-
Chương 786-790
Chương 786 Nhẫn tê liệt
Chương 786: Nhẫn tê liệt
Ngọc Tiểu Long suýt thì bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn chọc cho cười chết, chắc cũng chỉ có hắn mới có thể tỏ vẻ chững chạc đàng hoàng nói ra những lời lẳng lơ.
Sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói, khuôn mặt của Nghiêm Mộc Long vốn đang tươi cười đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Gọi là "đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh"*.
*Câu thơ trong "Lậu thất minh" của Lưu Vũ Tích, ý nói nơi người học thức đang nói chuyện không có bóng dáng của kẻ tầm thường.
Bên cạnh Nghiêm Mộc Long phần lớn đều là người ăn nói có chừng mực, riêng tên lưu manh Tề Đẳng Nhàn này mở miệng ra chỉ toàn những lời thô bỉ.
Nghiêm Mộc Long lạnh lùng nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh nói chuyện không có đầu óc à?"
Tề Đẳng Nhàn lười nhác đáp lại: "Trước kia cô nhìn lén tôi và Ngọc tướng quân, tôi còn không so đo, giờ cô còn muốn khiêu khích tôi, chẳng lẽ tôi còn phải mời cô uống chén rượu à?"
Nghiêm Mộc Long tiếp lời: "Ồ? Anh có vẻ bản lĩnh đấy nhỉ, không bằng đánh với tôi một trận đi?"
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Được, làm giấy khai tử trước được không? Để Ngọc tướng quân làm nhân chứng luôn!"
Nghe Tề Đẳng Nhàn nói muốn làm giấy khai tử, Nghiêm Mộc Long lập tức nhíu mày lại.
Ý định ban đầu của cô ta là khiêu khích một chút để Tề Đẳng Nhàn ra tay với nàng, thử thăm dò bản lĩnh thực lực của đối phương.
Nhưng đâu có ngờ Tề Đẳng Nhàn cũng đáo để quá, mới đó đã muốn chơi trò khai tử.
Cao thủ đứng đầu như Hồng Thiên Đô còn không phải đối thủ, huống hồ gì lần trước Tạ Cuồng Long cũng đã thua thảm, cỡ cô còn lâu mới đánh chết được Tề Đẳng Nhàn.
"Làm sao? Không dám à? Dù sao thì nắm đấm cũng không có mắt, đánh nhau thể nào chẳng thương. Tôi sợ mình thu tay không kịp nên làm trước giấy khai tử để phòng hờ thôi, đến lúc quan trọng còn có cái giữ lại." Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói, trưng ra bộ dạng vô hại.
Nghiêm Mộc Long hừ một tiếng, loại chuyện nhảm nhí này rõ ràng chẳng đáng tin chút nào!
"Mơ đi, tôi là cấp trên của anh, đánh với anh còn phải làm giấy khai tử, để lộ ra ngoài lại không hay." Nghiêm Mộc Long tự tìm cho mình một đường lui.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: "Xem ra cô chưa nhìn thấy tôi biến thành Super Saiyan III rồi."
Nghiêm Mộc Long cũng không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người rời đi.
Trước khi đi, sự lo lắng bỗng xẹt qua đáy mắt của cô, hôm nay cô ta vốn định chớp thời cơ thăm dò kỹ lưỡng nhưng không ngờ tới việc Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Nếu ký giấy khai tử thì có thể đánh một trận, nhưng lỡ như Tề Đẳng Nhàn thực sự đánh chết cô thì chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.
"Tên này cũng chẳng ngông được bao lâu đâu!" Nghiêm Mộc Long nghĩ thầm.
Triệu Huyền Hoàng đã bày ra kế hoạch, nhưng dù sao cũng bắt đầu từ Lục Chiến Long nên bắt buộc phải xem xét cẩn thận, kiểm tra những chỗ thiếu sót, không được để lại bất kỳ manh mối nào, nếu không một khi đã lộ ra ngoài thì không ai có thể chịu trách nhiệm!
Sau khi đợi Nghiêm Mộc Long rời đi, trong mắt Ngọc Tiểu Long bỗng lóe lên một ánh mắt kì lạ, nói: "Tại sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở Ma Đô?"
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: " Đất Ma Đô mây gió tụ họp, cô ta xuất hiện ở chỗ này cũng chẳng có gì là lạ. Có điều lần này cô ta tới chắc chắn không ý gì tốt cả!"
Ngọc Tiểu Long thắc mắc: "Sao anh biết?"
"Lúc nãy tôi cảm nhận được cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngập tràn sát khí. Mặc dù hạng cao thủ như thế có thể che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng khả năng thần giao cách cảm của tôi cũng tiến bộ hơn nhiều rồi đấy, sao mà giấu được tôi!"
"Chẳng lẽ là nhắm vào anh sao?" Ngọc Tiểu Long suy đoán.
"Có gì ngạc nhiên đâu, cô ta vốn là người của nhà họ Triệu mà, vừa rồi cố ý khiêu khích để thăm dò tôi thôi."
Ngọc Tiểu Long hỏi: "Thế nên hồi nãy anh cố tình để tôi ném ra ngoài sao?"
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: Cũng có thể cho là vậy, dù sao người này cũng mang ý thù địch với tôi, tôi không thể để cô ta nắm thóp được."
Mặc dù Nghiêm Mộc Long rất mạnh, nhưng nếu một chọi một chắc chắn sẽ bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết!
"Trung Hoa có năm con rồng, tôi đã gặp bốn con, một con rồng còn lại là ai thế?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Người đó tên là Triệu Đồ Long, chủ chốt của nhà họ Triệu." Ngọc Tiểu Long nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thật kỳ lạ, tôi chưa nghe thấy cái tên này bao giờ..."
Ngọc Tiểu Long tiếp lời: "Chẳng có gì lạ, anh ta tài giỏi nhưng thành đạt muộn, thời niên thiếu không có danh tiếng gì, hơn nữa đấy còn chẳng phải tên thật, tên thật là Triệu Ứng Long, Triệu Đồ Long mãi sau này mới đổi."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không nhịn được cười.
Ngọc Tiểu Long thấy thế thì hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Muốn chém Triệu Đồ Long thật đấy, chỉ sợ đó là con rồng của cô thôi!" Tề Đẳng Nhàn cười nói, nhìn Ngọc Tiểu Long bằng ánh mắt không hề tốt đẹp.
"Cứ cho là vậy đi!" Ngọc Tiểu Long hừ nhạt một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn nói tiếp chuyện hồi nãy: "Chậc, Trung Hoa có năm con rồng, mấy người khác đều có ba con rồng cùng một phái, Lục Chiến Long lại là người trung lập. Chỉ có cô là một mình một thuyền, nhìn kiểu gì cũng thấy bất lợi."
Ngọc Tiểu Long đáp lại: "Thật ra Tạ Cuồng Long không được tính là người của bọn họ, hắn ta được thế lực Hồng Bang nâng đỡ, mặc dù hai phe có hợp tác một chút nhưng đều không đồng lòng, ai cũng có mục đích riêng của mình hết. Thế nhưng dù sao anh cũng đánh chết Hồng Thiên Đô rồi, tuy ông ta là kẻ phản quốc nhưng đã từng cũng là người của Hồng Bang. Đó là lý do Tạ Cuồng Long vừa nhìn anh đã thấy ngứa mắt."
Tề Đẳng Nhàn trưng vẻ mặt đắc ý, nói: "Thái độ với tôi thì có ích gì hả, rõ ràng vẫn phải gọi tôi một tiếng đại ca đó thôi?"
Ngọc Tiểu Long bất lực trước sự kiêu ngạo của hắn. Ở chung lâu như vậy, cô thừa biết tính nết của "con hàng" này, khen một tiếng đã muốn bay lên trời rồi…
Tất nhiên cô không khen hắn thì hắn cũng tự tâng bốc bản thân. Không thể tin được một người khiêm tốn như Tề Bất Ngữ và người dịu dàng như Triệu Tư Thanh lại sinh ra một đứa con trai như vậy.
"Võ công của Triệu Đồ Long như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Ngang hàng với chúng ta, thực sự không có khả năng giao đấu. Hơn nữa thực lực của tên đó rất cao, thủ đoạn cũng quỷ dị và đa dạng." Ngọc Tiểu Long nghiêm túc nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thấy hơi tò mò: "Quỷ dị và đa dạng á?"
Ngọc Tiểu Long giải thích: "Tên đó học được cách sử dụng từ một sát thủ cổ đại, vậy nên anh ta có rất nhiều thủ đoạn. Anh biết Nhẫn Tông của Kiệt Bành quốc không, trong tay có kiếm, đạn khói, thổi hỏa tiễn các loại..."
Tề Đẳng Nhàn gật gù.
Ngọc Tiểu Long nói tiếp: "Nhẫn Tông của Kiệt Bành quốc lúc mới thành lập đã bắt chước thích khách cổ đại của Trung Hoa. Triệu Đồ Long học những thứ đó để cùng hắn ta đối địch, vừa phải dè chừng võ công, vừa phải cẩn thận những mánh khóe của hắn!"
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng, cười nói: "Tôi còn một vấn đề muốn hỏi."
Ngọc Tiểu Long đáp: "Nói đi!"
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: " Giờ mà chém hắn ta thì có tạo ra được Đồ Long Đao không?"
"..."
Ngọc Tiểu Long lập tức câm nín, tạo ra Đồ Long Đao hay không thì cô không biết, nhưng cô biết có đập nát miệng của Tề Đẳng Nhàn cũng không tạo ra được lời nào tốt đẹp.
"Đạo sĩ mười lăm chó, tất cả đi ngang! Pháp sư khống chế mạnh, đóng băng vĩnh cửu! Lực lượng di chuyển lên cao, biến ra biển lửa lớn gấp mười cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn khoa tay múa chân.
Ngọc Tiểu Long không nhịn nổi đành bật cười ra tiếng. Cô cười không dừng được, đến mức eo phải thắt lại.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Ngọc Tiểu Long đang cười ngặt nghẽo thì cười nói: "Tôi đùa chút thôi mà."
Ngọc Tiểu Long sắp cười ra nước mắt, lắc đầu trả lời: "Anh chọc cười tôi thành công rồi đấy."
"Tôi phải nói cho cô một bí mật." Tề Đẳng Nhàn cau mày nói.
"Hả?"
"Năm đó, chiếc nhẫn tê liệt của cặn bã là do tôi tạo ra."
Ngọc Tiểu Long vừa mới nghiêm túc lại phụt cười một lần nữa.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất thú vị, chọc cười Ngọc Tiểu Long giống như chọc Tôn Dĩnh Thục tức điên lên vậy!
Chương 787 Hoàn trả
Tôn Dĩnh Thục là người đứng đầu nắm quyền điều hành Tài Phiệt Thượng Tinh, là người có lòng dạ ham muốn công danh lợi lộc cao cho nên Tề Đẳng Nhàn rất thích chọc giận cô ta, nhìn thấy bộ dáng cô ta tức đến mức thở hổn hển, hắn liền thấy vui.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Tôn Dĩnh Thục không nhắc đến vũ lực, dễ dàng khơi mào tranh chấp giữa hắn cùng với Taekwondo.
Ngọc Tiểu Long cũng không phải người tùy tiện, xưa nay cực kỳ nghiêm túc, bất luận làm việc hay là nói chuyện đều có chừng mực, hơn nữa sắc mặt lúc nào cũng nặng nề, nên rất ít khi thấy khuôn mặt cô ấy nở nụ cười.
“Ha… Triệu Đồ Long nổ Đồ Long Đao…” Ngọc Tiểu Long cười đến mức bụng có chút đau, cuối cùng là trở lại bình thường, lại bị một câu “Nhẫn tê liệt” của Tề Đẳng Nhàn chọc cô lại ôm bụng cười tiếp.
Tề Đẳng Nhàn cũng là nhịn không được bật cười lên, hơi hơi gật gật đầu, cảm thấy bản thân có thể chọc cười Ngọc Tiểu Long, không thể nghi ngờ gì hơn ngoài việc hắn có cảm giác thành tựu.
Ngọc Tiểu Long khí thế xoa xoa hai gò má của mình, cảm thấy cười như vậy, đúng là hình tượng của mình khi này có chút không phù hợp.
Sau một lát xoa nhẹ, cuối cùng cũng không cười nữa.
“Cảm ơn, đã lâu rồi tôi không cười vui vẻ như vậy.” Ngọc Tiểu Long nói.
“Võ công cùng tâm tình cũng rất quan trọng, hơn nữa, cô cười lên không phải cũng xinh đẹp sao.” Tề Đẳng Nhàn hai chân mở ra, ngồi ở trên sàn nhà, hai tay để ở sau chống đỡ thân thể, lười biếng mà nói.
Còn lại Ngọc Tiểu Long thì khoanh chân ngồi xuống, nói: "Được, không vui đùa nữa, chúng ta nên nói chuyện chính sự.”
Thấy Tề Đẳng Nhàn muốn nói, Ngọc Tiểu Long liền nhíu mày nói: “Hắn ta không nổ Đồ Long Đao nên anh đừng hỏi!”
