Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1805
Chương 1805: Cua đổ minh chủ võ lâm (41)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Quả thực, hiện giờ Phong Quang có cảm giác mãnh liệt, cô chính là búp bê vải được Vô Nhai “chăn nuôi“. Đừng nhìn dáng vẻ hắn hiện tại cực kỳ kiên nhẫn với cô. Cô có thể khẳng định, một khi hắn mất đi hứng thú với mình, kết cục của cô sẽ rất thảm.
“Vô Nhai Quân chẳng phải trước nay đều không nhận đệ tử sao?” Người hỏi chuyện chính là Tùng Trúc “bệnh nặng mới khỏi“.
Cũng theo một tiếng “Vô Nhai Quân” này của Tùng Trúc, những người trẻ tuổi chưa từng được gặp Vô Nhai Quân trong nháy mắt liền bùng nổ, không ngừng bàn luận không ngờ người nam nhân này lại chính là nhân vật chỉ sống trong truyền thuyết kia!
Muốn nói người thần bí nhất Vô Vọng Thiên là ai, đương nhiên chính là vị Vô Nhai Quân này.
Bởi thân phận hắn là Vô Nhai Quân, nên Phong Quang đứng ở bên cạnh hắn cũng đều cảm giác được những ánh mắt phóng đến vào giờ phút này khiến người ta áp lực như núi.
Nhưng thấy Vô Nhai vẫn giữ dáng vẻ cười tủm tỉm như cũ, Phong Quang cũng nhịn xuống xúc động muốn quay đầu bỏ đi.
“Tới tuổi rồi, bỗng nhiên liền muốn nhận đệ tử, có gì không đúng sao?” Vô Nhai cười nhìn về phía Tùng Trúc, cho dù hắn đang nói chuyện với người ta, cũng khiến người ta cảm thấy vẻ ưu nhã và thong dong trên người hắn kia đã được khắc sâu trong xương cốt hắn.
Tùng Trúc đương nhiên không dám trả lời “Không đúng“. Tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng cũng biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, mà trong những lần ít ỏi hắn gặp được Vô Nhai, bất kể lần nào, những người già dặn hơn hắn cũng đều bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, Tùng Trúc đương nhiên không biết vì sao những người khác lại làm như vậy, chỉ là con người ta vốn dĩ chính là nước chảy bèo trôi, những người khác đều làm như vậy, cho dù hắn tự nhận thanh cao, cũng sẽ không nhịn được mà bị ảnh hưởng đến.
“Ta không có ý này.” Tùng Trúc hơi cúi đầu, đây là biểu hiện cung kính. Hắn lại nói: “Ta chỉ cảm thấy bất ngờ, Vô Nhai Quân lại đột nhiên nhận đồ đệ.”
“Không có gì phải bất ngờ cả.” Vô Nhai cười nói một câu: “Ta nhìn trúng Phong Quang, dĩ nhiên liền muốn nàng có thể đi theo bên cạnh ta.”
Phong Quang lập tức đỏ ửng mặt. Hắn nhất định cứ phải nói lời khiến người ta liên tưởng như vậy sao!? Nếu người không hiểu chuyện nghe xong, chỉ sợ sẽ nói hai bọn họ có gì đó.
Tùng Trúc trưởng lão có chút xấu hổ, hắn nói một câu: “Vô Nhai Quân nói phải” lại liền lui ra phía sau một bước không nói gì nữa.
Giờ phút này, Vân Tích đạo trưởng rốt cuộc cũng cười nói: “Vô Nhai Quân nếu đã nhận Hạ Phong Quang làm đồ đệ, vậy Hạ Phong Quang về sau cũng sẽ là đệ tử của Vô Vọng Thiên chúng ta.”
“Đồ nhi ngoan.” Vô Nhai cúi đầu nhìn về phía Phong Quang, hắn cười nhắc nhở, “Nàng còn thất thần làm gì? Mau gọi sư phụ đi.”
“Sư phụ...” Phong Quang không cam tâm tình không nguyện gọi một tiếng, cũng không biết có bao nhiêu người phải hâm mộ ghen tị vì một tiếng này của cô.
Vô Nhai tỏ vẻ một tiếng “Sư phụ” này nghe thật thoải mái, hắn lại dắt tay Phong Quang, chưa đầy nháy mắt đã về tới Lạc Nhật Phong của bọn họ.
Vô Nhai từ trước đến nay đều đến không thấy bóng, đi không thấy hình, còn tự do hơn cả gió,. Hắn xuất hiện ở đại lễ bái sư đã xem như cho Vân Tích đạo trưởng mặt mũi rồi, nếu muốn hắn ở lại từ đầu tới cuối thì chính là chuyện không có khả năng.
Phong Quang trở thành đệ tử của Vô Nhai là kết cục đã định, Vô Nhai trước nay lại không hiểu nỗi ưu thương của Phong Quang.
Hôm nay, khi Vô Nhai đang bận rộn ở phòng bếp, Phong Quang ngồi ngây ra ở bậc thang trước cửa, một bóng người yểu điệu liền cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô.
Thiên Tức... hiện tại hẳn nên gọi là Thiên Hi, cười hỏi: “Vô Nhai Quân có ở đây không?”
Khuôn mặt gặp ai cũng mang ba phần ý cười này luôn rất dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác, nhưng Phong Quang chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Cô không quên, người này chính là nam chính tàn nhẫn độc ác, mà cho dù cô có nói với người khác hắn kỳ thật là yêu hoàng, lại không một ai tin cô.
Phong Quang to cả đầu, cô đứng lên hô to một tiếng, “Sư phụ!”
Chưa đến một chớp mắt, bên cạnh cô liền xuất hiện một giọng nói, “Làm sao vậy?”
“Tương lai người này sẽ bắt nạt ta!”
Vô Nhai nhìn về phía Thiên Hi, hắn híp mắt lại, cười khẽ nói: “Vậy vi sư giúp ngươi đánh người.”
Lời nói không cần hỏi nguyên do này đủ khiến tim người ta đập thình thịch, nếu có thể bỏ qua cái nồi cầm trên tay phải hắn...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vô Nhai Quân chẳng phải trước nay đều không nhận đệ tử sao?” Người hỏi chuyện chính là Tùng Trúc “bệnh nặng mới khỏi“.
Cũng theo một tiếng “Vô Nhai Quân” này của Tùng Trúc, những người trẻ tuổi chưa từng được gặp Vô Nhai Quân trong nháy mắt liền bùng nổ, không ngừng bàn luận không ngờ người nam nhân này lại chính là nhân vật chỉ sống trong truyền thuyết kia!
Muốn nói người thần bí nhất Vô Vọng Thiên là ai, đương nhiên chính là vị Vô Nhai Quân này.
Bởi thân phận hắn là Vô Nhai Quân, nên Phong Quang đứng ở bên cạnh hắn cũng đều cảm giác được những ánh mắt phóng đến vào giờ phút này khiến người ta áp lực như núi.
Nhưng thấy Vô Nhai vẫn giữ dáng vẻ cười tủm tỉm như cũ, Phong Quang cũng nhịn xuống xúc động muốn quay đầu bỏ đi.
“Tới tuổi rồi, bỗng nhiên liền muốn nhận đệ tử, có gì không đúng sao?” Vô Nhai cười nhìn về phía Tùng Trúc, cho dù hắn đang nói chuyện với người ta, cũng khiến người ta cảm thấy vẻ ưu nhã và thong dong trên người hắn kia đã được khắc sâu trong xương cốt hắn.
Tùng Trúc đương nhiên không dám trả lời “Không đúng“. Tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng cũng biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, mà trong những lần ít ỏi hắn gặp được Vô Nhai, bất kể lần nào, những người già dặn hơn hắn cũng đều bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, Tùng Trúc đương nhiên không biết vì sao những người khác lại làm như vậy, chỉ là con người ta vốn dĩ chính là nước chảy bèo trôi, những người khác đều làm như vậy, cho dù hắn tự nhận thanh cao, cũng sẽ không nhịn được mà bị ảnh hưởng đến.
“Ta không có ý này.” Tùng Trúc hơi cúi đầu, đây là biểu hiện cung kính. Hắn lại nói: “Ta chỉ cảm thấy bất ngờ, Vô Nhai Quân lại đột nhiên nhận đồ đệ.”
“Không có gì phải bất ngờ cả.” Vô Nhai cười nói một câu: “Ta nhìn trúng Phong Quang, dĩ nhiên liền muốn nàng có thể đi theo bên cạnh ta.”
Phong Quang lập tức đỏ ửng mặt. Hắn nhất định cứ phải nói lời khiến người ta liên tưởng như vậy sao!? Nếu người không hiểu chuyện nghe xong, chỉ sợ sẽ nói hai bọn họ có gì đó.
Tùng Trúc trưởng lão có chút xấu hổ, hắn nói một câu: “Vô Nhai Quân nói phải” lại liền lui ra phía sau một bước không nói gì nữa.
Giờ phút này, Vân Tích đạo trưởng rốt cuộc cũng cười nói: “Vô Nhai Quân nếu đã nhận Hạ Phong Quang làm đồ đệ, vậy Hạ Phong Quang về sau cũng sẽ là đệ tử của Vô Vọng Thiên chúng ta.”
“Đồ nhi ngoan.” Vô Nhai cúi đầu nhìn về phía Phong Quang, hắn cười nhắc nhở, “Nàng còn thất thần làm gì? Mau gọi sư phụ đi.”
“Sư phụ...” Phong Quang không cam tâm tình không nguyện gọi một tiếng, cũng không biết có bao nhiêu người phải hâm mộ ghen tị vì một tiếng này của cô.
Vô Nhai tỏ vẻ một tiếng “Sư phụ” này nghe thật thoải mái, hắn lại dắt tay Phong Quang, chưa đầy nháy mắt đã về tới Lạc Nhật Phong của bọn họ.
Vô Nhai từ trước đến nay đều đến không thấy bóng, đi không thấy hình, còn tự do hơn cả gió,. Hắn xuất hiện ở đại lễ bái sư đã xem như cho Vân Tích đạo trưởng mặt mũi rồi, nếu muốn hắn ở lại từ đầu tới cuối thì chính là chuyện không có khả năng.
Phong Quang trở thành đệ tử của Vô Nhai là kết cục đã định, Vô Nhai trước nay lại không hiểu nỗi ưu thương của Phong Quang.
Hôm nay, khi Vô Nhai đang bận rộn ở phòng bếp, Phong Quang ngồi ngây ra ở bậc thang trước cửa, một bóng người yểu điệu liền cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô.
Thiên Tức... hiện tại hẳn nên gọi là Thiên Hi, cười hỏi: “Vô Nhai Quân có ở đây không?”
Khuôn mặt gặp ai cũng mang ba phần ý cười này luôn rất dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác, nhưng Phong Quang chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Cô không quên, người này chính là nam chính tàn nhẫn độc ác, mà cho dù cô có nói với người khác hắn kỳ thật là yêu hoàng, lại không một ai tin cô.
Phong Quang to cả đầu, cô đứng lên hô to một tiếng, “Sư phụ!”
Chưa đến một chớp mắt, bên cạnh cô liền xuất hiện một giọng nói, “Làm sao vậy?”
“Tương lai người này sẽ bắt nạt ta!”
Vô Nhai nhìn về phía Thiên Hi, hắn híp mắt lại, cười khẽ nói: “Vậy vi sư giúp ngươi đánh người.”
Lời nói không cần hỏi nguyên do này đủ khiến tim người ta đập thình thịch, nếu có thể bỏ qua cái nồi cầm trên tay phải hắn...
Bình luận facebook