• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Trọng Sinh] Tổng hợp báo thù (12 Viewers)

  • [Truyện 18] Bạn trai bạn cùng phòng lắp camera trong phòng tôi.

Bạn trai của bạn cùng phòng thuê chung với tôi không giữ gìn vệ sinh, thường xuyên tè lên trên thành bồn cầu.

Tôi nói với bạn cùng phòng như vậy không tốt cho sức khỏe của phụ nữ, khuyên rằng bạn trai cô ấy nên ngồi xuống khi đi vệ sinh.

Nhưng bạn cùng phòng lại nói đàn ông con trai sinh ra là phải đứng để đi vệ sinh, không thể tước đi quyền của anh ta.

Không bao lâu sau bạn cùng phòng của tôi bị nhiễm trùng đường tiết niệu, mắc bệnh phụ khoa nghiêm trọng.

Tôi lại khuyên bạn cùng phòng nên bảo bạn trai cô ấy chú ý giữ gìn vệ sinh.

Kết quả bạn trai cô ấy tưởng tôi đang gây sự với anh ta, để trả đũa tôi, anh ta đổ phân lên chăn gối của tôi, còn nấu thành canh cho tôi ăn.

Tôi đã cãi nhau nảy lửa với anh ta.

Anh ta túm tóc ấn đầu tôi xuống sofa và nói: “Không phải cô chê tôi bẩn thỉu sao? Vậy tôi ngược lại muốn xem xem, sau khi ngủ với tôi, cô có phải càng bẩn hơn hay không!”

Đúng lúc bạn cùng phòng về nhà và nhìn thấy, tôi vội vàng kêu cứu, nhưng bạn trai cô ấy lại nói là tôi ve vãn anh ta trước.

Bạn cùng phòng tức giận, không nghe tôi giải thích, hai người họ tàn nhẫn dìm chết tôi trong bồn tắm.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại thời điểm tôi khuyên bạn cùng phòng bảo bạn trai cô ấy chú ý giữ gìn vệ sinh.
——

01.

“Không phải chứ, Hoàng Sơ Sơ, cậu có bị ấm đầu không đấy? Nói xong đúng là khiến người ta cảm thấy buồn cười mà.”

“Kỳ lạ thật, mình chưa thấy ai yêu cầu bạn trai người khác nhất định phải ngồi xuống để đi vệ sinh đấy, cậu nghĩ cậu là ai?”

Giọng nói sắc sảo của bạn cùng phòng Ngô Yến lọt vào tai tôi.

Tôi giật mình, mở mắt ra, phát hiện tôi và Ngô Yến đang đứng cãi nhau trong nhà vệ sinh.

Cô ấy chỉ tay vào tôi, ước chừng giây tiếp theo sẽ chọc vào mũi tôi.

Mùi trong nhà vệ sinh không dễ ngửi, bồn cầu tỏa ra toàn mùi hôi thối, làm tôi không nhịn được chạy đến bồn rửa tay nôn mửa.

Nhìn Ngô Yến có vẻ hung hăng dọa nạt, rốt cuộc tôi cũng nhận ra, mình đã được sống lại.

Sống lại tại thời điểm kiếp trước khuyên Ngô Yến, bảo bạn trai cô ấy chú ý giữ gìn vệ sinh.

Kiếp trước, tôi và Ngô Yến là bạn cùng phòng, cũng là bạn học đại học.

Bởi vì sau khi tốt nghiệp điều kiện kinh tế có hạn, hai người chúng tôi đã bàn bạc sau khi ra trường sẽ thuê chung một chỗ, vừa có thể tiết kiệm tiền vừa có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Thuê chung được một khoảng thời gian, chúng tôi chung sống vô cùng hòa hợp, tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì sau khi tốt nghiệp có thể có một người bạn cùng phòng tốt như thế này.

Nhưng cuộc sống vui vẻ không được bao lâu, Ngô Yến nói cho tôi biết bạn trai cô ấy là Dương Văn Siêu cũng sắp tới thành phố này làm việc.

Bởi vì đều mới tốt nghiệp nên trong tay không có tiền, muốn thuê chung với bọn tôi, có thể chia đều tiền điện nước vật chất gì đó.

Tôi từ chối, tôi không muốn ở cùng một người đàn ông xa lạ.

Nhưng Ngô Yến vẫn bày ra dáng vẻ đáng thương cầu xin tôi, nói Dương Văn Siêu là người rất tốt, sau khi anh ta chuyển đến thì trong nhà có thêm một nguồn lao động, cũng sẽ không có kẻ xấu nào theo dõi hai cô gái chúng tôi.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đồng ý, Ngô Yến bắt đầu ngả bài đáng thương với tôi.

Cô ấy nói tôi không cho anh ta ở, cái người Dương Văn Siêu đó chỉ có thể xuống dưới gầm cầu ở cùng người nhặt ve chai.

Hơn nữa bởi vì tôi không đồng ý, anh ta đã ở đó mấy ngày rồi.

Tôi đã từng gặp Dương Văn Siêu, lúc còn đi học anh ta có tới tìm Ngô Yến, khi ấy còn mời mọi người trong ký túc xá chúng tôi ăn cơm, thoạt nhìn trông rất nhã nhặn.

Ngô Yến bám víu tôi năn nỉ mãi, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng đồng ý.

Không ngờ đây lại là sự khởi đầu cho nỗi đau khổ của tôi.

02.

Lúc Dương Văn Siêu chuyển đến ở quả thật cũng không tệ, nhưng được một thời gian, anh ta bắt đầu bộc lộ bản chất.

Tôi và Ngô Yến thuê hai phòng ngủ một phòng khách, hai phòng đối diện nhau.

Dương Văn Siêu thích nằm trần truồng trên giường mở cửa chơi điện thoại.

Chỉ cần mở cửa phòng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của anh ta, hết cách tôi chỉ có thể đóng chặt cửa phòng mỗi ngày.

Vốn dĩ bởi vậy mà tâm trạng tôi vô cùng ảo não, Dương Văn Siêu lại bộc lộ một khuyết điểm khác của anh ta khiến người ta chán ghét, đó là cực kỳ mất vệ sinh.

Anh ta nấu ăn xong không dọn dẹp phòng bếp, dầu mỡ tứ tung khắp nơi, nồi niêu xoong chảo chất đầy trong bồn rửa bát ba ngày ba đêm, cũng không thèm rửa.

Anh ta còn thích cho cả đồ lót và tất vào trong máy giặt, nói như thế vừa tiết kiệm nước vừa đỡ việc.

Tắm rửa xong cũng không lau sàn, khắp nơi toàn là bọt xà phòng, lần trước tôi đi vệ sinh lập tức ngã sấp mặt, xương hông đau nhức rất lâu.

Nhưng những chuyện này giải quyết coi như xong, mấu chốt là anh ta đi vệ sinh luôn bị rỉ ra ngoài, hay tiểu lên thành bồn cầu, cũng không thèm dọn dẹp.

Có đôi khi đi đại tiện phân lớn, anh ta còn ném giấy vệ sinh vào trong, làm bồn cầu bị tắc nhiều lần.

Nhưng bị tắc cũng không nói với tôi một tiếng, làm đến lúc tôi đi vệ sinh, phân trong bồn cầu suýt chút nữa khiến tôi nôn bữa cơm hôm trước ra.

Tôi đã nói chuyện với Ngô Yến, sau đó Dương Văn Siêu sẽ sinh hoạt sạch sẽ được vài ngày, chẳng bao lâu lại lộ nguyên hình.

Anh ta không lau sàn thì tôi lau, anh ta không dọn dẹp phòng bếp thì tôi dọn, anh ta giặt đồ lót và tất bằng máy giặt thì tôi có thể giặt tay, nhưng anh ta vẫn tè lên trên bồn cầu, điều này khiến tôi không thể chịu nổi.

Cho nên hôm nay khi Dương Văn Siêu lại tè lên bồn cầu một lần nữa, tôi lập tức kéo Ngô Yến vào nhà vệ sinh.

03.

Chỉ vào chỗ đó nói với Ngô Yến, hy vọng cô ấy có thể khuyên Dương Văn Siêu ngồi xuống đi vệ sinh, như vậy trên bồn cầu cũng không có nước tiểu, phụ nữ đi vệ sinh cũng đỡ có hại hơn.

Nhưng không ngờ Ngô Yến lại có phản ứng lớn như vậy, nói đàn ông con trai sinh ra là phải đứng để đi vệ sinh, không thể tước đi quyền của anh ta, hơn nữa còn cãi nhau ầm ĩ với tôi một trận.

Sau khi chúng tôi rời đi trong không vui, Dương Văn Siêu như muốn trả đũa tôi, lúc trước chỉ nhỏ vài giọt lên bồn cầu, bây giờ xung quanh toàn là nước tiểu.

Mỗi lần đi vệ sinh, tôi đều phải dùng khăn lau khử trùng lau đi lau lại, sợ bị nhiễm bệnh.

Nhưng Ngô Yến không bao giờ để ý những cái này, chỉ dùng khăn giấy lau qua loa, ngồi xuống đi vệ sinh, chẳng bao lâu sau đã bị nhiễm trùng đường tiết niệu, còn mắc bệnh phụ khoa nghiêm trọng.

Nhìn dáng vẻ khó chịu của cô ấy, tôi lấy danh nghĩa là tình cảm bạn bè, lại khuyên cô ấy bảo Dương Văn Siêu chú ý giữ gìn vệ sinh.

Kết quả là Dương Văn Siêu đứng đó nghe được, anh ta cho rằng tôi đang gây sự với anh ta, lạnh lùng quay về phòng.

Chính tai anh ta nghe thấy những lời này sau lưng mình, tôi luôn cảm thấy ái ngại, nghĩ một lúc nào đó đi xin lỗi anh ta.

Nhưng không ngờ Dương Văn Siêu vì muốn trả đũa tôi mà lập tức đi đại tiện khắp nhà.

Anh ta còn thừa dịp lúc tôi không có ở nhà, đổ phân lên chăn gối của tôi, lén lút đổ trong chăn, bàn trang điểm, tủ quần áo, vừa sờ vào là thấy một tay dính đầy phân.

Thậm chí còn nấu thành canh cho tôi ăn.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, cãi nhau nảy lửa với anh ta.

04.

Anh ta náo loạn lập tức động tay động chân, túm tóc ấn đầu tôi xuống sofa: “Hoàng Sơ Sơ, không phải cô chê tôi bẩn thỉu sao? Vậy tôi ngược lại muốn xem xem, sau khi ngủ với tôi, cô có phải càng bẩn hơn hay không!”

Tôi liều mạng giãy giụa, anh ta đè cánh tay tôi lại, tát tôi hai cái, hung dữ nói: “Giả vờ là gái thanh cao cái gì, Ngô Yến đã nói với tôi lâu rồi, khi còn ở trường cô rất thích quyến rũ đàn ông.”

Tay anh ta vuốt ve má tôi, từ lông mày xuống đến môi, ám muội nói:

“Lén lút theo dõi cô qua camera lâu như vậy, tôi thèm khát lâu lắm rồi, nay cô chủ động dâng đến tận cửa, có kêu gào rách cổ họng cũng không ai có thể cứu cô được đâu, ha ha ha ha ha!”

Sau tiếng cười quái dị, anh ta định cưỡng hiếp tôi, tôi vô cùng sợ hãi, vẫn ra sức phản kháng.

Lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa, Ngô Yến đã quay về.

Trong lòng tôi lóe lên một tia hy vọng, vội vàng cầu cứu Ngô Yến.

Dương Văn Siêu sửng sốt, kẻ ác lập tức tố cáo trước: “Vợ à, em đừng nghe con khốn Hoàng Sơ Sơ này nói bậy, cô ta đang nói dối, hôm nay cô ta nhân lúc em không có nhà, cố ý chuốc say anh.”

“Em không biết đâu, cô ta vừa công khai vừa ngấm ngầm ve vãn anh rất nhiều lần từ lâu rồi, lần này thật sự là anh uống quá nhiều rượu, tưởng cô ta là em, vợ ơi, trong tim anh chỉ có một mình em thôi, em biết mà.”

Ngô Yến vô cùng phẫn nộ, vốn dĩ không hề nghe tôi giải thích, tiến tới túm tóc tôi đánh đập rất tàn bạo, Dương Văn Siêu cũng giúp cô ấy, ngay cả cơ hội đánh trả tôi cũng không có.

Chỉ trong chốc lát, tôi đã bị đánh đến mê sảng, khóe miệng đầy máu, hơi thở thoi thóp.

Ngô Yến có chút sợ hãi, nhưng dưới sự xúi giục của Dương Văn Siêu, bọn họ tàn nhẫn dìm chết tôi trong bồn tắm, khiến tôi chết ngạt.

Nhưng không ngờ, ông trời thương tôi, để tôi sống lại một lần nữa.

Kiếp này, tôi nhất định phải khiến cho cặp đôi cặn bã này nợ máu phải trả bằng máu.

05.

“Dù sao đi nữa bạn trai mình sẽ không bao giờ ngồi xuống để đi vệ sinh đâu. Nếu cậu ngại bẩn thì cố mà chịu đi.” Nói xong, cô ấy đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Tôi chống tay lên bồn rửa, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng lại, suýt chút nữa không kiềm chế được một tay đấm vỡ gương.

