-
Chương 856-860
Chương 856 Đánh bại từng người
Chương 856: Đánh bại từng người
Tề Đẳng Nhàn rút lui, nhưng bị ba người bọn họ đuổi theo!
Anh lui đến bên một cái cây nhỏ trong sân, dùng tay phải kéo, bóp chặt thân cây, dùng sức kéo thật mạnh!
"Xào xạc!"
Anh nhổ toàn bộ cái cây nhỏ ra khỏi mặt đất, lắc mạnh cổ tay, cây nhỏ chỉ dài hai mét dường như biến thành một khẩu súng lớn và bắn thẳng vào Triệu sư phụ đang ở đằng trước.
Triệu sư phụ giật mình, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại ra chiêu như vậy.
Trên thực tế, trước khi ra tay Tề Đẳng Nhàn đã nghĩ ra cách phá vỡ tình thế này!
Triệu sư phụ chỉ có thể khoanh tay trước ngực và dùng hết sức lực đẩy nó ra.
Cây nhỏ trong tay Tề Đẳng Nhàn lập tức va vào cánh tay ông ta, sau đó toàn bộ cây nhỏ bị uốn cong, rồi bị một lực xoắn ốc đập nát thành từng mảnh.
Về phần Triệu sư phụ, lúc cây nhỏ bị gãy, thân thể không tự chủ mà rút lui!
Lúc này, Tiền sư phụ và Tôn sư phụ đã từ hai bên trái phải tấn công đến, một người dùng quyền mỏ chim hạc đánh về phía huyệt Thái Dương của Tề Đẳng Nhàn, một người lấy quyền Hình ý băng đánh thẳng về phía thắt lưng anh.
Công kích của hai người, nhìn qua đã không còn kín kẽ không có khe hở như ba người nữa.
Tề Đẳng Nhàn giơ hai tay lên, lòng bàn tay nhanh chóng sung huyết, anh nhấc lên như hai con dao lớn, điên cuồng múa may!
Tiền sư phụ, Tôn sư phụ thi triển liên tục sát chiêu, chiêu đầu tiên bị chặn lại, các chiêu tiếp theo có thể lập tức đuổi theo.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn trực tiếp tung chiêu "Đêm chiến tứ phương", dùng hai tay như dao để bảo vệ toàn thân, quả thực nước lửa không xâm! Mọi đòn tấn công của hai người đều bị chặn lại.
Tiền sư phụ tay mắt lanh lẹ, vung cánh tay phải xuống, bất ngờ đánh vào đầu gối của Tề Đẳng Nhàn!
Nhưng vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại thu chiêu "Đêm chiến tứ phương" hơi nghiêng người, toàn thân phát ra tiếng xương giòn, vặn vẹo cánh tay, vung một quyền từ dưới lên trên!
Đây là một chiêu Thái Cực quyền "Phiết thân đấm", vừa né đòn của Tiền sư phụ, vừa tránh được Tôn sư phụ chiếu tâm, đồng thời nắm đấm đánh một quyền đến đầu gối của Tiền sư phụ!
"Phanh!"
Nắm đấm của cả hai va vào nhau trong không trung, cánh tay của Tề Đẳng Nhàn cứng như que củi, không chút sửt mẻ.
Nhưng cánh tay của Tiền sư phụ lại run rẩy như sợi mỳ, mặt đỏ bừng, bước đi lảo đảo, lùi về sau!
Thái Cực quyền chân chính muốn đánh giết người thì cần phải có pháo đấm mạnh mẽ. Hơn nữa một khi đánh ta thì uy thế căn bản sẽ kém hơn so với quyền pháo xưng bá đạo là Hình ý cùng Bát cực.
Tiền sư phụ bị giật lùi lại một chút, hai chân Tề Đẳng Nhàn giẫm lên trên, đập mạnh ba lần, né sang một bên, lắc hông, xoay người lại vừa đúng lúc đối diện Tôn sư phụ.
Ánh mắt Tôn sư phụ bình tĩnh, ông ta dùng hai tay cùng đánh, một tay dùng "Hắc hổ đào tâm", một tay dùng "Hổ đáp" tóm lấy cánh tay Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn sử dụng "Cú đấm hộ tâm" bằng một tay và sử dụng "Hổ thác" bằng tay kia để bắt được "Hổ đáp" của Tôn sư phụ.
Kình lực của hai người chạm vào là nổ ngay!
Tôn sư phụ chỉ cảm thấy người trước mặt này căn bản không phải là người, mà là một người sắt. Chiêu "Hổ Thác" kia đánh vào lòng bàn tay, giống như muốn làm cho ông ta trật khớp cổ tay!
Hơn nữa, còn không cho mình một cơ hội để thở dốc!
Chỉ thấy hai nắm đấm to như bát dấm đã giơ lên trời rồi giáng thẳng xuống theo tư thế “song trảm đấm”!
"E rằng tên này không phải thần lực trời sinh, phần lớn đấu pháp đều dựa vào những cú đấm và pháo quyền cương mãnh làm chủ, không thể đánh bừa với anh ta được!" Lòng Tôn sư phụ như gương sáng, căn bản không tiếp hai quyền này mà lại lui về sau một bước.
Nhưng ngay khi nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn hạ xuống đã lập tức kết nối với bộ chiêu thức sát thủ "Hổ xoay người" trong Hồng quyền.
“Người này còn trẻ như vậy, sao có thể biết nhiều quyền pháp như thế?” Da đầu Tôn sư phụ có chút tê dại.
Quyền ý và quyền kình kia che trời lấp đất bay đến. Khiến cho ông ta có cảm giác trời cũng sắp sập xuống vậy!
Nếu không thực sự đối mặt với đòn tấn công trực diện của Tề Đẳng Nhàn, sẽ không bao giờ cảm nhận được thể năng có thể so sánh với thần thánh của anh đáng sợ đến mức nào.
Vai của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhún một cái, cơ bắp lưng ép vào trong, cơ thể ngồi xổm xuống, tạch một cái, nháy mắt đã nhảy vào trong lồng ngực của Tôn sư phụ.
"Hỏng rồi, anh ta muốn nhập thang, mình phải chết rồi!" trong lòng Tôn sư phụ chợt lạnh lẽo.
Vừa ngước mắt lên đã thấy Tề Đẳng Nhàn đã duỗi hai tay ra dò xét, thân hình cũng theo đó mà kéo lên, giống như một con khỉ nhanh nhẹn, hai tay móc vào trong tròng mắt của mình.
Tôn sư phụ biết mình sắp chết không thể nghi ngờ nên chỉ chờ chết, nhưng hai ngón tay của Tề Đẳng Nhàn lại chỉ chạm vào mí mắt của ông ta.
Tôn sư phụ sửng sốt một lát, nhưng cũng rất phối hợp mà ngã xuống đất.
Ông ta là một người từng trải, hiểu rất rõ với thế trận trong võ lâm.
Nếu không phải đấu tranh sinh tử trong một cuộc luận võ, sau khi bị tấn công đến điểm mấu chốt, sẽ tự động ngã xuống đất và giả vờ chết, để thể hiện sự tôn trọng, đồng thời thừa nhận kỹ năng của mình kém cỏi không bằng người khác.
Tề Đằng Nhàn đánh bại Tôn sư phụ nói ra thì rất dài nhưng thực tế chỉ mấy mấy giây mà thôi. Lúc này hai người Tiền sư phụ cùng Triệu sư phụ đã hồi phục lại.
Khi nhìn thấy Tôn sư phụ ngã xuống đất, cả hai đều cho rằng ông ta đã bị sát hại, không khỏi hít hà một hơi.
Triệu sư phụ vừa bước một bước đã đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, không nói một lời đã cho một đòn đầy uy lực, nắm đấm thẳng vào tim.
Ngoài ra, Tiền sư phụ cũng đến, dùng một trảo hướng thẳng đến đỉnh đầu, lắc mạnh chi dưới, yên lặng không tiếng động đá chân vào ống chân của Tề Đẳng Nhàn.
Đối mặt với sự tấn công của hai người cùng một lúc, Tề Đẳng Nhàn không đón đỡ, thay vào đó anh bước sang bên trái một bước, mũi chân cắm xuống đất, duỗi thẳng bắp chân và tiến về phía trước, đánh trúng một cước Tiền sư phụ đang phát lực, khiến cho sát chiêu ám chân này bị nghẹn trở về!
Không đợi Tiền sư phụ rút chân lại, hai chân của Tề Đẳng Nhàn đã đứng lên khỏi mặt đất, thân hình như chim hỉ thước, đuổi kịp từ Bát Quái Môn “Hỉ thước đặng chi” mà giẫm lên.
Tiền sư vội vàng nhấc chân lên, dùng chiêu “gà trống khiêu chân” đỡ lấy, lòng bàn chân va chạm, mất thăng bằng lùi lại phía sau.
Triệu sư phụ lúc này mở rộng hai tay, xương sống run lên, giống như một dãy núi liên miên không dức, vặn vẹo thân thể, phát kình mạnh mẽ, tung ra một quyền như sao băng từ bên ngoài bầu trời!
Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn lại thay đổi tư thế, tay trước khoa trương, tay sau kiềm chế, mềm nhẹ mà xảo diệu, giống như sờ đuôi khổng tước vậy.
Nắm đấm của Triệu sư phụ bị các ngón tay của anh bao lấy, chỉ cảm thấy toàn bộ xương cánh tay giống như sắp bị chặt đứt.
Ông ta lập tức nhận ra mình đã rơi vào bẫy!
Bọn họ đều cảm thấy quyền pháp của Tề Đẳng Nhàn rất mạnh mẽ. Cho nên lần này khi ông ta dùng lực toàn thân đánh ra một đấm lại không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên biến chiêu, dùng một chiêu “Ôm đuôi tước” bắt lại.
Chỉ thấy thân hình của Tề Đẳng Nhàn nhanh như tia chớp, sau khi nắm lấy nắm đấm của Triệu sư phụ, ép người vào trong, vai dựa vào ngực Triệu sư phụ với sức mạnh cực lớn, theo sau là tay sau ấn vào bụng ông ta.
Triệu sư phụ hét thảm một tiếng, bay thẳng ra ngoài.
"Không phải hắc ám kình sao? Chỉ là một đòn minh kính thuần túy mà thôi..." Triệu sư phụ sửng sốt, chỉ cảm thấy ngực đau tức, dạ dày như sông cuộn biển gầm.
Ông ta mở miệng, suýt thì nhổ hết bữa tối hôm qua ra.
Sau khi va vào tường, cũng trực tiếp ngã xuống đất giả chết.
Đúng lúc này, Tiền sư phụ đi tới phía sau Tề Đẳng Nhàn, lặng yên không tiếng động. Hai tay đưa ra, từ hai bên trái phải hướng về phía mắt anh!
Đây là một đấu pháp Hầu hình điển hình, ở trong tay Tiền sư phụ có thể gọi là lô hoả thuần thanh, khiến hai chữ linh hoạt được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Chương 857 Cháy nhà ra mặt chuột
Chương 857: Cháy nhà ra mặt chuột
Hai tay Tiền sư phụ lại thất bại, nhìn kỹ đã thấy Tề Đẳng Nhàn đã cuộn thân súc đầu, cả người dường như biến thành một con rùa thật lơn rụt vào trong mai.
Ngay sau đó, “mai rùa” quay vòng vừa chuyển, quấn quanh chân Tiền sự phụ, rồi đi vòng ra phía sau ông ta.
Trong lòng Tiền sư phụ kêu to không tốt, còn chưa kịp xoay người ứng đối đã bị một quyền đánh vào sau đầu.
Ông ta cảm thấy sau gáy đau nhức, hai mắt choáng váng, tiến về phía trước mấy bước đã trực tiếp ngã xuống đất.
Ba võ sư người Hoa được Thượng Quan Kinh Đào mang đến từ Mỹ trong khoảng thời gian ngắn đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại từng người một!
Thượng Quan Kinh Đào nhìn thấy cảnh này, hai mắt gần như muốn lồi ra, không thể tin vào mắt mình, kinh ngạc nói: "Chuyện này, sao có thể? Mau đứng dậy, đánh chết tên này!"
Thân thể của Tề Đẳng Nhàn bay đến như lá rụng trong cuồng phong, gần như đạt đến cực hạn!
"Giám đốc Tề, xin thủ hạ lưu tình!" Mạc Khang hét lớn một tiếng nói.
Thượng Quan Kinh Đào cũng cười lạnh: "Muốn giết tao ư? Tao chỉ sợ mày không dám làm! Mày có biết đụng vào tao có hậu quả gì không? Cho dù là Trần gia..."
Tề Đẳng Nhàn đã đến gần anh ta, bước chân vững vàng, anh giơ tay phải lên như nòng súng, nắm chặt tay, phóng thẳng ra ngoài!
Anh đấm thẳng vào sống mũi của Thượng Quan Kinh Đào.
Đây là chiêu “đại thương gật đầu” của Bát Cực quyền, cánh tay là báng súng, nắm tay là mũi súng, dùng lực đánh ra, mang theo đạn kính. Sau khi bắn trúng mục tiêu, lực tiếp theo thuận thế nổ tung!
"Bang!"
Toàn bộ đầu của Thượng Quan Kinh Đào giống như một quả dưa hấu, nổ tung ngay trước nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.
Đầu lâu, não, máu bắn tung tóe khắp nơi, khung cảnh nhất thời vô cùng đẫm máu, thi thể không đầu cũng ngã ngửa ra sau.
Thượng Quan Kinh Đào có lẽ cho đến khi chết mới tin được, Tề Đẳng Nhàn hung bạo vô lý như vậy, lại không thèm để ý đến mình, cứ thế hạ tử thủ tàn nhẫn như vậy!
Ba vị cao thủ ngã trên mặt đất cũng lạnh sống lưng, nếu không phải lúc này luận võ, Tề Đẳng Nhàn đã dừng tay lại thì số phận hiện tại của bọn họ cũng không khá hơn chút nào so với Thượng Quan Kinh Đào.
Thượng Quan Kinh Đào là con trai vợ cả của Thương Quan gia, vậy mà bị Tề Đẳng Nhàn dùng một quyền đánh nát đầu, chết ở địa phương nhỏ bé như Quang Dương này!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Khang không khỏi có chút lạnh cả người.
Anh ta biết Tề Đẳng Nhàn rất mạnh, nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp giết chết Thượng Quan Kinh Đào.
Sắc mặt Mạc Khang âm trầm nói: "Anh có biết mình đang làm gì không? Anh có bao giờ nghĩ tới nếu giết Thượng Quan Kinh Đào sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi thật sự còn chưa nghĩ đến hậu quả, nếu hắn ta dám khiêu khích tôi thì tôi sẽ đánh chết hắn ta. Anh có ý kiến gì không?”
Mạc Khang nghe xong lập tức cười nói: "Giám đốc Tề có phải điên rồi không? Sao anh dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi?"
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt vô cảm, không đáp lại.
Mạc Khang nói: “Nếu anh giết người của Thượng Quan gia, cho dù là Trần gia, cũng khó có thể đứng vững trong toàn bộ tam giác độc! Anh dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, thật sự là không khôn ngoan nhỉ?"
Trong khi nói chuyện, trên bức tường xung quanh xuất hiện những cái đầu, tất cả đều là thuộc hạ của Mạc Khang, trên tay mỗi người đều mang theo một khẩu súng trường tự động.
Trần Ngư cười ha ha nói: "Mạc Khang tướng quân không cần tức giận, cũng đừng chấp nhặt với một tên vũ phu! Đến, uống một chén trà để bình tĩnh lại trước, điều kiện mà Thượng Quan gia có thể đưa ra thì Trần gia cũng có thể đưa ra."
Mạc Khang nói: "Tôi không thể tin tưởng lời nói của cô Trần, trừ khi cô Trần đồng ý gả cho tôi, nếu không thì gần như giống nhau. Cứ như vậy, lợi ích của hai bên mới có thể gắn chặt với nhau!"
Trần Ngư nghe xong lời này, không khỏi sửng sốt.
Mạc Khang không giấu giếm nói: “Tôi đã ngưỡng mộ cô Trần từ lâu rồi, không biết cô Trần có chịu cưới tôi không? Chỉ cần Mạc Khang tôi còn một ngày thì có thể đảm bảo quyền lợi của Nam Dương Trần thị ở phía Bắc Ngọc Thạch Quốc một ngày!"
Trần Ngư trực tiếp lắc đầu, gả cho loại quân phiệt dế nhũi này, đang nói đùa cái gì vậy?
"Mạc Khang tướng quân, tôi sẽ không phản bội bằng hữu, anh có thể yên tâm hợp tác với chúng tôi." Trần Ngư nhàn nhạt nói.
"Ha ha ha ha, trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cô Trần, nếu như người của Thượng Quan gia chết dưới tay thủ hạ của cô, hơn phân nửa bọn bọ cũng sẽ trách tội tôi. Cho nên hai chung sta liên thủ chặt chẽ không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.”
"Trần gia hoàn toàn ủng hộ tôi, tôi cũng hoàn toàn ủng hộ lợi ích Trần gia!"
“Khi chúng ta trở thành vợ chồng, chúng ta sẽ không còn lo lắng ai sẽ phản bội ai nữa.”
Mạc Khang mỉm cười nói.
Trần Ngư nói: "Tôi không có hứng thú với tướng quân Mạc Khang."
Nhưng Mạc Khang lại xua tay nói: "Tôi không thương lượng với cô mà là đưa ra tối hậu thư cho cô, cô nhất định phải gả cho tôi, để Trần gia toàn lực ủng hộ tôi, nếu không, các người đều phải chết!"
Theo anh ta vung tay lên, những tay súng trên tường cũng lần lượt tháo chốt súng, mở chốt an toàn và nhắm chuẩn vào những người trong sân.
Tề Đẳng Nhàn ngước mắt lên nhìn Mạc Khang cười nói: "Nhìn bộ dạng gầy gò kia của mày, trông giống như một con khỉ đầu chó chết tiệt đến từ Đảo Đen. Còn muốn cóc ăn thịt thiên nga à?”
Mạc Khang bình tĩnh nói: "Tôi có thể tạm thời tha thứ cho sự vô lễ của anh nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ chịu đựng nó mãi mãi."
"Võ công của anh rất cao, anh còn giúp tôi đánh bại sư phụ của tôi. Hôm nay, anh còn đánh bại ba cao thủ do Thượng Quan Kinh Đào mang tới."
"Nhưng như vậy thì sao?"
"Trong thời đại ngày nay, không chỉ có nắm đấm cứng mới là có quyền nói chuyện!"
"Tôi có rất nhiều súng, anh có thể đánh thắng được không?"
Khi Mạc Khang nói ra lời này, có chút khinh thường, tuy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn rất mạnh mẽ, nhưng anh ta vẫn coi thường anh.
Bởi vì, ở nơi này, anh ta tồn tại như một vị hoàng đế, nói một không hai! Vì có người nhiều, súng cũng nhiều!
Chắc chắn rồi, ở một nơi người ăn thịt người như Quang Dương, tình nghĩa gì đó đều là vô nghĩa.
Trần Ngư mới hợp tác với Mạc Khang được mấy ngày? Mới như vậy mà hai hai đã đến nông nỗi cháy nhà ra mặt chuột rồi. Thật là khiến người ta cảm thấy có chút châm chọc.
“Võ công của anh dù có cao đến đâu, nếu tôi ra lệnh, anh vẫn sẽ bị đập thành cái sàng!” Mạc Khang đắc ý cười phá lên. “Bây giờ, quỳ xuống cho tôi, tát cái miệng thối của anh, tôi có thể giữ cái mạng chó của anh cút về lại Nam Dương!"
Sắc mặt Trần Ngư âm trầm nói: "Mạc Khang tướng quân, đừng đi quá xa, cũng đừng quá tham lam!"
Mạc Khang lắc đầu nói: "Không, không, tôi không tham lam, mà là để mối quan hệ hợp tác của chúng ta trở nên bền chặt hơn. Cô Trần, cô đừng suy nghĩ nhiều."
Trần Ngư cười lạnh: "Muốn tôi cưới anh sao? Anh cắn quá nhiều cần sa sao? Xuất hiện ảo giác à?"
Mạc Khang nói: "Xem ra cô không sẵn lòng? Nhưng ở lãnh thổ của tôi, không muốn thì cũng phải bằng lòng. Huống chi, cô còn giết chết thành viên của Thượng Quan gia!"
Tề Đẳng Nhàn nhìn Mạc Khang, trong mắt có chút thương hại, nói: “Tôi thật sự không biết những người như các người sống ở thế giới này làm gì, đầy rẫy những mưu mô, chỉ quan tâm đến lợi danh trần thế. Sợ là đi WC cũng phải mang theo mười mấy vệ sĩ nhỉ?”
Mạc Khang nhướng mi, lười biếng nói: “Quỳ xuống!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Này, tên béo chết tiệt, thủ hạ của mày kiêu ngạo quá, sao mày không đi ra?"
Chương 858 Vài lời chân thành
Chương 858: Vài lời chân thành
"Thủ hạ?"
Mạc Khang nghe được lời nói của Tề Đẳng Nhàn, không khỏi giật mình, sau đó bật cười ha ha.
Anh ta lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy anh đã lầm rồi? Mạc Khang tôi, không phải thủ hạ của bất kỳ ai!"
"Ở vùng đất này, tôi là Thiên Vương lão tử!"
"Cho dù anh có gọi thủ lĩnh Ngọc Thạch Quốc đến, tôi cũng có thể bắn một phát súng vào đầu hắn!"
Tên Mạc Khang này là một quân phiệt vĩ đại, chắc chắn có cuồng vọng để tự tin, người nhiều súng nhiều, ai nhìn thấy anh ta mà không đi đường vòng? Ngay cả muốn đến Quang Dương làm ăn cũng phải nhìn sắc mặt của anh ta!
Mạc Khang vung tay lên, lúc này tất cả súng đều chĩa vào Tề Đẳng Nhàn.
Ba vị cao thủ đang nằm trên mặt đất giả chết lúc này cũng thầm thở dài, võ công tu luyện có cao đến đâu cũng có ích lợi gì? Đối mặt với thế lực như vậy, bọn họ không phải chỉ đành nuốt hận tại chỗ sao?
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh mập mạp từ trong nhà đi ra, vừa đi về phía trước vừa cười nói: "Mạc Khang, tự mày chạy đi hay để tôi lấy Không Động đao?"
Mạc Khang nghe được thanh âm này, không khỏi giật mình, cảm thấy rất quen, lại cũng rất xa lạ!
Anh ta quay lại đã nhìn thấy Đồ Phu mặt dữ tợn đang cười nham hiểm đi về phía mình.
Anh ta sửng sốt tại chỗ nói: "Xion tướng quân!"
Rất nhiều thủ hạ của Mạc Khang đều là những người cũ đi theo Đồ Phu chinh phục thế giới, cả đám người đều quay đầu lại nhìn, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Một thủ hạ không biết tên Đồ Phu nên đã giơ súng lên chửi: "Tránh xa Tướng quân Mạc Khang một chút, đồ khốn nạn!"
"Bang!"
Một người đàn ông mồm rộng đã tát thẳng vào mặt cậu ta, trưởng quan của cậu ta gầm lên: "Đồ chó chết, bỏ súng xuống cho tôi, đó là Xion tướng quân, từng là thủ lĩnh của chúng ta!"
Mạc Khang kinh ngạc nhìn Đồ Phu, sau đó nói với Đồ Phu: "Xion tướng quân, xin dừng bước! Nếu ông lại gần chút nữa, tôi sẽ ra lệnh bắn!"
Nhưng Đồ Phu lại mỉm cười nói: "Mạc Khang, anh chính là người anh em tin cậy nhất của tôi! Đã lâu không gặp, tôi muốn nói với anh mấy lời móc hết tim gan."
Mạc Khang sửng sốt một lúc, nghĩ rằng Đồ Phu thực sự đang hoài niệm, đầu óc đang hỗn loạn đã nhìn thấy anh ta đã đi đến trước mặt mình.
Đúng lúc này, một con dao găm từ trong tay áo của Đồ Phu rơi ra, anh ta nắm chặt lấy, sau đó kéo vai Mạc Khang, thọc một dao vào tim anh ta.
Khóe miệng của Trần Ngư cũng co giật khi nhìn thấy vậy, đây thật đúng là nói lời “móc hết tim gan” đấy!
Mạc Khang cảm thấy ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thấy một con dao găm cắm trên đó, anh ta sững sờ tại chỗ.
"Anh...Xion...anh..." Mạc Khang kinh ngạc nói, máu bắt đầu chảy ra từ miệng anh ta.
"Lời móc tim gan này đủ chân thành chưa?" Đồ Phu mỉm cười nói, rút dao găm ra, đâm thêm mấy cái vào bụng Mạc Khang.
Mạc Khang ôm ngực nghiêng người ngã xuống, máu nhanh chóng hóa thành một vũng lớn, thân thể anh ta nằm trên vũng máu, thỉnh thoảng co giật.
Đồ Phu vứt con dao găm đi, mỉm cười với đám tay súng đang nằm dựa vào tường: "Ông đây đã trở lại, sao các người còn không đến hoan nghênh? Đứng ở đó nhìn cái mẹ gì nữa?”
Những thủ hạ cũ của Đồ Phu tỉnh táo lại, lần lượt trèo qua tường, chạy đến trước mặt Đồ Phu giơ tay cúi chào.
“Hoan nghênh Xion tướng quân trở về!” Mọi người không khỏi hét lớn lên.
Đồ Phu cười nói: "Để các người đi theo tên ngốc Mạc Khang này, tôi thật sự có lỗi với các người. Từ nay trở đi, các người đều theo tôi. Ngày xưa chúng ta đã huy hoàng biết bao, tương lai sẽ... à, còn rực rỡ hơn hồi đó!”
Trần Ngư cảm thấy tên Đồ Phu này thực sự là một kẻ tàn nhẫn. Sau khi ra ngoài, dùng danh tiếng trước đây của mình để dọa người của Mạc Khang, khi đến trước mặt Mạc Khang, trước khi Mạc Khang kịp lấy lại tinh thần, đã dùng một dao đâm thẳng vào tim, sau đó thuận tay bổ vào dao, khiến người ta cũng không thể kịp nói một câu.
Nếu tiếp tục nói thêm một lúc, khi Mạc Khang tỉnh táo lại, Đồ Phu sẽ không dễ dàng kiểm soát được tình thế.
"Lợi hại... kiêu hùng!" Trần Ngư thầm nghĩ, cảm thấy sau khi đoạt được quyền lực, tên Đồ Phu này có lẽ sẽ khó đối phó hơn Mạc Khang.
Đồ Phu bình tĩnh nói: "Đưa tôi về đại bản doanh của các người đi thôi!"
Những người này không nói hai lời mà chỉ dẫn đường cho Đồ Phu, chuẩn bị dẫn anh ta về căn cứ để tiếp quản đội quân mà Mạc Khang thật vất vả mới tập hợp được.
Đồ Phu quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nhị đương gia, tôi đi ra mặt trước để ổn định quân tâm, lát nữa tôi sẽ quay lại gặp ngài.”
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, nói: "Đi đi."
Sau khi mọi người rời đi, Trần Ngư gọi người tới dọn dẹp các thi thể trong sân.
Ba cao thủ kia đột nhiên ‘xác chết vùng dậy’ khiến mọi người sợ hãi đến mức suýt rút súng.
"Đa tạ Tề sư phụ đã hạ thủ lưu tình!" Ba vị cao thủ này đều biết Tề Đẳng Nhàn đã tha cho mình, nếu không bọn họ đã chết rồi.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Giữ lại mạng cho các người là vì cảm thấy võ thuật truyền thống Hoa Quốc truyền thừa cũng không dễ. Hơn nữa, bản lĩnh của các người đều khó có được, cần gì phải đi theo làm việc cho loại rác rưởi như Thượng Quan Kinh Đào chứ?”
Triệu sư phụ nói: “Người ở giang hồ, thân bất do kỷ. Chúng tôi ở Mỹ muốn phát huy bản lĩnh của mình ra bên ngoài, không thể không dựa vào thế lực tư bản của bọn họ.”
Tiền sư phụ nói: "Đúng vậy! Chúng tôi võ giả đều có kiêu ngạo, ai lại muốn bị người quát mắng chứ?"
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Vừa rồi hắn ta hứa cho mỗi người năm triệu lượng vàng, có thể thấy các người rất thiếu tiền. Tôi cũng không giở trò đồi bại với các người. Nếu các người nguyện ý thì đến làm việc cho tôi. Tôi bảo đảm các người có thể yên tâm mở võ quán dạy đồ đệ! Tiền thì dựa vào năng lực của các người, làm tốt thì sẽ kiếm được nhiều.”
“Này...”
Ba người không khỏi nhìn nhau.
Tôn sư phụ là người đầu tiên đồng ý: "Tôi đồng ý. Tôi thiếu tiền, cũng thiếu cơ hội như vậy! Nếu Tề sư phụ bằng lòng cho thì tôi sẽ nhận."
Thấy Triệu sư phụ và Tiền sư phụ còn đang do dự, Tề Đẳng Nhàn nói: “Đương nhiên tôi sẽ không để các người làm chuyện thương thiên hại lý hay tổn hại đến võ đức gì. Việc này các người có thể yên tâm.”
Ánh mắt Triệu sư phụ vừa động, nói: "Đã như vậy, vì sao cậu không cho người khác thấy khuôn mặt thật của mình? Mọi người đều là người luyện võ. Nếu đã muốn thành thật thì nhất định phải đối xử chân thành."
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã thay đổi diện mạo bằng cách dịch chuyển cốt cách nhưng những cao thủ như họ chỉ cần cẩn thận xác định vẫn có thể nhìn ra một số manh mối.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, cười ha ha, đưa tay dùng sức xoa xoa gò má, xương cốt phát ra tiếng động, một lúc sau mới khôi phục lại hình dáng ban đầu.
"A... là cậu!" Sau khi ba người nhìn thấy khuôn mặt anh, không khỏi vô cùng chấn động.
Dù sao bọn họ cũng đang hợp tác với Thượng Quan gia, mặc dù ở Mỹ rất xa nhưng bọn họ cũng biết danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn. Hơn nữa Tề Đẳng Nhàn lấy đi 18 triệu lượng vàng tộc Thượng Quan gia mà không làm gì cả, điều này khiến cho Thượng Quan gia rất oán hận.
“Ngạc nhiên à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cho rằng tôi là kẻ phản quốc, không muốn làm việc giúp tôi sao?”
Triệu sư phụ và Tiền sư phụ không khỏi trầm mặc, trong khi Tôn sư phụ cảm thấy có tiền để kiếm, hơn nữa võ công của Tề Đẳng Nhàn rất cao nên hợp tác với anh sẽ không có hại gì.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Các người tự mình suy nghĩ trước đi, hiện tại tôi còn có việc khác phải làm, trở về sẽ lại nói!"
Trần Ngư rất ngạc nhiên nói: "Bây giờ anh có định đi Mỹ không?"
“Đương nhiên càng sớm càng tốt.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Bằng không, nếu tin tức Thượng Quan Kinh Đào chết lan ra, bọn họ có thể sẽ cảnh giác.”
Chương 859 Giết người từ xa
Chương 859 : Giết người từ xa
Tề Đẳng Nhàn nói đi là đi. Hắn trực tiếp lên máy bay đi đến San Francisco của nước Mĩ.
Trần Ngư đứng ở sân bay, nhìn máy bay của Tề Đẳng Nhàn bay đi mà tronglòng không khỏi có chút cảm thán…
Cách đó không xa, trên đường đi đến nước Mĩ ở phía trước chém đầu gia tộc Thượng Quan, sự quyết đoán giống hắn như vậy thì trong bảy tỉ người trên thế gian này có thể tìm được mấy người?
Chỉ sợ tin tức cái chết của Thượng Quan Kinh Đào còn chưa đến nước Mĩ thì người của Tề Đẳng Nhàn đã đến nơi rồi.
“Phiên bản đời thực của Don Quixote sao?”
Trần Ngư cười cười, trong lòng mặc dù cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chém đầu giết người từ xa có chút hoang đường và buồn cười nhưng cô ấy vẫn cảm thấy chuyến đi lần này của mình chắc chắn sẽ thành công.
Tề Đẳng Nhàn ngồi lên máy bay, trong tay đã nắm được tài liệu về gia tộc Thượng Quan.
Đứng đầu gia tộc Thượng Quan là Thượng Quan Thương Hải, một trong những đại lão của Hồng bang ở nước Mĩ, hiện đang sống cùng với gia đình ở khu nổi tiếng cho người giàu Beverly Hills.
“Thượng Quan Thương Hải, một trong những đại lão của Hồng bang ở nước Mĩ, trước đây từng dẫn dắt Hồng bang cùng Hắc bang ở nước Mĩ đánh nhau tơi bời khói lửa, thực lực trăm địch nhân.”
“Thượng Quan Nguyên Cát, con trai của Thượng Quan Thương Hải, tương lai là người thừa kế, là bố của Thượng Quan Kinh Đào.”
“Còn có Thượng Quan Hạo Nguyệt, con gái của Thượng Quan Nguyên Cát. Giờ đang là vị hôn thê của Jimmy Rothschild, người thừa kế chi nhánh của gia tộc Rothschild ở nước Mĩ…”
Tề Đẳng Nhàn lật tài liệu trong tay, từ trong đó chọn ra ba nhân vật quan trọng nhất.
Gia tộc Thượng Quan trên dưới có hai mươi ba mươi người, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không thể một phát giết hết tất cả bọn họ. Kể cả hắn có muốn thế thì cũng làm không kịp.
Huống hồ cũng không phải tất cả mọi người trong gia tộc Thượng Quan đều tham gia vào những việc đen tối. Vẫn nên là không giết người vô tội.
Tề Đẳng Nhàn xem xong tài liệu thì nhắm mắt nghỉ ngơi để lấy lại năng lượng. Chờ khi đến nước Mỹ hắn sẽ ngay lập tức có trạng thái tinh thần và trạng thái cơ thể tốt nhất để động thủ.
Loại chuyện như vậy nói đến thì kích động nhưng trên thực tế nó tương đối nguy hiểm, chẳng khác nào xông vào trong suối của người khác để giết người. Chỉ cần lơ là một chút là đã bị bao vây.
Võ công có cao cường thế nào đi chăng nữa nhưng hàng chục khẩu súng trường tự động bao quanh, ném vài quả lựu đạn thì chắc chắn phải chịu đau đớn, khổ sở.
“Cũng không biết Vân Uyển đến San Francisco chưa, nếu không phải do thời gian gấp gáp thì đã có thể gặp mặt với cô ấy.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nghĩ. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để nói chuyện nhi nữ tình trường, chỉ một ý nghĩ vừa thoáng qua đã bị Tề Đẳng Nhàn bóp chết.
Những người như Dương Quan Quan, Hướng Đông Tình, Lý Vân Uyển chỉ sợ đều bị gián điệp theo dõi chặt chẽ. Nếu Tề Đẳng Nhàn dám xuất hiện bên cạnh bọn họ, hắn lập tức sẽ bị cao thủ ùn ùn bao vây.
Muốn gặp mặt ít nhất cũng phải đợi vụ việc phản quốc của Tề Đẳng Nhàn lắng xuống.
Gia tộc Thượng Quan cùng thế lực của nhà họ Triệu đã liên hợp với nhau cùng tham gia vào chuyện rửa tiền ở Thượng Hải, lại cấu kết với Viên Thăng Lộc mua bán người. Chưa hết đám độc ác ấy còn thông qua tay của Chu Quang Vinh lập ra một tập đoàn n Đặc tại nước Ngọc Thạch.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi Hoa quốc, hắn vẫn luôn kìm nén cơn tức giận trong lòng. Nếu như không phải điều kiện không cho phép thì có lẽ Tề Đẳng Nhàn đã lẻn vào kinh đô, theo lão tử của bản thân mà đại khai sát giới.
Lúc đó gia tộc Thượng Quan gặp được họng súng sắp bốc cháy của Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ có thể nói rằng cách nghĩ này quá lỗi thời.
Tuy gia tộc Thượng Quan mạnh mẽ nhưng chỉ cần tiêu diệt hết ba người nắm quyền thì người ở bên dưới chắc chắn sẽ tán loạn, hơn nữa gia tộc to như thế này không thể không có kẻ thù.
Những đại lão khác của Hồng môn ở nước Mỹ nhìn thấy Thượng Quan Hạo Nguyệt cùng thiếu gia nhà gia tộc Rothschild kết hôn thì hơn nửa người lòng nóng như lửa đốt. Gia tộc Thượng Quan vừa loạn bọn họ chắc chắn sẽ không án binh bất động.
Cũng giống như lúc đầu có người cố ý nhắm vào Trần Ngư, Trần Khánh, Trần Liệt. Nếu ba chị em đều xảy ra chuyện thì nhà họ Trần không phân tán cũng tự loạn.
“Diệt trừ đi gia tộc Thượng Quan, phái nhà họ Triệu có lẽ sẽ bị kiềm chế lại!” Tề Đẳng Nhàn mở hai mắt, máy bay đang hạ cánh mà trạng thái của hắn cũng đang ở cao nhất.
Vì để tránh tai mắt, Tề Đẳng Nhàn ngồi ở hạng ghế phổ thông, hơn nữa còn xuất hiện với danh tính “Tề Thiên”.
Trong biển người, Tề Đẳng Nhàn nhìn hết sức bình thường, giống như một thương nhân Hoa quốc đến nước Mĩ làm kinh doanh nho nhỏ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi ra khỏi lối đi.
“Bốp!”
Đột nhiên bả vai của Tề Đẳng Nhàn bị ai vỗ nhẹ.
Người có thể đến gần Tề Đẳng Nhàn một cách bất động thanh sắc lại có thể vỗ được vai hắn rõ ràng không phải người bình thường.
Tề Đẳng Nhàn bất ngờ quay đầu và hắn nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười.
“Hừ, lão già. Cách xuất hiện của bố thật làm cho người ta sợ hãi! Con còn tưởng hành tung bị lộ nên bị tên cao thủ nào để mắt tới rồi chứ.” Tề Đẳng Nhàn sau khi nhìn rõ người là ai, hắn không nhịn được mà thở phào một hơi.
Người đứng đằng sau hắn là một người trung niên trắng trắng béo béo, dáng vẻ có chút giống Tề Đẳng Nhàn. Nhìn qua giống như một cặp bố con.
Tề Bất Ngữ cười lớn với Tề Đẳng Nhàn, ông ra hiệu tay với hắn.
Tề Đẳng Nhàn bị vu oan giá tội thành kẻ phản quốc, trong lòng Tề Bất Ngữ đương nhiên cũng như bị nghẹn ngọn lửa lớn. Mặc dù ông đã giết “lũ chuột” bên ngoài nhà tù U Đô rồi nhưng những tên đó đều là người không quan trọng.
Tên tội phạm thực sự vẫn chưa phải chịu sự trừng phạt nào.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn tự tin nhưng hắn cũng không kiêu ngạo đến mức tự cho là mình có thể lên trời xuống đất. Hắn biết muốn giết người của gia tộc Thượng Quan không đơn giản vì vậy Tề Đẳng Nhàn đã liên lạc trước với lão già nhà mình.
Là một người bố, cho dù con trai mình lớn đến đâu rồi thì chỉ cần con mình gặp chuyện ông cũng liều mình bước ra.
Gia tộc Thượng Quan là một trong những thế lực lớn của Hồng bang ở nước Mỹ. Tuy bọn họ có vô số kẻ thù nhưng mãi vẫn đứng vững không ngã ở nước Mỹ ắt phải có không ít cao thủ tọa trấn.
Tề Đẳng Nhàn kéo theo Tề Bất Ngữ cũng là để đảm bảo chuyện kia có thể thành công một cách tuyệt đối.
Tề Bất Ngữ không phải đến nước Mỹ thông qua con đường của nhà họ Trần mà những năm này ông rời đi khỏi kinh đô, du lịch rất nhiều và kết giao được với rất nhiều nhân vật quan trọng. Một trong số đó còn có đỉnh cấp lão đại là Vinogradov.
Dựa vào một chút quan hệ, bất động thanh sắc đi đến nước Mỹ đối với Tề Bất Ngữ là chuyện không thể dễ dàng hơn.
Hai người đi ra khỏi sân bay liền lập tức gọi một chiếc xe đi thẳng đến Beverly Hills.
Beverly Hills rất nổi tiếng và người sống ở đó đều là những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu của nước Mỹ.
Hơn nữa ở Beverly Hills có hàng rào an ninh vô cùng vững chắc, bảo vệ ở trong đó đều được thuê từ công ty Hắc Thủy. Những người này đều đã từng có kinh nghiệm thực chiến trên chiến trường.
Không nói mỗi một người đều có sức chiến đấu sánh ngang với bộ đội đặc chủng mạnh mẽ mà cho dù có tách riêng lẻ ra thì cũng tuyệt đối không yếu hơn nơi nào.
“Chúng ta chỉ giết ba người thôi. Tên lão tặc Thượng Quan Thương Hải, còn có con trai của ông ta là Thượng Quan Nguyên Cát cùng với cháu gái ông ta là Thượng Quan Hạo Nguyệt.” Tề Đẳng Nhàn nói với Tề Bất Ngữ: “Đương nhiên nếu có ai cản đường thì chúng ta cũng giết hết.”
“Hôm nay có một bữa tiệc tụ tập của gia tộc Thượng Quan. Ngoài Thượng Quan Hạo Nguyệt ra thì hầu hết người của gia tộc Thượng Quan đều sẽ có mặt.”
Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu rồi ra dấu hiệu tay.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Lát nữa lúc con ra tay bố sẽ biết ngay thôi!”
Có vẻ như Tề Bất Ngữ vừa hỏi Tề Đẳng Nhàn xem công phu của hắn đã luyện tới cảnh giới nào rồi.
Tề Bất Ngữ cũng cười, từ chỗ an ninh lỏng lẻo cùng Tề Đẳng Nhàn lẻn vào bên trong sơn trang.
Chương 860 Địa Thủy Phong Hỏa
Chương 860: Địa Thủy Phong Hỏa
Hôm nay các thành viên của gia tộc Thượng Quan đang tụ tập ở Beverly Hills, người sáng lập gia tộc là Thượng Quan Thương Hải ngồi ở vị trí trung tâm.
“Chuyện bên Thượng Hải náo loạn đến mức độ này, sẽ không hợp lý nếu chúng ta lại nhúng tay vào chuyện bên đó. Hãy cho người đi rút hết tài sản ở Thượng Hải đi.” Thượng Quan Thương Hải đã khoảng chừng tám mươi tuổi nhưng nhìn ông ta chỉ giống như sáu mươi tuổi mà thôi. Tuy ông ta đã một đầu tóc ánh bạc nhưng đôi mắt lại có thần sắc, nói chuyện cũng ngập tràn trung khí.
“Hừm, đúng rồi, Thượng Quan Kinh Đào đã đi đâu rồi?”
“Kinh Đào đã đi đến Ngọc Thạch quốc để giải quyết chuyện của tập đoàn n Đặc rồi. Nam Dương Trần thị muốn nhúng tay vào chuyện ở Ngọc Thạch quốc, cũng không biết có thể đạt được thỏa thuận hay không.” Thượng Quan Nguyên Cát trả lời.
“Hôm nay Hạo Nguyệt đến chỗ Jimmy tham gia party đúng không?” Thượng Quan Thương Hải lại hỏi.
Thượng Quan Nguyên Cát gật gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, Jimmy tổ chức một party mời rất nhiều tầng lớp anh tài tham gia. Hôm nay Jimmy muốn công bố chuyện của mình với Hạo Nguyệt ra bên ngoài.”
Thượng Quan Thương Hải nghe thấy vậy thì cười hài lòng: “Không tệ. Mặc dù chuyện ở bên Thượng Hải làm gia tộc chúng ta chịu một ít tổn thất nhưng nó cũng không phải là vấn đề gì to tát.”
“Lão gia, cái tên họ Tề kia thật không biết điều. Hắn ta nhận của Kinh Đào một nghìn tám trăm vạn đô la Mỹ, không nói đến việc không làm mà hắn ta còn cố ý hãm hại người của chúng ta.”
“Gần đây treo thưởng tám nghìn vạn cho đầu của hắn ta thế nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Có cần phải nghĩ cách đối phó hắn ta một chút không?”
Trong gia tộc Thượng Quan có người mở miệng nói ra chuyện của Tề Đẳng Nhàn.
Thượng Quan Thương Hải cười lạnh: “Tên này đối nghịch với nhà họ Triệu, hơn nữa còn không biết tốt xấu chọc thủng trời, cả nước Hoa quốc cũng không chứa chấp nổi hắn ta. Yên tâm, ta đã có cách đối phó. Chuẩn bị phái người đến cho Thượng Quan Kinh Đào. Chỉ cần em gái Lục Chiến Long còn ở trong tay tập đoàn n Đặc thì tên này sớm muộn cũng sẽ cắn câu.”
Thượng Quan Nguyên Cát không nhịn được mà sửng sốt trả lời: “Tên Tề Đẳng Nhàn này rất khó đối phó. Tạ Cuồng Long và Nghiêm Mộc Long liên thủ hai người cũng bị hắn ta đánh chết một người và làm trọng thương một người. Không biết bên phía bố đã chuẩn bị phái người nào đi rồi?”
“Địa Thủy Phong Hỏa, các người đi ra đi!” Thượng Quan Thương Hải cười lớn, vỗ vỗ tay và nói.
Bốn thân ảnh như ma quỷ lóe lên trong đại sảnh, chấp lễ với Thượng Quan Thương Hải cung kính: “Bái kiến tiên sinh!”
Thượng Quan Nguyên Cát sau khi nhìn thấy bốn người này thì không nhịn được mà thở ra một hơi lạnh, kinh ngạc nói: “ Từ lúc nào bố đã huấn luyện được bốn người như vậy?”
Bốn người này thế mà đều là cao thủ đan kình.
“Đây là bốn đại đặc sứ ta đã phải bỏ ra nhiều năm tâm huyết huấn luyện trong âm thầm, Địa Thủy Phong Hỏa! Bọn họ là đan kình thế nhưng đều là giả đan, thể năng bọn họ vẫn cách biệt với đan kình thực sự. Chỉ là bốn người như vậy cùng phục kích Tề Đẳng Nhàn thế là quá đủ rồi!” Thượng Quan Nguyên Cát cười nhạt: “Cho dù bố của hắn ta có đến thì cũng sẽ bị đánh chết!”
Đan kình là cảnh giới mà cao thủ võ học luyện công phu vào tận xương tủy và làm chủ được khí, cần vận dụng khí huyết tự nhiên của bản thân, có thể trong nháy mắt đem khí huyết thu vào đan điền. Sau đó thì hoàn thành bộc phát tức thời, mượn năng lượng khí huyết phun ra đan điền, bộc phát ra sức mạnh đáng sợ.
Thượng Quan Thương Hải nói bốn người này đều là “giả đan” làm cho Thượng Quan Nguyên Cát có chút nghi hoặc, đan kình còn có thể giả sao?
Thượng Quan Thương Hải giải thích: “Đan kình thực sự sẽ vận chuyển khí huyết, co gân bạt cốt không thành vấn đề. Sở dĩ nói bọn họ là giả đan, là bởi vì..."
“Bởi vì bọn họ đều cần sử dụng dược hổ lang mới có thể duy trì vận chuyển khí huyết trong cơ thể có đúng không?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ ngoài cửa, trên tay người đi đến còn mang theo thi thể của hai tên bảo vệ.
Chỉ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang mặc một bộ thể dục màu đen đứng ở ngoài cửa, cười vui vẻ nhìn Thượng Quan Thương Hải.
Thượng Quan Thương Hải sau khi nhìn thấy hắn, đồng tử ông ta co rút lại, kinh ngạc thốt lên: “Là ngươi? Ngươi chính là tạp chủng mà Tề Nha Ba và Triệu Tứ Thanh sinh ra? Không ngờ thiên đường có lối ngươi không đi mà lại dám chạy đến nước Mỹ, còn chạy vào gia tộc của ta!”
Tề Đẳng Nhàn tiện tay vứt thi thể của hai tên bảo vệ xuống: “Người luyện võ đương nhiên phải tu luyện cả bên trong lẫn bên ngoài. Bên trong luyện hơi thở, bên ngoài luyện cơ bắp và làn da. Bên trong vận chuyển khí huyết, bên ngoài phục linh dược! Nhưng mà nếu một mực theo đuổi khí huyết, uống dược hổ lang thì chắc chắn có thể bạo phát ra sức mạnh gần với của cao thủ đan kình. Thế nhưng tổn hại tới thân thể là hết sức to lớn…”
“Đương nhiên, quyền ý mà cao thủ đan kình có được cùng với sự lĩnh ngộ quyền pháp cũng là thứ bọn họ làm cách nào cũng không thể với tới được.”
“Giả đan với bao đan chân chính vẫn có khoảng cách rất lớn.”
Hắn vừa nói vừa chậm rãi nhấc tay, hơi cong đầu gối ngồi xuống thế tấn.
Mọi người ngay lập tức nhìn thấy trán hắn đỏ bừng. Từng mạch máu như nổi trận lôi đình, dường như có thể nhìn thấy dòng chảy của máu.
Bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng dưới gân mạch máu phập phồng là khí huyết cuồng bạo, từng giọt từng giọt bị Tề Đẳng Nhàn thu vào bộ vị đan điền.
Sau đó mọi người nghe thấy một âm thanh chấn động, giống như là tiếng sóng bão đập vào bờ, vừa giống như đá loạn xuyên không.
Đan điền của Tề Đẳng Nhàn một đoàn nhóm phồng lên, cả người của hắn bốn bề đều yên tĩnh ngồi xổm ở đó giống như một pho tượng đá cao trăm mét không thể lay động.
“Thái tổ ngồi ngai vàng…” Ánh mắt Thượng Quan Thương Hải âm u: “Công phu của người trẻ tuổi thật cao, chỉ có điều ngươi quá là không biết sống chết rồi. Không ngại đường xa chạy đến nước Mỹ chơi chặt đầu? Hôm nay ngươi không sợ đầu rơi sẽ là đầu mình sao?”
“Ta Thượng Quan Thương Hải lăn lộn giang hồ đã năm mươi năm, muối ta ăn còn nhiều hơn cơm ngươi ăn. Ta còn có thể bị tên nhãi ranh lông vàng vắt mũi chưa sạch hạ gục sao?”
“Hôm nay người đã đến cửa vậy thì đừng hòng đi nữa!”
Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ nói: “Sợ là ông không biết, cháu trai ngoan của ông Thượng Quan Kinh Đào đã bị tôi một quyền đánh bay đầu đúng không? Hôm nay tôi đến nước Mỹ tìm các ông chính là để kết thúc tội ác một đời của gia tộc Thượng Quan. Từ hôm nay trở đi gia tộc Thượng Quan sẽ bị gạch tên khỏi thế giới này!”
Thượng Quan Thương Hải hừ lạnh một tiếng, đập bàn nói: “Đánh chết hắn!”
Bốn tên đại đặc sứ bị ông ta giấu đi nhiều năm cuối cùng cũng lộ diện bây giờ mới có động tĩnh, đi thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn.
Chân phải Tề Đẳng Nhàn giậm xuống đất, giày ngay lập tức nứt năm xẻ bảy. Thân thể Tề Đẳng Nhàn nghiêng về phía trước, vụt một cái lướt ra ngoài!
Mặt đất nơi Tề Đẳng Nhàn vừa đứng, viên gạch đá cẩm thạch quý giá trực tiếp nổ tung rồi vỡ vụn, xi măng phía dưới gạch đá lại bị một cước này giẫm đến múc mềm nhũn giống như miếng đậu phụ.
Thượng Quan Thương Hải nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông ta không thể không thay đổi: “Nghiêm Mộc Long nói quyền pháp của ngươi luyện thần rồi ta còn không tin, bây giờ xem ra cũng thật sự không phải là khoa trương…”
Tề Đẳng Nhàn cười lớn, hắn đã đi đến trước mặt bốn đại đặc sứ. Chỉ là hắn cũng không dừng lại bước chân mà trực tiếp đi thẳng về phía Thượng Quan Thương Hải!
“Đánh chết hắn!”
Thượng Quan Nguyên Cát giận dữ hét lên.
Bốn đại đặc sứ đang chuẩn bị xuất thủ thì đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện, bóng dáng người này nhìn qua trắng trắng béo béo nhưng mà lại trong nháy mắt cao lên ba thước, vừa mới xuất thủ liền càng giống thiên thần!
“Người này là ai? Võ công lại cao cường như vậy?”
Thượng Quan Thương Hải nhịn không được mà chấn kinh, không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn còn có trợ thủ.
Người xuất thủ kia chính là Tề Bất Ngữ, một khi ông xuất thủ đã trực tiếp kiềm chế bốn đại đặc sứ.
Mà Tề Đẳng Nhàn cũng đã đến trước mặt Thượng Quan Thương Hải.
“Lão già này, ông gây ra bao nhiêu tội ác khiến ông trời cũng không chứa nổi ông! Cái mạng này của ông, tôi sẽ lấy!” Tề Đẳng Nhàn gầm lên một tiếng dài, thân như liệt mã liên tục tiến bước, đánh ra ba quyền đấm nổ tung như đại bác.
Chương 856: Đánh bại từng người
Tề Đẳng Nhàn rút lui, nhưng bị ba người bọn họ đuổi theo!
Anh lui đến bên một cái cây nhỏ trong sân, dùng tay phải kéo, bóp chặt thân cây, dùng sức kéo thật mạnh!
"Xào xạc!"
Anh nhổ toàn bộ cái cây nhỏ ra khỏi mặt đất, lắc mạnh cổ tay, cây nhỏ chỉ dài hai mét dường như biến thành một khẩu súng lớn và bắn thẳng vào Triệu sư phụ đang ở đằng trước.
Triệu sư phụ giật mình, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại ra chiêu như vậy.
Trên thực tế, trước khi ra tay Tề Đẳng Nhàn đã nghĩ ra cách phá vỡ tình thế này!
Triệu sư phụ chỉ có thể khoanh tay trước ngực và dùng hết sức lực đẩy nó ra.
Cây nhỏ trong tay Tề Đẳng Nhàn lập tức va vào cánh tay ông ta, sau đó toàn bộ cây nhỏ bị uốn cong, rồi bị một lực xoắn ốc đập nát thành từng mảnh.
Về phần Triệu sư phụ, lúc cây nhỏ bị gãy, thân thể không tự chủ mà rút lui!
Lúc này, Tiền sư phụ và Tôn sư phụ đã từ hai bên trái phải tấn công đến, một người dùng quyền mỏ chim hạc đánh về phía huyệt Thái Dương của Tề Đẳng Nhàn, một người lấy quyền Hình ý băng đánh thẳng về phía thắt lưng anh.
Công kích của hai người, nhìn qua đã không còn kín kẽ không có khe hở như ba người nữa.
Tề Đẳng Nhàn giơ hai tay lên, lòng bàn tay nhanh chóng sung huyết, anh nhấc lên như hai con dao lớn, điên cuồng múa may!
Tiền sư phụ, Tôn sư phụ thi triển liên tục sát chiêu, chiêu đầu tiên bị chặn lại, các chiêu tiếp theo có thể lập tức đuổi theo.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn trực tiếp tung chiêu "Đêm chiến tứ phương", dùng hai tay như dao để bảo vệ toàn thân, quả thực nước lửa không xâm! Mọi đòn tấn công của hai người đều bị chặn lại.
Tiền sư phụ tay mắt lanh lẹ, vung cánh tay phải xuống, bất ngờ đánh vào đầu gối của Tề Đẳng Nhàn!
Nhưng vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại thu chiêu "Đêm chiến tứ phương" hơi nghiêng người, toàn thân phát ra tiếng xương giòn, vặn vẹo cánh tay, vung một quyền từ dưới lên trên!
Đây là một chiêu Thái Cực quyền "Phiết thân đấm", vừa né đòn của Tiền sư phụ, vừa tránh được Tôn sư phụ chiếu tâm, đồng thời nắm đấm đánh một quyền đến đầu gối của Tiền sư phụ!
"Phanh!"
Nắm đấm của cả hai va vào nhau trong không trung, cánh tay của Tề Đẳng Nhàn cứng như que củi, không chút sửt mẻ.
Nhưng cánh tay của Tiền sư phụ lại run rẩy như sợi mỳ, mặt đỏ bừng, bước đi lảo đảo, lùi về sau!
Thái Cực quyền chân chính muốn đánh giết người thì cần phải có pháo đấm mạnh mẽ. Hơn nữa một khi đánh ta thì uy thế căn bản sẽ kém hơn so với quyền pháo xưng bá đạo là Hình ý cùng Bát cực.
Tiền sư phụ bị giật lùi lại một chút, hai chân Tề Đẳng Nhàn giẫm lên trên, đập mạnh ba lần, né sang một bên, lắc hông, xoay người lại vừa đúng lúc đối diện Tôn sư phụ.
Ánh mắt Tôn sư phụ bình tĩnh, ông ta dùng hai tay cùng đánh, một tay dùng "Hắc hổ đào tâm", một tay dùng "Hổ đáp" tóm lấy cánh tay Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn sử dụng "Cú đấm hộ tâm" bằng một tay và sử dụng "Hổ thác" bằng tay kia để bắt được "Hổ đáp" của Tôn sư phụ.
Kình lực của hai người chạm vào là nổ ngay!
Tôn sư phụ chỉ cảm thấy người trước mặt này căn bản không phải là người, mà là một người sắt. Chiêu "Hổ Thác" kia đánh vào lòng bàn tay, giống như muốn làm cho ông ta trật khớp cổ tay!
Hơn nữa, còn không cho mình một cơ hội để thở dốc!
Chỉ thấy hai nắm đấm to như bát dấm đã giơ lên trời rồi giáng thẳng xuống theo tư thế “song trảm đấm”!
"E rằng tên này không phải thần lực trời sinh, phần lớn đấu pháp đều dựa vào những cú đấm và pháo quyền cương mãnh làm chủ, không thể đánh bừa với anh ta được!" Lòng Tôn sư phụ như gương sáng, căn bản không tiếp hai quyền này mà lại lui về sau một bước.
Nhưng ngay khi nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn hạ xuống đã lập tức kết nối với bộ chiêu thức sát thủ "Hổ xoay người" trong Hồng quyền.
“Người này còn trẻ như vậy, sao có thể biết nhiều quyền pháp như thế?” Da đầu Tôn sư phụ có chút tê dại.
Quyền ý và quyền kình kia che trời lấp đất bay đến. Khiến cho ông ta có cảm giác trời cũng sắp sập xuống vậy!
Nếu không thực sự đối mặt với đòn tấn công trực diện của Tề Đẳng Nhàn, sẽ không bao giờ cảm nhận được thể năng có thể so sánh với thần thánh của anh đáng sợ đến mức nào.
Vai của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhún một cái, cơ bắp lưng ép vào trong, cơ thể ngồi xổm xuống, tạch một cái, nháy mắt đã nhảy vào trong lồng ngực của Tôn sư phụ.
"Hỏng rồi, anh ta muốn nhập thang, mình phải chết rồi!" trong lòng Tôn sư phụ chợt lạnh lẽo.
Vừa ngước mắt lên đã thấy Tề Đẳng Nhàn đã duỗi hai tay ra dò xét, thân hình cũng theo đó mà kéo lên, giống như một con khỉ nhanh nhẹn, hai tay móc vào trong tròng mắt của mình.
Tôn sư phụ biết mình sắp chết không thể nghi ngờ nên chỉ chờ chết, nhưng hai ngón tay của Tề Đẳng Nhàn lại chỉ chạm vào mí mắt của ông ta.
Tôn sư phụ sửng sốt một lát, nhưng cũng rất phối hợp mà ngã xuống đất.
Ông ta là một người từng trải, hiểu rất rõ với thế trận trong võ lâm.
Nếu không phải đấu tranh sinh tử trong một cuộc luận võ, sau khi bị tấn công đến điểm mấu chốt, sẽ tự động ngã xuống đất và giả vờ chết, để thể hiện sự tôn trọng, đồng thời thừa nhận kỹ năng của mình kém cỏi không bằng người khác.
Tề Đằng Nhàn đánh bại Tôn sư phụ nói ra thì rất dài nhưng thực tế chỉ mấy mấy giây mà thôi. Lúc này hai người Tiền sư phụ cùng Triệu sư phụ đã hồi phục lại.
Khi nhìn thấy Tôn sư phụ ngã xuống đất, cả hai đều cho rằng ông ta đã bị sát hại, không khỏi hít hà một hơi.
Triệu sư phụ vừa bước một bước đã đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, không nói một lời đã cho một đòn đầy uy lực, nắm đấm thẳng vào tim.
Ngoài ra, Tiền sư phụ cũng đến, dùng một trảo hướng thẳng đến đỉnh đầu, lắc mạnh chi dưới, yên lặng không tiếng động đá chân vào ống chân của Tề Đẳng Nhàn.
Đối mặt với sự tấn công của hai người cùng một lúc, Tề Đẳng Nhàn không đón đỡ, thay vào đó anh bước sang bên trái một bước, mũi chân cắm xuống đất, duỗi thẳng bắp chân và tiến về phía trước, đánh trúng một cước Tiền sư phụ đang phát lực, khiến cho sát chiêu ám chân này bị nghẹn trở về!
Không đợi Tiền sư phụ rút chân lại, hai chân của Tề Đẳng Nhàn đã đứng lên khỏi mặt đất, thân hình như chim hỉ thước, đuổi kịp từ Bát Quái Môn “Hỉ thước đặng chi” mà giẫm lên.
Tiền sư vội vàng nhấc chân lên, dùng chiêu “gà trống khiêu chân” đỡ lấy, lòng bàn chân va chạm, mất thăng bằng lùi lại phía sau.
Triệu sư phụ lúc này mở rộng hai tay, xương sống run lên, giống như một dãy núi liên miên không dức, vặn vẹo thân thể, phát kình mạnh mẽ, tung ra một quyền như sao băng từ bên ngoài bầu trời!
Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn lại thay đổi tư thế, tay trước khoa trương, tay sau kiềm chế, mềm nhẹ mà xảo diệu, giống như sờ đuôi khổng tước vậy.
Nắm đấm của Triệu sư phụ bị các ngón tay của anh bao lấy, chỉ cảm thấy toàn bộ xương cánh tay giống như sắp bị chặt đứt.
Ông ta lập tức nhận ra mình đã rơi vào bẫy!
Bọn họ đều cảm thấy quyền pháp của Tề Đẳng Nhàn rất mạnh mẽ. Cho nên lần này khi ông ta dùng lực toàn thân đánh ra một đấm lại không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên biến chiêu, dùng một chiêu “Ôm đuôi tước” bắt lại.
Chỉ thấy thân hình của Tề Đẳng Nhàn nhanh như tia chớp, sau khi nắm lấy nắm đấm của Triệu sư phụ, ép người vào trong, vai dựa vào ngực Triệu sư phụ với sức mạnh cực lớn, theo sau là tay sau ấn vào bụng ông ta.
Triệu sư phụ hét thảm một tiếng, bay thẳng ra ngoài.
"Không phải hắc ám kình sao? Chỉ là một đòn minh kính thuần túy mà thôi..." Triệu sư phụ sửng sốt, chỉ cảm thấy ngực đau tức, dạ dày như sông cuộn biển gầm.
Ông ta mở miệng, suýt thì nhổ hết bữa tối hôm qua ra.
Sau khi va vào tường, cũng trực tiếp ngã xuống đất giả chết.
Đúng lúc này, Tiền sư phụ đi tới phía sau Tề Đẳng Nhàn, lặng yên không tiếng động. Hai tay đưa ra, từ hai bên trái phải hướng về phía mắt anh!
Đây là một đấu pháp Hầu hình điển hình, ở trong tay Tiền sư phụ có thể gọi là lô hoả thuần thanh, khiến hai chữ linh hoạt được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Chương 857 Cháy nhà ra mặt chuột
Chương 857: Cháy nhà ra mặt chuột
Hai tay Tiền sư phụ lại thất bại, nhìn kỹ đã thấy Tề Đẳng Nhàn đã cuộn thân súc đầu, cả người dường như biến thành một con rùa thật lơn rụt vào trong mai.
Ngay sau đó, “mai rùa” quay vòng vừa chuyển, quấn quanh chân Tiền sự phụ, rồi đi vòng ra phía sau ông ta.
Trong lòng Tiền sư phụ kêu to không tốt, còn chưa kịp xoay người ứng đối đã bị một quyền đánh vào sau đầu.
Ông ta cảm thấy sau gáy đau nhức, hai mắt choáng váng, tiến về phía trước mấy bước đã trực tiếp ngã xuống đất.
Ba võ sư người Hoa được Thượng Quan Kinh Đào mang đến từ Mỹ trong khoảng thời gian ngắn đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại từng người một!
Thượng Quan Kinh Đào nhìn thấy cảnh này, hai mắt gần như muốn lồi ra, không thể tin vào mắt mình, kinh ngạc nói: "Chuyện này, sao có thể? Mau đứng dậy, đánh chết tên này!"
Thân thể của Tề Đẳng Nhàn bay đến như lá rụng trong cuồng phong, gần như đạt đến cực hạn!
"Giám đốc Tề, xin thủ hạ lưu tình!" Mạc Khang hét lớn một tiếng nói.
Thượng Quan Kinh Đào cũng cười lạnh: "Muốn giết tao ư? Tao chỉ sợ mày không dám làm! Mày có biết đụng vào tao có hậu quả gì không? Cho dù là Trần gia..."
Tề Đẳng Nhàn đã đến gần anh ta, bước chân vững vàng, anh giơ tay phải lên như nòng súng, nắm chặt tay, phóng thẳng ra ngoài!
Anh đấm thẳng vào sống mũi của Thượng Quan Kinh Đào.
Đây là chiêu “đại thương gật đầu” của Bát Cực quyền, cánh tay là báng súng, nắm tay là mũi súng, dùng lực đánh ra, mang theo đạn kính. Sau khi bắn trúng mục tiêu, lực tiếp theo thuận thế nổ tung!
"Bang!"
Toàn bộ đầu của Thượng Quan Kinh Đào giống như một quả dưa hấu, nổ tung ngay trước nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.
Đầu lâu, não, máu bắn tung tóe khắp nơi, khung cảnh nhất thời vô cùng đẫm máu, thi thể không đầu cũng ngã ngửa ra sau.
Thượng Quan Kinh Đào có lẽ cho đến khi chết mới tin được, Tề Đẳng Nhàn hung bạo vô lý như vậy, lại không thèm để ý đến mình, cứ thế hạ tử thủ tàn nhẫn như vậy!
Ba vị cao thủ ngã trên mặt đất cũng lạnh sống lưng, nếu không phải lúc này luận võ, Tề Đẳng Nhàn đã dừng tay lại thì số phận hiện tại của bọn họ cũng không khá hơn chút nào so với Thượng Quan Kinh Đào.
Thượng Quan Kinh Đào là con trai vợ cả của Thương Quan gia, vậy mà bị Tề Đẳng Nhàn dùng một quyền đánh nát đầu, chết ở địa phương nhỏ bé như Quang Dương này!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Khang không khỏi có chút lạnh cả người.
Anh ta biết Tề Đẳng Nhàn rất mạnh, nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp giết chết Thượng Quan Kinh Đào.
Sắc mặt Mạc Khang âm trầm nói: "Anh có biết mình đang làm gì không? Anh có bao giờ nghĩ tới nếu giết Thượng Quan Kinh Đào sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi thật sự còn chưa nghĩ đến hậu quả, nếu hắn ta dám khiêu khích tôi thì tôi sẽ đánh chết hắn ta. Anh có ý kiến gì không?”
Mạc Khang nghe xong lập tức cười nói: "Giám đốc Tề có phải điên rồi không? Sao anh dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi?"
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt vô cảm, không đáp lại.
Mạc Khang nói: “Nếu anh giết người của Thượng Quan gia, cho dù là Trần gia, cũng khó có thể đứng vững trong toàn bộ tam giác độc! Anh dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, thật sự là không khôn ngoan nhỉ?"
Trong khi nói chuyện, trên bức tường xung quanh xuất hiện những cái đầu, tất cả đều là thuộc hạ của Mạc Khang, trên tay mỗi người đều mang theo một khẩu súng trường tự động.
Trần Ngư cười ha ha nói: "Mạc Khang tướng quân không cần tức giận, cũng đừng chấp nhặt với một tên vũ phu! Đến, uống một chén trà để bình tĩnh lại trước, điều kiện mà Thượng Quan gia có thể đưa ra thì Trần gia cũng có thể đưa ra."
Mạc Khang nói: "Tôi không thể tin tưởng lời nói của cô Trần, trừ khi cô Trần đồng ý gả cho tôi, nếu không thì gần như giống nhau. Cứ như vậy, lợi ích của hai bên mới có thể gắn chặt với nhau!"
Trần Ngư nghe xong lời này, không khỏi sửng sốt.
Mạc Khang không giấu giếm nói: “Tôi đã ngưỡng mộ cô Trần từ lâu rồi, không biết cô Trần có chịu cưới tôi không? Chỉ cần Mạc Khang tôi còn một ngày thì có thể đảm bảo quyền lợi của Nam Dương Trần thị ở phía Bắc Ngọc Thạch Quốc một ngày!"
Trần Ngư trực tiếp lắc đầu, gả cho loại quân phiệt dế nhũi này, đang nói đùa cái gì vậy?
"Mạc Khang tướng quân, tôi sẽ không phản bội bằng hữu, anh có thể yên tâm hợp tác với chúng tôi." Trần Ngư nhàn nhạt nói.
"Ha ha ha ha, trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cô Trần, nếu như người của Thượng Quan gia chết dưới tay thủ hạ của cô, hơn phân nửa bọn bọ cũng sẽ trách tội tôi. Cho nên hai chung sta liên thủ chặt chẽ không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.”
"Trần gia hoàn toàn ủng hộ tôi, tôi cũng hoàn toàn ủng hộ lợi ích Trần gia!"
“Khi chúng ta trở thành vợ chồng, chúng ta sẽ không còn lo lắng ai sẽ phản bội ai nữa.”
Mạc Khang mỉm cười nói.
Trần Ngư nói: "Tôi không có hứng thú với tướng quân Mạc Khang."
Nhưng Mạc Khang lại xua tay nói: "Tôi không thương lượng với cô mà là đưa ra tối hậu thư cho cô, cô nhất định phải gả cho tôi, để Trần gia toàn lực ủng hộ tôi, nếu không, các người đều phải chết!"
Theo anh ta vung tay lên, những tay súng trên tường cũng lần lượt tháo chốt súng, mở chốt an toàn và nhắm chuẩn vào những người trong sân.
Tề Đẳng Nhàn ngước mắt lên nhìn Mạc Khang cười nói: "Nhìn bộ dạng gầy gò kia của mày, trông giống như một con khỉ đầu chó chết tiệt đến từ Đảo Đen. Còn muốn cóc ăn thịt thiên nga à?”
Mạc Khang bình tĩnh nói: "Tôi có thể tạm thời tha thứ cho sự vô lễ của anh nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ chịu đựng nó mãi mãi."
"Võ công của anh rất cao, anh còn giúp tôi đánh bại sư phụ của tôi. Hôm nay, anh còn đánh bại ba cao thủ do Thượng Quan Kinh Đào mang tới."
"Nhưng như vậy thì sao?"
"Trong thời đại ngày nay, không chỉ có nắm đấm cứng mới là có quyền nói chuyện!"
"Tôi có rất nhiều súng, anh có thể đánh thắng được không?"
Khi Mạc Khang nói ra lời này, có chút khinh thường, tuy nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn rất mạnh mẽ, nhưng anh ta vẫn coi thường anh.
Bởi vì, ở nơi này, anh ta tồn tại như một vị hoàng đế, nói một không hai! Vì có người nhiều, súng cũng nhiều!
Chắc chắn rồi, ở một nơi người ăn thịt người như Quang Dương, tình nghĩa gì đó đều là vô nghĩa.
Trần Ngư mới hợp tác với Mạc Khang được mấy ngày? Mới như vậy mà hai hai đã đến nông nỗi cháy nhà ra mặt chuột rồi. Thật là khiến người ta cảm thấy có chút châm chọc.
“Võ công của anh dù có cao đến đâu, nếu tôi ra lệnh, anh vẫn sẽ bị đập thành cái sàng!” Mạc Khang đắc ý cười phá lên. “Bây giờ, quỳ xuống cho tôi, tát cái miệng thối của anh, tôi có thể giữ cái mạng chó của anh cút về lại Nam Dương!"
Sắc mặt Trần Ngư âm trầm nói: "Mạc Khang tướng quân, đừng đi quá xa, cũng đừng quá tham lam!"
Mạc Khang lắc đầu nói: "Không, không, tôi không tham lam, mà là để mối quan hệ hợp tác của chúng ta trở nên bền chặt hơn. Cô Trần, cô đừng suy nghĩ nhiều."
Trần Ngư cười lạnh: "Muốn tôi cưới anh sao? Anh cắn quá nhiều cần sa sao? Xuất hiện ảo giác à?"
Mạc Khang nói: "Xem ra cô không sẵn lòng? Nhưng ở lãnh thổ của tôi, không muốn thì cũng phải bằng lòng. Huống chi, cô còn giết chết thành viên của Thượng Quan gia!"
Tề Đẳng Nhàn nhìn Mạc Khang, trong mắt có chút thương hại, nói: “Tôi thật sự không biết những người như các người sống ở thế giới này làm gì, đầy rẫy những mưu mô, chỉ quan tâm đến lợi danh trần thế. Sợ là đi WC cũng phải mang theo mười mấy vệ sĩ nhỉ?”
Mạc Khang nhướng mi, lười biếng nói: “Quỳ xuống!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Này, tên béo chết tiệt, thủ hạ của mày kiêu ngạo quá, sao mày không đi ra?"
Chương 858 Vài lời chân thành
Chương 858: Vài lời chân thành
"Thủ hạ?"
Mạc Khang nghe được lời nói của Tề Đẳng Nhàn, không khỏi giật mình, sau đó bật cười ha ha.
Anh ta lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy anh đã lầm rồi? Mạc Khang tôi, không phải thủ hạ của bất kỳ ai!"
"Ở vùng đất này, tôi là Thiên Vương lão tử!"
"Cho dù anh có gọi thủ lĩnh Ngọc Thạch Quốc đến, tôi cũng có thể bắn một phát súng vào đầu hắn!"
Tên Mạc Khang này là một quân phiệt vĩ đại, chắc chắn có cuồng vọng để tự tin, người nhiều súng nhiều, ai nhìn thấy anh ta mà không đi đường vòng? Ngay cả muốn đến Quang Dương làm ăn cũng phải nhìn sắc mặt của anh ta!
Mạc Khang vung tay lên, lúc này tất cả súng đều chĩa vào Tề Đẳng Nhàn.
Ba vị cao thủ đang nằm trên mặt đất giả chết lúc này cũng thầm thở dài, võ công tu luyện có cao đến đâu cũng có ích lợi gì? Đối mặt với thế lực như vậy, bọn họ không phải chỉ đành nuốt hận tại chỗ sao?
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh mập mạp từ trong nhà đi ra, vừa đi về phía trước vừa cười nói: "Mạc Khang, tự mày chạy đi hay để tôi lấy Không Động đao?"
Mạc Khang nghe được thanh âm này, không khỏi giật mình, cảm thấy rất quen, lại cũng rất xa lạ!
Anh ta quay lại đã nhìn thấy Đồ Phu mặt dữ tợn đang cười nham hiểm đi về phía mình.
Anh ta sửng sốt tại chỗ nói: "Xion tướng quân!"
Rất nhiều thủ hạ của Mạc Khang đều là những người cũ đi theo Đồ Phu chinh phục thế giới, cả đám người đều quay đầu lại nhìn, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Một thủ hạ không biết tên Đồ Phu nên đã giơ súng lên chửi: "Tránh xa Tướng quân Mạc Khang một chút, đồ khốn nạn!"
"Bang!"
Một người đàn ông mồm rộng đã tát thẳng vào mặt cậu ta, trưởng quan của cậu ta gầm lên: "Đồ chó chết, bỏ súng xuống cho tôi, đó là Xion tướng quân, từng là thủ lĩnh của chúng ta!"
Mạc Khang kinh ngạc nhìn Đồ Phu, sau đó nói với Đồ Phu: "Xion tướng quân, xin dừng bước! Nếu ông lại gần chút nữa, tôi sẽ ra lệnh bắn!"
Nhưng Đồ Phu lại mỉm cười nói: "Mạc Khang, anh chính là người anh em tin cậy nhất của tôi! Đã lâu không gặp, tôi muốn nói với anh mấy lời móc hết tim gan."
Mạc Khang sửng sốt một lúc, nghĩ rằng Đồ Phu thực sự đang hoài niệm, đầu óc đang hỗn loạn đã nhìn thấy anh ta đã đi đến trước mặt mình.
Đúng lúc này, một con dao găm từ trong tay áo của Đồ Phu rơi ra, anh ta nắm chặt lấy, sau đó kéo vai Mạc Khang, thọc một dao vào tim anh ta.
Khóe miệng của Trần Ngư cũng co giật khi nhìn thấy vậy, đây thật đúng là nói lời “móc hết tim gan” đấy!
Mạc Khang cảm thấy ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thấy một con dao găm cắm trên đó, anh ta sững sờ tại chỗ.
"Anh...Xion...anh..." Mạc Khang kinh ngạc nói, máu bắt đầu chảy ra từ miệng anh ta.
"Lời móc tim gan này đủ chân thành chưa?" Đồ Phu mỉm cười nói, rút dao găm ra, đâm thêm mấy cái vào bụng Mạc Khang.
Mạc Khang ôm ngực nghiêng người ngã xuống, máu nhanh chóng hóa thành một vũng lớn, thân thể anh ta nằm trên vũng máu, thỉnh thoảng co giật.
Đồ Phu vứt con dao găm đi, mỉm cười với đám tay súng đang nằm dựa vào tường: "Ông đây đã trở lại, sao các người còn không đến hoan nghênh? Đứng ở đó nhìn cái mẹ gì nữa?”
Những thủ hạ cũ của Đồ Phu tỉnh táo lại, lần lượt trèo qua tường, chạy đến trước mặt Đồ Phu giơ tay cúi chào.
“Hoan nghênh Xion tướng quân trở về!” Mọi người không khỏi hét lớn lên.
Đồ Phu cười nói: "Để các người đi theo tên ngốc Mạc Khang này, tôi thật sự có lỗi với các người. Từ nay trở đi, các người đều theo tôi. Ngày xưa chúng ta đã huy hoàng biết bao, tương lai sẽ... à, còn rực rỡ hơn hồi đó!”
Trần Ngư cảm thấy tên Đồ Phu này thực sự là một kẻ tàn nhẫn. Sau khi ra ngoài, dùng danh tiếng trước đây của mình để dọa người của Mạc Khang, khi đến trước mặt Mạc Khang, trước khi Mạc Khang kịp lấy lại tinh thần, đã dùng một dao đâm thẳng vào tim, sau đó thuận tay bổ vào dao, khiến người ta cũng không thể kịp nói một câu.
Nếu tiếp tục nói thêm một lúc, khi Mạc Khang tỉnh táo lại, Đồ Phu sẽ không dễ dàng kiểm soát được tình thế.
"Lợi hại... kiêu hùng!" Trần Ngư thầm nghĩ, cảm thấy sau khi đoạt được quyền lực, tên Đồ Phu này có lẽ sẽ khó đối phó hơn Mạc Khang.
Đồ Phu bình tĩnh nói: "Đưa tôi về đại bản doanh của các người đi thôi!"
Những người này không nói hai lời mà chỉ dẫn đường cho Đồ Phu, chuẩn bị dẫn anh ta về căn cứ để tiếp quản đội quân mà Mạc Khang thật vất vả mới tập hợp được.
Đồ Phu quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nhị đương gia, tôi đi ra mặt trước để ổn định quân tâm, lát nữa tôi sẽ quay lại gặp ngài.”
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, nói: "Đi đi."
Sau khi mọi người rời đi, Trần Ngư gọi người tới dọn dẹp các thi thể trong sân.
Ba cao thủ kia đột nhiên ‘xác chết vùng dậy’ khiến mọi người sợ hãi đến mức suýt rút súng.
"Đa tạ Tề sư phụ đã hạ thủ lưu tình!" Ba vị cao thủ này đều biết Tề Đẳng Nhàn đã tha cho mình, nếu không bọn họ đã chết rồi.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Giữ lại mạng cho các người là vì cảm thấy võ thuật truyền thống Hoa Quốc truyền thừa cũng không dễ. Hơn nữa, bản lĩnh của các người đều khó có được, cần gì phải đi theo làm việc cho loại rác rưởi như Thượng Quan Kinh Đào chứ?”
Triệu sư phụ nói: “Người ở giang hồ, thân bất do kỷ. Chúng tôi ở Mỹ muốn phát huy bản lĩnh của mình ra bên ngoài, không thể không dựa vào thế lực tư bản của bọn họ.”
Tiền sư phụ nói: "Đúng vậy! Chúng tôi võ giả đều có kiêu ngạo, ai lại muốn bị người quát mắng chứ?"
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Vừa rồi hắn ta hứa cho mỗi người năm triệu lượng vàng, có thể thấy các người rất thiếu tiền. Tôi cũng không giở trò đồi bại với các người. Nếu các người nguyện ý thì đến làm việc cho tôi. Tôi bảo đảm các người có thể yên tâm mở võ quán dạy đồ đệ! Tiền thì dựa vào năng lực của các người, làm tốt thì sẽ kiếm được nhiều.”
“Này...”
Ba người không khỏi nhìn nhau.
Tôn sư phụ là người đầu tiên đồng ý: "Tôi đồng ý. Tôi thiếu tiền, cũng thiếu cơ hội như vậy! Nếu Tề sư phụ bằng lòng cho thì tôi sẽ nhận."
Thấy Triệu sư phụ và Tiền sư phụ còn đang do dự, Tề Đẳng Nhàn nói: “Đương nhiên tôi sẽ không để các người làm chuyện thương thiên hại lý hay tổn hại đến võ đức gì. Việc này các người có thể yên tâm.”
Ánh mắt Triệu sư phụ vừa động, nói: "Đã như vậy, vì sao cậu không cho người khác thấy khuôn mặt thật của mình? Mọi người đều là người luyện võ. Nếu đã muốn thành thật thì nhất định phải đối xử chân thành."
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đã thay đổi diện mạo bằng cách dịch chuyển cốt cách nhưng những cao thủ như họ chỉ cần cẩn thận xác định vẫn có thể nhìn ra một số manh mối.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, cười ha ha, đưa tay dùng sức xoa xoa gò má, xương cốt phát ra tiếng động, một lúc sau mới khôi phục lại hình dáng ban đầu.
"A... là cậu!" Sau khi ba người nhìn thấy khuôn mặt anh, không khỏi vô cùng chấn động.
Dù sao bọn họ cũng đang hợp tác với Thượng Quan gia, mặc dù ở Mỹ rất xa nhưng bọn họ cũng biết danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn. Hơn nữa Tề Đẳng Nhàn lấy đi 18 triệu lượng vàng tộc Thượng Quan gia mà không làm gì cả, điều này khiến cho Thượng Quan gia rất oán hận.
“Ngạc nhiên à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cho rằng tôi là kẻ phản quốc, không muốn làm việc giúp tôi sao?”
Triệu sư phụ và Tiền sư phụ không khỏi trầm mặc, trong khi Tôn sư phụ cảm thấy có tiền để kiếm, hơn nữa võ công của Tề Đẳng Nhàn rất cao nên hợp tác với anh sẽ không có hại gì.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Các người tự mình suy nghĩ trước đi, hiện tại tôi còn có việc khác phải làm, trở về sẽ lại nói!"
Trần Ngư rất ngạc nhiên nói: "Bây giờ anh có định đi Mỹ không?"
“Đương nhiên càng sớm càng tốt.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Bằng không, nếu tin tức Thượng Quan Kinh Đào chết lan ra, bọn họ có thể sẽ cảnh giác.”
Chương 859 Giết người từ xa
Chương 859 : Giết người từ xa
Tề Đẳng Nhàn nói đi là đi. Hắn trực tiếp lên máy bay đi đến San Francisco của nước Mĩ.
Trần Ngư đứng ở sân bay, nhìn máy bay của Tề Đẳng Nhàn bay đi mà tronglòng không khỏi có chút cảm thán…
Cách đó không xa, trên đường đi đến nước Mĩ ở phía trước chém đầu gia tộc Thượng Quan, sự quyết đoán giống hắn như vậy thì trong bảy tỉ người trên thế gian này có thể tìm được mấy người?
Chỉ sợ tin tức cái chết của Thượng Quan Kinh Đào còn chưa đến nước Mĩ thì người của Tề Đẳng Nhàn đã đến nơi rồi.
“Phiên bản đời thực của Don Quixote sao?”
Trần Ngư cười cười, trong lòng mặc dù cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chém đầu giết người từ xa có chút hoang đường và buồn cười nhưng cô ấy vẫn cảm thấy chuyến đi lần này của mình chắc chắn sẽ thành công.
Tề Đẳng Nhàn ngồi lên máy bay, trong tay đã nắm được tài liệu về gia tộc Thượng Quan.
Đứng đầu gia tộc Thượng Quan là Thượng Quan Thương Hải, một trong những đại lão của Hồng bang ở nước Mĩ, hiện đang sống cùng với gia đình ở khu nổi tiếng cho người giàu Beverly Hills.
“Thượng Quan Thương Hải, một trong những đại lão của Hồng bang ở nước Mĩ, trước đây từng dẫn dắt Hồng bang cùng Hắc bang ở nước Mĩ đánh nhau tơi bời khói lửa, thực lực trăm địch nhân.”
“Thượng Quan Nguyên Cát, con trai của Thượng Quan Thương Hải, tương lai là người thừa kế, là bố của Thượng Quan Kinh Đào.”
“Còn có Thượng Quan Hạo Nguyệt, con gái của Thượng Quan Nguyên Cát. Giờ đang là vị hôn thê của Jimmy Rothschild, người thừa kế chi nhánh của gia tộc Rothschild ở nước Mĩ…”
Tề Đẳng Nhàn lật tài liệu trong tay, từ trong đó chọn ra ba nhân vật quan trọng nhất.
Gia tộc Thượng Quan trên dưới có hai mươi ba mươi người, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không thể một phát giết hết tất cả bọn họ. Kể cả hắn có muốn thế thì cũng làm không kịp.
Huống hồ cũng không phải tất cả mọi người trong gia tộc Thượng Quan đều tham gia vào những việc đen tối. Vẫn nên là không giết người vô tội.
Tề Đẳng Nhàn xem xong tài liệu thì nhắm mắt nghỉ ngơi để lấy lại năng lượng. Chờ khi đến nước Mỹ hắn sẽ ngay lập tức có trạng thái tinh thần và trạng thái cơ thể tốt nhất để động thủ.
Loại chuyện như vậy nói đến thì kích động nhưng trên thực tế nó tương đối nguy hiểm, chẳng khác nào xông vào trong suối của người khác để giết người. Chỉ cần lơ là một chút là đã bị bao vây.
Võ công có cao cường thế nào đi chăng nữa nhưng hàng chục khẩu súng trường tự động bao quanh, ném vài quả lựu đạn thì chắc chắn phải chịu đau đớn, khổ sở.
“Cũng không biết Vân Uyển đến San Francisco chưa, nếu không phải do thời gian gấp gáp thì đã có thể gặp mặt với cô ấy.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nghĩ. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để nói chuyện nhi nữ tình trường, chỉ một ý nghĩ vừa thoáng qua đã bị Tề Đẳng Nhàn bóp chết.
Những người như Dương Quan Quan, Hướng Đông Tình, Lý Vân Uyển chỉ sợ đều bị gián điệp theo dõi chặt chẽ. Nếu Tề Đẳng Nhàn dám xuất hiện bên cạnh bọn họ, hắn lập tức sẽ bị cao thủ ùn ùn bao vây.
Muốn gặp mặt ít nhất cũng phải đợi vụ việc phản quốc của Tề Đẳng Nhàn lắng xuống.
Gia tộc Thượng Quan cùng thế lực của nhà họ Triệu đã liên hợp với nhau cùng tham gia vào chuyện rửa tiền ở Thượng Hải, lại cấu kết với Viên Thăng Lộc mua bán người. Chưa hết đám độc ác ấy còn thông qua tay của Chu Quang Vinh lập ra một tập đoàn n Đặc tại nước Ngọc Thạch.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi Hoa quốc, hắn vẫn luôn kìm nén cơn tức giận trong lòng. Nếu như không phải điều kiện không cho phép thì có lẽ Tề Đẳng Nhàn đã lẻn vào kinh đô, theo lão tử của bản thân mà đại khai sát giới.
Lúc đó gia tộc Thượng Quan gặp được họng súng sắp bốc cháy của Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ có thể nói rằng cách nghĩ này quá lỗi thời.
Tuy gia tộc Thượng Quan mạnh mẽ nhưng chỉ cần tiêu diệt hết ba người nắm quyền thì người ở bên dưới chắc chắn sẽ tán loạn, hơn nữa gia tộc to như thế này không thể không có kẻ thù.
Những đại lão khác của Hồng môn ở nước Mỹ nhìn thấy Thượng Quan Hạo Nguyệt cùng thiếu gia nhà gia tộc Rothschild kết hôn thì hơn nửa người lòng nóng như lửa đốt. Gia tộc Thượng Quan vừa loạn bọn họ chắc chắn sẽ không án binh bất động.
Cũng giống như lúc đầu có người cố ý nhắm vào Trần Ngư, Trần Khánh, Trần Liệt. Nếu ba chị em đều xảy ra chuyện thì nhà họ Trần không phân tán cũng tự loạn.
“Diệt trừ đi gia tộc Thượng Quan, phái nhà họ Triệu có lẽ sẽ bị kiềm chế lại!” Tề Đẳng Nhàn mở hai mắt, máy bay đang hạ cánh mà trạng thái của hắn cũng đang ở cao nhất.
Vì để tránh tai mắt, Tề Đẳng Nhàn ngồi ở hạng ghế phổ thông, hơn nữa còn xuất hiện với danh tính “Tề Thiên”.
Trong biển người, Tề Đẳng Nhàn nhìn hết sức bình thường, giống như một thương nhân Hoa quốc đến nước Mĩ làm kinh doanh nho nhỏ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi ra khỏi lối đi.
“Bốp!”
Đột nhiên bả vai của Tề Đẳng Nhàn bị ai vỗ nhẹ.
Người có thể đến gần Tề Đẳng Nhàn một cách bất động thanh sắc lại có thể vỗ được vai hắn rõ ràng không phải người bình thường.
Tề Đẳng Nhàn bất ngờ quay đầu và hắn nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười.
“Hừ, lão già. Cách xuất hiện của bố thật làm cho người ta sợ hãi! Con còn tưởng hành tung bị lộ nên bị tên cao thủ nào để mắt tới rồi chứ.” Tề Đẳng Nhàn sau khi nhìn rõ người là ai, hắn không nhịn được mà thở phào một hơi.
Người đứng đằng sau hắn là một người trung niên trắng trắng béo béo, dáng vẻ có chút giống Tề Đẳng Nhàn. Nhìn qua giống như một cặp bố con.
Tề Bất Ngữ cười lớn với Tề Đẳng Nhàn, ông ra hiệu tay với hắn.
Tề Đẳng Nhàn bị vu oan giá tội thành kẻ phản quốc, trong lòng Tề Bất Ngữ đương nhiên cũng như bị nghẹn ngọn lửa lớn. Mặc dù ông đã giết “lũ chuột” bên ngoài nhà tù U Đô rồi nhưng những tên đó đều là người không quan trọng.
Tên tội phạm thực sự vẫn chưa phải chịu sự trừng phạt nào.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn tự tin nhưng hắn cũng không kiêu ngạo đến mức tự cho là mình có thể lên trời xuống đất. Hắn biết muốn giết người của gia tộc Thượng Quan không đơn giản vì vậy Tề Đẳng Nhàn đã liên lạc trước với lão già nhà mình.
Là một người bố, cho dù con trai mình lớn đến đâu rồi thì chỉ cần con mình gặp chuyện ông cũng liều mình bước ra.
Gia tộc Thượng Quan là một trong những thế lực lớn của Hồng bang ở nước Mỹ. Tuy bọn họ có vô số kẻ thù nhưng mãi vẫn đứng vững không ngã ở nước Mỹ ắt phải có không ít cao thủ tọa trấn.
Tề Đẳng Nhàn kéo theo Tề Bất Ngữ cũng là để đảm bảo chuyện kia có thể thành công một cách tuyệt đối.
Tề Bất Ngữ không phải đến nước Mỹ thông qua con đường của nhà họ Trần mà những năm này ông rời đi khỏi kinh đô, du lịch rất nhiều và kết giao được với rất nhiều nhân vật quan trọng. Một trong số đó còn có đỉnh cấp lão đại là Vinogradov.
Dựa vào một chút quan hệ, bất động thanh sắc đi đến nước Mỹ đối với Tề Bất Ngữ là chuyện không thể dễ dàng hơn.
Hai người đi ra khỏi sân bay liền lập tức gọi một chiếc xe đi thẳng đến Beverly Hills.
Beverly Hills rất nổi tiếng và người sống ở đó đều là những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu của nước Mỹ.
Hơn nữa ở Beverly Hills có hàng rào an ninh vô cùng vững chắc, bảo vệ ở trong đó đều được thuê từ công ty Hắc Thủy. Những người này đều đã từng có kinh nghiệm thực chiến trên chiến trường.
Không nói mỗi một người đều có sức chiến đấu sánh ngang với bộ đội đặc chủng mạnh mẽ mà cho dù có tách riêng lẻ ra thì cũng tuyệt đối không yếu hơn nơi nào.
“Chúng ta chỉ giết ba người thôi. Tên lão tặc Thượng Quan Thương Hải, còn có con trai của ông ta là Thượng Quan Nguyên Cát cùng với cháu gái ông ta là Thượng Quan Hạo Nguyệt.” Tề Đẳng Nhàn nói với Tề Bất Ngữ: “Đương nhiên nếu có ai cản đường thì chúng ta cũng giết hết.”
“Hôm nay có một bữa tiệc tụ tập của gia tộc Thượng Quan. Ngoài Thượng Quan Hạo Nguyệt ra thì hầu hết người của gia tộc Thượng Quan đều sẽ có mặt.”
Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu rồi ra dấu hiệu tay.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Lát nữa lúc con ra tay bố sẽ biết ngay thôi!”
Có vẻ như Tề Bất Ngữ vừa hỏi Tề Đẳng Nhàn xem công phu của hắn đã luyện tới cảnh giới nào rồi.
Tề Bất Ngữ cũng cười, từ chỗ an ninh lỏng lẻo cùng Tề Đẳng Nhàn lẻn vào bên trong sơn trang.
Chương 860 Địa Thủy Phong Hỏa
Chương 860: Địa Thủy Phong Hỏa
Hôm nay các thành viên của gia tộc Thượng Quan đang tụ tập ở Beverly Hills, người sáng lập gia tộc là Thượng Quan Thương Hải ngồi ở vị trí trung tâm.
“Chuyện bên Thượng Hải náo loạn đến mức độ này, sẽ không hợp lý nếu chúng ta lại nhúng tay vào chuyện bên đó. Hãy cho người đi rút hết tài sản ở Thượng Hải đi.” Thượng Quan Thương Hải đã khoảng chừng tám mươi tuổi nhưng nhìn ông ta chỉ giống như sáu mươi tuổi mà thôi. Tuy ông ta đã một đầu tóc ánh bạc nhưng đôi mắt lại có thần sắc, nói chuyện cũng ngập tràn trung khí.
“Hừm, đúng rồi, Thượng Quan Kinh Đào đã đi đâu rồi?”
“Kinh Đào đã đi đến Ngọc Thạch quốc để giải quyết chuyện của tập đoàn n Đặc rồi. Nam Dương Trần thị muốn nhúng tay vào chuyện ở Ngọc Thạch quốc, cũng không biết có thể đạt được thỏa thuận hay không.” Thượng Quan Nguyên Cát trả lời.
“Hôm nay Hạo Nguyệt đến chỗ Jimmy tham gia party đúng không?” Thượng Quan Thương Hải lại hỏi.
Thượng Quan Nguyên Cát gật gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, Jimmy tổ chức một party mời rất nhiều tầng lớp anh tài tham gia. Hôm nay Jimmy muốn công bố chuyện của mình với Hạo Nguyệt ra bên ngoài.”
Thượng Quan Thương Hải nghe thấy vậy thì cười hài lòng: “Không tệ. Mặc dù chuyện ở bên Thượng Hải làm gia tộc chúng ta chịu một ít tổn thất nhưng nó cũng không phải là vấn đề gì to tát.”
“Lão gia, cái tên họ Tề kia thật không biết điều. Hắn ta nhận của Kinh Đào một nghìn tám trăm vạn đô la Mỹ, không nói đến việc không làm mà hắn ta còn cố ý hãm hại người của chúng ta.”
“Gần đây treo thưởng tám nghìn vạn cho đầu của hắn ta thế nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Có cần phải nghĩ cách đối phó hắn ta một chút không?”
Trong gia tộc Thượng Quan có người mở miệng nói ra chuyện của Tề Đẳng Nhàn.
Thượng Quan Thương Hải cười lạnh: “Tên này đối nghịch với nhà họ Triệu, hơn nữa còn không biết tốt xấu chọc thủng trời, cả nước Hoa quốc cũng không chứa chấp nổi hắn ta. Yên tâm, ta đã có cách đối phó. Chuẩn bị phái người đến cho Thượng Quan Kinh Đào. Chỉ cần em gái Lục Chiến Long còn ở trong tay tập đoàn n Đặc thì tên này sớm muộn cũng sẽ cắn câu.”
Thượng Quan Nguyên Cát không nhịn được mà sửng sốt trả lời: “Tên Tề Đẳng Nhàn này rất khó đối phó. Tạ Cuồng Long và Nghiêm Mộc Long liên thủ hai người cũng bị hắn ta đánh chết một người và làm trọng thương một người. Không biết bên phía bố đã chuẩn bị phái người nào đi rồi?”
“Địa Thủy Phong Hỏa, các người đi ra đi!” Thượng Quan Thương Hải cười lớn, vỗ vỗ tay và nói.
Bốn thân ảnh như ma quỷ lóe lên trong đại sảnh, chấp lễ với Thượng Quan Thương Hải cung kính: “Bái kiến tiên sinh!”
Thượng Quan Nguyên Cát sau khi nhìn thấy bốn người này thì không nhịn được mà thở ra một hơi lạnh, kinh ngạc nói: “ Từ lúc nào bố đã huấn luyện được bốn người như vậy?”
Bốn người này thế mà đều là cao thủ đan kình.
“Đây là bốn đại đặc sứ ta đã phải bỏ ra nhiều năm tâm huyết huấn luyện trong âm thầm, Địa Thủy Phong Hỏa! Bọn họ là đan kình thế nhưng đều là giả đan, thể năng bọn họ vẫn cách biệt với đan kình thực sự. Chỉ là bốn người như vậy cùng phục kích Tề Đẳng Nhàn thế là quá đủ rồi!” Thượng Quan Nguyên Cát cười nhạt: “Cho dù bố của hắn ta có đến thì cũng sẽ bị đánh chết!”
Đan kình là cảnh giới mà cao thủ võ học luyện công phu vào tận xương tủy và làm chủ được khí, cần vận dụng khí huyết tự nhiên của bản thân, có thể trong nháy mắt đem khí huyết thu vào đan điền. Sau đó thì hoàn thành bộc phát tức thời, mượn năng lượng khí huyết phun ra đan điền, bộc phát ra sức mạnh đáng sợ.
Thượng Quan Thương Hải nói bốn người này đều là “giả đan” làm cho Thượng Quan Nguyên Cát có chút nghi hoặc, đan kình còn có thể giả sao?
Thượng Quan Thương Hải giải thích: “Đan kình thực sự sẽ vận chuyển khí huyết, co gân bạt cốt không thành vấn đề. Sở dĩ nói bọn họ là giả đan, là bởi vì..."
“Bởi vì bọn họ đều cần sử dụng dược hổ lang mới có thể duy trì vận chuyển khí huyết trong cơ thể có đúng không?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ ngoài cửa, trên tay người đi đến còn mang theo thi thể của hai tên bảo vệ.
Chỉ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang mặc một bộ thể dục màu đen đứng ở ngoài cửa, cười vui vẻ nhìn Thượng Quan Thương Hải.
Thượng Quan Thương Hải sau khi nhìn thấy hắn, đồng tử ông ta co rút lại, kinh ngạc thốt lên: “Là ngươi? Ngươi chính là tạp chủng mà Tề Nha Ba và Triệu Tứ Thanh sinh ra? Không ngờ thiên đường có lối ngươi không đi mà lại dám chạy đến nước Mỹ, còn chạy vào gia tộc của ta!”
Tề Đẳng Nhàn tiện tay vứt thi thể của hai tên bảo vệ xuống: “Người luyện võ đương nhiên phải tu luyện cả bên trong lẫn bên ngoài. Bên trong luyện hơi thở, bên ngoài luyện cơ bắp và làn da. Bên trong vận chuyển khí huyết, bên ngoài phục linh dược! Nhưng mà nếu một mực theo đuổi khí huyết, uống dược hổ lang thì chắc chắn có thể bạo phát ra sức mạnh gần với của cao thủ đan kình. Thế nhưng tổn hại tới thân thể là hết sức to lớn…”
“Đương nhiên, quyền ý mà cao thủ đan kình có được cùng với sự lĩnh ngộ quyền pháp cũng là thứ bọn họ làm cách nào cũng không thể với tới được.”
“Giả đan với bao đan chân chính vẫn có khoảng cách rất lớn.”
Hắn vừa nói vừa chậm rãi nhấc tay, hơi cong đầu gối ngồi xuống thế tấn.
Mọi người ngay lập tức nhìn thấy trán hắn đỏ bừng. Từng mạch máu như nổi trận lôi đình, dường như có thể nhìn thấy dòng chảy của máu.
Bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng dưới gân mạch máu phập phồng là khí huyết cuồng bạo, từng giọt từng giọt bị Tề Đẳng Nhàn thu vào bộ vị đan điền.
Sau đó mọi người nghe thấy một âm thanh chấn động, giống như là tiếng sóng bão đập vào bờ, vừa giống như đá loạn xuyên không.
Đan điền của Tề Đẳng Nhàn một đoàn nhóm phồng lên, cả người của hắn bốn bề đều yên tĩnh ngồi xổm ở đó giống như một pho tượng đá cao trăm mét không thể lay động.
“Thái tổ ngồi ngai vàng…” Ánh mắt Thượng Quan Thương Hải âm u: “Công phu của người trẻ tuổi thật cao, chỉ có điều ngươi quá là không biết sống chết rồi. Không ngại đường xa chạy đến nước Mỹ chơi chặt đầu? Hôm nay ngươi không sợ đầu rơi sẽ là đầu mình sao?”
“Ta Thượng Quan Thương Hải lăn lộn giang hồ đã năm mươi năm, muối ta ăn còn nhiều hơn cơm ngươi ăn. Ta còn có thể bị tên nhãi ranh lông vàng vắt mũi chưa sạch hạ gục sao?”
“Hôm nay người đã đến cửa vậy thì đừng hòng đi nữa!”
Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ nói: “Sợ là ông không biết, cháu trai ngoan của ông Thượng Quan Kinh Đào đã bị tôi một quyền đánh bay đầu đúng không? Hôm nay tôi đến nước Mỹ tìm các ông chính là để kết thúc tội ác một đời của gia tộc Thượng Quan. Từ hôm nay trở đi gia tộc Thượng Quan sẽ bị gạch tên khỏi thế giới này!”
Thượng Quan Thương Hải hừ lạnh một tiếng, đập bàn nói: “Đánh chết hắn!”
Bốn tên đại đặc sứ bị ông ta giấu đi nhiều năm cuối cùng cũng lộ diện bây giờ mới có động tĩnh, đi thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn.
Chân phải Tề Đẳng Nhàn giậm xuống đất, giày ngay lập tức nứt năm xẻ bảy. Thân thể Tề Đẳng Nhàn nghiêng về phía trước, vụt một cái lướt ra ngoài!
Mặt đất nơi Tề Đẳng Nhàn vừa đứng, viên gạch đá cẩm thạch quý giá trực tiếp nổ tung rồi vỡ vụn, xi măng phía dưới gạch đá lại bị một cước này giẫm đến múc mềm nhũn giống như miếng đậu phụ.
Thượng Quan Thương Hải nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông ta không thể không thay đổi: “Nghiêm Mộc Long nói quyền pháp của ngươi luyện thần rồi ta còn không tin, bây giờ xem ra cũng thật sự không phải là khoa trương…”
Tề Đẳng Nhàn cười lớn, hắn đã đi đến trước mặt bốn đại đặc sứ. Chỉ là hắn cũng không dừng lại bước chân mà trực tiếp đi thẳng về phía Thượng Quan Thương Hải!
“Đánh chết hắn!”
Thượng Quan Nguyên Cát giận dữ hét lên.
Bốn đại đặc sứ đang chuẩn bị xuất thủ thì đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện, bóng dáng người này nhìn qua trắng trắng béo béo nhưng mà lại trong nháy mắt cao lên ba thước, vừa mới xuất thủ liền càng giống thiên thần!
“Người này là ai? Võ công lại cao cường như vậy?”
Thượng Quan Thương Hải nhịn không được mà chấn kinh, không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn còn có trợ thủ.
Người xuất thủ kia chính là Tề Bất Ngữ, một khi ông xuất thủ đã trực tiếp kiềm chế bốn đại đặc sứ.
Mà Tề Đẳng Nhàn cũng đã đến trước mặt Thượng Quan Thương Hải.
“Lão già này, ông gây ra bao nhiêu tội ác khiến ông trời cũng không chứa nổi ông! Cái mạng này của ông, tôi sẽ lấy!” Tề Đẳng Nhàn gầm lên một tiếng dài, thân như liệt mã liên tục tiến bước, đánh ra ba quyền đấm nổ tung như đại bác.
Bình luận facebook