“…” Tề Đẳng Nhàn trợn tròn hai mắt xem thường, hắn muốn nói chuyện chính sự kia mà, kết quả lại bị Ngọc Tiểu Long nói như vậy.
Ngọc Tiểu Long nói: “Đây là danh sách chúng ta cần chuẩn bị thanh toán, anh xem thử xem.”
Tề Đẳng Nhàn lười biếng duỗi tay ra lấy, nói: “Không cần xem, tôi xem nhất định sẽ không hài lòng, đa số các người không thèm nghe ý kiến của tôi, nói nhiều cô lại không vui, có cái gì vui đâu đâu?”
Ngọc Tiểu Long ngẩn người, lắc đầu nói: “Mọi việc dù sao cũng phải tiến hành nhanh chóng đi kèm chất lượng, một miếng ăn có thể nào thành một người mập mạp. Chu Nguyên Chương thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, cứng rắn như thế, không giống với việc quản không được mấy con chuột thuộc hạ bên dưới sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cô nói có đạo lý đấy, tôi cũng biết mà.”
Ngọc Tiểu Long trực tiếp cất danh sách đi, Tề Đẳng Nhàn nếu không muốn xem, vậy nhất định sẽ không xem.
“Nói như vậy, cuối cùng thì anh là đang khi không mà ngừng ở giữa trận đấu sống chết, đột phá bình cảnh của mình. Nhung phá cửa cũng cần phải có một cơ hội hoặc là cảm ngộ đúng không?” Ngọc Tiểu Long dời đi đề tài nói chuyện, cô ta đối quyền pháp cảnh giới hiện tại của Tề Đẳng Nhàn sẽ cảm thấy hứng thú hơn.
“ Mục đích của việc tỉ thí đến chết là áp bức thể năng cùng khí quan cực hạn, quan trọng hơn là hiểu được mỗi một lần khi ra quyền.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
“Cô cần đi lĩnh hội mỗi một trận tỉ thí, xem từ các trận tỉ thí tìm được thứ có thể làm linh quang của cô chợt lóe chiêu thức cùng với việc cảm nhận được quyền pháp của bản thân.”
“Chú ý tới mấy thứ này sẽ tăng tâm cảnh của cô lên, sau đó sẽ đem lại cho cô vô hạn tiếp cận quyền pháp bên trong thần!”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói, một bên này ngưỡng đầu, nói: “Thấy thần, là thấy quyền pháp thần, tinh thần thần, cùng với thân thể thần.”
“Tôi thường xuyên nhìn lên sao trời, không chỗ nào kính sợ, trên thực tế lại có điều kính sợ.”
Ngọc Tiểu Long nghe ra được, những lời này của hắn mang theo chút ý châm chọc, giống như là đang nói cô vì quyền lực mà trở lên khó khăn.
Cái này làm cho cô ta có chút bất mãn.
“Vì thế hãy cho tôi thấy tinh thần.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
“Thân thể thượng thần sao? Cái này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình lĩnh hội, mỗi một lần vận chuyển khí huyết, khi lực đạo mỗi một quyền đánh ra, mỗi một tư thế khi triển khai. Thật ra đều là ở cùng thân thể thượng thần linh khai thông.”
Ngọc Tiểu Long nghiêm túc mà nghe xong tất cả những gì hắn nói, hỏi: “Hồng Thiên Đô cách cảnh giới như vậy, còn có bao xa?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông ta đã rất gần kề, chỉ tiếc, vẫn là chết ở trên tay của tôi.”
Ngọc Tiểu Long thở dài: "Một nhân tài như ông ta vậy mà chết, quả thực đáng tiếc, ông ta để lại video, cho tôi gợi ý rất lớn! Gần đây tôi luyện quyền, từ đó mà hấp thu không ít tinh túy."
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tôi cũng như vậy, ông ta là một kỳ tài, kết hợp thiền pháp đem cơ bắp lớn thứ hai trong thân thể con người mở rộng huấn luyện tới tình trạng này, đúng là độc nhất vô nhị."
Nếu là trước kia, Kim Chung Tráo của Tề Đẳng Nhàn, Thiết Bố Sam phải chẳng cũng sợ lợi hại gấp vài lần, cũng tuyệt đối không dám chống sau lưng chịu được một kích cùng lúc của bốn người cao thủ!
Nhưng sau khi hắn dùng tới tuyệt kỹ của Hồng Thiên Đô, liền có sức mạnh như vậy, hơn nữa còn tiếp tục sản sinh tiếp.
"Nói như thế, nhà họ Triệu thiên phạt, sợ là cũng đã thấy Thần Không Xấu." Ngọc Tiểu Long nghiêm trọng nói.
"Cô ta là một kỳ tài, có một số người sinh ra chính là thiên phú dị bẩm, điểm này so ra thì rất hiếm." Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ mà cười cười: "Cô ta tiện tay ra một quyền, vách tường sụp đổ. Sức mạnh như thế quả thực đã vượt quá sức người bình thường."
Ngọc Tiểu Long nhịn không được hỏi: "Anh đã cùng cô ta đọ sức sống chết, đều ở đỉnh thì ai có thể thắng?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Loại chuyện đánh nhau này, khó mà nói trước được! Chẳng qua, tỷ lệ tôi chiến thắng vẫn là lớn chút, dẫu sao tôi là đàn ông. Đàn ông sức lực sinh ra đã nhiều hơn so với phụ nữ, xương cốt cũng cường tráng hơn, mà mấy chuyện đánh nhau thì vẫn là có ưu thế hơn."
Ngọc Tiểu Long gật gật đầu, lời này quả thật không sai chút nào.
Nói cách khác, trên thế giới này cũng sẽ không xuất hiện loại phụ nữ như Vịnh Xuân này là người sáng lập ra quyền pháp, vì có cơ hội thuận lợi nghênh ngang trốn tránh khuyết điểm.
"Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm!" Ngọc Tiểu Long đứng dậy, nói: "Hôm nay nghe xong nhiều lời vàng ngọc của anh như vậy thì chắc cần phải cảm ơn rồi."
"Cô chí khí quá cao đây không phải chuyện tốt." Tề Đẳng Nhàn đứng dậy đi theo, còn nhân tiện đánh giá một câu.
Ngọc Tiểu Long nghe xong cảm thấy khó chịu, cười lạnh nói: "Không phải chỉ là xé hôn thư của anh thôi sao, đâu đến nỗi mang thù như vậy?"
Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta, sau đó hơi hơi mỉm cười, nói: "Nếu nói cô là vua trong thể năng của loài người thì tôi đây chính là tu hành đắc đạo trong thể năng của loài người, có khác biệt rất lớn so với người bình thường. Bây giờ chúng ta, cũng không phải là người của cùng một thế giới!"
Xa cách một năm, Tề Đẳng Nhàn trả lại những lời này của Ngọc Tiểu Long.
Sau đó Ngọc Tiểu Long khóe miệng vừa kéo, thế mà lại tức giận rồi!
Tề Đẳng Nhàn ha hả cười, nói: "Huề nhau nhá!"
"Anh đánh thắng được Gia Đặc Lâm sao?" Ngọc Tiểu Long đi tới cửa, ngồi xuống mang giày, không lý do hỏi một câu.
"Hừm... Một phút đồng hồ 6000 phát kia là biểu diễn sao? Thiên Vương lão tử đến đây cũng đã bị đánh chết!" Tề Đẳng Nhàn xỉ vả, liên tục lắc đầu.
"Lần sau nói chuyện nhớ là khách khí một chút, bất cứ lúc nào tôi có thể xách hai cái tới đây." Ngọc Tiểu Long mang giày vào, chân đạp mạnh một cái, cười lạnh nói.
Biểu tình của Tề Đẳng Nhàn cứng đờ, trời ạ, bụng dạ hẹp hòi có cần như vậy không? Cho phép cô ta nói, nói không được thì hoàn trả đúng không?
Lúc sau Ngọc Tiểu Long đi đến ra cửa, đội lên đầu một cái mũ lưỡi trai, thuận tiện mang theo một chiếc mắt kính không tròng, hơi giả dạng thay đổi cách ăn mặc một chút.
Cô ta ở Hoa Quốc cũng coi như là người có tiếng tăm không quá lớn cũng không quá nhỏ, hơi chút là tin tức phía chính phủ lại nói, vẫn là có thể nhận diện cô ta.
"Biết quán cơm này là ai mở không?"
Ngọc Tiểu Long đưa Tề Đẳng Nhàn tới một tiệm cơm mới mở, quay đầu hỏi.
"Tôi cũng không biết." Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu.
"Bạch Liễu." Ngọc Tiểu Long có chút dở khóc dở cười nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong sửng sốt, Bạch Liễu bị hắn đâm vào mắt dẫn đến bị mù, xem như phế đi, hiện tại, lại có thể mở ra tiệm cơm...
Chương 788 Nhận thù oán
Chương 788: Nhận thù oán
Trong trận chiến đánh giá của Tề Đẳng Nhàn, cả bốn vị giám khảo đều bị hắn đánh cho tàn tật cả.
Cho dù Hoa Đà có sống lại, đời này bọn họ có lẽ cũng không thể nào trở lại đỉnh cao.
Tên quán cơm là "Ngày mai", cái tên này, ít nhiều làm nổi bật tâm trạng hiện tại của Bạch Liễu.
Ngọc Tiểu Long cùng Tề Đẳng Nhàn đi vào, tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi xuống, sau đó gọi đồ ăn.
Sau khi món ăn lên bàn, Ngọc Tiểu Long nói: "Nếm thử xem?"
Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí, cầm đũa gấp ăn một miếng cá sạo trước, hương vị ngon, rất vừa miệng.
Sau đó, hắn lại thêm một muôi canh gà, không mặn không nhạt, mùi vị thật sự rất tuyệt…
Tiếp theo là lần lượt thử mấy món ăn trên mặt bàn, dù sao thì Ngọc Tiểu Long cũng không giống Lục Chiến Long, cô luôn gọi thêm nhiều món ăn, chủ yếu đều là những món giàu đạm ít béo.
"Hương vị này có thể nói là đỉnh nhất đấy, Bạch Liễu mời được một đầu bếp giỏi à!" Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói.
Ngọc Tiểu Long lại lắc đầu, nói: "Bạch Liễu là đầu bếp chính.”
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên hỏi: "Không phải cô ấy bị tôi đâm mù rồi sao? Thế mà vẫn nấu ăn được!"
Ngọc Tiểu Long nói: "Cô ấy không tự mình bắt tay vào làm, chỉ là hướng dẫn thôi. Tay nghề nấu nướng của cô ấy vốn đã không tệ, sau khi bị anh chọc mù thì lại tốt hơn ."
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy điều này cũng có lý. Bạch Liễu mắt mù, võ công có thể luyện, nhưng luyện xong cũng vô dụng, chỉ có thể thấy được hư không mà thôi…
Sau chuyện này, có lẽ cô ấy đã chuyển trọng tâm sang việc học nấu ăn.
Hai người vừa mới ăn vài miếng, Bạch Liễu đã đi ra.
Trên mặt cô đeo một cái kính râm dày cộp, không thể nhìn thấy đôi mắt dưới chiếc kính.
Cô như nhìn thấy được hai người họ, quen đường đi tới bên cạnh bàn ăn, nói: "Tề sư phụ, món ăn của tôi vẫn hợp khẩu vị ngài chứ?"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Không tệ, cô không hạ độc đấy chứ?"
Bạch Liễu không nhịn được cười haha nói: "Mặc dù anh chọc mù tôi, nhưng tôi cũng chẳng ghi hận anh, nếu tôi là người luyện võ, hơn nữa đã cùng anh tỉ thí, thì bất cứ giá nào tôi cũng chấp nhận."
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, về điểm này thì Bạch Liễu thật sự rất rộng lượng, còn có thể mạnh hơn trăm lần so với Tạ Cuồng Long.
"Tôi muốn giới thiệu món bắp cải luộc này cho hai người, tôi học được từ một đầu bếp quốc yến..." Bạch Liễu chỉ vào một món ăn trên bàn nói.
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, nói: "Cô vẫn có thể nhìn thấy!"
Bạch Liễu lắc đầu nói: "Hai tròng mắt đã nổ tung cả rồi, nhìn thấy được cái gì chứ? Mặc dù tôi mất thị giác, nhưng khứu giác lại nhạy bén hơn."
Tề Đẳng Nhàn gắp một miếng bắp cải vào miệng, rất ngon miệng, mang một chút vị ngọt đặc trưng của rau và mùi súp, rất độc đáo.
Hắn vừa định nói khen ngợi, thì cửa quán cơm đột nhiên bị đá văng ra.
Sau đó, có một nhóm người bước vào.
"Bạch Liễu, cái con ả tiện nhân này, cô thế mà cũng có hôm nay!" Dẫn đầu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Bạch Liễu, lập tức nở nụ cười gằn, lớn tiếng nói.
“Văn Xương Võ?” Bạch Liễu sau khi nghe được giọng nói này, khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ giọng gọi tên đối phương.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút khó chịu, đang ăn vui vẻ, lại có tên ngốc nào đó tới tìm phiền toái, hơn nữa bắt nạt Bạch Liễu bị mù lòa, tính chuyện gì? Lúc trước Bạch Liễu chưa mù thì không có người tới gây sự, bây giờ mù rồi lại có người thừa cơ tới hãm hại sao?
"Bạch Liễu bị anh chọc mù, ân oán giang hồ của cô ấy, anh cũng nên giúp một tay." Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt nói.
"Chuyện này liên quan quái gì đến tôi! Chẳng qua đồ ăn hôm nay rất ngon, tôi rất thích." Tề Đẳng Nhàn sửng sốt một chút, sau đó trầm ngâm đáp.
Văn Xương Võ cười lạnh bước lên phía trước nói: "Mù? Ông trời có mắt! Lúc cô đánh gãy chân tôi, là có người đối phó với cô!"
Bạch Liễu lạnh lùng nói: "Văn Xương Võ, lúc trước anh học công phu làm mấy việc xằng bậy, ức hiếp người khác, tôi chỉ là thay cha mẹ sư phụ anh dạy dỗ anh mà thôi, chẳng lẽ anh vẫn cho rằng mình làm đúng?"
Văn Xương Võ nói: "Cá lớn nuốt cá bé, đấy là cạnh tranh tự nhiên! Tôi học võ công, mạnh hơn người khác, sao lại không thể bắt nạt bọn chúng? Nếu cảm thấy không phục, bọn chúng cũng có thể học!"
Bạch Liễu lạnh giọng nói: "Lúc trước tôi không nên chỉ đánh gãy một chân của anh, mà là nên đấm chết anh luôn! Để anh sống đúng là tai họa của nhân gian, đúng là một sự sỉ nhục lớn, cũng làm hỏng thanh danh sư phụ anh."
“Đáng tiếc nhỉ, nhưng cô làm gì không có cơ hội nữa!”
"Vì cô bị mù!"
“Hiện tại, cô chính là một khối bùn đất, tôi muốn nhào thế nào thì nhào đấy! !"
Sau khi Văn Xương Võ nghe Bạch Liễu nói như vậy, cười ha hả nói: "Hôm nay tôi đập phá cửa hàng của cô, đánh gãy hai chân cô! Xem như là tôi báo thù!"
Sắc mặt Bạch Liễu âm trầm, không nói gì.
Văn Xương Võ lạnh lùng quát mọi người trong quán: "Cút đi, còn định ở lại chỗ này hóng chuyện tới khi nào hả?!"
Những thực khách nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Văn Xương Võ cùng với việc hắn mang theo nhiều người như vậy run lên, lập tức đứng dậy rời đi.
"Lúc trước khi mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy, sao lại không thấy anh đến báo thù nhỉ? Văn Xương Võ, tính cách anh không nhưng không tốt, mà còn nhát gan nữa, suy cho cũng chỉ là một kẻ hèn hạ ức hiếp kẻ yếu mà thôi." Bạch Liễu cười khinh thường. Tuy rằng cô mù, nhưng vẫn khinh bỉ tên cặn bã Văn Xương Võ này.
"Khi mắt cô còn có thể nhìn thấy, tôi đương nhiên là không dám đến rồi, nhưng ai bảo cô bị mù chứ? Ông đây chính là muốn ức hiếp người mù đấy, thì sao?" Văn Xương Võ cười to nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cùng Ngọc Tiểu Long còn đang ăn cơm, nhướng mày, sải bước đi tới.
"Vừa rồi tôi nói, các người không nghe thấy sao? Còn không mau cút đi!" Văn Xương Võ giận dữ quát, đưa tay nâng mặt bàn lên, chuẩn bị học anh Quạ Đen xốc bàn lên.
Tay Tề Đẳng Nhàn khẽ ấn xuống bàn, bịch một tiếng, mặt bàn giống như bị một tòa Thái Sơn đè lên, không hề nhúc nhích!
Văn Xương Võ cảnh giác lui về phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "À? Tôi đang nói sao con ả mù lòa chết tiệt này vẫn có thể kiêu căng như vậy, ra là mời cao thủ tới giúp!"
Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự mình giải quyết, không nên liên lụy đến người khác."
Tề Đẳng Nhàn ngược lại cười đứng lên, hỏi: "Tôi khiêu khích anh sao, vừa tới đã muốn lật bàn? Chẳng lẽ không biết, tôi còn chưa ăn no sao?"
Văn Xương Võ híp mắt nhìn, cười lạnh nói: "Anh định thay Bạch Liễu nhận mối thù này?"
"Tề sư phụ..." Bạch Liễu mở miệng muốn nói cái gì đó.
"Đừng nói, thù này tôi nhận giúp cô! Để tôi xem cái tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này có bản lĩnh gì." Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Hắn cũng không ưa đức tính của tên Văn Xương Võ này, lúc Bạch Liễu đang yên đang lành không dám tới gây chuyện, biết người ta bị mù lập tức tới hãm hại.
Hơn nữa, một bàn đồ ăn ngon này, muốn lật bàn đuổi người ta đi? Thật sự coi mình là anh Ô Nha à?
"Ha ha ha, bốc phét cũng giỏi đấy nhỉ! Anh đã dám nhận thù oán này của tôi và Bạch Liễu, vậy phải chuẩn bị bị đánh thành kẻ tàn phế đi." Văn Xương Võ cười lạnh nói.
Chương 789 Đâm Mù
Chương 789: Đâm Mù
Tuy Bạch Liễu mù nhưng vẫn có sự cứng cỏi của quân nhân, tuyệt đối không phải dạng người sẽ khuất phục trước cái ác.
Huống hồ, năm đó Văn Xương Võ làm bậy làm bạ nên bị cô đánh gãy chân, rồi trục xuất khỏi sư môn!
Hiện tại tuy cô không mạnh bằng lúc trước nhưng muốn cô cúi đầu trước người như vậy thì quả thực so với bị giết còn khiến cô khó chịu hơn.
Nhưng cũng may là Tề Đẳng Nhàn đồng ý tiếp quản sườn núi này.
Hơn nữa, cô biết rất rõ bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn thuộc hạng khủng bố!
“Đồ không biết sống chết, vậy hôm nay cho tôi xem anh có bản lĩnh gì, để xem anh có tư cách tiếp quản sườn núi này hay không!” Văn Xương Võ nói, dậm chân xuống đất tạo ra tiếng động lớn, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.
Tề Đẳng Nhàn đứng im, giơ tay phải lên vẫy nhẹ với Văn Xương Võ.
Nhìn thấy đối phương làm ra động tác miệt thị như vậy, Văn Xương Võ không khỏi sững sờ, rồi nhanh chóng nổi giận!
Chỉ thấy hắn dậm mạnh chân, sức lực như sấm sét, bước một bước lớn đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vung tay đánh thẳng một quyền về phía cằm Tề Đẳng Nhàn!
Văn Xương Võ cũng coi như thuộc hàng cao thủ, nhưng người đối mặt với hắn lại là Tề Đẳng Nhàn… Một nhân vật mà trình độ quyền pháp đã đạt đến mức gặp thần không sợ!
Michael dựa vào bóng rổ hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người sang thần.
Mà Tề Đẳng Nhàn lại là thông qua quyền pháp mà hoàn thành quá trình chuyển biến đó.
“Nếu anh đã ức hiếp Bạch Liễu mù thì tôi sẽ chọc mù mắt anh, để anh cùng cô ấy đánh một trận công bằng!” Tề Đẳng Nhàn lùi về sau một bước, né tránh một quyền này.
“Chuyện cười, chỉ bằng anh?!” Văn Xương Võ không khỏi cười to, sau khi đánh trượt một quyền thì xoay nửa người lại, đánh một quyền đến huyệt thái dương của Tề Đẳng Nhàn.
Hắn ra tay hung ác, mỗi một chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm, hoàn toàn không biết nương tay là gì.
Tề Đẳng Nhàn thuận tay che một bên tai, dễ dàng gạt bỏ nắm đấm của Văn Xương Võ, ngay sau đó bước một bước lên phía trước, rồi nhanh như chớp vung tay phải ra ngoài!
Từ đầu đến cuối Ngọc Tiểu Long đều quan sát động tác của Tề Đẳng Nhàn, cô muốn nhìn kỹ quyền pháp ở cảnh giới này sẽ có thay đổi như thế nào.
“Rắc!”
Một tiếng vang giòn.
Trong miệng Văn Xương Võ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó ôm mặt điên cuồng lui về phía sau.
Nhìn kỹ thì thấy giữa những kẽ ngón tay hắn có máu tươi không ngừng chảy ra.
Ngọc Tiểu Long không khỏi trừng lớn mắt, chiêu chọc mắt vừa rồi chính là chiêu thức “Thất Tinh Thế” trong Thái Tổ Trường Quyền, dùng ngón tay thăm dò, ba rẽ bốn quặt, trực tiếp luồn qua bàn tay đang che mặt của Văn Xương Võ, rồi nhanh như chớp đâm vào trong hốc mắt hắn!
Bạch Liễu tuy không nhìn được nhưng có thể nghe thấy, cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thống khổ tới cực hạn của Văn Xương Võ.
Cô biết Tề Đẳng Nhàn vừa mới làm theo lời đã nói trước đó, chọc mù mắt Văn Xương Võ.
Thuộc hạ của Văn Xương Võ nhìn thấy một màn này cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tuyết!
Trong cảm nhận của bọn họ Văn Xương Võ là tồn tại cực kỳ dũng mãnh, một thân công phu cao làm người khác sợ hãi, chỉ thuận tay chém xuống cũng có thể chặt đứt cả sắt.
Nhưng một người mạnh mẽ như vậy khi giao đấu với Tề Đẳng Nhàn được hai chiêu đã trực tiếp bị chọc mù mắt? !
“Bây giờ anh có thể quang minh chính đại khiêu chiến Bạch Liễu, tôi tuyệt đối không nhúng tay.” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.
Ngọc Tiểu Long không khỏi nhìn lướt qua ngón tay hắn, phát hiện trên đó không dính một giọt máu.
“Khí như lưới lớn, thân như lá sen, một khi ra sức, mưa cũng không thể rơi xuống… Đây chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới gặp thần cũng không sợ ư? Khí huyết vận chuyển toàn thân không có khuyết điểm gì.” Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng.
Văn Xương Võ đau đến ngã xuống mặt đất, liên tục quay cuồng, trong miệng còn không ngừng giận dữ hét lớn: “Anh dám chọc mù mắt tôi, anh có biết tôi là thuộc hạ của ai không? A a a… Tôi nhất định phải giết anh!”
“Chỉ cho anh đến khách sạn của người khác gây sự, muốn chặt hai chân người ta, lại không cho người ta phản kích sao?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đáp lại.
Văn Xương Võ thấp giọng quát: “Gọi điện thoại cho Viên lão đại!”
Ngọc Tiểu Long nghe vậy trong mắt không khỏi hiện lên vẻ khinh bỉ, nhưng cô vẫn ngồi ngay ngắn không di chuyển như cũ, yên lặng uống một ngụm trà xanh.
Bạch Liễu thở dài, nói: “Văn Xương Võ, nếu tôi là anh, hiện tại sẽ lập tức mang người cút khỏi đây, như vậy còn có thể giữ lại cái mạng.”
Văn Xương Võ ôm hai mắt, cười gằn nói: “Bạch Liễu, cô đừng hòng dọa tôi! Hôm nay hai người, nam tôi muốn giết chết cho cá mập ăn, nữ thì đưa thẳng đến Điện Bắc làm gái điếm!”
Bạch Liễu không nói tiếp, thật sự là lời hay không khuyên được quỷ đáng chết. Bán Ngọc Tiểu Long đến Điện Bắc làm gái điếm? Cho dù là lão Thiên Vương đến đây phỏng chừng cũng không dám nói ra lời này?
Tề Đẳng Nhàn có chút nhàm chán nói: “Muốn ồn ào thì cút đi chỗ khác, đừng phiền ông đây ăn cơm!”
Văn Xương Võ cũng coi như là anh hùng không sợ thiệt trước mắt, biết mình đã gặp phải cao thủ, coi như nghẹn chết cũng phải nhịn xuống, nếu bây giờ còn tiếp tục khiêu khích thì có thể bị đánh chết, lập tức để thuộc hạ đỡ ra ngoài.
“Bạch sư phụ, kế tiếp cũng không còn chuyện của cô, cô đi trước đi, miễn cho đến lúc đó chúng ta chăm sóc không chu toàn.” Ngọc Tiểu Long ở phía sau đặt nhẹ chén trà lên mặt bàn, nhàn nhạt nói.
Bạch Liễu gật đầu, chắp tay nói: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy thật sự xin lỗi. Tôi bây giờ là một người mù, nào có thể làm được chuyện gì, Ngọc tướng lĩnh thứ lỗi!” Sau khi nói xong lời này cô thật sự lui xuống.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi tò mò nhìn Ngọc Tiểu Long, nói: “Cô chuẩn bị tiếp quản sườn núi còn lại? Đã giải quyết Viên lão đại kia?”
“Hôm nay tôi mời anh đến đây ăn cơm là vì chuyện này.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Tin tức Bạch Liễu bị anh chọc mù mắt cũng là tôi truyền đi.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong nhếch khóe miệng, sau đó cười lạnh nói: “Không ngờ cô cũng đen tối như vậy! Quả thực là giống với Hướng Đông Tình, đúng là đồng đội heo.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Làm việc, đầu tiên phải dùng đầu óc. Có thể thoải mái giải quyết thì vì sao phải làm cho mọi chuyện phức tạp hơn? Anh nói có phải hay không.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi bĩu môi.
Ngọc Tiểu Long nói: “Có lúc phải hiểu mượn lực đánh lực. Thái cực quyền mà, không phải chỉ dùng để đánh người, cũng có thể dùng trên phương diện cuộc sống!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Thật có lý, tôi không có lời nào phản bác! Tôi thấy cô mới là bậc thầy phá vỡ hư không, đạt cảnh giới gặp thần không sợ!”
Ngọc Tiểu Long không nói gì cầm lấy đôi đũa, bắt đầu gắp rau.
Tề Đẳng Nhàn cũng cầm đũa gắp rau, nhưng lại bị Ngọc Tiểu Long dùng đũa đẩy ra.
Đợi đến khi Ngọc Tiểu Long gắp một miếng thịt nạc, Tề Đẳng Nhàn chọc đũa qua đẩy lên, tách đôi đũa của cô ra, kẹp lấy miếng thịt trên không trung.
Hai người lấy đũa làm kiếm, trực tiếp đấu qua đấu lại trên bàn cơm.
“Vừa rồi tôi đã xem quyền pháp anh dùng, chính là chiêu thức của Thái Tổ Trường Quyền, nhưng phương thức phát lực rất độc đáo.” Ngọc Tiểu Long buông đũa, nghiêm túc nói.
“Tới cảnh giới này rồi thì tất cả đấu pháp đều xuất phát từ tim, đấu pháp cũng không tồn tại phương thức cố định.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, trả lời.
Ngọc Tiểu Long có chút đăm chiêu, Tề Đẳng Nhàn nhân cơ hội này càn quét bàn ăn, lấp đầy bụng. Lượng protein và đường hắn cần bây giờ thực sự có thể so với vận động viên thể hình hàng đầu.
Nhưng hết lần này đến lần khác không biết vì sao thân hình hắn hấp thu nhiều dinh dưỡng như vậy cũng không trở nên cường tráng, ngược lại so với lúc trước còn gầy hơn một chút, đúng là phản khoa học.
Ăn cơm xong, Ngọc Tiểu Long nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt bên ngoài.
Chương 790 Đại ca Chương Viên
Chương 790: Đại ca Chương Viên
Dưới sự sắp xếp của Bạch Liễu, tất cả người trong nhà khách ngày mai đều đã rút sạch để tránh không bị liên lụy.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long vẫn như cũ, ngồi nhàn nhã trên Điếu Ngư Đài.
*Điếu Ngư Đài: nhà khách của Trung Quốc
Văn Xương Võ lại đi vào nhà khách một lần nữa, đi trước hắn còn có một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi, cả người khoác một bộ âu phục màu đen, trên sống mũi đeo kính không gọng, nhìn qua tương đối trẻ tuổi.
“Đại ca, chính là tên súc sinh này đã chọc mù mắt em… Hơn nữa, trước đó em đã xem qua rồi, người phụ nữ bên cạnh hắn nhan sắc không tệ, nhất định có thể bán được giá tốt!” Văn Xương Võ nghiến răng nghiến lợi, dựa vào trí nhớ hất đầu về phía bàn của Tề Đẳng Nhàn, lớn tiếng nói.
Lời còn chưa dứt đã có mấy chục người đi vào trong nhà khách, từng người một trong số họ lần lượt rút súng ra, họng súng đen kịt nhắm thẳng vào Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên bàn ăn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía họ, hung hăng híp mắt lại nhìn, khá lắm, thoáng cái đã móc ra nhiều đồ chơi hàng ngoại như vậy, đây không phải là có ý đồ gì với bọn hắn đó chứ?
Người trẻ tuổi được Văn Xương Võ gọi là “Đại ca Viên” nhẹ nhàng đỡ góc kính của mình, chậm rãi đi tới, thản nhiên hỏi: "Không biết anh là ai mà lại đánh đàn em của tôi thành ra như thế này vậy?”
Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng, cười nói: “Có chuyện gì nói thì từ từ bỏ súng xuống rồi nói, bị nhiều súng như vậy chĩa vào cùng một lúc khiến tôi sợ lắm đó nha!”
Đại ca Viên lại cười nói: "Không dám, tôi có biết một chút về người luyện võ, nghe nói tất cả bọn họ đều có thể tránh được đạn rất tốt! Nếu như phải đối phó với họ với tay không tấc súng thì người sợ hãi là tôi mới phải.”
Hắn ta trực tiếp đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, nhẹ nhàng đưa tay nâng mũ lưỡi trai của cô nàng lên.
Ngọc Tiểu Long không có một chút kháng cự nào.
Mũ lưỡi trai bị nhấc lên hơn nửa, đại ca Viên cũng thấy rõ khuôn mặt của Ngọc Tiểu Long, vô cùng hài lòng nói: "Chậc, quả thật là rất tiềm năng nha! Hơn nữa, nhìn mặt mày có phần giống với nữ chiến thần Hoa quốc của chúng ta, quá nửa khả năng là có thể bán được giá cao ngất ngưỡng đấy!”
Trên mặt Ngọc Tiểu Long có đeo kính, trước khi ra ngoài còn lo xa mà cải trang một ít, thậm chí hiện tại cô còn làm ra dáng vẻ hoảng sợ nên thật sự rất khó để nhận ra thân phận thật của cô ấy.
Từ trước đến nay Ngọc Tiểu Long luôn xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng lạnh lùng, tự tin, làm sao có thể nhìn thấy loại cảm xúc tiêu cực này trên mặt cô ta?
"Bây giờ mới biết sợ hãi ư?” Đại ca Viên cười cười, hỏi.
Cảm xúc sợ sệt đương nhiên đều là giả vờ, ở khoảng cách gần thế này, nếu muốn Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long hoàn toàn có thể giết chết hắn ta trong tíc tắc.
Chẳng qua đại ca Viên cảm thấy mình mang theo nhiều người và súng như vậy đã đủ tạo thanh thế khiến cho hai người không dám làm loạn.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: “Đại ca Viên, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào, muốn ra tay ra sao đây?”
Đại ca Viên lại lắc đầu, nói: “Anh đánh mù hai mắt đàn em đắc lực của tôi đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng thương lượng để giải quyết! Đi thôi, đến địa bàn của ta, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”
Ngọc Tiểu Long nghe vậy liền giả vờ run rẩy nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta, có thể thả tôi ra trước được không?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này không đi tham gia tranh cử Oscar quả thực có chút đáng tiếc, kĩ năng diễn xuất phải nói là quá tuyệt vời!
"Như vậy không được đâu, trước hết chúng ta phải bàn bạc rõ ràng đã rồi mới có thể đưa ra quyết định được.” Lão đại Viên cười ha hả nói.
Hắn ta cũng là người cẩn thận, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn nếu đã tiếp được sống núi của Bạch Liễu, vậy chắc chắn là người có chút năng lực.
Chẳng qua, nếu như phải đến địa bàn của hắn ta, vậy thì kết quả thế nào còn phải coi lại!
Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: "Được rồi, bên anh có nhiều người với súng như vậy, bọn tôi dù muốn cũng không đấu lại, đành theo ông đến chỗ của ông để nói chuyện vậy.”
"Đại ca, nhất định phải giết chết tên này rồi vứt xác cho cá mập ăn!” Văn Xương Võ hét lớn.
"Tất nhiên rồi.” Đại ca Viên cười cười, sau đó quay đầu hướng về phía một tên đàn em làm động tác gật đầu.
Tên đàn em này cũng hiểu ý, tiến lên đỡ Văn Xương Võ, nói: "Anh Văn, em dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra trước, mọi chuyện ở đây đã có đại ca giải quyết ổn thoả, anh không cần phải lo lắng gì cả đâu.”
Văn Xương Võ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo người kia rồi rời đi.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng có chút ớn lạnh, tên đại ca Viên này thật đúng là một tên tâm cơ tàn nhẫn, chỉ là không biết có lai lịch gì mà đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình đi câu con cá như thể là một con cá lớn thế này!
Văn Xương Võ đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho mù mắt chỉ với hai chiêu, chắc chắn là đã phế, giữ lại cũng chẳng còn ích lợi gì.
Tên đại ca Viên làm cái nghề này, không bao giờ thấy ánh sáng, càng nhiều người biết lại càng nguy hiểm, giữ lại một thằng đệ đã phế chẳng có tác dụng gì, nếu vứt bỏ còn có thể để lộ thông tin ra ngoài, vẫn nên dứt khoát xử trảm để tránh hậu họa về sau thì hơn.
Chẳng qua thể loại rác rưởi như Văn Xương Võ, chết cũng đáng!
Tề Đẳng Nhàn cũng không rảnh quan tâm mấy đến mạng chó của hắn, quá vụn vặt.
"Đi thôi hai vị! Mời.” Đại ca Viên thản nhiên nói.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long có chút "không cam lòng" đứng dậy, đi theo đại ca Viên ra ngoài, đám người bên cạnh hắn ta đều luôn đặt tay sẵn trên súng đề phòng hai người tấn công bất cứ lúc nào.
Cả hai bị kéo lên ngồi trên một chiếc xe tải, hai tay súng phía sau dùng súng dí sát vào ghế ngồi, chỉ cần bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng tuyệt đối sẽ nổ súng không chút do dự.
Uy lực của đạn con đủ để xuyên thủng ghế ngồi, bắn chết hai người đang ngồi phía trước ngay tức khắc!
"Ha ha, hai người phối hợp cũng rất ăn ý! Tốt lắm!” Đại ca Viên quay đầu lại, mỉm cười nói.
Sau đó, hắn ta hất một ngón tay.
Tay súng phía sau lập tức hiểu ý, lấy mũ trùm đầu màu đen ra, trực tiếp ụp xuống che mặt cả hai người.
Ngọc Tiểu Long "hoảng sợ" kêu lên: "Đừng giết tôi, tôi...Tôi có thể cho mấy người tiền, muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ đưa, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, mấy người muốn thì cứ tìm hung thủ tính sổ là được rồi!”
Cô đã qua mặt tất cả những người xung quanh bằng nét mặt của một ả nhát gan sợ phiền phức, ham sống sợ chết, sẵn sàng bán đứng người bên cạnh để được sống.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy da đầu không ngừng tê dại, mẹ nó, rốt cuộc hắn ta là ai lại đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình làm mồi "câu cá" thế này?
Chẳng qua hắn ta cũng không nói nhiều, hơn nữa có thể đoán được lai lịch của đối phương chắc chắn không nhỏ, bối cảnh nhất định rất lớn, nếu không, mọi chuyện cũng sẽ không phiền toái đến như vậy.
"Hình như là đến biển?” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy bên tai có tiếng sóng vỗ bờ, trong lòng thầm nghĩ.
Sau đó, hắn nghe thấy âm thanh của tàu chở hàng.
Sau khi xuống xe, hai người đội mũ trùm đầu, bị hai tay súng đang khống chế ở phía sau không ngừng hối thúc đi về phía trước.
Sau khi lên khỏi bậc thang, đến mặt đất bằng phẳng rồi lại nghe thấy tiếng còi từ bên tai truyền đến.
"Chào mừng cả hai đã đến địa bàn của tôi!” Đại ca Viên lúc này nở nụ cười, bảo đàn em tháo mũ trùm đầu của bọn họ xuống.
Sau khi mũ trùm đầu màu đen vừa được tháo ra, hai người đều không thích ứng kịp mà híp mắt lại trước ánh sáng đột ngột.
Họ đang ở trên một con tàu chở hàng khổng lồ.
Chiếc tàu chở hàng này đã xuất phát, đang hướng về phía đại dương mênh mông vô tận mà đi!
Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói: "Đại ca Viên anh sẽ không ném tôi cho cá mập ăn thật chứ?”
Đại ca Viên ngồi xuống một cái ghế, bốn phương tám hướng đều là đàn em của hắn ta, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí.
"Có vứt anh cho cá mập ăn hay không còn phải xem thực lực của anh tới đâu đã!” Đại ca Viên cười nói.
Sau khi dứt lời, hắn ta đưa tay cầm lấy một điếu xì gà, bên cạnh lập tức có một tên đàn em đưa cho hắn ta bật lửa châm điếu xì gà, toàn thân đều toát lên dáng vẻ của một đại ca giang hồ.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ý anh là gì? Nói rõ ra đi.”
Đại ca Viên đưa tay chỉ Ngọc Tiểu Long, nói: "Cô gái cực phẩm như vậy còn có thể làm đến luôn không? Nếu anh có thực lực thì không phải là tôi không thể để hai người đi…”
Chương 786: Nhẫn tê liệt
Ngọc Tiểu Long suýt thì bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn chọc cho cười chết, chắc cũng chỉ có hắn mới có thể tỏ vẻ chững chạc đàng hoàng nói ra những lời lẳng lơ.
Sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói, khuôn mặt của Nghiêm Mộc Long vốn đang tươi cười đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Gọi là "đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh"*.
*Câu thơ trong "Lậu thất minh" của Lưu Vũ Tích, ý nói nơi người học thức đang nói chuyện không có bóng dáng của kẻ tầm thường.
Bên cạnh Nghiêm Mộc Long phần lớn đều là người ăn nói có chừng mực, riêng tên lưu manh Tề Đẳng Nhàn này mở miệng ra chỉ toàn những lời thô bỉ.
Nghiêm Mộc Long lạnh lùng nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh nói chuyện không có đầu óc à?"
Tề Đẳng Nhàn lười nhác đáp lại: "Trước kia cô nhìn lén tôi và Ngọc tướng quân, tôi còn không so đo, giờ cô còn muốn khiêu khích tôi, chẳng lẽ tôi còn phải mời cô uống chén rượu à?"
Nghiêm Mộc Long tiếp lời: "Ồ? Anh có vẻ bản lĩnh đấy nhỉ, không bằng đánh với tôi một trận đi?"
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Được, làm giấy khai tử trước được không? Để Ngọc tướng quân làm nhân chứng luôn!"
Nghe Tề Đẳng Nhàn nói muốn làm giấy khai tử, Nghiêm Mộc Long lập tức nhíu mày lại.
Ý định ban đầu của cô ta là khiêu khích một chút để Tề Đẳng Nhàn ra tay với nàng, thử thăm dò bản lĩnh thực lực của đối phương.
Nhưng đâu có ngờ Tề Đẳng Nhàn cũng đáo để quá, mới đó đã muốn chơi trò khai tử.
Cao thủ đứng đầu như Hồng Thiên Đô còn không phải đối thủ, huống hồ gì lần trước Tạ Cuồng Long cũng đã thua thảm, cỡ cô còn lâu mới đánh chết được Tề Đẳng Nhàn.
"Làm sao? Không dám à? Dù sao thì nắm đấm cũng không có mắt, đánh nhau thể nào chẳng thương. Tôi sợ mình thu tay không kịp nên làm trước giấy khai tử để phòng hờ thôi, đến lúc quan trọng còn có cái giữ lại." Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói, trưng ra bộ dạng vô hại.
Nghiêm Mộc Long hừ một tiếng, loại chuyện nhảm nhí này rõ ràng chẳng đáng tin chút nào!
"Mơ đi, tôi là cấp trên của anh, đánh với anh còn phải làm giấy khai tử, để lộ ra ngoài lại không hay." Nghiêm Mộc Long tự tìm cho mình một đường lui.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: "Xem ra cô chưa nhìn thấy tôi biến thành Super Saiyan III rồi."
Nghiêm Mộc Long cũng không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người rời đi.
Trước khi đi, sự lo lắng bỗng xẹt qua đáy mắt của cô, hôm nay cô ta vốn định chớp thời cơ thăm dò kỹ lưỡng nhưng không ngờ tới việc Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Nếu ký giấy khai tử thì có thể đánh một trận, nhưng lỡ như Tề Đẳng Nhàn thực sự đánh chết cô thì chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.
"Tên này cũng chẳng ngông được bao lâu đâu!" Nghiêm Mộc Long nghĩ thầm.
Triệu Huyền Hoàng đã bày ra kế hoạch, nhưng dù sao cũng bắt đầu từ Lục Chiến Long nên bắt buộc phải xem xét cẩn thận, kiểm tra những chỗ thiếu sót, không được để lại bất kỳ manh mối nào, nếu không một khi đã lộ ra ngoài thì không ai có thể chịu trách nhiệm!
Sau khi đợi Nghiêm Mộc Long rời đi, trong mắt Ngọc Tiểu Long bỗng lóe lên một ánh mắt kì lạ, nói: "Tại sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở Ma Đô?"
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: " Đất Ma Đô mây gió tụ họp, cô ta xuất hiện ở chỗ này cũng chẳng có gì là lạ. Có điều lần này cô ta tới chắc chắn không ý gì tốt cả!"
Ngọc Tiểu Long thắc mắc: "Sao anh biết?"
"Lúc nãy tôi cảm nhận được cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngập tràn sát khí. Mặc dù hạng cao thủ như thế có thể che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng khả năng thần giao cách cảm của tôi cũng tiến bộ hơn nhiều rồi đấy, sao mà giấu được tôi!"
"Chẳng lẽ là nhắm vào anh sao?" Ngọc Tiểu Long suy đoán.
"Có gì ngạc nhiên đâu, cô ta vốn là người của nhà họ Triệu mà, vừa rồi cố ý khiêu khích để thăm dò tôi thôi."
Ngọc Tiểu Long hỏi: "Thế nên hồi nãy anh cố tình để tôi ném ra ngoài sao?"
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: Cũng có thể cho là vậy, dù sao người này cũng mang ý thù địch với tôi, tôi không thể để cô ta nắm thóp được."
Mặc dù Nghiêm Mộc Long rất mạnh, nhưng nếu một chọi một chắc chắn sẽ bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết!
"Trung Hoa có năm con rồng, tôi đã gặp bốn con, một con rồng còn lại là ai thế?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Người đó tên là Triệu Đồ Long, chủ chốt của nhà họ Triệu." Ngọc Tiểu Long nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thật kỳ lạ, tôi chưa nghe thấy cái tên này bao giờ..."
Ngọc Tiểu Long tiếp lời: "Chẳng có gì lạ, anh ta tài giỏi nhưng thành đạt muộn, thời niên thiếu không có danh tiếng gì, hơn nữa đấy còn chẳng phải tên thật, tên thật là Triệu Ứng Long, Triệu Đồ Long mãi sau này mới đổi."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không nhịn được cười.
Ngọc Tiểu Long thấy thế thì hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Muốn chém Triệu Đồ Long thật đấy, chỉ sợ đó là con rồng của cô thôi!" Tề Đẳng Nhàn cười nói, nhìn Ngọc Tiểu Long bằng ánh mắt không hề tốt đẹp.
"Cứ cho là vậy đi!" Ngọc Tiểu Long hừ nhạt một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn nói tiếp chuyện hồi nãy: "Chậc, Trung Hoa có năm con rồng, mấy người khác đều có ba con rồng cùng một phái, Lục Chiến Long lại là người trung lập. Chỉ có cô là một mình một thuyền, nhìn kiểu gì cũng thấy bất lợi."
Ngọc Tiểu Long đáp lại: "Thật ra Tạ Cuồng Long không được tính là người của bọn họ, hắn ta được thế lực Hồng Bang nâng đỡ, mặc dù hai phe có hợp tác một chút nhưng đều không đồng lòng, ai cũng có mục đích riêng của mình hết. Thế nhưng dù sao anh cũng đánh chết Hồng Thiên Đô rồi, tuy ông ta là kẻ phản quốc nhưng đã từng cũng là người của Hồng Bang. Đó là lý do Tạ Cuồng Long vừa nhìn anh đã thấy ngứa mắt."
Tề Đẳng Nhàn trưng vẻ mặt đắc ý, nói: "Thái độ với tôi thì có ích gì hả, rõ ràng vẫn phải gọi tôi một tiếng đại ca đó thôi?"
Ngọc Tiểu Long bất lực trước sự kiêu ngạo của hắn. Ở chung lâu như vậy, cô thừa biết tính nết của "con hàng" này, khen một tiếng đã muốn bay lên trời rồi…
Tất nhiên cô không khen hắn thì hắn cũng tự tâng bốc bản thân. Không thể tin được một người khiêm tốn như Tề Bất Ngữ và người dịu dàng như Triệu Tư Thanh lại sinh ra một đứa con trai như vậy.
"Võ công của Triệu Đồ Long như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Ngang hàng với chúng ta, thực sự không có khả năng giao đấu. Hơn nữa thực lực của tên đó rất cao, thủ đoạn cũng quỷ dị và đa dạng." Ngọc Tiểu Long nghiêm túc nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thấy hơi tò mò: "Quỷ dị và đa dạng á?"
Ngọc Tiểu Long giải thích: "Tên đó học được cách sử dụng từ một sát thủ cổ đại, vậy nên anh ta có rất nhiều thủ đoạn. Anh biết Nhẫn Tông của Kiệt Bành quốc không, trong tay có kiếm, đạn khói, thổi hỏa tiễn các loại..."
Tề Đẳng Nhàn gật gù.
Ngọc Tiểu Long nói tiếp: "Nhẫn Tông của Kiệt Bành quốc lúc mới thành lập đã bắt chước thích khách cổ đại của Trung Hoa. Triệu Đồ Long học những thứ đó để cùng hắn ta đối địch, vừa phải dè chừng võ công, vừa phải cẩn thận những mánh khóe của hắn!"
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng, cười nói: "Tôi còn một vấn đề muốn hỏi."
Ngọc Tiểu Long đáp: "Nói đi!"
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: " Giờ mà chém hắn ta thì có tạo ra được Đồ Long Đao không?"
"..."
Ngọc Tiểu Long lập tức câm nín, tạo ra Đồ Long Đao hay không thì cô không biết, nhưng cô biết có đập nát miệng của Tề Đẳng Nhàn cũng không tạo ra được lời nào tốt đẹp.
"Đạo sĩ mười lăm chó, tất cả đi ngang! Pháp sư khống chế mạnh, đóng băng vĩnh cửu! Lực lượng di chuyển lên cao, biến ra biển lửa lớn gấp mười cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn khoa tay múa chân.
Ngọc Tiểu Long không nhịn nổi đành bật cười ra tiếng. Cô cười không dừng được, đến mức eo phải thắt lại.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Ngọc Tiểu Long đang cười ngặt nghẽo thì cười nói: "Tôi đùa chút thôi mà."
Ngọc Tiểu Long sắp cười ra nước mắt, lắc đầu trả lời: "Anh chọc cười tôi thành công rồi đấy."
"Tôi phải nói cho cô một bí mật." Tề Đẳng Nhàn cau mày nói.
"Hả?"
"Năm đó, chiếc nhẫn tê liệt của cặn bã là do tôi tạo ra."
Ngọc Tiểu Long vừa mới nghiêm túc lại phụt cười một lần nữa.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất thú vị, chọc cười Ngọc Tiểu Long giống như chọc Tôn Dĩnh Thục tức điên lên vậy!
Chương 787 Hoàn trả
Tôn Dĩnh Thục là người đứng đầu nắm quyền điều hành Tài Phiệt Thượng Tinh, là người có lòng dạ ham muốn công danh lợi lộc cao cho nên Tề Đẳng Nhàn rất thích chọc giận cô ta, nhìn thấy bộ dáng cô ta tức đến mức thở hổn hển, hắn liền thấy vui.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Tôn Dĩnh Thục không nhắc đến vũ lực, dễ dàng khơi mào tranh chấp giữa hắn cùng với Taekwondo.
Ngọc Tiểu Long cũng không phải người tùy tiện, xưa nay cực kỳ nghiêm túc, bất luận làm việc hay là nói chuyện đều có chừng mực, hơn nữa sắc mặt lúc nào cũng nặng nề, nên rất ít khi thấy khuôn mặt cô ấy nở nụ cười.
“Ha… Triệu Đồ Long nổ Đồ Long Đao…” Ngọc Tiểu Long cười đến mức bụng có chút đau, cuối cùng là trở lại bình thường, lại bị một câu “Nhẫn tê liệt” của Tề Đẳng Nhàn chọc cô lại ôm bụng cười tiếp.
Tề Đẳng Nhàn cũng là nhịn không được bật cười lên, hơi hơi gật gật đầu, cảm thấy bản thân có thể chọc cười Ngọc Tiểu Long, không thể nghi ngờ gì hơn ngoài việc hắn có cảm giác thành tựu.
Ngọc Tiểu Long khí thế xoa xoa hai gò má của mình, cảm thấy cười như vậy, đúng là hình tượng của mình khi này có chút không phù hợp.
Sau một lát xoa nhẹ, cuối cùng cũng không cười nữa.
“Cảm ơn, đã lâu rồi tôi không cười vui vẻ như vậy.” Ngọc Tiểu Long nói.
“Võ công cùng tâm tình cũng rất quan trọng, hơn nữa, cô cười lên không phải cũng xinh đẹp sao.” Tề Đẳng Nhàn hai chân mở ra, ngồi ở trên sàn nhà, hai tay để ở sau chống đỡ thân thể, lười biếng mà nói.
Còn lại Ngọc Tiểu Long thì khoanh chân ngồi xuống, nói: "Được, không vui đùa nữa, chúng ta nên nói chuyện chính sự.”
Thấy Tề Đẳng Nhàn muốn nói, Ngọc Tiểu Long liền nhíu mày nói: “Hắn ta không nổ Đồ Long Đao nên anh đừng hỏi!”
“…” Tề Đẳng Nhàn trợn tròn hai mắt xem thường, hắn muốn nói chuyện chính sự kia mà, kết quả lại bị Ngọc Tiểu Long nói như vậy.
Ngọc Tiểu Long nói: “Đây là danh sách chúng ta cần chuẩn bị thanh toán, anh xem thử xem.”
Tề Đẳng Nhàn lười biếng duỗi tay ra lấy, nói: “Không cần xem, tôi xem nhất định sẽ không hài lòng, đa số các người không thèm nghe ý kiến của tôi, nói nhiều cô lại không vui, có cái gì vui đâu đâu?”
Ngọc Tiểu Long ngẩn người, lắc đầu nói: “Mọi việc dù sao cũng phải tiến hành nhanh chóng đi kèm chất lượng, một miếng ăn có thể nào thành một người mập mạp. Chu Nguyên Chương thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, cứng rắn như thế, không giống với việc quản không được mấy con chuột thuộc hạ bên dưới sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cô nói có đạo lý đấy, tôi cũng biết mà.”
Ngọc Tiểu Long trực tiếp cất danh sách đi, Tề Đẳng Nhàn nếu không muốn xem, vậy nhất định sẽ không xem.
“Nói như vậy, cuối cùng thì anh là đang khi không mà ngừng ở giữa trận đấu sống chết, đột phá bình cảnh của mình. Nhung phá cửa cũng cần phải có một cơ hội hoặc là cảm ngộ đúng không?” Ngọc Tiểu Long dời đi đề tài nói chuyện, cô ta đối quyền pháp cảnh giới hiện tại của Tề Đẳng Nhàn sẽ cảm thấy hứng thú hơn.
“ Mục đích của việc tỉ thí đến chết là áp bức thể năng cùng khí quan cực hạn, quan trọng hơn là hiểu được mỗi một lần khi ra quyền.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
“Cô cần đi lĩnh hội mỗi một trận tỉ thí, xem từ các trận tỉ thí tìm được thứ có thể làm linh quang của cô chợt lóe chiêu thức cùng với việc cảm nhận được quyền pháp của bản thân.”
“Chú ý tới mấy thứ này sẽ tăng tâm cảnh của cô lên, sau đó sẽ đem lại cho cô vô hạn tiếp cận quyền pháp bên trong thần!”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói, một bên này ngưỡng đầu, nói: “Thấy thần, là thấy quyền pháp thần, tinh thần thần, cùng với thân thể thần.”
“Tôi thường xuyên nhìn lên sao trời, không chỗ nào kính sợ, trên thực tế lại có điều kính sợ.”
Ngọc Tiểu Long nghe ra được, những lời này của hắn mang theo chút ý châm chọc, giống như là đang nói cô vì quyền lực mà trở lên khó khăn.
Cái này làm cho cô ta có chút bất mãn.
“Vì thế hãy cho tôi thấy tinh thần.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
“Thân thể thượng thần sao? Cái này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình lĩnh hội, mỗi một lần vận chuyển khí huyết, khi lực đạo mỗi một quyền đánh ra, mỗi một tư thế khi triển khai. Thật ra đều là ở cùng thân thể thượng thần linh khai thông.”
Ngọc Tiểu Long nghiêm túc mà nghe xong tất cả những gì hắn nói, hỏi: “Hồng Thiên Đô cách cảnh giới như vậy, còn có bao xa?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông ta đã rất gần kề, chỉ tiếc, vẫn là chết ở trên tay của tôi.”
Ngọc Tiểu Long thở dài: "Một nhân tài như ông ta vậy mà chết, quả thực đáng tiếc, ông ta để lại video, cho tôi gợi ý rất lớn! Gần đây tôi luyện quyền, từ đó mà hấp thu không ít tinh túy."
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tôi cũng như vậy, ông ta là một kỳ tài, kết hợp thiền pháp đem cơ bắp lớn thứ hai trong thân thể con người mở rộng huấn luyện tới tình trạng này, đúng là độc nhất vô nhị."
Nếu là trước kia, Kim Chung Tráo của Tề Đẳng Nhàn, Thiết Bố Sam phải chẳng cũng sợ lợi hại gấp vài lần, cũng tuyệt đối không dám chống sau lưng chịu được một kích cùng lúc của bốn người cao thủ!
Nhưng sau khi hắn dùng tới tuyệt kỹ của Hồng Thiên Đô, liền có sức mạnh như vậy, hơn nữa còn tiếp tục sản sinh tiếp.
"Nói như thế, nhà họ Triệu thiên phạt, sợ là cũng đã thấy Thần Không Xấu." Ngọc Tiểu Long nghiêm trọng nói.
"Cô ta là một kỳ tài, có một số người sinh ra chính là thiên phú dị bẩm, điểm này so ra thì rất hiếm." Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ mà cười cười: "Cô ta tiện tay ra một quyền, vách tường sụp đổ. Sức mạnh như thế quả thực đã vượt quá sức người bình thường."
Ngọc Tiểu Long nhịn không được hỏi: "Anh đã cùng cô ta đọ sức sống chết, đều ở đỉnh thì ai có thể thắng?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Loại chuyện đánh nhau này, khó mà nói trước được! Chẳng qua, tỷ lệ tôi chiến thắng vẫn là lớn chút, dẫu sao tôi là đàn ông. Đàn ông sức lực sinh ra đã nhiều hơn so với phụ nữ, xương cốt cũng cường tráng hơn, mà mấy chuyện đánh nhau thì vẫn là có ưu thế hơn."
Ngọc Tiểu Long gật gật đầu, lời này quả thật không sai chút nào.
Nói cách khác, trên thế giới này cũng sẽ không xuất hiện loại phụ nữ như Vịnh Xuân này là người sáng lập ra quyền pháp, vì có cơ hội thuận lợi nghênh ngang trốn tránh khuyết điểm.
"Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm!" Ngọc Tiểu Long đứng dậy, nói: "Hôm nay nghe xong nhiều lời vàng ngọc của anh như vậy thì chắc cần phải cảm ơn rồi."
"Cô chí khí quá cao đây không phải chuyện tốt." Tề Đẳng Nhàn đứng dậy đi theo, còn nhân tiện đánh giá một câu.
Ngọc Tiểu Long nghe xong cảm thấy khó chịu, cười lạnh nói: "Không phải chỉ là xé hôn thư của anh thôi sao, đâu đến nỗi mang thù như vậy?"
Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta, sau đó hơi hơi mỉm cười, nói: "Nếu nói cô là vua trong thể năng của loài người thì tôi đây chính là tu hành đắc đạo trong thể năng của loài người, có khác biệt rất lớn so với người bình thường. Bây giờ chúng ta, cũng không phải là người của cùng một thế giới!"
Xa cách một năm, Tề Đẳng Nhàn trả lại những lời này của Ngọc Tiểu Long.
Sau đó Ngọc Tiểu Long khóe miệng vừa kéo, thế mà lại tức giận rồi!
Tề Đẳng Nhàn ha hả cười, nói: "Huề nhau nhá!"
"Anh đánh thắng được Gia Đặc Lâm sao?" Ngọc Tiểu Long đi tới cửa, ngồi xuống mang giày, không lý do hỏi một câu.
"Hừm... Một phút đồng hồ 6000 phát kia là biểu diễn sao? Thiên Vương lão tử đến đây cũng đã bị đánh chết!" Tề Đẳng Nhàn xỉ vả, liên tục lắc đầu.
"Lần sau nói chuyện nhớ là khách khí một chút, bất cứ lúc nào tôi có thể xách hai cái tới đây." Ngọc Tiểu Long mang giày vào, chân đạp mạnh một cái, cười lạnh nói.
Biểu tình của Tề Đẳng Nhàn cứng đờ, trời ạ, bụng dạ hẹp hòi có cần như vậy không? Cho phép cô ta nói, nói không được thì hoàn trả đúng không?
Lúc sau Ngọc Tiểu Long đi đến ra cửa, đội lên đầu một cái mũ lưỡi trai, thuận tiện mang theo một chiếc mắt kính không tròng, hơi giả dạng thay đổi cách ăn mặc một chút.
Cô ta ở Hoa Quốc cũng coi như là người có tiếng tăm không quá lớn cũng không quá nhỏ, hơi chút là tin tức phía chính phủ lại nói, vẫn là có thể nhận diện cô ta.
"Biết quán cơm này là ai mở không?"
Ngọc Tiểu Long đưa Tề Đẳng Nhàn tới một tiệm cơm mới mở, quay đầu hỏi.
"Tôi cũng không biết." Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu.
"Bạch Liễu." Ngọc Tiểu Long có chút dở khóc dở cười nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong sửng sốt, Bạch Liễu bị hắn đâm vào mắt dẫn đến bị mù, xem như phế đi, hiện tại, lại có thể mở ra tiệm cơm...
Chương 788 Nhận thù oán
Chương 788: Nhận thù oán
Trong trận chiến đánh giá của Tề Đẳng Nhàn, cả bốn vị giám khảo đều bị hắn đánh cho tàn tật cả.
Cho dù Hoa Đà có sống lại, đời này bọn họ có lẽ cũng không thể nào trở lại đỉnh cao.
Tên quán cơm là "Ngày mai", cái tên này, ít nhiều làm nổi bật tâm trạng hiện tại của Bạch Liễu.
Ngọc Tiểu Long cùng Tề Đẳng Nhàn đi vào, tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi xuống, sau đó gọi đồ ăn.
Sau khi món ăn lên bàn, Ngọc Tiểu Long nói: "Nếm thử xem?"
Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí, cầm đũa gấp ăn một miếng cá sạo trước, hương vị ngon, rất vừa miệng.
Sau đó, hắn lại thêm một muôi canh gà, không mặn không nhạt, mùi vị thật sự rất tuyệt…
Tiếp theo là lần lượt thử mấy món ăn trên mặt bàn, dù sao thì Ngọc Tiểu Long cũng không giống Lục Chiến Long, cô luôn gọi thêm nhiều món ăn, chủ yếu đều là những món giàu đạm ít béo.
"Hương vị này có thể nói là đỉnh nhất đấy, Bạch Liễu mời được một đầu bếp giỏi à!" Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói.
Ngọc Tiểu Long lại lắc đầu, nói: "Bạch Liễu là đầu bếp chính.”
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên hỏi: "Không phải cô ấy bị tôi đâm mù rồi sao? Thế mà vẫn nấu ăn được!"
Ngọc Tiểu Long nói: "Cô ấy không tự mình bắt tay vào làm, chỉ là hướng dẫn thôi. Tay nghề nấu nướng của cô ấy vốn đã không tệ, sau khi bị anh chọc mù thì lại tốt hơn ."
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy điều này cũng có lý. Bạch Liễu mắt mù, võ công có thể luyện, nhưng luyện xong cũng vô dụng, chỉ có thể thấy được hư không mà thôi…
Sau chuyện này, có lẽ cô ấy đã chuyển trọng tâm sang việc học nấu ăn.
Hai người vừa mới ăn vài miếng, Bạch Liễu đã đi ra.
Trên mặt cô đeo một cái kính râm dày cộp, không thể nhìn thấy đôi mắt dưới chiếc kính.
Cô như nhìn thấy được hai người họ, quen đường đi tới bên cạnh bàn ăn, nói: "Tề sư phụ, món ăn của tôi vẫn hợp khẩu vị ngài chứ?"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Không tệ, cô không hạ độc đấy chứ?"
Bạch Liễu không nhịn được cười haha nói: "Mặc dù anh chọc mù tôi, nhưng tôi cũng chẳng ghi hận anh, nếu tôi là người luyện võ, hơn nữa đã cùng anh tỉ thí, thì bất cứ giá nào tôi cũng chấp nhận."
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, về điểm này thì Bạch Liễu thật sự rất rộng lượng, còn có thể mạnh hơn trăm lần so với Tạ Cuồng Long.
"Tôi muốn giới thiệu món bắp cải luộc này cho hai người, tôi học được từ một đầu bếp quốc yến..." Bạch Liễu chỉ vào một món ăn trên bàn nói.
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, nói: "Cô vẫn có thể nhìn thấy!"
Bạch Liễu lắc đầu nói: "Hai tròng mắt đã nổ tung cả rồi, nhìn thấy được cái gì chứ? Mặc dù tôi mất thị giác, nhưng khứu giác lại nhạy bén hơn."
Tề Đẳng Nhàn gắp một miếng bắp cải vào miệng, rất ngon miệng, mang một chút vị ngọt đặc trưng của rau và mùi súp, rất độc đáo.
Hắn vừa định nói khen ngợi, thì cửa quán cơm đột nhiên bị đá văng ra.
Sau đó, có một nhóm người bước vào.
"Bạch Liễu, cái con ả tiện nhân này, cô thế mà cũng có hôm nay!" Dẫn đầu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Bạch Liễu, lập tức nở nụ cười gằn, lớn tiếng nói.
“Văn Xương Võ?” Bạch Liễu sau khi nghe được giọng nói này, khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ giọng gọi tên đối phương.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút khó chịu, đang ăn vui vẻ, lại có tên ngốc nào đó tới tìm phiền toái, hơn nữa bắt nạt Bạch Liễu bị mù lòa, tính chuyện gì? Lúc trước Bạch Liễu chưa mù thì không có người tới gây sự, bây giờ mù rồi lại có người thừa cơ tới hãm hại sao?
"Bạch Liễu bị anh chọc mù, ân oán giang hồ của cô ấy, anh cũng nên giúp một tay." Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt nói.
"Chuyện này liên quan quái gì đến tôi! Chẳng qua đồ ăn hôm nay rất ngon, tôi rất thích." Tề Đẳng Nhàn sửng sốt một chút, sau đó trầm ngâm đáp.
Văn Xương Võ cười lạnh bước lên phía trước nói: "Mù? Ông trời có mắt! Lúc cô đánh gãy chân tôi, là có người đối phó với cô!"
Bạch Liễu lạnh lùng nói: "Văn Xương Võ, lúc trước anh học công phu làm mấy việc xằng bậy, ức hiếp người khác, tôi chỉ là thay cha mẹ sư phụ anh dạy dỗ anh mà thôi, chẳng lẽ anh vẫn cho rằng mình làm đúng?"
Văn Xương Võ nói: "Cá lớn nuốt cá bé, đấy là cạnh tranh tự nhiên! Tôi học võ công, mạnh hơn người khác, sao lại không thể bắt nạt bọn chúng? Nếu cảm thấy không phục, bọn chúng cũng có thể học!"
Bạch Liễu lạnh giọng nói: "Lúc trước tôi không nên chỉ đánh gãy một chân của anh, mà là nên đấm chết anh luôn! Để anh sống đúng là tai họa của nhân gian, đúng là một sự sỉ nhục lớn, cũng làm hỏng thanh danh sư phụ anh."
“Đáng tiếc nhỉ, nhưng cô làm gì không có cơ hội nữa!”
"Vì cô bị mù!"
“Hiện tại, cô chính là một khối bùn đất, tôi muốn nhào thế nào thì nhào đấy! !"
Sau khi Văn Xương Võ nghe Bạch Liễu nói như vậy, cười ha hả nói: "Hôm nay tôi đập phá cửa hàng của cô, đánh gãy hai chân cô! Xem như là tôi báo thù!"
Sắc mặt Bạch Liễu âm trầm, không nói gì.
Văn Xương Võ lạnh lùng quát mọi người trong quán: "Cút đi, còn định ở lại chỗ này hóng chuyện tới khi nào hả?!"
Những thực khách nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Văn Xương Võ cùng với việc hắn mang theo nhiều người như vậy run lên, lập tức đứng dậy rời đi.
"Lúc trước khi mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy, sao lại không thấy anh đến báo thù nhỉ? Văn Xương Võ, tính cách anh không nhưng không tốt, mà còn nhát gan nữa, suy cho cũng chỉ là một kẻ hèn hạ ức hiếp kẻ yếu mà thôi." Bạch Liễu cười khinh thường. Tuy rằng cô mù, nhưng vẫn khinh bỉ tên cặn bã Văn Xương Võ này.
"Khi mắt cô còn có thể nhìn thấy, tôi đương nhiên là không dám đến rồi, nhưng ai bảo cô bị mù chứ? Ông đây chính là muốn ức hiếp người mù đấy, thì sao?" Văn Xương Võ cười to nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cùng Ngọc Tiểu Long còn đang ăn cơm, nhướng mày, sải bước đi tới.
"Vừa rồi tôi nói, các người không nghe thấy sao? Còn không mau cút đi!" Văn Xương Võ giận dữ quát, đưa tay nâng mặt bàn lên, chuẩn bị học anh Quạ Đen xốc bàn lên.
Tay Tề Đẳng Nhàn khẽ ấn xuống bàn, bịch một tiếng, mặt bàn giống như bị một tòa Thái Sơn đè lên, không hề nhúc nhích!
Văn Xương Võ cảnh giác lui về phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "À? Tôi đang nói sao con ả mù lòa chết tiệt này vẫn có thể kiêu căng như vậy, ra là mời cao thủ tới giúp!"
Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự mình giải quyết, không nên liên lụy đến người khác."
Tề Đẳng Nhàn ngược lại cười đứng lên, hỏi: "Tôi khiêu khích anh sao, vừa tới đã muốn lật bàn? Chẳng lẽ không biết, tôi còn chưa ăn no sao?"
Văn Xương Võ híp mắt nhìn, cười lạnh nói: "Anh định thay Bạch Liễu nhận mối thù này?"
"Tề sư phụ..." Bạch Liễu mở miệng muốn nói cái gì đó.
"Đừng nói, thù này tôi nhận giúp cô! Để tôi xem cái tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này có bản lĩnh gì." Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Hắn cũng không ưa đức tính của tên Văn Xương Võ này, lúc Bạch Liễu đang yên đang lành không dám tới gây chuyện, biết người ta bị mù lập tức tới hãm hại.
Hơn nữa, một bàn đồ ăn ngon này, muốn lật bàn đuổi người ta đi? Thật sự coi mình là anh Ô Nha à?
"Ha ha ha, bốc phét cũng giỏi đấy nhỉ! Anh đã dám nhận thù oán này của tôi và Bạch Liễu, vậy phải chuẩn bị bị đánh thành kẻ tàn phế đi." Văn Xương Võ cười lạnh nói.
Chương 789 Đâm Mù
Chương 789: Đâm Mù
Tuy Bạch Liễu mù nhưng vẫn có sự cứng cỏi của quân nhân, tuyệt đối không phải dạng người sẽ khuất phục trước cái ác.
Huống hồ, năm đó Văn Xương Võ làm bậy làm bạ nên bị cô đánh gãy chân, rồi trục xuất khỏi sư môn!
Hiện tại tuy cô không mạnh bằng lúc trước nhưng muốn cô cúi đầu trước người như vậy thì quả thực so với bị giết còn khiến cô khó chịu hơn.
Nhưng cũng may là Tề Đẳng Nhàn đồng ý tiếp quản sườn núi này.
Hơn nữa, cô biết rất rõ bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn thuộc hạng khủng bố!
“Đồ không biết sống chết, vậy hôm nay cho tôi xem anh có bản lĩnh gì, để xem anh có tư cách tiếp quản sườn núi này hay không!” Văn Xương Võ nói, dậm chân xuống đất tạo ra tiếng động lớn, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.
Tề Đẳng Nhàn đứng im, giơ tay phải lên vẫy nhẹ với Văn Xương Võ.
Nhìn thấy đối phương làm ra động tác miệt thị như vậy, Văn Xương Võ không khỏi sững sờ, rồi nhanh chóng nổi giận!
Chỉ thấy hắn dậm mạnh chân, sức lực như sấm sét, bước một bước lớn đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vung tay đánh thẳng một quyền về phía cằm Tề Đẳng Nhàn!
Văn Xương Võ cũng coi như thuộc hàng cao thủ, nhưng người đối mặt với hắn lại là Tề Đẳng Nhàn… Một nhân vật mà trình độ quyền pháp đã đạt đến mức gặp thần không sợ!
Michael dựa vào bóng rổ hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người sang thần.
Mà Tề Đẳng Nhàn lại là thông qua quyền pháp mà hoàn thành quá trình chuyển biến đó.
“Nếu anh đã ức hiếp Bạch Liễu mù thì tôi sẽ chọc mù mắt anh, để anh cùng cô ấy đánh một trận công bằng!” Tề Đẳng Nhàn lùi về sau một bước, né tránh một quyền này.
“Chuyện cười, chỉ bằng anh?!” Văn Xương Võ không khỏi cười to, sau khi đánh trượt một quyền thì xoay nửa người lại, đánh một quyền đến huyệt thái dương của Tề Đẳng Nhàn.
Hắn ra tay hung ác, mỗi một chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm, hoàn toàn không biết nương tay là gì.
Tề Đẳng Nhàn thuận tay che một bên tai, dễ dàng gạt bỏ nắm đấm của Văn Xương Võ, ngay sau đó bước một bước lên phía trước, rồi nhanh như chớp vung tay phải ra ngoài!
Từ đầu đến cuối Ngọc Tiểu Long đều quan sát động tác của Tề Đẳng Nhàn, cô muốn nhìn kỹ quyền pháp ở cảnh giới này sẽ có thay đổi như thế nào.
“Rắc!”
Một tiếng vang giòn.
Trong miệng Văn Xương Võ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó ôm mặt điên cuồng lui về phía sau.
Nhìn kỹ thì thấy giữa những kẽ ngón tay hắn có máu tươi không ngừng chảy ra.
Ngọc Tiểu Long không khỏi trừng lớn mắt, chiêu chọc mắt vừa rồi chính là chiêu thức “Thất Tinh Thế” trong Thái Tổ Trường Quyền, dùng ngón tay thăm dò, ba rẽ bốn quặt, trực tiếp luồn qua bàn tay đang che mặt của Văn Xương Võ, rồi nhanh như chớp đâm vào trong hốc mắt hắn!
Bạch Liễu tuy không nhìn được nhưng có thể nghe thấy, cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thống khổ tới cực hạn của Văn Xương Võ.
Cô biết Tề Đẳng Nhàn vừa mới làm theo lời đã nói trước đó, chọc mù mắt Văn Xương Võ.
Thuộc hạ của Văn Xương Võ nhìn thấy một màn này cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tuyết!
Trong cảm nhận của bọn họ Văn Xương Võ là tồn tại cực kỳ dũng mãnh, một thân công phu cao làm người khác sợ hãi, chỉ thuận tay chém xuống cũng có thể chặt đứt cả sắt.
Nhưng một người mạnh mẽ như vậy khi giao đấu với Tề Đẳng Nhàn được hai chiêu đã trực tiếp bị chọc mù mắt? !
“Bây giờ anh có thể quang minh chính đại khiêu chiến Bạch Liễu, tôi tuyệt đối không nhúng tay.” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.
Ngọc Tiểu Long không khỏi nhìn lướt qua ngón tay hắn, phát hiện trên đó không dính một giọt máu.
“Khí như lưới lớn, thân như lá sen, một khi ra sức, mưa cũng không thể rơi xuống… Đây chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới gặp thần cũng không sợ ư? Khí huyết vận chuyển toàn thân không có khuyết điểm gì.” Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng.
Văn Xương Võ đau đến ngã xuống mặt đất, liên tục quay cuồng, trong miệng còn không ngừng giận dữ hét lớn: “Anh dám chọc mù mắt tôi, anh có biết tôi là thuộc hạ của ai không? A a a… Tôi nhất định phải giết anh!”
“Chỉ cho anh đến khách sạn của người khác gây sự, muốn chặt hai chân người ta, lại không cho người ta phản kích sao?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đáp lại.
Văn Xương Võ thấp giọng quát: “Gọi điện thoại cho Viên lão đại!”
Ngọc Tiểu Long nghe vậy trong mắt không khỏi hiện lên vẻ khinh bỉ, nhưng cô vẫn ngồi ngay ngắn không di chuyển như cũ, yên lặng uống một ngụm trà xanh.
Bạch Liễu thở dài, nói: “Văn Xương Võ, nếu tôi là anh, hiện tại sẽ lập tức mang người cút khỏi đây, như vậy còn có thể giữ lại cái mạng.”
Văn Xương Võ ôm hai mắt, cười gằn nói: “Bạch Liễu, cô đừng hòng dọa tôi! Hôm nay hai người, nam tôi muốn giết chết cho cá mập ăn, nữ thì đưa thẳng đến Điện Bắc làm gái điếm!”
Bạch Liễu không nói tiếp, thật sự là lời hay không khuyên được quỷ đáng chết. Bán Ngọc Tiểu Long đến Điện Bắc làm gái điếm? Cho dù là lão Thiên Vương đến đây phỏng chừng cũng không dám nói ra lời này?
Tề Đẳng Nhàn có chút nhàm chán nói: “Muốn ồn ào thì cút đi chỗ khác, đừng phiền ông đây ăn cơm!”
Văn Xương Võ cũng coi như là anh hùng không sợ thiệt trước mắt, biết mình đã gặp phải cao thủ, coi như nghẹn chết cũng phải nhịn xuống, nếu bây giờ còn tiếp tục khiêu khích thì có thể bị đánh chết, lập tức để thuộc hạ đỡ ra ngoài.
“Bạch sư phụ, kế tiếp cũng không còn chuyện của cô, cô đi trước đi, miễn cho đến lúc đó chúng ta chăm sóc không chu toàn.” Ngọc Tiểu Long ở phía sau đặt nhẹ chén trà lên mặt bàn, nhàn nhạt nói.
Bạch Liễu gật đầu, chắp tay nói: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy thật sự xin lỗi. Tôi bây giờ là một người mù, nào có thể làm được chuyện gì, Ngọc tướng lĩnh thứ lỗi!” Sau khi nói xong lời này cô thật sự lui xuống.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi tò mò nhìn Ngọc Tiểu Long, nói: “Cô chuẩn bị tiếp quản sườn núi còn lại? Đã giải quyết Viên lão đại kia?”
“Hôm nay tôi mời anh đến đây ăn cơm là vì chuyện này.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Tin tức Bạch Liễu bị anh chọc mù mắt cũng là tôi truyền đi.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong nhếch khóe miệng, sau đó cười lạnh nói: “Không ngờ cô cũng đen tối như vậy! Quả thực là giống với Hướng Đông Tình, đúng là đồng đội heo.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Làm việc, đầu tiên phải dùng đầu óc. Có thể thoải mái giải quyết thì vì sao phải làm cho mọi chuyện phức tạp hơn? Anh nói có phải hay không.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi bĩu môi.
Ngọc Tiểu Long nói: “Có lúc phải hiểu mượn lực đánh lực. Thái cực quyền mà, không phải chỉ dùng để đánh người, cũng có thể dùng trên phương diện cuộc sống!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Thật có lý, tôi không có lời nào phản bác! Tôi thấy cô mới là bậc thầy phá vỡ hư không, đạt cảnh giới gặp thần không sợ!”
Ngọc Tiểu Long không nói gì cầm lấy đôi đũa, bắt đầu gắp rau.
Tề Đẳng Nhàn cũng cầm đũa gắp rau, nhưng lại bị Ngọc Tiểu Long dùng đũa đẩy ra.
Đợi đến khi Ngọc Tiểu Long gắp một miếng thịt nạc, Tề Đẳng Nhàn chọc đũa qua đẩy lên, tách đôi đũa của cô ra, kẹp lấy miếng thịt trên không trung.
Hai người lấy đũa làm kiếm, trực tiếp đấu qua đấu lại trên bàn cơm.
“Vừa rồi tôi đã xem quyền pháp anh dùng, chính là chiêu thức của Thái Tổ Trường Quyền, nhưng phương thức phát lực rất độc đáo.” Ngọc Tiểu Long buông đũa, nghiêm túc nói.
“Tới cảnh giới này rồi thì tất cả đấu pháp đều xuất phát từ tim, đấu pháp cũng không tồn tại phương thức cố định.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, trả lời.
Ngọc Tiểu Long có chút đăm chiêu, Tề Đẳng Nhàn nhân cơ hội này càn quét bàn ăn, lấp đầy bụng. Lượng protein và đường hắn cần bây giờ thực sự có thể so với vận động viên thể hình hàng đầu.
Nhưng hết lần này đến lần khác không biết vì sao thân hình hắn hấp thu nhiều dinh dưỡng như vậy cũng không trở nên cường tráng, ngược lại so với lúc trước còn gầy hơn một chút, đúng là phản khoa học.
Ăn cơm xong, Ngọc Tiểu Long nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt bên ngoài.
Chương 790 Đại ca Chương Viên
Chương 790: Đại ca Chương Viên
Dưới sự sắp xếp của Bạch Liễu, tất cả người trong nhà khách ngày mai đều đã rút sạch để tránh không bị liên lụy.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long vẫn như cũ, ngồi nhàn nhã trên Điếu Ngư Đài.
*Điếu Ngư Đài: nhà khách của Trung Quốc
Văn Xương Võ lại đi vào nhà khách một lần nữa, đi trước hắn còn có một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi, cả người khoác một bộ âu phục màu đen, trên sống mũi đeo kính không gọng, nhìn qua tương đối trẻ tuổi.
“Đại ca, chính là tên súc sinh này đã chọc mù mắt em… Hơn nữa, trước đó em đã xem qua rồi, người phụ nữ bên cạnh hắn nhan sắc không tệ, nhất định có thể bán được giá tốt!” Văn Xương Võ nghiến răng nghiến lợi, dựa vào trí nhớ hất đầu về phía bàn của Tề Đẳng Nhàn, lớn tiếng nói.
Lời còn chưa dứt đã có mấy chục người đi vào trong nhà khách, từng người một trong số họ lần lượt rút súng ra, họng súng đen kịt nhắm thẳng vào Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên bàn ăn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía họ, hung hăng híp mắt lại nhìn, khá lắm, thoáng cái đã móc ra nhiều đồ chơi hàng ngoại như vậy, đây không phải là có ý đồ gì với bọn hắn đó chứ?
Người trẻ tuổi được Văn Xương Võ gọi là “Đại ca Viên” nhẹ nhàng đỡ góc kính của mình, chậm rãi đi tới, thản nhiên hỏi: "Không biết anh là ai mà lại đánh đàn em của tôi thành ra như thế này vậy?”
Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng, cười nói: “Có chuyện gì nói thì từ từ bỏ súng xuống rồi nói, bị nhiều súng như vậy chĩa vào cùng một lúc khiến tôi sợ lắm đó nha!”
Đại ca Viên lại cười nói: "Không dám, tôi có biết một chút về người luyện võ, nghe nói tất cả bọn họ đều có thể tránh được đạn rất tốt! Nếu như phải đối phó với họ với tay không tấc súng thì người sợ hãi là tôi mới phải.”
Hắn ta trực tiếp đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, nhẹ nhàng đưa tay nâng mũ lưỡi trai của cô nàng lên.
Ngọc Tiểu Long không có một chút kháng cự nào.
Mũ lưỡi trai bị nhấc lên hơn nửa, đại ca Viên cũng thấy rõ khuôn mặt của Ngọc Tiểu Long, vô cùng hài lòng nói: "Chậc, quả thật là rất tiềm năng nha! Hơn nữa, nhìn mặt mày có phần giống với nữ chiến thần Hoa quốc của chúng ta, quá nửa khả năng là có thể bán được giá cao ngất ngưỡng đấy!”
Trên mặt Ngọc Tiểu Long có đeo kính, trước khi ra ngoài còn lo xa mà cải trang một ít, thậm chí hiện tại cô còn làm ra dáng vẻ hoảng sợ nên thật sự rất khó để nhận ra thân phận thật của cô ấy.
Từ trước đến nay Ngọc Tiểu Long luôn xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng lạnh lùng, tự tin, làm sao có thể nhìn thấy loại cảm xúc tiêu cực này trên mặt cô ta?
"Bây giờ mới biết sợ hãi ư?” Đại ca Viên cười cười, hỏi.
Cảm xúc sợ sệt đương nhiên đều là giả vờ, ở khoảng cách gần thế này, nếu muốn Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long hoàn toàn có thể giết chết hắn ta trong tíc tắc.
Chẳng qua đại ca Viên cảm thấy mình mang theo nhiều người và súng như vậy đã đủ tạo thanh thế khiến cho hai người không dám làm loạn.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: “Đại ca Viên, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào, muốn ra tay ra sao đây?”
Đại ca Viên lại lắc đầu, nói: “Anh đánh mù hai mắt đàn em đắc lực của tôi đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng thương lượng để giải quyết! Đi thôi, đến địa bàn của ta, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”
Ngọc Tiểu Long nghe vậy liền giả vờ run rẩy nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta, có thể thả tôi ra trước được không?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này không đi tham gia tranh cử Oscar quả thực có chút đáng tiếc, kĩ năng diễn xuất phải nói là quá tuyệt vời!
"Như vậy không được đâu, trước hết chúng ta phải bàn bạc rõ ràng đã rồi mới có thể đưa ra quyết định được.” Lão đại Viên cười ha hả nói.
Hắn ta cũng là người cẩn thận, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn nếu đã tiếp được sống núi của Bạch Liễu, vậy chắc chắn là người có chút năng lực.
Chẳng qua, nếu như phải đến địa bàn của hắn ta, vậy thì kết quả thế nào còn phải coi lại!
Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: "Được rồi, bên anh có nhiều người với súng như vậy, bọn tôi dù muốn cũng không đấu lại, đành theo ông đến chỗ của ông để nói chuyện vậy.”
"Đại ca, nhất định phải giết chết tên này rồi vứt xác cho cá mập ăn!” Văn Xương Võ hét lớn.
"Tất nhiên rồi.” Đại ca Viên cười cười, sau đó quay đầu hướng về phía một tên đàn em làm động tác gật đầu.
Tên đàn em này cũng hiểu ý, tiến lên đỡ Văn Xương Võ, nói: "Anh Văn, em dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra trước, mọi chuyện ở đây đã có đại ca giải quyết ổn thoả, anh không cần phải lo lắng gì cả đâu.”
Văn Xương Võ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo người kia rồi rời đi.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng có chút ớn lạnh, tên đại ca Viên này thật đúng là một tên tâm cơ tàn nhẫn, chỉ là không biết có lai lịch gì mà đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình đi câu con cá như thể là một con cá lớn thế này!
Văn Xương Võ đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho mù mắt chỉ với hai chiêu, chắc chắn là đã phế, giữ lại cũng chẳng còn ích lợi gì.
Tên đại ca Viên làm cái nghề này, không bao giờ thấy ánh sáng, càng nhiều người biết lại càng nguy hiểm, giữ lại một thằng đệ đã phế chẳng có tác dụng gì, nếu vứt bỏ còn có thể để lộ thông tin ra ngoài, vẫn nên dứt khoát xử trảm để tránh hậu họa về sau thì hơn.
Chẳng qua thể loại rác rưởi như Văn Xương Võ, chết cũng đáng!
Tề Đẳng Nhàn cũng không rảnh quan tâm mấy đến mạng chó của hắn, quá vụn vặt.
"Đi thôi hai vị! Mời.” Đại ca Viên thản nhiên nói.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long có chút "không cam lòng" đứng dậy, đi theo đại ca Viên ra ngoài, đám người bên cạnh hắn ta đều luôn đặt tay sẵn trên súng đề phòng hai người tấn công bất cứ lúc nào.
Cả hai bị kéo lên ngồi trên một chiếc xe tải, hai tay súng phía sau dùng súng dí sát vào ghế ngồi, chỉ cần bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng tuyệt đối sẽ nổ súng không chút do dự.
Uy lực của đạn con đủ để xuyên thủng ghế ngồi, bắn chết hai người đang ngồi phía trước ngay tức khắc!
"Ha ha, hai người phối hợp cũng rất ăn ý! Tốt lắm!” Đại ca Viên quay đầu lại, mỉm cười nói.
Sau đó, hắn ta hất một ngón tay.
Tay súng phía sau lập tức hiểu ý, lấy mũ trùm đầu màu đen ra, trực tiếp ụp xuống che mặt cả hai người.
Ngọc Tiểu Long "hoảng sợ" kêu lên: "Đừng giết tôi, tôi...Tôi có thể cho mấy người tiền, muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ đưa, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, mấy người muốn thì cứ tìm hung thủ tính sổ là được rồi!”
Cô đã qua mặt tất cả những người xung quanh bằng nét mặt của một ả nhát gan sợ phiền phức, ham sống sợ chết, sẵn sàng bán đứng người bên cạnh để được sống.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy da đầu không ngừng tê dại, mẹ nó, rốt cuộc hắn ta là ai lại đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình làm mồi "câu cá" thế này?
Chẳng qua hắn ta cũng không nói nhiều, hơn nữa có thể đoán được lai lịch của đối phương chắc chắn không nhỏ, bối cảnh nhất định rất lớn, nếu không, mọi chuyện cũng sẽ không phiền toái đến như vậy.
"Hình như là đến biển?” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy bên tai có tiếng sóng vỗ bờ, trong lòng thầm nghĩ.
Sau đó, hắn nghe thấy âm thanh của tàu chở hàng.
Sau khi xuống xe, hai người đội mũ trùm đầu, bị hai tay súng đang khống chế ở phía sau không ngừng hối thúc đi về phía trước.
Sau khi lên khỏi bậc thang, đến mặt đất bằng phẳng rồi lại nghe thấy tiếng còi từ bên tai truyền đến.
"Chào mừng cả hai đã đến địa bàn của tôi!” Đại ca Viên lúc này nở nụ cười, bảo đàn em tháo mũ trùm đầu của bọn họ xuống.
Sau khi mũ trùm đầu màu đen vừa được tháo ra, hai người đều không thích ứng kịp mà híp mắt lại trước ánh sáng đột ngột.
Họ đang ở trên một con tàu chở hàng khổng lồ.
Chiếc tàu chở hàng này đã xuất phát, đang hướng về phía đại dương mênh mông vô tận mà đi!
Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói: "Đại ca Viên anh sẽ không ném tôi cho cá mập ăn thật chứ?”
Đại ca Viên ngồi xuống một cái ghế, bốn phương tám hướng đều là đàn em của hắn ta, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí.
"Có vứt anh cho cá mập ăn hay không còn phải xem thực lực của anh tới đâu đã!” Đại ca Viên cười nói.
Sau khi dứt lời, hắn ta đưa tay cầm lấy một điếu xì gà, bên cạnh lập tức có một tên đàn em đưa cho hắn ta bật lửa châm điếu xì gà, toàn thân đều toát lên dáng vẻ của một đại ca giang hồ.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ý anh là gì? Nói rõ ra đi.”
Đại ca Viên đưa tay chỉ Ngọc Tiểu Long, nói: "Cô gái cực phẩm như vậy còn có thể làm đến luôn không? Nếu anh có thực lực thì không phải là tôi không thể để hai người đi…”
Bình luận facebook