• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 911-915

Chương 911 Bí danh

"Millicent, đây là con gái tôi Hứa Ức Ngọc, cô đã gặp qua trước đây."

"Vị này, là bạn trai của con gái tôi, Lý Bán Nhàn, cũng đang kinh doanh một số ở Nam Dương."

Hứa Trường Ca giới thiệu Tề Đẳng Nhàn với Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết sau khi nghe được cái tên này, nhíu mày, thản nhiên nói: "À!"

Hiện tại cô ta rất ghét người có chữ "Nhàn" trong tên, nhất là đàn ông, cho nên nhìn thấy bộ mặt này của Tề Đẳng Nhàn cũng không có chút thiện cảm nào.

Hứa Ức Ngọc cười nói: "Cô Millicent, xin chào, chúng ta lại gặp mặt! Không biết việc buôn bán của cô có tiến thêm một bước gì chưa?"

Từ Ngạo Tuyết lịch sự gật đầu cười, nói: "Vẫn khá tốt."

Hứa Trường Ca nói: "Millicent, Tiểu Lý buôn bán cao su ở Nam Dương, lần trước không phải cô nói có một đồn điền cao su lớn sao? Tôi nghĩ..."

Từ Ngạo Tuyết không đợi ông nói xong đã nói: "Hứa tổng đừng nghĩ, không có khả năng, tôi ghét người trong tên có chữ “Nhàn”!"

Nụ cười trên mặt Hứa Trường Ca lập tức đông cứng lại, bất đắc dĩ ngượng ngùng nói: "Nếu đã như vậy, vậy quên đi."

Ông ta hơi xin lỗi nhìn Tề Đẳng Nhàn, hắn lại là vẻ mặt không sao cả, căn bản không quan tâm.

"Cô Millicent, nếu cô chán ghét tôi như vậy..." Tề Đẳng Nhàn nói.

Từ Ngạo Tuyết nhìn về phía hắn, ánh mắt có một chút lạnh lùng.

"Vậy tôi có thể mời cô khiêu vũ không?" Tề Đẳng Nhàn cười hì hì hỏi.

Hứa Ức Ngọc và Hứa Trường Ca bị câu nói của hắn làm cho sửng sốt, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ... Mặt người này sao lại dày như vậy? Còn không hiểu chuyện như vậy?

Từ Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy cái tên mập mạp trước mặt có phần giống với tên rất chán ghét trong ký ức của cô, vì vậy cô lạnh lùng nói: "Tôi có thể cho rằng anh đang chọc tức tôi không?"

Hứa Trường Ca vội vàng đứng ra hòa giải, nói: "Millicent, cô đừng để ý, thằng nhóc này chỉ là thích nói giỡn! Tiểu Lý, còn không xin lỗi cô Millicent đi?"

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Thật xin lỗi! Tôi đã ngưỡng mộ tiếng tăm của cô Miillicent từ lâu, dù sao, lúc cô lên bến tàu ở Nam Dương thì ai mà không biết cô chứ?"

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lúc này mới nhìn khá hơn một chút, cô ta thờ ơ nói: "Quá khen."

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

“Nhóc mập mạp, anh thật đúng là gan to bằng trời, cái gì cũng dám nói, không sợ cô Millicent tức giận giết anh sao?!” Hứa Ức Ngọc tức giận nói, thiếu chút nữa đưa tay véo khuôn mặt mập mạp của hắn.

"Ha ha ha, em nói xem, nếu như tôi có thể mời được cô ta khiêu vũ, em nhất định phải thừa nhận tôi là người đẹp trai nhất." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

Hứa Trường Ca cũng không có cách nào lắc đầu, nói: "Tiểu Lý, anh không nên quá lỗ mãng, tiệc rượu hôm nay là đầm rồng hang hổ, có rất nhiều các ông lớn, trong đó không thiếu người chúng ta không thể trêu vào."

Hứa Ức Ngọc cũng nói: "Đúng rồi! Anh cũng không tự nhìn chính mình, còn người đàn ông đẹp trai nhất, bên kia có Tứ Đại Thiên Vương kìa, ai mà không cách xa anh năm con phố?"

Đang nói chuyện, Hoàng Văn Lãng xuất hiện, ngay tức khắc khiến mọi người ở hiện trường xôn xao.

"Xin lỗi các vị, vừa rồi có chút việc làm trễ thời gian, hy vọng mọi người không để ý." Hoàng Văn Lãng mở miệng nói, chắp tay ôm quyền với mọi người.

"Thị trưởng Hoàng khách khí, là chúng tôi đến quá sớm." Mọi người cũng rất nể mặt, đương nhiên sẽ không có người nói loại lời EQ thấp kiểu "Anh đến trễ, phạt rượu ba chén".

Phải là người như Tề Đẳng Nhàn, vậy mới thật sự có khả năng làm được.

Đợi đến sau khi Hoàng Văn Lãng chào hỏi tất cả vị khách có mặt xong, Từ Ngạo Tuyết đi lên, cười nói: "Thị trưởng Hoàng, chúc mừng thăng chức, anh có thể tiến lên một bước nói chuyện không?"

Hoàng Văn Lãng cười nói: "Từ tổng, mời!"

Tề Đẳng Nhàn không có hứng thú làm quen với những tai to mặt lớn này ở thành phố Hương Sơn, sau khi để Hứa Ức Ngọc ngồi sang một bên, hắn ngồi vào bàn, chậm rãi uống một ly rượu vang.

"Hả? Ngày đó tôi nhìn lầm anh, không nghĩ tới anh là trọng tình nghĩa như vậy." Dương Quan Quan lúc này đi tới, lạnh nhạt nói.

"À, cảm ơn ha!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.

"Chẳng qua, dù sao đó cũng là bạn gái của Trần Hùng Phi. Nếu anh chơi đùa một trận, hắn ta chắc chắn sẽ không buông tha cho anh.Mặc dù nhà họ Hứa xem như là một trong những nhà giàu cường lực nhất ở Hương Sơn, nhưng so với Hương Sơn Long Môn vẫn là chênh lệch rất lớn. Anh có muốn cân nhắc chuyển sang làm việc dưới trướng của tôi hay không?" Dương Quan Quan hỏi.

Tề Đẳng Nhàn chỉ muốn cười, cảm thấy khoác bí danh lừa gạt khắp nơi cũng là một chuyện rất thú vị ha!

Tề Đẳng Nhàn nói: "Dương tiểu thư, vài ngày nữa tôi sẽ đi tìm cô."

Dương Quan Quan nói: "Rất thẳng thắn, tôi thích! Được, tôi chờ anh tới làm ăn với tôi."

