-
Chương 751-755
Chương 751 Hồng Nê Hồng Tụ
Chương 751: Hồng Nê Hồng Tụ
Triệu Hồng Nê vẫn coi là rất dễ ở chung, sau khi chơi cờ xong, còn mời Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long uống trà.
"Tôi rất tò mò, hai nhân cách của cô đến từ đâu thế? Cô không đến bệnh viện để khám à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi, ít nhiều cũng mang theo chút ý nghĩ muốn tìm hiểu
"Chuyện này rất bình thường, nội tâm có nhiều mâu thuẫn, tất nhiên sẽ sinh ra hai nhân cách." Triệu Hồng Nê bình tĩnh nói.
"Khi còn bé tôi rất thích chơi cờ, nhưng bọn họ lại phát hiện tôi rất có thiên phú tập võ."
"Mỗi khi tập võ tôi đều vô cùng mâu thuẫn và kháng cự, hơn nữa, tôi còn muốn giúp bọn họ giết người, làm rất nhiều việc không muốn tự mình phải làm."
"Dần dà, cứ như vậy mà sinh ra hai nhân cách."
"Ít nhất, như vậy cũng có thể an ủi chính mình, hai tay Triệu Hồng Nê vẫn sạch sẽ, sẽ không làm bẩn cờ vây."
Ngọc Tiểu Long lại không khỏi cười nói: "Nói như vậy, người có được hai nhân cách, ắt sẽ rất mâu thuẫn. Triệu Hồng Nê mới là nhân cách chủ nhân của cô? Như vậy, nhân cách của Triệu Hồng Tụ sẽ đi ra ngoài kiểu gì?”
Triệu Hồng Nê thở dài nói: "Thường thường khi mà tôi không muốn làm một số việc, thì cô ấy sẽ đi ra ngoài và hoàn thành những chuyện đó. "
“Đương nhiên, cũng có lúc không bị tôi khống chế."
"Nhân cách chủ của tôi thỉnh thoảng cũng sẽ không hiểu sao mà ngủ say vài ngày, việc khống chế hoàn toàn là do nhân cách của Triệu Hồng Tụ làm."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không nghĩ tới việc trị liệu sao? Tôi có thể giúp cô liên hệ với các nguồn lực y tế hàng đầu, có lẽ cô có thể khôi phục hoàn toàn. Nhân cách phân liệt, đó là bệnh tâm thần rất nghiêm trọng đấy!”
Hắn đương nhiên là muốn chữa khỏi loại bệnh này của Triệu Hồng Nê, nếu như vậy, cũng sẽ không cần lo lắng đến sự uy hiếp từ "Thiên phạt" của Triệu gia.
Triệu Hồng Nê mang theo cảm xúc mâu thuẫn trong khi làm tất cả các việc cho Triệu gia, cho dù một thân võ công đó không giảm chút nào, cũng không nhất định sẽ nguyện ý làm việc giúp Triệu gia.
Triệu Hồng Nê lại nói: "Đối với nhân cách của Triệu Hồng Tụ mà nói, như vậy chẳng khác nào giết chết cô ấy. Nếu anh muốn giết chết cô ấy, tất nhiên cô ấy sẽ phản kháng!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện này cũng đơn giản thôi, trước tiên mà khống chế được thì không phải là tốt rồi sao, võ công cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ có lúc giãy không thoát được.”
Triệu Hồng Nê lắc đầu nói: "Mấy chữ không thấy không nghe, cảm thấy nguy hiểm thì tránh này, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua sao?"
“Một khi xảy ra chuyện có thể uy hiếp đến nhân cách đó, thì cô ấy sẽ ra ngoài."
“Trước khi anh khống chế được cô ấy, cô ấy sẽ giết chết anh trước!”
Tề Đăng Nhàn cười tủm tỉm nói: "Tôi và Ngọc tướng quân hợp tác, cô ấy chưa chắc có thể giết chết nổi chúng ta.”
Triệu Hồng Nê lại cười lạnh nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất không nên có ý nghĩ như vậy, nếu không, khi mà anh chết, tôi không hề có liên quan gì đến việc đó!”
Lúc cô ta nói ra lời này, trên người bắt đầu toát ra một loại khí tức nguy hiểm rất độc đáo, điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long không khỏi cảnh giác trong lòng.
Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai, nói: "Tôi chẳng qua chỉ là muốn giúp cô chữa bệnh mà thôi, tôi nghĩ, cô cũng không muốn trên người mình lúc nào cũng tràn ngập mâu thuẫn nhỉ?”
Triệu Hồng Nê nói: "Có một số việc, không có cách nào mà lựa chọn.”
Sau khi nói xong lời này, cô ta nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình chạm một chút trên nước trà.
Nhìn thấy động tác kín đáo này của cô ta, Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn biết, cô ta không muốn nói chuyện cùng bọn họ nữa, đây là ý tiễn khách.
"Vậy ngày khác sẽ lại đến học hỏi kỳ nghệ của cô, không thể không nói, chơi cờ với cô, thật sự rất thú vị!" Ngọc Tiểu Long đứng dậy, nói.
"Nếu tài đánh cờ của Ngọc tướng quân tốt hơn một chút, có lẽ sẽ càng thú vị hơn." Triệu Hồng Nê lộ ra nụ cười sáng lạn ở trên mặt.
Nhắc tới cờ vây, trên người cô ta cũng chỉ có dáng vẻ thiên chân vô tà (ngây thơ), đây là mảnh đất yên bình thuộc về cô ấy.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long tạm biệt rồi rời khỏi chỗ Triệu Hồng Nê, hai người vừa đi, vừa nói chuyện.
"Triệu Hồng Nê quả nhiên là không muốn giúp Triệu gia làm việc, nếu không, cũng sẽ không một mình rời khỏi Triệu gia." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Nếu nói tới năng lực của một nhân cách khác của cô ta là Triệu Hồng Tụ, trên thế giới này không ai có thể ép buộc được cô ta mới đúng, cô ta hoàn toàn có năng lực và thực lực để tự lựa chọn những cuộc sống không giống nhau." Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Mỗi một người đều có một chút chuyện khó nói, có lẽ cô ta cũng như vậy.”
Ngọc Tiểu Long nghe xong gật đầu, với năng lực của Triệu Hồng Tụ thì trên thế giới này, không ai có thể trói buộc được cô ta.
Võ công đã luyện đến cảnh giới như này, đã là nhân tận địch quốc (lấy sức một người có thể diệt cả một quốc gia).
Người như vậy, cho dù có cố ý ẩn núp ở một quốc gia để phá hoại, chuyên môn ám sát những nhân viên quan trọng, cũng sẽ làm cho quốc gia này thần hồn nát thần tính (tự mình nghĩ ra một điều gì đó rồi bị doạ).
“Nói thật đi, có phải anh đã đột phá cảnh giới nhân lực đỉnh cao hay không?” Ngọc Tiểu Long bỗng nhiên chất vấn Tề Đẳng Nhàn.
"Tôi không biết." Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó cười cười: “Gần đây liên tục tử đấu với cao thủ, quả thật là được lợi rất nhiều, nhưng có thể thật sự nhận thức được Chân Thần có trong cơ thể hay không, cũng không rõ ràng lắm.”
Cái gọi là "Kiến Thần Bất Hoại" mà có thể hoàn toàn khống chế thân thể của mình, ở trong học thuyết của Đạo giáo đã nói, trong mỗi một huyệt vị của cơ thể con người, đều có một vị Thần Linh, Thần Linh sẽ khống chế huyệt vị này, nối liền với nhau, từ đó mà khống chế toàn thân.
Nếu như có thể nhìn thấy những "Thần Linh" này, khai thông với hắn, như vậy sẽ có thể khống chế bản thân triệt để, cho dù là một ít thương thế không đáng kể trên thân thể, cũng có thể được chữa trị.
Thân thể một khi bị thương, vậy sẽ có vết thương lưu lại, cho dù nhìn qua đã khỏi hẳn, nhưng nhất định sẽ không bằng được như lúc trước khi bị thương, mà khi đến cảnh giới này, sẽ có thể chữa trị triệt để, đạt tới cảnh giới "Bất Hoại".
Ngọc Tiểu Long mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như anh thật sự đã đạt tới cảnh giới này thì quá đáng sợ, tuổi của ânh, còn chưa tới ba mươi.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Chờ khi tôi khỏi vết thương, sẽ nói cho cô biết.”
Hai người đang nói chuỵene, thì Tề Đẳng Nhàn nhận được tin nhắn từ một người mẫu dưới trướng của Giang Khuynh Nguyệt.
“Tề tiên sinh, Giang tiểu thư đã xảy ra chuyện, anh mau đi giúp cô ấy đi!”
Tin tức này khiến cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, sau đó hỏi ngay đã xảy ra chuyện gì.
Người mẫu gửi voice chat, nói là hôm nay khi Giang Khuynh Nguyệt đang làm việc trong phòng làm việc, nhưng không lâu sau đó, Giang Sơn Hải tới, hơn nữa hai cha con đã cãi nhau một trận, cuối cùng, Giang Khuynh Nguyệt bị Giang Sơn Hải uy hiếp bằng sự an nguy của mẫu thân (gốc là 母亲), đi theo Giang Sơn Hải trở về Giang gia.
"Giang Khuynh Nguyệt, đệ nhất mỹ nữ ở Ma Đô kia sao? Không nghĩ tới nợ phong lưu của anh vẫn còn rất nhiều!” Ngọc Tiểu Long nghe được giọng nói, không khỏi cười lạnh nói.
"Haiz... Bạn gái scandal mà thôi, cuộc sống của cô ấy không tốt, tôi giúp cô ấy chút thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói, thả điện thoại di động ra.
Ngọc Tiểu Long nói: "Anh giải thích với tôi làm gì? Liên quan quái gì đến tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đây là sợ cô hiểu lầm nhân phẩm của tôi.”
Ngọc Tiểu Long nói: "Anh cũng không có nhân phẩm gì đáng nói.”
Tề Đẳng Nhàn không nói nhảm với cô nữa, Giang Khuynh Nguyệt nói thế nào cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh, hơn nữa, loại người hèn hạ vô sỉ như Giang Sơn Hải, anh cũng thật sự là nhìn không quen.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt với Ngọc Tiểu Long, không nói hai lời, đã chuẩn bị đi thẳng đến biệt thự của Giang gia.
"Gần đây anh cẩn thận một chút, tôi nghe được một ít lời đồn nhằm vào anh, nói là anh và một ít người buôn bán ma túy có quan hệ, đoán chừng là có người muốn nhân cơ hội này mà vu oan cho anh." Ngọc Tiểu Long nói thêm một câu khi hắn lên xe.
"Ông đây hận nhất là ma tuý! Nếu thật sự có người bán ma tuý tiếp xúc với tôi, tôi sẽ giết chết luôn.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, lái xe rời đi.
Chương 752 Cướp bạn gái
Chương 752: Cướp bạn gái
"Lâm thiếu, đây là con gái của tôi - Giang Khuynh Nguyệt."
Trong biệt thự của Giang gia, có một người trẻ tuổi mặc quân phục, đó là Lâm Tòng Long lúc trước từng có xung đột với Tề Đẳng Nhàn!
Mâu thuẫn giữa bố con Lâm gia và Tề gia cũng không phải là chỉ có một chút, bọn họ vốn là họ bên ngoại của Tề gia, nhưng lại ở thời khắc mấu chốt mà bỏ đá xuống giếng với Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn.
Lâm Tòng Long không khỏi đánh giá Giang Khuynh Nguyệt từ trên xuống dưới, chiều cao khoảng một mét bảy mươi lăm, khuôn mặt đẹp, khí chất tốt, quả thực là xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của Ma Đô.
Hơn nữa, Giang Khuynh Nguyệt dù sao cũng là người làm nghề người mẫu, cho nên, ở việc phối đồ cũng là theo trào lưu hot nhất.
Lâm Tòng Long cảm thấy rất hài lòng, nhưng Giang Khuynh Nguyệt lại đen mặt.
“Lâm thiếu, tôi vừa mới lấy được mã não của đà chủ Long Môn ở Ma Đô, tương lai sẽ đảm nhiệm chức đà chủ Long Môn, đến lúc đó, kính xin Lâm gia cổ vũ cho tôi nhiều hơn!" Giang Sơn Hải cười nói.
Lâm Tòng Long cười nói: "Tề Đẳng Nhàn này thật đúng là thấy tiền mờ mắt, ngay cả loại vật như này mà nói bán là bán luôn. Chẳng qua thế cũng tốt, đỡ cho chúng ta lại vì việc này mà phải ra tay đối phó hắn.”
Giang Sơn Hải lại nói: "Lâm thiếu đối với con gái nhà tôi có hài lòng không?”
Lâm Tòng Long hài lòng gật đầu, nói: "Tôi rất hài lòng! Cô Giang, cô nghĩ sao về tôi?”
Giang Khuynh Nguyệt muốn nói: "Tôi cảm thấy anh là một đống cứt chó.”
Giang Sơn Hải trước khi cô ta mở miệng, ánh mắt cũng đã liếc tới, ánh mắt kia mang theo âm u lạnh lẽo, ý uy hiếp thì không cần nói cũng biết.
"Tôi đối với hôn nhân của mình không có chủ kiến, toàn bộ đều nghe theo sự sắp xếp của bố tôi." Giang Khuynh Nguyệt hờ hững nói, nhưng nắm đấm, lại không tự chủ được mà nắm chặt.
"Chẳng qua..."
Giang Sơn Hải nhíu mày nói: "Chẳng qua?!”
Giang Khuynh Nguyệt tiếp tục nói: "Chẳng qua, lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, xuất hiện một người tên Tề Đẳng Nhàn, anh ấy đã là bạn trai trên danh nghĩa của tôi. Anh cưới tôi, anh ta sẽ không mặc kệ chứ? Lâm thiếu cũng biết người này mà, có thể đối phó được không?”
Lúc này cô ta hoàn toàn muốn lôi tên Tề Đẳng Nhàn này ra để ngăn cản việc này một chút, dù sao, Tề Đẳng Nhàn chính là người đã vả vào mặt của Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải vừa nghe thấy cái tên này đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí trong mắt đã toát ra hận ý.
