-
Chương 731-735
Chương 731 Lại cuộn lên rồi
Chương 731: Lại cuộn lên rồi
Tình hình hiện tại của tập đoàn Trần thị ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Nhưng mà, mọi người cũng sẽ không vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, công việc vẫn phải tiếp tục, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Trần thị đương nhiên không thể để cho một số người được như ý muốn, bỏ qua tài nguyên của Nam Dương, mặc cho người ta sai khiến.
"Mặc dù anh và Ngọc tướng lĩnh phối hợp rất chặt chẽ, nhưng tôi cảm thấy hai người vẫn xuất hiện những quan điểm vô cùng khác biệt." Dương Quan Quan nghiêm túc nói.
"Cô ấy yêu thích sự trừu tượng mà tôi là người thích sự cụ thể." Tề Đẳng Nhàn chỉ lạnh nhạt nói.
Dương Quan Quan không nhịn được vỗ vỗ vào bả vai hắn, nói: "Chàng trai, tư tưởng của anh rất nguy hiểm, cẩn thận không là bị mời đi uống trà đấy!"
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, lại thở dài nói: "Thật ra, tôi cũng biết giúp Trần gia là không chính nghĩa, tình hình phía Nam Dương vẫn còn đang tranh giành, thậm chí phe cánh Triệu gia đều đứng về phía chính nghĩa."
Dương Quan Quan nói: "Anh nói Trần gia độc chiếm Nam Dương nhiều năm như thế, một mình chiếm hết quyền lực, không phù hợp với các giá trị quan của nền văn minh hiện đại. Lật đổ Trần gia, giúp người dân Nam Dương có thể tự do nói lên tiếng nói của mình, điều này mới phù hợp giá trị quan của nền văn minh hiện đại?"
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: "Cô càng ngày càng hiểu tôi."
Tề Đẳng Nhàn nhớ ra bản thân đã phát hiện ra một quyển "Về công dân không tuân theo nghĩa vụ của công dân", hơn nữa cô ta còn là một học sinh giỏi nên quan điểm và suy nghĩ về những mặt này đương nhiên sẽ không đến nỗi nào.
"Nhưng những gì mà anh làm bây giờ, còn muốn chấm dứt sự kiểm soát quyền lực của phe phái Triệu gia, xác định rõ ràng ranh giới của tư quyền." Dương Quan Quan mỉm cười, "Sau đó, hai người này trên cơ bản là sẽ xảy ra mâu thuẫn."
"Thậm chí, cho dù anh liên thủ với người đứng đầu Tuyết Quốc thì vẫn sẽ mâu thuẫn như vậy thôi. Bởi vì anh cũng biết rằng người đứng đầu đó đang nắm giữ huyết mạch kinh tế, ràng buộc nhân dân là điều vô đạo đức, không chính nghĩa."
"Nhưng, anh muốn đạt được mục đích của mình, lại không thể không duy trì mâu thuẫn này sao? Điều này khiến anh rất hoang mang, sau đó, nội tâm lại bắt đầu đấu tranh."
Tề Đẳng nhàn cũng không né tránh, khẽ cười, nói: "Hình như là như vậy."
Dương Quan Quan cũng thở dài, đáp: "Thái độ như vậy có thể ảnh hưởng tới quyền pháp tung hoành ngang dọc của anh đó!"
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Vậy cô có gì hay có thể dạy tôi không?"
Dương Quan Quan xòe hai bàn tay ra, chậm rãi nói: "Nói thật, tôi không có, bởi vì chính bản thân tôi cũng rất mâu thuẫn!"
"Ranh giới của tư quyền rất rõ ràng, hoặc nói cách khác, chỉ khi công quyền bị hạn chế mới có thể định nghĩa được pháp luật, tạo ra trật tự và mỹ đức."
"Từ truyền đống đến hiện đại là nhân thức của tiểu nông, nhân thức của phụ huynh, nhận thức của quân chủ đến nhận thức của tư sản tư quyền."
"Nhưng anh muốn làm được những chuyện này không thể không nhờ vào lực lượng của Trần gia, và lực lượng của người đứng đầu Tuyết Quốc."
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái lên, thư ký Dương giỏi thật, nói mấy câu thôi mà rất mạch lạc, logic.
"Giải quyết chuyện liên quan đến anh trước đi, bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến những chuyện đó." Dương Quan Quan cười, "Anh mà do dự thì sẽ có rất nhiều người gặp họa vì điều này đó."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đương nhiên biết, cho nên tôi cũng chỉ thi thoảng mới dừng lại suy nghĩ một chút, tuyệt đối không thay đổi hành động và kế hoạch của mình."
Dương Quan Quan nói: "Phe cánh Triệu gia muốn lật đổ Trần gia, không phải là muốn để cho người dân Nam Dương có thể nói lên tiếng nói của mình, mà bọn họ đang cần một con chó nghe lời thay thế Trần gia lên nắm quyền thống trị, giúp bọn họ dễ dàng vơ vét được càng nhiều lợi ích mà thôi. Cho nên, tạm thời cũng đừng lo lắng nhiều về điều này!"
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: "Cô nói đúng lắm, kẻ thù chính của tôi là Triệu gia. Nếu bọn họ không ngã xuống, tôi cũng không thể nào yên tâm được, thậm chí, ngay cả gặp mặt mẹ tôi cũng không được nữa!"
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người họ rời khỏi bệnh viện.
"Tình hình tai của cô sao rồi?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Thính lực bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng còn có tiếng ong ong, cũng không biết có hồi phục hoàn toàn được hay không." Dương Quan Quan có chút bực mình nói: "Tự nhiên lại để cho mấy tên đánh lén đó thắng, nghĩ tới lại thấy không thoải mái!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Lần sau khi đánh nhau với người ta nên chú ý nhiều hơn, giữ cảnh giác, tránh khỏi bị người ta đánh lén. Trong chuyện đánh đấm sinh tử này, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể dùng được."
Dương Quan Quan gật đầu nghiêm túc, nói: "Cho nên, tôi càng cảm thấy bội phục những người như Hồng Thiên Đô, mặc dù người ta bỉ ổi, nhưng khi bước vào một trận đấu sẽ không giở thủ đoạn."
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ, từ trước đến nay Hồng Thiên Đô vẫn luôn dựa vào công phu quyền cước của bản thân. Chỉ khi chạy trốn mới bố trí các xạ thủ để ngăn cản. Còn trong chiến đấu, ông ta không nhờ vào bất kỳ ngoại lực nào.
Sau khi về tới nhà, Dương Quan Quan nhanh chóng thay quần áo luyện tập vào, sau đó ôm ra một quả bóng lớn bằng chì và thủy ngân ra và chà xát nó...
Tề Đẳng Nhàn không còn lời nào để nói, hiếm có người phụ nữ nào lại say mê luyện võ đến như vậy!
Tuy nhiên, hắn cũng không nhàn rỗi, Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nhớ lại những gì mà Hồng Thiên Đô dạy trong video, rồi bắt đầu khai thông khí huyết, luyện tập cơ lưng.
"Hồng Thiên Đô quả là một thiên tài, ông ta có thể kết hợp thiền và võ thuật một cách hài hòa, chẳng trách ông ta có thể luyện ra cơ lưng như vậy!" Lúc trước Tề Đẳng Nhàn có nghiên cứu qua, nhưng vẫn chưa hiểu được làm thế nào có thể đạt đến trình độ như vậy, thông qua video phân tích của Hồng Thiên Đô mới hoàn toàn thông suốt.
"Phương pháp thiền này rất thú vị, sau khi ngồi thiền, quán tưởng xương cốt, quán tưởng bản thân mình giống như cỏ khô*."
(*: tập trung tư tưởng quán chiếu vào xương cốt, vào việc bản thân mình giống như cỏ khô)
"Mà khí huyết giống như mưa, như sương."
"Cỏ khô được mưa, sương thấm ướt, sẽ tràn đầy sức sống... Cho nên, mỗi lần lưu thông khí huyết sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!"
"Kết hợp thêm phương pháp vận khí đặc biệt của hắn, sức mạnh của phần lưng sẽ phát triển không ngừng!"
Tề Đẳng Nhàn chuyển động cơ lưng của mình, mặc dù không thể nào chuyển động giống như Hồng Thiên Đô, nhưng nó giống như đang giang rộng đôi cánh, phần bắp thịt giống như cánh chim đang đập vào không khí để cất cánh.
Trong mắt người ngoài, những điều như ngồi thiền, ngộ đạo đều là mê tín, thậm chí là ra vẻ... Nhưng bên trong lại ẩn chứa những sức mạnh, chỉ khi tự bản thân mình đi trải nghiệm mới có thể cảm nhận được.
Người bình thường luôn quá tin tưởng vào bản thân, hoặc quá ngu dốt, bất lực, mới không chịu chấp nhận những hành vi không có cách nào lý giải đó.
Luyện tập được một lúc, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cũng đã hòm hòm rồi, cũng không định làm phiền Dương Quan Quan mà đi nấu ăn.
Sau khi ăn tối xong, Tề Đẳng trở về phòng nghỉ ngơi, mà Dương Quan Quan lại ra ngoài một lát.
Tề Đẳng Nhàn tưởng rằng cô ta tiếp tục luyện tập, cũng lười để ý tới.
Hóa ra, Dương Quan Quan đi mua sắm, khi trở về cô ta đã thay một bộ váy ngắn vô cùng gợi cảm, còn khoác thêm một chiếc áo dạ bên ngoài, còn đi thêm một đôi bốt đen dài qua đầu gối.
Bộ đồ này phô bày những đường cong tinh tế trên cơ thể của Dương Quan Quan.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Cô đi đâu thế?"
"Đi ra ngoài tiêu tiền! Nhân tiện mua thêm hai bộ đồ đẹp." Dương Quan Quan mỉm cười bước tới, trên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng mê người.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy không đúng lắm, thư kí Dương luôn bị động, sao hôm nay,... hình như có chút chủ động nhỉ?
Cô ta cúi xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vạt áo cũng theo đó mà rũ xuống, không chút che đậy, hỏi: "Sao hả? Không đẹp sao?"
"Đẹp, đẹp..." Tề Đẳng Nhàn sững người đáp.
"Nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay mới xuất viện, còn luyện tập cả một buổi chiều, mệt quá đi mất!" Dương Quan Quan mím môi cười, nói.
Tề Đẳng Nhàn thầm nói không hay rồi, có lẽ là hôm nay thu ký Dương đã gặp Lý Vân Uyển, chắc chắn là thư ký Dương ghen với cô ấy....
"Lại cuộn lên rồi!"
Tề Đẳng Nhàn không khỏi thầm nghĩ, nhưng mà cuộn thì cuộn, lưng eo có thể đừng "vận động mạnh" quá không?
Nhưng hắn cũng biết, lưng eo của hắn đêm nay có lẽ là không được nghỉ ngơi rồi....
Trước khi bị thương, cuộn với họ càng nhiều càng tốt, nhưng bây giờ... nhị đương gia có chút hư nhược!
Chương 732 Bơi khỏa thân
Chương 732: Bơi khỏa thân
Hiện giờ thư kí Dương không còn thích chưng diện áo quần, hàng ngày cô ta đều mặc đồ thể thao để thuận tiện cho việc luyện tập, nếu cô ta muốn thay đổi chút thì cũng chỉ là mặc đồ bình thường thoải mái thôi.
Thành thật mà nói, Tề Đẳng Nhàn rất hối hận vì đã dạy cô ta công phu, nhớ ngày trước ngày nào thư kí Dương cũng mặc đồ OL (office lady) không phải trông rất đẹp hay sao? Lúc đấy mới bổ mắt làm sao!
Chẳng qua lần này Dương Quan Quan và Lý Vân Uyển lại dính lấy Tề Đẳng Nhàn, thân hình vốn đã nóng bỏng nay lại cố ý ăn diện càng trở nên bốc lửa.
Mặc dù hai người này khi gặp mặt luôn tránh nói đến mối quan hệ của mình với Tề Đẳng Nhàn, thế nhưng trong thâm tâm phần lớn đang tranh giành nhau.
“Này, ngày đêm hai người cứ quấn lấy tôi, có thể để thận tôi nghỉ ngơi chút được không?”
Tề Đẳng Nhàn lại phải chịu trận thêm lần nữa bởi vì thư kí Dương và Lý yêu tinh cứ bám lấy hắn không buông.
Điều quan trọng là khoảng bốn rưỡi sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quan Quan đã dậy rồi. Cô ta luộc khoảng mười quả trứng, ăn hết lòng trắng trứng và hai thanh protein rồi bắt đầu luyện võ với khí thế hừng hực.
Tề Đẳng Nhàn nằm trên giường không muốn nhúc nhích, hắn hoàn toàn không hiểu nổi sao hôm qua Dương Quan Quan thức đến tận hai giờ sáng mà giờ lại có thể dậy sớm như vậy?
“Nếu Irena Jinva lại được cử đến Thượng Hải, không phải cô ta sẽ quấn mình đến chết chứ?” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
Triệu Hồng Nê đã nói cô ta muốn trực tiếp so tài với kỳ thủ đứng phía sau Tề Đẳng Nhàn.
Yêu cầu này Tề Đẳng Nhàn không thể không đồng ý được…
Nếu lỡ làm Triệu Hồng Nê không vui, dùng nhân cách Triệu Hồng Tụ ra tìm Tề Đẳng Nhàn nói này nói kia, không phải lúc đấy hắn sẽ lập tức bị ép dừng lại hay sao?
Tề Đẳng Nhàn đang nằm thì nhận được tin nhắn của Hoàng Sung: “Sư phụ, chừng nào mọi người mới quay lại đây, anh phải đưa tôi đi luyện công đấy!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, hắn gần như quên mất người đồ đệ Hoàng Sung này…
“Cút đi, không rảnh.”
Tề Đẳng Nhàn trả lời một tin nhắn ngắn gọn, sau đó đứng dậy đi giám sát Dương Quan Quan luyện tập.
“Đồ tiêu chuẩn kép!”
Hoàng Sung tức giận nghiến răng, nhưng anh ta không dám chửi hắn.
Tề Đẳng Nhàn đợi một lúc rồi chuyển một chiếc ghế tựa vào trong sân nằm, hắn vừa nằm phơi nắng vừa chỉ điểm cho Dương Quan Quan, nhìn Dương Quan Quan tập luyện công phu đúng là rất bổ mắt.
Không biết từ lúc nào mà Tần Đường Ngọc đã đi vào trong sân, nhìn thấy Dương Quan Quan đang luyện công thì vội vàng quay người bước ra ngoài.
Tần Đường Ngọc đã lăn lộn trong giới võ lâm nhiều năm, đương nhiên biết phép tắc của võ lâm, nhìn trộm lúc người khác dạy đồ đệ là điều tối kị trong võ lâm.
“Vào đi.” Tề Đẳng Nhàn thấy Dương Quan Quan chuẩn bị kết thúc buổi tập, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa gọi.
Tần Đường Ngọc lúc này mới bước lại vào bên trong, chắp tay chào Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh Tề.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đáp lời: “Sớm như vậy đã qua đây, có chuyện gì sao?”
Tần Đường Ngọc nói: “Sáng sớm hôm nay, Giang Sơn Hải đã tìm đến nhà họ Văn, hơn nữa còn cầm theo ngọc tủy của đà chủ… Hắn ta nói từ nay về sau hắn ta chính là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, còn nói chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.”
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Sơn Hải thật sự không chờ nổi nữa rồi, vừa lấy được ngọc tủy liền đến nhà họ Văn mấy người? Văn phu nhân trả lời như thế nào?”
“Sư mẫu nói với hắn ta vài câu, sau đó đã lao vào đánh thái cực với hắn ta, sư mẫu không đồng ý luôn mà nói cần suy nghĩ kĩ thêm.” Tần Đường Ngọc lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Anh Tề, tại sao ngọc tủy lại rơi vào tay hắn ta được chứ?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, trả lời lại: “Hắn ta mua của tôi. Giang Sơn Hải đúng là rất chịu chi, cam lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy, những hai tỷ chỉ để mua ngọc tủy.”
Tần Đường Ngọc ngây người, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn càng ngày càng không đáng tin, tại sao ngọc tủy của đà chủ, tín vật quan trọng như thế mà hắn nói bán là bán chứ? Vậy sau này nhà họ Văn bọn họ phải đi theo ai, phải làm gì đây chứ?
Đúng lúc này, Dương Quan Quan bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong miệng phát ra một tiếng ngân dài, giống như tiếng nước sôi, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi, bởi vì hơi thở nóng rực mà bốc hơi thành một lớp sương mù, toàn thân Dương Quan Quan nổi da gà, tóc tai dựng ngược lên, ngay cả tóc mái cũng bị thổi bay lên.
Động tĩnh này làm cho Tần Đường Ngọc giật mình, quay đầu lại nhìn lại càng kinh ngạc hơn, hỏi: “Đây là… đây là đã luyện thành nội lực sao?”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Không ngờ nằm viện một trận, không luyện tập công phu gì mà có thể nhân họa đắc phúc.”
Bây giờ, Dương Quan Quan cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang nóng rực lên, cô ta hít một hơi thật sau đánh ra một quyền, cảm thấy có chút khác biệt so với trước đây, đòn đánh này đặc biệt có lực!
Tần Đường Ngọc bình tĩnh trở lại, hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Anh Tề, sao anh có thể tùy ý bán ngọc tủy của đà chủ ra ngoài như vậy? Anh bán nó đi rồi, Giang Sơn Hải lấy được ngọc tủy mang ra ngoài, đến lúc đó còn ai sẽ chấp nhận để anh làm chủ chứ?”
“Haha, thứ tôi bán chỉ là đồ giả mà thôi, chỉ có mỗi hắn ta coi nó là báu vật.” Tề Đẳng Nhàn nằm trên ghế lười nhác trả lời.
“Là đồ giả sao?” Tần Đường Ngọc sửng sốt một hồi, sau đó thở phào một hơi.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Hắn ta có yêu cầu gì thì nhà họ Văn cứ giả vờ đồng ý đi. Đại hội Long Môn Thượng Hải sắp bắt đầu rồi, trước lúc đó hắn ta có thể sẽ đi chạy loạn khắp nơi, cầm ngọc tủy giả đi làm màu để mọi người ủng hộ hắn ta.”
“Mấy người cũng không cần vạch trần điều này, chỉ cần phối hợp hết mức có thể với hắn ta là được rồi.”
“Bao gồm cả Tống Chí Mai, cũng phải phối hợp với hắn ta.”
“Đợi khi nào thủy triều rút nước, để cho mọi người xem Giang Sơn Hải bơi khỏa thân như thế nào.”
Tần Đường Ngọc bĩu môi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật giỏi lừa người khác, dùng từ “lão hồ ly” để miêu tả Tề Đẳng Nhàn cũng không sai.
Lần trước hắn trắng trợn đòi Triệu Man Nhi sáu mươi triệu, kết quả lại đi tố cáo với Ngọc Tiểu Long, nói Triệu Man Nhi hối lộ hắn.
Tần Đường Ngọc nói: “Tôi hiểu rồi, anh Tề đây là muốn cho Giang Sơn Hải vạn kiếp bất phục sao.”
Với hành động này của Giang Sơn Hải, đừng nói là làm đà chủ, ngay cả làm phó đà chủ cũng khó.
Mà Giang Sơn Hải hành động cũng quá vội vàng, chỉ biết nhìn cái lợi ngay trước mắt, thậm chí vì quyền lực mà có thể đánh mất nhân tính như vậy. Tề Đẳng Nhàn rất ngứa mắt, không lừa hắn ta thì lừa ai đây?
“Đúng vậy, cứ để cho Giang Sơn Hải tiếp tục điên cuồng đi, hắn ta càng điên cuồng, đến lúc đó sẽ càng thảm bại.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, thản nhiên nói.
Dương Quan Quan lúc này đã tập luyện xong, đi đến chỗ Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh cho tôi đánh thử một quyền, xem tôi có phải đã luyện được nội lực rồi không?”
Tần Đường Ngọc đứng ở một bên sững sờ, ngây người ra.
Tề Đẳng Nhàn chớp mắt hỏi: “Cô thực sự muốn khi sư diệt tổ sao?”
Dương Quan Quan nhe răng cười: “Tôi vẫn luôn có một ước mơ, là luyện được công phu mạnh hơn anh sau đó tìm cơ hội đánh anh một trận!”
Tề Đẳng Nhàn không nói nên lời, cô gái này rõ ràng là đang ghi thù, trước đây hắn bắt nạt cô ta như thế nào có phải cô ta đều ghi lại vào sổ nhỏ không?
Điện thoại của Tần Đường Ngọc reo lên, cô ta đi sang một góc nghe máy, sau đó sửng sốt: “Cái gì cơ?”
“Có chuyện gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc và phẫn nộ của Tần Đường Ngọc, không nhịn được quay đầu lại hỏi.
Tần Đường Ngọc vội vàng nói vài câu sau đó cúp máy, chắp tay hành lễ nói với Tề Đẳng Nhàn: “Võ đường Thiên Đạo của nhà họ Văn gặp phải rắc rối lớn rồi, người của Nham Toái Lưu tìm đến cửa, đánh sư đệ Án Cường của tôi tàn tật rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy, liền cau mày lại, sắc mặt âm trầm.
Liễu tông Nham Toái nói sẽ đến thăm võ đường Thiên Đạo của nhà họ Văn, lúc đó Tề Đẳng Nhàn không quan tâm lời hắn ta nói, không ngờ người của Nham Toái Lưu thật sự dám đến?
“Đi, chúng ta đến võ đường Thiên Đạo.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
Mấy ngày này… đám người Kiệt Bành sống quá tốt rồi, đúng là ăn no rửng mỡ mà, còn dám diễu võ dương oai trên đầu của hắn!
Chương 733 Khó chịu
Chương 733:Khó chịu
Trong võ đường Thiên Đạo, tất cả mọi người đều vô cùng căm thù nhìn chằm chằm người Kiệt Bành trước mắt.
Án Cường ngã xuống đất, cánh tay trái bị trật khớp, chân phải bị gãy, gương mặt tràn ngập vẻ đau đớn.
Trước mặt anh ta là một người thanh niên mặc võ phục màu trắng của Nham Toái Lưu, liếc mắt thờ ơ nhìn Án Cường nói: "Anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc à? Thừa nhận quyền pháp nhà họ Văn các người thua kém chúng tôi khó đến vậy sao?"
Án Cường nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là bởi vì năng lực của tôi yếu kém chứ không phải quyền pháp của nhà họ Văn chúng tôi thua Nham Toái Lưu các người!"
Chàng trai trẻ này tên là Yamamoto Huyền Dã, chỉ mới hai mươi hai, có thể nói là một thần đồng hàng thật giá thật!
Anh ta chỉ mới học võ được một năm nhưng lại tiến bộ rất nhanh, nhiều cựu binh còn hết lời khen ngợi, nhắc đến anh ta như một thiên tài.
Thiên tài này dĩ nhiên là do chính Liễu Tông Nham Toái phát hiện ra, và cũng do đích thân ông ta dạy dỗ.
Yamamoto Huyền Dã, người đã được truyền thụ tất cả bí kíp võ thuật của Liễu Tông Nham Toái, đã được mặc định là chủ nhân tương lai của môn phái từ lâu.
"Huyền Dã, cậu đang làm cái gì vậy!"
Đúng lúc này Văn Tư Thuận vội vàng chạy tới, nhìn thấy Yamamoto Huyền Dã đánh Án Cường thành như vậy, anh ta không khỏi tức giận hét lên.
Đánh nhau vốn không phải sở trường của Án Cường, thậm chí anh ta còn hơi vụng về, Văn Dũng Phu đã nhận anh ta làm đồ đệ, ông ta đánh giá cao năng lực của anh ta nhưng là ở một lĩnh vực khác.
Bây giờ Thục không có tướng, Liêu Hóa thành tiên phong (Thục trung vô đại tướng, Liêu Hóa thành tiên phong).
Thân là đệ tử chân truyền của Văn Dũng Phu, sao có thể trốn tránh không ra mặt khi người ngoài đến phá võ đường?
Liễu Tông Nham Toái nhìn Văn Tư Thuận với ánh mắt lạnh lùng.
Thượng Tuyền Tinh Vũ cười khẩy: "Đồ vô dụng!"
Yamamoto Huyền Dã nghiêm túc chào hỏi Văn Tư Thuận:" Sư đệ Yamamoto Huyền Dã, bái kiến sư huynh Văn Tư Thuận!"
Văn Tư Thuận sắc mặt âm trầm nói: "Huyền Dã, cậu thế này có phải quá đáng quá không, nhất thiết phải đánh người ta thành ra như vậy sao?!"
Yamamoto Huyền Dã lạnh lùng nói: "Sư huynh, tỷ thí võ công không phải chính là như vậy sao? Nắm đấm không có nhân từ, nếu như anh nương tay thì chính bản thân anh sẽ là người bị thương."
Văn Tư Thuận tức giận nói: "Nếu tôi không bị thương thì cậu còn dám càn rỡ như vậy với tôi?"
Yamamoto Huyền Dã lại nói: "Cho dù sư huynh không bị thương đi chăng nữa, cho tôi thời gian hai ba năm, tôi cũng có thể không sợ anh. Danh tiếng thiên tài của anh chẳng qua cũng chỉ là hư danh mà thôi!"
Văn Tư Thuận nghe lời của Yamamoto Huyền Dã mà cả người đã giận dữ muốn bùng nổ, cắn răng nói: "Được được được, không nghĩ tới cậu lại ngoan cố đến thế, lúc trước sao không dám nói lời như vậy?"
Yamamoto Huyền Dã vô cảm quay đầu lại, nói với Liễu Tông Nham Toái: "Sư phụ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Liễu Tông Nham Toái đường đường là người sáng lập Nham Toái Lưu, một đại tông sư, muốn phá võ đường Thiên Đạo này tất nhiên không thể tự mình ra tay! Huống hồ võ đường Thiên Đạo này còn có liên quan đến Văn Tư Thuận, ông ta là sư phụ mà lại đi phá võ đường của đệ tử, chỉ sợ thiên hạ sẽ chê cười.
"Võ đường nhà họ Văn xem ra cũng chỉ được tới như vậy. Đã thế thì không cần mở nữa, bán võ đường cho chúng tôi, để chúng tôi mở phòng tập dạy võ sinh!" Liễu Tông Nham Toái chậm rãi nói.
Các đệ tử trong võ đường Thiên Đạo đều tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng năng lực của họ không bằng người khác thì còn có thể nói gì?
Văn Tư Thuận cũng tức giận đến run rẩy cả người, nếu biết trước chuyện này, anh ta sẽ không bao giờ đến nước Kiệt Bành bái sư.
Nếu cha của anh ta Văn Dũng Phu vẫn còn sống thì sao có thể đến lượt những kẻ này bắt nạt anh ta?
"Tôi mới luyện võ chưa tới một năm, nếu võ đường đã không có người có thể đánh bại tôi thì tốt nhất là bán đi." Yamamoto Huyền Dã cũng cười nói, ánh mắt đảo qua, nhìn một vòng xung quanh.
Thượng Tuyền Tinh Vũ nhảy ra kiêu ngạo mà cười to nói: "Trước giờ nghe nói võ thuật Hoa Quốc bác đại tinh thâm, xem ra cũng chỉ là lời đồn thổi.”
"Sư đệ của tôi mới tập võ được một năm mà có thể đánh bại bất kỳ ai trong võ đường Thiên Đạo."
"Điều này khiến tôi tự hỏi, có phải chuyện võ thuật Hoa Quốc bác đại tinh thâm là người Hoa Quốc đang tự biên tự diễn hay không?"
Đúng là Yamamoto Huyền Dã mới tập võ có một năm, nhưng anh ta là một thiên tài vô cùng mạnh mẽ, thiên phú của anh ta cao đến mức khiến người khác phải kinh ngạc không nói nên lời.
Những cao thủ bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của những người như anh ta, có đến thử thì kết cục cũng là bị đánh cho tơi tả mà thôi.
Anh ta đã dùng kinh nghiệm luyện võ trong một năm của mình để chứng minh, điều này với người bình thường đúng là không có chút công bằng nào.
Thiên phú không phải là thứ có thể bắt kịp chỉ bằng cách luyện tập chăm chỉ.
Văn Tư Thuận sắc mặt âm trầm, hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù có phải đóng cửa thì chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không bán võ đường cho các người!"
Thượng Tuyền Tinh Vũ cười lạnh: "Sư đệ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chuyện này mà cậu cũng không hiểu sao?"
"Cậu ấy nói không sai, võ đường sẽ không bán."
Giọng nói thong thả của Tề Đẳng Nhàn từ bên ngoài truyền đến vô cùng bình tĩnh.
Thượng Tuyền Tinh Vũ nghe được giọng của hắn thì tức muốn điên lên, sao hai lần làm việc lần nào cũng đều bị Tề Đẳng Nhàn quấy rối.
Lần trước nếu không phải Tề Đẳng Nhàn làm rối tung mọi chuyện, Tống Chí Mai chắc chắn sẽ không từ chối, kế hoạch tiếp theo của bọn họ cũng có thể triển khai.
“Anh Tề!” Văn Tư Thuận nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì mừng như điên vội vàng chắp tay hành lễ.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, chắp tay ôm quyền với Liễu Tông Nham Toái, chậm rãi nói: "Sư phụ, chúng ta lại gặp nhau rồi! Không ngờ ông lại đến võ đường Thiên Đạo để gây rối."
Liễu Tông Nham Toái thờ ơ nói: "Tôi thấy lời anh Tề nói rất có lý. Thay vì tìm kiếm các mối quan hệ để mở một võ đường, tốt hơn hết là tuân theo các quy tắc chiến đấu với từng nơi một, nhân tiện cũng có thể làm cho Nham Toái Lưu nổi danh!"
Ông ta khinh thường gọi Tề Đẳng Nhàn là "Sư phụ Tề", bởi vì trong mắt ông ta, Tề Đẳng Nhàn không giỏi công phu, cơ thể của hắn đã bị rượu và tình dục làm cho rỗng tuếch, vì vậy hắn hoàn toàn không xứng đáng với xưng hô đó.
"Anh muốn đấu với tôi?" Yamamoto Huyền Dã nhìn Tề Đẳng Nhàn, hơi hếch cằm khinh thường hỏi.
“Cũng không phải là không thể.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai cười nhạt.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Văn Tư Thuận lại thay đổi, nhìn Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Anh Tề, không thể được. Thân phận của anh mà đi đấu với Yamamoto Huyền Dã... Làm như vậy là tự hạ thấp chính bản thân mình!"
Trong võ thuật, nói đến cấp bậc thâm niên.
Tề Đẳng Nhàn là thủ lĩnh của Long Môn Thượng Hải, với địa vị của hắn, nếu muốn đấu thì cũng phải đấu với Liễu Tông Nham Toái.
Đi đánh nhau với Yamamoto Huyền Dã hoàn toàn là tự hạ thấp mình, dù thắng trận cũng là điều đáng hổ thẹn, nếu sau này bị lật lại chuyện cũ sẽ trở thành một vết nhơ để đời.
“Nói cách khác thì phải để đồ đệ của tôi tới đánh sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Đúng..." Văn Tư Thuận gật đầu, bất đắc dĩ cười cười.
Nếu Liễu Tông Nham Toái không đích thân ra tay thì Tề Đẳng Nhàn cũng không có lí do gì để đánh.
Yamamoto Huyền Dã không khỏi cười lạnh một tiếng: "Võ thuật Hoa Quốc không ra gì nhưng lại có một đống quy tắc, đúng là nực cười!"
Dương Quan Quan nghe thấy những lời của Văn Tư Thuận thì không thể kìm nén được sự vui mừng trong lòng!
Cuối cùng, cũng có thể đánh một trận!
Mấy ngày nay trong bệnh viện ẩm mốc quá!
"Sư phụ, để tôi cùng hắn ta đánh một trận đi! Hắn ta không phải nói mới luyện võ một năm sao? Tôi mới luyện võ hơn nửa năm, thử một chút đi!" Dương Quan Quan nhảy ra hào hứng nói.
Trường hợp thế này, cô ấy tất nhiên phải gọi Tề Đẳng Nhàn là "sư phụ".
Chương 734 Mãnh nữ trưởng thành
Chương 734: Mãnh nữ trưởng thành
Thấy Dương Quan Quan phấn khích nhảy ra như vậy, khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật liên tục.
Cô gái này, lần trước bị cao thủ Taekwondo của Goguryeo đánh cho bị thương nhập viện lâu như vậy, vừa xuất viện không bao lâu lại muốn đi đánh nhau với người khác, còn bày ra cái dáng vẻ mong chờ như vậy?
Trước mắt thì võ công của Yamamoto Huyền Dã này rõ ràng mạnh hơn cô ta, hơn nữa còn luyện võ lâu hơn cô ta. Không những vậy anh ta còn là một thiên tài có thiên phú cực cao.
Với thể trạng hiện tại của cô ta, Tề Đẳng Nhàn không ủng hộ việc cô ta tham gia trận đấu lần này.
“Lúc không có anh hùng thì lại đẩy một người phụ nữ ra sao?” Yamamoto Huyền Dã tỏ vẻ khinh thường cười lớn: “Cút đi, tôi không đánh phụ nữ.”
Dương Quan Quan cười nhạt: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc... Tiểu Nhật… nhóc sống cũng tốt đó.”
Dù sao đây cũng là địa bàn của Hoa Quốc, mỗi lời nói và việc làm đều đại diện cho phẩm chất của người Hoa Quốc nên Dương Quan Quan vẫn luôn chú ý đến hàm ý trong từng câu nói của mình.
Mặt Văn Tư Thuận chợt biến sắc: “Anh Tề, đừng nóng nảy... Thiên phú của Yamamoto Huyền Dã cực kì cao, hắn ta là người có thiên phú cao nhất trong vô số người mà tôi từng gặp! Hơn nữa công lực của hắn ta cũng không yếu, ra đòn vô cùng tàn nhẫn. Nếu để cô Dương lên đấu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Dương Quan Quan lại quay đầu nói với Văn Tư Thuận: “ Văn thiếu đừng có nói lung tung, cũng đừng có ngăn tôi tỉ thí với người khác nữa, huống hồ tôi còn đang ra mặt giúp cậu đấy! Nếu cậu ngăn cản tôi, chính là đang coi thường tôi đấy”
“...” Văn Tư Thuận không biết nói gì, cô gái này sao lại có bộ não bé như vậy chứ, chẳng lẽ là do ngực quá lớn sao?
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày trầm tư, nói: “Nếu đã như vậy thì cô lên tỉ thí một trận với hắn ta đi.”
Có hắn ở đây, ít nhất có thể đảm bảo Dương Quan Quan sẽ không bị thương quá nặng.
Đến lúc đó chỉ cần tình hình có gì bất thường thì hắn sẽ trực tiếp ra tay, cùng lắm thì mất mặt... Dù sao nhị đương gia mặt dày đã quen, sao có thể sợ chút mất mặt?
Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn cho phép thì mừng rỡ, nói: “Được được, tôi sẽ cố gắng chiến đấu hết sức, đánh cho tên này phải chạy về nhà khóc với mẹ!”
Tề Mặc thản nhiên nói: “Đừng nghĩ nhiều, cứ đánh đi.”
Dương Quan Quan gật đầu, sải bước lao vào sân, sau đó cơ thể bắt đầu chuyển động.
“Anh Tề...” Văn Tư thuận mấp máy môi, có vẻ vẫn còn muốn khuyên gì đó.
“Không sao, cứ để cô ấy đi đi. Chim non không dang rộng cánh thì làm sao có thể bay cao?” Tề Đẳng Nhàn nói: “Luyện công phu là vì bảo vệ quốc gia. Trận chiến này không chỉ liên quan đến thể diện của nhà họ Văn các người mà còn liên quan đến thể diện của võ thuật Hoa Quốc!”
Văn Tư Thuận thở dài nhắc nhở: “Yamamoto Huyền Dã rất hiếu chiến. Tôi đã quan sát hết ba trận chiến của hắn ta. Trong ba đối thủ, hai người đã bị ngón tay đâm thủng huyệt thái dương mà chết, người còn lại thì bị đánh nát tim... Nếu như lát nữa cô Dương gặp nguy hiểm, anh không muốn xảy ra chuyện không may thì nên dừng lại và nhận thua càng sớm càng tốt.”
Tề Đẳng Nhàn khẽ mỉm cười.
Liễu Tông Nham Toái không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại để một người phụ nữ ra đánh nhau, nhíu mày, nhìn kỹ lại phát hiện bước chân Dương Quan Quan rất vững chắc, động tác lại nhanh nhẹn.
“Cô gái này có công phu!” Thượng Tuyền Tinh Vũ nheo mắt nghiêm túc nói.
“Tề Đẳng Nhàn không giống người có thể dạy ra được đồ đệ thế này.” Liễu Tông Nham Toái nhíu mày nói, không thể tin được Dương Quan Quan lại là đồ đệ của Tề Đẳng Nhàn.
Hai người trong sân đấu đang đứng đối diện nhau.
Yamamoto Huyền Dã nói: “Cô rất xinh đẹp, tôi đánh giá cao sự can đảm của cô, nhưng cô có chắc là muốn đấu với tôi không? Tôi chưa bao giờ nương tay, cho dù đối thủ là phụ nữ. Nếu cô bị tôi đánh chết thì thật đáng tiếc.”
Dương Quan Quan thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nữa!”
Yamamoto Huyền Dã lại như không nghe thấy tiếp tục nói: “Cho nên, sau khi cô thua, phục vụ tôi vài ngày, tôi có thể tha mạng cho cô, thế nào?”
“Tôi sẽ bóp nát hai quả trứng của anh!” Dương Quan Quan mỉm cười vươn một tay ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.
Sắc mặt của Yamamoto Huyền Dã trầm xuống, anh ta hừ một tiếng, đột nhiên chắp tay nói: “Đệ tử Nham Toái Lưu nước Kiệt Bành, Yamamoto Huyền Dã, xin được chỉ giáo!”
Dương Quan Quan cũng khép chân, giơ tay ôm quyền, lạnh lùng nói: “Hình Ý quyền Dương Quan Quan, sư phụ Tề Đẳng Nhàn, xin được chỉ giáo!”
Tề Đẳng Nhàn thong thả nhìn Dương Quan Quan, trong mắt có chút vui mừng, không ngờ đồ nhát gan mà hắn dạy dỗ lại có thể trưởng thành đến mức khiến người ta kinh ngạc như vậy!
“Đánh chết hắn ta đi.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, mặc dù công lực của Dương Quan Quan không bằng Yamamoto Huyền Dã, nhưng hắn vẫn rất tự tin về khí lực hiện tại của Dương Quan Quan.
Suy cho cùng thì Dương Quan Quan được rèn luyện trong môi trường áp lực cao, đối thủ hàng ngày của cô ta đều là những kẻ hung hãn có công lực mạnh gấp mấy lần cô ta, thậm chí là mấy chục lần.
Sau khi Yamamoto Huyền Dã tuyên bố môn phái của mình, hai chân anh ta tách ra, một tay như thanh đao đặt trên ngực.
Anh ta cao khoảng một mét bảy mươi lăm, mũi khoằm, lông mày kiếm, đôi mắt long lanh, dáng người cân đối, là một thiếu niên tuấn tú rạng ngời.
Dương Quan Quan cao một mét sáu mươi tám, để tóc ngắn mạnh mẽ, mặc bộ đồ thể thao màu đen, gương mặt xinh đẹp, chưa kể dáng người lại tuyệt mỹ, mà nghiêm nghị.
Trong trận chiến này, chưa nói tới sức mạnh, chỉ cần nhìn nhan sắc đã khiến người ta cảm thấy bổ mắt.
“A!”
Lưng Dương Quan Quan run lên, hơi khom người xuống, giống như một con rồng lớn, toàn thân đều căng cứng, ánh mắt dán chặt vào Yamamoto Huyền Dã.
Tất nhiên cô ta biết công lực Yamamoto Huyền Dã ở trên mình, nhưng cô ta không sợ!
Suy cho cùng thì cô ta cũng là một cô gái mạnh mẽ lớn lên trong nhà tù U Đô, bị bọn đồ tể và bầy sói tham lam hành hạ, trong thâm tâm cô ta luôn mạng một ý nghĩ “do dự sẽ dẫn đến thất bại”, đối mặt với bất kỳ đối thủ nào, dù thắng hay thua thì cô ta đều dũng cảm chiến đấu.
Yamamoto Huyền Dã chậm rãi nói: “Long hình quyền pháp? Long hình luyện thần, cô luyện cái này nhưng lại không cảm thụ được tinh túy của nó... Xem ra sư phụ của cô cũng không tốt lắm! Cao thủ lần trước bị tôi giết cũng luyện long hình quyền pháp...”
Anh ta nói chuyện một cách bình tĩnh, giống như đã nắm chắc phần thắng đối với Dương Quan Quan.
“Bớt nói nhảm!”
Dương Quan Quan hét lên một tiếng, ngay khi đối phương vừa mở miệng nói cô ta đã cắt đứt lời nói của đối phương, dùng thân kỹ hình rồng của mình, cất bước xông lên!
Cùng lúc đó, hình hổ trong người Dương Quan Quan hiện lên, nội tạng phát ra tiếng kêu kì quái mà chỉ khi hổ Đại Hoàng gầm gừ mới có.
Khoảnh khắc cô ta đứng trước mặt Yamamoto Huyền Dã, gân cốt và xương của Dương Quan Quan có tiếng răng rắc như tiếng nổ tung của khớp tre, giống như một cây tre bị ném vào lửa nướng!
Cô ta ngay lập tức biến thành hình rồng rồi chuyển thành hình hổ!
Yamamoto Huyền Dã nói hình dạng rồng của Dương Quan Quan không đủ tinh túy, điều đó không sao, hình dạng rồng của cô ta thực sự không đủ tinh túy bằng dạng hổ.
Rốt cuộc thì Dương Quan Quan, một người phụ nữ đã biến thành Đại Hoàng, một con hổ thực sự, cô ta đã quan sát các động tác khác nhau của Đại Hoàng, đem hết tinh túy dung nhập vào trong quyền cước!
Ngay khi nắm đấm hình hổ tung ra, Yamamoto Huyền Dã lập tức cảm thấy ớn lạnh sau gáy!
“Người phụ nữ này đang che giấu công lực sao? Một cú đấm thuần hình hổ!” Yamamoto Huyền Dã trong lòng sửng sốt, đồng thời cũng hối hận vì đã để đối phương nắm lấy cơ hội.
Chương 735 Cuộc chiến của những thiên tài
Chương 735: Cuộc chiến của những thiên tài
Như đã nói trước đây, Dương Quan Quan có kinh nghiệm lấy yếu thắng mạnh, Lâm Thiên Dương mạnh hơn cô ta, vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Hơn nữa, cô ta đã từng nhiều lần bị những ông trùm có tiếng đánh, mặc dù thời gian luyện võ chưa lâu, nhưng kinh nghiệm thực chiến cũng như ngực cô ta đều khinh thường xưng bá.
Khi Yamamoto Huyền Dã còn chưa nói xong, cô ta liền cất lời chặn họng đối phương, sau đó ra tay trước, đấy chính là biết nắm bắt thời cơ!
Thời cơ, để so với Yamamoto Huyền Dã thì công lực của cô ta vẫn yếu hơn nên có thể ra tay trước là điều vô cùng quan trọng!
Khi nắm đấm Dương Quan Quan hạ xuống, Yamamoto Huyền Dã chỉ cảm thấy nắm đấm này cực kỳ uy lực, hơn nữa, chóp mũi anh ta khẽ động, dường như anh ta đã ngửi thấy một mùi tanh hôi, đó là cảm giác hổ đang há to miệng ngậm máu...
Hình dáng và thần thái hoàn hảo không tỳ vết; hơi thở cùng sức lực hợp tung liên hoành!
Tuy nhiên, Yamamoto Huyền Dã cũng là một siêu cấp thiên tài, hơn nữa Liễu Tông Nham Toái cũng đã bồi dưỡng không ít năng lực thực chiến cho anh ta.
Vì vậy, khả năng ứng phó của anh ta vô cùng tốt!
Anh ta biết bản thân đã đánh mất cơ hội tốt nên đã quyết đoán kịp thời lui về phía sau, bước chân vừa di chuyển, thân hình tựa như dòng nước tự nhiên, trong phút chốc anh ta đã lui về sau hơn ba mét, tránh được đòn tấn công và nắm đấm của Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan biết mình nhất định không được bỏ lỡ mất cơ hội này, nếu không thì người bị đánh chết rất có thể là cô ta!
Thấy Yamamoto Huyền Dã tránh được đòn tấn công của mình, cô ta không hề hoảng hốt, tâm tĩnh như nước rồi đột nhiên biến hình thành dạng chim ưng.
Toàn thân tự nhiên giãn ra, phóng khoáng nhưng không kém phần mạnh mẽ, lao thẳng tới Yamamoto Huyền Dã, cô ta dùng ngón tay móc, đầu ngón tay căng ra, vừa cào vừa xé rồi lại kéo, trông vô cùng hung dữ.
Yamamoto Huyền Dã thấy những chiêu thức mạnh mẽ của Dương Quan Quan, không lấy trứng chọi đá, ngược lại anh ta chọn nhượng bộ một lần nữa, anh ta giậm chân liên tục, người như nước chảy, khó mà nắm bắt được.
Liễu Tông Nham Toái thấy vậy, trên mặt thoáng nở nụ cười, đồ đệ này của ông ta quả là một thiên tài, đã sử dụng nhuần nhuyễn được tinh túy của Nham Toái Lưu.
Nước vô hình, vô thường, nước mềm mại lại có thể cứng rắn!
Chiêu thức Nham Toái Lưu của ông ta được tạo ra dựa trên dòng nước chảy mềm mại xuất hiện khi quan sát máy cắt kim loại.
Vuốt chim ưng của Dương Quan Quan liên tục đánh hụt, ở đòn tấn công cuối cùng, sức mạnh cũ đã cạn kiệt mà sức mạnh mới lại không có!
Ngay lúc này, trong mắt Yamamoto Huyền Dã lóe lên sự lạnh lẽo, anh ta bước về phía trước, cả người tiến tới trước mặt Dương Quan Quan, một tay bảo vệ đỉnh đầu, một tay như đao, hung dữ cắt qua mũi Dương Quan Quan!
Thấy vây, Tề Đẳng Nhàn cau mày, trình độ của Yamamoto Huyền Dã này cao hơn nhiều so với Lâm Thiên Dương, vả lại, khả năng kiểm soát tiết tấu của anh ta cũng rất đỉnh!
"Lần này, cô ấy đã gặp phải một đối thủ mạnh, không biết có thể giành chiến thắng hay không? Hơn nữa, với một người cực kỳ nhạy cảm tiết tấu như Yamamoto Huyền Dã, việc vội vàng sử dụng những chiêu thức như Cự Mãng Nhả Đan chắc chắn không phải lợi thế cho cô ấy." Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Tần Đường Ngọc không nhịn được cảm thán, nếu cô ta là Dương Quan Quan, cô ta chắc chắn sẽ không tránh được những đòn tấn công của Yamamoto Huyền Dã!
Dương Quan Quan chỉ cảm thấy một luồng gió tà đập thẳng vào mặt, khiến cô ta không thở nổi, cô ta vội vã nín thở, duỗi hai tay ra theo bản năng, một đòn "búa bổ song đao" đột nhiên đánh xuống!
Tay Dương Quan Quan vừa định đánh vào tay của Yamamoto Huyền Dã!
Nhưng Yamamoto Huyền Dã phản ứng rất nhanh, năm ngón tay anh ta đã mở ra ngay lập tức, sau đó anh ta búng tay, ngón tay men dọc theo những sợi cơ, đầu ngón tay lập tức nắm lấy tê liệt gân cốt!
Dương Quan Quan biết nếu để Yamamoto Huyền Dã sờ vào làm tê liệt gân cốt của cô ta thì trận đấu chỉ có thể tuyên bố kết thúc.
Vì vậy, cô ta đột nhiên nín thở, mở lỗ chân lông, vặn cánh tay, rồi lắc mạnh!
" Rắc!"
Một luông năng lượng hắc ám xuất hiện, hất bay ngón tay của Yamamoto Huyền Dã.
Nhưng ngay khi ngón tay của Yamamoto Huyền Dã bị hất văng ra, những đòn giết người hàng loạt của anh ta cứ nối tiếp nhau, ngón tay giống như những con dao, trơn mịn như tơ lựa, nó trực tiếp cắt cổ họng, eo, xương sườn và các bộ phận khác của Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan biết không thể tấn công bằng vũ lực vào lúc này, cô ta nắm bắt thời cơ, giậm chân xuống đất, liên tục lùi lại!
Tất cả mọi người đều thầm ngạc nhiên khi chứng kiến những cao thủ như Dương Quan Quan và Yamamoto Huyền Dã chiến đấu qua lại, họ không ngờ một người phụ nữ lại có công lực như vậy, thực sự khiến người ta phải kinh ngạc!
Dương Quan Quan đã đánh mất cơ hội giao chiến quyết định trong loạt đối kháng này.
Xét cho cùng đây cũng là do chênh lệch công lực, nếu là sức mạnh quyền kình của Tề Đẳng Nhàn, cho dù Yamamoto Huyền Dã mạnh gấp mười lần nữa thì chắc chắn anh ta cũng không thể nào đánh trả lại khi đối đầu với hắn, thậm chí, ở dưới cái thế công không kẻ hỡ hắn, anh ta có muốn phản công cũng cực kỳ khó!
Giống như trận đấu giữa Hồng Thiên Đô và Tề Đẳng Nhàn, với sức mạnh quyền kình của Hồng Thiên Đô và kiểu tấn công đó, cho dù có mạnh như Tề Đẳng Nhàn thì cũng phải tạm thời rút lui và tìm cơ hội đúng lúc.
Yamamato Huyền Dã phát huy tối đa kiểu đánh trong nhu có cương của Nham Toái Lưu, cánh tay co rúm ở giữa cực kỳ dịu dàng nhưng những ngón tay luôn kéo căng ra, giữa các vết chém hệt như một lưỡi dao, vô cùng sắc bén!
Anh ta thuần thục từng bước áp sát, từng bước ép phòng thủ của Dương Quan Quan, hai cánh tay khoanh lại, chiêu thức như đòi mạng!
Thấy Dương Quan Quan đã bị ép tới mức hoảng loạn, chân tay luống cuống, thậm chí ứng chiêu có chút vội vã.
Nhưng lúc này, trong lòng Dương Quan Quan lại càng bình tĩnh hơn, giống như một tảng băng, mọi chiêu thức của đối thủ đều có thể nhìn thấu, từ đó hiểu rõ trong lòng.
"Thằng cha này giỏi thật, so với Lâm Thiên Dương thì anh ta còn giỏi hơn mấy lần! Nếu như lúc đầu mình gặp anh ta, sợ rằng có dùng mưu mẹo thế nào thì cuối cùng vẫn bị đánh chết!" Dương Quan Quan thầm nghĩ.
Trận đấu hôm nay, cuối cùng cô ta cũng đã không phụ lòng bản thân khi khổ luyện lâu như vậy.
Sắc mặt của Văn Tư Thuận trở nên khó coi, anh ta nói: "Đây là cách đánh võ Nham Toái Lưu, một khi chiếm được ưu thế sẽ tấn công liên tục, như dòng sông cuồn cuộn, như thác nước lũ và trở nên bất khả chiến bại!"
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nhìn, trong lòng thở dài, Liễu Tông Nham Toái không hổ là một đại cao thủ được kinh nể, quyền pháp mà ông ta sáng tạo ra rất có tinh túy của Thái Cực Quyền!
"Trình tự của cô Dương đã loạn, có hơi nguy hiểm… Nhưng trước đó cô ta có thể ép Yamamoto Huyền Dã liên tục phải rút lui đã rất tốt rồi." Tần Đường Ngọc thở dài nói.
Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, trận chiến vẫn chưa kết thúc, chưa thể đưa ra kết luận.
Quả nhiên, sau khi Yamamoto Huyền Dã dùng một tay đỡ được cú đấm ngang của Dương Quan Quan, anh ta ngay lập tức lao tới, hất vai lên, vung tay một cái, giống như một cây thương, đâm thẳng vào cổ họng của Dương Quan Quan!
Nắm đấm còn chưa tới người, Dương Quan Quan đã thấy nổi cả da gà.
Cô ta không chút nghĩ ngợi, giơ tay trái lên, tạo thành một nửa vòng tròn trên không trung rồi hạ thấp xuống, giống như một tấm khiên khổng lồ.
Tay trái của cô ta đã chặn được cú đấm của Yamamoto Huyền Dã!
Ngay sau đó, cô ta thuận thế bước lên phía trước, gập khuỷu tay lại, kẹp chặt cánh tay của Yamamoto Huyền Dã, giữ nó ở bên ngoài thân thể.
Tay phải lúc này cũng giơ lên, theo bước chân tiến lên phía trước vung ra, giống như một con dao lớn đột nhiên chém tới!
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, chiêu thức này hơi giống với "Thượng Bộ Ban Lan Chùy" trong Cổ Thái Cực của Ngọc Tiểu Long!
Chương 731: Lại cuộn lên rồi
Tình hình hiện tại của tập đoàn Trần thị ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Nhưng mà, mọi người cũng sẽ không vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, công việc vẫn phải tiếp tục, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Trần thị đương nhiên không thể để cho một số người được như ý muốn, bỏ qua tài nguyên của Nam Dương, mặc cho người ta sai khiến.
"Mặc dù anh và Ngọc tướng lĩnh phối hợp rất chặt chẽ, nhưng tôi cảm thấy hai người vẫn xuất hiện những quan điểm vô cùng khác biệt." Dương Quan Quan nghiêm túc nói.
"Cô ấy yêu thích sự trừu tượng mà tôi là người thích sự cụ thể." Tề Đẳng Nhàn chỉ lạnh nhạt nói.
Dương Quan Quan không nhịn được vỗ vỗ vào bả vai hắn, nói: "Chàng trai, tư tưởng của anh rất nguy hiểm, cẩn thận không là bị mời đi uống trà đấy!"
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, lại thở dài nói: "Thật ra, tôi cũng biết giúp Trần gia là không chính nghĩa, tình hình phía Nam Dương vẫn còn đang tranh giành, thậm chí phe cánh Triệu gia đều đứng về phía chính nghĩa."
Dương Quan Quan nói: "Anh nói Trần gia độc chiếm Nam Dương nhiều năm như thế, một mình chiếm hết quyền lực, không phù hợp với các giá trị quan của nền văn minh hiện đại. Lật đổ Trần gia, giúp người dân Nam Dương có thể tự do nói lên tiếng nói của mình, điều này mới phù hợp giá trị quan của nền văn minh hiện đại?"
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: "Cô càng ngày càng hiểu tôi."
Tề Đẳng Nhàn nhớ ra bản thân đã phát hiện ra một quyển "Về công dân không tuân theo nghĩa vụ của công dân", hơn nữa cô ta còn là một học sinh giỏi nên quan điểm và suy nghĩ về những mặt này đương nhiên sẽ không đến nỗi nào.
"Nhưng những gì mà anh làm bây giờ, còn muốn chấm dứt sự kiểm soát quyền lực của phe phái Triệu gia, xác định rõ ràng ranh giới của tư quyền." Dương Quan Quan mỉm cười, "Sau đó, hai người này trên cơ bản là sẽ xảy ra mâu thuẫn."
"Thậm chí, cho dù anh liên thủ với người đứng đầu Tuyết Quốc thì vẫn sẽ mâu thuẫn như vậy thôi. Bởi vì anh cũng biết rằng người đứng đầu đó đang nắm giữ huyết mạch kinh tế, ràng buộc nhân dân là điều vô đạo đức, không chính nghĩa."
"Nhưng, anh muốn đạt được mục đích của mình, lại không thể không duy trì mâu thuẫn này sao? Điều này khiến anh rất hoang mang, sau đó, nội tâm lại bắt đầu đấu tranh."
Tề Đẳng nhàn cũng không né tránh, khẽ cười, nói: "Hình như là như vậy."
Dương Quan Quan cũng thở dài, đáp: "Thái độ như vậy có thể ảnh hưởng tới quyền pháp tung hoành ngang dọc của anh đó!"
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Vậy cô có gì hay có thể dạy tôi không?"
Dương Quan Quan xòe hai bàn tay ra, chậm rãi nói: "Nói thật, tôi không có, bởi vì chính bản thân tôi cũng rất mâu thuẫn!"
"Ranh giới của tư quyền rất rõ ràng, hoặc nói cách khác, chỉ khi công quyền bị hạn chế mới có thể định nghĩa được pháp luật, tạo ra trật tự và mỹ đức."
"Từ truyền đống đến hiện đại là nhân thức của tiểu nông, nhân thức của phụ huynh, nhận thức của quân chủ đến nhận thức của tư sản tư quyền."
"Nhưng anh muốn làm được những chuyện này không thể không nhờ vào lực lượng của Trần gia, và lực lượng của người đứng đầu Tuyết Quốc."
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái lên, thư ký Dương giỏi thật, nói mấy câu thôi mà rất mạch lạc, logic.
"Giải quyết chuyện liên quan đến anh trước đi, bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến những chuyện đó." Dương Quan Quan cười, "Anh mà do dự thì sẽ có rất nhiều người gặp họa vì điều này đó."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đương nhiên biết, cho nên tôi cũng chỉ thi thoảng mới dừng lại suy nghĩ một chút, tuyệt đối không thay đổi hành động và kế hoạch của mình."
Dương Quan Quan nói: "Phe cánh Triệu gia muốn lật đổ Trần gia, không phải là muốn để cho người dân Nam Dương có thể nói lên tiếng nói của mình, mà bọn họ đang cần một con chó nghe lời thay thế Trần gia lên nắm quyền thống trị, giúp bọn họ dễ dàng vơ vét được càng nhiều lợi ích mà thôi. Cho nên, tạm thời cũng đừng lo lắng nhiều về điều này!"
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: "Cô nói đúng lắm, kẻ thù chính của tôi là Triệu gia. Nếu bọn họ không ngã xuống, tôi cũng không thể nào yên tâm được, thậm chí, ngay cả gặp mặt mẹ tôi cũng không được nữa!"
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người họ rời khỏi bệnh viện.
"Tình hình tai của cô sao rồi?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Thính lực bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng còn có tiếng ong ong, cũng không biết có hồi phục hoàn toàn được hay không." Dương Quan Quan có chút bực mình nói: "Tự nhiên lại để cho mấy tên đánh lén đó thắng, nghĩ tới lại thấy không thoải mái!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Lần sau khi đánh nhau với người ta nên chú ý nhiều hơn, giữ cảnh giác, tránh khỏi bị người ta đánh lén. Trong chuyện đánh đấm sinh tử này, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể dùng được."
Dương Quan Quan gật đầu nghiêm túc, nói: "Cho nên, tôi càng cảm thấy bội phục những người như Hồng Thiên Đô, mặc dù người ta bỉ ổi, nhưng khi bước vào một trận đấu sẽ không giở thủ đoạn."
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ, từ trước đến nay Hồng Thiên Đô vẫn luôn dựa vào công phu quyền cước của bản thân. Chỉ khi chạy trốn mới bố trí các xạ thủ để ngăn cản. Còn trong chiến đấu, ông ta không nhờ vào bất kỳ ngoại lực nào.
Sau khi về tới nhà, Dương Quan Quan nhanh chóng thay quần áo luyện tập vào, sau đó ôm ra một quả bóng lớn bằng chì và thủy ngân ra và chà xát nó...
Tề Đẳng Nhàn không còn lời nào để nói, hiếm có người phụ nữ nào lại say mê luyện võ đến như vậy!
Tuy nhiên, hắn cũng không nhàn rỗi, Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nhớ lại những gì mà Hồng Thiên Đô dạy trong video, rồi bắt đầu khai thông khí huyết, luyện tập cơ lưng.
"Hồng Thiên Đô quả là một thiên tài, ông ta có thể kết hợp thiền và võ thuật một cách hài hòa, chẳng trách ông ta có thể luyện ra cơ lưng như vậy!" Lúc trước Tề Đẳng Nhàn có nghiên cứu qua, nhưng vẫn chưa hiểu được làm thế nào có thể đạt đến trình độ như vậy, thông qua video phân tích của Hồng Thiên Đô mới hoàn toàn thông suốt.
"Phương pháp thiền này rất thú vị, sau khi ngồi thiền, quán tưởng xương cốt, quán tưởng bản thân mình giống như cỏ khô*."
(*: tập trung tư tưởng quán chiếu vào xương cốt, vào việc bản thân mình giống như cỏ khô)
"Mà khí huyết giống như mưa, như sương."
"Cỏ khô được mưa, sương thấm ướt, sẽ tràn đầy sức sống... Cho nên, mỗi lần lưu thông khí huyết sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!"
"Kết hợp thêm phương pháp vận khí đặc biệt của hắn, sức mạnh của phần lưng sẽ phát triển không ngừng!"
Tề Đẳng Nhàn chuyển động cơ lưng của mình, mặc dù không thể nào chuyển động giống như Hồng Thiên Đô, nhưng nó giống như đang giang rộng đôi cánh, phần bắp thịt giống như cánh chim đang đập vào không khí để cất cánh.
Trong mắt người ngoài, những điều như ngồi thiền, ngộ đạo đều là mê tín, thậm chí là ra vẻ... Nhưng bên trong lại ẩn chứa những sức mạnh, chỉ khi tự bản thân mình đi trải nghiệm mới có thể cảm nhận được.
Người bình thường luôn quá tin tưởng vào bản thân, hoặc quá ngu dốt, bất lực, mới không chịu chấp nhận những hành vi không có cách nào lý giải đó.
Luyện tập được một lúc, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cũng đã hòm hòm rồi, cũng không định làm phiền Dương Quan Quan mà đi nấu ăn.
Sau khi ăn tối xong, Tề Đẳng trở về phòng nghỉ ngơi, mà Dương Quan Quan lại ra ngoài một lát.
Tề Đẳng Nhàn tưởng rằng cô ta tiếp tục luyện tập, cũng lười để ý tới.
Hóa ra, Dương Quan Quan đi mua sắm, khi trở về cô ta đã thay một bộ váy ngắn vô cùng gợi cảm, còn khoác thêm một chiếc áo dạ bên ngoài, còn đi thêm một đôi bốt đen dài qua đầu gối.
Bộ đồ này phô bày những đường cong tinh tế trên cơ thể của Dương Quan Quan.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Cô đi đâu thế?"
"Đi ra ngoài tiêu tiền! Nhân tiện mua thêm hai bộ đồ đẹp." Dương Quan Quan mỉm cười bước tới, trên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng mê người.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy không đúng lắm, thư kí Dương luôn bị động, sao hôm nay,... hình như có chút chủ động nhỉ?
Cô ta cúi xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vạt áo cũng theo đó mà rũ xuống, không chút che đậy, hỏi: "Sao hả? Không đẹp sao?"
"Đẹp, đẹp..." Tề Đẳng Nhàn sững người đáp.
"Nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay mới xuất viện, còn luyện tập cả một buổi chiều, mệt quá đi mất!" Dương Quan Quan mím môi cười, nói.
Tề Đẳng Nhàn thầm nói không hay rồi, có lẽ là hôm nay thu ký Dương đã gặp Lý Vân Uyển, chắc chắn là thư ký Dương ghen với cô ấy....
"Lại cuộn lên rồi!"
Tề Đẳng Nhàn không khỏi thầm nghĩ, nhưng mà cuộn thì cuộn, lưng eo có thể đừng "vận động mạnh" quá không?
Nhưng hắn cũng biết, lưng eo của hắn đêm nay có lẽ là không được nghỉ ngơi rồi....
Trước khi bị thương, cuộn với họ càng nhiều càng tốt, nhưng bây giờ... nhị đương gia có chút hư nhược!
Chương 732 Bơi khỏa thân
Chương 732: Bơi khỏa thân
Hiện giờ thư kí Dương không còn thích chưng diện áo quần, hàng ngày cô ta đều mặc đồ thể thao để thuận tiện cho việc luyện tập, nếu cô ta muốn thay đổi chút thì cũng chỉ là mặc đồ bình thường thoải mái thôi.
Thành thật mà nói, Tề Đẳng Nhàn rất hối hận vì đã dạy cô ta công phu, nhớ ngày trước ngày nào thư kí Dương cũng mặc đồ OL (office lady) không phải trông rất đẹp hay sao? Lúc đấy mới bổ mắt làm sao!
Chẳng qua lần này Dương Quan Quan và Lý Vân Uyển lại dính lấy Tề Đẳng Nhàn, thân hình vốn đã nóng bỏng nay lại cố ý ăn diện càng trở nên bốc lửa.
Mặc dù hai người này khi gặp mặt luôn tránh nói đến mối quan hệ của mình với Tề Đẳng Nhàn, thế nhưng trong thâm tâm phần lớn đang tranh giành nhau.
“Này, ngày đêm hai người cứ quấn lấy tôi, có thể để thận tôi nghỉ ngơi chút được không?”
Tề Đẳng Nhàn lại phải chịu trận thêm lần nữa bởi vì thư kí Dương và Lý yêu tinh cứ bám lấy hắn không buông.
Điều quan trọng là khoảng bốn rưỡi sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quan Quan đã dậy rồi. Cô ta luộc khoảng mười quả trứng, ăn hết lòng trắng trứng và hai thanh protein rồi bắt đầu luyện võ với khí thế hừng hực.
Tề Đẳng Nhàn nằm trên giường không muốn nhúc nhích, hắn hoàn toàn không hiểu nổi sao hôm qua Dương Quan Quan thức đến tận hai giờ sáng mà giờ lại có thể dậy sớm như vậy?
“Nếu Irena Jinva lại được cử đến Thượng Hải, không phải cô ta sẽ quấn mình đến chết chứ?” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
Triệu Hồng Nê đã nói cô ta muốn trực tiếp so tài với kỳ thủ đứng phía sau Tề Đẳng Nhàn.
Yêu cầu này Tề Đẳng Nhàn không thể không đồng ý được…
Nếu lỡ làm Triệu Hồng Nê không vui, dùng nhân cách Triệu Hồng Tụ ra tìm Tề Đẳng Nhàn nói này nói kia, không phải lúc đấy hắn sẽ lập tức bị ép dừng lại hay sao?
Tề Đẳng Nhàn đang nằm thì nhận được tin nhắn của Hoàng Sung: “Sư phụ, chừng nào mọi người mới quay lại đây, anh phải đưa tôi đi luyện công đấy!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, hắn gần như quên mất người đồ đệ Hoàng Sung này…
“Cút đi, không rảnh.”
Tề Đẳng Nhàn trả lời một tin nhắn ngắn gọn, sau đó đứng dậy đi giám sát Dương Quan Quan luyện tập.
“Đồ tiêu chuẩn kép!”
Hoàng Sung tức giận nghiến răng, nhưng anh ta không dám chửi hắn.
Tề Đẳng Nhàn đợi một lúc rồi chuyển một chiếc ghế tựa vào trong sân nằm, hắn vừa nằm phơi nắng vừa chỉ điểm cho Dương Quan Quan, nhìn Dương Quan Quan tập luyện công phu đúng là rất bổ mắt.
Không biết từ lúc nào mà Tần Đường Ngọc đã đi vào trong sân, nhìn thấy Dương Quan Quan đang luyện công thì vội vàng quay người bước ra ngoài.
Tần Đường Ngọc đã lăn lộn trong giới võ lâm nhiều năm, đương nhiên biết phép tắc của võ lâm, nhìn trộm lúc người khác dạy đồ đệ là điều tối kị trong võ lâm.
“Vào đi.” Tề Đẳng Nhàn thấy Dương Quan Quan chuẩn bị kết thúc buổi tập, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa gọi.
Tần Đường Ngọc lúc này mới bước lại vào bên trong, chắp tay chào Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh Tề.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đáp lời: “Sớm như vậy đã qua đây, có chuyện gì sao?”
Tần Đường Ngọc nói: “Sáng sớm hôm nay, Giang Sơn Hải đã tìm đến nhà họ Văn, hơn nữa còn cầm theo ngọc tủy của đà chủ… Hắn ta nói từ nay về sau hắn ta chính là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, còn nói chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.”
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Sơn Hải thật sự không chờ nổi nữa rồi, vừa lấy được ngọc tủy liền đến nhà họ Văn mấy người? Văn phu nhân trả lời như thế nào?”
“Sư mẫu nói với hắn ta vài câu, sau đó đã lao vào đánh thái cực với hắn ta, sư mẫu không đồng ý luôn mà nói cần suy nghĩ kĩ thêm.” Tần Đường Ngọc lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Anh Tề, tại sao ngọc tủy lại rơi vào tay hắn ta được chứ?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, trả lời lại: “Hắn ta mua của tôi. Giang Sơn Hải đúng là rất chịu chi, cam lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy, những hai tỷ chỉ để mua ngọc tủy.”
Tần Đường Ngọc ngây người, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn càng ngày càng không đáng tin, tại sao ngọc tủy của đà chủ, tín vật quan trọng như thế mà hắn nói bán là bán chứ? Vậy sau này nhà họ Văn bọn họ phải đi theo ai, phải làm gì đây chứ?
Đúng lúc này, Dương Quan Quan bỗng nhiên ngồi xổm xuống, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong miệng phát ra một tiếng ngân dài, giống như tiếng nước sôi, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi, bởi vì hơi thở nóng rực mà bốc hơi thành một lớp sương mù, toàn thân Dương Quan Quan nổi da gà, tóc tai dựng ngược lên, ngay cả tóc mái cũng bị thổi bay lên.
Động tĩnh này làm cho Tần Đường Ngọc giật mình, quay đầu lại nhìn lại càng kinh ngạc hơn, hỏi: “Đây là… đây là đã luyện thành nội lực sao?”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Không ngờ nằm viện một trận, không luyện tập công phu gì mà có thể nhân họa đắc phúc.”
Bây giờ, Dương Quan Quan cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang nóng rực lên, cô ta hít một hơi thật sau đánh ra một quyền, cảm thấy có chút khác biệt so với trước đây, đòn đánh này đặc biệt có lực!
Tần Đường Ngọc bình tĩnh trở lại, hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Anh Tề, sao anh có thể tùy ý bán ngọc tủy của đà chủ ra ngoài như vậy? Anh bán nó đi rồi, Giang Sơn Hải lấy được ngọc tủy mang ra ngoài, đến lúc đó còn ai sẽ chấp nhận để anh làm chủ chứ?”
“Haha, thứ tôi bán chỉ là đồ giả mà thôi, chỉ có mỗi hắn ta coi nó là báu vật.” Tề Đẳng Nhàn nằm trên ghế lười nhác trả lời.
“Là đồ giả sao?” Tần Đường Ngọc sửng sốt một hồi, sau đó thở phào một hơi.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Hắn ta có yêu cầu gì thì nhà họ Văn cứ giả vờ đồng ý đi. Đại hội Long Môn Thượng Hải sắp bắt đầu rồi, trước lúc đó hắn ta có thể sẽ đi chạy loạn khắp nơi, cầm ngọc tủy giả đi làm màu để mọi người ủng hộ hắn ta.”
“Mấy người cũng không cần vạch trần điều này, chỉ cần phối hợp hết mức có thể với hắn ta là được rồi.”
“Bao gồm cả Tống Chí Mai, cũng phải phối hợp với hắn ta.”
“Đợi khi nào thủy triều rút nước, để cho mọi người xem Giang Sơn Hải bơi khỏa thân như thế nào.”
Tần Đường Ngọc bĩu môi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật giỏi lừa người khác, dùng từ “lão hồ ly” để miêu tả Tề Đẳng Nhàn cũng không sai.
Lần trước hắn trắng trợn đòi Triệu Man Nhi sáu mươi triệu, kết quả lại đi tố cáo với Ngọc Tiểu Long, nói Triệu Man Nhi hối lộ hắn.
Tần Đường Ngọc nói: “Tôi hiểu rồi, anh Tề đây là muốn cho Giang Sơn Hải vạn kiếp bất phục sao.”
Với hành động này của Giang Sơn Hải, đừng nói là làm đà chủ, ngay cả làm phó đà chủ cũng khó.
Mà Giang Sơn Hải hành động cũng quá vội vàng, chỉ biết nhìn cái lợi ngay trước mắt, thậm chí vì quyền lực mà có thể đánh mất nhân tính như vậy. Tề Đẳng Nhàn rất ngứa mắt, không lừa hắn ta thì lừa ai đây?
“Đúng vậy, cứ để cho Giang Sơn Hải tiếp tục điên cuồng đi, hắn ta càng điên cuồng, đến lúc đó sẽ càng thảm bại.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, thản nhiên nói.
Dương Quan Quan lúc này đã tập luyện xong, đi đến chỗ Tề Đẳng Nhàn, nói: “Anh cho tôi đánh thử một quyền, xem tôi có phải đã luyện được nội lực rồi không?”
Tần Đường Ngọc đứng ở một bên sững sờ, ngây người ra.
Tề Đẳng Nhàn chớp mắt hỏi: “Cô thực sự muốn khi sư diệt tổ sao?”
Dương Quan Quan nhe răng cười: “Tôi vẫn luôn có một ước mơ, là luyện được công phu mạnh hơn anh sau đó tìm cơ hội đánh anh một trận!”
Tề Đẳng Nhàn không nói nên lời, cô gái này rõ ràng là đang ghi thù, trước đây hắn bắt nạt cô ta như thế nào có phải cô ta đều ghi lại vào sổ nhỏ không?
Điện thoại của Tần Đường Ngọc reo lên, cô ta đi sang một góc nghe máy, sau đó sửng sốt: “Cái gì cơ?”
“Có chuyện gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc và phẫn nộ của Tần Đường Ngọc, không nhịn được quay đầu lại hỏi.
Tần Đường Ngọc vội vàng nói vài câu sau đó cúp máy, chắp tay hành lễ nói với Tề Đẳng Nhàn: “Võ đường Thiên Đạo của nhà họ Văn gặp phải rắc rối lớn rồi, người của Nham Toái Lưu tìm đến cửa, đánh sư đệ Án Cường của tôi tàn tật rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy, liền cau mày lại, sắc mặt âm trầm.
Liễu tông Nham Toái nói sẽ đến thăm võ đường Thiên Đạo của nhà họ Văn, lúc đó Tề Đẳng Nhàn không quan tâm lời hắn ta nói, không ngờ người của Nham Toái Lưu thật sự dám đến?
“Đi, chúng ta đến võ đường Thiên Đạo.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
Mấy ngày này… đám người Kiệt Bành sống quá tốt rồi, đúng là ăn no rửng mỡ mà, còn dám diễu võ dương oai trên đầu của hắn!
Chương 733 Khó chịu
Chương 733:Khó chịu
Trong võ đường Thiên Đạo, tất cả mọi người đều vô cùng căm thù nhìn chằm chằm người Kiệt Bành trước mắt.
Án Cường ngã xuống đất, cánh tay trái bị trật khớp, chân phải bị gãy, gương mặt tràn ngập vẻ đau đớn.
Trước mặt anh ta là một người thanh niên mặc võ phục màu trắng của Nham Toái Lưu, liếc mắt thờ ơ nhìn Án Cường nói: "Anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc à? Thừa nhận quyền pháp nhà họ Văn các người thua kém chúng tôi khó đến vậy sao?"
Án Cường nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là bởi vì năng lực của tôi yếu kém chứ không phải quyền pháp của nhà họ Văn chúng tôi thua Nham Toái Lưu các người!"
Chàng trai trẻ này tên là Yamamoto Huyền Dã, chỉ mới hai mươi hai, có thể nói là một thần đồng hàng thật giá thật!
Anh ta chỉ mới học võ được một năm nhưng lại tiến bộ rất nhanh, nhiều cựu binh còn hết lời khen ngợi, nhắc đến anh ta như một thiên tài.
Thiên tài này dĩ nhiên là do chính Liễu Tông Nham Toái phát hiện ra, và cũng do đích thân ông ta dạy dỗ.
Yamamoto Huyền Dã, người đã được truyền thụ tất cả bí kíp võ thuật của Liễu Tông Nham Toái, đã được mặc định là chủ nhân tương lai của môn phái từ lâu.
"Huyền Dã, cậu đang làm cái gì vậy!"
Đúng lúc này Văn Tư Thuận vội vàng chạy tới, nhìn thấy Yamamoto Huyền Dã đánh Án Cường thành như vậy, anh ta không khỏi tức giận hét lên.
Đánh nhau vốn không phải sở trường của Án Cường, thậm chí anh ta còn hơi vụng về, Văn Dũng Phu đã nhận anh ta làm đồ đệ, ông ta đánh giá cao năng lực của anh ta nhưng là ở một lĩnh vực khác.
Bây giờ Thục không có tướng, Liêu Hóa thành tiên phong (Thục trung vô đại tướng, Liêu Hóa thành tiên phong).
Thân là đệ tử chân truyền của Văn Dũng Phu, sao có thể trốn tránh không ra mặt khi người ngoài đến phá võ đường?
Liễu Tông Nham Toái nhìn Văn Tư Thuận với ánh mắt lạnh lùng.
Thượng Tuyền Tinh Vũ cười khẩy: "Đồ vô dụng!"
Yamamoto Huyền Dã nghiêm túc chào hỏi Văn Tư Thuận:" Sư đệ Yamamoto Huyền Dã, bái kiến sư huynh Văn Tư Thuận!"
Văn Tư Thuận sắc mặt âm trầm nói: "Huyền Dã, cậu thế này có phải quá đáng quá không, nhất thiết phải đánh người ta thành ra như vậy sao?!"
Yamamoto Huyền Dã lạnh lùng nói: "Sư huynh, tỷ thí võ công không phải chính là như vậy sao? Nắm đấm không có nhân từ, nếu như anh nương tay thì chính bản thân anh sẽ là người bị thương."
Văn Tư Thuận tức giận nói: "Nếu tôi không bị thương thì cậu còn dám càn rỡ như vậy với tôi?"
Yamamoto Huyền Dã lại nói: "Cho dù sư huynh không bị thương đi chăng nữa, cho tôi thời gian hai ba năm, tôi cũng có thể không sợ anh. Danh tiếng thiên tài của anh chẳng qua cũng chỉ là hư danh mà thôi!"
Văn Tư Thuận nghe lời của Yamamoto Huyền Dã mà cả người đã giận dữ muốn bùng nổ, cắn răng nói: "Được được được, không nghĩ tới cậu lại ngoan cố đến thế, lúc trước sao không dám nói lời như vậy?"
Yamamoto Huyền Dã vô cảm quay đầu lại, nói với Liễu Tông Nham Toái: "Sư phụ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Liễu Tông Nham Toái đường đường là người sáng lập Nham Toái Lưu, một đại tông sư, muốn phá võ đường Thiên Đạo này tất nhiên không thể tự mình ra tay! Huống hồ võ đường Thiên Đạo này còn có liên quan đến Văn Tư Thuận, ông ta là sư phụ mà lại đi phá võ đường của đệ tử, chỉ sợ thiên hạ sẽ chê cười.
"Võ đường nhà họ Văn xem ra cũng chỉ được tới như vậy. Đã thế thì không cần mở nữa, bán võ đường cho chúng tôi, để chúng tôi mở phòng tập dạy võ sinh!" Liễu Tông Nham Toái chậm rãi nói.
Các đệ tử trong võ đường Thiên Đạo đều tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng năng lực của họ không bằng người khác thì còn có thể nói gì?
Văn Tư Thuận cũng tức giận đến run rẩy cả người, nếu biết trước chuyện này, anh ta sẽ không bao giờ đến nước Kiệt Bành bái sư.
Nếu cha của anh ta Văn Dũng Phu vẫn còn sống thì sao có thể đến lượt những kẻ này bắt nạt anh ta?
"Tôi mới luyện võ chưa tới một năm, nếu võ đường đã không có người có thể đánh bại tôi thì tốt nhất là bán đi." Yamamoto Huyền Dã cũng cười nói, ánh mắt đảo qua, nhìn một vòng xung quanh.
Thượng Tuyền Tinh Vũ nhảy ra kiêu ngạo mà cười to nói: "Trước giờ nghe nói võ thuật Hoa Quốc bác đại tinh thâm, xem ra cũng chỉ là lời đồn thổi.”
"Sư đệ của tôi mới tập võ được một năm mà có thể đánh bại bất kỳ ai trong võ đường Thiên Đạo."
"Điều này khiến tôi tự hỏi, có phải chuyện võ thuật Hoa Quốc bác đại tinh thâm là người Hoa Quốc đang tự biên tự diễn hay không?"
Đúng là Yamamoto Huyền Dã mới tập võ có một năm, nhưng anh ta là một thiên tài vô cùng mạnh mẽ, thiên phú của anh ta cao đến mức khiến người khác phải kinh ngạc không nói nên lời.
Những cao thủ bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của những người như anh ta, có đến thử thì kết cục cũng là bị đánh cho tơi tả mà thôi.
Anh ta đã dùng kinh nghiệm luyện võ trong một năm của mình để chứng minh, điều này với người bình thường đúng là không có chút công bằng nào.
Thiên phú không phải là thứ có thể bắt kịp chỉ bằng cách luyện tập chăm chỉ.
Văn Tư Thuận sắc mặt âm trầm, hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù có phải đóng cửa thì chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không bán võ đường cho các người!"
Thượng Tuyền Tinh Vũ cười lạnh: "Sư đệ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chuyện này mà cậu cũng không hiểu sao?"
"Cậu ấy nói không sai, võ đường sẽ không bán."
Giọng nói thong thả của Tề Đẳng Nhàn từ bên ngoài truyền đến vô cùng bình tĩnh.
Thượng Tuyền Tinh Vũ nghe được giọng của hắn thì tức muốn điên lên, sao hai lần làm việc lần nào cũng đều bị Tề Đẳng Nhàn quấy rối.
Lần trước nếu không phải Tề Đẳng Nhàn làm rối tung mọi chuyện, Tống Chí Mai chắc chắn sẽ không từ chối, kế hoạch tiếp theo của bọn họ cũng có thể triển khai.
“Anh Tề!” Văn Tư Thuận nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì mừng như điên vội vàng chắp tay hành lễ.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, chắp tay ôm quyền với Liễu Tông Nham Toái, chậm rãi nói: "Sư phụ, chúng ta lại gặp nhau rồi! Không ngờ ông lại đến võ đường Thiên Đạo để gây rối."
Liễu Tông Nham Toái thờ ơ nói: "Tôi thấy lời anh Tề nói rất có lý. Thay vì tìm kiếm các mối quan hệ để mở một võ đường, tốt hơn hết là tuân theo các quy tắc chiến đấu với từng nơi một, nhân tiện cũng có thể làm cho Nham Toái Lưu nổi danh!"
Ông ta khinh thường gọi Tề Đẳng Nhàn là "Sư phụ Tề", bởi vì trong mắt ông ta, Tề Đẳng Nhàn không giỏi công phu, cơ thể của hắn đã bị rượu và tình dục làm cho rỗng tuếch, vì vậy hắn hoàn toàn không xứng đáng với xưng hô đó.
"Anh muốn đấu với tôi?" Yamamoto Huyền Dã nhìn Tề Đẳng Nhàn, hơi hếch cằm khinh thường hỏi.
“Cũng không phải là không thể.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai cười nhạt.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Văn Tư Thuận lại thay đổi, nhìn Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Anh Tề, không thể được. Thân phận của anh mà đi đấu với Yamamoto Huyền Dã... Làm như vậy là tự hạ thấp chính bản thân mình!"
Trong võ thuật, nói đến cấp bậc thâm niên.
Tề Đẳng Nhàn là thủ lĩnh của Long Môn Thượng Hải, với địa vị của hắn, nếu muốn đấu thì cũng phải đấu với Liễu Tông Nham Toái.
Đi đánh nhau với Yamamoto Huyền Dã hoàn toàn là tự hạ thấp mình, dù thắng trận cũng là điều đáng hổ thẹn, nếu sau này bị lật lại chuyện cũ sẽ trở thành một vết nhơ để đời.
“Nói cách khác thì phải để đồ đệ của tôi tới đánh sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Đúng..." Văn Tư Thuận gật đầu, bất đắc dĩ cười cười.
Nếu Liễu Tông Nham Toái không đích thân ra tay thì Tề Đẳng Nhàn cũng không có lí do gì để đánh.
Yamamoto Huyền Dã không khỏi cười lạnh một tiếng: "Võ thuật Hoa Quốc không ra gì nhưng lại có một đống quy tắc, đúng là nực cười!"
Dương Quan Quan nghe thấy những lời của Văn Tư Thuận thì không thể kìm nén được sự vui mừng trong lòng!
Cuối cùng, cũng có thể đánh một trận!
Mấy ngày nay trong bệnh viện ẩm mốc quá!
"Sư phụ, để tôi cùng hắn ta đánh một trận đi! Hắn ta không phải nói mới luyện võ một năm sao? Tôi mới luyện võ hơn nửa năm, thử một chút đi!" Dương Quan Quan nhảy ra hào hứng nói.
Trường hợp thế này, cô ấy tất nhiên phải gọi Tề Đẳng Nhàn là "sư phụ".
Chương 734 Mãnh nữ trưởng thành
Chương 734: Mãnh nữ trưởng thành
Thấy Dương Quan Quan phấn khích nhảy ra như vậy, khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật liên tục.
Cô gái này, lần trước bị cao thủ Taekwondo của Goguryeo đánh cho bị thương nhập viện lâu như vậy, vừa xuất viện không bao lâu lại muốn đi đánh nhau với người khác, còn bày ra cái dáng vẻ mong chờ như vậy?
Trước mắt thì võ công của Yamamoto Huyền Dã này rõ ràng mạnh hơn cô ta, hơn nữa còn luyện võ lâu hơn cô ta. Không những vậy anh ta còn là một thiên tài có thiên phú cực cao.
Với thể trạng hiện tại của cô ta, Tề Đẳng Nhàn không ủng hộ việc cô ta tham gia trận đấu lần này.
“Lúc không có anh hùng thì lại đẩy một người phụ nữ ra sao?” Yamamoto Huyền Dã tỏ vẻ khinh thường cười lớn: “Cút đi, tôi không đánh phụ nữ.”
Dương Quan Quan cười nhạt: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc... Tiểu Nhật… nhóc sống cũng tốt đó.”
Dù sao đây cũng là địa bàn của Hoa Quốc, mỗi lời nói và việc làm đều đại diện cho phẩm chất của người Hoa Quốc nên Dương Quan Quan vẫn luôn chú ý đến hàm ý trong từng câu nói của mình.
Mặt Văn Tư Thuận chợt biến sắc: “Anh Tề, đừng nóng nảy... Thiên phú của Yamamoto Huyền Dã cực kì cao, hắn ta là người có thiên phú cao nhất trong vô số người mà tôi từng gặp! Hơn nữa công lực của hắn ta cũng không yếu, ra đòn vô cùng tàn nhẫn. Nếu để cô Dương lên đấu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Dương Quan Quan lại quay đầu nói với Văn Tư Thuận: “ Văn thiếu đừng có nói lung tung, cũng đừng có ngăn tôi tỉ thí với người khác nữa, huống hồ tôi còn đang ra mặt giúp cậu đấy! Nếu cậu ngăn cản tôi, chính là đang coi thường tôi đấy”
“...” Văn Tư Thuận không biết nói gì, cô gái này sao lại có bộ não bé như vậy chứ, chẳng lẽ là do ngực quá lớn sao?
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày trầm tư, nói: “Nếu đã như vậy thì cô lên tỉ thí một trận với hắn ta đi.”
Có hắn ở đây, ít nhất có thể đảm bảo Dương Quan Quan sẽ không bị thương quá nặng.
Đến lúc đó chỉ cần tình hình có gì bất thường thì hắn sẽ trực tiếp ra tay, cùng lắm thì mất mặt... Dù sao nhị đương gia mặt dày đã quen, sao có thể sợ chút mất mặt?
Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn cho phép thì mừng rỡ, nói: “Được được, tôi sẽ cố gắng chiến đấu hết sức, đánh cho tên này phải chạy về nhà khóc với mẹ!”
Tề Mặc thản nhiên nói: “Đừng nghĩ nhiều, cứ đánh đi.”
Dương Quan Quan gật đầu, sải bước lao vào sân, sau đó cơ thể bắt đầu chuyển động.
“Anh Tề...” Văn Tư thuận mấp máy môi, có vẻ vẫn còn muốn khuyên gì đó.
“Không sao, cứ để cô ấy đi đi. Chim non không dang rộng cánh thì làm sao có thể bay cao?” Tề Đẳng Nhàn nói: “Luyện công phu là vì bảo vệ quốc gia. Trận chiến này không chỉ liên quan đến thể diện của nhà họ Văn các người mà còn liên quan đến thể diện của võ thuật Hoa Quốc!”
Văn Tư Thuận thở dài nhắc nhở: “Yamamoto Huyền Dã rất hiếu chiến. Tôi đã quan sát hết ba trận chiến của hắn ta. Trong ba đối thủ, hai người đã bị ngón tay đâm thủng huyệt thái dương mà chết, người còn lại thì bị đánh nát tim... Nếu như lát nữa cô Dương gặp nguy hiểm, anh không muốn xảy ra chuyện không may thì nên dừng lại và nhận thua càng sớm càng tốt.”
Tề Đẳng Nhàn khẽ mỉm cười.
Liễu Tông Nham Toái không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại để một người phụ nữ ra đánh nhau, nhíu mày, nhìn kỹ lại phát hiện bước chân Dương Quan Quan rất vững chắc, động tác lại nhanh nhẹn.
“Cô gái này có công phu!” Thượng Tuyền Tinh Vũ nheo mắt nghiêm túc nói.
“Tề Đẳng Nhàn không giống người có thể dạy ra được đồ đệ thế này.” Liễu Tông Nham Toái nhíu mày nói, không thể tin được Dương Quan Quan lại là đồ đệ của Tề Đẳng Nhàn.
Hai người trong sân đấu đang đứng đối diện nhau.
Yamamoto Huyền Dã nói: “Cô rất xinh đẹp, tôi đánh giá cao sự can đảm của cô, nhưng cô có chắc là muốn đấu với tôi không? Tôi chưa bao giờ nương tay, cho dù đối thủ là phụ nữ. Nếu cô bị tôi đánh chết thì thật đáng tiếc.”
Dương Quan Quan thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nữa!”
Yamamoto Huyền Dã lại như không nghe thấy tiếp tục nói: “Cho nên, sau khi cô thua, phục vụ tôi vài ngày, tôi có thể tha mạng cho cô, thế nào?”
“Tôi sẽ bóp nát hai quả trứng của anh!” Dương Quan Quan mỉm cười vươn một tay ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.
Sắc mặt của Yamamoto Huyền Dã trầm xuống, anh ta hừ một tiếng, đột nhiên chắp tay nói: “Đệ tử Nham Toái Lưu nước Kiệt Bành, Yamamoto Huyền Dã, xin được chỉ giáo!”
Dương Quan Quan cũng khép chân, giơ tay ôm quyền, lạnh lùng nói: “Hình Ý quyền Dương Quan Quan, sư phụ Tề Đẳng Nhàn, xin được chỉ giáo!”
Tề Đẳng Nhàn thong thả nhìn Dương Quan Quan, trong mắt có chút vui mừng, không ngờ đồ nhát gan mà hắn dạy dỗ lại có thể trưởng thành đến mức khiến người ta kinh ngạc như vậy!
“Đánh chết hắn ta đi.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, mặc dù công lực của Dương Quan Quan không bằng Yamamoto Huyền Dã, nhưng hắn vẫn rất tự tin về khí lực hiện tại của Dương Quan Quan.
Suy cho cùng thì Dương Quan Quan được rèn luyện trong môi trường áp lực cao, đối thủ hàng ngày của cô ta đều là những kẻ hung hãn có công lực mạnh gấp mấy lần cô ta, thậm chí là mấy chục lần.
Sau khi Yamamoto Huyền Dã tuyên bố môn phái của mình, hai chân anh ta tách ra, một tay như thanh đao đặt trên ngực.
Anh ta cao khoảng một mét bảy mươi lăm, mũi khoằm, lông mày kiếm, đôi mắt long lanh, dáng người cân đối, là một thiếu niên tuấn tú rạng ngời.
Dương Quan Quan cao một mét sáu mươi tám, để tóc ngắn mạnh mẽ, mặc bộ đồ thể thao màu đen, gương mặt xinh đẹp, chưa kể dáng người lại tuyệt mỹ, mà nghiêm nghị.
Trong trận chiến này, chưa nói tới sức mạnh, chỉ cần nhìn nhan sắc đã khiến người ta cảm thấy bổ mắt.
“A!”
Lưng Dương Quan Quan run lên, hơi khom người xuống, giống như một con rồng lớn, toàn thân đều căng cứng, ánh mắt dán chặt vào Yamamoto Huyền Dã.
Tất nhiên cô ta biết công lực Yamamoto Huyền Dã ở trên mình, nhưng cô ta không sợ!
Suy cho cùng thì cô ta cũng là một cô gái mạnh mẽ lớn lên trong nhà tù U Đô, bị bọn đồ tể và bầy sói tham lam hành hạ, trong thâm tâm cô ta luôn mạng một ý nghĩ “do dự sẽ dẫn đến thất bại”, đối mặt với bất kỳ đối thủ nào, dù thắng hay thua thì cô ta đều dũng cảm chiến đấu.
Yamamoto Huyền Dã chậm rãi nói: “Long hình quyền pháp? Long hình luyện thần, cô luyện cái này nhưng lại không cảm thụ được tinh túy của nó... Xem ra sư phụ của cô cũng không tốt lắm! Cao thủ lần trước bị tôi giết cũng luyện long hình quyền pháp...”
Anh ta nói chuyện một cách bình tĩnh, giống như đã nắm chắc phần thắng đối với Dương Quan Quan.
“Bớt nói nhảm!”
Dương Quan Quan hét lên một tiếng, ngay khi đối phương vừa mở miệng nói cô ta đã cắt đứt lời nói của đối phương, dùng thân kỹ hình rồng của mình, cất bước xông lên!
Cùng lúc đó, hình hổ trong người Dương Quan Quan hiện lên, nội tạng phát ra tiếng kêu kì quái mà chỉ khi hổ Đại Hoàng gầm gừ mới có.
Khoảnh khắc cô ta đứng trước mặt Yamamoto Huyền Dã, gân cốt và xương của Dương Quan Quan có tiếng răng rắc như tiếng nổ tung của khớp tre, giống như một cây tre bị ném vào lửa nướng!
Cô ta ngay lập tức biến thành hình rồng rồi chuyển thành hình hổ!
Yamamoto Huyền Dã nói hình dạng rồng của Dương Quan Quan không đủ tinh túy, điều đó không sao, hình dạng rồng của cô ta thực sự không đủ tinh túy bằng dạng hổ.
Rốt cuộc thì Dương Quan Quan, một người phụ nữ đã biến thành Đại Hoàng, một con hổ thực sự, cô ta đã quan sát các động tác khác nhau của Đại Hoàng, đem hết tinh túy dung nhập vào trong quyền cước!
Ngay khi nắm đấm hình hổ tung ra, Yamamoto Huyền Dã lập tức cảm thấy ớn lạnh sau gáy!
“Người phụ nữ này đang che giấu công lực sao? Một cú đấm thuần hình hổ!” Yamamoto Huyền Dã trong lòng sửng sốt, đồng thời cũng hối hận vì đã để đối phương nắm lấy cơ hội.
Chương 735 Cuộc chiến của những thiên tài
Chương 735: Cuộc chiến của những thiên tài
Như đã nói trước đây, Dương Quan Quan có kinh nghiệm lấy yếu thắng mạnh, Lâm Thiên Dương mạnh hơn cô ta, vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Hơn nữa, cô ta đã từng nhiều lần bị những ông trùm có tiếng đánh, mặc dù thời gian luyện võ chưa lâu, nhưng kinh nghiệm thực chiến cũng như ngực cô ta đều khinh thường xưng bá.
Khi Yamamoto Huyền Dã còn chưa nói xong, cô ta liền cất lời chặn họng đối phương, sau đó ra tay trước, đấy chính là biết nắm bắt thời cơ!
Thời cơ, để so với Yamamoto Huyền Dã thì công lực của cô ta vẫn yếu hơn nên có thể ra tay trước là điều vô cùng quan trọng!
Khi nắm đấm Dương Quan Quan hạ xuống, Yamamoto Huyền Dã chỉ cảm thấy nắm đấm này cực kỳ uy lực, hơn nữa, chóp mũi anh ta khẽ động, dường như anh ta đã ngửi thấy một mùi tanh hôi, đó là cảm giác hổ đang há to miệng ngậm máu...
Hình dáng và thần thái hoàn hảo không tỳ vết; hơi thở cùng sức lực hợp tung liên hoành!
Tuy nhiên, Yamamoto Huyền Dã cũng là một siêu cấp thiên tài, hơn nữa Liễu Tông Nham Toái cũng đã bồi dưỡng không ít năng lực thực chiến cho anh ta.
Vì vậy, khả năng ứng phó của anh ta vô cùng tốt!
Anh ta biết bản thân đã đánh mất cơ hội tốt nên đã quyết đoán kịp thời lui về phía sau, bước chân vừa di chuyển, thân hình tựa như dòng nước tự nhiên, trong phút chốc anh ta đã lui về sau hơn ba mét, tránh được đòn tấn công và nắm đấm của Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan biết mình nhất định không được bỏ lỡ mất cơ hội này, nếu không thì người bị đánh chết rất có thể là cô ta!
Thấy Yamamoto Huyền Dã tránh được đòn tấn công của mình, cô ta không hề hoảng hốt, tâm tĩnh như nước rồi đột nhiên biến hình thành dạng chim ưng.
Toàn thân tự nhiên giãn ra, phóng khoáng nhưng không kém phần mạnh mẽ, lao thẳng tới Yamamoto Huyền Dã, cô ta dùng ngón tay móc, đầu ngón tay căng ra, vừa cào vừa xé rồi lại kéo, trông vô cùng hung dữ.
Yamamoto Huyền Dã thấy những chiêu thức mạnh mẽ của Dương Quan Quan, không lấy trứng chọi đá, ngược lại anh ta chọn nhượng bộ một lần nữa, anh ta giậm chân liên tục, người như nước chảy, khó mà nắm bắt được.
Liễu Tông Nham Toái thấy vậy, trên mặt thoáng nở nụ cười, đồ đệ này của ông ta quả là một thiên tài, đã sử dụng nhuần nhuyễn được tinh túy của Nham Toái Lưu.
Nước vô hình, vô thường, nước mềm mại lại có thể cứng rắn!
Chiêu thức Nham Toái Lưu của ông ta được tạo ra dựa trên dòng nước chảy mềm mại xuất hiện khi quan sát máy cắt kim loại.
Vuốt chim ưng của Dương Quan Quan liên tục đánh hụt, ở đòn tấn công cuối cùng, sức mạnh cũ đã cạn kiệt mà sức mạnh mới lại không có!
Ngay lúc này, trong mắt Yamamoto Huyền Dã lóe lên sự lạnh lẽo, anh ta bước về phía trước, cả người tiến tới trước mặt Dương Quan Quan, một tay bảo vệ đỉnh đầu, một tay như đao, hung dữ cắt qua mũi Dương Quan Quan!
Thấy vây, Tề Đẳng Nhàn cau mày, trình độ của Yamamoto Huyền Dã này cao hơn nhiều so với Lâm Thiên Dương, vả lại, khả năng kiểm soát tiết tấu của anh ta cũng rất đỉnh!
"Lần này, cô ấy đã gặp phải một đối thủ mạnh, không biết có thể giành chiến thắng hay không? Hơn nữa, với một người cực kỳ nhạy cảm tiết tấu như Yamamoto Huyền Dã, việc vội vàng sử dụng những chiêu thức như Cự Mãng Nhả Đan chắc chắn không phải lợi thế cho cô ấy." Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Tần Đường Ngọc không nhịn được cảm thán, nếu cô ta là Dương Quan Quan, cô ta chắc chắn sẽ không tránh được những đòn tấn công của Yamamoto Huyền Dã!
Dương Quan Quan chỉ cảm thấy một luồng gió tà đập thẳng vào mặt, khiến cô ta không thở nổi, cô ta vội vã nín thở, duỗi hai tay ra theo bản năng, một đòn "búa bổ song đao" đột nhiên đánh xuống!
Tay Dương Quan Quan vừa định đánh vào tay của Yamamoto Huyền Dã!
Nhưng Yamamoto Huyền Dã phản ứng rất nhanh, năm ngón tay anh ta đã mở ra ngay lập tức, sau đó anh ta búng tay, ngón tay men dọc theo những sợi cơ, đầu ngón tay lập tức nắm lấy tê liệt gân cốt!
Dương Quan Quan biết nếu để Yamamoto Huyền Dã sờ vào làm tê liệt gân cốt của cô ta thì trận đấu chỉ có thể tuyên bố kết thúc.
Vì vậy, cô ta đột nhiên nín thở, mở lỗ chân lông, vặn cánh tay, rồi lắc mạnh!
" Rắc!"
Một luông năng lượng hắc ám xuất hiện, hất bay ngón tay của Yamamoto Huyền Dã.
Nhưng ngay khi ngón tay của Yamamoto Huyền Dã bị hất văng ra, những đòn giết người hàng loạt của anh ta cứ nối tiếp nhau, ngón tay giống như những con dao, trơn mịn như tơ lựa, nó trực tiếp cắt cổ họng, eo, xương sườn và các bộ phận khác của Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan biết không thể tấn công bằng vũ lực vào lúc này, cô ta nắm bắt thời cơ, giậm chân xuống đất, liên tục lùi lại!
Tất cả mọi người đều thầm ngạc nhiên khi chứng kiến những cao thủ như Dương Quan Quan và Yamamoto Huyền Dã chiến đấu qua lại, họ không ngờ một người phụ nữ lại có công lực như vậy, thực sự khiến người ta phải kinh ngạc!
Dương Quan Quan đã đánh mất cơ hội giao chiến quyết định trong loạt đối kháng này.
Xét cho cùng đây cũng là do chênh lệch công lực, nếu là sức mạnh quyền kình của Tề Đẳng Nhàn, cho dù Yamamoto Huyền Dã mạnh gấp mười lần nữa thì chắc chắn anh ta cũng không thể nào đánh trả lại khi đối đầu với hắn, thậm chí, ở dưới cái thế công không kẻ hỡ hắn, anh ta có muốn phản công cũng cực kỳ khó!
Giống như trận đấu giữa Hồng Thiên Đô và Tề Đẳng Nhàn, với sức mạnh quyền kình của Hồng Thiên Đô và kiểu tấn công đó, cho dù có mạnh như Tề Đẳng Nhàn thì cũng phải tạm thời rút lui và tìm cơ hội đúng lúc.
Yamamato Huyền Dã phát huy tối đa kiểu đánh trong nhu có cương của Nham Toái Lưu, cánh tay co rúm ở giữa cực kỳ dịu dàng nhưng những ngón tay luôn kéo căng ra, giữa các vết chém hệt như một lưỡi dao, vô cùng sắc bén!
Anh ta thuần thục từng bước áp sát, từng bước ép phòng thủ của Dương Quan Quan, hai cánh tay khoanh lại, chiêu thức như đòi mạng!
Thấy Dương Quan Quan đã bị ép tới mức hoảng loạn, chân tay luống cuống, thậm chí ứng chiêu có chút vội vã.
Nhưng lúc này, trong lòng Dương Quan Quan lại càng bình tĩnh hơn, giống như một tảng băng, mọi chiêu thức của đối thủ đều có thể nhìn thấu, từ đó hiểu rõ trong lòng.
"Thằng cha này giỏi thật, so với Lâm Thiên Dương thì anh ta còn giỏi hơn mấy lần! Nếu như lúc đầu mình gặp anh ta, sợ rằng có dùng mưu mẹo thế nào thì cuối cùng vẫn bị đánh chết!" Dương Quan Quan thầm nghĩ.
Trận đấu hôm nay, cuối cùng cô ta cũng đã không phụ lòng bản thân khi khổ luyện lâu như vậy.
Sắc mặt của Văn Tư Thuận trở nên khó coi, anh ta nói: "Đây là cách đánh võ Nham Toái Lưu, một khi chiếm được ưu thế sẽ tấn công liên tục, như dòng sông cuồn cuộn, như thác nước lũ và trở nên bất khả chiến bại!"
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nhìn, trong lòng thở dài, Liễu Tông Nham Toái không hổ là một đại cao thủ được kinh nể, quyền pháp mà ông ta sáng tạo ra rất có tinh túy của Thái Cực Quyền!
"Trình tự của cô Dương đã loạn, có hơi nguy hiểm… Nhưng trước đó cô ta có thể ép Yamamoto Huyền Dã liên tục phải rút lui đã rất tốt rồi." Tần Đường Ngọc thở dài nói.
Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, trận chiến vẫn chưa kết thúc, chưa thể đưa ra kết luận.
Quả nhiên, sau khi Yamamoto Huyền Dã dùng một tay đỡ được cú đấm ngang của Dương Quan Quan, anh ta ngay lập tức lao tới, hất vai lên, vung tay một cái, giống như một cây thương, đâm thẳng vào cổ họng của Dương Quan Quan!
Nắm đấm còn chưa tới người, Dương Quan Quan đã thấy nổi cả da gà.
Cô ta không chút nghĩ ngợi, giơ tay trái lên, tạo thành một nửa vòng tròn trên không trung rồi hạ thấp xuống, giống như một tấm khiên khổng lồ.
Tay trái của cô ta đã chặn được cú đấm của Yamamoto Huyền Dã!
Ngay sau đó, cô ta thuận thế bước lên phía trước, gập khuỷu tay lại, kẹp chặt cánh tay của Yamamoto Huyền Dã, giữ nó ở bên ngoài thân thể.
Tay phải lúc này cũng giơ lên, theo bước chân tiến lên phía trước vung ra, giống như một con dao lớn đột nhiên chém tới!
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, chiêu thức này hơi giống với "Thượng Bộ Ban Lan Chùy" trong Cổ Thái Cực của Ngọc Tiểu Long!
Bình luận facebook