-
Chương 741-745
Chương 741 Lục Chiến Long
Chương 741: Lục Chiến Long
Người thi đấu với Ngọc Tiểu Long trong trường bắn là Lục Chiến Long, một trong Ngũ Long Hoa Quốc.
Lục Chiến Long cũng được đặc cách tuyển chọn vào quân đội, anh ta sinh ra ở Dã Lộ Tử và đã từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài vài năm. Đương nhiên là anh ta cũng đã trải qua rất nhiều chiến trường.
Sau khi về nước, bị ác bá địa phương bắt nạt, mẹ anh ta bị đánh đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp, em gái thì không rõ tung tích, Vượng Tài được gia đình nuôi từ nhỏ cũng bị làm thịt, trong cơn giận dữ đã cầm đao giết hết toàn bộ bảy người trong nhà tên ác bá kia, dàn dựng làn sóng "John Wick"...
Ác bá này cấu kết với thế lực bản địa không ít, lập tức gây chấn động tới giới quyền quý địa phương, làm cho đặc vụ khắp núi tiến hành truy tìm anh ta.
Kết quả là Lục Chiến Long trốn trong núi, khiến cho các đặc vụ hiểu được Hoa Quốc Lan Bác là cái gì, trực tiếp sản xuất phiên bản live-action của "First Blood".
Trong một đêm, năm sáu đặc vụ đuổi vào trong núi đều bị trọng thương.
Địa phương không còn cách nào khác đành phải liên lạc với lực lượng đặc công của Cục tác chiến để bao vây trấn áp.
Thế nhưng Lục Chiến Long vẫn trốn trong núi và dàn dựng một làn sóng khác "The Revenant"... Ngược lại, người của chiến đội đặc biệt lên tiếp bị thương nặng, chỉ riêng bị Quỷ Lôi thổi bay đã có bốn người.
Chính chuỗi thành tích đáng kinh ngạc này đã khiến cấp trên vô cùng kinh ngạc, cuối cùng Phó Phong Vân phải tự mình đi vào, sau đó dẫn người vào núi thương lượng với Lục Chiến Long.
Cuối cùng, có thông báo rằng Lục Chiến Long đã bị giết.
Nhưng thực tế, anh ta đã được đưa vào Bộ chiến tranh.
"Ngọc tướng lĩnh, cô đúng là dễ tìm quá đấy! Có việc gì thì lại biết đường đến tìm tôi, không có việc gì thì để tôi đến tìm cô đúng không?” Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan vừa tới đã nói luôn mấy lời trêu tức Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long đang lau P228 của mình trong tay, khi nghe thấy giọng nói của Tề Đẳng Nhàn, anh ta liếc nhìn một cái.
Khi Lục Chiến Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, lập tức tiến đến vỗ vai anh, nói: "Khá lắm, anh chính là đặc công chuẩn tướng Tề Đẳng Nhàn đúng không?!"
Tề Đẳng Nhàn cũng không né tránh, sau đó bị cái vỗ này làm vai đau một chút, không nhịn được mà hỏi: "Vị này là?"
"Anh ấy là Lục Chiến Long, cao hơn anh một bậc, vẫn chưa gặp qua cấp trên sao?" Long Á Nam đứng một bên lạnh lùng nói.
Lần trước Tề Đẳng Nhàn dùng danh nghĩa để gây áp lực với ông, bắt ông phải cúi chào hắn, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội báo thù.
Ngược lại, Lục Chiến Long cười và nói: "Đừng nói đùa, những thứ ngớ ngẩn như vậy không cần thiết, tôi cũng không bao giờ nhìn thấy Ngọc tướng lĩnh chào bao giờ."
Tề Đẳng ngây người một lúc, nói: "Lục Chiến Long, một trong Ngũ Long Hoa Quốc sao? Tôi đã nghe nói về anh, anh thực sự có thành tích tuyệt vời.”
Lục Chiến Long vội vàng khua tay, thẳng thắn nói: “Nào có, chiến tích của tôi so với Tề tướng lĩnh kém hơn rất nhiều."
"Anh đã tự tay giết chết Hồng Thiên Đô! Hồng Thiên Đô, đúng là trong họa có phúc của quốc gia ta.”
"Đất nước đã tổ chức một số chiến dịch chống lại anh ta, nhưng họ đã không thành công. Thay vào đó, hắn ta trở nên nổi tiếng hơn sau khi trốn thoát."
Lục Chiến Long lông mày rậm, đôi mắt to và có khuôn mặt chữ Quốc, trung khí đầy đặn, có thể khi đến gần sẽ khiến cho mọi người có cảm giác được tuyên truyền giác ngộ, tạo một phong cách rất cứng rắn và có vẻ như anh ấy là một người rất đáng tin cậy.
Tề Đẳng Nhàn nghe Lục Chiến Long nhắc tới kỷ lục đánh bại Hồng Thiên Đô của mình, anh chỉ cười nói: “Quá khen rồi, lúc đó Hồng Thiên Đô rơi vào bước đường cùng, hắn ta đã loạn rồi, tôi chỉ lợi dụng nó mà thôi."
Nhưng Lục Chiến Long nói: "Đừng khiêm tốn, nếu anh khiêm tốn hơn nữa thì tôi sẽ không có mặt mũi nào để ra ngoài gặp mọi người! Đến đây đi, chúng ta chơi cùng nhau."
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Kỹ thuật bắn của tôi tương đối kém, không nên khoe ra thì tốt hơn.”
Sự tồn tại của những xạ thủ được nuôi dưỡng bằng những viên đạn.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã bắn một số người mang trọng tội độc ác nhưng cũng không phải người không có việc gì làm thì mỗi ngày đều chui vào bãi ngắm, khoảng cách gần thì được, xa một chút thì không được.
Xét cho cùng, một xạ thủ xuất sắc phải cân nhắc rất nhiều điều kiện như độ ẩm không khí, tốc độ gió và điều kiện tình huống xung quanh. Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tay gà mờ, không ở trình độ đó.
"Nói đi, anh tìm tôi làm gì?" Ngọc Tiểu Long lau tay, ném súng sang một bên, nói một cách bình tĩnh.
Dương Quan Quan vội vàng đi tới, cười hỏi: "Tôi có thể chơi không?"
Ngọc Tiểu Long gật đầu nói: "Những khẩu súng này cô có thể chọn, đạn ở đằng kia, nếu không biết, tôi có thể bảo Long Á Nam dạy cho cô."
Dương Quan Quan phấn khích đến mức cô ta đã nhặt một chiếc HK416 và bắt đầu nghiên cứu nó.
"Tôi muốn cô giúp tôi chơi cờ!" Tề Đẳng Nhàn nói.
"Anh đang đùa tôi sao?" Ngọc Tiểu Long khó chịu nói.
"Tôi không nói đùa, tính mạng con người đang bị đe dọa! Sau khi tôi đánh nhau với Hồng Thiên Đô, suýt chút nữa tôi đã bị người phụ nữ Triệu Hồng Tụ đó đánh chết." Tề Đẳng Nhàn đột nhiên không vui nói.
Lục Chiến Long nghiêng người về phía trước, vẻ mặt trở nên kinh ngạc: "Triệu Gia Thiên Phạt, Triệu Hồng Tụ? Nghe nói nữ nhân này rất đáng sợ, ngay cả thần bảo hộ của Triệu gia là Triệu Biện Tử cũng không phải đối thủ của cô ấy."
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: "Chắc chắn rất đáng sợ... Một bức tường gạch đỏ dày nhưng cô ấy chỉ dùng một đấm đã đập nát nó, suýt nữa đã giết được tôi!"
Ngọc Tiểu Long nghe vậy nghiêm túc ra mặt, đứng dậy nói: "Anh lại có thể gặp qua Triệu Hồng Tụ một lần, tại sao trước kia không nói cho tôi biết?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nói cho cô biết thì có tác dụng gì chứ, cô cũng không phải đối thủ của cô ấy.”
Ngọc Tiểu Long cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu Tề Đẳng Nhàn nói nữ nhân kia đáng sợ như vậy, có lẽ thật sự cô không phải đối thủ của cô ta.
"Chuyện này thì liên quan gì đến chơi cờ? Cô ta chơi cờ rất dở, anh có thể đánh thắng cô ấy." Ngọc Tiểu Long lắc đầu nói.
Tề Đẳng Nhàn tối sầm mặt, nói: "Tôi thắng được con khỉ ấy! Triệu Hồng Tụ và Triệu Hồng Nê là cùng một người, chẳng qua cô ta có hai nhân cách mà thôi, một người là kỳ thủ chuyên nghiệp phản nghịch Triệu Hồng Nê, một người là Triệu Gia Thiên Phạt Triệu Hồng Tụ!”
Nghe vậy, Ngọc Tiểu Long giật mình, sau đó hung hăng cau mày nói: "Thật sao? Thảo nào... Triệu Hồng Tụ là thần long, hoá ra cô ấy cùng Triệu Hồng Nê là cùng một người!"
Lục Chiến Long nói: "Phức tạp như vậy? Triệu Gia Thiên Phạt, có hai nhân cách?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Triệu Hồng Nê, cô biết cô ấy không? Một tam cấp chuyên nghiệp, làm sao tôi có thể là đối thủ của cô ấy!"
"Hơn nữa, cô gái này rất thông minh, biết ngày đó người thắng cô ấy không phải là tôi, mà là do tôi mời xạ thủ đến."
"Cô ấy tiết lộ nếu tôi không mời cô ra ngoài chơi cờ với cô ấy một ván, vậy khi nhân cách Triệu Hồng Tụ chạy ra, cô ấy cũng không quản được."
Sau khi nghe những lời của Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long cảm thấy buồn cười và hài hước làm sao, những điều này thật kỳ lạ!
Chẳng qua, nàng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn khẩn trương như vậy làm cho người ta thấy buồn cười nhưng cũng có chút nghiêm trọng. Tề Đẳng Nhàn cho tới bây giờ đều tùy tiện, cho dù là nói muốn đấu một với một cùng Hồng Thiên Đô cũng tràn đầy tự tin nhưng thái độ lần này của hắn lại rất khác so với lúc trước.
Ngọc Tiểu Long cười nói: "Được, anh sắp xếp thời gian đi, tôi cùng cô ấy chơi một ván, tôi đoán lần này khó có thể trở thành đối thủ của cô ấy."
"Mỗi ngày cô ấy đều nghiên cứu cờ vây, tôi lại bận rộn đi đây đi đó, căn bản không có thời gian đi nghiên cứu kỳ phổ."
"Tôi chỉ hy vọng rằng trận thua sẽ không quá thảm hại..."
Chương 742 Cố ý khiêu khích
Chương 742: Cố ý khiêu khích
Nghe thấy Ngọc Tiểu Long đồng ý, Tề Đẳng Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm. Với tài đánh cờ vua của cô ta thì chắc có thể qua mắt được nhỉ?
Dương Quan Quan đã nổ súng, sử dụng là HK416. Đây là lần đầu bắn súng trường, do không chuẩn bị tinh thần, Dương Quan Quan suýt nữa đã bị độ giật của khẩu súng đập phần đuôi súng vào mặt.
Thấy cô ta bối rối khiến mọi người không nhịn được mà cười lớn.
Trong trường bắn này, rất khó để thấy những người mới chơi như vậy.
“Cô gái, súng đó không chơi như vậy đâu, để tôi dạy cô nhé…” Lục Chiến Long nói.
“Lão Lục, bớt lo không đi, bằng không coi chừng bị đánh đấy.” Ngọc Tiểu Long liếc nhìn Lục Chiến Long và thản nhiên nói.
Lục Chiến Long "ừ" một tiếng, trên mặt đầy sự nghi ngờ.
Ngọc Tiểu Long thoáng nói: “Trên đời này có một số thứ không thể chạm vào.”
Lục Chiến Long đáp lại: “Mong cô có thể nói rõ hơn?”
Sau đó, Ngọc Tiểu Long bèn giải thích: “Con gái của Liên mỗ, con chó của Lý Duy Tư, hàng online của Tư Thản Sâm và cả...người phụ nữ của hắn. "
Lục Chiến Long ngạc nhiên sau đó cười: "Đừng đùa mà, tôi không có ý nghĩ như vậy đâu!
Ngọc Tiểu Long hỏi: "Còn muốn đọ nữa không? Vừa nãy anh đã thua tôi hai ván rồi đó."
Lục Chiến Long khoác tay và nói: "Bởi vì tôi thấy cô là phụ nữ cho nên tôi mới nhường cô một chút thôi, cô cũng đừng có không biết điều chứ."
Tề Đẳng Nhàn có thể nhìn ra mối quan hệ rất tốt từ cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
“Không biết năm con rồng ở chung có hòa hợp với nhau như vậy không?” Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tề Đẳng Nhàn.
Khi đang nghĩ về nó thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Từ khi nào mà trường bắn của chúng ta được phép dẫn người ngoài vào vậy?” Một người đàn ông cao khoảng 1m8, làn da ngăm đen, dáng dấp có vẻ cực kỳ áp bức đang từ từ đi tới.
Người ngoài thường không được phép vào các trường bắn như vậy, nhưng cũng có những quy định bất thành văn.
Có người muốn dẫn người vào chơi, có thể dẫn một đến hai người thì sẽ không có ai nói gì, lượng đạn tiêu hao và sự hao mòn súng ống đều được tính hết lên đầu người lãnh đạo.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Ngọc Tiểu Long cau mày rồi quay đầu lại và nói: “Tạ Cuồng Long!?”
Khi nhìn thấy người này, sắc mặt của Lục Chiến Long cũng tối sầm lại, trong mắt hiện lên đầy sự thù địch.
“Tạ Cuồng Long, chuyện ở đây không liên quan đến anh, đến nơi nào hóng mát rồi đợi đi!” Lục Chiến Long một bước đi tới trước mặt Tạ Cuồng Long, chặn đường hắn ta và lạnh lùng nói.
Tạ Cuồng Long cũng là một trong năm con rồng của Hoa Quốc Chiến Bộ!
Người sao thì tên vậy, hắn ta có tính cách phô trương và kiêu ngạo nhưng lại vừa có sức mạnh vừa có điều kiện, hơn nữa, ngôi sao rồng trên vai hắn ta cũng đủ để nói lên tất cả.
Tạ Cuồng Long buồn cười: "Lục Chiến Long, trường bắn này của nhà cậu sao? Lại còn không cho phép tôi tới nữa cơ à?"
Lục Chiến Long thản nhiên nói: "Chỉ là chúng tôi không chào đón anh mà thôi."
Tạ Cuồng Long cười lớn: "Không chào đón sao? Cậu là cái thá gì! Người bị đánh bại dưới tay tôi sao."
Sắc mặt của Lục Chiến Long ngay lập tức trở nên khó coi.
Anh ta thực sự thua kém Tạ Cuồng Long trong nhiều trận đấu một đối một. Tuy nhiên, thế mạnh của anh ta lại rất khó để phát huy trong các trận đấu như vậy!
Hắn ta giỏi nhất trong các cuộc dã chiến, một khi đã bước vào trận dã chiến thì mức độ nguy hiểm của hắn ta sẽ tăng lên gấp mười lần!
"Ngọc Tiểu Long, bản thân cô là thượng quan, đáng ra tôi không nên nói năng thô lỗ như thế. Nhưng hôm nay tôi vẫn muốn hỏi cô, tại sao lại để người ngoài vào trong trường bắn?" Tạ Cuồng Long nhìn Ngọc Tiểu Long, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
“Hừm!” Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại trở nên ác ý.
Tạ Cuồng Long chìa tay về phía Dương Quan Quan, chỉ ra bên ngoài và nói: "Cô ra khỏi đây nhanh."
Sắc mặt của Dương Quan Quan cũng lập tức trở nên khó coi, cô ta đặt khẩu súng trường trong tay lên bàn, liếc thấy những ngôi sao rồng trên vai của Tạ Cuồng Long và không nói gì nữa.
Tề Đẳng Nhàn lúc này mới mệt mỏi đứng lên và hỏi: "Cố ý bới móc sao?"
Tạ Cuồng Long liếc hắn một cái rồi bình tĩnh: "Ồ? Cậu là người đã đánh chết đặc công chuẩn tướng Hồng Thiên Đô, Tề Đẳng Nhàn phải không? Và cũng là cậu dẫn người vào đây đúng chứ?"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên trả lời: "Tôi nghĩ tôi vẫn có tư cách để đưa mọi người vào chơi đấy.”
Tạ Cuồng Long nói: "Thật ngại quá, cậu không có tư cách đó. Trường bắn này chỉ mở cửa bên trong, không mở ở bên ngoài, để người của cậu từ đâu đến thì quay về đi!"
Ở đằng xa, có người đang theo dõi mọi hành động nơi này.
Tuy nhiên, ở đây đều có các tượng Phật lớn và không ai dám bước lên trước để xem cảnh tượng náo nhiệt này.
Nếu không cẩn thận, e rằng phải đặt cả tương lai của chính mình vào trong đó.
Tạ Cuồng Long có vẻ định tát vào mặt Ngọc Tiểu Long và Lục Chiến Long, để đuổi Dương Quan Quan đi ngay trước mặt họ, như vậy mới khiến họ phải mất mặt.
“Hơn nữa, cậu thân là hạ quan nhìn thấy thượng quan như ta sao cậu dám không chào hỏi?” Tạ Cuồng Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi hỏi.
Ngọc Tiểu Long lúc này mới lên tiếng: "Tạ Cuồng Long, anh bớt ở đó mà thổi phồng mọi thứ lên đi, nếu muốn chào hỏi, vậy anh nên chào tôi trước đi rồi hãy nói!"
Dĩ nhiên Tạ Cuồng Long sẽ không chào hỏi Ngọc Tiểu Long, thậm chí hắn còn cảm thấy thật nhục nhã khi để người phụ nữ này giữ vị trí cao hơn mình!
Tề Đẳng Nhàn phẩy tay về phía Dương Quan Quan, nói: "Cứ chơi tiếp đi, đừng để ý tới hắn."
Dương Quan Quan ừ một tiếng, cho dù trời có sập xuống thì cũng có Tề Đẳng Nhàn chống đỡ, lập tức đặt súng trường sang một bên, cạch cạch cạch......
Long Á Nam nhìn thấy cảnh này thì nhếch mép, tên nhóc này... không phải hắn cố ý làm Tạ Cuồng Long tức điên lên sao?
“Cậu muốn đấu với tôi à?” Tạ Cuồng Long nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng hỏi.
"Anh tuổi gì? Anh mà cũng xứng để nói chuyện với tôi như thế sao! Trước khi tôi nổi giận, hãy mau biến khỏi chỗ này đi." Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng đáp lại.
Lục Chiến Long mỉm cười liếc Tề Đẳng Nhàn, tính cách này rất hợp với anh ta.
"Tôi tuổi gì á? Ha ha ha... Xem ra cậu nghĩ rằng mình rất lợi hại, thực sự tưởng rằng nếu giết Hồng Thiên Đô thì sẽ bất khả chiến bại rồi sao?" Tạ Cuồng Long điên cuồng cười, tránh sang một bên Lục Chiến Long và đi về phía Tề Đẳng Nhàn.
Lục Chiến Long nhíu mày, vừa định chặn đường thì bị Ngọc Tiểu Long cản lại.
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: "Hắn là học trò của Hồng bang, nếu có oán hận với cái chết của Hồng Thiên Đô, hôm nay cho dù không tìm ra lỗi thì hắn cũng sẽ đổi thủ đoạn khác! Hơn nữa, thượng tướng Tề quá nổi tiếng, đám người kia cố tình muốn đàn áp hắn."
Lục Chiến Long nói: "Tôi không thể chịu đựng được sự kiêu ngạo của tên này! Trường bắn này được cho là không mở cửa cho người ngoài, nhưng có những quy định bất thành văn. Bất kì ai cũng có thể dẫn theo một hoặc hai người bạn đến chơi...Hắn lúc nào cũng lấy cái này làm lý lẽ và cố tình ghét bỏ chúng ta."
Khi Tạ Cuồng Long đi đến trước mặt hắn, Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi không biết liệu tôi có bất khả chiến bại hay không, nhưng tôi chắc chắn có thể bóp nát đầu anh đấy."
Tạ Cuồng Long nhếch mép, nói: "Ồ? Tự tin như vậy sao! Vậy thì cứ thử xem?"
Ngọc Tiểu Long lắc đầu, Tề Đẳng Nhàn bị thương nặng sau trận đấu với Hồng Thiên Đô, nó vẫn chưa lành hẳn, vì vậy hắn không nên chấp nhận ngay trước sự khiêu khích của Tạ Cuồng Long.
Thấy Ngọc Tiểu Long lắc đầu với mình, Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt làm ngơ và chỉ nói: "Được, anh muốn đấu thế nào?"
“Cái người này!”
Ngọc Tiểu Long muốn bước lên và đấm cho hắn hai phát, chẳng lẽ IQ của hắn thấp thế cơ à, lại đi hỏi Tạ Cuồng Long rằng hắn muốn đấu như nào? Không biết bản thân phải đặt ra một số quy tắc trước khi nhận lời thách thức sao?
Dương Quan Quan lúc này cũng bỏ súng trường trong tay xuống, phấn khích nói: "Tôi có thể thử một chút sao?!"
Chương 743 Desert Eagle toàn giáp
Chương 743. Desert Eagle toàn giáp
Tề Đẳng Nhàn trừng mắt nhìn Dương Quan Quan, hành động này của cô ta chẳng phải là xung phong dũng cảm gì cả, chỉ đơn thuần là đang tự tìm đường chết mà thôi!
Dựa vào khả năng của Tạ Cuồng Long, muốn hành chết Tiểu Thái Điểu nhà cô là chuyện dễ đến mức không cần ai chỉ dạy!
Ở nhà tù U Đô vẫn còn tốt chán, tuy mấy thằng nhóc kia lợi hại, nhưng vì có Tề Đẳng Nhàn đứng nhìn nên không ai dám ra tay giết người.
Nhưng Tạ Cuồng Long này cố ý đến để giữ mặt mũi cho Ngọc Tiểu Long, hắn ta tới nhằm đánh tan uy phong của Tề Đẳng Nhàn, Dương Quan Quan lại không biết sống chết cứ thế mà xông lên, hơn nửa là bị đánh đến nỗi não rớt ra ngoài rồi.
“Nếu cô muốn tìm chết, tôi có thể đáp ứng.” Tạ Cuồng Long liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, chậm chạp mở miệng.
Lục Chiến Long cười nhạo, nói: “Tạ Cuồng Long, anh thân là người có địa vị cao, lại có thể nói mấy lời này với một cô gái chân yếu tay mềm, có thấy mất mặt không? Ra đường để người khác biết tôi có quen với anh thì đúng là khiến tôi nhục không sống nổi.”
Tạ Cuồng Long không đáp, hắn ta chỉ lãnh đạm nói: “Ở trường bắn không tiếp người ngoài, đây là quy tắc! Nếu cậu đã dẫn người tới đây muốn bịt miệng tôi, vậy chắc chắn sẽ phải thể hiện được thực lực của mình, nói cách khác, tôi sẽ không nương tay.”
Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn đáp: “Đừng nói nhảm nữa.”
Tạ Cuồng Long cười lạnh, nói: “Chi bằng chúng ta đến đoạn đường diễn tập dùng đạn thật đi? Một chọi một, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội!”
Ngọc Tiểu Long lắc đầu rồi thản nhiên nói: “Tạ Cuồng Long, muốn đánh thì cứ thẳng tay mà đánh đi, đừng làm mấy trò vô bổ làm gì, mất mặt thì sao?”
Dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng là người đã xử lý Hồng Thiên Đô, Tạ Cuồng Long tuy cuồng nộ thật, nhưng hắn ta cũng không phải người có thể treo Hồng Thiên Đô lên mà đánh, nếu giờ để hắn ta cùng Tề Đẳng Nhàn giao lưu vài chiêu, khác nào là tự mình tìm đường chết?
Vì vậy, hắn ta đã ra đề là hình thức giao chiến có lợi cho mình nhất!
Dù gì Tề Đẳng Nhàn cũng không phải người có xuất thân chính quy, việc sử dụng súng ống hẳn là không thành thạo.
“Là cậu ta hỏi tôi muốn chơi như thế nào, bây giờ tôi đưa ra yêu cầu này, chuyện này cần phải có sự cho phép của Ngọc tướng lĩnh sao?” Tạ Cuồng Long cười khinh thường sau đó quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn: “Thế nào, tôi cho cậu cơ hội rồi, dám chơi hay không?”
“Súng đạn không có mắt, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Tạ Cuồng Long xứng đáng được khen ngợi, không chỉ về sức mạnh cá nhân, mà còn có cả khả năng chiến đấu xuất sắc.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, gật đầu nói: “Được thôi, chúng ta cùng nhau chơi, tôi muốn xem xem, “Long” này của anh, có xứng được xưng Ngũ Long chi Nhất cùng Ngọc Tiểu Long hay không!”
Ngọc Tiểu Long thấy Tề Đẳng Nhàn cứ vậy mà ứng chiến cũng chỉ có thể thở dài, không thèm tiến lại can ngăn.
Tính khí của người này thế nào, cô thực sự rất rõ.
Vì để có thể một chọi một với Hồng Thiên Đô mà hắn thản nhiên để cho người ta dí súng vào lưng cô để uy hiếp.
Nếu bây giờ hắn đã chấp nhận lời thách đấu từ Tạ Cuồng Long, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.
“Mời!” Tạ Cuồng Long khoát tay, cười lạnh nói: “Chúng ta đổi sân khác!”
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, chỉ đi theo Tạ Cuồng Long.
Lục Chiến Long nhìn Ngọc Tiểu Long, liếc nhìn một cái rồi hỏi: “Không cản hắn lại à?”
“Cản cái rắm, hắn vì muốn một mình đấu với Hồng Thiên Đô đã cho người chĩa súng vào tôi! Anh nghĩ lời tôi nói hắn chịu nghe lọt lỗ tai chắc?” Ngọc Tiểu Long trưng ra vẻ mặt khó chịu mà cười lạnh.
Lục Chiến Long nghe xong cũng không nhịn được cười khổ, anh ta nói: “Vậy qua đó nhìn xem…… năng lực chiến đấu của Tạ Cuồng Long xuất chúng nhất trong số chúng tôi, để tên này chọn hình thức thi đấu như vậy, với Tề tướng quân mà nói, trận đấu này chỉ có bất lợi.”
Ngọc Tiểu Long đen mặt, nói mát: “Người này là một tên đầu gỗ bướng bỉnh, đôi khi chín con trâu còn không kéo hắn lại được khi ý hắn đã quyết, bây giờ tôi chỉ hận không thể hung hăng tẩn hắn một trận khiến hắn sợ tới già tới chết mà thôi!”
Lục Chiến Long bật cười, không nghĩ đến một Ngọc Tiểu Long luôn tỏ ra bình tĩnh lại có nhiều bất mãn với Tề Đẳng Nhàn đến vậy. Xem ra, ngày thường cô bị thằng nhóc kia chọc cho bốc hỏa không ít lần đâu!
Dương Quan Quan cũng biết nếu Tạ Cuồng Long này có thể cùng đám người Ngọc Tiểu Long xưng “Ngũ Long Hoa Quốc”, theo lẽ tự nhiên người kia cũng là một trong những cao thủ hàng đầu.
Cô quay đầu hỏi Long Á Nam: “Tạ Cuồng Long này rất mạnh sao? Tại sao mọi người có vẻ rất lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn vậy?”
Long Á Nam mang vẻ mặt trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Tạ Cuồng Long luyện Thái Cực m phù thương, ngay từ công lực đã rất cao… Hơn nữa, hắn am hiểu chiến đấu bằng súng một cách bất thường, đã từng một mình tiêu diệt hai đại đội đặc công tinh nhuệ của địch trong hạng chiến!”
Một đại đội có khoảng một trăm người, Tạ Cuồng Long lại có thể quét sạch hai trăm kẻ địch trong hạng chiến…
“Đối với các địa hình phức tạp hắn mẫn cảm một cách phi thường, đánh hạng chiến như cá gặp nước. Khả năng chiến đấu ở địa hình phức tạp của hắn không thua gì khả năng chiến đấu của tướng quân Lục Chiến Long trong môi trường khắc nghiệt……” Long Á Nam mồm năm miệng mười khai sáng cho Dương Quan Quan về sự lợi hại của Tạ Cuồng Long.
Dương Quan Quan nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên, học được văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương! Trong bộ chiến tranh, cao thủ nhiều như mây, người tài ba xuất hiện tầng tầng lớp lớp!”
Long Á Nam hỏi: “Sau trận chiến của Tề tướng quân với Hồng Thiên Đô, cậu ấy có gặp phải thương tích gì không?”
“Chắc là không có, hôm nay tôi xem cậu ta đánh nhau với người khác, cậu ta dùng Bát Quái Chưởng, phong cách hoàn toàn không giống trước kia.” Dương Quan Quan lắc đầu nói.
“…” Long Á Nam nghe xong đột nhiên cảm thấy hết nói nổi: “Trước đây cậu ta có đánh một trận với người khác?”
“Liễu Tông Nham Toái, người sáng lập Nham Toái của Kiệt Bành Quốc, rất lợi hại đó!” Dương Quan Quan nói.
Long Á Nam giận đến mức suýt nữa té xỉu, cùng một đại cao thủ như Liễu Tông Nham Toái so chiêu, tiêu hao thể lực chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Vết thương còn chưa lành, lại để thể lực cạn kiệt, thế mà Tề Đẳng Nhàn lại dám tùy tiện đáp ứng khiêu khích của Tạ Cuồng Long?
Mặc dù cô đã chứng kiến Tề Đẳng Nhàn vượt qua khảo hạc bốn lần, cũng thấy cậu ấy dùng một đấm giải quyết Diệp Phi Lưu, nhưng lúc này cô khó tránh khỏi việc mình có chút không đồng tình với cách làm việc của Tề Đẳng Nhàn.
Tạ Cuồng Long lúc này dám tới để khiêu khích, tất nhiên là hắn ta đã biết trước được.
Nếu Tề Đẳng Nhàn thua, Dương Quan Quan sẽ bị đuổi ra khỏi trường bắn, mặt mũi của hai vị tướng quân Ngọc Tiểu Long và Lục Chiến Long đều sẽ mất sạch, uy nghiêm mà Tề Đẳng Nhàn có được nhờ tiêu diệt Hồng Thiên Đô cũng sẽ bị lao dốc không phanh.
Tạ Cuồng Long dẫn Tề Đẳng Nhàn tới một địa hình vô cùng phức tạp, nơi này bốn bên có tường vây, còn có mấy lốp xe lớn dựng thành chướng ngại vật, thậm chí còn có những chiếc ô tô phế thải… Cảnh tượng này, như thể hoàn toàn được mô phỏng theo chiến tranh giữa phố hẻm!
“Chọn trang bị đi!” Tướng quân Tạ Cuồng Long nện đôi ủng một cái mạnh xuống mặt đất và cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn nhìn hắn ta một cái, sau đó chọn một kiện áo chống đạn gốm sứ, có cả một cái mũ sắt.
Tạ Cuồng Long cũng không nhàn rỗi, cùng lúc đó lắp trang bị chống đạn, sau đó là súng tự động MP5, súng lục Glock-18, lựu đạn gây choáng, pháo mồi, lựu đạn khói,...
Tề Đẳng Nhàn cũng rất dứt khoát, hắn ta thản nhiên lấy ra một khẩu súng lục màu bạc bắt mắt, khiến người trông mặt mà bắt hình dong. Hơn thế, cây súng này có một biệt danh rất nổi tiếng —— Desert Eagle.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì uy lực của cây súng này quá lớn, sức giật kinh người, hơn nữa đạn chỉ bắn được bảy phát, hiệu quả bắn liên tục kém dần đều.
Ngoại trừ việc dùng để trang trí bên ngoài, về cơ bản nó không có tác dụng gì nhiều, là một cây súng điển hình cho câu nói “Tốt nước sơn chứ chẳng hề tốt gỗ”!
Ngọc Tiểu Long nhìn Tề Đẳng Nhàn chọn súng, khóe miệng run lên, cô lên tiếng nhắc nhở: “Băng đạn của Glock - 18 có thể chứa hai mươi viên đạn, nếu lắp băng đạn mở rộng sức chứa phải lên đến ba mươi lăm viên… Hơn nữa có thể hoàn toàn bắn tự động, so với súng tự động không khác biệt nhiều lắm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái đó không thú vị, Desert Eagle đẹp hơn, bảy trăm lần bắn lớn!”
“…” Ngọc Tiểu Long cùng Lục Chiến Long im lặng, tên này nghĩ mình đang chơi CSGO chắc…
Không nghe nữa không nghe nữa, Desert Eagle toàn giáp phải không?
Chương 744 Chiến đấu trên địa hình đường phố
Chương 744: Chiến đấu trên địa hình đường phố
Tề Đẳng Nhàn là minh chứng điển hình cho câu: "Trang bức như gió, thường bạn ta thân", hai thanh Desert Eagle đeo vào thắt lưng vẫn có thể toát lên vẻ đẹp trai ngời ngời...
Lục Chiến Long - người thẳng như ruột ngựa, nhìn dáng vẻ của anh ta như vậy thì liền cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ là một người không đáng tin cậy, không nhịn được mà hỏi Ngọc Tiểu Long: "Cô tận mắt thấy anh ta đánh chết Hồng Thiên Đô thật ư?"
Ngọc Tiểu Long sắc mặt tái mét gật đầu, khóe miệng run lên nhè nhẹ.
Lục Chiến Long chép miệng, nói: "E rằng Hồng Thiên Đô chết có chút oan uổng..."
Tề Đẳng Nhàn khóe miệng cong lên, nói: "Các người thì biết cái gì, người đẹp trai thường được trời xanh ưu ái, dễ dàng làm xong việc!"
Mặt khác, Tạ Cuồng Long được trang bị đầy đủ, với khẩu súng lục Glock 18, không loại vũ khí nào không phải là vũ khí sắc bén để chống lại các cao thủ võ lực.
Loại trang bị này có tốc độ bắn nhanh và độ giật thấp, có thể nói là khắc tinh của các cao thủ võ lực.
Ngoài ra, hắn ta còn tự trang bị những thứ như bom giật chớp, có thể nói là chuyên nghiệp đến mức không thể chuyên nghiệp hơn.
Ngay cả Dương Quan Quan lúc này cũng toát mồ hôi hột hộ Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy rằng anh quá tự tin.
Trái ngược với lối suy nghĩ của những người khác, cái mà Tề Đẳng Nhàn nghĩ lại là thay vì mang theo những món vũ khí mạnh mà mình không quen thuộc, tốt nhất là nên tham chiến với tư thái bình thản, hơn nữa, Desert Eagle đủ mạnh để nếu đối phương bị trúng đạn thì không chết cũng thành tàn phế.
Cho dù có mặc áo chống đạn cũng có thể một phát bắn xuyên, đủ khiến người ta băm nát thành thịt vụn…
Tạ Cuồng Long lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, lại đeo một khẩu súng ngắn Shotgun lên trên đùi: "Sân bãi này tổng cộng một ngàn hai trăm mét vuông, hoàn toàn mô phỏng chiến tranh thời kỳ đường phố. Trước kia, tôi chưa từng huấn luyện qua ở chỗ này, cũng không quen thuộc địa hình bên trong, cho nên cậu cũng không cần lo lắng tôi có lợi thế về địa hình hơn cậu!"
"Bớt nhiều lời, mau nói xem luật chơi như thế nào đi!" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
"Không có quy tắc, dùng hết mọi thủ đoạn cậu có để đánh bại đối phương là được." Tạ Cuồng Long lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong lời này, hắn đi về phía cửa bên trái, nói với lại: "Cậu từ bên phải vào sân, tôi từ bên trái vào sân, sau khi cả hai đều đã vào sân, trận chiến chính thức bắt đầu!"
Tề Đẳng Nhàn mang theo hai thanh Desert Eagle đi sang bên phải…
"Nói về năng lực chiến đấu trên địa hình đường phố, nếu Tạ Cuồng Long khiêm tốn nói mình đứng thứ hai thì chắc chắn không ai dám tự nhận đứng thứ nhất."
"Khứu giác của hắn ta với thể loại chiến đấu trên đường phố thế này là không có đối thủ.”
"Hơn nữa, Tề tướng quân mang theo đều là những thứ trang bị gì vậy? Ngoại trừ giáp chống đạn đầu có vẻ hữu dụng ra, hai thanh Desert Eagle kia nếu nói giảm nói tránh thì là không hữu dụng mấy, còn nói trắng ra thì có khác gì đồ chơi không!” Lục Chiến Long nhìn Ngọc Tiểu Long, bất đắc dĩ nói.
Long Á Nam cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không có hy vọng thắng được trận này. Tạ Cuồng Long người ta là chuyên gia chiến đấu trên đường phố, trực tiếp mặc một bộ thần trang vào sân, Tề Đẳng Nhàn lại tùy tiện chọn đại vài món đồ chơi quân sự để vào sân tham chiến, cái này còn không phải là tự đi tìm chết sao?
Ngọc Tiểu Long nói: "Xem đã rồi biết, nói không chừng anh ấy có suy nghĩ riêng của mình... Người này thoạt nhìn thì có vẻ không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế trong lòng anh ta nghĩ gì chỉ mình anh ta biết, chúng ta có can dự vào cũng là vô dụng mà thôi.”
Phái thực chiến Lục Chiến Long một mặt thì nghe nói như thế, nhưng thực ra suy nghĩ trong lòng lại không như vậy, chỉ muốn chửi má nó, mang hai thanh Desert Eagle muốn đối đầu với Tạ Cuồng Long trong chiến đấu đường phố, điều đó có mà chứng tỏ người này bị úng não rồi thì có!
"Cho máy bay không người lái bay lên." Ngọc Tiểu Long hướng về phía nhân viên công tác ra lệnh.
"Vâng, Ngọc tướng quân!" Người đằng sau vội vàng đáp ứng một tiếng, sau đó điều khiển ba chiếc máy bay không người lái bay lên bầu trời, tức khắc, hoàn cảnh bên trong hội trường xuất hiện trên màn hình lớn bên cạnh.
Mọi người đặt trọng tâm chú ý lên màn hình, nhìn thấy hai người Tề Đẳng Nhàn và Tạ Cuồng Long đã tiến vào sân.
Địa hình trong sân này vô cùng phức tạp, có tường vây, có kiến trúc loại nhỏ, có ô tô bỏ hoang, có lốp xe rách nát, thậm chí còn có chiến hào…
Thực chất, địa hình càng phức tạp đối với Tạ Cuồng Long mà nói, lại càng có lợi!
Giống như Lục Chiến Long thích chiến đấu với kẻ thù trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt, môi trường càng khắc nghiệt và thời tiết càng tồi tệ, anh ta càng cảm thấy mình như thể cá gặp nước. Tạ Cuồng Long và địa hình chiến đấu phức tạp cũng là một dạng bài trùng như vậy!
Trong sân tựa như mê cung.
Ngay khi Tạ Cuồng Long bước vào, hắn ta lập tức xác nhận vị trí của mình, sau đó bắt đầu di chuyển về phía vị trí sắp xếp của Tề Đẳng Nhàn, hắn ta mỗi tay cầm một thanh tiểu liên, từng bước tiến về phía trước, bước chân nhanh gọn mà chắc chắn lại nhẹ nhàng như lông hồng, thật giống với cách mà một con mèo di chuyển về phía con chuột của mình, gần như không gây ra tiếng động.
Tề Đẳng Nhàn cũng nhìn xung quanh, một lúc sau, anh nhún vai, đặt tay lên chuôi súng Desert Eagle hai bên trái phải, uể oải đi về phía trước, giống như là đến cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Vu Tiểu Long và Lục Chiến Long giật giật.
"Dù có lạc quan thế nào đi nữa, nhìn cảnh này, tôi cũng không thể nhìn thấy cơ hội chiến thắng của chúng ta. Như thể anh ta tới đó chỉ để làm màu cho có vậy..." Lục Chiến Long bực bội, nói.
Dương Quan Quan cũng có cùng một cảm giác như vậy, Tề Đẳng Nhàn giống như một lời không hợp liền mở miệng đồng ý lời thách đấu cho có lệ, lười nhác lại không hề nghiêm túc như vậy, căn bản không giống như là tới để thực sự đối chiến với Tạ Cuồng Long.
Tạ Cuồng Long dựa vào kinh nghiệm chiến đấu trên đường phố phong phú, rất nhanh đã khóa chặt được vị trí của Tề Đẳng Nhàn.
Hắn ta rút từ bên hông ra một quả bom sốc điện, dùng ngón cái búng tay xé toạc phần mấu, sau khi cầm trong tay một lúc, anh ta đột nhiên ném nó lên cao!
A1 bay thẳng lên cao trông thật đẹp mắt.
Phanh!
Pháo sáng ở trên đỉnh đầu Tề Đẳng Nhàn nổ tung.
Hình ảnh máy bay không người lái truyền tới mà hình chỉ còn là một mảnh trắng như tuyết!
Ngay sau đó, hình ảnh Tạ Cuồng Long xuất hiện ở trên một tòa kiến trúc nhỏ hai tầng, hắn ta quỳ một gối xuống đất, bóp còi về vị trí của Tề Đẳng Nhàn trong hẻm nhỏ, đạn bắn ra như vũ bão!
Tề Đẳng Nhàn đã sớm nhắm mắt lại ngay khi quả pháo sáng được ném lên không trung, đồng thời, cơ thể anh lập tức chuyển động nhanh chóng.
Lúc này anh không nhìn thấy, nhưng hoàn cảnh xung quanh đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thời điểm Tạ Cuồng Long bắn đạn tới, anh không còn ở chỗ cũ nữa mà tức khắc trốn sau một chiếc ô tô bỏ hoang, thu nhỏ thân mình lại lẩn trốn.
"Đến lượt tôi!" Tề Đẳng Nhàn đợi đối thủ bắn hơn 20 viên đạn, chống tay xuống đất, vụt một cái lao ra ngoài.
Tạ Cuồng Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn dùng tốc độ cực nhanh lao về phía mình, không chần chừ gì, hắn ta rút một quả bom xung kích ném ra ngoài, đồng thời nhanh chóng nhảy xuống khỏi tòa nhà tầng hai!
Tề Đẳng Nhàn còn chưa đuổi kịp Tạ Cuồng Long, một viên pháo sáng đã kịp lao đến chỗ anh.
Hơn nữa, thời gian Tạ Cuồng Long bóp pháo sáng vô cùng chuẩn, chỉ cần bay đến chỗ Tề Đẳng Nhàn liền có thể phát nổ vào đúng thời điểm này.
Tề Đẳng Nhàn không kịp nghĩ ngợi, đột nhiên thực hiện chiêu thức "Nhện đạp nước" nằm xuống, sau đó đập mạnh đầu xuống đất, biến thành "con gà vàng mổ thóc" trực tiếp đập nát mặt đất vững chắc, chôn vào nửa cái đầu vào cái hố vừa mới tạo thành.
Ngay khi quả pháo sáng phát nổ, anh lập tức rút đầu ra, nhưng lúc này, dù anh muốn đuổi theo Tạ Cuồng Long, thì hắn ta cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Chậc, thật thú vị!” Tề Đẳng Nhàn phủi sạch bụi đất bên trên mũ sắt, nhếch miệng cười.
Tai anh vẫn còn ù sau vụ nổ của quả pháo sáng, sau đó là liên tiếp những âm thanh chói tai liên tục kích thích dây thần kinh thính giác của anh.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ, liền cảm giác được nguy hiểm đang trờ tới!
Cơ thể lập tức phản ứng lại, sống lưng rung chuyển, mông ưỡn lên, cả người bật ra ngoài.
Khoảnh khắc người vừa mới bật ra ngoài, hai viên đạn đã hạ cánh chính xác vào vị trí mà anh vừa đứng.
Bóng dáng của Tạ Cuồng Long xuất hiện trên hàng rào cách đó ba mươi mét, trên tay cầm một khẩu tiểu liên.
"Đứa trẻ ngoan!" Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, nói.
Tạ Cuồng Long lại cười lạnh ném xuống một cái bom khói, quả bom chuẩn xác hạ cánh dưới chân của mình, sau đó, trực tiếp từ trên tường rào nhảy xuống, nhanh chóng biến mất không vết tích.
Tề Đẳng Nhàn cẩn thận quan sát bằng tất cả giác quan, nhưng rất khó để bắt được dấu vết của Tạ Cuồng Long, bởi vì có hai viên đạn làm mồi nhử nổ tung ở hai bên người anh, âm thanh của bom mồi tạo thành một sự xáo trộn mạnh mẽ đối với thính giác của anh lúc này!
Chương 745 Phá tường
Chương 745: Phá tường
“Hiển nhiên, các cao thủ võ công dân gian vẫn rất khó thích nghi với hoàn cảnh chiến trường!”
Lúc này Lục Chiến Long bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Nhưng Ngọc Tiểu Long lại nói: “Cũng không hẳn là vậy...”
Cô buột miệng muốn nói về việc cùng Tề Đẳng Nhàn quét sạch tiểu đội Ác Triệu lần trước, nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt xuống.
Chuyện đó là tuyệt mật, ngay cả cấp trên cùng lắm cũng chỉ có vài người biết, ngay cả Lục Chiến Long cũng không hề hay biết.
Lục Chiến Long hoài nghi hỏi: “Này, cậu muốn nói cái gì? Sao không nói tiếp?”
Ngọc Tiểu Long cười cười nói tiếp: “Cũng không hẳn là như vậy, anh ta cũng khá là hiểu biết về công nghệ vũ khí hiện đại.”
Lục Chiến Long nói: “Nhưng thế này thì cũng chưa đủ nha... còn kém xa lắm! Muốn đánh thắng được Tạ Cuồng Long trong hoàn cảnh thế này gần như là điều không thể.”
Người đang xem trận đấu đều có biểu cảm rất căng thẳng.
Họ cũng nhận thấy rõ ràng rằng Tạ Cuồng Long đang chiếm ưu thế tuyệt đối trong trận đấu này. Vì từ khi bắt đầu vào sân đấu cho đến giờ, Tề Đẳng Nhàn chưa thực hiện được một đòn tấn công hiệu quả nào, hoàn toàn bị Tạ Cuồng Long áp đảo.
Vả lại hắn cũng cảm thấy rất bất mãn, dù sao trong tay Tạ Cuồng Long cũng có hai khẩu súng, một khẩu MP5 và một khẩu Glock-18, cả hai đều có tốc độ bắn nhanh nên rất khó tìm được cơ hội cận chiến.
Tuy uy lực của súng lớn, nhưng đạn ít và không thể bắn tự động.
Cho đến giờ, Tề Đẳng Nhàn chưa bắn một phát súng nào.
“Nếu anh chỉ có chút bản lĩnh như vậy thì vẫn là nên nhận thua sớm đi, tôi còn chưa có thể hiện thực lực đâu.” Tạ Cuồng Long đầy đắc ý nói.
“Kỹ thuật chiến đấu đường phố của cậu rất giỏi.” Tề Đẳng Nhàn không thể không công nhận điều này, gật gật đầu nói.
Trong lần truy đuổi vừa rồi anh ta thậm chí đã trúng mai phục của Tạ Cuồng Long, đạp trúng vào cái bẫy được Tạ Cuồng Long đặt sẵn từ trước, hai quả bom choáng đã suýt làm mù mắt và khiến hai tai hắn bị điếc.
May mắn là hắn đã tránh được.
Lúc nãy khi thấy tình huống đó, hai tay cả Lục Chiến Long và Ngọc Tiểu Long đổ mồ hôi, họ đều cho rằng Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ thất bại.
“Tên Tạ Cuồng Long này thật bỉ ổi, toàn không dám đối đầu trực diện!” Dương Quan Quan cả giận nói.
“Chiến trường thực sự là như vậy, phải dùng mọi biện pháp để giết được địch.”
“Anh đừng có tưởng rằng lính đặc chủng đều hung hãn vô địch, kiểu một người bằng một trăm người...”
“Lính đặc chủng chân chính, luôn là giết người bằng đủ các thủ đoạn không để lại dấu vết như hạ độc, đặt mìn, ám sát. ”
“Có khi còn chưa nhìn thấy người thì đã chết rồi.”
Long Á Nam nhìn Dương Quan Quan một cái, giải thích cho cô ta.
Thủ đoạn của Tạ Cuồng Long quá tinh vi, kết hợp sử dụng các loại công cụ, trang bị khác nhau, cùng với địa hình phức tạp, gần như đã khiến Tề Đẳng Nhàn phải nhận thua trong trận này.
Đây cũng là lần đầu Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn bị ép đến mức này.
Tạ Cuồng Long cười nói: “Anh cứ tiếp tục như vậy cũng không có cơ hội chiến thắng, nếu như thua thì mau chóng tìm Phó lão xin từ chức đi, đỡ phải cảm thấy mất mặt khi ở lại chiến bộ!”
Tề Đẳng Nhàn đáp: “Được! Nếu tôi thua sẽ ngay lập tức xin từ chức, nhưng nếu anh thua thì sao?”
m thanh của Tạ Cuồng Long càng thêm kiêu ngạo, khinh thường nói: “Tôi sẽ thua sao? Anh dựa vào cái gì để thắng được tôi!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Tôi cũng không muốn nói gì khác, nếu anh thua thì sau này gặp tôi đều gọi anh một tiếng đại ca.”
Tạ Cuồng Long lại ném ra một quả bom mồi, Tề Đẳng Nhàn tưởng đó lại là một quả bom choáng nên hoảng sợ, nhanh chóng né tránh.
“Ha ha ha, được!” Tạ Cuồng Long điên cuồng cười to, đúng như tên gọi của hắn, thực sự là điên rồi.
Tề Đẳng Nhàn đá bay quả bom mồi rơi bên cạnh mình, nheo mắt cười lạnh nói: “Anh thực sự cho rằng ở địa hình phức tạp này tôi không thể làm gì được anh sao?”
Nói xong lời này, hắn chậm rãi rút ra hai khẩu súng lục từ bên hông.
“Anh ta muốn làm gì vậy?” Lục Chiến Long thấy cảnh này có chút sững sờ.
Ngọc Tiểu Long cũng cau mày.
Lục Chiến Long nói tiếp: “Đến người anh ta còn chưa tìm thấy, rút súng ra có ích khỉ gì chứ?”
Lời còn chưa nói xong, hắn liền thấy Tề Đẳng Nhàn cúi người xuống, tư thế chuẩn bị chạy, sau đó dùng lực bật một cái!
Cả người hắn điên cuồng lao về phía Tạ Cuồng Long đang đứng.
Có nhiều bức tường ở giữa khoảng cách của hai người bọn họ.
Khi Tề Đẳng Nhàn chạy đến cách bức tường đầu tiên khoảng 4 mét, hắn nâng tay lên bắn 2 phát súng, 2 viên đạn trúng vào giữa bức tường, khoảng cách giữa hai viên cách nhau 1 mét.
Súng lục nổi tiếng với uy lực rất lớn, lực đẩy của hai phát bắn đó đủ để hất ngã một người trưởng thành!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn vững như núi, hai viên đạn phá vỡ bề mặt tường tạo ra hai lỗ hổng.
Sau đó hắn dùng vai cùng kỹ thuật Thiếp Sơn Kháo của Bát cực quyền để huých đổ mảng tường giữa hai lỗ hổng.
Bước chân Tề Đẳng Nhàn không dừng lại, ngay lập tức lại nổ súng vào bức tường thứ hai và lặp lại cú huých vai!
Thao tác liền một mạch!
Hình ảnh đó được chiếu lên màn hình, khiến mọi người đang xem không nhịn được mà hô lên.
Chết tiệt, còn có kiểu chiến đấu đường phố như vậy sao?
Trên người của người này đang mặc áo giáp bằng sắt hay gì?
Dựa vào sức mạnh thể chất của Tề Đẳng Nhàn, tất nhiên hắn có thể trực tiếp phá vỡ một bức tường, nhưng nếu làm như vậy liên tục sẽ tốn rất nhiều sức lực, vì vậy anh ta đã có một lựa chọn thông minh.
Đầu tiên dùng súng lục để phá hai lỗ hổng trên tường, sau đó sẽ dễ dàng phá vỡ nó và đi qua.
“Mẹ kiếp, súng lục dùng như vậy sao?” Lục Chiến Long nhìn đến phát ngốc, lần đầu hắn thấy một tên mạnh đến vô lý như vậy.
“Ờm...” Ngọc Tiểu Long cũng không nói nên lời, thì ra Tề Đẳng Nhàn chọn súng lục là do sớm đã có kế hoạch, không phải là nhất thời làm màu.
Súng lục có uy lực lớn, đường kính đạn cũng lớn, lực sát thương lên tường cũng rõ rệt hơn so với những loại súng khác. Có khi chỉ cần một phát bắn cũng có thể làm nứt vỡ toàn bộ bề mặt của những bức tường không kiên cố, như vậy chỉ cần là một người bình thường cũng có thể dùng sức đạp đổ tường, huống hồ là một quái thai trời sinh có sức mạnh khủng bố như Tề Đẳng Nhàn.
Dương Quan Quan cũng không thể tin nổi, nếu ví trận đấu này như một ván game... thì Tề Đẳng Nhàn chính là lợi dụng lỗi kỹ thuật để gian lận.
Dù sao, từ trước đến giờ cũng chưa có ai đấu đường phố giống như hắn...
Tạ Cuồng Long nghe thấy một trận tiếng nổ lớn truyền đến, cũng có chút sững sờ sau đó cau chặt mày.
Trong kho trang bị không có vũ khí nổ quy mô lớn như lựu đạn hay đạn chống tăng, vậy tiếng nổ này là thứ gì chứ?
Hơn nữa hắn nghe thấy tiếng nổ đó đang cách hắn càng ngày càng gần.
“Bang! Bang!”
Tạ Cuồng Long nghe thấy hai tiếng súng lục vang lên.
Sau đó hắn cảm nhận được mặt đất dưới chân rung lên, hắn theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Cùng với tiếng nổ vang vọng, bức tường cao 3 mét trước mặt hắn đổ ập xuống ngay lập tức!
Bóng dáng Tề Đẳng Nhàn xuất hiện trong khói bụi vô tận giống như một ma thần.
“Tiểu tử thối, để ông đây bắt được ngươi rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười với Tạ Cuồng Long, đồng thời ném hai khẩu súng lục đã hết đạn trong tay đi.
Một đoạn đường thẳng 50 mét, được anh ta mở ra bằng cách phá hủy 7 bức tường, đập nát 12 chiếc lốp cao su khổng lồ...
Chương 741: Lục Chiến Long
Người thi đấu với Ngọc Tiểu Long trong trường bắn là Lục Chiến Long, một trong Ngũ Long Hoa Quốc.
Lục Chiến Long cũng được đặc cách tuyển chọn vào quân đội, anh ta sinh ra ở Dã Lộ Tử và đã từng làm lính đánh thuê ở nước ngoài vài năm. Đương nhiên là anh ta cũng đã trải qua rất nhiều chiến trường.
Sau khi về nước, bị ác bá địa phương bắt nạt, mẹ anh ta bị đánh đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp, em gái thì không rõ tung tích, Vượng Tài được gia đình nuôi từ nhỏ cũng bị làm thịt, trong cơn giận dữ đã cầm đao giết hết toàn bộ bảy người trong nhà tên ác bá kia, dàn dựng làn sóng "John Wick"...
Ác bá này cấu kết với thế lực bản địa không ít, lập tức gây chấn động tới giới quyền quý địa phương, làm cho đặc vụ khắp núi tiến hành truy tìm anh ta.
Kết quả là Lục Chiến Long trốn trong núi, khiến cho các đặc vụ hiểu được Hoa Quốc Lan Bác là cái gì, trực tiếp sản xuất phiên bản live-action của "First Blood".
Trong một đêm, năm sáu đặc vụ đuổi vào trong núi đều bị trọng thương.
Địa phương không còn cách nào khác đành phải liên lạc với lực lượng đặc công của Cục tác chiến để bao vây trấn áp.
Thế nhưng Lục Chiến Long vẫn trốn trong núi và dàn dựng một làn sóng khác "The Revenant"... Ngược lại, người của chiến đội đặc biệt lên tiếp bị thương nặng, chỉ riêng bị Quỷ Lôi thổi bay đã có bốn người.
Chính chuỗi thành tích đáng kinh ngạc này đã khiến cấp trên vô cùng kinh ngạc, cuối cùng Phó Phong Vân phải tự mình đi vào, sau đó dẫn người vào núi thương lượng với Lục Chiến Long.
Cuối cùng, có thông báo rằng Lục Chiến Long đã bị giết.
Nhưng thực tế, anh ta đã được đưa vào Bộ chiến tranh.
"Ngọc tướng lĩnh, cô đúng là dễ tìm quá đấy! Có việc gì thì lại biết đường đến tìm tôi, không có việc gì thì để tôi đến tìm cô đúng không?” Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan vừa tới đã nói luôn mấy lời trêu tức Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long đang lau P228 của mình trong tay, khi nghe thấy giọng nói của Tề Đẳng Nhàn, anh ta liếc nhìn một cái.
Khi Lục Chiến Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, lập tức tiến đến vỗ vai anh, nói: "Khá lắm, anh chính là đặc công chuẩn tướng Tề Đẳng Nhàn đúng không?!"
Tề Đẳng Nhàn cũng không né tránh, sau đó bị cái vỗ này làm vai đau một chút, không nhịn được mà hỏi: "Vị này là?"
"Anh ấy là Lục Chiến Long, cao hơn anh một bậc, vẫn chưa gặp qua cấp trên sao?" Long Á Nam đứng một bên lạnh lùng nói.
Lần trước Tề Đẳng Nhàn dùng danh nghĩa để gây áp lực với ông, bắt ông phải cúi chào hắn, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội báo thù.
Ngược lại, Lục Chiến Long cười và nói: "Đừng nói đùa, những thứ ngớ ngẩn như vậy không cần thiết, tôi cũng không bao giờ nhìn thấy Ngọc tướng lĩnh chào bao giờ."
Tề Đẳng ngây người một lúc, nói: "Lục Chiến Long, một trong Ngũ Long Hoa Quốc sao? Tôi đã nghe nói về anh, anh thực sự có thành tích tuyệt vời.”
Lục Chiến Long vội vàng khua tay, thẳng thắn nói: “Nào có, chiến tích của tôi so với Tề tướng lĩnh kém hơn rất nhiều."
"Anh đã tự tay giết chết Hồng Thiên Đô! Hồng Thiên Đô, đúng là trong họa có phúc của quốc gia ta.”
"Đất nước đã tổ chức một số chiến dịch chống lại anh ta, nhưng họ đã không thành công. Thay vào đó, hắn ta trở nên nổi tiếng hơn sau khi trốn thoát."
Lục Chiến Long lông mày rậm, đôi mắt to và có khuôn mặt chữ Quốc, trung khí đầy đặn, có thể khi đến gần sẽ khiến cho mọi người có cảm giác được tuyên truyền giác ngộ, tạo một phong cách rất cứng rắn và có vẻ như anh ấy là một người rất đáng tin cậy.
Tề Đẳng Nhàn nghe Lục Chiến Long nhắc tới kỷ lục đánh bại Hồng Thiên Đô của mình, anh chỉ cười nói: “Quá khen rồi, lúc đó Hồng Thiên Đô rơi vào bước đường cùng, hắn ta đã loạn rồi, tôi chỉ lợi dụng nó mà thôi."
Nhưng Lục Chiến Long nói: "Đừng khiêm tốn, nếu anh khiêm tốn hơn nữa thì tôi sẽ không có mặt mũi nào để ra ngoài gặp mọi người! Đến đây đi, chúng ta chơi cùng nhau."
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Kỹ thuật bắn của tôi tương đối kém, không nên khoe ra thì tốt hơn.”
Sự tồn tại của những xạ thủ được nuôi dưỡng bằng những viên đạn.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã bắn một số người mang trọng tội độc ác nhưng cũng không phải người không có việc gì làm thì mỗi ngày đều chui vào bãi ngắm, khoảng cách gần thì được, xa một chút thì không được.
Xét cho cùng, một xạ thủ xuất sắc phải cân nhắc rất nhiều điều kiện như độ ẩm không khí, tốc độ gió và điều kiện tình huống xung quanh. Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tay gà mờ, không ở trình độ đó.
"Nói đi, anh tìm tôi làm gì?" Ngọc Tiểu Long lau tay, ném súng sang một bên, nói một cách bình tĩnh.
Dương Quan Quan vội vàng đi tới, cười hỏi: "Tôi có thể chơi không?"
Ngọc Tiểu Long gật đầu nói: "Những khẩu súng này cô có thể chọn, đạn ở đằng kia, nếu không biết, tôi có thể bảo Long Á Nam dạy cho cô."
Dương Quan Quan phấn khích đến mức cô ta đã nhặt một chiếc HK416 và bắt đầu nghiên cứu nó.
"Tôi muốn cô giúp tôi chơi cờ!" Tề Đẳng Nhàn nói.
"Anh đang đùa tôi sao?" Ngọc Tiểu Long khó chịu nói.
"Tôi không nói đùa, tính mạng con người đang bị đe dọa! Sau khi tôi đánh nhau với Hồng Thiên Đô, suýt chút nữa tôi đã bị người phụ nữ Triệu Hồng Tụ đó đánh chết." Tề Đẳng Nhàn đột nhiên không vui nói.
Lục Chiến Long nghiêng người về phía trước, vẻ mặt trở nên kinh ngạc: "Triệu Gia Thiên Phạt, Triệu Hồng Tụ? Nghe nói nữ nhân này rất đáng sợ, ngay cả thần bảo hộ của Triệu gia là Triệu Biện Tử cũng không phải đối thủ của cô ấy."
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: "Chắc chắn rất đáng sợ... Một bức tường gạch đỏ dày nhưng cô ấy chỉ dùng một đấm đã đập nát nó, suýt nữa đã giết được tôi!"
Ngọc Tiểu Long nghe vậy nghiêm túc ra mặt, đứng dậy nói: "Anh lại có thể gặp qua Triệu Hồng Tụ một lần, tại sao trước kia không nói cho tôi biết?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nói cho cô biết thì có tác dụng gì chứ, cô cũng không phải đối thủ của cô ấy.”
Ngọc Tiểu Long cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu Tề Đẳng Nhàn nói nữ nhân kia đáng sợ như vậy, có lẽ thật sự cô không phải đối thủ của cô ta.
"Chuyện này thì liên quan gì đến chơi cờ? Cô ta chơi cờ rất dở, anh có thể đánh thắng cô ấy." Ngọc Tiểu Long lắc đầu nói.
Tề Đẳng Nhàn tối sầm mặt, nói: "Tôi thắng được con khỉ ấy! Triệu Hồng Tụ và Triệu Hồng Nê là cùng một người, chẳng qua cô ta có hai nhân cách mà thôi, một người là kỳ thủ chuyên nghiệp phản nghịch Triệu Hồng Nê, một người là Triệu Gia Thiên Phạt Triệu Hồng Tụ!”
Nghe vậy, Ngọc Tiểu Long giật mình, sau đó hung hăng cau mày nói: "Thật sao? Thảo nào... Triệu Hồng Tụ là thần long, hoá ra cô ấy cùng Triệu Hồng Nê là cùng một người!"
Lục Chiến Long nói: "Phức tạp như vậy? Triệu Gia Thiên Phạt, có hai nhân cách?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Triệu Hồng Nê, cô biết cô ấy không? Một tam cấp chuyên nghiệp, làm sao tôi có thể là đối thủ của cô ấy!"
"Hơn nữa, cô gái này rất thông minh, biết ngày đó người thắng cô ấy không phải là tôi, mà là do tôi mời xạ thủ đến."
"Cô ấy tiết lộ nếu tôi không mời cô ra ngoài chơi cờ với cô ấy một ván, vậy khi nhân cách Triệu Hồng Tụ chạy ra, cô ấy cũng không quản được."
Sau khi nghe những lời của Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long cảm thấy buồn cười và hài hước làm sao, những điều này thật kỳ lạ!
Chẳng qua, nàng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn khẩn trương như vậy làm cho người ta thấy buồn cười nhưng cũng có chút nghiêm trọng. Tề Đẳng Nhàn cho tới bây giờ đều tùy tiện, cho dù là nói muốn đấu một với một cùng Hồng Thiên Đô cũng tràn đầy tự tin nhưng thái độ lần này của hắn lại rất khác so với lúc trước.
Ngọc Tiểu Long cười nói: "Được, anh sắp xếp thời gian đi, tôi cùng cô ấy chơi một ván, tôi đoán lần này khó có thể trở thành đối thủ của cô ấy."
"Mỗi ngày cô ấy đều nghiên cứu cờ vây, tôi lại bận rộn đi đây đi đó, căn bản không có thời gian đi nghiên cứu kỳ phổ."
"Tôi chỉ hy vọng rằng trận thua sẽ không quá thảm hại..."
Chương 742 Cố ý khiêu khích
Chương 742: Cố ý khiêu khích
Nghe thấy Ngọc Tiểu Long đồng ý, Tề Đẳng Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm. Với tài đánh cờ vua của cô ta thì chắc có thể qua mắt được nhỉ?
Dương Quan Quan đã nổ súng, sử dụng là HK416. Đây là lần đầu bắn súng trường, do không chuẩn bị tinh thần, Dương Quan Quan suýt nữa đã bị độ giật của khẩu súng đập phần đuôi súng vào mặt.
Thấy cô ta bối rối khiến mọi người không nhịn được mà cười lớn.
Trong trường bắn này, rất khó để thấy những người mới chơi như vậy.
“Cô gái, súng đó không chơi như vậy đâu, để tôi dạy cô nhé…” Lục Chiến Long nói.
“Lão Lục, bớt lo không đi, bằng không coi chừng bị đánh đấy.” Ngọc Tiểu Long liếc nhìn Lục Chiến Long và thản nhiên nói.
Lục Chiến Long "ừ" một tiếng, trên mặt đầy sự nghi ngờ.
Ngọc Tiểu Long thoáng nói: “Trên đời này có một số thứ không thể chạm vào.”
Lục Chiến Long đáp lại: “Mong cô có thể nói rõ hơn?”
Sau đó, Ngọc Tiểu Long bèn giải thích: “Con gái của Liên mỗ, con chó của Lý Duy Tư, hàng online của Tư Thản Sâm và cả...người phụ nữ của hắn. "
Lục Chiến Long ngạc nhiên sau đó cười: "Đừng đùa mà, tôi không có ý nghĩ như vậy đâu!
Ngọc Tiểu Long hỏi: "Còn muốn đọ nữa không? Vừa nãy anh đã thua tôi hai ván rồi đó."
Lục Chiến Long khoác tay và nói: "Bởi vì tôi thấy cô là phụ nữ cho nên tôi mới nhường cô một chút thôi, cô cũng đừng có không biết điều chứ."
Tề Đẳng Nhàn có thể nhìn ra mối quan hệ rất tốt từ cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
“Không biết năm con rồng ở chung có hòa hợp với nhau như vậy không?” Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tề Đẳng Nhàn.
Khi đang nghĩ về nó thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Từ khi nào mà trường bắn của chúng ta được phép dẫn người ngoài vào vậy?” Một người đàn ông cao khoảng 1m8, làn da ngăm đen, dáng dấp có vẻ cực kỳ áp bức đang từ từ đi tới.
Người ngoài thường không được phép vào các trường bắn như vậy, nhưng cũng có những quy định bất thành văn.
Có người muốn dẫn người vào chơi, có thể dẫn một đến hai người thì sẽ không có ai nói gì, lượng đạn tiêu hao và sự hao mòn súng ống đều được tính hết lên đầu người lãnh đạo.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Ngọc Tiểu Long cau mày rồi quay đầu lại và nói: “Tạ Cuồng Long!?”
Khi nhìn thấy người này, sắc mặt của Lục Chiến Long cũng tối sầm lại, trong mắt hiện lên đầy sự thù địch.
“Tạ Cuồng Long, chuyện ở đây không liên quan đến anh, đến nơi nào hóng mát rồi đợi đi!” Lục Chiến Long một bước đi tới trước mặt Tạ Cuồng Long, chặn đường hắn ta và lạnh lùng nói.
Tạ Cuồng Long cũng là một trong năm con rồng của Hoa Quốc Chiến Bộ!
Người sao thì tên vậy, hắn ta có tính cách phô trương và kiêu ngạo nhưng lại vừa có sức mạnh vừa có điều kiện, hơn nữa, ngôi sao rồng trên vai hắn ta cũng đủ để nói lên tất cả.
Tạ Cuồng Long buồn cười: "Lục Chiến Long, trường bắn này của nhà cậu sao? Lại còn không cho phép tôi tới nữa cơ à?"
Lục Chiến Long thản nhiên nói: "Chỉ là chúng tôi không chào đón anh mà thôi."
Tạ Cuồng Long cười lớn: "Không chào đón sao? Cậu là cái thá gì! Người bị đánh bại dưới tay tôi sao."
Sắc mặt của Lục Chiến Long ngay lập tức trở nên khó coi.
Anh ta thực sự thua kém Tạ Cuồng Long trong nhiều trận đấu một đối một. Tuy nhiên, thế mạnh của anh ta lại rất khó để phát huy trong các trận đấu như vậy!
Hắn ta giỏi nhất trong các cuộc dã chiến, một khi đã bước vào trận dã chiến thì mức độ nguy hiểm của hắn ta sẽ tăng lên gấp mười lần!
"Ngọc Tiểu Long, bản thân cô là thượng quan, đáng ra tôi không nên nói năng thô lỗ như thế. Nhưng hôm nay tôi vẫn muốn hỏi cô, tại sao lại để người ngoài vào trong trường bắn?" Tạ Cuồng Long nhìn Ngọc Tiểu Long, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
“Hừm!” Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại trở nên ác ý.
Tạ Cuồng Long chìa tay về phía Dương Quan Quan, chỉ ra bên ngoài và nói: "Cô ra khỏi đây nhanh."
Sắc mặt của Dương Quan Quan cũng lập tức trở nên khó coi, cô ta đặt khẩu súng trường trong tay lên bàn, liếc thấy những ngôi sao rồng trên vai của Tạ Cuồng Long và không nói gì nữa.
Tề Đẳng Nhàn lúc này mới mệt mỏi đứng lên và hỏi: "Cố ý bới móc sao?"
Tạ Cuồng Long liếc hắn một cái rồi bình tĩnh: "Ồ? Cậu là người đã đánh chết đặc công chuẩn tướng Hồng Thiên Đô, Tề Đẳng Nhàn phải không? Và cũng là cậu dẫn người vào đây đúng chứ?"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên trả lời: "Tôi nghĩ tôi vẫn có tư cách để đưa mọi người vào chơi đấy.”
Tạ Cuồng Long nói: "Thật ngại quá, cậu không có tư cách đó. Trường bắn này chỉ mở cửa bên trong, không mở ở bên ngoài, để người của cậu từ đâu đến thì quay về đi!"
Ở đằng xa, có người đang theo dõi mọi hành động nơi này.
Tuy nhiên, ở đây đều có các tượng Phật lớn và không ai dám bước lên trước để xem cảnh tượng náo nhiệt này.
Nếu không cẩn thận, e rằng phải đặt cả tương lai của chính mình vào trong đó.
Tạ Cuồng Long có vẻ định tát vào mặt Ngọc Tiểu Long và Lục Chiến Long, để đuổi Dương Quan Quan đi ngay trước mặt họ, như vậy mới khiến họ phải mất mặt.
“Hơn nữa, cậu thân là hạ quan nhìn thấy thượng quan như ta sao cậu dám không chào hỏi?” Tạ Cuồng Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi hỏi.
Ngọc Tiểu Long lúc này mới lên tiếng: "Tạ Cuồng Long, anh bớt ở đó mà thổi phồng mọi thứ lên đi, nếu muốn chào hỏi, vậy anh nên chào tôi trước đi rồi hãy nói!"
Dĩ nhiên Tạ Cuồng Long sẽ không chào hỏi Ngọc Tiểu Long, thậm chí hắn còn cảm thấy thật nhục nhã khi để người phụ nữ này giữ vị trí cao hơn mình!
Tề Đẳng Nhàn phẩy tay về phía Dương Quan Quan, nói: "Cứ chơi tiếp đi, đừng để ý tới hắn."
Dương Quan Quan ừ một tiếng, cho dù trời có sập xuống thì cũng có Tề Đẳng Nhàn chống đỡ, lập tức đặt súng trường sang một bên, cạch cạch cạch......
Long Á Nam nhìn thấy cảnh này thì nhếch mép, tên nhóc này... không phải hắn cố ý làm Tạ Cuồng Long tức điên lên sao?
“Cậu muốn đấu với tôi à?” Tạ Cuồng Long nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng hỏi.
"Anh tuổi gì? Anh mà cũng xứng để nói chuyện với tôi như thế sao! Trước khi tôi nổi giận, hãy mau biến khỏi chỗ này đi." Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng đáp lại.
Lục Chiến Long mỉm cười liếc Tề Đẳng Nhàn, tính cách này rất hợp với anh ta.
"Tôi tuổi gì á? Ha ha ha... Xem ra cậu nghĩ rằng mình rất lợi hại, thực sự tưởng rằng nếu giết Hồng Thiên Đô thì sẽ bất khả chiến bại rồi sao?" Tạ Cuồng Long điên cuồng cười, tránh sang một bên Lục Chiến Long và đi về phía Tề Đẳng Nhàn.
Lục Chiến Long nhíu mày, vừa định chặn đường thì bị Ngọc Tiểu Long cản lại.
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: "Hắn là học trò của Hồng bang, nếu có oán hận với cái chết của Hồng Thiên Đô, hôm nay cho dù không tìm ra lỗi thì hắn cũng sẽ đổi thủ đoạn khác! Hơn nữa, thượng tướng Tề quá nổi tiếng, đám người kia cố tình muốn đàn áp hắn."
Lục Chiến Long nói: "Tôi không thể chịu đựng được sự kiêu ngạo của tên này! Trường bắn này được cho là không mở cửa cho người ngoài, nhưng có những quy định bất thành văn. Bất kì ai cũng có thể dẫn theo một hoặc hai người bạn đến chơi...Hắn lúc nào cũng lấy cái này làm lý lẽ và cố tình ghét bỏ chúng ta."
Khi Tạ Cuồng Long đi đến trước mặt hắn, Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi không biết liệu tôi có bất khả chiến bại hay không, nhưng tôi chắc chắn có thể bóp nát đầu anh đấy."
Tạ Cuồng Long nhếch mép, nói: "Ồ? Tự tin như vậy sao! Vậy thì cứ thử xem?"
Ngọc Tiểu Long lắc đầu, Tề Đẳng Nhàn bị thương nặng sau trận đấu với Hồng Thiên Đô, nó vẫn chưa lành hẳn, vì vậy hắn không nên chấp nhận ngay trước sự khiêu khích của Tạ Cuồng Long.
Thấy Ngọc Tiểu Long lắc đầu với mình, Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt làm ngơ và chỉ nói: "Được, anh muốn đấu thế nào?"
“Cái người này!”
Ngọc Tiểu Long muốn bước lên và đấm cho hắn hai phát, chẳng lẽ IQ của hắn thấp thế cơ à, lại đi hỏi Tạ Cuồng Long rằng hắn muốn đấu như nào? Không biết bản thân phải đặt ra một số quy tắc trước khi nhận lời thách thức sao?
Dương Quan Quan lúc này cũng bỏ súng trường trong tay xuống, phấn khích nói: "Tôi có thể thử một chút sao?!"
Chương 743 Desert Eagle toàn giáp
Chương 743. Desert Eagle toàn giáp
Tề Đẳng Nhàn trừng mắt nhìn Dương Quan Quan, hành động này của cô ta chẳng phải là xung phong dũng cảm gì cả, chỉ đơn thuần là đang tự tìm đường chết mà thôi!
Dựa vào khả năng của Tạ Cuồng Long, muốn hành chết Tiểu Thái Điểu nhà cô là chuyện dễ đến mức không cần ai chỉ dạy!
Ở nhà tù U Đô vẫn còn tốt chán, tuy mấy thằng nhóc kia lợi hại, nhưng vì có Tề Đẳng Nhàn đứng nhìn nên không ai dám ra tay giết người.
Nhưng Tạ Cuồng Long này cố ý đến để giữ mặt mũi cho Ngọc Tiểu Long, hắn ta tới nhằm đánh tan uy phong của Tề Đẳng Nhàn, Dương Quan Quan lại không biết sống chết cứ thế mà xông lên, hơn nửa là bị đánh đến nỗi não rớt ra ngoài rồi.
“Nếu cô muốn tìm chết, tôi có thể đáp ứng.” Tạ Cuồng Long liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, chậm chạp mở miệng.
Lục Chiến Long cười nhạo, nói: “Tạ Cuồng Long, anh thân là người có địa vị cao, lại có thể nói mấy lời này với một cô gái chân yếu tay mềm, có thấy mất mặt không? Ra đường để người khác biết tôi có quen với anh thì đúng là khiến tôi nhục không sống nổi.”
Tạ Cuồng Long không đáp, hắn ta chỉ lãnh đạm nói: “Ở trường bắn không tiếp người ngoài, đây là quy tắc! Nếu cậu đã dẫn người tới đây muốn bịt miệng tôi, vậy chắc chắn sẽ phải thể hiện được thực lực của mình, nói cách khác, tôi sẽ không nương tay.”
Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn đáp: “Đừng nói nhảm nữa.”
Tạ Cuồng Long cười lạnh, nói: “Chi bằng chúng ta đến đoạn đường diễn tập dùng đạn thật đi? Một chọi một, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội!”
Ngọc Tiểu Long lắc đầu rồi thản nhiên nói: “Tạ Cuồng Long, muốn đánh thì cứ thẳng tay mà đánh đi, đừng làm mấy trò vô bổ làm gì, mất mặt thì sao?”
Dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng là người đã xử lý Hồng Thiên Đô, Tạ Cuồng Long tuy cuồng nộ thật, nhưng hắn ta cũng không phải người có thể treo Hồng Thiên Đô lên mà đánh, nếu giờ để hắn ta cùng Tề Đẳng Nhàn giao lưu vài chiêu, khác nào là tự mình tìm đường chết?
Vì vậy, hắn ta đã ra đề là hình thức giao chiến có lợi cho mình nhất!
Dù gì Tề Đẳng Nhàn cũng không phải người có xuất thân chính quy, việc sử dụng súng ống hẳn là không thành thạo.
“Là cậu ta hỏi tôi muốn chơi như thế nào, bây giờ tôi đưa ra yêu cầu này, chuyện này cần phải có sự cho phép của Ngọc tướng lĩnh sao?” Tạ Cuồng Long cười khinh thường sau đó quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn: “Thế nào, tôi cho cậu cơ hội rồi, dám chơi hay không?”
“Súng đạn không có mắt, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Tạ Cuồng Long xứng đáng được khen ngợi, không chỉ về sức mạnh cá nhân, mà còn có cả khả năng chiến đấu xuất sắc.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, gật đầu nói: “Được thôi, chúng ta cùng nhau chơi, tôi muốn xem xem, “Long” này của anh, có xứng được xưng Ngũ Long chi Nhất cùng Ngọc Tiểu Long hay không!”
Ngọc Tiểu Long thấy Tề Đẳng Nhàn cứ vậy mà ứng chiến cũng chỉ có thể thở dài, không thèm tiến lại can ngăn.
Tính khí của người này thế nào, cô thực sự rất rõ.
Vì để có thể một chọi một với Hồng Thiên Đô mà hắn thản nhiên để cho người ta dí súng vào lưng cô để uy hiếp.
Nếu bây giờ hắn đã chấp nhận lời thách đấu từ Tạ Cuồng Long, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.
“Mời!” Tạ Cuồng Long khoát tay, cười lạnh nói: “Chúng ta đổi sân khác!”
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, chỉ đi theo Tạ Cuồng Long.
Lục Chiến Long nhìn Ngọc Tiểu Long, liếc nhìn một cái rồi hỏi: “Không cản hắn lại à?”
“Cản cái rắm, hắn vì muốn một mình đấu với Hồng Thiên Đô đã cho người chĩa súng vào tôi! Anh nghĩ lời tôi nói hắn chịu nghe lọt lỗ tai chắc?” Ngọc Tiểu Long trưng ra vẻ mặt khó chịu mà cười lạnh.
Lục Chiến Long nghe xong cũng không nhịn được cười khổ, anh ta nói: “Vậy qua đó nhìn xem…… năng lực chiến đấu của Tạ Cuồng Long xuất chúng nhất trong số chúng tôi, để tên này chọn hình thức thi đấu như vậy, với Tề tướng quân mà nói, trận đấu này chỉ có bất lợi.”
Ngọc Tiểu Long đen mặt, nói mát: “Người này là một tên đầu gỗ bướng bỉnh, đôi khi chín con trâu còn không kéo hắn lại được khi ý hắn đã quyết, bây giờ tôi chỉ hận không thể hung hăng tẩn hắn một trận khiến hắn sợ tới già tới chết mà thôi!”
Lục Chiến Long bật cười, không nghĩ đến một Ngọc Tiểu Long luôn tỏ ra bình tĩnh lại có nhiều bất mãn với Tề Đẳng Nhàn đến vậy. Xem ra, ngày thường cô bị thằng nhóc kia chọc cho bốc hỏa không ít lần đâu!
Dương Quan Quan cũng biết nếu Tạ Cuồng Long này có thể cùng đám người Ngọc Tiểu Long xưng “Ngũ Long Hoa Quốc”, theo lẽ tự nhiên người kia cũng là một trong những cao thủ hàng đầu.
Cô quay đầu hỏi Long Á Nam: “Tạ Cuồng Long này rất mạnh sao? Tại sao mọi người có vẻ rất lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn vậy?”
Long Á Nam mang vẻ mặt trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Tạ Cuồng Long luyện Thái Cực m phù thương, ngay từ công lực đã rất cao… Hơn nữa, hắn am hiểu chiến đấu bằng súng một cách bất thường, đã từng một mình tiêu diệt hai đại đội đặc công tinh nhuệ của địch trong hạng chiến!”
Một đại đội có khoảng một trăm người, Tạ Cuồng Long lại có thể quét sạch hai trăm kẻ địch trong hạng chiến…
“Đối với các địa hình phức tạp hắn mẫn cảm một cách phi thường, đánh hạng chiến như cá gặp nước. Khả năng chiến đấu ở địa hình phức tạp của hắn không thua gì khả năng chiến đấu của tướng quân Lục Chiến Long trong môi trường khắc nghiệt……” Long Á Nam mồm năm miệng mười khai sáng cho Dương Quan Quan về sự lợi hại của Tạ Cuồng Long.
Dương Quan Quan nhịn không được cảm thán: “Quả nhiên, học được văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương! Trong bộ chiến tranh, cao thủ nhiều như mây, người tài ba xuất hiện tầng tầng lớp lớp!”
Long Á Nam hỏi: “Sau trận chiến của Tề tướng quân với Hồng Thiên Đô, cậu ấy có gặp phải thương tích gì không?”
“Chắc là không có, hôm nay tôi xem cậu ta đánh nhau với người khác, cậu ta dùng Bát Quái Chưởng, phong cách hoàn toàn không giống trước kia.” Dương Quan Quan lắc đầu nói.
“…” Long Á Nam nghe xong đột nhiên cảm thấy hết nói nổi: “Trước đây cậu ta có đánh một trận với người khác?”
“Liễu Tông Nham Toái, người sáng lập Nham Toái của Kiệt Bành Quốc, rất lợi hại đó!” Dương Quan Quan nói.
Long Á Nam giận đến mức suýt nữa té xỉu, cùng một đại cao thủ như Liễu Tông Nham Toái so chiêu, tiêu hao thể lực chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Vết thương còn chưa lành, lại để thể lực cạn kiệt, thế mà Tề Đẳng Nhàn lại dám tùy tiện đáp ứng khiêu khích của Tạ Cuồng Long?
Mặc dù cô đã chứng kiến Tề Đẳng Nhàn vượt qua khảo hạc bốn lần, cũng thấy cậu ấy dùng một đấm giải quyết Diệp Phi Lưu, nhưng lúc này cô khó tránh khỏi việc mình có chút không đồng tình với cách làm việc của Tề Đẳng Nhàn.
Tạ Cuồng Long lúc này dám tới để khiêu khích, tất nhiên là hắn ta đã biết trước được.
Nếu Tề Đẳng Nhàn thua, Dương Quan Quan sẽ bị đuổi ra khỏi trường bắn, mặt mũi của hai vị tướng quân Ngọc Tiểu Long và Lục Chiến Long đều sẽ mất sạch, uy nghiêm mà Tề Đẳng Nhàn có được nhờ tiêu diệt Hồng Thiên Đô cũng sẽ bị lao dốc không phanh.
Tạ Cuồng Long dẫn Tề Đẳng Nhàn tới một địa hình vô cùng phức tạp, nơi này bốn bên có tường vây, còn có mấy lốp xe lớn dựng thành chướng ngại vật, thậm chí còn có những chiếc ô tô phế thải… Cảnh tượng này, như thể hoàn toàn được mô phỏng theo chiến tranh giữa phố hẻm!
“Chọn trang bị đi!” Tướng quân Tạ Cuồng Long nện đôi ủng một cái mạnh xuống mặt đất và cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn nhìn hắn ta một cái, sau đó chọn một kiện áo chống đạn gốm sứ, có cả một cái mũ sắt.
Tạ Cuồng Long cũng không nhàn rỗi, cùng lúc đó lắp trang bị chống đạn, sau đó là súng tự động MP5, súng lục Glock-18, lựu đạn gây choáng, pháo mồi, lựu đạn khói,...
Tề Đẳng Nhàn cũng rất dứt khoát, hắn ta thản nhiên lấy ra một khẩu súng lục màu bạc bắt mắt, khiến người trông mặt mà bắt hình dong. Hơn thế, cây súng này có một biệt danh rất nổi tiếng —— Desert Eagle.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì uy lực của cây súng này quá lớn, sức giật kinh người, hơn nữa đạn chỉ bắn được bảy phát, hiệu quả bắn liên tục kém dần đều.
Ngoại trừ việc dùng để trang trí bên ngoài, về cơ bản nó không có tác dụng gì nhiều, là một cây súng điển hình cho câu nói “Tốt nước sơn chứ chẳng hề tốt gỗ”!
Ngọc Tiểu Long nhìn Tề Đẳng Nhàn chọn súng, khóe miệng run lên, cô lên tiếng nhắc nhở: “Băng đạn của Glock - 18 có thể chứa hai mươi viên đạn, nếu lắp băng đạn mở rộng sức chứa phải lên đến ba mươi lăm viên… Hơn nữa có thể hoàn toàn bắn tự động, so với súng tự động không khác biệt nhiều lắm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cái đó không thú vị, Desert Eagle đẹp hơn, bảy trăm lần bắn lớn!”
“…” Ngọc Tiểu Long cùng Lục Chiến Long im lặng, tên này nghĩ mình đang chơi CSGO chắc…
Không nghe nữa không nghe nữa, Desert Eagle toàn giáp phải không?
Chương 744 Chiến đấu trên địa hình đường phố
Chương 744: Chiến đấu trên địa hình đường phố
Tề Đẳng Nhàn là minh chứng điển hình cho câu: "Trang bức như gió, thường bạn ta thân", hai thanh Desert Eagle đeo vào thắt lưng vẫn có thể toát lên vẻ đẹp trai ngời ngời...
Lục Chiến Long - người thẳng như ruột ngựa, nhìn dáng vẻ của anh ta như vậy thì liền cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ là một người không đáng tin cậy, không nhịn được mà hỏi Ngọc Tiểu Long: "Cô tận mắt thấy anh ta đánh chết Hồng Thiên Đô thật ư?"
Ngọc Tiểu Long sắc mặt tái mét gật đầu, khóe miệng run lên nhè nhẹ.
Lục Chiến Long chép miệng, nói: "E rằng Hồng Thiên Đô chết có chút oan uổng..."
Tề Đẳng Nhàn khóe miệng cong lên, nói: "Các người thì biết cái gì, người đẹp trai thường được trời xanh ưu ái, dễ dàng làm xong việc!"
Mặt khác, Tạ Cuồng Long được trang bị đầy đủ, với khẩu súng lục Glock 18, không loại vũ khí nào không phải là vũ khí sắc bén để chống lại các cao thủ võ lực.
Loại trang bị này có tốc độ bắn nhanh và độ giật thấp, có thể nói là khắc tinh của các cao thủ võ lực.
Ngoài ra, hắn ta còn tự trang bị những thứ như bom giật chớp, có thể nói là chuyên nghiệp đến mức không thể chuyên nghiệp hơn.
Ngay cả Dương Quan Quan lúc này cũng toát mồ hôi hột hộ Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy rằng anh quá tự tin.
Trái ngược với lối suy nghĩ của những người khác, cái mà Tề Đẳng Nhàn nghĩ lại là thay vì mang theo những món vũ khí mạnh mà mình không quen thuộc, tốt nhất là nên tham chiến với tư thái bình thản, hơn nữa, Desert Eagle đủ mạnh để nếu đối phương bị trúng đạn thì không chết cũng thành tàn phế.
Cho dù có mặc áo chống đạn cũng có thể một phát bắn xuyên, đủ khiến người ta băm nát thành thịt vụn…
Tạ Cuồng Long lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, lại đeo một khẩu súng ngắn Shotgun lên trên đùi: "Sân bãi này tổng cộng một ngàn hai trăm mét vuông, hoàn toàn mô phỏng chiến tranh thời kỳ đường phố. Trước kia, tôi chưa từng huấn luyện qua ở chỗ này, cũng không quen thuộc địa hình bên trong, cho nên cậu cũng không cần lo lắng tôi có lợi thế về địa hình hơn cậu!"
"Bớt nhiều lời, mau nói xem luật chơi như thế nào đi!" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
"Không có quy tắc, dùng hết mọi thủ đoạn cậu có để đánh bại đối phương là được." Tạ Cuồng Long lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong lời này, hắn đi về phía cửa bên trái, nói với lại: "Cậu từ bên phải vào sân, tôi từ bên trái vào sân, sau khi cả hai đều đã vào sân, trận chiến chính thức bắt đầu!"
Tề Đẳng Nhàn mang theo hai thanh Desert Eagle đi sang bên phải…
"Nói về năng lực chiến đấu trên địa hình đường phố, nếu Tạ Cuồng Long khiêm tốn nói mình đứng thứ hai thì chắc chắn không ai dám tự nhận đứng thứ nhất."
"Khứu giác của hắn ta với thể loại chiến đấu trên đường phố thế này là không có đối thủ.”
"Hơn nữa, Tề tướng quân mang theo đều là những thứ trang bị gì vậy? Ngoại trừ giáp chống đạn đầu có vẻ hữu dụng ra, hai thanh Desert Eagle kia nếu nói giảm nói tránh thì là không hữu dụng mấy, còn nói trắng ra thì có khác gì đồ chơi không!” Lục Chiến Long nhìn Ngọc Tiểu Long, bất đắc dĩ nói.
Long Á Nam cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không có hy vọng thắng được trận này. Tạ Cuồng Long người ta là chuyên gia chiến đấu trên đường phố, trực tiếp mặc một bộ thần trang vào sân, Tề Đẳng Nhàn lại tùy tiện chọn đại vài món đồ chơi quân sự để vào sân tham chiến, cái này còn không phải là tự đi tìm chết sao?
Ngọc Tiểu Long nói: "Xem đã rồi biết, nói không chừng anh ấy có suy nghĩ riêng của mình... Người này thoạt nhìn thì có vẻ không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế trong lòng anh ta nghĩ gì chỉ mình anh ta biết, chúng ta có can dự vào cũng là vô dụng mà thôi.”
Phái thực chiến Lục Chiến Long một mặt thì nghe nói như thế, nhưng thực ra suy nghĩ trong lòng lại không như vậy, chỉ muốn chửi má nó, mang hai thanh Desert Eagle muốn đối đầu với Tạ Cuồng Long trong chiến đấu đường phố, điều đó có mà chứng tỏ người này bị úng não rồi thì có!
"Cho máy bay không người lái bay lên." Ngọc Tiểu Long hướng về phía nhân viên công tác ra lệnh.
"Vâng, Ngọc tướng quân!" Người đằng sau vội vàng đáp ứng một tiếng, sau đó điều khiển ba chiếc máy bay không người lái bay lên bầu trời, tức khắc, hoàn cảnh bên trong hội trường xuất hiện trên màn hình lớn bên cạnh.
Mọi người đặt trọng tâm chú ý lên màn hình, nhìn thấy hai người Tề Đẳng Nhàn và Tạ Cuồng Long đã tiến vào sân.
Địa hình trong sân này vô cùng phức tạp, có tường vây, có kiến trúc loại nhỏ, có ô tô bỏ hoang, có lốp xe rách nát, thậm chí còn có chiến hào…
Thực chất, địa hình càng phức tạp đối với Tạ Cuồng Long mà nói, lại càng có lợi!
Giống như Lục Chiến Long thích chiến đấu với kẻ thù trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt, môi trường càng khắc nghiệt và thời tiết càng tồi tệ, anh ta càng cảm thấy mình như thể cá gặp nước. Tạ Cuồng Long và địa hình chiến đấu phức tạp cũng là một dạng bài trùng như vậy!
Trong sân tựa như mê cung.
Ngay khi Tạ Cuồng Long bước vào, hắn ta lập tức xác nhận vị trí của mình, sau đó bắt đầu di chuyển về phía vị trí sắp xếp của Tề Đẳng Nhàn, hắn ta mỗi tay cầm một thanh tiểu liên, từng bước tiến về phía trước, bước chân nhanh gọn mà chắc chắn lại nhẹ nhàng như lông hồng, thật giống với cách mà một con mèo di chuyển về phía con chuột của mình, gần như không gây ra tiếng động.
Tề Đẳng Nhàn cũng nhìn xung quanh, một lúc sau, anh nhún vai, đặt tay lên chuôi súng Desert Eagle hai bên trái phải, uể oải đi về phía trước, giống như là đến cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Vu Tiểu Long và Lục Chiến Long giật giật.
"Dù có lạc quan thế nào đi nữa, nhìn cảnh này, tôi cũng không thể nhìn thấy cơ hội chiến thắng của chúng ta. Như thể anh ta tới đó chỉ để làm màu cho có vậy..." Lục Chiến Long bực bội, nói.
Dương Quan Quan cũng có cùng một cảm giác như vậy, Tề Đẳng Nhàn giống như một lời không hợp liền mở miệng đồng ý lời thách đấu cho có lệ, lười nhác lại không hề nghiêm túc như vậy, căn bản không giống như là tới để thực sự đối chiến với Tạ Cuồng Long.
Tạ Cuồng Long dựa vào kinh nghiệm chiến đấu trên đường phố phong phú, rất nhanh đã khóa chặt được vị trí của Tề Đẳng Nhàn.
Hắn ta rút từ bên hông ra một quả bom sốc điện, dùng ngón cái búng tay xé toạc phần mấu, sau khi cầm trong tay một lúc, anh ta đột nhiên ném nó lên cao!
A1 bay thẳng lên cao trông thật đẹp mắt.
Phanh!
Pháo sáng ở trên đỉnh đầu Tề Đẳng Nhàn nổ tung.
Hình ảnh máy bay không người lái truyền tới mà hình chỉ còn là một mảnh trắng như tuyết!
Ngay sau đó, hình ảnh Tạ Cuồng Long xuất hiện ở trên một tòa kiến trúc nhỏ hai tầng, hắn ta quỳ một gối xuống đất, bóp còi về vị trí của Tề Đẳng Nhàn trong hẻm nhỏ, đạn bắn ra như vũ bão!
Tề Đẳng Nhàn đã sớm nhắm mắt lại ngay khi quả pháo sáng được ném lên không trung, đồng thời, cơ thể anh lập tức chuyển động nhanh chóng.
Lúc này anh không nhìn thấy, nhưng hoàn cảnh xung quanh đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thời điểm Tạ Cuồng Long bắn đạn tới, anh không còn ở chỗ cũ nữa mà tức khắc trốn sau một chiếc ô tô bỏ hoang, thu nhỏ thân mình lại lẩn trốn.
"Đến lượt tôi!" Tề Đẳng Nhàn đợi đối thủ bắn hơn 20 viên đạn, chống tay xuống đất, vụt một cái lao ra ngoài.
Tạ Cuồng Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn dùng tốc độ cực nhanh lao về phía mình, không chần chừ gì, hắn ta rút một quả bom xung kích ném ra ngoài, đồng thời nhanh chóng nhảy xuống khỏi tòa nhà tầng hai!
Tề Đẳng Nhàn còn chưa đuổi kịp Tạ Cuồng Long, một viên pháo sáng đã kịp lao đến chỗ anh.
Hơn nữa, thời gian Tạ Cuồng Long bóp pháo sáng vô cùng chuẩn, chỉ cần bay đến chỗ Tề Đẳng Nhàn liền có thể phát nổ vào đúng thời điểm này.
Tề Đẳng Nhàn không kịp nghĩ ngợi, đột nhiên thực hiện chiêu thức "Nhện đạp nước" nằm xuống, sau đó đập mạnh đầu xuống đất, biến thành "con gà vàng mổ thóc" trực tiếp đập nát mặt đất vững chắc, chôn vào nửa cái đầu vào cái hố vừa mới tạo thành.
Ngay khi quả pháo sáng phát nổ, anh lập tức rút đầu ra, nhưng lúc này, dù anh muốn đuổi theo Tạ Cuồng Long, thì hắn ta cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Chậc, thật thú vị!” Tề Đẳng Nhàn phủi sạch bụi đất bên trên mũ sắt, nhếch miệng cười.
Tai anh vẫn còn ù sau vụ nổ của quả pháo sáng, sau đó là liên tiếp những âm thanh chói tai liên tục kích thích dây thần kinh thính giác của anh.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ, liền cảm giác được nguy hiểm đang trờ tới!
Cơ thể lập tức phản ứng lại, sống lưng rung chuyển, mông ưỡn lên, cả người bật ra ngoài.
Khoảnh khắc người vừa mới bật ra ngoài, hai viên đạn đã hạ cánh chính xác vào vị trí mà anh vừa đứng.
Bóng dáng của Tạ Cuồng Long xuất hiện trên hàng rào cách đó ba mươi mét, trên tay cầm một khẩu tiểu liên.
"Đứa trẻ ngoan!" Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, nói.
Tạ Cuồng Long lại cười lạnh ném xuống một cái bom khói, quả bom chuẩn xác hạ cánh dưới chân của mình, sau đó, trực tiếp từ trên tường rào nhảy xuống, nhanh chóng biến mất không vết tích.
Tề Đẳng Nhàn cẩn thận quan sát bằng tất cả giác quan, nhưng rất khó để bắt được dấu vết của Tạ Cuồng Long, bởi vì có hai viên đạn làm mồi nhử nổ tung ở hai bên người anh, âm thanh của bom mồi tạo thành một sự xáo trộn mạnh mẽ đối với thính giác của anh lúc này!
Chương 745 Phá tường
Chương 745: Phá tường
“Hiển nhiên, các cao thủ võ công dân gian vẫn rất khó thích nghi với hoàn cảnh chiến trường!”
Lúc này Lục Chiến Long bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Nhưng Ngọc Tiểu Long lại nói: “Cũng không hẳn là vậy...”
Cô buột miệng muốn nói về việc cùng Tề Đẳng Nhàn quét sạch tiểu đội Ác Triệu lần trước, nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt xuống.
Chuyện đó là tuyệt mật, ngay cả cấp trên cùng lắm cũng chỉ có vài người biết, ngay cả Lục Chiến Long cũng không hề hay biết.
Lục Chiến Long hoài nghi hỏi: “Này, cậu muốn nói cái gì? Sao không nói tiếp?”
Ngọc Tiểu Long cười cười nói tiếp: “Cũng không hẳn là như vậy, anh ta cũng khá là hiểu biết về công nghệ vũ khí hiện đại.”
Lục Chiến Long nói: “Nhưng thế này thì cũng chưa đủ nha... còn kém xa lắm! Muốn đánh thắng được Tạ Cuồng Long trong hoàn cảnh thế này gần như là điều không thể.”
Người đang xem trận đấu đều có biểu cảm rất căng thẳng.
Họ cũng nhận thấy rõ ràng rằng Tạ Cuồng Long đang chiếm ưu thế tuyệt đối trong trận đấu này. Vì từ khi bắt đầu vào sân đấu cho đến giờ, Tề Đẳng Nhàn chưa thực hiện được một đòn tấn công hiệu quả nào, hoàn toàn bị Tạ Cuồng Long áp đảo.
Vả lại hắn cũng cảm thấy rất bất mãn, dù sao trong tay Tạ Cuồng Long cũng có hai khẩu súng, một khẩu MP5 và một khẩu Glock-18, cả hai đều có tốc độ bắn nhanh nên rất khó tìm được cơ hội cận chiến.
Tuy uy lực của súng lớn, nhưng đạn ít và không thể bắn tự động.
Cho đến giờ, Tề Đẳng Nhàn chưa bắn một phát súng nào.
“Nếu anh chỉ có chút bản lĩnh như vậy thì vẫn là nên nhận thua sớm đi, tôi còn chưa có thể hiện thực lực đâu.” Tạ Cuồng Long đầy đắc ý nói.
“Kỹ thuật chiến đấu đường phố của cậu rất giỏi.” Tề Đẳng Nhàn không thể không công nhận điều này, gật gật đầu nói.
Trong lần truy đuổi vừa rồi anh ta thậm chí đã trúng mai phục của Tạ Cuồng Long, đạp trúng vào cái bẫy được Tạ Cuồng Long đặt sẵn từ trước, hai quả bom choáng đã suýt làm mù mắt và khiến hai tai hắn bị điếc.
May mắn là hắn đã tránh được.
Lúc nãy khi thấy tình huống đó, hai tay cả Lục Chiến Long và Ngọc Tiểu Long đổ mồ hôi, họ đều cho rằng Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ thất bại.
“Tên Tạ Cuồng Long này thật bỉ ổi, toàn không dám đối đầu trực diện!” Dương Quan Quan cả giận nói.
“Chiến trường thực sự là như vậy, phải dùng mọi biện pháp để giết được địch.”
“Anh đừng có tưởng rằng lính đặc chủng đều hung hãn vô địch, kiểu một người bằng một trăm người...”
“Lính đặc chủng chân chính, luôn là giết người bằng đủ các thủ đoạn không để lại dấu vết như hạ độc, đặt mìn, ám sát. ”
“Có khi còn chưa nhìn thấy người thì đã chết rồi.”
Long Á Nam nhìn Dương Quan Quan một cái, giải thích cho cô ta.
Thủ đoạn của Tạ Cuồng Long quá tinh vi, kết hợp sử dụng các loại công cụ, trang bị khác nhau, cùng với địa hình phức tạp, gần như đã khiến Tề Đẳng Nhàn phải nhận thua trong trận này.
Đây cũng là lần đầu Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn bị ép đến mức này.
Tạ Cuồng Long cười nói: “Anh cứ tiếp tục như vậy cũng không có cơ hội chiến thắng, nếu như thua thì mau chóng tìm Phó lão xin từ chức đi, đỡ phải cảm thấy mất mặt khi ở lại chiến bộ!”
Tề Đẳng Nhàn đáp: “Được! Nếu tôi thua sẽ ngay lập tức xin từ chức, nhưng nếu anh thua thì sao?”
m thanh của Tạ Cuồng Long càng thêm kiêu ngạo, khinh thường nói: “Tôi sẽ thua sao? Anh dựa vào cái gì để thắng được tôi!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Tôi cũng không muốn nói gì khác, nếu anh thua thì sau này gặp tôi đều gọi anh một tiếng đại ca.”
Tạ Cuồng Long lại ném ra một quả bom mồi, Tề Đẳng Nhàn tưởng đó lại là một quả bom choáng nên hoảng sợ, nhanh chóng né tránh.
“Ha ha ha, được!” Tạ Cuồng Long điên cuồng cười to, đúng như tên gọi của hắn, thực sự là điên rồi.
Tề Đẳng Nhàn đá bay quả bom mồi rơi bên cạnh mình, nheo mắt cười lạnh nói: “Anh thực sự cho rằng ở địa hình phức tạp này tôi không thể làm gì được anh sao?”
Nói xong lời này, hắn chậm rãi rút ra hai khẩu súng lục từ bên hông.
“Anh ta muốn làm gì vậy?” Lục Chiến Long thấy cảnh này có chút sững sờ.
Ngọc Tiểu Long cũng cau mày.
Lục Chiến Long nói tiếp: “Đến người anh ta còn chưa tìm thấy, rút súng ra có ích khỉ gì chứ?”
Lời còn chưa nói xong, hắn liền thấy Tề Đẳng Nhàn cúi người xuống, tư thế chuẩn bị chạy, sau đó dùng lực bật một cái!
Cả người hắn điên cuồng lao về phía Tạ Cuồng Long đang đứng.
Có nhiều bức tường ở giữa khoảng cách của hai người bọn họ.
Khi Tề Đẳng Nhàn chạy đến cách bức tường đầu tiên khoảng 4 mét, hắn nâng tay lên bắn 2 phát súng, 2 viên đạn trúng vào giữa bức tường, khoảng cách giữa hai viên cách nhau 1 mét.
Súng lục nổi tiếng với uy lực rất lớn, lực đẩy của hai phát bắn đó đủ để hất ngã một người trưởng thành!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn vững như núi, hai viên đạn phá vỡ bề mặt tường tạo ra hai lỗ hổng.
Sau đó hắn dùng vai cùng kỹ thuật Thiếp Sơn Kháo của Bát cực quyền để huých đổ mảng tường giữa hai lỗ hổng.
Bước chân Tề Đẳng Nhàn không dừng lại, ngay lập tức lại nổ súng vào bức tường thứ hai và lặp lại cú huých vai!
Thao tác liền một mạch!
Hình ảnh đó được chiếu lên màn hình, khiến mọi người đang xem không nhịn được mà hô lên.
Chết tiệt, còn có kiểu chiến đấu đường phố như vậy sao?
Trên người của người này đang mặc áo giáp bằng sắt hay gì?
Dựa vào sức mạnh thể chất của Tề Đẳng Nhàn, tất nhiên hắn có thể trực tiếp phá vỡ một bức tường, nhưng nếu làm như vậy liên tục sẽ tốn rất nhiều sức lực, vì vậy anh ta đã có một lựa chọn thông minh.
Đầu tiên dùng súng lục để phá hai lỗ hổng trên tường, sau đó sẽ dễ dàng phá vỡ nó và đi qua.
“Mẹ kiếp, súng lục dùng như vậy sao?” Lục Chiến Long nhìn đến phát ngốc, lần đầu hắn thấy một tên mạnh đến vô lý như vậy.
“Ờm...” Ngọc Tiểu Long cũng không nói nên lời, thì ra Tề Đẳng Nhàn chọn súng lục là do sớm đã có kế hoạch, không phải là nhất thời làm màu.
Súng lục có uy lực lớn, đường kính đạn cũng lớn, lực sát thương lên tường cũng rõ rệt hơn so với những loại súng khác. Có khi chỉ cần một phát bắn cũng có thể làm nứt vỡ toàn bộ bề mặt của những bức tường không kiên cố, như vậy chỉ cần là một người bình thường cũng có thể dùng sức đạp đổ tường, huống hồ là một quái thai trời sinh có sức mạnh khủng bố như Tề Đẳng Nhàn.
Dương Quan Quan cũng không thể tin nổi, nếu ví trận đấu này như một ván game... thì Tề Đẳng Nhàn chính là lợi dụng lỗi kỹ thuật để gian lận.
Dù sao, từ trước đến giờ cũng chưa có ai đấu đường phố giống như hắn...
Tạ Cuồng Long nghe thấy một trận tiếng nổ lớn truyền đến, cũng có chút sững sờ sau đó cau chặt mày.
Trong kho trang bị không có vũ khí nổ quy mô lớn như lựu đạn hay đạn chống tăng, vậy tiếng nổ này là thứ gì chứ?
Hơn nữa hắn nghe thấy tiếng nổ đó đang cách hắn càng ngày càng gần.
“Bang! Bang!”
Tạ Cuồng Long nghe thấy hai tiếng súng lục vang lên.
Sau đó hắn cảm nhận được mặt đất dưới chân rung lên, hắn theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Cùng với tiếng nổ vang vọng, bức tường cao 3 mét trước mặt hắn đổ ập xuống ngay lập tức!
Bóng dáng Tề Đẳng Nhàn xuất hiện trong khói bụi vô tận giống như một ma thần.
“Tiểu tử thối, để ông đây bắt được ngươi rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười với Tạ Cuồng Long, đồng thời ném hai khẩu súng lục đã hết đạn trong tay đi.
Một đoạn đường thẳng 50 mét, được anh ta mở ra bằng cách phá hủy 7 bức tường, đập nát 12 chiếc lốp cao su khổng lồ...
Bình luận facebook