Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1804
Chương 1804: Cua đổ minh chủ võ lâm (40)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang đã định trước sẽ không biết được đáp án. Cô vừa đi ra khỏi phòng, Vô Nhai thấy cô thật sự mặc quần áo mình tìm được, liền hết sức vừa lòng. Không chỉ vừa lòng, hắn còn rất hào phóng khen một câu: “Ta biết ngay mà, Phong Quang mặc thế này là thích hợp nhất.”
“Ồ...” Cô đáp có lệ một tiếng, cũng không thấy cô vui vẻ bao nhiêu.
Vô Nhai lại kéo tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi quảng trường Thái Cực.”
Cô vốn tưởng phải đi bộ đến, hoặc là ngự kiếm phi hành, nhưng lại không nghĩ rằng chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt cô đã thay đổi rồi.
Quảng trường Thái Cực khí thế rộng lớn, chưởng môn, các trưởng lão đều đứng trên đài cao, phía dưới chính là đệ tử mới được tuyển chọn năm nay đang đứng rất nghiêm chỉnh.
Địa điểm Phong Quang xuất hiện cũng không phải tốt lắm, ở ngay trung tâm quảng trường Thái Cực, một nơi có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, so với cô đang không khỏi cảm thấy gò bó, Vô Nhai lại có vẻ bình thản hơn nhiều.
Hắn hỏi Vân Tích đạo trưởng, “Đại lễ bái sư còn chưa kết thúc đúng không?”
Hắn không hỏi đã bắt đầu chưa, là vì hắn biết mình đã đến muộn, hơn nữa còn đến muộn không ít thời gian. Nhưng đến muộn thì thế nào? Toàn bộ Vô Vọng Thiên, người sống lâu năm nhất chính là hắn, còn chưa ai có dũng khí hay có tư cách mà quở trách hắn cả.
Mọi người phát ra tiếng bàn luận không nhỏ, một là bởi Hạ Phong Quang đại náo sơn môn vậy mà vẫn còn ở lại Vô Vọng Thiên, một điều khác là vì bọn họ chưa từng gặp vị nam nhân bạch y tóc bạc này, mà người nam nhân ấy lại mê người như vậy.
Vân Tích đạo trưởng ôn hoà nói: “Đại lễ bái sư vẫn còn chưa kết thúc.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vô Nhai lại cười nói: “Đây là đồ đệ ta, Phong Quang. Ngươi nhớ cái tên đó. Những lễ nghi phiền phức kiểu ba quỳ chín lạy kia, ta không nỡ để đồ nhi ngoan của ta làm.”
“Nếu là người yêu cầu, vậy liền làm như vậy đi.” Vân Tích đạo trưởng nói xong, lại nhìn Phong Quang.
Phong Quang đã cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn sang phía mình, hiện tại có thêm một Vân Tích đạo trưởng nhìn đến cũng chẳng sao. Chỉ là trong lúc lơ đãng, cô thấy được Phi Tử Diên đứng bên cạnh Thiết Cơ Tử, Phi Tử Diên đang hưng phấn vẫy tay với Phong Quang.
Phong Quang thật ra cũng muốn đáp lại, nhưng vừa nhìn thấy Thiên Tức nam giả nữ trang bên cạnh Phi Tử Diên, cô ngay cả chút tâm tư kia cũng không còn nữa.
Vẫn nên rời xa nam nữ chính mới ổn.
Thiên Tức ngụy trang thành nữ nhân lại có ý vị khác mà “Ồ” một tiếng. Hắn đang nhìn kỹ Vô Nhai mà hắn không nhìn thấu được căn cơ tu vi, và cả Phong Quang có thể khiến Vô Nhai nhìn với con mắt khác .
Có thể được vạn người nhìn chăm chú như vậy, nhưng cô lại không chút vui vẻ. Phong Quang kéo tay áo Vô Nhai, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay có đại lễ bái sư, sao ngươi lại không nói sớm cho ta biết?”
“Ta chẳng phải đã nói với Phong Quang sao?” Giống như cô, hắn cũng hạ thấp giọng, lại cảm thấy như thế này đùa rất vui.
Phong Quang cắn răng, “Như thế mà tính là nói cho ta sao? Khi đó mặt trời đã lên cao rồi đó!”
Nếu hắn nói sớm một chút, vậy cô nhất định sẽ không ngủ dậy trễ thế này, nếu không hiện tại cô cũng không cần xấu hổ mà đứng đây, tiếp thu lễ rửa tội bằng ánh mắt của tất cả mọi người.
Vô Nhai lại cảm thấy như vậy không có gì, đại khái là hắn sớm đã quen cảm giác vạn người chăm chú nhìn mình. Đối với chuyện đến trễ này, hắn không hề cảm thấy không đúng, ngược lại còn cười tủm tỉm nói với Phong Quang: “Về sau Phong Quang chính là đồ đệ danh chính ngôn thuận của ta, Phong Quang phải làm một đồ đệ ngoan, hiếu kính vi sư thật tốt đó.”
“A...” Phong Quang mặt không biểu cảm, cô lấy cái gì để hiếu kính hắn? Ngày nào cũng mặc đám quần áo đa dạng hắn mua cho cô, làm một búp bê vải nghe lời?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ồ...” Cô đáp có lệ một tiếng, cũng không thấy cô vui vẻ bao nhiêu.
Vô Nhai lại kéo tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi quảng trường Thái Cực.”
Cô vốn tưởng phải đi bộ đến, hoặc là ngự kiếm phi hành, nhưng lại không nghĩ rằng chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt cô đã thay đổi rồi.
Quảng trường Thái Cực khí thế rộng lớn, chưởng môn, các trưởng lão đều đứng trên đài cao, phía dưới chính là đệ tử mới được tuyển chọn năm nay đang đứng rất nghiêm chỉnh.
Địa điểm Phong Quang xuất hiện cũng không phải tốt lắm, ở ngay trung tâm quảng trường Thái Cực, một nơi có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, so với cô đang không khỏi cảm thấy gò bó, Vô Nhai lại có vẻ bình thản hơn nhiều.
Hắn hỏi Vân Tích đạo trưởng, “Đại lễ bái sư còn chưa kết thúc đúng không?”
Hắn không hỏi đã bắt đầu chưa, là vì hắn biết mình đã đến muộn, hơn nữa còn đến muộn không ít thời gian. Nhưng đến muộn thì thế nào? Toàn bộ Vô Vọng Thiên, người sống lâu năm nhất chính là hắn, còn chưa ai có dũng khí hay có tư cách mà quở trách hắn cả.
Mọi người phát ra tiếng bàn luận không nhỏ, một là bởi Hạ Phong Quang đại náo sơn môn vậy mà vẫn còn ở lại Vô Vọng Thiên, một điều khác là vì bọn họ chưa từng gặp vị nam nhân bạch y tóc bạc này, mà người nam nhân ấy lại mê người như vậy.
Vân Tích đạo trưởng ôn hoà nói: “Đại lễ bái sư vẫn còn chưa kết thúc.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vô Nhai lại cười nói: “Đây là đồ đệ ta, Phong Quang. Ngươi nhớ cái tên đó. Những lễ nghi phiền phức kiểu ba quỳ chín lạy kia, ta không nỡ để đồ nhi ngoan của ta làm.”
“Nếu là người yêu cầu, vậy liền làm như vậy đi.” Vân Tích đạo trưởng nói xong, lại nhìn Phong Quang.
Phong Quang đã cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn sang phía mình, hiện tại có thêm một Vân Tích đạo trưởng nhìn đến cũng chẳng sao. Chỉ là trong lúc lơ đãng, cô thấy được Phi Tử Diên đứng bên cạnh Thiết Cơ Tử, Phi Tử Diên đang hưng phấn vẫy tay với Phong Quang.
Phong Quang thật ra cũng muốn đáp lại, nhưng vừa nhìn thấy Thiên Tức nam giả nữ trang bên cạnh Phi Tử Diên, cô ngay cả chút tâm tư kia cũng không còn nữa.
Vẫn nên rời xa nam nữ chính mới ổn.
Thiên Tức ngụy trang thành nữ nhân lại có ý vị khác mà “Ồ” một tiếng. Hắn đang nhìn kỹ Vô Nhai mà hắn không nhìn thấu được căn cơ tu vi, và cả Phong Quang có thể khiến Vô Nhai nhìn với con mắt khác .
Có thể được vạn người nhìn chăm chú như vậy, nhưng cô lại không chút vui vẻ. Phong Quang kéo tay áo Vô Nhai, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay có đại lễ bái sư, sao ngươi lại không nói sớm cho ta biết?”
“Ta chẳng phải đã nói với Phong Quang sao?” Giống như cô, hắn cũng hạ thấp giọng, lại cảm thấy như thế này đùa rất vui.
Phong Quang cắn răng, “Như thế mà tính là nói cho ta sao? Khi đó mặt trời đã lên cao rồi đó!”
Nếu hắn nói sớm một chút, vậy cô nhất định sẽ không ngủ dậy trễ thế này, nếu không hiện tại cô cũng không cần xấu hổ mà đứng đây, tiếp thu lễ rửa tội bằng ánh mắt của tất cả mọi người.
Vô Nhai lại cảm thấy như vậy không có gì, đại khái là hắn sớm đã quen cảm giác vạn người chăm chú nhìn mình. Đối với chuyện đến trễ này, hắn không hề cảm thấy không đúng, ngược lại còn cười tủm tỉm nói với Phong Quang: “Về sau Phong Quang chính là đồ đệ danh chính ngôn thuận của ta, Phong Quang phải làm một đồ đệ ngoan, hiếu kính vi sư thật tốt đó.”
“A...” Phong Quang mặt không biểu cảm, cô lấy cái gì để hiếu kính hắn? Ngày nào cũng mặc đám quần áo đa dạng hắn mua cho cô, làm một búp bê vải nghe lời?