• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 756-760

Chương 756 Vực sâu của dục vọng ham muốn quyền lực

Chương 756: Vực sâu của dục vọng ham muốn quyền lực

Việc Giang Sơn Hải đột ngột biến thành bộ dạng dữ tợn và đáng sợ như thế kia khiến cho Sở Tiên Dao sợ hết cả hồn.

Sau đó bà ta giận tái mặt rồi nói: “Giang Sơn Hải, đừng có quên đấy, rốt cuộc là ai đã cung cấp cho ông mạng lưới nhân lực, rốt cuộc là ai vẫn luôn bày mưu tính kế cho ông trong suốt mấy năm gần đây, rốt cuộc là ai đã giúp ông trèo lên được đến vị trí cao như thế này!”

“Có vấn đề xuất hiện trên cơ thể tôi, nếu cái cậu họ Tề đó đã có thể nhận ra điều này thì chắc chắn là cậu ta cũng có thể cứu được tôi!”

“Ông ngăn cản tôi nghĩa là ông muốn giết chết tôi phải không?!”

Giang Sơn Hải bỗng nhiên bình tĩnh lại rồi nói: “Dao Dao à, cơ thể của em không có bất cứ vấn đề gì đâu, em không cần đi tìm nó làm gì cả, chỉ vài ngày nữa thôi là em sẽ có thể khỏe lại, em hãy tin anh đi.”

Sở Tiên Dao cũng cười lạnh một tiếng rồi đáp lại: “Ông lấy cái gì ra để bảo đảm những điều ông vừa mới nói chứ, và bằng cách nào mà tôi có thể tin tưởng ông được cơ chứ? Tôi phải tới tìm cậu ta để hỏi cho rõ ràng!”

Sau khi nói xong những lời này, Sở Tiên Dao gạt tay của Giang Sơn Hải ra rồi chuẩn bị lên đường đi tìm Tề Đẳng Nhàn.

Thậm chí bà ta còn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để cầu xin Tề Đẳng Nhàn cứu lấy cái mạng nhỏ bé của bản thân.

Sắc mặt của Giang Sơn Hải đột ngột trở nên vô cùng dữ tợn, bỗng nhiên ông ta bước tới rồi dùng cánh tay kẹp chặt lấy cổ của Sở Tiên Dao từ phía sau, khóa cứng bà ta lại, tiếp đó cười gằn một tiếng: “Mày muốn phản bội tao hay sao?”

“Mày đã biết được quá nhiều bí mật của tao rồi! Nếu như mày đi tìm nó rồi nó ra lệnh cho mày bán đứng tao thì tao phải làm thế nào đây!”

“Còn nữa đấy, ban nãy mày nói chuyện với tao bằng thái độ gì thế hả?”

“Bây giờ thì ông đây đã trở thành đà chủ của Long Môn phân đà ở Ma Đô! Là người nắm giữ miếng ngọc mã não tượng trưng cho thân phận của đà chủ!”

Sở Tiên Dao bị cánh tay của ông ta siết cổ đến nỗi không thể hít thở được như bình thường, sắc mặt bà ta đỏ bừng lên như một quả cà chua, bà ta khó nhọc nói: “Buông… Tay ra… Giang Sơn Hải, ông muốn chết phải không?”

“Mày còn dám uy hiếp tao nữa à?”

“Mày nghĩ mày là cái thá gì cơ chứ!”

“Những năm gần đây tao luôn kìm nén cơn giận để tỏ ra thấp kém trước mặt mày, chẳng phải cũng chỉ vì những mạng lưới nhân lực mà mày đem lại thôi sao?”

“Hiện tại thì chính bản thân tao cũng đã tạo ra được mối liên kết với những mạng lưới nhân lực đó rồi, làm gì mà đến lượt một con gái già đĩ điếm như mày diễu võ dương oai trước mặt tao nữa chứ?”

Khuôn mặt của Giang Sơn Hải đằng đằng sát khí, cánh tay của ông ta càng lúc càng siết lại thật chặt như một cọng dây bằng thép, khiến cho đầu lưỡi của Sở Tiên Dao thè ra ngoài, hai mắt của bà ta cũng trợn trắng, không thể hít vào được dù chỉ là một hơi.

Sau đó Giang Sơn Hải bỗng nhiên quăng Sở Tiên Dao xuống dưới đất thật mạnh rồi xoay người ngồi đè lên bụng của bà ta, hai bàn tay to bóp chặt lấy cổ bà ta hệt như một gọng kìm bằng sắt.

Sở Tiên Dao nhìn Giang Sơn Hải với vẻ mặt không thể nào tin được…

Sau đó, bà ta hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Hẳn là Giang Sơn Hải chính là người đứng sau việc cơ thể của bà ta xảy ra vấn đề trong những ngày gần đây! Nếu không thì tại sao trên cơ thể của bà ta lại đột nhiên xuất hiện nhiều vấn đề bất thường như vậy cơ chứ, bà ta vẫn luôn là một người khỏe mạnh cơ mà?

Bà ta muốn tới tìm Tề Đẳng Nhàn để cầu xin hắn cứu mạng mình, nhưng còn Giang Sơn Hải thì ông ta muốn giết chết bà ta ngay lập tức!

“Vốn dĩ tao muốn cho mày chết thật từ từ và chậm rãi, nhưng một khi mày đã muốn đi gặp cái thằng họ Tề kia thì tao cũng chỉ đành cho mày đi chầu Diêm Vương sớm hơn dự định thôi!” Mười ngón tay của Giang Sơn Hải không ngừng dùng sức, ông ta gần như đã vặn gãy cổ của Sở Tiên Dao.

Hai chân của Sở Tiên Dao liên tục giãy giụa không ngừng, nhưng chỉ nửa phút sau là động tác của bà ta bắt đầu trở nên chậm chạp, lại thêm mười mấy giây đồng hồ nữa, chúng triệt để dừng lại…

Giang Sơn Hải hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, cười lạnh nói: “Bây giờ tao đã là đà chủ của Long Môn phân đà Ma Đô, không một ai có thể lên giọng với tao đâu! Sở Tiên Dao, mày nghĩ đẹp quá nhỉ?”

Vậy nhưng Sở Tiên Dao đang nằm trên mặt đất đã không còn có thể trả lời ông ta một câu một chữ nào được nữa.

Giang Sơn Hải vừa thở hồng hộc vừa ngồi xuống rồi xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó quay mặt về phía quản gia đang đứng ở một góc thật xa, lạnh lùng nói: “Ông còn núp ở đó làm gì nữa đấy? Mau lại đây rồi dọn dẹp thi thể của con mụ này, quăng thi thể xuống biển cho cá ăn đi!”

Quản gia nơm nớp lo sợ mà đi tới: “Vâng… Thưa ông chủ, tôi sẽ lập tức xử lý ngay đây.”

Quản gia chỉ thấy Giang Sơn Hải của hiện tại là một con người vô cùng xa lạ, vô cùng đáng sợ, thậm chí ông ta còn có suy nghĩ muốn thoát khỏi cái nhà này ngay lập tức.

Cũng không biết từ lúc nào mà Giang tiên sinh ôn hòa lịch thiệp của ngày xưa đã biến thành Giang phó đà chủ mà ai gặp cũng phải sợ hãi…

Lại càng không biết từ lúc nào mà Giang Sơn Hải có thể hạ quyết tâm vứt bỏ người vợ chung chăn chung gối với mình, coi con gái của mình như một công cụ hình người để lôi kéo quyền lực…

Quản gia biết rằng đã đến lúc mình phải rời khỏi cái nhà này rồi, một con người như Giang Sơn Hải của hiện tại là quá mức đáng sợ, người này đã hoàn toàn để bản thân đắm chìm bên trong vực sâu của dục vọng ham muốn quyền lực.



“Về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tôi cảm ơn anh!” Giang Khuynh Nguyệt vừa đi bên cạnh Tề Đẳng Nhàn vừa bày tỏ lòng cảm kích từ tận đáy lòng đối với hắn. “Nếu như anh không ra mặt thì tôi thực sự không biết tình huống sẽ phát triển như thế nào nữa.”

“Cô khách sáo quá, giữa bạn bè nam nữ với nhau mà còn cần phải nói những thứ này nữa à?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười ha ha vừa nói.

Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà hỏi: “Tôi cũng có chút hiếu kỳ, tại sao anh lại biết được rằng Sở Tiên Dao không còn sống được bao lâu nữa? Tôi thấy trông bà ta không khác gì so với một con người bình thường cả.”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Bên dưới tròng mắt của bà ta có một vệt đen thẳng đứng kéo dài lên đến tận nhãn cầu. Đó là vu cổ, bà ta đã trúng phải loại tà thuật này thì đương nhiên là sẽ không còn sống được bao lâu nữa rồi!”

Giang Khuynh Nguyệt lại nói: “Bà ta là một con người rất sợ chết, chắc chắn bà ta sẽ cầu xin anh cứu lấy cái mạng của bà ta.”

Tề Đẳng Nhàn chỉ lắc đầu rồi đáp lời cô ta: “Chỉ sợ là bà ta không có cách nào để rời khỏi biệt thự của nhà họ Giang các cô trong tình trạng còn sống được!”

Giang Khuynh Nguyệt ngẩn người, sau đó hỏi: “Bệnh của bà ta nghiêm trọng như vậy sao?”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Không phải, mà là Giang Sơn Hải sẽ không cho phép bà ta rời đi. Bà ta đã được biết quá nhiều bí mật của Giang Sơn Hải, làm sao mà Giang Sơn Hải có thể để yên cho bà ta đi cầu xin tôi cứu lấy bà ta được?”

Sau khi nghe những lời ấy của Tề Đẳng Nhàn, Giang Khuynh Nguyệt chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy, đến cả da gà trên người cô ta cũng nổi lên từng đợt.

“Đây thực sự là loại chuyện mà ông ta có thể làm ra, ông ta không còn là người cha mà tôi từng biết đến ngày xưa nữa rồi…” Giang Khuynh Nguyệt chậm rãi nói, chính cô ta cũng chẳng biết cảm xúc trong lòng bản thân ngay lúc này là như thế nào, dù sao cô ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Quyền lực ơi là quyền lực! Đó thực sự là một con quái thú vô cùng đáng sợ, trong nhà đế vương ở thời cổ đại thì huynh đệ chém giết lẫn nhau, không còn biết tình cảm là gì… Vậy mà không ngờ ở thời nay vẫn còn có những sự việc như vậy xảy ra trước mắt.” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

Giang Khuynh Nguyệt không thể không nở một nụ cười khổ, sau đó nói: “Phiền anh hộ tống tôi quay về phòng làm việc đi nhé, tôi vẫn còn có một số công việc chưa xử lý xong, sau khi xử lý xong rồi thì tôi sẽ mời anh đi ăn một bữa.”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cô tự đón xe mà đi không được à? Cần gì tôi phải lái xe hộ tống nữa!”

“...”

Giang Khuynh Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt không còn gì để nói, xem đi, cái tên Tề Đẳng Nhàn này vẫn còn có mặt mũi mà ba hoa khoác lác với người ngoài rằng hắn là bạn trai của cô ta cơ đấy?

“Thôi quên đi, để tôi tự bắt xe đi tới đó! Nếu như không phải có mấy bộ trang phục của hãng thời trang lớn cần tôi tự mình ra trận trình diễn thì tôi cũng chẳng cần phải nhờ đến anh đâu!” Giang Khuynh Nguyệt tức giận nói.

“Cô nói cái gì vậy, bạn trai đưa bạn gái đi làm chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Lên xe đi lên xe đi, để tôi đưa cô đi nào.” Không ró vì sao mà bỗng nhiên Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột thay đổi quyết định.

Giang Khuynh Nguyệt ngẩn người, cuối cùng cô ta vẫn để cho hắn đưa mình đến phòng làm việc.

Mãi tới khi về đến phòng làm việc rồi, lại nhìn thấy bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn xuất hiện trong quá trình chụp ảnh tại studio, Giang Khuynh Nguyệt mới hiểu được vì sao mà bỗng nhiên Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột thay đổi quyết định!

“Cái đồ dâm dê biến thái!” Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà thầm chửi mấy chữ trong lòng, sau đó hừ lạnh một tiếng.

Sau khi chụp xong một bộ ảnh với trang phục công sở mang nét khêu gợi, Giang Khuynh Nguyệt vừa bước tới lấy nước để uống vừa cười lạnh nói: “Tôi còn đang thắc mắc là sao mà bỗng nhiên anh lại đột ngột thay đổi quyết định đây, hóa ra anh muốn xem mấy cái này à?”

Tề Đẳng Nhàn trả lời lại cô ta: “Cô đang nói cái gì vậy không biết, tôi chỉ đến đây để bày tỏ lòng quan tâm đối với công việc của bạn gái thôi mà, tôi sống trên đời này thực sự không phải là loại người thích ngắm tất chân đen đâu.”

Giang Khuynh Nguyệt chỉ muốn lấy ngón tay giữa của mình nhét vào trong lỗ mũi của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ ngắm thêm một lúc nữa rồi lại đi ra ngoài, bởi vì lần này Giang Khuynh Nguyệt mặc tây trang dành cho phái nữ chứ không mặc váy nữa.

Đến khi Giang Khuynh Nguyệt bước ra khỏi phòng chụp ảnh của studio, chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, cô ta suýt chút nữa thì tức chết.

Chỉ thấy Tề đại gia ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh hắn là một người mẫu khác, hai người đang trò chuyện rất ăn ý, thậm chí còn có vẻ hơi hơi mờ ám nữa…

Hơn nữa, còn có một người mẫu đang đứng ở phía sau để xoa bóp vai cho hắn, thậm chí cô gái kia còn đang ân cần thăm hỏi hắn xem hắn có thoải mái hay không, cô ta xoa bóp với lực độ như thế này thì có quá mạnh hay quá yếu không.

“Con mẹ nó đây là phòng làm việc chứ không phải là quán karaoke!” Lửa giận của Giang Khuynh Nguyệt bốc lên cao chỉ trong nháy mắt.
Chương 757 Xử phạt công khai

Chương 757: Xử phạt công khai

“Đi mau đi mau đi mau, các cô tự nhìn lại bản thân xem các cô giống loại người gì!”

“Các cô là người mẫu có nghề nghiệp đàng hoàng hẳn hoi chứ không phải là mấy cô gái tiếp rượu trong quán karaoke đâu đấy!”

“Nhanh lên nhanh lên, đi ra ngoài hết cho tôi!”

Giang Khuynh Nguyệt vừa mới xuất hiện đã nổi trận lôi đình, cô ta xua tất cả những người mẫu đang vây xung quanh Tề Đẳng Nhàn ra khỏi phòng.

Trước khi đi những người mẫu đó vẫn còn không quên liếc mắt đưa tình với Tề Đẳng Nhàn, sau đó làm động tác nghe điện thoại ý bảo hắn hãy liên lạc lại với mình sau, khiến cho Tề Đẳng Nhàn bật cười thích thú.

“Cô thấy tôi có mị lực lớn như vậy thì ghen tị phải không nào?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi Giang Khuynh Nguyệt với vẻ mặt dương dương đắc ý.

“...” Giang Khuynh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng rằng cái tên này có lẽ thuộc vào kiểu được cho một chút ánh sáng là đã nghĩ bản thân rực rỡ hơn cả mặt trời rồi, đúng là loại tự kỷ hạng nặng.

Giang Khuynh Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Nếu không phải tôi nể mặt anh vì đã cứu mẹ tôi một lần thì ngay bây giờ tôi đã đuổi thẳng cổ anh ra khỏi nơi này rồi! Từ nay về sau anh cũng đừng đến phòng làm việc của tôi làm gì nữa, miễn cho nó chướng khí mù mịt.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Mấy cô gái đó chỉ lại đây ngồi tâm sự bình thường cùng tôi thôi mà, đâu ra chướng khí mù mịt cơ chứ!”

Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà lườm Tề Đẳng Nhàn một cái bằng ánh mắt hung hăng, hắn còn dám nói đó là ngồi tâm sự bình thường cùng nhau cơ à, vậy thì tựa đầu vào trong lòng người ta rồi hưởng thụ mát xa này kia cũng thoải mái lắm nhỉ?

“Đi thôi nào, chúng ta đi ăn cơm?” Giang Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng đá cho Tề Đẳng Nhàn một cước.

“Chậc!” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy khó chịu trong lòng, trả lại cho cô ta bằng một cước y hệt.

Giang Khuynh Nguyệt bèn ngẩn cả người ra, ngay sau đó cô ta lại đạp hắn thêm một cước nữa, lần này mạnh hơn nhiều so với lần trước.

Tề Đẳng Nhàn lập tức né sang bên cạnh, một cước của Giang Khuynh Nguyệt đạp trúng vào trên ghế sô pha, làm cho lòng bàn chân của cô ta tê dại như bị điện giật.

Giang Khuynh Nguyệt nhìn Tề Đẳng Nhàn, ngoài cười nhưng trong không cười, cô ta nói: “Cái loại người như anh thực sự là không thích hợp ở chung một chỗ với phụ nữ mà!”

Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Cô đang nói cái gì thế hả? Chẳng lẽ cô không thấy những người mẫu ban nãy ở chỗ cô đều ở chung với tôi rất hòa thuận hay sao?”

Gương mặt của Giang Khuynh Nguyệt tối sầm lại, cô ta nói: “Anh cứ đứng đợi ở đấy!”

Sau khi nói xong những lời này, Giang Khuynh Nguyệt nổi giận đùng đùng, cô ta quay trở về phòng thay quần áo.

Một lúc sau Giang Khuynh Nguyệt mới đi ra, cô ta đã đổi từ đôi giày đế bằng thanh lịch thành một đôi giày cao gót cao 7 phân.

Với chiều cao này thì Giang Khuynh Nguyệt hoàn toàn có thể áp đảo Tề Đẳng Nhàn được rồi.

Tề Đẳng Nhàn thấy vậy thì tỏ ra vô cùng sửng sốt, hắn nói với cô ta: “Ê này, cô đi đôi giày cao gót cao như thế kia thì lúc cùng cô đi ra ngoài, đứng bên cạnh cô, tôi chẳng khác gì một chú lùn cả, có gì hay ho cơ chứ?”

Giang Khuynh Nguyệt cười cười, tỏ ra không hề quan tâm đến khả năng đó. Ban nãy Giang Khuynh Nguyệt vốn đã muốn đi một đôi giày đế bằng để cùng đi ăn cơm với Tề Đẳng Nhàn, nhưng mà cái tên này lại khiến cho cô ta tức giận, vậy thì đơn giản thôi, cô ta chỉ cần đổi sang đi giày cao gót là được rồi. Cô ta sẽ dùng chiều cao vượt trội của mình để chèn ép hắn!

Thực ra thì Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là quá thấp, nhưng mà sau khi đi đôi giày cao gót cao 7 phân kia thì Giang Khuynh Nguyệt lại cao tận 1m83, tóm lại là đã cao hơn hắn khá nhiều rồi.

Hai người đi chung với nhau, so ra chỉ cần vừa nhìn đã thấy người đàn ông thấp hơn người phụ nữ, có nghĩ thế nào cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Giang Khuynh Nguyệt không cho Tề Đẳng Nhàn có cơ hội nói những lời vô ích thêm nữa, cô ta bước thẳng ra ngoài cửa.

Tề Đẳng Nhàn đang định mở cửa xe ô tô thì Giang Khuynh Nguyệt bỗng nói: “Có cách đây bao xa đâu, chúng ta đi bộ đi.”

Cô ta thế này là thuần túy đang muốn trả thù riêng chứ còn gì nữa!

Tề Đẳng Nhàn đi ngang hàng bên cạnh một Giang Khuynh Nguyệt đang đi giày cao gót, việc này khiến cho hắn có cảm giác như thể mình đang bị lột sạch quần áo rồi xử phạt giữa chốn đông người vậy, tất cả những người xa lạ đi qua bọn họ trên đường khi thấy bọn họ cũng không thể không chỉ trỏ một phen.

Vốn dĩ Tề Đẳng Nhàn cũng có thể coi là miễn cưỡng hài lòng với chiều cao của mình hiện tại, thế nhưng vào giờ phút này thì hắn lại có cảm giác như thể mình đã biến thành một người lùn!

“Chậc, cô làm như thế này thì tôi cũng thấy có chút khó chịu đấy, nhưng mà cô có còn muốn nhận 100 triệu mà tôi đã lừa được của cha cô ngày hôm nay không vậy?” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng có chút bất mãn, khuôn mặt của hắn đen xì xì như đít nồi.

“Tôi với ông ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, tôi sẽ không chạm vào của cải của ông ta dù chỉ là một đồng một cắc! Anh chính là người đã giải quyết sự việc hôm nay, vậy thì toàn bộ số tiền đó sẽ thuộc về anh.” Giang Khuynh Nguyệt lắc đầu rồi nói.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng quả thực Giang Khuynh Nguyệt cũng là một người phụ nữ rất có cá tính, rõ ràng là cô ta cũng đang sống một cuộc sống tương đối thiếu thốn, vậy mà cô ta lại từ chối một số tiền lớn như vậy, thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái.

Giang Khuynh Nguyệt đã nói là quán ăn không cách phòng làm việc của cô ta bao xa, nhưng kết quả là bọn họ đi được một lúc rồi vẫn phải gọi xe chở đến đó…

Tề Đẳng Nhàn xuống xe rồi nhìn xung quanh, chẳng phải nơi này ở rất gần võ quán Thiên Đạo hay sao, cô ta còn nói là không xa nữa à? Không phải là cô ta đang cố ý muốn thu hút sự chú ý của mọi người đấy chứ?

“Không phải là cô nói chỗ này không cách xa phòng làm việc của cô là bao sao?” Khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn đen xì, hắn hỏi.

“Thì cũng đâu được tính là xa cho lắm, chẳng phải chỉ là 20km thôi sao?” Giang Khuynh Nguyệt bèn cười tủm tỉm rồi nói, sau đó cô ta giơ tay khoác lên vai hắn.

Hành động khoác vai Tề Đẳng Nhàn của Giang Khuynh Nguyệt khiến cho hắn có cảm giác như cô ta đang nhìn xuống hắn từ trên cao vậy, ngay cả nhị đương gia cũng muốn chửi một tiếng con mẹ nó.

Sau khi vào bên trong quán ăn, có vẻ như Giang Khuynh Nguyệt đã là khách quen của nơi này nên cô ta chỉ cần nói với ông chủ rằng mình muốn đặt một gian phòng riêng nhỏ là được sắp xếp ngay lập tức, sau đó cô ta gọi một bàn đầy thức ăn, nỗ lực bày tỏ thành ý sâu sắc của bản thân mình.

Đến khi số thức ăn mà gọi đã được bưng tới bàn thì Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức há miệng thật to và ăn từng đĩa một, sức ăn của hắn vốn đã dồi dào, vậy nên hắn sẽ không khách sáo với Giang Khuynh Nguyệt làm gì.

Giang Khuynh Nguyệt chỉ ăn có một chút rồi dừng lại không ăn thêm nữa, cô ta chống hai tay vào má nhìn Tề Đẳng Nhàn ăn, sau đó rơi vào một khoảng trầm tư ngắn ngủi.

“Nếu là về chuyện của mẹ cô thì cô không cần lo lắng nữa đâu, thậm chí đến cả tiền thuốc men cô cũng không cần chi trả một chút nào, chính phủ nước Đức sẽ toàn quyền phụ trách việc đó. Đợi đến khi bà ấy khỏe rồi thì cô hãy ngay lập tức bay sang Đức rồi đón bà ấy về đây mà chăm sóc.” Tề Đẳng Nhàn bèn đặt đũa xuống rồi nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt mà nói.

“Ài…” Giang Khuynh Nguyệt yếu ớt thở dài một tiếng, cô ta có cảm giác vừa buồn rầu lại vừa lo sợ.

“Giang Sơn Hải không phải là một con người sẽ dễ dàng từ bỏ ý định của bản thân đâu, tôi đang rất lo lắng rằng ông ta sẽ tìm đến trả thù bọn tôi.” Giang Khuynh Nguyệt lại nói.

“Cái này thì không có vấn đề gì đâu. Nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi là được, để tôi trừng phạt ông ta giúp cô.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười rồi nói với Giang Khuynh Nguyệt.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng con người như Giang Sơn Hải đúng là cái loại vô tình vô nghĩa, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút chán ghét ông ta.

Giang Khuynh Nguyệt quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nhoẻn miệng cười với hắn, có những lời mà hắn vừa mới nói, cô ta cảm thấy trong lòng mình yên tâm hơn khá nhiều.

“Ê này, anh nói cho tôi biết đi, tại sao Tạ Cuồng Long lại gọi anh là đại ca vậy?” Cuối cùng Giang Khuynh Nguyệt vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi về vấn đề này. Dù sao một nhân vật lớn như Tạ Cuồng Long vẫn vô cùng nổi tiếng đối với người ngoài, vậy mà hắn ta lại gọi Tề Đẳng Nhàn là đại ca, chỉ thế thôi cũng đủ để khiến những người khác vô cùng kinh ngạc.

“Anh ta đã đánh với tôi một trận, sau đó anh ta thua.” Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta bằng giọng hờ hững.

“Cô cũng không cần lo lắng về việc bản thân sẽ không còn chỗ nương thân ở Ma Đô sau khi đã hoàn toàn trở mặt với cái lão già kia đâu.”

“Sau này tôi sẽ giới thiệu cho cô một chút tài nguyên và mạng lưới nhân lực, tôi đảm bảo những kẻ ác độc và tàn nhẫn kia sẽ không dám chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay.”

Tề Đẳng Nhàn biết rằng Giang Khuynh Nguyệt đang lo lắng về vấn đề gì.

Giang Khuynh Nguyệt là một người phụ nữ, lại còn mang trên mình danh hiệu người phụ nữ xinh đẹp số 1 tại Ma Đô, sau khi cắt đứt mối quan hệ giữa cha và con gái cùng với Giang Sơn Hải thì cô ta sẽ khó mà không bị một vài người nhắm đến với ý định không tốt lành gì.

Giang Khuynh Nguyệt nhất thời bật cười một tiếng: “Nếu mà được như thế thật thì anh thực sự có một chút dáng vẻ của bạn trai tôi rồi đấy! Tôi sẽ khen thưởng cho anh bằng cách cho phép anh mới tôi đi xem phim ngày hôm nay!”

“Cô đang đùa cái gì vậy không biết, cô nói là cô khen thưởng cho tôi mà cô còn bắt tôi phải chi tiền à?” Nhất thời Tề Đẳng Nhàn cũng tỏ ra không vui vẻ gì. “Hơn nữa, đi dạo trên phố với cô thì tôi rất là mất mặt có biết không hả!”

Giang Khuynh Nguyệt lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó cô ta nghiến răng nghiến lợi mà nói với hắn: “Con mẹ nó chứ, tôi chúc anh độc thân vui vẻ cả đời này luôn, cái tên đàn ông cặn bã khốn kiếp!”

Tề Đẳng Nhàn đắc ý trả lời cô ta: “Thật là ngại quá đi mất, nếu như không tính cả cô vào thì bây giờ tôi cũng đã có ba cô người yêu và một cô người yêu cũ rồi đấy…”

Lý Vân Uyển, Eva, Dương Quan Quan, lại còn thêm một người là Từ Ngạo Tuyết nữa chứ.

Đúng vào khoảnh khắc mà Giang Khuynh Nguyệt chuẩn bị biến thành bộ dạng thẹn quá hóa giận thì bỗng nhiên cửa lớn của quán ăn bị một người nào đó đạp văng ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt âm trầm xuất hiện ở trước cửa.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, hình như hắn cũng từng dạy dỗ cái tên này một lần rồi, có đúng không nhỉ?

Hắn ta tên là cái gì đó… Tiết Quý phải không?

“Này Giang tiểu thư à, chẳng phải cô đã nói với tôi rằng ngày hôm nay cô không rảnh rỗi sao? Tại sao cô lại đăng ngồi dùng bữa cùng với một người khác thế?” Tiết Quý vừa mới xuất hiện đã lên tiếng hỏi Giang Khuynh Nguyệt bằng giọng điệu lạnh như băng.

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hắn ta không nhịn được mà tỏ ra sửng sốt, hai mắt lập tức đỏ lên như một con bò mộng, thật không ngờ lại có thể gặp được kẻ thù của mình ở đây!
Chương 758 Hai phút đồng hồ

Chương 758: Hai phút đồng hồ

Sau khi nhận ra rằng người vừa xông vào nơi này chính là Tiết Quý, khuôn mặt của Giang Khuynh Nguyệt không thể không biến sắc.

Hiển nhiên là Giang Khuynh Nguyệt cũng không ngờ rằng bản thân sẽ gặp phải cái tên con ông cháu cha Tiết Quý ở một nơi như thế này.

Từ trước kia Tiết Quý vẫn luôn theo đuổi Giang Khuynh Nguyệt, thậm chí hắn ta còn giới thiệu rất nhiều tài nguyên có lợi cho công việc của cô ta nữa.

Có điều Giang Khuynh Nguyệt vẫn không hề có lấy nửa phần hảo cảm đối với Tiết Quý, tất cả là bởi vì con người này quá mức ngang ngược và chuyên quyền, cô ta không hề thích tính cách đó của hắn ta một chút nào cả.

Gương mặt của Giang Khuynh Nguyệt chuyển thành màu đen xì xì, cô ta nói: “Tiết thiếu gia à, hình như tôi có ngồi dùng bữa cùng với ai thì cũng không liên quan đến anh một chút nào đâu chứ nhỉ?”

Tiết Quý cười gằn rồi đáp lại: “Nếu như cô đang dùng bữa cùng với những người khác thì thật ra tôi cũng sẽ không có ý kiến gì đâu, nhưng mà cô lại đang dùng bữa cùng với cái thằng con hoang này, vậy thì xin lỗi, tôi không thể chấp nhận được!”

Hắn ta giơ tay lên rồi chỉ thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn, lần trước hắn ta bị đánh cho một trận bầm dập cả mặt mũi mà vẫn chưa thể trả lại món nợ này cho Tề Đẳng Nhàn.

Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau đó hỏi: “Hai người các anh quen biết gì nhau sao?”

“Bảo là quen biết thì cũng không phải là quen biết gì đâu, chỉ là đã từng va chạm một chút mà thôi, anh ta bị đồ đệ của tôi đánh cho một trận ấy mà.” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi trả lời cô ta.

Người ra tay với Tiết Quý lần trước là Dương Quan Quan, có điều Tiết Quý hiểu rất rõ một chuyện rằng người đứng ở phía sau chống lưng cho Dương Quan Quan lại chính là Tề Đẳng Nhàn.

Tiết Quý lạnh lùng nói ra một câu: “Không biết lý do là vì sao mà lần trước bác của tao lại không cho phép tao động tay vào mày, nhưng lần này, chắc chắn dù ông trời có tới tận đây thì ông ta cũng không thể nào cứu mày được đâu!”

Ở phía sau lưng hắn ta là một đám thuộc hạ tay chân, mà rõ ràng tất cả bọn chúng đều thuộc loại đánh đấm khá là giỏi.

Trong số đó còn có một người đàn ông với khuôn mặt vô cùng hung ác và biểu cảm rất thâm trầm, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tiết Cương, người từng nhận nhiệm vụ ám sát Từ Ngạo Tuyết.

“Không phải lần đó là chính anh tự đi tìm đường chết hay sao? Anh có bị người ta đánh cũng là đáng đời anh thôi, đâu có gì liên quan đến tôi cơ chứ.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười rồi cầm cốc nước lên uống một ngụm, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Giang Khuynh Nguyệt nói bằng giọng thật trầm: “Mong là Tiết thiếu gia đừng giở trò xằng bậy ở đây, Tề tiên sinh là một người bạn rất tốt của tôi!”

Tiết Quý nở một nụ cười lạnh lẽo: “Ồ? Tôi không ngờ là cô lại có thể che chở cho hắn ta như thế đấy! Con mẹ nó chứ, tôi đã cung cấp cho cô rất nhiều tài nguyên, tôi cung phụng cô như nữ hoàng, như công chúa, tôi giúp cô kiếm bao nhiêu là tiền của, cô không thèm theo tôi thì thôi đi, vậy mà trái lại cô còn cho một thằng ranh con ngoại lai rác rưởi như thế này hưởng lợi à?”

“Nếu như ngay bây giờ cô đi tới trước mặt tôi rồi quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó lại ngoan ngoãn làm bạn gái của tôi, thì tôi có thể cân nhắc bỏ qua chuyện cũ với hắn ta.”

“Còn nếu cô không chịu… Thì cô nên tự mình cân nhắc hậu quả cho thật kỹ đi.”

Giang Khuynh Nguyệt không ngờ rằng vào lúc này mà Tiết Quý lại có thể nói ra những lời ngang ngược như vậy, cũng không ngờ rằng thái độ của hắn ta lại kiên quyết như vậy.

Tề Đẳng Nhàn ngồi ở phía sau lưng Giang Khuynh Nguyệt bèn giơ tay lên quàng qua vai của cô ta, sau đó hắn mỉm cười và nói: “Cô ấy đã là bạn gái của tôi rồi, anh đừng có mà mơ tưởng đến cô ấy nữa.”

Cảnh tượng đó khiến cho sắc mặt Tiết Quý của sầm lại, hai lá phổi của hắn ta cũng suýt thì vỡ tung ra vì tức tối.

Cùng lúc đó, Giang Khuynh Nguyệt cũng nhìn thấy Tiết Cương đang đứng ở sau lưng Tiết Quý, sắc mặt của cô ta lập tức chuyển thành màu trắng bệch, cô ta thấp giọng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Trước hết anh làm ơn đừng có mà chọc giận anh ta nữa, cái người đứng ở sau lưng anh ta có tên là Tiết Cương, hắn ta lợi hại lắm, hắn ta chuyên môn phụ trách giúp nhà họ Tiết xử lý những chuyện rác rưởi đấy!”

“Con người rác rưởi phụ trách xử lý những chuyện rác rưởi ấy à, chẳng có gì là ghê gớm hết.” Tề Đẳng Nhàn chỉ lơ đễnh đáp lại bằng một câu như vậy.

Tiết Quý gào lên một tiếng thật to: “Bỏ cái bàn tay chó má thối tha của mày ra khỏi người bạn gái của tao!”

Tề Đẳng Nhàn bèn dùng sức ôm cả thân trên của Giang Khuynh Nguyệt vào trong lòng mình, sau đó mỉm cười rồi nói: “Khuynh Nguyệt à, em không hổ là đệ nhất mỹ nữ của Ma Đô nhỉ, ngay cả đại thiếu gia của nhà họ Tiết cũng phải biến thành một con chó si mê nhan sắc của em!”

Giang Khuynh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, thậm chí sắc mặt của cô ta còn cứng cả lại, những lời mà người này vừa mới nói ra thực sự có thể chọc cho người khác tức điên lên được!

Hơn nữa, anh ta thực sự không muốn sống đấy à…

Vậy nếu như Tiết Cương ra tay thì liệu anh ta có thể sống sót được không?

Tề Đẳng Nhàn dùng một tay ôm người đẹp vào trong lòng, một tay còn lại thì lén lấy điện thoại ra để nhắn tin, võ quán Thiên Đạo ở ngay bên cạnh quán ăn này, ngày hôm nay hắn lười không muốn tự mình động thủ.

“Con mẹ nó, mau giết chết cái thằng này cho tao!” Tiết Quý gầm lên một tiếng để ra lệnh cho đám thủ hạ của mình bắt đầu xông vào đánh nhau với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn bèn phất tay một cái rồi nói: “Đợi đã, anh có dám cho tôi hai phút hay không? Tôi sẽ gọi người của tôi đến đây!”

Sau khi nghe xong những lời ấy, Tiết Quý nhất thời ngẩn người ra.

Ngày hôm nay Tề Đẳng Nhàn cũng muốn trải nghiệm cái cảm giác sung sướng khi gọi người của phe mình đến để gây sự với kẻ khác, bình thường đều là do hắn ngông cuồng và ngang ngược nên mới khiến cho phía bên kia phải gọi người trước, sau đó cũng chính tay hắn sẽ khiến cho bọn họ phải mất mặt.

Vậy nhưng vào ngày hôm nay thì Tề Đẳng Nhàn lại muốn trở thành phía gọi người trước.

Tiết Cương đang đứng ở phía sau lưng Tiết Quý bèn bước lên một bước, sau đó bình tĩnh nói: “Ngày hôm nay cậu nhất định phải chết, cậu có gọi bất cứ ai đến thì cũng đều chỉ là tốn công vô ích mà thôi.”

Tề Đẳng Nhàn quan sát Tiết Cương một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nói một câu: “Tôi nhớ ra anh rồi, anh chính là người suýt chút nữa đã dùng một dao đâm chết người yêu cũ của tôi, để lát nữa tôi sẽ chăm sóc đặc biệt cho anh vậy.”

Khóe miệng của Tiết Cương cong lên, hắn ta nở một nụ cười lạnh lẽo.

Giang Khuynh Nguyệt ngồi ở bên cạnh bèn vội vàng nói xen vào: “Này Tiết Quý, nếu như anh là một người đàn ông chân chính thì hãy cho anh ấy hai phút để chuẩn bị đi, cho anh ấy kêu người của phe anh ấy đến để giúp đỡ! Nếu như người ở bên phe anh ấy đã đến rồi mà anh vẫn có thể đánh thắng tất cả bọn họ, sau đó lại có thể khiến cho anh ấy tự nguyện nói lời chịu thua, vậy thì tôi sẽ chia tay với anh ấy rồi trở thành bạn gái của anh!”

Sau khi nghe Giang Khuynh Nguyệt nói xong những lời này, Tiết Quý bèn lập tức khoát tay với mục đích bảo đám đàn em của mình đứng lùi lại rồi nói bằng giọng cực kỳ lạnh lẽo: “Được thôi, tôi sẽ cho hắn ta một khoảng thời gian là đúng hai phút bắt đầu tính từ lúc này. Ngược lại tôi cũng muốn thử nhìn xem liệu hắn ta có thể gọi được những người nào đến đây?”

Hai phút, vậy là hoàn toàn đủ cho rất nhiều đệ tử của Long Môn ở võ quán Thiên Đạo nằm ở ngay cách vách chạy tới đây.

“Hai phút đã hết rồi đấy, người của mày đâu hết rồi?” Tiết Quý cúi đầu xuống dán mắt vào cái đồng hồ đeo trên cổ tay của mình, vừa đúng lúc hết thời gian thì hắn ta đã hỏi một cách vô cùng gấp gáp, chỉ hận không thể giết chết Tề Đẳng Nhàn ngay lúc này.

“Chẳng phải là bọn họ đã tới rồi hay sao?” Tề Đẳng Nhàn giơ tay chỉ ra phía ngoài cửa, ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại.

Tiết Quý quay đầu nhìn lại theo hướng tay của Tề Đẳng Nhàn, nhất thời hắn ta chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại. Ngoài kia là một đám đông đang thi nhau ùn ùn kéo tới, không biết bao nhiêu là cái đầu người vừa mới xuất hiện, có khi phải hơn một trăm người đang bước đến đây cũng nên!

Người dẫn đầu của bọn họ chính là Tần Đường Ngọc!

Ngay cả Tiết Cương cũng phải biến sắc chỉ trong một thoáng chốc, dù có nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng không thể hiểu được lý do tại sao chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi mà Tề Đẳng Nhàn lại có thể gọi cả hơn một trăm con người tới đây nhanh như vậy.

Giang Khuynh Nguyệt cũng không nhịn được mà phải há hốc mồm đầy kinh ngạc, chỉ có hai phút mà thôi, tại sao Tề Đẳng Nhàn lại có thể triệu tập cả trăm con người tụ họp ở đây nhỉ?

“Tề tiên sinh!”

Vừa nhìn thấy đã lập tức vội vàng khom lưng xuống rồi ôm quyền chắp tay hành lễ.

“Tề tiên sinh!”

Hơn một trăm con người đang đứng ở phía sau cô ta cũng đồng thời khom người xuống và chắp tay hành lễ, vô cùng có cảm giác kỷ luật nghiêm minh.

Tề Đẳng Nhàn chỉ thản nhiên đáp lại bọn họ bằng một câu: “Không cần đa lễ làm gì.”

Tiết Quý không nhịn được mà hung hăng nước xuống một ngụm nước bọt, hắn ta nhìn về phía Tần Đường Ngọc rồi nói: “Tôi biết cô, cô chính là đồ đệ của Văn Dũng Phu, cô tên là Tần Đường Ngọc! Tại sao các cô lại đến đây để ra mặt thay cho cái tên ngoại lai rác rưởi này cơ chứ?”

Tần Đường Ngọc trả lời câu hỏi của hắn ta: “Tề tiên sinh chính là ân nhân của chúng tôi, dĩ nhiên là chúng tôi phải nghe theo mệnh lệnh của anh ấy rồi!”

Tiết Quý bèn nghiến răng kèn kẹt rồi hỏi lại: “Cô có biết tôi là ai hay không hả? Tôi chính là Tiết Quý của nhà họ Tiết!”

Tần Đường Ngọc gật đầu, vậy nhưng khuôn mặt của cô ta vẫn không hề biến sắc, thậm chí cô ta còn không thèm trả lời hắn ta thêm một câu nào nữa.

Tiết Quý lại nói tiếp: “Nếu như cô chịu dẫn đám người của cô cút ra khỏi nơi này ngay bây giờ, vậy thì tôi có thể coi như là các cô chưa từng đặt chân tới đây một giây một phút nào cả! Nếu không, lỡ như nhà họ Tiết nổi giận thì cái lũ dư thừa mà Văn Dũng Phu để lại như các cô có lẽ sẽ rơi vào cảnh tượng máu chảy thành sông đấy nhỉ? Nếu như không có Văn Dũng Phu che chở thì việc nhà họ Tiết muốn tiêu diệt các cô cũng chỉ là vấn đề nhỏ nhặt nằm trong một câu mệnh lệnh đơn giản mà thôi.”

Tần Đường Ngọc vẫn cứ tiếp tục giữ khuôn mặt lạnh lùng, cô ta im lặng không nói thêm một câu nào nữa, còn hơn một trăm con người đứng ở phía sau lưng cô ta thì đều nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tiết Quý cũng trở nên có chút khó chịu.

Lần trước tới người của Nham Toái Lưu đã tới võ quán Thiên Đạo để đập phá, vậy mà tất cả bọn họ cũng phải thất bại nhục nhã mà quay trở về, nhà họ Tiết thì lợi hại đến đâu được cơ chứ, liệu bọn họ có lợi hại hơn một đại tông sư như Liễu Tông Nham Toái hay không?

Nếu như không có một Triệu Hồng Nê xuất hiện vào đúng thời điểm mấu chốt nhất thì có lẽ Liễu Tông Nham Toái đã phải chôn vùi xương thịt ở mảnh đất mang tên Ma Đô này rồi!

“Cái tên nhãi con vô lễ này dám quấy rầy bữa ăn ngon lành của tôi, lại còn đe dọa tôi, anh ta bảo là tôi sẽ phải chết ở chỗ này đấy.” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói với Tần Đường Ngọc.

Mồ hôi lạnh trên trán của Tiết Quý đã bắt đầu nhỏ từng giọt xuống sàn, hắn ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì bản thân đã cho Tề Đẳng Nhàn hai phút để chuẩn bị, nếu như sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra thì hắn ta nên giết chết hắn ngay vào lúc vừa mới xuất hiện mới phải!
Chương 759 Một quyết định không theo lẽ bình thường

Chương 759: Một quyết định không theo lẽ bình thường

Tiết Quý cứ nghĩ là chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi thì cùng lắm Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ có thể gọi đến đây vài người được thôi, nhưng hắn ta đâu thể nào ngờ được một điều rằng số người xuất hiện lại là hơn trăm người, hơn nữa tất cả bọn họ đều là đệ tử của Long Môn, đồng nghĩa với việc bất cứ người nào trong số đó cũng có năng lực đánh đấm cực kỳ tốt.

Tiết Cương cũng hiểu được rằng nếu như hắn ta không ra tay ngay bây giờ thì mọi chuyện sẽ muộn mất, vậy nên hắn ta quyết định rằng muốn đánh giặc thì trước hết phải bắt giam được nhà vua của quân giặc đã.

Hắn ta bỗng nhiên rời khỏi vị trí ban đầu, hai chân bước một bước thật dài để chạy về phía Tề Đẳng Nhàn, rõ ràng là đang muốn bắt lấy hắn để uy hiếp những người còn lại.

“Bốp!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên cao rồi đấm một cú thật mạnh, thậm chí tất cả mọi người xung quanh đều không kịp nhìn rõ động tác vừa rồi của hắn.

Nắm đấm mạnh mẽ ấy giáng thẳng vào mặt của Tiết Cương, khiến cho cả người hắn ta văng ra ngoài, khuôn mặt đầm đìa máu me trông vô cùng đáng sợ.

Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, cười cười rồi đứng dậy, sau đó nói: “Này cái tên nhãi con kia, anh đúng là không có đạo đức của một võ sư chân chính, đã lừa gạt lại còn đánh lén người khác, vậy mà đối tượng còn là một người đẹp trai lai láng mới có hai mươi mấy tuổi đầu như tôi…”

Tiết Cương nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt có chút không dám tin tưởng vào những chuyện vừa mới xảy ra, hắn ta thực sự không hiểu tại sao mà bản thân lại bị nắm đấm kia đánh trúng, động tác của Tề Đẳng Nhàn nhanh cứ như điện giật vậy, khiến cho dây thần kinh vận động của hắn ta không thể phản ứng kịp thời trước đòn tấn công đang đến.

Sau khi nghe được những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói, tất cả mọi người đều cảm thấy bó tay, làm gì có con người nào tự tâng bốc bản thân như thế chứ?

“Ê cái tên họ Tề kia, làm người thì phải có lòng khoan dung độ lượng chứ, chuyện của ngày hôm nay cứ quyết định như vậy đi!” Tiết Quý vừa nghiến răng thật chặt vừa cố ưỡn ngực lên rồi nói.

“Anh tưởng anh nói là cứ quyết định như vậy thì mọi chuyện sẽ phải được quyết định như vậy thật sao?” Tề Đẳng Nhàn đáp trả bằng giọng hết sức lạnh lùng.

Giang Khuynh Nguyệt ở bên cạnh cũng thấp giọng nói: “Dù sao thì anh ta cũng là người của nhà họ Tiết đấy, nếu như anh làm cho anh ta quá bẽ mặt thì nhà họ Tiết sẽ đến tìm anh và gây ra phiền phức mất, chuyện đó sẽ không dễ xử lý một chút nào đâu.”

Tề Đẳng Nhàn lại chỉ mỉm cười và nói với cô ta: “Tôi đây còn không sợ thì cô có cái gì mà phải sợ cơ chứ? Có tôi bảo kê cô rồi, cho dù cô có tung hoành khắp cái đất Ma Đô này thì cũng không có vấn đề gì cả!”

Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn lại vung tay lên rồi chỉ vào Tiết Quý cùng bè lũ tay chân của hắn ta.

“Đánh cho tôi!”

Chỉ cần Tề Đẳng Nhàn ra lệnh một tiếng, hàng trăm hàng ngàn vị tướng sĩ… Không phải, hàng trăm các đệ tử của Long Môn đồng loạt chen nhau mà xông lên, thi triển quyền cước với phe đối địch.

Tiết Cương còn chưa kịp bò dậy thì đã có một người nào đó giẫm thẳng lên ót hắn ta, khiến cho hắn ta phải nằm ngửa người ra trên mặt đất, sau đó lại đến vô số những bàn chân to khác lần lượt giẫm vào khuôn mặt của hắn ta…

Sau đó Tiết Quý và những tên tay chân mà hắn ta mang theo đều phải trải qua một cuộc giẫm đạp tập thể cực kỳ tàn ác.

Đối với những đệ tử Long Môn đang có mặt tại đây thì Tề Đẳng Nhàn có uy vọng vô cùng cao, dù sao hắn cũng chính là vị võ sư mạnh mẽ đã đánh bại các đại tông sư của Liễu Tông Nham Toái, cũng vì thế nên tất cả mọi người đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Sức lực mà bọn họ dồn xuống dưới chân không hề nhẹ một chút nào, thậm chí bọn họ còn suýt chút nữa giẫm nát cả nội tạng của đám người kia.

“Được rồi, dừng lại đi.” Tề Đẳng Nhàn vung tay lên rồi nở một nụ cười lạnh nhạt.

Đến lúc này thì tất cả mọi người mới dừng lại, sau đó bọn họ đứng tách ra hai bên.

Khi tập trung nhìn vào những người đang nằm ở dưới đất thì sao? Bọn họ nằm co cụm lại với nhau, trên mặt toàn là những vết máu be bét, trên cơ thể toàn là những vết chân dày đặc xếp chồng lên nhau, chỉ cần nhìn vào đó cũng đủ để biết rằng bọn họ đang chật vật đến cực điểm như thế nào.

Ban nãy Tiết Cương vừa mới ra tay với Tề Đẳng Nhàn, cũng vì thế nên hắn ta trở thành đối tượng được chăm sóc hết sức đặc biệt, hắn ta bị giẫm đạp đến mức cả tay lẫn chân đều gãy nát, hoàn toàn không còn tỉnh táo được nữa, thậm chí còn không cử động lấy một lần.

Hắn ta cảm thấy vô cùng ấm ức trong lòng…

Nếu như đấu 1 vs 1 thì không có bất kỳ người nào trong số đó có thể làm đối thủ của hắn ta!

Nhưng nếu như bọn họ chen chúc với nhau và xông lên cùng một lúc như vậy thì bản thân sẽ không còn một chút cơ hội nào để phản kháng cả.

Tiết Quý đau đớn đến nỗi rên rỉ không ngừng. hắn ta liên tục co quắp trên mặt đất.

Nhìn vào cảnh tượng trước mắt, Giang Khuynh Nguyệt cảm thấy đầu lưỡi của bản thân tê dại, đường đường là thiếu gia của nhà họ Tiết mà lại bị đánh cho một trận đến nỗi trở nên thê thảm như thế này…

Nơi này liệu có còn là Ma Đô nữa không vậy?

Nhà họ Tiết chính là một trong ba gia tộc lớn nhất của Ma Đô đấy, bọn họ chính là rắn bản địa hàng thật giá thật ở thành phố này, vậy mà một người đến từ bên ngoài như Tề Đẳng Nhàn lại có thể chèn ép con rắn bản địa kia đến mức hắn ta không thể ngẩng đầu lên được.

“Anh có còn muốn khoe mẽ trước mặt tôi nữa hay không đây?” Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười cười, sau đó hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tiết Quý và nhẹ giọng hỏi hắn ta.

“Cái thằng họ Tề kia, nếu mà mày dám động đến tao thêm một lần nữa thì… Nhà họ Tiết bọn tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Tiết Quý giận dữ rống lên thật to.

Tề Đẳng Nhàn bèn lập tức lấy điện thoại ra rồi bấm số điện thoại của Tiết Chân ngay trước mặt hắn ta, sau đó hắn cười tủm tỉm: “Tiết tiên sinh à, cháu trai của ông là Tiết Quý có một chút xích mích với tôi, vậy nên tôi lỡ tay đánh cho anh ta tàn phế mất rồi. Chuyện này không sao chứ?”

Tiết Quý không nhịn được mà tỏ ra sửng sốt, không phải hắn ta mới là người nên bắt đầu cuộc điện thoại này hay sao?

Tại sao cái con người này lại không đi theo con đường bình thường cơ chứ?

Lẽ ra con đường bình thường phải là hắn ta kéo một đám người đến chỗ này, sau đó bị Tề Đẳng Nhàn làm cho bẽ mặt, cuối cùng hắn ta mới là người sẽ gọi điện thoại cho bác cả để xin ông ta đến đây xử lý Tề Đẳng Nhàn, vậy mới đúng chứ…

“Tề tiên sinh à, xin hỏi chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?” Tiết Chân thấp giọng hỏi hắn ở đầu bên kia của điện thoại.

“Tôi và bạn gái của tôi đang cùng nhau dùng bữa thì anh ta tìm đến gây sự với tôi, anh ta nói là anh ta muốn cướp bạn gái của tôi, sau đó tôi gọi người đến đánh cho anh ta một trận! Nếu như nhà họ Tiết có lời nào muốn nói với tôi thì cứ nói thẳng ra từ bây giờ đi nhé, chúng ta nên tranh thủ thời gian để giải quyết mâu thuẫn càng sớm càng tốt.” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng hết sức lạnh nhạt.

Từ trước đến nay thái độ của Tiết Chân đối với Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn là vô cùng khép nép khiêm tốn, thậm chí ông ta còn chủ động tới thăm và mang theo quà cáp ngay cả khi Dương Quan Quan đang phải nằm viện.

Chính bản thân Tề Đẳng Nhàn cũng không hiểu nổi lý do tại sao mà nhà họ Tiết lại thể hiện thái độ như thế này với mình, vì vậy nên lần này hắn mới đánh cho Tiết Quý một trận thê thảm như vậy, hắn cũng muốn nhân cơ hội này để thử thăm dò mục đích thực sự của nhà họ Tiết xem sao.

Tiết Chân cười lạnh rồi nói: “Nếu như thằng ranh con đó thực sự không hiểu chuyện đến mức ấy thì Tề tiên sinh cứ đánh nó thoải mái đi! Thằng ranh con đó suốt ngày gây chuyện khắp nơi, tôi còn đang muốn nhờ Tề tiên sinh giúp tôi dạy dỗ lại nó ấy chứ.”

Tề Đẳng Nhàn đang mở loa ngoài, vì thế nên Tiết Quý cũng nghe được toàn bộ những câu đối thoại vừa rồi giữa hắn và Tiết Chân.

Sau khi nghe được những lời mà Tiết Chân vừa mới nói, Tiết Quý không nhịn được mà trợn to hai mắt, giật mình nói: “Bác cả ơi, bác không thể làm như vậy được… Từ khi nào mà nhà họ Tiết chúng ta lại có thể để cho một người ngoài tùy ý trèo lên đầu chúng ta ngồi đái ỉa như vậy chứ?”

Tiết Chân đáp lại bằng giọng lạnh lùng: “Thì ra từ nãy đến giờ mày đã nghe hết rồi đấy à? Cũng đúng lúc lắm… Mày nghe rõ đây, mau chân thành xin lỗi Tề tiên sinh đi, mày cứ liệu làm gì thì làm để mà nhận được sự tha thứ của cậu ấy, nếu không thì tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà họ Tề ngay bây giờ đấy!”

Tiết Quý tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì hộc máu ra ngoài, người bị đánh cho một trận là hắn ta, người đang phải chịu thua thiệt cũng chính là hắn ta, vậy mà cuối cùng hắn ta lại còn phải nói lời xin lỗi với Tề Đẳng Nhàn sao?!

“Tề tiên sinh à, tôi xin phép cúp máy trước đây, nếu như thằng ranh con đó vẫn còn không chịu nghe lời thì cậu cứ tùy ý xử lý nó như thế nào cũng được.” Tiết Chân lại đổi sang nói bằng giọng cung kính và khách sáo.

Các đệ tử Long Môn đứng ở một bên cũng đã nghe được cuộc đối thoại này, bọn họ thấy ngay cả người đứng đầu nhà họ Tiết mà cũng phải tỏ ra khiêm tốn và khách sáo với Tề Đẳng Nhàn như vậy thì ai ai cũng đều ngẩng cao đầu và ưỡn ngực ra, có cảm giác như bản thân đã quyết định đi theo một vị đại ca vô cùng tài giỏi!

Sau này bọn họ không cần lo lắng về chuyện bị người khác bắt nạt nữa!

Giang Khuynh Nguyệt cũng cảm thấy chấn động cực kỳ, có thể đánh cho người đến từ nhà họ Tiết một trận thê thảm như vậy ở trên mảnh đất Ma Đô này, lại có thể khiến cho Tiết Chân phải hạ giọng nói chuyện bằng giọng điệu khép nép như thế kia, những gì mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới làm ra quả thực là điều mà người khác không thể nào tưởng tượng được.

“Thời thế bây giờ thay đổi rồi sao? Nhà họ Tiết, một trong ba gia tộc lớn nhất ở Ma Đô, bây giờ đã biến thành gà đất chó sành rồi à?” Một suy nghĩ vô cùng hoang đường thoáng lướt qua trong lòng Giang Khuynh Nguyệt.

Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại rồi cúi xuống nhìn Tiết Quý và nói: “Anh đã nghe rõ những gì mà bác cả của anh vừa mới nói chưa? Anh thử nói xem tôi nên làm thịt anh hay là nên xử lý anh theo cách thức nào đây nhỉ?”

Cả người Tiết Quý run lên như cầy sấy, nếu như Tiết Chân thực sự muốn mặc kệ hắn ta thì hắn ta cũng chẳng còn vốn liếng đâu để mà kiêu ngạo nữa.

Hắn ta bèn nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, sau đó quỳ bộp một tiếng xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn mà nói: “Tôi không còn gì để nói nữa rồi, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, tôi là một thằng ngu si dốt nát đần độn, từ nay về sau tôi không dám làm thế nữa!”

Giang Khuynh Nguyệt trợn to cả hai mắt lên, Tiết Quý vốn là loại người kiêu ngạo không ai bằng, vậy mà hắn ta cũng phải quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn để dập đầu xin lỗi!

“Đúng là lợi hại thật đấy!” Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà thầm cảm thán một câu như vậy trong lòng.

Tiết Quý cúi gằm mặt xuống, khắp người lạnh lẽo tới mức run rẩy.

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ vào đầu hắn ta rồi nói: “Sau này đừng có mà thò mặt ra trêu vào tôi nữa đấy nhé, nghe rõ chưa hả? Ngày hôm nay tôi sẽ cho phép anh giữ lại một cái mạng! Nếu không phải tôi vẫn còn nể mặt bác cả của anh thì giờ này tôi đã ném anh xuống biển để làm mồi cho cá mập rồi.”

“Nghe rõ rồi ạ!” Tiết Quý gật đầu lia lịa, có vẻ vô cùng sợ hãi.

Tề Đẳng Nhàn không còn hứng thú đâu mà giày vò Tiết Quý thêm nữa, hắn vung tay lên rồi nói: “Cút đi.”

Tiết Quý lập tức nhảy dựng lên, sau đó kéo theo Tiết Cương giờ đã trở thành một tên tàn phế mà xoay người chạy thẳng…

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Tần Đường Ngọc, sau đó nói: “Mời các anh em cùng nhau ăn một bữa nhé, mọi người hãy ngồi lại quán này luôn đi, tôi sẽ trả tiền cho. Bảo ông chủ dọn những loại thuốc thơm nhất, những chai rượu ngon nhất và những món ăn đắt tiền nhất lên đây!”
Chương 760 Vị tướng quân keo kiệt bủn xỉn

Chương 760: Vị tướng quân keo kiệt bủn xỉn

Tề Đẳng Nhàn có thái độ làm người vô cùng hào phóng, ra tay lại thoải mái như vậy, dĩ nhiên là tất cả mọi người đều vui mừng không kể xiết.

Bọn họ có đến hơn một trăm người, đã vậy Tề Đẳng Nhàn còn đòi bữa ăn phải có những chai rượu ngon nhất và những món ăn đắt tiền nhất, vậy thì chỉ sợ giá trị của hóa đơn sẽ lên tới hơn vạn tệ.

Ngay cả Giang Khuynh Nguyệt cũng không nhịn được mà tỏ ra keo kiệt một chút: “Anh giả vờ làm nhà giàu mới nổi làm cái gì đấy, lãng phí quá đi mất!”

Nghe những lời mà cô ta vừa mới nói, Tề Đẳng Nhàn không thể không cảm thấy buồn cười, bèn hỏi lại: “Giang Khuynh Nguyệt này, tốt xấu gì thì cô cũng là tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có, vậy mà tại sao cô lại nhỏ mọn và keo kiệt quá vậy? Không phải lần đó cô đã tiêu tận vài triệu để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật xa hoa cho bản thân sao?”

Giang Khuynh Nguyệt đáp lời hắn: “Lần đó chẳng qua là do Giang Sơn Hải muốn có mặt mũi nên mới nguyện ý lấy tiền của ông ta ra mà thôi, bản thân tôi đâu có phải chi một đồng nào. Hơn nữa, tôi thì được tính là tiểu thư cái gì cơ chứ, tôi nghèo muốn chết!”

Giang Khuynh Nguyệt thực sự rất thiếu tiền, dù sao bên phía mẹ cô ta mỗi tháng ít nhất cũng phải cần mấy trăm nghìn.

Nhưng cho dù là như vậy thì Giang Khuynh Nguyệt vẫn luôn kiên trì với nguyên tắc của bản thân, cô ta chưa bao giờ đòi Tề Đẳng Nhàn chia cho mình số tiền mà hắn đòi được từ chỗ Giang Sơn Hải.

“Hay là để tôi bao nuôi cô cho khỏe nhé, tôi thì lại không thiếu tiền một chút nào.” Tề Đẳng Nhàn nói với cô ta.

“Anh cút đi!” Giang Khuynh Nguyệt bèn lườm cho hắn một cái sắc như dao.

Tề Đẳng Nhàn gọi Tần Đường Ngọc tới đây rồi bảo cô ta trao đổi số điện thoại với Giang Khuynh Nguyệt, sau đó nói: “Sau này có chuyện gì mà không có biện pháp giải quyết thì cô cứ gọi điện tìm Tần tiểu thư, cô ấy sẽ giúp đỡ cô.”

Giang Khuynh Nguyệt liên tục nói lời cảm ơn.

Chính bản thân Giang Khuynh Nguyệt cũng hiểu rõ, một khi cô ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Tề Đẳng Nhàn thì chắc chắn cô ta sẽ phải dựa vào sự che chở đến từ thế lực của Tề Đẳng Nhàn nếu muốn sống tốt ở Ma Đô.

Dĩ nhiên xã hội ngoài kia cũng không đến nỗi hiểm ác và đáng sợ như những gì mà mọi người thường hay tưởng tượng, vậy nhưng dù sao cô ta cũng còn một danh hiệu nghe rất khoa trương, chưa chắc những công tử thiếu gia nhà giàu có quyền có thế sẽ không bỏ qua cơ hội đoạt lấy danh hiệu đó vào vòng tay.

Tự dưng Tề Đẳng Nhàn lại nhớ ra một chuyện, hắn còn chưa gọi điện cho Irena Jinva nữa, bèn tranh thủ bớt một chút thời gian quý báu để bước ra ngoài rồi cầm điện thoại lên gọi cho cô.

Tề Đẳng Nhàn bảo Irena Jinva thu xếp một chút sau đó bay đến Ma Đô càng nhanh càng tốt…

Triệu Hồng Nê muốn đánh cờ với cô ta một lần thử xem, chuyện này không thể để chậm trễ được.

“Oa, tốt quá, tôi đã muốn gặp mặt tiên sinh từ lâu lắm rồi!” Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn triệu hồi mình đến Ma Đô, Irena Jinva phấn chấn bừng bừng đến mức nhảy lên, cô ta nhanh chóng đồng ý.

Còn Tề Đẳng Nhàn thì nghe giọng nói quyến rũ gợi cảm của cô ta mà có cảm giác như vùng hông của hắn cũng chuyển thành tê dại.

“Người phụ nữ đó là ai vậy?” Giang Khuynh Nguyệt hỏi hắn, sắc mặt của cô ta hình như có hơi khó chịu.

“Tôi đã nói với cô rồi, đó là một trong những bạn gái hiện tại của tôi đấy còn gì!” Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta.

“Anh… Vậy thì ban nãy anh nói với tôi là Tiết Cương đã đâm người yêu cũ của anh làm cô ấy bị thương, đó cũng là sự thật à?” Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà hỏi.

“Chứ còn sao nữa? Cô tưởng là tôi đang đùa với cô chứ gì.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta, đáp lại bằng giọng hết sức lạnh nhạt.

Giang Khuynh Nguyệt bèn nổi trận lôi đình, cô ta nói: “Vậy mà anh vẫn còn bảo tôi làm bạn gái của anh hả? Anh kể chuyện cười gì vậy không biết!”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Bạn gái thì riêng tôi chưa bao giờ chê là nhiều… Hơn nữa hai chúng ta cũng chỉ có danh nghĩa thôi mà, làm gì có tình cảm thật sự đâu.”

Giang Khuynh Nguyệt cười gằn một tiếng: “Hay lắm, một tên cặn bã khốn kiếp như anh mà cũng đòi tiến đến tình cảm thật sự à?”

Tề Đẳng Nhàn dang rộng hai tay ra rồi cười nói: “Cao muội à, tôi chưa từng đối xử với cô như một tên cặn bã khốn kiếp còn gì, danh nghĩa bạn trai bạn gái của chúng ta vốn dĩ chính là không trâu bắt chó đi cày đấy.”

Giang Khuynh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng rằng những điều hắn nói cũng chính là sự thật, có điều cô ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu một chút.

Cô ta có cảm giác rằng Tề Đẳng Nhàn căn bản sẽ không nảy sinh ý đồ với cô ta theo hướng tình cảm nam nữ!

Việc này khiến cho Giang Khuynh Nguyệt cảm thấy như thể niềm tin của bản thân cô ta đã bị phản bội, khiến cho cô ta rất muốn cốc vào đầu Tề Đẳng Nhàn hai cái thật đau.

Dù đi đến nơi nào thì Giang Khuynh Nguyệt vẫn là một người phụ nữ rất được chào đón, cứ như mặt trăng được những vì sao vây quanh vậy…

Trước đây Giang Khuynh Nguyệt còn tưởng là Tề Đẳng Nhàn cố ý thể hiện sự độc lập mạnh mẽ đi kèm với thiết lập EQ thấp trước mặt cô ta là để lôi kéo hảo cảm từ phía cô ta bằng một phương thức mà cô ta chưa từng gặp lần nào, nhưng bây giờ xem ra cái tên này thực sự căn bản không có ý đồ đó!

“Chắc không phải là… Cô…”

“Thực sự… Cho rằng…”

“Tôi muốn trở thành một kẻ quỳ gối dưới chân cô đấy chứ?”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt, hỏi với giọng điệu có chút ngạc nhiên.

Khóe miệng của Giang Khuynh Nguyệt giật giật vài cái, cô ta nở nụ cười lạnh như băng: “Tốt nhất là anh đừng nên có bất cứ suy nghĩ gì với tôi thì hơn, bởi vì tôi cũng không thích cái loại đàn ông khốn kiếp cặn bã EQ thấp tẹt như anh đâu!”

Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Cô mà còn bảo tôi là EQ thấp tẹt thêm một lần nữa thì tôi sẽ giận đấy, đó là hồi trước thôi, còn bây giờ thì EQ của tôi đã cao chót vót rồi!”

Giang Khuynh Nguyệt chỉ có thể đưa ra hai phản ứng để đáp trả lại Tề Đẳng Nhàn là khinh bỉ và không tin.

“Vậy thì chúng ta chia tay ngay bây giờ đi!” Giang Khuynh Nguyệt bĩu môi rồi nói. “Ngay cả làm bạn bè nam nữ trên danh nghĩa cũng không cần làm nữa!”

“Tùy cô thôi, chỉ cần cô thích là được.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đồng ý.

Giang Khuynh Nguyệt nhìn dáng vẻ hình như thực sự không quan tâm của Tề Đẳng Nhàn, không nhịn được mà hung ác trợn cả hai mắt lên với hắn, càng lúc cô ta càng thấy khó chịu!

Nhưng đúng lúc Giang Khuynh Nguyệt đang muốn tìm một vài từ ngữ nào đó thật đặc biệt để trả lời lại hắn một cách mỉa mai thì chuông điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn lại reo lên, cô ta cũng chỉ đành ngậm miệng lại trước đã.

“Alo, Lục lão huynh à!” Tề Đẳng Nhàn thấy người gọi điện thoại tới là Lục Chiến Long thì nhanh chóng bắt máy.

“Tề huynh đệ à, để hôm nay tôi mời cậu đi ăn khuya một bữa nhé, nhân tiện thì cậu gọi thêm cả em gái Quan đến đi, địa điểm là quán đồ nướng tên Hỏa Diệm Sơn…” Lục Chiến Long vừa cười vừa nói.

“...” Tề Đẳng Nhàn thì không còn gì để nói nữa, không lẽ Lục Chiến Long sống thực tế đến mức đó sao?

Tại sao Lục Chiến Long bảo là mời hắn ăn cơm một bữa mà lại đổi thành mời hắn ăn khuya một bữa rồi, hơn nữa anh ta lại còn chọn một quán đồ nướng…

Lục Chiến Long cũng rất hối hận vì ngày hôm đó bản thân đã uống nhiều như vậy, lại còn nói rằng nhất định phải mời Tề Đẳng Nhàn ăn cơm một bữa, nghĩ lại thì mới thấy không phải là một bữa cơm đó sẽ tốn rất nhiều tiền hay sao… Ăn khuya là tốt nhất rồi, giá thành cực kỳ rẻ, hơn nữa sau khi ăn xong cơm tối thì nhất định là Tề Đẳng Nhàn sẽ không thể ăn được quá nhiều đâu.

Nếu như ăn khuya thì tất nhiên là bọn họ sẽ phải uống bia cùng nhau, uống bia thì trướng bụng biết bao nhiêu, vậy thì chắc chắn là Tề Đẳng Nhàn sẽ còn ăn ít hơn nữa, hơn nữa so với rượu trắng thì bia cũng rẻ hơn rất nhiều!

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Được được được, bao giờ thì chúng ta hẹn nhau đây?”

“Bây giờ tôi đang trên đường đến đó rồi, cậu nhanh lên đi nhé!” Lục Chiến Long vừa cười vừa nói, sau đó anh ta cúp điện thoại.

Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn giật giật vài cái, con mẹ nó hắn vừa mới ăn no cơm tối chưa được bao lâu đã phải đi ăn khuya ngay lập tức rồi à? Chỉ sợ là Lục Chiến Long đã tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi nhỉ, anh ta đường đường là một trong năm con rồng của nước Hoa, là một người trên vai có thêu long tinh, vậy mà lại keo kiệt bủn xỉn đến mức đó à?

Tề Đẳng Nhàn than thở trong lòng thì có than thở thật, nhưng chính hắn cũng hiểu rõ, không phải Lục Chiến Long tỏ ra keo kiệt bủn xỉn như vậy là để tiết kiệm tiền gửi trợ cấp cho những người anh em kia sao? Từ tận sâu trong đáy lòng Tề Đẳng Nhàn vẫn rất tôn kính Lục Chiến Long ở điểm đó.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Chiến Long thầm suy nghĩ trong lòng: “Tề huynh đệ à, không phải tôi không hào phóng với cậu đâu, chẳng qua là do một người anh em của tôi có người mẹ già còn đang đợi làm phẫu thuật, tháng này túi quần của tôi còn sạch sẽ hơn cả mặt của tôi nữa đấy.

Lục Chiến Long chọn thời điểm này cũng là nhờ có sự tính toán kỹ lưỡng từ trước, bởi vì Ngọc Tiểu Long sẽ không đến được!

Hơn nữa, cho dù Ngọc Tiểu Long có thực sự đến thì hơn phân nửa là cô sẽ không đồng ý đi ăn nướng cùng với bọn họ đâu.

Không phải là Ngọc Tiểu Long chê đồ nướng rẻ tiền mà là vì đồ nướng không tốt cho sức khỏe, cô sống quá kỷ luật, dĩ nhiên là sẽ không chạm vào bất kỳ món đồ ăn nào có hại.

“Haizz, Tiểu Trần à, trong túi cậu có còn đồng tiền nào hay không vậy?” Lục Chiến Long quay lại hỏi sĩ quan phụ tá đang lái xe.

“Sếp hỏi em à, em chỉ còn thừa lại hơn ba trăm đồng thôi.” Sĩ quan phụ tá đáp lời anh ta.

“Vậy thì cho tôi vay trước nhé!” Lục Chiến Long tằng hắng một cái, sau đó anh ta lại nói thêm. “Đợi đến khi nào tôi được phát tiền thưởng tháng này thì tôi sẽ trả lại tiền cho cậu.”

Sĩ quan phụ tá móc túi ra đưa cho Lục Chiến Long ba trăm đồng, cậu ta đã quá quen với tình huống tương tự như thế này rồi.

Bình thường Lục Chiến Long cũng hay tìm các cấp dưới của anh ta để vay tiền, hơn nữa các cấp dưới cũng biết anh ta vay tiền với mục đích gì, vì vậy nên bọn họ đều vui vẻ cho anh ta mượn tiền, thậm chí còn có lúc bọn họ cho không anh ta nữa.

Có điều Lục Chiến Long cũng là một con người rất có nguyên tắc, một khi anh ta đã mượn tiền thì nhất định anh ta sẽ trả lại trong khoảng thời gian đã hẹn trước.

“Sếp à, gì ấy nhỉ, ngày mai là tiền phụ cấp hỗ trợ sinh hoạt của anh sẽ được phát đấy. Lần này anh có muốn giữ lại một chút không? Con gái của Ngô lão tham mưu sắp đi lấy chồng rồi, phải tặng một chút tiền mừng cho người ta chứ…” Sĩ quan phụ tá nhỏ giọng nói.

“Thôi cứ gửi cho em trai của lão Vương trước đi, em trai của cậu ta sức khỏe vốn dĩ đã không tốt, bây giờ thằng bé đó lại lên đại học, đang vào thời điểm cần bổ sung thêm thức ăn!”

“Hơn nữa tất cả mọi người đều biết Lục Chiến Long tôi đây nghèo kiết xác như thế nào mà.”

“Tôi chỉ cần mặt dày đến đó góp vui là được thôi, sẽ không một ai quan tâm xem liệu tôi có tặng tiền mừng hay không đâu.”

Lục Chiến Long vừa cười ha ha vừa nói, anh ta căn bản không để ý đến những chuyện lặt vặt như tiền mừng cưới thế này.

Sĩ quan phụ tá cũng mỉm cười, trong lòng cậu ta âm thầm cảm thấy ấm áp, một người đàn ông như Lục Chiến Long tuyệt đối không phải hạng người keo kiệt bủn xỉn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom