-
Chương 790-795
Chương 790 Đại ca Chương Viên
Chương 790: Đại ca Chương Viên
Dưới sự sắp xếp của Bạch Liễu, tất cả người trong nhà khách ngày mai đều đã rút sạch để tránh không bị liên lụy.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long vẫn như cũ, ngồi nhàn nhã trên Điếu Ngư Đài.
*Điếu Ngư Đài: nhà khách của Trung Quốc
Văn Xương Võ lại đi vào nhà khách một lần nữa, đi trước hắn còn có một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi, cả người khoác một bộ âu phục màu đen, trên sống mũi đeo kính không gọng, nhìn qua tương đối trẻ tuổi.
“Đại ca, chính là tên súc sinh này đã chọc mù mắt em… Hơn nữa, trước đó em đã xem qua rồi, người phụ nữ bên cạnh hắn nhan sắc không tệ, nhất định có thể bán được giá tốt!” Văn Xương Võ nghiến răng nghiến lợi, dựa vào trí nhớ hất đầu về phía bàn của Tề Đẳng Nhàn, lớn tiếng nói.
Lời còn chưa dứt đã có mấy chục người đi vào trong nhà khách, từng người một trong số họ lần lượt rút súng ra, họng súng đen kịt nhắm thẳng vào Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên bàn ăn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía họ, hung hăng híp mắt lại nhìn, khá lắm, thoáng cái đã móc ra nhiều đồ chơi hàng ngoại như vậy, đây không phải là có ý đồ gì với bọn hắn đó chứ?
Người trẻ tuổi được Văn Xương Võ gọi là “Đại ca Viên” nhẹ nhàng đỡ góc kính của mình, chậm rãi đi tới, thản nhiên hỏi: "Không biết anh là ai mà lại đánh đàn em của tôi thành ra như thế này vậy?”
Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng, cười nói: “Có chuyện gì nói thì từ từ bỏ súng xuống rồi nói, bị nhiều súng như vậy chĩa vào cùng một lúc khiến tôi sợ lắm đó nha!”
Đại ca Viên lại cười nói: "Không dám, tôi có biết một chút về người luyện võ, nghe nói tất cả bọn họ đều có thể tránh được đạn rất tốt! Nếu như phải đối phó với họ với tay không tấc súng thì người sợ hãi là tôi mới phải.”
Hắn ta trực tiếp đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, nhẹ nhàng đưa tay nâng mũ lưỡi trai của cô nàng lên.
Ngọc Tiểu Long không có một chút kháng cự nào.
Mũ lưỡi trai bị nhấc lên hơn nửa, đại ca Viên cũng thấy rõ khuôn mặt của Ngọc Tiểu Long, vô cùng hài lòng nói: "Chậc, quả thật là rất tiềm năng nha! Hơn nữa, nhìn mặt mày có phần giống với nữ chiến thần Hoa quốc của chúng ta, quá nửa khả năng là có thể bán được giá cao ngất ngưỡng đấy!”
Trên mặt Ngọc Tiểu Long có đeo kính, trước khi ra ngoài còn lo xa mà cải trang một ít, thậm chí hiện tại cô còn làm ra dáng vẻ hoảng sợ nên thật sự rất khó để nhận ra thân phận thật của cô ấy.
Từ trước đến nay Ngọc Tiểu Long luôn xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng lạnh lùng, tự tin, làm sao có thể nhìn thấy loại cảm xúc tiêu cực này trên mặt cô ta?
"Bây giờ mới biết sợ hãi ư?” Đại ca Viên cười cười, hỏi.
Cảm xúc sợ sệt đương nhiên đều là giả vờ, ở khoảng cách gần thế này, nếu muốn Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long hoàn toàn có thể giết chết hắn ta trong tíc tắc.
Chẳng qua đại ca Viên cảm thấy mình mang theo nhiều người và súng như vậy đã đủ tạo thanh thế khiến cho hai người không dám làm loạn.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: “Đại ca Viên, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào, muốn ra tay ra sao đây?”
Đại ca Viên lại lắc đầu, nói: “Anh đánh mù hai mắt đàn em đắc lực của tôi đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng thương lượng để giải quyết! Đi thôi, đến địa bàn của ta, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”
Ngọc Tiểu Long nghe vậy liền giả vờ run rẩy nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta, có thể thả tôi ra trước được không?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này không đi tham gia tranh cử Oscar quả thực có chút đáng tiếc, kĩ năng diễn xuất phải nói là quá tuyệt vời!
"Như vậy không được đâu, trước hết chúng ta phải bàn bạc rõ ràng đã rồi mới có thể đưa ra quyết định được.” Lão đại Viên cười ha hả nói.
Hắn ta cũng là người cẩn thận, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn nếu đã tiếp được sống núi của Bạch Liễu, vậy chắc chắn là người có chút năng lực.
Chẳng qua, nếu như phải đến địa bàn của hắn ta, vậy thì kết quả thế nào còn phải coi lại!
Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: "Được rồi, bên anh có nhiều người với súng như vậy, bọn tôi dù muốn cũng không đấu lại, đành theo ông đến chỗ của ông để nói chuyện vậy.”
"Đại ca, nhất định phải giết chết tên này rồi vứt xác cho cá mập ăn!” Văn Xương Võ hét lớn.
"Tất nhiên rồi.” Đại ca Viên cười cười, sau đó quay đầu hướng về phía một tên đàn em làm động tác gật đầu.
Tên đàn em này cũng hiểu ý, tiến lên đỡ Văn Xương Võ, nói: "Anh Văn, em dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra trước, mọi chuyện ở đây đã có đại ca giải quyết ổn thoả, anh không cần phải lo lắng gì cả đâu.”
Văn Xương Võ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo người kia rồi rời đi.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng có chút ớn lạnh, tên đại ca Viên này thật đúng là một tên tâm cơ tàn nhẫn, chỉ là không biết có lai lịch gì mà đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình đi câu con cá như thể là một con cá lớn thế này!
Văn Xương Võ đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho mù mắt chỉ với hai chiêu, chắc chắn là đã phế, giữ lại cũng chẳng còn ích lợi gì.
Tên đại ca Viên làm cái nghề này, không bao giờ thấy ánh sáng, càng nhiều người biết lại càng nguy hiểm, giữ lại một thằng đệ đã phế chẳng có tác dụng gì, nếu vứt bỏ còn có thể để lộ thông tin ra ngoài, vẫn nên dứt khoát xử trảm để tránh hậu họa về sau thì hơn.
Chẳng qua thể loại rác rưởi như Văn Xương Võ, chết cũng đáng!
Tề Đẳng Nhàn cũng không rảnh quan tâm mấy đến mạng chó của hắn, quá vụn vặt.
"Đi thôi hai vị! Mời.” Đại ca Viên thản nhiên nói.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long có chút "không cam lòng" đứng dậy, đi theo đại ca Viên ra ngoài, đám người bên cạnh hắn ta đều luôn đặt tay sẵn trên súng đề phòng hai người tấn công bất cứ lúc nào.
Cả hai bị kéo lên ngồi trên một chiếc xe tải, hai tay súng phía sau dùng súng dí sát vào ghế ngồi, chỉ cần bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng tuyệt đối sẽ nổ súng không chút do dự.
Uy lực của đạn con đủ để xuyên thủng ghế ngồi, bắn chết hai người đang ngồi phía trước ngay tức khắc!
"Ha ha, hai người phối hợp cũng rất ăn ý! Tốt lắm!” Đại ca Viên quay đầu lại, mỉm cười nói.
Sau đó, hắn ta hất một ngón tay.
Tay súng phía sau lập tức hiểu ý, lấy mũ trùm đầu màu đen ra, trực tiếp ụp xuống che mặt cả hai người.
Ngọc Tiểu Long "hoảng sợ" kêu lên: "Đừng giết tôi, tôi...Tôi có thể cho mấy người tiền, muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ đưa, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, mấy người muốn thì cứ tìm hung thủ tính sổ là được rồi!”
Cô đã qua mặt tất cả những người xung quanh bằng nét mặt của một ả nhát gan sợ phiền phức, ham sống sợ chết, sẵn sàng bán đứng người bên cạnh để được sống.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy da đầu không ngừng tê dại, mẹ nó, rốt cuộc hắn ta là ai lại đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình làm mồi "câu cá" thế này?
Chẳng qua hắn ta cũng không nói nhiều, hơn nữa có thể đoán được lai lịch của đối phương chắc chắn không nhỏ, bối cảnh nhất định rất lớn, nếu không, mọi chuyện cũng sẽ không phiền toái đến như vậy.
"Hình như là đến biển?” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy bên tai có tiếng sóng vỗ bờ, trong lòng thầm nghĩ.
Sau đó, hắn nghe thấy âm thanh của tàu chở hàng.
Sau khi xuống xe, hai người đội mũ trùm đầu, bị hai tay súng đang khống chế ở phía sau không ngừng hối thúc đi về phía trước.
Sau khi lên khỏi bậc thang, đến mặt đất bằng phẳng rồi lại nghe thấy tiếng còi từ bên tai truyền đến.
"Chào mừng cả hai đã đến địa bàn của tôi!” Đại ca Viên lúc này nở nụ cười, bảo đàn em tháo mũ trùm đầu của bọn họ xuống.
Sau khi mũ trùm đầu màu đen vừa được tháo ra, hai người đều không thích ứng kịp mà híp mắt lại trước ánh sáng đột ngột.
Họ đang ở trên một con tàu chở hàng khổng lồ.
Chiếc tàu chở hàng này đã xuất phát, đang hướng về phía đại dương mênh mông vô tận mà đi!
Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói: "Đại ca Viên anh sẽ không ném tôi cho cá mập ăn thật chứ?”
Đại ca Viên ngồi xuống một cái ghế, bốn phương tám hướng đều là đàn em của hắn ta, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí.
"Có vứt anh cho cá mập ăn hay không còn phải xem thực lực của anh tới đâu đã!” Đại ca Viên cười nói.
Sau khi dứt lời, hắn ta đưa tay cầm lấy một điếu xì gà, bên cạnh lập tức có một tên đàn em đưa cho hắn ta bật lửa châm điếu xì gà, toàn thân đều toát lên dáng vẻ của một đại ca giang hồ.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ý anh là gì? Nói rõ ra đi.”
Đại ca Viên đưa tay chỉ Ngọc Tiểu Long, nói: "Cô gái cực phẩm như vậy còn có thể làm đến luôn không? Nếu anh có thực lực thì không phải là tôi không thể để hai người đi…”
Đang tải...
Chương 792 EQ thấp hết thuốc chữa
Chương 792: EQ thấp hết thuốc chữa
Viên Thăng Lộc mới đánh được một nửa, họng súng đã bị bàn tay Ngọc Tiểu Long nâng lên, toàn bộ đạn đều bị bắn lên trời!
Ngay sau đó, Ngọc Tiểu Long đấm thẳng vào ngực hắn ta, đánh bay cả người hắn lên không trung, lộn ngược ra ngoài, rầm một tiếng, đập vào lan can.
Viên Thăng Lộc cũng là một người tàn nhẫn, hắn ta cắn răng một cái, định nhảy xuống biển chạy trốn.
Nhưng động tác của Ngọc Tiểu Long lại nhanh hơn hắn ta, một bước dài vọt lên, trong nháy mắt leo lên lan can, một tay nắm lấy mắt cá chân của hắn ta.
Ngay sau đó, một chiêu “Thái Cực Đảo Đuổi Hầu” tung ra, kéo chân Viên Thăng Lộc lết vài vòng trên mặt đất, trực tiếp làm gân cốt cả người Viên Thăng Lộc rã rời.
“Thật không dễ dàng động tới anh, tôi đích thân tới đây, anh không cảm thấy vinh hạnh sao?” Ngọc Tiểu Long thả Viên Thăng Lộc xuống, cười lạnh hỏi.
Viên Thăng Lộc ntên quỵ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hắn ta biết lần này mình đã thất bại hoàn toàn!
Những tên côn đồ còn lại trên boong cũng không dám động đậy, dưới ánh mắt uy quyền của Ngọc Tiểu Long, chúng lần lượt buông súng xuống.
“Tư cách Ngọc tướng quân cao hơn tôi, mấy cái này không đáng là gì! Chỉ nhìn thôi cũng có thể hù chết người!” Thấy vậy, Tề Đẳng Nhàn ghen tị.
Tề Đẳng Nhàn chợt nghĩ ra điều gì đó, nắm lấy Viên Thăng Lộc đang nằm trên mặt đất và lạnh lùng hỏi: “Giang Khuynh Nguyệt đang ở đâu?”
Viên Thăng Lộc nhếch miệng cười nói: “Cô ta đã bị ta cưỡng hiếp rồi, nếu như tôi đoán không lầm, hiện tại cô ta đang bị một đám người thay nhau cưỡng hiếp rồi?!”
Tề Đẳng Nhàn đập vào mồm một cái, trực tiếp xoay người đi tìm tên đầu sỏ, cười nói: “Anh sẽ không dùng lí do thoái thác như vậy để đối phó tôi chứ?”
Tên đầu sỏ sợ tới mức run rẩy, vội vàng nói: “Không, không... Người như Giang tiểu thư, có dung mạo có thân phận, có thể bán được giá tốt, chúng tôi đã đưa cô ấy vào phòng Vip ở tầng dưới.”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, quay đầu liếc Viên Thăng Lộc, cười nói: “Tốt nhất là chưa làm gì cả, nếu không, ngay bây giờ tôi sẽ bóp nát trứng anh luôn!”
Nói xong, hắn trực tiếp xoay người vào trong cửa, đi tìm Giang Khuynh Nguyệt.
Tề Đẳng Nhàn đã tìm được Giang Khuynh Nguyệt trong phòng khách quý mà tên đầu sỏ nói, quần áo chỉnh tề, nhưng ý thức có vẻ vô cùng mơ hồ, rõ ràng là bị người ta dùng thuốc gây mê.
“Này, tỉnh lại đi!” Tề Đẳng Nhàn lay cô hai cái, lại nhéo thêm một cái.
Giang Khuynh Nguyệt mơ mơ màng màng nói: “Giúp tôi ... giúp tôi nhanh lên…”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một lúc, tát bốp bốp vào mặt cô ta hai cái khiến cô ta tỉnh táo hơn một chút.
“Tôi tới cứu cô rồi đây, tỉnh dậy đi.” Vừa nói Tề Đẳng Nhàn vừa ung dung lấy một cốc nước lạnh, dội lên đầu cô ta.
Nước lạnh khiến Giang Khuynh Nguyệt run lên, cô ta hoàn toàn tỉnh lại, cảm thấy hai bên khuôn mặt xinh đẹp cùa mình bị bỏng rát, khiến da đầu cũng có chút tê dại.
Sau đó, cô ta tức giận chỉ vào mặt Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh, anh, anh... Anh tát tôi đúng không?!”
“Nếu cô tỉnh táo thì sao tôi phải tát cô?” Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ gò má của cô ta, cười nói.
“Đồ biến thái, dâm loạn, vậy mà anh lại dùng thuốc mê đối phó tôi!” Giang Khuynh Nguyệt gào lên.
Tề Đẳng Nhàn ngây ngẩn cả người, sau đó dở khóc dở cười nói: “Đại tiểu thư, tôi tới để cứu cô! Hơn nữa, tôi là loại người như vậy sao?”
“Cô đã hít quá nhiều thuốc mê đến nỗi não cũng không hoạt động nữa đúng không?”
“Nếu không tôi lại tát hai cái nữa cho cô tỉnh nhé?”
Giang Khuynh Nguyệt kiêu ngạo nói: “Đàn ông đều thích xem tất lưới, không có ai tốt cả!”
“...” Tề Đẳng Nhàn không nói nên lời, chẳng phải chỉ nhìn một lần lúc cô chụp ảnh trang phục thôi sao, có cần phải mang thù như vậy không?
Sau đó, Giang Khuynh Nguyệt thở hắt một hơi, nói: “Được rồi, cảm ơn vì đã cứu tôi, cho nên, anh có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi còn muốn hỏi cô, sao lại bị bắt đến nơi này? Nếu như hôm nay không phải là tôi tình cờ đến đây, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
Giang Khuynh Nguyệt nhíu mày, nói: “Tôi nhớ khi tôi lên xe, miệng và mũi của tôi bị ai đó bịt kín, sau đó tôi bất tỉnh... tỉnh lại thì đã nhìn thấy anh rồi.”
“Xem ra cô phải sắp xếp một vệ sĩ cho mình, nếu không, chết như thế nào cũng không biết.” Tề Đẳng Nhàn thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Tôi lấy đâu ra tiền để thuê vệ sĩ cho mình? Mỗi tháng chỉ kiếm được chút đỉnh, trả tiền thuê nhà, trả lương cho người mẫu và nhiếp ảnh gia, còn có cái rắm tiền ấy.” Giang Khuynh Nguyệt trực tiếp than nghèo.
Cô ta cảm thấy mình rất chật vật, đứng thẳng dậy, bắt đầu chải mái tóc ướt của mình.
Vừa chải đầu, cô ta vẫn không quên lẩm bẩm: “Đúng là cái đồ chó chết, lại tát tôi nặng tay như vậy... thật tức chết mà!”
Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Được rồi được rồi, đều là lỗi của tôi, tôi giúp cô tìm vệ sĩ! Ai bảo cô là bạn gái cũ của tôi chứ?”
Giang Khuynh Nguyệt trừng mắt, cả giận nói: “Từ khi nào đã biến thành bạn gái cũ rồi?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không phải lúc trước là đã nói rồi sao, trên danh nghĩa chúng ta không tính là người yêu, đã chính thức chia tay rồi mà!”
Giang Khuynh Nguyệt dở khóc dở cười, làm ơn đi, anh bây giờ là anh hùng cứu mỹ nhân, cho dù nói vài câu yêu thương đơn giản cũng dễ dàng lấy được trái tim thiếu nữ, được chứ? Cứ phải thốt ra mấy câu EQ thấp mới thoải mái đúng không?
Không có người phụ nữ nào mà không mong hoàng tử bạch mã của mình xuất hiện trong lúc hoạn nạn, có thể chàng sẽ không cưỡi mây bảy sắc, cưỡi bạch mã trên ngọn giáo bạc, nhưng chàng sẽ luôn có thể cứu mình, vào thời khắc nguy hiểm nhất dám dũng cảm đứng ra.
Kết quả là, sau khi vị hoàng tử này cứu tôi, anh ấy lại nói với tôi rằng “Chúng ta chia tay rồi”...
“EQ thấp là một loại bệnh, cũng giống như não có vấn đề, vô phương cứu chữa!” Giang Khuynh Nguyệt nghiêm túc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói.
“Chết tiệt, tôi cứu mạng cô, cô còn mắng tôi!” Tề Đẳng Nhàn tức giận nói.
Giang Khuynh Nguyệt hoàn toàn không nói nên lời, thật tốt, mộng tưởng của cô ta đều tan vỡ rồi, e rằng nếu cô ta thực sự kết bạn với người này, không chừng đến lúc đó cô ta sẽ tự làm mình tức chết mất.
“Tiểu thư à, lần sau cẩn thận một chút đi! Không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn dặn dò.
"Có người đang nhắm vào tôi. Là một người phụ nữ yếu đuối, tôi có thể làm gì đây?" Giang Khuynh Nguyệt tức giận đáp lại, hận không thể đập cho anh ta một cái.
Lúc Tề Đẳng Nhàn đỡ Giang Khuynh Nguyệt lên boong tàu, thuyền đang cập bờ, xung quanh còn có hai tàu chiến đi theo.
Tất cả những người trên thuyền đều cúi đầu vào góc, bị một mình Ngọc Tiểu Long dọa sợ.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy Viên Thăng Lộc ngã trên mặt đất, sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Đây là… Viên tổng của Tinh Thần Hải Mậu sao?!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô biết hắn sao?"
“Tôi biết hắn, hắn là chủ tịch của thương mại hàng hải Tinh Thần, cũng chính là cháu trai trưởng, Viên tiên sinh…” Giang Khuynh Nguyệt gật đầu nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy sửng sốt, sau đó nhìn về phía Ngọc Tiểu Long.
Không có gì lạ khi Ngọc Tiểu Long muốn tự mình đi “bắt cá”, hóa ra Viên Thăng Lộc lại có gia cảnh vững chắc như vậy!
Viên Thiên Thành nói ra là người đứng đầu thành phố, nhưng cấp bậc thực tế của hắn lại ngang hàng với Dương Lệnh Quang ở Đông Hải.
Trên USB của Hồng Thiên Đô, có tên người này......
Lần này, Ngọc Tiểu Long đích thân “câu cá” bắt được Viên Thăng Lộc, rất có thể người đầu tiên trở thành con tốt thí, chính là Viên Thiên Thành.
Chương 793 Giết con lừa
Chương 793: Giết con lừa
Tàu chở hàng vừa cập bến an toàn, hàng loạt chiến sĩ xông lên mũi tàu, trói toàn bộ những tên đang ngồi xổm trên mặt đất lại.
Ngọc Tiểu Long giao quyền chỉ huy cho một người trung niên trên vai mang theo một viên Long Tinh, xoay người đi về phía Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Thành công mỹ mãn.”
Tề Đẳng Nhàn lập tức trừng mắt to, nói: “Tôi không nghĩ rằng Ngọc tướng lĩnh như cô lại tính toán như vậy đấy, đãi tôi một bữa cơm mà cô cũng phải chi li à?”
Ngọc Tiểu Long bình tĩnh đáp lại: “Bạch Liễu bị anh che mắt, anh phải đứng ra giúp cô ấy giải quyết một vài ân oán trong đời là đúng rồi, vả lại đây cũng là một việc tốt mà. Anh có biết còn bao nhiêu cô gái đang ở trên tàu chở hàng này không?”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, Ngọc Tiểu Long tiếp tục nói: “Có gần ba mươi người đấy.”
Điều này khiến vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn tối sầm lại, hắn hỏi: “Viên Thăng Lộc đã làm gì vậy?”
“Như anh thấy đấy, buôn người! Tôi đã tìm ra manh mối thông qua cuộc điều tra của Nam Dương Trần Thị, một băng nhóm tội phạm lớn ở Điện Bắc. Băng nhóm này tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp như gian lận viễn thông, buôn bán ma túy, các hành vi phi pháp như buôn người chẳng hạn. Chúng còn có quan hệ sâu sắc với một số người nữa, thậm chí còn liên quan đến lực lượng Trung Hoa ở Hoa Kỳ...”
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long cứng lại, chậm rãi nói tiếp.
“Những cô gái này sẽ bị Viên Thăng Lộc bán cho Điện Bắc với giá cao. Những người may mắn hơn nếu biết cách ăn nói có thể sẽ thoát được, thậm chí còn trở thành một đoàn văn nghệ để dụ những người vô tội ra đầu thú. Những người không may mắn có khả năng sẽ bị bán vào chợ đêm. Nếu còn tệ hơn nữa... thì chỉ có nước bị người ta moi thận và bán máu."
Tề Đẳng Nhàn im lặng gật đầu, trong khi Giang Khuynh Nguyệt ở bên cạnh bủn rủn tay chân.
Ngọc Tiểu Long nói: “Tất nhiên cũng có những người có nền tảng tốt hơn, họ sẽ bị bán ra nước ngoài, trở thành chim hoàng yến cho các công tử ở đó.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Những kẻ giết người hàng loạt này đúng là vì tiền mà không có gì không dám làm! Bỏ bọn rác rưởi đấy vào nhà tù U Đô của chúng tôi đi, trong hai ngày thể nào cũng bị đánh đến chết. Hầu hết những người bị giam giữ ở đó đều là những kẻ xấu xa, nhưng những kẻ xấu xa này là những người có cá tính độc đáo, mấy hành động như bắt nạt con gái vô tội trong mắt họ chính là những thứ đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ.”
Lúc này Giang Khuynh Nguyệt mới khôi phục tinh thần, người con gái đứng trước mắt là Ngọc Tiểu Long sao!
“Oa, Ngọc tướng lĩnh, tôi là fan của cô đấy, cô có thể chụp một bức ảnh với tôi không?” Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên nói.
“Không được.” Ngọc Tiểu Long sửng sốt, sau đó lập tức từ chối.
Giang Khuynh Nguyệt lại nói: “Vậy có thể để lại phương thức liên lạc không? Cô đã cứu tôi mà, tôi phải cảm ơn cô đàng hoàng!”
“Cũng không được!” Ngọc Tiểu Long tỏ vẻ lạnh lùng, kiên quyết không động lòng.
Giang Khuynh Nguyệt cuối cùng cũng bĩu môi, trong lòng cảm thấy tủi thân.
Tề Đẳng Nhàn thấy nực cười, Giang Khuynh Nguyệt nhìn qua là một cô gái tính cách trưởng thành, nhưng thực tế tính cách lại là một thiên kim tiểu thư vẫn còn trẻ con.
Sau đó, Tề Đẳng Nhàn đợi một lúc để nhìn thấy những cô gái được cứu, họ đang trong tình trạng khốn khổ, đầu bù tóc rối nhưng lại có khuôn mặt rất xinh xắn.
Vừa nhìn thấy các chiến sĩ Trung Hoa, họ lập tức ôm lấy nhau khóc rống lên.
“Không sao cả, không sao cả, các cô đã được cứu rồi, có chúng tôi ở đây không dám làm tổn thương các cô đâu!” Một chiến sĩ trầm giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, quân phục mà những người chiến sĩ này mặc là bộ quân phục khiến người ta yên tâm nhất, khuôn mặt đơn thuần của họ mới là thứ đẹp nhất của đất nước này.
Các cô gái được các chiến sĩ đưa ra khỏi tàu, sau đó được đưa lên xe cấp cứu và đưa đến bệnh viện.
Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: “Tôi hy vọng rằng trong hoạt động này sẽ không có từ thỏa hiệp trong từ điển. Nếu không thì chỉ có nắm đấm mới cản được tôi thôi.” Khi nói điều này hắn vô cùng nghiêm túc, không đùa giỡn một chút nào.
Vũ Dĩ Vệ nói: "Anh ta không bao giờ được phép quên rằng bản thân học võ là để bảo vệ công lý chứ không phải để bắt nạt kẻ yếu như Văn Xương Vũ."
“Không, bất cứ ai có liên quan đến chuyện này đều phải bị xử lí sạch sẽ.” Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng nói, nhìn vào biển cả trải dài vô tận.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã nhìn bóng lưng của những cô gái kia, liếc mắt nhìn Ngọc Tiểu Long một cái, sau đó nở một nụ cười.
Ngọc Tiểu Long hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Chẳng trách cô gái nào cũng muốn trở thành Ngọc Tiểu Long.” Tề Đẳng Nhàn thở dài trả lời.
Giang Khuynh Nguyệt bên cạnh cũng gật đầu, ai lại không muốn trở thành cô gái như Ngọc Tiểu Long chứ? Cô ấy là người có thể tự chịu trách nhiệm cho số phận của chính mình và có một ý chí mạnh mẽ kia mà.
“Đi thôi, hôm nay mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp rồi. Chuyện sau này anh cũng không cần quan tâm đâu.” Ngọc Tiểu Long vung tay lên, đi xuống boong tàu.
Tề Đẳng Nhàn và Giang Khuynh Nguyệt cũng đi xuống.
Đợi sau khi bọn họ xuống, các chiến sĩ cũng bắt đầu rút lui.
Ngọc Tiểu Long nhảy lên một chiếc xe, nói: “Đi thôi! Giang tiểu thư, muốn đi nhờ xe không? Tôi đưa cô về nhà.”
“Hả? Được, được!” Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt một lúc sau đó mới sực tỉnh, vui vẻ đồng ý lên xe.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Này, chờ một chút!”
Nhưng Ngọc Tiểu Long vẫn đạp ga, tăng tốc động cơ và nói: “Tạm biệt.”
“Chờ chút, tôi còn chưa lên xe mà!” Tề Đẳng Nhàn hét lớn, “Tôi còn chưa lên xe mà!”
“Xe của tôi không muốn chứa một tên cặn bã!” Ngọc Tiểu Long thò đầu ra cửa sổ xe, trên mặt nặn ra một nụ cười xán lạn, “Chúc anh sau đêm nay về nhà có thể làm nổ tung chiếc nhẫn tê liệt nhá.”
Nói xong, cô vừa lên số, cả chiếc xe lao vút đi như tên bắn lên dây đàn, Tề Đẳng Nhàn dù muốn đuổi theo cũng khó có thể đuổi kịp.
“Con mẹ nó đây rõ ràng là trả thù! Không phải vừa rồi nói hắn xấu sao? Đến mức này hả? Đến mức này hả? Đến mức này hả?” Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình, “Còn cô bé Giang Khuynh Nguyệt cũng vong ơn bội nghĩa quá, cứ như vậy mà lên xe Ngọc Tiểu Long được sao?”
Hắn đang ở bến cảng, trời cũng đã tối, hắn không thể về làng hay đến cửa hàng, chúng cách thành phố hàng chục cây số, thậm chí hắn còn không thể bắt taxi.
Ngồi trong xe, Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy bóng dáng Tề Đẳng Nhàn nhảy dựng lên, lập tức nhếch miệng cười nói: “Đáng đời!”
Tề Đẳng Nhàn hốt hoảng, chỉ có thể vừa ra khỏi cảng vừa chửi rủa, vừa gọi điện thoại cho Dương Quan Quan: “Mau đến đón tôi đi, bây giờ tôi...”
“Hiện tại tôi không rảnh, tôi đang bàn bạc với Tôn phu nhân ở đây. Tôn phu nhân đang giúp tôi giải quyết vấn đề phân chia tài sản với nhà họ Dương!” Dương Quan Quán trả lời xong lập tức cúp điện thoại.
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười bấm số của Lý Vân Uyển, than vãn: “Vân Uyển, đến đón anh đi, anh bị Ngọc Tiểu Long lừa rồi, bây giờ anh...”
“Ha, anh có việc mới nhớ tới em sao? Hừ, em không tới!” Lý Vân Uyển ngạo nghễ cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
“…” Tề Đẳng Nhàn chần chừ một lúc , hắn muốn vứt điện thoại đi nhưng bà nội nó, tất cả bọn họ thông đồng với nhau từ trước rồi đúng không?
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ suy nghĩ cách để rèn luyện sức khỏe của đôi chân, sau đó bắt đầu lặn lội đường xa, nghĩ thầm lần sau gặp lại Ngọc Tiểu Long phải đánh cô ấy một trận trước, không nói nhiều.
Lợi dụng hắn không nói gì để lừa gạt bạn gái cũ của hắn, ném hắn ở chỗ này rồi đi, còn có loại người như thế à?
Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi được vài cây số, hắn nảy ra một ý tưởng và bấm số điện thoại của Lục Chiến Long, đám Lục đại ca này lập một quỹ trị giá một tỷ nhân dân tệ, bảo anh ta lái xe tới đón một lúc chắc không sao đâu nhỉ?
Lục Chiến Long đồng ý, lập tức xuất phát đến chỗ hắn.
Tề Đẳng Nhàn suýt nữa bật khóc, đàn ông mới là chân ái!
Chương 794 Đoạn video 5 năm trước
Chương 794: Đoạn video 5 năm trước
Lấy sức chân của Tề Đẳng Nhân hiện tại mà nói, lộ trình mấy chục km cũng chỉ nhẹ nhàng như chơi.
Nhưng, đã có xe thì tội gì không ngồi? Hơn nữa, lộ trình còn xa như vậy, sắc trời cũng đã tối.
Hắn vừa đi, vừa chờ xe của Lục Chiến Long tới đón.
“Lục đại ca, anh đúng là người tốt nhất!” Tề Đẳng Nhân nhìn thấy Lục Chiến Long, thì cảm động muốn rớt nước mắt.
Lục Chiến Long cười ha hả, nói: “Em trai, lên xe đi!”
Sau khi Tề Đẳng Nhân, Lục Chiến Long vửa mới đi được hai ba km, đã ho khan một tiếng, nói: “Này em trai, cậu xem giùm tôi, cái xe này của tôi có bị gì không? Cái đồng hồ này, sao tự nhiên sáng lên vậy!”
Tề Đẳng Nhân nhíu mày nói: “Đồng hồ xăng sáng, là biểu hiện của việc hết xăng!”
Lục Chiến Long nói: “Vậy làm sao bây giờ? Anh đây không mang tiền!”
“Tôi sẽ trả.” Khóe miệng Tề Đẳng Nhân nhếch lên, nói.
Thằng nhãi Lục Chiến Long này, đúng thật là thú vị, lái một chiếc xe hết xăng đi đón hắn, sau đó nhân tiện ké tiền xăng sao?
Lục Chiến Long lập tức cười nói: “A ha ha ha, thật ngại quá, sao có thể tiêu tiền của cậu được……”
Tề Đẳng Nhân nói: “Nếu không thì chúng ta cùng nhau đẩy xe trở về? Dù sao cũng đều là người tập võ, sẵn tiện huấn luyện sức lực cũng khá tốt.”
“……” Lục Chiến Long trực tiếp cạn lời, “Thôi thì tôi đành mặt dày nhờ cậu trả tiền vậy!”
Tề Đẳng Nhân nói: “Cố lên, cố lên anh là mạnh nhất, cố lên, cố lên anh nhất định có thể đẩy được! Để tôi cổ vũ anh, Lục đại ca, anh có thể xuống xe đẩy đi!”
Lục Chiến Long rất muốn vứt cái tên này xuống xe.
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhân vẫn phải tự mình chi 400 đồng cho Lục Chiến Long đổ đầy bình xăng.
“Còn làm mình cảm động một hồi, nếu không phải xe của lão Lục hết xăng, sau đó đúng lúc nhận được điện thoại của mình, cho nên mới lập tức chạy tới đúng không?” Tề Đẳng Nhân không nhịn được mà dùng ác ý của mình để phỏng đoán ý đồ của Lục Chiến Long.
Ngồi trên xe, Tề Đẳng Nhân không ngừng mắng mỏ hành vi qua cầu rút ván của Ngọc Tiểu Long với Lục Chiến Long, khiến Lục Chiến Long nghe thấy thì bật cười.
Tề Đẳng Nhân thở dài nói: “Cho nên mới nói, dù rằng người phụ nữ có thành công đến đâu, cũng không thể nói cô ấy không tốt! Thù dai, đã là thiên tính của bọn họ rồi!”
Lục Chiến Long cười nói: “Em trai, hai người thật lợi hại, cứ vậy im hơi lặng tiếng mà xóa sổ được một đám tội phạm, lại còn cứu được hơn ba mươi người phụ nữ vô tội, tôi bội phục.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Chiến Long suýt nữa đã vượt đèn đỏ, vội vàng phanh gấp lại.
Bởi vì xe thắng có hơi gấp, nên theo quán tính, một thứ gì đó trực tiếp trượt ra từ ghế sau.
Tề Đẳng Nhân tay lanh mắt lẹ, trở tay bắt lấy, trực tiếp vững vàng bắt được.
“Anh trai, đây chính là máy tính bảng phiên bản mới nhất, lơ rơi hỏng anh thì anh sẽ đau lòng lắm đấy.” Tề Đẳng Nhân nói, bắt được đồ, thấy đây rõ ràng là một cái máy tính bảng.
Lục Chiến Long nhíu mày nói: “Máy tính bảng? Tôi làm gì có cái thứ này, giá tận mấy ngàn, tôi tiếc tiền……”
Tề Đẳng Nhân tùy tay liền mở màn hình, nhìn thấy cái máy tính bảng này không có thiết lập mật khẩu.
Sau khi màn hình sáng lên, tiếp đó giao diện của một cái video.
Trên video, là một người phụ nữu bị trói tay, đầu bù tóc rối, nhìn qua rất chật vật.
“Này anh trai, anh còn thích thể loại này nữa sao?” Tề Đẳng Nhân cười như không cười hỏi.
Sau đó, hắn tùy tay ấn xuống nút play.
“Anh, cứu em…… hu hu hu, cứu em với……”
“Các người làm ơn đừng đánh tôi, tôi xin các người……”
“Anh trai tôi có tiền, anh ấy chắc chắn sẽ cho các người tiền……”
Sau khi giọng nói của người phụ nữ được phát ra từ trong trong loa, nghe được giọng nói này, Lục Chiến Long đột nhiên giật mình!
Anh ta quay đầu, nhìn về phía Tề Đẳng Nhân, nói: “Đưa cho tôi!”
Anh ta cứng đờ nhận lấy chiếc máy tính bảng, thân thể Lục Chiến Long đều run lên, trầm giọng nói: “Em gái……”
Tề Đẳng Nhân nhìn thấy Lục Chiến Long mất bình tĩnh, sau đó lại nghe được một tiếng kêu gọi, hắn cũng lập tức nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua màn hình một cái, từ từ nói: “Đây là em gái anh Lục Linh Linh sao?”
Lục Chiến Long hít vào một hơi thật sâu, nói: “Không sai, cob bé chính là Lục Linh Linh, em gái ruột của tôi.”
Tề Đẳng Nhân như suy tư gì đó, nói: “Cái máy tính bảng này đại khái là có người cố ý bỏ vào trong xe của anh, mục đích là để anh nhìn thấy cái video này.”
“Bọn họ muốn làm gì?” Sắc mặt Lục Chiến Long trầm xuống, nhìn màn hình không rời mắt được.
Nảy giờ anh ta vẫn luôn đang xác nhận, đây chắc chắn là em gái Lục Linh Linh của anh ta.
Trong video Lục Linh Linh không ngừng kêu khóc, gánh chịu mọi đòn đánh đấm của những người xung quanh, thông qua video, còn có tiếng cười đắc ý của bọn chúng, tùy ý giẫm đạp sinh mệnh, đối với bọn họ mà nói giống như là một chuyện gì đó rất vui vẻ.
“Anh này, anh đừng có gấp.” Tề Đẳng Nhân nói.
Lục Chiến Long không ngừng hít thở thật sâu, ném cái máy tính bảng xuống, đèn xanh đã chuyển sang đèn đỏ, anh ta vừa lái xe vừa nói: “Tôi đương nhiên biết là không thể gấp, nếu bọn họ đã đưa video này cho tôi xem, vậy chắc chắn là có mục đích gì đó! Nếu bây giờ tôi sốt ruột, ngược lại sẽ bị rối loạn, mắc mưu của bọn chúng.”
Lục Chiến Long dù sao cũng là người có địa vị cao, đương nhiên sẽ không gấp gáp hô to gọi nhỏ, hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng giống người bình thường.
Nếu em gái anh ta đang ở trong tay người khác, hơn nữa, đối phương còn gửi kèm video tới, những người này, hiển nhiên là có mục đích.
Hiện tại anh ta dù có sốt ruột cũng vô dụng, bọn họ sẽ tự động tìm tới cửa!
“Video này không phải là video gần đây nhất.” Tề Đẳng Nhân lấy máy tính bảng lại từ trong tay Lục Chiến Long, nhìn kỹ lại, sau đó nói.
“Hả? Làm sao cậu biết?” Lục Chiến Long nhịn không được mà hỏi.
Tề Đẳng Nhân nói: “Thời điểm video được quay có ghi lại, tôi thấy thời gian ghi trên đây là 5 năm trước.”
Lục Chiến Long lẩm bẩm nói: “5 năm trước? Thời điểm 5 năm trước là lúc tôi được Phó lão lựa chọn vào chiến bộ không lâu.”
Nói xong lời này, sắc mặt anh ta càng thêm âm trầm, nói: “Nếu video được qua vào 5 năm trước, vậy có phải em gái tôi có thể bị giết rồi hay không?”
“Đúng là có khả năng này…… Nhưng, tôi cảm thấy nếu bọn họ đưa video này cho anh xem, vậy hơn phân nửa có lẽ em gái anh vẫn còn sống, nếu không thì mục đích họ gửi video này cũng chẳng tạo ra được ảnh hưởng gì cho anh.” Tề Đẳng Nhân suy nghĩ, nghiêm túc mà phân tích.
Lục Chiến Long lạnh lùng nói: “Đợi tôi trở về nhất định sẽ tra lại camera, nhìn xem là ai để cái thứ này lên xe tôi!”
“Nếu em gái tôi thật sự có xảy ra chuyện gì hay không, mặc kệ những người làm thương tổn con bé là ai, mặc kệ bọn họ ở nơi nào, tôi cũng nhất định sẽ tìm ra bọn họ, thiên đao vạn quả!”
Thời điểm nói xong lời cuối cùng này, anh ta nghiến răng nghiến lợi, mắt trợn lên như một con King Kong, nhìn qua rất đáng sợ.
Lục Chiến Long cảm thấy người bản thân mà anh ta cần phải xin lỗi nhất chính là người em gái Lục Linh Linh của mình, hiện tại anh ta nhìn thấy video Lục Linh Linh bị người khác ẩu đả, là phổi anh ta như muốn nổ tung.
Tề Đẳng Nhân tắt màn hình máy tính bảng lại, tùy tay ném ra ghế sau, nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ, luôn có một loại cảm giác như giống tố sắp kéo tới.
Bên phía Ngọc Tiểu Long vừa bắt đầu ra tay, Lục Chiến Long đã nhận được một cái video như vậy.
Những người đó, hơn phân nửa là muốn lấy cái này để uy hiếp Lục Chiến Long.
Nhưng để xem, bọn họ có thể làm được gì Lục Chiến Long đây?
Lục Chiến Long là người rất có danh vọng ở chiến bộ, không ai sánh bằng, nếu ai đó ra tay với anh ta, như vậy, thì rất có thể sẽ tự vác đá nện vào chân mình…
“Bất luận như thế nào, cũng phải giúp anh ta giải quyết chuyện này, hy vọng có thể tìm ra em gái anh ta sớm một chút.” Tề Đẳng Nhân thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cảm giác được nguy hiểm sắp đến nhưng lại không thể lường trước được
Chương 795 Ấp ủ
Chương 795 Ấp ủ
Đoạn video của Lục Linh Linh khiến trong lòng Lục Chiến Long bị vây kín một tầng sương mù nhàn nhạt.
Đồng dạng, Tề Đẳng Nhân cũng cảm giác được một âm mưu gì đó sắp xảy ra.
Đoạn video 5 năm trước đột nhiên nhảy ra, Lục Linh Linh có lẽ là còn sống, nhưng ai là người thả miếng mồi câu dài như vậy để câu được con cá lớn?
“Nếu có tin tức gì liên quan đến Lục Linh Linh, mình sẽ cố hết sức giúp đỡ.” Tề Đẳng Nhân nghĩ.
Hắn thực sự muốn trên thế giới này có nhiều thêm một vài người như Lục Chiến Long, vậy nên hắn cũng không muốn một người như vậy phải đau khổ.
Cuộc đời của Lục Chiến Long đã đủ khổ rồi.
Tuổi thơ anh ta đã chìm trong khốn cùng tuyệt vọng, mùa đông không quần áo ấm để mặc, mỗi ngày đều phải tự mình nấu rượu tại nhà, sau đó mang đến trường uống để sưởi ấm.
Rất khó khăn mới có thể trưởng thành, dựa vào một thân bản lĩnh mà lăn lê bò lết làm lính đánh thuê ở nước ngoài, kiếm được không ít tiền.
Chuẩn bị áo gấm về làng, kết quả người thân trong nhà anh ta bị mấy tên du côn địa phương ức hiếp……
Dưới sự giận dữ, anh ta giết người đến máu chảy thành sông, bị buộc phải đi Lương Sơn, cũng may cuối cùng gặp được người trượng nghĩa như Phó Phong Vân cứu giúp.
Anh ta tiêu hết sạch tiền của mình, chỉ để cho anh em người nhà của mình có thể sống tốt hơn một chút, không muốn bi kịch xảy ra trên người mình lại xảy ra trên người người khác.
Đường đường là một trong năm con rồng của Hoa quốc, mà lại chẳng có mấy bộ quần áo đàng hoàng.
“Ai dám gây bất lợi với anh ấy, ông đây lập tức hái đầu người đó!” Trong lòng Tề Đẳng Nhân nghiêm trọng mà thầm nghĩ, nếu một thân võ nghệ vô địch này của hắn mà không thể trả lại công bằng cho chính nghĩa thì còn dùng để làm gì nữa?
Đã xảy ra chuyện như vậy, cũng khó tránh khỏi làm trong lòng Tề Đẳng Nhân có chút không thoải mái.
Sau khi hắn nằm xuống giường, suy nghĩ đến không ít, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Thời gian kế tiếp, hắn bắt đầu chú ý đến tình huống của Lục Chiến Long, nhưng suốt mấy ngày nay, không có một người xa lạ nào tiếp xúc với Lục Chiến Long.
Sau khi đoạn video kia được gửi cho Lục Chiến Long, mọi chuyện giống như đã kết thúc, sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.
Tề Đẳng Nhân nói lại những nghi ngời của mình cho Trần Ngư, dù sao trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người đứng bên ngoài xem có lẽ có thể nhìn toàn cảnh một cách bao quát hơn.
Trần Ngư nói với hắn, rằng mục đích của người kia có lẽ không phải là nhằm vào Lục Chiến Long, mà là nhằm vào người khác.
Hơn nữa, hiện tại bọn chúng không có cơ hội động tới Lục Chiến Long, bởi vì căn cơ của Lục Chiến Long ở chiến bộ rất mạnh, các chiến sĩ dưới tầng chót đều ủng hộ anh ta một cách phi thường.
“Nếu anh lấy danh nghĩa của Lục Chiến Long thành lập ra một quỹ hội quy mô lớn như vậy, tôi không thấy đây là một chuyện tốt.” Trần Ngư sau khi nghe Tề Đẳng Nhân phân tích lại các thông tin một lần nữa, đưa ra một kết luận.
“Sao lại không phải chuyện tốt?” Tề Đẳng Nhân nghe xong thì cảm thấy có chút khó chịu:“Số tiền đó, dùng để chi vào việc này, là lợi quốc lợi dân!”
Trần Ngư lại nhàn nhạt nói: “Có rất nhiều chuyện tốt, có thể sẽ biến thành chuyện xấu trong tay những người có âm mưu. Tựa như một chính sách nào đó, thoạt nhìn là có vẻ tốt, nhưng trên thực tế, cũng là phương tiện rất nhiều người thông qua nó để làm chuyện ác.”
Tề Đẳng Nhân hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trần Ngư nói: “Không có cách nào cả, đối phương còn chưa ra mặt, anh đương nhiên không có cách để giải quyết. Hơn nữa, anh cũng phải xem xem Lục Chiến Long xử lý như thế nào đã, đối mặt với thị phi, anh ta đưa ra lựa chọn như thế nào mới là mấu chốt.”
Tề Đẳng Nhân cũng không đi rối rắm về chuyện này nữa, bởi vì, trước mắt hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Đúng lúc thời gian mấy ngày nay, Thượng Hải đã xảy ra một trận động đất lớn.
Chuyện của Viên Thăng Lộc đã lên men, làm liên lụy tới rất nhiều danh dự của những nhân vật có uy tín, trong lúc nhất thời, làm nhân tâm hoảng sợ.
Ngọc Tiểu Long cũng biết chuyện của Lục Chiến Long, sau khi liên lạc với Tề Đẳng Nhân, cô chỉ nói: “Cẩn thận mọi thứ, tôi sẽ chú ý.”
Cùng lúc đó, Dương Quan Quan thông qua sự trợ giúp của Tôn Dĩnh Thục, cô ta chính thức kế thừa tài sản đã phân chia của Dương gia.
Tài sản của Dương gia đương nhiên không chỉ có vài chục tỷ, mà phần lớn trước kia đã được bọn họ dời đi rồi.
Cho nên, khi Dương Quan Quan nhận được, chỉ có thể nhận được một phần ba tài sản so với ban đầu mà thôi.
Nhưng chỉ chừng này cũng đã đủ dọa người, số tiền mặt ước chừng lên tới 5 tỷ, hơn nữa còn có hai căn biệt thự trị giá ba trăm triệu, một chiếc phi cơ tư nhân, một chiếc du thuyền xa hoa trị giá hai trăm triệu 3000 vạn, còn có mấy công ty được định giá cũng không hề thấp……
5 tỷ tiền mặt là Dương Ý cắn răng đưa ra, bởi vì, trên dưới Dương gia đã nhất trí, nên không có bất kỳ người nào đồng ý giao cổ phần cho Dương Quan Quan, toàn bộ đều chọn giao tiền mặt.
Dương Quan Quan trong một đêm, từ thư ký của tập đoàn Tianlai, lập tức thăng lên làm phú bà chục tỷ……
“Tôn quả phụ quả thật có chút bản lĩnh, khó trách lúc trước có thể đoạt được nhiều lợi ích từ Thôi gia như vậy.” Sau khi Tề Đẳng Nhân nhìn thấy thành quả, cũng cảm thấy thoải mái.
Nhưng tất cả chuyện này, đều không làm thay đổi Dương Quan Quan.
Cô ta vẫn như cũ, mỗi ngày dậy sớm nghiêm túc luyện võ, đầu tiên là hình ý, sau đó là Thái Cực. Bát quái chưởng thì Tề Đẳng Nhân chưa có dạy.
Điều này làm cho Tề Đẳng Nhân cảm thấy rất vui mừng, “Phú quý bất năng dâm, uy vũ không thể khuất”, Dương Quan Quan đã bắt đầu giác ngộ được tâm tính của một cao thủ rồi!
Sau đó, Tề Đẳng Nhân đưa cho cô ta một quyển Bát Quái Chưởng, bảo cô ta tự mình nghiên cứu trước, chờ hắn có thời gian sẽ dạy cô ta.
“Em gái của Lục đại ca tìm được chưa?” Dương Quan Quan luyện võ xong, đi về phía Tề Đẳng Nhân, vừa xoa tay, vừa mở miệng dò hỏi.
“Tạm thời còn chưa tìm thấy…… Nhưng đã huy động nhiều nhân lực như vậy, sớm hay muộn là có thể tìm được đi!” Tề Đẳng Nhân cười, nói.
Dương Quan Quan trầm mặt nói: “Cứ có cảm giác như có một âm mưu lớn nào đó đang ấp ủ.”
Tề Đẳng Nhân sửng sốt, nói: “Cô cảm giác được như này, là chuyện tốt.”
Dương Quan Quan nói: “Hôm nay phải đi gặp người của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, cái người tên Tạ Nhĩ Bì kia, nghe đồn tính tình không tốt lắm, chúng ta nhất định phải chuẩn bị.”
Tề Đẳng Nhân nói: “Chuyện này cô cứ yên tâm, tôi đã hỏi thăm lão Bồ Đào trước rồi. Anh ta thiếu tôi một cái nhân tình lớn, trên chuyện này, chúng ta ở thế chủ động!”
Nếu không có tin tức của Irena Jinva cung cấp cho Tề Đẳng Nhân, hiện tại tình thế ở Tuyết Quốc chỉ sợ là đã thay đổi, tập thể nhóm nhà đầu tư gần như đã sẽ tuyên bố đầu hàng.
Tề Đẳng Nhân nói Vinogradov thiếu hắn một nhân tình lớn, lời này nói ra một chút cũng không khoa trương.
Lần này người phụ trách dự án Donal của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông là Tạ Nhĩ Bì, anh ta đã tới Thượng Hải rồi, thanh thế lúc anh ta tới còn lớn hơn so với lúc Bogdanov tới tỉnh Đông Hải nhiều!
Dù Bogdanov có lợi hại đến đâu thì cũng là người Tuyết Quốc……
Các nhà đầu tư Tuyết Quốc, vẫn kém xa so với các tập đoàn có kinh nghiệm hàng chục, hàng trăm năm như Mỹ.
Nhưng Tuyết Quốc lại có nền tảng rất vững chắc, không người nào không muốn hợp tác cùng những nhà đầu tư này, và kiếm một đống tiền lớn từ Tuyết Quốc.
Sau khi Dương Quan Quan tắm rửa xong, thay đổi thành trang phục công sở tiêu chuẩn màu đen trắng, đi với giày cao gót, như một nữ tinh anh hàng đầu thương trường.
“Hiện tại cô đã phú bà chục tỷ rồi, không nghĩ tới chuyện thành gia lập nghiệp sao?” Tề Đẳng Nhân hỏi.
“Tạm thời không suy xét, chờ giải quyết xong chuyện ở Dương gia rồi nói.” Lời nói của Dương Quan Quan vững chắc như chém đinh chặt sắt.
Cô ta đương nhiên không thể làm thư ký cả đời được.
Dương Quan Quan và Tề Đẳng Nhân cùng nhau xuất phát đi đến tập đoàn tài chính liên minh phương Đông.
Cùng lúc đó, một chiếc tàu vận tải dần dần nhô lên khỏi mặt biển và từ từ dừng lại ở cảng.
Đây là một chiếc tàu chiến vận chuyển vũ khí, nhưng cùng với vũ khí được vận chuyển còn có một người đàn ông mặc quân phục màu đen.
Hắn ta có một đôi mắt sắc bén, thân cao chừng 1m7, nhìn qua không cao lắm, nhưng khí thế của anh ta làm người khác cảm nhận được sự bất phàm……
Cả người hắn ta, đều tràn ngập vẻ âm u và quỷ dị.
“Triệu Đồ Long.”
Nghiêm Mộc Long đã đứng chờ ở đây từ sớm, cô ta nhàn nhạt hô.
Chương 790: Đại ca Chương Viên
Dưới sự sắp xếp của Bạch Liễu, tất cả người trong nhà khách ngày mai đều đã rút sạch để tránh không bị liên lụy.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long vẫn như cũ, ngồi nhàn nhã trên Điếu Ngư Đài.
*Điếu Ngư Đài: nhà khách của Trung Quốc
Văn Xương Võ lại đi vào nhà khách một lần nữa, đi trước hắn còn có một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi, cả người khoác một bộ âu phục màu đen, trên sống mũi đeo kính không gọng, nhìn qua tương đối trẻ tuổi.
“Đại ca, chính là tên súc sinh này đã chọc mù mắt em… Hơn nữa, trước đó em đã xem qua rồi, người phụ nữ bên cạnh hắn nhan sắc không tệ, nhất định có thể bán được giá tốt!” Văn Xương Võ nghiến răng nghiến lợi, dựa vào trí nhớ hất đầu về phía bàn của Tề Đẳng Nhàn, lớn tiếng nói.
Lời còn chưa dứt đã có mấy chục người đi vào trong nhà khách, từng người một trong số họ lần lượt rút súng ra, họng súng đen kịt nhắm thẳng vào Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên bàn ăn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía họ, hung hăng híp mắt lại nhìn, khá lắm, thoáng cái đã móc ra nhiều đồ chơi hàng ngoại như vậy, đây không phải là có ý đồ gì với bọn hắn đó chứ?
Người trẻ tuổi được Văn Xương Võ gọi là “Đại ca Viên” nhẹ nhàng đỡ góc kính của mình, chậm rãi đi tới, thản nhiên hỏi: "Không biết anh là ai mà lại đánh đàn em của tôi thành ra như thế này vậy?”
Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng, cười nói: “Có chuyện gì nói thì từ từ bỏ súng xuống rồi nói, bị nhiều súng như vậy chĩa vào cùng một lúc khiến tôi sợ lắm đó nha!”
Đại ca Viên lại cười nói: "Không dám, tôi có biết một chút về người luyện võ, nghe nói tất cả bọn họ đều có thể tránh được đạn rất tốt! Nếu như phải đối phó với họ với tay không tấc súng thì người sợ hãi là tôi mới phải.”
Hắn ta trực tiếp đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, nhẹ nhàng đưa tay nâng mũ lưỡi trai của cô nàng lên.
Ngọc Tiểu Long không có một chút kháng cự nào.
Mũ lưỡi trai bị nhấc lên hơn nửa, đại ca Viên cũng thấy rõ khuôn mặt của Ngọc Tiểu Long, vô cùng hài lòng nói: "Chậc, quả thật là rất tiềm năng nha! Hơn nữa, nhìn mặt mày có phần giống với nữ chiến thần Hoa quốc của chúng ta, quá nửa khả năng là có thể bán được giá cao ngất ngưỡng đấy!”
Trên mặt Ngọc Tiểu Long có đeo kính, trước khi ra ngoài còn lo xa mà cải trang một ít, thậm chí hiện tại cô còn làm ra dáng vẻ hoảng sợ nên thật sự rất khó để nhận ra thân phận thật của cô ấy.
Từ trước đến nay Ngọc Tiểu Long luôn xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng lạnh lùng, tự tin, làm sao có thể nhìn thấy loại cảm xúc tiêu cực này trên mặt cô ta?
"Bây giờ mới biết sợ hãi ư?” Đại ca Viên cười cười, hỏi.
Cảm xúc sợ sệt đương nhiên đều là giả vờ, ở khoảng cách gần thế này, nếu muốn Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long hoàn toàn có thể giết chết hắn ta trong tíc tắc.
Chẳng qua đại ca Viên cảm thấy mình mang theo nhiều người và súng như vậy đã đủ tạo thanh thế khiến cho hai người không dám làm loạn.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: “Đại ca Viên, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào, muốn ra tay ra sao đây?”
Đại ca Viên lại lắc đầu, nói: “Anh đánh mù hai mắt đàn em đắc lực của tôi đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng thương lượng để giải quyết! Đi thôi, đến địa bàn của ta, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”
Ngọc Tiểu Long nghe vậy liền giả vờ run rẩy nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta, có thể thả tôi ra trước được không?”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này không đi tham gia tranh cử Oscar quả thực có chút đáng tiếc, kĩ năng diễn xuất phải nói là quá tuyệt vời!
"Như vậy không được đâu, trước hết chúng ta phải bàn bạc rõ ràng đã rồi mới có thể đưa ra quyết định được.” Lão đại Viên cười ha hả nói.
Hắn ta cũng là người cẩn thận, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn nếu đã tiếp được sống núi của Bạch Liễu, vậy chắc chắn là người có chút năng lực.
Chẳng qua, nếu như phải đến địa bàn của hắn ta, vậy thì kết quả thế nào còn phải coi lại!
Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: "Được rồi, bên anh có nhiều người với súng như vậy, bọn tôi dù muốn cũng không đấu lại, đành theo ông đến chỗ của ông để nói chuyện vậy.”
"Đại ca, nhất định phải giết chết tên này rồi vứt xác cho cá mập ăn!” Văn Xương Võ hét lớn.
"Tất nhiên rồi.” Đại ca Viên cười cười, sau đó quay đầu hướng về phía một tên đàn em làm động tác gật đầu.
Tên đàn em này cũng hiểu ý, tiến lên đỡ Văn Xương Võ, nói: "Anh Văn, em dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra trước, mọi chuyện ở đây đã có đại ca giải quyết ổn thoả, anh không cần phải lo lắng gì cả đâu.”
Văn Xương Võ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo người kia rồi rời đi.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng có chút ớn lạnh, tên đại ca Viên này thật đúng là một tên tâm cơ tàn nhẫn, chỉ là không biết có lai lịch gì mà đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình đi câu con cá như thể là một con cá lớn thế này!
Văn Xương Võ đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho mù mắt chỉ với hai chiêu, chắc chắn là đã phế, giữ lại cũng chẳng còn ích lợi gì.
Tên đại ca Viên làm cái nghề này, không bao giờ thấy ánh sáng, càng nhiều người biết lại càng nguy hiểm, giữ lại một thằng đệ đã phế chẳng có tác dụng gì, nếu vứt bỏ còn có thể để lộ thông tin ra ngoài, vẫn nên dứt khoát xử trảm để tránh hậu họa về sau thì hơn.
Chẳng qua thể loại rác rưởi như Văn Xương Võ, chết cũng đáng!
Tề Đẳng Nhàn cũng không rảnh quan tâm mấy đến mạng chó của hắn, quá vụn vặt.
"Đi thôi hai vị! Mời.” Đại ca Viên thản nhiên nói.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long có chút "không cam lòng" đứng dậy, đi theo đại ca Viên ra ngoài, đám người bên cạnh hắn ta đều luôn đặt tay sẵn trên súng đề phòng hai người tấn công bất cứ lúc nào.
Cả hai bị kéo lên ngồi trên một chiếc xe tải, hai tay súng phía sau dùng súng dí sát vào ghế ngồi, chỉ cần bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng tuyệt đối sẽ nổ súng không chút do dự.
Uy lực của đạn con đủ để xuyên thủng ghế ngồi, bắn chết hai người đang ngồi phía trước ngay tức khắc!
"Ha ha, hai người phối hợp cũng rất ăn ý! Tốt lắm!” Đại ca Viên quay đầu lại, mỉm cười nói.
Sau đó, hắn ta hất một ngón tay.
Tay súng phía sau lập tức hiểu ý, lấy mũ trùm đầu màu đen ra, trực tiếp ụp xuống che mặt cả hai người.
Ngọc Tiểu Long "hoảng sợ" kêu lên: "Đừng giết tôi, tôi...Tôi có thể cho mấy người tiền, muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ đưa, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, mấy người muốn thì cứ tìm hung thủ tính sổ là được rồi!”
Cô đã qua mặt tất cả những người xung quanh bằng nét mặt của một ả nhát gan sợ phiền phức, ham sống sợ chết, sẵn sàng bán đứng người bên cạnh để được sống.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy da đầu không ngừng tê dại, mẹ nó, rốt cuộc hắn ta là ai lại đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình làm mồi "câu cá" thế này?
Chẳng qua hắn ta cũng không nói nhiều, hơn nữa có thể đoán được lai lịch của đối phương chắc chắn không nhỏ, bối cảnh nhất định rất lớn, nếu không, mọi chuyện cũng sẽ không phiền toái đến như vậy.
"Hình như là đến biển?” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy bên tai có tiếng sóng vỗ bờ, trong lòng thầm nghĩ.
Sau đó, hắn nghe thấy âm thanh của tàu chở hàng.
Sau khi xuống xe, hai người đội mũ trùm đầu, bị hai tay súng đang khống chế ở phía sau không ngừng hối thúc đi về phía trước.
Sau khi lên khỏi bậc thang, đến mặt đất bằng phẳng rồi lại nghe thấy tiếng còi từ bên tai truyền đến.
"Chào mừng cả hai đã đến địa bàn của tôi!” Đại ca Viên lúc này nở nụ cười, bảo đàn em tháo mũ trùm đầu của bọn họ xuống.
Sau khi mũ trùm đầu màu đen vừa được tháo ra, hai người đều không thích ứng kịp mà híp mắt lại trước ánh sáng đột ngột.
Họ đang ở trên một con tàu chở hàng khổng lồ.
Chiếc tàu chở hàng này đã xuất phát, đang hướng về phía đại dương mênh mông vô tận mà đi!
Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói: "Đại ca Viên anh sẽ không ném tôi cho cá mập ăn thật chứ?”
Đại ca Viên ngồi xuống một cái ghế, bốn phương tám hướng đều là đàn em của hắn ta, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí.
"Có vứt anh cho cá mập ăn hay không còn phải xem thực lực của anh tới đâu đã!” Đại ca Viên cười nói.
Sau khi dứt lời, hắn ta đưa tay cầm lấy một điếu xì gà, bên cạnh lập tức có một tên đàn em đưa cho hắn ta bật lửa châm điếu xì gà, toàn thân đều toát lên dáng vẻ của một đại ca giang hồ.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ý anh là gì? Nói rõ ra đi.”
Đại ca Viên đưa tay chỉ Ngọc Tiểu Long, nói: "Cô gái cực phẩm như vậy còn có thể làm đến luôn không? Nếu anh có thực lực thì không phải là tôi không thể để hai người đi…”
Đang tải...
Chương 792 EQ thấp hết thuốc chữa
Chương 792: EQ thấp hết thuốc chữa
Viên Thăng Lộc mới đánh được một nửa, họng súng đã bị bàn tay Ngọc Tiểu Long nâng lên, toàn bộ đạn đều bị bắn lên trời!
Ngay sau đó, Ngọc Tiểu Long đấm thẳng vào ngực hắn ta, đánh bay cả người hắn lên không trung, lộn ngược ra ngoài, rầm một tiếng, đập vào lan can.
Viên Thăng Lộc cũng là một người tàn nhẫn, hắn ta cắn răng một cái, định nhảy xuống biển chạy trốn.
Nhưng động tác của Ngọc Tiểu Long lại nhanh hơn hắn ta, một bước dài vọt lên, trong nháy mắt leo lên lan can, một tay nắm lấy mắt cá chân của hắn ta.
Ngay sau đó, một chiêu “Thái Cực Đảo Đuổi Hầu” tung ra, kéo chân Viên Thăng Lộc lết vài vòng trên mặt đất, trực tiếp làm gân cốt cả người Viên Thăng Lộc rã rời.
“Thật không dễ dàng động tới anh, tôi đích thân tới đây, anh không cảm thấy vinh hạnh sao?” Ngọc Tiểu Long thả Viên Thăng Lộc xuống, cười lạnh hỏi.
Viên Thăng Lộc ntên quỵ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hắn ta biết lần này mình đã thất bại hoàn toàn!
Những tên côn đồ còn lại trên boong cũng không dám động đậy, dưới ánh mắt uy quyền của Ngọc Tiểu Long, chúng lần lượt buông súng xuống.
“Tư cách Ngọc tướng quân cao hơn tôi, mấy cái này không đáng là gì! Chỉ nhìn thôi cũng có thể hù chết người!” Thấy vậy, Tề Đẳng Nhàn ghen tị.
Tề Đẳng Nhàn chợt nghĩ ra điều gì đó, nắm lấy Viên Thăng Lộc đang nằm trên mặt đất và lạnh lùng hỏi: “Giang Khuynh Nguyệt đang ở đâu?”
Viên Thăng Lộc nhếch miệng cười nói: “Cô ta đã bị ta cưỡng hiếp rồi, nếu như tôi đoán không lầm, hiện tại cô ta đang bị một đám người thay nhau cưỡng hiếp rồi?!”
Tề Đẳng Nhàn đập vào mồm một cái, trực tiếp xoay người đi tìm tên đầu sỏ, cười nói: “Anh sẽ không dùng lí do thoái thác như vậy để đối phó tôi chứ?”
Tên đầu sỏ sợ tới mức run rẩy, vội vàng nói: “Không, không... Người như Giang tiểu thư, có dung mạo có thân phận, có thể bán được giá tốt, chúng tôi đã đưa cô ấy vào phòng Vip ở tầng dưới.”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, quay đầu liếc Viên Thăng Lộc, cười nói: “Tốt nhất là chưa làm gì cả, nếu không, ngay bây giờ tôi sẽ bóp nát trứng anh luôn!”
Nói xong, hắn trực tiếp xoay người vào trong cửa, đi tìm Giang Khuynh Nguyệt.
Tề Đẳng Nhàn đã tìm được Giang Khuynh Nguyệt trong phòng khách quý mà tên đầu sỏ nói, quần áo chỉnh tề, nhưng ý thức có vẻ vô cùng mơ hồ, rõ ràng là bị người ta dùng thuốc gây mê.
“Này, tỉnh lại đi!” Tề Đẳng Nhàn lay cô hai cái, lại nhéo thêm một cái.
Giang Khuynh Nguyệt mơ mơ màng màng nói: “Giúp tôi ... giúp tôi nhanh lên…”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một lúc, tát bốp bốp vào mặt cô ta hai cái khiến cô ta tỉnh táo hơn một chút.
“Tôi tới cứu cô rồi đây, tỉnh dậy đi.” Vừa nói Tề Đẳng Nhàn vừa ung dung lấy một cốc nước lạnh, dội lên đầu cô ta.
Nước lạnh khiến Giang Khuynh Nguyệt run lên, cô ta hoàn toàn tỉnh lại, cảm thấy hai bên khuôn mặt xinh đẹp cùa mình bị bỏng rát, khiến da đầu cũng có chút tê dại.
Sau đó, cô ta tức giận chỉ vào mặt Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh, anh, anh... Anh tát tôi đúng không?!”
“Nếu cô tỉnh táo thì sao tôi phải tát cô?” Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ gò má của cô ta, cười nói.
“Đồ biến thái, dâm loạn, vậy mà anh lại dùng thuốc mê đối phó tôi!” Giang Khuynh Nguyệt gào lên.
Tề Đẳng Nhàn ngây ngẩn cả người, sau đó dở khóc dở cười nói: “Đại tiểu thư, tôi tới để cứu cô! Hơn nữa, tôi là loại người như vậy sao?”
“Cô đã hít quá nhiều thuốc mê đến nỗi não cũng không hoạt động nữa đúng không?”
“Nếu không tôi lại tát hai cái nữa cho cô tỉnh nhé?”
Giang Khuynh Nguyệt kiêu ngạo nói: “Đàn ông đều thích xem tất lưới, không có ai tốt cả!”
“...” Tề Đẳng Nhàn không nói nên lời, chẳng phải chỉ nhìn một lần lúc cô chụp ảnh trang phục thôi sao, có cần phải mang thù như vậy không?
Sau đó, Giang Khuynh Nguyệt thở hắt một hơi, nói: “Được rồi, cảm ơn vì đã cứu tôi, cho nên, anh có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi còn muốn hỏi cô, sao lại bị bắt đến nơi này? Nếu như hôm nay không phải là tôi tình cờ đến đây, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”
Giang Khuynh Nguyệt nhíu mày, nói: “Tôi nhớ khi tôi lên xe, miệng và mũi của tôi bị ai đó bịt kín, sau đó tôi bất tỉnh... tỉnh lại thì đã nhìn thấy anh rồi.”
“Xem ra cô phải sắp xếp một vệ sĩ cho mình, nếu không, chết như thế nào cũng không biết.” Tề Đẳng Nhàn thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Tôi lấy đâu ra tiền để thuê vệ sĩ cho mình? Mỗi tháng chỉ kiếm được chút đỉnh, trả tiền thuê nhà, trả lương cho người mẫu và nhiếp ảnh gia, còn có cái rắm tiền ấy.” Giang Khuynh Nguyệt trực tiếp than nghèo.
Cô ta cảm thấy mình rất chật vật, đứng thẳng dậy, bắt đầu chải mái tóc ướt của mình.
Vừa chải đầu, cô ta vẫn không quên lẩm bẩm: “Đúng là cái đồ chó chết, lại tát tôi nặng tay như vậy... thật tức chết mà!”
Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Được rồi được rồi, đều là lỗi của tôi, tôi giúp cô tìm vệ sĩ! Ai bảo cô là bạn gái cũ của tôi chứ?”
Giang Khuynh Nguyệt trừng mắt, cả giận nói: “Từ khi nào đã biến thành bạn gái cũ rồi?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không phải lúc trước là đã nói rồi sao, trên danh nghĩa chúng ta không tính là người yêu, đã chính thức chia tay rồi mà!”
Giang Khuynh Nguyệt dở khóc dở cười, làm ơn đi, anh bây giờ là anh hùng cứu mỹ nhân, cho dù nói vài câu yêu thương đơn giản cũng dễ dàng lấy được trái tim thiếu nữ, được chứ? Cứ phải thốt ra mấy câu EQ thấp mới thoải mái đúng không?
Không có người phụ nữ nào mà không mong hoàng tử bạch mã của mình xuất hiện trong lúc hoạn nạn, có thể chàng sẽ không cưỡi mây bảy sắc, cưỡi bạch mã trên ngọn giáo bạc, nhưng chàng sẽ luôn có thể cứu mình, vào thời khắc nguy hiểm nhất dám dũng cảm đứng ra.
Kết quả là, sau khi vị hoàng tử này cứu tôi, anh ấy lại nói với tôi rằng “Chúng ta chia tay rồi”...
“EQ thấp là một loại bệnh, cũng giống như não có vấn đề, vô phương cứu chữa!” Giang Khuynh Nguyệt nghiêm túc nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói.
“Chết tiệt, tôi cứu mạng cô, cô còn mắng tôi!” Tề Đẳng Nhàn tức giận nói.
Giang Khuynh Nguyệt hoàn toàn không nói nên lời, thật tốt, mộng tưởng của cô ta đều tan vỡ rồi, e rằng nếu cô ta thực sự kết bạn với người này, không chừng đến lúc đó cô ta sẽ tự làm mình tức chết mất.
“Tiểu thư à, lần sau cẩn thận một chút đi! Không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn dặn dò.
"Có người đang nhắm vào tôi. Là một người phụ nữ yếu đuối, tôi có thể làm gì đây?" Giang Khuynh Nguyệt tức giận đáp lại, hận không thể đập cho anh ta một cái.
Lúc Tề Đẳng Nhàn đỡ Giang Khuynh Nguyệt lên boong tàu, thuyền đang cập bờ, xung quanh còn có hai tàu chiến đi theo.
Tất cả những người trên thuyền đều cúi đầu vào góc, bị một mình Ngọc Tiểu Long dọa sợ.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy Viên Thăng Lộc ngã trên mặt đất, sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Đây là… Viên tổng của Tinh Thần Hải Mậu sao?!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô biết hắn sao?"
“Tôi biết hắn, hắn là chủ tịch của thương mại hàng hải Tinh Thần, cũng chính là cháu trai trưởng, Viên tiên sinh…” Giang Khuynh Nguyệt gật đầu nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy sửng sốt, sau đó nhìn về phía Ngọc Tiểu Long.
Không có gì lạ khi Ngọc Tiểu Long muốn tự mình đi “bắt cá”, hóa ra Viên Thăng Lộc lại có gia cảnh vững chắc như vậy!
Viên Thiên Thành nói ra là người đứng đầu thành phố, nhưng cấp bậc thực tế của hắn lại ngang hàng với Dương Lệnh Quang ở Đông Hải.
Trên USB của Hồng Thiên Đô, có tên người này......
Lần này, Ngọc Tiểu Long đích thân “câu cá” bắt được Viên Thăng Lộc, rất có thể người đầu tiên trở thành con tốt thí, chính là Viên Thiên Thành.
Chương 793 Giết con lừa
Chương 793: Giết con lừa
Tàu chở hàng vừa cập bến an toàn, hàng loạt chiến sĩ xông lên mũi tàu, trói toàn bộ những tên đang ngồi xổm trên mặt đất lại.
Ngọc Tiểu Long giao quyền chỉ huy cho một người trung niên trên vai mang theo một viên Long Tinh, xoay người đi về phía Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Thành công mỹ mãn.”
Tề Đẳng Nhàn lập tức trừng mắt to, nói: “Tôi không nghĩ rằng Ngọc tướng lĩnh như cô lại tính toán như vậy đấy, đãi tôi một bữa cơm mà cô cũng phải chi li à?”
Ngọc Tiểu Long bình tĩnh đáp lại: “Bạch Liễu bị anh che mắt, anh phải đứng ra giúp cô ấy giải quyết một vài ân oán trong đời là đúng rồi, vả lại đây cũng là một việc tốt mà. Anh có biết còn bao nhiêu cô gái đang ở trên tàu chở hàng này không?”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, Ngọc Tiểu Long tiếp tục nói: “Có gần ba mươi người đấy.”
Điều này khiến vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn tối sầm lại, hắn hỏi: “Viên Thăng Lộc đã làm gì vậy?”
“Như anh thấy đấy, buôn người! Tôi đã tìm ra manh mối thông qua cuộc điều tra của Nam Dương Trần Thị, một băng nhóm tội phạm lớn ở Điện Bắc. Băng nhóm này tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp như gian lận viễn thông, buôn bán ma túy, các hành vi phi pháp như buôn người chẳng hạn. Chúng còn có quan hệ sâu sắc với một số người nữa, thậm chí còn liên quan đến lực lượng Trung Hoa ở Hoa Kỳ...”
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long cứng lại, chậm rãi nói tiếp.
“Những cô gái này sẽ bị Viên Thăng Lộc bán cho Điện Bắc với giá cao. Những người may mắn hơn nếu biết cách ăn nói có thể sẽ thoát được, thậm chí còn trở thành một đoàn văn nghệ để dụ những người vô tội ra đầu thú. Những người không may mắn có khả năng sẽ bị bán vào chợ đêm. Nếu còn tệ hơn nữa... thì chỉ có nước bị người ta moi thận và bán máu."
Tề Đẳng Nhàn im lặng gật đầu, trong khi Giang Khuynh Nguyệt ở bên cạnh bủn rủn tay chân.
Ngọc Tiểu Long nói: “Tất nhiên cũng có những người có nền tảng tốt hơn, họ sẽ bị bán ra nước ngoài, trở thành chim hoàng yến cho các công tử ở đó.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Những kẻ giết người hàng loạt này đúng là vì tiền mà không có gì không dám làm! Bỏ bọn rác rưởi đấy vào nhà tù U Đô của chúng tôi đi, trong hai ngày thể nào cũng bị đánh đến chết. Hầu hết những người bị giam giữ ở đó đều là những kẻ xấu xa, nhưng những kẻ xấu xa này là những người có cá tính độc đáo, mấy hành động như bắt nạt con gái vô tội trong mắt họ chính là những thứ đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ.”
Lúc này Giang Khuynh Nguyệt mới khôi phục tinh thần, người con gái đứng trước mắt là Ngọc Tiểu Long sao!
“Oa, Ngọc tướng lĩnh, tôi là fan của cô đấy, cô có thể chụp một bức ảnh với tôi không?” Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên nói.
“Không được.” Ngọc Tiểu Long sửng sốt, sau đó lập tức từ chối.
Giang Khuynh Nguyệt lại nói: “Vậy có thể để lại phương thức liên lạc không? Cô đã cứu tôi mà, tôi phải cảm ơn cô đàng hoàng!”
“Cũng không được!” Ngọc Tiểu Long tỏ vẻ lạnh lùng, kiên quyết không động lòng.
Giang Khuynh Nguyệt cuối cùng cũng bĩu môi, trong lòng cảm thấy tủi thân.
Tề Đẳng Nhàn thấy nực cười, Giang Khuynh Nguyệt nhìn qua là một cô gái tính cách trưởng thành, nhưng thực tế tính cách lại là một thiên kim tiểu thư vẫn còn trẻ con.
Sau đó, Tề Đẳng Nhàn đợi một lúc để nhìn thấy những cô gái được cứu, họ đang trong tình trạng khốn khổ, đầu bù tóc rối nhưng lại có khuôn mặt rất xinh xắn.
Vừa nhìn thấy các chiến sĩ Trung Hoa, họ lập tức ôm lấy nhau khóc rống lên.
“Không sao cả, không sao cả, các cô đã được cứu rồi, có chúng tôi ở đây không dám làm tổn thương các cô đâu!” Một chiến sĩ trầm giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, quân phục mà những người chiến sĩ này mặc là bộ quân phục khiến người ta yên tâm nhất, khuôn mặt đơn thuần của họ mới là thứ đẹp nhất của đất nước này.
Các cô gái được các chiến sĩ đưa ra khỏi tàu, sau đó được đưa lên xe cấp cứu và đưa đến bệnh viện.
Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: “Tôi hy vọng rằng trong hoạt động này sẽ không có từ thỏa hiệp trong từ điển. Nếu không thì chỉ có nắm đấm mới cản được tôi thôi.” Khi nói điều này hắn vô cùng nghiêm túc, không đùa giỡn một chút nào.
Vũ Dĩ Vệ nói: "Anh ta không bao giờ được phép quên rằng bản thân học võ là để bảo vệ công lý chứ không phải để bắt nạt kẻ yếu như Văn Xương Vũ."
“Không, bất cứ ai có liên quan đến chuyện này đều phải bị xử lí sạch sẽ.” Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng nói, nhìn vào biển cả trải dài vô tận.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã nhìn bóng lưng của những cô gái kia, liếc mắt nhìn Ngọc Tiểu Long một cái, sau đó nở một nụ cười.
Ngọc Tiểu Long hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Chẳng trách cô gái nào cũng muốn trở thành Ngọc Tiểu Long.” Tề Đẳng Nhàn thở dài trả lời.
Giang Khuynh Nguyệt bên cạnh cũng gật đầu, ai lại không muốn trở thành cô gái như Ngọc Tiểu Long chứ? Cô ấy là người có thể tự chịu trách nhiệm cho số phận của chính mình và có một ý chí mạnh mẽ kia mà.
“Đi thôi, hôm nay mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp rồi. Chuyện sau này anh cũng không cần quan tâm đâu.” Ngọc Tiểu Long vung tay lên, đi xuống boong tàu.
Tề Đẳng Nhàn và Giang Khuynh Nguyệt cũng đi xuống.
Đợi sau khi bọn họ xuống, các chiến sĩ cũng bắt đầu rút lui.
Ngọc Tiểu Long nhảy lên một chiếc xe, nói: “Đi thôi! Giang tiểu thư, muốn đi nhờ xe không? Tôi đưa cô về nhà.”
“Hả? Được, được!” Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt một lúc sau đó mới sực tỉnh, vui vẻ đồng ý lên xe.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Này, chờ một chút!”
Nhưng Ngọc Tiểu Long vẫn đạp ga, tăng tốc động cơ và nói: “Tạm biệt.”
“Chờ chút, tôi còn chưa lên xe mà!” Tề Đẳng Nhàn hét lớn, “Tôi còn chưa lên xe mà!”
“Xe của tôi không muốn chứa một tên cặn bã!” Ngọc Tiểu Long thò đầu ra cửa sổ xe, trên mặt nặn ra một nụ cười xán lạn, “Chúc anh sau đêm nay về nhà có thể làm nổ tung chiếc nhẫn tê liệt nhá.”
Nói xong, cô vừa lên số, cả chiếc xe lao vút đi như tên bắn lên dây đàn, Tề Đẳng Nhàn dù muốn đuổi theo cũng khó có thể đuổi kịp.
“Con mẹ nó đây rõ ràng là trả thù! Không phải vừa rồi nói hắn xấu sao? Đến mức này hả? Đến mức này hả? Đến mức này hả?” Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình, “Còn cô bé Giang Khuynh Nguyệt cũng vong ơn bội nghĩa quá, cứ như vậy mà lên xe Ngọc Tiểu Long được sao?”
Hắn đang ở bến cảng, trời cũng đã tối, hắn không thể về làng hay đến cửa hàng, chúng cách thành phố hàng chục cây số, thậm chí hắn còn không thể bắt taxi.
Ngồi trong xe, Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy bóng dáng Tề Đẳng Nhàn nhảy dựng lên, lập tức nhếch miệng cười nói: “Đáng đời!”
Tề Đẳng Nhàn hốt hoảng, chỉ có thể vừa ra khỏi cảng vừa chửi rủa, vừa gọi điện thoại cho Dương Quan Quan: “Mau đến đón tôi đi, bây giờ tôi...”
“Hiện tại tôi không rảnh, tôi đang bàn bạc với Tôn phu nhân ở đây. Tôn phu nhân đang giúp tôi giải quyết vấn đề phân chia tài sản với nhà họ Dương!” Dương Quan Quán trả lời xong lập tức cúp điện thoại.
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười bấm số của Lý Vân Uyển, than vãn: “Vân Uyển, đến đón anh đi, anh bị Ngọc Tiểu Long lừa rồi, bây giờ anh...”
“Ha, anh có việc mới nhớ tới em sao? Hừ, em không tới!” Lý Vân Uyển ngạo nghễ cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
“…” Tề Đẳng Nhàn chần chừ một lúc , hắn muốn vứt điện thoại đi nhưng bà nội nó, tất cả bọn họ thông đồng với nhau từ trước rồi đúng không?
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ suy nghĩ cách để rèn luyện sức khỏe của đôi chân, sau đó bắt đầu lặn lội đường xa, nghĩ thầm lần sau gặp lại Ngọc Tiểu Long phải đánh cô ấy một trận trước, không nói nhiều.
Lợi dụng hắn không nói gì để lừa gạt bạn gái cũ của hắn, ném hắn ở chỗ này rồi đi, còn có loại người như thế à?
Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi được vài cây số, hắn nảy ra một ý tưởng và bấm số điện thoại của Lục Chiến Long, đám Lục đại ca này lập một quỹ trị giá một tỷ nhân dân tệ, bảo anh ta lái xe tới đón một lúc chắc không sao đâu nhỉ?
Lục Chiến Long đồng ý, lập tức xuất phát đến chỗ hắn.
Tề Đẳng Nhàn suýt nữa bật khóc, đàn ông mới là chân ái!
Chương 794 Đoạn video 5 năm trước
Chương 794: Đoạn video 5 năm trước
Lấy sức chân của Tề Đẳng Nhân hiện tại mà nói, lộ trình mấy chục km cũng chỉ nhẹ nhàng như chơi.
Nhưng, đã có xe thì tội gì không ngồi? Hơn nữa, lộ trình còn xa như vậy, sắc trời cũng đã tối.
Hắn vừa đi, vừa chờ xe của Lục Chiến Long tới đón.
“Lục đại ca, anh đúng là người tốt nhất!” Tề Đẳng Nhân nhìn thấy Lục Chiến Long, thì cảm động muốn rớt nước mắt.
Lục Chiến Long cười ha hả, nói: “Em trai, lên xe đi!”
Sau khi Tề Đẳng Nhân, Lục Chiến Long vửa mới đi được hai ba km, đã ho khan một tiếng, nói: “Này em trai, cậu xem giùm tôi, cái xe này của tôi có bị gì không? Cái đồng hồ này, sao tự nhiên sáng lên vậy!”
Tề Đẳng Nhân nhíu mày nói: “Đồng hồ xăng sáng, là biểu hiện của việc hết xăng!”
Lục Chiến Long nói: “Vậy làm sao bây giờ? Anh đây không mang tiền!”
“Tôi sẽ trả.” Khóe miệng Tề Đẳng Nhân nhếch lên, nói.
Thằng nhãi Lục Chiến Long này, đúng thật là thú vị, lái một chiếc xe hết xăng đi đón hắn, sau đó nhân tiện ké tiền xăng sao?
Lục Chiến Long lập tức cười nói: “A ha ha ha, thật ngại quá, sao có thể tiêu tiền của cậu được……”
Tề Đẳng Nhân nói: “Nếu không thì chúng ta cùng nhau đẩy xe trở về? Dù sao cũng đều là người tập võ, sẵn tiện huấn luyện sức lực cũng khá tốt.”
“……” Lục Chiến Long trực tiếp cạn lời, “Thôi thì tôi đành mặt dày nhờ cậu trả tiền vậy!”
Tề Đẳng Nhân nói: “Cố lên, cố lên anh là mạnh nhất, cố lên, cố lên anh nhất định có thể đẩy được! Để tôi cổ vũ anh, Lục đại ca, anh có thể xuống xe đẩy đi!”
Lục Chiến Long rất muốn vứt cái tên này xuống xe.
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhân vẫn phải tự mình chi 400 đồng cho Lục Chiến Long đổ đầy bình xăng.
“Còn làm mình cảm động một hồi, nếu không phải xe của lão Lục hết xăng, sau đó đúng lúc nhận được điện thoại của mình, cho nên mới lập tức chạy tới đúng không?” Tề Đẳng Nhân không nhịn được mà dùng ác ý của mình để phỏng đoán ý đồ của Lục Chiến Long.
Ngồi trên xe, Tề Đẳng Nhân không ngừng mắng mỏ hành vi qua cầu rút ván của Ngọc Tiểu Long với Lục Chiến Long, khiến Lục Chiến Long nghe thấy thì bật cười.
Tề Đẳng Nhân thở dài nói: “Cho nên mới nói, dù rằng người phụ nữ có thành công đến đâu, cũng không thể nói cô ấy không tốt! Thù dai, đã là thiên tính của bọn họ rồi!”
Lục Chiến Long cười nói: “Em trai, hai người thật lợi hại, cứ vậy im hơi lặng tiếng mà xóa sổ được một đám tội phạm, lại còn cứu được hơn ba mươi người phụ nữ vô tội, tôi bội phục.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Chiến Long suýt nữa đã vượt đèn đỏ, vội vàng phanh gấp lại.
Bởi vì xe thắng có hơi gấp, nên theo quán tính, một thứ gì đó trực tiếp trượt ra từ ghế sau.
Tề Đẳng Nhân tay lanh mắt lẹ, trở tay bắt lấy, trực tiếp vững vàng bắt được.
“Anh trai, đây chính là máy tính bảng phiên bản mới nhất, lơ rơi hỏng anh thì anh sẽ đau lòng lắm đấy.” Tề Đẳng Nhân nói, bắt được đồ, thấy đây rõ ràng là một cái máy tính bảng.
Lục Chiến Long nhíu mày nói: “Máy tính bảng? Tôi làm gì có cái thứ này, giá tận mấy ngàn, tôi tiếc tiền……”
Tề Đẳng Nhân tùy tay liền mở màn hình, nhìn thấy cái máy tính bảng này không có thiết lập mật khẩu.
Sau khi màn hình sáng lên, tiếp đó giao diện của một cái video.
Trên video, là một người phụ nữu bị trói tay, đầu bù tóc rối, nhìn qua rất chật vật.
“Này anh trai, anh còn thích thể loại này nữa sao?” Tề Đẳng Nhân cười như không cười hỏi.
Sau đó, hắn tùy tay ấn xuống nút play.
“Anh, cứu em…… hu hu hu, cứu em với……”
“Các người làm ơn đừng đánh tôi, tôi xin các người……”
“Anh trai tôi có tiền, anh ấy chắc chắn sẽ cho các người tiền……”
Sau khi giọng nói của người phụ nữ được phát ra từ trong trong loa, nghe được giọng nói này, Lục Chiến Long đột nhiên giật mình!
Anh ta quay đầu, nhìn về phía Tề Đẳng Nhân, nói: “Đưa cho tôi!”
Anh ta cứng đờ nhận lấy chiếc máy tính bảng, thân thể Lục Chiến Long đều run lên, trầm giọng nói: “Em gái……”
Tề Đẳng Nhân nhìn thấy Lục Chiến Long mất bình tĩnh, sau đó lại nghe được một tiếng kêu gọi, hắn cũng lập tức nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua màn hình một cái, từ từ nói: “Đây là em gái anh Lục Linh Linh sao?”
Lục Chiến Long hít vào một hơi thật sâu, nói: “Không sai, cob bé chính là Lục Linh Linh, em gái ruột của tôi.”
Tề Đẳng Nhân như suy tư gì đó, nói: “Cái máy tính bảng này đại khái là có người cố ý bỏ vào trong xe của anh, mục đích là để anh nhìn thấy cái video này.”
“Bọn họ muốn làm gì?” Sắc mặt Lục Chiến Long trầm xuống, nhìn màn hình không rời mắt được.
Nảy giờ anh ta vẫn luôn đang xác nhận, đây chắc chắn là em gái Lục Linh Linh của anh ta.
Trong video Lục Linh Linh không ngừng kêu khóc, gánh chịu mọi đòn đánh đấm của những người xung quanh, thông qua video, còn có tiếng cười đắc ý của bọn chúng, tùy ý giẫm đạp sinh mệnh, đối với bọn họ mà nói giống như là một chuyện gì đó rất vui vẻ.
“Anh này, anh đừng có gấp.” Tề Đẳng Nhân nói.
Lục Chiến Long không ngừng hít thở thật sâu, ném cái máy tính bảng xuống, đèn xanh đã chuyển sang đèn đỏ, anh ta vừa lái xe vừa nói: “Tôi đương nhiên biết là không thể gấp, nếu bọn họ đã đưa video này cho tôi xem, vậy chắc chắn là có mục đích gì đó! Nếu bây giờ tôi sốt ruột, ngược lại sẽ bị rối loạn, mắc mưu của bọn chúng.”
Lục Chiến Long dù sao cũng là người có địa vị cao, đương nhiên sẽ không gấp gáp hô to gọi nhỏ, hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng giống người bình thường.
Nếu em gái anh ta đang ở trong tay người khác, hơn nữa, đối phương còn gửi kèm video tới, những người này, hiển nhiên là có mục đích.
Hiện tại anh ta dù có sốt ruột cũng vô dụng, bọn họ sẽ tự động tìm tới cửa!
“Video này không phải là video gần đây nhất.” Tề Đẳng Nhân lấy máy tính bảng lại từ trong tay Lục Chiến Long, nhìn kỹ lại, sau đó nói.
“Hả? Làm sao cậu biết?” Lục Chiến Long nhịn không được mà hỏi.
Tề Đẳng Nhân nói: “Thời điểm video được quay có ghi lại, tôi thấy thời gian ghi trên đây là 5 năm trước.”
Lục Chiến Long lẩm bẩm nói: “5 năm trước? Thời điểm 5 năm trước là lúc tôi được Phó lão lựa chọn vào chiến bộ không lâu.”
Nói xong lời này, sắc mặt anh ta càng thêm âm trầm, nói: “Nếu video được qua vào 5 năm trước, vậy có phải em gái tôi có thể bị giết rồi hay không?”
“Đúng là có khả năng này…… Nhưng, tôi cảm thấy nếu bọn họ đưa video này cho anh xem, vậy hơn phân nửa có lẽ em gái anh vẫn còn sống, nếu không thì mục đích họ gửi video này cũng chẳng tạo ra được ảnh hưởng gì cho anh.” Tề Đẳng Nhân suy nghĩ, nghiêm túc mà phân tích.
Lục Chiến Long lạnh lùng nói: “Đợi tôi trở về nhất định sẽ tra lại camera, nhìn xem là ai để cái thứ này lên xe tôi!”
“Nếu em gái tôi thật sự có xảy ra chuyện gì hay không, mặc kệ những người làm thương tổn con bé là ai, mặc kệ bọn họ ở nơi nào, tôi cũng nhất định sẽ tìm ra bọn họ, thiên đao vạn quả!”
Thời điểm nói xong lời cuối cùng này, anh ta nghiến răng nghiến lợi, mắt trợn lên như một con King Kong, nhìn qua rất đáng sợ.
Lục Chiến Long cảm thấy người bản thân mà anh ta cần phải xin lỗi nhất chính là người em gái Lục Linh Linh của mình, hiện tại anh ta nhìn thấy video Lục Linh Linh bị người khác ẩu đả, là phổi anh ta như muốn nổ tung.
Tề Đẳng Nhân tắt màn hình máy tính bảng lại, tùy tay ném ra ghế sau, nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ, luôn có một loại cảm giác như giống tố sắp kéo tới.
Bên phía Ngọc Tiểu Long vừa bắt đầu ra tay, Lục Chiến Long đã nhận được một cái video như vậy.
Những người đó, hơn phân nửa là muốn lấy cái này để uy hiếp Lục Chiến Long.
Nhưng để xem, bọn họ có thể làm được gì Lục Chiến Long đây?
Lục Chiến Long là người rất có danh vọng ở chiến bộ, không ai sánh bằng, nếu ai đó ra tay với anh ta, như vậy, thì rất có thể sẽ tự vác đá nện vào chân mình…
“Bất luận như thế nào, cũng phải giúp anh ta giải quyết chuyện này, hy vọng có thể tìm ra em gái anh ta sớm một chút.” Tề Đẳng Nhân thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cảm giác được nguy hiểm sắp đến nhưng lại không thể lường trước được
Chương 795 Ấp ủ
Chương 795 Ấp ủ
Đoạn video của Lục Linh Linh khiến trong lòng Lục Chiến Long bị vây kín một tầng sương mù nhàn nhạt.
Đồng dạng, Tề Đẳng Nhân cũng cảm giác được một âm mưu gì đó sắp xảy ra.
Đoạn video 5 năm trước đột nhiên nhảy ra, Lục Linh Linh có lẽ là còn sống, nhưng ai là người thả miếng mồi câu dài như vậy để câu được con cá lớn?
“Nếu có tin tức gì liên quan đến Lục Linh Linh, mình sẽ cố hết sức giúp đỡ.” Tề Đẳng Nhân nghĩ.
Hắn thực sự muốn trên thế giới này có nhiều thêm một vài người như Lục Chiến Long, vậy nên hắn cũng không muốn một người như vậy phải đau khổ.
Cuộc đời của Lục Chiến Long đã đủ khổ rồi.
Tuổi thơ anh ta đã chìm trong khốn cùng tuyệt vọng, mùa đông không quần áo ấm để mặc, mỗi ngày đều phải tự mình nấu rượu tại nhà, sau đó mang đến trường uống để sưởi ấm.
Rất khó khăn mới có thể trưởng thành, dựa vào một thân bản lĩnh mà lăn lê bò lết làm lính đánh thuê ở nước ngoài, kiếm được không ít tiền.
Chuẩn bị áo gấm về làng, kết quả người thân trong nhà anh ta bị mấy tên du côn địa phương ức hiếp……
Dưới sự giận dữ, anh ta giết người đến máu chảy thành sông, bị buộc phải đi Lương Sơn, cũng may cuối cùng gặp được người trượng nghĩa như Phó Phong Vân cứu giúp.
Anh ta tiêu hết sạch tiền của mình, chỉ để cho anh em người nhà của mình có thể sống tốt hơn một chút, không muốn bi kịch xảy ra trên người mình lại xảy ra trên người người khác.
Đường đường là một trong năm con rồng của Hoa quốc, mà lại chẳng có mấy bộ quần áo đàng hoàng.
“Ai dám gây bất lợi với anh ấy, ông đây lập tức hái đầu người đó!” Trong lòng Tề Đẳng Nhân nghiêm trọng mà thầm nghĩ, nếu một thân võ nghệ vô địch này của hắn mà không thể trả lại công bằng cho chính nghĩa thì còn dùng để làm gì nữa?
Đã xảy ra chuyện như vậy, cũng khó tránh khỏi làm trong lòng Tề Đẳng Nhân có chút không thoải mái.
Sau khi hắn nằm xuống giường, suy nghĩ đến không ít, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Thời gian kế tiếp, hắn bắt đầu chú ý đến tình huống của Lục Chiến Long, nhưng suốt mấy ngày nay, không có một người xa lạ nào tiếp xúc với Lục Chiến Long.
Sau khi đoạn video kia được gửi cho Lục Chiến Long, mọi chuyện giống như đã kết thúc, sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.
Tề Đẳng Nhân nói lại những nghi ngời của mình cho Trần Ngư, dù sao trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người đứng bên ngoài xem có lẽ có thể nhìn toàn cảnh một cách bao quát hơn.
Trần Ngư nói với hắn, rằng mục đích của người kia có lẽ không phải là nhằm vào Lục Chiến Long, mà là nhằm vào người khác.
Hơn nữa, hiện tại bọn chúng không có cơ hội động tới Lục Chiến Long, bởi vì căn cơ của Lục Chiến Long ở chiến bộ rất mạnh, các chiến sĩ dưới tầng chót đều ủng hộ anh ta một cách phi thường.
“Nếu anh lấy danh nghĩa của Lục Chiến Long thành lập ra một quỹ hội quy mô lớn như vậy, tôi không thấy đây là một chuyện tốt.” Trần Ngư sau khi nghe Tề Đẳng Nhân phân tích lại các thông tin một lần nữa, đưa ra một kết luận.
“Sao lại không phải chuyện tốt?” Tề Đẳng Nhân nghe xong thì cảm thấy có chút khó chịu:“Số tiền đó, dùng để chi vào việc này, là lợi quốc lợi dân!”
Trần Ngư lại nhàn nhạt nói: “Có rất nhiều chuyện tốt, có thể sẽ biến thành chuyện xấu trong tay những người có âm mưu. Tựa như một chính sách nào đó, thoạt nhìn là có vẻ tốt, nhưng trên thực tế, cũng là phương tiện rất nhiều người thông qua nó để làm chuyện ác.”
Tề Đẳng Nhân hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trần Ngư nói: “Không có cách nào cả, đối phương còn chưa ra mặt, anh đương nhiên không có cách để giải quyết. Hơn nữa, anh cũng phải xem xem Lục Chiến Long xử lý như thế nào đã, đối mặt với thị phi, anh ta đưa ra lựa chọn như thế nào mới là mấu chốt.”
Tề Đẳng Nhân cũng không đi rối rắm về chuyện này nữa, bởi vì, trước mắt hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Đúng lúc thời gian mấy ngày nay, Thượng Hải đã xảy ra một trận động đất lớn.
Chuyện của Viên Thăng Lộc đã lên men, làm liên lụy tới rất nhiều danh dự của những nhân vật có uy tín, trong lúc nhất thời, làm nhân tâm hoảng sợ.
Ngọc Tiểu Long cũng biết chuyện của Lục Chiến Long, sau khi liên lạc với Tề Đẳng Nhân, cô chỉ nói: “Cẩn thận mọi thứ, tôi sẽ chú ý.”
Cùng lúc đó, Dương Quan Quan thông qua sự trợ giúp của Tôn Dĩnh Thục, cô ta chính thức kế thừa tài sản đã phân chia của Dương gia.
Tài sản của Dương gia đương nhiên không chỉ có vài chục tỷ, mà phần lớn trước kia đã được bọn họ dời đi rồi.
Cho nên, khi Dương Quan Quan nhận được, chỉ có thể nhận được một phần ba tài sản so với ban đầu mà thôi.
Nhưng chỉ chừng này cũng đã đủ dọa người, số tiền mặt ước chừng lên tới 5 tỷ, hơn nữa còn có hai căn biệt thự trị giá ba trăm triệu, một chiếc phi cơ tư nhân, một chiếc du thuyền xa hoa trị giá hai trăm triệu 3000 vạn, còn có mấy công ty được định giá cũng không hề thấp……
5 tỷ tiền mặt là Dương Ý cắn răng đưa ra, bởi vì, trên dưới Dương gia đã nhất trí, nên không có bất kỳ người nào đồng ý giao cổ phần cho Dương Quan Quan, toàn bộ đều chọn giao tiền mặt.
Dương Quan Quan trong một đêm, từ thư ký của tập đoàn Tianlai, lập tức thăng lên làm phú bà chục tỷ……
“Tôn quả phụ quả thật có chút bản lĩnh, khó trách lúc trước có thể đoạt được nhiều lợi ích từ Thôi gia như vậy.” Sau khi Tề Đẳng Nhân nhìn thấy thành quả, cũng cảm thấy thoải mái.
Nhưng tất cả chuyện này, đều không làm thay đổi Dương Quan Quan.
Cô ta vẫn như cũ, mỗi ngày dậy sớm nghiêm túc luyện võ, đầu tiên là hình ý, sau đó là Thái Cực. Bát quái chưởng thì Tề Đẳng Nhân chưa có dạy.
Điều này làm cho Tề Đẳng Nhân cảm thấy rất vui mừng, “Phú quý bất năng dâm, uy vũ không thể khuất”, Dương Quan Quan đã bắt đầu giác ngộ được tâm tính của một cao thủ rồi!
Sau đó, Tề Đẳng Nhân đưa cho cô ta một quyển Bát Quái Chưởng, bảo cô ta tự mình nghiên cứu trước, chờ hắn có thời gian sẽ dạy cô ta.
“Em gái của Lục đại ca tìm được chưa?” Dương Quan Quan luyện võ xong, đi về phía Tề Đẳng Nhân, vừa xoa tay, vừa mở miệng dò hỏi.
“Tạm thời còn chưa tìm thấy…… Nhưng đã huy động nhiều nhân lực như vậy, sớm hay muộn là có thể tìm được đi!” Tề Đẳng Nhân cười, nói.
Dương Quan Quan trầm mặt nói: “Cứ có cảm giác như có một âm mưu lớn nào đó đang ấp ủ.”
Tề Đẳng Nhân sửng sốt, nói: “Cô cảm giác được như này, là chuyện tốt.”
Dương Quan Quan nói: “Hôm nay phải đi gặp người của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, cái người tên Tạ Nhĩ Bì kia, nghe đồn tính tình không tốt lắm, chúng ta nhất định phải chuẩn bị.”
Tề Đẳng Nhân nói: “Chuyện này cô cứ yên tâm, tôi đã hỏi thăm lão Bồ Đào trước rồi. Anh ta thiếu tôi một cái nhân tình lớn, trên chuyện này, chúng ta ở thế chủ động!”
Nếu không có tin tức của Irena Jinva cung cấp cho Tề Đẳng Nhân, hiện tại tình thế ở Tuyết Quốc chỉ sợ là đã thay đổi, tập thể nhóm nhà đầu tư gần như đã sẽ tuyên bố đầu hàng.
Tề Đẳng Nhân nói Vinogradov thiếu hắn một nhân tình lớn, lời này nói ra một chút cũng không khoa trương.
Lần này người phụ trách dự án Donal của tập đoàn tài chính liên minh phương Đông là Tạ Nhĩ Bì, anh ta đã tới Thượng Hải rồi, thanh thế lúc anh ta tới còn lớn hơn so với lúc Bogdanov tới tỉnh Đông Hải nhiều!
Dù Bogdanov có lợi hại đến đâu thì cũng là người Tuyết Quốc……
Các nhà đầu tư Tuyết Quốc, vẫn kém xa so với các tập đoàn có kinh nghiệm hàng chục, hàng trăm năm như Mỹ.
Nhưng Tuyết Quốc lại có nền tảng rất vững chắc, không người nào không muốn hợp tác cùng những nhà đầu tư này, và kiếm một đống tiền lớn từ Tuyết Quốc.
Sau khi Dương Quan Quan tắm rửa xong, thay đổi thành trang phục công sở tiêu chuẩn màu đen trắng, đi với giày cao gót, như một nữ tinh anh hàng đầu thương trường.
“Hiện tại cô đã phú bà chục tỷ rồi, không nghĩ tới chuyện thành gia lập nghiệp sao?” Tề Đẳng Nhân hỏi.
“Tạm thời không suy xét, chờ giải quyết xong chuyện ở Dương gia rồi nói.” Lời nói của Dương Quan Quan vững chắc như chém đinh chặt sắt.
Cô ta đương nhiên không thể làm thư ký cả đời được.
Dương Quan Quan và Tề Đẳng Nhân cùng nhau xuất phát đi đến tập đoàn tài chính liên minh phương Đông.
Cùng lúc đó, một chiếc tàu vận tải dần dần nhô lên khỏi mặt biển và từ từ dừng lại ở cảng.
Đây là một chiếc tàu chiến vận chuyển vũ khí, nhưng cùng với vũ khí được vận chuyển còn có một người đàn ông mặc quân phục màu đen.
Hắn ta có một đôi mắt sắc bén, thân cao chừng 1m7, nhìn qua không cao lắm, nhưng khí thế của anh ta làm người khác cảm nhận được sự bất phàm……
Cả người hắn ta, đều tràn ngập vẻ âm u và quỷ dị.
“Triệu Đồ Long.”
Nghiêm Mộc Long đã đứng chờ ở đây từ sớm, cô ta nhàn nhạt hô.
Bình luận facebook