-
Chương 901-905
Chương 901 Thái tổ gia
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ, muốn tìm người chém hắn sao? Nghe thú vị đấy nhỉ.
Kĩ thuật viên người Kiệt Bành Khiếu Cao Kiều không nhịn được nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiên sinh, ngài mau rời khỏi đây đi. Nếu ngài không rời đi, chỉ sợ tí nữa những người kia đến, ngài muốn chạy cũng chạy không nổi.”
Kĩ thuật viên Hương Sơn ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu, nói: “Những người đó đều là người không thể chọc vào, họ là những người lăn lộn trong giang hồ đấy… Mặc dù nói mấy dân xã hội đều tẩy trắng lên bờ thành công rồi nhưng bản chất từ xương tủy vẫn là những người sa đọa, hư hỏng.”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Đùa tôi sao? Tôi tiêu nhiều tiền như vậy cho một lần mát xa, vậy mà muốn tôi lãng phí nó sao?”
Hai kĩ thuật viên đều không nói được lời nào, bọn họ đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không biết sống chết là gì, hơn nữa, người này còn rất kì quái, bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê người đầu bảng, cũng không cần làm gì khác, chỉ cần mát xa chân…
Người chính trực sao lại đến đảo Kim Ngân này để mát xa chứ?
“Những thứ này so với tính mạng quan trọng hơn sao?” Cao Kiều không nhịn được nói: “Thái tử gia của bọn họ chính là Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn. Lần trước có một vị khách xảy ra xung đột với hắn ta ở đây, hình như bị hắn ta đem đi lột sạch rồi bán đến Hắc Châu rồi luôn rồi.”
“Hơn nữa, đảo Kim Ngân của bọn tôi cũng là bị Hòa Liên Thắng thâu tóm, nếu thật sự xảy ra xung đột thì ông chủ của chúng tôi sẽ không đứng về phía ngài đâu.” Một người đẹp kĩ thuật viên cũng ở bên cạnh phụ họa theo.
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, nói: “Thôi được rồi, được rồi, tôi không muốn nghe nữa. Mọi người mát xa cho tôi cho thật tốt đi, nếu mát xa thoải mái, tôi sẽ tính thêm giờ cho mọi người đến khi trời sáng.”
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười gượng gạo.
Bọn họ mới không cần Tề Đẳng Nhàn tính thêm giờ cho họ đến khi trời sáng, mát xa lâu như vậy, bọn họ không biết mệt sao? Thà rằng đổi cách khác còn hơn, nằm trên giường dạng ra có phải hơn không, còn không cần mệt nữa chứ.
Không bao lâu sau, người đàn ông vạm vỡ kia đã thông báo cho Lương Kiêu câu chuyện này.
Lương Kiêu không ngờ ở cái đảo Kim Ngân này lại có người dám không cho hắn ta mặt mũi!
Lương Kiêu ở cái đất này, hắn ta muốn có kĩ thuật viên nào là phải có kĩ thuật viên ấy, kể cả người đó đã được người khác bao xuyên đêm, thì người khác cũng phải ngoan ngoãn tay dâng người lên cho hắn ta, thậm chí còn phải nghiến răng khen ngợi hắn ta vài câu.
Lương Kiêu vừa đến, sắc mặt của hai kĩ thuật viên trắng bệch.
“Thái… Thái tử… Ngài tự mình đến đây rồi ạ.” Cao Kiều run rẩy nói với Lương Kiêu, sợ hắn ta trách tội bản thân vì cô ta không kịp hầu hạ cho hắn.
Lương Kiêu cười lạnh, nói: “Cao Kiều, cô to gan thật đấy, ta gọi cô lại đây mà cô dám từ chối ta sao?”
Cao Kiều sắc mặt tái nhợt, trả lời lại hắn ta: “Thái tử, không phải tôi to gan mà là tôi đang phải phục vụ khách…”
Lương Kiêu đáp lại: “Tao muốn xem rốt cuộc tên đần nào ăn gan hùm mật gấu dám chọn người ta gọi, còn dám đánh gãy tay một tên thuộc hạ của tao!”
Sau khi hắn ta thấy Tề Đẳng Nhàn, Lương Kiêu giật mình, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, nói: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, tên oắt con này, tao mà bắt được mày thì mày liệu thần hồn!”
Tề Đẳng Nhàn xua xua tay, cho hai kĩ thuật viên lui xuống, sau đó uể oải ngồi dậy, hỏi Lương Kiêu: “Mày có chuyện gì không? Nếu mày không có chuyện gì thì đừng làm phiền tao mát xa chứ.”
Lương Kiêu bẻ đốt xương tay răng rắc, cười khinh bỉ, nói: “Không có chuyện gì sao? Hôm nay tao tới để bẻ gãy tay chân mày, rồi vứt mày xuống biển làm mồi cho cá mập đây!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, nói: “Mày tốt nhất đừng có nghĩ ra mấy cái ý nghĩ nguy hiểm như vậy, người mời tao đến đây chơi là thiếu niên A Bân, mày thử quấy rầy tao xem, tao chỉ sợ mày sẽ phải ngồi trong tù đến hết đời này mất.”
“Cái chó gì mà A Bân, trước giờ ta chưa từng nghe qua cái tên này!” Lương Kiêu cười khinh bỉ, tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn: “Lên hết cho ta, đánh gãy chân hắn đem đến cảng khẩu, ta sẽ tự mình tiễn hắn làm mồi cho cá mập!”
Mấy tên thuộc hạ đằng sau Lương Kiêu ngay lập tức xông vào phòng, chạy đến chỗ có Tề Đẳng Nhàn.
Hai người kĩ thuật viên dùng ánh mắt thương hại nhìn Tề Đẳng Nhàn, bất lực lắc lắc đầu, lúc nãy bọn họ nói hắn chạy hắn còn không chịu nghe, bây giờ hắn muốn chạy cũng không chạy được.
Khiêu khích thái tử của Hòa Liên Thắng, sẽ có kết cục tốt đẹp sao?
Tề Đẳng Nhàn lười biếng bước xuống giường, vừa đứng dậy, đã có một nắm đấm thẳng vào mặt hắn mà đánh.
Tề Đẳng Nhàn căn bản không thèm trốn, ngược lại còn rụt cằm lại, đột nhiên đánh ra một quyền “kim kê mổ thóc”.
“Bùm”
Nắm đấm của tên kia vừa chạm đến chán của Tề Đẳng Nhàn liền phát ra một tiếng đả kích, tiếp đó là tiếng xương gãy răng rắc.
Tiếng xương gãy chắc chắn không phải là tiếng của xương đầu Tề Đẳng Nhàn được, dù sao thì đầu của hắn đến cả gạch cũng bị đập vỡ.
Khớp cổ tay của tên thuộc hạ này bị xoay ngược lại, hắn ta đau đớn kêu lên, liên tiếp lùi về sau rồi ngã xuống đất.
Hai bên trái phải của Tề Đẳng Nhàn đều bị mấy tên thuộc hạ lao đến công kích.
Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn động tay động chân, hắn thuận tay nhặt lên gạt tàn thuốc lá ở trên tủ đầu giường, hắn vung trái vung phải, rất nhanh một cái đầu chó lớn đã bị Tề Đẳng Nhàn đập nát.
Hai tên thuộc hạ ôm đầu ngã xuống.
Sau đó, gạt tàn thuốc lá dưới tay Tề Đẳng Nhàn biến thành vũ khí vô song, những tên kia chết chắc rồi, mỗi đập và một cái đầu chó vỡ nát.
Không đến mười giây, toàn bộ những tên thuộc hạ mà Lương Kiêu mang đến đều ôm đầu ngã xuống đất, tên nào cũng miệng kêu rên rỉ.
Hai người kĩ thuật viên xem đến ngu người rồi, người nhìn béo béo trắng trắng như Tề Đẳng Nhàn, lại mạnh mẽ như vậy sao?
Lương Kiêu cũng nhìn đến ngốc, hắn ta không nghĩ rằng Tề Đẳng Nhàn thoặt nhìn vô hại lại có sức chiến đấu khủng bố như thế kia.
“Chỉ bằng những tên phế vật này, không thể đánh gãy chân ta đâu. Ta ngồi cho bọn chúng đánh cũng đánh không gãy.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi đến trước mặt Lương Kiêu.
Sắc mặt Lương Kiêu lập tức cứng đờ, hắn ta theo bản năng lùi về phía sau hai bước, nói: “Mày muốn làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, đáp lại: “Đánh gãy chân mày rồi mang tên nhãi như mày làm mồi cho cá mập.”
“Cái gì cơ?”
Lương Kiêu nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn liền tức giận không thôi, chửi hắn: “Mày có biết tao là ai không? Mày có biết bọn họ gọi tao là gì không?”
“Thái tử sao, mày oai ghê ha!” Tề Đẳng Nhàn cười rồi đưa tay ra vả vào mặt Lương Kiêu.
“Mày biết bọn họ phải gọi tao là gì không?”
“Bọn họ phải gọi ta là thái tổ gia!”
Lương Kiêu trực tiếp bị cú tát này đẩy lùi, cả người đập mạnh vào tường một tiếng, đầu của hắn ta ong ong, choáng váng, Lương Kiêu cảm thấy như có hàng trăm con ruồi đang bay xung quanh tai của hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, lời hắn nói cũng không phải giả, người ở trong nhà tù U Đô gọi hắn là nhị đương gia, vừa gọi hắn là Chu Nguyên Chương, bởi vì thủ đoạn chỉnh người của Tề Đẳng Nhàn có thể so được với Lão Chu Na.
Hai người kĩ thuật viên run rẩy, đều không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại mạnh như vậy, giải quyết hết thuộc hạ của Lương Kiêu còn vả mặt Lương Kiêu…
Bọn họ chỉ mong rằng sau khi sự việc nổ ra, bọn họ không bị liên lụy.
Lương Kiêu cũng là một tên lợi hại, hắn ta lau đi vết máu trên miệng, hung dữ nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Thái tổ gia? Mày không chỉ xúc phạm tao mà còn xúc phạm bố tao là Lương Diệp! Hôm nay, dù có cả thị trưởng mới đến đây bảo vệ mày thì mày cũng không rời khỏi Hương Sơn được đâu, hôm nay mày nhất định phải chết trong bụng cá mập!”
“Con mẹ nó tao đang tâng bốc mày đấy, được làm cháu trai ta, mày không vui sao?” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn: “Mày không biết ngôi vị của Chu Nguyên Chương ngay cả con trai mình cũng không truyền mà truyền thẳng cho cháu trai là Chu Doãn Văn sao?”
“Tình yêu ông dành cho mày thì mày phải biết đường nhận chứ!”
Tề Đẳng Nhàn vừa cười, vừa đạp một cái vào bụng Lương Kiêu.
Lương Kiêu đau đớn kêu lên, trong miệng nhổ ra nước ói, cong người như một con tôm.
Những người khách đến đảo Kim Ngân lặng người đi, nhưng trong lòng bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Lương Kiêu làm người mà kiêu ngạo, hành xử bá đạo, không vừa mắt mọi người.
Chương 902 Mạnh mẽ
Tuy một số vị khách cảm thấy rất hả lòng hả dạ khi chứng kiến Lương Kiêu bị đánh, nhưng cũng có không ít người phải đổ mồ hôi vì Tề Đẳng Nhàn.
Tất nhiên bọn họ cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất dũng mãnh nhưng nếu xử lý Lương Kiêu theo cách này thì thật sự khó mà sống sót nổi.
“Dừng tay lại! Dám ra tay đánh người ở đảo Kim Ngân của tôi, xem ra cậu chán sống rồi!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp bước ra, mọi người xung quanh đều gọi ông ta là ông chủ Quan, tất nhiên đảo Kim Ngân chính là sản nghiệp của ông ta.
Đi theo sau ông chủ Quan còn có một đám tay chân do Liên Thắng phái đến, thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn đánh gục trên mặt đất thì người nào người nấy đều vô cùng giận dữ.
Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: “Ông đây chắc là ông chủ Quan đúng không? Đã nửa đêm rồi mà hắn còn muốn kỹ sư của tôi đi cùng hắn, tôi không đồng ý thì kêu người tới đánh tôi.”
“Ông nói thử xem chuyện này phải tính toán thế nào đây?”
“Tôi tới chỗ này của ông chơi mà lại gặp phải những chuyện không vui như vậy, bây giờ ông muốn bồi thường cho tôi ra sao đây?”
Ông chủ Quan này tất nhiên cũng có rất nhiều tiền, Tề Đẳng Nhàn vội mừng thầm trong lòng, được được, lại có thêm một kẻ coi tiền như rác!
Tề Đẳng Nhàn nghiện mấy trò tống tiền như thế này rồi, dù sao thì cách kiếm tiền này phải gọi là quá nhanh gọn!
Ông chủ Quan nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong thì không nhịn được bật tiếng cười nhạo: “Cậu nói cái gì? Tôi phải bồi thường cho cậu à?”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu, nói: “Tối nay nếu ông bồi thường gấp trăm lần chi phí mà tôi đã bỏ ra thì chúng ta giải quyết riêng chuyện này, không thì cũng khó nói trước lắm.”
Ông chủ Quan nghe vậy thì tức tới mức trán suýt nổi gân xanh, con mẹ nó thằng ngốc này từ đâu chui ra vậy? Đã đánh Lương Kiêu rồi lại còn dám lừa tiền của ông ta sao?
Hơn nữa vừa mở miệng đã đòi gấp trăm lần, coi đảo Kim Ngân này là cái máy rút tiền à?
Thuộc hạ của Lương Kiêu móc con dao phay ra định xông lên bảo vệ chủ nhân của mình, nhưng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang giẫm chân lên đầu Lương Kiêu thì trong chốc lát bọn họ đã rơi vào tình thế “ném chuột sợ vỡ bình”.
“Đừng nói là Thái tử muốn kỹ sư của cậu đi theo ngài ấy, cho dù là muốn vợ của cậu hay thậm chí là mẹ ruột của cậu đi cùng với ngài ấy thì đó cũng là vinh hạnh của cậu!”
“Cậu đã không biết điều thì thôi lại còn dám đánh người à?”
“Bây giờ lập tức buông Thái tử ra thì có thể tôi sẽ cho cậu chết nhẹ nhàng một chút!”
Ông chủ Quan nghiến răng nghiến lợi nói, ông ta cũng đang lo sợ, nếu như có chuyện gì xảy ra với Lương Kiêu ở địa bàn của ông ta thì ông ta cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì híp mắt lại, cười nói: “May cho ông là cha tôi không có ở đây, nếu không thì ông có chín cái đầu chó cũng không đủ cho ông ấy đập nát đâu!”
Tề Bất Ngữ không thể nói chuyện nên càng ghét những người thích nói tục, huống chi là cái kiểu lôi người nhà ra mắng này, nếu cha hắn thật sự có mặt ở đây thì có khi ông ta đã ăn một đấm vào mặt rồi.
Nhân vật phản diện nào cũng có thể chết vì nói nhiều, nhưng Tề Bất Ngữ thì tuyệt đối không có khả năng...
Vừa khai cuộc đã trực tiếp đánh chiêu chí mạng, không bao giờ lãng phí tiền bạc, là vị đại đương gia nổi tiếng với những phẩm chất tốt đẹp.
Lương Kiêu cắn răng nói: “Cha mày là cái thá gì chứ? Tao sợ khi cha tao đến đây thì có thể dọa cha mày sợ đến mức câm nín!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: “Mày cũng biết à!”
Sắc mặt ông chủ Quan âm trầm, nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Mau thả Thái tử ra, cậu không hiểu tiếng người sao? Nếu bây giờ cậu thả Thái tử, tôi có thể đảm bảo người nhà cậu sẽ được an toàn, nhưng nếu cậu còn tự cao tự đại như vậy, cả nhà cậu đều phải chôn cùng cậu.”
“Ồn ào, cứ ầm ĩ cái mẹ gì vậy, mát xa cũng không được yên!”
Đúng lúc này, Hoàng Kỳ Bân ở phòng bên cạnh xách quần đi ra, miệng thì liên tục chửi bới.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, mát xa thì mát xa, anh ta kéo lưng quần lên là sao đây?
“Ông chủ Hoàng, không có gì đâu, cậu cứ trở về chơi tiếp đi.” Ông chủ Quan hơi cau mày nhìn Hoàng Kỳ Bân.
Hoàng Kỳ Bân thấy Tề Đẳng Nhàn đang giẫm lên đầu Lương Kiêu thì sửng sốt, sau đó nói: “Chơi cái gì, tôi đưa anh em đến chỗ của ông để vui chơi, nhưng các người lại đang làm gì đây?”
Nghe xong ánh mắt của ông chủ Quan trở nên lạnh lùng: “Anh em của cậu? Đây là người ông chủ Hoàng đưa đến sao? Ha ha...”
Hoàng Kỳ Bân nói: “Anh em của tôi muốn giải quyết như nào thì cứ làm như thế đi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.”
Ông chủ Quan nở nụ cười khinh bỉ: “Mày sủa cái gì? Một tên thương nhân nhỏ bé mà cũng dám nói chuyện như vậy với tao à?”
Lương Kiêu hét lên: “Tên họ Hoàng này là ai, lập tức quỳ xuống cho tao, sau đó bảo người anh em ngu ngốc của mày buông tao ra, nếu không tao sẽ khiến cả nhà chúng mày không ngóc đầu lên nổi!”
Nghe xong Hoàng Kỳ Bân tỏ ra thích thú, chỉ chỉ cái mũi của mình, hỏi: “Ép chết cả nhà tôi à?”
“Chát!”
Anh ta còn chưa làm trò xong, ông chủ Quan đã tát vào mặt anh ta một cái đau điếng, khiến anh ta bất ngờ không kịp cảnh giác.
Ông chủ Quan nhe răng cười: “Thái tử nói như thế nào thì mày làm như thế đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cảnh này thì sững sờ, mẹ nó, ông chủ Quan này thật dũng cảm, không chỉ muốn cho hắn tiền mà còn muốn nộp mạng cho Hoàng Kỳ Bân sao?
Hoàng Kỳ Bân cũng bị cái tát này làm cho choáng váng, một lúc lâu sau, trên mặt anh ta nở một nụ cười nham hiểm.
“Ông chủ Quan, hôm nay ông muốn chết dí ở đây đúng không?” Thấy Hoàng Kỳ Bân không tức giận hay sợ hãi sau khi bị đánh, thậm chí còn nở nụ cười toe toét, ông ta lập tức tát cho Hoàng Kỳ Bân một cái nữa.
Tốt lắm, trên mặt Hoàng Kỳ Bân, hai dấu tay hai bên rất đối xứng.
Cái tát này đã dập tắt nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng Kỳ Bân, khiến anh ta trở lại trạng thái ngây người.
Tề Đẳng Nhàn khiếp sợ nói: “Ông chủ Quan, Tề Đẳng Nhàn tôi phải thừa nhận ông là người mạnh mẽ nhất! Thì ra là ông đang biểu diễn à?”
Ông chủ Quan nghe xong thì lộ vẻ đắc ý, nói: “Bây giờ mới biết sợ à? Biết tôi lợi hại chưa? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không buông Thái tử ra, kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn người anh em của cậu! Tôi đánh tên kia hai cái tát là đã rất nhẹ rồi.”
Hoàng Kỳ Bân sờ sờ khóe miệng của mình, có máu.
Lần này, anh ta không lộ ra nụ cười giả tạo kia nữa, trên mặt chỉ có sự lạnh lùng và tức giận.
“Bây giờ mới biết sợ cũng đã muộn rồi!” Lương Kiêu hét lớn.
“Câm miệng!” Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn đá hắn ta một phát: “Đừng làm phiền tao xem ông chủ Quan biểu diễn!”
Ông chủ Quan tức giận nói: “Mẹ nó, cậu dám đá Thái tử sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, hất cằm về phía Hoàng Kỳ Bân, nói: “A Bân, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào đây? Hay là gọi điện thoại cho cha anh đi?”
“Tìm cha của tên này sao? Nếu cha của tên này có tới thì cũng bị giết như vậy thôi!” Ông chủ Quan cười nhạt nói.
Tề Đẳng Nhàn hít sâu một hơi, giơ tay về phía ông chủ Quan nói: “Mời vào vị trí chụp ảnh, vị trí ánh đèn, ông chủ Quan, mời bắt đầu biểu diễn!”
Ông chủ Quan cau mày, không biết người này từ đâu tới, nhìn tình huống này mà không hiểu sao? Còn dám vờ vịt trước mặt mình sao?
Hoàng Kỳ Bân lắc đầu nói: "Không thể nói chuyện này với cha tôi được.”
“Mày cũng biết là nói với cha mày sẽ làm hại đến ông ta sao?” Lương Kiêu liên tục cười khẩy.
Tề Đẳng Nhàn buông lỏng chân, ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu chó của Lương Kiêu, nói: “Còn có thể nói chuyện thì nói thêm vài câu đi, tao rất thích nghe.”
Chương 903 Anh đúng là một con chó
Lương Kiêu vô cùng giận dữ, vừa muốn vùng lên khỏi mặt đất để đánh trả thì Tề Đẳng Nhàn đã chờ sẵn, nắm đầu hắn ta phang xuống mặt đất một cách mạnh bạo!
“Rầm!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, mặt Lương Kiêu sưng tấy lên.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Làm gì có chuyện chúng mày đụng đến anh em của tao mà tao không đáp trả lại?"
Hoàng Kỳ Bân nhìn thấy cảnh này thì nhếch miệng cười, đi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.
Anh ta không phải đồ ngốc, anh ta biết ở cạnh Tề Đẳng Nhàn rất an toàn, kẻo lát nữa lại ăn thêm một cái tát vào mặt.
Sống mũi của Lương Kiêu bị gãy, gương mặt đã bị biến dạng đến mức cha mẹ cũng không nhận ra. Hắn ta nằm rạp trên mặt đất, cơ thể co giật vì đau, lên tiếng gầm gừ: "Báo cảnh sát! Để cho cục trưởng Hoắc đến xử lý! Ông đây không tin, bọn họ dám chống lại cảnh sát!"
Hoàng Kỳ Bân quay đầu lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Không phải đã tới rồi sao, còn gọi cha tôi đến làm gì nữa?”
Tề Đẳng Nhàn bật cười, lát nữa vị cảnh sát trưởng Hoắc này tới mà không nhận ra Hoàng Kỳ Bân thì thật nực cười.
Ông chủ Quan thấy Tề Đẳng Nhàn không muốn buông tha cho Lương Kiêu, cũng biết lần này chắc đã gặp phải mấy tên liều mạng, chỉ dựa vào mấy người trong xã đoàn thì không chắc chắn sẽ giải quyết được, chỉ có thể nhờ tới cảnh sát.
Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Đa, cảnh sát trưởng ở Hương Sơn, trầm giọng nói: “Cục trưởng Hoắc, có người đến đảo Kim Ngân của tôi gây sự, đánh Thái tử của Hoà Liên Thắng, còn bắt ngài ấy lại làm con tin, phiền ông đến đây giải quyết một chút.”
Hoắc Đa nghe xong sửng sốt, nói: "Bắt cóc Thái tử Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng sao? Được, tôi tới ngay.”
Hoắc Đa đã quá quen với mấy chuyện như thế này, ở Hương Sơn có rất nhiều xã đoàn, tuy rằng hầu hết đã rửa tay gác kiếm nhưng trong xương cốt vẫn là côn đồ, thỉnh thoảng sẽ gây ra vài xung đột nhỏ.
Ông ta nghe chuyện Lương Kiêu bị đánh, hơn nữa còn bị bắt cóc thì cũng không dám chậm trễ một giây nào, lỡ như chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì sẽ rất phiền phức.
Sau khi cúp máy, Hoắc Đa gọi tay chân của mình, lập tức dẫn theo một đội đặc công chạy tới đảo Kim Ngân.
“Ông chủ Quan, tôi bày cho ông một con đường sống.”
“Nếu như bây giờ ông nghiêm túc nghĩ cách cầu xin ông chủ Hoàng tha thứ cho mình, sau đó bồi thường gấp vạn lần cho tôi.”
“Thì chuyện này kết thúc ở đây.”
“Nếu không sang năm cỏ trên mộ ông chắc cũng phải cao hơn ba mét.”
Tề Đằng Nhàn cười tủm tỉm nói với ông chủ Quan, lúc nói ra lời này thậm chí hắn còn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Tôi nhớ lúc trước có người thường xuyên nói chuyện với tôi như vậy... Bây giờ nhân vật phản diện lại chính là tôi?"Tề Đằng Nhàn cảm thấy hơi kì lạ, sau đó lại có cảm giác hưng phấn.
Thì ra làm nhân vật phản diện xấu xa chèn ép người khác lại vui sướng như vậy! Thảo nào lúc trước mấy người kia cứ muốn bắt nạt hắn.
Ông chủ Quan cười nhạt: "Cục trưởng Hoắc sắp tới rồi, anh có lảm nhảm thêm nữa cũng vô ích! Không ngồi tù đã là may cho các anh rồi.”
Tề Đằng Nhàn chỉ vào Hoàng Kỳ Bân nói: "Người cuối cùng nói chuyện với ông chủ Hoàng nhà tôi như vậy, cỏ trên mộ cũng đủ để ôm về nhà lót sàn rồi! Ở thành phố Trung Hải có một trung tâm massage tên là Đông Phương Anh Hoa, ông biết không? Ông chủ chỗ đó chọc giận ông chủ Hoàng của tôi, ngày hôm sau tất cả nhân viên trong trung tâm massage đều run chân, vịn tường mà đi.”
Hoàng Kỳ Bân dở khóc dở cười nhìn Tề Đằng Nhàn, nói: "Người anh em, ông đây bị đánh thành bộ dạng này mà anh còn trêu chọc, có phải là hơi quá đáng không?"
Tề Đằng Nhàn khụ một tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi... Tôi chỉ cảm thấy vờ vịt như vậy có hơi ngu ngốc.”
Hoàng Kỳ Bân ngẩn người, hỏi: “Ngu ngốc mà anh vẫn làm?”
Tề Đằng Nhàn nói: “Nhưng chuyện này thật sự rất vui mà!”
Trán Hoàng Kỳ Bân nổi gân xanh, giật giật, nếu không phải anh ta không thể đánh bại Tề Đằng Nhàn thì anh ta đã đè hắn xuống đất rồi dùng Thế Liên Quyền đánh cho một trận rồi.
“Nhóc A Bân! "Tề Đằng Nhàn vỗ vai Hoàng Kỳ Bân.
"Con mẹ nó đừng có gọi tôi như vậy!" Hoàng Kỳ Bân hơi bực tức nói. Bị tát hai cái, trong lòng đang rất giận dữ mà còn phải chịu đựng sự trêu chọc của một tên lưu manh mà anh không thể mắng mỏ hay đánh đập được.
Tề Đằng Nhàn cười khẽ nói: "Gần đây anh em có hơi thiếu tiền, anh thấy ông chủ Quan này có giống một con lợn béo tốt hay không?"
Hoàng Kỳ Bân sửng sốt, định nói là cũng khá giống, nhưng chợt nhớ ra cái gì nói: "Không đúng, bạn tôi ở Trung Hải gọi cho tôi nói một đại gia ở Nam Dương tên là Lý Bán Nhàn đã mua Vân Đỉnh Thiên Cung với giá 1,5 tỷ đô la Mỹ. Con mẹ nó đây gọi là thiếu tiền à?!"
“Không phải rất hợp lý à? Tôi dùng hết tiền để lấy lại căn nhà kia rồi, bây giờ có phải là đang rất thiếu tiền không?"
Khóe miệng Hoàng Kỳ Bân giật giật: "Tôi cũng cạn lời rồi, con mẹ nó cái logic thiên tài gì đây?"
Tuy nhiên, lửa giận trong lòng Hoàng Kỳ Bân phải bị dập tắt, với cái miệng không biết giữ bí mật này, thể diện của con trai thị trưởng Hương Sơn sẽ bị anh ta vứt ở đâu chứ? Nếu Tề Đẳng Nhàn đã muốn kiếm tiền thì cứ để cho hắn kiếm, xem thử hắn có thể kiếm được bao nhiêu.
Hơn nữa, chuyện này cũng đúng lúc cho Hoàng Văn Lãng một lý do để đốt ba mồi lửa, trực tiếp dựa vào chuyện này mà rèn sắt khi còn nóng, mạnh mẽ chỉnh đốn lại tình hình của Hương Sơn.
“Hai người các anh có tính toán nhiều hơn nữa cũng vô dụng!" Ông chủ Quan cười nhạt nói.
Tề Đằng Nhàn nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt, giống như sói nhìn thấy thịt.
Nếu Triệu Man Nhi ở chỗ này thì chắc chắn sẽ không do dự mà quay đầu bỏ chạy. Một khi đã bị tên này nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đó, không có mấy trăm triệu thì đừng hòng sống sót...
Bây giờ đại thiếu gia Tạ gia vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, mỗi ngày Tạ gia đều phải trả chi phí thuốc men cao ngất trời, nếu không chắc chắn không giữ nổi cái mạng nhỏ này.
Vẫn là Trần Ngư thông minh, nói rằng số tiền này không thể trao đổi trong một lần, nếu không thì không lừa được một khoảng tiền nào! Phải từ từ, chậm rãi, mỗi ngày vẩy cho Tạ Thiên Tiều một chút máu, mỗi ngày đều để cho Tạ gia trả đến hơn mấy trăm ngàn vạn, dòng nước chảy nhỏ sẽ tạo thành sông dài, lừa hắn ta hai ba tháng rồi tính tiếp.
Sau đó... tiền sẽ được chia thành 4 3 3, Tề Đẳng Nhàn lấy 40%, Trần Ngư và lão đồ tể lấy 30%.
Điều này khiến cho lão đồ tể phải thở dài ngậm ngùi, chẳng phải cái này lãi hơn "Dát yêu tử" sao?
Bị Tề Đằng Nhàn nhìn chằm chằm, ông chủ Quan hơi giật mình, bỗng nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh.
Cuối cùng thì có tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại thì thấy một đội cảnh sát vũ trang đầy đủ đang đi tới, cầm đầu là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh mặc cảnh phục màu trắng.
Nhìn thấy người tới, Lương Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy nói: "Dám đụng đến tao, tụi mày đừng mơ sống sót được!"
Hoàng Kỳ Bân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lương Kiêu nói: "Đừng tưởng là tụi mày ngồi tù thì sẽ an toàn. Trong đó cũng có anh em Liên Thắng bọn tao! Đến lúc đó tụi mày sẽ phải sống không bằng chết."
Tề Đằng Nhàn không thèm để ý tới hắn ta, quay đầu nhìn Hoàng Kỳ Bân.
“Lát nữa người ta có hỏi thì anh phải từ từ phản ứng..."
“Ừm, người ta hỏi anh một câu thì anh cứ ngẩn người hồi lâu, sau đó hỏi họ mới vừa hỏi cái gì.”
“Nói với bọn họ là anh hơi chóng mặt, còn hơi ù tai.”
“Ánh mắt cũng giả vờ thất thần một chút.”
“Hiểu chưa?”
Hắn vỗ vai Hoàng Kỳ Bân, nhỏ giọng truyền dạy “Bí kíp tống tiền”, đây rõ ràng là “Bí kíp kiếm tiền” mà!
Hoàng Kỳ Bân sửng sốt hỏi: "Có ý gì đây?"
“Giả vờ bị chấn động não... Khi tôi còn bé sống ở đế đô, mỗi lần đánh nhau với người ta đều giả vờ như thế. Mặc dù là tôi gây chuyện nhưng mà cuối cùng người cười vẫn là tôi! "Tề Đẳng Nhàn bày ra biểu cảm đắc ý nói.
Hoàng Kỳ Bân đứng hình, cái tên này còn bé mà đã làm nhiều chuyện xấu xa rồi, còn giả vờ bị chấn động não để tống tiền người ta nữa sao?
“Anh trước đây là một người nghiêm túc! Tại sao sau ly hôn lại hoàn toàn buông thả bản thân như vậy?" Hoàng Kỳ Bân không nhịn được hỏi.
"Vớ vẩn, tôi chỉ là bị dẫn dắt lạc lối mà thôi. Tôi đánh nhau, làm trò lưu manh, cướp xe của nhà tù, thỉnh thoảng còn tống tiền người khác, nhưng tôi vẫn là một cậu bé ngoan!" Tề Đằng Nhàn nói.
Hoàng Kỳ Bân suýt chút nữa đã ngất xĩu, nói: "Mặc dù chó không phải con người, nhưng anh đúng là một con chó.”
Chương 904 Hầm hàng hóa
Trông có vẻ như Hoàng Kỳ Bân không muốn hợp tác, Tề Đẳng Nhàn sốt ruột, nếu anh ta không hợp tác thì tiền này khó kiếm!
"Chuyện này làm sao có thể giả được? Mục đích tôi bảo anh làm như vậy là gì?"
"Là phòng vệ chính đáng, là để cho người xấu phải nhận hình phạt thích đáng, là hợp với lẽ phải, là dùng vũ khí luật pháp để bảo vệ chính mình!"
"Còn nữa, cha anh biết anh về nước sẽ không trừng phạt anh sao? Anh giả vờ bị chấn thương não, ông ấy còn có tâm trạng mà phạt anh được sao?”
"Cái này gọi là lừa bịp sao? Nó coi là lừa gạt à? Gọi sao? Đấy gọi là gì? Đây gọi là để biện pháp tránh nguy hiểm khẩn cấp đó!"
Hoàng Kỳ Bân hơi ngạc nhiên trước những gì hắn nói và cảm thấy rằng câu cuối hình như cũng có lý.
"Khó trách hắn có thể trở thành ở ngoài vòng pháp luật khi bị mẹ hắn truy nã khắp cả nước. Trương Tam là thầy của hắn..." Hoàng Kỳ Bân lẩm bẩm trong lòng.
Đúng như anh ta nghĩ, Hoắc Đa đã dẫn người của mình đến, một đám đặc vụ tay cầm súng xếp thành hàng, bao vây Tề Đẳng Nhàn và những người khác ở giữa.
Sắc mặt Hoắc Đa hơi khó coi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hắn thật sự không muốn đụng phải tổ chức, bởi vì một khi dính vào tổ chức thì sẽ khá rắc rối, nếu làm không tốt lại phải mở rộng phạm vi.
Ông chủ Quan thoáng cái nhào ra và nói: "Cảnh sát trưởng Hoắc, hôm nay anh Lương đến chỗ chúng tôi chi tiêu như bình thường, kết quả, gặp phải hai kẻ này bắt nạt các kỹ sư trong quán nước của chúng tôi, họ nhất định yêu cầu các kỹ sư của chúng tôi cung cấp cho họ dịch vụ phi pháp!"
"Anh Lương nhìn không nổi nên đi lên nói hai câu, cánh cáo bọn họ một chút."
“Sau đó, hai người này ngay lập tức đi tới và ra tay đánh trực tiếp anh Lương!”
"Ngài nhìn, bây giờ anh Lương vẫn nằm dưới đất, bị bọn chúng họ uy hiếp bắt làm con tin! Nói là tôi không bồi thường mấy trăm triệu thì không buông tha cho anh ấy!”
Tề Đẳng Nhàn nói với Hoàng Kỳ Bân: “Nhìn thấy không? Đây mới gọi là nói dối! Tôi đấy là đang tránh trường hợp khẩn cấp.”
Sau khi Hoàng Kỳ Bân nghe những cái lí do thoái thác của ông chủ Quan, kinh ngạc, lắc đầu bất lực.
Hoắc Đa nghe ông chủ Quan nói cũng mí mắt giật giật, đương nhiên hắn ta biết lời nói đó có bao phần lừa bịp, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thật sao? Người nào lại có lá gan lớn như vậy!"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Cảnh sát trưởng Hoắc, lời của ông ta không có câu nào là thật, rõ ràng là họ muốn ra tay trước, chúng tôi mới là phòng vệ chính đáng thôi. Người anh em tôi còn bị tên họ Quan tát hai cái vêu mồm, bây giờ đầu vẫn còn ong ong!”
Hoắc Đa nghe thấy khẩu khí của hắn, bỗng cau mày nói: "Cậu không phải là người địa phương sao?"
Tề Đẳng Nhàn hơi gật đầu.
Hoắc Đa vung tay lên, nói: “Bắt lại trước, về đồn rồi nói sau.”
Tề Đẳng Nhàn vui tươi hớn hở, giơ cả hai tay ra.
Phản ứng của Hoàng Kỳ Bân bị chậm nửa nhịp, chậm rãi đưa hai tay ra.
“Chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu!” Lương Kiêu cười gằn nói, cuối cùng từ dưới đất bò dậy.
Người bên Lương Tiêu đều cười lạnh, từng người một xắn tay áo lên, như thể đã xử đẹp hai người kia.
Ngay khi Hoắc Đa định xoay người, hắn ta thấy Hoàng Kỳ Bân ngẩng đầu lên, cả người như bị sét đánh đứng sững sờ tại chỗ.
Hai đặc vụ muốn tiến lên và còng tay họ, nhưng Hoắc Đa đã kéo họ lại, hắn ta bước tới chỗ Hoàng Kỳ Bân và nói: "Hoàng công tử, cậu không sao chứ?!"
Hoàng Kỳ Bân sửng sốt chừng ba giây, sau đó nói: "Hoàng công tử sao? À... vâng, tôi là Hoàng Kỳ Bân, cha tôi là Hoàng Văn Lãng."
Vừa nói câu này ra, cảnh tượng ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Thị trưởng thành phố Hương Sơn mới tới hình như gọi là Hoàng Văn Lãng? Mấy ngày nay, thời sự liên tục đưa tin...
Nhìn thấy trên mặt Hoàng Kỳ Bân có hai dấu tay, da thịt sưng lên, Hoắc Đa dựng hết cả tóc gáy, run giọng nói: “Hoàng công tử, tại sao cậu lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"À... là như này!"
"Hoàng công tử là người trọng nghĩa, nghe nói trên đảo Kim Ngân có hành vi phi pháp, vậy nên cố ý tới đây chịu đựng vất vả để tiến hành điều tra."
“Vì thế, Hoàng công tử suýt nữa thất thân, hơn nữa, còn bị ông chủ Quan này đánh cho một trận.”
Tề Đẳng Nhàn tằng hắng một cái, vội vã nói.
Sắc mặt Lương Kiêu tái nhợt do sợ hãi, nhìn Hoàng Kỳ Bân không dám tin... Người này là công tử nhà thị trưởng Hoàng?!
Ông chủ Quan cũng run liên tục, câu nói này càng khiến ông ta suýt nữa sợ tè ra quần, hai cái tát vừa rồi là ông ta làm, là tát thái tử gia Hương Sơn thật sao!
Vẻ mặt Hoắc Đa hơi cứng đờ, hỏi: "Hoàng công tử, là như vậy sao?"
Ánh mắt Hoàng Kỳ Bân rời rạc, một lát sau, anh ta mới dần tập trung tinh thần, nhìn Hoắc Đa hỏi: "À... Xin lỗi, anh vừa nói gì vậy? Tôi có hơi ù tai chóng mặt."
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn tự nhủ quá đỉnh, kỹ năng diễn xuất của anh ta tốt hơn nhiều so với lúc nhỏ.
Hoắc Đa thấy tình cảnh này, tay cũng run lên, hắn ta kinh nghiệm dày dặn, đã từng giải quyết vô số vụ đánh nhau, dĩ nhiên hắn ta biết, tình trạng của Hoàng Kỳ Bân là biểu hiệu của chấn thương sọ não!
Cái này... Thị trưởng Hoàng vừa mới nhậm chức chưa lâu sau, con trai của ông ta, dưới sự cai trị của chính mình, lại bị tát hai cái đến mức chấn thương não?
Nghĩ tới đây, trán Hoắc Đa toát mồ hôi lạnh.
“Ông chủ Quan, ai cho ông gan hùm mật gấu như vậy?” Hoắc Đa đột nhiên quay đầu lại, nhìn ông chủ Quan quát lớn.
Sắc mặt ông chủ Quan trắng bệch như búp bê giấy, nói: "Tôi... Tôi không biết cậu ta là công tử nhà thị trưởng Hoàng..."
Hoắc Đa tức giận nói: "Không biết sao? Không biết thì có thể đánh người à? Cho dù cậu ta không phải là công tử nhà thị trưởng Hoàng, ông cũng không có bất kỳ lý do gì động chạm pháp luật, ra tay đánh người cả!"
Sắc mặt ông chủ Quan tái nhợt nói: "Nhưng mà... Họ cũng đã đánh anh Lương."
Hoắc Đa quay đầu nhìn Lương Kiêu, lạnh lùng hỏi: "Lương tiên sinh, có phải hôm nay anh uống hơi nhiều đúng không? Ngay cả đi cũng không vững nữa?"
Lương Kiêu biết rõ rằng đây là chuyện lớn, câu lạc bộ của họ rất lợi hại, nhưng chắc chắn sẽ không thể chịu được sự tức giận của thị trưởng, hơn nữa, họ đều nói rằng quan mới nhậm chức, làm ra mấy việc để tỏ rõ tài cán, muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến nhân dân phục, xác định sẽ không còn xương!
Lưng hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước miếng, hơi không cam lòng nói: "Đúng… Tôi có uống hơi nhiều."
“Ồ? Vậy sao trên người anh không có mùi rượu? Vừa nãy tôi còn thấy anh ấy cầm thứ gì bằng thủy tinh, đó cũng rượu à? Mặt Tề Đẳng Nhàn ngây thơ hỏi.
Sắc mặt Hoắc Đa và Lương Kiêu cứng đờ.
Lương Kiêu tức giận trong bụng, tên khốn này, đây là đang hãm hại mình hít thuốc phiện sao?!
Nhưng, lúc này, cho dù nói hắn ăn nhiều phân, hắn cũng phải thừa nhận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “À... đúng vậy... Đều là lỗi tại tôi, vừa rồi tôi hít hơi nhiều, đi lại có hơi liêu siêu."
"Ngang nhiên hút hàng cấm sao? Bắt lại!" Hoắc Đa vung tay lên, ra lệnh cho người xử lý Lương Kiêu.
Hắn ta cũng chán ghét Tề Đẳng Nhàn, hầm hàng hóa này từ đâu ra, làm Lương Kiêu ăn quả đắng còn không bỏ qua, cứ phải đem người vào mới hài lòng sao? Chính là không chê chuyện lớn!
Ông chủ Quan choáng váng không biết phải làm gì.
Ánh mắt Hoắc Đa trở nên lạnh lẽo, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt ông chủ Quan, giọng lạnh lùng nói: "Ông chủ Quan làm ăn phát đạt, nên không cần coi trọng người khác nữa đúng không? Cái tát này là dành cho ông, có đau không?"
Mặt mũi của ông chủ Quan tỏ vẽ sự uất ức, suýt khóc, nói: "Đau quá!"
"Truyền lệnh của tôi, niêm phong đảo Kim Ngân, những người có liên quan, đưa tất cả về tra hỏi!"
"Đi thôi, Hoàng công tử, đích thân tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện..."
Hoắc Đa đỡ Hoàng Kỳ Bân dậy, trầm giọng nói.
Chương 905 Đừng dạy hư hắn
Mọi người đều cho rằng hai người bọn Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Kỳ Bân nghèo kiết xác, ai mà ngờ được sự việc lại bẻ lái như thế này.
Thế mà Hoàng Kỳ Bân lại là con trai của Hoàng Văn Lãng, tân thị trưởng của Hương Sơn!
Ông chủ Quan hoảng đến độ khóc luôn tại chỗ, số lần Hoàng Kỳ Bân tới nơi này không ít, ông ta cũng có tiếp xúc qua, vốn còn cho rằng lý do cậu ta ở Hương Sơn là để bắt đầu kinh doanh nhỏ, ai mà biết được cậu ta có thân phận này?
Vị Lương Kiêu kia liên minh với Thái Tử gia lúc này đã là một thiệt thòi lớn, giờ đây lại đụng phải Thái Tử gia chân chính của Hương Sơn.
Thật ra Hoàng Kỳ Bân cũng không gặp phải sự cố nào, tất cả là do Tề Đẳng Nhàn thuyết phục cậu ta, sau đó “thoát hiểm khẩn cấp”, vờ như bị chấn động não.
Khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng dựa theo triệu chứng bệnh và chẩn đoán chính xác cậu ta bị chấn động não.
Hoắc Đa không dám giấu giếm chuyện này, trực tiếp gọi điện báo cáo cho Hoàng Văn Lãng.
Sau khi Hoàng Văn Lãng biết sự việc giận tím mặt, đường đường là người đứng đầu Hương Sơn lại không được người khác để vào mắt à? Có thằng con ra ngoài nhảy nhót chơi chơi một chút cũng bị người khác đánh cho chấn động não.
“Điều tra thật kĩ! Tất cả phải nghiêm túc đến cùng! Chỉ cần là người liên quan đến vụ này đều phải bắt lại hết để thẩm vấn.” Hoàng Văn Lãng tức giận nói, “Đây là vô pháp vô thiên, không biết nhìn trên nhìn dưới. Không để pháp luật vào mắt!”
“Thị trưởng Hoàng, ngài yên tâm, tôi đã khống chế được hầu hết những người liên quan, cũng đang tiến hành thẩm tra, tôi bảo đảm sẽ cho ngài một lời giải thích hài lòng.” Hoắc Đa vội vàng nói.
“Tốt! Ngày mai tôi muốn tổ chức một hội nghị, cảnh sát trưởng Hoắc ông nhớ mà có mặt.” Hoàng Văn Lãng lạnh lùng đáp.
Hoắc Đa vội vàng gật như gà mổ thóc, đồng thời trong lòng ông ta cũng nhẹ nhàng thở phào, coi như bản thân trong họa gặp phúc, ngược lại còn có cơ hội được làm thân với tân thị trưởng!
Hoắc Đa trở lại phòng bệnh, ông ta nói với Hoàng Kỳ Bân “Hoàng công tử, cha cậu đã biết sự tình, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.”
Một lát sau, Hoàng Kỳ Bân mới nói “Hả? Hoắc tổng cảnh nói gì cơ?”
Hoắc Đa bất đắc dĩ cười rồi nói “Tôi nói cậu hãy yên tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được.”
Đột nhiên Tề Đẳng Nhàn ném ra một tấm danh thiếp, hắn ta cười nói “Phiền cảnh sát trưởng Hoắc đưa danh thiếp của tôi cho ông chủ Quan kia.”
Hoắc Đa dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, Hoàng Kỳ Bân nói “Phiền cảnh sát trưởng Hoắc làm theo.”
Hoắc Đa gật đầu, nói “Được rồi…”
Lúc này phản ứng của Hoàng Kỳ Bân không quá chậm chạp, hơn nữa có vẻ như cũng có tinh thần, biểu hiện này làm cho Hoắc Đa không rõ liệu cậu ta có đang giả vờ hay không?
Sau khi Hoắc Đa rời khỏi phòng bệnh, Hoàng Kỳ Bân nhẹ nhàng thở phào rồi nói “Anh tính lấy bao nhiêu tiền từ chỗ ông chủ Quan?”
“Đã nói rồi, đòi bồi thường gấp mười nghìn lần số tiền chúng ta tiêu trong hôm nay, nói cách khác, đẩy ông ta vào ngõ chết.” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, “Cho ông ta cơ hội ông ta không cần, kiểu gì cũng phải để áp bức.”
“Hôm nay áng chừng đã tiêu trên dưới năm vạn… Ờm, anh muốn ăn năm trăm triệu trong một lần? Mẹ ơi, tuy tôi đúng là con trai thị trưởng thật, nhưng kiểu gì cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy!” Hoàng Kỳ Bân thật sự thấy Tề Đẳng Nhàn đang chơi người ta mà.
“Nếu không chịu bồi thường, sản nghiệp của ông ta sẽ bị phong tỏa, với quy mô của Đảo Kim Ngân, chẳng lẽ lại không lấy ra bảy tám trăm triệu được? Hơn nữa, riêng việc đắc tội con trai thị trưởng, về sau ông ta còn mơ được tới việc làm ăn buôn bán ở Hương Sơn không?” Tề Đẳng Nhàn bình thản nói.
Hoàng Kỳ Bân không thể không giơ ngón cái với Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Quá đỉnh!”
Hai người đang nói chuyện với nhau thì Hoàng Tình Ca vội vã đến bệnh viện.
“Tề Đẳng Nhàn, anh không sao chứ?!” Hoàng Tình Ca vừa đến đã vồ vập hỏi Tề Đẳng Nhàn.
Hoàng Kỳ Bân ngồi trên giường mặt đầy bức xúc, cậu ta chỉ chỉ vào mũi mình rồi nói: “Em gái, người bị đánh là anh đây này, hắn chỉ toàn giả vờ, mà em lại quan tâm đến hắn? Có nhầm lẫn gì ở đây không?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Kỳ Bân một cách khoe khoang: “Tôi tương đối có duyên với nữ giới, đây là một loại quyến rũ anh không thể ghen tỵ được đâu.”
Hoàng Tình Ca nheo mắt mắng Hoàng Kỳ Bân: “Ai bảo anh suốt ngày đi đến mấy nơi đó, đi một mình thì cũng thôi đi, đằng này còn dạy hư Tề Đẳng Nhàn!”
Hoàng Kỳ Bân tức đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy dựng lên trên giường bệnh, cậu ta bực bội nói “Anh á? Anh mà dạy hư hắn á?”
“Thằng nhóc A Bân này đã dạy hư bao nhiêu thanh niên, không thấy tội lỗi trong lòng sao?” Tề Đẳng Nhàn nói, “Anh em trước kia còn là một thiếu niên thanh thuần, lần đầu tiên đi hội thủy vẫn bị anh lôi kéo chiêu đãi.”
Hoàng Kỳ Bân tức đến nỗi lên cơn đau tim, cậu ta hỏi “Có phải anh định làm tôi tức chết để lấy thêm tiền từ ông chủ Quan không vậy!”
Tề Đẳng Nhàn cười xấu xa “Trước đây thì không, nhưng nếu anh đã nói vậy, tôi thấy có thể làm một chút.”
Hoàng Tình Ca duỗi tay kéo Tề Đẳng Nhàn lại, cô bắt đầu giáo huấn hắn ta: “Về sau không được lêu lổng theo anh tôi, anh ấy không học điều hay, anh cũng không thể học thói xấu!”
“Ừm.” Tề Đẳng Nhàn thoải mái đồng ý.
“Hắn… Hắn là đồ cặn bã!” Hoàng Kỳ Bân nói như sắp khóc, “Em đừng để thằng ranh này lừa, hắn hố muốn chết.”
“Có cái rắm! Trước kia ông đây làm cảnh ngục, không có một thân chính khí như này làm sao mà trụ vững để quản được nhiều phạm nhân như vậy?” Tề Đẳng Nhàn khinh bỉ nói.
Tề Đẳng Nhàn đang muốn trào phúng thêm hai câu thì nhận được điện thoại từ Hứa Ức Ngọc.
“A lô, đã muộn thế này rồi mà anh còn chưa trở lại? Có phải đã gặp chuyện gì không?” Hứa Ức Ngọc dò hỏi, có chút quan tâm trong giọng nói của cô.
“Không có gì, tôi trở lại đây.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Cần em lái xe đến đón anh không?” Hứa Ức Ngọc nói.
“Không cần, tôi về ngay đây.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hoàng Tình Ca không nhịn được mà dỏng tai lên nghe, cô loáng thoáng nghe được giọng nói của một cô gái, cô tỏ ra không thoải mái ngay tức khắc.
Trong lòng Hoàng Kỳ Bân thầm kêu khổ, em gái nhỏ thích người nào mà chẳng được, lại thích một tên lừa đảo như thế này, còn muốn để thằng nhãi này làm em rể của anh ta, liệu sau này bản thân có bị lừa đến chết không?
Một lúc sau Tề Đẳng Nhàn kết thúc cuộc gọi, hắn giơ tay chào tạm biệt hai người, nói: “Tiệc do thị trưởng Hoàng tổ chức tôi sẽ đến tham gia, đến lúc đó chúng ta lại gặp lại!”
Hoàng Kỳ Bân trợn trắng mắt nói “Hố thì lượn đi!"
“Nói cho tốt vào, không tôi lại nói cho cha anh chuyện giả vờ chấn động não, xem anh chết thế nào.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.
“Đồ mặt liệt…” Hoàng Kỳ Bân thiếu chút nữa là bị làm cho tức chết, việc giả vờ bị chấn động não, ai nói cái gì mà “thoát hiểm khẩn cấp”, bây giờ hắn cứ thế gắp lửa bỏ tay anh ta?
Triệu Mạn Nhi mà ở đây, nhất định sẽ tỏ vẻ: Tôi quen rồi!
Tề Đẳng Nhàn phủi mông rồi xoay người rời đi, sau đó bắt đầu yên lặng chờ điện thoại của ông chủ Quan, rồi số tiền lấy được kia chia cho Hoàng Kỳ Bân.
Chẳng qua, hơn phân nửa là Hoàng Kỳ Bân không muốn số tiền này, dù cậu ta muốn, Hoàng Văn Lãng cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên, về cơ bản toàn bộ số tiền này sẽ rơi vào túi của Tề Đẳng Nhàn.
“Mẹ nó, mình đúng là người có tài kiếm tiền, đi mát xa ở hội thủy đã có thể thu vào mấy trăm triệu! Hơn nữa, giờ tiền đều do A Bân chi.” Tề Đẳng Nhàn ngồi trên xe trở về nhà họ Hứa, trong lòng tràn đầy sảng khoái.
Trở về nhà họ Hứa, Hứa Ức Ngọc và Hứa Trường Ca đều chiếu cố hắn hai câu.
Chỉ có Triệu Tân Lan lạnh lùng buông vài câu còn quay về làm gì, thật sự coi nơi này là nhà của hắn à?
Đang lúc Tề Đẳng Nhàn tâm tình tốt, chọn không so đo với người đàn bà đanh đá này mà vui vẻ về phòng ngủ đánh một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Trường Ca cau mày gọi điện, đàm luận về tình huống tài chính gì đó.
“Nghĩ lại cách này, lại nghĩ thêm một chút, hợp tác với Dương tiểu thư như lửa xém lông mà, nếu không đủ tài chính, cổ phần của tôi sẽ không đạt được như dự đoán!” Hứa Trường Ca nghiêm túc nói.
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ, muốn tìm người chém hắn sao? Nghe thú vị đấy nhỉ.
Kĩ thuật viên người Kiệt Bành Khiếu Cao Kiều không nhịn được nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiên sinh, ngài mau rời khỏi đây đi. Nếu ngài không rời đi, chỉ sợ tí nữa những người kia đến, ngài muốn chạy cũng chạy không nổi.”
Kĩ thuật viên Hương Sơn ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu, nói: “Những người đó đều là người không thể chọc vào, họ là những người lăn lộn trong giang hồ đấy… Mặc dù nói mấy dân xã hội đều tẩy trắng lên bờ thành công rồi nhưng bản chất từ xương tủy vẫn là những người sa đọa, hư hỏng.”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Đùa tôi sao? Tôi tiêu nhiều tiền như vậy cho một lần mát xa, vậy mà muốn tôi lãng phí nó sao?”
Hai kĩ thuật viên đều không nói được lời nào, bọn họ đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không biết sống chết là gì, hơn nữa, người này còn rất kì quái, bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê người đầu bảng, cũng không cần làm gì khác, chỉ cần mát xa chân…
Người chính trực sao lại đến đảo Kim Ngân này để mát xa chứ?
“Những thứ này so với tính mạng quan trọng hơn sao?” Cao Kiều không nhịn được nói: “Thái tử gia của bọn họ chính là Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn. Lần trước có một vị khách xảy ra xung đột với hắn ta ở đây, hình như bị hắn ta đem đi lột sạch rồi bán đến Hắc Châu rồi luôn rồi.”
“Hơn nữa, đảo Kim Ngân của bọn tôi cũng là bị Hòa Liên Thắng thâu tóm, nếu thật sự xảy ra xung đột thì ông chủ của chúng tôi sẽ không đứng về phía ngài đâu.” Một người đẹp kĩ thuật viên cũng ở bên cạnh phụ họa theo.
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, nói: “Thôi được rồi, được rồi, tôi không muốn nghe nữa. Mọi người mát xa cho tôi cho thật tốt đi, nếu mát xa thoải mái, tôi sẽ tính thêm giờ cho mọi người đến khi trời sáng.”
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười gượng gạo.
Bọn họ mới không cần Tề Đẳng Nhàn tính thêm giờ cho họ đến khi trời sáng, mát xa lâu như vậy, bọn họ không biết mệt sao? Thà rằng đổi cách khác còn hơn, nằm trên giường dạng ra có phải hơn không, còn không cần mệt nữa chứ.
Không bao lâu sau, người đàn ông vạm vỡ kia đã thông báo cho Lương Kiêu câu chuyện này.
Lương Kiêu không ngờ ở cái đảo Kim Ngân này lại có người dám không cho hắn ta mặt mũi!
Lương Kiêu ở cái đất này, hắn ta muốn có kĩ thuật viên nào là phải có kĩ thuật viên ấy, kể cả người đó đã được người khác bao xuyên đêm, thì người khác cũng phải ngoan ngoãn tay dâng người lên cho hắn ta, thậm chí còn phải nghiến răng khen ngợi hắn ta vài câu.
Lương Kiêu vừa đến, sắc mặt của hai kĩ thuật viên trắng bệch.
“Thái… Thái tử… Ngài tự mình đến đây rồi ạ.” Cao Kiều run rẩy nói với Lương Kiêu, sợ hắn ta trách tội bản thân vì cô ta không kịp hầu hạ cho hắn.
Lương Kiêu cười lạnh, nói: “Cao Kiều, cô to gan thật đấy, ta gọi cô lại đây mà cô dám từ chối ta sao?”
Cao Kiều sắc mặt tái nhợt, trả lời lại hắn ta: “Thái tử, không phải tôi to gan mà là tôi đang phải phục vụ khách…”
Lương Kiêu đáp lại: “Tao muốn xem rốt cuộc tên đần nào ăn gan hùm mật gấu dám chọn người ta gọi, còn dám đánh gãy tay một tên thuộc hạ của tao!”
Sau khi hắn ta thấy Tề Đẳng Nhàn, Lương Kiêu giật mình, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, nói: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, tên oắt con này, tao mà bắt được mày thì mày liệu thần hồn!”
Tề Đẳng Nhàn xua xua tay, cho hai kĩ thuật viên lui xuống, sau đó uể oải ngồi dậy, hỏi Lương Kiêu: “Mày có chuyện gì không? Nếu mày không có chuyện gì thì đừng làm phiền tao mát xa chứ.”
Lương Kiêu bẻ đốt xương tay răng rắc, cười khinh bỉ, nói: “Không có chuyện gì sao? Hôm nay tao tới để bẻ gãy tay chân mày, rồi vứt mày xuống biển làm mồi cho cá mập đây!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, nói: “Mày tốt nhất đừng có nghĩ ra mấy cái ý nghĩ nguy hiểm như vậy, người mời tao đến đây chơi là thiếu niên A Bân, mày thử quấy rầy tao xem, tao chỉ sợ mày sẽ phải ngồi trong tù đến hết đời này mất.”
“Cái chó gì mà A Bân, trước giờ ta chưa từng nghe qua cái tên này!” Lương Kiêu cười khinh bỉ, tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn: “Lên hết cho ta, đánh gãy chân hắn đem đến cảng khẩu, ta sẽ tự mình tiễn hắn làm mồi cho cá mập!”
Mấy tên thuộc hạ đằng sau Lương Kiêu ngay lập tức xông vào phòng, chạy đến chỗ có Tề Đẳng Nhàn.
Hai người kĩ thuật viên dùng ánh mắt thương hại nhìn Tề Đẳng Nhàn, bất lực lắc lắc đầu, lúc nãy bọn họ nói hắn chạy hắn còn không chịu nghe, bây giờ hắn muốn chạy cũng không chạy được.
Khiêu khích thái tử của Hòa Liên Thắng, sẽ có kết cục tốt đẹp sao?
Tề Đẳng Nhàn lười biếng bước xuống giường, vừa đứng dậy, đã có một nắm đấm thẳng vào mặt hắn mà đánh.
Tề Đẳng Nhàn căn bản không thèm trốn, ngược lại còn rụt cằm lại, đột nhiên đánh ra một quyền “kim kê mổ thóc”.
“Bùm”
Nắm đấm của tên kia vừa chạm đến chán của Tề Đẳng Nhàn liền phát ra một tiếng đả kích, tiếp đó là tiếng xương gãy răng rắc.
Tiếng xương gãy chắc chắn không phải là tiếng của xương đầu Tề Đẳng Nhàn được, dù sao thì đầu của hắn đến cả gạch cũng bị đập vỡ.
Khớp cổ tay của tên thuộc hạ này bị xoay ngược lại, hắn ta đau đớn kêu lên, liên tiếp lùi về sau rồi ngã xuống đất.
Hai bên trái phải của Tề Đẳng Nhàn đều bị mấy tên thuộc hạ lao đến công kích.
Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn động tay động chân, hắn thuận tay nhặt lên gạt tàn thuốc lá ở trên tủ đầu giường, hắn vung trái vung phải, rất nhanh một cái đầu chó lớn đã bị Tề Đẳng Nhàn đập nát.
Hai tên thuộc hạ ôm đầu ngã xuống.
Sau đó, gạt tàn thuốc lá dưới tay Tề Đẳng Nhàn biến thành vũ khí vô song, những tên kia chết chắc rồi, mỗi đập và một cái đầu chó vỡ nát.
Không đến mười giây, toàn bộ những tên thuộc hạ mà Lương Kiêu mang đến đều ôm đầu ngã xuống đất, tên nào cũng miệng kêu rên rỉ.
Hai người kĩ thuật viên xem đến ngu người rồi, người nhìn béo béo trắng trắng như Tề Đẳng Nhàn, lại mạnh mẽ như vậy sao?
Lương Kiêu cũng nhìn đến ngốc, hắn ta không nghĩ rằng Tề Đẳng Nhàn thoặt nhìn vô hại lại có sức chiến đấu khủng bố như thế kia.
“Chỉ bằng những tên phế vật này, không thể đánh gãy chân ta đâu. Ta ngồi cho bọn chúng đánh cũng đánh không gãy.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi đến trước mặt Lương Kiêu.
Sắc mặt Lương Kiêu lập tức cứng đờ, hắn ta theo bản năng lùi về phía sau hai bước, nói: “Mày muốn làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, đáp lại: “Đánh gãy chân mày rồi mang tên nhãi như mày làm mồi cho cá mập.”
“Cái gì cơ?”
Lương Kiêu nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn liền tức giận không thôi, chửi hắn: “Mày có biết tao là ai không? Mày có biết bọn họ gọi tao là gì không?”
“Thái tử sao, mày oai ghê ha!” Tề Đẳng Nhàn cười rồi đưa tay ra vả vào mặt Lương Kiêu.
“Mày biết bọn họ phải gọi tao là gì không?”
“Bọn họ phải gọi ta là thái tổ gia!”
Lương Kiêu trực tiếp bị cú tát này đẩy lùi, cả người đập mạnh vào tường một tiếng, đầu của hắn ta ong ong, choáng váng, Lương Kiêu cảm thấy như có hàng trăm con ruồi đang bay xung quanh tai của hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, lời hắn nói cũng không phải giả, người ở trong nhà tù U Đô gọi hắn là nhị đương gia, vừa gọi hắn là Chu Nguyên Chương, bởi vì thủ đoạn chỉnh người của Tề Đẳng Nhàn có thể so được với Lão Chu Na.
Hai người kĩ thuật viên run rẩy, đều không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại mạnh như vậy, giải quyết hết thuộc hạ của Lương Kiêu còn vả mặt Lương Kiêu…
Bọn họ chỉ mong rằng sau khi sự việc nổ ra, bọn họ không bị liên lụy.
Lương Kiêu cũng là một tên lợi hại, hắn ta lau đi vết máu trên miệng, hung dữ nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Thái tổ gia? Mày không chỉ xúc phạm tao mà còn xúc phạm bố tao là Lương Diệp! Hôm nay, dù có cả thị trưởng mới đến đây bảo vệ mày thì mày cũng không rời khỏi Hương Sơn được đâu, hôm nay mày nhất định phải chết trong bụng cá mập!”
“Con mẹ nó tao đang tâng bốc mày đấy, được làm cháu trai ta, mày không vui sao?” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn: “Mày không biết ngôi vị của Chu Nguyên Chương ngay cả con trai mình cũng không truyền mà truyền thẳng cho cháu trai là Chu Doãn Văn sao?”
“Tình yêu ông dành cho mày thì mày phải biết đường nhận chứ!”
Tề Đẳng Nhàn vừa cười, vừa đạp một cái vào bụng Lương Kiêu.
Lương Kiêu đau đớn kêu lên, trong miệng nhổ ra nước ói, cong người như một con tôm.
Những người khách đến đảo Kim Ngân lặng người đi, nhưng trong lòng bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Lương Kiêu làm người mà kiêu ngạo, hành xử bá đạo, không vừa mắt mọi người.
Chương 902 Mạnh mẽ
Tuy một số vị khách cảm thấy rất hả lòng hả dạ khi chứng kiến Lương Kiêu bị đánh, nhưng cũng có không ít người phải đổ mồ hôi vì Tề Đẳng Nhàn.
Tất nhiên bọn họ cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất dũng mãnh nhưng nếu xử lý Lương Kiêu theo cách này thì thật sự khó mà sống sót nổi.
“Dừng tay lại! Dám ra tay đánh người ở đảo Kim Ngân của tôi, xem ra cậu chán sống rồi!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp bước ra, mọi người xung quanh đều gọi ông ta là ông chủ Quan, tất nhiên đảo Kim Ngân chính là sản nghiệp của ông ta.
Đi theo sau ông chủ Quan còn có một đám tay chân do Liên Thắng phái đến, thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn đánh gục trên mặt đất thì người nào người nấy đều vô cùng giận dữ.
Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: “Ông đây chắc là ông chủ Quan đúng không? Đã nửa đêm rồi mà hắn còn muốn kỹ sư của tôi đi cùng hắn, tôi không đồng ý thì kêu người tới đánh tôi.”
“Ông nói thử xem chuyện này phải tính toán thế nào đây?”
“Tôi tới chỗ này của ông chơi mà lại gặp phải những chuyện không vui như vậy, bây giờ ông muốn bồi thường cho tôi ra sao đây?”
Ông chủ Quan này tất nhiên cũng có rất nhiều tiền, Tề Đẳng Nhàn vội mừng thầm trong lòng, được được, lại có thêm một kẻ coi tiền như rác!
Tề Đẳng Nhàn nghiện mấy trò tống tiền như thế này rồi, dù sao thì cách kiếm tiền này phải gọi là quá nhanh gọn!
Ông chủ Quan nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong thì không nhịn được bật tiếng cười nhạo: “Cậu nói cái gì? Tôi phải bồi thường cho cậu à?”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu, nói: “Tối nay nếu ông bồi thường gấp trăm lần chi phí mà tôi đã bỏ ra thì chúng ta giải quyết riêng chuyện này, không thì cũng khó nói trước lắm.”
Ông chủ Quan nghe vậy thì tức tới mức trán suýt nổi gân xanh, con mẹ nó thằng ngốc này từ đâu chui ra vậy? Đã đánh Lương Kiêu rồi lại còn dám lừa tiền của ông ta sao?
Hơn nữa vừa mở miệng đã đòi gấp trăm lần, coi đảo Kim Ngân này là cái máy rút tiền à?
Thuộc hạ của Lương Kiêu móc con dao phay ra định xông lên bảo vệ chủ nhân của mình, nhưng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang giẫm chân lên đầu Lương Kiêu thì trong chốc lát bọn họ đã rơi vào tình thế “ném chuột sợ vỡ bình”.
“Đừng nói là Thái tử muốn kỹ sư của cậu đi theo ngài ấy, cho dù là muốn vợ của cậu hay thậm chí là mẹ ruột của cậu đi cùng với ngài ấy thì đó cũng là vinh hạnh của cậu!”
“Cậu đã không biết điều thì thôi lại còn dám đánh người à?”
“Bây giờ lập tức buông Thái tử ra thì có thể tôi sẽ cho cậu chết nhẹ nhàng một chút!”
Ông chủ Quan nghiến răng nghiến lợi nói, ông ta cũng đang lo sợ, nếu như có chuyện gì xảy ra với Lương Kiêu ở địa bàn của ông ta thì ông ta cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì híp mắt lại, cười nói: “May cho ông là cha tôi không có ở đây, nếu không thì ông có chín cái đầu chó cũng không đủ cho ông ấy đập nát đâu!”
Tề Bất Ngữ không thể nói chuyện nên càng ghét những người thích nói tục, huống chi là cái kiểu lôi người nhà ra mắng này, nếu cha hắn thật sự có mặt ở đây thì có khi ông ta đã ăn một đấm vào mặt rồi.
Nhân vật phản diện nào cũng có thể chết vì nói nhiều, nhưng Tề Bất Ngữ thì tuyệt đối không có khả năng...
Vừa khai cuộc đã trực tiếp đánh chiêu chí mạng, không bao giờ lãng phí tiền bạc, là vị đại đương gia nổi tiếng với những phẩm chất tốt đẹp.
Lương Kiêu cắn răng nói: “Cha mày là cái thá gì chứ? Tao sợ khi cha tao đến đây thì có thể dọa cha mày sợ đến mức câm nín!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: “Mày cũng biết à!”
Sắc mặt ông chủ Quan âm trầm, nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Mau thả Thái tử ra, cậu không hiểu tiếng người sao? Nếu bây giờ cậu thả Thái tử, tôi có thể đảm bảo người nhà cậu sẽ được an toàn, nhưng nếu cậu còn tự cao tự đại như vậy, cả nhà cậu đều phải chôn cùng cậu.”
“Ồn ào, cứ ầm ĩ cái mẹ gì vậy, mát xa cũng không được yên!”
Đúng lúc này, Hoàng Kỳ Bân ở phòng bên cạnh xách quần đi ra, miệng thì liên tục chửi bới.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, mát xa thì mát xa, anh ta kéo lưng quần lên là sao đây?
“Ông chủ Hoàng, không có gì đâu, cậu cứ trở về chơi tiếp đi.” Ông chủ Quan hơi cau mày nhìn Hoàng Kỳ Bân.
Hoàng Kỳ Bân thấy Tề Đẳng Nhàn đang giẫm lên đầu Lương Kiêu thì sửng sốt, sau đó nói: “Chơi cái gì, tôi đưa anh em đến chỗ của ông để vui chơi, nhưng các người lại đang làm gì đây?”
Nghe xong ánh mắt của ông chủ Quan trở nên lạnh lùng: “Anh em của cậu? Đây là người ông chủ Hoàng đưa đến sao? Ha ha...”
Hoàng Kỳ Bân nói: “Anh em của tôi muốn giải quyết như nào thì cứ làm như thế đi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.”
Ông chủ Quan nở nụ cười khinh bỉ: “Mày sủa cái gì? Một tên thương nhân nhỏ bé mà cũng dám nói chuyện như vậy với tao à?”
Lương Kiêu hét lên: “Tên họ Hoàng này là ai, lập tức quỳ xuống cho tao, sau đó bảo người anh em ngu ngốc của mày buông tao ra, nếu không tao sẽ khiến cả nhà chúng mày không ngóc đầu lên nổi!”
Nghe xong Hoàng Kỳ Bân tỏ ra thích thú, chỉ chỉ cái mũi của mình, hỏi: “Ép chết cả nhà tôi à?”
“Chát!”
Anh ta còn chưa làm trò xong, ông chủ Quan đã tát vào mặt anh ta một cái đau điếng, khiến anh ta bất ngờ không kịp cảnh giác.
Ông chủ Quan nhe răng cười: “Thái tử nói như thế nào thì mày làm như thế đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cảnh này thì sững sờ, mẹ nó, ông chủ Quan này thật dũng cảm, không chỉ muốn cho hắn tiền mà còn muốn nộp mạng cho Hoàng Kỳ Bân sao?
Hoàng Kỳ Bân cũng bị cái tát này làm cho choáng váng, một lúc lâu sau, trên mặt anh ta nở một nụ cười nham hiểm.
“Ông chủ Quan, hôm nay ông muốn chết dí ở đây đúng không?” Thấy Hoàng Kỳ Bân không tức giận hay sợ hãi sau khi bị đánh, thậm chí còn nở nụ cười toe toét, ông ta lập tức tát cho Hoàng Kỳ Bân một cái nữa.
Tốt lắm, trên mặt Hoàng Kỳ Bân, hai dấu tay hai bên rất đối xứng.
Cái tát này đã dập tắt nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng Kỳ Bân, khiến anh ta trở lại trạng thái ngây người.
Tề Đẳng Nhàn khiếp sợ nói: “Ông chủ Quan, Tề Đẳng Nhàn tôi phải thừa nhận ông là người mạnh mẽ nhất! Thì ra là ông đang biểu diễn à?”
Ông chủ Quan nghe xong thì lộ vẻ đắc ý, nói: “Bây giờ mới biết sợ à? Biết tôi lợi hại chưa? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không buông Thái tử ra, kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn người anh em của cậu! Tôi đánh tên kia hai cái tát là đã rất nhẹ rồi.”
Hoàng Kỳ Bân sờ sờ khóe miệng của mình, có máu.
Lần này, anh ta không lộ ra nụ cười giả tạo kia nữa, trên mặt chỉ có sự lạnh lùng và tức giận.
“Bây giờ mới biết sợ cũng đã muộn rồi!” Lương Kiêu hét lớn.
“Câm miệng!” Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn đá hắn ta một phát: “Đừng làm phiền tao xem ông chủ Quan biểu diễn!”
Ông chủ Quan tức giận nói: “Mẹ nó, cậu dám đá Thái tử sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, hất cằm về phía Hoàng Kỳ Bân, nói: “A Bân, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào đây? Hay là gọi điện thoại cho cha anh đi?”
“Tìm cha của tên này sao? Nếu cha của tên này có tới thì cũng bị giết như vậy thôi!” Ông chủ Quan cười nhạt nói.
Tề Đẳng Nhàn hít sâu một hơi, giơ tay về phía ông chủ Quan nói: “Mời vào vị trí chụp ảnh, vị trí ánh đèn, ông chủ Quan, mời bắt đầu biểu diễn!”
Ông chủ Quan cau mày, không biết người này từ đâu tới, nhìn tình huống này mà không hiểu sao? Còn dám vờ vịt trước mặt mình sao?
Hoàng Kỳ Bân lắc đầu nói: "Không thể nói chuyện này với cha tôi được.”
“Mày cũng biết là nói với cha mày sẽ làm hại đến ông ta sao?” Lương Kiêu liên tục cười khẩy.
Tề Đẳng Nhàn buông lỏng chân, ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu chó của Lương Kiêu, nói: “Còn có thể nói chuyện thì nói thêm vài câu đi, tao rất thích nghe.”
Chương 903 Anh đúng là một con chó
Lương Kiêu vô cùng giận dữ, vừa muốn vùng lên khỏi mặt đất để đánh trả thì Tề Đẳng Nhàn đã chờ sẵn, nắm đầu hắn ta phang xuống mặt đất một cách mạnh bạo!
“Rầm!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, mặt Lương Kiêu sưng tấy lên.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Làm gì có chuyện chúng mày đụng đến anh em của tao mà tao không đáp trả lại?"
Hoàng Kỳ Bân nhìn thấy cảnh này thì nhếch miệng cười, đi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.
Anh ta không phải đồ ngốc, anh ta biết ở cạnh Tề Đẳng Nhàn rất an toàn, kẻo lát nữa lại ăn thêm một cái tát vào mặt.
Sống mũi của Lương Kiêu bị gãy, gương mặt đã bị biến dạng đến mức cha mẹ cũng không nhận ra. Hắn ta nằm rạp trên mặt đất, cơ thể co giật vì đau, lên tiếng gầm gừ: "Báo cảnh sát! Để cho cục trưởng Hoắc đến xử lý! Ông đây không tin, bọn họ dám chống lại cảnh sát!"
Hoàng Kỳ Bân quay đầu lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Không phải đã tới rồi sao, còn gọi cha tôi đến làm gì nữa?”
Tề Đẳng Nhàn bật cười, lát nữa vị cảnh sát trưởng Hoắc này tới mà không nhận ra Hoàng Kỳ Bân thì thật nực cười.
Ông chủ Quan thấy Tề Đẳng Nhàn không muốn buông tha cho Lương Kiêu, cũng biết lần này chắc đã gặp phải mấy tên liều mạng, chỉ dựa vào mấy người trong xã đoàn thì không chắc chắn sẽ giải quyết được, chỉ có thể nhờ tới cảnh sát.
Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Đa, cảnh sát trưởng ở Hương Sơn, trầm giọng nói: “Cục trưởng Hoắc, có người đến đảo Kim Ngân của tôi gây sự, đánh Thái tử của Hoà Liên Thắng, còn bắt ngài ấy lại làm con tin, phiền ông đến đây giải quyết một chút.”
Hoắc Đa nghe xong sửng sốt, nói: "Bắt cóc Thái tử Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng sao? Được, tôi tới ngay.”
Hoắc Đa đã quá quen với mấy chuyện như thế này, ở Hương Sơn có rất nhiều xã đoàn, tuy rằng hầu hết đã rửa tay gác kiếm nhưng trong xương cốt vẫn là côn đồ, thỉnh thoảng sẽ gây ra vài xung đột nhỏ.
Ông ta nghe chuyện Lương Kiêu bị đánh, hơn nữa còn bị bắt cóc thì cũng không dám chậm trễ một giây nào, lỡ như chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì sẽ rất phiền phức.
Sau khi cúp máy, Hoắc Đa gọi tay chân của mình, lập tức dẫn theo một đội đặc công chạy tới đảo Kim Ngân.
“Ông chủ Quan, tôi bày cho ông một con đường sống.”
“Nếu như bây giờ ông nghiêm túc nghĩ cách cầu xin ông chủ Hoàng tha thứ cho mình, sau đó bồi thường gấp vạn lần cho tôi.”
“Thì chuyện này kết thúc ở đây.”
“Nếu không sang năm cỏ trên mộ ông chắc cũng phải cao hơn ba mét.”
Tề Đằng Nhàn cười tủm tỉm nói với ông chủ Quan, lúc nói ra lời này thậm chí hắn còn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Tôi nhớ lúc trước có người thường xuyên nói chuyện với tôi như vậy... Bây giờ nhân vật phản diện lại chính là tôi?"Tề Đằng Nhàn cảm thấy hơi kì lạ, sau đó lại có cảm giác hưng phấn.
Thì ra làm nhân vật phản diện xấu xa chèn ép người khác lại vui sướng như vậy! Thảo nào lúc trước mấy người kia cứ muốn bắt nạt hắn.
Ông chủ Quan cười nhạt: "Cục trưởng Hoắc sắp tới rồi, anh có lảm nhảm thêm nữa cũng vô ích! Không ngồi tù đã là may cho các anh rồi.”
Tề Đằng Nhàn chỉ vào Hoàng Kỳ Bân nói: "Người cuối cùng nói chuyện với ông chủ Hoàng nhà tôi như vậy, cỏ trên mộ cũng đủ để ôm về nhà lót sàn rồi! Ở thành phố Trung Hải có một trung tâm massage tên là Đông Phương Anh Hoa, ông biết không? Ông chủ chỗ đó chọc giận ông chủ Hoàng của tôi, ngày hôm sau tất cả nhân viên trong trung tâm massage đều run chân, vịn tường mà đi.”
Hoàng Kỳ Bân dở khóc dở cười nhìn Tề Đằng Nhàn, nói: "Người anh em, ông đây bị đánh thành bộ dạng này mà anh còn trêu chọc, có phải là hơi quá đáng không?"
Tề Đằng Nhàn khụ một tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi... Tôi chỉ cảm thấy vờ vịt như vậy có hơi ngu ngốc.”
Hoàng Kỳ Bân ngẩn người, hỏi: “Ngu ngốc mà anh vẫn làm?”
Tề Đằng Nhàn nói: “Nhưng chuyện này thật sự rất vui mà!”
Trán Hoàng Kỳ Bân nổi gân xanh, giật giật, nếu không phải anh ta không thể đánh bại Tề Đằng Nhàn thì anh ta đã đè hắn xuống đất rồi dùng Thế Liên Quyền đánh cho một trận rồi.
“Nhóc A Bân! "Tề Đằng Nhàn vỗ vai Hoàng Kỳ Bân.
"Con mẹ nó đừng có gọi tôi như vậy!" Hoàng Kỳ Bân hơi bực tức nói. Bị tát hai cái, trong lòng đang rất giận dữ mà còn phải chịu đựng sự trêu chọc của một tên lưu manh mà anh không thể mắng mỏ hay đánh đập được.
Tề Đằng Nhàn cười khẽ nói: "Gần đây anh em có hơi thiếu tiền, anh thấy ông chủ Quan này có giống một con lợn béo tốt hay không?"
Hoàng Kỳ Bân sửng sốt, định nói là cũng khá giống, nhưng chợt nhớ ra cái gì nói: "Không đúng, bạn tôi ở Trung Hải gọi cho tôi nói một đại gia ở Nam Dương tên là Lý Bán Nhàn đã mua Vân Đỉnh Thiên Cung với giá 1,5 tỷ đô la Mỹ. Con mẹ nó đây gọi là thiếu tiền à?!"
“Không phải rất hợp lý à? Tôi dùng hết tiền để lấy lại căn nhà kia rồi, bây giờ có phải là đang rất thiếu tiền không?"
Khóe miệng Hoàng Kỳ Bân giật giật: "Tôi cũng cạn lời rồi, con mẹ nó cái logic thiên tài gì đây?"
Tuy nhiên, lửa giận trong lòng Hoàng Kỳ Bân phải bị dập tắt, với cái miệng không biết giữ bí mật này, thể diện của con trai thị trưởng Hương Sơn sẽ bị anh ta vứt ở đâu chứ? Nếu Tề Đẳng Nhàn đã muốn kiếm tiền thì cứ để cho hắn kiếm, xem thử hắn có thể kiếm được bao nhiêu.
Hơn nữa, chuyện này cũng đúng lúc cho Hoàng Văn Lãng một lý do để đốt ba mồi lửa, trực tiếp dựa vào chuyện này mà rèn sắt khi còn nóng, mạnh mẽ chỉnh đốn lại tình hình của Hương Sơn.
“Hai người các anh có tính toán nhiều hơn nữa cũng vô dụng!" Ông chủ Quan cười nhạt nói.
Tề Đằng Nhàn nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt, giống như sói nhìn thấy thịt.
Nếu Triệu Man Nhi ở chỗ này thì chắc chắn sẽ không do dự mà quay đầu bỏ chạy. Một khi đã bị tên này nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đó, không có mấy trăm triệu thì đừng hòng sống sót...
Bây giờ đại thiếu gia Tạ gia vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, mỗi ngày Tạ gia đều phải trả chi phí thuốc men cao ngất trời, nếu không chắc chắn không giữ nổi cái mạng nhỏ này.
Vẫn là Trần Ngư thông minh, nói rằng số tiền này không thể trao đổi trong một lần, nếu không thì không lừa được một khoảng tiền nào! Phải từ từ, chậm rãi, mỗi ngày vẩy cho Tạ Thiên Tiều một chút máu, mỗi ngày đều để cho Tạ gia trả đến hơn mấy trăm ngàn vạn, dòng nước chảy nhỏ sẽ tạo thành sông dài, lừa hắn ta hai ba tháng rồi tính tiếp.
Sau đó... tiền sẽ được chia thành 4 3 3, Tề Đẳng Nhàn lấy 40%, Trần Ngư và lão đồ tể lấy 30%.
Điều này khiến cho lão đồ tể phải thở dài ngậm ngùi, chẳng phải cái này lãi hơn "Dát yêu tử" sao?
Bị Tề Đằng Nhàn nhìn chằm chằm, ông chủ Quan hơi giật mình, bỗng nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh.
Cuối cùng thì có tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại thì thấy một đội cảnh sát vũ trang đầy đủ đang đi tới, cầm đầu là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh mặc cảnh phục màu trắng.
Nhìn thấy người tới, Lương Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy nói: "Dám đụng đến tao, tụi mày đừng mơ sống sót được!"
Hoàng Kỳ Bân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lương Kiêu nói: "Đừng tưởng là tụi mày ngồi tù thì sẽ an toàn. Trong đó cũng có anh em Liên Thắng bọn tao! Đến lúc đó tụi mày sẽ phải sống không bằng chết."
Tề Đằng Nhàn không thèm để ý tới hắn ta, quay đầu nhìn Hoàng Kỳ Bân.
“Lát nữa người ta có hỏi thì anh phải từ từ phản ứng..."
“Ừm, người ta hỏi anh một câu thì anh cứ ngẩn người hồi lâu, sau đó hỏi họ mới vừa hỏi cái gì.”
“Nói với bọn họ là anh hơi chóng mặt, còn hơi ù tai.”
“Ánh mắt cũng giả vờ thất thần một chút.”
“Hiểu chưa?”
Hắn vỗ vai Hoàng Kỳ Bân, nhỏ giọng truyền dạy “Bí kíp tống tiền”, đây rõ ràng là “Bí kíp kiếm tiền” mà!
Hoàng Kỳ Bân sửng sốt hỏi: "Có ý gì đây?"
“Giả vờ bị chấn động não... Khi tôi còn bé sống ở đế đô, mỗi lần đánh nhau với người ta đều giả vờ như thế. Mặc dù là tôi gây chuyện nhưng mà cuối cùng người cười vẫn là tôi! "Tề Đẳng Nhàn bày ra biểu cảm đắc ý nói.
Hoàng Kỳ Bân đứng hình, cái tên này còn bé mà đã làm nhiều chuyện xấu xa rồi, còn giả vờ bị chấn động não để tống tiền người ta nữa sao?
“Anh trước đây là một người nghiêm túc! Tại sao sau ly hôn lại hoàn toàn buông thả bản thân như vậy?" Hoàng Kỳ Bân không nhịn được hỏi.
"Vớ vẩn, tôi chỉ là bị dẫn dắt lạc lối mà thôi. Tôi đánh nhau, làm trò lưu manh, cướp xe của nhà tù, thỉnh thoảng còn tống tiền người khác, nhưng tôi vẫn là một cậu bé ngoan!" Tề Đằng Nhàn nói.
Hoàng Kỳ Bân suýt chút nữa đã ngất xĩu, nói: "Mặc dù chó không phải con người, nhưng anh đúng là một con chó.”
Chương 904 Hầm hàng hóa
Trông có vẻ như Hoàng Kỳ Bân không muốn hợp tác, Tề Đẳng Nhàn sốt ruột, nếu anh ta không hợp tác thì tiền này khó kiếm!
"Chuyện này làm sao có thể giả được? Mục đích tôi bảo anh làm như vậy là gì?"
"Là phòng vệ chính đáng, là để cho người xấu phải nhận hình phạt thích đáng, là hợp với lẽ phải, là dùng vũ khí luật pháp để bảo vệ chính mình!"
"Còn nữa, cha anh biết anh về nước sẽ không trừng phạt anh sao? Anh giả vờ bị chấn thương não, ông ấy còn có tâm trạng mà phạt anh được sao?”
"Cái này gọi là lừa bịp sao? Nó coi là lừa gạt à? Gọi sao? Đấy gọi là gì? Đây gọi là để biện pháp tránh nguy hiểm khẩn cấp đó!"
Hoàng Kỳ Bân hơi ngạc nhiên trước những gì hắn nói và cảm thấy rằng câu cuối hình như cũng có lý.
"Khó trách hắn có thể trở thành ở ngoài vòng pháp luật khi bị mẹ hắn truy nã khắp cả nước. Trương Tam là thầy của hắn..." Hoàng Kỳ Bân lẩm bẩm trong lòng.
Đúng như anh ta nghĩ, Hoắc Đa đã dẫn người của mình đến, một đám đặc vụ tay cầm súng xếp thành hàng, bao vây Tề Đẳng Nhàn và những người khác ở giữa.
Sắc mặt Hoắc Đa hơi khó coi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hắn thật sự không muốn đụng phải tổ chức, bởi vì một khi dính vào tổ chức thì sẽ khá rắc rối, nếu làm không tốt lại phải mở rộng phạm vi.
Ông chủ Quan thoáng cái nhào ra và nói: "Cảnh sát trưởng Hoắc, hôm nay anh Lương đến chỗ chúng tôi chi tiêu như bình thường, kết quả, gặp phải hai kẻ này bắt nạt các kỹ sư trong quán nước của chúng tôi, họ nhất định yêu cầu các kỹ sư của chúng tôi cung cấp cho họ dịch vụ phi pháp!"
"Anh Lương nhìn không nổi nên đi lên nói hai câu, cánh cáo bọn họ một chút."
“Sau đó, hai người này ngay lập tức đi tới và ra tay đánh trực tiếp anh Lương!”
"Ngài nhìn, bây giờ anh Lương vẫn nằm dưới đất, bị bọn chúng họ uy hiếp bắt làm con tin! Nói là tôi không bồi thường mấy trăm triệu thì không buông tha cho anh ấy!”
Tề Đẳng Nhàn nói với Hoàng Kỳ Bân: “Nhìn thấy không? Đây mới gọi là nói dối! Tôi đấy là đang tránh trường hợp khẩn cấp.”
Sau khi Hoàng Kỳ Bân nghe những cái lí do thoái thác của ông chủ Quan, kinh ngạc, lắc đầu bất lực.
Hoắc Đa nghe ông chủ Quan nói cũng mí mắt giật giật, đương nhiên hắn ta biết lời nói đó có bao phần lừa bịp, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thật sao? Người nào lại có lá gan lớn như vậy!"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Cảnh sát trưởng Hoắc, lời của ông ta không có câu nào là thật, rõ ràng là họ muốn ra tay trước, chúng tôi mới là phòng vệ chính đáng thôi. Người anh em tôi còn bị tên họ Quan tát hai cái vêu mồm, bây giờ đầu vẫn còn ong ong!”
Hoắc Đa nghe thấy khẩu khí của hắn, bỗng cau mày nói: "Cậu không phải là người địa phương sao?"
Tề Đẳng Nhàn hơi gật đầu.
Hoắc Đa vung tay lên, nói: “Bắt lại trước, về đồn rồi nói sau.”
Tề Đẳng Nhàn vui tươi hớn hở, giơ cả hai tay ra.
Phản ứng của Hoàng Kỳ Bân bị chậm nửa nhịp, chậm rãi đưa hai tay ra.
“Chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu!” Lương Kiêu cười gằn nói, cuối cùng từ dưới đất bò dậy.
Người bên Lương Tiêu đều cười lạnh, từng người một xắn tay áo lên, như thể đã xử đẹp hai người kia.
Ngay khi Hoắc Đa định xoay người, hắn ta thấy Hoàng Kỳ Bân ngẩng đầu lên, cả người như bị sét đánh đứng sững sờ tại chỗ.
Hai đặc vụ muốn tiến lên và còng tay họ, nhưng Hoắc Đa đã kéo họ lại, hắn ta bước tới chỗ Hoàng Kỳ Bân và nói: "Hoàng công tử, cậu không sao chứ?!"
Hoàng Kỳ Bân sửng sốt chừng ba giây, sau đó nói: "Hoàng công tử sao? À... vâng, tôi là Hoàng Kỳ Bân, cha tôi là Hoàng Văn Lãng."
Vừa nói câu này ra, cảnh tượng ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Thị trưởng thành phố Hương Sơn mới tới hình như gọi là Hoàng Văn Lãng? Mấy ngày nay, thời sự liên tục đưa tin...
Nhìn thấy trên mặt Hoàng Kỳ Bân có hai dấu tay, da thịt sưng lên, Hoắc Đa dựng hết cả tóc gáy, run giọng nói: “Hoàng công tử, tại sao cậu lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"À... là như này!"
"Hoàng công tử là người trọng nghĩa, nghe nói trên đảo Kim Ngân có hành vi phi pháp, vậy nên cố ý tới đây chịu đựng vất vả để tiến hành điều tra."
“Vì thế, Hoàng công tử suýt nữa thất thân, hơn nữa, còn bị ông chủ Quan này đánh cho một trận.”
Tề Đẳng Nhàn tằng hắng một cái, vội vã nói.
Sắc mặt Lương Kiêu tái nhợt do sợ hãi, nhìn Hoàng Kỳ Bân không dám tin... Người này là công tử nhà thị trưởng Hoàng?!
Ông chủ Quan cũng run liên tục, câu nói này càng khiến ông ta suýt nữa sợ tè ra quần, hai cái tát vừa rồi là ông ta làm, là tát thái tử gia Hương Sơn thật sao!
Vẻ mặt Hoắc Đa hơi cứng đờ, hỏi: "Hoàng công tử, là như vậy sao?"
Ánh mắt Hoàng Kỳ Bân rời rạc, một lát sau, anh ta mới dần tập trung tinh thần, nhìn Hoắc Đa hỏi: "À... Xin lỗi, anh vừa nói gì vậy? Tôi có hơi ù tai chóng mặt."
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn tự nhủ quá đỉnh, kỹ năng diễn xuất của anh ta tốt hơn nhiều so với lúc nhỏ.
Hoắc Đa thấy tình cảnh này, tay cũng run lên, hắn ta kinh nghiệm dày dặn, đã từng giải quyết vô số vụ đánh nhau, dĩ nhiên hắn ta biết, tình trạng của Hoàng Kỳ Bân là biểu hiệu của chấn thương sọ não!
Cái này... Thị trưởng Hoàng vừa mới nhậm chức chưa lâu sau, con trai của ông ta, dưới sự cai trị của chính mình, lại bị tát hai cái đến mức chấn thương não?
Nghĩ tới đây, trán Hoắc Đa toát mồ hôi lạnh.
“Ông chủ Quan, ai cho ông gan hùm mật gấu như vậy?” Hoắc Đa đột nhiên quay đầu lại, nhìn ông chủ Quan quát lớn.
Sắc mặt ông chủ Quan trắng bệch như búp bê giấy, nói: "Tôi... Tôi không biết cậu ta là công tử nhà thị trưởng Hoàng..."
Hoắc Đa tức giận nói: "Không biết sao? Không biết thì có thể đánh người à? Cho dù cậu ta không phải là công tử nhà thị trưởng Hoàng, ông cũng không có bất kỳ lý do gì động chạm pháp luật, ra tay đánh người cả!"
Sắc mặt ông chủ Quan tái nhợt nói: "Nhưng mà... Họ cũng đã đánh anh Lương."
Hoắc Đa quay đầu nhìn Lương Kiêu, lạnh lùng hỏi: "Lương tiên sinh, có phải hôm nay anh uống hơi nhiều đúng không? Ngay cả đi cũng không vững nữa?"
Lương Kiêu biết rõ rằng đây là chuyện lớn, câu lạc bộ của họ rất lợi hại, nhưng chắc chắn sẽ không thể chịu được sự tức giận của thị trưởng, hơn nữa, họ đều nói rằng quan mới nhậm chức, làm ra mấy việc để tỏ rõ tài cán, muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến nhân dân phục, xác định sẽ không còn xương!
Lưng hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước miếng, hơi không cam lòng nói: "Đúng… Tôi có uống hơi nhiều."
“Ồ? Vậy sao trên người anh không có mùi rượu? Vừa nãy tôi còn thấy anh ấy cầm thứ gì bằng thủy tinh, đó cũng rượu à? Mặt Tề Đẳng Nhàn ngây thơ hỏi.
Sắc mặt Hoắc Đa và Lương Kiêu cứng đờ.
Lương Kiêu tức giận trong bụng, tên khốn này, đây là đang hãm hại mình hít thuốc phiện sao?!
Nhưng, lúc này, cho dù nói hắn ăn nhiều phân, hắn cũng phải thừa nhận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “À... đúng vậy... Đều là lỗi tại tôi, vừa rồi tôi hít hơi nhiều, đi lại có hơi liêu siêu."
"Ngang nhiên hút hàng cấm sao? Bắt lại!" Hoắc Đa vung tay lên, ra lệnh cho người xử lý Lương Kiêu.
Hắn ta cũng chán ghét Tề Đẳng Nhàn, hầm hàng hóa này từ đâu ra, làm Lương Kiêu ăn quả đắng còn không bỏ qua, cứ phải đem người vào mới hài lòng sao? Chính là không chê chuyện lớn!
Ông chủ Quan choáng váng không biết phải làm gì.
Ánh mắt Hoắc Đa trở nên lạnh lẽo, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt ông chủ Quan, giọng lạnh lùng nói: "Ông chủ Quan làm ăn phát đạt, nên không cần coi trọng người khác nữa đúng không? Cái tát này là dành cho ông, có đau không?"
Mặt mũi của ông chủ Quan tỏ vẽ sự uất ức, suýt khóc, nói: "Đau quá!"
"Truyền lệnh của tôi, niêm phong đảo Kim Ngân, những người có liên quan, đưa tất cả về tra hỏi!"
"Đi thôi, Hoàng công tử, đích thân tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện..."
Hoắc Đa đỡ Hoàng Kỳ Bân dậy, trầm giọng nói.
Chương 905 Đừng dạy hư hắn
Mọi người đều cho rằng hai người bọn Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Kỳ Bân nghèo kiết xác, ai mà ngờ được sự việc lại bẻ lái như thế này.
Thế mà Hoàng Kỳ Bân lại là con trai của Hoàng Văn Lãng, tân thị trưởng của Hương Sơn!
Ông chủ Quan hoảng đến độ khóc luôn tại chỗ, số lần Hoàng Kỳ Bân tới nơi này không ít, ông ta cũng có tiếp xúc qua, vốn còn cho rằng lý do cậu ta ở Hương Sơn là để bắt đầu kinh doanh nhỏ, ai mà biết được cậu ta có thân phận này?
Vị Lương Kiêu kia liên minh với Thái Tử gia lúc này đã là một thiệt thòi lớn, giờ đây lại đụng phải Thái Tử gia chân chính của Hương Sơn.
Thật ra Hoàng Kỳ Bân cũng không gặp phải sự cố nào, tất cả là do Tề Đẳng Nhàn thuyết phục cậu ta, sau đó “thoát hiểm khẩn cấp”, vờ như bị chấn động não.
Khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng dựa theo triệu chứng bệnh và chẩn đoán chính xác cậu ta bị chấn động não.
Hoắc Đa không dám giấu giếm chuyện này, trực tiếp gọi điện báo cáo cho Hoàng Văn Lãng.
Sau khi Hoàng Văn Lãng biết sự việc giận tím mặt, đường đường là người đứng đầu Hương Sơn lại không được người khác để vào mắt à? Có thằng con ra ngoài nhảy nhót chơi chơi một chút cũng bị người khác đánh cho chấn động não.
“Điều tra thật kĩ! Tất cả phải nghiêm túc đến cùng! Chỉ cần là người liên quan đến vụ này đều phải bắt lại hết để thẩm vấn.” Hoàng Văn Lãng tức giận nói, “Đây là vô pháp vô thiên, không biết nhìn trên nhìn dưới. Không để pháp luật vào mắt!”
“Thị trưởng Hoàng, ngài yên tâm, tôi đã khống chế được hầu hết những người liên quan, cũng đang tiến hành thẩm tra, tôi bảo đảm sẽ cho ngài một lời giải thích hài lòng.” Hoắc Đa vội vàng nói.
“Tốt! Ngày mai tôi muốn tổ chức một hội nghị, cảnh sát trưởng Hoắc ông nhớ mà có mặt.” Hoàng Văn Lãng lạnh lùng đáp.
Hoắc Đa vội vàng gật như gà mổ thóc, đồng thời trong lòng ông ta cũng nhẹ nhàng thở phào, coi như bản thân trong họa gặp phúc, ngược lại còn có cơ hội được làm thân với tân thị trưởng!
Hoắc Đa trở lại phòng bệnh, ông ta nói với Hoàng Kỳ Bân “Hoàng công tử, cha cậu đã biết sự tình, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.”
Một lát sau, Hoàng Kỳ Bân mới nói “Hả? Hoắc tổng cảnh nói gì cơ?”
Hoắc Đa bất đắc dĩ cười rồi nói “Tôi nói cậu hãy yên tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được.”
Đột nhiên Tề Đẳng Nhàn ném ra một tấm danh thiếp, hắn ta cười nói “Phiền cảnh sát trưởng Hoắc đưa danh thiếp của tôi cho ông chủ Quan kia.”
Hoắc Đa dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, Hoàng Kỳ Bân nói “Phiền cảnh sát trưởng Hoắc làm theo.”
Hoắc Đa gật đầu, nói “Được rồi…”
Lúc này phản ứng của Hoàng Kỳ Bân không quá chậm chạp, hơn nữa có vẻ như cũng có tinh thần, biểu hiện này làm cho Hoắc Đa không rõ liệu cậu ta có đang giả vờ hay không?
Sau khi Hoắc Đa rời khỏi phòng bệnh, Hoàng Kỳ Bân nhẹ nhàng thở phào rồi nói “Anh tính lấy bao nhiêu tiền từ chỗ ông chủ Quan?”
“Đã nói rồi, đòi bồi thường gấp mười nghìn lần số tiền chúng ta tiêu trong hôm nay, nói cách khác, đẩy ông ta vào ngõ chết.” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, “Cho ông ta cơ hội ông ta không cần, kiểu gì cũng phải để áp bức.”
“Hôm nay áng chừng đã tiêu trên dưới năm vạn… Ờm, anh muốn ăn năm trăm triệu trong một lần? Mẹ ơi, tuy tôi đúng là con trai thị trưởng thật, nhưng kiểu gì cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy!” Hoàng Kỳ Bân thật sự thấy Tề Đẳng Nhàn đang chơi người ta mà.
“Nếu không chịu bồi thường, sản nghiệp của ông ta sẽ bị phong tỏa, với quy mô của Đảo Kim Ngân, chẳng lẽ lại không lấy ra bảy tám trăm triệu được? Hơn nữa, riêng việc đắc tội con trai thị trưởng, về sau ông ta còn mơ được tới việc làm ăn buôn bán ở Hương Sơn không?” Tề Đẳng Nhàn bình thản nói.
Hoàng Kỳ Bân không thể không giơ ngón cái với Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Quá đỉnh!”
Hai người đang nói chuyện với nhau thì Hoàng Tình Ca vội vã đến bệnh viện.
“Tề Đẳng Nhàn, anh không sao chứ?!” Hoàng Tình Ca vừa đến đã vồ vập hỏi Tề Đẳng Nhàn.
Hoàng Kỳ Bân ngồi trên giường mặt đầy bức xúc, cậu ta chỉ chỉ vào mũi mình rồi nói: “Em gái, người bị đánh là anh đây này, hắn chỉ toàn giả vờ, mà em lại quan tâm đến hắn? Có nhầm lẫn gì ở đây không?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Kỳ Bân một cách khoe khoang: “Tôi tương đối có duyên với nữ giới, đây là một loại quyến rũ anh không thể ghen tỵ được đâu.”
Hoàng Tình Ca nheo mắt mắng Hoàng Kỳ Bân: “Ai bảo anh suốt ngày đi đến mấy nơi đó, đi một mình thì cũng thôi đi, đằng này còn dạy hư Tề Đẳng Nhàn!”
Hoàng Kỳ Bân tức đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy dựng lên trên giường bệnh, cậu ta bực bội nói “Anh á? Anh mà dạy hư hắn á?”
“Thằng nhóc A Bân này đã dạy hư bao nhiêu thanh niên, không thấy tội lỗi trong lòng sao?” Tề Đẳng Nhàn nói, “Anh em trước kia còn là một thiếu niên thanh thuần, lần đầu tiên đi hội thủy vẫn bị anh lôi kéo chiêu đãi.”
Hoàng Kỳ Bân tức đến nỗi lên cơn đau tim, cậu ta hỏi “Có phải anh định làm tôi tức chết để lấy thêm tiền từ ông chủ Quan không vậy!”
Tề Đẳng Nhàn cười xấu xa “Trước đây thì không, nhưng nếu anh đã nói vậy, tôi thấy có thể làm một chút.”
Hoàng Tình Ca duỗi tay kéo Tề Đẳng Nhàn lại, cô bắt đầu giáo huấn hắn ta: “Về sau không được lêu lổng theo anh tôi, anh ấy không học điều hay, anh cũng không thể học thói xấu!”
“Ừm.” Tề Đẳng Nhàn thoải mái đồng ý.
“Hắn… Hắn là đồ cặn bã!” Hoàng Kỳ Bân nói như sắp khóc, “Em đừng để thằng ranh này lừa, hắn hố muốn chết.”
“Có cái rắm! Trước kia ông đây làm cảnh ngục, không có một thân chính khí như này làm sao mà trụ vững để quản được nhiều phạm nhân như vậy?” Tề Đẳng Nhàn khinh bỉ nói.
Tề Đẳng Nhàn đang muốn trào phúng thêm hai câu thì nhận được điện thoại từ Hứa Ức Ngọc.
“A lô, đã muộn thế này rồi mà anh còn chưa trở lại? Có phải đã gặp chuyện gì không?” Hứa Ức Ngọc dò hỏi, có chút quan tâm trong giọng nói của cô.
“Không có gì, tôi trở lại đây.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Cần em lái xe đến đón anh không?” Hứa Ức Ngọc nói.
“Không cần, tôi về ngay đây.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hoàng Tình Ca không nhịn được mà dỏng tai lên nghe, cô loáng thoáng nghe được giọng nói của một cô gái, cô tỏ ra không thoải mái ngay tức khắc.
Trong lòng Hoàng Kỳ Bân thầm kêu khổ, em gái nhỏ thích người nào mà chẳng được, lại thích một tên lừa đảo như thế này, còn muốn để thằng nhãi này làm em rể của anh ta, liệu sau này bản thân có bị lừa đến chết không?
Một lúc sau Tề Đẳng Nhàn kết thúc cuộc gọi, hắn giơ tay chào tạm biệt hai người, nói: “Tiệc do thị trưởng Hoàng tổ chức tôi sẽ đến tham gia, đến lúc đó chúng ta lại gặp lại!”
Hoàng Kỳ Bân trợn trắng mắt nói “Hố thì lượn đi!"
“Nói cho tốt vào, không tôi lại nói cho cha anh chuyện giả vờ chấn động não, xem anh chết thế nào.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.
“Đồ mặt liệt…” Hoàng Kỳ Bân thiếu chút nữa là bị làm cho tức chết, việc giả vờ bị chấn động não, ai nói cái gì mà “thoát hiểm khẩn cấp”, bây giờ hắn cứ thế gắp lửa bỏ tay anh ta?
Triệu Mạn Nhi mà ở đây, nhất định sẽ tỏ vẻ: Tôi quen rồi!
Tề Đẳng Nhàn phủi mông rồi xoay người rời đi, sau đó bắt đầu yên lặng chờ điện thoại của ông chủ Quan, rồi số tiền lấy được kia chia cho Hoàng Kỳ Bân.
Chẳng qua, hơn phân nửa là Hoàng Kỳ Bân không muốn số tiền này, dù cậu ta muốn, Hoàng Văn Lãng cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên, về cơ bản toàn bộ số tiền này sẽ rơi vào túi của Tề Đẳng Nhàn.
“Mẹ nó, mình đúng là người có tài kiếm tiền, đi mát xa ở hội thủy đã có thể thu vào mấy trăm triệu! Hơn nữa, giờ tiền đều do A Bân chi.” Tề Đẳng Nhàn ngồi trên xe trở về nhà họ Hứa, trong lòng tràn đầy sảng khoái.
Trở về nhà họ Hứa, Hứa Ức Ngọc và Hứa Trường Ca đều chiếu cố hắn hai câu.
Chỉ có Triệu Tân Lan lạnh lùng buông vài câu còn quay về làm gì, thật sự coi nơi này là nhà của hắn à?
Đang lúc Tề Đẳng Nhàn tâm tình tốt, chọn không so đo với người đàn bà đanh đá này mà vui vẻ về phòng ngủ đánh một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Trường Ca cau mày gọi điện, đàm luận về tình huống tài chính gì đó.
“Nghĩ lại cách này, lại nghĩ thêm một chút, hợp tác với Dương tiểu thư như lửa xém lông mà, nếu không đủ tài chính, cổ phần của tôi sẽ không đạt được như dự đoán!” Hứa Trường Ca nghiêm túc nói.
Bình luận facebook