-
Chương 681-685
Chương 681 Thề
Chương 681: Thề
Tôn Dĩnh Thục đột nhiên tỉnh dậy, vì căn phòng quá tối nên cô ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn. Tề Đẳng Nhàn im lặng không nói lời nào, ánh mắt không vui.
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy sợ hãi, vốn dĩ an ninh bảo mật nhà cô rất tốt, nhưng người đang đứng trước mặt có thể lén vào phòng ngủ của cô mà không gây chút tiếng động nào, thật quá đáng sợ!
“Tôn phu nhân, sao cô lại rụt rè như vậy?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười nói.
“Là anh?!” Tôn Dĩnh Thục nghe thấy giọng của Tề Đẳng Nhàn thì vô cùng kinh ngạc, lập tức hoàn hồn lại.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Là tôi, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô được an toàn, bởi vì hiện tại tôi đang rất bực đấy!”
Cơ thể Tôn Dĩnh Thục run sợ, trầm giọng nói: “Anh thông đồng với nhà họ Choi?”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nở một nụ cười khinh thường đáp lại: “Cô không biết mình đã làm gì à? Sao bây giờ lại hỏi tôi?”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Đúng là trước đây tôi có gây khó dễ cho anh một chút, nhưng có cần phải thù dai như vậy không? Huống chi, anh cũng không có tổn thất gì, sao bây giờ lại nghĩ đến nó.”
“Cô giả danh tôi mà? Cố tình tiết lộ địa chỉ của tôi cho những người của tổ chức Taekwondo Taiyi để họ đến làm phiền tôi còn gì?” Tề Đẳng Nhàn bóp lấy cổ của Tôn Dĩnh Thục, gằn giọng nói.
Hắn thực sự quá mệt mỏi với mụ đàn bà Tôn Dĩnh Thục này rồi, cô ta đã không biết ơn thì thôi, còn dám gây hại cho hắn. Hơn nữa, chuyện trước đó hắn không muốn quan tâm, nhưng việc để lộ địa chỉ của hắn cho người của Taekwondo Taiyi thật sự rất quá đáng.
Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên không thở nổi, liên tục vỗ vào tay Tề Đẳng Nhàn, khó khăn nói: “Tôi… tôi không có làm như vậy…”
Tề Đẳng Nhàn thờ ơ đáp: “Dám làm không dám nhận à? Ngoài cô ra, còn ai dám làm như vậy hả? Không phải cô chỉ muốn tôi đánh bại Han Sung Joon để đoạt lại bài vị của cha cô thôi sao?”
Tôn Dĩnh Thục bị bóp chặt đến nỗi mặt đỏ bừng, không thở nổi, lắc đầu liên tục nói: “Không, tôi không có!"
Lúc này, cô cũng không quan tâm đến việc chiếc chăn trải giường quấn trên người cô đã bị tuột ra, thân hình gợi cảm trong bộ đồ ngủ phi bóng màu đen được phô bày trọn vẹn. Nhưng Tề Đẳng Nhàn không bị xao động, bây giờ hắn chỉ đang tức giận.
“Tôn phu nhân, cô thực sự nghĩ tôi không biết giận à?” Tề Đẳng Nhàn ném Tôn Dĩnh Thục sang một bên, sau đó cười nói.
“Tôi đã thề với người cha đã khuất của mình rằng tôi sẽ không bao giờ liên lạc với bất kì ai từ Taekwondo Taiyi! Sau khi anh cảnh cáo tôi lần trước, tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc đó nữa.” Tôn Dĩnh Thục vừa ôm cổ ho liên tục vừa nói.
Chỉ trong một lúc vừa nãy, cô ta thực sự cảm nhận được cái chết đang đến gần, mặc dù trong miệng cô tràn ngập không khí nhưng lại không thể thở được.
Những lời cô ta nói khiến Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng cảm thấy khó hiểu. Tôn Dĩnh Thục chắc hẳn phải có tình cảm vô cùng sâu nặng với người cha đã khuất của mình, nếu không cô ta đã không suốt ngày nghĩ đến việc lấy lại bài vị của cha từ tay Han Sung Joon.
Vì cô ta đã thề với người cha đã khuất của mình, nên có lẽ những lời đó không phải lời nói dối.
Tề Đẳng Nhàn bất chợt nói: “Không phải cô, vậy còn có thể là ai nữa?”
Tôn Dĩnh Thục cười trong đau khổ đáp lại: “Anh à, anh có thể suy nghĩ kỹ hơn một chút được không… Lúc đầu là lỗi của tôi, là do tôi đã đồn thổi lên khiến mọi người ở Triều Tiên đều biết. Chuyện lớn như vậy chắc chắn có người ở nước khác cũng biết, mượn dao giết người cũng có thể xảy ra mà! Tôi phát hiện ra, do thư ký của anh mà anh đã gặp nhiều rắc rối với nhà họ Dương, thậm chí còn cầu hôn vị hôn thê của Dương Tĩnh. Nhà họ Dương có thể lợi dụng chuyện này để lừa gạt anh, sao anh chỉ nghĩ rằng mình tôi lừa anh vậy?”
Những lời này của cô ta đều rất thật lòng, hơn nữa cô ta cũng phân tích kỹ, vừa rồi cô ta suýt chút nữa bị Tề Đẳng Nhàn bóp chết, nhưng cũng không oán trách gì, hiển nhiên cô ta thực sự sợ việc Tề Đẳng Nhàn hiểu lầm rồi giết cô ta ngay tại đây.
Sau khi nghe những lời phân tích của Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một lúc và cảm thấy chúng cũng rất có lý.
Khi Tôn Dĩnh Thục bắt đầu đồn thổi việc này, sức ảnh hưởng của cô ta không hề nhỏ, cô ta không phải là người duy nhất có thể sử dụng Taekwondo Taiyi để chống lại hắn.
Với tính cách bẩn thỉu của nhà họ Dương, chuyện như vậy cũng không phải là không thể, dù sao ông Dương cũng sắp chết, tài sản cũng sắp được phân chia.
“Vậy xem ra tôi đã hiểu lầm cô sao?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Tề tổng, anh thực sự đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi thề với chúa, kể từ sau sự cố đó, tôi không bao giờ liên lạc với họ nữa.” Tôn Dĩnh Thục kiên quyết thề.
“Một lúc thì cô thề với người cha đã khuất, một lúc thì thề với chúa, sao tôi lại thấy hơi khó tin nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn nghi ngờ nhìn cô ta.
Tôn Dĩnh Thục dở khóc dở cười nói: “Vậy anh muốn thế nào? Nếu anh không tin thì tôi chỉ có thể nhận lấy cái chết thôi. Dù sao anh muốn giết tôi cũng dễ mà.”
Lúc này cô ta đã không còn sự vênh váo như trước, mà chỉ còn lại sự chân thành và nỗi bất lực. Tôn Dĩnh Thục rất thông minh và hiểu khi nào nên biết thân biết phận.
“Được, nếu cô đã nói như thế, vậy thì tôi tin cô.” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, “Dù sao thì Hàn Đông Sơn cũng đã chết, đến lúc đó rất có thể tôi sẽ đánh một trận thật sự với Han Sung Joon.”
Đương nhiên hắn cho rằng Thái Dịch Taekwondo sẽ không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn bên ngoài, nên tốt nhất là không dây dưa với nhau.
Nhưng việc đã phát triển đến mức này, đệ tử lớn của Han Sung Joon là Hàn Đông Sơn đã làm một tai của Dương Quan Quan bị thương, hắn phải đi lấy nửa cái mạng của Hàn Đông Sơn trước. Dường như giữa họ đã hình thành mối thù.
Tôn Dĩnh Thục nghe thấy những lời này bỗng dưng cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó hơi mừng rỡ nói: “Anh thực sự muốn khiêu chiến với Han Sung Joon sao? Nếu như ông ta thua, có lẽ sẽ không còn mặt mũi nào để treo những bài vị mà ông ta đã lấy từ các đại đường viện ở Goguryeo trong võ đường của mình."
Tề Đẳng Nhàn ung dung nói: “Tôi thấy bực với cách ông ta dạy dỗ đồ đệ như vậy. Nếu ông ta thực sự không biết điều mà tìm đến tôi, tôi sẽ đánh chết ông ta ngay lập tức.”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy như ánh sáng đã soi sáng cho mình, không ngờ chuyện này vặn vẹo mãi cuối cùng cũng có kết quả.
“Nhưng dù sao chuyện này cũng là do cô.” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tối sầm lại, ủ rũ nhìn Tôn Dĩnh Thục.
Dương Quan Quan là một hạt giống tốt do chính hắn vun trồng, mối quan hệ giữa hai người cũng vô cùng tốt, cô ấy đã bị tổn thương bởi trò bẩn thỉu đó, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn thực sự rất tức giận.
Khóe miệng của Tôn Dĩnh Thục vô thức cứng lại, cô ta không biết nên trả lời Tề Đẳng Nhàn như thế nào.
Cô ta chỉ có thể cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi thành thật xin lỗi nếu đã gây phiền phức cho anh. Tôi thực sự hối hận về những gì mình đã làm khi đó.”
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nhìn cô, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu để tôi tìm ra chuyện có liên quan đến cô thì tôi sẽ giết cô. Yên tâm đi, cho dù cô có chạy trốn đến Goguryeo đi chăng nữa, tôi cũng sẽ có rất nhiều cách để giết cô!”
Khi Tôn Dĩnh Thục nghe thấy điều này, cô ta không thể không thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng tính mạng của mình đã được cứu.
“Tề tổng cứ điều tra đi, nếu chuyện đó có liên quan đến tôi, tôi sẽ dùng cái chết để tạ tội.” Tôn Dĩnh Thục dõng dạc trả lời.
Chương 682 Cầm tinh con chó
Chương 682: Cầm tinh con chó
Tề Đằng Nhàn định thần lại, hắn cũng đoán có lẽ Tôn Dĩnh Thực không nhúng tay vào chuyện này, nhưng hắn lại có thù với Thái Dịch Taekwondo, tính ra người phụ nữ này đành nào cũng phải chịu trận thôi.
Mắt thấy cô ta mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, suy nghĩ trong đầu hắn càng lúc càng linh hoạt hơn.
"Bộ đồ ngủ của cô hôm nay rất đẹp." Tề Đằng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc trong giây lát, sau đó nhanh chóng đáp lại, trong lòng thì ngược lại khinh bỉ cười, cho dù đám đàn ông có ra vẻ lịch lãm, chính nhân quân tử tới đâu, suy cho cùng cũng một ruột đều khốn nạn như nhau cả thôi.
Tề Đằng Nhàn nói tiếp: "Nếu cô đã có tiền ăn mặc đẹp như này thì cũng nên bồi thường cho tôi một trăm triệu đi thôi."
"?" Tôn Dĩnh Thục nghe xong thì ngẩn người ra, cô ta không hiểu sao câu chuyện lại quay ngoắt 180° như vậy.
Tề Đằng Nhàn tỉnh bơ nói tiếp: "Chuyện này là do cô gây ra, còn tôi là người bị hại, cô cũng phải bồi thường đi chứ? Sao? Cô thấy nhiều quá sao?"
Tôn Dĩnh Thục suýt thì tức điên lên: "Không phải chứ, chuyện này thì liên quan gì tới bộ đồ ngủ của tôi có đẹp hay không đâu?"
Tề Đằng Nhàn nhún vai đáp: "Tôi thuận miệng khen một câu thôi mà, cô đừng để ý quá. Còn về thiệt hại bên tôi, cô chắc chắn phải bồi thường!"
Khóe miệng Tôn Dĩnh Thục giật giật, tên này hơi đáng khinh rồi đấy, còn định nuốt của cô ta một trăm triệu á?!
"Được thôi, tôi sẽ trả." Cô ta hít một hơi thật sâu rồi đáp.
Tôn Dĩnh Thục biết, nửa đêm nửa hôm Tề Đằng Nhàn mò đến đây uy hiếp cô ta, nhất định hắn gặp phải chuyện nên mới nóng vội tới mức này.
Tề Đằng Nhàn gật đầu hài lòng, ánh mắt lướt qua người của Tôn Dĩnh Thục một vòng, cười nói: "Tôn phu nhân à, dáng người của cô đẹp thật đấy, cân đối như vậy, đúng là mười phân vẹn mười!"
Cô ta cũng bĩnh tĩnh đáp lại: "Cảm ơn lời khen của anh."
Hắn ta lại nói tiếp: "Cũng giống cô, tôi cũng đánh được mười cái đấy."
"?" Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc, lại một lần nữa cô ta cảm thấy bản thân không theo kịp mạch não của tên này.
"Tốt nhất là cô nên chuyển tiền cho tôi nhanh lên một chút." Tề Đằng Nhàn tỉnh bơ nói.
Khóe miệng cô ta run run: "Vậy… đây đâu phải khen gì đâu… đây là anh đang uy hiếp tôi mà! Cái tên đáng khinh này!"
Tôn Dĩnh Thục rất muốn hỏi ông trời tại sao lại để một tên kì lạ như vậy tồn tại trên đời này…
Cô ta cầm điện thoại, tức giận hét lên: "Lượn ra chỗ khác đi, tôi chuyển cho anh luôn là được chứ gì, con mẹ nhà anh nữa chứ !"
Ngay cả mấy câu chửi rủa cũng nói ra rồi, đủ hiểu Tôn Dĩnh Thục đang tức giận tới mức nào.