Nói xong, Dương Quan Quan xoay người bước đi.

Dương Quan Quan vừa đi, Giang Khuynh Nguyệt bước tới.

“Này, vừa rồi cảm ơn anh, anh lại giúp tôi một lần!” Giang Khuynh Nguyệt nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói.

“Đừng khách sáo, dù sao cũng là bạn gái cũ mà!” Tề Đẳng Nhàn nói, đưa cho cô ta một ly rượu vang.

Giang Khuynh Nguyệt nhận lấy, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Sao anh đột nhiên bị truy nã toàn quốc? Xảy ra chuyện gì? Náo nhiệt như vậy!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Một lời khó nói hết, cô cũng đừng hỏi nữa. Ngược lại tôi có chút tò mò, sao cô lại lăn lộn trong giới giải trí?”

Giang Khuynh Nguyệt nói: "Gặp may đúng dịp mà thôi, hơn nữa, tôi cảm thấy diễn xuất cũng rất thú vị. Trông coi một phòng làm việc nho nhỏ, làm việc cũng không có ý nghĩa."

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Mẹ cô vẫn khỏe chứ?"

"Nhờ anh chăm sóc, hiện tại bà rất tốt, đang khôi phục ổn định, tôi đang chờ bà ấy khá hơn đón về nước, cùng nhau mời anh ăn cơm." Giang Khuynh Nguyệt mỉm cười nói, trong ánh mắt đều là ấm áp.

"Chúng ta đã chia tay!" Tề Đẳng Nhàn cảnh giác nói.

"Anh nghĩ gì thế? Cũng không phải để anh gặp mẹ vợ, chỉ đơn thuần mời anh ăn cơm, cảm ơn mà thôi!" Giang Khuynh Nguyệt vung nắm tay nhỏ nói, vẻ mặt khó chịu, nhưng sắc mặt lại hơi đỏ lên.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Giới giải trí cũng không dễ lăn lộn, chẳng qua có nhà họ Trịnh chiếu cố cô, tôi cũng rất yên tâm."

Giang Khuynh Nguyệt thở dài, nói: "Anh cứ để lộ như vậy trước mặt tôi, không sợ tôi bán đứng anh sao? Phải biết rằng, những người muốn đối phó với anh, đều rất có quyền thế."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Vừa rồi là thuận miệng a, thích đặt biệt danh cho người ta thật sự không phải thói quen tốt... Nếu không, cũng sẽ không bị cô nhận ra!"

Giang Khuynh Nguyệt trộm cười, vừa rồi cô ta cũng chính là bởi vì danh xưng "Cao muội" mà thoáng cái đã đoán được thân phận của hắn.

"Tối anh có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm tối, hàn huyên chuyện xưa." Giang Khuynh Nguyệt gửi tới lời mời.

"Ôi... Cô sẽ không lăn lộn trong giới giải trí chỉ vì muốn nhận cha nuôi chứ? Tôi không thể, tôi còn quá trẻ!" Tề Đẳng Nhàn vội vàng xua tay nói.

Giang Khuynh Nguyệt suýt nữa ngã thẳng khỏi ghế, ánh mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, dường như có thể giết người.

Đây là thứ gì vậy?

Thấy Giang Khuynh Nguyệt dường như trở nên nổi khùng giận dữ, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười ha ha nói: "Chúng ta đều đã chia tay rồi, không nên dây dưa thì tốt hơn!"

Giang Khuynh Nguyệt trừng mắt, rất tức giận, cũng rất tủi thân.

"Đã chia tay rồi, vậy anh còn giúp tôi ra mặt làm gì?" Giang Khuynh Nguyệt khó chịu nói.
Chương 912 Mọng nước

Từ Ngạo Tuyết đang nói chuyện với Hoàng Văn Lãng, vẫn bàn bạc về chuyện dược phẩm.

Thứ Từ Ngạo Tuyết cần là các loại thuốc kháng sinh như penicillin, đa số là dược phẩm dùng cho quân đội.

Phía Nam Dương bên kia, tuy rằng hiện tại Trần gia bấp bênh, nhưng vẫn gắt gao khống chế quân đội chính phủ và một khối chữa bệnh, bọn họ đương nhiên biết rất rõ cái gì muốn nắm chặt nhất.

Không chỉ là nắm rất chặt, nếu như là dược phẩm nước khác muốn chảy vào cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Từ Ngạo Tuyết và Trần gia đàm phán không thành công, chỉ có thể tới Hương Sơn tìm cách khác.

"Từ tổng, không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là có người đã nhanh chân đến trước." Sau khi Hoàng Văn Lãng nghe xong một phen dụ dỗ của Từ Ngạo Tuyết, bất đắc dĩ cười cười nói.

"Cái gì? Có người nhanh chân đến trước sao? Là ai vậy?" Từ Ngạo Tuyết kinh ngạc, trầm giọng hỏi.

Hoàng Văn Lãng đưa ngón tay chỉ Tề Đẳng Nhàn đang nói chuyện phiếm với Giang Khuynh Nguyệt, nói: "Kia, chính là vị Lý tổng đó, cậu ta làm cao su ở Nam Dương và sinh ý với dược phẩm."

Từ Ngạo Tuyết nhất thời cảm thấy không thoải mái, nói: "Cậu ta là ai, sao tôi không biết ở Nam Dương có người trâu bò như vây?"

Hoàng Văn Lãng cười nói: "Cậu ta là do người Mỹ nâng đỡ lên, vẫn luôn chui rúc ở mấy xó xỉnh đáng khinh, gần đây mới phất lên như vậy."

"Người Mỹ?!" Từ Ngạo Tuyết nhíu mày.

Khối bánh kem lớn Nam Dương này vô số quốc gia thế lực đều muốn nhúng tay vào, người Mỹ quản rộng như vậy, nếu không muốn chen chân vào mới kỳ quái.

Dù sao ở Nam Dương có vàng bạc quặng sắt, còn có dầu nhiên liệu, cao su, các loại tài nguyên khí đốt cực kì phong phú, cũng đủ để khiến nhiều người động tâm.

Từ Ngạo Tuyết hỏi: "Thế lực nào của người Mỹ, sao tôi lại không biết?"

"Là tập đoàn tài chính Boston." Hoàng Văn Lãng trả lời.

Từ Ngạo Tuyết thoáng cái trở nên trầm ngâm, tế bào não trong đầu bắt đầu điên cuồng vận hành, tập đoàn tài chính Boston của Mỹ nhúng tay vào thế cục Nam Dương, bọn họ vào sân là đại diện cho thế lực phía chính phủ của Mỹ, còn nếu chỉ là vì lợi ích của tập đoàn tài chính... Trong đó có giao dịch gì, Trần gia có biết hay không?

Dù sao, cô ta não ngắn, căn bản không biết đây đều là âm mưu mà Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Văn Lãng hợp tác bịa ra.

Hoàng Văn Lãng nói: "Cho nên nếu Từ tổng muốn lấy dược phẩm thì đi tìm cậu ta nói chuyện đi. Dược phẩm Hương Sơn chúng tôi xuất khẩu về phía nam, hơn phân nửa đều phải qua tay cậu ta."

Từ Ngạo Tuyết lễ phép cười cười, sau đó nói: "Tôi đi tìm anh ta tâm sự vậy."

Sau khi nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết tránh xa Hoàng Văn Lãng, đi về phía Tề Đẳng Nhàn.

Đáy mắt Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua một màn này, không khỏi cười thầm: "Không nhịn nổi."

Giang Khuynh Nguyệt lại phát huy bản tính nói nhiều, nói liên miên với Tề Đẳng Nhàn, nói đủ loại chuyện sau mấy ngày mình gia nhập giới giải trí.

Tề Đẳng Nhàn nghe tai này ra tai kia, thật sự có chút thắc mắc, tại sao đệ nhất mỹ nhân Ma Đô lại là một người nói nhiều như vậy, không phải nên cao ngạo lạnh lùng một chút sao?

Từ Ngạo Tuyết đi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tâm sự?"

"Ồ, ngoại trừ mời khiêu vũ ra, những chuyện khác tôi nhất quyết từ chối!" Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.

Trong mắt Từ Ngạo Tuyết hiện lên một tia tức giận, cười nói: "Được thôi, vậy chúng ta vừa nhảy vừa nói chuyện."

Tề Đẳng Nhàn lập tức đồng ý, nắm lấy tay Từ Ngạo Tuyết, cùng cô ta đi vào giữa sân.

Giang Khuynh Nguyệt tức giận đến xanh mặt, tên khốn kiếp này, rốt cuộc có nghe mình nói hay không!

Mọi người thấy một màn như vậy, đều không khỏi xôn xao, ai cũng không mời được nữ thần, lại bị một tên Nam Dương ẵm tay trên? Trò đùa gì vậy!

Trong lúc nhất thời, vô số cảm xúc hâm mộ ghen tị tràn ngập toàn trường, làm cho người ta cảm thấy không khí tựa như trở nên ê ẩm.

"Oa... Tiểu Như, có lầm không vậy, bạn trai của cậu cắm sừng cậu rồi, lại cùng cô Millicent khiêu vũ cơ đấy!" Bạn Hứa Ức Ngọc khoa trương nói.

Hứa Ức Ngọc cũng trợn mắt há hốc mồm, chuyện này... vừa rồi cô còn nói Tề Đẳng Nhàn sẽ không có khả năng mời Từ Ngạo Tuyết cùng khiêu vũ, kết quả hai người này cứ thế mà nhảy với nhau?

Hứa Trường Ca cũng kinh ngạc, một lát sau, cười khổ lắc lắc đầu, xem ra, thằng nhóc này so với trong tưởng tượng của ông còn lợi hại và phức tạp hơn rất nhiều!

Từ Ngạo Tuyết cười nói: "Thị trưởng Hoàng vừa mới nói với tôi, có vẻ như Lý tổng đã bao trọn con đường xuất khẩu thuốc kháng sinh của Hương Sơn vào phía nam, không nghĩ tới Lý tổng có năng lực lớn như vậy đấy!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đều là dựa vào người Mỹ kiếm chút tiền, cô Millicent đừng cười nhạo tôi."

Từ Ngạo Tuyết nói: "Anh đừng nói tiếng Hương Sơn với tôi, tôi nghe không hiểu."

Tề Đẳng Nhàn cũng không hiểu, gần đây học được đôi câu nên ở chỗ này nói lung tung...

Một người dám nói, một người dám nghe.

"Lý tổng, hiện tại tôi làm ăn buôn bán, nhu cầu cấp bách rất cần những dược phẩm kia, có thể nào giơ cao đánh khẽ, cho tôi một ít không?" Từ Ngạo Tuyết cười hỏi.

Vừa rồi cô ta còn nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng con mắt khinh miệt, nhưng hiện tại lại tươi cười thân thiết, vẻ mặt ôn hòa.

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn tùy ý, nhàn nhạt nói: "Cô cũng biết là tôi làm việc cho người Mỹ, tôi đâu dám tùy tiện đưa dược phẩm bọn họ muốn chiếm đưa cho người khác? Tập đoàn Trần thị ở Hương Sơn có một công ty trang sức muốn hợp tác, cũng đến nói với tôi như vậy, nói gì đi nữa, dược phẩm Hương Sơn đều giữ lại."

Từ Ngạo Tuyết nói: "Đương nhiên tôi biết Lý tổng làm việc cho người Mỹ cũng không dễ dàng, nhưng mà người Mỹ cũng không dám trắng trợn duỗi tay quá dài, nếu không, Trần gia sao có thể ngồi yên không để ý tới chứ? Anh bí mật cho tôi một chút, tôi sẽ trả thù lao xứng đáng."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô Millicent đang kể chuyện cười sao, tôi làm việc với tập đoàn tài chính Boston, còn thiếu chút tiền ấy à?"

Trong lúc nói chuyện, hắn còn cố ý dùng ngón tay gãi gãi mu bàn tay Từ Ngạo Tuyết.

Ngửi mùi nước hoa quen thuộc của Từ Ngạo Tuyết, trong lòng hắn có chút hoài niệm.

Trong nội tâm Từ Ngạo Tuyết thầm lấy hai đao giết tên mập mạp vô sỉ này, nhưng trên mặt lại cười hì hì, hỏi: "Lý tổng muốn cái gì, mở miệng nói là được rồi, có thể đáp ứng, tôi tuyệt đối sẽ không làm qua loa!"

Tề Đẳng Nhàn liếm liếm môi, nói: "Tôi nghe nói Từ tiểu thư... rất mọng nước!"

“???”

Vẻ mặt Từ Ngạo Tuyết ngạc nhiên, sau đó nổi giận, nuốt cục tức nói: "Trò đùa này có vẻ không buồn cười lắm!"

"Những gì tôi nói là thật, ở Mỹ tôi gặp được một người bạn tên là Tề Đẳng Nhàn, chính miệng hắn nói với tôi như vậy." Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Tâm trạng Từ Ngạo Tuyết như nổ tung, không ngờ rằng con rùa cụt cổ Tề Đẳng Nhàn này đi đến nơi chân trời góc biển lại bôi nhọ thanh danh của cô ta!

Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: "Cho nên, tôi muốn thử xem. Nếu quả thật đúng như lời người ta nói, tôi sẽ đưa ba phần dược phẩm đến, cũng không có vấn đề gì cả!"

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết thay đổi liên tục, một lát sau, cô ta cười dài nói: "Được thôi, đêm nay tôi ở trong phòng tổng thống lớn khách sạn Thiên Địa Hương Sơn chờ anh."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy thỏa thuận như vậy đi, tối nay chúng ta không gặp không về chứ?"

"Được, không gặp không về!" Từ Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý.

Tề Đẳng Nhàn buông bàn tay nhỏ bé của Từ Ngạo Tuyết ra, lưu luyến sờ soạng một chút, nói: "Buổi tối gặp lại."

Chờ sau khi hắn xoay người đi, trên mặt Từ Ngạo Tuyết lộ ra ý cười lạnh lùng ý, nghĩ thầm: "Chỉ sợ anh không có mạng để tới, đi chết đi, tên khốn!"

Ngay lúc này, Hoàng Văn Lãng lại tiếp đãi một vị khách quý, bang chủ Hồng bang Hương Sơn Mạnh Thiên Sanh, cùng với "Thần thủ" được mệnh danh là cao thủ hàng đầu của Hương Sơn Chiến Phi.
Chương 913 Thần thủ Chiến Phi

"Mạnh tiên sinh, mấy người dạo gần đây tổ chức cái đại hội võ đạo gì đó, thu hút rất nhiều cao thủ từ các nơi khác tới đây, ngư long hỗn tạp, khiến cho người bảo đảm an ninh của Hương Sơn chúng tôi rất áp lực đấy!"

Cảnh sát trưởng Hoắc Đa đứng bên cạnh Hoàng Văn Lãng, nói với Mạnh Thiên Sanh bằng giọng điệu khó chịu.

Mạnh Thiên Sanh cười ha ha, nói: "Cục trưởng Hoắc, đây chỉ là giao lưu võ học chính quy mà thôi, có áp lực an ninh gì chứ? Có Hồng bang và Long Môn ở đây, chắc chắn không ai dám gây chuyện.

"Huống chi, Chiến tiên sinh còn đang ở chỗ này, ai dám làm loạn trước đại hội, cũng phải vượt qua cửa ải của anh ta trước!"

“Có phải không, Chiến tiên sinh?”

"Thần thủ" Chiến Phi mặc một bộ trang phục thời Đường màu trắng, chân đi giày Thái Cực, cằm có ít râu, trên người có một loại khí chất siêu nhiên.

Chiến Phi mỉm cười với mọi người, sau đó chắp tay nói: "Thủ lĩnh Hoàng thị, cục trưởng Hoắc, hai người cứ yên tâm, có tôi ở đây, những người võ đạo này không có khả năng gây chuyện. Ai dám gây chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó.”

Nếu như người khác ăn mặc như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho người ta hiểu lầm là lừa đảo trên giang hồ.

Hoắc Đa nói với vẻ không mấy tin tưởng: "Chiến tiên sinh cả người là sắt, có thể đánh mấy cái đinh cơ chứ?!"

Chiến Phi cười ha hả, nói: "Cảnh sát trưởng Hoắc có thấy con chim trên tường kia không?”

Hoắc Đa nhìn theo hướng đó, liền nhìn thấy một con chim khách đang ngủ gật ở đầu tường.

“Thấy rồi, thế thì sao?" Hoắc Đa nhíu nhíu mày, không hiểu Chiến Phi nói vậy là có ý gì.

Chiến Phi cười to một tiếng, đột nhiên anh ta hơi động đậy chân, đùng một tiếng, mặt đất xung quanh người anh ta đều có cảm giác như đang chuyển động, dưới chân giống như giẫm phải đậu phụ, như sắp té ngã trên mặt đất.

Chỉ thấy thân hình Chiến Phi hóa thành một cái bóng trắng, tốc độ cả người cực kỳ nhanh, thoáng cái đã đến phía dưới vách tường.

Anh ta nhảy lên một cái, cao hơn một mét, hai chân đạp hai phát lên trên vách tường, lại nhảy lên không trung khoảng hơn hai thước, ngay sau đó, một bàn tay to vươn ra, trực tiếp bắt gọn con chim khách vào trong tay.

Vừa rồi Chiến Phi giậm chân một phát, trong lòng tất cả mọi người sợ tới mức run lên,ai cũng cảm thấy màng nhĩ đau nhức, thậm chí chỗ bàng quang cũng cảm thấy có chút áp lực.

Sau khi đã phục hồi lại tinh thần, Chiến Phi đã bắt được chim khách trên đầu tường cách đó hơn mười mét.

"Công phu của người này rất cao, cực kỳ cao! Anh ta tên là gì?" Dương Quan Quan nhịn không được quay đầu hỏi Hứa Trường Ca bên cạnh.

"Thần thủ Chiến Phi, năm xưa được người người ca tụng là đệ nhất cao thủ Hương Sơn, chưa từng thấy anh ta thất bại lần nào." Hứa Trường Ca chậm rãi nói.

Dương Quan Quan nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Thần thủ Chiến Phi? Cái tên này rất có ý tứ, vừa rồi cái tay kia, quả thật là kỹ năng thần kỳ. Nếu không cho tôi khoảng hai năm thì nhất định tôi cũng không luyện được!"

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên cũng chú ý tới "Thần thủ" Chiến Phi này, hắn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: "Xoắn chân lại để phát lực, xà giá phong lướt, sau đó nhảy lên con ngựa gần đó, dùng cước pháp đạp yên mượn lực, cuối cùng dùng là Thái Cực Vân bắt chim khách.

Ừm... Có chút hay ho!

Hắn thu hồi ánh mắt của mình, đỡ để cho Chiến Phi phát hiện, nếu võ công đã đạt đến loại cảnh giới này, thì sẽ nhìn rõ mọi việc, một chút động tĩnh cũng có thể kích thích đến người đó, cho dù chỉ là ánh mắt.

Chiến Phi cầm lấy chim khách đi đến trước mặt đám người Hoắc Đa, cười nói: "Công phu một tay này đã đủ chưa?!"

Sau khi nói xong lời này, hắn mở bàn tay ra, lòng bàn tay lấy một loại tần suất kỳ diệu mà rung động.

Chim khách lòng trong tay giống như bị giam cầm trong một lồng năng lượng vô hình, cho dù có cất cánh từ hướng nào cũng không thể bay nổi, đều bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Chim không bay..." Dương Quan Quan nhìn thấy cảnh như vậy, thật sự rất kinh hãi: "Nghe nói, kiểu này chắc đã là đại tông sư, chỉ sợ Tạ Cuồng Long cũng không bằng anh ta!"

Chiến Phi này cũng không phải là cái loại người nào đó luyện Thái Cực để làm mánh khóe lừa gạt khách, người đó đã buộc dây thừng ở trên đùi chim, mà Chiến Phi lại bắt một con chim khách hoang dã.

Mỗi lần chim khách muốn cất cánh đi, bàn tay của Chiến Phi sẽ dán lên trên, lấy sức Thái Cực Vân Thủ dính chặt lấy chân chim khách, khống chế không gian giương cánh của nó, trong nháy mắt khi con chim sắp duỗi chân cất cánh lên, bàn tay đó sẽ áp vào bên trong, khiến chim chóc không thể bay được! Để làm được điều này đỏi hỏi phải biết không chế sức mạnh của bản thân, nắm bắt phương hướng, điểm có thể khống chế hoàn toàn, có thể nói (堪称炉火纯青了).

Khi Thái Cực tông sư Dương Lộ Thiện luyện được công lực to lớn, vì để phát huy Thái Cực quyền của mình nên đã biểu diễn kỹ năng tuyệt đỉnh "Chim không bay" trước mặt mấy người quyền quý ở kinh thành.

Khi nhìn đến đây, Hoàng Văn Lãng cảm thấy khiếp sợ.

Trong nháy mắt, Chiến Phi lại dùng lực bắt chim trở về, giống như chỉ trong nháy mắt mà thôi, giờ phút này, anh ta mở ra bàn tay, chim chóc cũng không bay nổi.

“Thật là kỹ thuật thần kỳ! Ha ha ha, cực kỳ thần kỳ! Chiến tiên sinh đúng là không thẹn với danh xưng thần thủ." Mạnh Thiên Sanh cao giọng nói.

Chiến Phi mỉm cười, nói: "Quá khen.”

Sau khi nói xong lời này, anh giơ tay lên, nói: "Đi đi!”

Con chim khách đạp hai chân một cái, đôi cánh giương lên, từ trong lòng bàn tay của hắn bay đi.

Nhìn chim khách bay đi, những người xung quanh bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, nhất thời, trong đám người phát ra tiếng vỗ tay kịch liệt.

Hoắc Đa cũng là không còn lời nào để nói, thủ thật mà Chiến Phi thể hiện ra lần này, có thể nói là kỹ năng thần kỳ.

"Thủ lĩnh Hoàng, cục trưởng Hoắc, xin các người yên tâm, chúng tôi triệu tập đại hội võ đạo lần này, thứ nhất là để thúc đẩy quá trình giao lưu võ thuật, thứ hai là nối lại quan hệ của Long Môn với Hồng bang, thứ ba là... bàn về chuyện tiêu diệt mấy tên phản quốc!"

Hoàng Văn Lãng nhìn thấy chiêu này của Chiến Phi, trong lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi, ông ta biết Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, thậm chí còn từng cứu cái mạng già của mình, nhưng giờ phút này, ông ta vẫn có chút chần chừ, nếu hai người này thật sự xuất hiện xung đột, Tề Đẳng Nhàn có thể bình yên vô sự hay không?

Chiến Phi cũng nói: "Gặp phải tên giặc phản quốc, ai cũng có thể giết được, những người tập võ như chúng ta, tất nhiên không thể nhân từ!"

Sắc mặt Dương Quan Quan trở nên có khó coi, những người này lúc nào cũng nói "Quốc tặc", làm cho cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

"Đã có Chiến Phi tiên sinh ở đây trấn áp, hơn nữa còn có thể bảo đảm không xảy ra bạo loạn, tôi đương nhiên cũng sẽ không can thiệp vào những chuyện trong giang hồ của các ngươi." Hoàng Văn Lãng thản nhiên nói, khóe mắt liếc về phía Tề Đẳng Nhàn.

Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn đang cười cười nói với Giang Khuynh Nguyệt, bộ dạng không hề quan tâm.

Mạnh Thiên Sanh cười, nói: "Được, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp công việc với Hoàng thị, nhất định sẽ không để chính quyền Hương Sơn thêm nhiễu loạn, xin cứ yên tâm!"

Hoàng Văn Lãng tùy ý gật gật đầu, thật sự rất muốn cái đại hội võ đạo này được tổ chức thành công, nhưng lại có một đám cao thủ quyết tâm thảo phạt Tề Đẳng Nhàn, thật đúng là một chuyện phiền toái!

Mấu chốt chính là, Hương Sơn Long Môn lại có thể nhân cơ hội này làm lớn mạnh cánh chim của mình, chuyện này cũng khiến ông ta cảm thấy đau đầu.

Tề Đẳng Nhàn không biết đã nói gì với Giang Khuynh Nguyệt, chọc cho cành hoa run rẩy, đồng thời còn chủ động đưa chân tới sờ soạng hắn hai cái.

Nhìn thấy chuyện này, không hiểu sao trong lòng Hứa Ức Ngọc lại ghen tuông!

Hắn giúp Giang Khuynh Nguyệt ra mặt thì không tính, cuối cùng lại có thể trò chuyện vui vẻ, thậm chí còn sờ chân?!

Chuyện phiến phức của Hoàng tiểu thư còn chưa tính, thế mà lại còn mời hắn nhảy một điệu rất thân mật?

Điều khiến cô không thể chịu đựng được là... thần tượng của cô, tiểu thư Millicent, cũng nhảy một điệu với tên mập chết tiệt này!

Trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy hối hận bản thân lúc trước đã nói những lời đó với Tề Đẳng Nhàn, bây giờ cô muốn đi chết mất thôi.
Chương 914 Kiến thức kỳ quái

Cuối cùng yến hội cũng đã đến lúc hạ màn, khách khứa cũng chào tạm biệt nhau.

Tề Đẳng Nhàn nói với Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc: "Hôm nay cháu không về, ngày mai quay lại, hai người không cần lo lắng cho cháu."

Hứa Ức Ngọc khó chịu nói: "Anh đi đâu cũng nên nói với chúng tôi một tiếng chứ?"

"Buổi tối cô Millicent mời anh đến chỗ cô ta, cùng tâm sự chuyện làm ăn Nam Dương." Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Hứa Ức Ngọc bĩu môi nói: "Em không tin, cô Millicent sao lại mời anh chứ? Không phải là anh đi tìm mấy cô tiểu minh tinh đấy chứ!"

Hứa Trường Ca cười đè bả vai Hứa Ức Ngọc lại, nói: "Được rồi, chúng ta đi về trước, Tiểu Lý đi xử lý chuyện của mình đi."

Hai cha con lên xe rời đi, Hứa Ức Ngọc còn có chút khó chịu.

"Daddy, để anh ấy một mình như vậy sao? Lỡ may Hòa Liên Thắng hay Trần Hùng Phi tìm anh ấy gây sự thì sao?"

"Con còn chưa nhìn ra sao, người này không đơn giản. Được rồi, con không cần phải lo lắng cho cậu ta!" Hứa Trường Ca an ủi.

Hứa Ức Ngọc không vui nói: "Con không có lo lắng cho anh ta đâu, chỉ là một tên mập khoa trương thôi mà!"

Hứa Trường Ca cười ha ha một tiếng, tâm tư cũng có chút phức tạp, con gái hơn phân nửa là sinh ra chút tình cảm với tiểu Lý này rồi.

Sau khi rời khỏi chỗ Hoàng Văn Lãng, trước tiên Tề Đẳng Nhàn cùng ăn tối với Giang Khuynh Nguyệt.

Không thể không nói, Giang Khuynh Nguyệt rất biết làm việc, trở về thay một thân váy áo rất khí chất và gợi cảm, sửa soạn trang điểm một chút, bộc lộ rõ sự tinh xảo của đệ nhất mỹ nhân Ma Đô.

Hơn nữa, lần này cô ta không mang giày cao gót, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn ở cùng cô ta cũng không có áp lực tâm lý gì.

"Này, sao lá gan của anh lớn vậy hả, hiện tại cả nước đều truy nã anh, anh không lo trốn ở nước ngoài mà lại trở về làm gì?"

"Truy nã tôi thì có ích lợi gì, cũng chẳng bắt được tôi." Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.

Giang Khuynh Nguyệt hỏi: "Bây giờ anh có chỗ nào nghỉ ngơi chưa? Nếu chưa có, tôi giúp anh sắp xếp."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Có, Hứa Ức Ngọc hôm nay cô nhìn thấy là bạn gái hiện tại của tôi! Tôi ở nhà cô ấy."

Giang Khuynh Nguyệt tức giậnnói: "Cái gì mà bạn gái hiện tại? Giữa chúng ta còn chưa chính thức chia tay đâu!"

"Đùa gì vậy, chia tay là cô tự nói đấy. Tôi ít đọc sách, nhưng cô cũng đừng hòng gạt tôi!"

"Chúng ta xác định quan hệ trước mặt nhiều người như vậy, cho nên nếu muốn chia tay thì cũng phải tổ chức một bữa tiệc, mời mọi người đến chứng kiến!"

"..." Tề Đẳng Nhàn không biết nói gì, chưa từng nghe qua tiệc chia tay gì đó, đây là lý do quái quỷ gì thế.

Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy một chiếc xe đẩy bày đầy hoa tươi đẩy qua trước mặt, thở dài: "Hoa hồng đẹp thật đấy!"

Tề Đẳng Nhàn búng ngón tay một cái, nói với cô gái đẩy xe hoa: "Cô gái, phiền qua đây một chút."

Cô gái kia đẩy xe đi tới, cười nói: "Tiên sinh, bạn gái của anh thật xinh đẹp, muốn mua hoa sao?"

Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt, sau đó, trên mặt lộ ra một chút hồng, nhẹ nhàng mím môi cười.

Cô ta mong chờ có người có thể tặng cho bản thân một bó hoa hồng đỏ, nói một tiếng cô ta là người quan trọng nhất.

Tề Đẳng Nhàn chỉ chỉ Giang Khuynh Nguyệt, nói: "Cô ấy cảm thấy hoa của cô rất đẹp, chuẩn bị mua mấy bó."

Biểu cảm trên mặt cô gái bán hoa thoáng cái trở nên cứng đờ, nụ cười của Giang Khuynh Nguyệt ngồi đối diện cũng co quắp, khóe miệng liên tục run rẩy.

Cô gái bán hoa liên tục lấy tay vỗ vỗ trán mình, không thấy lúc gọi cô ta tới, vẻ mặt của người phụ nữ bàn đối diện rất ngượng ngùng sao?

Đây là kiểu EQ gì vậy? Chưa từng thấy người đàn ông nào không có đầu óc như vậy!

Nhưng dù sao, công việc vẫn phải làm.

"Tiểu thư, cô muốn mua hoa sao?" Cô gái bán hoa nhìn Giang Khuynh Nguyệt cười nói.

"Mua hai bó, một bó hoa hồng, một bó bách hợp trắng." Giang Khuynh Nguyệt ho khan một tiếng, lấy điện thoại ra mua hai bó hoa.

Sau khi cô gái bán hoa đưa hoa cho Giang Khuynh Nguyệt, lắc lắc đầu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó thở dài, vẻ mặt phức tạp.

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nhìn ông đây như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ còn chuẩn bị bắt ông đây bỏ tiền ra mua hết hoa của cô hay sao?

Giang Khuynh Nguyệt thật sự muốn đánh chết Tề Đẳng Nhàn, EQ của người đàn ông này, thật đúng là phi thường.

EQ của Tề Đẳng Nhàn chính là tàu lượn siêu tốc, đôi khi cao đến dọa người, lúc trước có thể khiến Dương Quan Quan hài lòng cả ngày, đôi khi lại thấp đến đáng sợ, có thể khiến người sống sờ sờ tức chết.

"Hoa bách hợp này thật đẹp mắt, thuần khiết còn rất xinh đẹp, phối với hoa hồng đỏ rực, quả thực không thể đẹp hơn!" Giang Khuynh Nguyệt có ý muốn đổi đề tài.

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu.

Giang Khuynh Nguyệt nói: "Anh lắc đầu là có ý gì?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô biết hoa bách hợp màu trắng ở nước Kiệt Bành có nghĩa là gì không?"

Giang Khuynh Nguyệt nhíu mày nói: "Cái này đúng thật là chưa từng nghe qua."

"Hoa bách hợp màu trắng ở nước Kiệt Bành có nghĩa là: Chém đầu." Tề Đẳng Nhàn đắc ý nói, đây là kiến thức kỳ quái mà tên oán quỷ bệnh thần kinh kia nói cho hắn biết.

Vẻ mặt Giang Khuynh Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ.

Tề Đẳng Nhàn nói: "Thế nào, có phải cảm thấy tri thức của anh đây uyên bác? Hiểu biết kỳ quái lại tăng lên rồi không?"

Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên đập hoa vào trên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Họ Tề, 我囸你仙人!"

Sau khi nói xong câu đó, Giang Khuynh Nguyệt thở phì phò đứng lên, cầm túi xách của mình, quay đầu bước đi.

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, hả, em gái cao kều này phát điên cái gì vậy, được ông đây phổ cập kiến thức, không nộp phí còn chưa tính, lại còn đi mắng chửi người?!

"Đúng rồi, buổi tối không phải muốn đi gặp tình nhân cũ sao, bó hoa hồng này tặng cho cô ấy là được rồi." Tề Đẳng Nhàn tiện tay cầm lấy hoa hồng trên mặt bàn, cảm thấy EQ của mình trong nháy mắt tăng cao.

Lấy bút Parker Lý Vân Uyển tặng đưa cho Kiều Thu Mộng, lấy bùa may mắn Kiều Thu Mộng tặng đưa cho Dương Quan Quan, lấy hoa hồng Giang Khuynh Nguyệt ném xuống tặng Từ Ngạo Tuyết...

Một loạt thao tác này, 伊藤诚 có đến cũng muốn hô to đại ca uy vũ, đại ca cho em theo với rồi?

Tề Đẳng Nhàn ăn hết thịt bò bít tết và điểm tâm còn lại, sau đó lười biếng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Tiên sinh, còn chưa trả tiền!" Người phục vụ đi tới, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Hả? Vừa rồi cô gái kia không trả tiền sao?" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt hỏi.

Hắn móc ví tiền của mình ra, đem thẻ ngân hàng cho nhân viên phục vụ đi quẹt thẻ, có chút khó chịu nói: "Em gái cao kều này, mời mình đi ăn cơm, thế mà lại không thanh toán hóa đơn! Đúng là không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, EQ thấp thật đấy!"

Nếu Giang Khuynh Nguyệt biết đánh giá của hắn, lúc này khẳng định sẽ quay đầu trở về, nhân tiện cầm theo một con dao cắt dưa hấu từ sạp trái cây, không "chặt đứt đầu" Tề Đẳng Nhàn là không xong!

"Thật sự là EQ thấp..." Lúc nhân viên phục vụ đưa thẻ cho Tề Đẳng Nhàn, không tự chủ được nhẹ nhàng cảm thán một câu.

Nhưng thính lực Tề Đẳng Nhàn vô cùng tốt, hắn nghe được những lời này, lập tức "龙颜大悦", vỗ vỗ bả vai nhân viên phục vụ, nói: "Cô cũng cảm thấy vậy đúng không?"

Nhân viên phục vụ hoảng sợ, âm thanh nhỏ như vậy mà hắn cũng có thể nghe được sao?

Còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe Tề Đẳng Nhàn nói: "Gặp phải người phụ nữ có EQ thấp, chính là làm cho người ta cảm thấy đau đầu, đúng không?"

"A, đúng đúng đúng đúng đúng đúng..." Nhân viên phục vụ sửng sốt, sau đó cười khổ.

Tề Đẳng Nhàn cầm hoa hồng, không chút hoang mang rời đi, chuẩn bị đi gặp tình nhân cũ Từ Ngạo Tuyết.
Chương 915 Hận thấu xương

Tề Đẳng Nhàn gõ cửa phòng Từ Ngạo Tuyết, sau đó, cửa phòng mở ra.

“Anh quả nhiên rất đúng giờ." Từ Ngạo Tuyết mỉm cười nói.

"Người đẹp đang chờ, đương nhiên tôi phải đúng giờ một chút chứ!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đi vào: "Nào, hoa hồng này dành cho cô.”

Từ Ngạo Tuyết tiện tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn, không ngờ Lý tổng lại có lòng như vậy, còn cố ý mua hoa hồng cho tôi.”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Khách sáo rồi.”

Tiến vào trong phòng, sau khi ngồi xuống sô pha, Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Nói thế nào?”

Từ Ngạo Tuyết cắm hoa tươi vào trong bình hoa, nói: "Lý tổng vẫn nhất định không chịu nhượng lại một chút dược phẩm cho tôi sao?"

“Cho, sao lại không cho chứ! Mấu chốt là cô có phối hợp hay không? Nếu cô phối hợp, tôi bỏ ra 50% cũng không thành vấn đề!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Từ Ngạo Tuyết nói: "Người Mỹ cho anh bao nhiêu, tôi cho anh gấp đôi như thế được không? Sau này chúng ta cùng chân thành hợp tác ở Nam Dương, tôi bảo đảm anh có thể làm Thổ hoàng đế!"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: "Tôi không có hứng thú với tiền, thứ tôi thèm muốn là thân thể của cô.”

Từ Ngạo Tuyết nghe nói như thế, mặt cũng đen lại, cười lạnh nói: "Xem ra Lý tổng muốn tự tìm chết rồi hả?"

“Có vẻ là không chết được đâu!" Tề Đẳng Nhàn không hiểu sao lại trả lời một câu như vậy.

Từ Ngạo Tuyết ban đầu nghe không hiểu, chờ đến khi kịp phản ứng, mới phát hiện bánh xe đã lăn đến trên mặt mình.

Vì thế, cô ta cả giận nói: "Bắt lại cho tôi!”

Cô ta vừa mới nói, hai cánh cửa phòng đóng chặt trong nháy mắt mở ra, hai người đàn ông trong nháy mắt lao ra, lập tức nhào đến đối diện Tề Đẳng Nhàn!

Hai người đàn ông này đều có dáng người cường tráng, vừa nhìn đã biết là tay thiện xạ thường xuyên luyện công, thân thủ cũng sạch sẽ lưu loát, không có chút động tác dư thừa nào cả.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại chỉ mỉm cười, đột nhiên đứng dậy, tay trái cản được một quyền, thuận thế bóp cánh tay đối phương, xoay một cái.

“Răng rắc!”

Thuộc hạ của Từ Ngạo Tuyết trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất kêu lên thảm thiết, một người khác mới đến gần, đã bị Tề Đẳng Nhàn đạp một cước ở hạ bộ, trong nháy mắt cả người trở nên tê dại…

Một màn này, trực tiếp khiến Từ Ngạo Tuyết sợ tới mức mặt trắng bệch!

Cô ta gần như không thể tin vào mắt mình.

Tên mập mạp này thế mà lại có vũ lực khủng bố như vậy?!

Phải biết rằng, hai thuộc hạ này đều là cô ta chọn lựa kỹ càng từ quân phiệt Nam Dương, đều có thực lực rất cường đại.

Thế nhưng, ngay lúc này, đối mặt với tên mập mạp này, lại vỏn vẹn đối mặt một cái đã trực tiếp ngã xuống?

“Chỉ với hai tên rác rưởi này? Cô cũng không biết xấu hổ mai phục tôi?" Tề Đẳng Nhàn cười rồi nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, một chưởng cắt vào cổ họng người nọ, đánh cho người ta không rõ sống chết.

Thân thể Từ Ngạo Tuyết đột nhiên lui về phía sau, trong tay không biết từ lúc nào có thêm một khẩu súng lục USP, còn trang bị thêm ống giảm âm, cô ta căn bản không nhiều lời, nổ súng về phía Tề Đẳng Nhàn!

Chẳng qua, với công lực của Tề Đẳng Nhàn, trừ khi cầm súng tự động dí vào mặt, chỉ với cái súng lục thì căn bản không thể bắn trúng hắn.

Hắn xoay người một cái, né tránh phát súng đầu tiên, thân thể di chuyển xuống dưới, bước chân tiến về phía trước, vụt một tiếng đến trước mặt Từ Ngạo Tuyết, giơ tay gắt gao nắm chặt súng, đoạt lấy!

Từ Ngạo Tuyết cũng bởi vì bị đánh mạnh, mà đặt mông ngã ngồi ở trên thảm.

“Lần sau làm loại chuyện này, kiến nghị cô nên tìm người lợi hại một chút." Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói, vươn tay về phía Từ Ngạo Tuyết trên mặt đất.

Từ Ngạo Tuyết cũng không đưa tay ra, ngược lại bị dọa đến sắc mặt càng thêm tái nhợt, run giọng nói: "Lý tổng, mọi chuyện có thể từ từ nói!"

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Vừa mới muốn dùng vũ lực với tôi, bây giờ lại có chuyện gì từ từ nói? Cô muốn nói chuyện từ từ với tôi, được thôi, cởi hết ra đi, thể hiện chân thành nào!"

Từ Ngạo Tuyết ngồi dưới đất liên tục lui về phía sau, nói: "Lý Bán Nhàn, tôi khuyên anh không nên làm xằng bậy, động đến tôi, anh biết sẽ có hậu quả gì không?"

“Có hậu quả gì? Cô cảm thấy tôi sẽ sợ sao?" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

"Tôi là người phụ nữ của Tề Đẳng Nhàn, dám chạm vào tôi, anh cảm thấy hắn sẽ buông tha cho anh sao? Chiến tích của hắn, tôi nghĩ anh nhất định đã nghe qua rồi!" Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết trắng bệch nâng thanh danh của Tề Đẳng Nhàn lên, ý định hù dọa cái tên định gây rối mình.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, dùng tên của hắn để dọa hắn sao?

“Hả? Không phải tôi nghe nói Từ tổng cô hận anh ta thấu xương sao, sao lúc này lại thừa nhận mình là người phụ nữ của anh ta rồi?" Tề Đẳng Nhàn suy ngẫm cười nói.

"Đúng, tôi hận hắn thấu xương, nhưng tôi cũng là người phụ nữ của hắn! Tên này mặc dù là một tên cặn bã, nhưng dục vọng chiếm hữu rất mạnh, anh dám đụng vào tôi, thì chờ bị hắn ta đánh chết đi!”

Tề Đẳng Nhàn khom lưng bắt lấy cô ta, cười một tiếng đưa tay xé rách cổ áo cô ta.

Từ Ngạo Tuyết có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng hối hận muốn chết, đây không phải là tự mình dẫn sói vào nhà sao?

"Không nghĩ tới, tôi ở trong cảm nhận của cô lại có địa vị quan trọng như vậy thế đấy! Người phụ nữ của tôi!" Giọng nói Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên thay đổi, nhẹ nhàng truyền vào tai Từ Ngạo Tuyết.

Sau khi Từ Ngạo Tuyết nghe được giọng nói này, không khỏi ngẩn ra, đột nhiên mở mắt, khiếp sợ nhìn người trước mắt.

Chỉ thấy, gò má, xương cốt và cơ bắp của đối phương đều bắt đầu nhúc nhích lên, hết thảy trước mặt phảng phất giống như phim kinh dị.

Không bao lâu, gương mặt thối tha khiến Từ Ngạo Tuyết ngày nhớ đêm mong kia… Thèm vào, rõ ràng là hận thấu xương đã xuất hiện trước mặt cô ta.

Điều này khiến cho cô ta đần ra!

Hiển nhiên, cô ta căn bản không nghĩ tới, tên mập mạp này lại là Tề Đẳng Nhàn giả trang!

"Bây giờ nhìn thấy tôi, cô có vui không?" Tề Đẳng Nhàn vuốt gò má Từ Ngạo Tuyết, khẽ cười: "Hoa hồng tôi tặng cô, cô thích không?"

Nỗi sợ hãi của Từ Ngạo Tuyết trong nháy mắt đã biến mất, tức giận nói: "Lại là anh, tên chó tạp chủng anh, lại hù dọa tôi! A a a... Tôi nhất định phải giết anh!”

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp vặn tay cô ta, vặn ngược một cái, xoay cả người cô ta, vừa đi vừa đẩy cô ta vào trong phòng, cười nói: "Là tôi, cô không nên cảm thấy vui mừng sao? Vừa rồi, chính miệng cô thừa nhận là người phụ nữ của tôi.”

“Ai thừa nhận? Đó là vì tôi tự vệ mới nói như vậy! Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thanh danh chó tạp chủng của anh quả thật có thể dọa được rất nhiều người." Từ Ngạo Tuyết thét chói tai, bởi vì đau đớn, không thể không còng lưng bị Tề Đẳng Nhàn đẩy về phía trước.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tôi cũng đang kiểm tra cô, xem cô có phải là người có thể vì lợi ích mà không tiếc tất cả hay không. Xem ra, trên đầu tôi không bốc khói xanh mà!"

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: “Đánh rắm! Tôi ở Nam Dương bên kia toàn dựa vào õng ẹo ẹo tạo dáng mới lấy được tài nguyên, đến lúc này, đàn ông lên giường cùng tôi cũng được ba mươi người..."

Cô ta bỗng nhiên thét chói tai một tiếng, trực tiếp nằm sấp xuống cuối giường.

Cô ta điên cuồng giãy dụa muốn đứng thẳng dậy, lại bị Tề Đẳng Nhàn gắt gao bắt lấy.

“Chặt như vậy.”

“Lời cô nói, đến một dấu chấm câu tôi cũng không tin.”

Từ Ngạo Tuyết tức đến hộc máu, cắn răng nói: "Tôi quay về sẽ nói cho tất cả cho mọi người ở Hương Sơn, tôi xem xem anh chết như thế nào!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom