-
Chương 567-569
Chương 567 Chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải
Chương 567: Chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải
Nhìn thấy đám người Mã Hồng Tuấn bước vào bàn, hội viên Long Môn đang ngồi đều ồ lên!
Từ Dương là người đầu tiên đứng dậy giận dữ hét: “Mã Hồng Tuấn, rắp tâm của ông ra sao, vậy mà dám mời người giết chết cha tôi tới tham dự đại hội của chi nhánh?!”
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt quét Từ Dương một cái, nhàn nhạt nói: “Cha anh thông đồng với địch bán nước, bán đứng lợi ích quốc gia, nguy hại tới an toàn của quốc gia, tôi diệt trừ ông ta là chuyện nên làm, có sai trái gì sao?”
Từ Dương cắn răng nói: “Chỉ hươu nói ngựa, đổi trắng thay đen, chuyện có phải như vậy hay không thì trong lòng cậu không rõ sao?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Đây không phải cũng là học được từ mấy người hay sao?”
Từ Dương hận không thể xách đao đi lên chém chết tên giết cha anh ta Tề Đẳng Nhàn này, nhưng anh ta lại không có cái dũng khí đấy, dù sao thì thực lực của đối phương anh ta cũng biết rất rõ ràng.
Ở đây hôm nay cũng có một vị phó đà chủ khác, người này tên là Hứa Thiếu Cường, chính là người cạnh tranh lớn nhất với Mã Hồng Tuấn.
Dương Quan Quan đứng ở bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt bễ nghễ đảo qua một đám hội viên Long Môn đang ngồi, trong ánh mắt chỉ có tính xâm lược chứ không có bất luận co rúm gì.
“Nếu mấy người khó chịu thì có thể đuổi tôi đi mà.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, cảm thấy hắn có chút quá mức kiêu ngạo.
Hứa Thiếu Cường đứng dậy, lạnh lùng nói: “Họ Tề kia, cậu đừng có mà kiêu ngạo quá mức, chi nhánh của Long Môn cũng không phải là nơi cậu muốn làm gì thì làm đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không để ý đến mà trực tiếp ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi tới chỉ vì một việc, đó chính là ủng hộ việc Mã Hồng Tuấn bước lên chức vị tân chủ nhân của chi nhánh Long Môn này, ai tán thành, ai phản đối?!”
Mọi người nghe xong thì ồ lên rồi lập tức phẫn nộ, cảm thấy như mình đang chịu nhục nhã vậy.
“Cậu nói ủng hộ Mã Hồng Tuấn thượng vị thì ông ta nhất định phải thượng vị sao? Có phải là cậu quá đề cao bản thân mình, cảm thấy chi nhánh Long Môn chúng tôi đều phải nghe theo cậu hay không?” Hứa Thiếu Cường ung dung thong thả hỏi.
“Mọi người chúng ta đều phản đối.”
“Không tồi, đúng là cậu là hung thủ giết chết Từ đà chủ, chúng ta không có khả năng không để ý tới cậu được.”
“Mã Hồng Tuấn cái tên thương thiên hại lý nhà ông, hắn đã giết chết đà chủ rồi, ông còn thông đồng làm bậy với hắn, đúng là đồ trơ trẽn không biết xấu hổ!”
Mọi người đều ồn ào một trận đứng ở mặt đối lập, sôi nổi phản đối.
Mã Hồng Tuấn lại đạm nhiên nói: “Từ đà chủ nguy hại tới lợi ích của quốc gia, ảnh hưởng tới đoàn kết của dân tộc ta, nên đền tội! Tề tổng thân minh đại nghĩa, chính khí lẫm nhiên, vì cái gì tôi không thể làm bạn được với cậu ấy?”
Từ Dương nói: “Ông không cần phải ở chỗ này tranh cãi vô ích, mọi người bỏ phiếu theo đầu người là được, chúng ta nhất định phải đá cái tên bại hoại Mã Hồng Tuấn này ra khỏi chi nhánh của Long Môn chúng ta!”
“Tôi là người đầu tiên tán thành!” Hứa Thiếu Cường lập tức gật đầu nói.
“Chúng ta đều tán thành!”
Một đám người cũng theo đó đánh trống reo hò, sôi nổi tán thành đề nghị này của Từ Dương.
Từ Dương nói: “Cái gọi là đắc đạo giả giúp đỡ nhiều, thất đạo giả quả trợ! Mã Hồng Tuấn, ông thông đồng làm bậy với hung thủ giết chết cha của tôi, trong mắt mọi người sẽ không dung nổi hạt cát là ông này.”
Mã Hồng Tuấn không nghĩ tới thanh âm phản đối lại kịch liệt như thế thì hơi nhíu mày, có chút nghi ngờ bản thân mình để Tề Đẳng Nhàn ra mặt chống lưng cho mình có phải là một quyết định chính xác hay không.
Tề Đẳng Nhàn vì con trai của Duy Kim Na nên dưới sự giận dữ đã bắn chết Từ An, chuyện này khiến cho tất cả hội viên Long Môn ở tỉnh Đông Hải đều rất phẫn uất.
Chẳng qua phía chính phủ đứng ra tỏ thái độ, nói là Chekhov là tội phạm quốc tế bị truy nã, lại là gián điệp của Tuyết quốc, Từ An ở chung một chỗ với hắn ta có ý đồ gây rối cho quốc gia.
Mà thực tế thì mọi người đều biết Từ An tìm tới Chekhov chỉ vì muốn hung hăng dằn mặt Tề Đẳng Nhàn một phen, nào đâu có biết thế cục lại chuyển hoá nhanh như vậy, chỉ chớp mắt một cái Chekhov đã biến thành tội phạm bị truy nã ở Tuyết quốc, lại còn liên lụy tới lợi ích của quốc gia nữa.
Từ An bị Tề Đẳng Nhàn tóm chặt lấy điểm này trực tiếp giết chết, bọn họ ngay cả báo thù cũng không dám làm, dù sao thì đó cũng là biểu đạt cho việc đối đầu với toàn bộ một quốc gia.
“Long Môn ở Đông Hải muốn tuyển ra đà chủ tân nhiệm, mấy người đương nhiên có thể bỏ phiếu theo đầu người để quyết định, nhưng quyết định cuối cùng ra sao vẫn là do tổng bộ Long Môn quyết định.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
“Hơn nữa, Mã Hồng Tuấn không phải là người mấy người muốn đuổi đi là có thể đuổi đi, bởi vì tôi ở chỗ này hôm nay chính là để chống lưng cho ông ta.”
“Mấy người muốn đuổi người chính là đối nghịch với tôi!”
Từ Dương cười khẩy nói: “Mày thì là cái thá gì? Cũng xứng nhúng tay vào nội vụ trong Long Môn của chúng tao!”
Tề Đẳng Nhàn lôi ngọc trụy từ trong ngực của mình ra, đáp lên trên mặt bàn rồi lạnh giọng nói: “Môn quy của Long Môn, dĩ hạ phạm thượng đánh mười lăm gậy!”
Mọi người nghe thấy lời này thì đều cười nhạo.
“Ha ha ha ha, thật là buồn cười chết mất, lại còn dĩ hạ phạm thượng nữa chứ, hay là cậu lại muốn nói bản thân mình chính là người của tổng bộ?”
“Tôi chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy, dám chạy tới Long Môn chúng ta giả danh lừa bịp!”
“Họ Tề kia, mặc dù cậu rất lợi hại nhưng Long Môn chúng tôi cũng không phải ăn chay, mọi người cùng nhau sóng vai chiến đấu thì chưa chắc cậu đã có thể thắng được đâu!”
Tề Đẳng Nhàn lại đẩy đẩy ngọc trụy về phía trước thêm một chút: “Nhìn cho rõ vào một chút.”
“Thượng Hải?!”
Hứa Thiếu Cường nhìn thấy hai chữ khắc trên ngọc trụy thì đồng tử co rút kịch liệt, đầy mặt không thể tin tưởng, căn bản không thể nào tin được vào hai mắt của mình.
Đây là tín vật của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải, chỉ có đà chủ mới có thể nắm giữ, đồ vật trân quý như vậy sao có thể ở trong tay của Tề Đẳng Nhàn được?
“Sao có thể, đà chủ chi nhánh Thượng Hải Văn Dũng Phu chết ở trong tay cậu, cậu và bọn họ kết oán huyết hải thâm thù, sao họ có thể chấp nhận để cậu trở thành đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải được?” Hứa Thiếu Cường vô cùng khiếp sợ nói.
Văn Dũng Phu bị cá sấu giết chết ở Trung Hải nhưng đối với bên ngoài thì đa số mọi người đều tin là do Tề Đẳng Nhàn giết chết, lan truyền tới mức ồn ào huyên náo.
Từ Dương cười lạnh nói: “Cái này thì đơn giản, chẳng qua là sau khi hắn giết chết người ta rồi từ trên người Văn lão đà chủ cướp được, vốn dĩ không phải là thật!”
Hứa Thiếu Cường gật gật đầu nói: “Cũng không sai, họ Tề kia, cậu đừng có mà ở đây cáo mượn oai hùm nữa!”
Tề Đẳng Nhàn lành lạnh nói: “Tôi cầm ngọc truỵ này tức là có hiệu lệnh của Long Môn ở Thượng Hải, mấy người ở đây dĩ hạ phạm thượng luôn luôn nghi ngờ, đây là muốn châm ngòi ly gián tình đoàn kết của Long Môn chúng ta sao?”
“Ngọc trụy này là do tổng bộ phát xuống, mấy người nghi ngờ tôi, chẳng lẽ là không để hội trưởng vào trong mắt sao?”
“Chi nhánh Long Môn ở Đông Hải đã cuồng vọng tự đại đến mức không thèm nghe theo mệnh lệnh từ tổng bộ luôn rồi sao?”
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn giơ một ngón tay lên chỉ chỉ Từ Dương, nói: “Dương Quan Quan, mau hành hình, chấp hành gia pháp của Long Môn!”
“Được!”
Dương Quan Quan không nói hai lời đột nhiên bước lên một bước nhằm vào Từ Dương.
Một loạt các từ ngữ tàn nhẫn của Tề Đẳng Nhàn thành công chấn nhiếp hội viên của Long Môn, nên lúc Dương Quan Quan động thủ thì không dám có một ai dám ra tay ngăn cản tương trợ.
“Mày dám!” Từ Dương kêu to, cũng không thèm để vào mắt người phụ nữ động thủ với chính mình này, dù sao trong lòng anh ta cũng chẳng sợ lắm.
Anh ta múa may nắm đấm muốn trực tiếp đánh ngã Dương Quan Quan nằm bẹp dưới mặt đất, chỉ là sau khi nắm tay được chém ra lại bị Dương Quan Quan dùng hổ hình trảo công nhấn xuống một cái, ngay sau đó lập tức bị đối phương đá thẳng một cước vào trước ngực.
Chỉ thấy Dương Quan Quan đông tay phải một cái, nhẹ nhàng hạ xuống trực tiếp dừng ở trên bụng của Từ Dương.
Từ Dương oa một tiếng hét thảm, từ trong miệng phun ra dịch dạ dày, cả người mềm oặt ngã xuống mặt đất.
Dương Quan Quan cười lạnh, tay trái hung hăng vỗ một chưởng xuống mặt bàn, trầm đục phịch một tiếng, mặt bàn vỡ vụn thành nhiều mảnh, cô rút từ trong đống gỗ vụn ra một cây gậy gỗ dài hơn một khối trực tiếp quất xuống sau lưng Từ Dương!
“A!”
Sau lưng Từ Dương bị ăn đòn hiểm lại hét thảm lên một tiếng, trong miệng lập tức phun ra máu tươi.
Dương Quan Quan không lưu thủ chút nào, tay cầm gậy gỗ đánh liên tục, bang bang bạch bạch liên tiếp đánh đủ mười lăm gậy, không thừa không thiếu.
Chương 568 Trưởng lão tổng bộ
Chương 568: Trưởng lão tổng bộ
Trước mắt bao nhiêu người bị Dương Quan Quan đánh mười lăm gậy, phía sau lưng bị đánh tới mức da tróc thịt bong, hơi thở cả người đều thoi thóp.
Từ Dương phun ra một búng máu cuối cùng, suy yếu nói: “Tề Đẳng Nhàn, mày sẽ không được chết tử tế….”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong chỉ đào đào lỗ tai rồi nói: “Hiện tại còn có ai cảm thấy tôi không có đủ tư cách để nói chuyện hay không?”
Hứa Thiếu Cường đen mặt nói: “Cho dù cậu có là đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải đi nữa, lời nói có uy quyền nhất định thì cũng không thể nhúng tay vào cuộc bầu cử tân đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Đông Hải chúng tôi được!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, lời nói này ngược lại cũng không sai, thân phận của hắn là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải, địa vị so với bất cứ ai ở đây cũng cao hơn, Từ Dương vừa mới rồi dùng lời nói thô tục mắng hắn bị hắn tóm lấy nhược điểm đánh cho một trận cũng không phải là xấu.
“Chúng tôi muốn trục xuất Mã Hồng Tuấn ra khỏi chi nhánh, cho dù cậu có đại diện Long Môn ở Thượng Hải lên tiếng thì cũng chỉ có thể giữ lại làm ý kiến!” Hứa Thiếu Cường cao giọng nói.
Anh ta dần dần nắm giữ quyền lên tiếng, gắt gao bám chặt vào tin tức Tề Đẳng Nhàn chỉ là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải để nói chuyện.
Đông đảo hội viên Long Môn có mặt ở hiện trường cũng âm thầm gật đầu.
Lúc này bọn họ cũng đã rõ ràng, sau khi Từ An bị giết thì vì sao tổng bộ lại không tới tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, hoá ra là vì Tề Đẳng Nhàn đã sớm gia nhập Long Môn, hơn nữa còn là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải.
Hôm nay chỉ cần có thể đá được Mã Hồng Tuấn ra ngoài là có thể tính rằng bọn họ đã thắng!
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu nói: “Tôi nói ủng hộ Mã Hồng Tuấn thượng vị cũng không đơn giản chỉ là ý của một mình tôi, đồng thời cũng là ý của tổng bộ Long Môn!”
Hứa Thiếu Cường cười lạnh nói: “Không phải là cậu lại định móc luôn cả ngọc trụy của hội trưởng ra đấy chứ? Nếu cậu có thể có được nó thì chúng tôi đây sẽ lập tức nhận!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái này hả, vậy thì thật sự đúng là không có.”
“Không có thì cậu còn nói cái gì? Chỉ bằng một câu vu khống của cậu mà chúng tôi đây phải tin rằng đó là ý của tổng bộ sao?” Hứa Thiếu Cường khinh thường đầy mặt.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: “Tôi chỉ không có ngọc trụy của hội trưởng thôi mà, nhưng tôi gọi tổng hội trưởng Lý Hà Đồ của mấy người tới đó thôi.”
“Ha ha ha ha, tổng hội trưởng Lý Hà Đồ từ trước tới nay vẫn luôn chỉ ở trong nhà không màng tới thế sự, cậu bảo cậu tìm ông ấy tới?”
“Tôi thật sự muốn nhìn thử xem Lý Hà Đồ cậu tìm tới hiện giờ người đang ở nơi nào!”
Cũng ngay lúc này, ở cửa xuất hiện một lão nhân gần bảy mươi tuổi mặc một thân đường trang màu bạch nguyệt, dáng người gầy nhưng rắn chắc, tinh thần quắc thước, đi đường vẫn còn rất uy vũ sinh phong.
Dương Quan Quan sai khi nhìn thấy lão nhân này thi trong lòng lập tức nổi lên cảnh giác, lập tức phán đoán được lão nhân này chính là một cao thủ cực kỳ lợi hại!
Hứa Thiếu Cường nhìn thấy lão nhân tới thì thần sắc trên mặt cuối cùng cũng thả lỏng, hơi hơi chắp tay trầm giọng nói: “Lâm trưởng lão, ngài đã tới!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu liếc nhìn Lâm trưởng lão thì hơi nhướng lông mi lên, lão đầu này là người Lâm gia ở Đế Đô, là người một nhà với cái tên Lâm Từ Long lần trước tới sư đoàn 81 tìm hắn gây phiền toái.
Lâm Tuyết Tùng, người của Lâm gia ở Đế Đô, đồng thời cũng là một trưởng lão trong tổng bộ của Long Môn, xứng đáng với danh quyền cao chức trọng!
“Khó trách cái tên Hứa Thiếu Cường này nói chuyện ngông nghênh như vậy, hoá ra là sau lưng tìm được người chống lưng cho.” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn mang theo ý cười nhưng trong nội tâm lại sát ý quay cuồng.
Lúc trước cha hắn Tề Bất Ngữ bị Triệu gia ép buộc, Lâm gia này lại nhảy vào một chân góp vui, toàn lực ủng hộ Triệu gia đuổi tận giết tuyệt hai cha con bọn họ.
Cuối cùng vẫn là do Tề lão gia tử đứng ra nói chuyện, thỏa hiệp một phen để Triệu gia buông tha cha con hai người bọn họ, lúc này xong mới trục xuất khỏi Đế Đô.
Lại nói Lâm gia với Tề gia cũng là quan hệ họ hàng nhưng lúc ấy lại theo sau làm chó cho Triệu gia khiến cho Tề Đẳng Nhàn có thể nói là khắc sâu trong ký ức.
Lần trước đánh bò một tên Lâm Từ Long, lần này tới một người có tư lịch càng già hơn, thật đúng là có ý nghĩa mà!
“Khó trách Lý Hà Đồ và Phó Phong Vân muốn mình gia nhập vào Long Môn như vậy, xem ra bên trong Long Môn này khuynh hướng theo phe phái của Triệu gia thật đúng là không ít.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm cười lạnh.
Quyền lực cường đại chưa bao giờ thiếu người phụ thuộc vào và những người nịnh hót.
Cho nên đám người Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long ở một số thời điểm khó tránh khỏi có chút cô đơn lẻ bóng, tựa ngược dòng mà lên.
Chỉ là việc chính nghĩa luôn luôn phải làm, nếu không thể phản kháng được cường quyền thì đế quốc đã sớm thiên thu vạn đại rồi.
“Lâm trưởng lão, mong ngài làm chủ cho chi nhánh Long Môn ở Đông Hải chúng tôi!” Từ Dương gian nan mở miệng nói.
Lâm Tuyết Tùng một bên đi tới trước một bên nhàn nhạt nói: “Người trẻ tuổi, tôi muốn hỏi xem cậu dựa vào đâu mà nói cậu mời được tổng hội trưởng Lý Hà Đồ, hiện giờ người đang ở đâu? Mau gọi ra đây cho tôi xem thử!”
“Hay là nói cậu chỉ ở đây khoác da hổ làm cờ? Dùng thanh danh của tổng bộ giả danh lừa bịp?”
“Tín vật của đà chủ chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải có phải cũng là do cậu lừa tới hay không?”
Ông ta đạp mạnh xuống nền nhà một cái, thân thể đột nhiên chấn động, bùm một tiếng vang lớn khiến toàn bộ biệt thự tựa như phải run lên ba cái.
Dương Quan Quan không nhịn được trầm giọng nói: “Thật là mạnh!”
Quả nhiên y như sở đoán của cô ta, Lâm Tuyết Tùng là một đại cao thủ cực kỳ lợi hại.
Tề Đẳng Nhàn lại vẫn lười biếng ngồi ở trên ghế như cũ nói: “Ông hỏi thì tôi phải trả lời hả? Với tôi mà nói thì ông được tính là cái thá gì?”
“Lớn mật, ngay cả cậu có là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải đi nữa thì cũng không nên nói chuyện như vậy với trưởng lão của tổng bộ! Dĩ hạ phạm thượng đánh mười lăm gậy!” Từ Dương quỳ rạp trên mặt đất giống như tinh thần có chút tỉnh táo, rống to một câu, cả người đều phấn khởi lên.
Anh ta tựa như thấy được viễn cảnh một màn mười lăm gậy rơi xuống trên người của Tề Đẳng Nhàn, đánh đến mức da tróc thịt bong.
Lâm Tuyết Tùng cũng sắc mặt lãnh khốc nói: “Tôi thì là cái thá gì sao? Đã rất nhiều năm rồi không có ai dám nói với tôi như vậy đâu!”
Tề Đẳng Nhàn đạm nhiên nói: “Chẳng qua chỉ là một con chó của Triệu gia mà thôi, có cái gì mà đắc ý? Tôi chỉ sợ xương cốt của ông quá giòn, không chịu nổi được đòn đánh của tôi.”
“Tề Đẳng Nhàn cậu khoác da hổ làm cờ đủ chưa hả, vốn dĩ là không hề có Lý tổng hội trưởng ủng hộ gì hết, chẳng qua chỉ là cậu ở nơi này ăn nói bừa bãi mà thôi!” Hứa Thiếu Cường hùng hổ doạ người nói.
“Thậm chí ngay cả tín vật của Long Môn ở Thượng Hải của cậu cũng là thông qua con đường không chính đáng có được!”
“Có đúng hay không?!”
Lâm Tuyết Tùng nói: “Tôi chưa từng nghe thấy tin tức nào đề cập tới việc gần đây tổng hội trưởng Lý Hà Đồ muốn ra ngoài, càng chưa từng nghe ai nói tân đà chủ chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải là hắn, vậy theo như những lời hắn nói thì hết thảy đều là giả.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ? Lời lão gia hoả ông nói cũng có chút ý tứ đấy, ông bảo là giả thì nó chính là giả sao?”
Lâm Tuyết Tùng nói: “Không sai, tôi nói nó là giả thì đó chính là giả! Nếu cậu đã dám tới chi nhánh của Long Môn chúng ta để giả danh lừa bịp vậy thì cũng đừng có ý nghĩ vẫn còn sống để ra ngoài nữa.”
Lời này của ông ta vừa ra khiến hiện trường lập tức khẩn trương.
Một đám hội viên của Long Môn đều sát ý sôi trào, có trưởng lão bên tổng bộ chống lưng cho bọn họ, bọn họ có thể không cần kiêng kị gì nữa cả.
Sắc mặt của Mã Hồng Tuấn trắng bệch, lạnh giọng quát: “Mấy người thật sự muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa các chi nhánh của Long Môn chúng ta sao?”
“Tôi nói từ giờ trở đi ông đã không còn là người của Long Môn nữa, ai tới cũng không thể giữ được ông!” Lâm Tuyết Tùng đạm nhiên nói.
Hứa Thiếu Cường cao giọng quát: “Mã Hồng Tuấn liên hợp với họ Tề giả danh lừa bịp, phá hư quy củ của Long Môn, tội này đáng chết!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Lão gia hỏa kia, chỉ sợ là Lý Hà Đồ rất không nguyện ý nghe mấy lời đánh rắm này của ông đâu.”
Lâm Tuyết Tùng nói: “Nếu vậy thì mời cậu mời được hội trưởng quản lý cấp cao ra đây, để cho chúng ta nhìn xem.”
“Sao nào, nhiều năm tôi không lộ mặt thôi mà, thanh danh đã không dùng được như vậy hả? Là người hay quỷ cũng dám không để tôi ở trong mắt?”
Thanh âm của Lý Hà Đồ ngay lúc này lại từ bên ngoài truyền tới.
Chương 569 Mới vào giang hồ
Chương 569: Mới vào giang hồ
Lý Hà Đồ xuất hiện khiến Lâm Tuyết Tùng không khỏi cả kinh!
Rốt cuộc từng ấy năm tới nay, Lý Hà Đồ vẫn luôn ru rú ở trong nhà, hiếm khi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Cũng đúng là trong mấy năm gần đây trong Long Môn xuất hiện không ít vấn đề, quyền uy lời nói của Lý Hà Đồ ở tổng bộ càng ngày càng yếu, khống chế đối với chi nhánh ở mọi nơi cũng càng ngày càng lỏng lẻo.
Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn cảm thấy Lý Hà Đồ đang thả dây dài câu cá lớn giống như Trần Ngư vậy, đầu tiên cứ mặc kệ nhóm sói ác tiến vào, sau đó lại đóng cửa đánh chó.
“Tổng hội trưởng!”
Nhóm hội viên ở hiện trường đều sôi nổi đứng dậy khom lưng chào đối với Lý Hà Đồ.
Sắc mặt của Hứa Thiếu Cường nháy mắt trắng bệch, đầy mặt không thể tin được, Tề Đẳng Nhàn vậy mà thật sự gọi được cái vị tổng hội trưởng của Long Môn là Lý Hà Đồ này tới?!
Từ Dương xem cũng ngây người, một câu cũng không thốt ra được.
Lý Hà Đồ chậm rãi đi vào, những nơi ông ta đi qua cũng không ai dám đối diện với ông ta, đây là lực chấn nhiếp cường đại của một vị tổng hội trưởng.
Đáy mắt Lâm Tuyết Tùng xẹt qua một tia u ám, hiển nhiên là cũng không nghĩ tới Lý Hà Đồ nhiều năm chưa từng xuất hiện, hôm nay lại đột nhiên lộ mặt ở chi nhánh Long Môn của Đông Hải.
“Sao nào, Lâm trưởng lão đây là không quen biết tôi sao?” Khi Lý Hà Đồ đi qua bên cạnh Lâm Tuyết Tùng thì nhàn nhạt hỏi một câu.
“Lâm Tuyết Tùng gặp qua tổng hội trưởng!” Lâm Tuyết Tùng vội vàng ôm quyền khom lưng cung cung kính kính.
Ông ta không muốn bị người ta bắt thóp gì mà dĩ hạ phạm thượng sau đó ăn mười mấy gậy lỗ nặng.
“Vậy mà thật sự là tổng hội trưởng của Long Môn chúng ta, tổng hội trưởng từ trước tới nay vẫn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không nghĩ tới Tề tổng có thể mời được ông ấy rời núi, thật không thể tưởng tượng được!” Mã Hồng Tuấn kích động tới mức cả người run rẩy.
Có Lý Hà Đồ đứng ra nói chuyện giúp thì chuyện bản thân mình có thể lên chức tân đà chủ còn không phải chỉ là chuyện hạ bút thành văn sao?
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn đều trở nên cuồng nhiệt hơn hẳn, cảm thấy bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn đúng là sâu không thể tưởng tượng được, bản thân mình về sau nhất định phải ôm cái đùi này cho thật chắc vào, tương lai tiền đồ vô khả lượng!
Lý Hà Đồ bình tĩnh nói: “Để Mã Hồng Tuấn lên làm tân đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Đông Hải là ý của tôi, mọi người có ý kiến gì khác sao?”
Từ Dương cắn chặt răng, đứng dậy ôm quyền nói: “Tổng hội trưởng, không phải tôi có ý nghi ngờ quyết định của ngài, mà là Mã Hồng Tuấn thật sự không thích hợp!”
Lâm Tuyết Tùng cũng nói: “Tổng hội trưởng, Long Môn không phải là cái chợ đại hạ giá, ý kiến của mọi người cũng rất quan trọng.”
Ở trước mặt vị tổng hội trưởng Lý Hà Đồ này, ông ta không thể nào cường ngạnh nổi một chốc.
Hứa Thiếu Cường cũng trầm giọng nói: “Nếu tổng hội trưởng muốn để cho Mã Hồng Tuấn lên nhậm chức tân đà chủ này thì cũng phải để cho tại hạ thua tâm phục khẩu phục trước đã, nếu không cho dù ông ta có thật sự lên làm tân đà chủ đi nữa thì chi nhánh chúng ta cũng không đồng lòng được, khó làm nên việc tốt!”
Lý Hà Đồ như suy tư gì đó mà nhìn Hứa Thiếu Cường rồi nói: “Những lời này của cậu cũng rất có đạo lý, vậy cậu nói thử xem, như thế nào mới có thể khiến cậu thua tâm phục khẩu phục?”
“Cứ ấn theo quy củ của giang hồ là được!” Lâm Tuyết Tùng ở một bên mở miệng nói.
Lý Hà Đồ nói: “Ồ? Quy củ như thế nào.”
“Tề đà chủ tiến cử Mã Hồng Tuấn, Lâm mỗ tiến cử Hứa Thiếu Cường! Việc này nên để tôi và Từ đà chủ hai bên cùng nhau giải quyết.” Lâm Tuyết Tùng nói.
Lý Hà Đồ nói: “Lời này cũng có đạo lý, Tề đà chủ cậu thấy thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được đấy, tôi không có ý kiến gì hết.”
Lâm Tuyết Tùng lại nói: “Tôi và Tề đà chủ đều là người có thân phận, một người là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải, một người là trưởng lão của tổng bộ, nếu vung tay đánh nhau thì khó tránh khỏi quá khó coi.”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Vậy ông muốn sắp xếp như thế nào?”
Lâm Tuyết Tùng nói: “Không bằng để đệ tử của từng người tới quyết đấu đi, Tề đà chủ cảm thấy như nào? Cứ như vậy hai người chúng ta vừa không mất thể diện, hai bên cũng sẽ không bị thương tổn hoà khí!”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi nao nao, hai mắt hơi nhướng lên.
Hắn còn chưa kịp nói câu nào thì cái cô mãng phu Dương Quan Quan này đã đứng ra nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn hoảng sợ, Dương Quan Quan mới chỉ học võ mấy tháng với hắn mà thôi, đối phó với người bình thường thì dư dả nhưng nếu phân cao thấp với cao thủ chân chính thì vẫn là quá sức.
Chỉ là hắn nghĩ nghĩ lại, thôi thì cứ chơi đi vậy.
Lâm Tuyết Tùng nói: “Thiên Dương, con lên đi.”
“Ông nội!” Từ trong đám người bước ra một người thanh niên trẻ tuổi vẫn luôn không nói lời nào, anh ta là cháu nội của Lâm Tuyết Tùng, tên là Lâm Thiên Dương.
Tề Đẳng Nhàn gọi Dương Quan Quan lại gần, dặn dò cô ta: “Người Lâm gia am hiểu công phu Hình Long Trảo, Hình Long luyện thần, chú ý tới khí thế nên đấu pháp nhất định sẽ rất hung dữ.”
“Cô theo tôi học võ lâu như vậy, tôi mới chỉ dạy cô hình ý cũng là một đòn đánh cường ngạnh, nếu như lấy cứng chọi cứng mà nói thì chỉ sợ sẽ không bằng Lâm Thiên Dương đã luyện lâu năm.”
“Tôi truyền cho cô “Chiến thuật thực chiến” cũng không phải để lấy yếu thắng mạnh, mà chủ yếu là để cho cô mang về suy ngẫm nó cho thật kỹ.”
Dương Quan Quan cực kỳ nghiêm túc gật đầu, trong mắt bộc phát ra ý chí chiến đấu kinh người!
Nếu học võ mà không cần thực chiến thì có gì đáng để học sao?
Trước kia cô ta có bao nhiêu nhút nhát tự ti thì hiện tại lại có bấy nhiêu tự tin hào phóng, cô chỉ nghĩ muốn dùng nắm đấm của mình tự mình mở ra được một con đường sống, tiếp tục dũng cảm mà bước, hoàn toàn tạm biệt chính mình vô tri vô lực của ngày trước.
“Tề tổng, cái này…. Cậu để cho một cô gái đứng ra quyết đấu có chút không ổn cho lắm thì phải?” Mã Hồng Tuấn không nhịn được tâm hoảng ý loạn nói.
“Nếu ông không đồng ý thì tôi đây cũng mặc kệ vậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Mã Hồng Tuấn không còn gì để nói, trong lòng lại âm thầm căng thẳng lên, một cô gái nhỏ nhắn như vậy sao có thể đánh bại được Lâm Thiên Dương cao lớn thô kệch kia đây?
Da kiều thịt nộn chỉ sợ bị Lâm Thiên Dương dùng tay đánh một cái là có thể khiến xương cốt bị bẻ gãy!
Lâm Thiên Dương thấy là một cô gái đi ra thì cũng thêm vài phần khinh miệt nói: “Ánh mắt của Tề đà chủ thiển cận thật đấy, vậy mà dám thu một cô gái làm đồ đệ, đợi một chốc nữa tôi cũng sẽ không vì vậy mà hạ thủ đâu!”
Dương Quan Quan trấn định tự nhiên bước tới, tâm thái của cô sau khi trải qua rất nhiều trận đòn đập của cảnh ngục ở nhà tù U Đô đã sớm cứng rắn như sắt thép.
Lâm Thiên Dương này so sánh với những đại lão đó thì khí chất một chút cũng không doạ người, thậm chí còn khiến cô ta cảm thấy ôn nhu giống như mèo nhỏ vậy.
“Tôi cũng chỉ mới luyện quyền được mấy tháng mà thôi, một lát nữa mà anh thua ở trong tay tôi thì mới gọi là mất mặt.” Dương Quan Quan nhàn nhạt nói: “Tốt nhất là anh nên thu hồi sự khinh miệt của mình lại rồi đánh với tôi một trận thật tốt.”
Mã Hồng Tuấn vừa nghe thấy Dương Quan Quan bảo mới luyện quyền được mấy tháng thì trong thâm tâm đã nguội lạnh hơn phân nửa.
Nhưng ông ta lại không biết, Dương Quan Quan chính là một kỳ tài luyện võ mà đến Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được phải khen ngợi, thậm chí hắn còn chưa từng gặp qua người nào có được thiên phú xuất sắc hơn Dương Quan Quan cả.
Loại đồ vật như thiên phú này là sinh ra đã có sẵn, là thứ mà nỗ lực sau đó có nhiều hay ít cũng không thể nào bù đắp được.
Đương nhiên là Dương Quan Quan cũng rất cố gắng, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ luyện, thậm chí một số lúc đang đi làm cũng sẽ bỏ ghế ra không ngồi mà đứng tấn cả một ngày.
Lý Hà Đồ đạm mạc nói: “Một khi đã như vậy thì chúng ta hãy bắt đầu trận chiến định chức đà chủ chi nhánh Long Môn ở Đông Hải thôi!”
Trong lòng ông ta cũng rất bực Tề Đẳng Nhàn, vậy mà dám đồng ý với yêu cầu như vậy của Lâm Tuyết Tùng, nếu như Dương Quan Quan mà thua thì chức vị đà chủ kia sẽ về tay của Hứa Thiếu Cường mất!
Ông ta đường đường là tổng hội trưởng tới đây chỉ vì để chống lưng cho Mã Hồng Tuấn còn chưa kịp làm gì cả, một khi việc này truyền ra ngoài thì uy tín của ông ta sẽ phải chịu đả kích rất lớn.
Biện pháp ổn thỏa nhất chính là trực tiếp để Tề Đẳng Nhàn xé rách mặt với Lâm Tuyết Tùng, đánh lão già này tới mức răng rơi đầy đất là được rồi, sao còn phải hoa hoè loè loẹt như thế này làm gì?
Chương 567: Chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải
Nhìn thấy đám người Mã Hồng Tuấn bước vào bàn, hội viên Long Môn đang ngồi đều ồ lên!
Từ Dương là người đầu tiên đứng dậy giận dữ hét: “Mã Hồng Tuấn, rắp tâm của ông ra sao, vậy mà dám mời người giết chết cha tôi tới tham dự đại hội của chi nhánh?!”
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt quét Từ Dương một cái, nhàn nhạt nói: “Cha anh thông đồng với địch bán nước, bán đứng lợi ích quốc gia, nguy hại tới an toàn của quốc gia, tôi diệt trừ ông ta là chuyện nên làm, có sai trái gì sao?”
Từ Dương cắn răng nói: “Chỉ hươu nói ngựa, đổi trắng thay đen, chuyện có phải như vậy hay không thì trong lòng cậu không rõ sao?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Đây không phải cũng là học được từ mấy người hay sao?”
Từ Dương hận không thể xách đao đi lên chém chết tên giết cha anh ta Tề Đẳng Nhàn này, nhưng anh ta lại không có cái dũng khí đấy, dù sao thì thực lực của đối phương anh ta cũng biết rất rõ ràng.
Ở đây hôm nay cũng có một vị phó đà chủ khác, người này tên là Hứa Thiếu Cường, chính là người cạnh tranh lớn nhất với Mã Hồng Tuấn.
Dương Quan Quan đứng ở bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt bễ nghễ đảo qua một đám hội viên Long Môn đang ngồi, trong ánh mắt chỉ có tính xâm lược chứ không có bất luận co rúm gì.
“Nếu mấy người khó chịu thì có thể đuổi tôi đi mà.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
Sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, cảm thấy hắn có chút quá mức kiêu ngạo.
Hứa Thiếu Cường đứng dậy, lạnh lùng nói: “Họ Tề kia, cậu đừng có mà kiêu ngạo quá mức, chi nhánh của Long Môn cũng không phải là nơi cậu muốn làm gì thì làm đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không để ý đến mà trực tiếp ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi tới chỉ vì một việc, đó chính là ủng hộ việc Mã Hồng Tuấn bước lên chức vị tân chủ nhân của chi nhánh Long Môn này, ai tán thành, ai phản đối?!”
Mọi người nghe xong thì ồ lên rồi lập tức phẫn nộ, cảm thấy như mình đang chịu nhục nhã vậy.
“Cậu nói ủng hộ Mã Hồng Tuấn thượng vị thì ông ta nhất định phải thượng vị sao? Có phải là cậu quá đề cao bản thân mình, cảm thấy chi nhánh Long Môn chúng tôi đều phải nghe theo cậu hay không?” Hứa Thiếu Cường ung dung thong thả hỏi.
“Mọi người chúng ta đều phản đối.”
“Không tồi, đúng là cậu là hung thủ giết chết Từ đà chủ, chúng ta không có khả năng không để ý tới cậu được.”
“Mã Hồng Tuấn cái tên thương thiên hại lý nhà ông, hắn đã giết chết đà chủ rồi, ông còn thông đồng làm bậy với hắn, đúng là đồ trơ trẽn không biết xấu hổ!”
Mọi người đều ồn ào một trận đứng ở mặt đối lập, sôi nổi phản đối.
Mã Hồng Tuấn lại đạm nhiên nói: “Từ đà chủ nguy hại tới lợi ích của quốc gia, ảnh hưởng tới đoàn kết của dân tộc ta, nên đền tội! Tề tổng thân minh đại nghĩa, chính khí lẫm nhiên, vì cái gì tôi không thể làm bạn được với cậu ấy?”
Từ Dương nói: “Ông không cần phải ở chỗ này tranh cãi vô ích, mọi người bỏ phiếu theo đầu người là được, chúng ta nhất định phải đá cái tên bại hoại Mã Hồng Tuấn này ra khỏi chi nhánh của Long Môn chúng ta!”
“Tôi là người đầu tiên tán thành!” Hứa Thiếu Cường lập tức gật đầu nói.
“Chúng ta đều tán thành!”
Một đám người cũng theo đó đánh trống reo hò, sôi nổi tán thành đề nghị này của Từ Dương.
Từ Dương nói: “Cái gọi là đắc đạo giả giúp đỡ nhiều, thất đạo giả quả trợ! Mã Hồng Tuấn, ông thông đồng làm bậy với hung thủ giết chết cha của tôi, trong mắt mọi người sẽ không dung nổi hạt cát là ông này.”
Mã Hồng Tuấn không nghĩ tới thanh âm phản đối lại kịch liệt như thế thì hơi nhíu mày, có chút nghi ngờ bản thân mình để Tề Đẳng Nhàn ra mặt chống lưng cho mình có phải là một quyết định chính xác hay không.
Tề Đẳng Nhàn vì con trai của Duy Kim Na nên dưới sự giận dữ đã bắn chết Từ An, chuyện này khiến cho tất cả hội viên Long Môn ở tỉnh Đông Hải đều rất phẫn uất.
Chẳng qua phía chính phủ đứng ra tỏ thái độ, nói là Chekhov là tội phạm quốc tế bị truy nã, lại là gián điệp của Tuyết quốc, Từ An ở chung một chỗ với hắn ta có ý đồ gây rối cho quốc gia.
Mà thực tế thì mọi người đều biết Từ An tìm tới Chekhov chỉ vì muốn hung hăng dằn mặt Tề Đẳng Nhàn một phen, nào đâu có biết thế cục lại chuyển hoá nhanh như vậy, chỉ chớp mắt một cái Chekhov đã biến thành tội phạm bị truy nã ở Tuyết quốc, lại còn liên lụy tới lợi ích của quốc gia nữa.
Từ An bị Tề Đẳng Nhàn tóm chặt lấy điểm này trực tiếp giết chết, bọn họ ngay cả báo thù cũng không dám làm, dù sao thì đó cũng là biểu đạt cho việc đối đầu với toàn bộ một quốc gia.
“Long Môn ở Đông Hải muốn tuyển ra đà chủ tân nhiệm, mấy người đương nhiên có thể bỏ phiếu theo đầu người để quyết định, nhưng quyết định cuối cùng ra sao vẫn là do tổng bộ Long Môn quyết định.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
“Hơn nữa, Mã Hồng Tuấn không phải là người mấy người muốn đuổi đi là có thể đuổi đi, bởi vì tôi ở chỗ này hôm nay chính là để chống lưng cho ông ta.”
“Mấy người muốn đuổi người chính là đối nghịch với tôi!”
Từ Dương cười khẩy nói: “Mày thì là cái thá gì? Cũng xứng nhúng tay vào nội vụ trong Long Môn của chúng tao!”
Tề Đẳng Nhàn lôi ngọc trụy từ trong ngực của mình ra, đáp lên trên mặt bàn rồi lạnh giọng nói: “Môn quy của Long Môn, dĩ hạ phạm thượng đánh mười lăm gậy!”
Mọi người nghe thấy lời này thì đều cười nhạo.
“Ha ha ha ha, thật là buồn cười chết mất, lại còn dĩ hạ phạm thượng nữa chứ, hay là cậu lại muốn nói bản thân mình chính là người của tổng bộ?”
“Tôi chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy, dám chạy tới Long Môn chúng ta giả danh lừa bịp!”
“Họ Tề kia, mặc dù cậu rất lợi hại nhưng Long Môn chúng tôi cũng không phải ăn chay, mọi người cùng nhau sóng vai chiến đấu thì chưa chắc cậu đã có thể thắng được đâu!”
Tề Đẳng Nhàn lại đẩy đẩy ngọc trụy về phía trước thêm một chút: “Nhìn cho rõ vào một chút.”
“Thượng Hải?!”
Hứa Thiếu Cường nhìn thấy hai chữ khắc trên ngọc trụy thì đồng tử co rút kịch liệt, đầy mặt không thể tin tưởng, căn bản không thể nào tin được vào hai mắt của mình.
Đây là tín vật của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải, chỉ có đà chủ mới có thể nắm giữ, đồ vật trân quý như vậy sao có thể ở trong tay của Tề Đẳng Nhàn được?
“Sao có thể, đà chủ chi nhánh Thượng Hải Văn Dũng Phu chết ở trong tay cậu, cậu và bọn họ kết oán huyết hải thâm thù, sao họ có thể chấp nhận để cậu trở thành đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải được?” Hứa Thiếu Cường vô cùng khiếp sợ nói.
Văn Dũng Phu bị cá sấu giết chết ở Trung Hải nhưng đối với bên ngoài thì đa số mọi người đều tin là do Tề Đẳng Nhàn giết chết, lan truyền tới mức ồn ào huyên náo.
Từ Dương cười lạnh nói: “Cái này thì đơn giản, chẳng qua là sau khi hắn giết chết người ta rồi từ trên người Văn lão đà chủ cướp được, vốn dĩ không phải là thật!”
Hứa Thiếu Cường gật gật đầu nói: “Cũng không sai, họ Tề kia, cậu đừng có mà ở đây cáo mượn oai hùm nữa!”
Tề Đẳng Nhàn lành lạnh nói: “Tôi cầm ngọc truỵ này tức là có hiệu lệnh của Long Môn ở Thượng Hải, mấy người ở đây dĩ hạ phạm thượng luôn luôn nghi ngờ, đây là muốn châm ngòi ly gián tình đoàn kết của Long Môn chúng ta sao?”
“Ngọc trụy này là do tổng bộ phát xuống, mấy người nghi ngờ tôi, chẳng lẽ là không để hội trưởng vào trong mắt sao?”
“Chi nhánh Long Môn ở Đông Hải đã cuồng vọng tự đại đến mức không thèm nghe theo mệnh lệnh từ tổng bộ luôn rồi sao?”
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn giơ một ngón tay lên chỉ chỉ Từ Dương, nói: “Dương Quan Quan, mau hành hình, chấp hành gia pháp của Long Môn!”
“Được!”
Dương Quan Quan không nói hai lời đột nhiên bước lên một bước nhằm vào Từ Dương.
Một loạt các từ ngữ tàn nhẫn của Tề Đẳng Nhàn thành công chấn nhiếp hội viên của Long Môn, nên lúc Dương Quan Quan động thủ thì không dám có một ai dám ra tay ngăn cản tương trợ.
“Mày dám!” Từ Dương kêu to, cũng không thèm để vào mắt người phụ nữ động thủ với chính mình này, dù sao trong lòng anh ta cũng chẳng sợ lắm.
Anh ta múa may nắm đấm muốn trực tiếp đánh ngã Dương Quan Quan nằm bẹp dưới mặt đất, chỉ là sau khi nắm tay được chém ra lại bị Dương Quan Quan dùng hổ hình trảo công nhấn xuống một cái, ngay sau đó lập tức bị đối phương đá thẳng một cước vào trước ngực.
Chỉ thấy Dương Quan Quan đông tay phải một cái, nhẹ nhàng hạ xuống trực tiếp dừng ở trên bụng của Từ Dương.
Từ Dương oa một tiếng hét thảm, từ trong miệng phun ra dịch dạ dày, cả người mềm oặt ngã xuống mặt đất.
Dương Quan Quan cười lạnh, tay trái hung hăng vỗ một chưởng xuống mặt bàn, trầm đục phịch một tiếng, mặt bàn vỡ vụn thành nhiều mảnh, cô rút từ trong đống gỗ vụn ra một cây gậy gỗ dài hơn một khối trực tiếp quất xuống sau lưng Từ Dương!
“A!”
Sau lưng Từ Dương bị ăn đòn hiểm lại hét thảm lên một tiếng, trong miệng lập tức phun ra máu tươi.
Dương Quan Quan không lưu thủ chút nào, tay cầm gậy gỗ đánh liên tục, bang bang bạch bạch liên tiếp đánh đủ mười lăm gậy, không thừa không thiếu.
Chương 568 Trưởng lão tổng bộ
Chương 568: Trưởng lão tổng bộ
Trước mắt bao nhiêu người bị Dương Quan Quan đánh mười lăm gậy, phía sau lưng bị đánh tới mức da tróc thịt bong, hơi thở cả người đều thoi thóp.
Từ Dương phun ra một búng máu cuối cùng, suy yếu nói: “Tề Đẳng Nhàn, mày sẽ không được chết tử tế….”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong chỉ đào đào lỗ tai rồi nói: “Hiện tại còn có ai cảm thấy tôi không có đủ tư cách để nói chuyện hay không?”
Hứa Thiếu Cường đen mặt nói: “Cho dù cậu có là đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải đi nữa, lời nói có uy quyền nhất định thì cũng không thể nhúng tay vào cuộc bầu cử tân đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Đông Hải chúng tôi được!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, lời nói này ngược lại cũng không sai, thân phận của hắn là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải, địa vị so với bất cứ ai ở đây cũng cao hơn, Từ Dương vừa mới rồi dùng lời nói thô tục mắng hắn bị hắn tóm lấy nhược điểm đánh cho một trận cũng không phải là xấu.
“Chúng tôi muốn trục xuất Mã Hồng Tuấn ra khỏi chi nhánh, cho dù cậu có đại diện Long Môn ở Thượng Hải lên tiếng thì cũng chỉ có thể giữ lại làm ý kiến!” Hứa Thiếu Cường cao giọng nói.
Anh ta dần dần nắm giữ quyền lên tiếng, gắt gao bám chặt vào tin tức Tề Đẳng Nhàn chỉ là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải để nói chuyện.
Đông đảo hội viên Long Môn có mặt ở hiện trường cũng âm thầm gật đầu.
Lúc này bọn họ cũng đã rõ ràng, sau khi Từ An bị giết thì vì sao tổng bộ lại không tới tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, hoá ra là vì Tề Đẳng Nhàn đã sớm gia nhập Long Môn, hơn nữa còn là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải.
Hôm nay chỉ cần có thể đá được Mã Hồng Tuấn ra ngoài là có thể tính rằng bọn họ đã thắng!
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu nói: “Tôi nói ủng hộ Mã Hồng Tuấn thượng vị cũng không đơn giản chỉ là ý của một mình tôi, đồng thời cũng là ý của tổng bộ Long Môn!”
Hứa Thiếu Cường cười lạnh nói: “Không phải là cậu lại định móc luôn cả ngọc trụy của hội trưởng ra đấy chứ? Nếu cậu có thể có được nó thì chúng tôi đây sẽ lập tức nhận!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái này hả, vậy thì thật sự đúng là không có.”
“Không có thì cậu còn nói cái gì? Chỉ bằng một câu vu khống của cậu mà chúng tôi đây phải tin rằng đó là ý của tổng bộ sao?” Hứa Thiếu Cường khinh thường đầy mặt.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: “Tôi chỉ không có ngọc trụy của hội trưởng thôi mà, nhưng tôi gọi tổng hội trưởng Lý Hà Đồ của mấy người tới đó thôi.”
“Ha ha ha ha, tổng hội trưởng Lý Hà Đồ từ trước tới nay vẫn luôn chỉ ở trong nhà không màng tới thế sự, cậu bảo cậu tìm ông ấy tới?”
“Tôi thật sự muốn nhìn thử xem Lý Hà Đồ cậu tìm tới hiện giờ người đang ở nơi nào!”
Cũng ngay lúc này, ở cửa xuất hiện một lão nhân gần bảy mươi tuổi mặc một thân đường trang màu bạch nguyệt, dáng người gầy nhưng rắn chắc, tinh thần quắc thước, đi đường vẫn còn rất uy vũ sinh phong.
Dương Quan Quan sai khi nhìn thấy lão nhân này thi trong lòng lập tức nổi lên cảnh giác, lập tức phán đoán được lão nhân này chính là một cao thủ cực kỳ lợi hại!
Hứa Thiếu Cường nhìn thấy lão nhân tới thì thần sắc trên mặt cuối cùng cũng thả lỏng, hơi hơi chắp tay trầm giọng nói: “Lâm trưởng lão, ngài đã tới!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu liếc nhìn Lâm trưởng lão thì hơi nhướng lông mi lên, lão đầu này là người Lâm gia ở Đế Đô, là người một nhà với cái tên Lâm Từ Long lần trước tới sư đoàn 81 tìm hắn gây phiền toái.
Lâm Tuyết Tùng, người của Lâm gia ở Đế Đô, đồng thời cũng là một trưởng lão trong tổng bộ của Long Môn, xứng đáng với danh quyền cao chức trọng!
“Khó trách cái tên Hứa Thiếu Cường này nói chuyện ngông nghênh như vậy, hoá ra là sau lưng tìm được người chống lưng cho.” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn mang theo ý cười nhưng trong nội tâm lại sát ý quay cuồng.
Lúc trước cha hắn Tề Bất Ngữ bị Triệu gia ép buộc, Lâm gia này lại nhảy vào một chân góp vui, toàn lực ủng hộ Triệu gia đuổi tận giết tuyệt hai cha con bọn họ.
Cuối cùng vẫn là do Tề lão gia tử đứng ra nói chuyện, thỏa hiệp một phen để Triệu gia buông tha cha con hai người bọn họ, lúc này xong mới trục xuất khỏi Đế Đô.
Lại nói Lâm gia với Tề gia cũng là quan hệ họ hàng nhưng lúc ấy lại theo sau làm chó cho Triệu gia khiến cho Tề Đẳng Nhàn có thể nói là khắc sâu trong ký ức.
Lần trước đánh bò một tên Lâm Từ Long, lần này tới một người có tư lịch càng già hơn, thật đúng là có ý nghĩa mà!
“Khó trách Lý Hà Đồ và Phó Phong Vân muốn mình gia nhập vào Long Môn như vậy, xem ra bên trong Long Môn này khuynh hướng theo phe phái của Triệu gia thật đúng là không ít.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm cười lạnh.
Quyền lực cường đại chưa bao giờ thiếu người phụ thuộc vào và những người nịnh hót.
Cho nên đám người Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long ở một số thời điểm khó tránh khỏi có chút cô đơn lẻ bóng, tựa ngược dòng mà lên.
Chỉ là việc chính nghĩa luôn luôn phải làm, nếu không thể phản kháng được cường quyền thì đế quốc đã sớm thiên thu vạn đại rồi.
“Lâm trưởng lão, mong ngài làm chủ cho chi nhánh Long Môn ở Đông Hải chúng tôi!” Từ Dương gian nan mở miệng nói.
Lâm Tuyết Tùng một bên đi tới trước một bên nhàn nhạt nói: “Người trẻ tuổi, tôi muốn hỏi xem cậu dựa vào đâu mà nói cậu mời được tổng hội trưởng Lý Hà Đồ, hiện giờ người đang ở đâu? Mau gọi ra đây cho tôi xem thử!”
“Hay là nói cậu chỉ ở đây khoác da hổ làm cờ? Dùng thanh danh của tổng bộ giả danh lừa bịp?”
“Tín vật của đà chủ chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải có phải cũng là do cậu lừa tới hay không?”
Ông ta đạp mạnh xuống nền nhà một cái, thân thể đột nhiên chấn động, bùm một tiếng vang lớn khiến toàn bộ biệt thự tựa như phải run lên ba cái.
Dương Quan Quan không nhịn được trầm giọng nói: “Thật là mạnh!”
Quả nhiên y như sở đoán của cô ta, Lâm Tuyết Tùng là một đại cao thủ cực kỳ lợi hại.
Tề Đẳng Nhàn lại vẫn lười biếng ngồi ở trên ghế như cũ nói: “Ông hỏi thì tôi phải trả lời hả? Với tôi mà nói thì ông được tính là cái thá gì?”
“Lớn mật, ngay cả cậu có là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải đi nữa thì cũng không nên nói chuyện như vậy với trưởng lão của tổng bộ! Dĩ hạ phạm thượng đánh mười lăm gậy!” Từ Dương quỳ rạp trên mặt đất giống như tinh thần có chút tỉnh táo, rống to một câu, cả người đều phấn khởi lên.
Anh ta tựa như thấy được viễn cảnh một màn mười lăm gậy rơi xuống trên người của Tề Đẳng Nhàn, đánh đến mức da tróc thịt bong.
Lâm Tuyết Tùng cũng sắc mặt lãnh khốc nói: “Tôi thì là cái thá gì sao? Đã rất nhiều năm rồi không có ai dám nói với tôi như vậy đâu!”
Tề Đẳng Nhàn đạm nhiên nói: “Chẳng qua chỉ là một con chó của Triệu gia mà thôi, có cái gì mà đắc ý? Tôi chỉ sợ xương cốt của ông quá giòn, không chịu nổi được đòn đánh của tôi.”
“Tề Đẳng Nhàn cậu khoác da hổ làm cờ đủ chưa hả, vốn dĩ là không hề có Lý tổng hội trưởng ủng hộ gì hết, chẳng qua chỉ là cậu ở nơi này ăn nói bừa bãi mà thôi!” Hứa Thiếu Cường hùng hổ doạ người nói.
“Thậm chí ngay cả tín vật của Long Môn ở Thượng Hải của cậu cũng là thông qua con đường không chính đáng có được!”
“Có đúng hay không?!”
Lâm Tuyết Tùng nói: “Tôi chưa từng nghe thấy tin tức nào đề cập tới việc gần đây tổng hội trưởng Lý Hà Đồ muốn ra ngoài, càng chưa từng nghe ai nói tân đà chủ chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải là hắn, vậy theo như những lời hắn nói thì hết thảy đều là giả.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ? Lời lão gia hoả ông nói cũng có chút ý tứ đấy, ông bảo là giả thì nó chính là giả sao?”
Lâm Tuyết Tùng nói: “Không sai, tôi nói nó là giả thì đó chính là giả! Nếu cậu đã dám tới chi nhánh của Long Môn chúng ta để giả danh lừa bịp vậy thì cũng đừng có ý nghĩ vẫn còn sống để ra ngoài nữa.”
Lời này của ông ta vừa ra khiến hiện trường lập tức khẩn trương.
Một đám hội viên của Long Môn đều sát ý sôi trào, có trưởng lão bên tổng bộ chống lưng cho bọn họ, bọn họ có thể không cần kiêng kị gì nữa cả.
Sắc mặt của Mã Hồng Tuấn trắng bệch, lạnh giọng quát: “Mấy người thật sự muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa các chi nhánh của Long Môn chúng ta sao?”
“Tôi nói từ giờ trở đi ông đã không còn là người của Long Môn nữa, ai tới cũng không thể giữ được ông!” Lâm Tuyết Tùng đạm nhiên nói.
Hứa Thiếu Cường cao giọng quát: “Mã Hồng Tuấn liên hợp với họ Tề giả danh lừa bịp, phá hư quy củ của Long Môn, tội này đáng chết!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Lão gia hỏa kia, chỉ sợ là Lý Hà Đồ rất không nguyện ý nghe mấy lời đánh rắm này của ông đâu.”
Lâm Tuyết Tùng nói: “Nếu vậy thì mời cậu mời được hội trưởng quản lý cấp cao ra đây, để cho chúng ta nhìn xem.”
“Sao nào, nhiều năm tôi không lộ mặt thôi mà, thanh danh đã không dùng được như vậy hả? Là người hay quỷ cũng dám không để tôi ở trong mắt?”
Thanh âm của Lý Hà Đồ ngay lúc này lại từ bên ngoài truyền tới.
Chương 569 Mới vào giang hồ
Chương 569: Mới vào giang hồ
Lý Hà Đồ xuất hiện khiến Lâm Tuyết Tùng không khỏi cả kinh!
Rốt cuộc từng ấy năm tới nay, Lý Hà Đồ vẫn luôn ru rú ở trong nhà, hiếm khi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Cũng đúng là trong mấy năm gần đây trong Long Môn xuất hiện không ít vấn đề, quyền uy lời nói của Lý Hà Đồ ở tổng bộ càng ngày càng yếu, khống chế đối với chi nhánh ở mọi nơi cũng càng ngày càng lỏng lẻo.
Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn cảm thấy Lý Hà Đồ đang thả dây dài câu cá lớn giống như Trần Ngư vậy, đầu tiên cứ mặc kệ nhóm sói ác tiến vào, sau đó lại đóng cửa đánh chó.
“Tổng hội trưởng!”
Nhóm hội viên ở hiện trường đều sôi nổi đứng dậy khom lưng chào đối với Lý Hà Đồ.
Sắc mặt của Hứa Thiếu Cường nháy mắt trắng bệch, đầy mặt không thể tin được, Tề Đẳng Nhàn vậy mà thật sự gọi được cái vị tổng hội trưởng của Long Môn là Lý Hà Đồ này tới?!
Từ Dương xem cũng ngây người, một câu cũng không thốt ra được.
Lý Hà Đồ chậm rãi đi vào, những nơi ông ta đi qua cũng không ai dám đối diện với ông ta, đây là lực chấn nhiếp cường đại của một vị tổng hội trưởng.
Đáy mắt Lâm Tuyết Tùng xẹt qua một tia u ám, hiển nhiên là cũng không nghĩ tới Lý Hà Đồ nhiều năm chưa từng xuất hiện, hôm nay lại đột nhiên lộ mặt ở chi nhánh Long Môn của Đông Hải.
“Sao nào, Lâm trưởng lão đây là không quen biết tôi sao?” Khi Lý Hà Đồ đi qua bên cạnh Lâm Tuyết Tùng thì nhàn nhạt hỏi một câu.
“Lâm Tuyết Tùng gặp qua tổng hội trưởng!” Lâm Tuyết Tùng vội vàng ôm quyền khom lưng cung cung kính kính.
Ông ta không muốn bị người ta bắt thóp gì mà dĩ hạ phạm thượng sau đó ăn mười mấy gậy lỗ nặng.
“Vậy mà thật sự là tổng hội trưởng của Long Môn chúng ta, tổng hội trưởng từ trước tới nay vẫn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không nghĩ tới Tề tổng có thể mời được ông ấy rời núi, thật không thể tưởng tượng được!” Mã Hồng Tuấn kích động tới mức cả người run rẩy.
Có Lý Hà Đồ đứng ra nói chuyện giúp thì chuyện bản thân mình có thể lên chức tân đà chủ còn không phải chỉ là chuyện hạ bút thành văn sao?
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn đều trở nên cuồng nhiệt hơn hẳn, cảm thấy bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn đúng là sâu không thể tưởng tượng được, bản thân mình về sau nhất định phải ôm cái đùi này cho thật chắc vào, tương lai tiền đồ vô khả lượng!
Lý Hà Đồ bình tĩnh nói: “Để Mã Hồng Tuấn lên làm tân đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Đông Hải là ý của tôi, mọi người có ý kiến gì khác sao?”
Từ Dương cắn chặt răng, đứng dậy ôm quyền nói: “Tổng hội trưởng, không phải tôi có ý nghi ngờ quyết định của ngài, mà là Mã Hồng Tuấn thật sự không thích hợp!”
Lâm Tuyết Tùng cũng nói: “Tổng hội trưởng, Long Môn không phải là cái chợ đại hạ giá, ý kiến của mọi người cũng rất quan trọng.”
Ở trước mặt vị tổng hội trưởng Lý Hà Đồ này, ông ta không thể nào cường ngạnh nổi một chốc.
Hứa Thiếu Cường cũng trầm giọng nói: “Nếu tổng hội trưởng muốn để cho Mã Hồng Tuấn lên nhậm chức tân đà chủ này thì cũng phải để cho tại hạ thua tâm phục khẩu phục trước đã, nếu không cho dù ông ta có thật sự lên làm tân đà chủ đi nữa thì chi nhánh chúng ta cũng không đồng lòng được, khó làm nên việc tốt!”
Lý Hà Đồ như suy tư gì đó mà nhìn Hứa Thiếu Cường rồi nói: “Những lời này của cậu cũng rất có đạo lý, vậy cậu nói thử xem, như thế nào mới có thể khiến cậu thua tâm phục khẩu phục?”
“Cứ ấn theo quy củ của giang hồ là được!” Lâm Tuyết Tùng ở một bên mở miệng nói.
Lý Hà Đồ nói: “Ồ? Quy củ như thế nào.”
“Tề đà chủ tiến cử Mã Hồng Tuấn, Lâm mỗ tiến cử Hứa Thiếu Cường! Việc này nên để tôi và Từ đà chủ hai bên cùng nhau giải quyết.” Lâm Tuyết Tùng nói.
Lý Hà Đồ nói: “Lời này cũng có đạo lý, Tề đà chủ cậu thấy thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được đấy, tôi không có ý kiến gì hết.”
Lâm Tuyết Tùng lại nói: “Tôi và Tề đà chủ đều là người có thân phận, một người là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải, một người là trưởng lão của tổng bộ, nếu vung tay đánh nhau thì khó tránh khỏi quá khó coi.”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Vậy ông muốn sắp xếp như thế nào?”
Lâm Tuyết Tùng nói: “Không bằng để đệ tử của từng người tới quyết đấu đi, Tề đà chủ cảm thấy như nào? Cứ như vậy hai người chúng ta vừa không mất thể diện, hai bên cũng sẽ không bị thương tổn hoà khí!”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi nao nao, hai mắt hơi nhướng lên.
Hắn còn chưa kịp nói câu nào thì cái cô mãng phu Dương Quan Quan này đã đứng ra nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn hoảng sợ, Dương Quan Quan mới chỉ học võ mấy tháng với hắn mà thôi, đối phó với người bình thường thì dư dả nhưng nếu phân cao thấp với cao thủ chân chính thì vẫn là quá sức.
Chỉ là hắn nghĩ nghĩ lại, thôi thì cứ chơi đi vậy.
Lâm Tuyết Tùng nói: “Thiên Dương, con lên đi.”
“Ông nội!” Từ trong đám người bước ra một người thanh niên trẻ tuổi vẫn luôn không nói lời nào, anh ta là cháu nội của Lâm Tuyết Tùng, tên là Lâm Thiên Dương.
Tề Đẳng Nhàn gọi Dương Quan Quan lại gần, dặn dò cô ta: “Người Lâm gia am hiểu công phu Hình Long Trảo, Hình Long luyện thần, chú ý tới khí thế nên đấu pháp nhất định sẽ rất hung dữ.”
“Cô theo tôi học võ lâu như vậy, tôi mới chỉ dạy cô hình ý cũng là một đòn đánh cường ngạnh, nếu như lấy cứng chọi cứng mà nói thì chỉ sợ sẽ không bằng Lâm Thiên Dương đã luyện lâu năm.”
“Tôi truyền cho cô “Chiến thuật thực chiến” cũng không phải để lấy yếu thắng mạnh, mà chủ yếu là để cho cô mang về suy ngẫm nó cho thật kỹ.”
Dương Quan Quan cực kỳ nghiêm túc gật đầu, trong mắt bộc phát ra ý chí chiến đấu kinh người!
Nếu học võ mà không cần thực chiến thì có gì đáng để học sao?
Trước kia cô ta có bao nhiêu nhút nhát tự ti thì hiện tại lại có bấy nhiêu tự tin hào phóng, cô chỉ nghĩ muốn dùng nắm đấm của mình tự mình mở ra được một con đường sống, tiếp tục dũng cảm mà bước, hoàn toàn tạm biệt chính mình vô tri vô lực của ngày trước.
“Tề tổng, cái này…. Cậu để cho một cô gái đứng ra quyết đấu có chút không ổn cho lắm thì phải?” Mã Hồng Tuấn không nhịn được tâm hoảng ý loạn nói.
“Nếu ông không đồng ý thì tôi đây cũng mặc kệ vậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Mã Hồng Tuấn không còn gì để nói, trong lòng lại âm thầm căng thẳng lên, một cô gái nhỏ nhắn như vậy sao có thể đánh bại được Lâm Thiên Dương cao lớn thô kệch kia đây?
Da kiều thịt nộn chỉ sợ bị Lâm Thiên Dương dùng tay đánh một cái là có thể khiến xương cốt bị bẻ gãy!
Lâm Thiên Dương thấy là một cô gái đi ra thì cũng thêm vài phần khinh miệt nói: “Ánh mắt của Tề đà chủ thiển cận thật đấy, vậy mà dám thu một cô gái làm đồ đệ, đợi một chốc nữa tôi cũng sẽ không vì vậy mà hạ thủ đâu!”
Dương Quan Quan trấn định tự nhiên bước tới, tâm thái của cô sau khi trải qua rất nhiều trận đòn đập của cảnh ngục ở nhà tù U Đô đã sớm cứng rắn như sắt thép.
Lâm Thiên Dương này so sánh với những đại lão đó thì khí chất một chút cũng không doạ người, thậm chí còn khiến cô ta cảm thấy ôn nhu giống như mèo nhỏ vậy.
“Tôi cũng chỉ mới luyện quyền được mấy tháng mà thôi, một lát nữa mà anh thua ở trong tay tôi thì mới gọi là mất mặt.” Dương Quan Quan nhàn nhạt nói: “Tốt nhất là anh nên thu hồi sự khinh miệt của mình lại rồi đánh với tôi một trận thật tốt.”
Mã Hồng Tuấn vừa nghe thấy Dương Quan Quan bảo mới luyện quyền được mấy tháng thì trong thâm tâm đã nguội lạnh hơn phân nửa.
Nhưng ông ta lại không biết, Dương Quan Quan chính là một kỳ tài luyện võ mà đến Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được phải khen ngợi, thậm chí hắn còn chưa từng gặp qua người nào có được thiên phú xuất sắc hơn Dương Quan Quan cả.
Loại đồ vật như thiên phú này là sinh ra đã có sẵn, là thứ mà nỗ lực sau đó có nhiều hay ít cũng không thể nào bù đắp được.
Đương nhiên là Dương Quan Quan cũng rất cố gắng, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ luyện, thậm chí một số lúc đang đi làm cũng sẽ bỏ ghế ra không ngồi mà đứng tấn cả một ngày.
Lý Hà Đồ đạm mạc nói: “Một khi đã như vậy thì chúng ta hãy bắt đầu trận chiến định chức đà chủ chi nhánh Long Môn ở Đông Hải thôi!”
Trong lòng ông ta cũng rất bực Tề Đẳng Nhàn, vậy mà dám đồng ý với yêu cầu như vậy của Lâm Tuyết Tùng, nếu như Dương Quan Quan mà thua thì chức vị đà chủ kia sẽ về tay của Hứa Thiếu Cường mất!
Ông ta đường đường là tổng hội trưởng tới đây chỉ vì để chống lưng cho Mã Hồng Tuấn còn chưa kịp làm gì cả, một khi việc này truyền ra ngoài thì uy tín của ông ta sẽ phải chịu đả kích rất lớn.
Biện pháp ổn thỏa nhất chính là trực tiếp để Tề Đẳng Nhàn xé rách mặt với Lâm Tuyết Tùng, đánh lão già này tới mức răng rơi đầy đất là được rồi, sao còn phải hoa hoè loè loẹt như thế này làm gì?
Bình luận facebook