Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Nàng có cá tính
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thị vệ đứng bên sửng sốt nhìn hắn.
Lục Chiêm không hề để tâm.
Nàng đứng giữa đám đông, vẻ ngoài và khí chất đều xuất sắc hơn hẳn, trông có vẻ như hạc giữa bầy gà. Ánh mắt nàng trong veo mà lạnh lùng, giống hệt nàng của mấy năm sau đó ở kiếp trước.
Hắn mấp máy môi, nhưng rồi lại không biết nên nói cái gì.
Hắn và người con gái này đã từng lạy trời đất, cùng chung chăn gối, cũng đã từng cùng sinh con dưỡng cái, chìm chìm nổi nổi. Nàng không rời không bỏ hắn, cũng chưa từng có câu oán hận.
Nhưng lúc này nàng không biết hắn, nàng không biết hắn là ai, cũng không biết ở một kiếp nào đó, nàng và hắn đã từng có gút mắt thế nào. Đối với nàng, hắn hoàn toàn chỉ là một người xa lạ.
“Thế tử, cô nương đó trông đúng là xinh đẹp, hơn nữa trông cũng không thô tục.” Thị vệ vừa nãy hiển nhiên đã hiểu nhầm, còn cố ý nói bé lại, nháy mắt với hắn.
Tống gia ở ngay bên đường, mà lúc này, Tống Tương và Lục Chiêm chỉ cách nhau có hai trượng mà thôi.
Nhìn Trọng Hoa nháy mắt với Lục Chiêm, xong rồi thỉnh thoảng lại liếc nàng một cái, làm sao mà nàng lại không đoán ra được y đang nói gì chứ?
Năm đó lúc Lục Chiêm ở lại nhà nàng dưỡng thương, cái tên này còn len lén nói về nàng cho Lục Chiêm nghe, nào ngờ bị nàng đi ngang qua nghe được. Lần này không có chuyện dưỡng thương nữa, nhưng cái dáng vẻ ngứa mắt đó vẫn chẳng hề thay đổi tí nào.
Tuy nhiên, điều khiến nàng chú ý không phải là cái này.
Kiếp trước Lục Chiêm đã ở lại nhà nàng dưỡng thương đến nửa tháng trời mới về phủ, cho dù có gọi thị vệ tới cũng là chuyện của ngày hôm sau.
Kiếp này, cho dù nàng không có mặt ở hiện trường, song có Thiết Ngưu ở đó, theo dự đoán của nàng, dù thế nào hắn cũng nên theo đà đó mà tới Trình gia nghỉ ngơi trước đã. Dù sao lúc này, hắn vẫn chỉ là một vị công tử vương tôn quen sống trong nhung lụa. Tại sao hắn lại vội vàng quay về phủ, mặc cho bản thân sẽ phải chịu mệt nhọc chứ?
Cũng vì lý do này nên nàng mới đi ra ngoài cổng xem thử, nào ngờ hắn nhìn thấy nàng rồi, còn dừng cả lại.
“Tỷ, đó là ai thế?”
Tống Liêm giật tay áo nàng.
Nàng không đáp lại, chỉ nhìn thằng bé một cái rồi lại nhìn về phía Lục Chiêm.
Vốn dĩ Lục Chiêm đã định khiển trách Trọng Hoa mấy câu, nhưng khi hắn thoáng nhìn thấy Tống Tương cau mày, mà ánh mắt của nàng cũng đang nhìn về phía hắn, hắn không khỏi im lặng.
Thị vệ nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu cũng không hiểu nổi tình huống lúc này là thế nào. Y gãi đầu gãi tai, tự cho là hiểu mà mở miệng giải thích: “Cái chỗ mà công tử nhà các ngươi ngã xuống lúc nãy chính là đất của nhà vị Tống cô nương đây. Hơn nữa, công tử nhà các ngươi lúc trước còn đâm phải Tống cô nương, khiến muội ấy ngất đi. Đến bây giờ, các ngươi còn chưa nhận lỗi với người ta đâu đấy. Nói cho mấy người biết, Tống cô nương cũng không phải người bình thường đâu, muội ấy chính là...”
Đám thị vệ tức thì hiểu ra, chạy ngay tới chỗ Tống Tương thi lễ.
Lục Chiêm cũng hoàn hồn, Thiết Ngưu nói không sai, đúng là hắn đã ngã xuống vườn rau của Tống gia, cũng đúng là hắn đã đâm cho nàng ngất xỉu. Tuy rằng không biết vì sao lúc trước nàng không có mặt, nhưng vì chuyện đó mà nàng nhìn hắn thấy ngứa mắt cũng không phải là không có đạo lý.
Chỉ có điều, sống lại một lần, hắn vẫn là hoàng tôn cao cao tại thượng, mà nàng, người đã từng sinh cho hắn hai đứa con, thì vẫn chỉ là một người bình dân. Không biết vì sao trong lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm xúc rất khó nói.
Nhưng nghĩ lại thì, nàng vẫn đang trong độ tuổi đẹp nhất, cũng được sống tự do tự tại ở trong thôn này. Lúc Thiết Ngưu cứu hắn, nàng không có mặt, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.
Bọn họ sẽ không còn biết nhau nữa, ít nhất cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Nàng sẽ không bị kéo vào mớ rắc rối của hắn, mà với sự yếu đuối của nàng, chẳng lẽ đi theo hắn sẽ là một chuyện may mắn sao?
Nghĩ tới đây, Lục Chiêm cũng thấy thoải mái, ngay sau đó hắn nhìn Trọng Hoa: “Ngươi có mang theo tiền không?”
Trọng Hoa sửng sốt một thoáng, tiếp đó mở túi tiền của mình, moi ra mấy tờ ngân phiếu: “Có hai mươi lượng.”
Lục Chiêm nhìn mấy người thị vệ khác, tất cả đều vội vã lấy ra túi tiền của mình, cuối cùng gộp cả ngân phiếu lẫn bạc vụn, tổng cộng được tám mươi ba lượng năm tiền.
Lục Chiêm hất cằm: “Ban nãy ta chẳng may đâm phải Tống cô nương, ngươi cầm lấy số tiền đó, thay ta nhận lỗi với cô nương.”
Với thân phận của hai người lúc này, hắn cũng không tiện làm cái gì, chỉ có thể chờ về sau có cơ hội lại bồi thường cái khác cho nàng.
Trọng Hoa chạy tới trước mặt Tống Tương, hai tay dâng lên đống ngân phiếu: “Hôm nay chủ thượng nhà ta chẳng may làm cô nương bị thương, bây giờ cố ý sai thuộc hạ tới nhận lỗi. Ở đây có ít tiền bạc, mong rằng có thể bồi thường ít nhiều cho cô nương.”
Hành động của Lục Chiêm hôm nay khiến Tống Tương không thể nói rõ được là quái lạ ở đâu, dù sao chính vì nàng sống lại đã đập vỡ quỹ đạo của kiếp trước, như vậy hắn thay đổi hành vi cũng hẳn là chuyện bình thường.
Nhưng không hiểu sao nàng vẫn thấy có gì đó không bình thường.
Nhìn xấp ngân phiếu trước mặt, lại thêm mấy lời Trọng Hoa vừa nói, nàng cũng đã hiểu, thì ra hắn cho người tới nhận lỗi là vì đã đâm phải nàng.
Nhưng mấy chục lượng bạc cỏn con, là có thể bù đắp được cho tổn thất của nàng? Bù đắp được cho cái mạng của nàng khi chết thay cho hắn?
Nàng khẽ cười mỉa mai, quay người đi vào trong cổng, đồng thời đóng luôn cửa lại.
Trọng Hoa đơ người.
Lục Chiêm cũng ngẩn ngơ.
Trong ấn tượng của hắn, nàng không háo thắng, không đanh đá, mà luôn dịu dàng, ôn hòa. Mà nàng lúc này lại hoàn toàn tỏ thái độ ra mặt, và đây cũng là lần đầu tiên hắn được thấy nàng như vậy.
“Thế tử!”
Trọng Hoa trình ngân phiếu lại cho hắn.
Lục Chiêm cũng không biết làm sao.
Trầm mặc một thoáng, hắn mới nói: “Phụ thân của Tống cô nương từng làm quan tới chức Hàn Lâm, tính cách thanh liêm, chỉ một ít tiền này đúng là có phần xúc phạm cô nương ấy.”
“Chờ sau khi trở về, ngươi thay ta đi xem một căn nhà trên đoạn đường đẹp chút, tìm thêm hai cửa hàng đông khách, sau đó cầm theo khế ước nhà và khế ước đất đai, cùng với một nghìn lượng bạc tới Tống gia nhận lỗi thay ta.”
Xem ảnh 1
Lục Chiêm không hề để tâm.
Nàng đứng giữa đám đông, vẻ ngoài và khí chất đều xuất sắc hơn hẳn, trông có vẻ như hạc giữa bầy gà. Ánh mắt nàng trong veo mà lạnh lùng, giống hệt nàng của mấy năm sau đó ở kiếp trước.
Hắn mấp máy môi, nhưng rồi lại không biết nên nói cái gì.
Hắn và người con gái này đã từng lạy trời đất, cùng chung chăn gối, cũng đã từng cùng sinh con dưỡng cái, chìm chìm nổi nổi. Nàng không rời không bỏ hắn, cũng chưa từng có câu oán hận.
Nhưng lúc này nàng không biết hắn, nàng không biết hắn là ai, cũng không biết ở một kiếp nào đó, nàng và hắn đã từng có gút mắt thế nào. Đối với nàng, hắn hoàn toàn chỉ là một người xa lạ.
“Thế tử, cô nương đó trông đúng là xinh đẹp, hơn nữa trông cũng không thô tục.” Thị vệ vừa nãy hiển nhiên đã hiểu nhầm, còn cố ý nói bé lại, nháy mắt với hắn.
Tống gia ở ngay bên đường, mà lúc này, Tống Tương và Lục Chiêm chỉ cách nhau có hai trượng mà thôi.
Nhìn Trọng Hoa nháy mắt với Lục Chiêm, xong rồi thỉnh thoảng lại liếc nàng một cái, làm sao mà nàng lại không đoán ra được y đang nói gì chứ?
Năm đó lúc Lục Chiêm ở lại nhà nàng dưỡng thương, cái tên này còn len lén nói về nàng cho Lục Chiêm nghe, nào ngờ bị nàng đi ngang qua nghe được. Lần này không có chuyện dưỡng thương nữa, nhưng cái dáng vẻ ngứa mắt đó vẫn chẳng hề thay đổi tí nào.
Tuy nhiên, điều khiến nàng chú ý không phải là cái này.
Kiếp trước Lục Chiêm đã ở lại nhà nàng dưỡng thương đến nửa tháng trời mới về phủ, cho dù có gọi thị vệ tới cũng là chuyện của ngày hôm sau.
Kiếp này, cho dù nàng không có mặt ở hiện trường, song có Thiết Ngưu ở đó, theo dự đoán của nàng, dù thế nào hắn cũng nên theo đà đó mà tới Trình gia nghỉ ngơi trước đã. Dù sao lúc này, hắn vẫn chỉ là một vị công tử vương tôn quen sống trong nhung lụa. Tại sao hắn lại vội vàng quay về phủ, mặc cho bản thân sẽ phải chịu mệt nhọc chứ?
Cũng vì lý do này nên nàng mới đi ra ngoài cổng xem thử, nào ngờ hắn nhìn thấy nàng rồi, còn dừng cả lại.
“Tỷ, đó là ai thế?”
Tống Liêm giật tay áo nàng.
Nàng không đáp lại, chỉ nhìn thằng bé một cái rồi lại nhìn về phía Lục Chiêm.
Vốn dĩ Lục Chiêm đã định khiển trách Trọng Hoa mấy câu, nhưng khi hắn thoáng nhìn thấy Tống Tương cau mày, mà ánh mắt của nàng cũng đang nhìn về phía hắn, hắn không khỏi im lặng.
Thị vệ nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu cũng không hiểu nổi tình huống lúc này là thế nào. Y gãi đầu gãi tai, tự cho là hiểu mà mở miệng giải thích: “Cái chỗ mà công tử nhà các ngươi ngã xuống lúc nãy chính là đất của nhà vị Tống cô nương đây. Hơn nữa, công tử nhà các ngươi lúc trước còn đâm phải Tống cô nương, khiến muội ấy ngất đi. Đến bây giờ, các ngươi còn chưa nhận lỗi với người ta đâu đấy. Nói cho mấy người biết, Tống cô nương cũng không phải người bình thường đâu, muội ấy chính là...”
Đám thị vệ tức thì hiểu ra, chạy ngay tới chỗ Tống Tương thi lễ.
Lục Chiêm cũng hoàn hồn, Thiết Ngưu nói không sai, đúng là hắn đã ngã xuống vườn rau của Tống gia, cũng đúng là hắn đã đâm cho nàng ngất xỉu. Tuy rằng không biết vì sao lúc trước nàng không có mặt, nhưng vì chuyện đó mà nàng nhìn hắn thấy ngứa mắt cũng không phải là không có đạo lý.
Chỉ có điều, sống lại một lần, hắn vẫn là hoàng tôn cao cao tại thượng, mà nàng, người đã từng sinh cho hắn hai đứa con, thì vẫn chỉ là một người bình dân. Không biết vì sao trong lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm xúc rất khó nói.
Nhưng nghĩ lại thì, nàng vẫn đang trong độ tuổi đẹp nhất, cũng được sống tự do tự tại ở trong thôn này. Lúc Thiết Ngưu cứu hắn, nàng không có mặt, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.
Bọn họ sẽ không còn biết nhau nữa, ít nhất cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Nàng sẽ không bị kéo vào mớ rắc rối của hắn, mà với sự yếu đuối của nàng, chẳng lẽ đi theo hắn sẽ là một chuyện may mắn sao?
Nghĩ tới đây, Lục Chiêm cũng thấy thoải mái, ngay sau đó hắn nhìn Trọng Hoa: “Ngươi có mang theo tiền không?”
Trọng Hoa sửng sốt một thoáng, tiếp đó mở túi tiền của mình, moi ra mấy tờ ngân phiếu: “Có hai mươi lượng.”
Lục Chiêm nhìn mấy người thị vệ khác, tất cả đều vội vã lấy ra túi tiền của mình, cuối cùng gộp cả ngân phiếu lẫn bạc vụn, tổng cộng được tám mươi ba lượng năm tiền.
Lục Chiêm hất cằm: “Ban nãy ta chẳng may đâm phải Tống cô nương, ngươi cầm lấy số tiền đó, thay ta nhận lỗi với cô nương.”
Với thân phận của hai người lúc này, hắn cũng không tiện làm cái gì, chỉ có thể chờ về sau có cơ hội lại bồi thường cái khác cho nàng.
Trọng Hoa chạy tới trước mặt Tống Tương, hai tay dâng lên đống ngân phiếu: “Hôm nay chủ thượng nhà ta chẳng may làm cô nương bị thương, bây giờ cố ý sai thuộc hạ tới nhận lỗi. Ở đây có ít tiền bạc, mong rằng có thể bồi thường ít nhiều cho cô nương.”
Hành động của Lục Chiêm hôm nay khiến Tống Tương không thể nói rõ được là quái lạ ở đâu, dù sao chính vì nàng sống lại đã đập vỡ quỹ đạo của kiếp trước, như vậy hắn thay đổi hành vi cũng hẳn là chuyện bình thường.
Nhưng không hiểu sao nàng vẫn thấy có gì đó không bình thường.
Nhìn xấp ngân phiếu trước mặt, lại thêm mấy lời Trọng Hoa vừa nói, nàng cũng đã hiểu, thì ra hắn cho người tới nhận lỗi là vì đã đâm phải nàng.
Nhưng mấy chục lượng bạc cỏn con, là có thể bù đắp được cho tổn thất của nàng? Bù đắp được cho cái mạng của nàng khi chết thay cho hắn?
Nàng khẽ cười mỉa mai, quay người đi vào trong cổng, đồng thời đóng luôn cửa lại.
Trọng Hoa đơ người.
Lục Chiêm cũng ngẩn ngơ.
Trong ấn tượng của hắn, nàng không háo thắng, không đanh đá, mà luôn dịu dàng, ôn hòa. Mà nàng lúc này lại hoàn toàn tỏ thái độ ra mặt, và đây cũng là lần đầu tiên hắn được thấy nàng như vậy.
“Thế tử!”
Trọng Hoa trình ngân phiếu lại cho hắn.
Lục Chiêm cũng không biết làm sao.
Trầm mặc một thoáng, hắn mới nói: “Phụ thân của Tống cô nương từng làm quan tới chức Hàn Lâm, tính cách thanh liêm, chỉ một ít tiền này đúng là có phần xúc phạm cô nương ấy.”
“Chờ sau khi trở về, ngươi thay ta đi xem một căn nhà trên đoạn đường đẹp chút, tìm thêm hai cửa hàng đông khách, sau đó cầm theo khế ước nhà và khế ước đất đai, cùng với một nghìn lượng bạc tới Tống gia nhận lỗi thay ta.”
Bình luận facebook