"Tôi và phế vật này đã sớm quen biết, lại nói nữa, hắn là biểu đệ của tôi! Hắn có lợi hại đến đâu thì có thể làm như thế nào, lúc trước còn không phải đã kẹp đuôi lại rồi bị đuổi ra khỏi Ma Đô sa?"
“Hơn nữa, hắn bây giờ đang quá nổi bật, phía trên đang cố ý chèn ép hắn."
“Cấp trên trực tiếp của tôi, chiến tướng Tạ Cuồng Long đã tự mình đến Ma Đô!”
"Nếu hắn dám mạo hiểm, các người cứ việc nhìn hắn chết như thế nào là được rồi."
Lúc nói lời này, Lâm Tòng Long sắc mặt bình tĩnh, dương dương đắc ý, hồn nhiên mà quên mất lúc trước mình đi tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, đã bị đánh thành chó chết.
Khi nghe được ba chữ "Tạ Cuồng Long", người ở đây đều không khỏi thay đổi sắc mặt.
Tạ Cuồng Long, một trong năm con rồng của Hoa quốc, thanh danh này, ai mà không biết, ai mà chưa từng nghe qua?
Giang Sơn Hải chấn động nói: "Tạ Cuồng Long tiên sinh vậy mà muốn tự mình đối phó với họ Tề? Thật sự là giết gà mà dùng dao mổ trâu!”
Lâm Tòng Long nói: "Không có cách nào mà, gần đây họ Tề rất nổi bật, phải chèn ép. Chẳng qua, nếu Tạ chiến tướng tự mình ra tay, thì cho dù hắn lợi hại hơn gấp mười lần, cũng không đủ nhìn!”
Giang Khuynh Nguyệt cũng là người từng nghe qua tên của Tạ Cuồng Long, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cô ta thật không ngờ, Tạ Cuồng Long cái người đại danh đỉnh đỉnh như vậy, lại chạy đến Ma Đô, vì chèn ép Tề Đẳng Nhàn?!
Lần này, cô ta cũng ý thức được sự tình không ổn, cho dù Tề Đẳng Nhàn nguyện ý vì mình mà ra mặt, ước chừng, cũng không có tác dụng gì, quá nửa còn có thể bị liên lụy...
"Tôi thấy, chọn ngày không bằng ngày mai! Lâm thiếu và Khuynh Nguyệt, ngày mai sẽ tổ chức một bữa tiệc đính hôn được không? "Phu nhân Của Giang Sơn Hải - Sở Tiên Dao vào đúng lúc này đi ra, mở miệng hỏi.
“Tôi đương nhiên là không có ý kiến gì, thậm chí tôi còn có thể mời Tạ chiến tướng đến làm chứng cho chúng ta!” Lâm Tòng Long mỉm cười nói.
Giang Khuynh Nguyệt lại nói: "Sinh nhật của tôi vừa mới đính hôn một lần, bây giờ lại nữa, tôi không cần mặt mũi sao?”
Giang Sơn Hải nói: "Chuyện lúc trước không ai để ở trong lòng, huống chi, nếu con gả cho Lâm thiếu, còn ai dám nói lung tung?”
Giang Khuynh Nguyệt sắc mặt không vui, nhưng cũng không nói gì nữa, tất cả an nguy của mẫu thân cô ấy đều phụ thuộc vào Giang Sơn Hải, nếu mình khiến cho hắn không thoải mái, vậy hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Quên đi, cam chịu số phận đi, ngay cả người như Tạ Cuồng Long cũng lôi ra, tôi còn có thể làm sao bây giờ?” Giang Khuynh Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
Giang Sơn Hải nhìn thấy sắc mặt suy sụp của Giang Khuynh Nguyệt, trong lòng không khỏi cười lạnh, lúc này, ngược lại còn muốn xem cô ta có thể phản kháng như thế nào!
"Yo, Giang đà chủ, trong nhà có khách rồi à! Sao lại không thông báo cho tôi một tiếng thế!”
m thanh âm dương quái khí (người có lời lẽ, cử chỉ quái đản) từ cửa truyền đến, có thể âm dương đến như vậy, không cần nghĩ cũng có thể biết đó là ai.
Giang Khuynh Nguyệt cũng không khỏi giật mình, sau đó vội vàng quay đầu nhìn về phia Tề Đẳng Nhàn nháy mắt, hiển nhiên, cô ta không muốn hại Tề Đẳng Nhàn.
Trải qua chuyện lần trước, cô ta cũng biết Tề Đẳng Nhàn là người có bối cảnh có năng lực, nhưng mà, lúc này lại đối mặt với Lâm Tùng Long, cấp trên ở sau lưng hắn, vậy mà lại là Tạ Cuồng Long, đường đường là một trong năm con rồng của Hoa quốc!
Cô ta cũng không cho rằng, Tề Đẳng Nhàn có thể đè Tạ Cuồng Long xuống giống như Trịnh Hữu Bân phải cúi đầu xuống.
"Thì ra là Tề tổng, tôi cũng không mời anh, anh tới nơi này làm gì?" Giang Sơn Hải nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì không có hảo cảm gì, khinh thường hỏi.
"Tôi đến tìm bạn gái của tôi, không được sao?" Tề Đẳng Nhàn nói.
Lâm Tòng Long lại nói: "Bạn gái? Xin lỗi, Giang Khuynh Nguyệt bây giờ là vị hôn thê của tôi.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Ha, đây không phải là Lâm Tòng Long sao? Đã lâu không gặp, đây là lại chuẩn bị đến chỗ tôi ăn một bữa đánh à?”
Lâm Tòng Long sắc mặt xanh mét, chuyện lần trước, đã quét sạch mặt mũi của hắn, Tề Đẳng Nhàn lại nhắc lại chuyện cũ, điều này làm cho hắn vô cùng khó chịu.
"Tề Đẳng Nhàn, chúng ta đã chia tay rồi, anh không cần phải dây dưa với tôi nữa, đi đi." Giang Khuynh Nguyệt không kiên nhẫn phất phất tay, nói.
"Hả? Qua cầu rút ván? Tôi mới kéo cho cô một danh sách lớn như vậy, cô quay đầu đã tìm một người vừa lùn vừa nghèo, sau đó đá cao phú soái như tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt không vui nói.
Giang Khuynh Nguyệt tức giận nói: "Sau lưng của Lâm thiếu chính là chiến tướng Tạ Cuồng Long, một trong năm con rồng của Hoa quốc, anh có tư cách gì mà so với hắn? Cút đi!”
Cô ta nói như vậy, đương nhiên là không muốn liên lụy đến Tề Đẳng Nhàn.
Người này tuy hơi đáng ghét một chút, nhưng chung quy đối xử với cô ta cũng không tệ lắm.
Hơn nữa, co ta còn cố ý chỉ ra chỗ dựa của Lâm Tòng Long, chính là để cho Tề Đẳng Nhàn biết tất cả.
“Tạ Cuồng Long?”
"Ngày hôm qua hắn vừa mới nhận tôi làm đại ca, hôm nay đã để cho chó săn của mình đến cướp chị dâu của hắn, đùa tôi đấy à?”
Một trong năm con rồng của Hoa quốc, cho dù không có phẩm chất thế nào, cũng không đến mức làm ra loại chuyện này nhỉ!
Tề Đẳng Nhàn nghe xong sửng sốt, sau đó lắc đầu nở nụ cười.
Lời nói của hắn, đã làm cho Lâm Tòng Long sắc mặt tối sầm, nói: "Họ Tề, mày đừng có láo xược nhu thế! Mày chỉ là chuẩn tướng mà thôi, lại dám vũ nhục chiến tướng Tạ Cuồng Long? Nếu hắn muốn đối phó mày, một cái tát cũng đủ để đánh chết mày rồi!”
Giang Khuynh Nguyệt nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói những lời này, cũng là không khỏi trợn tròn mắt...
Có điên như vậy không, mà nói Tạ Cuồng Long đã nhận hắn làm đại ca...
Chương 753 Thắng lợi cách đó vạn dặm
Chương 755: Thắng lợi cách đó vạn dặm
Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Giang Khuynh Nguyệt, nói: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này.”
Giang Khuynh Nguyệt lộ ra vẻ mặt do dự, cô đương nhiên là rất muốn rời đi, vận mệnh của mình đương nhiên là phải do mình tự nắm giữ mới là chính xác.
Nhưng Sở Tiên Dao lại cười lạnh nói: "Giang Khuynh Nguyệt, nếu cô rời đi, thì phải tự mình cân nhắc đến hậu quả!”
Giang Sơn Hải cũng nói: "Lần này nếu như cô dám làm trái với ý muốn của tôi, thì ở bên Đức, tôi chắc chắn sẽ không nương tay đâu!”
“Hai cái tên rác rưởi không có phẩm chất gì, cả ngày lấy người mẹ bệnh nặng của người ta ra để uy hiếp người ta, đến cả mặt cũng không cần phải không?” Tề Đẳng Nhàn lấy điện thoại ra.
Giang Khuynh Nguyệt lắc đầu với Tề Đẳng Nhàn: "Không thể rời đi được, anh cũng đừng gây chuyện nữa.”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Mẹ cô ở bệnh viện nào? Tôi nhớ cô đã nói qua rồi... Ồ, là Bệnh viện tự do liên kết đại học Đức - Bách Lâm phải không?”
Giang Khuynh Nguyệt ngẩn người.
Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại, nói: "Ngỗng lớn, giúp tôi liên lạc với chính phủ Đức một chút, làm một việc cho tôi."
“Ngài nói đi nhị đương gia, để tôi bảo thư ký sắp xếp." Gusinski cũng không hỏi là có chuyện gì, mà trả lời bằng mấy câu tiếng phổ thông Hoa quốc sứt sẹo, đồng ý luôn.
"Bệnh viện tự do liên kết đại học Đức - Bách Lâm, có một người phụ nữ tên là Lý Nguyệt Mai, ông bảo người của chính phủ Đức bảo vệ bà ấy đi." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Nhớ kỹ này, động tác nhất định phải nhanh, trong vòng mười phút phải xử lý ổn thỏa cho tôi, tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào."
Gusinski vừa nghe xong, đã nói nói: "Yên tâm, chuyện này dễ thôi, tôi liên hệ với chính phủ Đức luôn đây!”
Gusinski nắm trong tay tài nguyên lớn như thế ở Tuyết Quốc, cho dù là chính phủ của quốc gia nào, khi tiếp xúc với hắn, cũng sẽ cho hắn sự tôn kính lớn nhất.
Huống chi, đại đa số khí đốt mà Đức đang sử dụng trong nước là do Gusinski vận chuyển qua đó.
Trong mắt của chính phủ Đức, ông ta không khác gì một vị thần tài.
Thần Tài này gọi điện thoại cho tổng thống, người ta nào dám làm hắn ta chậm trễ?
"Tề tổng, chém gió cũng không phải chém như vậy, tôi cũng không tin một cuộc điện thoại của anh có thể khiến chính phủ Đức đến làm việc cho anh!" Giang Sơn Hải cười lạnh nói.
Sở Tiên Dao lắc đầu, nói: "Giang Khuynh Nguyệt, cô đừng nên có mấy âm mưu giãy dụa nhàm chán đó, nếu không, người mẹ của cô chỉ có thể chết thảm hơn mà thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Giang Khuynh Nguyệt, hỏi: "Lần này cô có muốn tin tôi không? Nếu như cô đồng ý, vậy thì chuyện này tôi sẽ giúp cô, còn nếu cô không muốn, vậy thì thôi đi.”
Trong nội tâm của Giang Khuynh Nguyệt bắt đầu giãy dụa, đúng như Giang Sơn Hải nói, một cuộc điện thoại của Tề Đẳng Nhàn có thể khiến cho chính phủ Đức điều người sang bảo vệ cho mẹ của cô, loại chuyện như này, nghe có chút không đáng tin.
Nhưng cô không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra lần trước trong phòng làm việc của mình, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều bị Tề Đẳng Nhàn đánh vào mặt.
“Tôi tin anh, anh giúp tôi đi!” Giang Khuynh Nguyệt gần như là cắn răng mà nói ra bảy chữ này.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Được, đến bên cạnh tôi đi.”
Giang Khuynh Nguyệt lập tức muốn đi qua, nhưng lại bị Lâm Tòng Long giữ chặt một cánh tay.
"Giang tiểu thư, có phải đầu óc cô hỏng rồi không? Mấy lời quỷ quái này của hắn ta mà cô cũng tin sao?” Lâm Tòng Long cười lạnh hỏi.
Vào lúc này Tề Đẳng Nhàn đột nhiên bước một bước dài mà xông lên, bép một tiếng, giơ tay lên tát một cái vào chính giữa khuôn mặt của Lâm Tòng Long!
Cả người Lâm Tòng Long đều bị bay ra ngoài, bay ra xa hai mét, ngã lăn xuống đất!
"Hừ! Đây là chị dâu của cấp trên trực tiếp của anh, anh cũng dám đụng vào à? Cẩn thận Tạ Cuồng Long tới, giết chết anh luôn đó!’ Tề Đẳng Nhàn mang vẻ mặt trêu tức nói, nắm lấy tay của Giang Khuynh Nguyệt.
Lâm Tòng Long bị hắn tát bay, ngây người nhìn hai người Giang Sơn Hải và Sở Tiên Dao.
Giang Sơn Hải giận quá hoá cười, nói: "Được rồi, Giang Khuynh Nguyệt , cô thật sự là muốn lật trời rồi! Tôi đây sẽ để cho mẹ của cô đau đớn đến nỗi không muốn sống, xem cô có còn dám phản kháng tôi nữa không!”
Sau khi nói xong lời này, ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại video cho cấp dưới của mình ở thành phố Bách Lâm luôn.
“Các người ra tay đi, cắt đứt hai chân của người đàn bà phế vật kia cho tôi, tôi muốn cho nghịch nữ này tận mắt nhìn mẹ của cô ta đau khổ như thế nào!” Giang Sơn Hải cười gằn nói.
“Hiểu rồi, Giang tiên sinh!” Cấp dưới ở đầu bên kia đồng ý một tiếng, sau đó để cho một người cầm điện thoại di động nhắm vào giường bệnh, người kia cầm một thanh sắt để chuẩn bị ra tay.
Giang Sơn Hải lật điện thoại di động lại, đưa hình ảnh hướng về phía của Giang Khuynh Nguyệt, lạnh lùng nói: "Nghịch nữ, mày nhìn kỹ cho ông đây, đây là cái giá phải trả cho sự phản kháng của mày!”
Sở Tiên Dao hờ hững nói: "Giang Khuynh Nguyệt nếu còn không chịu thuận theo nữa thì giữ lại mạng chó này của mẹ cô ta cũng vô dụng, giết luôn thì càng sòng phẳng hơn.”
Sắc mặt Giang Khuynh Nguyệt trắng bệch, cả người đều run rẩy, tuyệt vọng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, có chút khó chịu, chuẩn bị tiến lên bắt Giang Sơn Hải trước, ngăn cản những người đó làm tổn thương mẹ của Giang Khuynh Nguyệt rồi nói sau.
“Giang Sơn Hải, bà ấy cho dù thế nào cũng từng làm phu thê với ông, ông cần gì phải làm đến cùng như vậy?!" Giang Khuynh Nguyệt tuyệt vọng kêu to, khóc đến nỗi nước mắt như mưa, vô cùng đau khổ.
"Hừ, chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi! Tôi cần là một Tiên Dao như này, một người phụ nữ có thể mang đến cho tôi quyền lực, chứ không phải là một người phụ nữ mặt vàng chỉ biết gây trì hoãn!” Giang Sơn Hải khinh thường nói.
Mắt thấy người trong đoạn video chuẩn bị động thủ, nhưng đúng lúc này, lại truyền đến một tiếng nổ lớn do cửa chính bị đập vỡ.
“Police!”
“Put-your-hands-up!”
Một đám cảnh sát vọt vào trong phòng bệnh, giơ súng lục lên nhắm thẳng vào cấp dưới của Giang Sơn Hải, dùng tiếng của xứ sở mặt trời không bao giờ lặn* thông dụng trên thế giới mà tức giận hét to lên.
Một màn bất thình lình này khiến Giang Khuynh Nguyệt ngây ngẩn cả người.
"Giang... Giang tiên sinh, nơi này có rất nhiều cảnh sát... Chúng ta... Chúng ta không thể ra tay được!” Cấp dưới hét lên như khóc tang.
Sau đó, điện thoại di động của cấp dưới đã rơi xuống đất, một đám cảnh sát chen chúc xông lên, khống chế hết tất cả thủ hạ của Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải và Sở Tiên Dao không thể tin được vào mắt của mình...
Tề Đẳng Nhàn tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, là có thể giải cứu Lý Nguyệt Mai đang cách xa vạn dặm kia? Đùa đấy à!
Tề Đẳng Nhàn cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ảnh hưởng của Gusinski ở trong nước Đức vẫn là vô cùng lớn, hiệu suất làm việc của chính phủ Đức, cũng nhanh đến kinh người.
"Bây giơ, hắn không có vốn liếng để uy hiếp cô nữa rồi." Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười cười với Giang Khuynh Nguyệt.
Nước mắt Giang Khuynh Nguyệt thoáng cái đã tuôn ra, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, không để cho cô ấy mềm nhũn ngã xuống đất, nói: "Yên tâm đi, mẹ của cô sẽ không có việc gì đâu, hơn nữa, tôi cam đoan rằng bà ấy có thể tiếp nhận những trị liệu tốt hơn so với bây giờ!”
Giang Khuynh Nguyệt vô cùng cảm động mà gật gật đầu, nói: "Cám ơn!”
Sở Tiên Dao cắn răng nói với Giang Sơn Hải: "Tôi đã sớm nói với ông rồi, xử lý bà ta sớm một chút đi, ông cứ nhất định phải nương tay!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc, cách làm này của Giang Sơn Hải, ở trong mắt người phụ nữ này, vậy mà lại coi là đã nương tay rồi sao?
Vậy thì cái loại thủ đoạn độc ác của bà ta phải đến trình độ nào!
“Rất xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi..." Giang Sơn Hải bị mắng đến nỗi đầu cũng không khỏi rũ xuống, chua xót nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm giác tam quan của mình lại vỡ vụn, trên thế giới này thật đúng là có loại người đàn ông kỳ lạ như này...
Chương 754 Không còn sống được bao lâu nữa
Chương 754: Không còn sống được bao lâu nữa
Giang Khuynh Nguyệt cảm giác được mấy năm đau khổ của mình rốt cục đã kết thúc khi mà mẹ của mình được các thám tử Đức bảo vệ.
Giang Sơn Hải đã không thể dùng chuyện này để uy hiếp, buộc cô đi làm những việc mà cô không muốn làm nữa.
Lâm Tòng Long lúc này đã đứng dậy từ trên sàn, cắn răng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cướp người phụ nữ của tao, còn ra tay đánh tao?!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Anh nhầm rồi phải không? Là do tôi nói không đủ rõ ràng, hay là do cái tát kia quá nhẹ, không đánh tỉnh được anh thế?”
Sở Tiên Dao lúc này mới mở miệng nói: "Lâm thiếu, cậu mời chiến tướng Tạ Cuồng Long tới chủ trì công đạo cho mình đi!”
Sau khi nói xong lời này, bà ta nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, nói: "Giang Khuynh Nguyệt, đừng tưởng rằng chúng ta không động vào mẹ củ cô được thì cô có thể bình an vô sự!"
“Dám làm trái ý của tôi, Giang gia đại tiểu thư như cô, cũng coi như là kết thúc rồi."
Giang Khuynh Nguyệt rõ ràng là có vài phần sợ hãi Sở Tiên Dao, lúc trước, chính là khi người phụ nữ này xuất hiện, mới thay đổi tất cả mọi thứ của gia đình này thành như bây giờ!
Sở Tiên Dao đến từ đế đô, từng là một người phụ nữ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mạng lưới nhân mạch rất rộng, có rất nhiều tài nguyên.
Sau đó có một ông lớn ở đế đô xảy ra việc rồi bị bắt, Sở Tiên Dao có liên quan đến ông ta nên đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới thoát ra khỏi đó được, sau đó, bà ta đã đi tới Thượng Hải, nhìn trúng Giang Sơn Hải có dã tâm bừng bừng kia.
“Sở Tiên Dao, tôi không sợ bà!” Giang Khuynh Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy hết dũng khí nói.
Lâm Tòng Long lấy điện thoại di động ra, lạnh lùng nói với Giang Khuynh Nguyệt: "Giang Khuynh Nguyệt, bây giờ cô bò tới đây giống như một con chó cho tôi, xin lỗi tôi, thề rằng vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi nữa, thì tôi có thể tha cho cô!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười nói: "Yên tâm, Tạ Cuồng Long thấy mặt tôi thì cũng phải gọi tôi là đại ca, hắn không dám làm gì cô đâu.
Giang Khuynh Nguyệt sắc mặt trắng bệch mà gật gật đầu, thanh danh của Tạ Cuồng Long, đối với cô ta mà nói, là vô cùng đáng sợ.
"Phải gọi mày là đại ca? Ha ha ha, tao đang sợ sau khi hắn tới, thì dù mày quỳ xuống gọi hắn là tổ tông cũng không ai cứu được mày cả! "Lâm Tòng Long cười gằn rồi gọi điện thoại cho Tạ Cuồng Long.
Tạ Cuồng Long tới Thượng Hải, vốn là muốn chèn ép danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn, lúc này mà hắn và Tề Đẳng Nhàn nổi lên xung đột, rồi mời Tạ Cuồng Long tới, vừa lúc mà vừa ý, Tạ Cuồng Long cũng không cần tìm cớ thì mới có thể ra tay nữa!
Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi có vận cứt chó mà thôi, nhìn thấy nhân vật như Tạ Cuồng Long, mà không quỳ xuống gọi cha sao?
Giang Sơn Hải cảm thấy việc này cũng vừa đúng, Tề Đẳng Nhàn càng ngông cuồng, lát nữa sẽ chết càng thảm, rồi mình cũng sẽ tiện thu hồi lại hai tỷ đã bỏ ra kia!
Ông ta vốn định đợi đến khi mình chính thức đảm nhiệm chức vụ Đà chủ của Long môn ở Thượng Hải sau đó mới đi tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, nhưng nếu tên này đã muốn tìm chết, vậy tự nhiên là ông ta sẽ vỗ tay hoan nghênh.
"Yo...Bà là Sở Tiên Dao sao? Tôi nhớ rồi, ở đế đô bà từng được coi như là danh nhân số một.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Sở Tiên Dao lạnh mặt nói: "Nếu anh đã biết đến tôi, vậy bây giờ hẳn là có thể chọn đất chôn cho mình rồi chứ?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Với chút nhân mạch của bà, thì sao có thể dọa đến tôi? Ỷ vào chút tư sắc mà đi khắp nơi khoe khoang lẳng lơ, bị cha tôi tát cho một cái ấy, còn đau không?”
Sở Tiên Dao nghe hắm nói như vậy, không sửng sốt!
"Anh họ Tề. Cha của anh là tên người câm chết tiệt Tề Bất Ngữ sao?!” Sở Tiên Dao phục hồi tinh thần lại, vô cùng khiếp sợ nói.
Giang Khuynh Nguyệt không khỏi tò mò nhìn Tề Đẳng Nhàn và Sở Tiên Dao một cái, giữa hai người này, có chuyện gì chứ?
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Người phụ nữ này lúc trước đã nói xấu mẹ tôi ở trước mặt cha tôi, cố ý câu dẫn cha tôi, nên đã bị ăn một cái tát đau, xương mũi cũng bị gãy luôn..."
Tề Bất Ngữ không giống đứa con trai Tề Đẳng Nhàn này, có đôi khi thích dựa dẫm vào người khác, mà là người đứng đắn nói thích không nhiều, hoặc là nói, là không hề nói gì.
Dù sao thì lúc trước Sở Tiên Dao không biết xuất phát từ mục đích gì mà lại cố ý đi quyến rũ Tề Bất Ngữ, kết quả, mình lại bị ăn một cái bạt tai rồi phải vào bệnh viện để làm phẫu thuật nối xương.
Sở Tiên Dao cười lạnh nói: "Anh và cha của anh cũng giống nhau thôi đều là con chó bị đuổi ra khỏi đế đô, Tề gia cũng vứt bỏ các người như một đám rác rưởi! Đổi lại là trước kia, tôi thấy anh có tính thiếu gia như vậy, quá nửa là thật sự phải nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống lắc đuôi cầu xin, nhưng hiện tại, anh so với tôi, tính là cái thá gì?”
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, nói: "Bà cũng không sống được bao lâu đâu... Gần đây có phải thường xuyên vô duyên vô cớ gặp ác mộng phải không, thỉnh thoảng lại bị chảy máu cam gì đó, đến bệnh viện kiểm tra thì lại không tra ra được cái gì?”
Sở Tiên Dao bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho run lên, theo bản năng cảm thấy hắn có phải thông qua thủ đoạn gì đó mà theo dõi mình hay không!
Nhưng nghĩ lại thì Tề Đẳng Nhàn hẳn là không có thần thông quảng đại như vậy...
Hơn nữa, những chuyện này, ngay cả Giang Sơn Hải cũng không biết!
Giang Sơn Hải nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong, trong mắt lại không khỏi hiện lên vẻ hung ác, vẻ mặt trở nên phức tạp.
“Thừa dịp mình còn có chút thời gian, làm chút việc thiện đi, đừng để đến lúc chết phải xuống Địa ngục gặp Satan nhé!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Thân thể Sở Tiên Dao run rẩy, giận dữ nói: "Tiểu tử thối họ Tề kìa, anh bớt đứng đó nói chuyện giật gân đi, anh không dọa được tôi đâu!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Có phải đang hù dọa bà hay không, tự bà biết là được, không cần phải hô to gọi nhỏ. Tôi không so đo với một người sắp chết đâu, bà đi... Yên tâm mà chờ chết là được rồi!”
Hai mắt Sở Tiên Dao không khỏi đen sì, tâm trạng có chút không khống chế được, ngay sau đó, cũng cảm giác được mũi đang nóng lên, có máu tươi chảy ra.
Tề Đẳng Nhàn có chút khinh bỉ lại có chút đồng tình mà nhìn bà ta một cái.
Giang Khuynh Nguyệt thì là khiếp sợ vô cùng mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, loại chuyện như này, làm sao mà hắn biết được, mà lại làm như thế nào mà nhìn ra?
“Trước khi lo lắng cho vấn đề sức khỏe của người khác, sao trước tiên mày không quan tâm xem hôm nay mình có thể sống sót mà rời khỏi nơi này hay không đi!” Lâm Tòng Long lúc này lại bất thình lình mà nói ra một câu.
“Mẹ nó, ai cho mày dám ngắt lời của ông hả?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, xông tới tát cho một cái.
Bép một cái, đánh cho Lâm Tòng Long mặt chảy đầy máu tươi, lăn lộn trên mặt đất.
Giang Sơn Hải đứng ở một bên nhìn, khóe miệng không khỏi co giật, không khỏi nhớ tới khung cảnh ngày hôm đó bị Tề Đẳng Nhàn túm lấy cổ áo mà vả miệng chào hỏi.
"Gã này có bị điên không thế? Hậu trường của Lâm Tùng Long chính là Tạ Cuồng Long đó, hơn nữa đã gọi điện thoại gọi Tạ Cuồng Long tới đây rồi mà hắn còn dám kiêu ngạo như vậy sao?" Giang Sơn Hải chỉ cảm thấy đầu óc đang ong ong.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Sở Tiên Dao, chỉ thấy nữ nhân này uể oải ngồi trên ghế sô pha, cả người giống như bị mất hồn, tựa hồ như bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn dọa cho choáng váng.
Càng tham quyền lực, càng có dã tâm, vậy thì càng sợ chết.
Đúng vào lúc này, từ cửa truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ!
"Tạ Cuồng Long..."
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng vĩ đại kia, sắc mặt không khỏi tái nhợt, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy.
Lâm Tùng Long ngã trên mặt đất, cũng nhìn thấy Tạ Cuồng Long, đã kêu rên lên nói: "Tạ chiến tướng, tên điên này tự ý xông vào nhà dân, cưỡng đoạt dân nữ, còn ra tay đánh tôi, ngài nhất định phải trừng trị hắn!”
Giang Sơn Hải mang vẻ mặt kích động mà xông lên, nhìn về phía Tạ Cuồng Long nói: "Ngóng sao ngóng trăng mà ngóng trông ngài tới... Tạ chiến tướng à, ngài nhất định phải vì chúng ta mà diệt ác!”
“Tên điên này đột nhập vào nhà của tôi, ỷ vào việc hắn đã bắt cóc được vợ cũ của ta, mà không ngừng uy hiếp tôi và con gái của tôi!”
“Thậm chí, còn ép buộc con gái của tôi phải gả cho hắn!”
"Thời buổi này, làm sao có thể có loại người này! Ngài phải quản lý hắn đi!”
Sau khi Giang Khuynh Nguyệt nghe Giang Sơn Hải nói, tức giận đến nỗi như muốn ngất xỉu, loại súc sinh như vậy, mà cũng xứng làm người sao?
Chương 755 Chào đại ca ạ
Chương 755: Chào đại ca ạ
Phản ứng đầu tiên của Giang Sơn Hải và Lâm Từ Long sau khi bọn họ trông thấy Tạ Cuồng Long xuất hiện chính là, lần này Tề Đẳng Nhàn chắc chắn phải chết rồi!
Vậy nhưng ngay khi Tạ Cuồng Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt của hắn ta lại cứng đờ ra như gỗ.
Sau khi bò dậy từ dưới đất, Lâm Từ Long vẫn cứ thế tiếp tục lải nhải, anh ta không ngừng hắt nước bẩn lên trên đầu Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha ha khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhất thời không nói được bất cứ câu nào, ê này… Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn cười được hay sao?
“Thế nào, có phải cậu đã quên mất rằng có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua rồi đúng không? Tại sao cậu nhìn thấy tôi mà lại không nói với tôi câu nào thế?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười tủm tỉm vừa bước tới rồi cất tiếng hỏi Tạ Cuồng Long.
Lâm Từ Long đứng ở một bên giận dữ nói: “Tại sao cậu lại dám ăn nói như thế với Tạ chiến tướng? Một chuẩn tướng như cậu trông thấy thượng cấp của mình mà lại không biết cúi chào à?”
Khóe miệng của Tạ Cuồng Long cũng giật giật vài cái, hắn ta quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chào đại ca ạ!”
“Ầm!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, ba chữ kia chẳng khác gì một viên đạn pháo hạng nặng vừa mới trực tiếp nổ tung trong đầu tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Giang Sơn Hải đứng sững cả người tại chỗ, bờ môi của ông ta run rẩy, đến cả một câu nói cũng không thể thốt ra được.
Đôi mắt đẹp đẽ của Giang Khuynh Nguyệt thì trợn tròn lên, biểu cảm ở trên mặt cô ta là ngạc nhiên đến mức không thể nào tin tưởng được, cái miệng nhỏ nhắn thì há to ra đến mức có thể nhét vừa được cả một quả… trứng gà!
Những câu nói còn lại của Lâm Từ Long dường như đã nghẹn lại bên trong cổ họng, phối hợp với nét mặt của anh ta lúc này, quả thực là giống hệt với một con gà trống bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt cổ lại, ngay cả thanh âm cũng không thể nào phát ra được.
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe được câu nói ấy thì lập tức hài lòng vỗ vỗ vào vai của Tạ Cuồng Long rồi nói: “Không tệ không tệ, không hổ là tiểu đệ của tôi, nó nhìn thấy đại ca của nó là biết lễ phép như thế này đấy!”
Tạ Cuồng Long thì tức giận muốn chết, hắn ta chỉ dùng một cước mà đã ngay lập tức đá Lâm Từ Long đang đứng bên cạnh mình ra ngoài.
Lâm Từ Long ôm một bụng đầy ấm ức tủi thân, anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn tát cho hai cái rồi thì thôi đi, đằng này anh ta đợi Tạ Cuồng Long tới đây báo thù cho mình, kết quả là… Vẫn chỉ có mỗi anh ta phải chịu đòn!
Sắc mặt của Tạ Cuồng Long đen như đít nồi, hắn ta hỏi: “Tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Hửm? Tôi là ai ấy nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày rồi hỏi lại, có vẻ không được vui cho lắm.
“Đại ca à, tại sao anh lại ở chỗ này vậy.” Tạ Cuồng Long hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại bằng nét mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Hắn ta chỉ hận không thể đấm cho Tề Đẳng Nhàn một cái, nhưng mà hắn ta cũng biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn…
Tề Đẳng Nhàn thờ ơ liếc mắt nhìn Lâm Từ Long một cái rồi trả lời: “Tay sai của cậu đang muốn cướp bạn gái của tôi kia kìa, cậu thử nói xem tại sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này nhỉ? Cậu dạy dỗ tiểu đệ của cậu thế nào mà lại để anh ta đến đây tranh giành bạn gái với đại ca của cậu vậy?”
Tạ Cuồng Long đứng nghe những gì mà Tề Đẳng Nhàn vừa nói thì tức đến nỗi cả người run rẩy, nhưng con mẹ nó, tài nghệ không bằng người ta thì nghĩa là tài nghệ không bằng người ta, chính bản thân hắn ta ngày hôm qua đã thất bại thảm hại, còn có cái gì để mà biện hộ nữa cơ chứ?
“Xin lỗi đại ca, tất cả đều là do tiểu đệ quản giáo cấp dưới không nghiêm!” Tạ Cuồng Long thực sự không thể nào ngờ được rằng Tề Đẳng Nhàn đã có mặt ở chỗ này, hắn ta chỉ có thể kiên trì nhận phần sai về phía mình mà thôi.
“Không sao không sao, dù sao cậu cũng đã gọi tôi một tiếng đại ca rồi cơ mà, làm sao mà tôi có thể tính toán thiệt hơn, so đo với cậu từng li từng tí một được cơ chứ?” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt rồi nói.
Khóe miệng của Tạ Cuồng Long lại một lần nữa run run, hắn ta không nói gì tiếp nữa.
Tề Đẳng Nhàn lại nói thêm: “Tôi đây là đại nhân thì sẽ không chấp bậc tiểu nhân…”
Lâm Từ Long không nhịn được mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, từ bao giờ mà cái tên Tề Đẳng Nhàn này lại có thể trở thành đại ca của Tạ Cuồng Long được thế? Chẳng phải là Tạ Cuồng Long đặc biệt tìm tới tận Ma Đô này với mục đích là để chèn ép danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn hay sao?
Lâm Từ Long vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Tề Đẳng Nhàn nói tiếp: “Cậu chặt đứt hai cái chân chó cùa anh ta đi, vậy thì tôi sẽ không so đo gì nữa.”
Sắc mặt của Tạ Cuồng Long gần như biến thành màu đen, hắn ta hỏi: “Đại ca à, anh có thể đổi lại thành một yêu cầu khác được không? Yêu cầu này hình như có hơi hà khắc quá.”
“Cũng không phải là không được, cậu hãy cầm một trăm triệu ra đây coi như tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho đại tẩu của cậu đi! Hôm nay đại tẩu của cậu suýt thì bị trận chiến do cấp dưới của cậu gây ra dọa sợ đấy.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại.
Tạ Cuồng Long gật đầu rồi trả lời: “Được thôi!”
Vừa mới dứt lời, hắn ta đã quay đầu nhìn về phía Giang Sơn Hải, sau đó lạnh lùng nói: “Số tiền kia sẽ là do ông chi trả!”
Giang Sơn Hải vẫn còn đang đứng đó hóng hớt chuyện náo nhiệt, vừa mới nghe được câu này đã ngay lập tức cảm thấy cõi lòng mình rụng rời!
“Đây chính là chuyện mà ông gây ra, nói cách khác, nếu ông không nhất quyết muốn chuyện này xảy ra thì chuyện này sẽ không xảy ra. Một trăm triệu này sẽ do ông chi trả, ông có đồng ý với những gì tôi vừa nói hay không?!” Tạ Cuồng Long nhìn thẳng vào trong mắt của Giang Sơn Hải và hỏi bằng giọng vô cùng uy nghiêm.
“Không có… Tôi không có bất kỳ ý kiến nào khác…” Cuối cùng thì Giang Sơn Hải vẫn không dám làm trái lời của Tạ Cuồng Long, ông ta chỉ có thể cắn răng đồng ý với hắn ta.
Ông ta không những không thể gả đứa con gái này ra ngoài vì đã triệt để trở mặt với nó, mà thậm chí còn phải bỏ ra một trăm triệu để bồi thường ư?!
Đây là đạo lý gì cơ chứ, ông ta đã mất con gái mà lại còn phải bỏ tiền ra nữa à?
Con mẹ nó quả thực là còn uất ức hơn Chu Du thời xưa!
“Chuyển khoản!” Tạ Cuồng Long lạnh lùng nói.
Giang Sơn Hải xụ mặt chuyển một trăm triệu vào trong tài khoản ngân hàng của Tề Đẳng Nhàn…
Tề Đẳng Nhàn mừng như phát điên, vùng đất Ma Đô này quả thực là một địa phương rất tốt, không hổ là đô thị tài chính lớn bậc nhất trên khắp đất nước mà, quả là không ngoa… Ừm, tốc độ kiếm tiền ban đầu quả thực không nên quá khoa trương, nếu cứ động một chút là lại có doanh thu cả một trăm triệu rồi lại tiếp một trăm triệu thì cũng đâu có cần thiết lập mục tiêu nhỏ làm gì nữa.
Chứng kiến cảnh tượng Giang Sơn Hải vốn là người vắt cổ chày ra nước mà nay lại bị Tạ Cuồng Long ép phải chuyển một trăm triệu cho Tề Đẳng Nhàn, Giang Khuynh Nguyệt không thể không cảm thấy vô cùng sảng khoái trong lòng!
“Được rồi, chuyện này có thể kết thúc được rồi phải không nào! Cuồng Long tiểu lão đệ à, cậu nhớ phải quản giáo cấp dưới của bản thân cho tốt đất, đừng có để cho anh ta tiếp tục đi gây chuyện khắp nơi nữa đấy.”
“Nếu mà cậu gặp phải một người đại ca dễ nói chuyện như tôi đây thì coi như cũng được thôi, nhưng nếu mà cậu gặp phải một người khác thì chỉ sợ là trong vòng nửa phút cậu đã mất mạng rồi.”
“Nhớ đấy, làm người sống ở trên đời thì phải khiêm tốn một chút!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang mở lời răn dạy Tạ Cuồng Long, khiến cho nội tâm của Tạ Cuồng Long gần như sắp sửa phát điên ngay lập tức.
Vậy nhưng Tạ Cuồng Long vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi mà trả lời: “Những gì mà đại ca dạy dỗ là rất đúng, tôi xin được ghi tạc trong lòng mình!”
Lâm Từ Long cứ vậy mà ngu cả người…
Tạ Cuồng Long lúc nào cũng là một con người vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược, thế mà tại sao hắn ta lại biến thành bộ dáng này khi đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn? Đến cả anh ta cũng có chút không dám tin vào hai mắt của mình nữa!
Tề Đẳng Nhàn thỏa mãn gật gật đầu, sau đó vẫy tay ý bảo cho phép Tạ Cuồng Long rời đi.
Tạ Cuồng Long không nói thêm một lời nào nữa, chỉ xách Lâm Từ Long lên khỏi mặt đất như đang xách một con gà nhãi nhép rồi mang theo anh ta đi ra ngoài.
“Cao muội này, chúng ta cũng nên đi thôi.” Tề Đẳng Nhàn quay mặt sang nói với Giang Khuynh Nguyệt.
“Cao muội… Nhưng mà tôi có phải họ Cao đâu…” Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt rồi trả lời lại trong vô thức.
Một lúc sau cô ta mới tỉnh ngộ lại, lập tức cảm thấy có chút tức giận, chắc hẳn là cái tên này lại bắt đầu đặt biệt danh linh tinh cho mình rồi!
Có sao thì nói vậy, có phải biệt danh “Cao muội” này thực sự có chút khó nghe hay không?!
Giang Khuynh Nguyệt có chiều cao rơi vào khoảng 1m75, hơn nữa cô ta còn là một người mẫu nên sở hữu thân hình rất mảnh mai gầy gò, trông qua còn có vẻ cao hơn chiều cao thật.
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu về phía Giang Sơn Hải, sau đó nói: “Từ nay về sau hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi đã không còn một người cha như ông nữa, ông cũng sẽ không còn một đứa con gái như tôi nữa!”
Giang Sơn Hải chỉ nghiêm mặt và không nói bất cứ điều gì.
“Nhất định phải làm đến mức này sao…” Tề Đẳng Nhàn thở dài rồi dẫn theo Giang Khuynh Nguyệt rời khỏi nhà họ Giang ngay sau đó.
Giang Sơn Hải không nhịn được mà siết hai tay lại thành nắm đấm, đợi đến khi hai người kia đã rời đi rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu hết sức tàn độc: “Tề Đẳng Nhàn, mày đã khiến cho tao mất hết mặt mũi và khiến cho tao rơi vào tình cảnh khó xử chật vật như vậy! Cứ đợi đến khi tao có thể trở thành đà chủ của Long Môn phân đà Ma Đô đi, tao sẽ cho mình nếm mùi hình phạt thiên đao vạn quả!”
Đến tận giờ phút này, Sở Tiên Dao đang ngồi uể oải trên sô pha mới lấy lại được thần trí.
“Bọn họ đâu rồi!”
“Đi cả rồi!”
“Cậu ta không thể đi được… Nếu như cậu ta đã có thể nhận ra rằng em đang mắc bệnh thì nhất định cậu ta cũng có thể cứu được em!” Sở Tiên Dao vô cùng hoảng hốt, bà ta vội vàng đứng dậy.
Giang Sơn Hải ngăn bà ta lại rồi cau mày hỏi: “Phu nhân, em muốn đi đâu nữa?”
Sở Tiên Dao nói bằng giọng run run: “Em… Em không thể chết được, em vẫn còn rất nhiều tiền chưa thể tiêu hết, em vẫn còn rất nhiều món nợ chưa thể đòi lại được, em… Em phải sống! Nếu như em tìm tới cầu xin cậu ta thì nhất định cậu ta có thể cứu được em!”
Sắc mặt của Giang Sơn Hải cũng trở nên vô cùng dữ tợn: “Chẳng lẽ em muốn tìm tới cầu xin kẻ thù của chúng ta sao?!’
Chương 751: Hồng Nê Hồng Tụ
Triệu Hồng Nê vẫn coi là rất dễ ở chung, sau khi chơi cờ xong, còn mời Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long uống trà.
"Tôi rất tò mò, hai nhân cách của cô đến từ đâu thế? Cô không đến bệnh viện để khám à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi, ít nhiều cũng mang theo chút ý nghĩ muốn tìm hiểu
"Chuyện này rất bình thường, nội tâm có nhiều mâu thuẫn, tất nhiên sẽ sinh ra hai nhân cách." Triệu Hồng Nê bình tĩnh nói.
"Khi còn bé tôi rất thích chơi cờ, nhưng bọn họ lại phát hiện tôi rất có thiên phú tập võ."
"Mỗi khi tập võ tôi đều vô cùng mâu thuẫn và kháng cự, hơn nữa, tôi còn muốn giúp bọn họ giết người, làm rất nhiều việc không muốn tự mình phải làm."
"Dần dà, cứ như vậy mà sinh ra hai nhân cách."
"Ít nhất, như vậy cũng có thể an ủi chính mình, hai tay Triệu Hồng Nê vẫn sạch sẽ, sẽ không làm bẩn cờ vây."
Ngọc Tiểu Long lại không khỏi cười nói: "Nói như vậy, người có được hai nhân cách, ắt sẽ rất mâu thuẫn. Triệu Hồng Nê mới là nhân cách chủ nhân của cô? Như vậy, nhân cách của Triệu Hồng Tụ sẽ đi ra ngoài kiểu gì?”
Triệu Hồng Nê thở dài nói: "Thường thường khi mà tôi không muốn làm một số việc, thì cô ấy sẽ đi ra ngoài và hoàn thành những chuyện đó. "
“Đương nhiên, cũng có lúc không bị tôi khống chế."
"Nhân cách chủ của tôi thỉnh thoảng cũng sẽ không hiểu sao mà ngủ say vài ngày, việc khống chế hoàn toàn là do nhân cách của Triệu Hồng Tụ làm."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không nghĩ tới việc trị liệu sao? Tôi có thể giúp cô liên hệ với các nguồn lực y tế hàng đầu, có lẽ cô có thể khôi phục hoàn toàn. Nhân cách phân liệt, đó là bệnh tâm thần rất nghiêm trọng đấy!”
Hắn đương nhiên là muốn chữa khỏi loại bệnh này của Triệu Hồng Nê, nếu như vậy, cũng sẽ không cần lo lắng đến sự uy hiếp từ "Thiên phạt" của Triệu gia.
Triệu Hồng Nê mang theo cảm xúc mâu thuẫn trong khi làm tất cả các việc cho Triệu gia, cho dù một thân võ công đó không giảm chút nào, cũng không nhất định sẽ nguyện ý làm việc giúp Triệu gia.
Triệu Hồng Nê lại nói: "Đối với nhân cách của Triệu Hồng Tụ mà nói, như vậy chẳng khác nào giết chết cô ấy. Nếu anh muốn giết chết cô ấy, tất nhiên cô ấy sẽ phản kháng!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện này cũng đơn giản thôi, trước tiên mà khống chế được thì không phải là tốt rồi sao, võ công cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ có lúc giãy không thoát được.”
Triệu Hồng Nê lắc đầu nói: "Mấy chữ không thấy không nghe, cảm thấy nguy hiểm thì tránh này, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua sao?"
“Một khi xảy ra chuyện có thể uy hiếp đến nhân cách đó, thì cô ấy sẽ ra ngoài."
“Trước khi anh khống chế được cô ấy, cô ấy sẽ giết chết anh trước!”
Tề Đăng Nhàn cười tủm tỉm nói: "Tôi và Ngọc tướng quân hợp tác, cô ấy chưa chắc có thể giết chết nổi chúng ta.”
Triệu Hồng Nê lại cười lạnh nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất không nên có ý nghĩ như vậy, nếu không, khi mà anh chết, tôi không hề có liên quan gì đến việc đó!”
Lúc cô ta nói ra lời này, trên người bắt đầu toát ra một loại khí tức nguy hiểm rất độc đáo, điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long không khỏi cảnh giác trong lòng.
Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai, nói: "Tôi chẳng qua chỉ là muốn giúp cô chữa bệnh mà thôi, tôi nghĩ, cô cũng không muốn trên người mình lúc nào cũng tràn ngập mâu thuẫn nhỉ?”
Triệu Hồng Nê nói: "Có một số việc, không có cách nào mà lựa chọn.”
Sau khi nói xong lời này, cô ta nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình chạm một chút trên nước trà.
Nhìn thấy động tác kín đáo này của cô ta, Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn biết, cô ta không muốn nói chuyện cùng bọn họ nữa, đây là ý tiễn khách.
"Vậy ngày khác sẽ lại đến học hỏi kỳ nghệ của cô, không thể không nói, chơi cờ với cô, thật sự rất thú vị!" Ngọc Tiểu Long đứng dậy, nói.
"Nếu tài đánh cờ của Ngọc tướng quân tốt hơn một chút, có lẽ sẽ càng thú vị hơn." Triệu Hồng Nê lộ ra nụ cười sáng lạn ở trên mặt.
Nhắc tới cờ vây, trên người cô ta cũng chỉ có dáng vẻ thiên chân vô tà (ngây thơ), đây là mảnh đất yên bình thuộc về cô ấy.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long tạm biệt rồi rời khỏi chỗ Triệu Hồng Nê, hai người vừa đi, vừa nói chuyện.
"Triệu Hồng Nê quả nhiên là không muốn giúp Triệu gia làm việc, nếu không, cũng sẽ không một mình rời khỏi Triệu gia." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Nếu nói tới năng lực của một nhân cách khác của cô ta là Triệu Hồng Tụ, trên thế giới này không ai có thể ép buộc được cô ta mới đúng, cô ta hoàn toàn có năng lực và thực lực để tự lựa chọn những cuộc sống không giống nhau." Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Mỗi một người đều có một chút chuyện khó nói, có lẽ cô ta cũng như vậy.”
Ngọc Tiểu Long nghe xong gật đầu, với năng lực của Triệu Hồng Tụ thì trên thế giới này, không ai có thể trói buộc được cô ta.
Võ công đã luyện đến cảnh giới như này, đã là nhân tận địch quốc (lấy sức một người có thể diệt cả một quốc gia).
Người như vậy, cho dù có cố ý ẩn núp ở một quốc gia để phá hoại, chuyên môn ám sát những nhân viên quan trọng, cũng sẽ làm cho quốc gia này thần hồn nát thần tính (tự mình nghĩ ra một điều gì đó rồi bị doạ).
“Nói thật đi, có phải anh đã đột phá cảnh giới nhân lực đỉnh cao hay không?” Ngọc Tiểu Long bỗng nhiên chất vấn Tề Đẳng Nhàn.
"Tôi không biết." Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó cười cười: “Gần đây liên tục tử đấu với cao thủ, quả thật là được lợi rất nhiều, nhưng có thể thật sự nhận thức được Chân Thần có trong cơ thể hay không, cũng không rõ ràng lắm.”
Cái gọi là "Kiến Thần Bất Hoại" mà có thể hoàn toàn khống chế thân thể của mình, ở trong học thuyết của Đạo giáo đã nói, trong mỗi một huyệt vị của cơ thể con người, đều có một vị Thần Linh, Thần Linh sẽ khống chế huyệt vị này, nối liền với nhau, từ đó mà khống chế toàn thân.
Nếu như có thể nhìn thấy những "Thần Linh" này, khai thông với hắn, như vậy sẽ có thể khống chế bản thân triệt để, cho dù là một ít thương thế không đáng kể trên thân thể, cũng có thể được chữa trị.
Thân thể một khi bị thương, vậy sẽ có vết thương lưu lại, cho dù nhìn qua đã khỏi hẳn, nhưng nhất định sẽ không bằng được như lúc trước khi bị thương, mà khi đến cảnh giới này, sẽ có thể chữa trị triệt để, đạt tới cảnh giới "Bất Hoại".
Ngọc Tiểu Long mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như anh thật sự đã đạt tới cảnh giới này thì quá đáng sợ, tuổi của ânh, còn chưa tới ba mươi.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Chờ khi tôi khỏi vết thương, sẽ nói cho cô biết.”
Hai người đang nói chuỵene, thì Tề Đẳng Nhàn nhận được tin nhắn từ một người mẫu dưới trướng của Giang Khuynh Nguyệt.
“Tề tiên sinh, Giang tiểu thư đã xảy ra chuyện, anh mau đi giúp cô ấy đi!”
Tin tức này khiến cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, sau đó hỏi ngay đã xảy ra chuyện gì.
Người mẫu gửi voice chat, nói là hôm nay khi Giang Khuynh Nguyệt đang làm việc trong phòng làm việc, nhưng không lâu sau đó, Giang Sơn Hải tới, hơn nữa hai cha con đã cãi nhau một trận, cuối cùng, Giang Khuynh Nguyệt bị Giang Sơn Hải uy hiếp bằng sự an nguy của mẫu thân (gốc là 母亲), đi theo Giang Sơn Hải trở về Giang gia.
"Giang Khuynh Nguyệt, đệ nhất mỹ nữ ở Ma Đô kia sao? Không nghĩ tới nợ phong lưu của anh vẫn còn rất nhiều!” Ngọc Tiểu Long nghe được giọng nói, không khỏi cười lạnh nói.
"Haiz... Bạn gái scandal mà thôi, cuộc sống của cô ấy không tốt, tôi giúp cô ấy chút thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói, thả điện thoại di động ra.
Ngọc Tiểu Long nói: "Anh giải thích với tôi làm gì? Liên quan quái gì đến tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đây là sợ cô hiểu lầm nhân phẩm của tôi.”
Ngọc Tiểu Long nói: "Anh cũng không có nhân phẩm gì đáng nói.”
Tề Đẳng Nhàn không nói nhảm với cô nữa, Giang Khuynh Nguyệt nói thế nào cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh, hơn nữa, loại người hèn hạ vô sỉ như Giang Sơn Hải, anh cũng thật sự là nhìn không quen.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt với Ngọc Tiểu Long, không nói hai lời, đã chuẩn bị đi thẳng đến biệt thự của Giang gia.
"Gần đây anh cẩn thận một chút, tôi nghe được một ít lời đồn nhằm vào anh, nói là anh và một ít người buôn bán ma túy có quan hệ, đoán chừng là có người muốn nhân cơ hội này mà vu oan cho anh." Ngọc Tiểu Long nói thêm một câu khi hắn lên xe.
"Ông đây hận nhất là ma tuý! Nếu thật sự có người bán ma tuý tiếp xúc với tôi, tôi sẽ giết chết luôn.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, lái xe rời đi.
Chương 752 Cướp bạn gái
Chương 752: Cướp bạn gái
"Lâm thiếu, đây là con gái của tôi - Giang Khuynh Nguyệt."
Trong biệt thự của Giang gia, có một người trẻ tuổi mặc quân phục, đó là Lâm Tòng Long lúc trước từng có xung đột với Tề Đẳng Nhàn!
Mâu thuẫn giữa bố con Lâm gia và Tề gia cũng không phải là chỉ có một chút, bọn họ vốn là họ bên ngoại của Tề gia, nhưng lại ở thời khắc mấu chốt mà bỏ đá xuống giếng với Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn.
Lâm Tòng Long không khỏi đánh giá Giang Khuynh Nguyệt từ trên xuống dưới, chiều cao khoảng một mét bảy mươi lăm, khuôn mặt đẹp, khí chất tốt, quả thực là xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của Ma Đô.
Hơn nữa, Giang Khuynh Nguyệt dù sao cũng là người làm nghề người mẫu, cho nên, ở việc phối đồ cũng là theo trào lưu hot nhất.
Lâm Tòng Long cảm thấy rất hài lòng, nhưng Giang Khuynh Nguyệt lại đen mặt.
“Lâm thiếu, tôi vừa mới lấy được mã não của đà chủ Long Môn ở Ma Đô, tương lai sẽ đảm nhiệm chức đà chủ Long Môn, đến lúc đó, kính xin Lâm gia cổ vũ cho tôi nhiều hơn!" Giang Sơn Hải cười nói.
Lâm Tòng Long cười nói: "Tề Đẳng Nhàn này thật đúng là thấy tiền mờ mắt, ngay cả loại vật như này mà nói bán là bán luôn. Chẳng qua thế cũng tốt, đỡ cho chúng ta lại vì việc này mà phải ra tay đối phó hắn.”
Giang Sơn Hải lại nói: "Lâm thiếu đối với con gái nhà tôi có hài lòng không?”
Lâm Tòng Long hài lòng gật đầu, nói: "Tôi rất hài lòng! Cô Giang, cô nghĩ sao về tôi?”
Giang Khuynh Nguyệt muốn nói: "Tôi cảm thấy anh là một đống cứt chó.”
Giang Sơn Hải trước khi cô ta mở miệng, ánh mắt cũng đã liếc tới, ánh mắt kia mang theo âm u lạnh lẽo, ý uy hiếp thì không cần nói cũng biết.
"Tôi đối với hôn nhân của mình không có chủ kiến, toàn bộ đều nghe theo sự sắp xếp của bố tôi." Giang Khuynh Nguyệt hờ hững nói, nhưng nắm đấm, lại không tự chủ được mà nắm chặt.
"Chẳng qua..."
Giang Sơn Hải nhíu mày nói: "Chẳng qua?!”
Giang Khuynh Nguyệt tiếp tục nói: "Chẳng qua, lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, xuất hiện một người tên Tề Đẳng Nhàn, anh ấy đã là bạn trai trên danh nghĩa của tôi. Anh cưới tôi, anh ta sẽ không mặc kệ chứ? Lâm thiếu cũng biết người này mà, có thể đối phó được không?”
Lúc này cô ta hoàn toàn muốn lôi tên Tề Đẳng Nhàn này ra để ngăn cản việc này một chút, dù sao, Tề Đẳng Nhàn chính là người đã vả vào mặt của Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải vừa nghe thấy cái tên này đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí trong mắt đã toát ra hận ý.
"Tôi và phế vật này đã sớm quen biết, lại nói nữa, hắn là biểu đệ của tôi! Hắn có lợi hại đến đâu thì có thể làm như thế nào, lúc trước còn không phải đã kẹp đuôi lại rồi bị đuổi ra khỏi Ma Đô sa?"
“Hơn nữa, hắn bây giờ đang quá nổi bật, phía trên đang cố ý chèn ép hắn."
“Cấp trên trực tiếp của tôi, chiến tướng Tạ Cuồng Long đã tự mình đến Ma Đô!”
"Nếu hắn dám mạo hiểm, các người cứ việc nhìn hắn chết như thế nào là được rồi."
Lúc nói lời này, Lâm Tòng Long sắc mặt bình tĩnh, dương dương đắc ý, hồn nhiên mà quên mất lúc trước mình đi tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, đã bị đánh thành chó chết.
Khi nghe được ba chữ "Tạ Cuồng Long", người ở đây đều không khỏi thay đổi sắc mặt.
Tạ Cuồng Long, một trong năm con rồng của Hoa quốc, thanh danh này, ai mà không biết, ai mà chưa từng nghe qua?
Giang Sơn Hải chấn động nói: "Tạ Cuồng Long tiên sinh vậy mà muốn tự mình đối phó với họ Tề? Thật sự là giết gà mà dùng dao mổ trâu!”
Lâm Tòng Long nói: "Không có cách nào mà, gần đây họ Tề rất nổi bật, phải chèn ép. Chẳng qua, nếu Tạ chiến tướng tự mình ra tay, thì cho dù hắn lợi hại hơn gấp mười lần, cũng không đủ nhìn!”
Giang Khuynh Nguyệt cũng là người từng nghe qua tên của Tạ Cuồng Long, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cô ta thật không ngờ, Tạ Cuồng Long cái người đại danh đỉnh đỉnh như vậy, lại chạy đến Ma Đô, vì chèn ép Tề Đẳng Nhàn?!
Lần này, cô ta cũng ý thức được sự tình không ổn, cho dù Tề Đẳng Nhàn nguyện ý vì mình mà ra mặt, ước chừng, cũng không có tác dụng gì, quá nửa còn có thể bị liên lụy...
"Tôi thấy, chọn ngày không bằng ngày mai! Lâm thiếu và Khuynh Nguyệt, ngày mai sẽ tổ chức một bữa tiệc đính hôn được không? "Phu nhân Của Giang Sơn Hải - Sở Tiên Dao vào đúng lúc này đi ra, mở miệng hỏi.
“Tôi đương nhiên là không có ý kiến gì, thậm chí tôi còn có thể mời Tạ chiến tướng đến làm chứng cho chúng ta!” Lâm Tòng Long mỉm cười nói.
Giang Khuynh Nguyệt lại nói: "Sinh nhật của tôi vừa mới đính hôn một lần, bây giờ lại nữa, tôi không cần mặt mũi sao?”
Giang Sơn Hải nói: "Chuyện lúc trước không ai để ở trong lòng, huống chi, nếu con gả cho Lâm thiếu, còn ai dám nói lung tung?”
Giang Khuynh Nguyệt sắc mặt không vui, nhưng cũng không nói gì nữa, tất cả an nguy của mẫu thân cô ấy đều phụ thuộc vào Giang Sơn Hải, nếu mình khiến cho hắn không thoải mái, vậy hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Quên đi, cam chịu số phận đi, ngay cả người như Tạ Cuồng Long cũng lôi ra, tôi còn có thể làm sao bây giờ?” Giang Khuynh Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
Giang Sơn Hải nhìn thấy sắc mặt suy sụp của Giang Khuynh Nguyệt, trong lòng không khỏi cười lạnh, lúc này, ngược lại còn muốn xem cô ta có thể phản kháng như thế nào!
"Yo, Giang đà chủ, trong nhà có khách rồi à! Sao lại không thông báo cho tôi một tiếng thế!”
m thanh âm dương quái khí (người có lời lẽ, cử chỉ quái đản) từ cửa truyền đến, có thể âm dương đến như vậy, không cần nghĩ cũng có thể biết đó là ai.
Giang Khuynh Nguyệt cũng không khỏi giật mình, sau đó vội vàng quay đầu nhìn về phia Tề Đẳng Nhàn nháy mắt, hiển nhiên, cô ta không muốn hại Tề Đẳng Nhàn.
Trải qua chuyện lần trước, cô ta cũng biết Tề Đẳng Nhàn là người có bối cảnh có năng lực, nhưng mà, lúc này lại đối mặt với Lâm Tùng Long, cấp trên ở sau lưng hắn, vậy mà lại là Tạ Cuồng Long, đường đường là một trong năm con rồng của Hoa quốc!
Cô ta cũng không cho rằng, Tề Đẳng Nhàn có thể đè Tạ Cuồng Long xuống giống như Trịnh Hữu Bân phải cúi đầu xuống.
"Thì ra là Tề tổng, tôi cũng không mời anh, anh tới nơi này làm gì?" Giang Sơn Hải nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì không có hảo cảm gì, khinh thường hỏi.
"Tôi đến tìm bạn gái của tôi, không được sao?" Tề Đẳng Nhàn nói.
Lâm Tòng Long lại nói: "Bạn gái? Xin lỗi, Giang Khuynh Nguyệt bây giờ là vị hôn thê của tôi.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Ha, đây không phải là Lâm Tòng Long sao? Đã lâu không gặp, đây là lại chuẩn bị đến chỗ tôi ăn một bữa đánh à?”
Lâm Tòng Long sắc mặt xanh mét, chuyện lần trước, đã quét sạch mặt mũi của hắn, Tề Đẳng Nhàn lại nhắc lại chuyện cũ, điều này làm cho hắn vô cùng khó chịu.
"Tề Đẳng Nhàn, chúng ta đã chia tay rồi, anh không cần phải dây dưa với tôi nữa, đi đi." Giang Khuynh Nguyệt không kiên nhẫn phất phất tay, nói.
"Hả? Qua cầu rút ván? Tôi mới kéo cho cô một danh sách lớn như vậy, cô quay đầu đã tìm một người vừa lùn vừa nghèo, sau đó đá cao phú soái như tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt không vui nói.
Giang Khuynh Nguyệt tức giận nói: "Sau lưng của Lâm thiếu chính là chiến tướng Tạ Cuồng Long, một trong năm con rồng của Hoa quốc, anh có tư cách gì mà so với hắn? Cút đi!”
Cô ta nói như vậy, đương nhiên là không muốn liên lụy đến Tề Đẳng Nhàn.
Người này tuy hơi đáng ghét một chút, nhưng chung quy đối xử với cô ta cũng không tệ lắm.
Hơn nữa, co ta còn cố ý chỉ ra chỗ dựa của Lâm Tòng Long, chính là để cho Tề Đẳng Nhàn biết tất cả.
“Tạ Cuồng Long?”
"Ngày hôm qua hắn vừa mới nhận tôi làm đại ca, hôm nay đã để cho chó săn của mình đến cướp chị dâu của hắn, đùa tôi đấy à?”
Một trong năm con rồng của Hoa quốc, cho dù không có phẩm chất thế nào, cũng không đến mức làm ra loại chuyện này nhỉ!
Tề Đẳng Nhàn nghe xong sửng sốt, sau đó lắc đầu nở nụ cười.
Lời nói của hắn, đã làm cho Lâm Tòng Long sắc mặt tối sầm, nói: "Họ Tề, mày đừng có láo xược nhu thế! Mày chỉ là chuẩn tướng mà thôi, lại dám vũ nhục chiến tướng Tạ Cuồng Long? Nếu hắn muốn đối phó mày, một cái tát cũng đủ để đánh chết mày rồi!”
Giang Khuynh Nguyệt nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói những lời này, cũng là không khỏi trợn tròn mắt...
Có điên như vậy không, mà nói Tạ Cuồng Long đã nhận hắn làm đại ca...
Chương 753 Thắng lợi cách đó vạn dặm
Chương 755: Thắng lợi cách đó vạn dặm
Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Giang Khuynh Nguyệt, nói: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này.”
Giang Khuynh Nguyệt lộ ra vẻ mặt do dự, cô đương nhiên là rất muốn rời đi, vận mệnh của mình đương nhiên là phải do mình tự nắm giữ mới là chính xác.
Nhưng Sở Tiên Dao lại cười lạnh nói: "Giang Khuynh Nguyệt, nếu cô rời đi, thì phải tự mình cân nhắc đến hậu quả!”
Giang Sơn Hải cũng nói: "Lần này nếu như cô dám làm trái với ý muốn của tôi, thì ở bên Đức, tôi chắc chắn sẽ không nương tay đâu!”
“Hai cái tên rác rưởi không có phẩm chất gì, cả ngày lấy người mẹ bệnh nặng của người ta ra để uy hiếp người ta, đến cả mặt cũng không cần phải không?” Tề Đẳng Nhàn lấy điện thoại ra.
Giang Khuynh Nguyệt lắc đầu với Tề Đẳng Nhàn: "Không thể rời đi được, anh cũng đừng gây chuyện nữa.”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Mẹ cô ở bệnh viện nào? Tôi nhớ cô đã nói qua rồi... Ồ, là Bệnh viện tự do liên kết đại học Đức - Bách Lâm phải không?”
Giang Khuynh Nguyệt ngẩn người.
Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại, nói: "Ngỗng lớn, giúp tôi liên lạc với chính phủ Đức một chút, làm một việc cho tôi."
“Ngài nói đi nhị đương gia, để tôi bảo thư ký sắp xếp." Gusinski cũng không hỏi là có chuyện gì, mà trả lời bằng mấy câu tiếng phổ thông Hoa quốc sứt sẹo, đồng ý luôn.
"Bệnh viện tự do liên kết đại học Đức - Bách Lâm, có một người phụ nữ tên là Lý Nguyệt Mai, ông bảo người của chính phủ Đức bảo vệ bà ấy đi." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Nhớ kỹ này, động tác nhất định phải nhanh, trong vòng mười phút phải xử lý ổn thỏa cho tôi, tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào."
Gusinski vừa nghe xong, đã nói nói: "Yên tâm, chuyện này dễ thôi, tôi liên hệ với chính phủ Đức luôn đây!”
Gusinski nắm trong tay tài nguyên lớn như thế ở Tuyết Quốc, cho dù là chính phủ của quốc gia nào, khi tiếp xúc với hắn, cũng sẽ cho hắn sự tôn kính lớn nhất.
Huống chi, đại đa số khí đốt mà Đức đang sử dụng trong nước là do Gusinski vận chuyển qua đó.
Trong mắt của chính phủ Đức, ông ta không khác gì một vị thần tài.
Thần Tài này gọi điện thoại cho tổng thống, người ta nào dám làm hắn ta chậm trễ?
"Tề tổng, chém gió cũng không phải chém như vậy, tôi cũng không tin một cuộc điện thoại của anh có thể khiến chính phủ Đức đến làm việc cho anh!" Giang Sơn Hải cười lạnh nói.
Sở Tiên Dao lắc đầu, nói: "Giang Khuynh Nguyệt, cô đừng nên có mấy âm mưu giãy dụa nhàm chán đó, nếu không, người mẹ của cô chỉ có thể chết thảm hơn mà thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Giang Khuynh Nguyệt, hỏi: "Lần này cô có muốn tin tôi không? Nếu như cô đồng ý, vậy thì chuyện này tôi sẽ giúp cô, còn nếu cô không muốn, vậy thì thôi đi.”
Trong nội tâm của Giang Khuynh Nguyệt bắt đầu giãy dụa, đúng như Giang Sơn Hải nói, một cuộc điện thoại của Tề Đẳng Nhàn có thể khiến cho chính phủ Đức điều người sang bảo vệ cho mẹ của cô, loại chuyện như này, nghe có chút không đáng tin.
Nhưng cô không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra lần trước trong phòng làm việc của mình, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều bị Tề Đẳng Nhàn đánh vào mặt.
“Tôi tin anh, anh giúp tôi đi!” Giang Khuynh Nguyệt gần như là cắn răng mà nói ra bảy chữ này.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Được, đến bên cạnh tôi đi.”
Giang Khuynh Nguyệt lập tức muốn đi qua, nhưng lại bị Lâm Tòng Long giữ chặt một cánh tay.
"Giang tiểu thư, có phải đầu óc cô hỏng rồi không? Mấy lời quỷ quái này của hắn ta mà cô cũng tin sao?” Lâm Tòng Long cười lạnh hỏi.
Vào lúc này Tề Đẳng Nhàn đột nhiên bước một bước dài mà xông lên, bép một tiếng, giơ tay lên tát một cái vào chính giữa khuôn mặt của Lâm Tòng Long!
Cả người Lâm Tòng Long đều bị bay ra ngoài, bay ra xa hai mét, ngã lăn xuống đất!
"Hừ! Đây là chị dâu của cấp trên trực tiếp của anh, anh cũng dám đụng vào à? Cẩn thận Tạ Cuồng Long tới, giết chết anh luôn đó!’ Tề Đẳng Nhàn mang vẻ mặt trêu tức nói, nắm lấy tay của Giang Khuynh Nguyệt.
Lâm Tòng Long bị hắn tát bay, ngây người nhìn hai người Giang Sơn Hải và Sở Tiên Dao.
Giang Sơn Hải giận quá hoá cười, nói: "Được rồi, Giang Khuynh Nguyệt , cô thật sự là muốn lật trời rồi! Tôi đây sẽ để cho mẹ của cô đau đớn đến nỗi không muốn sống, xem cô có còn dám phản kháng tôi nữa không!”
Sau khi nói xong lời này, ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại video cho cấp dưới của mình ở thành phố Bách Lâm luôn.
“Các người ra tay đi, cắt đứt hai chân của người đàn bà phế vật kia cho tôi, tôi muốn cho nghịch nữ này tận mắt nhìn mẹ của cô ta đau khổ như thế nào!” Giang Sơn Hải cười gằn nói.
“Hiểu rồi, Giang tiên sinh!” Cấp dưới ở đầu bên kia đồng ý một tiếng, sau đó để cho một người cầm điện thoại di động nhắm vào giường bệnh, người kia cầm một thanh sắt để chuẩn bị ra tay.
Giang Sơn Hải lật điện thoại di động lại, đưa hình ảnh hướng về phía của Giang Khuynh Nguyệt, lạnh lùng nói: "Nghịch nữ, mày nhìn kỹ cho ông đây, đây là cái giá phải trả cho sự phản kháng của mày!”
Sở Tiên Dao hờ hững nói: "Giang Khuynh Nguyệt nếu còn không chịu thuận theo nữa thì giữ lại mạng chó này của mẹ cô ta cũng vô dụng, giết luôn thì càng sòng phẳng hơn.”
Sắc mặt Giang Khuynh Nguyệt trắng bệch, cả người đều run rẩy, tuyệt vọng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, có chút khó chịu, chuẩn bị tiến lên bắt Giang Sơn Hải trước, ngăn cản những người đó làm tổn thương mẹ của Giang Khuynh Nguyệt rồi nói sau.
“Giang Sơn Hải, bà ấy cho dù thế nào cũng từng làm phu thê với ông, ông cần gì phải làm đến cùng như vậy?!" Giang Khuynh Nguyệt tuyệt vọng kêu to, khóc đến nỗi nước mắt như mưa, vô cùng đau khổ.
"Hừ, chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi! Tôi cần là một Tiên Dao như này, một người phụ nữ có thể mang đến cho tôi quyền lực, chứ không phải là một người phụ nữ mặt vàng chỉ biết gây trì hoãn!” Giang Sơn Hải khinh thường nói.
Mắt thấy người trong đoạn video chuẩn bị động thủ, nhưng đúng lúc này, lại truyền đến một tiếng nổ lớn do cửa chính bị đập vỡ.
“Police!”
“Put-your-hands-up!”
Một đám cảnh sát vọt vào trong phòng bệnh, giơ súng lục lên nhắm thẳng vào cấp dưới của Giang Sơn Hải, dùng tiếng của xứ sở mặt trời không bao giờ lặn* thông dụng trên thế giới mà tức giận hét to lên.
Một màn bất thình lình này khiến Giang Khuynh Nguyệt ngây ngẩn cả người.
"Giang... Giang tiên sinh, nơi này có rất nhiều cảnh sát... Chúng ta... Chúng ta không thể ra tay được!” Cấp dưới hét lên như khóc tang.
Sau đó, điện thoại di động của cấp dưới đã rơi xuống đất, một đám cảnh sát chen chúc xông lên, khống chế hết tất cả thủ hạ của Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải và Sở Tiên Dao không thể tin được vào mắt của mình...
Tề Đẳng Nhàn tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, là có thể giải cứu Lý Nguyệt Mai đang cách xa vạn dặm kia? Đùa đấy à!
Tề Đẳng Nhàn cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ảnh hưởng của Gusinski ở trong nước Đức vẫn là vô cùng lớn, hiệu suất làm việc của chính phủ Đức, cũng nhanh đến kinh người.
"Bây giơ, hắn không có vốn liếng để uy hiếp cô nữa rồi." Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười cười với Giang Khuynh Nguyệt.
Nước mắt Giang Khuynh Nguyệt thoáng cái đã tuôn ra, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, không để cho cô ấy mềm nhũn ngã xuống đất, nói: "Yên tâm đi, mẹ của cô sẽ không có việc gì đâu, hơn nữa, tôi cam đoan rằng bà ấy có thể tiếp nhận những trị liệu tốt hơn so với bây giờ!”
Giang Khuynh Nguyệt vô cùng cảm động mà gật gật đầu, nói: "Cám ơn!”
Sở Tiên Dao cắn răng nói với Giang Sơn Hải: "Tôi đã sớm nói với ông rồi, xử lý bà ta sớm một chút đi, ông cứ nhất định phải nương tay!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc, cách làm này của Giang Sơn Hải, ở trong mắt người phụ nữ này, vậy mà lại coi là đã nương tay rồi sao?
Vậy thì cái loại thủ đoạn độc ác của bà ta phải đến trình độ nào!
“Rất xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi..." Giang Sơn Hải bị mắng đến nỗi đầu cũng không khỏi rũ xuống, chua xót nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm giác tam quan của mình lại vỡ vụn, trên thế giới này thật đúng là có loại người đàn ông kỳ lạ như này...
Chương 754 Không còn sống được bao lâu nữa
Chương 754: Không còn sống được bao lâu nữa
Giang Khuynh Nguyệt cảm giác được mấy năm đau khổ của mình rốt cục đã kết thúc khi mà mẹ của mình được các thám tử Đức bảo vệ.
Giang Sơn Hải đã không thể dùng chuyện này để uy hiếp, buộc cô đi làm những việc mà cô không muốn làm nữa.
Lâm Tòng Long lúc này đã đứng dậy từ trên sàn, cắn răng nói với Tề Đẳng Nhàn: "Cướp người phụ nữ của tao, còn ra tay đánh tao?!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Anh nhầm rồi phải không? Là do tôi nói không đủ rõ ràng, hay là do cái tát kia quá nhẹ, không đánh tỉnh được anh thế?”
Sở Tiên Dao lúc này mới mở miệng nói: "Lâm thiếu, cậu mời chiến tướng Tạ Cuồng Long tới chủ trì công đạo cho mình đi!”
Sau khi nói xong lời này, bà ta nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, nói: "Giang Khuynh Nguyệt, đừng tưởng rằng chúng ta không động vào mẹ củ cô được thì cô có thể bình an vô sự!"
“Dám làm trái ý của tôi, Giang gia đại tiểu thư như cô, cũng coi như là kết thúc rồi."
Giang Khuynh Nguyệt rõ ràng là có vài phần sợ hãi Sở Tiên Dao, lúc trước, chính là khi người phụ nữ này xuất hiện, mới thay đổi tất cả mọi thứ của gia đình này thành như bây giờ!
Sở Tiên Dao đến từ đế đô, từng là một người phụ nữ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mạng lưới nhân mạch rất rộng, có rất nhiều tài nguyên.
Sau đó có một ông lớn ở đế đô xảy ra việc rồi bị bắt, Sở Tiên Dao có liên quan đến ông ta nên đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới thoát ra khỏi đó được, sau đó, bà ta đã đi tới Thượng Hải, nhìn trúng Giang Sơn Hải có dã tâm bừng bừng kia.
“Sở Tiên Dao, tôi không sợ bà!” Giang Khuynh Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy hết dũng khí nói.
Lâm Tòng Long lấy điện thoại di động ra, lạnh lùng nói với Giang Khuynh Nguyệt: "Giang Khuynh Nguyệt, bây giờ cô bò tới đây giống như một con chó cho tôi, xin lỗi tôi, thề rằng vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi nữa, thì tôi có thể tha cho cô!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười nói: "Yên tâm, Tạ Cuồng Long thấy mặt tôi thì cũng phải gọi tôi là đại ca, hắn không dám làm gì cô đâu.
Giang Khuynh Nguyệt sắc mặt trắng bệch mà gật gật đầu, thanh danh của Tạ Cuồng Long, đối với cô ta mà nói, là vô cùng đáng sợ.
"Phải gọi mày là đại ca? Ha ha ha, tao đang sợ sau khi hắn tới, thì dù mày quỳ xuống gọi hắn là tổ tông cũng không ai cứu được mày cả! "Lâm Tòng Long cười gằn rồi gọi điện thoại cho Tạ Cuồng Long.
Tạ Cuồng Long tới Thượng Hải, vốn là muốn chèn ép danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn, lúc này mà hắn và Tề Đẳng Nhàn nổi lên xung đột, rồi mời Tạ Cuồng Long tới, vừa lúc mà vừa ý, Tạ Cuồng Long cũng không cần tìm cớ thì mới có thể ra tay nữa!
Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi có vận cứt chó mà thôi, nhìn thấy nhân vật như Tạ Cuồng Long, mà không quỳ xuống gọi cha sao?
Giang Sơn Hải cảm thấy việc này cũng vừa đúng, Tề Đẳng Nhàn càng ngông cuồng, lát nữa sẽ chết càng thảm, rồi mình cũng sẽ tiện thu hồi lại hai tỷ đã bỏ ra kia!
Ông ta vốn định đợi đến khi mình chính thức đảm nhiệm chức vụ Đà chủ của Long môn ở Thượng Hải sau đó mới đi tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, nhưng nếu tên này đã muốn tìm chết, vậy tự nhiên là ông ta sẽ vỗ tay hoan nghênh.
"Yo...Bà là Sở Tiên Dao sao? Tôi nhớ rồi, ở đế đô bà từng được coi như là danh nhân số một.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Sở Tiên Dao lạnh mặt nói: "Nếu anh đã biết đến tôi, vậy bây giờ hẳn là có thể chọn đất chôn cho mình rồi chứ?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Với chút nhân mạch của bà, thì sao có thể dọa đến tôi? Ỷ vào chút tư sắc mà đi khắp nơi khoe khoang lẳng lơ, bị cha tôi tát cho một cái ấy, còn đau không?”
Sở Tiên Dao nghe hắm nói như vậy, không sửng sốt!
"Anh họ Tề. Cha của anh là tên người câm chết tiệt Tề Bất Ngữ sao?!” Sở Tiên Dao phục hồi tinh thần lại, vô cùng khiếp sợ nói.
Giang Khuynh Nguyệt không khỏi tò mò nhìn Tề Đẳng Nhàn và Sở Tiên Dao một cái, giữa hai người này, có chuyện gì chứ?
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Người phụ nữ này lúc trước đã nói xấu mẹ tôi ở trước mặt cha tôi, cố ý câu dẫn cha tôi, nên đã bị ăn một cái tát đau, xương mũi cũng bị gãy luôn..."
Tề Bất Ngữ không giống đứa con trai Tề Đẳng Nhàn này, có đôi khi thích dựa dẫm vào người khác, mà là người đứng đắn nói thích không nhiều, hoặc là nói, là không hề nói gì.
Dù sao thì lúc trước Sở Tiên Dao không biết xuất phát từ mục đích gì mà lại cố ý đi quyến rũ Tề Bất Ngữ, kết quả, mình lại bị ăn một cái bạt tai rồi phải vào bệnh viện để làm phẫu thuật nối xương.
Sở Tiên Dao cười lạnh nói: "Anh và cha của anh cũng giống nhau thôi đều là con chó bị đuổi ra khỏi đế đô, Tề gia cũng vứt bỏ các người như một đám rác rưởi! Đổi lại là trước kia, tôi thấy anh có tính thiếu gia như vậy, quá nửa là thật sự phải nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống lắc đuôi cầu xin, nhưng hiện tại, anh so với tôi, tính là cái thá gì?”
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, nói: "Bà cũng không sống được bao lâu đâu... Gần đây có phải thường xuyên vô duyên vô cớ gặp ác mộng phải không, thỉnh thoảng lại bị chảy máu cam gì đó, đến bệnh viện kiểm tra thì lại không tra ra được cái gì?”
Sở Tiên Dao bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho run lên, theo bản năng cảm thấy hắn có phải thông qua thủ đoạn gì đó mà theo dõi mình hay không!
Nhưng nghĩ lại thì Tề Đẳng Nhàn hẳn là không có thần thông quảng đại như vậy...
Hơn nữa, những chuyện này, ngay cả Giang Sơn Hải cũng không biết!
Giang Sơn Hải nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong, trong mắt lại không khỏi hiện lên vẻ hung ác, vẻ mặt trở nên phức tạp.
“Thừa dịp mình còn có chút thời gian, làm chút việc thiện đi, đừng để đến lúc chết phải xuống Địa ngục gặp Satan nhé!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Thân thể Sở Tiên Dao run rẩy, giận dữ nói: "Tiểu tử thối họ Tề kìa, anh bớt đứng đó nói chuyện giật gân đi, anh không dọa được tôi đâu!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Có phải đang hù dọa bà hay không, tự bà biết là được, không cần phải hô to gọi nhỏ. Tôi không so đo với một người sắp chết đâu, bà đi... Yên tâm mà chờ chết là được rồi!”
Hai mắt Sở Tiên Dao không khỏi đen sì, tâm trạng có chút không khống chế được, ngay sau đó, cũng cảm giác được mũi đang nóng lên, có máu tươi chảy ra.
Tề Đẳng Nhàn có chút khinh bỉ lại có chút đồng tình mà nhìn bà ta một cái.
Giang Khuynh Nguyệt thì là khiếp sợ vô cùng mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, loại chuyện như này, làm sao mà hắn biết được, mà lại làm như thế nào mà nhìn ra?
“Trước khi lo lắng cho vấn đề sức khỏe của người khác, sao trước tiên mày không quan tâm xem hôm nay mình có thể sống sót mà rời khỏi nơi này hay không đi!” Lâm Tòng Long lúc này lại bất thình lình mà nói ra một câu.
“Mẹ nó, ai cho mày dám ngắt lời của ông hả?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, xông tới tát cho một cái.
Bép một cái, đánh cho Lâm Tòng Long mặt chảy đầy máu tươi, lăn lộn trên mặt đất.
Giang Sơn Hải đứng ở một bên nhìn, khóe miệng không khỏi co giật, không khỏi nhớ tới khung cảnh ngày hôm đó bị Tề Đẳng Nhàn túm lấy cổ áo mà vả miệng chào hỏi.
"Gã này có bị điên không thế? Hậu trường của Lâm Tùng Long chính là Tạ Cuồng Long đó, hơn nữa đã gọi điện thoại gọi Tạ Cuồng Long tới đây rồi mà hắn còn dám kiêu ngạo như vậy sao?" Giang Sơn Hải chỉ cảm thấy đầu óc đang ong ong.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Sở Tiên Dao, chỉ thấy nữ nhân này uể oải ngồi trên ghế sô pha, cả người giống như bị mất hồn, tựa hồ như bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn dọa cho choáng váng.
Càng tham quyền lực, càng có dã tâm, vậy thì càng sợ chết.
Đúng vào lúc này, từ cửa truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ!
"Tạ Cuồng Long..."
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng vĩ đại kia, sắc mặt không khỏi tái nhợt, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy.
Lâm Tùng Long ngã trên mặt đất, cũng nhìn thấy Tạ Cuồng Long, đã kêu rên lên nói: "Tạ chiến tướng, tên điên này tự ý xông vào nhà dân, cưỡng đoạt dân nữ, còn ra tay đánh tôi, ngài nhất định phải trừng trị hắn!”
Giang Sơn Hải mang vẻ mặt kích động mà xông lên, nhìn về phía Tạ Cuồng Long nói: "Ngóng sao ngóng trăng mà ngóng trông ngài tới... Tạ chiến tướng à, ngài nhất định phải vì chúng ta mà diệt ác!”
“Tên điên này đột nhập vào nhà của tôi, ỷ vào việc hắn đã bắt cóc được vợ cũ của ta, mà không ngừng uy hiếp tôi và con gái của tôi!”
“Thậm chí, còn ép buộc con gái của tôi phải gả cho hắn!”
"Thời buổi này, làm sao có thể có loại người này! Ngài phải quản lý hắn đi!”
Sau khi Giang Khuynh Nguyệt nghe Giang Sơn Hải nói, tức giận đến nỗi như muốn ngất xỉu, loại súc sinh như vậy, mà cũng xứng làm người sao?
Chương 755 Chào đại ca ạ
Chương 755: Chào đại ca ạ
Phản ứng đầu tiên của Giang Sơn Hải và Lâm Từ Long sau khi bọn họ trông thấy Tạ Cuồng Long xuất hiện chính là, lần này Tề Đẳng Nhàn chắc chắn phải chết rồi!
Vậy nhưng ngay khi Tạ Cuồng Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt của hắn ta lại cứng đờ ra như gỗ.
Sau khi bò dậy từ dưới đất, Lâm Từ Long vẫn cứ thế tiếp tục lải nhải, anh ta không ngừng hắt nước bẩn lên trên đầu Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha ha khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhất thời không nói được bất cứ câu nào, ê này… Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn cười được hay sao?
“Thế nào, có phải cậu đã quên mất rằng có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua rồi đúng không? Tại sao cậu nhìn thấy tôi mà lại không nói với tôi câu nào thế?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười tủm tỉm vừa bước tới rồi cất tiếng hỏi Tạ Cuồng Long.
Lâm Từ Long đứng ở một bên giận dữ nói: “Tại sao cậu lại dám ăn nói như thế với Tạ chiến tướng? Một chuẩn tướng như cậu trông thấy thượng cấp của mình mà lại không biết cúi chào à?”
Khóe miệng của Tạ Cuồng Long cũng giật giật vài cái, hắn ta quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chào đại ca ạ!”
“Ầm!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, ba chữ kia chẳng khác gì một viên đạn pháo hạng nặng vừa mới trực tiếp nổ tung trong đầu tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Giang Sơn Hải đứng sững cả người tại chỗ, bờ môi của ông ta run rẩy, đến cả một câu nói cũng không thể thốt ra được.
Đôi mắt đẹp đẽ của Giang Khuynh Nguyệt thì trợn tròn lên, biểu cảm ở trên mặt cô ta là ngạc nhiên đến mức không thể nào tin tưởng được, cái miệng nhỏ nhắn thì há to ra đến mức có thể nhét vừa được cả một quả… trứng gà!
Những câu nói còn lại của Lâm Từ Long dường như đã nghẹn lại bên trong cổ họng, phối hợp với nét mặt của anh ta lúc này, quả thực là giống hệt với một con gà trống bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt cổ lại, ngay cả thanh âm cũng không thể nào phát ra được.
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe được câu nói ấy thì lập tức hài lòng vỗ vỗ vào vai của Tạ Cuồng Long rồi nói: “Không tệ không tệ, không hổ là tiểu đệ của tôi, nó nhìn thấy đại ca của nó là biết lễ phép như thế này đấy!”
Tạ Cuồng Long thì tức giận muốn chết, hắn ta chỉ dùng một cước mà đã ngay lập tức đá Lâm Từ Long đang đứng bên cạnh mình ra ngoài.
Lâm Từ Long ôm một bụng đầy ấm ức tủi thân, anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn tát cho hai cái rồi thì thôi đi, đằng này anh ta đợi Tạ Cuồng Long tới đây báo thù cho mình, kết quả là… Vẫn chỉ có mỗi anh ta phải chịu đòn!
Sắc mặt của Tạ Cuồng Long đen như đít nồi, hắn ta hỏi: “Tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Hửm? Tôi là ai ấy nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày rồi hỏi lại, có vẻ không được vui cho lắm.
“Đại ca à, tại sao anh lại ở chỗ này vậy.” Tạ Cuồng Long hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại bằng nét mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Hắn ta chỉ hận không thể đấm cho Tề Đẳng Nhàn một cái, nhưng mà hắn ta cũng biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn…
Tề Đẳng Nhàn thờ ơ liếc mắt nhìn Lâm Từ Long một cái rồi trả lời: “Tay sai của cậu đang muốn cướp bạn gái của tôi kia kìa, cậu thử nói xem tại sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này nhỉ? Cậu dạy dỗ tiểu đệ của cậu thế nào mà lại để anh ta đến đây tranh giành bạn gái với đại ca của cậu vậy?”
Tạ Cuồng Long đứng nghe những gì mà Tề Đẳng Nhàn vừa nói thì tức đến nỗi cả người run rẩy, nhưng con mẹ nó, tài nghệ không bằng người ta thì nghĩa là tài nghệ không bằng người ta, chính bản thân hắn ta ngày hôm qua đã thất bại thảm hại, còn có cái gì để mà biện hộ nữa cơ chứ?
“Xin lỗi đại ca, tất cả đều là do tiểu đệ quản giáo cấp dưới không nghiêm!” Tạ Cuồng Long thực sự không thể nào ngờ được rằng Tề Đẳng Nhàn đã có mặt ở chỗ này, hắn ta chỉ có thể kiên trì nhận phần sai về phía mình mà thôi.
“Không sao không sao, dù sao cậu cũng đã gọi tôi một tiếng đại ca rồi cơ mà, làm sao mà tôi có thể tính toán thiệt hơn, so đo với cậu từng li từng tí một được cơ chứ?” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt rồi nói.
Khóe miệng của Tạ Cuồng Long lại một lần nữa run run, hắn ta không nói gì tiếp nữa.
Tề Đẳng Nhàn lại nói thêm: “Tôi đây là đại nhân thì sẽ không chấp bậc tiểu nhân…”
Lâm Từ Long không nhịn được mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, từ bao giờ mà cái tên Tề Đẳng Nhàn này lại có thể trở thành đại ca của Tạ Cuồng Long được thế? Chẳng phải là Tạ Cuồng Long đặc biệt tìm tới tận Ma Đô này với mục đích là để chèn ép danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn hay sao?
Lâm Từ Long vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Tề Đẳng Nhàn nói tiếp: “Cậu chặt đứt hai cái chân chó cùa anh ta đi, vậy thì tôi sẽ không so đo gì nữa.”
Sắc mặt của Tạ Cuồng Long gần như biến thành màu đen, hắn ta hỏi: “Đại ca à, anh có thể đổi lại thành một yêu cầu khác được không? Yêu cầu này hình như có hơi hà khắc quá.”
“Cũng không phải là không được, cậu hãy cầm một trăm triệu ra đây coi như tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho đại tẩu của cậu đi! Hôm nay đại tẩu của cậu suýt thì bị trận chiến do cấp dưới của cậu gây ra dọa sợ đấy.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại.
Tạ Cuồng Long gật đầu rồi trả lời: “Được thôi!”
Vừa mới dứt lời, hắn ta đã quay đầu nhìn về phía Giang Sơn Hải, sau đó lạnh lùng nói: “Số tiền kia sẽ là do ông chi trả!”
Giang Sơn Hải vẫn còn đang đứng đó hóng hớt chuyện náo nhiệt, vừa mới nghe được câu này đã ngay lập tức cảm thấy cõi lòng mình rụng rời!
“Đây chính là chuyện mà ông gây ra, nói cách khác, nếu ông không nhất quyết muốn chuyện này xảy ra thì chuyện này sẽ không xảy ra. Một trăm triệu này sẽ do ông chi trả, ông có đồng ý với những gì tôi vừa nói hay không?!” Tạ Cuồng Long nhìn thẳng vào trong mắt của Giang Sơn Hải và hỏi bằng giọng vô cùng uy nghiêm.
“Không có… Tôi không có bất kỳ ý kiến nào khác…” Cuối cùng thì Giang Sơn Hải vẫn không dám làm trái lời của Tạ Cuồng Long, ông ta chỉ có thể cắn răng đồng ý với hắn ta.
Ông ta không những không thể gả đứa con gái này ra ngoài vì đã triệt để trở mặt với nó, mà thậm chí còn phải bỏ ra một trăm triệu để bồi thường ư?!
Đây là đạo lý gì cơ chứ, ông ta đã mất con gái mà lại còn phải bỏ tiền ra nữa à?
Con mẹ nó quả thực là còn uất ức hơn Chu Du thời xưa!
“Chuyển khoản!” Tạ Cuồng Long lạnh lùng nói.
Giang Sơn Hải xụ mặt chuyển một trăm triệu vào trong tài khoản ngân hàng của Tề Đẳng Nhàn…
Tề Đẳng Nhàn mừng như phát điên, vùng đất Ma Đô này quả thực là một địa phương rất tốt, không hổ là đô thị tài chính lớn bậc nhất trên khắp đất nước mà, quả là không ngoa… Ừm, tốc độ kiếm tiền ban đầu quả thực không nên quá khoa trương, nếu cứ động một chút là lại có doanh thu cả một trăm triệu rồi lại tiếp một trăm triệu thì cũng đâu có cần thiết lập mục tiêu nhỏ làm gì nữa.
Chứng kiến cảnh tượng Giang Sơn Hải vốn là người vắt cổ chày ra nước mà nay lại bị Tạ Cuồng Long ép phải chuyển một trăm triệu cho Tề Đẳng Nhàn, Giang Khuynh Nguyệt không thể không cảm thấy vô cùng sảng khoái trong lòng!
“Được rồi, chuyện này có thể kết thúc được rồi phải không nào! Cuồng Long tiểu lão đệ à, cậu nhớ phải quản giáo cấp dưới của bản thân cho tốt đất, đừng có để cho anh ta tiếp tục đi gây chuyện khắp nơi nữa đấy.”
“Nếu mà cậu gặp phải một người đại ca dễ nói chuyện như tôi đây thì coi như cũng được thôi, nhưng nếu mà cậu gặp phải một người khác thì chỉ sợ là trong vòng nửa phút cậu đã mất mạng rồi.”
“Nhớ đấy, làm người sống ở trên đời thì phải khiêm tốn một chút!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang mở lời răn dạy Tạ Cuồng Long, khiến cho nội tâm của Tạ Cuồng Long gần như sắp sửa phát điên ngay lập tức.
Vậy nhưng Tạ Cuồng Long vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi mà trả lời: “Những gì mà đại ca dạy dỗ là rất đúng, tôi xin được ghi tạc trong lòng mình!”
Lâm Từ Long cứ vậy mà ngu cả người…
Tạ Cuồng Long lúc nào cũng là một con người vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược, thế mà tại sao hắn ta lại biến thành bộ dáng này khi đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn? Đến cả anh ta cũng có chút không dám tin vào hai mắt của mình nữa!
Tề Đẳng Nhàn thỏa mãn gật gật đầu, sau đó vẫy tay ý bảo cho phép Tạ Cuồng Long rời đi.
Tạ Cuồng Long không nói thêm một lời nào nữa, chỉ xách Lâm Từ Long lên khỏi mặt đất như đang xách một con gà nhãi nhép rồi mang theo anh ta đi ra ngoài.
“Cao muội này, chúng ta cũng nên đi thôi.” Tề Đẳng Nhàn quay mặt sang nói với Giang Khuynh Nguyệt.
“Cao muội… Nhưng mà tôi có phải họ Cao đâu…” Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt rồi trả lời lại trong vô thức.
Một lúc sau cô ta mới tỉnh ngộ lại, lập tức cảm thấy có chút tức giận, chắc hẳn là cái tên này lại bắt đầu đặt biệt danh linh tinh cho mình rồi!
Có sao thì nói vậy, có phải biệt danh “Cao muội” này thực sự có chút khó nghe hay không?!
Giang Khuynh Nguyệt có chiều cao rơi vào khoảng 1m75, hơn nữa cô ta còn là một người mẫu nên sở hữu thân hình rất mảnh mai gầy gò, trông qua còn có vẻ cao hơn chiều cao thật.
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu về phía Giang Sơn Hải, sau đó nói: “Từ nay về sau hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi đã không còn một người cha như ông nữa, ông cũng sẽ không còn một đứa con gái như tôi nữa!”
Giang Sơn Hải chỉ nghiêm mặt và không nói bất cứ điều gì.
“Nhất định phải làm đến mức này sao…” Tề Đẳng Nhàn thở dài rồi dẫn theo Giang Khuynh Nguyệt rời khỏi nhà họ Giang ngay sau đó.
Giang Sơn Hải không nhịn được mà siết hai tay lại thành nắm đấm, đợi đến khi hai người kia đã rời đi rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu hết sức tàn độc: “Tề Đẳng Nhàn, mày đã khiến cho tao mất hết mặt mũi và khiến cho tao rơi vào tình cảnh khó xử chật vật như vậy! Cứ đợi đến khi tao có thể trở thành đà chủ của Long Môn phân đà Ma Đô đi, tao sẽ cho mình nếm mùi hình phạt thiên đao vạn quả!”
Đến tận giờ phút này, Sở Tiên Dao đang ngồi uể oải trên sô pha mới lấy lại được thần trí.
“Bọn họ đâu rồi!”
“Đi cả rồi!”
“Cậu ta không thể đi được… Nếu như cậu ta đã có thể nhận ra rằng em đang mắc bệnh thì nhất định cậu ta cũng có thể cứu được em!” Sở Tiên Dao vô cùng hoảng hốt, bà ta vội vàng đứng dậy.
Giang Sơn Hải ngăn bà ta lại rồi cau mày hỏi: “Phu nhân, em muốn đi đâu nữa?”
Sở Tiên Dao nói bằng giọng run run: “Em… Em không thể chết được, em vẫn còn rất nhiều tiền chưa thể tiêu hết, em vẫn còn rất nhiều món nợ chưa thể đòi lại được, em… Em phải sống! Nếu như em tìm tới cầu xin cậu ta thì nhất định cậu ta có thể cứu được em!”
Sắc mặt của Giang Sơn Hải cũng trở nên vô cùng dữ tợn: “Chẳng lẽ em muốn tìm tới cầu xin kẻ thù của chúng ta sao?!’
Bình luận facebook