Đột nhiên nhớ lại lời nói của Dương Văn Siêu kiếp trước khi chuẩn bị cưỡng hiếp tôi, anh ta thế mà lại lén lút lắp camera trong phòng tôi.

Nghĩ đến nhất cử nhất động hàng ngày của tôi đều bị tên biến thái Dương Văn Siêu này giám sát, cả người tôi nổi hết da gà, ghê tởm muốn nôn ọe.

Tôi ở trong nhà vệ sinh một hồi lâu, cho đến khi Dương Văn Siêu gõ cửa muốn đi vệ sinh.

Tôi mới định thần lại, hít thật sâu hai hơi, kìm nén sự thù hằn trong lòng.

Sau khi mở cửa, Dương Văn Siêu đẩy tôi sang một bên, ngay cả cửa cũng không thèm đóng, bắt đầu đi vệ sinh.

Tôi siết chặt nắm tay, liếc nhìn anh ta rồi quay về phòng.

Sau khi quay về tôi vẫn theo thói quen cũ, cởi quần áo đi ngủ.

Cho tới khi căn phòng chìm trong bóng tối, tôi mới mở mắt ra, nhìn bốn phía, tự hỏi Dương Văn Siêu sẽ lén lắp camera giám sát ở đâu trong phòng tôi.

Nhìn một hồi lâu, tôi cũng không phát hiện ra chấm đỏ khả nghi nào.

Trong lòng cất giấu nhiều tâm sự, tôi cứ như vậy mà mất ngủ đến khi trời sáng.

Sau khi trời sáng tôi xin nghỉ ở cơ quan, chờ đến khi hai người bọn họ ra ngoài, tôi ngắt cầu dao trong nhà.

Sau đó tìm kiếm từng ngóc ngách trong phòng, cuối cùng cũng phát hiện camera trong một bức tranh treo trên tường đối diện với giường tôi.

Vị trí này vô cùng bí mật, lại còn là đôi mắt của người trong tranh.

Đúng là lòng dạ hiểm ác, nếu như không phải sống lại một kiếp, tôi sẽ không bao giờ động đến bức tranh này.

Điều đó có nghĩa là tôi sẽ không hề biết đến chiếc camera này cho tới khi tôi chuyển đi.

Tôi tức giận đến mức muốn rút camera ra, nhưng giây tiếp theo tôi dừng lại.

Dương Văn Siêu có thể lắp camera trong phòng tôi, vậy còn phòng tắm mà tôi tắm rửa hàng ngày thì sao? Loại biến thái như anh ta sẽ bỏ qua sao?
6.

Tôi chạy vội vào phòng tắm, quả nhiên phát hiện có camera ẩn ở trên bình nước nóng.

Lúc này tim tôi như ngừng đập, nước mắt tôi trào ra.

Nếu như tôi không phải mất mạng ở kiếp trước, tôi không biết khi nào mới có thể phát hiện ra một con quỷ đang ẩn nấp bên cạnh mình.

Tôi lau khô nước mắt, cố gắng kiềm chế ham muốn muốn giết người trong lòng.

Bây giờ tôi không thể đánh rắn động cỏ, nếu như Dương Văn Siêu quay về thấy camera biến mất, chắc chắn anh ta sẽ nhận ra tôi đã phát hiện ra bí mật của anh ta.

Đến lúc đó lỡ như anh ta cuống quá làm liều, ra tay với tôi trước một bước, hoặc là nghĩ ra những hành vi bất chính khác để đối phó với tôi, tôi đây chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể nhịn được cục tức này.

Nhìn camera đen ngòm, tôi chợt nghĩ, nếu anh ta có thể lắp camera trong phòng tôi, tôi cũng có thể ăn miếng trả miếng.

Tôi vội vàng xuống cửa hàng dưới lầu mua một chiếc camera sắc nét tinh vi với giá cao.

Cách bố trí phòng của Ngô Yến cũng giống phòng của tôi, trên tường phòng cô ấy cũng có một bức tranh đối diện giường, tôi lắp camera ở cùng một vị trí.

Sau khi điều chỉnh ống kính, độ rõ nét trên điện thoại hiện lên, tôi bật cầu dao, tình hình trong phòng cô ấy vừa xem cái là biết ngay.

Sau đó tôi lại mua một chiếc bồn cầu dùng một lần trên mạng để giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.

Dù sao tôi sẽ không bao giờ dùng bồn cầu trong nhà vệ sinh mà Dương Văn Siêu sử dụng nữa.

Dương Văn Siêu có thể lắp camera trong phòng tôi, điều đó chứng tỏ bản chất anh ta chính là một thằng đểu cáng.

Tôi không tin anh ta có thể giữ bản thân trong sạch ở bên ngoài, tôi sợ mắc bệnh truyền nhiễm, hơn nữa cũng không muốn sống chung với một tên biến thái nữa.

Mượn cớ cãi nhau với Ngô Yến, tôi lại thuê phòng ở bên ngoài.

Nhưng hiện giờ phòng tôi và Ngô Yến thuê vẫn chưa hết hạn, tôi không muốn bởi vì hai kẻ cặn bã như bọn họ mà bị tổn thất quá nhiều, nên đăng lên mạng cho thuê lại với giá thấp, không ngờ rất nhanh đã có người liên hệ với tôi.

7.

Người thuê là nam, tên Trương Dã, là huấn luyện viên phòng tập thể hình, thấy tôi cho thuê lại giá rẻ, không nói hai lời lập tức ký hợp đồng.

Tôi đã báo trước cho anh ấy biết là trong phòng có camera, nhưng sau khi nghe xong trên mặt anh ấy lộ rõ vẻ vui sướng, yêu cầu nhanh chóng ký hợp đồng ngay.

Tôi không hiểu lý do tại sao, nhưng chẳng sao cả, dù sao chỉ cần có người thuê lại, chỉ cần tôi không thiệt là được.

Ngày tôi chuyển đi, Ngô Yến hung hăng vào phòng tìm tôi: “Hoàng Sơ Sơ, cậu đây là có ý gì?”

Tôi vừa thu dọn hành lý vừa trả lời: “Mình nghe không hiểu cậu đang nói gì cả.”

Ngô Yến hất đống hành lý tôi đang thu dọn xuống đất: “Bây giờ cậu đang thu dọn đồ đạc là muốn chuyển đi sao?”

“Ừ.” Tôi tiếp tục thu dọn hành lý.

Ngô Yến nhíu mày: “Tại sao? Chỉ vì bạn trai mình luôn tè lên bồn cầu, nên cậu mới dọn đi à?”

“Phải.”

Ngô Yến tức giận: “Hoàng Sơ Sơ, cậu bây giờ không còn là học sinh nữa rồi, có thể trưởng thành hơn chút được không? Bởi vì chút chuyện cỏn con này mà sống chết muốn chuyển đi như vậy sao? Lúc trước khi tốt nghiệp chúng ta đã nói sẽ vẫn ở chung phòng, bây giờ cậu đột ngột muốn chuyển đi, vậy tiền thuê phòng phải làm sao bây giờ? Để mình gánh vác một mình sao hả?”

Tôi ngừng thu dọn đồ đạc, lạnh mặt đáp: “Cậu muốn nhắc lại lúc trước à, vậy lúc trước nói là hai người chúng ta thuê cùng nhau, sau đó không phải cậu cũng để cho bạn trai cậu dọn vào đây ở sao?”

“Hoàng Sơ Sơ, cậu nói phải có lý tí chứ? Lúc bạn trai mình dọn đến đây, đã được cậu đồng ý rồi mà, bây giờ cậu đem chuyện này ra nói, không phải đang cố tình gây sự đấy à?”

8.

“Mình cố tình gây sự? Nếu không phải cậu bày ra bộ dạng đáng thương cầu xin mình, mình chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng bạn trai cậu đã dọn vào ở thì phải giữ gìn vệ sinh chứ? Suốt ngày đi tiểu khắp nơi, cậu có thể chấp nhận được, nhưng mình thì không.”

Ngô Yến có hơi mất kiên nhẫn: “Trời ạ, mình phục cậu rồi đấy, Hoàng Sơ Sơ, đàn ông chính là như vậy, khi nào cậu có bạn trai thì sẽ hiểu. Nếu như cậu thật sự không chấp nhận được, vậy thì hãy tìm một người bạn trai rồi để anh ta dọn vào ở đi, xem có giống vậy hay không!”

“Quên đi, mình sợ ở chung với hai người, một lúc nào đó mắc bệnh phụ khoa không biết chừng.”

Ngô Yến không khuyên nhủ tôi nữa: “Được thôi Hoàng Sơ Sơ, nếu cậu đã nói đến nước này rồi, nhất quyết muốn chuyển đi, vậy mình cũng không còn cách nào khác, nhưng hợp đồng thuê chung của chúng ta vẫn chưa hết hạn, cậu không ở vẫn phải nộp tiền thuê phòng, bằng không mình sẽ nói với chủ nhà kiện cậu.”

Tôi cười lạnh: “Cậu yên tâm đi, tôi đã cho thuê lại rồi, tháng sau người thuê mới sẽ dọn đến.”

“Gì hả? Không có sự đồng ý của mình mà cậu dám cho thuê lại ư? Nam hay nữ? Mình nói cho cậu biết, mình tuyệt đối không chấp nhận một người đàn ông vào sống ở đây đâu.”

“Trước kia cậu thuyết phục mình chấp nhận bạn trai cậu vào ở chung, vậy tại sao cậu lại không thể chấp nhận người mình cho thuê lại là một người đàn ông chứ?”

“Không được, Hoàng Sơ Sơ, mình không đồng ý.”

“Liên quan gì đến mình.”

Nói xong, tôi dọn đồ rời đi, hoàn toàn không để ý tới Ngô Yến đang phát điên ở phía sau.

Lúc tôi chuyển chuyến đồ cuối cùng, Dương Văn Siêu đã quay về.

Ánh mắt dâm đãng của anh ta quét một vòng quanh người tôi từ trên xuống dưới, nhân lúc Ngô Yến không chú ý tới, ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Muốn chuyển đi à? Có sự đồng ý của anh chưa?”

9.

Tôi nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta đột nhiên cười: “Sơ Sơ, em đừng nhìn anh chằm chằm như thế, có lẽ em không biết em quyến rũ như thế nào đâu. Tiếc là sau khi em dọn đi, anh không thể thưởng thức em mỗi ngày được nữa, thật đáng tiếc quá đi.”

Tôi hung dữ nói: “Dương Văn Siêu, anh thật ghê tởm!”

“Đúng, anh ghê tởm, còn nhớ đồ lót lúc trước em đánh rơi không? Em tưởng nó rơi xuống lầu tìm không thấy, thật ra đã được anh cất kỹ.”

Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Anh muốn làm gì, rồi em sẽ biết, hiện giờ trong tay anh có rất nhiều thứ hay ho của em, chờ anh có thời gian sẽ hẹn em cùng thưởng thức.”

“Ha, cuối cùng cũng không giả bộ nữa sao? Anh không sợ tôi sẽ nói cho Ngô Yến biết à?”

“Anh khuyên em, tốt nhất là xem cái này trước rồi hẵng quyết định có nên nói cho Ngô Yến biết hay không.”

Dứt lời, anh ta nhét vào tay tôi một tấm ảnh, là dáng vẻ không mặc quần áo của tôi khi đang thay đồ.

Tôi không chịu được nữa, xông lên tát Dương Văn Siêu hai cái.

Anh ta ôm mặt, hai mắt như bốc hỏa, đầu lưỡi chạm vào hai má đau nhức cười: “Đúng là bé hạt tiêu, anh càng thích đấy, đây coi như là chút tình ý của em, mong chúng ta sẽ thành thật hơn trong cuộc hẹn tới.”

Răng hàm sau của tôi như bị nghiến nát, Dương Văn Siêu, cứ chờ xem, anh có thể đắc ý được bao lâu!!!

Sau khi chuyển đi, nhiệm vụ hàng đầu của tôi là theo dõi phòng của Ngô Yến và Dương Văn Siêu.

Lúc đầu không nhận thấy điều gì cả, mọi thứ rất bình thường.

Nhưng có một ngày tôi tình cờ thấy được, Dương Văn Siêu ban ngày lên giường với một người phụ nữ, mặt người phụ nữ đó nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn thân hình có thể thấy, chắc chắn không phải Ngô Yến.

10.

Nếu tôi nhớ không lầm, người phụ nữ này tôi đã từng gặp, chính là Triệu Phương, bạn thân của Ngô Yến.

Triệu Phương đến nhà chúng tôi thuê để tìm Ngô Yến, cho nên tôi có chút ấn tượng.

Không ngờ Dương Văn Siêu sau lưng Ngô Yến thế mà lại lén lút qua lại với bạn thân của cô ấy, hơn nữa còn quan hệ ngay trong phòng bọn họ, đúng là cả gan làm bậy mà!!!

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm camera, sống chung lâu như vậy, tới tận bây giờ tôi cũng không phát hiện, Dương Văn Siêu lại dám đưa phụ nữ về nhà, anh ta quả thật che giấu rất kỹ.

Tôi vội vàng ghi hình lại, giám sát camera 24/24.

Khi phát hiện Triệu Phương và Dương Văn Siêu vụng trộm yêu đương, tôi vội vàng gọi điện cho Ngô Yến, hẹn cô ấy về căn nhà thuê để nói chuyện.

Ban đầu cô ấy không muốn đi, tôi lấy danh nghĩa là bạn bè bốn năm đại học, nói sau cùng cũng không muốn cãi nhau ầm ĩ với cô ấy, rất khó coi, để tránh sau này còn tham gia họp lớp nữa, cô ấy mới đồng ý.

Tôi cố tình hẹn gặp Ngô Yến ở dưới lầu, vừa tán gẫu những chuyện thú vị ở trường đại học vừa về nhà.

Khi mở cửa ra thì thấy quần áo và giày dép rải rác trên sàn.

Từ phòng Ngô Yến còn phát ra âm thanh nam nữ đang trò chuyện.

“Lần nào anh cũng hẹn em tới nhà anh, không sợ bị Ngô Yến phát hiện sao?”

“Đêm nay cô ta phải tăng ca, không về đâu.”

“Em còn nghĩ anh đúng là keo kiệt, không dám thuê phòng khách sạn đấy chứ.”

“Bộ em không thấy, làm ở trên giường của anh và Ngô Yến còn kích thích hơn so với việc thuê phòng khách sạn sao?”

“Em thấy anh mới là người cảm thấy kích thích đấy.”

“Ha ha ha, không phải em cũng rất vui vẻ à?”

Tiếng nói chuyện dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng thở dốc của đôi nam nữ.

Tôi giả vờ ngạc nhiên nói: “Có tiếng gì đó thì phải?”
11.

Sắc mặt của Ngô Yến trắng bệch, cô ấy không để ý đến tôi nữa, từ từ bước tới cửa phòng, nhìn qua khe cửa thấy bóng dáng của Dương Văn Siêu và Triệu Phương đang quấn lấy nhau.

Cô ấy không chịu nổi nữa, đẩy mạnh cửa ra, điên cuồng hét lên: “Hai kẻ khốn nạn các người đang làm gì vậy? Dương Văn Siêu! Anh sau lưng tôi thế mà lại lên giường với Triệu Phương, anh có biết xấu hổ không?”

Nói xong cô ấy điên cuồng tách hai người họ ra, giơ tay tát vào mặt Triệu Phương.

Triệu Phương sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, cũng không chịu yếu thế, lập tức đánh nhau với Ngô Yến.

Một lúc sau hai người họ tóc tai rối bù, trông như hai người phụ nữ điên khùng.

Dương Văn Siêu cả người trần như nhộng bảo vệ Triệu Phương, vô tình còn lỡ đánh trúng Ngô Yến mấy cái.

Ngô Yến tức giận, gào thét xông lên túm tóc Dương Văn Siêu: “Anh còn dám bảo vệ con khốn này à! Này thì bảo vệ này! Này thì bảo vệ này!”

Dương Văn Siêu bị túm tóc đau, giận dữ đẩy Ngô Yến ra: “Đủ rồi! Đánh xong chưa? Thế là được rồi!”

“Dương Văn Siêu, ý anh là sao? Rõ ràng anh đã hứa với tôi sẽ không ra ngoài tìm gái nữa, nhưng giờ anh không chỉ mang phụ nữ về nhà mà còn là người bạn thân nhất của tôi, thế là sao hả?”

Dương Văn Siêu ôm đầu: “Anh không tìm, là cô ấy chủ động nhào vào lòng anh, là đàn ông, đã dâng tới cửa rồi không nhận thì phí!”

Ngô Yến hai mắt đỏ hoe thét lên: “Dương Văn Siêu, con mẹ nó anh có còn là người không? Triệu Phương là bạn tốt nhất của tôi, anh coi tôi là gì hả?”

Dương Văn Siêu trong nháy mắt bày ra dáng vẻ bất cần đời: “Dù sao chuyện gì thì cũng đã xảy ra rồi, giờ em muốn sao? Chúng ta chia tay đi, lâu nay nói chuyện như vậy anh cũng chán lắm rồi.”

12.

Ngô Yến khóc lóc kể lể: “Dương Văn Siêu, anh làm lỡ sáu năm thanh xuân của tôi, tôi đã trao cho anh tất cả, bây giờ anh nói với tôi anh chán rồi, muốn chia tay với tôi sao? Anh có còn là con người không?”

“Vậy em muốn sao?”

“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai kẻ cặn bã các người.” Nói xong, cô ấy lại bắt đầu đánh nhau với Triệu Phương.

Dương Văn Siêu không thể ngăn cản bọn họ, trái lại còn bị cào mấy cái, khuôn mặt bị trầy xước.

Anh ta tức giận đến mức cho mỗi người một cái tát, hai người phụ nữ mới khóc lóc dừng tay.

Tôi nhìn cảnh tượng này mà quên cả trời đất, xem trực tiếp đúng là thú vị hơn so với trên camera giám sát.

Hóng hớt xong, tôi lặng lẽ rời đi.

Vừa xuống dưới lầu lập tức nhận được tin nhắn của Dương Văn Siêu gửi cho tôi: “Tám giờ tối mai anh chờ em ở phòng 302 khách sạn Hoa Viên, nếu em không đến, em sẽ hối hận.”

Tôi lại mở điện thoại lên xem camera giám sát, lúc này Dương Văn Siêu đang nghịch điện thoại, Ngô Yến đang khóc lóc, còn Triệu Phương đang mặc quần áo.

Ồ, vừa mới bị Ngô Yến bắt quả tang ngay tại giường, nháy mắt đã nóng lòng muốn thuê phòng khách sạn hẹn gặp tôi, đúng là một thằng tởm lợm.

Tôi vẫn ghi lại màn hình video giám sát trên điện thoại như bình thường.

Ngô Yến gặp phải chuyện này, cũng không có tâm trạng tán gẫu với tôi về tình cảm thời đại học nữa, càng không để ý tôi đã rời đi từ lúc nào.

Dù sao vốn dĩ tôi tới là để xem một màn kịch vui, chứ không hề muốn ôn lại kỷ niệm với cô ấy.

Tối hôm sau khi tôi đến cửa khách sạn, tôi cố tình đổi điện thoại gửi tin nhắn cho Ngô Yến.

13.

[Dương Văn Siêu hiện đang thuê phòng 302 ở khách sạn Hoa Viên.]

Vừa mới gửi tin nhắn được một phút, Ngô Yến đã gọi điện thoại tới.

“Ai đấy?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tối nay Dương Văn Siêu cho tôi năm ngàn, hẹn gặp tôi ở phòng khách sạn Hoa Viên.”

“Không thể nào, anh ấy nói đêm nay anh ấy tăng ca cả đêm mà.”

“Nếu cô không tin, cô có thể tới khách sạn xem xem, có lẽ có thể tận mắt chứng kiến hiện trường đấy.”

“Đồ đê tiện, không biết xấu hổ, bộ đàn ông trên đời này đều chết hết rồi hay sao? Cứ phải tìm người đã có chủ rồi vậy?”

“Cô nói sai rồi, là bạn trai cô tự tìm đến tôi, nhưng nghề này của chúng tôi quả thật không được chọn khách hàng, mà thời gian bạn trai cô đưa ra rất ngắn, chúng tôi cũng rất chú trọng vào sự trải nghiệm, chỉ cần cô ra giá gấp đôi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”

“Cô nằm mơ!!! Mười ngàn! Sao cô không đi cướp luôn đi! Coi tôi là đồ ngốc sao?”

“Tiếc rẻ à? Xem ra cô cũng không yêu bạn trai cô lắm nhỉ? Với lại bạn trai cô cũng ra ngoài tìm gái, có vẻ như cũng chẳng hề yêu cô, hai người đúng là xứng lứa vừa đôi!”

“Đồ khốn!!!”

“Cô Ngô, ngày mai nhớ làm bữa sáng cho bạn trai cô, có thể anh ấy sẽ về đó.”

Nói xong tôi lập tức cúp máy.

Thật ra tôi chỉ muốn chọc cô ấy, cô ấy không vui thì tôi vui.

Dù sao cô ấy cũng vừa bắt quả tang giữa Dương Văn Siêu và Triệu Phương, nháy mắt Dương Văn Siêu lại ra ngoài tìm gái, trong lòng cô ấy vui vẻ mới là lạ.

Quan hệ bạn bè bốn năm nên tôi quá hiểu Ngô Yến, hay ghen tỵ và đa nghi, chỉ cần gặp Dương Văn Siêu, đầu óc sẽ như bị chập mạch.

Ngô Yến và Dương Văn Siêu là bạn học thời cấp ba, Dương Văn Siêu cũng là người mà Ngô Yến theo đuổi.

Cô ấy rất yêu anh ta, cũng sợ mất anh ta, cho nên cô ấy tuyệt đối không thể chấp nhận việc Dương Văn Siêu thuê phòng ở sau lưng cô, nhưng cô ấy lại cảm thấy Dương Văn Siêu yêu cô sáu năm qua.

Nhưng Ngô Yến đã quên, đàn ông ấy à, đều là những thằng khốn nạn không bao giờ học được cách biết ơn dù bạn có đối xử tốt với nó thế nào đi nữa, đang yêu người này lại nhòm ngó người kia, phân bên ngoài chưa nếm thử thì vẫn nghĩ là thơm.

Ngô Yến có tới hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tôi đã đâm một cái gai vào tim cô ấy.

14.

Tám giờ tối, tôi đi về phía phòng 302.

Gõ cửa hai cái, Dương Văn Siêu quấn khăn tắm ra mở cửa, nhìn thấy tôi, anh ta quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, liếm liếm môi, nở nụ cười ám muội: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”

Anh ta vươn tay muốn ôm lấy tôi, bị tôi đẩy ra.

Dương Văn Siêu cũng không tức giận: “Giả bộ thanh cao cái gì, lát nữa không phải cũng cầu xin anh sao?”

“Dương Văn Siêu, tôi là bạn của Ngô Yến, khuyên anh nên tôn trọng tôi một chút.”

“Ha, dù sao cũng đến đây rồi, bây giờ lại bảo anh tôn trọng em một chút, em đúng là đòi hỏi nhiều thứ cùng một lúc đấy.”

“Hôm nay tôi tới đây là muốn cho anh một cơ hội cuối cùng, vui lòng xóa hết ảnh và video về tôi đi.”

“Đêm nay nếu em thỏa mãn anh, có lẽ anh sẽ cân nhắc.”

“Dương Văn Siêu, tốt xấu gì anh cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, lắp camera ở phòng tôi, hành vi chụp lén này, anh không cảm thấy đáng xấu hổ sao? Không sợ tôi báo cảnh sát à?”

“Nếu em dám báo cảnh sát, video và ảnh chụp của em sẽ trở nên vô cùng hot trên mạng, đến lúc đó ai ai cũng nhìn thấy dáng vẻ đó của em, em là người thông minh, em nên biết mình phải làm gì.”

“Chỉ cần anh xóa hết tất cả, tôi sẽ không báo cảnh sát.”

“Anh cũng nói rồi mà, chỉ cần đêm nay em ở bên anh, anh có thể cân nhắc mà xóa hết.”

“Được thôi, tôi đã nói xong rồi, nếu anh không muốn xóa, vậy thì nói chuyện với bà ấy đi.”

Tôi bước sang một bên, nói với người đứng đằng sau: “Bác à, bác có nghe thấy chưa? Con trai bác chính miệng thừa nhận lén lút lắp camera quay video, chụp ảnh tôi, đây chính là xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của tôi, là hành vi phạm pháp, tôi có nên báo cảnh sát bắt anh ta hay không?”

Dương Văn Siêu lúc này mới nhìn thấy người kia, nụ cười đắc ý dần dần biến mất, sắc mặt trở nên có chút bối rối và chột dạ: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

15.

Mẹ Dương tát vào mặt Dương Văn Siêu mười cái: “Thằng súc sinh, sao mày lại làm ra loại chuyện xấu xa hơn cả heo chó thế này?”

Dương Văn Siêu ôm mặt giải thích: “Mẹ, mẹ nghe con nói, mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu, con không có làm!”

“Mày không làm? Tao vừa nghe thấy hết rồi, mày còn tệ hơn cả súc sinh, tao làm lụng vất vả một mình nuôi mày lớn lên, cho mày theo học một trường đại học danh tiếng, là để mày làm ra mấy chuyện như này sao? Mày khiến tao mất mặt quá!”

“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con không có chụp lén cô ta.”

“Đã đến nước này rồi mà mày vẫn không dám thừa nhận à, còn dám ngụy biện nữa hả?”

Dương Văn Siêu chột dạ: “Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi, lần sau con không dám nữa.”

“Lần sau? Mày còn dám có lần sau à!!! Dương Văn Siêu, mày quay video, chụp lén cô gái này, uy hiếp người ta vào khách sạn với mày, sao mày có thể bỉ ổi tới như vậy? Sao lại vô liêm sỉ tới mức này!!”

Dương Văn Siêu như gà con bị mẹ Dương dạy dỗ cho một trận.

“Cái thằng có hành động kinh tởm như mày vậy mà lại do chính tao đẻ ra, xấu hổ quá đi mất, ước gì tao chưa từng sinh ra mày!”

Tôi nhìn mẹ Dương đang dạy dỗ Dương Văn Siêu, bộ dạng ra vẻ đáng thương của anh ta đúng là khiến người ta cảm thấy thương xót.

Nhưng kẻ đáng thương thì vẫn có chỗ đáng ghét.

Nếu kiếp trước không phải tôi bị anh ta tàn nhẫn sát hại, tôi cũng sẽ không cảm thấy anh ta ác độc.

Nghe nói lúc còn trẻ bố Dương vì một người phụ nữ khác mà bỏ rơi mẹ Dương và Dương Văn Siêu, cho nên Dương Văn Siêu lớn lên trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ hai mẹ con đã sống nương tựa vào nhau.

Mẹ Dương vì muốn cho Dương Văn Siêu đi học, ngày nào cũng đi sớm về khuya, quản lý Dương Văn Siêu không chặt chẽ lắm, anh ta thường xuyên không nghe lời thì bị đánh và mắng mỏ.

Mẹ Dương rất cứng nhắc, cho nên Dương Văn Siêu vô cùng e sợ mẹ Dương.

Vì vậy Dương Văn Siêu vẫn cố gắng duy trì hình ảnh một cậu con trai ngoan ngoãn trong lòng mẹ Dương, sợ phá hỏng hình tượng học sinh ngoan, điều này cũng khiến cho tính cách của Dương Văn Siêu tồn tại khuyết điểm.

Nhưng đây không phải là lý do anh ta chụp lén quay video các cô gái.
16.

Nói xong mẹ Dương lại bắt đầu đánh Dương Văn Siêu, hận không thể đánh chết anh ta.

Chiếc khăn tắm quấn quanh hông Dương Văn Siêu bị tuột xuống, anh ta trần truồng, nhìn rất khó coi.

Tôi vội vàng quay đi nơi khác, dáng vẻ gầy gò của anh ta, tôi nhìn đúng là khinh.

Mẹ Dương bảo Dương Văn Siêu quỳ xuống xin lỗi tôi, hơn nữa còn bắt xóa sạch video, ảnh chụp lén trước mặt tôi.

Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Dương Văn Siêu, tôi mỉm cười chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.

Sau khi tôi rời đi, Dương Văn Siêu nhân cơ hội mẹ Dương không chú ý đuổi theo tôi, hung dữ nói: “Hoàng Sơ Sơ, cô dám bày mưu tính kế tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

“Cô cho rằng ảnh chụp trên điện thoại của tôi bị xóa thì sẽ không còn nữa sao? Tôi nói cho cô biết, trên máy tính tôi vẫn còn nhiều lắm.”

Tôi cười nhạo: “Anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh à? Trừ phi anh đưa bằng chứng ra đây cho tôi xem đã.”

“Tôi nghĩ cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không, đợi tôi quay về, tôi sẽ gửi cho cô từng tấm ảnh một, cho cô thấy dáng vẻ lả lơi của cô, quyến rũ biết bao nhiêu.”

Tôi gật đầu: “Thế cơ à? Vậy thì e rằng trước hết anh phải nói cho cảnh sát biết hành vi phạm pháp của anh rồi.”

Ở góc đường có hai người cảnh sát đi tới.

Dương Văn Siêu sững sờ, không thể tin nổi nói: “Hoàng Sơ Sơ, cô thật sự dám báo cảnh sát sao? Cô không sợ tôi tung ảnh của cô lên mạng à?”

“Nếu anh muốn ở tù thêm vài năm nữa, vậy thì cứ việc, xem tôi có kiện anh đến chết hay không, tống anh vào tù.”

“Cô! Cô quá thâm độc!!”

“Dương Văn Siêu, tôi đâu có tàn nhẫn như anh.”

“Hoàng Sơ Sơ, hôm nay cô muốn hủy hoại tôi, vậy tôi chỉ có thể giết cô trước!”

Dương Văn Siêu hung hãn lao về phía tôi, chưa kịp tới gần đã bị cảnh sát vật ngã xuống đất, còng tay lại.

Nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta, tôi mỉm cười, xoay người rời đi.

17.

Phía sau truyền đến tiếng mẹ Dương cầu xin tha thứ và tiếng khóc thét của Dương Văn Siêu.

Sau khi Dương Văn Siêu bị tạm giam, Ngô Yến vẫn không biết xấu hổ đến cầu xin tôi.

Cô ấy quỳ xuống đất, sám hối với tôi, hy vọng tôi có thể nể tình bạn bè bốn năm đại học mà tha thứ cho Dương Văn Siêu một lần.

Tuyệt đối không thể, tôi nhất quyết sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.

Tôi lạnh lùng nói: “Ngô Yến, cậu dựa vào đâu mà cho rằng Dương Văn Siêu làm ra chuyện như vậy, tôi có thể tha thứ cho anh ta chứ?”

Ngô Yến có chút chột dạ: “Mình... mình cũng không ngờ Dương Văn Siêu lại có thể làm ra loại chuyện như này, Sơ Sơ, cậu nể mặt mình, tha cho anh ấy một lần này nha, anh ấy sắp lên chức rồi, không thể có tiền án được.”

“Ồ, anh ta không thể có tiền án, lúc trước khi làm ra những chuyện này, anh ta không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao? Hay là tưởng rằng có mấy tấm ảnh chụp lén này là có thể nắm thóp, tôi không dám báo cảnh sát?”

Ngô Yến quỳ xuống kéo tay áo tôi: “Sơ Sơ, Văn Siêu chỉ hơi háo sắc một chút thôi, bản tính anh ấy cũng không xấu, những tấm ảnh chụp lén này anh ấy sẽ không tung ra ngoài đâu, cùng lắm chỉ hưởng thụ một mình thôi, nếu cậu thấy không thể tha thứ được, vậy chúng mình bồi thường tiền cho cậu được không? Chỉ cần cậu có thể hủy bỏ vụ án là được.”

Tôi nâng cằm Ngô Yến lên, thương hại nói: “Ngô Yến à, cậu thích Dương Văn Siêu đến vậy sao? Anh ta suốt ngày lừa dối cậu, cậu thích anh ta ở điểm nào?”

Ngô Yến mệt mỏi nói: “Sơ Sơ, cậu không hiểu đâu, mình và Dương Văn Siêu đã gắn bó với nhau từ rất lâu rồi. Trong mắt tất cả các bạn học, bạn bè, thậm chí là cả người thân, chúng mình đều là cặp đôi bước ra từ trong truyện cổ tích mà người người ngưỡng mộ, mình không thể để người ta chê cười được.”

Vì ánh mắt của người khác mà phải đánh đổi cả một mạng người, tôi đúng là không thể hiểu được.

Nhưng tôi không muốn nhiều lời với cô ấy: “Ngô Yến, tôi khuyên cậu đừng nên cứu vớt Dương Văn Siêu nữa, đến bệnh viện kiểm tra trước đi.”

18.

“Cậu có ý gì?”

“Gần đây cậu không cảm thấy cơ thể cậu không thoải mái sao?”

Sắc mặt Ngô Yến thay đổi: “Cậu... sao cậu biết?”

“Mình đã nói với cậu từ lâu rồi, đàn ông không giữ gìn vệ sinh thì sẽ không tốt cho cơ thể của phụ nữ, dễ bị nhiễm trùng đường tiết niệu, mắc bệnh phụ khoa, hiện giờ cơ thể cậu không thoải mái, đều do anh ta gây ra, cậu còn muốn đối xử tốt với anh ta sao?”

Ngô Yến ngây người: “Không, không thể nào, cậu lừa tôi!”

Tôi cười lạnh: “Cậu quay về đi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Dương Văn Siêu, nghĩ đến tên biến thái này mỗi ngày đều nhìn chằm chằm tôi như quỷ dữ, da đầu tôi đã cảm thấy tê dại rồi. Ngô Yến, tôi cũng khuyên cậu tốt nhất nên chia tay với anh ta, nếu không cậu chết lúc nào không biết đâu.”

Ngô Yến nói với tôi như nước đổ lá khoai, hơn nữa cơ thể lại vô cùng khó chịu, sa sầm rời đi.

Sau khi rời đi cô ấy lập tức tới bệnh viện kiểm tra cơ thể, được chẩn đoán bị viêm phụ khoa, vô cùng khó chịu, chỉ có thể nằm viện để điều trị, không rảnh tới tìm tôi.

Mẹ Dương ngày nào cũng đổi điện thoại gọi đến cầu xin tôi, cuối cùng đồng ý cho tôi hai triệu, chỉ cần tôi rút đơn kiện.

Tôi suy nghĩ một chút cũng đồng ý, có tiền dù sao cũng chẳng có ai gây khó dễ nữa.

Hơn nữa ảnh chụp lén đã bị xóa sạch, lần này là xóa sạch thật, bởi có cảnh sát ở đây, Dương Văn Siêu không dám giữ lại.

Sau khi Dương Văn Siêu ra ngoài, ngược lại còn có nề nếp hơn rất nhiều.

Không bao lâu sau, Trương Dã đã kiện Dương Văn Siêu lên tòa, lý do là Dương Văn Siêu lắp camera trong phòng anh ấy, xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của anh.

Tôi chợt nhận ra, khó trách trước kia tôi đã nói với Trương Dã trong phòng có lắp camera, nhưng anh ấy không quan tâm, còn nôn nóng muốn ký hợp đồng ngay, thì ra đây là ý định của anh ấy, đúng là có suy tính hay.

19.

Mẹ Dương không còn cách nào khác, lại đưa ra năm trăm ngàn, Trương Dã mới đồng ý rút đơn kiện.

Khi thực tập sinh Dương Văn Siêu sắp chuyển lên chính thức, tôi đã gửi những video, ảnh chụp quan hệ nam nữa loạn lạc của anh ta qua hòm thư vpn* đến công ty của Dương Văn Siêu.
*dùng vpn để sử dụng mạng xã hội bên ngoài quốc gia

Công ty nơi Dương Văn Siêu làm việc thuộc top 500 công ty lớn mạnh nhất thế giới, vô cùng chú trọng vào phẩm chất đạo đức của nhân viên.

Cuối cùng Dương Văn Siêu không thể thành công chuyển lên chính thức, công ty lấy lý do phẩm chất đạo đức của anh ta có vấn đề, rất đồi bại, lập tức sa thải anh ta.

Mẹ Dương cực kỳ thất vọng về Dương Văn Siêu, không thèm quan tâm đến anh ta nữa.

Sau khi Dương Văn Siêu thất nghiệp, Triệu Phương chuồn nhanh hơn ai hết, anh ta lại nghĩ đến Ngô Yến.

Nhưng lúc anh ta bị giam giữ, Ngô Yến và Trương Dã trai đơn gái chiếc, an ủi lẫn nhau, trái lại còn nảy sinh tình cảm, thường xuyên qua lại nên rất thân thiết.

Dương Văn Siêu không muốn chia tay, anh ta yêu cầu Ngô Yến ngủ thêm một đêm nữa với anh ta, anh ta sẽ đồng ý.

Không ngờ Ngô Yến lại đồng ý ngủ cùng.

Kết quả là bởi vì Dương Văn Siêu thường xuyên lên giường với phụ nữ nên mắc bệnh giang mai, trong đêm ấy lây sang cho Ngô Yến, sau đó Ngô Yến lại lây cho Trương Dã.

Không bao lâu sau bọn họ đã phát bệnh, toàn thân lở loét mọc đầy mụn cóc, cả ngày rúc trong nhà không dám ra ngoài.

Dương Văn Siêu không có nơi nào để đi, không chịu rời khỏi nhà, Trương Dã trong lúc tức giận đánh nhau với Dương Văn Siêu.

Hôm ấy Dương Văn Siêu uống không ít rượu, say tới mức một tay đẩy Trương Dã đập đầu vào tường, đầu Trương Dã chảy rất nhiều máu.

Trương Dã sờ đầu toàn máu, thù mới cộng thêm hận cũ, vô cùng tức tối, đã đâm lao thì phải theo lao, hợp tác với Ngô Yến đưa Dương Văn Siêu vào nhà vệ sinh dìm chết trong bồn cầu.

Sau khi tàn nhẫn gây án, nhìn thi thể của Dương Văn Siêu, hai người mới ý thức được mình đã giết người.

Bọn họ thu dọn đồ đạc chạy trốn trong đêm.

20.

Tuy nhiên không bao lâu sau thì bị cảnh sát bắt giữ, cuối cùng bị kết án tử hình.

Lúc tôi xem tin tức này trên ti vi, không khỏi cảm thấy có chút thương tiếc.

Nhưng nghĩ lại đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy, không phải là không gặp báo ứng, chỉ là nó chưa tới mà thôi.

Kiếp này, bọn họ đều nhận được kết cục tương xứng.

Còn tôi, cuộc sống mới chỉ vừa mới bắt đầu, phía trước vẫn còn vô số những điều tuyệt vời đang chờ đợi tôi.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom