• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (4 Viewers)

  • Chương 851-855

Chương 851 Uống rượu và thưởng hoa

Chương 851: Uống rượu và thưởng hoa

“Ai sống ai chết còn chưa biết chắc được!”

Dụ Khôn thấy Tề Đẳng Nhàn không chịu buông tha thì rống to một tiếng, dẫn đầu ra tay trước, duỗi tay liên tục đổ ập các chiêu thức xuống.

Trong mắt Tề Đẳng Nhàn hiện lên tia lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là chênh lệch giữa người và thần!”

Lời này vừa nói xong, hắn trở tay chính là một chiêu “Dọn cản đấm”!

Thế công của Dụ Khôn chịu cản trở, vừa định ra chiêu khác thì nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn cũng đã đuổi tới!

Ông ta chặn lại mà chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể chấn động, cả người không chịu khống chế mà lui về sau vài bước.

Bước chân Tề Đẳng Nhàn đuổi sát theo, đi lên chính là một chiêu “Thượng bước phiết thân đấm”, ra chiêu toàn bộ đều là các chiêu trong Thái Cực quyền.

Dụ Khôn lại lui, chân trái của Tề Đẳng Nhàn bước lên, bước thành hình vòng cung, một chiêu “Giương cung bắn hổ” lại đánh ra ngoài!

Chiêu thức của hắn đơn giản trong sáng nhưng mỗi một quyền đánh ra đều vang động đất trời, có uy thế cực kỳ khủng bố.

Nếu chỉ ở một bên quan sát thì chỉ sợ sẽ không thể nào cảm nhận được lực độ đả kích tới khủng bố này.

Nhưng khi chân chính giao thủ rồi mới có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng dưới quyền kình và quyền ý này, thật sự giống như chính mình là phàm nhân lại có ý nghĩ muốn lay động thần linh trên trời vậy!

Mới tiếp có ba chiêu mà Dụ Khôn đã có cảm giác cả tinh thần lẫn thể xác đều rất mệt mỏi, lực bất tòng tâm, hoảng hốt không chịu được, lá gan cũng bị đánh tới mức tê rần!

Tề Đẳng Nhàn lại dùng toàn lực bùng nổ thể năng tốc chiến tốc thắng, dưới quyền kình như vậy ở trên đời không có được mấy người có thể trụ vững.

“A!!!”

Dụ Không tuyệt vọng rống to một tiếng muốn kéo theo Tề Đẳng Nhàn đồng quy vu tận.

Nhưng mà cả người của Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này đột ngột lùn xuống, nửa ngồi xổm sau đó tay phải rũ xuống đất, bỗng nhiên tung ra một chiêu “Trùng thiên pháo” vững chắc rơi xuống trên cằm của Dụ Khôn.

So với “Lão vượn quải ấn” của bát quải chưởng thì chiêu “Trùng thiên pháo” này bạo lực hơn rất nhiều.

Một quyền rơi xuống khiến toàn bộ xương cốt ở cằm của Dụ Khôn vỡ vụn, hàm răng cả miệng rời rụng, hàm dưới hoàn toàn biến dạng giống như bị xe cán qua vậy.

hai chân chân của ông ta cách mặt đất dựng lên. cả người bay lên không.

Tề Đẳng Nhàn giơ cao chân đá một cái, sau lưng cũng va chạm với ngực của ông ta, chỉ nghe phịch một tiếng, cả người Dụ Khôn đang ở trên không trung bị đạp thẳng xuống dưới, sau lưng đập thật mạnh xuống đất.

“Khó trách Hoa quốc lại liệt hắn vào diện tội phạm truy nã cấp độ SSS….” trong đầu Dụ Khôn chỉ kịp hiện lên một câu như vậy, đôi mắt vừa lật một cái đã lập tức chết.

Tề Đẳng Nhàn tiện tay gặt luôn đầu của ông ta xuống, cởi quần áo của ông ra ra bọc vào rồi treo ở trên đai lưng của mình, xương cốt trên mặt dịch chuyển một chút, không lâu sau đó lại biến trở về thành bộ dáng mập mạp phúc hậu bụ bẫm vô hại.

Mạc Khang ở nơi này của Khải Hoàn chờ đến lòng nóng như lửa đốt mà Khải Hoàn lại đã dọn xong rượu ngon, chuẩn bị uống với Tề Đẳng Nhàn một chầu thật tốt.

Cuối cùng thì Mạc Khang cũng nhìn thấy được thân ảnh của Tề Đẳng Nhàn, còn nhìn thấy cả bên eo hắn treo một cái túi gì đó, trong túi đang có máu tươi nhỏ giọt xuống đất.

Đi đến gần đó rồi Tề Đẳng Nhàn mới tiện tay ném cái túi một cái, lăn đến dưới chân của Mạc Khang, đầu túi lỏng ra, một cái đầu người chảy máu đầm đìa lập tức rơi ra.

“Tê, lợi hại!” Mạc Khang hít ngược vào một hơi khí lạnh giơ ngón tay cái lên nói với Tề Đẳng Nhàn.

Khải Hoàn nhìn thoáng qua đầu người rồi nói với Tề Đẳng Nhàn : “Tề sư phó, rượu đã chuẩn bị xong rồi, mau tới đây uống rượu!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói: “Được được được, trước tới uống ba chén lớn!”

Nói xong lời này hắn bưng chén lớn lên uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy hết sức sảng khoái.

Mạc Khang ho khan một tiếng nói: “Khải Hoàn, anh đã bại bởi cao thủ tôi mời đến rồi, dựa theo ước định, anh không thể cắt đứt đường tài lộc của tôi.”

Khải Hoàn hừ lạnh một tiếng nói: “Tuy rằng tôi khinh thường việc làm của anh nhưng Khải Hoàn tôi nói được thì làm được! Đường, cho anh đi qua, việc thì do anh tự làm. Loại chuyện thương thiên hại lý này nếu làm lâu thì sớm hay muộn gì ông trời cũng sẽ xuống thu thập anh!”

Mạc Khang lại cười ha ha nói: “Tôi có tiền có súng có đạn, cho dù là ông trời tới thì cũng sẽ bị tôi oanh tạc thành thủng ba lỗ!”

Khải Hoàn căn bản nói không lại loại người trơ trẽn như Mạc Khang, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu tướng quân Nãi Tín biết anh làm việc không có điểm mấu chốt như vậy thì nhất định sẽ tự mình ra tay gặt cái đầu này của anh xuống.”

“Tướng quân Nãi Tín đã là quá khứ rồi, bây giờ liệu có bao nhiêu người còn nhớ rõ ngài ấy đây?” Mạc Khang không cho là đúng nói.

Tề Đẳng Nhàn lại nói với Khải Hoàn: “Tướng quân Khải Hoàn làm người hào sảng, tuy rằng chúng ta bất đồng trận doanh nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện kết giao bạn bè. Tới, làm!”

“Công lực của Tề sư phó kinh người, tôi rất bội phục, chỉ là một thân vũ lực như vậy không nên dùng vào việc sai trái.” Khải Hoàn nói, giơ chén uống một hơi cạn sạch.

Mạc Khang thấy hai người này vừa rồi còn chiến đấu sống chết, hiện tại lại ngồi chung bàn uống chén rượu thì có hơi khó hiểu, đồng dạng cũng có chút khó chịu.

Loại dũng cảm vô nhân chi gian này tự nhiên là không thể khiến cho người ngoài dễ dàng lý giải được như vậy.

Tề Đẳng Nhàn uống liên tiếp mấy bát rượu lớn xuống bụng, cảm thấy cả người thoải mái ra không ít thì mới nói: “Hôm nay có thể quen biết được một người tài ba như tướng quân Khải Hoàn đây thật sự là vinh hạnh của tôi. Hôm nào khác tôi sẽ làm chủ mời tướng quân Khải Hoàn uống thêm chầu nữa!”

Khải Hoàn gật gật đầu nói: “Được được được, hy vọng về sau chúng ta vẫn còn cơ hội giúp đỡ lẫn nhau.”

Mạc Khang nhàn nhạt nói: “Giám đốc Tề, chúng ta phải đi rồi.”

Tề Đẳng Nhàn tất nhiên là nhìn ra được Mạc Khang đang bất mãn, cười đứng dậy dẫn theo Trần Ngư đi theo Mạc Khang rời đi.

Khải Hoàn nhìn thoáng qua đầu người trên mặt đất thì thở dài: “Thời điểm còn Tam quốc, Quan Vân trường ôn rượu thưởng hoa cùng lắm cũng chỉ có như thế này đi?”

Hắn đương nhiên biết loại cao thủ như Dụ Khôn này cước bộ nhanh như nào, nhưng Tề Đẳng Nhàn cố tình có thể đuổi kịp, càng khủng bố hơn chính là còn có thể tìm được người!

Phải biết rằng vùng rừng rậm nguyên thủy ở vùng Tam Giác Độc này nếu một người dốc lòng trốn tránh thì rất khó có thể tìm được.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn cố tình đuổi theo, hơn nữa còn tìm được người, còn đánh chết người ta, đầu cũng gặt xuống, thật sự có chút khủng bố.

“Cũng không biết được là người này có lai lịch gì, Mạc Khang có thể tìm được cao thủ như vậy giúp đỡ anh ta!” Khải Hoàn âm thầm thở dài: “Hay là quốc gia này cũng chỉ có như vậy thôi sao? Ngay cả tướng quân Nãi Tín kiêu hùng hào kiệt như vậy cũng sẽ nản lòng thoái chí sao….”

Ngồi trên xe quay về, Trần Ngư nói: “Tướng quân Mạc Khang, Dụ Khôn đã chết, sự việc cũng đã giúp anh giải quyết xong, giữa chúng ta đã có thể bắt đầu hợp tác rồi đúng không?”

Mạc Khang cười to nói: “Trần tiểu thư, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi! Lần này mọi người giúp tôi việc lớn như vậy, Mạc Khang tôi vô cùng cảm kích, về sau có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì vượt lửa qua sông cũng sẽ không chối từ!”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư lại khinh thường, tên quân phiệt này miệng mồm toàn lời nói dối, đầy mình tính kế, trên thế giới này sao có thể có người có thể khiến anh ta cam nguyện vượt lửa băng sông được?

Kế tiếp chính là phân đoạn Trần Ngư và Mạc Khang cò kè mặc cả.

Đối với những việc này Tề Đẳng Nhàn chả có tí gì gọi là hứng thú cả.

Hắn chỉ nghĩ là “Hôm nay đã trải qua hai trận chiến cũng có ý tứ, chỉ là trợ lý Dương không ở bên cạnh mình, còn phải tự mình đi viết “Chiến thuật thực chiến”, thật là phiền toái hết mức!”

Trong lòng hắn nhớ tới Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan, đương nhiên còn có cả tiểu thư Eva kia nữa.

Nhưng mà hắn không thể liên lạc với các cô trong thời điểm này được, càng không thể đi gặp mặt các cô, nếu không ngược lại sẽ làm hại tới các cô.

“Người phụ nữ Trần Ngư này quá không đạo nghĩa rồi, để cô ta đi theo tới Myanmar thì mình sẽ nhanh chóng trở thành tay sai của cô ta mất thôi!” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Trần Ngư một cái, cảm thấy địa vị của mình đang giảm xuống đến lợi hại thì cực kỳ khó chịu.
Chương 852 Quốc sắc thiên tư

Chương 852: Quốc sắc thiên tư

Đối với ý tưởng trở thành tay sai của Trần Ngư khiến Tề Đẳng Nhàn ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.

Chỉ là sau khi trở về trang viên của Trần Ngư rồi, thấy cô thay một bộ váy ngắn cao bồi phối thêm một kiện áo ngắn làm lộ ra eo thon kia thì Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy một chút khó chịu đó bay đi đâu hết.

Vòng eo kia, mẹ kiếp, quả thực là so với đường cong của yêu đao còn khoa trương hơn.

“Mẹ kiếp, có phải là cô cố ý hay không hả? Chưa được tôi đồng ý đã tính kế tôi, sau khi về lại dùng sắc đẹp tới hối lộ tôi!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói.

“Không có mà, tôi hối lộ anh chỗ nào chứ? Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Giúp bạn tốt một chút thì có thể được gọi là tính kế sao?” Trần Ngư không biết xấu hổ cười nói.

Trong mũi Tề Đẳng Nhàn phun ra một tiếng kêu rên thật to.

Trần Ngư lại khẽ cười nói: “Không bằng anh đừng trở về Hoa quốc nữa, ở Nam Dương làm việc với tôi đi được không? Tôi bảo đảm anh ở Nam Dương cũng có thể có được tất cả những gì mà anh muốn.”

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày.

Trần Ngư nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đấy, dựa vào năng lực của anh thì có thể làm ra được một phen sự nghiệp lớn luôn. Liên thủ với tôi xây dựng Nam Dương cho tốt, có được không? Đến lúc đó anh cũng có thể dựa vào sức ảnh hưởng của chính mình ở Nam Dương mà đàm phán với Hoa quốc.”

Đột nhiên hứng thú của Tề Đẳng Nhàn rã rời nói: “Cô mau tỉnh lại đi, đừng có vẽ một cái bánh nướng lớn ra trước mặt tôi nữa. Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi!”

Nói xong lời này, hắn vừa đi vừa ngáp trở về phòng.

Trần Ngư bất đắc dĩ cười cười buông tay, đối diện với gương nói: “Wow, cũng khá xinh đẹp nha, chính mình nhìn cũng muốn chảy nước miếng!”

Cũng không biết vì sao sau khi cô đề cập tới chuyện này thì Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy xem cô khoác áo choàng cũng không còn thú vị nữa.

Ngủ đến nửa đêm, Tề Đẳng Nhàn mở to hai mắt, sau đó mở cửa sổ trực tiếp nhảy xuống sân viện.

Một thân ảnh bụ bẫm xuất hiện ở trước mặt hắn, há mồm là lộ ra một hàm răng trắng muốt, chẳng sợ dù đang ở trong bóng tối thì hàm răng này cũng có hơi sáng mắt.

‘Nhị đương gia!” Người tới đúng là Đồ Tể mới từ nhà tù U Đô ra ngoài.

“Hóa ra là ông à, tôi còn tưởng là ai chứ, mang theo cả một người nặng mùi máu tươi như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Đồ Tể thì nhẹ nhàng thở ra một hơi nói.

Đồ Tể cười nói: “Không phải Nhị đương gia ngài bảo tôi tới đây sao?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Là tôi gọi ông tới, hiện giờ hai tên cấp dưới lúc trước của ông đều rất có tiền đồ đấy. Một người tên Mạc Khang, một người gọi Khải Hoàn, sau khi ông đi thì đều tự lập môn hộ, địa bàn cũng không nhỏ đâu!”

Đồ Tể nghe xong thì hơi nhíu mày lại nói: “Hiện giờ mặt mũi của tôi cũng không nhất định có thể sử dụng được, dù sao thì đời vua nào đời thần nấy. Rời khỏi vùng Tam Giác Độc này đã ngần ấy năm, thanh danh cũng đã phai nhạt rồi mới đúng?”

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai của ông ta, nói: “Ông quá xem thường thanh danh của bản thân mình rồi!”

Đồ Tể thở dài nói: “Vốn dĩ tôi không định tới đâu nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy đời này nếu cứ như vậy mà chết già ở trong nhà tù U Đô thì ít nhiều gì lại có chút không cam lòng.”

“Vậy chúng ta ra tay từ Quang Dương bên này đi, thay đổi bước đầu tiên này dựa vào nó vậy.” Tề Đẳng Nhàn ha hả cười nói nói với Đồ Tể.

“Được!” Đồ Tể nghiêm túc gật đầu.

Tề Đẳng Nhàn dẫn Đồ Tể vào phòng nghỉ ngơi rồi sáng sớm hôm sau lại dậy đánh quyền luyện công.

Đồ Tể cũng gia nhập luyện cùng, lại còn được Tề Đẳng Nhàn chỉ điểm cho một ít.

“Đại đương gia mới ra tay khai đao một chút mà đã làm thịt hơn hai mươi người rồi, mẹ nó chẳng khác nào đang giết gà cả, tôi nhìn mà da đầu cũng phải tê dại….” Đồ Tể nói lung tung với Tề Đẳng Nhàn một số việc Tề Bất Ngữ giết người này nọ.

“Cha tôi một khi đã ra tay thì đó đúng thật là ai cũng không thể ngăn cản được.” Tề Đẳng Nhàn nghe xong nhưng lại một chút cũng không cảm thấy đó có gì là ngoài ý muốn, ngược lại rất bình tĩnh nói tiếp.

Mới trò chuyện được một lát thì Trần Ngư đã từ trong phòng bước ra, nhìn cách trang điểm khiến đôi mắt của Đồ Tể thiếu chút nữa rơi từ trong hốc mắt ra ngoài.

Chỉ thấy Trần Ngư mặc một bộ sườn xám đỏ sậm, vạt váy xẻ lên đến tận đùi, thân trên bó sát vào người phác họa rõ nét dáng người đầy đặn, bộ trang phục này có thể nói là phụ trợ giúp cô phô bày ra toàn bộ khí chất và dáng người của mình, có thể nói luôn được là có thể đè bẹp những siêu mẫu ngoài kia trong vòng một giây cũng không thành vấn đề….

Mái tóc dài màu hạt dẻ xõa tung hơi rối, gọng kính ưu nhã trí thức lại có vẻ cực kỳ xứng với một thân sườn xám, quả thực là không cho người phụ nữ khác bất luận đường sống nào.

“Ô? Hôm nay cô không giả dạng xấu xí nữa hả?” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Trần Ngư vẫn chưa cố tình hóa trang thì ngạc nhiên hỏi.

“Không có cô gái nào thích bản thân mình xấu xí cả đúng không? Ừm? Vị này hẳn là người bạn Đồ Tể kia mà anh đã nói đi!” Ánh mắt của Trần Ngư xẹt qua Đồ Tể bụ bẫm ở một bên, hỏi.

Đồ Tể nghiêm túc nói: “Chúc cô buổi sáng tốt lành, Trần tiểu thư.”

Trần Ngư và Đồ Tể đã từng chạm mặt nhau ở trong buổi triển lãm ô tô của Lư thị ở thành phố Tây Hà, khi đó cô ta vừa bước ra cũng đã khiến toàn trường kinh diễm một trận.

Chẳng qua là một thân trang phục ngày hôm nay càng thêm đăng phong tạo cực.

Trần Ngư cười cười nói: “Tiếp theo chúng tôi muốn mở rộng quy mô làm việc ở Quang Dương bên này, còn phải nhờ Đồ Tể tướng quân ngài giúp đỡ nhiều hơn!”

Đồ Tể lắc đầu nói: “Trần tiểu thư cô khách khí quá rồi, không có tôi trợ giúp thì chỉ cần dựa vào năng lực của cô cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.”

Tề Đẳng Nhàn đánh giá hai mắt của Trần Ngư một lúc rồi hỏi: “Hôm nay muốn ngả bài với Trần Tiên Hà sao?”

Trần Ngư hơi gật gật đầu nói: “Tin tức Dụ Khôn chết sẽ không giấu được lâu, tôi với Mạc Khang có bàn bạc qua một chút, trước tiên thu thập ông ta đã rồi tính tiếp. Dù sao thì giữ ông ta lại cũng là một nhân tố không ổn định!”

Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó mà đáp: “Được rồi.”

“Đồ Tể, ông ở nhà chờ tin tức, hiện giờ còn chưa tới thời điểm cần ông ra mặt.”

“Hoặc là tôi cảm thấy ông có thể tiếp xúc với cấp dưới trước kia của mình một chút, người này tương đối chính trực, hẳn là sẽ nguyện ý nghe ông nói.”

Đồ Tể nghĩ nghĩ rồi nói: “Khải Hoàn a….Tên đó đúng thật là có hơi cảm tính một chút, vậy để tôi liên lạc với cậu ấy một chút cũng được.”

Đồ Tể biết lần này bản thân mình từ trong nhà tù U Đô bước ra ngoài hơn phân nửa là có thể làm lên được một trận sự nghiệp thành danh, dù sao thì lần này có Tề Đẳng Nhàn tương trợ, hơn nữa ở bên người Tề Đẳng Nhàn còn có một thế lực to lớn như Nam Dương Trần thị nữa!

Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư lên xe rời khỏi nhà.

“Sao anh giống như kiểu một chút cũng hề bị tôi làm cho kinh diễm là thế nào?” Trần Ngư dựa vào ghế trên xe gác đôi chân dài trắng nõn, mỉm cười hỏi.

“Xem nhiều thì tự khắc sẽ chán thôi, chỉ có vậy.” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh nói.

“Huống hồ gì, đôi mắt no chết hay trứng đói chết thì có chỗ tốt gì đối với tôi đâu?”

Trần Ngư phốc một tiếng bật cười, cảm thấy cái người tên Tề Đẳng Nhàn này có ý tứ thật đấy, thường thường đều có thể nghe thấy từ trong miệng hắn thốt ra vài câu danh ngôn kinh điển.

Không lâu sau đó hai người đã tới trước cổng dinh thự của Trần Tiên Hà.

Mạc Khang đã tới trước đó rồi, đang uống trà với Trần Tiên Hà ở trong sân, đi theo Mạc Khang dĩ nhiên là mấy chục chiến sĩ dắt súng bên hông, cái tên này đối với cái mạng nhỏ của mình thì lại phá lệ cẩn thận.

Tề Đẳng Nhàn chỉ thắc mắc không biết là tên này khi đi vệ sinh có phải cũng phải sắp xếp bốn người đứng gác ở cửa hay không?

Trần Ngư vừa bước chân vào sân đã hấp dẫn vô số ánh mắt của đàn ông có mặt ở đây, sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào có thể không khuynh đảo vì một nữ thần như vậy được.

“Hóa ra lời đồn đại tiểu thư của Trần gia quốc sắc thiên tư cũng không phải giả a!” Mạc Khang cũng sửng sốt một chút, sau đó tham lam đánh giá dáng người của Trần Ngư.

Những năm gần đây anh ta chỉ để ý tới quyền và tiền, nhưng hôm nay cái dã tâm này của anh ta cũng không nhịn được vì sắc đẹp của Trần Ngư mà bị mê hoặc.

Trần Tiên Hà cười nói: “Cháu gái, cháu tới rồi sao….Hôm qua ta đã nói với cháu rồi đấy, mỏ khoáng thạch bị lực lượng võ trang ở địa phương chiếm giữ kia ta sẽ xử lý nhanh chóng thôi, chỉ cần dùng tiền đúng chỗ thì cháu cũng không cần phải lo lắng quá đâu….”
Chương 853 Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp

Chương 853: Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp

Trần Ngư cực kỳ ưu nhã ngồi xuống ghế, nhìn Trần Tiên Hà rồi cười nói: “Chú nhỏ, tốc độ chú xử lý việc này cũng quá chậm rồi đó? Trang sức Trần thị chúng ta đang rất cần có nguồn đá thô mới đấy!”

Trần Tiên Hà nói: “Cháu cũng biết mà cháu gái, ở loại địa phương như Tam Giác Độc này không có tiền thì chẳng làm ăn được gì cả! Nếu như cháu sốt ruột thì tự bỏ tiền túi của chính mình ra giải quyết vấn đề đi.”

Trần Ngư hỏi: “Chú muốn nhiều hay ít?”

“Đội quân phiệt kia há mồm công phu sư tử ngoạm thật đấy, mở miệng là muốn năm ngàn vạn USD.” Trần Tiên Hà nói.

“Hiểu rồi, vậy tôi đây sẽ bỏ ra năm ngàn vạn USD đó để mua cái đầu của chú nhỏ vậy!” Trần Ngư híp mắt, sắc mặt lạnh lùng trầm giọng nói.

Trần Tiên Hà nghe thấy lời này sửng sốt, sau đó lạnh giọng nói: “Trần Ngư, cháu đang nói đùa với ta đấy sao, hay là đang uy hiếp ta vậy?”

Trần Ngư lạnh lùng nói: “Trần Tiên Hà, Trần gia thả ông tới Myanmar để làm việc, cho ông cả tiền lẫn quyền, lót đường cho ông cũng không phải để ông quay đầu ngáng chân ngược lại Trần gia! Có được chỗ tốt thì lại muốn làm phản, học bạch lãng nhan tự lập môn hộ?”

“Hiện tại tôi cho ông một cơ hội, ngoan ngoãn quỳ xuống, sau đó tự mình lăn về Nam Dương thì còn có thể giữ được cái mạng chó này của ông.”

“Nếu không thì hôm nay tôi nhất định sẽ gặt cái đầu này của ông xuống!”

Ánh mắt của Trần Tiên Hà rét lạnh, cười nói: “Cháu gái, cháu đây là vẫn chưa rõ ràng tình huống hiện tại sao? Muốn Myanmar trở thành một Nam Dương thứ hai? Thật sự cho rằng tên tuổi của Trần gia ở nơi này cũng có ích như vậy hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nhìn thấy một màn huyết mạch tương tàn này khiến hắn có chút cảm khái.

“Tướng quân Mạc Khang, người phụ nữ điên này tôi giao cho anh, giữ chặt lấy cô ta có thể đổi được không ít tiền từ Trần gia đấy.” Trần Tiên Hà quay đầu cười nói với Mạc Khang.

Nhưng Mạc Khang lại ngồi ở nguyên chỗ không dao động.

Trần Tiên Hà sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút thay đổi, trầm giọng hỏi: “Mạc Khang, ý của anh là gì đây?”

Trần Ngư lập tức nhàn nhạt nói: “Ông cảm thấy thứ ông có thể cho tướng quân Mạc Khang thì Trần gia chúng tôi không cho được sao? Nhưng thứ mà Trần gia chúng tôi có thể cho thì Trần Tiên Hà ông nhất định không đưa ra được!”

“Mạc Khang, mẹ nó anh bán đứng tôi?”

“Mấy năm nay thế lực của anh bành trướng được như vậy không thiếu tiền của tôi đổ vào, anh dám vong ân phụ nghĩa?”

Trần Tiên Hà ý thức được có việc không thích hợp thì lập tức quay đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Khang hỏi.

Mạc Khang lại lắc lắc đầu nói: “Bán đứng? Cái này không thể tính là bán đứng được, tôi chỉ là lựa chọn một đồng bọn ưu tú khác để hợp tác mà thôi. Trần tiểu thư nói không sai, thứ Trần gia có thể cho tôi, ông chưa chắc đã có thể cho tôi được.”

Sắc mặt của Trần Tiên Hà âm trầm, còn muốn nói gì nữa thì lại thấy không biết từ khí nào mà trong tay Trần Ngư đã có nhiều thêm một khẩu Glock 17, mà họng súng tối om kia lại đang chĩa vào đầu mình.

“Vừa rồi cho ông đường sống chính ông không muốn đi thì cũng đừng trách tôi.” Trần Ngư đạm nhiên nói.

“Từ từ….” Trần Tiên Hà kinh hô.

Ngón tay của cô vừa động, cánh tay ổn định.

Súng vang, nổ đầu.

Từ phía sau đầu của Trần Tiên Hà, tia máu văng khắp nơi, cả người bởi vì lực chấn động của viên đạn mà suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì cảm thán: “Quả nhiên là khoảng cách tạo nên vẻ đẹp a….”

Cứ cho là việc Trần Ngư dùng một súng bắn chết Trần Tiên Hà cực kỳ mạnh mẽ nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không nhấc dậy nổi một chút thưởng thức nào.

Cúng khó trách lúc trước khi mà Trần Ngư chạm mặt hắn ở Nam Dương lại nói những lời như vậy, hóa ra đều chỉ là cho hắn một liều thuốc dự phòng trước mà thôi.

Mạc Khang thở dài nói: “Trần tiểu thư quả là quyết đoán sắc bén, so với mấy người đàn ông chúng tôi còn quyết đoán nhiều hơn.”

Trần Ngư nhàn nhạt nói: “Khi mà ông ta quyết định làm bạch lãng nhan phản bội Trần gia chúng tôi, lại không nghe lời thì giữ ông ta để làm gì đâu? Tướng quân Mạc Khang, anh nói xem có phải hay không?”

Mạc Khang ha ha cười nói: “Đúng đúng đúng, chính là đạo lý này!”

Tiếng súng ở đây đương nhiên cũng kinh động tới thụ hạ của Trần Tiên Hà, chỉ là thuộc hạ của Mạc Khang người nhiều súng cũng nhiều, lập tức không chế được những người này.

Những người này bị bắt tập trung đứng song song ở trong sân, không có một ai dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Một đám đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào thi thể của Trần Tiên Hà, kinh ngạc khi ông ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa còn là bị giết ở trước mặt Mạc Khang.

Trần Ngư nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Ngư, mấy người hẳn là đã từng nghe qua tên của tôi rồi.”

“Trần Tiên Hà không tuân theo mệnh lệnh của Trần gia đã bị tôi tự mình ra tay xử quyết.”

“Từ nay về sau, tất cả mọi sản nghiệp của Trần Tiên Hà đều sẽ được Trần Ngư tôi tiếp thu.”

“Mà mấy người, cũng phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!”

“Đương nhiên là nếu có người không muốn làm việc cho tôi thì hiện tại có thể lập tức chạy lấy người, tôi sẽ không cản trở, thậm chí còn có thể cho mọi người một chút phí an gia.”

Thuộc hạ của Trần Tiên Hà đều nơm nớp lo sợ, lúc này còn có ai dám chạy lấy người chứ?

Mọi người đều mồm năm miệng mười mở miệng nguyện ý trung thành với Trần Ngư.

Mà tất cả những việc này đều giống y như sở liệu của Trần Ngư, sau khi giết chết Trần Tiên Hà rồi để lộ ra thân phận đại tiểu thư của Trần gia thì sẽ rất nhanh chóng là có thể ổn định được cục diện.

Trên mặt Trần Ngư hiện lên ý cười đạm nhiên, nói: “Một khi đã như vậy thì mọi người về sau đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi đi! Chỉ là công trạng đầu tiên dù sao cũng phải có….Tối hôm nay tôi sẽ quay lại xem, nên làm như thế nào mấy người chính mình tự biết rõ ràng.”

Rất hiển nhiên là Trần Ngư chuẩn bị nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, hơn nữa còn phải dùng mấy thụ hạ của Trần Tiên Hà này để ra tay nhổ cỏ tận gốc.

Tề Đẳng Nhàn ở một bên lắc lắc đầu, Mạc Khang nhìn thần thái của hắn thì thầm nghĩ: “Tuy rằng võ công của người này rất cao nhưng tính cách lại quá nhu nhược, không xứng là đàn ông, thậm chí còn không bằng cả phụ nữ.”

Không lâu sau, toàn bộ tất cả các thuộc hạ của Trần Tiên Hà đều tản ra, bọn họ cần phải chuẩn bị “Công trạng đầu” cho buổi tối nay.

Mạc Khang cũng đứng dậy vỗ nhẹ xuống ống quần của mình, nói: “Nếu đã trần ai lạc định rồi thì Mạc Khang tôi đây cũng xin cáo từ, ngày sau này chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Trần Ngư gật gật đầu bắt tay với Mạc Khang, nói: “Tướng quân Mạc Khang đi thong thả, chờ tôi dàn xếp ổn thỏa bên này rồi nhất định sẽ bàn bạc chi tiết vấn đề hợp tác với tướng quân Mạc Khang.”

Mạc Khang cười ha ha nói: “Nhân phẩm của Trần tiểu thư đương nhiên là Mạc Khang tôi đây rất tin tưởng!”

Nói xong lời này, Mạc Khang vung tay lên dẫn theo nhóm thuộc hạ của chính mình chạy lấy người.

Trần Ngư chờ sau khi anh ta đi rồi mới phun ra một hơi khí nghẹn ở trong ngực, nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn, nói: “Sao vậy, cảm thấy rất kinh ngạc?”

“Không kinh ngạc, dù sao thì trước kia cô cũng từng tiêm cho tôi mấy mũi dự phòng rồi.”

“Chỉ là tôi thấy có hơi kỳ quái, mấy người thông minh như các cô thường thường đều không thích trên tay mình dính máu, cũng sẽ không làm mấy việc khiến tay mình dính máu.”

“Nhưng mà cô, hôm nay lại tự mình giải quyết Trần Tiên Hà.”

Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống ghế, thần sắc đạm nhiên nói.

Trần Ngư lại lắc đầu, thấm thía nói: “Có đôi khi anh nhất định phải làm mấy việc khiến tay mình dính máu, nếu không thì ai sẽ nguyện ý phục anh đây? Ai sẽ sợ anh đây? Nam Dương chung quy lại cũng chỉ là một nơi cá lớn nuốt cá bé mà thôi, chẳng qua so với hoàn cảnh của Myanmar bên này thì tốt hơn một chút thôi.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hôm nay cô không cần phải để tôi theo tới làm gì, dựa vào chính cô cũng có thể giải quyết được.”

Trần Ngư nói: “Tôi chỉ là muốn để anh thấy rõ một mặt chân thật của tôi mà thôi.”

Tề Đẳng Nhàn thở dài nói: “Quả nhiên, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, những lời này không giả một chút nào. Tôi càng thích cái cô ngự tỷ mới tới Trung Hải đã đầu tư vào tôi một lượng tài chính lớn kia hơn, chứ không phải là đại tiểu thư trần gia quỷ kế đa đoan của hiện tại!”

Trần Ngư ném khẩu súng lên trên mặt bàn, nói: “Như nào đi nữa cũng đều là tôi cả thôi, tôi chưa từng nói dối câu nào cả! Lúc trước tôi tới Trung Hải tìm anh chẳng qua là vì quan tâm bạn bè mà thôi, dù sao thì bạn bè của Trần gia chúng tôi cũng không có nhiều lắm.”
Chương 854 To gan lớn mật

Chương 854: To gan lớn mật

Trần Ngư không nói thêm gì với Tề Đẳng Nhàn, bắt đầu sắp xếp người đến kiểm kê tài sản của Trần Tiên Hà ở Quang Dương.

Trần Tiên Hà dựa vào Trần gia ở Quang Dương, mắt đi mày lại với các thế lực trong nước, thu được không ít lợi ích, riêng tài sản ở thành phố Quang Dương đã tích lũy tới mấy chục tỷ.

"Những tài sản này có một phần của anh, anh tìm một cái tài khoản, tôi cho anh một nửa." Trần Ngư sắp xếp lại các mục, ném thẳng một chồng danh sách đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

"Ồ? Để tôi xem..." Tề Đẳng Nhàn cầm lấy nhìn xem, ôi, thằng nhãi Trần Tiên Hà này giàu thật đấy.

Trần Ngư nói: "Mấy năm nay, anh ta tham gia cá độ, buôn lậu, bán hàng cấm quả thực đã kiếm được rất nhiều tiền."

Tề Đẳng Nhàn mới ném thẻ ngân hàng Thụy quốc cho Trần Ngư, nói: “Cứ cho vào thẻ này đi, tôi không cần bất động sản, cũng không có hứng thú nên cứ chiết đi.”

Trần Ngư cũng rất có nghĩa khí, với khả năng của mình, khống chế thế lực của Trần Tiên Hà, hoàn toàn có thể làm giả số liệu.

Hơn nữa, Trần Tiên Hà lại là người Trần gia, theo lý mà nói, những thứ này có thể coi là tài sản Trần gia.

Tuy nhiên, Trần Ngư sẵn sàng trao một nửa số đó cho Tề Đẳng Nhàn mà không giả dối chút nào, điều này cho thấy sự hào phóng và khéo léo của anh ấy.

Không lâu sau, tài khoản của Tề Đẳng Nhàn có hơn 2 tỷ đô la.

Thông qua tài khoản này, anh chia một nửa trong số hai tỷ đô la đó chuyển thẳng vào một tài khoản ở Mỹ.

Khi anh chuyển tiền, chẳng khác nào gửi tín hiệu cho Lý Vân Uyển và Hướng Đông Tình rằng hiện tại anh đang sống rất tốt, còn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nên đừng lo lắng cho anh.

Mấy ngày nay Lý Vân Uyển thật sự lo lắng, sợ một ngày nào đó sẽ nhìn thấy tin tức gì đó, hiện tại nhìn thấy tài khoản của mình có một khoản tiền khổng lồ, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bước tiếp theo là tiêu diệt Tập đoàn Ân Đặc!" Sau khi Trần Ngư tính toán xong với Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy cả người thoải mái.

"Có biện pháp nào tốt không?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Tập đoàn Ân Đặc có lực lượng vũ trang tư nhân, thế lực không nhỏ. Hơn nữa còn cấu kết với quân phiệt địa phương, không dễ động thủ.” Trần Ngư mỉm cười bất lực nói.

"Tên Chu Quang Vinh này không phải là người dễ đối phó, hắn ta là một cao thủ rất lợi hại, công phu có lẽ đã vượt qua những cao thủ ngày nay." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

Sắc mặt Trần Ngư thay đổi, kinh ngạc nói: "Thật sự không nhìn ra được Chu Quang Vinh béo trắng kia lại lợi hại như vậy?"

Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: "Cho nên để đối phó với một thế lực như vậy, cần phải một đòn giết chết mới được."

Nói xong, anh cầm chiếc bút trên bàn lên, lấy ra một tờ giấy trắng, bắt đầu viết thư.

"Anh chuẩn bị những thứ này cho ai?" Trần Ngư hỏi.

"Cho Ngọc Tiểu Long, Lục Linh Linh không tin tưởng tôi, vậy thì cũng không tin được cô ấy nhỉ?" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Người có tên, cây có bóng.

Hiện tại có thể anh không đáng để Âu Mặc tin tưởng nhưng với danh tiếng của Ngọc Tiểu Long, nhất định có thể làm được.

Trần Ngư trầm tư nói: "Muốn chuyển thư đến tay Ngọc Tiểu Long không hề dễ dàng. Sau khi Trần gia chúng tôi bị chụp cái mũ lên, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc với cô ấy vì sợ liên lụy. Hiện tại anh cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, sao có thể liên lạc với cô ấy?"

Tề Đẳng Nhàn múa bút như bay nhanh chóng viết một bức thư ngắn, sau khi dán lại bèn đưa cho Trần Ngư, nói: "Gửi cho Diệp Phong ở thành Trung Hải, hắn ta có giao tình với Ngọc Tiểu Long."

Diệp Phong là khách khanh của Long Môn, trước đó từng có một đoạn giao tình với Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long nhìn thấy thân thủ của anh ta tốt đã từng muốn thu phục anh ta về làm việc dưới quyền mình nhưng anh ta đã từ chối.

Tề Đẳng Nhàn muốn thông qua anh ta để truyền tin chính là một biện pháp tương đối tốt.

Trần Ngư gật đầu nói: "Tôi lập tức tìm người sắp xếp!"

Không lâu sau, phong thư được gửi đi, đưa thẳng đến Trung Hải, được Diệp Phong giao cho Ngọc Tiểu Long.

Trần Ngư cười nói: “Nếu có thể thuyết phục được vị Âu Mặc này thì muốn thu thập Tập đoàn Ân Đặc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Loại bỏ Chu Quang Vinh, để cô ấy tiếp quản quyền lực, Tập đoàn Ân Đặc sẽ không thể gây ra nổi sóng gió gì!"

Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Không, không, không, còn Thượng Quan gia thì sao? Bọn họ mới là người đứng sau Tập đoàn Ân Đặc, nhất định phải tìm cách tiêu diệt tận gốc gia tộc này."

Trần Ngư nghe xong không khỏi sửng sốt, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại có khẩu vị lớn như vậy, thậm chí còn muốn giết chết Thượng Quan gia ở nước Mỹ?

"Chuẩn bị cho tôi hộ chiếu để đến Mỹ và một con đường rút lui. Tôi muốn đi hàng ngàn dặm chém đầu." Tề Đẳng Nhàn không có biểu tình nói.

"Tới nước Mỹ, chém đầu Thượng Quan gia sao?" Trần Ngư bị chấn kinh và cảm động trước sự anh hùng và lòng dũng cảm của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, nói: "Sắp xếp cho tôi đi, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể tôi không thể quay lại được!"

Trần Ngư cười khổ nói: “Tôi thật sự không biết đánh giá thủ đoạn của anh như thế nào... Thượng Quan gia là thế lực Hồng bang lớn ở Mỹ, anh cách xa trùng dương chạy đến địa bàn của người ta để chém đầu...”

"Anh có chắc chắn muốn làm điều này?"

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cô cho rằng tôi đang nói đùa sao?”

Trần Ngư hít sâu một hơi nói: "Nếu anh đã khăng khăng như thế, vậy tôi sẽ sắp xếp tất cả, ít nhất bảo đảm sau khi anh thành công, rời khỏi nước Mỹ sẽ không phải vấn đề."

Tề Đẳng Nhàn nói: “Việc này tôi có thể nhờ tập đoàn tài chính Đông Liên làm, chẳng qua tôi không thể tin tưởng bọn họ.”

Trần Ngư ôn nhu nói: "Yên tâm, cho dù anh không tin tưởng Nam Dương Trần thị, anh vẫn có thể tin tưởng Trần Ngư này!"

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Vậy thì mau chóng thu xếp đi!”

Trần Ngư không nói nhiều, bắt đầu sử dụng sức mạnh của Nam Dương Trần thị để tiến hành khơi thông quan hệ với bên Mỹ. Cần phải đảm bảo sau khi Tề Đẳng Nhàn hành động thành công có thể toàn thân rút lui.

Ước chừng ba ngày sau, Trần Ngư cơ bản đã giải quyết xong việc của Trần Tiên Hà, con đường rút lui ở phía Mỹ cũng đã được sắp xếp hợp lý.

Đồ Phu đã được Tề Đẳng Nhàn sắp xếp đến sống ở bên này, anh ta là một phần quan trọng trong kế hoạch tiếp theo.

Nhưng hôm nay, khi Trần Ngư đang thảo luận một số việc với Mạc Khang, trong sân có một thanh niên trẻ tuổi bước vào, chính là Thượng Quan Kinh Đào của Thượng Quan gia!

Đối mặt với người lạ đột nhiên xuất hiện trong sân, Trần Ngư không khỏi khó hiểu nhìn về phía Mạc Khang.

Mạc Khang ở đây, tất nhiên có người đứng canh cửa.

Nếu không có mệnh lệnh của Mạc Khang, người ngoài sẽ không có cách nào tiến vào.

Mạc Khang cười với Trần Ngư nói: "Cô Trần, đây là bạn của tôi, anh Thượng Quan Kinh Đào! Anh ấy cũng là một trong những cổ đông của Tập đoàn Ân Đặc."

Trần Ngư bình tĩnh hỏi: "Ồ? Không biết hôm nay anh Thượng Quan tới hàn xá làm gì?"

Thượng Quan Kinh Đào nói: "Cô Trần, trước đây tôi và anh Trần Tiên Hà có quan hệ hợp tác, cô đột nhiên giết người, điều này ảnh hưởng rất lớn đến tôi! Cho nên, tôi đành phải đích thân đến đây, nối lại quan hệ với cô. Xác lập lại quan hệ hợp tác."

Ánh mắt Trần Ngư không khỏi lạnh lùng, tên Mạc Khang này thật đúng là không đáng tin cậy, anh ta muốn làm hoa tường vi sao?

Cô đột nhiên có sát ý mãnh liệt đối với vị quân phiệt này!

Loại nhân tố không ổn định này phải được cắt bỏ càng sớm càng tốt!

"Tuyệt đối không thể hợp tác với Thượng Quan gia!" Trần Ngư còn chưa kịp mở miệng, Tề Đẳng Nhàn đã đi ra ngoài, lạnh lùng nói.
Chương 855 Sát ý sôi trào

Chương 855: Sát ý sôi trào

Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng, Mạc Khang cùng Thượng Quan Kinh Đào đều bất mãn.

Đặc biệt là Thượng Quan Kinh Đào, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nói: "Tao đang nói chuyện với chủ nhân của mày, khi nào đến lượt một nô tài lên tiếng?"

Anh ta nói thẳng với Trần Ngư: “Cô Trần, nếu hai gia tộc chúng ta hợp tác và liên hợp với Mạc Khang tướng quân, chúng ta có thể thống trị toàn bộ phía bắc của Ngọc Thạch Quốc! Nếu có thời gian, việc thống trị Tam giác độc cũng sẽ không thành vấn đề. "

"Cô Trần, chắc cô rất rõ ràng về tiềm năng kinh tế của tam giác độc."

"Tập đoàn Trần thị ở Nam Dương có vị thế vững chắc như vậy, nếu chịu hợp tác với Thượng Quan gia của chúng tôi để phát triển thị trường Nam Dương thì một năm sẽ tạo ra doanh thu hàng chục tỷ đô la!"

Tam giác độc có tiềm năng kinh tế gì?

Tiềm lực kinh tế của tam giác độc chỉ có một từ - độc!

Tề Đẳng Nhàn lại cười nói: “Trần gia là một gia tộc có điểm mấu chốt, bọn họ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

Thượng Quan Kinh Đào lạnh lùng nói: “Xem ra mày không biết tôn ti trật tự? Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao?”

Trần Ngư cũng cười, nói: "Tôi đã biết ý tốt của Thượng Quan gia nhưng chuyện này để tôi xem xét có được không?"

Nhưng Thượng Quan Kinh Đào lại nói: “Cô Trần, giết Trần Tiên Hà tức là đã cắt đứt nguồn thu nhập của chúng tôi. Hôm nay cần phải đưa ra câu trả lời mới được.”

"Việc này tôi thực sự không thể quyết định! Được rồi, nếu anh có thể thuyết phục được giám đốc Tề của chúng tôi, thì tôi sẽ đồng ý hợp tác." Trần Ngư cười nói.

Cô không thể nói quá tuyệt tình, Thượng Quan Kinh Đào bị lão hồ ly Mặc Kháng đưa vào, rõ ràng là có ý đồ gì đó.

Hơn nữa, thực lực của Thượng Quan Kinh Đào mạnh như vậy, nếu cô trực tiếp từ chối, e rằng sẽ dẫn đến một số xung đột không tốt.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Muốn hợp tác sao? Dễ thôi... các người đánh hạ tôi. Tôi sẽ không nói hai lời mà khuyên cô Trần hợp tác với các người luôn, thế nào?”

Mạc Khang nghe vậy không khỏi bật cười, nói với Thượng Quan Kinh Đào: "Anh Thượng Quan, giám đốc Tề là một cao thủ dưới tay cô Trần. Ngay cả sư phụ cũng không bằng anh ta đâu."

Nhưng Thượng Quan Kinh Đào lại không nhịn được cười, nói: "Mày? Một tên lâu la nhỏ ư? Nếu mày đã muốn tìm chết, vậy tao sẽ giúp mày!"

Anh ta vẫy tay một cái, ba bóng người vụt vào trong sân.

Ba người này khí tức cường đại, tuy đều đã hơn 50 tuổi, nhưng có thể thấy bọn họ đã luyện võ mấy chục năm, khí huyết tràn đầy, khí lực vô cùng mạnh mẽ!

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện lên ý cười, nếu Thượng Quan Kinh Đào tự mình tới cửa, anh sẽ không buông tha, đưa anh ta đi gặp Diêm Vương!

Nhân tiện, kế hoạch vượt quốc chém đầu cũng có thể được tiến triển, sau khi giết Thượng Quan Kinh Đào, anh bay thẳng đến Mỹ để giết những người còn lại của Thượng Quan gia.

"Tôi ghét nhất người họ Tề. Nếu cô Trần đã đẩy mày ra làm lá chắn. Hơn nữa mày cũng không biết tốt xấu như vậy thì tao sẽ đưa mày đi gặp Thượng đế!" Thượng Quan Kinh Đào cười lạnh.

Tề Đẳng Nhàn tiến lên một bước, nhìn ba vị cao thủ, nheo mắt nói: "Ba người ư? Quá ít, quá ít!"

Ba người nghe vậy, sắc mặt không khỏi thay đổi, có chút lạnh lẽo.

Lúc này Trần Ngư rót cho mình một tách trà, rót thêm một chén nữa cho Mạc Khang, nói: "Mạc Khang tướng quân, ngồi xem kịch đi."

Mạc Khang bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thầm nghĩ: “Tề Thiên chủ động đứng ra thật đúng lúc. Dùng tay Thượng Quan Kinh Đào diệt trừ hắn ta cũng sẽ tiêu trừ được uy hiếp tiềm tàng!”

Không ngờ rằng, Trần Ngư cũng có sát ý cực kỳ mãnh liệt đối với anh ta. Nếu không phải trong sân đang có hàng trăm tên lính vũ trang vây quanh, cô ấy nhất định sẽ tìm được cơ hội ra tay.

Trong đầu Mạc Khang có một ý nghĩ viển vông: “Tốt nhất là lưỡng bại câu thương… Cho dù Tề Thiên thắng, cũng sẽ hoàn toàn đắc tội với Thượng Quan gia. Như vậy mình có thể ép Trần Ngư ra tay, ở Quang Dương, thậm chí là toàn bộ Tam giác độc, người có súng mới là vua!"

“Ba người cùng nhau đi lên.” Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu tình nhìn ba vị cao thủ, lạnh lùng nói.

Ba người không khỏi nhìn nhau, nhíu mày.

Ba người bọn họ đều là cao thủ mở võ đường thu đồ đệ ở Mỹ, danh tiếng không tồi, chuyện ba người nếu tấn công một người mà truyền ra thì dù có thắng cũng khó tránh khỏi bị người đời cười nhạo.

Thượng Quan Kinh Đào nghe vậy, liên tục cười lạnh nói: "Được, được, được, thật sự điên rồi, giống hệt đứa cháu trai mà tôi ghét! Triệu sự phụ, Tiền sư phụ, Tôn sư hụ, nếu người ta đã nói như vậy, vậy mọi người cũng không cần khách khí. Đánh chết hắn ta, tự tôi sẽ khen thưởng năm triệu lượng vàng, hơn nữa còn giúp mọi người mở thêm một phân nhánh võ quán khác!”

Tục ngữ có câu, học được võ nghệ bán cho nhà đế vương.

Địa vị của người học võ trước nay đều không cao.

Đặc biệt là những người truyền thừa võ công vượt đại dương sang nước ngoài thì lại càng khó khăn hơn.

Một thân võ nghệ muốn có được truyền thừa thì không thể không dựa vào sức mạnh vốn có. Nếu không muốn mở võ quán cũng là vấn đề.

Ba vị cao thủ Triệu, Tiền, Tôn vừa nghe vậy lại lần nữa liếc nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu, sau đó lần lượt tách xa ra.

"Ba cao thủ Hoá Kính! Nhưng vậy thì sao? Đúng lúc mượn tay họ để ấp ủ khí thế. Một hơi giết sang Mỹ, diệt toàn bộ Thượng Quan gia!" Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, trong mắt bốc lửa hừng hực.

Kể từ khi anh bị coi là kẻ phản quốc, phải rời khỏi Hoa Quốc, trong lòng đã nghẹn một cơn tức giận cực lớn.

Sự tức giận này ngày thường vô hình nhưng vẫn không có cách nào để trút bỏ nó.

Hôm nay xem như là cơ hội để anh tháo gỡ!

Ba vị cao thủ vừa đứng dậy, người đàn ông ở giữa đã giơ tay lên nói: "Tôi, Triệu..."

Tề Đẳng Nhàn vừa nghe nói ông ta họ Triệu, trong mắt lóe lên tia lửa, anh bước tới, một bước cách xa hơn ba mét, trong nháy mắt đã tiến tới gần nói: “Không cần tự báo gia môn, hôm nay tôi sẽ đánh chết ông trước!”

Triệu sư phụ nghe xong lời này, không khỏi tức giận, chỉ cảm thấy thanh niên mập mạp này thật kiêu ngạo, không hiểu quy tắc giang hồ!

Triệu sư phụ mở nắm đấm, nắm tay siết chặt, đánh một quyền mạnh mẽ về phía Tề Đẳng Nhàn!

Cùng lúc đó, Tiền sư phụ và Tôn sư phụ cũng phản ứng ngay lập tức, một người trong số họ kích thích phần lưng như hạc trắng vỗ cánh, bắt đầu dùng tay tấn công! Cánh tay của đối phương run rẩy, giống như một khẩu súng lớn xuyên qua!

Ba đại cao thủ Hoá Kínhđồng thời ra đòn, toàn bộ sân đều rung chuyển bởi nắm đấm của họ, sức mạnh mà họ mang đến không phải thứ con ngời có thể tiếp được!

Tuy nhiên, Tề Đẳng Nhàn một đường võ học đi lên đã không phải con người. Anh đã thông qua ảo diệu “thấy thần không xấu” hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người thành thần!

"Vèo!"

Anh gần như không đón đỡ đòn từ ba người họ mà đồng thời đánh một kích tới. Dù sao đây cũng là ba cao thủ Hoá Kính! Cho nên thân thể của anh ngồi xổm xuống, dùng thân pháp “Hầu ngồi xổm thân”, cả người co rụt thành một mảng lớn. Ngay sau đó, bước chân vừa động, tựa như đi thuyền xuôi dòng, một chút đã lui về sau.

Triệu sư phụ không khỏi cười lạnh: "Vốn tưởng rằng là cao thủ lợi hại như nào, hóa ra chỉ là kỹ năng ngoài miệng thôi!"

Nói xong ông ta đã đuổi ngay theo.

Hai người Tiền sư phụ và Tôn sư phụ cũng bước nhanh đuổi kịp, một trái một phải phối hợp với thế công của Triệu sư phụ.

Ba người này mặc dù là lần đầu tiên hợp lực, nhưng bọn họ hoàn toàn hiểu nhau, không cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội đánh bại từng người một, đồng thời tấn công, không hề để lại bất kỳ sơ hở nào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom