổ trắng, áo khoác màu nâu nhạt.

Khương Chi đứng ở ngoài nghĩa trang, ngẩng đầu nhìn tôi cười.

Cô ấy nói: “Này, Lục Kỳ Niên, anh có thể tặng em một món quà ly hôn không?”

“Chỉ một trăm ngàn thôi, mảnh đất nghĩa trang.”

“Nghĩa trang... “

“Nghĩa trang... “

Bàn tay vô hình ấy càng lúc càng bóp chặt hơn.

Tôi không thở nổi, gắt gao nắm chặt tay lái.

Giọng nói cuồng loạn: “Không phải! Không phải!”

03.

Ngày Khương Chi ký đơn ly hôn.

Thật ra bởi vì tôi thấy cô ấy cứ đến bệnh viện tìm Lâm Vũ, cho nên mới tức giận đề nghị ly hôn.

Nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy sẽ ký tên, thậm chí không tiếc mình tay trắng rời đi.

Tôi hận cô ấy vì quá thân mật với Lâm Vũ, cố ý diễn kịch cùng Ôn Tuyết để chọc tức cô ấy.

Ngay cả khi đi công tác, tôi cố ý gọi cô ấy tới, để cô ấy nhìn thấy Ôn Tuyết bước từ trong phòng tôi ra, xịt nước hoa của phụ nữ bên nửa giường còn lại.

Dù vậy, tới tận bây giờ cô ấy vẫn luôn thờ ơ.

Tôi nhìn cô ấy ký đơn ly hôn.

May là còn có một tháng yên lặng, tôi mới tìm được cho mình một lối thoát, nói rằng một tháng sau thì đi ly hôn.

Chột dạ, bất an, dường như tôi đã hốt hoảng rời đi.

Tôi không thể không cảm thấy tức giận.

Vì Lâm Vũ, rốt cuộc cô ấy cũng nóng lòng muốn ly hôn với tôi.

Ngay cả nhà họ Khương đang trên bờ vực phá sản, cô ấy cũng mặc kệ.

Tôi càng nghĩ càng không cam lòng, lúc bố của Khương Chi gọi điện thoại tới, bịa đặt nói cô ấy mắc bệnh nan y.

Tôi mới mất kiểm soát cảm xúc của mình, nói ra những lời kia trong lúc tức giận.

Chỉ là tôi tin chắc rằng, thân thể của Khương Chi không có vấn đề gì.

Nhưng buổi tối tôi không khỏi lo lắng, ngày hôm sau vẫn đi tìm cô ấy.

Trong bệnh viện, tôi lại thấy cô ấy ở cạnh Lâm Vũ.

Hai người họ nói nói cười cười, tôi nhìn vô cùng chướng mắt.

Tôi lại theo đến nhà hàng, cố tình làm khó Khương Chi.

Tôi thực sự chỉ cần một lời giải thích.

Tôi muốn cô ấy giải thích, vì sao lại đột nhiên đồng ý ly hôn, vì sao vẫn chưa ly hôn, cô ấy càng ngày càng qua lại với Lâm Vũ như vậy.

Tôi bước ra ngoài giữ chặt cô ấy, cô ấy nôn ra khắp sàn, chúng tôi nói chuyện với nhau trong sự khó chịu.

Tôi kéo Khương Chi đến bệnh viện làm nội soi dạ dày, dưới mắt tôi, cô ấy lén lút vụng trộm với Lâm Vũ, vẻ mặt lảng tránh, tưởng tôi không nhìn thấy.

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Không biết vì sao, về sau mọi chuyện lại diễn biến như vậy.

Bố của Khương Chi bị tạm giam, Khương Chi bị lan truyền trên mạng.

Thật ra những bức ảnh bố của Khương Chi giơ biểu ngữ không phải do tôi đăng lên mạng, mà là người qua đường.

Giống như cả bản hợp đồng khiến nhà họ Khương phá sản khi ấy, không phải tôi cố ý nói dối là “không thành vấn đề.”

Làm ăn thường có rủi ro, không ai có thể đảm bảo kiếm được lợi nhuận.

Tôi nghĩ tôi muốn đi giải thích cho Khương Chi, nhưng lại nghĩ Khương Chi đang qua lại với Lâm Vũ, tôi lại không cam lòng.

Hôm đó Khương Chi hỏi tôi, Lục Kỳ Niên, anh thật sự rất hận tôi sao?

Tôi nhìn cô ấy, trong một khoảnh khắc đột nhiên cảm thấy lòng đau như cắt.

Trong năm năm kết hôn, thật ra tôi đã không còn hận cô ấy từ lâu rồi.

Ban đầu là do cô ấy nói không giữ lời, ép tôi cưới cô ấy.

Tôi không muốn cưới cô ấy, cũng chỉ vì không muốn cưới một người mà trước đây chưa từng gặp, không biết gì về họ.

Nhưng sau này, nếu tôi thật sự không yêu cô ấy, tôi có vô số cơ hội để ly hôn.

Khương Chi quả thật cũng đã nhắc tới rất nhiều lần.

Chỉ là tôi không muốn ly hôn.

Tôi đã không còn hận cô ấy từ lâu rồi.

Tôi đã sớm yêu cô ấy rồi.

Sau khi kết hôn, cô ấy trở thành vợ tôi.

Cô ấy sẽ quan tâm tôi từng li từng tí, để ý đến tôi.

Tôi giả vờ say và gọi điện cho cô ấy.

Bất kể là mấy giờ sáng, cô ấy đều sẽ lập tức chạy tới.

Dạ dày tôi không tốt, chưa đến năm giờ sáng cô ấy đã thức dậy, nấu cháo tốt cho dạ dày của tôi.

Từ nhỏ tôi chưa từng cảm nhận được tình yêu thương, dần dần ỷ lại vào sự quan tâm, chăm sóc của Khương Chi dành cho tôi.

Tôi nghĩ, tôi và cô ấy cùng chung cảnh ngộ.

Chúng tôi đều giống nhau, hầu như không có ai quan tâm.

Trái tim của ai cũng không được làm bằng sắt.

Tôi đã quen từ lâu, dưới mái hiên nhà không còn lủi thủi một mình nữa.

Tôi nghĩ, tôi nên trò chuyện vui vẻ với Khương Chi.

04.

Tôi đến bệnh viện tìm cô ấy thì thấy cô ấy đang bám lấy Lâm Vũ.

Hai tay Lâm Vũ ôm lấy cô ấy, nếu như không phải vì nhìn thấy tôi, chắc chắn đã lập tức muốn ôm cô ấy vào trong lòng rồi.

Trước mặt bao nhiêu người, bọn họ lại thân mật như thế.

Tôi cố ý để Khương Chi nhìn thấy tôi, còn quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn không giải thích một lời.

Chúng tôi vẫn chưa ly hôn, cô ấy có thể không để người chồng như tôi vào mắt à?

Tôi muốn chất vấn cô ấy, nhưng nghĩ lại giữa chúng tôi chỉ là một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Tôi không muốn thừa nhận, là tôi đã động lòng.

Bác sĩ quen ở khoa phụ sản đã liên hệ với tôi, nói rằng phát hiện Khương Chi đã mang thai.

Tôi vội vàng chạy tới thì thấy cô ấy đã phá thai.

Tôi nhớ lại trước kia Khương Chi vô số lần lén lút uống thuốc sau khi làm chuyện đó, bây giờ lại nghe nói, là Lâm Vũ đã ép buộc, yêu cầu cô ấy bỏ đứa bé đi.

Rất nhiều câu chất vấn không cam lòng, đến bên miệng lại biến thành câu nói kia: “Làm thủ tục ly hôn đi.”

Tôi nghĩ không biết Khương Chi có tiếc nuối hay không?

Nhưng cô ấy lại không chút do dự đồng ý.

Tôi nghe chính miệng cô ấy thừa nhận, là Lâm Vũ bảo cô ấy bỏ đứa bé đi.

Quả nhiên, từ đầu đến cuối, bất kể là tôi và đứa con của chúng tôi, cô ấy đều không thèm quan tâm chút nào.

Hận thù phá hủy hoàn toàn lý trí của tôi.

Hôm đó tôi nói với cô ấy: “Khương Chi, tôi hy vọng sau này vĩnh viễn không gặp lại cô nữa.”

Không ngờ, có vài câu nói, giống như một lời tiên tri.

Sau hôm ấy, tôi cố ý đăng lên nhóm bạn bè một tấm ảnh vào đêm giao thừa, cài đặt sao cho chỉ có mình Khương Chi xem được.

Quả thật đêm đó chỉ là bữa cơm gia đình liên hoan bình thường, ở nhà bà ngoại tôi.

Hộp quà trong tay Ôn Tuyết là do bà ngoại tôi chuẩn bị, người nhà ngồi xung quanh, ai cũng có một phần.

Ở quảng trường, tôi cố tình “vô tình gặp phải” Khương Chi, giả vờ đón năm mới với Ôn Tuyết.

Câu năm mới vui vẻ đó, thật ra tôi đã nói với Khương Chi.

Nhưng cô ấy đáp lại tôi, cô ấy cũng nói: “Năm mới vui vẻ.”

Trong nháy mắt tôi không thể tin được, kìm lòng không được nhìn về phía cô ấy.

Nhưng cô ấy lại xoay người rời đi.

Tôi nhịn không được, lấy cớ bảo cô ấy thu dọn đồ đạc, tìm cô ấy nói chuyện, muốn cô ấy quay về.

Buổi tối lại gửi tin nhắn cho cô ấy.

Cô ấy không trả lời tôi.

Gặp lại cô ấy, chính là lần cuối cùng ngoài nghĩa trang.

05.

Tôi tìm thấy Lâm Vũ ở trong quán bar.

Anh ta uống đến say mèm, trong cơn say mơ màng nhìn về phía tôi nói: “Tôi đã mai táng tro cốt của cô ấy rất chu đáo rồi, ở đâu thì anh không cần biết.”

Tôi có hơi tức giận: “Cô ấy là vợ tôi, anh có quyền gì mà quyết định!”

Hôm đó Ôn Tuyết cho tôi xem tin, tôi chạy đi tìm Khương Chi.

Đi được nửa đường tôi nhận ra mình gặp tai nạn xe cộ, ngay cả nhìn mặt Khương Chi lần cuối tôi cũng không kịp.

Lâm Vũ, anh dựa vào đâu mà dám trực tiếp mai táng cô ấy như vậy?

Tôi giận dữ tiến lên túm lấy cổ áo anh ta, đáp lại tôi, anh ta đột nhiên đứng dậy, tàn nhẫn đấm một cú vào mặt tôi.

“Vợ? Lục Kỳ Niên, anh đang nói nhảm gì vậy?”

Tôi chật vật ngã xuống đất.

Hai ngày không uống một giọt nước nào, tôi không thể đứng dậy trong một lúc lâu.

Khóe mắt Lâm Vũ như muốn nứt ra, nhìn về phía tôi: “Khương Chi vừa được phát hiện ra mắc bệnh ung thư não không lâu, tôi muốn cô ấy phải nằm viện.”

“Cô ấy từ chối, nói muốn tiếp tục đi làm, muốn gom tiền mua một mảnh đất nghĩa trang.”

Tay tôi chống lên mặt đất hơi run rẩy, theo bản năng muốn bịt tai lại.

Lâm Vũ ngồi xổm xuống, hai mắt đỏ ngầu, mỉm cười nhìn tôi.

Anh ta lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng lần cuối cùng nhìn thấy cô ấy.”

“Cô ấy nói với tôi, chôn dưới đất sẽ không thở nổi, nhờ tôi rải tro cốt của cô ấy xuống biển rộng.”

Tôi cố gắng chống đỡ cơ thể vừa mới đứng lên khỏi mặt đất, trong nháy mắt lại như bị rút hết toàn bộ sức lực, lại nhã nhào.

Đáy mắt Lâm Vũ tràn đầy chế giễu và thù hận: “Anh Lục, anh nói xem, tại sao lại như vậy?”

Đầu tôi đau như muốn nứt ra, cảm giác ớn lạnh đến thấu xương tủy, toàn thân run rẩy.

Khoảng thời gian cuối cùng Khương Chi còn sống, cô ấy muốn gom góp tiền mua một mảnh đất nghĩa trang.

Khi còn sống cô ấy không có nhà, không được ai yêu.

Ngay cả khi chết, cô ấy cũng không có một căn nhà để ở, chỉ có thể chọn công viên hoang tàn mà chết.

Khi còn sống chưa từng có, cho nên sau khi chết, cô ấy muốn có một chốn dung thân.

Nhưng tôi từng bước dồn ép cô ấy.

Khiến cô ấy mất việc, trơ mắt nhìn nhà họ Khương phá sản.

Bố Khương qua đời, cô ấy hai bàn tay trắng.

Ngay cả một mảnh đất nghĩa trang mà cô ấy mong ước cũng không thể mua được.

Cô ấy cho rằng, là vì tôi hận cô ấy lúc trước lừa tôi.

Thật ra, tôi chỉ muốn cô ấy quay lại.

Muốn cô ấy không ly hôn nữa, muốn cô ấy về nhà.

Muốn cô ấy nói rằng mình đã sai rồi, rời bỏ Lâm Vũ.

06.

“Rời bỏ tôi?” Lâm Vũ có chút khó tin.

Đôi mắt đỏ ngầu như máu, anh ta bật cười.

“Lục Kỳ Niên, năm năm, là năm năm đấy!”

“Sao anh có thể xứng? Sao có thể xứng để Khương Chi yêu anh như vậy hả!”

Tôi nhìn anh ta.

Đột nhiên có một sự phỏng đoán rất đáng sợ, hiện lên trong đầu tôi.

Nhanh chóng bén rễ nảy mầm, khiến tôi nghẹt thở.

Có lẽ, có lẽ, giữa bọn họ không hề có chuyện gì.

Lâm Vũ ngừng cười, chỉ còn lại sự hận thù trên gương mặt:

“Vợ mình, tại sao chỉ có thể ở trước mặt người khác khi khóc khi cười?”

“Vợ mình, tại sao bỗng dưng lại bắt đầu thường xuyên đến bệnh viện gặp bác sĩ?”

“Tất cả những chuyện này, anh cũng chỉ có thể nghĩ đến mấy điều đó thôi sao.”

“Lục Kỳ Niên, đôi mắt vẩn đục của anh.”

“Chẳng nhìn ra thứ gì sạch sẽ cả.”

Lâm Vũ không muốn nói thêm một lời nào với tôi nữa.

Anh ta đứng lên, rời khỏi quán bar.

Ánh đèn chói lóa rọi vào người tôi.

Giống như một nhà tù, từng chút một bủa vây tôi, không bao giờ thấy được ánh mặt trời nữa.

Tôi đột nhiên bắt đầu nghĩ ngợi, Khương Chi kết hôn với tôi năm năm qua, tôi đã từng trò chuyện vui vẻ với cô ấy một lần nào chưa?

Chưa, hình như không có lấy một lần.

Lúc nào cô ấy cũng là người

Cô ấy vĩnh viễn luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, giấu đi tất cả những cảm xúc tiêu cực đang dần sụp đổ, không dám bộc lộ với tôi.

Không cần nói ra, không cần trút bỏ.

Cô ấy không có người thân, nhà họ Khương dần dần phá sản, ngay cả bạn bè cô ấy cũng đã rời bỏ.

Thời điểm cô ấy suy sụp nhất, chỉ có thể nói chuyện vài câu với Lâm Vũ.

Sau đó cô ấy mắc bệnh, là ung thư não.

Cô ấy vô số lần tìm gặp Lâm Vũ, thì ra là đang khám bệnh, đang cần cứu giúp.

Nhưng tôi không nhìn ra khuôn mặt cô ấy ngày càng tiều tụy, thân thể ngày càng gầy gò, khuôn mặt ngày càng tái nhợt.

Tôi chỉ nhìn thấy cô ấy thường xuyên qua lại với Lâm Vũ.

Dùng những suy nghĩ dơ bẩn nhất, tưởng tượng bọn họ ở nơi mà tôi không nhìn thấy thân mật đến thế nào.

“Sao anh có thể xứng? Sao có thể xứng để Khương Chi yêu anh như vậy hả!”

“Sao có thể xứng...”

“Sao có thể... “

07.

Tôi run tay, che mặt mình lại.

Toàn thân tôi lạnh toát, cổ họng run rẩy, nhưng lại không nói một lời nào.

Không xứng.

Không xứng.

Tôi lảo đảo đứng dậy và rời khỏi quán bar.

Lái xe chạy lên đỉnh núi, lời nói của Khương Chi lại rót vào tai tôi.

Giống như cơn ác mộng bủa vây tôi, triền miên không dứt.

“Này, Lục Kỳ Niên, anh có thể tặng em một món quà ly hôn được không?”

“Này, Lục Kỳ Niên, anh thật sự rất hận em sao?”

“Lục Kỳ Niên, Lục Kỳ Niên,... “

Chiếc xe lao qua vách núi.

Tôi nhìn vào khoảng không, thấy khuôn mặt tái nhợt đang mỉm cười.

Tay tôi buông vô lăng, mặt tôi bê bết máu.

Với chút ý thức còn sót lại, tôi nói nhỏ: “Chi Chi, xin lỗi.”

-Hết-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom