• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (1 Viewer)

  • Chương 686-690

Chương 686 Hung ác độc địa

Chương 686: Hung ác độc địa

Nghe thấy những lời như vậy, Đường Văn Trác cũng không hề giận dữ mà chỉ nói tiếp bằng giọng rất đĩnh đạc: “Chị dâu à, bây giờ không còn giống thời đại trước nữa, có phải cứ hợp tác với người ngoại quốc là đang bán đứng lợi ích quốc gia đâu nào?”

“Tôi thấy là chị đang đòi hỏi quá nhiều thứ rồi đấy!”

“Nếu như chị đứng ra ủng hộ tôi, nói giúp tôi, thì tôi đảm bảo là tôi sẽ giải quyết tình cảnh khốn khổ của nhà họ Văn hiện tại chỉ trong một nốt nhạc.”

“Đừng nói là sáu trăm triệu, có là sáu tỷ thì tôi cũng sẽ nghĩ được cách để giải quyết giúp chị mà!”

“Hơn nữa chị còn mang bệnh trong người, tôi có quen những người có năng lực rất tài giỏi ở bên phía Nhật Bản, tôi đảm bảo bọn họ có thể chữa khỏi cho chị.”

Đường Văn Trác vừa nói vừa vỗ ngực ra vẻ ta đây.

“Hiện giờ hiền chất Tư Thuận của tôi đã bị thương, không còn dũng mãnh lợi hại như năm đó nữa, Tiểu Tần cũng không khác gì, lẽ ra chị nên suy nghĩ lại vì bọn chúng mới phải.”

“Sức khỏe chị thế này, lỡ như bây giờ gục ngã… Thì đến lúc đó sẽ chẳng ai có thể gánh vác được nhiều người như vậy đâu.”

Những lời sau cùng của anh ta có chút gì đó như là đe dọa, tuy cách nói thì quanh co lòng vòng nhưng ý tứ trong đó thì người ta lại nghe được rất rõ.

Sắc mặt của Văn phu nhân trở nên vô cùng khó coi, bà trầm giọng nói: “Đường Văn Trác, năm ấy chồng tôi đối xử với cậu đâu phải là tệ bạc gì, vậy mà sau khi anh ấy không còn nữa thì cậu lại tới ức hiếp đám mẹ góa con côi chúng tôi, cậu có còn biết xấu hổ hay không vậy? Cậu mà cũng dám tự xưng là anh em của chồng tôi sao?”

Đường Văn Trác lại nói: “Chị dâu nói gì mà sao nghe vô nghĩa quá, chị có biết trước khi đại ca mất thì anh ấy đang làm gì hay không? Tôi đang xin chị ủng hộ tôi để tiến hành hợp tác với bên phía Nhật Bản, nếu như anh ấy vẫn còn sống thì nhất định anh ấy sẽ gật đầu đồng ý mà thôi.”

Khi nghe Đường Văn Trác nói những lời này, một vài suy nghĩ lại lóe qua trong lòng Tề Đẳng Nhàn.

Lần trước Văn Dũng Phu chạy tới tận Trung Hải xa xôi, kỳ thực mục đích chủ yếu của ông ta là giết Trần Ngư, việc báo thù cho đứa con trai Văn Tư Thuận chỉ là chuyện xếp hàng thứ yếu.

Những người muốn Trần Ngư chết phấn lớn chỉ có nhà họ Triệu hoặc là những thế lực có quan hệ với nhà họ Triệu.

Mà ngày hôm qua Tề Đẳng Nhàn đã tiêu diệt toàn bộ tiểu đội điềm gở cùng với những cao thủ kiếm đạo của phái Nham Toái Lưu đến từ Nhật Bản trà trộn vào trong đó, bọn họ liên thủ với nhau để phục kích Ngọc Tiểu Long, mưu đồ thâm độc!

Mà vốn dĩ nhà họ Triệu chính là những kẻ chủ động đề nghị chuyện sử dụng tiểu đội điềm gở…

“Nếu như anh ấy còn sống thì tôi sẽ không quan tâm anh ấy muốn làm gì, tôi đây chẳng qua chỉ là phận đàn bà con gái, chủ nhân của gia đình còn sống thì không tới lượt tôi nói chuyện.”

“Nhưng bây giờ anh ấy đã không còn nữa, vậy thì tôi sẽ đứng ra chủ trì mọi chuyện, tôi đã không đồng ý thì cậu có nói gì cũng vô dụng mà thôi!”

Giọng nói của Văn phu nhân vô cùng kiên định, bà nói xong thì lập tức vung tay lên rồi nói với Văn Tư Thuận: “Con trai à, tiễn khách đi!”

Văn Tư Thuận quay đầu nói với Đường Văn Trác: “Đường Văn Trác, xin mời, nơi này không chào đón ông đâu.”

Sắc mặt của Tần Đường Ngọc cũng trở nên cực kỳ khó coi, cô ta nhìn chằm chằm Đường Văn Trác bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Nếu như các người đã không khách khí như vậy thì cũng đừng có trách tôi!” Giọng điệu của Đường Văn Trác rất lạnh lùng, có vẻ anh ta còn hơi giận dỗi nữa chứ.

“Chủ tịch ngân hàng Ngô à, ông cứ vào đi, trước tiên ông cứ trực tiếp lấy đi hết tất cả mọi thứ trong cái nhà họ Văn này đi.”

“Còn những sản nghiệp mà bọn họ đang đứng tên cũng vậy, ông cứ lấy hết đi mà thế chấp cho ngân hàng, xin đừng khách sáo.”

Bên ngoài phòng vẫn còn có một người khác, chính là chủ tịch ngân hàng Ma Đô, ông ta nghe thấy Đường Văn Trác nói vậy thì vừa cười ha ha vừa bước đến.

Sắc mặt của Văn phu nhân vô cùng khó coi: “Đường Văn Trác, đúng thật là cậu cái gì cũng dám làm, năm ấy Văn Dũng Phu nhận cậu làm anh em kết nghĩa, anh ấy đã nhìn lầm người rồi!”

Đường Văn Trác tỏ ra khinh thường: “Văn Dũng Phu có coi tôi là anh em không? Những thành tựu huy hoàng mà ông ta đã từng đạt được trong quá khứ hoàn toàn đều là nhờ công lao của tôi bỏ ra cả, nếu không có tôi thì ông ta có là cái thá gì, làm chuyện gì cũng không xong.”

“Tôi nể tình xưa nghĩa cũ mà nguyện ý gọi chị một tiếng chị dâu, đó đã là phúc phận trời ban của chị rồi.”

“Nếu chị vẫn còn không thức thời hiểu chuyện thì cũng đừng trách tôi không nể mặt tình cảm ngày xưa.”

Văn Tư Thuận lập tức nổi trận lôi đình, anh ta tức giận nói: “Đường Văn Trác, ông quá đáng lắm rồi đấy! Chỉ vì mẹ tôi không ủng hộ ông mà ông dám cấu kết với ngân hàng để tới đây trưng thu tài sản à?”

“Năm đó cha tôi coi ông như thể tay chân máu mủ trên người mình, vậy mà khi ông ấy không còn nữa thì ông lại có thể làm ra những chuyện buồn nôn như vậy, liệu ông có còn biết xấu hổ hay không?”

“Nếu không phải trên người tôi đang có thương tích thì ông còn dám nhảy nhót loạn xạ trước mặt tôi nữa à?!”

Đường Văn Trác liếc mắt nhìn Văn Tư Thuận rồi tỏ ra khinh thường, nói: “Chỉ tiếc là bây giờ trên người cậu đang có thương tích, cậu chỉ là một tên phế vật chuyện gì cũng không hoàn thành được. Cậu tưởng trong mắt tôi thì cha cậu là cái thá gì? Tôi gọi ông ta một tiếng đại ca cũng chỉ vì tôi coi trọng ông ta mà thôi.”

Tề Đẳng Nhàn chép miệng một cái, hắn thầm nghĩ trong lòng rằng đúng là nhà họ Văn đã từng làm không ít chuyện xấu xa, hơn nữa còn khiến Văn Dũng Phu đã chết bị liên lụy, quả thực hắn không tiện chen chân vào.

Nhà họ Văn cũng đã đòi được sáu trăm triệu tiền cho vay nợ từ chỗ Triệu Mạn Nhi, hoàn toàn không sợ bị ngân hàng tịch thu tài sản, Tề Đẳng Nhàn cũng không cần ra tay giúp đỡ nữa, vì vậy hắn đứng dậy định phủi đít rời đi.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không ngờ được rằng hành động đó của bản thân lại khiến Đường Văn Trác hiểu lầm.

“Ồ? Này thằng nhóc con, cậu muốn ra mặt thay cho nhà họ Văn đầy à?”

“Tôi khuyên cậu nên tự đái một vũng rồi soi mặt mình trong đó xem chính bản thân cậu có tư cách này hay chưa đã nhé.”

“Bớt cái kiểu cái gì cũng chưa hiểu rõ mà đã muốn xía mũi vào đi, sau này nếu cậu có chết thì cũng chỉ có cha mẹ cậu là giúp cậu nhặt xác mà thôi.”

Đường Văn Trác cho rằng Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị ra mặt thay cho đám người Văn phu nhân, bèn không nhịn được mà cười lạnh rồi cảnh cáo hắn.

Tề Đẳng Nhàn vốn đang chuẩn bị phủi đít bỏ đi, nghe xong những lời ấy thì không thể không ngạc nhiên sửng sốt, hắn chỉ vào mũi mình rồi hỏi lại: “Ông nói cha mẹ tôi nhặt xác cho tôi à?”

Đường Văn Trác lạnh lùng nói tiếp: “Không muốn bị liên lụy vào sự việc lần này thì mau cút đi!”

Anh ta quay đầu nhìn về phía chủ tịch ngân hàng Ngô, lại thúc giục: “Chủ tịch ngân hàng Ngô à, ông hãy bắt đầu đi, đừng có để tâm đến những lời dông dài cố kéo dài thời gian của bọn họ làm gì nữa.”

Chủ tịch ngân hàng Ngô gật đầu rồi nói: “Văn Dũng Phu tiên sinh đã vay tổng cộng là ba trăm triệu từ chỗ ngân hàng chúng tôi, đến nay ông ấy vẫn chưa trả đủ, nếu như nhà họ Văn cũng không thể trả hết số nợ này thì ngân hàng chúng tôi sẽ tiến hành tịch thu toàn bộ tài sản mà nhà họ Văn đang có hiện giờ để làm công tác gán nợ.”

Văn Tư Thuận cười lạnh nói: “Chủ tịch ngân hàng Ngô à, vẫn còn một tháng nữa mới đến kỳ hạn trả hết số tiền nợ đó phải không? Ông vội vã làm gì vậy cơ chứ?”

Chủ tịch ngân hàng Ngô thản nhiên nói: “Xem xét tình hình trước mắt của nhà họ Văn, ngân hàng chúng tôi quyết định sẽ tiến hành tịch thu tài sản sớm nhất có thể.”

“Chủ tịch ngân hàng Ngô, ngày xưa khi sư phụ tôi còn sống, cứ mỗi lần gặp mặt ông ấy là ông lại chẳng khác gì một con chó thấp hèn quỳ xuống khóc lóc van xin ông ấy cho ngân hàng của các ông vay tiền, bây giờ thì ông ăn nói cứng rắn đĩnh đạc quá nhỉ!” Tần Đường Ngọc không nhịn được mà cười khẩu một tiếng.

Sắc mặt của chủ tịch ngân hàng Ngô tối sầm lại, sau đó ông ta nở một nụ cười đầy khinh bỉ: “Nhà họ Văn bây giờ là cái thá gì cơ chứ? Ông đây muốn gây khó dễ cho các người như thế nào thì sẽ gây khó dễ cho các người như thế đó! Nếu các người không trả nổi tiền thì dắt nhau cút ra ngoài đường mà ở cho ông đây.”

“Đường tiên sinh đã cho các người một cơ hội, vậy mà các người lại không thèm nhận lấy, các người còn trách được ai nữa cơ chứ?”

“Chỉ là một đám phế vật vô dụng mà dám lên giọng đôi co với ông đây!”

Đường Văn Trác đứng ở một bên nở nụ cười tươi rói và đắc ý, nhà họ Văn hiện giờ đã không còn Văn Dũng Phu thì thậm chí đến cả con cọp giấy cũng không bằng, huống chi bây giờ cả Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc cũng đều mắc kẹt trong trạng thái “tàn phế”, bọn họ căn bản không thể tạo ra một chút sức uy hiếp nào đối với ông ta.

“Chẳng phải ngày hôm qua tôi vừa giúp các cô đòi lại sáu trăm triệu hay sao? Cứ trả cho ông ta là được chứ gì, chứ đừng để con chó điên này sủa lung tung làm lỗ tai tôi không được yên bình nữa.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Tần Đường Ngọc.

Nghe được câu nói này, Đường Văn Trác không nhịn được mà phá lên cười. Chủ tịch ngân hàng Ngô đứng bên cạnh anh ta cũng sững sờ một lúc rồi bật cười theo.

“Này cậu nhóc trẻ tuổi, ba hoa bốc phét không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu!” Rõ ràng là Đường Văn Trác không hề đặt Tề Đẳng Nhàn vào trong mắt, anh ta tiếp tục nói: “Nếu như cậu có thể lấy ra sáu trăm triệu để giúp nhà họ Văn giải quyết tình hình khó khăn hiện giờ, thì con mẹ nó chứ ông đây sẽ vừa quỳ vừa lết ra khỏi nơi này cho cậu xem!”

“Ồ? Nếu ông đã nói thì nhớ phải giữ lời đấy, lát nữa nếu như tôi không được thấy cảnh ông vừa quỳ vừa lết ra ngoài thì tôi sẽ đánh gãy hai cái chân chó của ông.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng cái tên này cũng quá can đảm rồi, hắn chỉ hơi sững sờ một chút rồi lại quay đầu về phía ông ta mà cười híp mắt rồi nói.

Lúc này Văn phu nhân đã cầm lấy chiếc điện thoại của mình, bà vừa bấm số vừa thản nhiên nói với Đường Văn Trác: “Đường Văn Trác, từ nay về sau chúng ta không nên qua lại với nhau nữa, kể từ giờ cậu cũng đừng có tự xưng là anh em của người chồng đã chết của tôi! Người chồng đã chết của tôi không dám kết nghĩa anh em gì với cậu đâu!”

“Kế toán Lý, hãy trả hết số nợ ba trăm triệu của nhà họ Văn chúng tôi nợ ngân hàng Ma Đô đi.”

“Đúng vậy, trả hết sạch số nợ đó ngay bây giờ.”
Chương 687 Cốt khí

Chương 687: Cốt khí

“Họ nói cứ như thể có chuyện như vậy xảy ra thật vậy!”

Chủ tịch ngân hàng Ngô và Đường Văn Trác quay sang nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu cười.

Thế nhưng ngay sau đó tiếng chuông điện thoại di động của chủ tịch ngân hàng Ngô vang lên, ông ta cầm lên bắt máy, sắc mặt lập tức biến đổi.

Cấp dưới nói cho ông ta biết, ban nãy nhà họ Văn vừa mới gửi ba trăm triệu vào trong tài khoản ngân hàng của bọn họ và trả hết một lượt số tiền còn nợ kia!

“Chủ tịch ngân hàng Ngô à, ông có thể đi được rồi đấy, sau này nhà họ Văn của chúng tôi cũng sẽ không chào đón ông đâu.” Văn phu nhân nhìn về phía chủ tịch ngân hàng Ngô, nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh và kiên định.

Đường Văn Trác không nhịn được mà cũng quay đầu lại nhìn về phía chủ tịch ngân hàng Ngô, trầm giọng hỏi: “Bọn họ thực sự đã trả lại tiền rồi sao?!”

Chủ tịch ngân hàng Ngô gian nan gật gật đầu rồi nói thêm: “Đường tiên sinh, ban nãy nhà họ Văn đã gửi ba trăm triệu vào trong tài khoản ngân hàng, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã thực sự trả hết sạch số tiền mà Văn Dũng Phu tiên sinh vẫn còn nợ chúng tôi.”

Trong đầu Đường Văn Trác kêu ong ong một tiếng, anh ta vô cùng choáng váng, tại sao cái nhà họ Văn này lại đột nhiên hô biến ra được ba trăm triệu để trả hết sạch số tiền nợ?!

Cả hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc không hẹn nhau mà cùng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt cảm tạ, nếu như không nhờ có hắn đã giúp đỡ bọn họ lấy lại sáu trăm triệu từ chỗ của Triệu Mạn Nhi ngày hôm qua thì chỉ sợ ngày hôm nay tất cả mọi người đều phải dắt tay nhau ra đường quốc lộ mà ngủ hết!

“Các người lấy tiền ở đâu ra?!” Đường Văn Trác hỏi với gương mặt ngạc nhiên không thể tin được vào mắt mình, trong giọng điệu của anh ta còn có vẻ vô cùng tức giận.

Vốn dĩ Đường Văn Trác muốn dùng một chiêu này để ép Văn phu nhân nghe theo những gì mình nói, ai mà ngờ được là người ta đã sớm lặng lẽ gom đủ tiền để trả cho khoản nợ khổng lồ đó, cuối cùng điền vào chỗ trống chỉ trong một nốt nhạc.

Vậy mà Đường Văn Trác còn nhảy lên nhảy xuống trước mắt bọn họ một phen, hiện tại hồi tưởng lại thì anh ta chỉ cảm thấy bản thân quả thực giống y như một tên hề, quá sức là mất mặt!

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Chẳng phải tôi đã bảo anh từ trước rồi sao? Tôi đã giúp nhà họ Văn đòi về sáu trăm triệu tiền nợ từ ngày hôm qua, anh nghe không hiểu tiếng người hay là bị điếc tai vậy? Bây giờ thì nên đến lượt anh thực hiện lời hứa rồi đấy nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ không muốn dính líu đến chuyện này, nhưng cái tên Đường Văn Trác không biết trời cao đất dày lại muốn gây sự với hắn, vậy thì ngại quá, hắn phải lên tiếng thôi.

Sắc mặt của Đường Văn Trác trở nên cực kỳ xấu xí, anh ta quay đầu nhìn về phía Văn phu nhân, cười lạnh nói: “Chị tưởng trả được hết tiền rồi thì sẽ không sao hả? Cơ thể của chị không còn chịu đựng được bao lâu nữa đâu, chỉ cần chị chết đi rồi thì tôi sẽ thâu tóm tất cả bọn họ chỉ trong vòng một nốt nhạc!”

Sắc mặt của Văn phu nhân thoắt cái bỗng lạnh lùng hẳn đi, bà mắng anh ta: “Đồ lòng lang dạ sói!”

Đường Văn Trác chỉ cười nhạt chứ không đáp lời bà.

Văn phu nhân lại quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Vậy thì đành phải làm phiền Tề tiên sinh bảo vệ nhà họ Văn chúng tôi rồi, tôi sẽ ra lệnh cho toàn bộ những cấp dưới cũ của người chồng đã chết của tôi dốc toàn bộ sức lực để ủng hộ cho tiên sinh, chỉ xin tiên sinh đừng quên đi tình cảm giữa chúng ta sau khi tôi đã chết.”

Nghe được những lời này của Văn phu nhân, Đường Văn Trác lại quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, tức giận nói: “Thằng ranh con chó chết, mày dám nhúng tay vào chuyện của bọn tao thật sao? Tao thấy hình như mày không biết chữ chết được viết thế nào có đúng không?!”

“Bây giờ thì tôi không muốn bàn luận về vấn đề này cùng với anh cho lắm, anh hãy tự mình chọn đi, anh muốn chủ động vừa quỳ vừa lết ra ngoài hay là đợi tôi chặt đứt hai cái chân chó của anh?” Tề Đẳng Nhàn lên tiếng hỏi anh ta, ngoài cười mà trong lại không cười.

Nói xong những lời này, hắn bước lên một bước về phía trước.

Đột nhiên Đường Văn Trác cảm nhận được một cảm giác áp lực đến kinh người, anh ta vô thức giật mình rồi lùi về phía sau vài bước.

“Thứ vô dụng!”

Đường Văn Trác còn chưa kịp đứng vững thì một giọng nói rất lạnh lùng đã truyền tới từ ngoài cửa, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi dẫn theo một đám người bước vào bên trong.

“Đại sư huynh?” Vừa mới trông thấy người đàn ông này, sắc mặt của Văn Tư Thuận đã chuyển thành màu trắng bệch, anh ta vô thức gọi thân phận của đối phương ra thành tiếng.

Người này đúng thực là đại đệ tử của phái Nham Toái Lưu tân sinh cải cách, Thượng Tuyền Tinh Vũ!

Vừa mới nhìn thấy Thượng Tuyền Tinh Vũ, Đường Văn Trác đã sợ hãi đến mức run rẩy cả người, anh ta nói: “Thượng Tuyền tiên sinh, không phải do tôi không làm được việc đâu, chỉ là do có chút chuyện ngoài ý muốn vừa mới xảy ra, cậu hãy cho tôi thêm một chút thời gian nữa đi, nhất định tôi sẽ làm được mà…”

Thượng Tuyền Tinh Vũ chỉ lắc đầu rồi nói: “Tôi đã cho ông cơ hội mà ông cũng đâu có tận dụng được cơ hội ấy, cuối cùng chính bản thân tôi vẫn phải tự nhúng tay vào.”

Văn phu nhân thấy kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện cuối cùng cũng hiện thân, sắc mặt bà hơi hơi biến đổi, thế nhưng bà vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, quả thực có khí chất của một bậc nữ trung hào kiệt.

Tề Đẳng Nhàn không thể không thầm cảm thán trong lòng, mẹ của hắn năm xưa cũng là như vậy, cho dù có đối mặt với ngàn vạn nỗi áp lực ập đến từ bốn phía thì bà vẫn có thể đứng trong tư thế sống lưng thẳng tắp, cho dù có đối mặt với tình huống người thân ly tán xa cách lẫn nhau thì bà vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh và ôn hòa, nhất quyết không thỏa hiệp với bọn họ.

“Sư đệ à, chúng ta là đồng môn với nhau, là người cùng chung một nhà, tại sao các cậu lại phải mang theo địch ý lớn như vậy với chúng tôi?” Thượng Tuyền Tinh Vũ quay đầu nhìn về phía Văn Tư Thuận, mở miệng nói.

“Đại sư huynh…” Môi của Văn Tư Thuận run run, chính anh ta cũng không biết nên trả lời câu nói ấy như thế nào.

Văn phu nhân thì chỉ bình tĩnh nói: “Các cậu tới Ma Đô này làm khách thì dĩ nhiên là ta rất hoan nghênh chào đón, nhưng nếu các cậu muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của phân đà Long Môn chi nhánh Ma Đô, vậy thì thật xin lỗi, không thể được đâu.”

Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm như có điều suy nghĩ, cái môn phái Nham Toái Lưu này, hơn phân nửa là bọn họ có liên quan đến nhà họ Triệu ở một phương diện nào đó.

Hơn nữa chính Lý Hà Đồ cũng nói ông ta gần như không thể nào khống chế nổi Long Môn của bây giờ nữa, bên trong nội bộ Long Môn có quá nhiều cơ sở ngầm do người ta sắp xếp trà trộn vào, nếu như không phải đã ra nông nỗi như vậy thì Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không nhận lời ông ta để rồi đảm nhiệm cái chức đà chủ của phân đà Long Môn ở Ma Đô!

Thượng Tuyền Tinh Vũ chỉ mỉm cười rồi nói: “Phu nhân à, chúng tôi còn chưa nói rõ mục đích của chúng tôi khi tìm đến nơi này mà tự bà đã suy bụng ta ra bụng người, tưởng là chúng tôi muốn làm chuyện gì không tốt. Hay là chúng ta cứ gạt bỏ hết thành kiến rồi ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau đi vậy?”

Văn phu nhân cũng cố chấp lắc đầu rồi đáp lại: “Thượng Tuyền tiên sinh, hết sức xin lỗi cậu, đây là điểm mấu chốt của bản thân tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thay đổi ý định chỉ vì hai ba câu nói đơn giản! Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, vậy thì nhà họ Văn tuyệt đối sẽ không hợp tác với bất cứ thế lực bên ngoài nào khác.”

Mặc dù Văn phu nhân chỉ là một người đàn bà nhưng bà cũng hiểu rất rõ một sự thật rằng có vô số người thèm muốn tài sản mà Văn Dũng Phu để lại sau khi ông ta chết đi.

Nếu như một người có thể nhận được sự ủng hộ của Văn phu nhân thì người đó cũng có đủ lý do và sức mạnh để nhúng tay vào chuyện nội bộ của phân đà Long Môn ở chi nhánh Ma Đô!

Cũng vì thế nên dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Văn phu nhân cũng tuyệt đối sẽ không gật đầu chấp thuận những chuyện như vậy.

Đương nhiên Văn phu nhân hiểu rõ đạo lý “không phải người tộc ta thì chắc chắn sẽ có mưu đồ khác”, những lời này ít nhiều gì cũng có chút hẹp hòi, nhưng bà thân là phận đàn bà con gái thì có hẹp hòi một chút cũng không sao, tóm lại là cẩn tắc vô áy náy, tránh cho hậu họa sau này thì hơn.

Văn phu nhân không muốn sau khi bản thân bà chết đi thì vẫn còn vô số người tìm đến để đâm sau lưng bà và nhà họ Văn, khiến cho những người khác mỗi khi nhắc đến tên bọn họ là lại phải phun nước miếng rồi mắng bọn họ là loại người phản quốc.

Thượng Tuyền Tinh Vũ không nhịn được mà sầm mặt xuống, anh ta nói: “Tôi rất kính phục cốt khí của phu nhân! Thế nhưng phu nhân à, nếu bà cứ khăng khăng cố chấp như vậy thì đến cuối cùng bà cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.”

“Chỉ có người Nhật Bản chúng tôi mới có thể chữa khỏi được căn bệnh của bà!”

“Chỉ cần bà đổi ý thì nhất định tôi sẽ sai người tới khám bệnh cho bà ngay lập tức, đảm bảo bà sẽ được chữa đến khi khỏi hẳn!”

Văn phu nhân chỉ lắc đầu chứ không đáp lời anh ta, thái độ vô cùng kiên định.

Thượng Tuyền Tinh Vũ bèn quay sang nói với Văn Tư Thuận: “Sư đệ à, hẳn là cậu cũng không nguyện ý nhìn mẹ của cậu cứ như vậy mà qua đời đâu phải không? Cậu là đứa con trai duy nhất của bà ấy, trong trăm cái thiện thì chữ hiếu đứng ở vị trí đầu tiên, lẽ ra cậu nên đứng ra nói một hai câu để thay đổi suy nghĩ cố chấp của bà ấy mới phải.”

Sắc mặt của Văn Tư Thuận chuyển sang màu tái nhợt, từ ngày xưa con người ta đã không thể hoàn thành trọn vẹn cả đạo trung lẫn đạo hiếu, đương nhiên anh ta không muốn mẹ của mình bị giày vò đến chết bởi căn bệnh quái ác kia.

Thế nhưng anh ta cũng không muốn chống lại ý muốn của mẹ mình.

Văn phu nhân tức giận nói: “Văn Tư Thuận, nếu con dám đồng ý với đề nghị của cậu ta thì mẹ sẽ lăn ra chết trước mặt con ngay lập tức, không cần đợi bất kỳ ai đến chữa bệnh cho mẹ nữa đâu, con có tin không hả?”

Thượng Tuyền Tinh Vũ lạnh lùng nói: “Quả thực phu nhân là một con người mạnh mẽ và rất có cốt khí, tôi cũng chỉ mong rằng phu nhân có thể chống đỡ được bệnh tật giày vò! Một khi đã mắc phải căn bệnh này, thời gian càng trôi qua lâu thì người mắc bệnh lại càng đau đớn khổ sở, có cảm giác như cả trăm con giòi con bọ đang gặm nhấm trong xương tủy của bà, cơn đau đớn đó không thể chịu được đâu. Đến cuối cùng, thông thường người mắc bệnh sẽ không chết vì bệnh mà sẽ tự giết chết chính mình để kết thúc cảm giác đau đớn!”

Tề Đẳng Nhàn đứng ở một bên cười tủm tỉm rồi lên tiếng: “Chẳng phải con người nước Nhật Bản các anh giỏi nhất là mấy thứ thuật pháp âm dương rác rưởi đó hay sao? Anh lại còn dám lấy những thứ vớ vẩn này ra lừa gạt người khác nữa, không tự thấy bản thân rất mất mặt à?”

“Văn thiếu, còn có cả phu nhân nữa, hai người không cần nghe những lời ba hoa khoác lác của tên này đâu, tôi có thể tìm được người hỗ trợ chữa trị cho căn bệnh hiện tại của bà!”
Chương 688 Thuật pháp âm dương

Chương 688: Thuật pháp âm dương

“Thuật pháp âm dương?!” Văn Tư Thuận vừa nghe được những lời ấy đã hoảng sợ hiểu ra tất cả mọi chuyện, sau đó anh ta dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thượng Tuyền Tinh Vũ.

Văn Tư Thuận đã cảm thấy có gì đó không được bình thường từ lâu lắm rồi, tại sao từ trước đến nay cơ thể của mẹ anh ta vẫn luôn khỏe mạnh mà đến khi bà bày tỏ thái độ rõ ràng rằng bà sẽ không ủng hộ đám người nước Nhật Bản thì lại đột nhiên ngã bệnh, thì ra là do đối phương sử dụng mưu hèn kế bẩn sao?

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn chưa phải là một con người thần thông quảng đại đến mức đã đọc cả vạn cuốn sách, đã đi cả vạn dặm đường, nhưng dù sao các phạm nhân bên trong nhà tù U Đô cũng chỉ toàn là lũ người ác ôn đến từ khắp năm châu bốn biển, mưa dầm thấm lâu, đến cả những tin tức nhỏ nhặt nơi đầu đường xó chợ hắn cũng gần như biết hết.

Văn phu nhân quay đầu lại nói với Văn Tư Thuận: “Mẹ đã bảo con từ lâu lắm rồi, những người này không phải là hạng người tử tế gì, tốt nhất là không nên qua lại với bọn họ.”

Thượng Tuyền Tinh Vũ thực sự không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại có thể tìm ra được nguyên nhân làm cho Văn phu nhân mắc bệnh chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, anh ta không thể không tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Thượng Tuyền Tinh Vũ cau mày nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó hỏi hắn bằng giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Cậu biết căn bệnh này là do thuật pháp âm dương gây ra, vậy thì cậu có biết làm cách nào để phá giải nó không?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Thuật pháp âm dương vốn dĩ đã được khởi nguồn từ nước Hoa chúng tôi. Nếu nói về âm dương ngũ hành và thái cực bát quái thì chúng tôi còn là tổ tông của các người đấy!”

Văn Tư Thuận không nhịn được mà nổi trận lôi đình, anh ta nói: “Thượng Tuyền Tinh Vũ, quả nhiên là anh, anh dám sử dụng loại thủ đoạn bẩn thỉu như thế này để hại mẹ tôi sao?”

Thượng Tuyền Tinh Vũ không thèm để ý đến Văn Tư Thuận mà chỉ nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi hỏi: “Vậy sao? Vậy thì cậu có thể thử xem rốt cuộc cậu có giải được thuật pháp âm dương nằm trên cơ thể của Văn phu nhân hiện giờ hay không!”

Trong đám người mà Thượng Tuyền Tinh Vũ dẫn đến có một thiếu nữ, lúc này cô ta cũng đang mỉm cười.

Chú thuật trên người Văn phu nhân là do chính tay cô ta thi triển, cô ta không tin rằng một tên người nước Hoa không biết bất cứ thứ gì về văn hóa của nước Nhật Bản lại sở hữu năng lực hóa giải thuật pháp âm dương.

“Tề tiên sinh, nếu cậu đã phát hiện ra được nguyên nhân thì hẳn là chắc chắn cậu có thể hóa giải thuật pháp đó rồi chữa khỏi cho sư mẫu của tôi mà, phải không?!” Tần Đường Ngọc lên tiếng hỏi Tề Đẳng Nhàn bằng giọng có chút hưng phấn.

Văn Tư Thuận cũng liên tục gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nét mặt đầy chờ mong.

Nếu Tề Đẳng Nhàn đã nói đến mức này rồi thì chắc chắn hắn có thể làm được.

“Tôi à, dĩ nhiên…” Tề Đẳng Nhàn vừa gật đầu vừa nói.

Cả hai người kia đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, còn những người nước Nhật Bản ở xung quanh thì không nhịn được mà liên tục cười lạnh.

Bỗng nhiên Tề Đẳng Nhàn giang rộng hai tay ra: “Là tôi không làm được rồi!”

“Phụt! Phụt!”

Suýt thì cả Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận đều phải phun một ngụm máu tươi vào trên mặt hắn.

Tiên sư bà ngoại bà nội nhà hắn chứ, tại sao không làm được mà lại ăn nói tự tin quá vậy? Tưởng thế là ngầu lắm phải không? Cả hai đều thầm gào thét trong lòng!

Nghe thấy những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa nói, Thượng Tuyền Tinh Vũ trực tiếp phá lên cười rồi khen: “Thật sự quả đúng là nói thì dễ hơn làm, cái miệng này của các hạ đúng là lợi hại, lợi hại.”

Văn phu nhân cũng bình tĩnh nói: “Sống chết thì có làm sao? Bất kể có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ không đồng ý đâu, tốt nhất là các người nên dẹp bỏ ý định này ngay đi.”

Sắc mặt của Văn Tư Thuận thì lại trắng bệch, anh ta thực sự không muốn có bất cứ vấn đề gì xảy ra với mẹ mình.

Nhưng nếu anh ta không chấp nhận yêu cầu của đại sư huynh mình là Thượng Tuyền Tinh Vũ thì cuộc sống của mẹ anh ta cũng sẽ được định sẵn là đã đi đến hồi kết.

Tần Đường Ngọc không nhịn được mà nói bằng giọng oán trách: “Tề tiên sinh, nếu anh không làm được thì tại sao ban nãy anh lại tự tin tuyên bố như vậy chứ? Tất cả chúng tôi đều tưởng là anh có thể giải quyết được chuyện này…”

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười bất đắc dĩ rồi nói: “Tôi đâu có nói sai câu nào, đúng thật là thuật pháp âm dương của bên phía Nhật Bản được bắt nguồn từ nước Hoa chúng ta, nếu xét về phương diện học thuyết âm dương ngũ hành thì đúng thật là chúng ta chính là tổ tông của bọn họ!”

“Nhưng mà ban nãy anh…” Tần Đường Ngọc cũng bó tay không biết nên nói thế nào.

“Ha, bây giờ là thời đại tiên tiến rồi đấy! Chắc gì tổ tiên và đời con cháu đã phải giống hệt như nhau. Nếu bây giờ cô mà cho Tần Thủy Hoàng sống lại rồi thống lĩnh toàn bộ quân lính nhà Tần đi đánh chiếm một huyện thì có khi ông ta còn chẳng làm được gì đáng nói đâu!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói tiếp.

Tần Đường Ngọc thầm nghĩ trong lòng, cái tên này đúng là giỏi nói chuyện ba hoa bốc phét bằng gương mặt nghiêm túc nhỉ, vậy mà mấy cái đạo lý chó má của hắn lại còn khiến người ta không còn đường nào để phản bác được nữa cơ…

Tần Đường Ngọc bèn nói: “Được rồi được rồi, đừng có nói nữa, lý lẽ của anh là hay nhất…”

Tề Đẳng Nhàn lần nữa đáp lại: “Gì cơ? Tôi đang định nói là tôi không chữa trị được nhưng tôi biết người có khả năng chữa trị được mà! Thế thì thôi, tôi lại không nói nữa vậy.”

Tần Đường Ngọc thiếu chút nữa thì chết bất đắc kỳ tử, trực tiếp phi thăng thành tiên ngay tại chỗ.

Văn Tư Thuận đứng ở một bên cũng dở khóc dở cười, có thể đừng nói ra những lời kích thích người khác như vậy được không, nói lưng chừng để đùa giỡn người khác thì vui lắm đấy à?

Có điều hai người bọn họ cũng phải giật mình sợ hãi vì mạch não kỳ lạ của Tề Đẳng Nhàn, cả hai chỉ sợ tiếp theo hắn sẽ nói ra những câu như kiểu hiện tại tôi đang không liên lạc được với người đó hoặc có lẽ người đó bây giờ đã nằm sâu dưới ba tấc đất rồi, vân vân.

“Khụ… Người mà cậu nhắc tới còn sống phải không? Hơn nữa, anh có thể liên lạc được với người đó phải không?” Tần Đường Ngọc không nhịn được mà cẩn thận hỏi.

Tề Đẳng Nhàn bèn lấy điện thoại di động ra rồi đáp: “Cô cứ yên tâm đi, tôi là một con người đáng tin cậy mà, người này chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại là sẽ có mặt ngay lập tức.”

Hai người kia không hẹn mà cùng than thở trong lòng: “Anh/cậu thì đáng tin cậy cái con mẹ gì không biết nữa, nếu anh/cậu mà đáng tin cậy thì đến cả lợn cũng biết trèo cây!”

Vào lúc này Văn phu nhân cũng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra mình vẫn còn có thể cứu được nhỉ?

Đương nhiên không một ai sợ mình sống trên đời quá lâu, Văn phu nhân cũng là như vậy.

Thượng Tuyền Tinh Vũ ngạc nhiên nói: “Ồ? Hóa ra cậu lại có quen biết với một người có đủ khả năng để hóa giải thuật pháp âm dương trên cơ thể Văn phu nhân sao? Vậy thì tôi đây cũng có chút tò mò muốn gặp mặt người đó.”

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Chỉ sợ khi người đó đến đây thì anh sẽ sợ hãi tới mức lăn đùng ra chết mất!”

Thượng Tuyền Tinh Vũ cười nhạt, tỏ ra khinh thường.

Những người ở bên phía Nhật Bản cũng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn như đang nhìn một tên ngu ngốc, tất cả bọn họ đều nghĩ cái tên này trông chẳng khác gì một con tôm con tép bé nhỏ đang nhảy lách chách trước mặt bọn họ rồi ba hoa khoác lác vậy.

Tề Đẳng Nhàn còn dám nói người mà hắn gọi tới sẽ khiến Thượng Tuyền Tinh Vũ kinh ngạc đến mức lăn đùng ra chết sao?

Thượng Tuyền Tinh Vũ chính là đại đệ tử của môn phái Nham Toái Lưu thế hệ hiện tại đấy, anh ta không chỉ là người nổi tiếng nhất trong số bọn họ mà còn là người có công phu đứng đầu!

“A lô, Nhị đương gia đấy à, cậu lại có chuyện gì thế? Cậu có thể để cho chúng tôi rảnh rỗi một chút được hay không vậy…” Người nhận điện thoại chính là Dạ Ma, anh ta vừa mở miệng đã liên tục cằn nhằn rồi bắt đầu kể khổ.

“Hôm nay cái tên Đồ Phu dẫn chúng tôi đi ngắm chân dài… À không phải, dẫn chúng tôi đi xem triển lãm xe ô tô, tất cả chúng tôi đều đang rất vui vẻ đấy.”

“Người trên giang hồ cũng không thể chỉ suốt ngày chém chém giết giết được phải không? Chúng ta cũng được quyền nhìn ngắm con gái đi giày cao gót, mặc tất da đen, có cặp đùi bóng bẩy xinh đẹp chứ nhỉ?”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà đen cả mặt, nạt anh ta: “Nói những lời vô dụng đó với tôi làm gì, bảo Oán Quỷ nghe máy nhanh lên, còn dài dòng lắm chuyện nữa là ông đây giết anh luôn đấy!”

Bây giờ thì Tề Đẳng Nhàn lại chê Dạ Ma lảm nhảm dài dòng quá lâu, có vẻ hắn đã hoàn toàn quên mất bộ dạng trở mặt thoăn thoắt một trăm tám mươi độ của bản thân ban nãy lại càng có khả năng khiến người ta tức giận hơn thì phải.

Dạ Ma bĩu môi, nói với Oán Quỷ: “Cậu ta tìm anh kìa.”

“A di đà phật… Nếu có thể song tu với một nữ thí chủ chân dài tới nách thì nhất định là bần tăng sẽ có thể nhanh chóng chạm tới cõi tây thiên cực lạc rồi…” Lúc này Oán Quỷ đang nhìn chằm chằm một cặp chân dài đong đưa trước mắt, có vẻ vô cùng say sưa.

Xem ra bất kể là đàn ông thuộc loại người nào thì bọn họ cũng không thể thoát khỏi những thứ như thế này được…

Dạ Ma đập một cái vào phía sau lưng của Oán Quỷ, mắng to: “Nhị đương gia tìm anh kìa!”

Đến lúc này Oán Quỷ mới định thần lại, anh ta vội vàng nhận lấy điện thoại di động rồi bắt máy: “Nhị đương gia đấy phải không, cậu tìm tôi à?”

“Tôi nghe nói anh rất tinh thông thuật pháp âm dương, ở chỗ tôi bây giờ đang có người trúng thuật pháp âm dương, anh tới đây giúp tôi tìm hiểu một chút xem nào, có bận gì không thế?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Tôi đang ngắm chân mà…” Oán Quỷ trả lời bằng giọng điệu có chút u oán.

“Hay là tôi chặt chân anh xuống rồi trưng bày trước mặt anh để anh nhìn ngắm chúng mỗi ngày xem sao nhé?” Tề Đẳng Nhàn hỏi, có vẻ ngoài cười nhưng trong lại không cười.

“Chân thì có gì hay mà ngắm mãi cơ chứ, tôi sẽ tới ngay lập tức!” Oán Quỷ run lên một cái rồi lập tức tỉnh táo lại, nhân cách thứ hai của anh ta nhanh chóng quay vào bên trong cơ thể.
Chương 689 Cái tên khai sinh thực sự của Oán Quỷ

Chương 689: Cái tên khai sinh thực sự của Oán Quỷ

Oán Quỷ ôm trong lòng một bụng oán khí, dù sao hôm qua anh ta cũng vừa mới trải qua một trận đại chiến sống còn, đến tối thì còn chưa được ngủ cho thoải mái đã bị Tề Đẳng Nhàn gọi đi giải quyết một thằng ranh com chim bé.

Đến hôm nay là giữa ban ngày ban mặt, vốn dĩ anh ta đã nhờ cái tên giàu kinh nghiệm nhất cả đám là Đồ Phu dẫn mọi người đi ngắm chân ở triển lãm xe ô tô, tâm trạng của anh ta vừa mới sung sướng hơn được một chút…

Sau khi cúp điện thoại, Tề Đẳng Nhàn nói với Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận một vài câu, ý bảo hai người bọn họ hãy yên tâm, chắc chắn người mà hắn gọi tới đây là một người đáng tin cậy.

Thế nhưng trong lòng hai người kia lại chẳng thể yên tâm được một chút nào, bọn họ chỉ sợ cái tên này lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa nữa.

“Không một ai có thể giải trừ được lời nguyền rủa này đâu, chỉ trừ người thuộc bên phe của chúng tôi thôi. Sư đệ à, tôi khuyên cậu là tốt nhất cậu vẫn nên suy nghĩ cho thật kỹ.”

“Nếu như cậu tùy tiện đặt niềm tin vào một người khác thì cậu cũng đừng trách tôi rằng tôi không nhắc nhở cậu từ trước đấy nhé…”

“Giải bậy giải bạ lời nguyền rủa của chúng tôi là sẽ có người phải chết đấy!”

Thượng Tuyền Tinh Vũ căn bản không tin rằng Tề Đẳng Nhàn lại có thể tìm được một người có đủ khả năng phá giải lời nguyền thuật pháp âm dương được đặt vào cơ thể Văn phu nhân, anh ta thậm chí còn muốn lợi dụng tính mạng của Văn phu nhân để thuyết phục Văn Tư Thuận đồng ý nghe theo yêu cầu của mình.

Văn Tư Thuận cũng lười không muốn nói thêm câu nào với Thượng Tuyền Tinh Vũ nữa, tuy anh ta có bái sư học nghệ ở môn phái Nham Toái Lưu nhưng mục đích của anh ta cũng chỉ là để nâng cao võ nghệ của bản thân mà thôi, chứ anh ta không hề muốn bán mình cho đất nước của bọn họ.

Chỉ vì lợi ích của chính bản thân mình mà Thượng Tuyền Tinh Vũ lại có thể nhẫn tâm sai khiến người khác hạ một lời nguyền rủa thuộc thuật pháp âm dương cho mẹ của Văn Tư Thuận, vậy mà Thượng Tuyền Tinh Vũ còn muốn Văn Tư Thuận đồng ý gia nhập vào thế lực của anh ta, đùa cái kiểu gì vậy cơ chứ?

Văn phu nhân bình tĩnh nói: “Tôi tin rằng người mà Tề tiên sinh tìm đến có thể chữa khỏi được tình trạng cơ thể của tôi lúc này, tôi cũng dám lấy mạng sống của tôi ra đánh cược với bọn họ.”

Thượng Tuyền Tinh Vũ không nhịn được mà có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt của anh ta dần dần lạnh lẽo hơn hẳn, anh ta thầm nghĩ trong lòng xem liệu mình có nên sử dụng một thủ đoạn nào đó cứng rắn hơn nữa để giải quyết chuyện này hay không? Cái bà già Văn phu nhân này, mềm cũng không được mà cứng cũng không xong, thậm chí ngay cả mạng sống của chính bản thân mình mà bà ta cũng không hề nuối tiếc, đúng là khiến người ta cảm thấy phiền phức chết đi được!

Thượng Tuyền Tinh Vũ rất kính nể những người phụ nữ như vậy, nhưng thế thì không có nghĩa anh ta cũng sẽ thích những người phụ nữ như vậy.

Ngay vào lúc đó, Oán Quỷ đã đến nơi. Anh ta mặc một bộ quần áo cực kỳ bình thường, cánh tay trái bị tàn phế được giấu trong ống tay áo, trên tay phải có cầm một chuỗi phật châu, cứ như vậy mà chậm rãi bước tới.

“Này Nhị đương gia của tôi ơi, ai là người bị trúng thuật pháp âm dương đấy?” Oán Quỷ vừa mới đến đã nở nụ cười rồi hỏi.

Trông thấy một người đàn ông vừa già nua vừa lôi thôi lếch thếch xuất hiện ở nơi này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngạc nhiên và sửng sốt.

Ngay cả Văn phu nhân cũng phải ngẩn người trong một thoáng chốc… Cái người vừa mới xuất hiện thực sự có thể hóa giải lời nguyền rủa từ thuật pháp âm dương mà người Nhật Bản đã hạ lên người bà sao?

Tần Đường Ngọc tự vỗ một cái bốp vào trán của mình, lần này cô ta cực kỳ muốn hộc máu ra ngoài thật, ê này đại ca ơi, anh có thể làm việc có uy tín một chút được không vậy… Nhìn tới nhìn lui thế nào cũng thấy ông già luộm thuộm này rất giống với bọn giang hồ lừa đảo chứ còn gì nữa?

Khóe miệng của Văn Tư Thuận cũng không ngừng co giật, đến cả ánh mắt của anh ta cũng để lộ ra một chút bất mãn mơ hồ, anh ta nghĩ cái tên Tề Đẳng Nhàn này thực sự có chút hơi quá quắt rồi đấy!

“Đây chính là người mà anh tìm đến, người mà anh nói là rất am hiểu thuật pháp âm dương của nước Nhật chúng tôi hay sao? Ha ha ha!” Cô thiếu nữ kia không nhịn được mà trực tiếp phá lên cười, cô ta thầm nghĩ rằng thế này thì không phải Tề Đẳng Nhàn có suy nghĩ viển vông hay gì nữa mà hắn chỉ đơn thuần là một tên ngu ngốc thích lên mặt và tỏ vẻ với người khác mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn tùy ý nhún vai, không thèm để ý đến bọn họ, hắn chỉ nói với Oán Quỷ một câu: “Vị này chính là Văn phu nhân, anh hãy thử khám cho bà ấy một chút đi.”

Oán Quỷ nhìn thẳng vào hai mắt của Văn phu nhân rồi nói: “Đúng là bà ấy đã trúng phải thuật pháp âm dương của nước Nhật Bản chúng tôi, hơn nữa cái người đã hạ lời nguyền rủa cho bà ấy cũng có một chút tay nghề đáng để coi trọng.”

Cô thiếu nữ kia không nhịn được mà để một chút cảm xúc đắc ý hiện lên trong đôi mắt, chính cô ta là người đã hạ lời nguyền rủa kia, dĩ nhiên cô ta sẽ rất vui vẻ khi nghe thấy người khác ca ngợi mình.

Thượng Tuyền Tinh Vũ chỉ khoanh tay, gương mặt cực kỳ lạnh lùng và vô cảm.

Nếu Tề Đẳng Nhàn đã dám mạnh miệng ba hoa khoác lác nói rằng hắn có thể tìm người hóa giải được thuật pháp âm dương nguyền rủa trên người Văn phu nhân thì anh ta sẽ căng mắt ra mà nhìn, nếu đến lúc đó mà lời nguyền rủa này không những không được hóa giải hoàn toàn mà trái lại còn khiến nạn nhân phải chịu cơn đau đớn khổ sở đến mức chết đi sống lại thì anh ta cũng không tin rằng Văn Tư Thuận lại không chịu nghe theo những gì mình đã nói!

“Có điều chút tay nghề đó cũng chỉ là một chút tay nghề không quá đáng kể mà thôi, nếu đem ra so sánh với những tư tế ở đền thờ quốc gia thì nó chẳng khác nào món đồ chơi cho con nít.” Oán Quỷ lạnh nhạt nói thêm.

Tuy hiện nay nền khoa học kỹ thuật hiện đại đã rất phát triển, nhưng có một số thủ đoạn dân gian từ thời đại cổ xưa vẫn không thể nào giải thích được bằng khoa học kỹ thuật.

Ví dụ như thuật pháp giáng đầu nổi tiếng ở vùng Nam Dương, cổ thuật Miêu Cương thần bí của nước Hoa, pháp thuật đen tối của đám phù thủy ở châu u hay là thuật pháp âm dương của nước Nhật Bản chẳng hạn.

Nét mặt của cô thiếu nữ kia cứng đờ, cô ta không nhịn được mà tỏ ra tức giận rồi nói bằng giọng vô cùng lạnh lẽo: “Dĩ nhiên không phải bất cứ ai cũng có thể vượt qua được thành quả tu hành của các tư thế ở đền thờ quốc gia rồi, có vẻ ông cũng to mồm lắm đấy, nhưng hình như bản lĩnh của ông không được như những gì ông đang khoe khoang thì phải?”

Oán Quỷ cũng không nhịn được mà để bật ra một tiếng cười cực kỳ quái dị, sau đó anh ta đáp lời: “Đúng là bản lĩnh của tôi cũng không được cao cho lắm, chỉ là tôi từng vặt đầu đại tư tế của đền thờ quốc gia xuống mà thôi…”

Khi nói ra những lời này, anh ta sử dụng giọng điệu u ám và còn nhe hàm răng vàng khè, trông có vẻ vô cùng đáng sợ.

Thượng Tuyền Tinh Vũ nhíu mày lại thật chặt, dường như anh ta vẫn còn đang cố gắng nhớ ra một ký ức nào đó, không hiểu vì sao mà cái người đang đứng trước mắt lại khiến anh ta nảy sinh một chút cảm giác quen thuộc.

“Sư đệ à, tôi xin được cảnh cáo cậu thêm một lần nữa, nếu cứ giải bậy giải bạ lời nguyền rủa của thuật pháp âm dương thì sẽ có người phải chết đấy nhé.” Thượng Tuyền Tinh Vũ quay đầu lại rồi lạnh giọng nói với Văn Tư Thuận.

“Tề tiên sinh…” Văn Tư Thuận nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hy vọng bản thân có thể nhận được một lời đảm bảo chắc chắn từ phía hắn.

Tề Đẳng Nhàn chỉ nói: “Nhiều lời làm gì cho vô ích, anh hãy tranh thủ thời gian mà làm cho xong việc thật nhanh đi, đừng có mà dông dài nữa.”

Oán Quỷ cũng không dám nhiều lời thêm nữa, một tờ giấy màu trắng bỗng dưng xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta cứ như thể anh ta đang thực hiện một trò ảo thuật, sau đó anh ta nắm lấy tờ giấy kia rồi xé ra làm đôi, cuối cùng là dán tờ giấy đó lên trán của Văn phu nhân.

“Chỉ có chút tài mọn mà cũng dám múa rìu qua mắt Lỗ Ban hay sao?”

“Đại uy thiên long! Đại La pháp chú! Bàn Nhược Ba La Mật…”

Nghe thấy những lời vừa mới phát ra từ miệng của Oán Quỷ, Tề Đẳng Nhàn suýt nữa thì hộc cả một ngụm máu ra ngoài, mẹ nó chứ, từ lúc nào mà cái tên này lại bắt đầu sử dụng Pháp Hải vậy? Anh ta thực sự lợi hại như vậy sao?

Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi như thế, Tề Đẳng Nhàn cũng có thể nhận ra rằng đây là Pháp Hải… Hừ! Đúng là lão già Oán Quỷ này có chút không đáng tin cậy thật.

Nếu như anh ta không thể làm được thì chẳng phải là anh ta đang tự bôi tro trát trấu lên khuôn mặt già khú đế của anh ta hay sao? Vậy thì hắn còn có thể làm cách nào để thu phục những cấp dưới cũ của Văn Dũng Phu nữa chứ?

Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi như thế, Văn phu nhân cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, đồng thời bà cảm thấy trong lồng ngực mình căng tức khó mà chịu được, sắc mặt không ổn định, lúc thì xanh mét, lúc thì đỏ bừng, cuối cùng bà bỗng dưng quay đầu lại, ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu đen sì sì!

“Mẹ ơi!” Nhất thời Văn Tư Thuận trở nên vô cùng sợ hãi anh ta luống cuống hết cả tay chân.

Thượng Tuyền Tinh Vũ cười lạnh nói: “Nếu mà bây giờ cậu cầu cứu tôi xin tôi cứu lấy mẹ cậu thì vẫn còn kịp đấy, cậu đúng là một thằng ngu ngốc mà, không ngờ cậu lại có thể tùy tiện tin tưởng rằng một kẻ vô danh như thế này lại sở hữu khả năng hóa giải được thuật pháp âm dương của nước Nhật Bản chúng tôi!”

Thượng Tuyền Tinh Vũ còn chưa kịp dứt lời mà sức sống trên người Văn phu nhân đã trở lại, bà đứng thẳng người dậy, sắc mặt cũng trở nên hồng hào và sáng sủa hơn hẳn so với lúc trước.

Văn Tư Thuận định thần nhìn lại thật kỹ, chỉ thấy ở giữa vũng máu màu đen kia có một con hạc giấy to chừng một ngón tay cái, thậm chí nó còn vỗ vỗ cánh hai lần như thể thực sự có sinh mệnh, sau đó ngã xuống đất và bắt đầu thối rữa ra…

Sắc mặt của cô thiếu nữ đứng lẫn trong đám người bỗng dưng chuyển thành màu trắng bệch, hai dòng máu tươi phụt ra khỏi lỗ mũi của cô ta, cô ta chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

“A di đà phật, thiện tai thiện tai, bần tăng lại làm được một việc thiện vô cùng lớn lao, tất nhiên bần tăng có thể sớm ngày chạm đến cõi tây thiên cực lạc rồi!” Oán Quỷ nói với gương mặt vui vẻ.

Sau khi nói xong những lời này, anh ta thò cánh tay tàn tật ra khỏi ống tay áo rồi lại tiếp tục nhe răng cười và nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nói láo nói láo, thế giới này có năm điều ô uế nhất, chỉ có giết chóc mới có thể thanh tẩy được những điều ô uế đó, một khi đã giết hết chúng sinh thì sẽ có thể đăng thành Phật! Giết giết giết giết!”

Sự chuyển biến bất thình lình trong thái độ và lời nói của anh ta suýt chút nữa thì khiến Văn phu nhân vừa mới phục hồi tinh thần lại như cũ phải sợ hãi tới mức chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc cũng quay sang nhìn nhau, thế nhưng trong lòng bọn họ đều cực kỳ vui vẻ, bởi vì xem ra căn bệnh của Văn phu nhân đã hoàn toàn được chữa khỏi rồi!

“Là ông… Miyazaki Shinzo!”

Khi nhìn thấy cánh tay trái tàn tật kia của Oán Quỷ, khuôn mặt của Thượng Tuyền Tinh Vũ đột nhiên biến sắc, anh ta lớn tiếng quát to.

Sau khi hô to cái tên khai sinh thực sự của Oán Quỷ, anh ta không nhịn được mà lùi về phía sau hai bước!

Ban nãy Tề Đẳng Nhàn đã nói rằng người mà hắn gọi tới có thể khiến anh ta sợ hãi tới mức lăn đùng ra chết, hóa ra hắn thực sự không ba hoa khoác lác một chữ nào…
Chương 690 Chưa chiến đấu mà đã e sợ

Chương 690: Chưa chiến đấu mà đã e sợ

Danh tiếng của Oán Quỷ ở nước Hoa không phải là quá lớn, nhưng ở nước Nhật Bản thì anh ta tuyệt đối là kẻ đã nổi danh một thời.

Dù sao anh ta cũng đã từng tự tay vặt đầu đại tư tế của đền thờ quốc gia xuống, sau đó lại giết chết chính sư phụ của mình, cuối cùng trên đường chạy trốn thì thậm chí anh ta còn giết chết mười mấy nhân vật ở cấp bậc tông sư trong lĩnh vực kiếm đạo, cũng là những người có đủ bản lĩnh để khai tông lập phái!

Hầu hết tất cả mọi người đều đã quên đi cái tên khai sinh thực sự của Oán Quỷ mà chỉ nhớ tới biệt hiệu của anh ta.

Oán Quỷ nghe thấy Thượng Tuyền Tinh Vũ gọi tên của mình thì tỏ ra sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi lại: “Ồ? Cậu biết tôi sao!”

“Đại sư huynh à, rốt cuộc người này là ai vậy?”

Các sư đệ đứng ở bên phía Thượng Tuyền Tinh Vũ cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi anh ta, dù sao tất cả mọi người cũng đều nhận ra vẻ sợ hãi trên mặt Thượng Tuyền Tinh Vũ khi anh ta gọi tên của Oán Quỷ.

Sắc mặt của Thượng Tuyền Tinh Vũ trở nên tái nhợt, anh ta nói: “Ông ta chính là Miyazaki Shinzo, một tăng nhân tu hành ở chùa Kyo ngày trước, có thể các đệ chưa bao giờ nghe nói đến tên thật của ông ta nhưng nhất định các cậu đã từng biết đến biệt danh của ông ta rồi. Ông ta tên là Oán Quỷ.”

Đám người đứng ở bên phía Thượng Tuyền Tinh Vũ đều có cảm giác sau gáy mình lành lạnh.

“Ông chính là Oán Quỷ, người đã giết chết đại tư tế của đền thờ quốc gia ở đất nước chúng tôi!” Cô thiếu nữ với khuôn mặt đầm đìa máu me kia có vẻ đang vô cùng kinh hãi.

Cô ta chính là người đã hạ lời nguyền rủa lên Văn phu nhân, mà bản thân cô ta cũng chính là một nhân viên thần chức đang công tác bên trong đền thờ quốc gia ở đất nước Nhật Bản.

Đại tư tế của đền thờ quốc gia bị Oán Quỷ đánh chết, chuyện này khiến cả giới thần đạo lẫn giới võ đạo ở Nhật Bản ngày ấy đều trở nên sôi sục, thậm chí chính phủ còn phải cố gắng đè sự kiện này xuống để đất nước không chìm trong khủng hoảng.

Oán Quỷ nhếch miệng cười rồi nói: “Cô bé nhỏ xinh đừng có ăn nói bậy bạ, việc tôi đã làm không phải là giết hại một ai hết, chính tôi đã siêu độ cho người đó! Chính cô là người đã hạ lời nguyền rủa vào trong cơ thể của vị phu nhân này phải không, cô có cần tôi siêu độ cho cô một lượt không nhỉ?”

Cô thiếu nữ chỉ cảm thấy cả người mình rét run lên, da gà hay da vịt gì cũng đều nổi lên trên khắp cơ thể cô ta, cứ như thể cô ta đang thực sự bị một con quỷ theo dõi.

“Miyazaki Shinzo, ông đã phạm phải tội ác tày trời ở quốc gia của chúng tôi, vậy mà ông vẫn còn dám xuất hiện ở đây sao?!” Thượng Tuyền Tinh Vũ quát lớn một câu, có điều bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được rằng anh ta đang lâm vào trạng thái ngoài mạnh trong yếu rồi.

Cái tên Oán Quỷ thực sự có chút quá đáng sợ, dù sao danh tiếng hung tàn của anh ta cũng được tạo nên từ những cái đầu chồng chất của các tông sư võ đạo trên khắp đất nước Nhật Bản mà.

Oán Quỷ chỉ quay đầu về phía Thượng Tuyền Tinh Vũ rồi nở nụ cười và hỏi: “Này thí chủ à, sát khí của cậu nặng quá đấy, tôi có thể siêu độ cho cậu được không?”

Thượng Tuyền Tinh Vũ cười lạnh rồi nói: “Tôi còn đang thắc mắc tại sao các người lại tự tin đến vậy đây này? Thì ra các người tìm đến một kẻ như vậy để làm chỗ dựa sau lưng! Có điều, các người thực sự nghĩ rằng có ông ta ở đây thì các người sẽ được bình an vô sự hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai, có vẻ hắn đã hơi mất kiên nhẫn rồi.

“Nhị đương gia à, tôi có thể siêu độ cho bọn họ được không?” Oán Quỷ quay đầu lại hỏi ý của Tề Đẳng Nhàn.

Cho dù là nhân cách thứ hai của Oán Quỷ thì cũng phải sợ Tề Đẳng Nhàn như sợ một con hổ dữ.

Trong suốt thời gian bị giam giữ ở nhà tù U Đô, anh ta suốt ngày la hét đòi siêu độ cho Tề Đẳng Nhàn, kết quả lại là suýt chút nữa thì bị Tề Đẳng Nhàn siêu độ, kể từ đó đến nay anh ta không còn dám đòi hỏi thêm một lần nào nữa.

Thượng Tuyền Tinh Vũ nói: “Miyazaki Shinzo, không biết liệu ông có còn nhớ Liễu Tông Nham Toái hay không!”

Oán Quỷ vừa nghe thấy cái tên này thì sắc mặt đã lập tức biến đổi, anh ta vô thức nhìn xuống cánh tay trái tàn tật của mình.

“Dù ông có không còn nhớ rõ cái tên này thì chắc hẳn là cánh tay trái của ông vẫn còn nhớ rõ đấy chứ?” Thượng Tuyền Tinh Vũ lạnh nhạt nói.

“Cậu là đồ đệ của Liễu Tông Nham Toái phải không?” Sắc mặt của Oán Quỷ tối sầm lại, thế nhưng giọng của ông ta cũng có hơi run rẩy.

Có thể nói cái tên Liễu Tông Nham Toái cũng chính là cơn ác mộng của Oán Quỷ, bởi vì Liễu Tông Nham Toái chính là người đã biến cánh tay trái của anh ta thành tình trạng tàn phế như bây giờ.

Thượng Tuyền Tinh Vũ ngạo nghễ nói tiếp: “Liễu Tông Nham Toái chính là sư phụ của tôi đây! Ông có giỏi thì động một ngón tay vào người tôi xem nào, để xem liệu ông ấy có phế bỏ luôn cánh tay còn lại của ông hay không?”

Sắc mặt của Oán Quỷ liên tục biến đổi từ tâm trạng này sang tâm trạng khác.

Tề Đẳng Nhàn cũng bĩu môi rồi nói: “Nếu cái tên Liễu Tông Nham Toái gì gì đó tới tìm anh thì tôi sẽ giúp anh đánh lại ông ta, anh cứ siêu độ cái tên này trước đi là được.”

Sau khi nghe được những lời này của Tề Đẳng Nhàn, Oán Quỷ không nhịn được mà tỏ ra mừng rỡ rồi cười gằn một tiếng: “Này oắt con kia, đúng là tôi có sợ sư phụ của cậu đấy, nhưng mà nếu như có Nhị đương gia làm chỗ dựa cho tôi thì tôi có thể không sợ trời không sợ đất rồi! Kể cả khi Phật Tổ có tới đây thì tôi cũng có thể siêu độ cho ông ấy!”

Thượng Tuyền Tinh Vũ không giấu nổi sự kinh ngạc, thật không ngờ là ngay cả tên của sư phụ của anh ta cũng không thể hù dọa được Oán Quỷ!

Chỉ thấy Oán Quỷ nhảy về phía trước một bước thật xa.

Dĩ nhiên là Thượng Tuyền Tinh Vũ sẽ không chỉ đứng đó rồi khoanh tay chịu chết, thế nhưng anh ta còn chưa chiến đấu mà đã bắt đầu e sợ rồi, lá gan của anh ta đã sớm bị danh tiếng của Oán Quỷ dọa cho mềm nhũn.

Đến khi Oán Quỷ tới gần vị trí của Thượng Tuyền Tinh Vũ, anh ta chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh thổi tới xung quanh, mùi máu tươi gay mũi xộc vào gần như khiến anh ta bất tỉnh ngay lập tức.

Oán Quỷ vốn đã giết chóc quen tay rồi, lại còn vừa mới cùng Tề Đẳng Nhàn tiêu diệt sạch sẽ tiểu đội điềm gở, sát khí và bản tính độc ác của anh ta gần như đã bị dẫn dụ ra hết, tất cả đều đang nằm ở trạng thái đỉnh cao trước nay chưa từng có bao giờ.

Vào lúc này, nếu một thân bản tĩnh của Thượng Tuyền Tinh Vũ có thể phát huy được hai đến ba phần mười thì đã là tốt lắm rồi.

Anh ta còn chưa kịp thi triển quyền pháp Nham Toái Lưu nổi tiếng vang dội trên khắp cả đất nước Nhật Bản thì đã bị Oán Quỷ dọa sợ đến mức phải lùi lại hai bước, đánh mất thời cơ ra tay trước chỉ trong một phút giây ngắn ngủi.

“Nếu cái người tên Liễu Tông Nham Toái này có thể sáng lập ra Nham Toái Lưu thì nhất định ông ta cũng là một bậc đại tông sư, thế nhưng bản lĩnh dạy dỗ đồ đệ của ông ta tuyệt đối không thể nào tốt bằng mình được.” Chứng kiến cảnh tượng này, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn lại tiếp tục cảm thấy vô cùng đắc ý.

Đến cả một con người nhát cáy như Dương Quan Quan mà cũng được Tề Đẳng Nhàn bồi dưỡng thành một người phụ nữ cực kỳ dũng mãnh và to gan, đến cả khi đối diện với Hồng Thiên Đô mà cô ta còn dám lên giọng ăn nói cực kỳ gay gắt, khi đánh nhau với người ta thì cô ta lại càng không bao giờ sợ hãi.

Thượng Tuyền Tinh Vũ đã tập luyện quyền thuật đến một mức độ nhất định, nhưng còn lá gan thì anh ta vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn một chút nào đâu.

Khi chỉ vừa mới đối mặt với một đại cao thủ như Oán Quỷ mà lá gan của anh ta đã mềm nhũn ra thì chắc chắn là Thượng Tuyền Tinh Vũ sẽ không có lấy nửa phần thắng rồi.

Nếu nói giống như câu cửa miệng mà Dương Quan Quan thường nói thì là -- người do dự thì nhất định sẽ bại trận cho coi.

“Bốp! Bốp!”

Thượng Tuyền Tinh Vũ chỉ vừa mới tiếp được hai chiêu thì tiết tấu quyền pháp của anh ta đã bắt đầu trở nên rối loạn, những chiêu thức quyền pháp ngang dọc đủ kiểu hoàn toàn không thể thi triển được, cả tay lẫn chân của anh ta đều không còn chút sức lực nào nữa.

Oán Quỷ đã có kinh nghiệm trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, cuối cùng chỉ nở một nụ cười đầy khinh thường rồi sau đó bắt đầu thẳng thắn ra tay, một chiêu làm lóa mắt, tiếp đến lại là một cú đá vào thẳng bắp chân của Thượng Tuyền Tinh Vũ, khiến cho anh ta rối loạn tinh thần, cuối cùng là dẫn trước một bước, dùng cùi chỏ thúc mạnh một cú thẳng vào gương mặt của Thượng Tuyền Tinh Vũ!

“Bốp!”

Thượng Tuyền Tinh Vũ bị đánh đến mức đầu nghiêng hẳn sang một bên, trong miệng liên tục phun ra toàn là máu, bên trong đó còn lẫn cả một vài cái răng vừa vỡ vừa mẻ, trông có vẻ cực kỳ thê thảm.

Văn Tư Thuận không nhịn được mà tỏ ra vô cùng sợ hãi, thì ra cái người tên Oán Quỷ này lợi hại đến như vậy sao, có thể đánh cho đại sư huynh Thượng Tuyền Tinh Vũ của môn phái Nham Toái Lưu thê thảm đến mức không thể nào ngóc đầu dậy được ư?

Oán Quỷ chỉ cần dùng một động tác đơn giản cũng đã có thể tóm được cánh tay trái của Thượng Tuyền Tinh Vũ, sau đó năm ngón tay của Oán Quỷ cứ như là gang thép, trực tiếp đâm thẳng vào bên trong da thịt của Thượng Tuyền Tinh Vũ, vừa mới bấm nhẹ một cái đã lập tức tạo ra một vết rách trên da thịt của Thượng Tuyền Tinh Vũ.

“A!!!”

Thượng Tuyền Tinh Vũ hét lên một tiếng vô cùng thê thảm, anh ta lập tức rụt tay về rồi sau đó bị Oán Quỷ dùng một cước đá thẳng ra ngoài cửa lớn.

Oán Quỷ nói: “Trước đây sư phụ của cậu đã từng phế bỏ cánh tay trải của tôi, bây giờ tôi cũng phải phế bỏ một cánh tay của cậu, vậy là rốt cuộc cũng có qua có lại rồi!”

Đương nhiên là anh ta muốn trực tiếp siêu độ cho Thượng Tuyền Tinh Vũ ngay bây giờ, nhưng Tề Đẳng Nhàn nói rằng trước khi siêu độ thì tuyệt đối không được ra đòn trí mạng.

Dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn sẽ không để cho Oán Quỷ được thỏa thích giết chóc, huống hồ thân phận của đối phương lại còn nhạy cảm như vậy, Oán Quỷ là một người ngoại quốc, không chừng chuyện này còn có thể ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước nữa chứ, nếu như để xảy ra tai nạn chết người thì bản thân hắn cũng sẽ rất đau đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đường Văn Trác sợ hãi tới nỗi suýt thì tè ra quần ngay tại chỗ.

Anh ta vốn tưởng rằng mình có thể gây khó dễ được cho nhà họ Văn, ai lại có thể ngờ được rằng gốc rễ của bọn họ cứng như vậy cơ chứ?

Thượng Tuyền Tinh Vũ mềm nhũn nằm trên mặt đất, được một vài sư đệ dìu đứng lên, đến lúc này anh ta mới nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Miyazaki Shinzo, mong là đến khi gặp được sư phụ của tôi thì ông vẫn còn có thể cứng miệng như vậy! Ngược lại thì tôi cũng muốn nhìn thử xem liệu người Trung Quốc này có thể bảo vệ được ông hay không đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom