-
Chương 561-563
Chương 561 Ôn nhu
Chương 561: Ôn nhu
“Không biết tốt xấu chính là đang nói tới loại người như mấy người đúng không?”
“Người ta đều nói thần hành cơ viên không ai có thể chạm vào, mấy người cứng đầu thử chạm vào xem?”
“Thành thành thật thật trả tiền không phải là được rồi sao? Sao cứ thích tự tìm đường chết như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn xách Kim Đồng ở trong tay lắc qua lắc lại, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói.
Kim Đồng ngay cả tâm muốn chết cũng có, từ khi anh ta và Ngọc Nữ xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên phải chịu thiệt lớn như vậy.
Tuy rằng trước kia cũng đã gặp qua cao thủ siêu cấp nhưng dựa vào công phu của Ngọc Nữ và thân thủ xuất thần nhập hóa của anh ta cũng có thể hoá nguy thành an thành công thoát thân.
Nhưng lần này đụng phải Tề Đẳng Nhàn gần như ma quỷ vậy, hơn nữa còn mạnh đến thái quá.
“Tôi nhận thua!”Kim Đồng cả người uể oải nói.
Tề Đẳng Nhàn khinh thường ném anh ta xuống đất, nếu có người không biết nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng hắn đang bắt nạt trẻ em đấy.
“Một trăm năm mươi vạn, thành thành thật thật chuyển vào trong thẻ của tôi, nếu không tôi đập vỡ đầu mấy người!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, đưa số thẻ cho Kim Đồng.
Kim Đồng gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, nói: “Cậu nói cái gì thì chính là cái đó, tôi nhất định sẽ làm theo!”
Lúc này Ngọc Nữ lại bò tới, muốn liều mạng với Tề Đẳng Nhàn.
Kim Đồng lắc đầu liên lục, nói: “Đừng cố nữa, chúng ta không phải là đối thủ của hắn đâu, hắn quá mạnh.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy câu khen này của hắn thì khóe miệng hơi giật một cái: “Thức thời sớm một chút không phải là tốt rồi sao? Sao cứ phải ép tôi phải ra tay mới chịu chứ?”
“À….Đúng rồi, còn cả đôi Aj bị ngấm nước này của tôi nữa, các người cũng phải bồi thường, đây là bản giới hạn, không phải hàng nhái, có thể bán được hơn hai mươi vạn.”
Kim Đồng há hốc mồm nhìn đôi Aj thể thao phối màu đen đỏ trên chân Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cái này không phải mua ở bách hoá Phúc Điền sao?”
Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói: “Tôi tốt xấu gì cũng là một sếp lớn giá trị con người vài tỷ, sẽ đi đồ của bách hoá Phúc Điền hả? Nói đùa cái gì thế! Tôi bảo nó là hàng thật thì nó là hàng thật, hơn hai mươi vạn, thiếu một xu tôi chặt một ngón tay của anh!”
Kim Đồng không dám hó hé thêm câu nào nữa, con mẹ nó giày này cũng bị ngâm nước tới mức phai màu luôn rồi, cái logo kia nhìn qua cũng chẳng phải như tơ lụa gì, nhìn thế nào cũng thấy giống hàng nhái thôi mà!
Lại nói, Aj bản giới hạn cũng không phải cải trắng, có đôi khi có tiền cũng không mua nổi.
“Được rồi, một trăm năm mươi vạn thêm hai mươi vạn nữa…..Còn gì nữa không?” Kim Đồng nhắm mắt lại nhận thua, chỉ cần có thể giữ được mạng thì muốn nói như nào cũng được.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười phải nhiều lời, nói: “Hết rồi, mau cút đi! Nhớ rõ phải chuyển khoản, nếu không chơi chết mấy người!”
Kim Đồng ngẩn người: “Cậu cứ thả chúng tôi đi như vậy sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nếu không thì còn sao nữa? Giữ mấy người ở lại ăn cơm hả?”
Kim Đồng nói: “Không sợ tôi không trả tiền sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh cứ thử xem!”
Kim Đồng không dám nhiều lời, hung hăng ôm quyền với Tề Đẳng Nhàn rồi nhảy vào trong lòng của Ngọc Nữ, thúc giục Ngọc Nữ mau chóng chạy lấy người.
Hai người có tiếng ở trong giới sát thủ cứ thế chạy trối chết.
“Hắn cứ như vậy thả chúng ta đi sao?” Ngọc Nữ không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Đồng gật gật đầu.
“Vừa rồi vẫn còn sống chết không chịu, sao tự dưng lại muốn thả chúng ta đi? Hơn nữa cũng chỉ cần một chút tiền như vậy.” Ngọc Nữ kinh ngạc, cảm thấy có phải là đầu óc của Tề Đẳng Nhàn có vấn đề hay không.
Kim Đồng lại thở dài một cái, chậm rãi nói: “Em nghĩ sao rồi, chẳng qua hắn chỉ là một người khá ôn nhu mà thôi.”
Ngọc Nữ nghĩ tới một màn mình bị đấm bay kia thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Ôn nhu? Anh có nhầm không….”
Kim Đồng nói: “Có lẽ là hắn từ đâu đó biết được chuyện của chúng ta nên để lại một con đường sống, tuy rằng động tác của hắn thô lỗ nhưng con người thì….Rất ôn nhu.”
Ngọc Nữ không phản bác tiếp nữa, bởi vì cô ta biết người từ nhỏ đã phải đến công trường làm việc cực nhọc nuôi sống chính mình như Kim Đồng sớm đã luyện ra được một đôi mắt hoả nhãn kim tinh có thể nhìn thấu thế sự, nếu ngay cả anh ta cũng đã nói hắn là người ôn nhu, vậy thì đó chính là ôn nhu….
Chỉ là mặt của Kim Đồng cũng bị người đánh cho thành cái dạng này.
Cuối cùng, Ngọc Nữ vẫn là không nhịn được nói: “Em cảm thấy có phải là anh có hiểu lầm gì đó với hai chữ ôn nhu này hay không?”
Kim Đồng lại chỉ ha hả cười mà không giải thích gì cả.
Ngọc Nữ chưa từng phải chịu qua những nỗi khổ đó như anh ta nên cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ được nhân tính con người.
Anh ta nhớ tới người chủ thầu hung thần ác sát với những người đồng nghiệp như bọn họ, thậm chí còn keo kiệt đến chết đi được, nhưng hễ nhà ai gặp khó khăn thì chủ thầu lại luôn là người đầu tiên ra tay giúp đỡ.
“Chốc nữa em chuyển tiền vào tài khoản cho hắn đi, số thẻ anh nhớ kỹ rồi!” Kim Đồng nói.
“Cái gì? Thật sự phải chuyển tiền cho hắn sao?” Ngọc Nữ nhìn cái mặt sưng thành đầu heo của Kim Đồng thì khó chịu đáp.
Kim Đồng nói: “Trừ phi em cảm thấy mạng của chúng ta không bằng với chút tiền như vậy.”
Ngọc Nữ nhẹ nhàng run rẩy hai cái, hiện giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đối thủ kia có hơi khủng bố, quả thực chính là một tên đại ma vương mà!
Tề Đẳng Nhàn tha cho đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, thậm chí cũng không đề ra điều kiện gì khác, cũng không hỏi bọn họ xem người đứng đằng sau là ai.
Bởi vì hắn cũng chẳng để ý đến chuyện đó lắm.
Đối với chuyện của Tôn Dĩnh Thục kia hắn cần gì phải lắm chuyện xen vào làm gì?
“Bị sặc nước lâu quá rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày ngồi xuống ở bên cạnh Tôn Dĩnh Thục.
Một tay hắn để ở trên ngực của Tôn Dĩnh Thục, một tay hung hăng nắm chặt đấm xuống dưới, vừa hay lại đập trúng vào mu bàn tay vừa rồi.
“Phốc!”
Đột nhiên Tôn Dĩnh Thục trợn mắt, há mồm phun ra một ngụm nước, sau đó liên tục ho khan, chỉ cảm thấy trong phổi và cổ họng như đang nhai cặn băng vậy.
“Vẫn may là thành phố Trung Hải của chúng ta không có các nhà máy công nghiệp nặng gì nên nước sông rất sạch sẽ, nếu không chỉ sợ cô cũng chẳng sống đến hiện giờ được!” Tề Đẳng Nhàn ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, cười như không cười nói.
“Khụ khụ khụ….” Tôn Dĩnh Thục ho khan liên tục, một bộ dáng thanh tú yếu ớt rất khiến người ta muốn thương tiếc một phen.
Chỉ là Tề Đẳng Nhàn cả ngày luôn ngồi xem Irena Jinva với Trần Ngư, cũng chẳng nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy đều đánh giá bằng một câu “Giống nhau”.
Tôn Dĩnh Thục hỏi: “Anh thả hai tên sát thủ kia đi rồi hả?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Xem ra là vừa rồi cô không sao cả?”
“Lúc tôi mơ màng vẫn có thể nghe được một chút, anh thả bọn họ đi.” Tôn Dĩnh Thục có hơi khó chịu đen mặt nói.
“Bọn họ tới giết tôi, lại còn khiến chúng ta chịu thiệt lớn như vậy, anh cứ thả bọn họ đi như thế sao?”
“Anh có biết bản thân mình đang làm cái gì hay không hả?”
Loại khí chất chị lớn ôn hoà lúc trước ăn cơm nháy mắt biến mất, chỉ còn lại loại khí chất của một người phụ nữ sắt đá điều hành tập đoàn tài chính Thượng Tinh ở lại, vừa hách dịch lại độc đoán.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Bọn họ tới giết cô thì có có quan hệ gì với tôi đâu? Hơn nữa tôi chỉ phụ trách nhận tiền cứu mạng cô chứ có phải nhận tiền giải quyết luôn cả sát thủ giúp cô đâu!”
“Còn nữa, tôi là ân nhân cứu mạng của cô, tôi kiến nghị cô không nên dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi.”
“Nếu không tôi mà giận thì nói không chừng sẽ trực tiếp ném cô xuống sông luôn cũng nên.”
Tôn Dĩnh Thục mở to hai mắt trừng Tề Đẳng Nhàn, biểu tình trở nên tức giận.
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy nói: “Một chút nữa xe của chúng ta sẽ tới đây, cô mau chóng đi uống tạm một bát canh gừng nóng rồi nghỉ ngơi cho tốt trước đi, nếu cô có mệnh hệ gì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả.”
“À….Một trăm triệu kai nhớ chuyển thẳng vào tài khoản của tôi đấy!”
Tôn Dĩnh Thục hít sâu một hơi nói: “Anh giúp tôi bắt được hai tên sát thủ kia, tôi đưa cho anh thêm một trăm triệu!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu từ chối.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Vì sao?”
“Tôi với bọn họ không thù lại chẳng oán, huống hồ gì tôi còn rất tán thưởng cái tên Kim Đồng kia, rất có phong thái nam tử hán đảm đương một phương.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Kim Đồng là một người đàn ông có bộ dạng trẻ con nhưng Tề Đẳng Nhàn lại gọi anh ta là nam tử hán.
Tôn Dĩnh Thục chỉ cảm thấy ba chữ này rót vào tai nghe chói tai làm sao, cũng như lúc Ngọc Nữ nghe thấy Kim Đồng đánh giá Tề Đẳng Nhàn là một người ôn nhu vậy.
Chương 562 Lễ phép
Chương 562: Lễ phép
Quả nhiên Tôn Dĩnh Thục là một người rất đáng tin cậy, tất nhiên là cô ta cũng rất tài đại khí thô.
Một trăm triệu, nói cho là cho.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy số dư trong tài khoản của mình có hơn một trăm triệu chuyển vào thì cảm thấy rất vui vẻ, còn có phương pháp nào kiếm được nhiều tiền hơn thế này không?
Đương nhiên là cái này không thể dùng để ra vẻ trước mặt cái tên Vladimir kia được, nếu không một giây sau sẽ bị vả cho sưng cái mặt già luôn.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn chính là thích so tài lực với mấy tên mãng phu đó, luận bàn võ công với tên cầm đầu, so đo sức lực với phụ nữ….
Tôn Dĩnh Thục sau khi sửa sang thoả đáng lại vẫn có chút suy yếu, mặc dù đã uống hai bát canh gừng lớn nhưng vẫn cảm giác được phổi khó chịu, vừa nói chưa được một câu đã ho khan liên tục.
“Cái này hay đó, từ nữ cường nhân biến thành Lâm Đại Ngọc.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một câu.
Tôn Dĩnh Thục ngồi xuống ở trước mặt hắn, nói: “Hôm nay tôi phải cảm ơn anh, nếu không cái mạng này của tôi phải táng thân nơi Hoa quốc của các anh này rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái mạng này của cô táng thân ở Hoa quốc của chúng tôi đối với Hoa quốc chúng tôi mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam. Hơn nữa tôi cũng đã cầm tiền của cô rồi, cứu mạng cô là điều phải làm.”
Thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà Tề Đẳng Nhàn đã thu hoạch được từ chỗ của Tôn Dĩnh Thục ba trăm triệu, đương nhiên trong đó có cả một trăm triệu tiền đánh cược giữa hắn và Park Sung Sin nữa.
Tôn Dĩnh Thục bọc mình kín đến nỗi y như gấu bắc cực, chỉ sợ là gần đây sẽ không có cơ hội mặc loại váy ngắn thục nữ nữa.
“Nói như thế nào đi nữa thì mạng này của tôi cũng do anh cứu, người bạn là anh đây tôi cũng kết rồi.” Tôn Dĩnh Thục uống trà nóng chậm rãi nói.
“Cảm ơn nha!” Tề Đẳng Nhàn chỉ khách khí cười cười, cũng chẳng để trong lòng lắm.
Nhà tư bản như Tôn Dĩnh Thục này mỗi một câu nói ra đều mang theo mục đích, đơn giản là coi trọng thân thủ mạnh mẽ của hắn, muốn mượn sức của hắn mà thôi.
Giống như đạo lý cô ta ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung Hải đưa bàn cờ cho Triệu Hồng Tụ vậy, Tề Đẳng Nhàn sẽ không bời vì hai ba câu mềm mỏng của đối phương mà bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo.
Khi nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn nhận được thông báo có tin nhắn, lại có tiền chuyển tới, là tiền đền bù Ngọc Nữ chuyển tới.
Hắn cười cười, cũng coi như là không nhìn lần hai người Kim Đồng Ngọc Nữ kia, còn xem như biết giữ chữ tín.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Là bạn bè với nhau, nếu về sau anh có chuyện gì khó khăn thì có thể nói với tôi, nếu có thể làm được thì tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô khách sáo quá rồi, Tôn phu nhân.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Gọi tôi là Dĩnh Thục là được, nếu anh thật sự cảm thấy không mở miệng được thì gọi tôi một tiếng chị cũng không sao.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chiếm tiện nghi của tôi hả, cô nghĩ hay thật đấy!”
“???” Tôn Dĩnh Thục ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó lại cảm thấy phổi của mình có chút đau.
Quả nhiên lúc bản thân mình đang không thoải mái thì không nên nói chuyện với tên này, miễn cho bị tức chết.
Tôn Dĩnh Thục cô đường đường là người cầm quyền của tập đoàn tài chính Thượng Tinh, không biết có bao nhiêu người mơ ước muốn lôi kéo làm quen với cô ta, tới chỗ của Tề Đẳng Nhàn này lại biến thành cô ta chiếm tiện nghi của hắn?
“Hôm nay tôi có chút không thoả đáng nhưng cũng hy vọng cậu có thể thứ lỗi cho, dù sao thì tôi cũng suýt chút nữa đã chết.” Tôn Dĩnh Thục xin lỗi vì thái độ ác liệt của mình lúc trước đối với Tề Đẳng Nhàn.
“Không có gì, có thể hiểu được.” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả gật đầu.
Tôn Dĩnh Thục lắc lắc đầu nói: “Thật ra không cần hai tên sát thủ kia nói thì tôi cũng biết được là ai đứng sau lưng sai khiến họ tới. Người muốn cái mạng này của tôi cũng chỉ có mấy người đó mà thôi!”
Chuyện Tôn Dĩnh Thục bị ám sát khiến cho phía chính quyền của tỉnh Đông Hải cực kỳ coi trọng, xuất động số lượng lớn cảnh sát và lực lượng an toàn quốc gia truy lùng bắt giữ Kim Đồng Ngọc Nữ.
Chỉ là hai người này có thể làm mưa làm gió ở trong giới sát thủ lâu như vậy rồi, thậm chí còn có thể được vị đứng đầu giới sát thủ mở lời khen thì sao có thể bắt được dễ dàng như vậy?
Chuyện này hơn phân nửa là chỉ có thể bó tay bất lực trở về.
Nhưng động tác lớn của chính quyền Đông Hải khẳng định cũng đã tạo được tác dụng thanh thế gõ sơn chấn hổ, rút dây động rừng, trong thời gian ngắn này Tôn Dĩnh Thục sẽ không phải gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Thời điểm hai người đang nói chuyện, cửa đột nhiên bị mở ra.
“Tôn Dĩnh Thục cái đồ phụ nữ lẳng lơ nhà cô, tôi đang thắc mắc tại sao cô lại tự dưng chạy tới Hoa quốc làm gì, hoá ra là tới Hoa quốc tìm đàn ông!” Một người đàn ông Triều Tiên tầm ba mươi tuổi vọt vào trong phòng, chỉ vào mũi của Tôn Dĩnh Thục mắng to.
Mặt Tôn Dĩnh Thục nháy mắt đen xuống, lạnh lùng nói: “Choi Jeong Ho anh cũng lợi hại thật đấy, không nói một tiếng đuổi tới Hoa quốc chỉ để hắt bát nước bẩn này lên đầu của tôi hả?”
Choi Jeong Ho cười lạnh nói: “Tôi bắt quả tang đúng lúc rồi? Có phải cô rất giật mình hay không? Thôi gia chúng tôi đối xử với cô không tệ, vậy mà cô lại đối xử với Thôi gia chúng tôi như vậy sao?”
Tôn Dĩnh Thục bình tĩnh nói: “Đã muốn đổ tội thì sợ gì không có lý do? Các người đã sớm muốn đoạt quyền từ trong tay tôi rồi đúng không, hà tất gì phải ở đây giả mù sa mưa.”
“Còn nữa, anh bảo tôi tới Hoa quốc là để tìm đàn ông, chứng cứ đâu?”
“Tôi nói chuyện phiếm với người ta chính là tìm đàn ông?”
Choi Jeong Ho trực tiếp vứt ra một tập ảnh chụp, đúng là hình ảnh Tôn Dĩnh Thục nằm ngất ở bên bờ sông, còn Tề Đẳng Nhàn đang ngồi xổm ở bên cạnh dùng tay ấn ngực cô ta giúp cho cô ta phun nước bị sặc ra.
Một màn này nếu thật sự bị người không biết chuyện nhìn thấy thì đúng thật là sẽ có chuyện như vậy.
Nhìn thấy mấy bức ảnh này, sắc mặt Tôn Dĩnh Thục trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hai tên sát thủ kia là do các người bỏ tiền ra mời tới?”
“Sát thủ gì, tôi không biết, tôi chỉ biết cô ở sau lưng tôi đi tìm đàn ông!” Choi Jeong Ho cười dữ tợn nói: “Nếu cô đã dám đi tìm đàn ông thì khẳng định cũng nên chuẩn bị nhận cái giả phải trả!”
“Ảnh chụp tôi đã gửi một phần về bên Triều Tiên rồi.”
“Không bao lâu nữa mọi người đều sẽ biết cô là một con đàn bà lẳng lơ phải chạy tới Hoa quốc tìm đàn ông!”
“Đến lúc đó tôi xem xem cô còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!”
Tôn Dĩnh Thục bị mấy lời này của Choi Jeong Ho làm cho tức giận tới mức không nhịn được, khuôn ngực phập phồng lên xuống không ngừng, phổi lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
Tính ra thì Choi Jeong Ho là em chồng của cô ta, sau khi chồng cô ta chết thì vẫn luôn muốn leo lên giường của cô ta để cầm quyền, sau khi không thành thì luôn tìm mọi cách để nhằm vào cô ta, thậm chí là bức cô ta phải rời khỏi Thôi gia.
Chỉ là sao Tôn Dĩnh Thục có thể là người dễ dàng nguyện ý làm theo ý của anh ta như vậy được?
Chỉ là khiến cô ta không ngờ tới chính là Choi Jeong Ho lại có thể đê tiện tới trình độ này, thế mà bôi nhọ cô ta tới Hoa quốc để tìm đàn ông!
Tề Đẳng Nhàn lại đứng dậy ngay lúc này, cười tủm tỉm nói với Choi Jeong Ho: “Excuse me?”
Choi Jeong Ho quay đầu nói: “Đồ đê tiện Hoa quốc nhà mày, có cái gì muốn nói với tao sao?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay chính là một đấm hạ thẳng xuống trên mặt già của Choi Jeong Ho!
Sau đó chân phải nhấc lên, theo đó là một đạp đi xuống!
Cả người Choi Jeong Ho như hồ lô lăn lông lốc ra ngoài, đụng ngã mấy cái ghế, trong miệng phun ra máu.
“Tiểu bổng tử.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
Mày liễu của Tôn Dĩnh Thục nhăn lại, lắc đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Không ổn!”
Ý của cô ta đang nói là Tề Đẳng Nhàn làm như vậy không ổn lắm.
Choi Jeong Ho có một tập ảnh chụp có thể thay đổi từ trắng thành đen, hơn nữa còn bị ăn đấm ở đây, nếu việc này nháo lớn lên thì tình cảnh của cô ta sẽ lập tức cực kỳ không ổn.
“Tôi còn cho anh ta mặt mũi, cũng dùng từ rất lễ phép rồi!”
“Excuse me, cô không nghe thấy sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói với Tôn Dĩnh Thục, một bộ dáng cực kỳ đương nhiên.
Tôn Dĩnh Thục nhíu mày nói: “Anh cho tôi chút mặt mũi đi, không nên động thủ….Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì tôi sẽ rất ngại, hơn nữa anh ta muốn gây phiền phức thì anh có ngăn cũng chẳng ngăn được.”
Cô ta biết lực ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn ở tỉnh Đông Hải không bình thường nhưng thân phận của Choi Jeong Ho cũng không kém cạnh là bao, nếu nháo chuyện lớn lên mà nói thì khẳng định là Tề Đẳng Nhàn sẽ phải chịu thiệt.
Chương 563 Nhìn rõ
Chương 563: Nhìn rõ
“Tôn phu nhân, cô đề cao anh ta quá rồi.”
“Chỉ dựa vào anh ta sao?”
Tề Đẳng Nhàn khinh thường đầy mặt nhìn Choi Jeong Ho nằm trên mặt đất.
Một người đàn ông lại dùng thủ đoạn như vậy tới uy hiếp một người phụ nữ, hắn đúng thật là có chút khinh thường.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn hay để ý mấy tiểu tiết nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ làm ra mấy loại chuyện như vậy.
Huống hồ gì Choi Jeong Ho còn là em chồng của Tôn Dĩnh Thục, hai người còn có một tầng quan hệ thân thuộc hơn.
Choi Jeong Ho nhịn hơn nửa ngày mới cắn răng nặn ra được một câu: “Tôn Dĩnh Thục con tiện nhân nhà mày quả thực đủ ngoan độc, dám liên hợp với gian phu ở Hoa quốc muốn mưu hại tao!”
Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Là do anh đứng đó nói hươu nói vượn chọc phải người ta, chuyện do tự anh gây nên thì có quan hệ gì với tôi chứ?!”
Choi Jeong Ho cười lạnh nói: “Chờ sau khi tao quay về Triều Tiên rồi sẽ báo cáo tất cả những chuyện mày làm với tao lên ban quản trị, tao muốn chống mắt lên nhìn thử xem có ai dám đứng về phía mày bên này hay không.”
Tôn Dĩnh Thục có một loại xúc động muốn lôi Choi Jeong Ho ra bằm thây vạn đoạn nhưng lý trí lại nói cho cô ta biết rằng không thể làm như vậy được.
Bởi vì hiện tại ở trong ban quản trị có rất nhiều người không vừa mắt cô ta, mà người muốn kéo cô xuống ngựa lại quá nhiều, chính mình không thể đi sai bước nào được.
Đừng nhìn hiện tại Tôn Dĩnh Thục có vẻ rất vẻ vang, cầm quyền tập đoàn tài chính Thượng Tinh nhưng trên thực tế cũng như đang đi trên lớp băng mỏng vậy, cần phải thận trọng bước từng bước.
Nếu không, chỉ dựa vào một tên hèn nhát Park Sung Sin khiến tập đoàn tổn thất lớn như vậy sao có thể khiến cô tự mình ngự giá thân chinh chạy tới Trung Hải bình định phong ba, thậm chí là bỏ qua mặt mũi ngồi nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn chứ?
Tôn Dĩnh Thục không thể nói là một người phụ nữ có lòng dạ thanh cao như Ngọc Tiểu Long được nhưng nhất định là một người có lòng riêng của mình.
“Quay về Triều Tiên? Anh chụp ảnh tôi lung tung như vậy mà còn muốn quay về Triều Tiên?!” Tề Đẳng Nhàn khiếp sợ nhìn Choi Jeong Ho, tựa như đang nhìn một tên rất ngu ngốc.
Tôn Dĩnh Thục ngẩn người, thầm nghĩ Tề Đẳng Nhàn sẽ không thật sự muốn giết người đó chứ?
Cô nghĩ lại rồi lại cảm thấy giết chết cũng tốt, giết chết là xong hết mọi chuyện, hơn nữa bản thân mình cũng không cần phải lo lắng đề phòng mà chỉ cần ngồi chơi xơi nước đánh Thái Cực quyền né tránh mâu thuẫn là được.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã cứu mạng của cô ta nhưng cô ta chính là một thương nhân, chung quy lại vẫn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, mà dựa theo một số khía cạnh nào đó thì cô ta vẫn rất lạnh lùng, dù sao quan hệ của hai người vẫn chưa đến mức sinh tử không rời như giữa Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh.
Đánh người và giết người là hai chuyện khác nhau, đánh người chỉ có thể gây ra mâu thuẫn nhưng giết người thì lại chính là mâu thuẫn gay gắt.
Choi Jeong Ho bò nửa người trên dậy, lau lau máu ở khoé miệng của mình rồi cười dữ tợn nói: “Làm sao, mày ghê gớm lắm hả? Dám giết tao không đấy!”
“Tao chính là người của Thôi gia của tập đoàn tài chính Thượng Tinh, tao mà chết ở Hoa quốc của chúng mày thì chỉ sợ mang cả nhà mày ra đền mạng cũng không đủ!”
“Những gì vừa rồi mày đánh tao, một bút này chúng ta một hồi tính sổ sau!”
Đột nhiên Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười nhìn Choi Jeong Ho nói: “Anh nói đúng, tôi rất trâu bò đấy!”
Nói xong lời này hắn nhấc một chân lên đạp thẳng xuống giữa ngực và bụng của Choi Jeong Ho, đạp tới nỗi Choi Jeong Ho lăn tới bên chân tường, tưởng bản thân sắp chết ngất tới nơi.
Lần này Tôn Dĩnh Thục không tiếp tục đứng ra khuyên nữa mà ngược lại hy vọng một đạp này của Tề Đẳng Nhàn có thể nặng hơn một chút.
“Tôn Dĩnh Thục!!!”
Choi Jeong Ho rống lên một tiếng thê lương.
“Nếu mày còn tiếp tục dung túng cho gian phu của mày như vậy thì tao nhất định sẽ khiến mày vạn kiếp bất phục!”
Tôn Dĩnh Thục lại đổ thêm dầu vào lửa nói: “Choi Jeong Ho, nếu anh còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ bị hắn giết chết thì tôi cũng không quản được đâu. Ở đây là Hoa quốc, việc tôi làm được không nhiều lắm đâu!”
Lời này nói ra giống như là khuyên giải nhưng thực tế chính là đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng lại đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Đẳng Nhàn là một người đã đối phó với người xấu đủ loại hơn mười năm sao có thể không nghe hiểu mấy lời này cho được?
Hắn liếc mắt nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, khóe miệng mang theo một tia ý cười trào phúng, tâm cơ của người phụ nữ này cũng sâu thật đấy, dám chơi chiêu này với cả mình!
Những lời lúc trước cô ta nói muốn làm bạn bè với mình các thứ đúng là một chữ cũng không thể tin được!
“Giết tao? Mày có thể bảo hắn thử xem!” Choi Jeong Ho quả nhiên nói ra mấy lời như Tôn Dĩnh Thục mong muốn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì lúc này Tề Đẳng Nhàn khẳng định đã vỡ nát thành trăm mảnh.
Nhưng tiếc là ánh mắt không thể giết chết người được.
Cũng giống như việc anh hùng bàn phím chỉ có thể thông qua bàn phím ở trên mạng hùng hùng hổ hổ chứ không có biện pháp dựa vào bàn phím để giết người được.
À không đúng, ít ra bàn phím còn có thể tạo nên sóng to gió lớn có thể ép chết người ta được.
Động tĩnh ở đây kinh động tới bảo tiêu của Choi Jeong Ho, bảo tiêu của anh ta vừa mới vọt vào đã bị bảo tiêu bên cạnh Tôn Dĩnh Thục đứng ra ngăn cản.
Choi Jeong Ho che bụng mình lại kêu: “Tôn Dĩnh Thục, ảnh chụp của mày và tên gia phu kia rất nhanh sẽ được truyền thông của Triều Tiên phát tán ra ngoài!”
“Không bao lâu nữa mày sẽ thân bại danh liệt!”
“Còn nữa, mày dám sai tên gian phu kia động thủ với tao, lại thêm một tội nặng nữa.”
“Đến lúc đó một nơi để mày dừng chân ở Triều Tiên cũng không có!”
Triều Tiên là một nơi có dân phong khá mâu thuẫn, không có thực lực nhưng rất thích khoác lác, tự cao kiêu ngạo nhưng thật ra trong nội tâm lại rất tự ti.
Một khi bọn họ phát hiện ra chuyện nữ thần Tôn Dĩnh Thục cầm quyền của tập đoàn tài chính Thượng Tinh gian díu với một tên đàn ông Hoa quốc thì nhất định sẽ rất tức giận, tất nhiên sẽ gõ bàn phím tới mức bàn phím không chịu nổi mà phát nổ.
Chính như lời của Choi Jeong Ho nói, lúc ấy Tôn Dĩnh Thục ở Triều Tiên ngay cả chỗ đặt chân cũng sẽ không có, toàn bộ trên dưới quốc gia đều sẽ không chứa chấp cô.
Phụ nữ Triều Tiên đương nhiên có thể gả cho đàn ông Hoa quốc nhưng một người phụ nữ ưu tú như Tôn Dĩnh Thục đây thì chính là không được!
Huống hồ gì Tôn Dĩnh Thục còn là người đã gả cho người của Thôi gia rồi, là một quả phụ mà khiến cho vô số đàn ông Triều Tiên phải ảo tưởng.
Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục trở nên khó coi, cô ta không nghĩ tới động tác của Choi Jeong Ho lại nhanh như vậy, sau khi có được ảnh chụp đã lập tức đi tìm truyền thông.
“Còn mang ảnh chụp của chúng tôi đưa cho bên truyền thông, lá gan của anh đúng thật là không hề nhỏ tý nào đâu!” Tề Đẳng Nhàn hơi nhướng mày.
“Sao có thể chỉ có mấy bức ảnh rách đó được?”
“Mày động vào tao thì cứ ngồi đó chờ thư của luật sư đi.”
“Còn nữa, tập đoàn tài chính Thượng Tinh của chúng tao sẽ báo việc này với bên Đại sứ quán.”
“Tao muốn nhìn thử xem mày có mấy cân mấy lạng mà dám kiêu ngạo như vậy!”
Choi Jeong Ho cười lạnh, tựa như đã nắm rõ cục diện thắng chắc trong tay.
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Anh đúng thật là một tên ngốc mà!”
Nói xong lời này hắn lại nhấc chân lên, giống như đá bóng mà đá Choi Jeong Ho lăn đến cửa phòng.
“Cho dù tôi với Tôn phu nhân đây thật sự có gì đi chăng nữa thì cũng không phải là chuyện mà anh có thể khua môi múa mép, càng không phải chuyện anh có thể chụp ảnh!” Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu nói.
“Nếu anh đã dám chụp ảnh tôi thì phải chuẩn bị thật tốt để nhận hậu quả!”
“Tôi muốn ngủ với Tôn phu nhân đây, anh còn không mau chóng cút xa ra một chút?”
Choi Jeong Ho vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng, vừa kêu gào lên với Tôn Dĩnh Thục: “Tôn Dĩnh Thục, mày chờ đấy cho tao, mày sắp thân bại danh liệt rồi, gian phu của mày cũng chỉ có thể có một con đường chết mà thôi!”
Vốn dĩ là anh ta tới tìm Tôn Dĩnh Thục hưng sư vấn tội, nhưng không nghĩ tới lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho một trận chật vật như chó chạy trốn rời khỏi đây.
Tôn Dĩnh Thục nôn nóng nói: “Không thể thả anh ta chạy thoát được!”
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu nói: “Cô muốn chơi chết anh ta thì cô tự mình bảo người của mình động thủ đi!”
Tay Tôn Dĩnh Thục run run, nhấp môi nói: “Cậu không sợ phiền phức thật sao? Anh ta chạy rồi cậu cũng đừng mong sống tốt nữa!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Tôn phu nhân, cô cho rằng tôi nhìn giống một tên ngốc lắm sao?”
“Tôi nói cho cô biết, một người phụ nữ muốn khiến một người đàn ông đối với cô ta nói gì nghe nấy không phải là chơi mấy trò đấu trí đấu dũng so xem ai thông minh hơn kia.”
“Biện pháp tốt nhất là lúc ở trên giường thổi gió bên tai kia.”
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục trắng nhợt, không nghĩ tới tâm tư của mình dễ dàng bị Tề Đẳng Nhàn nhìn thấu như vậy.
Lại một lần nữa nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn kia của Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn lại không chút để ý nào mà chỉ nói: “Làm sao, muốn lấy oán trả ơn hử?”
Chương 561: Ôn nhu
“Không biết tốt xấu chính là đang nói tới loại người như mấy người đúng không?”
“Người ta đều nói thần hành cơ viên không ai có thể chạm vào, mấy người cứng đầu thử chạm vào xem?”
“Thành thành thật thật trả tiền không phải là được rồi sao? Sao cứ thích tự tìm đường chết như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn xách Kim Đồng ở trong tay lắc qua lắc lại, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói.
Kim Đồng ngay cả tâm muốn chết cũng có, từ khi anh ta và Ngọc Nữ xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên phải chịu thiệt lớn như vậy.
Tuy rằng trước kia cũng đã gặp qua cao thủ siêu cấp nhưng dựa vào công phu của Ngọc Nữ và thân thủ xuất thần nhập hóa của anh ta cũng có thể hoá nguy thành an thành công thoát thân.
Nhưng lần này đụng phải Tề Đẳng Nhàn gần như ma quỷ vậy, hơn nữa còn mạnh đến thái quá.
“Tôi nhận thua!”Kim Đồng cả người uể oải nói.
Tề Đẳng Nhàn khinh thường ném anh ta xuống đất, nếu có người không biết nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng hắn đang bắt nạt trẻ em đấy.
“Một trăm năm mươi vạn, thành thành thật thật chuyển vào trong thẻ của tôi, nếu không tôi đập vỡ đầu mấy người!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, đưa số thẻ cho Kim Đồng.
Kim Đồng gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, nói: “Cậu nói cái gì thì chính là cái đó, tôi nhất định sẽ làm theo!”
Lúc này Ngọc Nữ lại bò tới, muốn liều mạng với Tề Đẳng Nhàn.
Kim Đồng lắc đầu liên lục, nói: “Đừng cố nữa, chúng ta không phải là đối thủ của hắn đâu, hắn quá mạnh.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy câu khen này của hắn thì khóe miệng hơi giật một cái: “Thức thời sớm một chút không phải là tốt rồi sao? Sao cứ phải ép tôi phải ra tay mới chịu chứ?”
“À….Đúng rồi, còn cả đôi Aj bị ngấm nước này của tôi nữa, các người cũng phải bồi thường, đây là bản giới hạn, không phải hàng nhái, có thể bán được hơn hai mươi vạn.”
Kim Đồng há hốc mồm nhìn đôi Aj thể thao phối màu đen đỏ trên chân Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cái này không phải mua ở bách hoá Phúc Điền sao?”
Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói: “Tôi tốt xấu gì cũng là một sếp lớn giá trị con người vài tỷ, sẽ đi đồ của bách hoá Phúc Điền hả? Nói đùa cái gì thế! Tôi bảo nó là hàng thật thì nó là hàng thật, hơn hai mươi vạn, thiếu một xu tôi chặt một ngón tay của anh!”
Kim Đồng không dám hó hé thêm câu nào nữa, con mẹ nó giày này cũng bị ngâm nước tới mức phai màu luôn rồi, cái logo kia nhìn qua cũng chẳng phải như tơ lụa gì, nhìn thế nào cũng thấy giống hàng nhái thôi mà!
Lại nói, Aj bản giới hạn cũng không phải cải trắng, có đôi khi có tiền cũng không mua nổi.
“Được rồi, một trăm năm mươi vạn thêm hai mươi vạn nữa…..Còn gì nữa không?” Kim Đồng nhắm mắt lại nhận thua, chỉ cần có thể giữ được mạng thì muốn nói như nào cũng được.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười phải nhiều lời, nói: “Hết rồi, mau cút đi! Nhớ rõ phải chuyển khoản, nếu không chơi chết mấy người!”
Kim Đồng ngẩn người: “Cậu cứ thả chúng tôi đi như vậy sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nếu không thì còn sao nữa? Giữ mấy người ở lại ăn cơm hả?”
Kim Đồng nói: “Không sợ tôi không trả tiền sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh cứ thử xem!”
Kim Đồng không dám nhiều lời, hung hăng ôm quyền với Tề Đẳng Nhàn rồi nhảy vào trong lòng của Ngọc Nữ, thúc giục Ngọc Nữ mau chóng chạy lấy người.
Hai người có tiếng ở trong giới sát thủ cứ thế chạy trối chết.
“Hắn cứ như vậy thả chúng ta đi sao?” Ngọc Nữ không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Đồng gật gật đầu.
“Vừa rồi vẫn còn sống chết không chịu, sao tự dưng lại muốn thả chúng ta đi? Hơn nữa cũng chỉ cần một chút tiền như vậy.” Ngọc Nữ kinh ngạc, cảm thấy có phải là đầu óc của Tề Đẳng Nhàn có vấn đề hay không.
Kim Đồng lại thở dài một cái, chậm rãi nói: “Em nghĩ sao rồi, chẳng qua hắn chỉ là một người khá ôn nhu mà thôi.”
Ngọc Nữ nghĩ tới một màn mình bị đấm bay kia thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Ôn nhu? Anh có nhầm không….”
Kim Đồng nói: “Có lẽ là hắn từ đâu đó biết được chuyện của chúng ta nên để lại một con đường sống, tuy rằng động tác của hắn thô lỗ nhưng con người thì….Rất ôn nhu.”
Ngọc Nữ không phản bác tiếp nữa, bởi vì cô ta biết người từ nhỏ đã phải đến công trường làm việc cực nhọc nuôi sống chính mình như Kim Đồng sớm đã luyện ra được một đôi mắt hoả nhãn kim tinh có thể nhìn thấu thế sự, nếu ngay cả anh ta cũng đã nói hắn là người ôn nhu, vậy thì đó chính là ôn nhu….
Chỉ là mặt của Kim Đồng cũng bị người đánh cho thành cái dạng này.
Cuối cùng, Ngọc Nữ vẫn là không nhịn được nói: “Em cảm thấy có phải là anh có hiểu lầm gì đó với hai chữ ôn nhu này hay không?”
Kim Đồng lại chỉ ha hả cười mà không giải thích gì cả.
Ngọc Nữ chưa từng phải chịu qua những nỗi khổ đó như anh ta nên cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ được nhân tính con người.
Anh ta nhớ tới người chủ thầu hung thần ác sát với những người đồng nghiệp như bọn họ, thậm chí còn keo kiệt đến chết đi được, nhưng hễ nhà ai gặp khó khăn thì chủ thầu lại luôn là người đầu tiên ra tay giúp đỡ.
“Chốc nữa em chuyển tiền vào tài khoản cho hắn đi, số thẻ anh nhớ kỹ rồi!” Kim Đồng nói.
“Cái gì? Thật sự phải chuyển tiền cho hắn sao?” Ngọc Nữ nhìn cái mặt sưng thành đầu heo của Kim Đồng thì khó chịu đáp.
Kim Đồng nói: “Trừ phi em cảm thấy mạng của chúng ta không bằng với chút tiền như vậy.”
Ngọc Nữ nhẹ nhàng run rẩy hai cái, hiện giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đối thủ kia có hơi khủng bố, quả thực chính là một tên đại ma vương mà!
Tề Đẳng Nhàn tha cho đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, thậm chí cũng không đề ra điều kiện gì khác, cũng không hỏi bọn họ xem người đứng đằng sau là ai.
Bởi vì hắn cũng chẳng để ý đến chuyện đó lắm.
Đối với chuyện của Tôn Dĩnh Thục kia hắn cần gì phải lắm chuyện xen vào làm gì?
“Bị sặc nước lâu quá rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày ngồi xuống ở bên cạnh Tôn Dĩnh Thục.
Một tay hắn để ở trên ngực của Tôn Dĩnh Thục, một tay hung hăng nắm chặt đấm xuống dưới, vừa hay lại đập trúng vào mu bàn tay vừa rồi.
“Phốc!”
Đột nhiên Tôn Dĩnh Thục trợn mắt, há mồm phun ra một ngụm nước, sau đó liên tục ho khan, chỉ cảm thấy trong phổi và cổ họng như đang nhai cặn băng vậy.
“Vẫn may là thành phố Trung Hải của chúng ta không có các nhà máy công nghiệp nặng gì nên nước sông rất sạch sẽ, nếu không chỉ sợ cô cũng chẳng sống đến hiện giờ được!” Tề Đẳng Nhàn ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, cười như không cười nói.
“Khụ khụ khụ….” Tôn Dĩnh Thục ho khan liên tục, một bộ dáng thanh tú yếu ớt rất khiến người ta muốn thương tiếc một phen.
Chỉ là Tề Đẳng Nhàn cả ngày luôn ngồi xem Irena Jinva với Trần Ngư, cũng chẳng nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy đều đánh giá bằng một câu “Giống nhau”.
Tôn Dĩnh Thục hỏi: “Anh thả hai tên sát thủ kia đi rồi hả?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Xem ra là vừa rồi cô không sao cả?”
“Lúc tôi mơ màng vẫn có thể nghe được một chút, anh thả bọn họ đi.” Tôn Dĩnh Thục có hơi khó chịu đen mặt nói.
“Bọn họ tới giết tôi, lại còn khiến chúng ta chịu thiệt lớn như vậy, anh cứ thả bọn họ đi như thế sao?”
“Anh có biết bản thân mình đang làm cái gì hay không hả?”
Loại khí chất chị lớn ôn hoà lúc trước ăn cơm nháy mắt biến mất, chỉ còn lại loại khí chất của một người phụ nữ sắt đá điều hành tập đoàn tài chính Thượng Tinh ở lại, vừa hách dịch lại độc đoán.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Bọn họ tới giết cô thì có có quan hệ gì với tôi đâu? Hơn nữa tôi chỉ phụ trách nhận tiền cứu mạng cô chứ có phải nhận tiền giải quyết luôn cả sát thủ giúp cô đâu!”
“Còn nữa, tôi là ân nhân cứu mạng của cô, tôi kiến nghị cô không nên dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi.”
“Nếu không tôi mà giận thì nói không chừng sẽ trực tiếp ném cô xuống sông luôn cũng nên.”
Tôn Dĩnh Thục mở to hai mắt trừng Tề Đẳng Nhàn, biểu tình trở nên tức giận.
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy nói: “Một chút nữa xe của chúng ta sẽ tới đây, cô mau chóng đi uống tạm một bát canh gừng nóng rồi nghỉ ngơi cho tốt trước đi, nếu cô có mệnh hệ gì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả.”
“À….Một trăm triệu kai nhớ chuyển thẳng vào tài khoản của tôi đấy!”
Tôn Dĩnh Thục hít sâu một hơi nói: “Anh giúp tôi bắt được hai tên sát thủ kia, tôi đưa cho anh thêm một trăm triệu!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu từ chối.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Vì sao?”
“Tôi với bọn họ không thù lại chẳng oán, huống hồ gì tôi còn rất tán thưởng cái tên Kim Đồng kia, rất có phong thái nam tử hán đảm đương một phương.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Kim Đồng là một người đàn ông có bộ dạng trẻ con nhưng Tề Đẳng Nhàn lại gọi anh ta là nam tử hán.
Tôn Dĩnh Thục chỉ cảm thấy ba chữ này rót vào tai nghe chói tai làm sao, cũng như lúc Ngọc Nữ nghe thấy Kim Đồng đánh giá Tề Đẳng Nhàn là một người ôn nhu vậy.
Chương 562 Lễ phép
Chương 562: Lễ phép
Quả nhiên Tôn Dĩnh Thục là một người rất đáng tin cậy, tất nhiên là cô ta cũng rất tài đại khí thô.
Một trăm triệu, nói cho là cho.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy số dư trong tài khoản của mình có hơn một trăm triệu chuyển vào thì cảm thấy rất vui vẻ, còn có phương pháp nào kiếm được nhiều tiền hơn thế này không?
Đương nhiên là cái này không thể dùng để ra vẻ trước mặt cái tên Vladimir kia được, nếu không một giây sau sẽ bị vả cho sưng cái mặt già luôn.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn chính là thích so tài lực với mấy tên mãng phu đó, luận bàn võ công với tên cầm đầu, so đo sức lực với phụ nữ….
Tôn Dĩnh Thục sau khi sửa sang thoả đáng lại vẫn có chút suy yếu, mặc dù đã uống hai bát canh gừng lớn nhưng vẫn cảm giác được phổi khó chịu, vừa nói chưa được một câu đã ho khan liên tục.
“Cái này hay đó, từ nữ cường nhân biến thành Lâm Đại Ngọc.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một câu.
Tôn Dĩnh Thục ngồi xuống ở trước mặt hắn, nói: “Hôm nay tôi phải cảm ơn anh, nếu không cái mạng này của tôi phải táng thân nơi Hoa quốc của các anh này rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái mạng này của cô táng thân ở Hoa quốc của chúng tôi đối với Hoa quốc chúng tôi mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam. Hơn nữa tôi cũng đã cầm tiền của cô rồi, cứu mạng cô là điều phải làm.”
Thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà Tề Đẳng Nhàn đã thu hoạch được từ chỗ của Tôn Dĩnh Thục ba trăm triệu, đương nhiên trong đó có cả một trăm triệu tiền đánh cược giữa hắn và Park Sung Sin nữa.
Tôn Dĩnh Thục bọc mình kín đến nỗi y như gấu bắc cực, chỉ sợ là gần đây sẽ không có cơ hội mặc loại váy ngắn thục nữ nữa.
“Nói như thế nào đi nữa thì mạng này của tôi cũng do anh cứu, người bạn là anh đây tôi cũng kết rồi.” Tôn Dĩnh Thục uống trà nóng chậm rãi nói.
“Cảm ơn nha!” Tề Đẳng Nhàn chỉ khách khí cười cười, cũng chẳng để trong lòng lắm.
Nhà tư bản như Tôn Dĩnh Thục này mỗi một câu nói ra đều mang theo mục đích, đơn giản là coi trọng thân thủ mạnh mẽ của hắn, muốn mượn sức của hắn mà thôi.
Giống như đạo lý cô ta ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung Hải đưa bàn cờ cho Triệu Hồng Tụ vậy, Tề Đẳng Nhàn sẽ không bời vì hai ba câu mềm mỏng của đối phương mà bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo.
Khi nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn nhận được thông báo có tin nhắn, lại có tiền chuyển tới, là tiền đền bù Ngọc Nữ chuyển tới.
Hắn cười cười, cũng coi như là không nhìn lần hai người Kim Đồng Ngọc Nữ kia, còn xem như biết giữ chữ tín.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Là bạn bè với nhau, nếu về sau anh có chuyện gì khó khăn thì có thể nói với tôi, nếu có thể làm được thì tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô khách sáo quá rồi, Tôn phu nhân.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Gọi tôi là Dĩnh Thục là được, nếu anh thật sự cảm thấy không mở miệng được thì gọi tôi một tiếng chị cũng không sao.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chiếm tiện nghi của tôi hả, cô nghĩ hay thật đấy!”
“???” Tôn Dĩnh Thục ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó lại cảm thấy phổi của mình có chút đau.
Quả nhiên lúc bản thân mình đang không thoải mái thì không nên nói chuyện với tên này, miễn cho bị tức chết.
Tôn Dĩnh Thục cô đường đường là người cầm quyền của tập đoàn tài chính Thượng Tinh, không biết có bao nhiêu người mơ ước muốn lôi kéo làm quen với cô ta, tới chỗ của Tề Đẳng Nhàn này lại biến thành cô ta chiếm tiện nghi của hắn?
“Hôm nay tôi có chút không thoả đáng nhưng cũng hy vọng cậu có thể thứ lỗi cho, dù sao thì tôi cũng suýt chút nữa đã chết.” Tôn Dĩnh Thục xin lỗi vì thái độ ác liệt của mình lúc trước đối với Tề Đẳng Nhàn.
“Không có gì, có thể hiểu được.” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả gật đầu.
Tôn Dĩnh Thục lắc lắc đầu nói: “Thật ra không cần hai tên sát thủ kia nói thì tôi cũng biết được là ai đứng sau lưng sai khiến họ tới. Người muốn cái mạng này của tôi cũng chỉ có mấy người đó mà thôi!”
Chuyện Tôn Dĩnh Thục bị ám sát khiến cho phía chính quyền của tỉnh Đông Hải cực kỳ coi trọng, xuất động số lượng lớn cảnh sát và lực lượng an toàn quốc gia truy lùng bắt giữ Kim Đồng Ngọc Nữ.
Chỉ là hai người này có thể làm mưa làm gió ở trong giới sát thủ lâu như vậy rồi, thậm chí còn có thể được vị đứng đầu giới sát thủ mở lời khen thì sao có thể bắt được dễ dàng như vậy?
Chuyện này hơn phân nửa là chỉ có thể bó tay bất lực trở về.
Nhưng động tác lớn của chính quyền Đông Hải khẳng định cũng đã tạo được tác dụng thanh thế gõ sơn chấn hổ, rút dây động rừng, trong thời gian ngắn này Tôn Dĩnh Thục sẽ không phải gặp chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Thời điểm hai người đang nói chuyện, cửa đột nhiên bị mở ra.
“Tôn Dĩnh Thục cái đồ phụ nữ lẳng lơ nhà cô, tôi đang thắc mắc tại sao cô lại tự dưng chạy tới Hoa quốc làm gì, hoá ra là tới Hoa quốc tìm đàn ông!” Một người đàn ông Triều Tiên tầm ba mươi tuổi vọt vào trong phòng, chỉ vào mũi của Tôn Dĩnh Thục mắng to.
Mặt Tôn Dĩnh Thục nháy mắt đen xuống, lạnh lùng nói: “Choi Jeong Ho anh cũng lợi hại thật đấy, không nói một tiếng đuổi tới Hoa quốc chỉ để hắt bát nước bẩn này lên đầu của tôi hả?”
Choi Jeong Ho cười lạnh nói: “Tôi bắt quả tang đúng lúc rồi? Có phải cô rất giật mình hay không? Thôi gia chúng tôi đối xử với cô không tệ, vậy mà cô lại đối xử với Thôi gia chúng tôi như vậy sao?”
Tôn Dĩnh Thục bình tĩnh nói: “Đã muốn đổ tội thì sợ gì không có lý do? Các người đã sớm muốn đoạt quyền từ trong tay tôi rồi đúng không, hà tất gì phải ở đây giả mù sa mưa.”
“Còn nữa, anh bảo tôi tới Hoa quốc là để tìm đàn ông, chứng cứ đâu?”
“Tôi nói chuyện phiếm với người ta chính là tìm đàn ông?”
Choi Jeong Ho trực tiếp vứt ra một tập ảnh chụp, đúng là hình ảnh Tôn Dĩnh Thục nằm ngất ở bên bờ sông, còn Tề Đẳng Nhàn đang ngồi xổm ở bên cạnh dùng tay ấn ngực cô ta giúp cho cô ta phun nước bị sặc ra.
Một màn này nếu thật sự bị người không biết chuyện nhìn thấy thì đúng thật là sẽ có chuyện như vậy.
Nhìn thấy mấy bức ảnh này, sắc mặt Tôn Dĩnh Thục trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hai tên sát thủ kia là do các người bỏ tiền ra mời tới?”
“Sát thủ gì, tôi không biết, tôi chỉ biết cô ở sau lưng tôi đi tìm đàn ông!” Choi Jeong Ho cười dữ tợn nói: “Nếu cô đã dám đi tìm đàn ông thì khẳng định cũng nên chuẩn bị nhận cái giả phải trả!”
“Ảnh chụp tôi đã gửi một phần về bên Triều Tiên rồi.”
“Không bao lâu nữa mọi người đều sẽ biết cô là một con đàn bà lẳng lơ phải chạy tới Hoa quốc tìm đàn ông!”
“Đến lúc đó tôi xem xem cô còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!”
Tôn Dĩnh Thục bị mấy lời này của Choi Jeong Ho làm cho tức giận tới mức không nhịn được, khuôn ngực phập phồng lên xuống không ngừng, phổi lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
Tính ra thì Choi Jeong Ho là em chồng của cô ta, sau khi chồng cô ta chết thì vẫn luôn muốn leo lên giường của cô ta để cầm quyền, sau khi không thành thì luôn tìm mọi cách để nhằm vào cô ta, thậm chí là bức cô ta phải rời khỏi Thôi gia.
Chỉ là sao Tôn Dĩnh Thục có thể là người dễ dàng nguyện ý làm theo ý của anh ta như vậy được?
Chỉ là khiến cô ta không ngờ tới chính là Choi Jeong Ho lại có thể đê tiện tới trình độ này, thế mà bôi nhọ cô ta tới Hoa quốc để tìm đàn ông!
Tề Đẳng Nhàn lại đứng dậy ngay lúc này, cười tủm tỉm nói với Choi Jeong Ho: “Excuse me?”
Choi Jeong Ho quay đầu nói: “Đồ đê tiện Hoa quốc nhà mày, có cái gì muốn nói với tao sao?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay chính là một đấm hạ thẳng xuống trên mặt già của Choi Jeong Ho!
Sau đó chân phải nhấc lên, theo đó là một đạp đi xuống!
Cả người Choi Jeong Ho như hồ lô lăn lông lốc ra ngoài, đụng ngã mấy cái ghế, trong miệng phun ra máu.
“Tiểu bổng tử.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
Mày liễu của Tôn Dĩnh Thục nhăn lại, lắc đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Không ổn!”
Ý của cô ta đang nói là Tề Đẳng Nhàn làm như vậy không ổn lắm.
Choi Jeong Ho có một tập ảnh chụp có thể thay đổi từ trắng thành đen, hơn nữa còn bị ăn đấm ở đây, nếu việc này nháo lớn lên thì tình cảnh của cô ta sẽ lập tức cực kỳ không ổn.
“Tôi còn cho anh ta mặt mũi, cũng dùng từ rất lễ phép rồi!”
“Excuse me, cô không nghe thấy sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói với Tôn Dĩnh Thục, một bộ dáng cực kỳ đương nhiên.
Tôn Dĩnh Thục nhíu mày nói: “Anh cho tôi chút mặt mũi đi, không nên động thủ….Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì tôi sẽ rất ngại, hơn nữa anh ta muốn gây phiền phức thì anh có ngăn cũng chẳng ngăn được.”
Cô ta biết lực ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn ở tỉnh Đông Hải không bình thường nhưng thân phận của Choi Jeong Ho cũng không kém cạnh là bao, nếu nháo chuyện lớn lên mà nói thì khẳng định là Tề Đẳng Nhàn sẽ phải chịu thiệt.
Chương 563 Nhìn rõ
Chương 563: Nhìn rõ
“Tôn phu nhân, cô đề cao anh ta quá rồi.”
“Chỉ dựa vào anh ta sao?”
Tề Đẳng Nhàn khinh thường đầy mặt nhìn Choi Jeong Ho nằm trên mặt đất.
Một người đàn ông lại dùng thủ đoạn như vậy tới uy hiếp một người phụ nữ, hắn đúng thật là có chút khinh thường.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn hay để ý mấy tiểu tiết nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ làm ra mấy loại chuyện như vậy.
Huống hồ gì Choi Jeong Ho còn là em chồng của Tôn Dĩnh Thục, hai người còn có một tầng quan hệ thân thuộc hơn.
Choi Jeong Ho nhịn hơn nửa ngày mới cắn răng nặn ra được một câu: “Tôn Dĩnh Thục con tiện nhân nhà mày quả thực đủ ngoan độc, dám liên hợp với gian phu ở Hoa quốc muốn mưu hại tao!”
Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Là do anh đứng đó nói hươu nói vượn chọc phải người ta, chuyện do tự anh gây nên thì có quan hệ gì với tôi chứ?!”
Choi Jeong Ho cười lạnh nói: “Chờ sau khi tao quay về Triều Tiên rồi sẽ báo cáo tất cả những chuyện mày làm với tao lên ban quản trị, tao muốn chống mắt lên nhìn thử xem có ai dám đứng về phía mày bên này hay không.”
Tôn Dĩnh Thục có một loại xúc động muốn lôi Choi Jeong Ho ra bằm thây vạn đoạn nhưng lý trí lại nói cho cô ta biết rằng không thể làm như vậy được.
Bởi vì hiện tại ở trong ban quản trị có rất nhiều người không vừa mắt cô ta, mà người muốn kéo cô xuống ngựa lại quá nhiều, chính mình không thể đi sai bước nào được.
Đừng nhìn hiện tại Tôn Dĩnh Thục có vẻ rất vẻ vang, cầm quyền tập đoàn tài chính Thượng Tinh nhưng trên thực tế cũng như đang đi trên lớp băng mỏng vậy, cần phải thận trọng bước từng bước.
Nếu không, chỉ dựa vào một tên hèn nhát Park Sung Sin khiến tập đoàn tổn thất lớn như vậy sao có thể khiến cô tự mình ngự giá thân chinh chạy tới Trung Hải bình định phong ba, thậm chí là bỏ qua mặt mũi ngồi nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn chứ?
Tôn Dĩnh Thục không thể nói là một người phụ nữ có lòng dạ thanh cao như Ngọc Tiểu Long được nhưng nhất định là một người có lòng riêng của mình.
“Quay về Triều Tiên? Anh chụp ảnh tôi lung tung như vậy mà còn muốn quay về Triều Tiên?!” Tề Đẳng Nhàn khiếp sợ nhìn Choi Jeong Ho, tựa như đang nhìn một tên rất ngu ngốc.
Tôn Dĩnh Thục ngẩn người, thầm nghĩ Tề Đẳng Nhàn sẽ không thật sự muốn giết người đó chứ?
Cô nghĩ lại rồi lại cảm thấy giết chết cũng tốt, giết chết là xong hết mọi chuyện, hơn nữa bản thân mình cũng không cần phải lo lắng đề phòng mà chỉ cần ngồi chơi xơi nước đánh Thái Cực quyền né tránh mâu thuẫn là được.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã cứu mạng của cô ta nhưng cô ta chính là một thương nhân, chung quy lại vẫn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, mà dựa theo một số khía cạnh nào đó thì cô ta vẫn rất lạnh lùng, dù sao quan hệ của hai người vẫn chưa đến mức sinh tử không rời như giữa Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh.
Đánh người và giết người là hai chuyện khác nhau, đánh người chỉ có thể gây ra mâu thuẫn nhưng giết người thì lại chính là mâu thuẫn gay gắt.
Choi Jeong Ho bò nửa người trên dậy, lau lau máu ở khoé miệng của mình rồi cười dữ tợn nói: “Làm sao, mày ghê gớm lắm hả? Dám giết tao không đấy!”
“Tao chính là người của Thôi gia của tập đoàn tài chính Thượng Tinh, tao mà chết ở Hoa quốc của chúng mày thì chỉ sợ mang cả nhà mày ra đền mạng cũng không đủ!”
“Những gì vừa rồi mày đánh tao, một bút này chúng ta một hồi tính sổ sau!”
Đột nhiên Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười nhìn Choi Jeong Ho nói: “Anh nói đúng, tôi rất trâu bò đấy!”
Nói xong lời này hắn nhấc một chân lên đạp thẳng xuống giữa ngực và bụng của Choi Jeong Ho, đạp tới nỗi Choi Jeong Ho lăn tới bên chân tường, tưởng bản thân sắp chết ngất tới nơi.
Lần này Tôn Dĩnh Thục không tiếp tục đứng ra khuyên nữa mà ngược lại hy vọng một đạp này của Tề Đẳng Nhàn có thể nặng hơn một chút.
“Tôn Dĩnh Thục!!!”
Choi Jeong Ho rống lên một tiếng thê lương.
“Nếu mày còn tiếp tục dung túng cho gian phu của mày như vậy thì tao nhất định sẽ khiến mày vạn kiếp bất phục!”
Tôn Dĩnh Thục lại đổ thêm dầu vào lửa nói: “Choi Jeong Ho, nếu anh còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ bị hắn giết chết thì tôi cũng không quản được đâu. Ở đây là Hoa quốc, việc tôi làm được không nhiều lắm đâu!”
Lời này nói ra giống như là khuyên giải nhưng thực tế chính là đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng lại đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Đẳng Nhàn là một người đã đối phó với người xấu đủ loại hơn mười năm sao có thể không nghe hiểu mấy lời này cho được?
Hắn liếc mắt nhìn Tôn Dĩnh Thục một cái, khóe miệng mang theo một tia ý cười trào phúng, tâm cơ của người phụ nữ này cũng sâu thật đấy, dám chơi chiêu này với cả mình!
Những lời lúc trước cô ta nói muốn làm bạn bè với mình các thứ đúng là một chữ cũng không thể tin được!
“Giết tao? Mày có thể bảo hắn thử xem!” Choi Jeong Ho quả nhiên nói ra mấy lời như Tôn Dĩnh Thục mong muốn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì lúc này Tề Đẳng Nhàn khẳng định đã vỡ nát thành trăm mảnh.
Nhưng tiếc là ánh mắt không thể giết chết người được.
Cũng giống như việc anh hùng bàn phím chỉ có thể thông qua bàn phím ở trên mạng hùng hùng hổ hổ chứ không có biện pháp dựa vào bàn phím để giết người được.
À không đúng, ít ra bàn phím còn có thể tạo nên sóng to gió lớn có thể ép chết người ta được.
Động tĩnh ở đây kinh động tới bảo tiêu của Choi Jeong Ho, bảo tiêu của anh ta vừa mới vọt vào đã bị bảo tiêu bên cạnh Tôn Dĩnh Thục đứng ra ngăn cản.
Choi Jeong Ho che bụng mình lại kêu: “Tôn Dĩnh Thục, ảnh chụp của mày và tên gia phu kia rất nhanh sẽ được truyền thông của Triều Tiên phát tán ra ngoài!”
“Không bao lâu nữa mày sẽ thân bại danh liệt!”
“Còn nữa, mày dám sai tên gian phu kia động thủ với tao, lại thêm một tội nặng nữa.”
“Đến lúc đó một nơi để mày dừng chân ở Triều Tiên cũng không có!”
Triều Tiên là một nơi có dân phong khá mâu thuẫn, không có thực lực nhưng rất thích khoác lác, tự cao kiêu ngạo nhưng thật ra trong nội tâm lại rất tự ti.
Một khi bọn họ phát hiện ra chuyện nữ thần Tôn Dĩnh Thục cầm quyền của tập đoàn tài chính Thượng Tinh gian díu với một tên đàn ông Hoa quốc thì nhất định sẽ rất tức giận, tất nhiên sẽ gõ bàn phím tới mức bàn phím không chịu nổi mà phát nổ.
Chính như lời của Choi Jeong Ho nói, lúc ấy Tôn Dĩnh Thục ở Triều Tiên ngay cả chỗ đặt chân cũng sẽ không có, toàn bộ trên dưới quốc gia đều sẽ không chứa chấp cô.
Phụ nữ Triều Tiên đương nhiên có thể gả cho đàn ông Hoa quốc nhưng một người phụ nữ ưu tú như Tôn Dĩnh Thục đây thì chính là không được!
Huống hồ gì Tôn Dĩnh Thục còn là người đã gả cho người của Thôi gia rồi, là một quả phụ mà khiến cho vô số đàn ông Triều Tiên phải ảo tưởng.
Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục trở nên khó coi, cô ta không nghĩ tới động tác của Choi Jeong Ho lại nhanh như vậy, sau khi có được ảnh chụp đã lập tức đi tìm truyền thông.
“Còn mang ảnh chụp của chúng tôi đưa cho bên truyền thông, lá gan của anh đúng thật là không hề nhỏ tý nào đâu!” Tề Đẳng Nhàn hơi nhướng mày.
“Sao có thể chỉ có mấy bức ảnh rách đó được?”
“Mày động vào tao thì cứ ngồi đó chờ thư của luật sư đi.”
“Còn nữa, tập đoàn tài chính Thượng Tinh của chúng tao sẽ báo việc này với bên Đại sứ quán.”
“Tao muốn nhìn thử xem mày có mấy cân mấy lạng mà dám kiêu ngạo như vậy!”
Choi Jeong Ho cười lạnh, tựa như đã nắm rõ cục diện thắng chắc trong tay.
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Anh đúng thật là một tên ngốc mà!”
Nói xong lời này hắn lại nhấc chân lên, giống như đá bóng mà đá Choi Jeong Ho lăn đến cửa phòng.
“Cho dù tôi với Tôn phu nhân đây thật sự có gì đi chăng nữa thì cũng không phải là chuyện mà anh có thể khua môi múa mép, càng không phải chuyện anh có thể chụp ảnh!” Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu nói.
“Nếu anh đã dám chụp ảnh tôi thì phải chuẩn bị thật tốt để nhận hậu quả!”
“Tôi muốn ngủ với Tôn phu nhân đây, anh còn không mau chóng cút xa ra một chút?”
Choi Jeong Ho vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng, vừa kêu gào lên với Tôn Dĩnh Thục: “Tôn Dĩnh Thục, mày chờ đấy cho tao, mày sắp thân bại danh liệt rồi, gian phu của mày cũng chỉ có thể có một con đường chết mà thôi!”
Vốn dĩ là anh ta tới tìm Tôn Dĩnh Thục hưng sư vấn tội, nhưng không nghĩ tới lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho một trận chật vật như chó chạy trốn rời khỏi đây.
Tôn Dĩnh Thục nôn nóng nói: “Không thể thả anh ta chạy thoát được!”
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu nói: “Cô muốn chơi chết anh ta thì cô tự mình bảo người của mình động thủ đi!”
Tay Tôn Dĩnh Thục run run, nhấp môi nói: “Cậu không sợ phiền phức thật sao? Anh ta chạy rồi cậu cũng đừng mong sống tốt nữa!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Tôn phu nhân, cô cho rằng tôi nhìn giống một tên ngốc lắm sao?”
“Tôi nói cho cô biết, một người phụ nữ muốn khiến một người đàn ông đối với cô ta nói gì nghe nấy không phải là chơi mấy trò đấu trí đấu dũng so xem ai thông minh hơn kia.”
“Biện pháp tốt nhất là lúc ở trên giường thổi gió bên tai kia.”
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục trắng nhợt, không nghĩ tới tâm tư của mình dễ dàng bị Tề Đẳng Nhàn nhìn thấu như vậy.
Lại một lần nữa nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn kia của Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn lại không chút để ý nào mà chỉ nói: “Làm sao, muốn lấy oán trả ơn hử?”
Bình luận facebook