Tề Đằng Nhàn vui vẻ giơ ngón tay cái lên chỉ cô ta: "Nhanh lên nhé."
"... " Tôn Dĩnh Thục đang cúi đầu chuyển khoản, nghe xong suýt tức chết.
Ngay lúc này đây, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một người phụ nữ vừa đi tới vừa hỏi: "Chị Dĩnh Thục, đã muộn như này rồi mà chị vẫn chưa ngủ sao, đang nói chuyện với ai vậy?"
"Hỏng rồi." Tôn Dĩnh Thục giật mình, cô ta không nghĩ tiếng trong phòng lại vang được ra ngoài để người khác nghe thấy.
"Em vào nha." Tôn Mỹ Nghệ nói, tay cô ấy đã đặt ngay trên chốt cửa.
Tôn Dĩnh Thục thấy Tề Đằng Nhàn cũng đang ngẩn người, cô ta chẳng quan tâm gì nữa, kéo hắn lại, trùm chăn lên.
"Đừng nói gì, nếu để người khác thấy anh ở đây thì tôi coi như xong đời đấy. Đây là người nhà họ Choi phái tới theo dõi tôi đấy." Tôn Dĩnh Thục hạ giọng nói.
Nói xong, cô ta liền cầm điện thoại lên xem, cửa vừa mở ra, Tôn Mỹ Nghệ nghiêng người bước vào.
Tôn Dĩnh Thục nằm trên giường, làm bộ chống chân lên để che người hắn, tỉnh bơ hỏi: "Mỹ Nghệ, cô chưa ngủ à?"
"À, em nghe thấy có tiếng động kì lạ bên này, nên tới xem chút." Tôn Mỹ Nghệ mỉm cười đáp, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh.
Tôn Dĩnh Thục giả vờ xem điện thoại, thờ ơ nói: "Cô tới lúc này là đang làm phiền tôi đấy."
Tôn Mỹ Nghệ nói: "Chẳng phải em tới để quan tâm chị sao? Đã trễ thế này, chị còn chưa đi ngủ sao?"
Tôn Dĩnh Thục nói: "Tự nhiên tôi nhớ tới mấy vấn đề kinh doanh ấy mà nên không ngủ được, mới ngồi chơi điện thoại thôi."
Tề Đẳng Nhàn khó chịu, hắn tới để trả thù, không phải tới để làm chuyện không thể để người khác biết, sao phải giống rùa rụt cổ?
Hắn vừa định cử động, đôi chân dài của Tôn Dĩnh Thục liền gác lên, đè vào cổ hắn, khiến cả khuôn mặt của hắn kề sát ngay bên cạnh đùi còn lại của cô ta.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, không phải Tôn phu nhân mặc áo ngủ mà cô ta đang mặc váy ngủ!
“ Được được, nhịn một chút....”
"Tôi nhân từ nương tay, không muốn hủy hoại thanh danh của cô, nhất định không phải tôi cảm thấy cô xinh đẹp, chân thon, da mịn, thân thể thơm ngon mới..."
"Hơn nữa, tôi với Đồ Tể có gu giống nhau, đều thích mỹ nữ trẻ tuổi, chứ không thích quả phụ!"
Tế Đẳng Nhàn bình tĩnh lại, thậm chí còn dùng tới co cốt công, co cứng người lại, không thể để cô ta phát hiện cảnh tượng trong chăn lúc này được.
Tôn Dĩnh Thục cảm nhận được toàn bộ hơi thở nóng ẩm kia đang phả vào da thịt mình, cô ta nổi da gà, nhưng dù sao diễn xuất của cô ta cũng cao siêu, vẫn bình thản nghịch điện thoại được, cô ta thản nhiên nói: "Nếu không có việc gì khác thì cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ rồi”.
Tôn Mỹ Nghệ cười nói: "Dĩnh Thục tỷ cũng vậy, chị phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại chị là một trong những nhân vật mấu chốt trong giới tài phiệt, nếu chị có mệnh hệ gì, không ai có thể đảm nhiệm được vị trí của chị.
Tôn Dĩnh Thục nói: "Tôi sẽ chú ý sức khỏe của mình, nhiều người muốn tôi bị sao như vậy, nhất định tôi sẽ không để bọn họ toại nguyện được!"
Tôn Mỹ Nghệ mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài, chúc cô ta ngủ ngon rồi đóng cửa lại.
Tôn Dĩnh Thục thở phào nhẹ nhõm, trái tim cô ta đang treo lơ lửng như rơi xuống đất.
Nhìn cuộc sống cô ta trông rất phóng khoáng, nhưng trên thực tế mỗi ngày cô ta đều phải cẩn thận, nếu để Tôn Mỹ Nghệ thấy có bất kì người đàn ông nào khác ở trong phòng cô ta thì cô ta không cần giải thích giải thích bất cứ câu nào.
Cho dù Tề Đẳng Nhàn thật sự chỉ đến để uy hiếp cô ta thì người nhà họ Choi nhất định sẽ không tin.
“ Tề tổng, anh có thể chui ra ngoài không?” Tôn Dĩnh Thục ngoài cười mà lòng không cười, lễ phép hỏi.
Tề Đẳng Nhàn chui đầu ra, khó chịu nói: "Vừa rồi cô là người kéo tôi chui vào trong này, giờ lại muốn tôi chui ra ngoài, lắm chuyện thật đấy!"
Mặt Tôn Dĩnh Thục đen xì, nếu không phải tự dưng nửa đêm nửa hôm hắn đến phòng cô ta thì cô ta phải làm vậy sao?
“ Xem ra, cô không sống phóng khoáng như tôi tưởng tượng!” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Tôn Dĩnh Thục chỉ muốn đạp thật mạnh vào khuôn mặt già nua này của hắn để hắn không bao giờ dám nói ra mấy lời đáng ghét như này nữa.
Tôn Dĩnh Thục đen mặt nói: " Tôi đã chuyển một trăm triệu cho anh rồi, giờ anh có thể rời đi chưa?”
Tế Đẳng Nhàn cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn, mặt cũng không khỏi đen, cả giận nói: "Một trăm triệu tiền Cao Cú Lệ? Sao không phải nhân dân tệ?”
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: "Không phải ban nãy anh chỉ nói muốn tôi đưa anh một trăm triệu sao, cũng đâu có nói một trăm triệu nhân dân tệ?"
Tế Đẳng Nhàn trầm mặt xuống tức giận.
Tôn Dĩnh Thục lại thản nhiên cười, đưa tay nhẹ nhàng kéo dây áo của mình, quyến rũ nói: “Chân của tôi có thơm không?”
“ Coi như cô lợi hại.” Tế Đẳng Nhàn hai má đỏ ửng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng tức giận.
“ Cút đi!” Tôn Dĩnh Thục đuổi khách nói.
Tế Đẳng Nhàn mở cửa sổ ra, ró rén đi ra ngoài như trộm.
Sau khi Tôn Dĩnh Thục đuổi người đi, tức run người, cái tên điên này, nửa đêm nửa hôm dám chạy tới uy hiếp mình, còn muốn lừa tiền bà đây!
Dám lừa tiền bà đây còn chưa tính đến, lại dám nhân lúc người ta gặp hoạn nạn dở trò lợi dụng?!
“Đúng là tên cầm tinh con chó.” Tôn Dĩnh Thục cười nhạo " Đã vậy còn là chó mắt trắng”.
Sau đó, cô ta sờ sờ đùi vừa bị chó cắn của mình, nhíu mày, phá lệ đi tắm rửa không phải vì tính ưa sạch.
Chương 683 Lại xấu hổ
Chương 683: Lại xấu hổ
Từ khi Tôn Dĩnh Thục rời khỏi nơi này, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Vừa rồi tinh thần còn rất tốt nhưng hiện giờ lại cảm thấy có chút mệt mỏi. Chẳng lẽ đúng như trong sách nói, phụ nữ dịu dàng là phần mộ của anh hùng?
"Xem ra việc tiết lộ địa chỉ của hắn cho Thái Dịch Taekwondo thật sự không phải là cô ấy làm." Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Hắn không lái xe tới. Dù sao trong đầu hắn vẫn còn tồn tại một chút suy nghĩ nguy hiểm cho nên không thể lưu lại dấu vết gì.
Bởi vì tiện đường nên hắn cố ý đi qua chi nhánh của ban chính trị.
Đúng lúc nhìn thấy một hàng dài xe ô tô có rèm che đậu trước cửa, tiếp đến là một đám người mặc đồ đen đang nghiêm trang đứng đợi.
Không lâu sau, Triệu Man Nhi đi ra từ ban chính trị.
Một người mặc đồ đen cuống quýt tiến lên mở cửa, cung kính mời Triệu Man Nhi lên xe.
"Nhanh như vậy đã đi ra rồi. Đã vậy còn phô trương lớn như thế, xem ra không tổn thương đến xương cốt!" Tề Đẳng Nhàn nhìn cảnh này không khỏi híp đôi mắt lại.
Việc điều tra Triệu Man Nhi và phong tỏa trường đấu chó đều là do Ngọc Tiểu Long thúc đẩy nhưng giờ còn chưa tới hai mươi bốn giờ mà Triệu Man Nhi đã bình an không có việc gì ra khỏi ban chính trị.
Có thể thấy sự ủng hộ không nhỏ của nhà họ Triệu với Triệu Man Nhi. Nếu không cô ta cũng không thể rời khỏi ban chính trị nhẹ nhàng như vậy.
Tuy nhiên trường đấu chó đã bị kê biên tài sản nhưng Triệu Man Nhi lại không có việc gì.
Có người chống lưng đằng sau, cho dù là tội danh "hối lộ" Tề Đẳng Nhàn sáu mươi triệu cũng sẽ có người nhận thay.
"Tên khốn họ Tề này dám giở thủ đoạn sau lưng tôi! Đòi sáu mươi triệu còn trở mặt báo cáo tôi hối lộ!?" Triệu Man Nhi vừa lên xe đã bày ra vẻ mặt dữ tợn, mạnh mẽ nện một quyền lên ghế ngồi.
Người lái xe ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng chưa nghe được.
Người ngồi trên ghế phụ là vệ sĩ của Triệu Man Nhi, hắn trầm giọng hỏi: "Cô chủ, bây giờ đi đâu?"
Triệu Man Nhi lạnh lùng nói: "Sau khi tôi gặp chuyện không may, nhà họ Trịnh có hành động gì không?"
"Không có hành động gì, rất im lặng, trước sau như một." Vệ sĩ thành thật trả lời.
"Tốt lắm, cũng coi như Trịnh Sam Minh này chó già thức thời nếu không tôi sẽ cho ông ta tan cửa nát nhà trong phút chốc!" Triệu Man Nhi cười lạnh nói.
Có lẽ Tề Đẳng Nhàn nổi lên ý định chọc người chán ghét, lúc này hắn chậm rãi đi tới trước xe của Triệu Man Nhi.
Triệu Man Nhi nhìn thấy hắn, mặt dần trở lên xanh xao, hạ cửa kính xe xuống rồi lạnh lùng nói: "Họ Tề kia, anh thật sự rất thủ đoạn! Lần này đâm sau lưng tôi đủ độc!"
"Hửm? Đây không phải Tam phu nhân sao, tối như vậy không ngủ được còn chạy ra ngoài như thế này phải chăng đã xảy ra chuyện gì rồi đúng chứ?" Tề Đẳng Nhàn ra vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Man Nhi, biết rõ còn hỏi.
"Giả ngu cũng thật giỏi!" Triệu Man Nhi cười gằn.
Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp lại: "Cô Triệu lúc nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, nếu không sẽ gây rắc rối đến bản thân đó!"
Triệu Man Nhi nói: "Anh đâm sau lưng tôi được lần này xem như anh giỏi nhưng anh cũng nên cẩn thận đi, sớm hay muộn tôi cũng đem anh cho chó ăn!"
Tề Đẳng Nhàn biến sắc, hạ giọng hỏi lại: "Cô nói cái gì!?"
Triệu Man Nhi nói: "Đem anh cho chó ăn, nghe không hiểu hay sao!?"
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên cười, lấy ra giấy chứng nhận trong ngực mà hả hê: "Cô bị tình nghi uy hiếp đe dọa quan tướng cao cấp của ban Chính trị bộ Chiến tranh Hoa Quốc. Hiện tại, xin mời đi theo tôi một chuyến tiếp nhận điều tra."
". . ."
Triệu Man Nhi trừng lớn hai mắt của mình nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay hắn mà không nói được lời nào.
Sau một lúc lâu cô ta mới cắn răng nói: "Anh có chứng cứ không?"
"Có!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười lấy điện thoại ra ấn một cái.
"Anh đâm sau lưng tôi được lần này, xem như anh giỏi, nhưng anh cũng nên cẩn thận…"
"Đem anh cho chó ăn, nghe hiểu không!?"
Vừa rồi Triệu Man Nhi hung ác nói hai câu đều đã bị Tề Đẳng Nhàn ghi âm vào điện thoại.
Hành động này khiến Triệu Man Nhi trực tiếp choáng váng…
"Đừng lề mề, mau xuống xe. Nếu cô chống lại mệnh lệnh hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Tề Đẳng Nhàn lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười đến đáng ghét.
Vệ sĩ bên cạnh không khỏi chần chờ nói: "Cô chủ…"
Triệu Man Nhi cắn răng mở cửa xe, không kìm được tức giận: "Họ Tề kia, anh có thể đừng chó như vậy hay không?"
Tề Đẳng Nhàn nhún vai: "Tôi có thể cho là cô đang tiến hành công kích thân thể không?"
Triệu Man Nhi dứt khoát câm miệng. Tên khốn này quá nham hiểm, mình mới nói hai câu hung ác hắn cũng có thể cầm điện thoại ghi âm, lão khốn kiếp cũng không khốn nạn bằng hắn!
"Đến đây, đi theo tôi một chuyến." Tề Đẳng Nhàn trực tiếp dẫn Triệu Man Nhi vào lại ban chính trị.
Một đám thuộc hạ của Triệu Man Nhi ngây ngốc đứng tại chỗ. Mẹ nó là đã xảy ra chuyện gì, thật vất vả mới đi ra được giờ lại đi vào?
Chưa từng thấy Triệu Man Nhi chịu thiệt lớn như thế…
Triệu Man Nhi lại bị Tề Đẳng Nhàn dẫn vào phòng thẩm vấn bắt đầu tiếp nhận hỏi cung nhàm chán.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn dẫn người vào, gửi file ghi âm trong điện thoại di động cho nhân viên công tác sau đó trực tiếp rời khỏi.
Triệu Man Nhi nhìn bóng dáng rời đi của Tề Đẳng Nhàn, tức giận đến nổ phổi. Trên thế giới này sao lại có người như thế chứ? Quả thực là kẻ cặn bã trong cặn bã, nhỏ nhen đến không thể nhỏ nhen hơn!
Thẳng đến khoảng tám giờ sáng, Triệu Man Nhi mới mang theo cái bụng đói kêu vang mà ra khỏi phòng thẩm vấn. Bởi vì thức đêm nên cả người cũng trở nên tiều tụy.
"Cô chủ…" Sau khi vệ sĩ nhìn thấy Triệu Man Nhi cũng không dám nói chuyện chỉ nhẹ giọng chào một tiếng.
Triệu Man Nhi hít vào một hơi thật sâu, nói với lái xe: "Đi công viên Lâm Hải!"
Lái xe hơi sửng sốt nhưng cũng không nói gì thêm, trực tiếp lái xe nhanh chóng đến công viên Lâm Hải.
Công viên Lâm Hải là nơi rất tốt để ngắm biển.
Triệu Man Nhi muốn tìm người thích ngắm biển kia.
Một người phụ nữ quần áo rất giản dị ngồi trên lan can, trước mặt bày giá vẽ đang tô tô vẽ vẽ, vẻ mặt bình thản.
"Chị!" Triệu Man Nhi nhẹ giọng gọi một câu.
"Ừ!" Người phụ nữ đáp một tiếng nhưng cũng không quay đầu.
"Chị Hồng Tụ!" Vẻ mặt Triệu Man Nhi tối sầm, cao giọng gọi.
Triệu Hồng Tụ đã từng gặp Tề Đẳng Nhàn một lần, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, không hờn giận nói: "Em có việc gì?"
Triệu Man Nhi nói: "Em bị người khác ức hiếp, trường đấu chó bị niêm phong, còn phải ở trong ban chính trị suốt một đêm mới được ra ngoài! Chuyện này chị có giúp không?"
Triệu Hồng Tụ nói: "Không giúp."
Sắc mặt Triệu Man Nhi cứng ngắc, nói: "Dù sao chúng ta cũng cùng một cha!"
Vẻ mặt Triệu Hồng Tụ không chút thay đổi ném bút vẽ của mình xuống.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Trong nhà để chị đến Thượng Hải không phải là vì hỗ trợ chuyện kinh doanh của em sao? Hiện tại có người uy hiếp đến em, chị phải phụ trách!" Triệu Man Nhi cao giọng nói.
Triệu Hồng Tụ có chút không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, thản nhiên đáp lại: "Muốn chết?"
Triệu Man Nhi hít sâu một hơi, sởn tóc gáy.
"Chị nên giúp em…" Triệu Man Nhi giật giật khóe miệng, vâng vâng dạ dạ nói.
"Chị từ chối ra tay chuyện khảo hạch và chuyện Trần Liệt trong nhà đã có ý kiến rồi."
"Hiện tại có người muốn phá chuyện kinh doanh vàng của em, nếu chị lại từ chối…về sau chị còn muốn chơi cờ hay không?!"
Triệu Hồng Tụ cảm thấy đầu có chút đau, cô ta nhẹ nhàng xoa xoa đầu mình, hỏi: "Ai?"
Triệu Man Nhi kinh hỉ nói: "Người này tên Tề Đẳng Nhàn, là một kẻ đê tiện, rất nham hiểm, chị nhất định phải cẩn thận hắn! Em đã tìm hiểu bối cảnh của hắn, hắn là con trai Triệu Tư Thanh."
Triệu Hồng Tụ nói: "Đã biết!"
Đợi Triệu Man Nhi đi khỏi, lúc này Triệu Hồng Tụ mới có chút đăm chiêu nói: "Đúng là một cái tên kỳ lạ."
Chương 684 Đạo lý
Chương 684: Đạo lý
Triệu Man Nhi thân là đứa con gái ngoài giá thú của nhà họ Trịnh, hiển nhiên sẽ có lý do để uy hiếp Trịnh gia.
Mà để dễ hiểu hơn, cô ta chính là em gái cùng cha khác mẹ “trời đánh” của Triệu Hồng Tụ
Triệu gia phồn hoa thịnh vượng, gia tộc ai nấy đều làm ăn phát đạt, tuy rằng Triệu Hồng Tụ cũng mang họ Triệu nhưng quan hệ huyết thống với người cầm quyền Triệu gia hiện tại đã rất mong manh.
Bố của Triệu Hồng Tụ, chẳng qua chỉ là một người ngoài lề không thể lề hơn của Triệu gia.
Nhưng ông ta lại không biết điều hết lần này đến lần khác, còn mặt dày sinh ra đứa con gái như vậy.
Triệu Man Nhi quả thật vô cùng chán ghét phải động tay vào những việc bẩn thỉu của Triệu gia, nhưng bản thân cô ta cũng chẳng thể làm được gì khác.
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết bản thân hắn đang chọc đến cực hạn của Triệu Man Nhi, bức cho cô ta thừa sống thiếu chết nhất quyết phải đến gặp Triệu Hồng Tụ.
Nếu như có thể đoán trước được, hắn sẽ không dùng đến loại thủ đoạn quỷ quyệt đó, dù sao thì lúc này cũng không nhất thiết phải chống lại con át chủ bài của Triệu gia.
Lúc hắn đi đến bệnh viện, Dương Quan Quan cũng vừa lúc phẫu thuật chắp vá màng nhĩ xong, trước đó, Tôn Thanh Huyền giao cho bệnh viện xử lí nên hiệu quả thu được rất nhanh.
“Anh làm gì Hàn Đông Sơn kia rồi?” Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn ung dung xuất hiện liền hỏi.
“Đánh anh ta thừa sống thiếu chết rồi tống cổ về Triều Tiên thôi, mà có khi sắp chết thật rồi cũng nên.” Tề Đẳng Nhàn uể oải đáp.
“Không phải đã nhắc trước rồi sao? Tôi muốn tự tay kết liễu anh ta, cần anh xen vào à? Người gì đâu mà lắm chuyện thế!” Dương Quan Quan đầy mặt bất mãn.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: “Có ý chí vùng lên từ thất bại là lý tưởng tốt, nhưng cô cũng phải quan tâm đến cảm nhận của tôi chứ, nếu tôi không xử chết hắn thì bức bối trong lòng lắm.”
Dương Quan Quan nghe xong những lời này của hắn, trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào, cũng không thèm so đo với hắn nữa, đành nói: “Được rồi, bản cô nương đây sẽ không chấp nhặt với anh nữa!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một hơi, nói: “Tôi tắm xong vào ngủ đây, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi tôi dậy là được.”
Sau khi trừ diệt toàn bộ băng đảng kia, hắn vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi, cơ thể và tinh thần đã mệt đến rã rời rồi, hiện tại rốt cuộc cũng được thong thả một lúc.
Hắn thoải mái tắm nước nóng, sau đó trực tiếp nằm lên giường, nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Dương Quan Quan đưa mắt sang nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt, chỉ có điều, khi nhắm mắt lại, trong đầu cô ta vẫn hồi tưởng lại trận đấu trước đó, ngẫm lại xem nên tung ra chiêu thức nào mới đảm bảo nắm chắc phần thắng.
Đến gần giữa trưa ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vừa mở mắt ra đã thấy Dương Quan Quan đang không ngừng khua chân múa tay trước mặt hắn.
Thấy vậy hắn dở khóc dở cười, nói: “Điếc một bên tai, què một bên chân, cô còn không chịu ngồi yên một lúc à?”
Dương Quan Quan trả lời lại: “Không chịu luyện tập mới sợ phế, luyện tập rồi mới không sợ!”
Thấy cô ta khập khiễng tập quyền, Tề Đẳng Nhàn càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, cô nàng này đúng thật là đam mê võ nghệ, bắt đầu học võ là không muốn để lỡ ngày nào, cứ rảnh rỗi là đứng ra luyện tập.
Ngặt nỗi trước giờ Dương Quan Quan luôn tự đánh giá bản thân quá cao, một bên đùi đau nhức, chân trụ cũng không vững, cơ thể ngay lập tức mất cân bằng như muốn ngã xuống.
Tề Đẳng Nhàn hắn sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như này được. Chờ cho thư ký Dương ngã xuống, hắn vội dang rộng vòng tay ôm cô ta vào lòng, đến tay cũng đặt rất đúng chỗ.
“A, anh đúng là cái đồ lưu manh, mau bỏ tôi ra, đây là bệnh viện đấy, để người khác thấy được còn ra thể thống gì chứ, anh có còn là người nữa không?” Dương Quan Quan kêu lên.
“Thư ký Dương, tôi không phải là người nữa rồi!” Tề Đẳng Nhàn cười nói, tay nhân tiện còn tăng thêm chút lực.
Dương Quan Quan nghiến răng nói: “Anh so với Vi Danh Tiết Nhất Lang còn kém hơn ba phần.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy kém hơn một chút cũng được, ngược lại người thắng lớn là hắn cơ mà!
Dương Quan Quan trực tiếp bảo Tề Đẳng Nhàn cho “Trực đêm bệnh đống”, chân thư ký Dương bị thương nên rất bất tiện, nhưng dù sao cũng không nhất thiết phải cử động, mọi việc đều giao cho Tề Đẳng Nhàn giải quyết.
Dù sao Dương Quan Quan cũng không phóng túng được như yêu nghiệt Lý Vân Uyển, bảo thế nào cũng thấy thảm cảnh vừa nãy xấu hổ đến muốn động thủ giết người.
“Tề tiên sinh, không biết anh có ở nhà hay không, Thiếu Đà… Văn thiếu muốn đến thăm anh.” Tề Đẳng Nhàn đang lúc Long Chiến Vu Dã thì Tần Đường Ngọc gọi điện thoại tới.
Vốn ban đầu muốn gọi Văn Tư Thuận là Thiếu Đà Chủ nhưng sau khi suy nghĩ lại, thấy tên gọi đó không ổn nên mới đổi thành tên khác.
“À...Tôi không có ở nhà, có điều lát nữa là về rồi, cứ bảo anh ta đợi tôi thêm nửa tiếng đi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.
Cuộc gọi vừa cúp, Tần Đường Ngọc không khỏi đỏ mặt kêu khinh một tiếng, thầm mắng: “Khó tránh uống phải thuốc bổ rồi, giữa ban ngày ban mặt mà lại...anh hư chứ ai hư?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, cảm giác cơ thể mệt mỏi cũng không còn nữa.
“Đi đây, cô nghỉ ngơi cho tốt, ở lại quan sát tình hình sức khỏe hai ngày rồi hẵng xuất viện.” Trước lúc rời đi, Tề Đẳng Nhàn cười tươi nhắc nhở Dương Quan Quan.
“Tên khốn nhà anh không tới tôi mới thong thả nghỉ ngơi được thì có!” Dương Quan Quan tức giận nói.
“Này!” Tề Đẳng Nhàn vui vẻ, “Vậy tối nay tôi sẽ đến.”
Dương Quan Quan tức giận nói: “Anh đến thì tôi khóa trái cửa!”
Đợi cho đến khi bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn dần dần biến mất, Dương Quan Quan mới thở dài, đưa tay ôm lấy hai bên gò má đỏ ửng, có chút bất đắc dĩ, hẳn là cô ta bị chuốc thuốc đến mê muội rồi, ở bệnh viện sao lại xảy ra thứ chuyện hoang đường như vậy được?
Sau khi rời khỏi chỗ Dương Quan Quan, Tề Đẳng Nhàn lập tức đổi qua một bộ đồ mới.
Bộ trên người hắn tối qua đến nay vẫn chưa kịp thay ra, cẩn thận ngửi qua vẫn có thể cảm nhận được mùi máu tanh đặc và thuốc súng, mặc lên trên người rất ngứa ngáy khó chịu.
Vừa thay xong một bộ quần áo bình thường vừa vặn hơn, chuông cửa bên ngoài cùng lúc vang lên, lúc nghía sang đã thấy Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận đang đứng phía ngoài sân.
“Tề tiên sinh!” Văn Tư Thuận thấy Tề Đẳng Nhàn mở cửa, anh ta chủ động ôm quyền chắp tay, gập người thật sâu.
“Không cần khách khí.” Tề Đẳng Nhàn có hơi bất ngờ, sau đó vỗ vai anh ta, ý bảo không cần cúi người thêm nữa.
Cũng đều là võ giả như nhau, tự nhiên hành lễ lớn như này là biểu đạt ý gì, không nói cũng rõ.
Vì đều luyện võ trong giới, ai nấy đen trắng phải rõ, có nhiều chuyện cầm lên được bỏ xuống được cũng được coi là một loại dũng cảm.
Tề Đẳng Nhàn giúp Văn gia đòi lại 600 triệu tiền nợ, chuyện này đối với Văn gia mà nói không khác gì ơn nghĩa sinh thành, cho dù Văn Tư Thuận trước kia thù oán với hắn lớn đến cỡ nào, hiện giờ cũng đành phải tạm thời gác chiến.
Tề Đẳng Nhàn mời hai người bọn họ vào trong sân uống trà, Văn Tư Thuận đem theo bao nhiêu quà vật quý giá đến, Tề Đẳng Nhàn đều lịch sự nhận hết bấy nhiêu.
Những quà vật này nhất định phải nhận, lỡ như buông lời từ chối thì chính là đang coi thường chủ ý của bọn họ.
Tuy rằng xã hội hiện đại không giống khi trước, rất nhiều quy tắc cũ không còn được thực thi nữa, nhưng với võ giả bọn họ mà nói, vô số quy tắc truyền thống vẫn được lưu truyền rộng rãi trong giới.
Nghe qua sẽ thấy cổ hủ, nhưng nếu không phải người trong giới tuyệt đối sẽ không hiểu được.
“Mẹ của tôi vô cùng biết ơn Tề tiên sinh, nhưng vì thân thể của bà không thuận tiện, không thể đích thân đến đây nên ngỏ ý muốn mời anh đến nhà chúng tôi ăn một bữa cơm.” Văn Tư Thuận vào thẳng vấn đề chính.
Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu có vài phần yếu ớt, nói rõ ra là bị hụt hơi, cái này cũng là do trước kia đấu với Tề Đẳng Nhàn bị hắn đả cho trọng thương dẫn đến lưu lại di chứng, nếu không dành ra vài tháng hoặc hai, ba năm tu dưỡng, đoán không chừng sẽ không thể phục hồi lại giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt cười, nói: “Được, tôi sẽ đi, Văn phu nhân khách khí quá rồi.”
Ba người đều là dân luyện võ, ngồi trong sân tán gẫu một hồi, mọi hận thù ân oán trước kia đều bay biến đi mất.
Tần Đường Ngọc thắc mắc: “Tề tiên sinh, anh làm sao có thể luyện được võ công mạnh mẽ như vậy? Văn thiếu với tôi đều rất muốn biết!”
Nghe xong câu hỏi của Tần Đường Ngọc, hai mắt Văn Tư Thuận sáng lên, bản thân anh ta cũng muốn biết Tề Đẳng Nhàn tuổi còn trẻ mà đã có bí quyết luyện võ công cao cường như thế.
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một lúc rồi hắng giọng.
Hai người kia ngồi vào tư thế nghiêm chỉnh chăm chú chuẩn bị nghe hắn giảng giải.
“Nếu muốn có tinh thần sảng khoái và kéo dài được tuổi thọ thì cứ nốc rượu, hút thuốc, ăn thịt mỡ, ngủ muộn dậy muộn, không cần rèn luyện, kết bạn với người khác giới nhiều hơn là được.”
Chương 685 Văn phu nhân
Chương 685: Văn phu nhân
"A cái này..."
Cả Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận bốn mắt nhìn nhau.
Cứ ngỡ rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ thốt ra lời vàng ý ngọc có thể khiến mắt người khác sáng ngời ngợi, kết quả lại là một câu như vậy?
Hút thuốc, uống rượu rồi ăn thịt mỡ? Kết bạn với người khác giới nhiều hơn?
"Khó trách anh lại ngỗ nghịch như vậy!” Tần Đường Ngọc mắng thầm.
Văn Tư Thuận dở khóc dở cười, nói: "Tề tiên sinh, thật lòng chúng tôi rất muốn được anh chỉ bảo cho, đừng lừa gạt chúng tôi như vậy chứ."
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đùa thôi, mấy người đừng để ý.”
"Nếu muốn luyện công phu thật tốt thì thiên phú chính là quan trọng nhất, sau đó mới kể đến nỗ lực cố gắng.”
"Tôi có thể luyện đến trình độ như vậy chính là do vừa có thiên phú vừa có nỗ lực, chủ yếu hơn chính là… Lúc tôi luyện công, chỉ cần hơi không cố gắng một chút thôi rất có thể sẽ bị người ta đánh chết.”
"Mỗi ngày lăn lộn trên ranh giới sinh tử, công phu cũng tự nhiên mà tiến bộ nhanh chóng."
"Thời xưa đều có các đại cao thủ xuất hiện nguyên nhân cũng đại khái như thế. Bởi vì quốc gia loạn thế nên thường xuyên phải đối mặt với các cuộc chiến sinh tử.”
Hai người nghe được liền liên tục gật đầu. Đây mới là lời thật, cái gì mà hút thuốc uống rượu rồi ăn thịt mỡ, tất cả đều là lời trêu chọc.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ngoài ra, điểm này cũng rất quan trọng..."
Văn Tư Thuận tò mò hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
"Đó là trời sinh một cách kì diệu.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận suýt chút nữa thì té ngã khỏi ghế nhưng lại đồng thời có cùng suy nghĩ đập đầu chó của Tề Đẳng Nhàn ngay tại chỗ. Lại có người chơi như vậy sao? Còn võ đức hay không vậy!?
Võ đức là phẩm chất cao quý của người học võ, dạy võ; là hành trang không thể thiếu của người dụng võ.
Tề Đẳng Nhàn thấy mặt cả hai đều xanh lè liền không ngừng cười ha ha: "Đó chính là cảnh giới tư tưởng. Đã từng nghe qua câu này chưa? Thân thể sẽ chết nhưng tư tưởng lại không chết?”
Tần Đường Ngọc thật sự sợ Tề Đẳng Nhàn lại cho bọn họ một câu quỷ quái "Đó chính là cao nguyên Thanh Tạng", cô ta phải để hắn biết thế nào là cực hạn, dù cho có mất mạng đi chăng nữa.
"Câu này không phải đùa giỡn, tư tưởng rất quan trọng..."
"Nếu cô tư tưởng đúng lúc, có thể định vị chính xác vị trí bản thân, từ đó tạo ra sự biến đổi trong tâm trí và góp phần rửa sạch thân thể.”
"Thứ này…thật giống như quyền ý vậy. Lại nói đến hư đầu ba não, nhưng thực ra là không thể không có.”
Tề Đẳng Nhàn nói tới đây rốt cuộc cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, không còn trò đùa lộn xộn nào khiến người khác cảm thấy ghê tởm nữa, đã thật sự cùng thảo luận với hai người họ.
Uống trà xong xuôi thì thời gian cũng không còn sớm.
Văn Tư Thuận đứng dậy nói: "Mẹ tôi ở nhà có làm cơm tối muốn mời Tề tiên sinh tới thưởng thức. Dù sao nếu không có anh ra tay, chỉ sợ Văn gia chúng tôi đã sụp đổ.”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút: "Vậy chúng ta đi thôi.”
Hắn chọn hai món lễ vật đi theo Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đến Văn gia, cũng gặp được Văn phu nhân.
Văn phu nhân là người rất ôn hòa, đối xử với người khác đều nho nhã lễ độ, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất dễ nghe.
Từ trên người bà, Tề Đẳng Nhàn như nhìn thấy chút bóng dáng của mẹ mình, dịu dàng phảng phất chút ý chí kiên cường.
"Ta nghe tiểu Tần nói hiện giờ Tề tiên sinh đang là đả chủ của Long Môn." Văn phu nhân cười nhã nhặn với Tề Đẳng Nhàn, "Chuyện vui như này còn chưa kịp chúc mừng cậu.”
"Văn phu nhân khách sáo rồi.” Tề Đẳng Nhàn chỉ nhoẻn miệng cười cười. Đả chủ của tổ chức Long Môn? Hắn còn chẳng cảm thấy hứng thú.
Nếu như không phải Lý Hà Đồ kia cứ lì lợm đến tìm hắn, hắn cũng lười để ý tới.
Văn phu nhân nói tiếp: "Tề tiên sinh đã giúp ta chuyện lớn như vậy mà ta lại chẳng có gì để báo đáp..."
Tần Đường Ngọc nghe đến đây không ngừng run rẩy, cô ta sợ Tề Đẳng Nhàn này lại nói ra mấy lời như lấy thân báo đáp, toàn là mấy lời linh tinh cợt nhả.
Chẳng qua cũng may nhị đương gia không phải là người có giới hạn thấp như vậy, chỉ lẳng lặng đứng nép sang một bên lắng nghe.
"Ở trước mặt cấp dưới của người chồng quá cố, ta cũng có quyền lên tiếng đôi ba lời. Nếu Tề tiên sinh cần, đến lúc đó ta có thể đứng ra nói vài câu cho Tề tiên sinh.” Văn phu nhân thoải mái nói.
"Ha ha, cái này có thể sẽ có lúc cần đến, cảm ơn Văn phu nhân trước!” Tề Đẳng Nhàn chắp tay khách sáo nói.
Trong lúc nói chuyện, Văn phu nhân bỗng nhiên quay đầu ho khan hai tiếng. Mặc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn dễ dàng nghe được một trận đau thấu tim gan.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Văn Tư Thuận vội đặt đũa xuống, tới vỗ vỗ lưng cho Văn phu nhân, sắc mặt có chút khó coi.
"Mẹ không sao, con không cần để ý.” Văn phu nhân lắc đầu nói.
Tần Đường Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn: "Sau khi sư phụ ta qua đời, vợ ông ấy liền sinh bệnh. Dù có chữa như thế nào cũng không trị được, cũng không biết là đang có bệnh gì.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn vệt màu đen hiện ra giữa hai hàng lông mày của Văn phu nhân lúc ho khan liền nhíu mày.
"Hay là chúng ta cứ đáp ứng yêu cầu của bọn họ?” Văn Tư Thuận hỏi.
"Không được! Những người đó tham vọng rất lớn, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con tuyệt đối không được đáp ứng yêu cầu của bọn họ." Sắc mặt Văn phu nhân trầm xuống, bỗng nhiên vô cùng nghiêm khắc nói.
Tần Đường Ngọc liền giải thích: "Là như này... Người của nước Kiệt Bành nói bọn họ có thể chữa khỏi bệnh của bà ấy nhưng lại đưa ra một vài yêu cầu, muốn thiếu gia Văn giúp bọn họ làm việc, hơn nữa, còn muốn dùng tiềm năng ảnh hưởng của lực lượng cũ của sư phụ ta."
Tề Đẳng Nhàn đã hiểu rõ, ra ngọn nguồn mọi chuyện là như thế.
Văn phu nhân quay đầu lại, nhìn Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Để cho Tề tiên sinh chê cười rồi, ta có chút bệnh nhỏ, cậu không cần để ý, ăn cơm thôi..."
"Văn phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Bữa cơm này vốn là muốn ăn uống bình thường nhưng luôn có một số người không muốn để bầu không khí này kéo dài.
Vừa ăn cơm xong, mọi người đang uống trà sau bữa tối, tâm trạng đều vui vẻ lại có khách không mời mà tới.
"Chị dâu, em lại đến thăm chị đây!" Một người đàn ông cười to đi vào, gọi Văn phu nhân là chị dâu.
Sắc mặt của Văn Tư Thuận trở nên lạnh lùng: "Đường Văn Trác, chú tới đây làm gì vậy? Nơi này không chào đón chú!”
Đường Văn Trác là người anh em cùng Văn Dũng Phu chiến đấu năm đó, cũng coi như là người có thế lực nhất trong những cấp dưới cũ của Văn Dũng Phu. Chẳng qua bởi vì nguyên nhân nào đó, sau khi Văn Dũng Phu chết, Văn gia và anh ta liền trở mặt với nhau.
Đường Văn Trác vờ như không nghe thấy, cười nói: "Yo, trong nhà có khách à?"
Anh ta dùng ánh mắt khinh thường đảo qua Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy đây là một người trẻ tuổi bình thường, không có gì đáng chú ý.
"Văn Trác, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi sẽ không đứng ra ủng hộ cậu." Văn phu nhân sau khi nhìn thấy Đường Văn Trác thì không ngừng nhíu mày, trực tiếp thốt ra lời không hề khách sáo.
Một người dịu dàng như bà có thể nói ra những lời thẳng thắn như vậy, nhất định là rất chán ghét loại người này.
Đường Văn Trác lại nói: "Chị dâu, mục đích của con người tùy thời đều sẽ thay đổi mà! Chỉ cần một câu của chị, em lập tức có thể giải quyết khốn cảnh hiện giờ của Văn gia."
Văn phu nhân lạnh lùng nói: “Cậu hợp tác với người của nước Kiệt Bành khiến tôi rất khó chịu, đi ra ngoài! ”
Đường Văn Trác liền nói: "Những người Kiệt Bành kia đều cùng một sư môn với cháu trai Tư Thuận, xuất thân từ Nham Toái Lưu tiếng tăm lẫy lừng!"
"Con trai ta chỉ theo học tại Nham Toái Lưu mà thôi chứ không phải bán đứng lợi ích của quốc gia mình." Ngữ khí Văn phu nhân càng lúc càng lạnh lùng, vô cùng khó chịu đối với Đường Văn Trác.
Chương 681: Thề
Tôn Dĩnh Thục đột nhiên tỉnh dậy, vì căn phòng quá tối nên cô ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn. Tề Đẳng Nhàn im lặng không nói lời nào, ánh mắt không vui.
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy sợ hãi, vốn dĩ an ninh bảo mật nhà cô rất tốt, nhưng người đang đứng trước mặt có thể lén vào phòng ngủ của cô mà không gây chút tiếng động nào, thật quá đáng sợ!
“Tôn phu nhân, sao cô lại rụt rè như vậy?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười nói.
“Là anh?!” Tôn Dĩnh Thục nghe thấy giọng của Tề Đẳng Nhàn thì vô cùng kinh ngạc, lập tức hoàn hồn lại.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Là tôi, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô được an toàn, bởi vì hiện tại tôi đang rất bực đấy!”
Cơ thể Tôn Dĩnh Thục run sợ, trầm giọng nói: “Anh thông đồng với nhà họ Choi?”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nở một nụ cười khinh thường đáp lại: “Cô không biết mình đã làm gì à? Sao bây giờ lại hỏi tôi?”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Đúng là trước đây tôi có gây khó dễ cho anh một chút, nhưng có cần phải thù dai như vậy không? Huống chi, anh cũng không có tổn thất gì, sao bây giờ lại nghĩ đến nó.”
“Cô giả danh tôi mà? Cố tình tiết lộ địa chỉ của tôi cho những người của tổ chức Taekwondo Taiyi để họ đến làm phiền tôi còn gì?” Tề Đẳng Nhàn bóp lấy cổ của Tôn Dĩnh Thục, gằn giọng nói.
Hắn thực sự quá mệt mỏi với mụ đàn bà Tôn Dĩnh Thục này rồi, cô ta đã không biết ơn thì thôi, còn dám gây hại cho hắn. Hơn nữa, chuyện trước đó hắn không muốn quan tâm, nhưng việc để lộ địa chỉ của hắn cho người của Taekwondo Taiyi thật sự rất quá đáng.
Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên không thở nổi, liên tục vỗ vào tay Tề Đẳng Nhàn, khó khăn nói: “Tôi… tôi không có làm như vậy…”
Tề Đẳng Nhàn thờ ơ đáp: “Dám làm không dám nhận à? Ngoài cô ra, còn ai dám làm như vậy hả? Không phải cô chỉ muốn tôi đánh bại Han Sung Joon để đoạt lại bài vị của cha cô thôi sao?”
Tôn Dĩnh Thục bị bóp chặt đến nỗi mặt đỏ bừng, không thở nổi, lắc đầu liên tục nói: “Không, tôi không có!"
Lúc này, cô cũng không quan tâm đến việc chiếc chăn trải giường quấn trên người cô đã bị tuột ra, thân hình gợi cảm trong bộ đồ ngủ phi bóng màu đen được phô bày trọn vẹn. Nhưng Tề Đẳng Nhàn không bị xao động, bây giờ hắn chỉ đang tức giận.
“Tôn phu nhân, cô thực sự nghĩ tôi không biết giận à?” Tề Đẳng Nhàn ném Tôn Dĩnh Thục sang một bên, sau đó cười nói.
“Tôi đã thề với người cha đã khuất của mình rằng tôi sẽ không bao giờ liên lạc với bất kì ai từ Taekwondo Taiyi! Sau khi anh cảnh cáo tôi lần trước, tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc đó nữa.” Tôn Dĩnh Thục vừa ôm cổ ho liên tục vừa nói.
Chỉ trong một lúc vừa nãy, cô ta thực sự cảm nhận được cái chết đang đến gần, mặc dù trong miệng cô tràn ngập không khí nhưng lại không thể thở được.
Những lời cô ta nói khiến Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng cảm thấy khó hiểu. Tôn Dĩnh Thục chắc hẳn phải có tình cảm vô cùng sâu nặng với người cha đã khuất của mình, nếu không cô ta đã không suốt ngày nghĩ đến việc lấy lại bài vị của cha từ tay Han Sung Joon.
Vì cô ta đã thề với người cha đã khuất của mình, nên có lẽ những lời đó không phải lời nói dối.
Tề Đẳng Nhàn bất chợt nói: “Không phải cô, vậy còn có thể là ai nữa?”
Tôn Dĩnh Thục cười trong đau khổ đáp lại: “Anh à, anh có thể suy nghĩ kỹ hơn một chút được không… Lúc đầu là lỗi của tôi, là do tôi đã đồn thổi lên khiến mọi người ở Triều Tiên đều biết. Chuyện lớn như vậy chắc chắn có người ở nước khác cũng biết, mượn dao giết người cũng có thể xảy ra mà! Tôi phát hiện ra, do thư ký của anh mà anh đã gặp nhiều rắc rối với nhà họ Dương, thậm chí còn cầu hôn vị hôn thê của Dương Tĩnh. Nhà họ Dương có thể lợi dụng chuyện này để lừa gạt anh, sao anh chỉ nghĩ rằng mình tôi lừa anh vậy?”
Những lời này của cô ta đều rất thật lòng, hơn nữa cô ta cũng phân tích kỹ, vừa rồi cô ta suýt chút nữa bị Tề Đẳng Nhàn bóp chết, nhưng cũng không oán trách gì, hiển nhiên cô ta thực sự sợ việc Tề Đẳng Nhàn hiểu lầm rồi giết cô ta ngay tại đây.
Sau khi nghe những lời phân tích của Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một lúc và cảm thấy chúng cũng rất có lý.
Khi Tôn Dĩnh Thục bắt đầu đồn thổi việc này, sức ảnh hưởng của cô ta không hề nhỏ, cô ta không phải là người duy nhất có thể sử dụng Taekwondo Taiyi để chống lại hắn.
Với tính cách bẩn thỉu của nhà họ Dương, chuyện như vậy cũng không phải là không thể, dù sao ông Dương cũng sắp chết, tài sản cũng sắp được phân chia.
“Vậy xem ra tôi đã hiểu lầm cô sao?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Tề tổng, anh thực sự đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi thề với chúa, kể từ sau sự cố đó, tôi không bao giờ liên lạc với họ nữa.” Tôn Dĩnh Thục kiên quyết thề.
“Một lúc thì cô thề với người cha đã khuất, một lúc thì thề với chúa, sao tôi lại thấy hơi khó tin nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn nghi ngờ nhìn cô ta.
Tôn Dĩnh Thục dở khóc dở cười nói: “Vậy anh muốn thế nào? Nếu anh không tin thì tôi chỉ có thể nhận lấy cái chết thôi. Dù sao anh muốn giết tôi cũng dễ mà.”
Lúc này cô ta đã không còn sự vênh váo như trước, mà chỉ còn lại sự chân thành và nỗi bất lực. Tôn Dĩnh Thục rất thông minh và hiểu khi nào nên biết thân biết phận.
“Được, nếu cô đã nói như thế, vậy thì tôi tin cô.” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, “Dù sao thì Hàn Đông Sơn cũng đã chết, đến lúc đó rất có thể tôi sẽ đánh một trận thật sự với Han Sung Joon.”
Đương nhiên hắn cho rằng Thái Dịch Taekwondo sẽ không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn bên ngoài, nên tốt nhất là không dây dưa với nhau.
Nhưng việc đã phát triển đến mức này, đệ tử lớn của Han Sung Joon là Hàn Đông Sơn đã làm một tai của Dương Quan Quan bị thương, hắn phải đi lấy nửa cái mạng của Hàn Đông Sơn trước. Dường như giữa họ đã hình thành mối thù.
Tôn Dĩnh Thục nghe thấy những lời này bỗng dưng cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó hơi mừng rỡ nói: “Anh thực sự muốn khiêu chiến với Han Sung Joon sao? Nếu như ông ta thua, có lẽ sẽ không còn mặt mũi nào để treo những bài vị mà ông ta đã lấy từ các đại đường viện ở Goguryeo trong võ đường của mình."
Tề Đẳng Nhàn ung dung nói: “Tôi thấy bực với cách ông ta dạy dỗ đồ đệ như vậy. Nếu ông ta thực sự không biết điều mà tìm đến tôi, tôi sẽ đánh chết ông ta ngay lập tức.”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy như ánh sáng đã soi sáng cho mình, không ngờ chuyện này vặn vẹo mãi cuối cùng cũng có kết quả.
“Nhưng dù sao chuyện này cũng là do cô.” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tối sầm lại, ủ rũ nhìn Tôn Dĩnh Thục.
Dương Quan Quan là một hạt giống tốt do chính hắn vun trồng, mối quan hệ giữa hai người cũng vô cùng tốt, cô ấy đã bị tổn thương bởi trò bẩn thỉu đó, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn thực sự rất tức giận.
Khóe miệng của Tôn Dĩnh Thục vô thức cứng lại, cô ta không biết nên trả lời Tề Đẳng Nhàn như thế nào.
Cô ta chỉ có thể cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi thành thật xin lỗi nếu đã gây phiền phức cho anh. Tôi thực sự hối hận về những gì mình đã làm khi đó.”
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nhìn cô, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu để tôi tìm ra chuyện có liên quan đến cô thì tôi sẽ giết cô. Yên tâm đi, cho dù cô có chạy trốn đến Goguryeo đi chăng nữa, tôi cũng sẽ có rất nhiều cách để giết cô!”
Khi Tôn Dĩnh Thục nghe thấy điều này, cô ta không thể không thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng tính mạng của mình đã được cứu.
“Tề tổng cứ điều tra đi, nếu chuyện đó có liên quan đến tôi, tôi sẽ dùng cái chết để tạ tội.” Tôn Dĩnh Thục dõng dạc trả lời.
Chương 682 Cầm tinh con chó
Chương 682: Cầm tinh con chó
Tề Đằng Nhàn định thần lại, hắn cũng đoán có lẽ Tôn Dĩnh Thực không nhúng tay vào chuyện này, nhưng hắn lại có thù với Thái Dịch Taekwondo, tính ra người phụ nữ này đành nào cũng phải chịu trận thôi.
Mắt thấy cô ta mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, suy nghĩ trong đầu hắn càng lúc càng linh hoạt hơn.
"Bộ đồ ngủ của cô hôm nay rất đẹp." Tề Đằng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc trong giây lát, sau đó nhanh chóng đáp lại, trong lòng thì ngược lại khinh bỉ cười, cho dù đám đàn ông có ra vẻ lịch lãm, chính nhân quân tử tới đâu, suy cho cùng cũng một ruột đều khốn nạn như nhau cả thôi.
Tề Đằng Nhàn nói tiếp: "Nếu cô đã có tiền ăn mặc đẹp như này thì cũng nên bồi thường cho tôi một trăm triệu đi thôi."
"?" Tôn Dĩnh Thục nghe xong thì ngẩn người ra, cô ta không hiểu sao câu chuyện lại quay ngoắt 180° như vậy.
Tề Đằng Nhàn tỉnh bơ nói tiếp: "Chuyện này là do cô gây ra, còn tôi là người bị hại, cô cũng phải bồi thường đi chứ? Sao? Cô thấy nhiều quá sao?"
Tôn Dĩnh Thục suýt thì tức điên lên: "Không phải chứ, chuyện này thì liên quan gì tới bộ đồ ngủ của tôi có đẹp hay không đâu?"
Tề Đằng Nhàn nhún vai đáp: "Tôi thuận miệng khen một câu thôi mà, cô đừng để ý quá. Còn về thiệt hại bên tôi, cô chắc chắn phải bồi thường!"
Khóe miệng Tôn Dĩnh Thục giật giật, tên này hơi đáng khinh rồi đấy, còn định nuốt của cô ta một trăm triệu á?!
"Được thôi, tôi sẽ trả." Cô ta hít một hơi thật sâu rồi đáp.
Tôn Dĩnh Thục biết, nửa đêm nửa hôm Tề Đằng Nhàn mò đến đây uy hiếp cô ta, nhất định hắn gặp phải chuyện nên mới nóng vội tới mức này.
Tề Đằng Nhàn gật đầu hài lòng, ánh mắt lướt qua người của Tôn Dĩnh Thục một vòng, cười nói: "Tôn phu nhân à, dáng người của cô đẹp thật đấy, cân đối như vậy, đúng là mười phân vẹn mười!"
Cô ta cũng bĩnh tĩnh đáp lại: "Cảm ơn lời khen của anh."
Hắn ta lại nói tiếp: "Cũng giống cô, tôi cũng đánh được mười cái đấy."
"?" Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc, lại một lần nữa cô ta cảm thấy bản thân không theo kịp mạch não của tên này.
"Tốt nhất là cô nên chuyển tiền cho tôi nhanh lên một chút." Tề Đằng Nhàn tỉnh bơ nói.
Khóe miệng cô ta run run: "Vậy… đây đâu phải khen gì đâu… đây là anh đang uy hiếp tôi mà! Cái tên đáng khinh này!"
Tôn Dĩnh Thục rất muốn hỏi ông trời tại sao lại để một tên kì lạ như vậy tồn tại trên đời này…
Cô ta cầm điện thoại, tức giận hét lên: "Lượn ra chỗ khác đi, tôi chuyển cho anh luôn là được chứ gì, con mẹ nhà anh nữa chứ !"
Ngay cả mấy câu chửi rủa cũng nói ra rồi, đủ hiểu Tôn Dĩnh Thục đang tức giận tới mức nào.
Tề Đằng Nhàn vui vẻ giơ ngón tay cái lên chỉ cô ta: "Nhanh lên nhé."
"... " Tôn Dĩnh Thục đang cúi đầu chuyển khoản, nghe xong suýt tức chết.
Ngay lúc này đây, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một người phụ nữ vừa đi tới vừa hỏi: "Chị Dĩnh Thục, đã muộn như này rồi mà chị vẫn chưa ngủ sao, đang nói chuyện với ai vậy?"
"Hỏng rồi." Tôn Dĩnh Thục giật mình, cô ta không nghĩ tiếng trong phòng lại vang được ra ngoài để người khác nghe thấy.
"Em vào nha." Tôn Mỹ Nghệ nói, tay cô ấy đã đặt ngay trên chốt cửa.
Tôn Dĩnh Thục thấy Tề Đằng Nhàn cũng đang ngẩn người, cô ta chẳng quan tâm gì nữa, kéo hắn lại, trùm chăn lên.
"Đừng nói gì, nếu để người khác thấy anh ở đây thì tôi coi như xong đời đấy. Đây là người nhà họ Choi phái tới theo dõi tôi đấy." Tôn Dĩnh Thục hạ giọng nói.
Nói xong, cô ta liền cầm điện thoại lên xem, cửa vừa mở ra, Tôn Mỹ Nghệ nghiêng người bước vào.
Tôn Dĩnh Thục nằm trên giường, làm bộ chống chân lên để che người hắn, tỉnh bơ hỏi: "Mỹ Nghệ, cô chưa ngủ à?"
"À, em nghe thấy có tiếng động kì lạ bên này, nên tới xem chút." Tôn Mỹ Nghệ mỉm cười đáp, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh.
Tôn Dĩnh Thục giả vờ xem điện thoại, thờ ơ nói: "Cô tới lúc này là đang làm phiền tôi đấy."
Tôn Mỹ Nghệ nói: "Chẳng phải em tới để quan tâm chị sao? Đã trễ thế này, chị còn chưa đi ngủ sao?"
Tôn Dĩnh Thục nói: "Tự nhiên tôi nhớ tới mấy vấn đề kinh doanh ấy mà nên không ngủ được, mới ngồi chơi điện thoại thôi."
Tề Đẳng Nhàn khó chịu, hắn tới để trả thù, không phải tới để làm chuyện không thể để người khác biết, sao phải giống rùa rụt cổ?
Hắn vừa định cử động, đôi chân dài của Tôn Dĩnh Thục liền gác lên, đè vào cổ hắn, khiến cả khuôn mặt của hắn kề sát ngay bên cạnh đùi còn lại của cô ta.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, không phải Tôn phu nhân mặc áo ngủ mà cô ta đang mặc váy ngủ!
“ Được được, nhịn một chút....”
"Tôi nhân từ nương tay, không muốn hủy hoại thanh danh của cô, nhất định không phải tôi cảm thấy cô xinh đẹp, chân thon, da mịn, thân thể thơm ngon mới..."
"Hơn nữa, tôi với Đồ Tể có gu giống nhau, đều thích mỹ nữ trẻ tuổi, chứ không thích quả phụ!"
Tế Đẳng Nhàn bình tĩnh lại, thậm chí còn dùng tới co cốt công, co cứng người lại, không thể để cô ta phát hiện cảnh tượng trong chăn lúc này được.
Tôn Dĩnh Thục cảm nhận được toàn bộ hơi thở nóng ẩm kia đang phả vào da thịt mình, cô ta nổi da gà, nhưng dù sao diễn xuất của cô ta cũng cao siêu, vẫn bình thản nghịch điện thoại được, cô ta thản nhiên nói: "Nếu không có việc gì khác thì cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ rồi”.
Tôn Mỹ Nghệ cười nói: "Dĩnh Thục tỷ cũng vậy, chị phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại chị là một trong những nhân vật mấu chốt trong giới tài phiệt, nếu chị có mệnh hệ gì, không ai có thể đảm nhiệm được vị trí của chị.
Tôn Dĩnh Thục nói: "Tôi sẽ chú ý sức khỏe của mình, nhiều người muốn tôi bị sao như vậy, nhất định tôi sẽ không để bọn họ toại nguyện được!"
Tôn Mỹ Nghệ mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài, chúc cô ta ngủ ngon rồi đóng cửa lại.
Tôn Dĩnh Thục thở phào nhẹ nhõm, trái tim cô ta đang treo lơ lửng như rơi xuống đất.
Nhìn cuộc sống cô ta trông rất phóng khoáng, nhưng trên thực tế mỗi ngày cô ta đều phải cẩn thận, nếu để Tôn Mỹ Nghệ thấy có bất kì người đàn ông nào khác ở trong phòng cô ta thì cô ta không cần giải thích giải thích bất cứ câu nào.
Cho dù Tề Đẳng Nhàn thật sự chỉ đến để uy hiếp cô ta thì người nhà họ Choi nhất định sẽ không tin.
“ Tề tổng, anh có thể chui ra ngoài không?” Tôn Dĩnh Thục ngoài cười mà lòng không cười, lễ phép hỏi.
Tề Đẳng Nhàn chui đầu ra, khó chịu nói: "Vừa rồi cô là người kéo tôi chui vào trong này, giờ lại muốn tôi chui ra ngoài, lắm chuyện thật đấy!"
Mặt Tôn Dĩnh Thục đen xì, nếu không phải tự dưng nửa đêm nửa hôm hắn đến phòng cô ta thì cô ta phải làm vậy sao?
“ Xem ra, cô không sống phóng khoáng như tôi tưởng tượng!” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Tôn Dĩnh Thục chỉ muốn đạp thật mạnh vào khuôn mặt già nua này của hắn để hắn không bao giờ dám nói ra mấy lời đáng ghét như này nữa.
Tôn Dĩnh Thục đen mặt nói: " Tôi đã chuyển một trăm triệu cho anh rồi, giờ anh có thể rời đi chưa?”
Tế Đẳng Nhàn cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn, mặt cũng không khỏi đen, cả giận nói: "Một trăm triệu tiền Cao Cú Lệ? Sao không phải nhân dân tệ?”
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: "Không phải ban nãy anh chỉ nói muốn tôi đưa anh một trăm triệu sao, cũng đâu có nói một trăm triệu nhân dân tệ?"
Tế Đẳng Nhàn trầm mặt xuống tức giận.
Tôn Dĩnh Thục lại thản nhiên cười, đưa tay nhẹ nhàng kéo dây áo của mình, quyến rũ nói: “Chân của tôi có thơm không?”
“ Coi như cô lợi hại.” Tế Đẳng Nhàn hai má đỏ ửng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng tức giận.
“ Cút đi!” Tôn Dĩnh Thục đuổi khách nói.
Tế Đẳng Nhàn mở cửa sổ ra, ró rén đi ra ngoài như trộm.
Sau khi Tôn Dĩnh Thục đuổi người đi, tức run người, cái tên điên này, nửa đêm nửa hôm dám chạy tới uy hiếp mình, còn muốn lừa tiền bà đây!
Dám lừa tiền bà đây còn chưa tính đến, lại dám nhân lúc người ta gặp hoạn nạn dở trò lợi dụng?!
“Đúng là tên cầm tinh con chó.” Tôn Dĩnh Thục cười nhạo " Đã vậy còn là chó mắt trắng”.
Sau đó, cô ta sờ sờ đùi vừa bị chó cắn của mình, nhíu mày, phá lệ đi tắm rửa không phải vì tính ưa sạch.
Chương 683 Lại xấu hổ
Chương 683: Lại xấu hổ
Từ khi Tôn Dĩnh Thục rời khỏi nơi này, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Vừa rồi tinh thần còn rất tốt nhưng hiện giờ lại cảm thấy có chút mệt mỏi. Chẳng lẽ đúng như trong sách nói, phụ nữ dịu dàng là phần mộ của anh hùng?
"Xem ra việc tiết lộ địa chỉ của hắn cho Thái Dịch Taekwondo thật sự không phải là cô ấy làm." Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Hắn không lái xe tới. Dù sao trong đầu hắn vẫn còn tồn tại một chút suy nghĩ nguy hiểm cho nên không thể lưu lại dấu vết gì.
Bởi vì tiện đường nên hắn cố ý đi qua chi nhánh của ban chính trị.
Đúng lúc nhìn thấy một hàng dài xe ô tô có rèm che đậu trước cửa, tiếp đến là một đám người mặc đồ đen đang nghiêm trang đứng đợi.
Không lâu sau, Triệu Man Nhi đi ra từ ban chính trị.
Một người mặc đồ đen cuống quýt tiến lên mở cửa, cung kính mời Triệu Man Nhi lên xe.
"Nhanh như vậy đã đi ra rồi. Đã vậy còn phô trương lớn như thế, xem ra không tổn thương đến xương cốt!" Tề Đẳng Nhàn nhìn cảnh này không khỏi híp đôi mắt lại.
Việc điều tra Triệu Man Nhi và phong tỏa trường đấu chó đều là do Ngọc Tiểu Long thúc đẩy nhưng giờ còn chưa tới hai mươi bốn giờ mà Triệu Man Nhi đã bình an không có việc gì ra khỏi ban chính trị.
Có thể thấy sự ủng hộ không nhỏ của nhà họ Triệu với Triệu Man Nhi. Nếu không cô ta cũng không thể rời khỏi ban chính trị nhẹ nhàng như vậy.
Tuy nhiên trường đấu chó đã bị kê biên tài sản nhưng Triệu Man Nhi lại không có việc gì.
Có người chống lưng đằng sau, cho dù là tội danh "hối lộ" Tề Đẳng Nhàn sáu mươi triệu cũng sẽ có người nhận thay.
"Tên khốn họ Tề này dám giở thủ đoạn sau lưng tôi! Đòi sáu mươi triệu còn trở mặt báo cáo tôi hối lộ!?" Triệu Man Nhi vừa lên xe đã bày ra vẻ mặt dữ tợn, mạnh mẽ nện một quyền lên ghế ngồi.
Người lái xe ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng chưa nghe được.
Người ngồi trên ghế phụ là vệ sĩ của Triệu Man Nhi, hắn trầm giọng hỏi: "Cô chủ, bây giờ đi đâu?"
Triệu Man Nhi lạnh lùng nói: "Sau khi tôi gặp chuyện không may, nhà họ Trịnh có hành động gì không?"
"Không có hành động gì, rất im lặng, trước sau như một." Vệ sĩ thành thật trả lời.
"Tốt lắm, cũng coi như Trịnh Sam Minh này chó già thức thời nếu không tôi sẽ cho ông ta tan cửa nát nhà trong phút chốc!" Triệu Man Nhi cười lạnh nói.
Có lẽ Tề Đẳng Nhàn nổi lên ý định chọc người chán ghét, lúc này hắn chậm rãi đi tới trước xe của Triệu Man Nhi.
Triệu Man Nhi nhìn thấy hắn, mặt dần trở lên xanh xao, hạ cửa kính xe xuống rồi lạnh lùng nói: "Họ Tề kia, anh thật sự rất thủ đoạn! Lần này đâm sau lưng tôi đủ độc!"
"Hửm? Đây không phải Tam phu nhân sao, tối như vậy không ngủ được còn chạy ra ngoài như thế này phải chăng đã xảy ra chuyện gì rồi đúng chứ?" Tề Đẳng Nhàn ra vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Man Nhi, biết rõ còn hỏi.
"Giả ngu cũng thật giỏi!" Triệu Man Nhi cười gằn.
Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp lại: "Cô Triệu lúc nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, nếu không sẽ gây rắc rối đến bản thân đó!"
Triệu Man Nhi nói: "Anh đâm sau lưng tôi được lần này xem như anh giỏi nhưng anh cũng nên cẩn thận đi, sớm hay muộn tôi cũng đem anh cho chó ăn!"
Tề Đẳng Nhàn biến sắc, hạ giọng hỏi lại: "Cô nói cái gì!?"
Triệu Man Nhi nói: "Đem anh cho chó ăn, nghe không hiểu hay sao!?"
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên cười, lấy ra giấy chứng nhận trong ngực mà hả hê: "Cô bị tình nghi uy hiếp đe dọa quan tướng cao cấp của ban Chính trị bộ Chiến tranh Hoa Quốc. Hiện tại, xin mời đi theo tôi một chuyến tiếp nhận điều tra."
". . ."
Triệu Man Nhi trừng lớn hai mắt của mình nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay hắn mà không nói được lời nào.
Sau một lúc lâu cô ta mới cắn răng nói: "Anh có chứng cứ không?"
"Có!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười lấy điện thoại ra ấn một cái.
"Anh đâm sau lưng tôi được lần này, xem như anh giỏi, nhưng anh cũng nên cẩn thận…"
"Đem anh cho chó ăn, nghe hiểu không!?"
Vừa rồi Triệu Man Nhi hung ác nói hai câu đều đã bị Tề Đẳng Nhàn ghi âm vào điện thoại.
Hành động này khiến Triệu Man Nhi trực tiếp choáng váng…
"Đừng lề mề, mau xuống xe. Nếu cô chống lại mệnh lệnh hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Tề Đẳng Nhàn lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười đến đáng ghét.
Vệ sĩ bên cạnh không khỏi chần chờ nói: "Cô chủ…"
Triệu Man Nhi cắn răng mở cửa xe, không kìm được tức giận: "Họ Tề kia, anh có thể đừng chó như vậy hay không?"
Tề Đẳng Nhàn nhún vai: "Tôi có thể cho là cô đang tiến hành công kích thân thể không?"
Triệu Man Nhi dứt khoát câm miệng. Tên khốn này quá nham hiểm, mình mới nói hai câu hung ác hắn cũng có thể cầm điện thoại ghi âm, lão khốn kiếp cũng không khốn nạn bằng hắn!
"Đến đây, đi theo tôi một chuyến." Tề Đẳng Nhàn trực tiếp dẫn Triệu Man Nhi vào lại ban chính trị.
Một đám thuộc hạ của Triệu Man Nhi ngây ngốc đứng tại chỗ. Mẹ nó là đã xảy ra chuyện gì, thật vất vả mới đi ra được giờ lại đi vào?
Chưa từng thấy Triệu Man Nhi chịu thiệt lớn như thế…
Triệu Man Nhi lại bị Tề Đẳng Nhàn dẫn vào phòng thẩm vấn bắt đầu tiếp nhận hỏi cung nhàm chán.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn dẫn người vào, gửi file ghi âm trong điện thoại di động cho nhân viên công tác sau đó trực tiếp rời khỏi.
Triệu Man Nhi nhìn bóng dáng rời đi của Tề Đẳng Nhàn, tức giận đến nổ phổi. Trên thế giới này sao lại có người như thế chứ? Quả thực là kẻ cặn bã trong cặn bã, nhỏ nhen đến không thể nhỏ nhen hơn!
Thẳng đến khoảng tám giờ sáng, Triệu Man Nhi mới mang theo cái bụng đói kêu vang mà ra khỏi phòng thẩm vấn. Bởi vì thức đêm nên cả người cũng trở nên tiều tụy.
"Cô chủ…" Sau khi vệ sĩ nhìn thấy Triệu Man Nhi cũng không dám nói chuyện chỉ nhẹ giọng chào một tiếng.
Triệu Man Nhi hít vào một hơi thật sâu, nói với lái xe: "Đi công viên Lâm Hải!"
Lái xe hơi sửng sốt nhưng cũng không nói gì thêm, trực tiếp lái xe nhanh chóng đến công viên Lâm Hải.
Công viên Lâm Hải là nơi rất tốt để ngắm biển.
Triệu Man Nhi muốn tìm người thích ngắm biển kia.
Một người phụ nữ quần áo rất giản dị ngồi trên lan can, trước mặt bày giá vẽ đang tô tô vẽ vẽ, vẻ mặt bình thản.
"Chị!" Triệu Man Nhi nhẹ giọng gọi một câu.
"Ừ!" Người phụ nữ đáp một tiếng nhưng cũng không quay đầu.
"Chị Hồng Tụ!" Vẻ mặt Triệu Man Nhi tối sầm, cao giọng gọi.
Triệu Hồng Tụ đã từng gặp Tề Đẳng Nhàn một lần, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, không hờn giận nói: "Em có việc gì?"
Triệu Man Nhi nói: "Em bị người khác ức hiếp, trường đấu chó bị niêm phong, còn phải ở trong ban chính trị suốt một đêm mới được ra ngoài! Chuyện này chị có giúp không?"
Triệu Hồng Tụ nói: "Không giúp."
Sắc mặt Triệu Man Nhi cứng ngắc, nói: "Dù sao chúng ta cũng cùng một cha!"
Vẻ mặt Triệu Hồng Tụ không chút thay đổi ném bút vẽ của mình xuống.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Trong nhà để chị đến Thượng Hải không phải là vì hỗ trợ chuyện kinh doanh của em sao? Hiện tại có người uy hiếp đến em, chị phải phụ trách!" Triệu Man Nhi cao giọng nói.
Triệu Hồng Tụ có chút không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, thản nhiên đáp lại: "Muốn chết?"
Triệu Man Nhi hít sâu một hơi, sởn tóc gáy.
"Chị nên giúp em…" Triệu Man Nhi giật giật khóe miệng, vâng vâng dạ dạ nói.
"Chị từ chối ra tay chuyện khảo hạch và chuyện Trần Liệt trong nhà đã có ý kiến rồi."
"Hiện tại có người muốn phá chuyện kinh doanh vàng của em, nếu chị lại từ chối…về sau chị còn muốn chơi cờ hay không?!"
Triệu Hồng Tụ cảm thấy đầu có chút đau, cô ta nhẹ nhàng xoa xoa đầu mình, hỏi: "Ai?"
Triệu Man Nhi kinh hỉ nói: "Người này tên Tề Đẳng Nhàn, là một kẻ đê tiện, rất nham hiểm, chị nhất định phải cẩn thận hắn! Em đã tìm hiểu bối cảnh của hắn, hắn là con trai Triệu Tư Thanh."
Triệu Hồng Tụ nói: "Đã biết!"
Đợi Triệu Man Nhi đi khỏi, lúc này Triệu Hồng Tụ mới có chút đăm chiêu nói: "Đúng là một cái tên kỳ lạ."
Chương 684 Đạo lý
Chương 684: Đạo lý
Triệu Man Nhi thân là đứa con gái ngoài giá thú của nhà họ Trịnh, hiển nhiên sẽ có lý do để uy hiếp Trịnh gia.
Mà để dễ hiểu hơn, cô ta chính là em gái cùng cha khác mẹ “trời đánh” của Triệu Hồng Tụ
Triệu gia phồn hoa thịnh vượng, gia tộc ai nấy đều làm ăn phát đạt, tuy rằng Triệu Hồng Tụ cũng mang họ Triệu nhưng quan hệ huyết thống với người cầm quyền Triệu gia hiện tại đã rất mong manh.
Bố của Triệu Hồng Tụ, chẳng qua chỉ là một người ngoài lề không thể lề hơn của Triệu gia.
Nhưng ông ta lại không biết điều hết lần này đến lần khác, còn mặt dày sinh ra đứa con gái như vậy.
Triệu Man Nhi quả thật vô cùng chán ghét phải động tay vào những việc bẩn thỉu của Triệu gia, nhưng bản thân cô ta cũng chẳng thể làm được gì khác.
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết bản thân hắn đang chọc đến cực hạn của Triệu Man Nhi, bức cho cô ta thừa sống thiếu chết nhất quyết phải đến gặp Triệu Hồng Tụ.
Nếu như có thể đoán trước được, hắn sẽ không dùng đến loại thủ đoạn quỷ quyệt đó, dù sao thì lúc này cũng không nhất thiết phải chống lại con át chủ bài của Triệu gia.
Lúc hắn đi đến bệnh viện, Dương Quan Quan cũng vừa lúc phẫu thuật chắp vá màng nhĩ xong, trước đó, Tôn Thanh Huyền giao cho bệnh viện xử lí nên hiệu quả thu được rất nhanh.
“Anh làm gì Hàn Đông Sơn kia rồi?” Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn ung dung xuất hiện liền hỏi.
“Đánh anh ta thừa sống thiếu chết rồi tống cổ về Triều Tiên thôi, mà có khi sắp chết thật rồi cũng nên.” Tề Đẳng Nhàn uể oải đáp.
“Không phải đã nhắc trước rồi sao? Tôi muốn tự tay kết liễu anh ta, cần anh xen vào à? Người gì đâu mà lắm chuyện thế!” Dương Quan Quan đầy mặt bất mãn.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: “Có ý chí vùng lên từ thất bại là lý tưởng tốt, nhưng cô cũng phải quan tâm đến cảm nhận của tôi chứ, nếu tôi không xử chết hắn thì bức bối trong lòng lắm.”
Dương Quan Quan nghe xong những lời này của hắn, trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào, cũng không thèm so đo với hắn nữa, đành nói: “Được rồi, bản cô nương đây sẽ không chấp nhặt với anh nữa!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một hơi, nói: “Tôi tắm xong vào ngủ đây, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi tôi dậy là được.”
Sau khi trừ diệt toàn bộ băng đảng kia, hắn vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi, cơ thể và tinh thần đã mệt đến rã rời rồi, hiện tại rốt cuộc cũng được thong thả một lúc.
Hắn thoải mái tắm nước nóng, sau đó trực tiếp nằm lên giường, nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Dương Quan Quan đưa mắt sang nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt, chỉ có điều, khi nhắm mắt lại, trong đầu cô ta vẫn hồi tưởng lại trận đấu trước đó, ngẫm lại xem nên tung ra chiêu thức nào mới đảm bảo nắm chắc phần thắng.
Đến gần giữa trưa ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vừa mở mắt ra đã thấy Dương Quan Quan đang không ngừng khua chân múa tay trước mặt hắn.
Thấy vậy hắn dở khóc dở cười, nói: “Điếc một bên tai, què một bên chân, cô còn không chịu ngồi yên một lúc à?”
Dương Quan Quan trả lời lại: “Không chịu luyện tập mới sợ phế, luyện tập rồi mới không sợ!”
Thấy cô ta khập khiễng tập quyền, Tề Đẳng Nhàn càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, cô nàng này đúng thật là đam mê võ nghệ, bắt đầu học võ là không muốn để lỡ ngày nào, cứ rảnh rỗi là đứng ra luyện tập.
Ngặt nỗi trước giờ Dương Quan Quan luôn tự đánh giá bản thân quá cao, một bên đùi đau nhức, chân trụ cũng không vững, cơ thể ngay lập tức mất cân bằng như muốn ngã xuống.
Tề Đẳng Nhàn hắn sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như này được. Chờ cho thư ký Dương ngã xuống, hắn vội dang rộng vòng tay ôm cô ta vào lòng, đến tay cũng đặt rất đúng chỗ.
“A, anh đúng là cái đồ lưu manh, mau bỏ tôi ra, đây là bệnh viện đấy, để người khác thấy được còn ra thể thống gì chứ, anh có còn là người nữa không?” Dương Quan Quan kêu lên.
“Thư ký Dương, tôi không phải là người nữa rồi!” Tề Đẳng Nhàn cười nói, tay nhân tiện còn tăng thêm chút lực.
Dương Quan Quan nghiến răng nói: “Anh so với Vi Danh Tiết Nhất Lang còn kém hơn ba phần.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy kém hơn một chút cũng được, ngược lại người thắng lớn là hắn cơ mà!
Dương Quan Quan trực tiếp bảo Tề Đẳng Nhàn cho “Trực đêm bệnh đống”, chân thư ký Dương bị thương nên rất bất tiện, nhưng dù sao cũng không nhất thiết phải cử động, mọi việc đều giao cho Tề Đẳng Nhàn giải quyết.
Dù sao Dương Quan Quan cũng không phóng túng được như yêu nghiệt Lý Vân Uyển, bảo thế nào cũng thấy thảm cảnh vừa nãy xấu hổ đến muốn động thủ giết người.
“Tề tiên sinh, không biết anh có ở nhà hay không, Thiếu Đà… Văn thiếu muốn đến thăm anh.” Tề Đẳng Nhàn đang lúc Long Chiến Vu Dã thì Tần Đường Ngọc gọi điện thoại tới.
Vốn ban đầu muốn gọi Văn Tư Thuận là Thiếu Đà Chủ nhưng sau khi suy nghĩ lại, thấy tên gọi đó không ổn nên mới đổi thành tên khác.
“À...Tôi không có ở nhà, có điều lát nữa là về rồi, cứ bảo anh ta đợi tôi thêm nửa tiếng đi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.
Cuộc gọi vừa cúp, Tần Đường Ngọc không khỏi đỏ mặt kêu khinh một tiếng, thầm mắng: “Khó tránh uống phải thuốc bổ rồi, giữa ban ngày ban mặt mà lại...anh hư chứ ai hư?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, cảm giác cơ thể mệt mỏi cũng không còn nữa.
“Đi đây, cô nghỉ ngơi cho tốt, ở lại quan sát tình hình sức khỏe hai ngày rồi hẵng xuất viện.” Trước lúc rời đi, Tề Đẳng Nhàn cười tươi nhắc nhở Dương Quan Quan.
“Tên khốn nhà anh không tới tôi mới thong thả nghỉ ngơi được thì có!” Dương Quan Quan tức giận nói.
“Này!” Tề Đẳng Nhàn vui vẻ, “Vậy tối nay tôi sẽ đến.”
Dương Quan Quan tức giận nói: “Anh đến thì tôi khóa trái cửa!”
Đợi cho đến khi bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn dần dần biến mất, Dương Quan Quan mới thở dài, đưa tay ôm lấy hai bên gò má đỏ ửng, có chút bất đắc dĩ, hẳn là cô ta bị chuốc thuốc đến mê muội rồi, ở bệnh viện sao lại xảy ra thứ chuyện hoang đường như vậy được?
Sau khi rời khỏi chỗ Dương Quan Quan, Tề Đẳng Nhàn lập tức đổi qua một bộ đồ mới.
Bộ trên người hắn tối qua đến nay vẫn chưa kịp thay ra, cẩn thận ngửi qua vẫn có thể cảm nhận được mùi máu tanh đặc và thuốc súng, mặc lên trên người rất ngứa ngáy khó chịu.
Vừa thay xong một bộ quần áo bình thường vừa vặn hơn, chuông cửa bên ngoài cùng lúc vang lên, lúc nghía sang đã thấy Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận đang đứng phía ngoài sân.
“Tề tiên sinh!” Văn Tư Thuận thấy Tề Đẳng Nhàn mở cửa, anh ta chủ động ôm quyền chắp tay, gập người thật sâu.
“Không cần khách khí.” Tề Đẳng Nhàn có hơi bất ngờ, sau đó vỗ vai anh ta, ý bảo không cần cúi người thêm nữa.
Cũng đều là võ giả như nhau, tự nhiên hành lễ lớn như này là biểu đạt ý gì, không nói cũng rõ.
Vì đều luyện võ trong giới, ai nấy đen trắng phải rõ, có nhiều chuyện cầm lên được bỏ xuống được cũng được coi là một loại dũng cảm.
Tề Đẳng Nhàn giúp Văn gia đòi lại 600 triệu tiền nợ, chuyện này đối với Văn gia mà nói không khác gì ơn nghĩa sinh thành, cho dù Văn Tư Thuận trước kia thù oán với hắn lớn đến cỡ nào, hiện giờ cũng đành phải tạm thời gác chiến.
Tề Đẳng Nhàn mời hai người bọn họ vào trong sân uống trà, Văn Tư Thuận đem theo bao nhiêu quà vật quý giá đến, Tề Đẳng Nhàn đều lịch sự nhận hết bấy nhiêu.
Những quà vật này nhất định phải nhận, lỡ như buông lời từ chối thì chính là đang coi thường chủ ý của bọn họ.
Tuy rằng xã hội hiện đại không giống khi trước, rất nhiều quy tắc cũ không còn được thực thi nữa, nhưng với võ giả bọn họ mà nói, vô số quy tắc truyền thống vẫn được lưu truyền rộng rãi trong giới.
Nghe qua sẽ thấy cổ hủ, nhưng nếu không phải người trong giới tuyệt đối sẽ không hiểu được.
“Mẹ của tôi vô cùng biết ơn Tề tiên sinh, nhưng vì thân thể của bà không thuận tiện, không thể đích thân đến đây nên ngỏ ý muốn mời anh đến nhà chúng tôi ăn một bữa cơm.” Văn Tư Thuận vào thẳng vấn đề chính.
Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu có vài phần yếu ớt, nói rõ ra là bị hụt hơi, cái này cũng là do trước kia đấu với Tề Đẳng Nhàn bị hắn đả cho trọng thương dẫn đến lưu lại di chứng, nếu không dành ra vài tháng hoặc hai, ba năm tu dưỡng, đoán không chừng sẽ không thể phục hồi lại giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt cười, nói: “Được, tôi sẽ đi, Văn phu nhân khách khí quá rồi.”
Ba người đều là dân luyện võ, ngồi trong sân tán gẫu một hồi, mọi hận thù ân oán trước kia đều bay biến đi mất.
Tần Đường Ngọc thắc mắc: “Tề tiên sinh, anh làm sao có thể luyện được võ công mạnh mẽ như vậy? Văn thiếu với tôi đều rất muốn biết!”
Nghe xong câu hỏi của Tần Đường Ngọc, hai mắt Văn Tư Thuận sáng lên, bản thân anh ta cũng muốn biết Tề Đẳng Nhàn tuổi còn trẻ mà đã có bí quyết luyện võ công cao cường như thế.
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một lúc rồi hắng giọng.
Hai người kia ngồi vào tư thế nghiêm chỉnh chăm chú chuẩn bị nghe hắn giảng giải.
“Nếu muốn có tinh thần sảng khoái và kéo dài được tuổi thọ thì cứ nốc rượu, hút thuốc, ăn thịt mỡ, ngủ muộn dậy muộn, không cần rèn luyện, kết bạn với người khác giới nhiều hơn là được.”
Chương 685 Văn phu nhân
Chương 685: Văn phu nhân
"A cái này..."
Cả Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận bốn mắt nhìn nhau.
Cứ ngỡ rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ thốt ra lời vàng ý ngọc có thể khiến mắt người khác sáng ngời ngợi, kết quả lại là một câu như vậy?
Hút thuốc, uống rượu rồi ăn thịt mỡ? Kết bạn với người khác giới nhiều hơn?
"Khó trách anh lại ngỗ nghịch như vậy!” Tần Đường Ngọc mắng thầm.
Văn Tư Thuận dở khóc dở cười, nói: "Tề tiên sinh, thật lòng chúng tôi rất muốn được anh chỉ bảo cho, đừng lừa gạt chúng tôi như vậy chứ."
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đùa thôi, mấy người đừng để ý.”
"Nếu muốn luyện công phu thật tốt thì thiên phú chính là quan trọng nhất, sau đó mới kể đến nỗ lực cố gắng.”
"Tôi có thể luyện đến trình độ như vậy chính là do vừa có thiên phú vừa có nỗ lực, chủ yếu hơn chính là… Lúc tôi luyện công, chỉ cần hơi không cố gắng một chút thôi rất có thể sẽ bị người ta đánh chết.”
"Mỗi ngày lăn lộn trên ranh giới sinh tử, công phu cũng tự nhiên mà tiến bộ nhanh chóng."
"Thời xưa đều có các đại cao thủ xuất hiện nguyên nhân cũng đại khái như thế. Bởi vì quốc gia loạn thế nên thường xuyên phải đối mặt với các cuộc chiến sinh tử.”
Hai người nghe được liền liên tục gật đầu. Đây mới là lời thật, cái gì mà hút thuốc uống rượu rồi ăn thịt mỡ, tất cả đều là lời trêu chọc.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ngoài ra, điểm này cũng rất quan trọng..."
Văn Tư Thuận tò mò hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
"Đó là trời sinh một cách kì diệu.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận suýt chút nữa thì té ngã khỏi ghế nhưng lại đồng thời có cùng suy nghĩ đập đầu chó của Tề Đẳng Nhàn ngay tại chỗ. Lại có người chơi như vậy sao? Còn võ đức hay không vậy!?
Võ đức là phẩm chất cao quý của người học võ, dạy võ; là hành trang không thể thiếu của người dụng võ.
Tề Đẳng Nhàn thấy mặt cả hai đều xanh lè liền không ngừng cười ha ha: "Đó chính là cảnh giới tư tưởng. Đã từng nghe qua câu này chưa? Thân thể sẽ chết nhưng tư tưởng lại không chết?”
Tần Đường Ngọc thật sự sợ Tề Đẳng Nhàn lại cho bọn họ một câu quỷ quái "Đó chính là cao nguyên Thanh Tạng", cô ta phải để hắn biết thế nào là cực hạn, dù cho có mất mạng đi chăng nữa.
"Câu này không phải đùa giỡn, tư tưởng rất quan trọng..."
"Nếu cô tư tưởng đúng lúc, có thể định vị chính xác vị trí bản thân, từ đó tạo ra sự biến đổi trong tâm trí và góp phần rửa sạch thân thể.”
"Thứ này…thật giống như quyền ý vậy. Lại nói đến hư đầu ba não, nhưng thực ra là không thể không có.”
Tề Đẳng Nhàn nói tới đây rốt cuộc cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, không còn trò đùa lộn xộn nào khiến người khác cảm thấy ghê tởm nữa, đã thật sự cùng thảo luận với hai người họ.
Uống trà xong xuôi thì thời gian cũng không còn sớm.
Văn Tư Thuận đứng dậy nói: "Mẹ tôi ở nhà có làm cơm tối muốn mời Tề tiên sinh tới thưởng thức. Dù sao nếu không có anh ra tay, chỉ sợ Văn gia chúng tôi đã sụp đổ.”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút: "Vậy chúng ta đi thôi.”
Hắn chọn hai món lễ vật đi theo Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đến Văn gia, cũng gặp được Văn phu nhân.
Văn phu nhân là người rất ôn hòa, đối xử với người khác đều nho nhã lễ độ, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất dễ nghe.
Từ trên người bà, Tề Đẳng Nhàn như nhìn thấy chút bóng dáng của mẹ mình, dịu dàng phảng phất chút ý chí kiên cường.
"Ta nghe tiểu Tần nói hiện giờ Tề tiên sinh đang là đả chủ của Long Môn." Văn phu nhân cười nhã nhặn với Tề Đẳng Nhàn, "Chuyện vui như này còn chưa kịp chúc mừng cậu.”
"Văn phu nhân khách sáo rồi.” Tề Đẳng Nhàn chỉ nhoẻn miệng cười cười. Đả chủ của tổ chức Long Môn? Hắn còn chẳng cảm thấy hứng thú.
Nếu như không phải Lý Hà Đồ kia cứ lì lợm đến tìm hắn, hắn cũng lười để ý tới.
Văn phu nhân nói tiếp: "Tề tiên sinh đã giúp ta chuyện lớn như vậy mà ta lại chẳng có gì để báo đáp..."
Tần Đường Ngọc nghe đến đây không ngừng run rẩy, cô ta sợ Tề Đẳng Nhàn này lại nói ra mấy lời như lấy thân báo đáp, toàn là mấy lời linh tinh cợt nhả.
Chẳng qua cũng may nhị đương gia không phải là người có giới hạn thấp như vậy, chỉ lẳng lặng đứng nép sang một bên lắng nghe.
"Ở trước mặt cấp dưới của người chồng quá cố, ta cũng có quyền lên tiếng đôi ba lời. Nếu Tề tiên sinh cần, đến lúc đó ta có thể đứng ra nói vài câu cho Tề tiên sinh.” Văn phu nhân thoải mái nói.
"Ha ha, cái này có thể sẽ có lúc cần đến, cảm ơn Văn phu nhân trước!” Tề Đẳng Nhàn chắp tay khách sáo nói.
Trong lúc nói chuyện, Văn phu nhân bỗng nhiên quay đầu ho khan hai tiếng. Mặc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn dễ dàng nghe được một trận đau thấu tim gan.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Văn Tư Thuận vội đặt đũa xuống, tới vỗ vỗ lưng cho Văn phu nhân, sắc mặt có chút khó coi.
"Mẹ không sao, con không cần để ý.” Văn phu nhân lắc đầu nói.
Tần Đường Ngọc nói với Tề Đẳng Nhàn: "Sau khi sư phụ ta qua đời, vợ ông ấy liền sinh bệnh. Dù có chữa như thế nào cũng không trị được, cũng không biết là đang có bệnh gì.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn vệt màu đen hiện ra giữa hai hàng lông mày của Văn phu nhân lúc ho khan liền nhíu mày.
"Hay là chúng ta cứ đáp ứng yêu cầu của bọn họ?” Văn Tư Thuận hỏi.
"Không được! Những người đó tham vọng rất lớn, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con tuyệt đối không được đáp ứng yêu cầu của bọn họ." Sắc mặt Văn phu nhân trầm xuống, bỗng nhiên vô cùng nghiêm khắc nói.
Tần Đường Ngọc liền giải thích: "Là như này... Người của nước Kiệt Bành nói bọn họ có thể chữa khỏi bệnh của bà ấy nhưng lại đưa ra một vài yêu cầu, muốn thiếu gia Văn giúp bọn họ làm việc, hơn nữa, còn muốn dùng tiềm năng ảnh hưởng của lực lượng cũ của sư phụ ta."
Tề Đẳng Nhàn đã hiểu rõ, ra ngọn nguồn mọi chuyện là như thế.
Văn phu nhân quay đầu lại, nhìn Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Để cho Tề tiên sinh chê cười rồi, ta có chút bệnh nhỏ, cậu không cần để ý, ăn cơm thôi..."
"Văn phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Bữa cơm này vốn là muốn ăn uống bình thường nhưng luôn có một số người không muốn để bầu không khí này kéo dài.
Vừa ăn cơm xong, mọi người đang uống trà sau bữa tối, tâm trạng đều vui vẻ lại có khách không mời mà tới.
"Chị dâu, em lại đến thăm chị đây!" Một người đàn ông cười to đi vào, gọi Văn phu nhân là chị dâu.
Sắc mặt của Văn Tư Thuận trở nên lạnh lùng: "Đường Văn Trác, chú tới đây làm gì vậy? Nơi này không chào đón chú!”
Đường Văn Trác là người anh em cùng Văn Dũng Phu chiến đấu năm đó, cũng coi như là người có thế lực nhất trong những cấp dưới cũ của Văn Dũng Phu. Chẳng qua bởi vì nguyên nhân nào đó, sau khi Văn Dũng Phu chết, Văn gia và anh ta liền trở mặt với nhau.
Đường Văn Trác vờ như không nghe thấy, cười nói: "Yo, trong nhà có khách à?"
Anh ta dùng ánh mắt khinh thường đảo qua Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy đây là một người trẻ tuổi bình thường, không có gì đáng chú ý.
"Văn Trác, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi sẽ không đứng ra ủng hộ cậu." Văn phu nhân sau khi nhìn thấy Đường Văn Trác thì không ngừng nhíu mày, trực tiếp thốt ra lời không hề khách sáo.
Một người dịu dàng như bà có thể nói ra những lời thẳng thắn như vậy, nhất định là rất chán ghét loại người này.
Đường Văn Trác lại nói: "Chị dâu, mục đích của con người tùy thời đều sẽ thay đổi mà! Chỉ cần một câu của chị, em lập tức có thể giải quyết khốn cảnh hiện giờ của Văn gia."
Văn phu nhân lạnh lùng nói: “Cậu hợp tác với người của nước Kiệt Bành khiến tôi rất khó chịu, đi ra ngoài! ”
Đường Văn Trác liền nói: "Những người Kiệt Bành kia đều cùng một sư môn với cháu trai Tư Thuận, xuất thân từ Nham Toái Lưu tiếng tăm lẫy lừng!"
"Con trai ta chỉ theo học tại Nham Toái Lưu mà thôi chứ không phải bán đứng lợi ích của quốc gia mình." Ngữ khí Văn phu nhân càng lúc càng lạnh lùng, vô cùng khó chịu đối với Đường Văn Trác.
Bình luận facebook