• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 656-660

Chương 656 Tìm được đường sống trong chỗ chết

Chương 656: Tìm được đường sống trong chỗ chết

Sau khi nghe được những gì mà Dương Quan Quan vừa mới nói, Long Á Nam sợ tới mức ngây ngẩn cả người.

Còn về Tề Đẳng Nhàn thì hắn lại nhìn Dương Quan Quan bằng ánh mắt tán thưởng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Nếu như là Dương Quan Quan của lúc trước thì chắc hẳn là cô ta sẽ không nói ra những lời thoạt nghe thì có vẻ ngu ngốc liên quan đến chết với chóc như thế này, nhưng Dương Quan Quan của bây giờ thì đã khác rồi.

Hồng Thiên Đô cũng phải bật cười rồi nói: “Được thôi, xin mời cô hãy cứ tự nhiên!”

Dương Quan Quan lại trầm giọng nói với Long Á Nam: “Đi thôi!”

Khi xoay người bỏ đi thì Dương Quan Quan thậm chí còn không dám quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn, bởi vì cô ta chỉ sợ rằng nước mắt của mình sẽ rơi xuống.

“Cậu đừng nghĩ là tôi đê tiện nhé, đây là phương pháp xử lý đơn giản nhất và thực tế nhất mà thôi.” Hồng Thiên Đô quay sang nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi bước lại gần hắn.

“Được thôi.” Tề Đẳng Nhàn có vẻ vô cùng thoải mái, nhưng chuyện này không hề có nghĩa là hắn đang chuẩn bị sẵn sàng đi chịu chết.

Hồng Thiên Đô hỏi hắn: “Cậu đang mệt chết đi được rồi phải không? Khắp cơ thể cậu không có một chút sức lực nào, hơn nữa trái tim của cậu đã bị tổn thương rồi, tôi vẫn còn ngửi thấy mùi máu đấy.”

Càng lúc ông ta càng tiến tới gần hơn nữa.

Vào giờ phút này, Tề Đẳng Nhàn đã hiểu ra một điều rằng đây chính là nguy cơ chết chóc lớn nhất từng xảy đến với hắn kể từ khi hắn vừa mới sinh ra cho đến tận bây giờ!

Tuy nhiên có vẻ như bây giờ thì trước mắt hắn chưa có phương pháp nào để hóa giải nguy cơ chết chóc này cả.

“Tốt nhất là cậu nên cầu mong cho cô ta báo thù thay mình kể từ giờ là vừa rồi đấy.” Hồng Thiên Đô vừa mỉm cười vừa nói.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc Hồng Thiên Đô chuẩn bị ra tay thì bỗng dưng cơ thể của ông ta lại lay động một cái, sau đó ông ta ngả người thật mạnh về phía sau.

“Pằng!”

Một tiếng súng vang lên, đó là tiếng súng nổ đã được xử lý qua ống hãm thanh nhưng âm thanh mà nó tạo ra lại không hề nhỏ chút nào.

Một viên đạn bay xuống vị trí mà Hồng Thiên Đô vừa mới đứng ban nãy, khiến cho đá vụn và bụi bặm ở dưới đất bay lên tung tóe.

“Pằng!”

Lại có thêm một tiếng súng vang lên, nhưng Hồng Thiên Đô đã không còn ở vị trí ban nãy nữa, ông ta nhanh chóng xoay người chạy sang hướng khác.

“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng…”

Những âm thanh đến từ súng bắn tỉa liên tục vang lên, tất cả đến từ tận ba góc độ hoàn toàn khác nhau.

Cơ thể của Hồng Thiên Đô liên tục di chuyển qua lại trên đất bằng, ông ta đã vận dụng thân pháp của bản thân đến mức cực hạn, không một phát súng nào bắn ra có thể nhắm trúng vào mục tiêu là ông ta.

“Ba tay súng thiện xạ còn đang ẩn nấp ở đâu đó để tấn công mình, cái tên này đã ra tay sắp xếp một sự chuẩn bị kỹ càng như thế này sao? Nói cách khác thì hướng đi của mình đã bị phe bên kia dự đoán trước từ lâu lắm rồi!” Hồng Thiên Đô thầm nghĩ trong lòng như vậy.

Tề Đẳng Nhàn cũng không thể không ngạc nhiên và kinh sợ, hắn không ngờ rằng lại có ba tay súng thiện xạ đang bảo vệ mình, hơn nữa ba người này còn vô cùng ăn ý, tiếng súng hầu như chưa bao giờ ngừng lại, cho thấy rõ ràng là bọn họ đã từng nghiên cứu cẩn thận về cách đối phó với những cao thủ võ học!

“Chẳng lẽ bọn họ là do Ngọc Tiểu Long sắp xếp? Hẳn là không phải, nếu không thì Long Á Nam sẽ biết chứ.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng.

Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hồng Thiên Đô, nở một nụ cười rồi ngồi xuống ngay tại chỗ.

Hồng Thiên Đô nhíu nhíu mày, ông ta cảm thấy có hơi khó chịu, cứ mỗi lần ông ta muốn tiếp cận những vị trí gần với Tề Đẳng Nhàn thì sẽ lại có một phát súng chặn đứng bước chân của ông ta.

Kỹ thuật bắn súng của ba tay súng kia cực kỳ chuẩn xác không ai sánh được, nếu như không phải công lực của ông ta đã đạt đến cảnh giới cao như thế này thì có lẽ ông ta đã bị bắn chết từ lâu lắm rồi.

“Cậu nói tôi là kẻ đê tiện nhưng thực ra cậu cũng chẳng kém cạnh tôi chút nào đâu, không ngờ cậu lại sắp xếp kế hoạch chu đáo và tỉ mỉ như thế đấy!”. Hồng Thiên Đô cười to một tiếng, cả người lùi về phía sau với tốc độ cực kỳ nhanh.

Rồi đột nhiên Hồng Thiên Đô lại uốn người một cái để tránh né, sau đó cả người ông ta nhanh chóng vọt đến đằng sau một bức tường nào đó.

Hiện tại có ba tay súng thiện xạ đang âm thầm bảo vệ Tề Đẳng Nhàn, dĩ nhiên rất khó để ông ta có thể ra tay giết chết được hắn.

Huống chi tuy bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã là nỏ mạnh hết đà nhưng hắn vẫn còn có thể miễn cưỡng đỡ được một đến hai chiêu thức của ông ta.

“Quả nhiên cuối cùng thì khoa học kỹ thuật mới là vô địch trong thiên hạ, còn sức người thì vẫn luôn có hạn mà thôi. Cho dù võ công có cao siêu đến đâu thì cũng phải sợ súng, chỉ cần một viên đạn trúng vào người là sẽ thủng một lỗ khó có thể chữa lành được.” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn cảm nhận được rằng Hồng Thiên Đô đã chạy đi một nơi rất xa rồi.

Sau khi quan sát một lúc lâu, ba tay súng thiện xạ kia cũng bắt đầu rút lui.

Tề Đẳng Nhàn đứng dậy rồi phủi phủi bụi đất trên người, sau đó hắn rút điện thoại ra gọi cho Dương Quan Quan và nói với cô ta: “Ê này, cô mau tới đón tôi đi, tôi vẫn chưa chết đâu đấy!”

Dương Quan Quan vừa trả lời điện thoại vừa khóc nức nở: “Tôi sẽ quay lại ngay đây!”

