-
Chương 646-650
Chương 646 Thiên Hành Kiện
Chương 646: Thiên Hành Kiện
Tề Đẳng Nhàn mở một buổi hội nghị trong nội bộ của tập đoàn Gukoo, nội dung của hội nghị chủ yếu là được giao cho thư ký Dương Quan Quan chủ trì.
Tuy Từ Ngạo Tuyết đã từng nói rằng năng lực kinh doanh của Dương Quan Quan rất có vấn đề nhưng năng lực làm việc của cô ta quả thực là không tệ, thậm chí còn là ngược lại mới đúng, Tề Đẳng Nhàn hiểu rất rõ điều đó.
Sau khi buổi hội nghị kết thúc, Tề Đẳng Nhàn thông qua điện thoại để kể lại tình hình trước mắt cho Hướng Đông Tinh.
Dạo gần đây tâm trạng của Hướng Đông Tinh cũng không phải là quá tốt, cô ta chỉ lạnh lùng trả lời hắn vài câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ hơn phân nửa là do việc A Phúc bị bệnh liệt giường cũng nên, thật không biết nếu như cô ta biết về chân tướng thực sự thì cô ta sẽ có suy nghĩ như thế nào…
Cuộc điện thoại với Hướng Đông Tinh vừa mới kết thúc thì Tề Đẳng Nhàn lại nhận được một cuộc điện thoại mới từ phía Ngọc Tiểu Long.
“Anh đã xử lý chuyện tập đoàn xong chưa vậy, chắc là bây giờ anh cũng làm màu đủ rồi chứ gì? Có phải anh nên đi tham gia cuộc thi khảo sát rồi hay không?” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng hỏi.
“Ê này, cô giám sát tôi đấy à!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà sửng sốt rồi giận dữ nói.
Giọng nói của Ngọc Tiểu Long lạnh lẽo như băng tuyết, cô hỏi lại: “Anh nói cái gì cơ?!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Tôi nói năng có dấu chấm câu đàng hoàng đó nha, cô đừng hiểu lầm lời tôi vừa nói được không vậy?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Anh mau giải quyết vấn đề thi khảo sát đi, đừng lãng phí thời gian thêm một giây một phút nào nữa. Phía bên tôi thời gian đang rất gấp gáp, tôi không biết bao giờ bọn họ sẽ đưa Trần Liệt đi, chúng ta cần phải chuẩn bị để hành động bất cứ lúc nào!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Được rồi được rồi được rồi, bây giờ cô hãy cho Long Á Nam tới đón tôi đi, tôi sẽ đi ngay lập tức, được chưa?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Anh ở tập đoàn mà đợi đi.”
Tề Đẳng Nhàn gọi Dương Quan Quan tới, nói với cô ta: “Tôi sắp tới tham gia cuộc thi khảo sát, cô có muốn đi không?”
“Đương nhiên là tôi muốn đi rồi!” Dương Quan Quan tỏ ra vô cùng hưng phấn, bây giờ cô ta không muốn bỏ qua bất cứ cuộc chiến đặc sắc nào hết.
“Nhưng tôi lại không muốn đưa cô đi theo.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
“Tại sao cơ chứ?!” Dương Quan Quan tỏ vẻ không vui chút nào.
“Bởi vì cô không giữ chữ tín!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Trên đầu Dương Quan Quan hiện ra đầy vạch đen, cô ta không nhịn được mà thở dài: “Đồ EQ thấp!”
Tề Đẳng Nhàn giận dữ nói: “Giữa hai chúng ta thì rốt cuộc ai là người có EQ thấp chứ, trong lòng cô không hiểu rõ à?”
Dương Quan Quan nói: “Tôi mặc kệ, chính anh là người đã đồng ý sẽ cho tôi đi xem anh chiến đấu mà, tôi nhất định phải làm được, anh đừng có trêu chọc tôi nữa.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đâu có gì tốt đẹp đâu, thôi tôi cũng mặc kệ đấy.”
Dương Quan Quan cảm thấy vô cùng tủi thân, cô ta giậm chân xuống sàn một cái: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bộ dạng này của cô ta vô cùng dễ thương, bèn đứng dậy, bước tới gần rồi đưa tay nâng cằm cô ta, nở một nụ cười mà hắn tự cho là cực kỳ quyến rũ: “Rốt cuộc tôi muốn gì, chẳng lẽ trong lòng thư ký Dương còn chưa biết rõ?”
Nếu muốn lấy ví dụ cho việc vẽ hổ thành chó, bắt chước không ra thể thống gì, Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ là người đứng số một.
Hắn suốt ngày tỏ ra mình là một tổng giám đốc bá đạo, chỉ tiếc là chưa bao giờ đạt được tới mức độ đó.
“Đừng có táy máy tay chân, chúng ta thực sự không quen biết gì nhau cả!” Dương Quan Quan vừa đập rớt tay hắn ra khỏi mặt mình vừa hừ lạnh.
Tề Đẳng Nhàn cũng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà dang tay ôm lấy cô ta vào lòng rồi nói: “Nếu hôm nay tôi thành công vượt qua kỳ thi khảo sát thì có phải chúng ta nên ăn một bữa thật ngon, uống chút rượu thật ngon rồi lại tiếp tục ăn mừng không nhỉ?”
Nghe những lời ấy, Dương Quan Quan thầm nghĩ cuối cùng cái tên này cũng biết điều hơn một chút, bèn đáp lời: “Còn phải xem xem anh thể hiện như thế nào đã!”
Nhưng thực ra cứ mỗi lần tiếp xúc gần gũi với Tề Đẳng Nhàn là trái tim cô ta lại rung động, cô ta không biết nên diễn tả cảm giác này ra sao nữa.
Lần này EQ của Tề Đẳng Nhàn lại rất cao, hắn nắm bắt được cảm xúc trong ánh mắt của Dương Quan Quan ngay lập tức, vì vậy nên hắn chầm chậm cúi sát vào cô ta mà không hề do dự.
Dương Quan Quan nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ mọng cũng ngoan ngoãn hé mở.
“Này, lát nữa cô theo tôi tới một nơi đi.” Sau khi tách ra, Tề Đẳng Nhàn hắng giọng một cái rồi nghiêm túc nói vậy.
Dương Quan Quan không thể không lườm hắn một cái, cô ta vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn cho lắm… Đúng là kỳ lạ thật.
Chẳng bao lâu sau là Long Á Nam đã gọi điện thoại tới, cô ta nói cô ta đã tới tập đoàn Gukoo.
Tề Đẳng Nhàn bèn lập tức dẫn Dương Quan Quan xuống tầng.
“Cô ấy phải cùng tôi tới đó, không có vấn đề gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn quay sang hỏi Long Á Nam.
“Nơi đó đâu phải một nơi mà người ngoài có thể tùy tiện ra ngoài?” Long Á Nam nhíu mày đáp lại.
“Vậy thì tôi sẽ không đi đâu, đợi mấy ngày nữa rồi tính sau vậy.” Tề Đẳng Nhàn trở mặt ngay lập tức.
Khóe miệng của Long Á Nam giần giật: “Được rồi được rồi được rồi, vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại tới nơi đó để họ chuẩn bị một tờ giấy thông hành đặc biệt, vậy là được chưa, Tề chuẩn tướng?”
Cô ta gằn giọng nói ba tiếng “Tề chuẩn tướng” thật mạnh, rõ ràng là đang vô cùng bất mãn.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng rất hài lòng với câu trả lời này của cô ta, hắn gật đầu: “Được thôi được thôi, với cô mà nói thì đây chẳng phải một chuyện rất nhỏ sao? Có ai mà không biết cô là chân sai vặt của Ngọc Tiểu Long cơ chứ!”
“Chân sai vặt?!” Khóe miệng của Long Á Nam lại giần giật thêm một lần nữa, nếu không phải cô ta sợ rằng mình không thể đánh lại Tề Đẳng Nhàn thì cô ta đã ra tay rồi.
Cái tên này còn có thể nói ra được lời nào khó nghe hơn nữa hay không vậy?
Long Á Nam gọi một cuộc điện thoại sang cho địa điểm tổ chức, giấy thông hành nhanh chóng được chuẩn bị rồi giao tới tận tay Dương Quan Quan.
Địa điểm tổ chức thi khảo sát là một đạo quán tên Thiên Hành Kiện.
“Thiên Hành Kiện, bậc quân tử không ngừng nỗ lực để vượt lên chính mình.”
“Đạo quán này có một cái tên rất hay đấy…”
Tề Đẳng Nhàn nhìn biển hiệu được treo trước cửa, không nhịn được mà khen ngợi một câu.
Long Á Nam nói: “Ba chữ kia thực ra là do Phó lão đề lên đấy, ý của ông ấy là muốn cổ vũ mọi người không ngừng vượt lên chính mình.”
Lúc nói những lời này, cô ta thậm chí còn cười nhạt.
Không cần nói cũng biết Phó lão đang muốn nhắc tới ai nhỉ?
Tề Đẳng Nhàn chỉ làm như không hề nghe thấy rồi dẫn Dương Quan Quan đi theo Long Á Nam vào trong đạo quán.
“Hơi thở võ học thực sự rất mãnh liệt.” Dương Quan Quan không nhịn được mà nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.
Tề Đẳng Nhàn không thể không quay đầu lại nhìn cô ta, các gia tộc có dòng dõi Nho học sẽ mang theo hơi thở thuộc về Nho học, trên chiến trường đầy máu tanh và khói lửa sẽ mang theo sát khí, còn đạo quán dạy võ thì đương nhiên sẽ có hơi thở võ học rồi!
Dương Quan Quan thực sự đã hiểu được đạo rồi, cô ta đã có cảm ngộ về phương diện này, cũng có thể nói là về phương diện này thì cô ta tiến bộ nhanh hơn cả công phu quyền cước.
“Nói không chừng sẽ có một ngày cô ấy luyện được Hình Ý Quyền đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần cũng nên.” Tề Đẳng Nhàn thầm suy nghĩ trong lòng. “Chỉ sợ đây là người phụ nữ đầu tiên trên thế giới có thể đạt đến đỉnh cao như vậy.”
Ba người thuộc nhóm Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước vào trong đạo quán đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đạo quán võ học tên Thiên Hành Kiện được sáng lập bởi bộ Quốc phòng của nước Hoa, cũng được chính tay Phó Phong Vân đề bảng tên, hiện giờ những cuộc thi khảo sát đối với các sĩ quan cao cấp được chiêu mộ đặc biệt đều được tổ chức tại nơi này.
Thường ngày thì nơi đây cũng là thánh địa học tập và rèn luyện của các nhân tài vô cùng ưu tú.
“Đó là sĩ quan cấp tá, Long Á Nam, là cấp dưới của Ngọc tướng quân kìa! Cô ấy cũng có bản lĩnh rất lợi hại!”
“Thì ra cô ấy chính là Long Á Nam sao… Có lẽ cái người đang được cô ấy dẫn theo muốn tới đây tham gia thi khảo sát thì phải?”
“Nghe nói Phó lão đã đặc biệt chiêu mộ một người vào chức vụ chuẩn tướng, nói không chừng chính là cậu ta đấy.”
Tất cả mọi người đều đang thấp giọng bàn tán về thân phận của Long Á Nam và Tề Đẳng Nhàn, dĩ nhiên Long Á Nam cực kỳ nổi tiếng rồi, dù sao cô ta cũng có cấp trên là Ngọc Tiểu Long chứ không ai khác.
Trong bộ Quốc phòng của nước Hoa có năm người mang tên Long, Ngọc Tiểu Long là người đầu tiên và cũng là người nổi tiếng nhất.
Dù sao đạt được những thành tựu như vậy với thân phận của một người phụ nữ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Cuộc thi khảo sát lần này có tổng cộng bốn cửa ải, lần lượt do ba vị giám khảo phụ và một vị giám khảo chính trông coi, chỉ những người được giám khảo tán thưởng và giữ lại mới được phép bước vào cửa ải tiếp theo.” Long Á Nam dẫn Tề Đẳng Nhàn đi về phía trước, vừa đi vừa nói bằng gương mặt nghiêm túc.
“Anh đã được biết giám khảo chính là ai rồi đấy, Diệp Phi Lưu, một trong những người đảm nhận tên Long.”
“Còn về ba vị giám khảo phụ kia thì cũng chỉ là hạng người xoàng xĩnh mà thôi, anh không cần quá lo lắng đâu, chủ yếu chỉ cần để tâm và dồn sức vào Diệp Phi Lưu là được.”
Trong khi nói chuyện, họ đã đặt chân tới võ trường đầu tiên.
Bỗng nhiên một giọng nữ sang sảng truyền đến: “Thì ra Bạch Liễu tôi đây cũng chỉ là hạng người xoàng xĩnh mà thôi!”
Chương 647 Bạch Liễu và Thái Cực Quyền
Chương 647: Bạch Liễu và Thái Cực Quyền
Sau khi nghe thấy giọng nói của Bạch Liễu, Long Á Nam bỗng dưng biến sắc!
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải giám khảo đầu tiên là Trương Trình sao?” Long Á Nam trầm giọng hỏi.
Sau đó cô ta nhìn thấy Bạch Liễu đang mặc một bộ đạo phục màu trắng toát đứng ở trung tâm võ trường, bên hông có buộc một cái đai lưng màu đen, đai lưng khẽ lung lay mang lại cảm giác vô cùng tiêu sái.
Bạch Liễu đứng ở giữa võ trường mà cứ như hòa làm một thể với trời và đất. Khi nhìn cô ấy, người ta có cảm giác như đang nhìn thấy một hình tròn Thái Cực.
Dương Quan Quan không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Người này luyện Thái Cực Quyền phải không?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, bỗng dưng hắn nghe Long Á Nam đứng ở một bên nói bằng giọng vô cùng lạnh nhạt: “Đổi giám khảo ngay trước khi bắt đầu cuộc thi, có vẻ hơi vô lý đấy nhỉ?”
Bạch Liễu bình tĩnh trả lời: “Đây là cuộc thi khảo sát của cấp tướng, không giống như cuộc thi khảo sát của cấp úy đâu, dĩ nhiên là phải được tổ chức một cách nghiêm túc rồi.”
Long Á Nam tức giận nói: “Kể cả nếu các người có đổi giám khảo thì cũng phải báo trước với bên tôi một tiếng chứ?”
Ban đầu Long Á Nam cứ nghĩ chỉ có một mình Diệp Phi Lưu là người có thể uy hiếp đến Tề Đẳng Nhàn trong cuộc thi khảo sát lần này mà thôi.
Bởi vì ba vị giám khảo phụ khác không phải nhân vật lợi hại như vậy.
Nhưng rõ ràng là cô ta đã đánh giá quá thấp sự hiểm độc và đáng sợ của phe đối phương rồi, đối phương cố ý sắp xếp ba người không hề tài giỏi một chút nào để bọn họ mất cảnh giác, sau đó lại lặng lẽ điều Bạch Liễu tới đây để chờ sẵn, thực sự là không biết xấu hổ đến mức đáng kinh ngạc chỉ để đẩy Tề Đẳng Nhàn xuống khỏi vị trí này.
“Nội dung thi khảo sát là do chúng tôi quyết định, đương nhiên việc chọn ai làm giám khảo cũng là do chúng tôi quyết định, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải báo trước với các người chứ?” Bạch Liễu bình tĩnh hỏi lại.
“Nếu như các người không muốn thi thì cứ rời khỏi đây ngay lập tức là được rồi.”
“Chắc chắn tôi sẽ không ngăn cản các người, thế nên tùy các người thôi!”
Sắc mặt của Long Á Nam trở nên vô cùng khó coi, cô ta móc điện thoại di động ra rồi nói: “Vậy thì tôi sẽ gọi điện cho cấp trên để xin chỉ thị!”
Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại khoát tay ngăn cản cô ta: “Không cần đâu, có là ai thì kết quả cũng vẫn vậy. Muốn đá tôi ra khỏi vị trí hiện tại sao? Bọn họ chưa xứng đâu!”
Bạch Liễu mỉm cười hỏi: “Vậy sao? Những vị giám khảo của các cửa ải phía sau không yếu hơn tôi một chút nào, huống chi còn có một người đảm nhận tên Long là Diệp Phi Lưu làm giám khảo chính nữa.”
Long Á Nam quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại thật chặt, có vẻ cô ta vô cùng bất mãn. Cô ta lạnh giọng nói: “Anh có biết bản thân đang khinh địch hay không? Người tên Bạch Liễu này chính là một cao thủ có cấp bậc tông sư hàng thật giá thật đấy!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Vậy cô ta có lợi hại hơn Ngọc Tiểu Long không?”
“Cái này, à thì không đâu…” Long Á Nam nói.
“Vậy là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói bằng giọng thờ ơ.
Long Á Nam ngẩn người, vậy là được rồi là ý gì cơ chứ? Nhà họ Triệu làm ra những việc không có đạo đức võ học như thế này, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại không nói ra một câu oán hận nào, ngược lại hắn còn rất tự tin…
Long Á Nam giận dỗi nói: “Anh có biết cuộc thi khảo sát này có ý nghĩa như thế nào hay không? Đây không chỉ đơn thuần là việc riêng của một mình anh nữa!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tôi biết mà, cũng chính vì thế nên hôm nay tôi sẽ dốc hết sức lực để đối phó với bọn họ!”
Sau khi nói xong những lời này, hắn cởi áo khoác ra rồi bước lên một bước. Một tiếng ầm vang lên, nghe cứ như một vụ nổ, bàn chân hắn giẫm thật mạnh xuống đất. khiến toàn bộ võ trường chấn động.
“Đây là cuộc thi khảo sát cấp tướng sao? Vị giám khảo này tên Bạch Liễu, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy bao giờ…”
“Bạch Liễu với chiêu Lãm Tước Vĩ mà anh cũng không biết à? Người ta là giáo viên của bộ đội đặc chủng đấy, cô ấy đã luyện Thái Cực Quyền tới mức xuất thần nhập hóa, nếu đặt một con chim vào trong lòng bàn tay cô ấy thì thậm chí nó còn không bay nổi.”
“Có tổng cộng bốn cửa ải, vậy mà vừa mới bắt đầu cửa ải thứ nhất đã mời tới một nhân vật lợi hại như vậy sao? Chậc, không biết người cấp tướng đặc biệt cần được khảo sát lần này là ai mà xứng đáng có được một trận chiến như vậy nhỉ!”
Các chiến sĩ đều cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, tất cả bọn họ đều nhìn thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn.
Long Á Nam cũng không còn cách nào khác, bỗng cô ta nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói thêm: “Cô có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô ích cả thôi, cuộc thi khảo sát là do bọn họ sắp xếp, có phái đến người nào thì cũng là chuyện cũng bọn họ, đừng tốn công vô ích nhiều lời với bọn họ làm gì.”
“Long trưởng quan à, cô hãy bình tĩnh một chút đi, chỉ cần đứng đây theo dõi sư phụ tôi là được rồi.” Dương Quan Quan rất tự tin vào thực lực của Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói bằng giọng điệu tràn đầy sự tin tưởng.
“Ha ha…” Long Á Nam chỉ biết cười khổ một tiếng rồi lui về phía khác.
Tề Đẳng Nhàn đi tới trung tâm võ trường, dừng lại ở khoảng cách một thước so với Bạch Liễu, giơ tay lên rồi chắp lại hành lễ, cuối cùng cao giọng: “Chuẩn tướng của ban Chính trị, Tề Đẳng Nhàn, theo học gia phụ là Tề Bất Ngữ.”
Bạch Liễu cũng tỏ ra nghiêm nghị và kính nể, cô ấy hành lễ đáp lại: “Bạch Liễu, luyện Thái Cực Quyền, theo học sư phụ Trần Bách Thuận, xin được chỉ giáo.”
Tuy cả hai cùng là người luyện võ, tuy cùng là người thuộc bộ Quốc phòng, nhưng khi gặp mặt so chiêu thì vẫn tự giới thiệu bản thân mình đầu tiên theo quy định của giang hồ như bình thường.
“Mong là Thái Cực Quyền của cô có thể đỡ được Bát Quái Chưởng của tôi.” Xoạt một tiếng, Tề Đẳng Nhàn dạng rộng chân, cả người tạo thành tư thế sẵn sàng tiếp chiêu, hai tay đặt một trước một sau, tinh thần chiến đấu bỗng nhiên tăng cao đến cực độ.
Trong suốt mấy ngày nay kể từ khi đặt chân đến Ma Đô, hắn gần như không để tâm đến bất kỳ việc gì khác mà chỉ chuyên tâm luyện tập quyền cước cùng Dương Quan Quan, bản thân hắn cũng vận động rất nhiều, vì thế mà bất tri bất giác công lực của hắn được tăng cao, thể lực lại càng đạt đến một trạng thái đỉnh cao chưa từng có.
Bạch Liễu chớp mắt, chân phải cô ấy nhẹ nhàng giơ lên cao, đá nửa vòng tròn trên không trung rồi đạp về phía trước, hai tay thả lỏng, cất tiếng: “Xin mời!”
Bạch Liễu đã từng xem qua video ghi hình lại cuộc tỷ thí giữa Tề Đẳng Nhàn và Mã Tây Long, cô ấy cũng biết mình chắc chắn không phải đối thủ của con người này, vì thế cô ấy chỉ có một mục tiêu là bào mòn thể lực của Tề Đẳng Nhàn.
Ở cửa ải này, cô ấy sẽ khiến Tề Đẳng Nhàn phải tốn thật nhiều sức lực, sau đó hắn sẽ đấu với Diệp Thành trong tình thế chẳng khác nào trứng chọi với đá.
Diệp Thành chính là cao thủ sử dụng Cửu Cung Kiếm có năng lực sát thương kinh người, muốn đối phó với anh ta thì sẽ vô cùng khó khăn, ngay cả khi Tề Đẳng Nhàn có thể thắng được anh ta thì chắc chắn hắn cũng sẽ phải chịu thương tổn nặng nề.
“Ầm!”
Chỉ trong nháy mắt mà Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu chuyển động, những ngón chân gập lại rồi đột ngột duỗi ra một cái, cả cơ thể hắn khuỵu xuống thật sâu, gần như chạm cả vào mặt đất!
Vào cái khoảnh khắc hắn bắt đầu khom lưng khuỵu xuống, Bạch Liễu cũng đã nhanh nhẹn đạp chân xuống đất để lùi về phía sau, bộp bộp bộp, Tề Đẳng Nhàn còn chưa chuyển động được là bao nhiêu mà cô ấy đã lùi ra xa hơn năm mét.
Nhưng khoảng cách hơn năm mét này đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói thì cũng chỉ là bình thường như thể hai người đang ở gần nhau trong gang tấc, chỉ trong nháy mắt mà hắn đã chạy tới trước mặt Bạch Liễu.
Sau đó hắn cong eo bật người nhảy lên, cột sống run run như vận sức, trực tiếp tung một chưởng về phía Bạch Liễu!
Diệp Phi Lưu đã từng xem Tề Đẳng Nhàn chiến đấu, cũng vì thế nên hắn biết rõ rằng mình không thể dụ Bạch Liễu vào tròng như cái cách mình từng sử dụng để dạy dỗ Mã Tây Long, vừa mới bắt đầu đã trực tiếp sử dụng lối đánh mạnh mẽ và bá đạo để dồn cô ấy vào đường cùng không thể phản kháng!
Những bước trong đòn đánh vô cùng đơn giản này được thực hiện liền một mạch, dồn lực, cúi người, đứng thẳng lưng, nhảy lên không trung, cuối cùng là một chưởng tung ra hướng thẳng vào khuôn mặt, trôi chảy tới nỗi không thể trôi chảy hơn được nữa, mượt mà và gọn gàng không thứ gì sánh kịp, có thể nói là đã thể hiện đầy đủ công lực mạnh mẽ của Bát Quái Chưởng mà Tề Đẳng Nhàn sử dụng!
“Một chưởng thật là mãnh liệt làm sao!” Đòn đánh còn chưa chạm tới khuôn mặt mà hai mắt của Bạch Liễu đã bị gió thổi làm cho không mở nổi, đến cả da mặt của cô ấy cũng bị biến dạng vì áp lực sinh ra từ đó.
Bỗng nhiên Bạch Liễu dồn một hơi thở vào chính giữa bên trong đan điền của mình, sau đó lại thở ra phù một tiếng, tay trái giơ lên với tư thế dè dặt như muốn sờ đuôi một con khổng tước, lao tới muốn chộp lấy cổ tay của Tề Đẳng Nhàn.
“Lấy nhu để thắng cương, chỉ dùng bốn lạng để địch lại cả ngàn cân à?”
Khóe môi của Tề Đẳng Nhàn khẽ nhếch lên, hắn cười lạnh một tiếng.
Bạch Liễu vừa mới tóm được cổ tay của Tề Đẳng Nhàn đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, sức mạnh đáng sợ bộc phát từ những sợi gân vặn vẹo nổi lên giữa cổ tay hắn, mười ngón tay của cô ấy bị chấn động tới nỗi đau nhức!
“Sức mạnh trong quyền pháp của người này có kinh khủng hơn nhiều so với những gì mình đã tưởng tượng!” Bạch Liễu thầm hoảng hốt trong lòng, sau đó cố sức bẻ gập những ngón tay xuống dưới, cơ thể hơi nghiêng một chút để áp sát vào cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, cả người mượn lực mà bật né ra.
Trong lượt giao đấu mà Bạch Liễu cố mượn sức lực của Tề Đẳng Nhàn để đánh lại chính hắn này, cô ấy không tạo ra được một chút dấu vết nào đáng nói cả.
Chương 648 Móc mắt
Chương 648: Móc mắt
Bạch Liễu đã sớm dẹp bỏ hết những suy nghĩ về việc mình có khả năng ép Tề Đẳng Nhàn phải tiêu hao thật nhiều thể lực, bởi vì cô ấy hiểu rất rõ rằng mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn.
Với những chi tiết biến hóa trong quyền pháp như vậy, với những khoảnh khắc xoay chuyển trong cách vận dụng sức mạnh như vậy, có thể thấy công phu của hắn cao hơn Bạch Liễu hẳn một cấp bậc.
Công phu cao hơn một cấp bậc thì chẳng khác nào cách nhau cả một bầu trời!
Sau giây phút cơ thể Bạch Liễu mượn lực bật né ra ngoài, hai chân cô ấy trượt trên mặt đất, liên tục nhấc chân lùi về phía sau hệt như đang đạp trên những lưỡi dao sắc nhọn.
Ngược lại, cước bộ của Tề Đẳng Nhàn thì dường như đã hóa thành một đường thẳng, chân trước của hắn mới vừa duỗi ra được nửa bước mà chân sau đã lập tức đuổi kịp để thế chỗ vào vị trí mà chân trước vừa mới bỏ trống, tốc độ nhanh đến mức không thể diễn tả được.
Những bước di chuyển ấy của Tề Đẳng Nhàn gần như không có điểm khác biệt với những bước di chuyển của động vật họ mèo trong lúc đi săn.
Khi động vật họ mèo chuyển động, chân sau của chúng sẽ đạp vào đúng vị trí mà chân trước vừa rời khỏi gần như mọi lúc, cho dù là một con báo săn đang chạy nhanh như gió cũng không phải là ngoại lệ.
“Bát Quái Bộ nhưng không sử dụng quỹ đạo đường cong mà lại tiến bước thẳng một đường sao? Người này thực sự vô cùng lợi hại!” Trong lòng Bạch Liễu thầm run lên, cô ấy nhấc hai tay lên rồi tạo thành một hình vuông vắn có bốn góc cạnh trông hệt như miệng giếng cổ để chặn lại phía trước mặt mình.
Tề Đẳng Nhàn liên tiếp tung ra hai chưởng vào cánh tay của đối phương, thế nhưng cánh tay của đối phương lại đỡ đòn một cách rất nhẹ nhàng, chỉ dùng bốn lạng mà địch lại cả ngàn cân, dễ dàng hóa giải sức mạnh trong đòn đánh của hắn mà tiếp tục lùi về phía sau né tránh.
Sắc mặt của Dương Quan Quan đứng ở phía sau sầm lại, cô ta nói: “Cái người tên Bạch Liễu này đang muốn khiến anh ấy phải tiêu hao thật nhiều năng lượng để ba giám khảo phía sau dồn sức tấn công anh ấy đúng không?!”
Long Á Nam cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, với một quyền pháp như Thái Cực Quyền thì sẽ không thể khiến đối thủ tổn thương một khi đã sử dụng những chuyển động nhẹ nhàng và mềm mại như vậy, kể cả khi Bạch Liễu có thể quăng Tề Đẳng Nhàn ra ngoài thì cô ấy cũng không thể tạo ra tổn thương gì đáng nói.
Thông thường khi xuất chiêu thì người tập võ sẽ phải bộc phát lực tay mạnh mẽ đến phi thường chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, ví dụ như các loại đấu pháp Ngũ Tinh Chùy, Thất Tinh Chùy hoặc Tiên Thủ vân vân, tất cả đều được dựa trên nguyên lý ngưng tụ cơ bắp và một lượng lớn sức mạnh rồi khiến tất cả bùng nổ khi xuất chiêu trong nháy mắt!
Nếu như muốn luyện được Thái Cực Quyền thì nhất định phải tập luyện cách để điều khiển nguồn sức mạnh đó thật tốt, nói cách khác, nếu chỉ sử dụng cách đánh lấy nhu thắng cương yếu đuối thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tự hại chết chính mình.
Tề Đẳng Nhàn lại tung ra một chưởng cắt ngang qua, Bạch Liễu giơ tay lên đỡ lấy, mượn luồng sức mạnh đến từ cánh tay của hắn mà gõ nhẹ một cái, lại tiếp tục xoay người né sang một phía khác.
“Tiếp theo đây anh ta sẽ còn phải so chiêu với Diệp Phi Lưu, những kẻ đê tiện này chắc chắn sẽ không cho anh ta thời gian để nghỉ ngơi đâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định tình huống sẽ không được tốt lành gì!” Sắc mặt của Long Á Nam vô cùng nghiêm túc, cô ta đứng dậy với vẻ lo lắng và cảnh giác.
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng nhận ra rằng Bạch Liễu không có ý định đối phó với mình bằng phương thức cứng đối cứng mà chỉ đang cố tình mượn sức lực của hắn để chạy trốn, với mục đích cuối cùng là buộc hắn phải tiêu hao thật nhiều sức lực.
Có điều, nếu như hắn đã có thể viết ra cuốn “Thực chiến thuật chân” để giúp Dương Quan Quan học hỏi kinh nghiệm thì dĩ nhiên bản thân hắn cũng là một con người có vô số kinh nghiệm thực chiến!
Chỉ trong nháy mắt sau khi Bạch Liễu lại đẩy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn ra và mượn lực bật người né tránh thêm một lần nữa, hắn đột ngột nhắm mắt rồi hô một tiếng thật to, liên tục đạp chân xuống đất, những tiếng bộp bộp bộp phát ra liên tục, cuối cùng đuổi kịp Bạch Liễu bằng tốc độ khủng khiếp!
“Nhanh quá!”
Bạch Liễu âm thầm kinh hãi trong lòng, cô ấy nghĩ: “Đây là thứ bộ pháp gì vậy, không phải là Bát Quái Bộ!”
Ngay vào giây phút tiếp cận được Bạch Liễu, Tề Đẳng Nhàn lập tức giơ tay muốn móc mắt cô ấy!
Bạch Liễu rụt cổ lại về phía sau, hai ngón tay của Tề Đẳng Nhàn sượt qua mí mắt của cô ấy, luồng gió được sinh ra từ đó khiến mí mắt của cô ấy có cảm giác đau đớn như thể bị dao cắt!
Cô ấy còn chưa kịp lùi lại sâu hơn đã thấy Tề Đẳng Nhàn run lên một cái, hai ngón tay của hắn khép lại, một chiêu “Độc xà thám động” đâm thẳng vào vùng riêng tư ở giữa hai chân của Bạch Liễu!
“Cái tên đê tiện, cậu ta cố ý muốn sử dụng cách chiến đấu không tôn trọng đối thủ này để chọc giận mình, muốn ép mình phải chơi trò cứng đối cứng với cậu ta à?!” Bạch Liễu thầm nghĩ trong lòng, nở một nụ cười lạnh.
Một khi đã sử dụng loại đấu pháp mang tên “Độc xà thám động” này thì chẳng khác gì hắn đang cực kỳ thiếu tôn trọng đối thủ là phụ nữ.
Với một nhân vật ở cấp bậc tông sư như Tề Đẳng Nhàn, sử dụng đến chiêu này ở trước mắt bao nhiêu con người thì có thể nói là hơi mất mặt một chút.
Nhưng từ lâu Bạch Liễu đã quán triệt với bản thân trong suy nghĩ rằng mình có mục đích là khiến hắn phải tiêu hao thật nhiều thể lực, cũng vì vậy mà cô ấy căn bản không trúng chiêu. Cô ấy chỉ giơ cao gối đầu lên rồi đẩy về phía trước để đánh bật những ngón tay của hắn, sau đó đầu ngón chân dùng sức, đá thẳng vào phần cằm của hắn!
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên lộn ngược về phía sau, hắn sử dụng một chiêu “Long toản thiên” để bật cao, vừa né tránh đòn tấn công từ chân của Bạch Liễu vừa tiếp tục chuyển hướng hai ngón tay để chọc vào mắt cô ấy!
“Biến chuyển nhanh quá đi mất! Con người này đã luyện được hai thế đánh rắn và rồng đến cảnh giới đỉnh cao võ học.” Trong lòng Bạch Liễu lạnh toát từng cơn, cô ấy đạp nhẹ chân xuống mặt đất, ngón chân dùng lực nhảy lên, lại lùi về phía sau thêm một lần nữa.
Nhưng sau đó Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu rồi nói: “Không có ý nghĩa gì đâu, cô quá yếu ớt, tôi không muốn chơi đùa cùng cô nữa!”
Câu nói này của hắn khiến tất cả mọi người có mặt xung quanh đó đều phải sững sờ.
Bạch Liễu tức giận tới nỗi bật cười, cô ấy hỏi lại: “Vậy sao? Thế thì anh phải nhanh chóng đánh bại tôi mới được!”
“Hãy xem cho thật kỹ đây, đây là thế đánh hình rồng!” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói, bước một chân về phía trước rồi nhẹ nhàng khom người xuống, cột sống hơi cong lên, hơi thở toát ra từ hắn cũng khác hẳn so với vừa rồi.
Bạch Liễu biết lần này hắn sẽ di chuyển với tốc độ rất nhanh, bèn lập tức đứng vào thế hỗn nguyên với cột sống thẳng tắp, dùng bất biến đối phó với vạn biến, thế nên dù Tề Đẳng Nhàn có tấn công bằng cách nào thì cô ấy vẫn có thể thích ứng được với đòn tấn công.
Ánh mắt của Bạch Liễu ngưng tụ lại về một điểm, dường như cô ấy có cảm giác cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đã cao hơn một chút rồi, không biết đó có phải ảo giác hay không.
Bỗng nhiên tất cả mọi người nghe thấy hai tiếng nổ ầm ầm, những tiếng nổ đó phát ra từ bên dưới lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn, chỉ trong nháy mắt mà đôi giày thể thao mà hắn đang đi đã nổ tung thành nhiều mảnh!
“Đây chính là chiêu Bạo Kim Đan do chính anh ta nghĩ ra sao? Có phải anh ta vừa mới đè nén khí huyết vào lòng bàn chân của mình?” Long Á Nam không giấu nổi sự kinh ngạc, cô ta chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt mình đang di chuyển với tốc độ cao đến nỗi chỉ còn lại một bóng người mơ hồ.
Ngọc Tiểu Long cũng từng nhắc về công phu “Bạo Kim Đan” ở trước mặt cô ta, có thể nói là cô đã khen ngợi nó không dứt miệng, và lúc này thì Long Á Nam đã được tận mắt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tự mình thi triển.
Tề Đẳng Nhàn nói đây là thế đánh hình rồng nhưng thực ra nó lại có chút giống với thế đánh hình ngựa, vừa mới bắt đầu mà hắn đã tung ra một chiêu Pháo Quyền nhắm thẳng vào mặt của Bạch Liễu!
“Mạnh quá!”
Bạch Liễu vừa mới đón được cú đấm đầu tiên đã phải biến sắc, cô ấy dùng hết sức lực của cả cơ thể mình để vặn người một cái, đẩy cú đấm của hắn ra.
Tề Đẳng Nhàn đã thay đổi thế đứng thêm một lần nữa, hắn ta nhấc tay trái lên để đánh vào mặt của cô ấy!
Bạch Liễu không hề do dự mà cong khuỷu tay một cái lên rồi xông thẳng về phía trước!
“Bốp!”
Phách Quyền có hình hổ của Tề Đẳng Nhàn đập vào cánh tay của Bạch Liễu, hắn mở ra năm ngón tay rồi bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của đối phương và tiếp tục thực hiện một cú đánh móc lên trên!
Một lần nữa Bạch Liễu nhìn thấy hai ngón tay đang hướng về phía tròng mắt của mình với tốc độ cực kỳ nhanh, ấy vậy mà cô ấy lại có cảm giác như thế giới này đã chuyển động chậm lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chậm đến nỗi cô ấy có thể thấy rõ cả những dấu vân tay của hắn.
“A!!”
Chỉ một giây sau, Bạch Liễu đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai con ngươi của cô ấy lần lượt bị ngón trỏ và ngón giữa của Tề Đẳng Nhàn chọc thẳng vào, một đốt tay của hắn cắm ngập vào bên trong hốc mắt của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, thế nên lần này hắn ra tay cực kỳ độc ác, tấn công trực tiếp vào hai mắt của một cao thủ như Bạch Liễu.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn lại nhấc chân phải rồi bước một bước về phía trước!
“Bốp!”
Phần ngực của Bạch Liễu bị trúng một chiêu do Tề Đẳng Nhàn tung ra, cả người cô ấy bay lên rồi rơi xuống dưới đất, máu tươi văng tung tóe.
Cô ấy ngã xuống dưới đất nhưng vẫn tiếp tục lăn lộn vì đau đớn, hai tay ôm lấy hai bên má.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Bạch Liễu, chỉ thấy vùng da thịt xung quanh hai mắt của cô ấy đều nát bét đầy máu và thịt, hai con mắt của cô ấy đều đã bị mù.
“Có phải chiêu này độc ác quá rồi hay không?!”
“Đây là cuộc thi khảo sát hay cuộc chiến sinh tử vậy không biết nữa? Cậu ta có nhất thiết phải ra tay nặng như vậy không?”
Tất cả mọi người đều líu lưỡi, có cảm giác sau gáy mình lành lạnh.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Bạch Liễu rồi cười lạnh nói: “Nếu các người đã dám bán mạng mình cho nhà họ Triệu thì tốt hơn hết là cũng nên chuẩn bị tinh thần bị tôi giết chết! Nếu đã muốn làm giám khảo để đẩy tôi xuống khỏi vị trí này thì trước hết phải xem lại xem bản thân có đủ tài năng để làm điều ấy hay không!”
Chương 649 Diệp Thành và Cửu Cung Kiếm
Chương 349: Diệp Thành và Cửu Cung Kiếm
Chứng kiến Tề Đẳng Nhàn ra tay nặng nề như vậy, dĩ nhiên trong lòng Long Á Nam chỉ có trầm trồ ca ngợi hắn mà thôi.
Với những cao thủ ở cấp bậc như Bạch Liễu, cứ chết người nào thì bớt được người ấy, bây giờ cô ấy đã bị Tề Đẳng Nhàn móc hai con mắt, nhất định là cô ấy sẽ sống như một người tàn phế trong suốt nửa quãng sau của cuộc đời, cũng không còn khả năng để bán mạng cho nhà họ Triệu thêm nữa.
Bạch Liễu muốn sử dụng chiêu chỉ cần dùng bốn lạng để địch lại cả ngàn cân với Tề Đẳng Nhàn nhằm làm tiêu hao thể lực của hắn, thế nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn còn đánh giá quá thấp sự khủng khiếp của Tề Đẳng Nhàn.
Chỉ với một chiêu trong thế đánh hình hổ kia là đủ để Bạch Liễu dù có dùng sức lực khắp toàn thân mà vẫn có cảm giác như cả người mình vỡ tan ra thành từng mảnh, cánh tay của cô ấy bị bẻ quặt xuống, thậm chí ngay cả chiêu “Song long đoạt châu” kia cũng vô cùng mạnh mẽ.
Long Á Nam âm thầm cảm thấy sảng khoái trong lòng, nhà họ Triệu dám giở trò trong cuộc thi khảo sát, thay đổi giám khảo ngay trước khi cuộc thi khảo sát bắt đầu, nhưng như vậy thì có sao chứ? Những người chịu thua thiệt vẫn chỉ là bọn họ mà thôi!
“Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc, tùy cậu muốn nói thế nào thì nói. Có điều cậu không thể thắng mãi được đâu!” Bạch Liễu cố nhịn cơn đau đớn khổ sở để ngồi dậy rồi nói bằng giọng rất lạnh lùng.
“Luôn có những người muốn thắng cuộc, vậy thì tại sao người đó lại không phải là tôi?” Tề Đẳng Nhàn cũng đáp trả lại bằng một câu danh ngôn kinh điển.
Bạch Liễu cười lạnh nói: “Tôi đã thất bại rồi, có điều ban nãy cậu đã bạo phát vài lần, hẳn cũng tiêu hao không ít thể lực đấy nhỉ? Cậu đã qua được cửa ải của tôi trong cuộc thi khảo sát lần này, hãy đi qua cửa ải tiếp theo đi!”
Sau khi bước qua cánh cổng lớn để tới võ trường thứ hai, sắc mặt của Long Á Nam lại càng trở nên xám xịt.
Người đứng ở trung tâm võ trường kia, bất ngờ thay, chính là Diệp Thành!
Anh ta mặc toàn đồ đen, trong tay có cầm theo một thanh kiếm cổ, tư thế thẳng tắp, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó thôi mà lại toát ra một luồng khí như gió cuốn, dường như nó sắp tuôn trào ra khỏi cơ thể của anh ta.
“Các người có còn biết xấu hổ là gì hay không vậy? Rõ ràng tất cả đều là cao thủ nằm ở bậc tông sư, vậy mà các người còn dám làm ra những chuyện như thế này hết lần này đến lần khác? Tất cả chỉ vì muốn đẩy Tề chuẩn tướng ra khỏi vị trí của anh ta hiện tại sao?” Long Á Nam không nhịn được mà mắng to.
Diệp Thành căn bản không thèm nghe những gì cô ta vừa mới nói, anh ta chỉ nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh cất tiếng: “Diệp Thành, Cửu Cung Kiếm, xin được chỉ giáo!”
Anh ta vừa nói vừa nâng kiếm ôm quyền, chắp tay hành lễ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, đó là Lôi Cuồng, người đã từng làm vệ sĩ cho Hướng Đông Tinh trước kia.
“Đó là đồ đệ của anh à?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại hỏi.
“Chính là đồ đệ của tôi.” Diệp Thành hờ hững đáp.
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, hỏi anh ta: “Luyện kiếm được mấy năm rồi?”
Diệp Thành trả lời: “Đã mười năm có lẻ.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không bằng đồ đệ của tôi đâu, còn kém xa lắm.”
Khóe miệng của Lôi Cuồng run run, anh ta không cam lòng, sao các người nói tới nói lui mà còn kéo theo cả ông đây vào làm gì nữa?
Trên mặt Dương Quan Quan cũng lộ ra một chút kiêu ngạo, bất cứ ai cũng nói rằng cô ta là một thiên tài võ học chỉ có một người trên một vạn người, mà ngay cả Tề Bất Ngữ cũng phải khen cô ta không dứt miệng.
“Xin được chỉ giáo.” Diệp Thành không muốn nghe những lời vô ích của Tề Đẳng Nhàn nữa, anh ta bước một bước về phía trước, tiếp tục chắp tay hành lễ.
“Chỉ giáo đi nào.” Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn khách sáo thêm với anh ta làm gì.
Long Á Nam giận dữ nói: “Cái đám đại tông sư các người đấy, thay nhau ra trận thì cũng đành thôi đi, đã vậy còn định dùng binh khí nữa, có biết xấu hổ là gì hay không vậy?”
Diệp Thành bình tĩnh đáp lời cô ta: “Thứ võ công mà tôi rèn luyện bao năm là Cửu Cung Kiếm, dĩ nhiên tôi phải sử dụng kiếm mới được. Nếu Tề chuẩn tướng thấy như vậy là không hợp lý thì cậu ta cũng có thể chọn một món vũ khí để đấu với tôi, hoặc nếu cậu ta thực sự cảm thấy quá bất công thì cũng có thể không tham gia cuộc thi khảo sát này nữa!”
Long Á Nam tức giận tới nỗi không chịu được, cô ta thầm nghĩ quả thật những kẻ này không cần mặt mũi nữa rồi, một đám có danh tiếng lớn như vậy mà không biết giới hạn là gì hết!
“Tôi chỉ sợ nếu như tôi dùng đến binh khí thì ngay cả cơ hội rút kiếm mà anh cũng không có thôi. Thế nên tôi cũng chẳng cần đâu.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười.
Những lời hắn vừa nói khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hét lên đầy kinh ngạc!
“Kiếm thần Diệp Thành, năm đó anh ta đã đi về phía đông của nước Nhật Bản, chỉ có một người một kiếm mà có thể đánh bại tổng cộng hơn hai mươi nhân vật có cấp bậc tông sư của nước Nhật Bản, vậy mà lại có người dám không để anh ta vào mắt như thế sao?”
“Nhưng việc chiến đấu khi trong tay có vũ khí và không có vũ khí là hai việc khác nhau hoàn toàn đấy, cho dù có luyện tập Thiết Bố Sam và Kim Chung Trảo đến mức xuất thần nhập hóa thì khi gặp phải một cao thủ như thế này cũng sẽ mù mắt chỉ sau một chiêu duy nhất mà thôi!”
“Đội ngũ giám khảo của cuộc thi khảo sát lần này thật sự rất lợi hại, Bạch Liễu luyện Thái Cực Quyền, kiếm thần Diệp Thành, thậm chí người trấn giữ cửa ải cuối cùng còn là người đảm nhận cái tên Long, Diệp Phi Lưu nữa… Không biết vị giám khảo của cửa ải thứ ba sẽ là ai đây nhỉ?”
Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, tôi một câu, anh một câu, trận chiến đầu tiên cũng khiến nhiệt huyết của họ trào dâng, vậy thì rõ ràng cuộc chiến thứ hai sẽ lại càng thêm đặc sắc.
“Mời!” Ánh mắt của Diệp Thành vô cùng lạnh lẽo, anh ta chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn căn bản không nói gì với anh ta thêm nữa, chỉ vận dụng cước bộ rồi lao thẳng về phía anh ta!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hô to một tiếng rồi rút kiếm ra, có điều anh ta còn chưa kịp xuất chiêu mà Tề Đẳng Nhàn đã xuất hiện ở ngay bên cạnh rồi giơ tay muốn chọc vào mắt anh ta.
Diệp Thành giơ kiếm lên che mặt mình lại, thanh kiếm như xé gió nghênh đón những ngón tay của Tề Đẳng Nhàn.
Dĩ nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không ngu dốt tới mức cứng đầu đối diện với luồng khí sắc bén chém sắt như chém bùn được sinh ra từ thanh kiếm kia, lúc này hắn co ngón tay lại, cổ tay khẽ huých một cái, né khỏi luồng khí, nhẹ nhàng đập một cái vào thân kiếm.
“Vù!”
Cả thanh kiếm đều run lên trong lòng bàn tay của Diệp Thành, tạo nên một tần suất rung chấn vô cùng kỳ lạ.
Phạch một tiếng, Diệp Thành lập tức bước chân lùi về phía sau, đến khi đã kéo dài được khoảng cách rồi thì anh ta tiếp tục phóng ra những luồng khí mạnh như gió cuốn, xoạt xoạt xoạt, tất cả đều nhắm vào những vị trí hiểm yếu của Tề Đẳng Nhàn!
Dĩ nhiên nếu anh ta có thể đâm chết Tề Đẳng Nhàn ngay tại nơi này thì đương nhiên là không còn gì hơn nữa, cũng vì thế nên Diệp Thành chiến đấu bằng thái độ không chết không ngừng, từng giây từng phút một anh ta đều ôm tâm thế như vậy!
Mọi người chỉ cảm thấy da đầu của mình lạnh toát, thế kiếm của Diệp Thành vừa nhanh mà lại vừa chuẩn, sắc bén tới mức khiến máu trong người kẻ khác cũng theo đó mà sục sôi, nếu để trúng dù chỉ là một đòn thì chỉ sợ không chết cũng phải tàn phế.
Ngay cả Dương Quan Quan và Long Á Nam cũng phải toát mồ hôi lạnh thay cho Tề Đẳng Nhàn, bởi vì mỗi lần tránh né là lại thêm một lần hắn đối diện với nguy hiểm ở khoảng cách gần hơn, luồng kiếm phong lại càng tiến sát hơn nữa.
So với đối thủ tay không tấc sắt, một đối thủ có vũ khí thực sự rất khác biệt, thế tiến công của Diệp Thành vô cùng hung ác, Tề Đẳng Nhàn gần như không tìm được cơ hội nào để phản đòn.
Dưới chân Diệp Thành thi triển cước bộ Cửu Cung Bát Quái, thanh kiếm trong tay của anh ta không dừng lại một giây một phút nào, những làn gió bao vây khắp xung quanh Tề Đẳng Nhàn, một mực kiếm tìm cơ hội làm tổn thương hắn, mà Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ có thể né tránh, thi thoảng lại dùng nắm đấm đập vào thân kiếm để đẩy thanh kiếm ra.
Chiêm Tinh bảo Diệp Thành học tập thân pháp với hắn ta, hắn ta nói chỉ cần luyện thân pháp cho giỏi thì sẽ trở thành người vô địch trong thiên hạ.
Trên thực tế thì thân pháp của Diệp Thành không hề kém cỏi một chút nào, Cửu Cung Bát Quái chặt chẽ tới mức không có lấy một kẽ hở, công lực được thể hiện rất rõ qua từng chuyển động.
Đối mặt với những đòn tấn công có mật độ cao như vậy, nếu chỉ tiếp tục né tránh thì quả thực rất tốn thể lực và công sức, nếu như là người bình thường thì chỉ sợ là sẽ không chịu được bao lâu, cuối cùng sẽ váng đầu hoa mắt mà không thể bắt kịp những đường kiếm lao vun vút xung quanh.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn đâu phải là một người bình thường cơ chứ, hai mắt hắn như tỏa sáng để theo kịp từng chuyển động của những luồng gió được sinh ra từ thanh kiếm kia, bước chân cũng nhanh thoăn thoắt, gần như xoay tròn cùng với Diệp Thành.
“Nếu cứ mãi tiếp tục như thế này thì cũng không phải là cách, anh ta vẫn không tìm ra khoảnh khắc nào để phản công…” Long Á Nam tỏ ra có chút lo lắng.
“Diệp Thành liên tục tấn công, nếu như vậy thì hắn ta cũng đang tiêu hao rất nhiều thể lực, hai người đó đang đánh cược với nhau kìa.”
Long Á Nam không thể không kinh ngạc, cô ta hỏi: “Đánh cược cái gì cơ chứ?”
Dương Quan Quan trả lời: “Diệp Thành đang đánh cược rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ mắc sai lầm, còn Tề Đẳng Nhàn thì đang đánh cược rằng Diệp Thành sẽ không chịu được đến khoảnh khắc mà anh ta mắc sai lầm đó.”
Long Á Nam nghe xong thì lập tức bừng tỉnh, sau đó lại hơi giật mình, cô gái tên Dương Quan Quan này vừa mới luyện võ công được bao nhiêu lâu cơ chứ, không ngờ trình độ mắt nhìn của Dương Quan Quan đã vượt hẳn cô ta.
Thứ gọi là thiên phú quả nhiên không phải chỉ cần ước ao là sẽ đạt được!
Quả nhiên, chỉ mới ba phút sau, đường kiếm của Diệp Thành đã chậm lại!
Dù sao con người cũng không phải là máy móc, huống chi máy móc cũng phải cần nạp nhiên liệu và tra dầu mới có thể hoạt động trơn tru được.
Diệp Thành phải duy trì tốc độ tấn công cao như vậy, cánh tay của anh ta không chịu nổi gánh nặng này, nhất là phần cơ mái chèo ở bắp tay lại càng đau nhức không chịu được.
“Bốp! Bốp! Bốp…”
Diệp Thành hoạt động cổ tay, ba luồng kiếm phong tiếp tục nhào đến.
Nhưng lần này chỉ là chiêu đánh lạc hướng, Tề Đẳng Nhàn vừa mới bắt đầu hành động thì Diệp Thành đã lập tức thu kiếm về, một hơi thở thật dài đã bị nín nhịn thật lâu cuối cùng cũng được trút ra.
“Kiếm pháp rất lợi hại, tiếc là không có ích gì.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Cảm giác hít thở không thông bao trùm lên tất cả mọi người cũng biến mất, ai ai cũng đều thở ra một hơi thật dài.
Những luồng kiếm phong kín kẽ tới mức gió thổi cũng không lọt của Diệp Thành ban nãy khiến bọn họ gần như không thở nổi, lúc này anh ta dừng lại, bọn họ cũng ngay lập tức thả lỏng được bản thân.
Chương 650 Lão viên quải ấn
Chương 650: Lão viên quải ấn
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh ta thực sự không ngờ Tề Đẳng Nhàn còn có thể gặp nguy mà không loạn, bình tĩnh tránh né, đến cả một sai sót cũng không xuất hiện dưới thế tiến công mãnh liệt như vậy.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thậm chí còn không cho Diệp Thành cơ hội để tìm lại nhịp thở của anh ta, hắn tiếp tục khởi động cước bộ, Tiểu Toái Bộ được bắt đầu. Tề Đẳng Nhàn lao về phía Diệp Thành nhanh như một tia chớp!
Diệp Thành vừa lùi về phía sau vừa giơ tay tra kiếm vào trong vỏ.
“Thế nghĩa là anh ta biết sử dụng kiếm cũng không có hiệu quả gì nên chuẩn bị đổi phương thức chiến đấu phải không?” Có người không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
“Không biết.” Một người khác lắc đầu.
Vào bước lùi lại thứ ba, kiếm của Diệp Thành đã được tra vào trong vỏ, những luồng gió sắc bén kia cũng đều được giấu kỹ.
Khi trông thấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu nhào tới, anh ta cũng đang lùi lại bước thứ tư. Bỗng nhiên anh ta đứng thẳng lưng lên, tay cầm chuôi kiếm, cơ thể hơi khom xuống, sống lưng hơi vặn vẹo.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới nhìn thấy thế đứng chuẩn bị sẵn sàng này đã cảm thấy hết sức nguy hiểm, hắn lập tức dừng bước ngay tại chỗ, đầu ngón chân xoay chuyển, cơ thể lách sang bên trái!
Ngay trong khoảnh khắc mà cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lách sang bên trái, Diệp Thành bỗng dưng vung chuôi kiếm một cái, soạt một tiếng, một tia ánh sáng lạnh lẽo được tạo ra từ vỏ kiếm trông hệt như sét đánh vậy!
“Đây là kỹ thuật dùng kiếm của Nhật Bản, Cư Hợp Trảm!” Dương Quan Quan không nhịn được mà kêu lên thật to.
Năm ấy Diệp Thành từng đi một mạch về phía đông nước Nhật Bản, khiêu chiến các tông sư kiếm đạo của tất cả những đạo quán lớn, dĩ nhiên là anh ta phải học được một thứ gì đó trong khi đang tha hương ở nơi đất khách quê người.
Anh ta đã tự biến đổi chiêu Cư Hợp Trảm này để phù hợp cho chính bản thân mình sử dụng, cũng sáp nhập nó vào kiếm pháp của mình, hiệu quả đạt được khi chém ra chắc chắn là không giống như bản gốc, nhưng nói về lực sát thương thì hoàn toàn không hề kém cạnh chút nào.
Luồng gió sinh ra từ nhát kiếm ấy nhanh đến mức gần như tìm đến chỗ đối phương trước cả khi chiêu thức được hoàn thành!
Tề Đẳng Nhàn tung người lách sang bên trái, mũi kiếm xẹt qua phần áo trước ngực, một tiếng roẹt vang lên, áo của hắn rách một đường, tuy kiếm phong không hề tiếp xúc với da thịt nhưng cũng mang theo uy lực nhất định, khiến một vết xước nhỏ hiện ra trên làm da hắn.
Một kiếm của Diệp Thành không trúng, anh ta bèn vung tay ném cả thanh kiếm lên không trung.
Một tay của anh ta tháo vỏ kiếm rồi quăng nó lên khoảng không trước mặt, sau đó cầm chặt vào chuôi kiếm, tay còn lại cũng theo đó mà nối bước, cuối cùng cả hai tay đều giữ chặt lấy kiếm!
“Ha!”
Một tiếng rống giận kinh thiên động địa phát ra từ trong miệng của Diệp Thành ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà hai tay của anh ta hoàn toàn nắm chặt chuôi kiếm.
Đi kèm với tiếng gầm gừ rống giận kia là một cú chém có được nhờ bộc phát thể năng trên khắp cơ thể!
“Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!”
Không biết là ai trong số những người xung quanh nhận ra chiêu kiếm này của Diệp Thành và hét lên bằng giọng đầy kinh hãi.
Đó cũng là kỹ thuật kiếm pháp của Nhật Bản!
Nhật Bản vốn là một đất nước coi trọng võ thuật, nhưng vì sự khác biệt trong văn hóa nên bọn họ thường gọi thanh đao mình sử dụng là kiếm.
Diệp Thành nói là sử dụng kỹ thuật kiếm pháp, nhưng thực ra anh ta đang sử dụng những kỹ xảo có bên trong kỹ thuật dùng đao, đặc biệt là lần này, thế mạnh như chẻ tre, cảm giác như có thể chém đôi cả thác nước, khiến nước chảy tách ra làm hai bên không thể hợp lại!
Tề Đẳng Nhàn nhìn luồng gió sinh ra từ chiêu kiếm ấy đang nhắm thẳng vào khuôn mặt mình, ánh sáng lạnh lẽo tới nỗi nhìn mà nhức cả mắt, vậy mà hắn vẫn chỉ đứng tại chỗ chứ không hề nhúc nhích, trông cứ như vì quá sợ hãi và choáng váng nên đã đánh mất khả năng phản xạ của mình vậy.
Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tề Đẳng Nhàn cũng mang lại cho mọi người một cảm giác rằng con người này không tồn tại, một chiêu kiếm của Diệp Thành cứ như là chém vào không khí!
Diệp Thành chỉ có cảm giác rằng không biết nên đặt ý chí của cây kiếm mình vào đâu, anh ta thất thần ngẩn ngơ trong một thoáng chốc rất ngắn ngủi.
Chớp lấy giây phút thất thần đó, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên sử dụng thế “hầu tồn thân” để ngồi xổm xuống tránh né những luồng gió mạnh sinh ra từ chiêu thức, đồng thời cước bộ cũng được kích hoạt, xông tới ngay trước mặt Diệp Thành.
Bản thân chiêu “Nghênh Phong Nhất Đao Trảm” đã là một chiêu không cùng chung sống chết với kẻ thù, một đao chém xuống là vận dụng sức lực của toàn bộ cơ thể, đi cùng với uy lực bá đạo và mạnh mẽ là đồng thời phải mở rộng cả những huyệt đạo trung ương của bản thân mình, không có bất cứ cách nào để phòng ngự cả.
Nếu kẻ ra chiêu không thể đánh chết đối thủ của mình thì cũng sẽ bị kẻ địch áp sát rồi đánh chết!
Tề Đẳng Nhàn đã tới rất sát gần rồi, hắn áp tay vào ngực của Diệp Thành, hai tay khép lại rồi tách ra ở tư thế khum khum như một đóa hoa sen, sau đó bỗng nhiên nâng lên một chút!
“Bốp!”
Cả hai tay của Tề Đẳng Nhàn đập một cái thật mạnh vào cằm của Diệp Thành.
Một chiêu thức thuộc Bát Quái Chưởng, “lão viên quải ấn”!
Chỉ trong nháy mắt mà thanh kiếm đã tuột ra khỏi hai bàn tay của Diệp Thành, hai chân của anh ta lơ lửng trên mặt đất, cả người cũng bị nhấc bổng lên không trung.
Hai bàn tay của Tề Đẳng Nhàn thì run lên thật mạnh, bờ vai hắn cũng run run, hắn giơ hai tay lên không trung một lúc rồi đập bôm bốp trên dưới hai lần, đánh vào vùng xung quanh hai bên phổi của Diệp Thành!
“Rắc, rắc!”
Tiếng gãy xương ở vị trí xương sườn của Diệp Thành vang lên, cơ thể vốn đang bay thẳng lên không trung bất chợt dừng lại, sau đó tiếp tục bay đi theo một hướng khác.
Cơ thể của Diệp Thành thì vẫn còn đang ở trên không trung nhưng máu thì đã bắt đầu trào ra khỏi khoang miệng của anh ta.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác theo dõi cảnh tượng này, gần như không dám tin vào hai mắt của mình!
Diệp Thành, một con người từng đi xuyên Nhật Bản theo hướng đông, cũng đã đạt được chiến tích khiến người đời kính nể, vậy mà lại bị đánh cho ra nông nỗi này?
“Bộp!”
Cơ thể của Diệp Thành nặng nề rơi xuống đất, thậm chí còn vô lực lăn trên đất vài vòng, cuối cùng anh ta ho khù khụ mấy tiếng, nôn ra từng ngụm máu lớn đỏ tươi.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Kiếm là vua của trăm loại vũ khí, không được phép để hơi thở phàm tục dính vào kiếm của một chiến binh. Anh bán mạng cho nhà họ Triệu, làm việc thay cho chúng, khiến thanh kiếm của chính bản thân anh bị lây dính hơi thở phàm tục, cũng khiến cả kiếm đạo của chính bản thân anh bị sỉ nhục nặng nề. Từ nay về sau anh đừng bao giờ chạm tay vào kiếm nữa!”
Một chiêu “lão viên quải ấn” mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới thi triển ban nãy đã đánh vỡ nát phần xương cằm của Diệp Thành, hai chưởng ngay sau đó cũng đã làm dập nát vùng thịt hai bên phổi, đánh gãy xương sườn, khiến phổi của Diệp Thành chịu thương tích nặng nề.
Nếu như anh ta là người thường thì chỉ sợ anh ta đã đi đời nhà ma ngay tại chỗ.
Vậy nhưng dù sao Diệp Thành cũng là một cao thủ ở cấp bậc đại tông sư, có độ dẻo dai của cơ thể và ý chí sống sót cao hơn rất nhiều so với một người bình thườn, thế nên anh ta không chết được.
Có điều nếu phổi của anh ta đã bị thương nặng như vậy thì chỉ sợ sau này việc luyện công sẽ trở nên vô cùng khó khăn, thậm chí cứ mỗi lần đến mùa đông là một lần phổi của anh ta sẽ đau nhức khó mà chịu đựng được, chỉ cần thời tiết hơi lạnh một chút thôi là anh ta sẽ thở dốc phì phò như cái hộp bị thủng lỗ.
Đồ đệ của Diệp Thành là Lôi Cuồng vội vàng bước vào bên trong sàn đấu, anh ta nhìn thấy sư phụ của mình bị thương nặng đến như vậy thì không khỏi nổi giận đùng đùng: “Cậu có nhất thiết phải xuống tay nặng đến thế này hay không, không phải đây chỉ là một cuộc thi kháo sát thôi sao hả?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh trả lời: “Anh ta chỉ một lòng muốn đâm chết tôi, tôi còn chưa giết anh ta là may cho anh ta lắm rồi. Thân là người tập võ, chết đi dưới nắm đấm của một người khác cũng chỉ là chuyện rất bình thường, nếu như ngay cả điều đó mà anh cũng không thể hiểu được thì sau này anh không cần luyện võ làm gì nữa đâu!”
Sắc mặt của Lôi Cuồng trở nên vô cùng tái nhợt, lời nói của Tề Đẳng Nhàn khiến anh ta không thể cãi lại nổi thêm một câu nào.
“Đa tạ cậu vì đã thủ hạ lưu tình, lời cậu nói là rất đúng, hẳn là chính tôi nên nghĩ lại về tư cách của bản thân mình thì hơn. Không nên để thanh kiếm của mình bị lây dính không khí phàm tục.” Diệp Thành khẽ nhúc nhích cơ hàm của mình, nhờ vào sự giúp đỡ của Lôi Cuồng mà ngồi dậy trên đất, liên tục ho khan rồi nói bằng giọng yếu ớt vô cùng.
Anh ta đã thua, nhưng thua tâm phục khẩu phục. Anh ta đã trình diễn hết mọi điều tinh túy của tám mươi mốt thế kiếm Cửu Cung Kiếm trong trận đấu võ này, vậy mà anh ta vẫn không thể khiến Tề Đẳng Nhàn tổn thương dù chỉ là một vết thương rất nhỏ.
Sau đó anh ta thi triển hai tuyệt kỹ lớn của bản thân, mong là có thể lật ngược tình thế, vậy mà cuối cùng anh ta vẫn phải chịu thua. Chỉ có thể nói là tài nghệ không bằng người, anh ta không có bất kỳ câu nào là oán hận.
Bạch Liễu đã mù mắt, cô ấy không thể không mờ mịt hỏi: “Diệp kiếm thần thua thật rồi sao?”
“Đã thua rồi thật đấy, anh ta bị trúng một chiêu lão viên quải ấn vào dưới cằm, hai bên phổi thì mỗi bên trúng một chưởng, đoán chừng là tàn phế rồi cũng nên.” Có một người ở gần đó thuật lại tình hình cho Bạch Liễu nghe.
Nghe thấy những lời vừa rồi, Bạch Liễu không thể không thở dài một tiếng.
Luyện văn hay luyện võ cũng đều chỉ là cống hiến cho nhà đế vương!
Một khi quân nhân muốn xuất đầu lộ diện, vậy thì họ cần phải có một thể lực làm chỗ dựa vững chắc cho mình.
Bọn họ cũng muốn tự mở môn phái hoặc lập tông phái của chính mình, nhưng đây đâu có phải chuyện dễ dàng cứ nói là sẽ làm được?
Huống hồ quyền lực và của cải cũng là những thứ vô cùng thu hút con người, làm gì có ai có thể từ bỏ hai thứ này chỉ vì tín ngưỡng của bản thân cơ chứ?”
“Con én từng làm tổ ở trong nhà họ Tạ và họ Vương thì nay cũng đã bay vào nhà dân chúng tầm thường. Thời đại này từ lâu đã không còn được như ngày trước nữa.” Dường như Tề Đẳng Nhàn nhìn ra những gì mà Bạch Liễu đang nghĩ trong lòng, vì vậy hắn đột nhiên xoay người rồi nói một câu như vậy.
Câu thơ này có ý tứ rất đơn giản, hai nhà họ Vương và họ Tạ vốn là quan to quý tộc, thế nhưng sau khi thời đại thay đổi thì những chú chim én chọn chỗ sinh sống là dưới mái hiên dưới xà nhà của họ nay cũng đã bỏ họ mà bay tới chỗ những người dân tầm thường khác.
Bạch Liễu không nhịn được mà khẽ mấp máy đôi môi: “Đó là lý do mà cậu có thể tri triển được một quyền pháp vô địch đủ để tung hoành thế gian?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời cô ấy: “Tôi có tín ngưỡng, tôi hiểu được lòng tôn trọng là gì, thế nhưng tôi sẽ không vì thế mà đi sùng bái quyền lực. Sở dĩ quyền pháp của tôi trở nên vô địch đủ để tung hoành thế gian là bởi tôi cũng giống như Ngọc Tiểu Long vậy, tôi không muốn nhường lại thế giới này cho những con người mà tôi khinh bỉ!”
Chương 646: Thiên Hành Kiện
Tề Đẳng Nhàn mở một buổi hội nghị trong nội bộ của tập đoàn Gukoo, nội dung của hội nghị chủ yếu là được giao cho thư ký Dương Quan Quan chủ trì.
Tuy Từ Ngạo Tuyết đã từng nói rằng năng lực kinh doanh của Dương Quan Quan rất có vấn đề nhưng năng lực làm việc của cô ta quả thực là không tệ, thậm chí còn là ngược lại mới đúng, Tề Đẳng Nhàn hiểu rất rõ điều đó.
Sau khi buổi hội nghị kết thúc, Tề Đẳng Nhàn thông qua điện thoại để kể lại tình hình trước mắt cho Hướng Đông Tinh.
Dạo gần đây tâm trạng của Hướng Đông Tinh cũng không phải là quá tốt, cô ta chỉ lạnh lùng trả lời hắn vài câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ hơn phân nửa là do việc A Phúc bị bệnh liệt giường cũng nên, thật không biết nếu như cô ta biết về chân tướng thực sự thì cô ta sẽ có suy nghĩ như thế nào…
Cuộc điện thoại với Hướng Đông Tinh vừa mới kết thúc thì Tề Đẳng Nhàn lại nhận được một cuộc điện thoại mới từ phía Ngọc Tiểu Long.
“Anh đã xử lý chuyện tập đoàn xong chưa vậy, chắc là bây giờ anh cũng làm màu đủ rồi chứ gì? Có phải anh nên đi tham gia cuộc thi khảo sát rồi hay không?” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng hỏi.
“Ê này, cô giám sát tôi đấy à!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà sửng sốt rồi giận dữ nói.
Giọng nói của Ngọc Tiểu Long lạnh lẽo như băng tuyết, cô hỏi lại: “Anh nói cái gì cơ?!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người nói: “Tôi nói năng có dấu chấm câu đàng hoàng đó nha, cô đừng hiểu lầm lời tôi vừa nói được không vậy?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Anh mau giải quyết vấn đề thi khảo sát đi, đừng lãng phí thời gian thêm một giây một phút nào nữa. Phía bên tôi thời gian đang rất gấp gáp, tôi không biết bao giờ bọn họ sẽ đưa Trần Liệt đi, chúng ta cần phải chuẩn bị để hành động bất cứ lúc nào!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Được rồi được rồi được rồi, bây giờ cô hãy cho Long Á Nam tới đón tôi đi, tôi sẽ đi ngay lập tức, được chưa?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Anh ở tập đoàn mà đợi đi.”
Tề Đẳng Nhàn gọi Dương Quan Quan tới, nói với cô ta: “Tôi sắp tới tham gia cuộc thi khảo sát, cô có muốn đi không?”
“Đương nhiên là tôi muốn đi rồi!” Dương Quan Quan tỏ ra vô cùng hưng phấn, bây giờ cô ta không muốn bỏ qua bất cứ cuộc chiến đặc sắc nào hết.
“Nhưng tôi lại không muốn đưa cô đi theo.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
“Tại sao cơ chứ?!” Dương Quan Quan tỏ vẻ không vui chút nào.
“Bởi vì cô không giữ chữ tín!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Trên đầu Dương Quan Quan hiện ra đầy vạch đen, cô ta không nhịn được mà thở dài: “Đồ EQ thấp!”
Tề Đẳng Nhàn giận dữ nói: “Giữa hai chúng ta thì rốt cuộc ai là người có EQ thấp chứ, trong lòng cô không hiểu rõ à?”
Dương Quan Quan nói: “Tôi mặc kệ, chính anh là người đã đồng ý sẽ cho tôi đi xem anh chiến đấu mà, tôi nhất định phải làm được, anh đừng có trêu chọc tôi nữa.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đâu có gì tốt đẹp đâu, thôi tôi cũng mặc kệ đấy.”
Dương Quan Quan cảm thấy vô cùng tủi thân, cô ta giậm chân xuống sàn một cái: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bộ dạng này của cô ta vô cùng dễ thương, bèn đứng dậy, bước tới gần rồi đưa tay nâng cằm cô ta, nở một nụ cười mà hắn tự cho là cực kỳ quyến rũ: “Rốt cuộc tôi muốn gì, chẳng lẽ trong lòng thư ký Dương còn chưa biết rõ?”
Nếu muốn lấy ví dụ cho việc vẽ hổ thành chó, bắt chước không ra thể thống gì, Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ là người đứng số một.
Hắn suốt ngày tỏ ra mình là một tổng giám đốc bá đạo, chỉ tiếc là chưa bao giờ đạt được tới mức độ đó.
“Đừng có táy máy tay chân, chúng ta thực sự không quen biết gì nhau cả!” Dương Quan Quan vừa đập rớt tay hắn ra khỏi mặt mình vừa hừ lạnh.
Tề Đẳng Nhàn cũng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà dang tay ôm lấy cô ta vào lòng rồi nói: “Nếu hôm nay tôi thành công vượt qua kỳ thi khảo sát thì có phải chúng ta nên ăn một bữa thật ngon, uống chút rượu thật ngon rồi lại tiếp tục ăn mừng không nhỉ?”
Nghe những lời ấy, Dương Quan Quan thầm nghĩ cuối cùng cái tên này cũng biết điều hơn một chút, bèn đáp lời: “Còn phải xem xem anh thể hiện như thế nào đã!”
Nhưng thực ra cứ mỗi lần tiếp xúc gần gũi với Tề Đẳng Nhàn là trái tim cô ta lại rung động, cô ta không biết nên diễn tả cảm giác này ra sao nữa.
Lần này EQ của Tề Đẳng Nhàn lại rất cao, hắn nắm bắt được cảm xúc trong ánh mắt của Dương Quan Quan ngay lập tức, vì vậy nên hắn chầm chậm cúi sát vào cô ta mà không hề do dự.
Dương Quan Quan nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ mọng cũng ngoan ngoãn hé mở.
“Này, lát nữa cô theo tôi tới một nơi đi.” Sau khi tách ra, Tề Đẳng Nhàn hắng giọng một cái rồi nghiêm túc nói vậy.
Dương Quan Quan không thể không lườm hắn một cái, cô ta vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn cho lắm… Đúng là kỳ lạ thật.
Chẳng bao lâu sau là Long Á Nam đã gọi điện thoại tới, cô ta nói cô ta đã tới tập đoàn Gukoo.
Tề Đẳng Nhàn bèn lập tức dẫn Dương Quan Quan xuống tầng.
“Cô ấy phải cùng tôi tới đó, không có vấn đề gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn quay sang hỏi Long Á Nam.
“Nơi đó đâu phải một nơi mà người ngoài có thể tùy tiện ra ngoài?” Long Á Nam nhíu mày đáp lại.
“Vậy thì tôi sẽ không đi đâu, đợi mấy ngày nữa rồi tính sau vậy.” Tề Đẳng Nhàn trở mặt ngay lập tức.
Khóe miệng của Long Á Nam giần giật: “Được rồi được rồi được rồi, vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại tới nơi đó để họ chuẩn bị một tờ giấy thông hành đặc biệt, vậy là được chưa, Tề chuẩn tướng?”
Cô ta gằn giọng nói ba tiếng “Tề chuẩn tướng” thật mạnh, rõ ràng là đang vô cùng bất mãn.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng rất hài lòng với câu trả lời này của cô ta, hắn gật đầu: “Được thôi được thôi, với cô mà nói thì đây chẳng phải một chuyện rất nhỏ sao? Có ai mà không biết cô là chân sai vặt của Ngọc Tiểu Long cơ chứ!”
“Chân sai vặt?!” Khóe miệng của Long Á Nam lại giần giật thêm một lần nữa, nếu không phải cô ta sợ rằng mình không thể đánh lại Tề Đẳng Nhàn thì cô ta đã ra tay rồi.
Cái tên này còn có thể nói ra được lời nào khó nghe hơn nữa hay không vậy?
Long Á Nam gọi một cuộc điện thoại sang cho địa điểm tổ chức, giấy thông hành nhanh chóng được chuẩn bị rồi giao tới tận tay Dương Quan Quan.
Địa điểm tổ chức thi khảo sát là một đạo quán tên Thiên Hành Kiện.
“Thiên Hành Kiện, bậc quân tử không ngừng nỗ lực để vượt lên chính mình.”
“Đạo quán này có một cái tên rất hay đấy…”
Tề Đẳng Nhàn nhìn biển hiệu được treo trước cửa, không nhịn được mà khen ngợi một câu.
Long Á Nam nói: “Ba chữ kia thực ra là do Phó lão đề lên đấy, ý của ông ấy là muốn cổ vũ mọi người không ngừng vượt lên chính mình.”
Lúc nói những lời này, cô ta thậm chí còn cười nhạt.
Không cần nói cũng biết Phó lão đang muốn nhắc tới ai nhỉ?
Tề Đẳng Nhàn chỉ làm như không hề nghe thấy rồi dẫn Dương Quan Quan đi theo Long Á Nam vào trong đạo quán.
“Hơi thở võ học thực sự rất mãnh liệt.” Dương Quan Quan không nhịn được mà nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.
Tề Đẳng Nhàn không thể không quay đầu lại nhìn cô ta, các gia tộc có dòng dõi Nho học sẽ mang theo hơi thở thuộc về Nho học, trên chiến trường đầy máu tanh và khói lửa sẽ mang theo sát khí, còn đạo quán dạy võ thì đương nhiên sẽ có hơi thở võ học rồi!
Dương Quan Quan thực sự đã hiểu được đạo rồi, cô ta đã có cảm ngộ về phương diện này, cũng có thể nói là về phương diện này thì cô ta tiến bộ nhanh hơn cả công phu quyền cước.
“Nói không chừng sẽ có một ngày cô ấy luyện được Hình Ý Quyền đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần cũng nên.” Tề Đẳng Nhàn thầm suy nghĩ trong lòng. “Chỉ sợ đây là người phụ nữ đầu tiên trên thế giới có thể đạt đến đỉnh cao như vậy.”
Ba người thuộc nhóm Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước vào trong đạo quán đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đạo quán võ học tên Thiên Hành Kiện được sáng lập bởi bộ Quốc phòng của nước Hoa, cũng được chính tay Phó Phong Vân đề bảng tên, hiện giờ những cuộc thi khảo sát đối với các sĩ quan cao cấp được chiêu mộ đặc biệt đều được tổ chức tại nơi này.
Thường ngày thì nơi đây cũng là thánh địa học tập và rèn luyện của các nhân tài vô cùng ưu tú.
“Đó là sĩ quan cấp tá, Long Á Nam, là cấp dưới của Ngọc tướng quân kìa! Cô ấy cũng có bản lĩnh rất lợi hại!”
“Thì ra cô ấy chính là Long Á Nam sao… Có lẽ cái người đang được cô ấy dẫn theo muốn tới đây tham gia thi khảo sát thì phải?”
“Nghe nói Phó lão đã đặc biệt chiêu mộ một người vào chức vụ chuẩn tướng, nói không chừng chính là cậu ta đấy.”
Tất cả mọi người đều đang thấp giọng bàn tán về thân phận của Long Á Nam và Tề Đẳng Nhàn, dĩ nhiên Long Á Nam cực kỳ nổi tiếng rồi, dù sao cô ta cũng có cấp trên là Ngọc Tiểu Long chứ không ai khác.
Trong bộ Quốc phòng của nước Hoa có năm người mang tên Long, Ngọc Tiểu Long là người đầu tiên và cũng là người nổi tiếng nhất.
Dù sao đạt được những thành tựu như vậy với thân phận của một người phụ nữ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
“Cuộc thi khảo sát lần này có tổng cộng bốn cửa ải, lần lượt do ba vị giám khảo phụ và một vị giám khảo chính trông coi, chỉ những người được giám khảo tán thưởng và giữ lại mới được phép bước vào cửa ải tiếp theo.” Long Á Nam dẫn Tề Đẳng Nhàn đi về phía trước, vừa đi vừa nói bằng gương mặt nghiêm túc.
“Anh đã được biết giám khảo chính là ai rồi đấy, Diệp Phi Lưu, một trong những người đảm nhận tên Long.”
“Còn về ba vị giám khảo phụ kia thì cũng chỉ là hạng người xoàng xĩnh mà thôi, anh không cần quá lo lắng đâu, chủ yếu chỉ cần để tâm và dồn sức vào Diệp Phi Lưu là được.”
Trong khi nói chuyện, họ đã đặt chân tới võ trường đầu tiên.
Bỗng nhiên một giọng nữ sang sảng truyền đến: “Thì ra Bạch Liễu tôi đây cũng chỉ là hạng người xoàng xĩnh mà thôi!”
Chương 647 Bạch Liễu và Thái Cực Quyền
Chương 647: Bạch Liễu và Thái Cực Quyền
Sau khi nghe thấy giọng nói của Bạch Liễu, Long Á Nam bỗng dưng biến sắc!
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải giám khảo đầu tiên là Trương Trình sao?” Long Á Nam trầm giọng hỏi.
Sau đó cô ta nhìn thấy Bạch Liễu đang mặc một bộ đạo phục màu trắng toát đứng ở trung tâm võ trường, bên hông có buộc một cái đai lưng màu đen, đai lưng khẽ lung lay mang lại cảm giác vô cùng tiêu sái.
Bạch Liễu đứng ở giữa võ trường mà cứ như hòa làm một thể với trời và đất. Khi nhìn cô ấy, người ta có cảm giác như đang nhìn thấy một hình tròn Thái Cực.
Dương Quan Quan không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Người này luyện Thái Cực Quyền phải không?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, bỗng dưng hắn nghe Long Á Nam đứng ở một bên nói bằng giọng vô cùng lạnh nhạt: “Đổi giám khảo ngay trước khi bắt đầu cuộc thi, có vẻ hơi vô lý đấy nhỉ?”
Bạch Liễu bình tĩnh trả lời: “Đây là cuộc thi khảo sát của cấp tướng, không giống như cuộc thi khảo sát của cấp úy đâu, dĩ nhiên là phải được tổ chức một cách nghiêm túc rồi.”
Long Á Nam tức giận nói: “Kể cả nếu các người có đổi giám khảo thì cũng phải báo trước với bên tôi một tiếng chứ?”
Ban đầu Long Á Nam cứ nghĩ chỉ có một mình Diệp Phi Lưu là người có thể uy hiếp đến Tề Đẳng Nhàn trong cuộc thi khảo sát lần này mà thôi.
Bởi vì ba vị giám khảo phụ khác không phải nhân vật lợi hại như vậy.
Nhưng rõ ràng là cô ta đã đánh giá quá thấp sự hiểm độc và đáng sợ của phe đối phương rồi, đối phương cố ý sắp xếp ba người không hề tài giỏi một chút nào để bọn họ mất cảnh giác, sau đó lại lặng lẽ điều Bạch Liễu tới đây để chờ sẵn, thực sự là không biết xấu hổ đến mức đáng kinh ngạc chỉ để đẩy Tề Đẳng Nhàn xuống khỏi vị trí này.
“Nội dung thi khảo sát là do chúng tôi quyết định, đương nhiên việc chọn ai làm giám khảo cũng là do chúng tôi quyết định, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải báo trước với các người chứ?” Bạch Liễu bình tĩnh hỏi lại.
“Nếu như các người không muốn thi thì cứ rời khỏi đây ngay lập tức là được rồi.”
“Chắc chắn tôi sẽ không ngăn cản các người, thế nên tùy các người thôi!”
Sắc mặt của Long Á Nam trở nên vô cùng khó coi, cô ta móc điện thoại di động ra rồi nói: “Vậy thì tôi sẽ gọi điện cho cấp trên để xin chỉ thị!”
Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại khoát tay ngăn cản cô ta: “Không cần đâu, có là ai thì kết quả cũng vẫn vậy. Muốn đá tôi ra khỏi vị trí hiện tại sao? Bọn họ chưa xứng đâu!”
Bạch Liễu mỉm cười hỏi: “Vậy sao? Những vị giám khảo của các cửa ải phía sau không yếu hơn tôi một chút nào, huống chi còn có một người đảm nhận tên Long là Diệp Phi Lưu làm giám khảo chính nữa.”
Long Á Nam quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại thật chặt, có vẻ cô ta vô cùng bất mãn. Cô ta lạnh giọng nói: “Anh có biết bản thân đang khinh địch hay không? Người tên Bạch Liễu này chính là một cao thủ có cấp bậc tông sư hàng thật giá thật đấy!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Vậy cô ta có lợi hại hơn Ngọc Tiểu Long không?”
“Cái này, à thì không đâu…” Long Á Nam nói.
“Vậy là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói bằng giọng thờ ơ.
Long Á Nam ngẩn người, vậy là được rồi là ý gì cơ chứ? Nhà họ Triệu làm ra những việc không có đạo đức võ học như thế này, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại không nói ra một câu oán hận nào, ngược lại hắn còn rất tự tin…
Long Á Nam giận dỗi nói: “Anh có biết cuộc thi khảo sát này có ý nghĩa như thế nào hay không? Đây không chỉ đơn thuần là việc riêng của một mình anh nữa!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tôi biết mà, cũng chính vì thế nên hôm nay tôi sẽ dốc hết sức lực để đối phó với bọn họ!”
Sau khi nói xong những lời này, hắn cởi áo khoác ra rồi bước lên một bước. Một tiếng ầm vang lên, nghe cứ như một vụ nổ, bàn chân hắn giẫm thật mạnh xuống đất. khiến toàn bộ võ trường chấn động.
“Đây là cuộc thi khảo sát cấp tướng sao? Vị giám khảo này tên Bạch Liễu, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy bao giờ…”
“Bạch Liễu với chiêu Lãm Tước Vĩ mà anh cũng không biết à? Người ta là giáo viên của bộ đội đặc chủng đấy, cô ấy đã luyện Thái Cực Quyền tới mức xuất thần nhập hóa, nếu đặt một con chim vào trong lòng bàn tay cô ấy thì thậm chí nó còn không bay nổi.”
“Có tổng cộng bốn cửa ải, vậy mà vừa mới bắt đầu cửa ải thứ nhất đã mời tới một nhân vật lợi hại như vậy sao? Chậc, không biết người cấp tướng đặc biệt cần được khảo sát lần này là ai mà xứng đáng có được một trận chiến như vậy nhỉ!”
Các chiến sĩ đều cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, tất cả bọn họ đều nhìn thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn.
Long Á Nam cũng không còn cách nào khác, bỗng cô ta nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói thêm: “Cô có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô ích cả thôi, cuộc thi khảo sát là do bọn họ sắp xếp, có phái đến người nào thì cũng là chuyện cũng bọn họ, đừng tốn công vô ích nhiều lời với bọn họ làm gì.”
“Long trưởng quan à, cô hãy bình tĩnh một chút đi, chỉ cần đứng đây theo dõi sư phụ tôi là được rồi.” Dương Quan Quan rất tự tin vào thực lực của Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói bằng giọng điệu tràn đầy sự tin tưởng.
“Ha ha…” Long Á Nam chỉ biết cười khổ một tiếng rồi lui về phía khác.
Tề Đẳng Nhàn đi tới trung tâm võ trường, dừng lại ở khoảng cách một thước so với Bạch Liễu, giơ tay lên rồi chắp lại hành lễ, cuối cùng cao giọng: “Chuẩn tướng của ban Chính trị, Tề Đẳng Nhàn, theo học gia phụ là Tề Bất Ngữ.”
Bạch Liễu cũng tỏ ra nghiêm nghị và kính nể, cô ấy hành lễ đáp lại: “Bạch Liễu, luyện Thái Cực Quyền, theo học sư phụ Trần Bách Thuận, xin được chỉ giáo.”
Tuy cả hai cùng là người luyện võ, tuy cùng là người thuộc bộ Quốc phòng, nhưng khi gặp mặt so chiêu thì vẫn tự giới thiệu bản thân mình đầu tiên theo quy định của giang hồ như bình thường.
“Mong là Thái Cực Quyền của cô có thể đỡ được Bát Quái Chưởng của tôi.” Xoạt một tiếng, Tề Đẳng Nhàn dạng rộng chân, cả người tạo thành tư thế sẵn sàng tiếp chiêu, hai tay đặt một trước một sau, tinh thần chiến đấu bỗng nhiên tăng cao đến cực độ.
Trong suốt mấy ngày nay kể từ khi đặt chân đến Ma Đô, hắn gần như không để tâm đến bất kỳ việc gì khác mà chỉ chuyên tâm luyện tập quyền cước cùng Dương Quan Quan, bản thân hắn cũng vận động rất nhiều, vì thế mà bất tri bất giác công lực của hắn được tăng cao, thể lực lại càng đạt đến một trạng thái đỉnh cao chưa từng có.
Bạch Liễu chớp mắt, chân phải cô ấy nhẹ nhàng giơ lên cao, đá nửa vòng tròn trên không trung rồi đạp về phía trước, hai tay thả lỏng, cất tiếng: “Xin mời!”
Bạch Liễu đã từng xem qua video ghi hình lại cuộc tỷ thí giữa Tề Đẳng Nhàn và Mã Tây Long, cô ấy cũng biết mình chắc chắn không phải đối thủ của con người này, vì thế cô ấy chỉ có một mục tiêu là bào mòn thể lực của Tề Đẳng Nhàn.
Ở cửa ải này, cô ấy sẽ khiến Tề Đẳng Nhàn phải tốn thật nhiều sức lực, sau đó hắn sẽ đấu với Diệp Thành trong tình thế chẳng khác nào trứng chọi với đá.
Diệp Thành chính là cao thủ sử dụng Cửu Cung Kiếm có năng lực sát thương kinh người, muốn đối phó với anh ta thì sẽ vô cùng khó khăn, ngay cả khi Tề Đẳng Nhàn có thể thắng được anh ta thì chắc chắn hắn cũng sẽ phải chịu thương tổn nặng nề.
“Ầm!”
Chỉ trong nháy mắt mà Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu chuyển động, những ngón chân gập lại rồi đột ngột duỗi ra một cái, cả cơ thể hắn khuỵu xuống thật sâu, gần như chạm cả vào mặt đất!
Vào cái khoảnh khắc hắn bắt đầu khom lưng khuỵu xuống, Bạch Liễu cũng đã nhanh nhẹn đạp chân xuống đất để lùi về phía sau, bộp bộp bộp, Tề Đẳng Nhàn còn chưa chuyển động được là bao nhiêu mà cô ấy đã lùi ra xa hơn năm mét.
Nhưng khoảng cách hơn năm mét này đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói thì cũng chỉ là bình thường như thể hai người đang ở gần nhau trong gang tấc, chỉ trong nháy mắt mà hắn đã chạy tới trước mặt Bạch Liễu.
Sau đó hắn cong eo bật người nhảy lên, cột sống run run như vận sức, trực tiếp tung một chưởng về phía Bạch Liễu!
Diệp Phi Lưu đã từng xem Tề Đẳng Nhàn chiến đấu, cũng vì thế nên hắn biết rõ rằng mình không thể dụ Bạch Liễu vào tròng như cái cách mình từng sử dụng để dạy dỗ Mã Tây Long, vừa mới bắt đầu đã trực tiếp sử dụng lối đánh mạnh mẽ và bá đạo để dồn cô ấy vào đường cùng không thể phản kháng!
Những bước trong đòn đánh vô cùng đơn giản này được thực hiện liền một mạch, dồn lực, cúi người, đứng thẳng lưng, nhảy lên không trung, cuối cùng là một chưởng tung ra hướng thẳng vào khuôn mặt, trôi chảy tới nỗi không thể trôi chảy hơn được nữa, mượt mà và gọn gàng không thứ gì sánh kịp, có thể nói là đã thể hiện đầy đủ công lực mạnh mẽ của Bát Quái Chưởng mà Tề Đẳng Nhàn sử dụng!
“Một chưởng thật là mãnh liệt làm sao!” Đòn đánh còn chưa chạm tới khuôn mặt mà hai mắt của Bạch Liễu đã bị gió thổi làm cho không mở nổi, đến cả da mặt của cô ấy cũng bị biến dạng vì áp lực sinh ra từ đó.
Bỗng nhiên Bạch Liễu dồn một hơi thở vào chính giữa bên trong đan điền của mình, sau đó lại thở ra phù một tiếng, tay trái giơ lên với tư thế dè dặt như muốn sờ đuôi một con khổng tước, lao tới muốn chộp lấy cổ tay của Tề Đẳng Nhàn.
“Lấy nhu để thắng cương, chỉ dùng bốn lạng để địch lại cả ngàn cân à?”
Khóe môi của Tề Đẳng Nhàn khẽ nhếch lên, hắn cười lạnh một tiếng.
Bạch Liễu vừa mới tóm được cổ tay của Tề Đẳng Nhàn đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, sức mạnh đáng sợ bộc phát từ những sợi gân vặn vẹo nổi lên giữa cổ tay hắn, mười ngón tay của cô ấy bị chấn động tới nỗi đau nhức!
“Sức mạnh trong quyền pháp của người này có kinh khủng hơn nhiều so với những gì mình đã tưởng tượng!” Bạch Liễu thầm hoảng hốt trong lòng, sau đó cố sức bẻ gập những ngón tay xuống dưới, cơ thể hơi nghiêng một chút để áp sát vào cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, cả người mượn lực mà bật né ra.
Trong lượt giao đấu mà Bạch Liễu cố mượn sức lực của Tề Đẳng Nhàn để đánh lại chính hắn này, cô ấy không tạo ra được một chút dấu vết nào đáng nói cả.
Chương 648 Móc mắt
Chương 648: Móc mắt
Bạch Liễu đã sớm dẹp bỏ hết những suy nghĩ về việc mình có khả năng ép Tề Đẳng Nhàn phải tiêu hao thật nhiều thể lực, bởi vì cô ấy hiểu rất rõ rằng mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn.
Với những chi tiết biến hóa trong quyền pháp như vậy, với những khoảnh khắc xoay chuyển trong cách vận dụng sức mạnh như vậy, có thể thấy công phu của hắn cao hơn Bạch Liễu hẳn một cấp bậc.
Công phu cao hơn một cấp bậc thì chẳng khác nào cách nhau cả một bầu trời!
Sau giây phút cơ thể Bạch Liễu mượn lực bật né ra ngoài, hai chân cô ấy trượt trên mặt đất, liên tục nhấc chân lùi về phía sau hệt như đang đạp trên những lưỡi dao sắc nhọn.
Ngược lại, cước bộ của Tề Đẳng Nhàn thì dường như đã hóa thành một đường thẳng, chân trước của hắn mới vừa duỗi ra được nửa bước mà chân sau đã lập tức đuổi kịp để thế chỗ vào vị trí mà chân trước vừa mới bỏ trống, tốc độ nhanh đến mức không thể diễn tả được.
Những bước di chuyển ấy của Tề Đẳng Nhàn gần như không có điểm khác biệt với những bước di chuyển của động vật họ mèo trong lúc đi săn.
Khi động vật họ mèo chuyển động, chân sau của chúng sẽ đạp vào đúng vị trí mà chân trước vừa rời khỏi gần như mọi lúc, cho dù là một con báo săn đang chạy nhanh như gió cũng không phải là ngoại lệ.
“Bát Quái Bộ nhưng không sử dụng quỹ đạo đường cong mà lại tiến bước thẳng một đường sao? Người này thực sự vô cùng lợi hại!” Trong lòng Bạch Liễu thầm run lên, cô ấy nhấc hai tay lên rồi tạo thành một hình vuông vắn có bốn góc cạnh trông hệt như miệng giếng cổ để chặn lại phía trước mặt mình.
Tề Đẳng Nhàn liên tiếp tung ra hai chưởng vào cánh tay của đối phương, thế nhưng cánh tay của đối phương lại đỡ đòn một cách rất nhẹ nhàng, chỉ dùng bốn lạng mà địch lại cả ngàn cân, dễ dàng hóa giải sức mạnh trong đòn đánh của hắn mà tiếp tục lùi về phía sau né tránh.
Sắc mặt của Dương Quan Quan đứng ở phía sau sầm lại, cô ta nói: “Cái người tên Bạch Liễu này đang muốn khiến anh ấy phải tiêu hao thật nhiều năng lượng để ba giám khảo phía sau dồn sức tấn công anh ấy đúng không?!”
Long Á Nam cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, với một quyền pháp như Thái Cực Quyền thì sẽ không thể khiến đối thủ tổn thương một khi đã sử dụng những chuyển động nhẹ nhàng và mềm mại như vậy, kể cả khi Bạch Liễu có thể quăng Tề Đẳng Nhàn ra ngoài thì cô ấy cũng không thể tạo ra tổn thương gì đáng nói.
Thông thường khi xuất chiêu thì người tập võ sẽ phải bộc phát lực tay mạnh mẽ đến phi thường chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, ví dụ như các loại đấu pháp Ngũ Tinh Chùy, Thất Tinh Chùy hoặc Tiên Thủ vân vân, tất cả đều được dựa trên nguyên lý ngưng tụ cơ bắp và một lượng lớn sức mạnh rồi khiến tất cả bùng nổ khi xuất chiêu trong nháy mắt!
Nếu như muốn luyện được Thái Cực Quyền thì nhất định phải tập luyện cách để điều khiển nguồn sức mạnh đó thật tốt, nói cách khác, nếu chỉ sử dụng cách đánh lấy nhu thắng cương yếu đuối thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tự hại chết chính mình.
Tề Đẳng Nhàn lại tung ra một chưởng cắt ngang qua, Bạch Liễu giơ tay lên đỡ lấy, mượn luồng sức mạnh đến từ cánh tay của hắn mà gõ nhẹ một cái, lại tiếp tục xoay người né sang một phía khác.
“Tiếp theo đây anh ta sẽ còn phải so chiêu với Diệp Phi Lưu, những kẻ đê tiện này chắc chắn sẽ không cho anh ta thời gian để nghỉ ngơi đâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định tình huống sẽ không được tốt lành gì!” Sắc mặt của Long Á Nam vô cùng nghiêm túc, cô ta đứng dậy với vẻ lo lắng và cảnh giác.
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng nhận ra rằng Bạch Liễu không có ý định đối phó với mình bằng phương thức cứng đối cứng mà chỉ đang cố tình mượn sức lực của hắn để chạy trốn, với mục đích cuối cùng là buộc hắn phải tiêu hao thật nhiều sức lực.
Có điều, nếu như hắn đã có thể viết ra cuốn “Thực chiến thuật chân” để giúp Dương Quan Quan học hỏi kinh nghiệm thì dĩ nhiên bản thân hắn cũng là một con người có vô số kinh nghiệm thực chiến!
Chỉ trong nháy mắt sau khi Bạch Liễu lại đẩy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn ra và mượn lực bật người né tránh thêm một lần nữa, hắn đột ngột nhắm mắt rồi hô một tiếng thật to, liên tục đạp chân xuống đất, những tiếng bộp bộp bộp phát ra liên tục, cuối cùng đuổi kịp Bạch Liễu bằng tốc độ khủng khiếp!
“Nhanh quá!”
Bạch Liễu âm thầm kinh hãi trong lòng, cô ấy nghĩ: “Đây là thứ bộ pháp gì vậy, không phải là Bát Quái Bộ!”
Ngay vào giây phút tiếp cận được Bạch Liễu, Tề Đẳng Nhàn lập tức giơ tay muốn móc mắt cô ấy!
Bạch Liễu rụt cổ lại về phía sau, hai ngón tay của Tề Đẳng Nhàn sượt qua mí mắt của cô ấy, luồng gió được sinh ra từ đó khiến mí mắt của cô ấy có cảm giác đau đớn như thể bị dao cắt!
Cô ấy còn chưa kịp lùi lại sâu hơn đã thấy Tề Đẳng Nhàn run lên một cái, hai ngón tay của hắn khép lại, một chiêu “Độc xà thám động” đâm thẳng vào vùng riêng tư ở giữa hai chân của Bạch Liễu!
“Cái tên đê tiện, cậu ta cố ý muốn sử dụng cách chiến đấu không tôn trọng đối thủ này để chọc giận mình, muốn ép mình phải chơi trò cứng đối cứng với cậu ta à?!” Bạch Liễu thầm nghĩ trong lòng, nở một nụ cười lạnh.
Một khi đã sử dụng loại đấu pháp mang tên “Độc xà thám động” này thì chẳng khác gì hắn đang cực kỳ thiếu tôn trọng đối thủ là phụ nữ.
Với một nhân vật ở cấp bậc tông sư như Tề Đẳng Nhàn, sử dụng đến chiêu này ở trước mắt bao nhiêu con người thì có thể nói là hơi mất mặt một chút.
Nhưng từ lâu Bạch Liễu đã quán triệt với bản thân trong suy nghĩ rằng mình có mục đích là khiến hắn phải tiêu hao thật nhiều thể lực, cũng vì vậy mà cô ấy căn bản không trúng chiêu. Cô ấy chỉ giơ cao gối đầu lên rồi đẩy về phía trước để đánh bật những ngón tay của hắn, sau đó đầu ngón chân dùng sức, đá thẳng vào phần cằm của hắn!
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên lộn ngược về phía sau, hắn sử dụng một chiêu “Long toản thiên” để bật cao, vừa né tránh đòn tấn công từ chân của Bạch Liễu vừa tiếp tục chuyển hướng hai ngón tay để chọc vào mắt cô ấy!
“Biến chuyển nhanh quá đi mất! Con người này đã luyện được hai thế đánh rắn và rồng đến cảnh giới đỉnh cao võ học.” Trong lòng Bạch Liễu lạnh toát từng cơn, cô ấy đạp nhẹ chân xuống mặt đất, ngón chân dùng lực nhảy lên, lại lùi về phía sau thêm một lần nữa.
Nhưng sau đó Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu rồi nói: “Không có ý nghĩa gì đâu, cô quá yếu ớt, tôi không muốn chơi đùa cùng cô nữa!”
Câu nói này của hắn khiến tất cả mọi người có mặt xung quanh đó đều phải sững sờ.
Bạch Liễu tức giận tới nỗi bật cười, cô ấy hỏi lại: “Vậy sao? Thế thì anh phải nhanh chóng đánh bại tôi mới được!”
“Hãy xem cho thật kỹ đây, đây là thế đánh hình rồng!” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói, bước một chân về phía trước rồi nhẹ nhàng khom người xuống, cột sống hơi cong lên, hơi thở toát ra từ hắn cũng khác hẳn so với vừa rồi.
Bạch Liễu biết lần này hắn sẽ di chuyển với tốc độ rất nhanh, bèn lập tức đứng vào thế hỗn nguyên với cột sống thẳng tắp, dùng bất biến đối phó với vạn biến, thế nên dù Tề Đẳng Nhàn có tấn công bằng cách nào thì cô ấy vẫn có thể thích ứng được với đòn tấn công.
Ánh mắt của Bạch Liễu ngưng tụ lại về một điểm, dường như cô ấy có cảm giác cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đã cao hơn một chút rồi, không biết đó có phải ảo giác hay không.
Bỗng nhiên tất cả mọi người nghe thấy hai tiếng nổ ầm ầm, những tiếng nổ đó phát ra từ bên dưới lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn, chỉ trong nháy mắt mà đôi giày thể thao mà hắn đang đi đã nổ tung thành nhiều mảnh!
“Đây chính là chiêu Bạo Kim Đan do chính anh ta nghĩ ra sao? Có phải anh ta vừa mới đè nén khí huyết vào lòng bàn chân của mình?” Long Á Nam không giấu nổi sự kinh ngạc, cô ta chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt mình đang di chuyển với tốc độ cao đến nỗi chỉ còn lại một bóng người mơ hồ.
Ngọc Tiểu Long cũng từng nhắc về công phu “Bạo Kim Đan” ở trước mặt cô ta, có thể nói là cô đã khen ngợi nó không dứt miệng, và lúc này thì Long Á Nam đã được tận mắt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tự mình thi triển.
Tề Đẳng Nhàn nói đây là thế đánh hình rồng nhưng thực ra nó lại có chút giống với thế đánh hình ngựa, vừa mới bắt đầu mà hắn đã tung ra một chiêu Pháo Quyền nhắm thẳng vào mặt của Bạch Liễu!
“Mạnh quá!”
Bạch Liễu vừa mới đón được cú đấm đầu tiên đã phải biến sắc, cô ấy dùng hết sức lực của cả cơ thể mình để vặn người một cái, đẩy cú đấm của hắn ra.
Tề Đẳng Nhàn đã thay đổi thế đứng thêm một lần nữa, hắn ta nhấc tay trái lên để đánh vào mặt của cô ấy!
Bạch Liễu không hề do dự mà cong khuỷu tay một cái lên rồi xông thẳng về phía trước!
“Bốp!”
Phách Quyền có hình hổ của Tề Đẳng Nhàn đập vào cánh tay của Bạch Liễu, hắn mở ra năm ngón tay rồi bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của đối phương và tiếp tục thực hiện một cú đánh móc lên trên!
Một lần nữa Bạch Liễu nhìn thấy hai ngón tay đang hướng về phía tròng mắt của mình với tốc độ cực kỳ nhanh, ấy vậy mà cô ấy lại có cảm giác như thế giới này đã chuyển động chậm lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chậm đến nỗi cô ấy có thể thấy rõ cả những dấu vân tay của hắn.
“A!!”
Chỉ một giây sau, Bạch Liễu đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai con ngươi của cô ấy lần lượt bị ngón trỏ và ngón giữa của Tề Đẳng Nhàn chọc thẳng vào, một đốt tay của hắn cắm ngập vào bên trong hốc mắt của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, thế nên lần này hắn ra tay cực kỳ độc ác, tấn công trực tiếp vào hai mắt của một cao thủ như Bạch Liễu.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn lại nhấc chân phải rồi bước một bước về phía trước!
“Bốp!”
Phần ngực của Bạch Liễu bị trúng một chiêu do Tề Đẳng Nhàn tung ra, cả người cô ấy bay lên rồi rơi xuống dưới đất, máu tươi văng tung tóe.
Cô ấy ngã xuống dưới đất nhưng vẫn tiếp tục lăn lộn vì đau đớn, hai tay ôm lấy hai bên má.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Bạch Liễu, chỉ thấy vùng da thịt xung quanh hai mắt của cô ấy đều nát bét đầy máu và thịt, hai con mắt của cô ấy đều đã bị mù.
“Có phải chiêu này độc ác quá rồi hay không?!”
“Đây là cuộc thi khảo sát hay cuộc chiến sinh tử vậy không biết nữa? Cậu ta có nhất thiết phải ra tay nặng như vậy không?”
Tất cả mọi người đều líu lưỡi, có cảm giác sau gáy mình lành lạnh.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Bạch Liễu rồi cười lạnh nói: “Nếu các người đã dám bán mạng mình cho nhà họ Triệu thì tốt hơn hết là cũng nên chuẩn bị tinh thần bị tôi giết chết! Nếu đã muốn làm giám khảo để đẩy tôi xuống khỏi vị trí này thì trước hết phải xem lại xem bản thân có đủ tài năng để làm điều ấy hay không!”
Chương 649 Diệp Thành và Cửu Cung Kiếm
Chương 349: Diệp Thành và Cửu Cung Kiếm
Chứng kiến Tề Đẳng Nhàn ra tay nặng nề như vậy, dĩ nhiên trong lòng Long Á Nam chỉ có trầm trồ ca ngợi hắn mà thôi.
Với những cao thủ ở cấp bậc như Bạch Liễu, cứ chết người nào thì bớt được người ấy, bây giờ cô ấy đã bị Tề Đẳng Nhàn móc hai con mắt, nhất định là cô ấy sẽ sống như một người tàn phế trong suốt nửa quãng sau của cuộc đời, cũng không còn khả năng để bán mạng cho nhà họ Triệu thêm nữa.
Bạch Liễu muốn sử dụng chiêu chỉ cần dùng bốn lạng để địch lại cả ngàn cân với Tề Đẳng Nhàn nhằm làm tiêu hao thể lực của hắn, thế nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn còn đánh giá quá thấp sự khủng khiếp của Tề Đẳng Nhàn.
Chỉ với một chiêu trong thế đánh hình hổ kia là đủ để Bạch Liễu dù có dùng sức lực khắp toàn thân mà vẫn có cảm giác như cả người mình vỡ tan ra thành từng mảnh, cánh tay của cô ấy bị bẻ quặt xuống, thậm chí ngay cả chiêu “Song long đoạt châu” kia cũng vô cùng mạnh mẽ.
Long Á Nam âm thầm cảm thấy sảng khoái trong lòng, nhà họ Triệu dám giở trò trong cuộc thi khảo sát, thay đổi giám khảo ngay trước khi cuộc thi khảo sát bắt đầu, nhưng như vậy thì có sao chứ? Những người chịu thua thiệt vẫn chỉ là bọn họ mà thôi!
“Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc, tùy cậu muốn nói thế nào thì nói. Có điều cậu không thể thắng mãi được đâu!” Bạch Liễu cố nhịn cơn đau đớn khổ sở để ngồi dậy rồi nói bằng giọng rất lạnh lùng.
“Luôn có những người muốn thắng cuộc, vậy thì tại sao người đó lại không phải là tôi?” Tề Đẳng Nhàn cũng đáp trả lại bằng một câu danh ngôn kinh điển.
Bạch Liễu cười lạnh nói: “Tôi đã thất bại rồi, có điều ban nãy cậu đã bạo phát vài lần, hẳn cũng tiêu hao không ít thể lực đấy nhỉ? Cậu đã qua được cửa ải của tôi trong cuộc thi khảo sát lần này, hãy đi qua cửa ải tiếp theo đi!”
Sau khi bước qua cánh cổng lớn để tới võ trường thứ hai, sắc mặt của Long Á Nam lại càng trở nên xám xịt.
Người đứng ở trung tâm võ trường kia, bất ngờ thay, chính là Diệp Thành!
Anh ta mặc toàn đồ đen, trong tay có cầm theo một thanh kiếm cổ, tư thế thẳng tắp, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó thôi mà lại toát ra một luồng khí như gió cuốn, dường như nó sắp tuôn trào ra khỏi cơ thể của anh ta.
“Các người có còn biết xấu hổ là gì hay không vậy? Rõ ràng tất cả đều là cao thủ nằm ở bậc tông sư, vậy mà các người còn dám làm ra những chuyện như thế này hết lần này đến lần khác? Tất cả chỉ vì muốn đẩy Tề chuẩn tướng ra khỏi vị trí của anh ta hiện tại sao?” Long Á Nam không nhịn được mà mắng to.
Diệp Thành căn bản không thèm nghe những gì cô ta vừa mới nói, anh ta chỉ nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh cất tiếng: “Diệp Thành, Cửu Cung Kiếm, xin được chỉ giáo!”
Anh ta vừa nói vừa nâng kiếm ôm quyền, chắp tay hành lễ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, đó là Lôi Cuồng, người đã từng làm vệ sĩ cho Hướng Đông Tinh trước kia.
“Đó là đồ đệ của anh à?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại hỏi.
“Chính là đồ đệ của tôi.” Diệp Thành hờ hững đáp.
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, hỏi anh ta: “Luyện kiếm được mấy năm rồi?”
Diệp Thành trả lời: “Đã mười năm có lẻ.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không bằng đồ đệ của tôi đâu, còn kém xa lắm.”
Khóe miệng của Lôi Cuồng run run, anh ta không cam lòng, sao các người nói tới nói lui mà còn kéo theo cả ông đây vào làm gì nữa?
Trên mặt Dương Quan Quan cũng lộ ra một chút kiêu ngạo, bất cứ ai cũng nói rằng cô ta là một thiên tài võ học chỉ có một người trên một vạn người, mà ngay cả Tề Bất Ngữ cũng phải khen cô ta không dứt miệng.
“Xin được chỉ giáo.” Diệp Thành không muốn nghe những lời vô ích của Tề Đẳng Nhàn nữa, anh ta bước một bước về phía trước, tiếp tục chắp tay hành lễ.
“Chỉ giáo đi nào.” Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn khách sáo thêm với anh ta làm gì.
Long Á Nam giận dữ nói: “Cái đám đại tông sư các người đấy, thay nhau ra trận thì cũng đành thôi đi, đã vậy còn định dùng binh khí nữa, có biết xấu hổ là gì hay không vậy?”
Diệp Thành bình tĩnh đáp lời cô ta: “Thứ võ công mà tôi rèn luyện bao năm là Cửu Cung Kiếm, dĩ nhiên tôi phải sử dụng kiếm mới được. Nếu Tề chuẩn tướng thấy như vậy là không hợp lý thì cậu ta cũng có thể chọn một món vũ khí để đấu với tôi, hoặc nếu cậu ta thực sự cảm thấy quá bất công thì cũng có thể không tham gia cuộc thi khảo sát này nữa!”
Long Á Nam tức giận tới nỗi không chịu được, cô ta thầm nghĩ quả thật những kẻ này không cần mặt mũi nữa rồi, một đám có danh tiếng lớn như vậy mà không biết giới hạn là gì hết!
“Tôi chỉ sợ nếu như tôi dùng đến binh khí thì ngay cả cơ hội rút kiếm mà anh cũng không có thôi. Thế nên tôi cũng chẳng cần đâu.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười.
Những lời hắn vừa nói khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hét lên đầy kinh ngạc!
“Kiếm thần Diệp Thành, năm đó anh ta đã đi về phía đông của nước Nhật Bản, chỉ có một người một kiếm mà có thể đánh bại tổng cộng hơn hai mươi nhân vật có cấp bậc tông sư của nước Nhật Bản, vậy mà lại có người dám không để anh ta vào mắt như thế sao?”
“Nhưng việc chiến đấu khi trong tay có vũ khí và không có vũ khí là hai việc khác nhau hoàn toàn đấy, cho dù có luyện tập Thiết Bố Sam và Kim Chung Trảo đến mức xuất thần nhập hóa thì khi gặp phải một cao thủ như thế này cũng sẽ mù mắt chỉ sau một chiêu duy nhất mà thôi!”
“Đội ngũ giám khảo của cuộc thi khảo sát lần này thật sự rất lợi hại, Bạch Liễu luyện Thái Cực Quyền, kiếm thần Diệp Thành, thậm chí người trấn giữ cửa ải cuối cùng còn là người đảm nhận cái tên Long, Diệp Phi Lưu nữa… Không biết vị giám khảo của cửa ải thứ ba sẽ là ai đây nhỉ?”
Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, tôi một câu, anh một câu, trận chiến đầu tiên cũng khiến nhiệt huyết của họ trào dâng, vậy thì rõ ràng cuộc chiến thứ hai sẽ lại càng thêm đặc sắc.
“Mời!” Ánh mắt của Diệp Thành vô cùng lạnh lẽo, anh ta chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn căn bản không nói gì với anh ta thêm nữa, chỉ vận dụng cước bộ rồi lao thẳng về phía anh ta!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hô to một tiếng rồi rút kiếm ra, có điều anh ta còn chưa kịp xuất chiêu mà Tề Đẳng Nhàn đã xuất hiện ở ngay bên cạnh rồi giơ tay muốn chọc vào mắt anh ta.
Diệp Thành giơ kiếm lên che mặt mình lại, thanh kiếm như xé gió nghênh đón những ngón tay của Tề Đẳng Nhàn.
Dĩ nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không ngu dốt tới mức cứng đầu đối diện với luồng khí sắc bén chém sắt như chém bùn được sinh ra từ thanh kiếm kia, lúc này hắn co ngón tay lại, cổ tay khẽ huých một cái, né khỏi luồng khí, nhẹ nhàng đập một cái vào thân kiếm.
“Vù!”
Cả thanh kiếm đều run lên trong lòng bàn tay của Diệp Thành, tạo nên một tần suất rung chấn vô cùng kỳ lạ.
Phạch một tiếng, Diệp Thành lập tức bước chân lùi về phía sau, đến khi đã kéo dài được khoảng cách rồi thì anh ta tiếp tục phóng ra những luồng khí mạnh như gió cuốn, xoạt xoạt xoạt, tất cả đều nhắm vào những vị trí hiểm yếu của Tề Đẳng Nhàn!
Dĩ nhiên nếu anh ta có thể đâm chết Tề Đẳng Nhàn ngay tại nơi này thì đương nhiên là không còn gì hơn nữa, cũng vì thế nên Diệp Thành chiến đấu bằng thái độ không chết không ngừng, từng giây từng phút một anh ta đều ôm tâm thế như vậy!
Mọi người chỉ cảm thấy da đầu của mình lạnh toát, thế kiếm của Diệp Thành vừa nhanh mà lại vừa chuẩn, sắc bén tới mức khiến máu trong người kẻ khác cũng theo đó mà sục sôi, nếu để trúng dù chỉ là một đòn thì chỉ sợ không chết cũng phải tàn phế.
Ngay cả Dương Quan Quan và Long Á Nam cũng phải toát mồ hôi lạnh thay cho Tề Đẳng Nhàn, bởi vì mỗi lần tránh né là lại thêm một lần hắn đối diện với nguy hiểm ở khoảng cách gần hơn, luồng kiếm phong lại càng tiến sát hơn nữa.
So với đối thủ tay không tấc sắt, một đối thủ có vũ khí thực sự rất khác biệt, thế tiến công của Diệp Thành vô cùng hung ác, Tề Đẳng Nhàn gần như không tìm được cơ hội nào để phản đòn.
Dưới chân Diệp Thành thi triển cước bộ Cửu Cung Bát Quái, thanh kiếm trong tay của anh ta không dừng lại một giây một phút nào, những làn gió bao vây khắp xung quanh Tề Đẳng Nhàn, một mực kiếm tìm cơ hội làm tổn thương hắn, mà Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ có thể né tránh, thi thoảng lại dùng nắm đấm đập vào thân kiếm để đẩy thanh kiếm ra.
Chiêm Tinh bảo Diệp Thành học tập thân pháp với hắn ta, hắn ta nói chỉ cần luyện thân pháp cho giỏi thì sẽ trở thành người vô địch trong thiên hạ.
Trên thực tế thì thân pháp của Diệp Thành không hề kém cỏi một chút nào, Cửu Cung Bát Quái chặt chẽ tới mức không có lấy một kẽ hở, công lực được thể hiện rất rõ qua từng chuyển động.
Đối mặt với những đòn tấn công có mật độ cao như vậy, nếu chỉ tiếp tục né tránh thì quả thực rất tốn thể lực và công sức, nếu như là người bình thường thì chỉ sợ là sẽ không chịu được bao lâu, cuối cùng sẽ váng đầu hoa mắt mà không thể bắt kịp những đường kiếm lao vun vút xung quanh.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn đâu phải là một người bình thường cơ chứ, hai mắt hắn như tỏa sáng để theo kịp từng chuyển động của những luồng gió được sinh ra từ thanh kiếm kia, bước chân cũng nhanh thoăn thoắt, gần như xoay tròn cùng với Diệp Thành.
“Nếu cứ mãi tiếp tục như thế này thì cũng không phải là cách, anh ta vẫn không tìm ra khoảnh khắc nào để phản công…” Long Á Nam tỏ ra có chút lo lắng.
“Diệp Thành liên tục tấn công, nếu như vậy thì hắn ta cũng đang tiêu hao rất nhiều thể lực, hai người đó đang đánh cược với nhau kìa.”
Long Á Nam không thể không kinh ngạc, cô ta hỏi: “Đánh cược cái gì cơ chứ?”
Dương Quan Quan trả lời: “Diệp Thành đang đánh cược rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ mắc sai lầm, còn Tề Đẳng Nhàn thì đang đánh cược rằng Diệp Thành sẽ không chịu được đến khoảnh khắc mà anh ta mắc sai lầm đó.”
Long Á Nam nghe xong thì lập tức bừng tỉnh, sau đó lại hơi giật mình, cô gái tên Dương Quan Quan này vừa mới luyện võ công được bao nhiêu lâu cơ chứ, không ngờ trình độ mắt nhìn của Dương Quan Quan đã vượt hẳn cô ta.
Thứ gọi là thiên phú quả nhiên không phải chỉ cần ước ao là sẽ đạt được!
Quả nhiên, chỉ mới ba phút sau, đường kiếm của Diệp Thành đã chậm lại!
Dù sao con người cũng không phải là máy móc, huống chi máy móc cũng phải cần nạp nhiên liệu và tra dầu mới có thể hoạt động trơn tru được.
Diệp Thành phải duy trì tốc độ tấn công cao như vậy, cánh tay của anh ta không chịu nổi gánh nặng này, nhất là phần cơ mái chèo ở bắp tay lại càng đau nhức không chịu được.
“Bốp! Bốp! Bốp…”
Diệp Thành hoạt động cổ tay, ba luồng kiếm phong tiếp tục nhào đến.
Nhưng lần này chỉ là chiêu đánh lạc hướng, Tề Đẳng Nhàn vừa mới bắt đầu hành động thì Diệp Thành đã lập tức thu kiếm về, một hơi thở thật dài đã bị nín nhịn thật lâu cuối cùng cũng được trút ra.
“Kiếm pháp rất lợi hại, tiếc là không có ích gì.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Cảm giác hít thở không thông bao trùm lên tất cả mọi người cũng biến mất, ai ai cũng đều thở ra một hơi thật dài.
Những luồng kiếm phong kín kẽ tới mức gió thổi cũng không lọt của Diệp Thành ban nãy khiến bọn họ gần như không thở nổi, lúc này anh ta dừng lại, bọn họ cũng ngay lập tức thả lỏng được bản thân.
Chương 650 Lão viên quải ấn
Chương 650: Lão viên quải ấn
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh ta thực sự không ngờ Tề Đẳng Nhàn còn có thể gặp nguy mà không loạn, bình tĩnh tránh né, đến cả một sai sót cũng không xuất hiện dưới thế tiến công mãnh liệt như vậy.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thậm chí còn không cho Diệp Thành cơ hội để tìm lại nhịp thở của anh ta, hắn tiếp tục khởi động cước bộ, Tiểu Toái Bộ được bắt đầu. Tề Đẳng Nhàn lao về phía Diệp Thành nhanh như một tia chớp!
Diệp Thành vừa lùi về phía sau vừa giơ tay tra kiếm vào trong vỏ.
“Thế nghĩa là anh ta biết sử dụng kiếm cũng không có hiệu quả gì nên chuẩn bị đổi phương thức chiến đấu phải không?” Có người không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
“Không biết.” Một người khác lắc đầu.
Vào bước lùi lại thứ ba, kiếm của Diệp Thành đã được tra vào trong vỏ, những luồng gió sắc bén kia cũng đều được giấu kỹ.
Khi trông thấy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu nhào tới, anh ta cũng đang lùi lại bước thứ tư. Bỗng nhiên anh ta đứng thẳng lưng lên, tay cầm chuôi kiếm, cơ thể hơi khom xuống, sống lưng hơi vặn vẹo.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới nhìn thấy thế đứng chuẩn bị sẵn sàng này đã cảm thấy hết sức nguy hiểm, hắn lập tức dừng bước ngay tại chỗ, đầu ngón chân xoay chuyển, cơ thể lách sang bên trái!
Ngay trong khoảnh khắc mà cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lách sang bên trái, Diệp Thành bỗng dưng vung chuôi kiếm một cái, soạt một tiếng, một tia ánh sáng lạnh lẽo được tạo ra từ vỏ kiếm trông hệt như sét đánh vậy!
“Đây là kỹ thuật dùng kiếm của Nhật Bản, Cư Hợp Trảm!” Dương Quan Quan không nhịn được mà kêu lên thật to.
Năm ấy Diệp Thành từng đi một mạch về phía đông nước Nhật Bản, khiêu chiến các tông sư kiếm đạo của tất cả những đạo quán lớn, dĩ nhiên là anh ta phải học được một thứ gì đó trong khi đang tha hương ở nơi đất khách quê người.
Anh ta đã tự biến đổi chiêu Cư Hợp Trảm này để phù hợp cho chính bản thân mình sử dụng, cũng sáp nhập nó vào kiếm pháp của mình, hiệu quả đạt được khi chém ra chắc chắn là không giống như bản gốc, nhưng nói về lực sát thương thì hoàn toàn không hề kém cạnh chút nào.
Luồng gió sinh ra từ nhát kiếm ấy nhanh đến mức gần như tìm đến chỗ đối phương trước cả khi chiêu thức được hoàn thành!
Tề Đẳng Nhàn tung người lách sang bên trái, mũi kiếm xẹt qua phần áo trước ngực, một tiếng roẹt vang lên, áo của hắn rách một đường, tuy kiếm phong không hề tiếp xúc với da thịt nhưng cũng mang theo uy lực nhất định, khiến một vết xước nhỏ hiện ra trên làm da hắn.
Một kiếm của Diệp Thành không trúng, anh ta bèn vung tay ném cả thanh kiếm lên không trung.
Một tay của anh ta tháo vỏ kiếm rồi quăng nó lên khoảng không trước mặt, sau đó cầm chặt vào chuôi kiếm, tay còn lại cũng theo đó mà nối bước, cuối cùng cả hai tay đều giữ chặt lấy kiếm!
“Ha!”
Một tiếng rống giận kinh thiên động địa phát ra từ trong miệng của Diệp Thành ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà hai tay của anh ta hoàn toàn nắm chặt chuôi kiếm.
Đi kèm với tiếng gầm gừ rống giận kia là một cú chém có được nhờ bộc phát thể năng trên khắp cơ thể!
“Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!”
Không biết là ai trong số những người xung quanh nhận ra chiêu kiếm này của Diệp Thành và hét lên bằng giọng đầy kinh hãi.
Đó cũng là kỹ thuật kiếm pháp của Nhật Bản!
Nhật Bản vốn là một đất nước coi trọng võ thuật, nhưng vì sự khác biệt trong văn hóa nên bọn họ thường gọi thanh đao mình sử dụng là kiếm.
Diệp Thành nói là sử dụng kỹ thuật kiếm pháp, nhưng thực ra anh ta đang sử dụng những kỹ xảo có bên trong kỹ thuật dùng đao, đặc biệt là lần này, thế mạnh như chẻ tre, cảm giác như có thể chém đôi cả thác nước, khiến nước chảy tách ra làm hai bên không thể hợp lại!
Tề Đẳng Nhàn nhìn luồng gió sinh ra từ chiêu kiếm ấy đang nhắm thẳng vào khuôn mặt mình, ánh sáng lạnh lẽo tới nỗi nhìn mà nhức cả mắt, vậy mà hắn vẫn chỉ đứng tại chỗ chứ không hề nhúc nhích, trông cứ như vì quá sợ hãi và choáng váng nên đã đánh mất khả năng phản xạ của mình vậy.
Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tề Đẳng Nhàn cũng mang lại cho mọi người một cảm giác rằng con người này không tồn tại, một chiêu kiếm của Diệp Thành cứ như là chém vào không khí!
Diệp Thành chỉ có cảm giác rằng không biết nên đặt ý chí của cây kiếm mình vào đâu, anh ta thất thần ngẩn ngơ trong một thoáng chốc rất ngắn ngủi.
Chớp lấy giây phút thất thần đó, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên sử dụng thế “hầu tồn thân” để ngồi xổm xuống tránh né những luồng gió mạnh sinh ra từ chiêu thức, đồng thời cước bộ cũng được kích hoạt, xông tới ngay trước mặt Diệp Thành.
Bản thân chiêu “Nghênh Phong Nhất Đao Trảm” đã là một chiêu không cùng chung sống chết với kẻ thù, một đao chém xuống là vận dụng sức lực của toàn bộ cơ thể, đi cùng với uy lực bá đạo và mạnh mẽ là đồng thời phải mở rộng cả những huyệt đạo trung ương của bản thân mình, không có bất cứ cách nào để phòng ngự cả.
Nếu kẻ ra chiêu không thể đánh chết đối thủ của mình thì cũng sẽ bị kẻ địch áp sát rồi đánh chết!
Tề Đẳng Nhàn đã tới rất sát gần rồi, hắn áp tay vào ngực của Diệp Thành, hai tay khép lại rồi tách ra ở tư thế khum khum như một đóa hoa sen, sau đó bỗng nhiên nâng lên một chút!
“Bốp!”
Cả hai tay của Tề Đẳng Nhàn đập một cái thật mạnh vào cằm của Diệp Thành.
Một chiêu thức thuộc Bát Quái Chưởng, “lão viên quải ấn”!
Chỉ trong nháy mắt mà thanh kiếm đã tuột ra khỏi hai bàn tay của Diệp Thành, hai chân của anh ta lơ lửng trên mặt đất, cả người cũng bị nhấc bổng lên không trung.
Hai bàn tay của Tề Đẳng Nhàn thì run lên thật mạnh, bờ vai hắn cũng run run, hắn giơ hai tay lên không trung một lúc rồi đập bôm bốp trên dưới hai lần, đánh vào vùng xung quanh hai bên phổi của Diệp Thành!
“Rắc, rắc!”
Tiếng gãy xương ở vị trí xương sườn của Diệp Thành vang lên, cơ thể vốn đang bay thẳng lên không trung bất chợt dừng lại, sau đó tiếp tục bay đi theo một hướng khác.
Cơ thể của Diệp Thành thì vẫn còn đang ở trên không trung nhưng máu thì đã bắt đầu trào ra khỏi khoang miệng của anh ta.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác theo dõi cảnh tượng này, gần như không dám tin vào hai mắt của mình!
Diệp Thành, một con người từng đi xuyên Nhật Bản theo hướng đông, cũng đã đạt được chiến tích khiến người đời kính nể, vậy mà lại bị đánh cho ra nông nỗi này?
“Bộp!”
Cơ thể của Diệp Thành nặng nề rơi xuống đất, thậm chí còn vô lực lăn trên đất vài vòng, cuối cùng anh ta ho khù khụ mấy tiếng, nôn ra từng ngụm máu lớn đỏ tươi.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Kiếm là vua của trăm loại vũ khí, không được phép để hơi thở phàm tục dính vào kiếm của một chiến binh. Anh bán mạng cho nhà họ Triệu, làm việc thay cho chúng, khiến thanh kiếm của chính bản thân anh bị lây dính hơi thở phàm tục, cũng khiến cả kiếm đạo của chính bản thân anh bị sỉ nhục nặng nề. Từ nay về sau anh đừng bao giờ chạm tay vào kiếm nữa!”
Một chiêu “lão viên quải ấn” mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới thi triển ban nãy đã đánh vỡ nát phần xương cằm của Diệp Thành, hai chưởng ngay sau đó cũng đã làm dập nát vùng thịt hai bên phổi, đánh gãy xương sườn, khiến phổi của Diệp Thành chịu thương tích nặng nề.
Nếu như anh ta là người thường thì chỉ sợ anh ta đã đi đời nhà ma ngay tại chỗ.
Vậy nhưng dù sao Diệp Thành cũng là một cao thủ ở cấp bậc đại tông sư, có độ dẻo dai của cơ thể và ý chí sống sót cao hơn rất nhiều so với một người bình thườn, thế nên anh ta không chết được.
Có điều nếu phổi của anh ta đã bị thương nặng như vậy thì chỉ sợ sau này việc luyện công sẽ trở nên vô cùng khó khăn, thậm chí cứ mỗi lần đến mùa đông là một lần phổi của anh ta sẽ đau nhức khó mà chịu đựng được, chỉ cần thời tiết hơi lạnh một chút thôi là anh ta sẽ thở dốc phì phò như cái hộp bị thủng lỗ.
Đồ đệ của Diệp Thành là Lôi Cuồng vội vàng bước vào bên trong sàn đấu, anh ta nhìn thấy sư phụ của mình bị thương nặng đến như vậy thì không khỏi nổi giận đùng đùng: “Cậu có nhất thiết phải xuống tay nặng đến thế này hay không, không phải đây chỉ là một cuộc thi kháo sát thôi sao hả?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh trả lời: “Anh ta chỉ một lòng muốn đâm chết tôi, tôi còn chưa giết anh ta là may cho anh ta lắm rồi. Thân là người tập võ, chết đi dưới nắm đấm của một người khác cũng chỉ là chuyện rất bình thường, nếu như ngay cả điều đó mà anh cũng không thể hiểu được thì sau này anh không cần luyện võ làm gì nữa đâu!”
Sắc mặt của Lôi Cuồng trở nên vô cùng tái nhợt, lời nói của Tề Đẳng Nhàn khiến anh ta không thể cãi lại nổi thêm một câu nào.
“Đa tạ cậu vì đã thủ hạ lưu tình, lời cậu nói là rất đúng, hẳn là chính tôi nên nghĩ lại về tư cách của bản thân mình thì hơn. Không nên để thanh kiếm của mình bị lây dính không khí phàm tục.” Diệp Thành khẽ nhúc nhích cơ hàm của mình, nhờ vào sự giúp đỡ của Lôi Cuồng mà ngồi dậy trên đất, liên tục ho khan rồi nói bằng giọng yếu ớt vô cùng.
Anh ta đã thua, nhưng thua tâm phục khẩu phục. Anh ta đã trình diễn hết mọi điều tinh túy của tám mươi mốt thế kiếm Cửu Cung Kiếm trong trận đấu võ này, vậy mà anh ta vẫn không thể khiến Tề Đẳng Nhàn tổn thương dù chỉ là một vết thương rất nhỏ.
Sau đó anh ta thi triển hai tuyệt kỹ lớn của bản thân, mong là có thể lật ngược tình thế, vậy mà cuối cùng anh ta vẫn phải chịu thua. Chỉ có thể nói là tài nghệ không bằng người, anh ta không có bất kỳ câu nào là oán hận.
Bạch Liễu đã mù mắt, cô ấy không thể không mờ mịt hỏi: “Diệp kiếm thần thua thật rồi sao?”
“Đã thua rồi thật đấy, anh ta bị trúng một chiêu lão viên quải ấn vào dưới cằm, hai bên phổi thì mỗi bên trúng một chưởng, đoán chừng là tàn phế rồi cũng nên.” Có một người ở gần đó thuật lại tình hình cho Bạch Liễu nghe.
Nghe thấy những lời vừa rồi, Bạch Liễu không thể không thở dài một tiếng.
Luyện văn hay luyện võ cũng đều chỉ là cống hiến cho nhà đế vương!
Một khi quân nhân muốn xuất đầu lộ diện, vậy thì họ cần phải có một thể lực làm chỗ dựa vững chắc cho mình.
Bọn họ cũng muốn tự mở môn phái hoặc lập tông phái của chính mình, nhưng đây đâu có phải chuyện dễ dàng cứ nói là sẽ làm được?
Huống hồ quyền lực và của cải cũng là những thứ vô cùng thu hút con người, làm gì có ai có thể từ bỏ hai thứ này chỉ vì tín ngưỡng của bản thân cơ chứ?”
“Con én từng làm tổ ở trong nhà họ Tạ và họ Vương thì nay cũng đã bay vào nhà dân chúng tầm thường. Thời đại này từ lâu đã không còn được như ngày trước nữa.” Dường như Tề Đẳng Nhàn nhìn ra những gì mà Bạch Liễu đang nghĩ trong lòng, vì vậy hắn đột nhiên xoay người rồi nói một câu như vậy.
Câu thơ này có ý tứ rất đơn giản, hai nhà họ Vương và họ Tạ vốn là quan to quý tộc, thế nhưng sau khi thời đại thay đổi thì những chú chim én chọn chỗ sinh sống là dưới mái hiên dưới xà nhà của họ nay cũng đã bỏ họ mà bay tới chỗ những người dân tầm thường khác.
Bạch Liễu không nhịn được mà khẽ mấp máy đôi môi: “Đó là lý do mà cậu có thể tri triển được một quyền pháp vô địch đủ để tung hoành thế gian?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời cô ấy: “Tôi có tín ngưỡng, tôi hiểu được lòng tôn trọng là gì, thế nhưng tôi sẽ không vì thế mà đi sùng bái quyền lực. Sở dĩ quyền pháp của tôi trở nên vô địch đủ để tung hoành thế gian là bởi tôi cũng giống như Ngọc Tiểu Long vậy, tôi không muốn nhường lại thế giới này cho những con người mà tôi khinh bỉ!”
Bình luận facebook