Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1807
Chương 1807: Cua đổ minh chủ võ lâm (43)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hắn cầm tay cô chạm vào nơi nào đó đang nhiệt tình như lửa. Đã thành hôn một năm, đối với việc hắn thường xuyên hành động lớn mật, Phong Quang đã quen đường thuộc lối như tài xế lâu năm vậy, cô mặt không đỏ tim không đập loạn, ngược lại còn ghét bỏ nói: “Ở một năm cũng không thấy có hạt giống nảy mầm, nơi này của chàng có ích gì chứ?”
Đúng vậy, đã thành hôn một năm, nhưng bụng cô vẫn như cũ không hề có động tĩnh, bất luận là cha mẹ nuôi, hay là cha mẹ ruột, cũng đều đang thúc giục cô cả.
Ở đây không thể không nói thêm một câu, khi Phong Quang vừa mới gả vào Tạ gia, đối mặt với Tạ Tầm và Triệu Uyển, cô hoàn toàn không biết nên xưng hô thế nào với bọn họ mới tốt. Nếu gọi là cha mẹ, vậy sẽ đặt Tạ Trạm vào một hoàn cảnh xấu hổ, nhưng nếu gọi là đại ca đại tẩu, thì cô lại không thể vượt qua cửa ải của chính mình.
Cuối cùng Tạ Trạm lên tiếng, Phong Quang quen thế nào thì cứ gọi như thế, hết thảy như trước kia là được, chỉ là bọn hắn có thêm một tầng quan hệ phu thê thôi. Nhưng kỳ thật Phong Quang cũng không cần rối rắm như vậy, vì sau khi cô gả cho Tạ Trạm, hai người bọn họ liền vào ở trong phủ công chúa, Tạ Trạm bây giờ chỉ có một chức danh quan văn bình thường. Chính hắn cũng nói, so với cái danh Tạ tướng quân, hắn vẫn thích được gọi là phò mã hơn nhiều.
Từ một Đại tướng quân anh minh thần võ trở thành một phò mã, người khác nói hắn sa đọa, bắt đầu muốn ăn cơm mềm*, nhưng đâu ai biết, người nấu cơm bao giờ cũng là Tạ Trạm cả.
(*) Ăn cơm mềm: Ăn bám vợ.
Phong Quang tự nhận cô và Tạ Trạm là vợ chồng lâu năm, thế nhưng đôi vợ chồng lâu năm như bọn họ lúc nào cũng như củi đốt dính lửa. Phong Quang là củi đốt, Tạ Trạm giống như lửa, chỉ cần vừa đụng tới ngọn lửa Tạ Trạm này, thì cành củi đốt như cô luôn cực kỳ dễ cháy.
Vốn đang muốn hỏi tội, tới cuối cùng, cô lại ỡm ờ bị hắn dụ dỗ “làm một trận” ở phòng bếp. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên thân mật cùng hắn ở nơi khác ngoài phòng ngủ, nhưng lần nào cô cũng cảm thấy kích thích lạ thường, còn Tạ Trạm thì cực kỳ hưởng thụ.
Hắn lại là người rất biết hưởng thụ. Khi phát hiện thân thể Phong Quang ở nơi ngoài phòng ngủ sẽ trở nên mẫn cảm hơn, hắn liền luôn thích dụ dỗ cô làm loại chuyện “vận động hỗn hợp” giữa phu thê ở bên ngoài.
Tóm lại, tới cuối cùng, hắn sẽ ôm thân thể mất hết sức lực của cô trở về phòng ngủ.
Nhưng đôi khi Phong Quang cũng muốn phản công.
Lúc chạng vạng, cô mơ màng mở mắt, liền thấy Tạ Trạm đang chuẩn bị uống một bát thuốc gì đó, cô vươn tay ra từ trong chăn kéo tay hắn lại, “Tạ Trạm, chàng bị bệnh sao?”
Tạ Trạm dừng lại, đặt chén thuốc xuống. Hắn ngồi trở lại mép giường, hôn lên môi cô rồi nói: “Chỉ là thuốc giúp nâng cao tinh thần thôi.”
“Thật sự không phải bị bệnh chứ?” Cô không yên tâm hỏi lại một lần, bởi vì cô biết, nếu hắn có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không nói cho cô, để cô khỏi lo lắng.
“Không phải bị bệnh.” Tay Tạ Trạm linh hoạt mò vào trong chăn, chạm đến làn da nhẵn mịn trên cánh tay cô, lại tiến thẳng về phía trước, hắn cười khẽ nói: “Phong Quang đừng lo lắng. Vì nàng, ta sẽ không sinh bệnh.”
Cô cầm tay Tạ Trạm, khẽ kéo để hắn nằm trên người mình, lại xoay người một cái, ghé vào trên người hắn, cô ôm mặt hắn, gọi một câu: “Tạ Trạm.”
“Ừm?” Tạ Trạm lười biếng đáp lời, đưa tay khẽ vỗ về tấm lưng trần mịn màng của cô.
“Ta thích chàng.” Phong Quang cười một tiếng, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Tạ Trạm bị động hưởng thụ trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được mà xoay người áp xuống, cũng nâng chân cô lên...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đúng vậy, đã thành hôn một năm, nhưng bụng cô vẫn như cũ không hề có động tĩnh, bất luận là cha mẹ nuôi, hay là cha mẹ ruột, cũng đều đang thúc giục cô cả.
Ở đây không thể không nói thêm một câu, khi Phong Quang vừa mới gả vào Tạ gia, đối mặt với Tạ Tầm và Triệu Uyển, cô hoàn toàn không biết nên xưng hô thế nào với bọn họ mới tốt. Nếu gọi là cha mẹ, vậy sẽ đặt Tạ Trạm vào một hoàn cảnh xấu hổ, nhưng nếu gọi là đại ca đại tẩu, thì cô lại không thể vượt qua cửa ải của chính mình.
Cuối cùng Tạ Trạm lên tiếng, Phong Quang quen thế nào thì cứ gọi như thế, hết thảy như trước kia là được, chỉ là bọn hắn có thêm một tầng quan hệ phu thê thôi. Nhưng kỳ thật Phong Quang cũng không cần rối rắm như vậy, vì sau khi cô gả cho Tạ Trạm, hai người bọn họ liền vào ở trong phủ công chúa, Tạ Trạm bây giờ chỉ có một chức danh quan văn bình thường. Chính hắn cũng nói, so với cái danh Tạ tướng quân, hắn vẫn thích được gọi là phò mã hơn nhiều.
Từ một Đại tướng quân anh minh thần võ trở thành một phò mã, người khác nói hắn sa đọa, bắt đầu muốn ăn cơm mềm*, nhưng đâu ai biết, người nấu cơm bao giờ cũng là Tạ Trạm cả.
(*) Ăn cơm mềm: Ăn bám vợ.
Phong Quang tự nhận cô và Tạ Trạm là vợ chồng lâu năm, thế nhưng đôi vợ chồng lâu năm như bọn họ lúc nào cũng như củi đốt dính lửa. Phong Quang là củi đốt, Tạ Trạm giống như lửa, chỉ cần vừa đụng tới ngọn lửa Tạ Trạm này, thì cành củi đốt như cô luôn cực kỳ dễ cháy.
Vốn đang muốn hỏi tội, tới cuối cùng, cô lại ỡm ờ bị hắn dụ dỗ “làm một trận” ở phòng bếp. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên thân mật cùng hắn ở nơi khác ngoài phòng ngủ, nhưng lần nào cô cũng cảm thấy kích thích lạ thường, còn Tạ Trạm thì cực kỳ hưởng thụ.
Hắn lại là người rất biết hưởng thụ. Khi phát hiện thân thể Phong Quang ở nơi ngoài phòng ngủ sẽ trở nên mẫn cảm hơn, hắn liền luôn thích dụ dỗ cô làm loại chuyện “vận động hỗn hợp” giữa phu thê ở bên ngoài.
Tóm lại, tới cuối cùng, hắn sẽ ôm thân thể mất hết sức lực của cô trở về phòng ngủ.
Nhưng đôi khi Phong Quang cũng muốn phản công.
Lúc chạng vạng, cô mơ màng mở mắt, liền thấy Tạ Trạm đang chuẩn bị uống một bát thuốc gì đó, cô vươn tay ra từ trong chăn kéo tay hắn lại, “Tạ Trạm, chàng bị bệnh sao?”
Tạ Trạm dừng lại, đặt chén thuốc xuống. Hắn ngồi trở lại mép giường, hôn lên môi cô rồi nói: “Chỉ là thuốc giúp nâng cao tinh thần thôi.”
“Thật sự không phải bị bệnh chứ?” Cô không yên tâm hỏi lại một lần, bởi vì cô biết, nếu hắn có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không nói cho cô, để cô khỏi lo lắng.
“Không phải bị bệnh.” Tay Tạ Trạm linh hoạt mò vào trong chăn, chạm đến làn da nhẵn mịn trên cánh tay cô, lại tiến thẳng về phía trước, hắn cười khẽ nói: “Phong Quang đừng lo lắng. Vì nàng, ta sẽ không sinh bệnh.”
Cô cầm tay Tạ Trạm, khẽ kéo để hắn nằm trên người mình, lại xoay người một cái, ghé vào trên người hắn, cô ôm mặt hắn, gọi một câu: “Tạ Trạm.”
“Ừm?” Tạ Trạm lười biếng đáp lời, đưa tay khẽ vỗ về tấm lưng trần mịn màng của cô.
“Ta thích chàng.” Phong Quang cười một tiếng, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Tạ Trạm bị động hưởng thụ trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được mà xoay người áp xuống, cũng nâng chân cô lên...