Ban nãy Dương Quan Quan nghe lời Tề Đẳng Nhàn mà rời khỏi nơi đó, dĩ nhiên không phải là do cô ta nhát gan sợ chết mà là do cô ta hiểu rất rõ một điều rằng cô ta có ở lại nơi này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng qua cũng chỉ khiến cho trong tay của Hồng Thiên Đô có thêm một cái mạng mà thôi.

Điều duy nhất mà Dương Quan Quan có thể làm khi ấy chính là ngoan ngoãn rời khỏi bãi đỗ xe kia, sau đó nỗ lực tu luyện võ công, mai sau tự tay giết chết Hồng Thiên Đô để báo thù cho Tề Đẳng Nhàn.

Sau khi quay trở lại vị trí ban nãy, Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang ngồi ở ven đường chơi điện thoại di động, thậm chí hắn còn chơi rất nhập tâm.

Có lẽ là bởi vì Tề Đẳng Nhàn đã mệt mỏi rã rồi nên khi Dương Quan Quan đến gần thì hắn thậm chí không thể phát hiện ra cô ta, mãi đến lúc Dương Quan Quan đã đứng ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn thì hắn mới vội vàng tắt tab điện thoại đang phát một video tên là “Tất da chân màu đen nhân đôi sung sướng 2.0” hay gì đó.

“Xem ra anh cũng chẳng hề hấn gì đâu nhỉ, cô gái ở trong video đó có xinh đẹp lắm không?” Dương Quan Quan cười lạnh rồi hỏi.

“A… Thân hình của cô ta đẹp thì có đẹp, nhưng cũng chỉ là kiểu đẹp đại trà thôi ấy mà.” Tề Đẳng Nhàn đáp.

Dương Quan Quan lại tiếp tục cười nhạt, chỉ sợ câu tiếp theo của hắn sẽ là “Người duy nhất khiến cho tôi cảm thấy thú vị chỉ có mình cô thôi” ấy nhỉ?

Nhưng Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: “Nhưng đó là toàn bộ những gì tôi mong muốn rồi!”

“...”

Dương Quan Quan cạn lời nhìn Tề Đẳng Nhàn, đột nhiên cô ta có cảm giác rằng kể cả nếu như cái tên này thực sự bị người ta đánh chết thì cũng không đáng để cho cô ta khóc lóc thương tâm như vậy.

Nhưng đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, Dương Quan Quan vẫn không nhịn được mà nhào vào ôm lấy hắn.

“Cuối cùng thì dáng người của thư ký Dương vẫn là đẹp nhất.” Tề Đẳng Nhàn không thể không tự nhủ trong lòng một câu như vậy.

Dương Quan Quan khóc như lê hoa đái vũ, lần cuối cùng mà cô ta khóc với bộ dạng khó coi như vậy là khoảnh khắc mà cô ta nghĩ rằng mẹ mình đã rời bỏ mình rồi.

Chính Dương Quan Quan cũng không ngờ được rằng, chưa được bao lâu trôi qua kể từ lúc ấy mà Tề Đẳng Nhàn đã trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô ta.

“Cô đang khóc tang hay gì đấy?” Tề Đẳng Nhàn không vui hỏi.

“Ừ thì tôi muốn đánh chết anh rồi sau đó khóc tang cho anh đấy!” Dương Quan Quan giận dữ nói bằng giọng nức nở nghẹn ngào, cô ta thầm nghĩ rằng cái tên này đúng là loại người không có lương tâm, không biết nói chuyện hay sao vậy, nếu không biết nói chuyện thật thì cứ tốt nhất là cứ câm miệng đi.

Long Á Nam đứng ở phía xa xa nhìn cảnh tượng ấy, cô ta không nhịn được mà cười nhạt hai tiếng rồi thấp giọng mắng một câu: “Xì, đồ đàn ông tồi tệ!”

Sau khi đã điều chỉnh tâm trạng xong xuôi, Dương Quan Quan lau khô nước mắt rồi nói: “Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào!”

dn giơ tay lên lau sạch một ít nước mắt vẫn còn sót lại trên má cô ta rồi đáp: “Thế thì không được, tôi phải ăn một bữa thật ngon trước đã, bụng tôi dẹp lép đến mức tôi sắp chết đói đến nơi rồi này…”

Chính bản thân Dương Quan Quan cũng biết giao chiến với người khác là một chuyện tiêu tốn rất nhiều thế lực.

Chính bản thân cô ta cũng phải cố sống cố chết mà ăn cơm sau mỗi lần luyện công, tuy lượng cơm mà cô ta ăn nhiều gấp mấy lần so với bình thường nhưng vóc dáng của cô ta lại không hề mập lên một chút nào, điều đó cho thấy số năng lượng mà cô ta đã tiêu hao trong những buổi luyện công ấy thực sự quá kinh khủng.

“Đã có chuyện gì xảy ra thế, anh có sắp xếp người bảo vệ anh à?” Lúc này Long Á Nam ở đằng xa mới bước đến chỗ họ.

EQ của Long Á Nam cao hơn nhiều so với Tề Đẳng Nhàn, cô ta biết rằng nếu ban nãy bản thân xuất hiện thì sẽ bị biến thành một cái bóng đèn siêu cấp khổng lồ.

Tề Đẳng Nhàn cau mày đáp lời Long Á Nam: “Không phải, chính tôi cũng không biết là người nào muốn bảo vệ tôi nữa. Ban đầu tôi còn phải tự hỏi bản thân xem liệu có phải là Ngọc Tiểu Long sắp xếp hay không…”

Long Á Nam lắc đầu, nếu như những người kia là do Ngọc Tiểu Long sắp xếp thì chắc chắn cô ta sẽ biết chuyện.

“Có điều dù sao đi chăng nữa thì cái mạng này của tôi cũng được cứu rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hình như hắn không hề thở phào nhẹ nhõm vì đã trút được một gánh nặng sau khi sống sót qua tình huống hiểm nghèo.

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp bỏ rơi Long Á Nam, sau đó bảo Dương Quan Quan dẫn mình đến quán ăn.

Đi vào bên trong quán ăn, mấy đĩa thịt bò lớn nhanh chóng bị tống hết vào trong bụng của Tề Đẳng Nhàn, ngay cả phần xương tủy cứng ngắc đã được nấu nhừ cũng bị hắn nhai nát mà nuốt xuống bụng ăn cùng với thịt.

Trong lúc bọn họ đang dùng bữa thì Ngọc Tiểu Long còn gọi điện thoại đến để hỏi thăm tình hình một chút, cuối cùng cô ta chỉ nói một câu bằng bằng giọng hết sức lạnh nhạt: “Anh không sao thì tốt rồi.”

Có điều Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể nhận ra được sự quan tâm trong giọng nói của Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long là người hiểu rõ nhất rằng Hồng Thiên Đô là loại người nguy hiểm đến mức độ nào, nếu như Tề Đẳng Nhàn đã có thể thoát khỏi bàn tay của Hồng Thiên Đô mà giữ lấy mạng mình trong tình huống đã cạn kiệt thể lực thì có thể nói là hắn đã được ông trời chiếu cố hết mức.
Chương 657 Chăm sóc sức khỏe hàng ngày

Chương 657: Chăm sóc sức khỏe hàng ngày

Sau khi ăn cơm xong, Tề Đẳng Nhàn không muốn trở về nghỉ ngơi, dẫn theo Dương Quan Quan đi xem phim bom tấn mới công chiếu, nói là nghỉ ngơi thư giãn thì không nhất định là phải ở nhà.

Dương Quan Quan cảm thấy cũng có lý, xem xong một bộ phim thì đã hơn chín giờ.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn lại kéo cô chui vào một cửa hàng PS, nói là để cho cô ta dạy mình chơi game.

Dương Quan Quan trước đó là dựa vào phát sóng trực tiếp chơi trò chơi để kiếm tiền, Tề Đẳng Nhàn đâu phải là đối thủ, bị ngược đến chết đi sống lại.

Chẳng qua, mặc dù là đang bị ngược, nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn rất kiên trì, cho dù chết vô số lần thì vẫn có thể kiên cường đứng lên để tái chiến lần nữa.

Ngoài đời thực, Dương Quan Quan không phải là đối thủ của hắn, nhưng trong trò chơi, lại có thể dùng những liên chiêu để làm hắn chết trên không trung luôn, đến hạ xuống đất cũng không hạ được.

Thời gian lúc này, thường thường trôi qua rất nhanh, vừa tính tiền ra cửa, ô hô, đã sắp ba giờ sáng.

"A, đã trễ như vậy rồi... Thật là khó bắt taxi.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, ra vẻ bất đắc dĩ nói.

Vừa vặn, hai chiếc taxi trống đã chạy song song ở đoạn đường trước mặt, thậm chí còn bấm còi trước, muốn xem xem bọn họ có vẫy tay hay không.

Dương Quan Quan quay đầu trừng mắt nhìn hắn.

Tề Đẳng Nhàn ngượng ngùng ho khan hai tiếng, tài xế này, cũng quá biết đám đi, chó thật!

"Xe vậy mà còn rất nhiều... Nhưng trở về bằng xe buýt trong hơn một giờ thì thật sự là quá mệt mỏi rồi.” Tề Đẳng Nhàn ngáp dài nói.

"Có phải sắp tới anh muốn nói, khách sạn kia cũng không tệ lắm nhỉ?" Ánh mắt Dương Quan Quan nhìn nghiêng về phía đối diện.

"Ôi, làm sao cô biết, trước kia từng ở qua ở đây à?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"..." Dương Quan Quan đối với sự vô liêm sỉ của hắn chỉ có thể giơ ngón giữa lên.

Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nói: "Cô có biết Phó lão viết ba chữ Thiên Hành Kiện, có hàm ý gì không?”

Dương Quan Quan không nghĩ tới hắn thoáng cái đã đứng đắn như vậy, không khỏi ngẩn người, nói: "Xuất phát từ quẻ càn của Dịch Kinh, quân tử lấy đó mà không ngừng vươn lên, tôi biết mà..."

"Thiên Hành Kiện, mỗi ngày đều cần làm việc để chăm sóc sức khỏe tốt hơn!" Tề Đẳng Nhàn nói.

“Anh thôi đi!” Dương Quan Quan bị chọc cười, đưa tay đấm hắn, kết quả Tề Đẳng Nhàn lại chạy trốn, cô vung nắm đấm đuổi theo hắn.

Một đuổi một chạy này, vậy mà lại để cho Tề Đẳng Nhàn dẫn tới cửa khách sạn.

Đến cửa lớn, Dương Quan Quan mới biết rõ mình trúng kế!

Tề Đẳng Nhàn lần này không cho cô cơ hội, kéo tay cô ta, kéo luôn vào trong khách sạn...

“Đồ chó.”

Dương Quan Quan nhịn không được mà chửi thầm, tim đập như trống, hoảng hốt vô cùng.

Lúc cô lấy chứng minh thư ra, cơ hồ muốn đưa đầu giấu vào trong lồng ngực mình, trong lòng không ngừng mắng tên EQ thấp này, nếu có dự mưu, không biết phải đặt phòng trước sao?

Đi thang máy lên tầng, thẻ phòng trượt một cái rồi mở cửa, cắm vào khe cắm thẻ, trong phòng nhất thời sáng đèn lên.

Dương Quan Quan luống cuống tay chân đứng ở cửa, khẩn trương giống như một cục sắt, đến động đậy cũng không dám.

Bỗng nhiên, đèn tắt, thì ra là Tề Đẳng Nhàn người này không biết từ lúc nào đã rút thẻ ra.

Ánh đèn bỗng nhiên tối sầm lại, làm mắt người tự nhiên không thích ứng được, hơn nữa cửa sổ còn kéo rèm, trong phòng có thể nói là trong nháy mắt đã thành đưa tay không thấy năm ngón tay.

Dương Quan Quan chỉ có thể dựa vào cảm giác mà nhận ra trong bóng tối có người tập kích mình, sau đó lưng cô đã đụng vào cánh cửa, hô hấp nóng rực kia, sức lực kia, cơ bắp đầy đặn kia, khiến cho cô ta vô cùng hoài nghi đối phương là một con dã thú.

“Anh quá hèn hạ!” Dương Quan Quan không khỏi thấp giọng phản kháng.

“Tôi cũng không muốn lần sau thiếu chút nữa là bị người đánh chết, mới nhớ tới cây cải trắng tươi ngon mọng nước mà mình nuôi còn chưa ủi mất!" Tề Đẳng Nhàn không biết liêm sỉ nói.

Đợi đến khi mắt thích ứng với bóng tối, có thể miễn cưỡng nhìn rõ, Dương Quan Quan mới phát hiện mình váng đầu mà ngã nằm trên giường.

Đột nhiên, đèn đầu giường sáng lên.

Dương Quan Quan kinh hoảng vươn tay tắt lại.

Đợi Tề Đẳng Nhàn bật đèn.

Dương Quan Quan lại tắt đèn.

"Không được bật đèn!" Dương Quan Quan nghiêm khắc cảnh cáo.

Vì thế, ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối đổi qua đổi lại hơn một giờ đồng hồ.

Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể nhượng bộ, đối mặt với Dương Quan Quan đang giận dỗi mình: "Này, tôi không bật là được rồi mà!”

Dương Quan Quan hừ nhẹ một tiếng, kéo chăn lên cao, cuộn mình lại, giống như đang bọc nem rán vậy.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình rất mệt mỏi, dù sao sau khi trải qua chiến đấu cường độ cao cũng không nghỉ ngơi nhiều, lần này lại tiêu hao thể lực, cũng thật không sợ tự làm mình đột tử.

Hắn không biết ngủ từ lúc nào, cũng không biết Dương Quan Quan từ trong "Nem" chui ra từ lúc nào, sau đó lại chui vào trong ngực hắn.

Chuyến này đại khái là năm giờ sáng mới ngủ, đây là thời gian mà thường ngày Dương Quan Quan người ta thức dậy để nghe tiếng tiếng gà gáy mà luyện võ.

Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy một giấc ngủ này rất trầm, giữa chừng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình như nhìn thấy đôi mắt như nước mùa thu của Thư ký Dương, mí mắt nhắm lại, giống như đã trải qua mấy giờ, lại giống như chỉ qua vài phút, đã nhìn thấy Thư ký Dương đang mờ mịt ngồi ở đầu giường, một tấm lưng bóng loáng đến không mức thể bắt bẻ đang đối diện với mình... Muốn đưa tay vuốt ve một chút đi, mí mắt lại nặng vô cùng, lại ngủ một giấc, lần này tỉnh lại, đã là bốn giờ chiều.

"Anh không sao chứ? Anh đã ngủ trong một thời gian rất dài rồi." Hắn mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Quan Quan ngồi ở trước mặt mình, ân cần nhìn hắn.

"Tôi nghỉ ngơi một chút." Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, mí mắt tiếp tục đánh nhau, lại điên cuồng ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ nữa.

Dương Quan Quan lần này thật sự có chút nóng nảy, cảm thấy hắn ngủ quá lâu, có chút không bình thường.

Cũng may đợi đến lúc chín giờ là Tề Đẳng Nhàn tỉnh lại, hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng trên mặt còn khó nén vẻ mệt mỏi.

Dương Quan Quan hỏi: "Có muốn đến bệnh viện khám không?”

Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, lắc lư vài cái, người ngủ đến nỗi mơ màng cả ra, nói: "Tôi không sao, chỉ là quá mệt mỏi, hiện tại đã tốt rồi.”

Dương Quan Quan sờ sờ đầu hắn, phát hiện hắn không bị sốt, cũng thoáng yên tâm.

"Mẹ kiếp, vậy mà lại ngủ cả ngày..." Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, đầu óc còn có chút bối rối.

"Đúng vậy, anh giống như một con lợn vậy." Dương Quan Quan bất mãn nói.

Tề Đẳng Nhàn cuối cùng hồi hồn, nhìn hai gò má của Dương Quan Quan có thêm chút khí chất khác biệt, vui vẻ cười khà khà khà.

Sắc mặt Dương Quan Quan trong nháy mắt đỏ bừng, cắn răng nói: "Cười cái em gái anh ý, anh còn cười, không được cười!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Thư ký Dương vẫn là coi trọng chữ tín!”

Dương Quan Quan có chút hổn hển.

Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra, ôm cô vào lòng, nói: "Cuối cùng cũng lừa được người, sau này tiếp tục lừa cô có được không?”

Dương Quan Quan nhẹ nhàng nhéo thắt lưng hắn một cái, tỏ vẻ kháng nghị.

"Đi ăn đi!" Tề Đẳng Nhàn sờ sờ tóc cô, mỉm cười nói.

Tề Đẳng Nhàn kéo tay Dương Quan Quan rời khỏi khách sạn, đến một quán thịt nướng ngồi xuống, sau khi gọi một bàn lớn, không quên để cho ông chủ lên một tá hàu sống và năm xiên thận dê.

*Hàu với thận dê bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực cho nam giới.*

Dương Quan Quan nhịn không được mà hung hăng trừng mắt.

Tề Đẳng Nhàn làm bộ như không phát hiện.

Ông chủ thì nhìn Dương Quan Quan một cái, sau đó quay đầu nướng thịt, trong lòng ghen tị, nếu mình có bạn gái như vậy, một ngày mình cũng ăn năm xiên thận dê... Không, năm xiên có lẽ cũng không đủ, phải mười xiên!

"Nào, chúng ta nói chuyện chính sự đi, trận chiến ngày hôm qua cô đã xem toàn bộ quá trình, cảm giác xem xong thấy thế nào? Lần này, tôi muốn cô viết bốn trận chiến này vào "Thực chiến thuật chân" của tôi. Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan, mỉm cười nói.
Chương 658 Làm gì có em gái dễ thương nào

Chương 658: Làm gì có em gái dễ thương nào

Dương Quan Quan nói về trận đấu ngày hôm qua, mặt mày cũng hớn hở hơn một chút, lời nói trong nháy mắt cũng trở nên nhiều hơn.

Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan vừa ăn khuya uống bia, vừa nghiêm túc phân tích mấy trận đấu trong ngày hôm qua.

Sau khi trao đổi xong, Dương Quan Quan cảm thấy mình được lợi không nhỏ, rất nhiều chỗ nghĩ không ra, đã có cảm giác thì ra là vậy.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn bảo cô đọc, viết như thế nào trong "Thực chiến thuật chân", rồi sửa lại cho cô những phần cô giảng giải sai.

Dương Quan Quan cảm thấy loại cảm giác này thật tốt, có đề tài chung như vậy, là đang không ngừng thúc đẩy tình cảm kỳ diệu giữa hai người.

Thứ võ học này, làm cho Dương Quan Quan hoàn thành thăng hoa và lột xác, càng làm cho cô thấy rõ hơn về tình cảm của mình, bởi vì, cô ta càng ngày càng cảm thấy khi cùng Tề Đẳng Nhàn thảo luận về võ học, là một chuyện rất tốt đẹp.

Các cặp vợ chồng bình thường có thể thông qua việc cùng nhau đi mua sắm, xem phim, chơi trò chơi để thúc đẩy cảm xúc, nhưng cô và Tề Đẳng Nhàn lại thông qua việc trao đổi võ học, cảm giác như vậy, vô cùng kỳ diệu.

Đúng như lời cô nói lúc trước, có một loại cảm giác như một đôi Thần Điêu Đại Hiệp vậy.

"Uy lực cuối cùng mà Cự Mãng Thổ Đan bộc phát ra, quả thực là rất dọa người, chẳng qua, may mà Diệp Phi Lưu khinh thường, nếu không anh không nhất định sẽ thắng." Dương Quan Quan kết luận.

"Vừa muốn làm điếm, vừa muốn lập đền thờ sẽ gặp kết cục như vậy. Hắn sợ người ta nói cứ thay phiên đánh là thắng tôi, thắng mà không bằng võ, cho nên muốn không có binh khí mà thắng tôi, ít nhiều cũng có chút thể diện.”

“Dù sao cũng là Hào Long Đảm mà, thanh danh lớn như vậy, dùng đại thương mà thắng trận thay phiên nhau lên đánh, thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”

"Mấy loại như thanh danh này nha, có nhiều người chịu khổ vì nó rồi!"

Tề Đẳng Nhàn ăn thận dê, vừa mới cắn xuống, dầu mỡ đã bắn ra tí tách, trong lòng cảm khái: "Phát huy tối nay của anh đây, dựa vào mày cả đấy!”

Dương Quan Quan nói, "Chẳng qua, anh đã sử dụng chiêu Cự Mãng Nhả Đan, trái tim bị tổn thương cũng rất nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi thật lâu nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tổn thương của tôi nhất định là nặng hơn cô, chẳng qua, các chức năng của thân thể tôi lại mạnh hơn cô, tốc độ khôi phục tự nhiên sẽ nhanh hơn cô.”

Diệp Phi Lưu chơi đùa với đại thương, không có sức lực, làm sao có thể di chuyển một cái cột lớn dài hơn hai thước, nặng ba mươi cân?

Nhưng hắn thoáng cái đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay ra ngoài, răng miệng đầy miệnng đều rụng hết, có thể tưởng tượng được, lực lượng của một chiêu Băng Quyền kia, có bao nhiêu khủng bố, quả thực chính là một lực phá vạn pháp.

Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, trò chuyện tự nhiên cũng rất vui vẻ, bất tri bất giác, hơn một thùng bia cứ như vậy mà bị uống sạch.

Dương Quan Quan đứng lên mới phát hiện mình choáng váng.

Vừa nhìn thời gian, khá lắm, lại đến rạng sáng nữa!

Thượng Hải vẫn có chút lạnh, gió thổi tới, có chút lạnh thấu xương.

Thấy Dương Quan Quan run rẩy một cái, Tề Đẳng Nhàn cởi áo khoác của mình ra mà quấn vào người cô, thuận tay ôm người vào trong ngực luôn, nói: "Thượng hải vẫn là rát lạnh nha, dù sao cũng là ven biển, rất ẩm ướt.”

Dương Quan Quan nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng không hỏi đi đâu, tự giác đi theo bước chân của Tề Đẳng Nhàn.

Loại đồ chơi như rượu này vẫn có chút tác dụng, có thể làm cho người ta càng thêm can đảm, cũng có thể thôi thúc loại cảm xúc nào đó.

Tề Đẳng Nhàn ăn năm xiên thận dê vẫn rất mạnh mẽ, hơn nữa, hôm nay Dương Quan Quan cũng không cứng rắn yêu cầu hắn phải tắt đèn.

Hắn cảm thấy Bát Quái Ma Chưởng mình đã luyện nhiều năm xem như không uổng công.

Sóng to gió lớn, không phải loại người nhàn rỗi có thể khống chế được.

Cũng may hắn là Tề Đẳng Nhàn, há có thể là hạng người bình thường?

“Thư ký Dương đây là muốn đi đâu thế, ở lại nằm thêm mọt lát cùng ông chủ đi!” Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn bị Dương Quan Quan đang lén lút muốn đứng dậy kinh động đến, run tay bắt lấy người ta, mạnh mẽ kéo trở về.

“Luyện công nha, hai ngày không luyện rồi đó!” Dương Quan Quan nghiêm túc nói, "Loại chuyện này chính là đi thuyền ngược dòng nước, tôi đang ở thời kỳ tăng cường công phu, không thể chậm trễ!"

“Chậm trễ một hai ngày cũng không có việc gì." Tề Đẳng Nhàn ngáp dài nói.

“Lúc trước anh cũng không có nói như vậy!” Dương Quan Quan không vui nói.

"Đó là lúc trước, không phải bây giờ." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Đồ chó tiêu chuẩn kép!" Dương Quan Quan nhịn không được chửi một câu.

Tề Đẳng Nhàn làm sao có thể để một thư ký lộng quyền ra tay với ông chủ lớn của mình? Xoay người, lập tức bịt miệng người ta lại.

Dương Quan Quan sau cùng đã trải qua trăm ngàn ngăn cản mà ăn mặc chỉnh tề, cảm giác mặc được quần áo còn khó hơn lấy kinh, luôn có yêu quái muốn lột áo cà sa ăn thịt Đường Tăng.

"Người trẻ tuổi không nên bị trì hoãn vì sắc đẹp, bị mông muội ám vào quyết tâm tiến thủ!" Dương Quan Quan hừ hừ nói.

"Manh muội? Làm gì có manh muội!” Tề Đẳng Nhàn vừa bình tĩnh tinh thần lại, lớn tiếng hỏi.

*Cách phát âm của mông muội (mù quáng) giống với manh muội (em gái dễ thương), cả hai đều là Méngmèi, Tề Đẳng Nhàn cố ý nói nhầm.*

"..." Lời này làm cho Dương Quan Quan ngây ngẩn cả người, sau đó giơ nắm đấm lên, một bộ dáng như muốn đấm vỡ đầu chó của hắn.

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, nói: "Nói giỡn thôi.”

Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Loại đàn ông trưởng thành như tôi làm sao có thể thích em gái dễ thương, đều thích ngự tỷ trưởng thành như cô!”

Dương Quan Quan hoàn toàn im lặng, loại LSP (Lsp-老色批: Kẻ háo sắc) như này thật sự là Chúa Giê-xu có tới cũng không cứu được!

“Tôi bây giờ có được tính là quân tử không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Anh quân tử ở chỗ nào?” Dương Quan Quan đứng trước cửa sổ, ôm lấy Hỗn Nguyên Thung.

"Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu*! Tôi đắc thủ rồi, còn không được tính là quân tử sao?” (ý của Tề Đẳng Nhàn là: Dương Quan Quan là Yểu điệu thục nữ, mà hắn có được Yểu điệu thục nữ rồi thì phải là Quân tử) Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Không, anh là LSP." Dương Quan Quan không chút lưu tình đáp lại một câu, sau đó bả vai khẽ động, cánh tay vung lên, vút lên không trung rút ra ba cái roi tay, đánh vào không khí tạo ra tiếng bùm bùm rung động.

Tề Đẳng Nhàn nhìn ba cái roi này, sao lại có cảm giác như cô đang tát ai đó? Không có lý do gì, chỉ cảm thấy mặt có chút lạnh lẽo.

Hôm nay đương nhiên không có lý do gì để ở trong khách sạn tiếp, hơn nữa, tình cảm này tiến triển đến bước này, dù sao cũng phải củng cố.

Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan làm hướng dẫn viên dẫn mình đi dạo Thượng Hải, đi mấy nơi, chụp ảnh lưu niệm, mua chút quà lưu niệm, thỉnh thoảng lại nói hai câu tình cảm sến súa, cứ thế mà làm thư ký Dương vui vẻ đến nỗi ngọt ngào trong lòng.

Dù sao, trong khoảng thời gian gần đây, Tề Đẳng Nhàn cũng lười suy nghĩ chuyện gì, ôm thư ký Dương mềm mại thì so với cái gì cũng thơm hơn.

"Này, EQ thấp, người bạn kia của cậu có thành công không?" Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Trần Ngư, mở miệng ra là trào phúng như vũ bão.

"Bạn của tôi rất lợi hại, đương nhiên thành công rồi." Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói.

Trần Ngư kinh ngạc nói: "Yo. Thật đúng là kỳ quái nha, loại EQ thấp như này cũng có thể thành công, đàn ông tốt trong thiên hạ xem ra đều chết hết rồi.”

Mặt Tề Đẳng Nhàn có chút đen, nói: "Không được xúc phạm bạn của tôi như vậy!”

Trần Ngư cười cười, nói: "Từ Ngạo Tuyết đã chính thức tiếp nhận rất nhiều nghiệp vụ của Triệu gia ở Nam Dương, ngày hôm qua còn mở một yến hội, mời rất nhiều người nổi tiếng ở Nam Dương đến, ngay cả tổng thống cũng đến thăm.” Tề Đẳng Nhàn than thở: "Tâm tư con người thay đổi rồi! Trần gia các người độc bá Nam Dương quá lâu, cũng không chỉ có riêng những phái đối địch kia nhìn các người mà khó chịu... Ở Hoa quốc này, các người và Triệu gia cũng không có gì khác nhau."

Trần Ngư liền nói: "Vậy là anh muốn bình định rồi lập lại trật tự sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nam Dương và tôi tám sào tre cũng chẳng đụng nhau, các người ở Nam Dương làm như thế nào, một chút cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình cũng là một người đầy mâu thuẫn, một bên muốn cùng với đám người Phó Phong Vân làm xoay chuyển thế lực của Triệu gia, một bên lại cùng Trần gia độc bá Nam Dương như keo như sơn, nhìn thế nào cũng có chút tiêu chuẩn kép.

"Em trai Trần Liệt của tôi, mong anh nhất định phải giúp đỡ để cứu ra. Thế cục của Trần gia hiện tại, rất khẩn trương, thiếu hắn là không được.” Trần Ngư bỗng nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc nói.

*Bài thơ Quan Thư 1 của Khổng Tử.

Nguyên văn:

關關雎鳩、

在河之洲。

窈窕淑女、

君子好逑。

Dịch nghĩa:

Quan quan kìa tiếng thư cưu

Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy

U nhàn thục nữ thế này

Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.

-Nguồn: Thivien-*
Chương 659 Oán quỷ

Chương 659: Oán quỷ

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên cũng biết Trần Ngư thẳng thắn thoải mái thả biên giới ra để khuấy đục nước sẽ gánh chịu bao nhiêu áp lực, đừng nhìn hào khí của cô ấy vượt mây, kì thực cũng giống như đang đi trên băng mỏng vậy.

Lần này thế lực Triệu gia nhắm vào chuyện của Trần Liệt, làm cho Trần Ngư có cảm giác vô cùng khẩn trương.

Trần Liệt một khi được đưa đến đế đô, quyền chủ động có thể sẽ nằm trong tay của phe Triệu gia, đến lúc đó rất nhiều sản nghiệp của Trần gia ở Hoa quốc, chưa chắc có thể nguyên vẹn mà lui về.

Một vài ông lớn khó chịu với việc Trần gia vẫn độc bá Nam Dương và Hoa quốc đã bàn một vài điều kiện, ở hành động lần này, tất cả đều ủng hộ Triệu gia.

Nếu không, cũng sẽ không điều động tiểu đội Ác Triệu để làm chuyện này.

"Tôi biết, người của tôi tối nay sẽ đến Ma Đô, hành động của Ngọc Tiểu Long cũng đã triển khai, cô chờ tin tức đi." Tề Đẳng Nhàn an ủi nói.

"Vất vả rồi, chờ tôi tới Hoa quốc, sẽ mời anh ăn một bữa cơm lớn." Trần Ngư cười nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không cần khách khí đâu, hướng đi của Từ Ngạo Tuyết, cô mà rảnh rỗi thì cũng có thể nói cho tôi một chút đi. "

Trần Ngư nói: "Ừm... Hôm nay cô ta đi tiếp xúc với một quân phiệt, quân phiệt này ở Nam Dương chúng tôi rất có danh tiếng, thế lực cũng lớn. Tham vọng của cô ấy không nhỏ đâu, và thủ đoạn cũng lợi hại, xứng đáng được nghiêm túc đối xử!”

Tề Đẳng Nhàn nói: "Có gì không thích hợp, cô cũng đừng nóng vội động thủ, trước tiên phải thông báo cho tôi.”

Trần Ngư cười nói: "A, thương hương tiếc ngọc sao? Anh yên tâm đi, cô ta rất thông minh, biết Trần gia ở Nam Dương đại biểu cho cái gì, trong thời gian ngắn, sẽ không động đến điểm mấu chốt của chúng tôi.”

Tề Đẳng Nhàn ừ một cái, sau khi đại chiến thương mại nhằm vào tập đoàn Hướng thị thất bại, ở một mức độ nhất định còn thúc đẩy Từ Ngạo Tuyết trưởng thành hơn, làm cho cô ta có thể càng khuất phục thêm, càng hiểu được ẩn nhẫn và chờ đợi.

Nam Dương hiện tại nước còn chưa đủ đục, chiêu lớn của Từ Ngạo Tuyết nhất định sẽ giấu kĩ không dùng tới.

Trần Ngư cúp máy.

Tề Đẳng Nhàn ngược lại có thể nghe ra trong giọng nói của cô ấy mang theo một chút mệt mỏi, chẳng qua, các lời vô nghĩa như chú ý sức khoẻ hắn cũng lười nói, hơn nữa, Trần Ngư nhất định sẽ rất biết cách tự chú ý sức khoẻ của mình.

Khoảng tám giờ tối, Tề Đẳng Nhàn dẫn theo Dương Quan Quan ra sân bay đón để người.

Dạ Ma, Đồ Tể, Oán Quỷ ba người đúng giờ đến sân bay Ma Đô.

Tề Đẳng Nhàn đã sớm gọi cho giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Gukoo đến, bảo cô dẫn theo anh em cảnh ngục của mình đi ăn chơi.

Biết được lần này Tề Đẳng Nhàn lại cần người, đám cảnh nguc trong nhà tù U Đô gần như là tranh cướp, lần trước sau khi hai anh em kia trở về, cũng không ít lần nói lớn cho các huynh đệ rằng Nhị đương gia chiêu đãi bọn họ như thế nào.

Oán quỷ là một gương mặt mới, Dương Quan Quan chưa từng thấy qua.

Đây là một trung niên nam tử, nhưng khuôn mặt nhìn qua có chút già nua, thậm chí mang theo chút đau khổ, một tay còn có chút tàn tật, một tay khác thì luôn cầm một chuỗi phật châu.

"Người Kiệt Bành quốc, tên thật thì tôi quên mất gọi là gì rồi, biệt danh gọi là Oán Quỷ." Đồ tể và Dạ Ma hai người bựa bựa kia đều là người quen cũ, Tề Đẳng Nhàn cũng giới thiệu cho Dương Quan Quan một chút lai lịch của Oán Quỷ.

Oán quỷ khẽ gật đầu với Dương Quan Quan, lộ ra một hàng răng có chút vàng ố vàng, nói: "Dương tiểu thư, xin chào. Lần trước khi cô tới U Đô, tôi đã gặp qua cô rồi.”

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy người này cười rộ lên có chút âm trầm, nhưng vẻ tang thương trên mặt lại làm cho người ta cảm thấy hắn đáng thương.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Hắn vốn là tăng nhân của chùa Kussanagi, năm đó luyện công có chút nhập ma, đánh chết sư phụ của mình và đại tư tế của đền thờ Kiệt Bành quốc, sau đó bị cao thủ võ học của Kiệt Bành quốc đuổi giết, lại liên tiếp đánh chết mười hai bậc thầy kiếm đạo. "

Cuối cùng hắn chạy đến thành phố Hương Sơn của Hoa quốc chúng ta, bởi vì nổi lên xung đột với xã đoàn của địa phương, nên tạo ra không ít sát nghiệt, cuối cùng bị Sở Vô Đạo bắt vào tù."

Oán Quỷ nói: "Đều là tội lỗi, Nhị đương gia đừng nói nữa, tôi sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng!”

Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía ba người nói: "Lần này các người có thể đại khai sát giới, có một tiểu đội Ác Triệu, người trong đó tất cả đều là cao thủ, mục đích của tôi khi gọi các người đến là để tiêu diệt bọn họ.”

Đồ Tể và Dạ Ma sau khi nghe xong thì đều nhìn nhau cười, trên mặt lộ ra biểu tình âm trầm, lần trước sau khi mở sát giới ra, lại trở lại nhà tù, mỗi ngày trôi qua phải gọi là như có một cái trăm móng vuốt đang cào ở trong tim.

Oán Quỷ nghe nói như vậy, trên mặt lại toát ra biểu tình đau khổ, nói: "Tôi đã rất đau khổ rồi, Nhị đương gia cần gì phải để cho tôi tạo thêm sát nghiệt? A Di Đà Phật..."

Tề Đẳng Nhàn nhìn hắn một cái, nói: "Vậy ông đừng động thủ giết người, điều tra thêm cho tôi, đừng để người ta chạy là được. "

Sắc mặt Oán Quỷ bỗng nhiên dữ tợn, nói: "A Di Đà Phật, bọn họ không xuống địa ngục, ai xuống địa ngục? Giết giết giết giết!”

Dương Quan Quan bị biến hóa bất thình lình này của ông ta làm cho hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước.

"A di đà phật, tôi không thể khai sát giới, tạo sát nghiệt nhiều, khi xuống sẽ phải vào A Tỳ Địa Ngục mất!" Oán Quỷ lại mang vẻ mặt bi thương nói, giơ cái tay tàn tật kia lên.

Một lát sau, ông ta lại giơ tay nắm phật châu lên, ngón tay nắm chặt phật châu, vẻ mặt dữ tợn cười nói: "Thế giới Sa Bà, khắp nơi đục ngầu, không giết thì dùng cái gì để thanh tịnh?”

Dạ Ma tát một cái vào tay cầm phật châu của Oán Quỷ, mắng: "Bớt ở chỗ này phát bệnh đi, để cho người ta thấy được, trước tiên là bắt ông bỏ vào bệnh viện tâm thần đấy!”

“Thiện tai, thiện tai!” Oán Quỷ sửng sốt, vội vàng cúi đầu xuống.

Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan: "Đừng ngạc nhiên, gã này có hai nhân cách, một người tu Đại Thừa Phật Pháp, một người tu Tà Pháp Sát Chỉ Trọc..."

Dương Quan Quan sửng sốt, thở dài nói: "Vậy nhất định ông ta rất đau khổ.”

Người bình thường chắc chắn không rõ những người tâm thần phân liệt, trầm cảm, những người có bệnh tâm thần này có bao nhiêu đau khổ, thậm chí khi nói đến còn có thể đùa cợt hai câu là do ý chí của đối phương không đủ kiên định, tâm trí không đủ thành thục linh tinh.

Gen của con người vô cùng phức tạp, đâu phải một hai câu là có thể nói rõ ràng?

Dương Quan Quan ở thời đại học đã học qua mấy thứ này, cho nên rất rõ ràng đua khổ trong nội tâm của những người này.

"Nhị đương gia hình như bị thương?"

Đồ Tể bỗng nhiên nhíu mày hỏi.

Dạ Ma và Oán Quỷ nghe nói như vậy, hai mắt lập tức lộ ra một ít ánh sáng, mang theo chút khác thường.

Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn bọn họ, nói: "Có muốn xem thử không?”

Dạ Ma cúi đầu xuống, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy.

Oán Quỷ thì xoay phật châu trong tay, lẩm bẩm nói: "Không thể tạo sát nghiệt... A, giết giết giết... Giết cái rắm, sẽ bị giết mới đúng..."

Dương Quan Quan sởn tóc gáy, cảm thấy ở chung với những người này, thật sự đúng là rất nguy hiểm, nếu không thể thời khắc duy trì sự mạnh mẽ, có lực uy hiếp tuyệt đối, thì rất có thể sẽ bị giết ngược lại!

Có thể tưởng tượng được, lúc trước Tề Bất Ngữ mang theo tham lang này từ trong ngục giam ra, là có tự tin với bản thân lớn như thế nào! Hơn nữa, đối thủ còn là thủ hộ thần của Triệu gia Triệu Ký Tử.

"Đi thôi, khách sạn đã sắp xếp xong cho các người rồi."

"Thành thành thật thật cho tôi, ai muốn gây sự, trước tiên cắt gãy chân, sau đó đưa về nhà tù."

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Chương 660 Bí dược Tôn thị

Chương 660: Bí dược Tôn thị

"Nhị đương gia bị thương, hơn nữa còn là nội thương."

Sau khi đến khách sạn, Dạ Ma có chút hưng phấn nói, dường như có thể bắt được cơ hội gì đó.

Đồ Tể nhìn hắn với vẻ mặt không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng.

Oán Quỷ thì lần tràng hạt (hành động di chuyển các hạt châu bằng ngón tay), tròng mắt đảo quanh không ngừng, miệng lải nhải kinh Phật gì đó.

Dạ Ma nói: "Đây cũng là một cơ hội tốt, có muốn phản sát hay không? Trước đây hắn tra tấn chúng ta thảm như vậy mà, cơ hội báo thù đã đến rồi!”

Đồ Tể cười lạnh nói: "Ngu ngốc!”

Oán Quỷ không nói gì.

Dạ Ma giận dữ nói: "Đồ mập chết tiệt, mày nói cái gì thế? Có tin tao dám giết mày không?”

Đồ Tể tiếp tục cười lạnh, nói: "Có thể dùng óc heo của mày để suy nghĩ thật kỹ hay không, chúng ta cho dù có liên thủ để giết Nhị đương gia, vậy thì tính thế nào đây?”

Dạ Ma nói: "Đương nhiên là ung dung mà sống sung sướng rồi!”

“Đại đương gia đâu?’ Tên Đồ Tể hỏi.

Dạ Ma sửng sốt, sau đó ấp úng nửa ngày, nói: "À... Cũng đúng, còn có đại đương gia nữa..."

Đồ Tể nói: "Nhị đương gia có chuyên gì bất trắc, ước chừng Đại đương gia có thể rinh mày đi chơi ngũ mã phanh thây*! Trừ phi, mày có bản lĩnh giết cả Nhị đương gia và Đại đương gia cùng nhau, vậy tao khẳng định sẽ làm cùng mày.”

Dạ Ma khóe miệng co giật hai cái, cái này quá khó rồi.

Oán Quỷ nói: "Tôi nghe tham lang nói, Hình Ý quyền của Đại đương gia, đã luyện đến cảnh giới thần biến, hơn nữa, có thể đánh ra gió lớn rồi. "

Cổ Dạ Ma liên tục rụt lại, nói: "Chúng mày cho rằng tao vừa nãy chưa nói qua à, tao là đồ ngu ngốc!”

Đồ Tể nói: "Nói mày ngu ngốc mày còn không tin, lúc này lại thừa nhận rồi?”

Dạ Ma giận dữ nói: "Tao tự nói chính mình thì được, còn mày thì không, mày thử nói lại một câu nữa xem, đồ mập chết tiệt? "

Đồ Tể cười và cười, "Tao đã nói mày thế nào rồi? Nếu mày khó chịu thì giết tao đi. Không giết được tao, ngày mai tao sẽ nói ý nghĩ của mày cho Nhị đương gia.”

Dạ Ma vội vàng nói: "Dừng lại đi, tao tuyên bố một chuyện!”

Hai người nhìn ông ta.

“Tao là đồ ngu ngốc!!” Dạ Ma lớn tiếng nói.

Đồ Tể hài lòng gật đầu, nằm xuống, nói: "Biết là tốt rồi."

Dạ Ma vẻ mặt mang oán khí.

Oán Quỷ thì nói: "Nếu không giết Nhị đương gia, thì nghĩ biện pháp xử lý đại đương gia đi? Cùng nhau liên thủ, có chút hy vọng.”

“Bớt để cho nhân cách thứ hai của mày ra ngoài một chút đi, nếu không ngày nào đó thật sự chết cũng không liên quan đến chúng tao. Mày chết hay không không quan trọng, đừng liên lụy đến chúng tao là được!” Đồ Tể khinh thường nói, thân hình mũm mĩm xoay sang.

Mấy người này, tùy tiện thả ra ngoài, là đại họa có thể làm cho long trời lở đất, nhưng ghép lại với nhau, lại thành máy người bựa bựa.

Thái độ của Tề Đẳng Nhàn đối với ba người khá lỏng lẻo, chỉ cần ba người không gây chuyện khắp nơi, vậy hắn sẽ mặc kệ bọn họ.

Mà ba người này ở cùng một chỗ, cũng hình thành một quan hệ kìm hãm kỳ diệu, quản thúc lẫn nhau, thật đúng là không làm bậy.

Tề Đẳng Nhàn mấy ngày nay vẫn luôn cố gắng điều chỉnh bản thân, thậm chí còn mua thảo dược để sắc.

Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trong viện sắc thuốc, Dương Quan Quan mang vẻ mặt cổ quái.

“Cô đừng nghĩ nhiều nha, thân thể tôi tốt lắm, đây là thuốc trị nội thương!” Tề Đẳng Nhàn thấy thần sắc Dương Quan Quan, lập tức khó chịu.

"À, tôi còn tưởng rằng là (thận) anh hư." Dương Quan Quan không khỏi cười nói, bây giờ những loại trò đùa có chút ái muội này, cô cũng có thể nói được.

Tề Đẳng Nhàn sắc mặt tái đen, nói: "Tối hôm qua cũng không biết là ai đến be be trước.”

Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới tên được đà lấn tới này, thậm chí cảm thấy có chút hối hận vì mình đã qua loa, dẫn đến việc gã này mỗi ngày đều mặt dày chui vào trong phòng mình.

Đợi đến khi Dương Quan Quan ra khỏi cửa, Tề Đẳng Nhàn mới thở dài, đổ thuốc canh ra.

"Cứ tiếp tục như vậy, lấy cẩu kỷ thay cơm cũng khó chữa. Làm thế nào mà lại có thể lớn như vậy, mỗi lần nhìn thấy đều làm tôi rung động." Hắn vừa lẩm nhẩm lải nhải, một bên uống một ngụm thuốc.

"Trên thế giới này chỉ có hai thứ có thể chấn động đến tâm hồn tôi, một là vũ trụ bao la rộng lớn ở trên đầu, hai là tâm hồn vĩ đại (zú đó) của Thư ký Dương."

"Muốn tiết chế cũng không được..."

"Ài, bây giờ Giới ca chỉ sợ không chỉ thất vọng với tôi, mà quá nửa đã kéo tôi vào danh sách đen rồi."

Thuốc này đắng đến nỗi làm hắn buồn nôn, không khỏi thầm mắng Tôn Thanh Huyền, lão đầu này, đây là muốn làm sư phụ tiện nghi như hắn đắng chết nhỉ?

Giới ca là một mãnh nam của Tuyết quốc, đang ở nhà cai nghiện, hơn nữa còn kiên quyết cai nghiện.

Vì vậy, anh được cư dân mạng ca ngợi là "Giới ca", mọi người dùng chuyện của anh ta để động viên bản thân mình từ bỏ một số thói quen xấu, không nên thường xuyên tự thưởng cho mình.

Khi mở một số video của người đẹp, bạn có thể nhìn thấy thường xuyên một đống các câu "Giới ca rất thất vọng vì bạn" ở trên làn đạn**.

Sau khi uống xong chén thuốc này, Tề Đẳng Nhàn lại mở ra một gói thuốc nữa rồi tiếp tục nấu, thầm nghĩ: "Lão Tôn nói gói này chính là bí kíp độc quyền của ông ta, cũng không biết có thần kỳ như vậy không.”

Trong bao thuốc mơ hồ có thể thấy được mấy cục cẩu kỷ màu hồng, thuốc này có thành phần gì, cũng không cần nhiều lời nhỉ?

"Tề tiên sinh."

Tề Đẳng Nhàn đang sắc thuốc, đa có khách không mời mà đến.

Điều này làm hắn hoảng sợ, vội vàng đậy nắp lại, miễn cho bị người ngoài nhìn thấy thuốc này là thuốc gì.

Bị người ta biết hắn đang bổ sung cái gì cũng không sao, mấu chốt là công thức thần bí của lão Tôn không thể tiết lộ ra ngoài, hắn khẩn trương như vậy, chủ yếu vẫn là vì Tôn Thanh Huyền mà suy nghĩ, thật là một sư phụ tốt mà.

"Ồ... Tần Đường Ngọc, sao anh lại đến đây?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, thản nhiên nói.

"Gần đây ngân hàng thúc giục khá gấp, còn vài ngày nữa là đến hạn rồi." Tần Đường Ngọc vẻ mặt chua xót nói, "Hơn nữa, Giang Sơn Hải cũng ép rất căng, tôi không có biện pháp gì nên mới tới tìm anh.”

Tề Đẳng Nhàn vỗ đầu một cái, chuyện này vậy mà mình lại quên mất.

Hắn có ý hợp nhất thế lực của đệ nhất phái của Ma Đô Long Môn, nhưng sau khi nói ngoài miệng, lại không có hành động thực tế gì, người ta cũng không có khả năng trợn tròn mắt nghe hắn vẽ bánh*** nhỉ?

Tần Đường Ngọc thật ra cũng là đại mỹ nhân, dáng người khá khoa trương, nhưng sau khi Tề Đẳng Nhàn quen với sóng to gió lớn của Dương Quan Quan, thì cảm thấy tất cả những người phụ nữ khác chẳng qua chỉ là sóng nhẹ bình yên.

"Tôi biết rồi, chờ tôi uống xong chén thuốc này tôi sẽ đi." Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, nói.

Tần Đường Ngọc không khỏi ngẩn ra, nói: "Gần đây ngài sinh bệnh sao? Hay là bị thương.”

Tề Đẳng Nhàn trừng mắt, nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì!”

Lúc hắn rót thuốc, Tần Đường Ngọc đã phát hiện mấy cũ cẩu kỷ, đôi mắt đẹp không khỏi mở to trong nháy mắt.

"Người có công lực cao, cũng sẽ hư! Chẳng qua, nếu tôi là đàn ông, cả ngày ở cùng với vị thư ký Dương kia, quá nửa cũng không thể kiềm chế được.” Tần Đường Ngọc trong lòng không khỏi thầm nghĩ.

Tề Đẳng Nhàn uống xong chén bí dược Tôn thị này, cảm thấy tinh thần tăng lên gấp bội, nó tốt thì mình cũng tốt.

“Đi thôi, đi thu nợ thôi!” Hắn đứng dậy, cảm thấy trời đã nắng, mưa ngừng rơi, Nhị đương gia lại được rồi.

Tần Đường Ngọc vội vàng đuổi theo bước chân của Tề Đẳng Nhàn, đi ra khỏi sân, nói: "Vị vợ ba kia hiện tại đang ở trong một đấu trường chó của Trịnh gia. Đấu trường chó này một ngày đấu được cả đấu vàng, là một trong những sản nghiệp có thu nhập xám nhiều tiền nhất của Trịnh gia.”

Tề Đẳng Nhàn nhã nói: "Ma Đô thật không hổ là đại đô thị, vậy mà ngay cả đấu trường chó cũng có? Có chút thú vị, cô lái xe dẫn đường đi, chúng ta đi xem đi.”

Tần Đường Ngọc nói: "Có muốn gọi một vài huynh đệ không? Dù sao cũng là địa bàn của Trịnh gia, tôi sợ xảy ra chuyện.”

Tề Đẳng Nhàn sờ sờ ngực mình, cảm thấy nội thương của mình đã tốt hơn không ít.

"Đòi nợ của một phụ nữ, còn gọi người, có thấy mất mặt không thế?" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó khó chịu nói.

Tần Đường Ngọc không dám nhiều lời, sau khi lên xe, lái xe dẫn Tề Đẳng Nhàn đến đấu trường chó của Trịnh gia.

Chú thích:

*Ngũ mã phanh thây là hình phạt mà tứ chi và đầu của phạm nhân bị cột vào năm sợi dây nối vào năm con ngựa. Khi hành hình, những người đánh ngựa sẽ thúc ngựa phi ra năm hướng, từ đó năm sợi dây kéo tứ chi và đầu phạm nhân đến khi thân thể của phạm nhân bị xé thành nhiều mảnh. Phạm nhân sau đó bị bỏ mặc cho máu chảy đến chết.

**Làn đạn: là các comment chạy trên màn hình khi xem trực tuyến ở các app TQ, có thể tắt đi.

***Vẽ bánh: hứa hẹn các lợi ích đạt được sau khi làm gì đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom