• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (1 Viewer)

  • Chương 916-920

Chương 916 Tay lưu dư hương

Từ Ngạo Tuyết hận Tề Đẳng Nhàn, đó là điều không thể nghi ngờ.

Nếu như không phải người đàn ông này nửa đường nhảy ra, cô ta đã sớm nuốt được tập đoàn Hướng thị, chính mình cũng không đến mức phải lưu lạc như này.

"Hôm nay tôi hài lòng mấy lần, sẽ cho cô từng ấy phần, có thể lấy được bao nhiêu dược phẩm từ tay tôi, toàn bộ dựa vào bản lĩnh của Từ Ngạo Tuyết cô." Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn trực tiếp nằm yên.

Từ Ngạo Tuyết tức giận đến mức muốn giết người, nhưng thật sự lại không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể chịu nhục, dùng hết tất cả thủ đoạn, mới lấy được bốn phần dược phẩm từ chỗ hắn.

Thật ra, Tề Đẳng Nhàn cho Từ Ngạo Tuyết tất cả dược phẩm cũng không sao cả, hắn căn bản không quan tâm đến những chuyện làm ăn này.

Từ Ngạo Tuyết muốn lấy được những dược phẩm này, là muốn tiến thêm một bước thoát khỏi sự khống chế của Triệu gia, thuận tiện thiết lập quan hệ hợp tác mật thiết hơn với quân phiệt địa phương.

Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết sau nhiều ngày xa cách, hết sức hài lòng, cô ta không bị mặt trời gay gắt của Nam Dương chiếu đen, da thịt vẫn trắng nõn nhẵn nhụi hơn tuyết.

"Xem cô cố gắng như vậy, tôi cho cô năm phần là ổn rồi!" Tề Đẳng Nhàn cười dài nói, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô ta lên.

Từ Ngạo Tuyết mệt mỏi hừ nhẹ hai tiếng, trong lòng lại có chút hoảng sợ.

Loại hoảng sợ này, không phải là sợ hãi bị Tề Đẳng Nhàn chi phối, mà là bản thân mình trước nay luôn thanh cao, đối với chuyện như vậy dĩ nhiên không thể chấp nhận được!

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: "Tề Đẳng Nhàn, hiện tại anh cũng không khá hơn chút nào. Bởi vì chuyện Lục Chiến Long, biến thành một con chó nhà có tang, Hoa Quốc mấy trăm vạn km vuông, cũng không có nổi một chỗ dung thân cho anh! Hiện tại, chỉ cần tôi phát tán thân phận của anh ra bên ngoài, lập tức một giây có cao thủ che trời lấp đất đến bao vây anh."

Tề Đẳng Nhàn khỏi cười nói: "Cô luyến tiếc, phải không?"

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: "Đúng, tôi luyến tiếc! Bởi vì, tôi muốn tự tay băm anh thành trăm mảnh, để cho anh chết ở trong tay người khác làm tôi rất thất vọng đấy?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Gặp được tôi ở Hương Sơn có phải cảm thấy rất vui mừng không?"

Từ Ngạo Tuyết nói: "Hoảng sợ cũng không ít hơn nhiều lắm đâu, đồ khốn nạn!

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Chính sự đã xong xuôi rồi, đến đây nào, uống hai ly, tâm sự chuyện khác đi."

Từ Ngạo Tuyết chống đỡ thân thể mệt mỏi bò dậy, mặc một bộ áo ngủ đơn giản, đi theo Tề Đẳng Nhàn ra ban công.

Tề Đẳng Nhàn cầm một chai rượu đỏ đã mở ra, sau đó rót hai ly, trong đó một ly đưa tới tay Từ Ngạo Tuyết.

"Hiện tại anh kẹp chặt đuôi chạy loạn khắp nơi, có chút giống bộ dạng năm đó bị đuổi khỏi Đế Đô!" Từ Ngạo Tuyết cầm ly rượu, một ngụm rượu đỏ vào bụng, lập tức cảm thấy bớt đi ba phần mệt mỏi.

Cô ta ưu nhã thong dong, cầm rượu vang tinh tế thưởng thức, khiến Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc ngắm nhìn.

Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết khóe miệng mang theo nụ cười mỉa mai, nói: "Cũng không ngờ rằng, anh là một người ngu xuẩn như vậy, biết rõ là bẫy, còn muốn chui vào bên trong?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu như cô gặp phải loại đối đãi bất công này, tôi cũng sẽ đứng ra, cho dù phải trả giá còn lớn hơn thế."

Từ Ngạo Tuyết nghe nói như thế, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc và chua xót, cô ta cười nhạo nói: "Anh sẽ như vậy sao? Tôi chẳng qua chỉ là chiến lợi phẩm và quân cờ của anh mà thôi, nếu như tôi không chấp nhận anh ở thời khắc mấu chốt để Triệu gia đâm sau lưng, nói không chừng tiền đồ hiện tại của tôi còn chưa biết được từng nào đâu.

"Bất cứ người nào quen biết tôi, gặp phải chuyện như vậy, tôi đều sẽ ra tay." Tề Đẳng Nhàn cũng rất nghiêm túc nói, có chút phiền muộn nâng cốc ly một hơi cạn sạch.

Từ Ngạo Tuyết cũng không tiếp tục nghi ngờ nhân phẩm của hắn, bởi vì, nếu hắn có thể vì Lục Chiến Long mà ra tay, vậy cũng có thể vì người khác mà ra tay.

Công nghĩa, ở trong lòng hắn, so với bất kỳ lợi ích nào cũng đều quan trọng hơn nhiều.

Có lẽ, là bởi vì từ nhỏ hắn đã gặp phải bất hạnh bị cường quyền cưỡng bức, cho nên hắn mới có thể hiểu được đạo lý như vậy.

Chuông tang không phải vì ai mà kêu, chính là vì hắn mà kêu! Hắn có lòng thương hại sâu sắc, đem bất hạnh của người khác, trở thành bất hạnh của chính mình.

Từ Ngạo Tuyết khinh thường nói: "Bây giờ lại đánh bài thương hại với tôi? Tôi không nuốt nổi bộ dạng này của anh!"

Trong lúc nói chuyện, cô ta nâng đùi đẹp lên, chồng chéo đặt lên mặt bàn, ngón chân trong suốt long lanh, dưới ánh đèn ấm áp lộ ra ánh sáng mập mờ.

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nói: "Tôi uy lực mạnh mẽ một phương, cô là yếu thế một phương, tôi đáng phải đánh bài thương hại với cô sao?"

"Tôi chỉ là đang suy nghĩ, đợi đến lúc đó, chúng ta đều đạt được mục tiêu của mình, sẽ dùng cách như thế nào để ở chung đây?"

"Sống chết có nhau? Hay là…"

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Tôi hòa giải với ai, cũng sẽ không hòa giải với anh! Cái chuyện sống chết có nhau, đừng bao giờ nghĩ tới!"

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, quay đầu lại, nghiêm túc nói với Từ Ngạo Tuyết: "Tôi không tin! Cũng giống như lời nói dối của cô, ngay cả một dấu chấm câu cũng không tin."

Từ Ngạo Tuyết hờ hững nói: "Vậy anh có thể chờ chết trong tay tôi, thời gian sẽ cho đáp án. Anh sẽ không thật sự cho rằng, anh khi dễ tôi nhiều lần như vậy thì tôi sẽ thích anh chứ? Điều này sẽ chỉ làm cho mối hận của tôi đối với ạnh, càng ngày càng sâu!"

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Ngoài miệng rất cứng rắn, nhưng không phải thân thể lại rất thành thật sao! Vừa rồi cô vặn người như thế nào, tốt nhất là trong lòng nên tự biết."

Từ Ngạo Tuyết điên cuồng kêu lên: "Đó là vì tôi muốn lấy được dược phẩm! Khốn kiếp!"

Tề Đẳng Nhàn cười đứng dậy, nói: "Nhìn kìa, mặt trời sắp mọc rồi!"

Từ Ngạo Tuyết nhất thời giật mình.

Một tia nắng mặt trời, đã nhô ra từ trên mặt biển phương xa.

Từ Ngạo Tuyết nhìn về phía xa, trong lúc nhất thời có hơi ngây ngốc.

Từ khi cô ta thất bại tại Trung Hải tới nay, vẫn không rảnh ngắm nhìn những thứ phong cảnh này, trong lòng chỉ nghĩ, một lần nữa đứng lên, cố gắng báo thù…

"Yên tâm đi, cho dù cô có ngã xuống địa ngục, hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ kéo cô ra." Tề Đẳng Nhàn đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Từ Ngạo Tuyết, cười nói.

"Tôi sẽ không trôi dạt đến mức đó." Từ Ngạo Tuyết kiên cường nói.

Tề Đẳng Nhàn cũng đã xoay người đi chỗ khác, lười biếng nói: "Ở Hương Sơn có gặp phiền toái gì, cứ tới tìm tôi. Chuyện của cô, chính là chuyện của tôi!"

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, Từ Ngạo Tuyết mới lấy lại tinh thần, cô ta đi tới phòng khách, nhìn thoáng qua hai thuộc hạ còn đang trong trạng thái hôn mê, bất đắc dĩ lắc đầu.

Võ công của Tề Đẳng Nhàn này, trong thiên hạ cũng không có mấy người có thể chế trụ được hắn.

Nhìn thấy hoa hồng đặt trên mặt bàn, Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, cười lạnh nói: "Cho rằng tặng tôi một bó hoa là có thể cảm động tôi? Người đàn ông nực cười."

Cô ta nắm chặt bó hoa, gai ngược phía trên trực tiếp đâm thủng da thịt của cô ta, máu chảy ra so với màu sắc của hoa hồng càng thêm đỏ tươi.

Nhưng mà, cô ta không hề cảm thấy đau đớn.

"Tôi nhất định sẽ chính tay đâm anh, tôi nói được, thì làm được!" Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi ra từ trong khách sạn, tinh thần sảng khoái, giãn eo một chút, sau đó đi đến bên bờ biển.

Trên bãi biển có không ít du khách đang chụp ảnh, thức dậy cũng vừa sớm.

Sau đó, hắn thấy Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung.

Thật sự không ngờ rằng có thể gặp được hai đồ đệ ở chỗ này.
Chương 917 Nhân phẩm không được

Dương Quan Quan đi theo Hoàng Sung luyện công.

Bàn về trình độ của khối này, thiên phú của cô ấy đương nhiên là không cần phải nói, hơn nữa còn được Tề Đẳng Nhàn đặc biệt chú ý, ngay cả [Thuật thực chiến thật] đều ôm trong tay xem cả ngày.

Cho nên, truyền thừa mà cô ấy nhận được, không thể nghi ngờ là nhiều nhất.

Thật ra không phải nói làm sư phụ quá bất công, bất công có lẽ là có một chút, nhưng cũng chỉ có thể nói là thiên phú của Hoàng Sung không thể khiến cho Tề Đẳng Nhàn coi trọng quá nhiều.

Thứ đồ chơi như võ công này, rất chú trọng căn cốt và ngộ tính, hai cái này thiếu một thứ cũng không được.

Cũng giống như Ronnie trong giới tập thể hình, thiên phú đỉnh cấp kia, ai cũng chỉ có thể hâm mộ và bị treo lên đánh thôi.

“Đại sư truyền nghề, có thể có thể, Quan Quan vẫn là rất ổn áp đấy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Lý luận tri thức, Dương Quan Quan đều đã học tập kha khá rồi, điều cần thiết tiếp theo cũng chỉ là không ngừng mài giũa và tiến hành thực chiến, tới thời cơ thì sẽ có thể trở thành bậc thầy.

Nhưng vào ngay lúc này, Chiến Phi hôm qua một mình biểu diễn tay không bắt chim hỉ thước và “chim không bay” ở trong viện của Hoàng Văn Lãng, xuất hiện ở bên cạnh bãi biển.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới chuẩn bị đi, thì nghe thấy Chiến Phi cao giọng nói: “Luyện quyền như vậy là không đúng, sức lực đánh ra không được đầy đủ, hơn nữa quyền ý vẽ hổ không thành ngược lại thành chó, thật sự là vô cùng kém cỏi! Thật không biết, sư phụ mấy người đã dạy mấy người kiểu gì vậy!”

Lời Chiến Phi nói làm Tề Đẳng Nhàn dừng bước.

Giữa các vai võ phụ có một quy định bất thành văn, đó chính là khi người khác đang luyện công, anh nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, nhưng không cần làm ầm lên, càng không cần mở miệng chỉ bảo.

Nếu không, việc này tương đương với chủ động kết thù, là phạm vào quy củ, nếu như không xin lỗi, vậy kế tiếp tất nhiên sẽ có một hồi đọ sức sinh tử.

Sau khi Dương Quan Quan nghe được lời Chiến Phi nói, ánh mắt lạnh xuống, quay đầu tới, nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là sư phụ Chiến Phi!”

“Không ngờ rằng sư phụ Chiến Phi thân là cao thủ hàng đầu của Hương Sơn,là hạng người đức cao vọng trọng, lại còn không hiểu quy tắc trong giang hồ bằng đám tiểu bối như chúng tôi.”

“Là sư phụ của sư phụ Chiến dạy không tốt, hay là lúc trước anh học không giỏi?!”

Sau khi vị Chiến Phi được xưng là cao thủ hàng đầu “Thần thủ” của Hương Sơn này nghe thấy, cười phá lên, nói: “Cô gái à, chẳng qua là tôi thấy các người luyện không đúng, nên mới lên tiếng chỉ bảo mà thôi, là có ý tốt!”

“Từ trên quyền pháp của các người mà xem, đã biết sư phụ của mấy người cũng không ra gì rồi.”

“Không bằng chuyển sang làm học trò của tôi, tôi dạy chút bản lĩnh thật sự cho mấy người, được không?”

“Thế nào?”

Sắc mặt của Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều đen lại, bọn họ có thể chắc chắn rằng, cái tên Chiến Phi này chính là cố ý tới gây sự!

Xem cờ không gọi là quân tử, huống chi là xem luyện võ?

Dương Quan Quan hít một hơi thật sâu, nói: “Chiến Phi, gọi anh một tiếng sư phụ Chiến, đó là coi trọng anh! Loại người không có phẩm đức như anh mà cũng dám nhảy nhót qua lại trước mặt chúng tôi đây, nếu sư phụ tôi có mặt, nửa phút đã có thể đánh chết anh rồi.”

“Ha ha ha, một tên bán nước, có gì đáng nhắc đến chứ?” Chiến Phi cười lớn nói.

Dương Quan Quan tức giận: “Nhiều lời vô ích, để cho hai sư tỷ đệ chúng tôi tới thỉnh giáo bản lĩnh của anh xem nào!”

Nói xong lời này, bước chân của Dương Quan Quan khẽ động, lao nhanh giống như ngựa chiến, đạp lên một cồn cát vàng, vọt tới trước mặt Chiến Phi, đánh một quyền thật mạnh xuống!

Trong mắt Chiến Phi hiện lên vẻ trêu tức, vừa muốn đi tiếp, lại thấy nắm tay của Dương Quan Quan mở ra, không biết từ lúc nào mà bên trong đó lại có một nắm cát, rồi ném thẳng lên mặt hắn!

“Được lắm, cô gái này vậy mà lại có kinh nghiệm thực chiến thật thâm hậu!” Trong lòng Chiến Phi nghĩ thầm, cánh tay anh ta nhấc lên, vung tay áo, mang theo sức gió mạnh mẽ, ngăn cách toàn bộ cát vàng ở bên ngoài.

Mũi chân Dương Quan Quan xúc ở giữa cát đá một cái, một chân đá về phía hạ bộ, đồng thời cũng xúc lên từng tảng cát lớn đá về phía mặt của Chiến Phi.

Hai mắt của Chiến Phi nhíu lại, bước chân dẫm về phía bên trái ba bước và né ra, đồng thời, thân thể vung lên, quyền động theo người, một chút đập ra, đánh thẳng vào xương sườn của Dương Quan Quan!

Ngay lúc này Hoàng Sung đuổi tới, hai quyền đồng thời nện thẳng vào huyệt Thái Dương và cổ yết hầu của Chiến Phi.

Chiến Phi cười to một tiếng, nói: “Chỉ ba cái mèo cào của mấy người mà cũng dám so chiêu với tôi ư? Tôi tự nguyện mở miệng day bảo các người, đó là vinh hạnh của các người, còn không quỳ xuống tạ ơn tôi?!”

Anh ta dừng thân thể lại, tay năm tay mười, liên tiếp đánh vài quyền với Hoàng Sung và Dương Quan Quan.

Cuối cùng, Dương Quan Quan bị Chiến Phi nắm chặt cổ tay, một cái “tay vung tỳ bà” chấn đến mức gân cốt cả người tê dại, sau đó ném ra ngoài, bay lên cao hơn hai mét, xa năm sáu mét.

Hoàng Sung cũng không khá hơn chút nào, Chiến Phi đối với hai người, đó thuần túy chính là nghiền áp về cả công lực và thể năng, ném cả hai ra ngoài.

Người của Hoàng Sung ở không trung, lập tức duỗi tay sờ vào đùi của mình.

Cái sờ này, lại là sờ trúng khoảng không, chỉ chạm đến da thịt.

Anh ta cúi đầu thì thấy, khẩu súng mình giấu trong ống quần, không biết đã rơi từ khi nào.

Trong tay Chiến Phi nhéo một mảnh vải vụn và một khẩu súng lục p1911, khẽ mỉm cười, hỏi: “Cậu đang tìm cái này sao?”

Hoàng Sung đâm trúng bờ cát, đau đến mức muốn như nôn mửa, đồng thời trong nội tâm cũng khiếp sợ vô cùng, Chiến Phi này, rốt cuộc là sờ vào súng của mình vào lúc nào, thần không biết quỷ không hay, bản thân mình còn không có chút cảm giác nào!

Dương Quan Quan làm một chiêu “cá chép lộn mình” từ trên mặt đất trở mình lên, nhăn mày lại, còn chưa kịp nói chuyện, thân thể của Chiến Phi cũng đã tới gần.

“Hai chiêu vừa rồi kia, chỉ là một chút giáo huấn nho nhỏ cho các người thôi, mà lần này, là muốn cho cả đời các người nhớ kỹ tôi!” Chiến Phi lạnh lùng nói, thân thể nhất định, rầm một tiếng, toàn bộ cát vàng dưới chân anh ta nổ tung, trực tiếp biến thành một mảnh sa mạc.

Ngay sau đó, Dương Quan Quan liền nhìn thấy chỉ một quyền đầu từ giữa cát vàng kia tạo thành “màn sân khấu” xuyên thấu ra, mang theo một cỗ khí thế không thể ngăn cản, đánh xuống xương quai xanh của mình!

“Người này, là muốn phế bỏ tay của tôi!” Dương Quan Quan cắn răng một cái, khí huyết đột nhiên ngưng lại, trái tim dừng đập một chút, cơ tim chợt chặt lại theo, chuẩn bị dùng tới chiêu “cự mãng phun đan” liều mạng.

Nhưng vào ngay lúc này, một bàn tay bụ bẫm to lớn vỗ một cái lên vai cô ấy, lần này, vỗ đến mức khí huyết cả người cô ấy tán loạn.

Ngay sau đó, một quyền đánh khác chui ra từ phía bên đầu của mình, cô ấy nhìn thấy rõ ràng, trên nắm tay kia, mạch máu đập mạnh, gân xanh chiếm giữ, tựa như một tay của thần!

“Đông!”

Hai nắm tay đụng vào nhau trên không trung!

Khí kình dữ dội chấn động đến mức Dương Quan Quan gần như không mở mắt nổi, quyền kình khủng bố nổ vang, làm cho tai trái vốn đã bị thương của cô đau đớn vô cùng, lại còn có máu tươi chảy ra.

“Cút!”

Người ra tay lúc sau lạnh lùng phun ra một chữ, một quyền này mang theo làn sóng kình đến!

Cái gọi là làn sóng kình, chính là một quyền ba kình, mà một quyền ba kình này, liên miên không dứt, tựa như sóng biển chồng chất, trào lên sóng thần.

Sắc mặt Chiến Phi trong nháy mắttrắng bệch, hai chân cắm thật sâu giữa bờ cát, liên tiếp lùi ra xa gần mười mét!

Mãi đến cuối cùng, đôi tay của Chiến Phi nhấc lên, thân thể vặn vẹo, một chiêu “lười trát y” áp hơi thở xuống, lúc này mới vững vàng đứng lại.

“Thần thủ Chiến Phi?” Tề Đẳng Nhàn vừa mới ra tay, mặt đầy khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Chương 918 Là Chiến hay Phi

Chiến Phi và Tề Đẳng Nhàn đánh một quyền tới, cũng cảm giác được công lực thâm hậu của đối phương, cái loại quyền ý đó, cái loại quyền kình che trời lấp đất nghiền áp vụt tới đó, thật sự là không thể dùng lời nói để hình dung được.

Chiến Phi có một cảm giác rất kỳ diệu, cái tên mập mạp này, chỉ sợ chính là cao thủ lợi hại nhất mà đời này mình gặp được!

Dương Quan Quan quay đầu sang, nhìn thấy là tên mập mạp “Lý Bán Nhàn” này, lắp bắp vô cùng kinh hãi.

Tên mập mạp này, vậy mà lại có công lực mạnh mẽ đến thế?!

“Cậu đường đường là cao thủ hàng đầu của Hương Sơn, lại thừa dịp sư phụ của người ta không ở đây mà tới bắt nạt hai tiểu bối, còn muốn ra tay phế bỏ võ công của người ta đi sao? Quả là không biết xấu hổ!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

“Ha ha… Cậu cũng biết tôi là cao thủ hàng đầu của Hương Sơn, tôi đây dạy dỗ cho bọn họ, chẳng lẽ không phải phúc khí của bọn họ à?”

“Có được sự chỉ dạy của cao thủ vô địch là tôi đây, bọn họ không những không cảm ơn, mà còn dám nói năng vô lễ.”

“Tôi dạy dỗ bọn họ một chút, không phải là điều nên làm sao?”

Trên mặt Chiến Phi cũng treo một nụ cười lạnh, nhưng tinh thần cũng đã nâng lên rồi, cơ thể vẫn luôn duy trì trạng thái khẩn trương nhất, để có thể vừa bị tấn công sẽ đáp trả được.

Hai mắt Tề Đẳng Nhàn nhíu lại, mỉm cười nói: “Có tên nào dám xưng vô địch, kẻ nào dám nói không có đối thủ ở trước mặt tôi chứ? Hôm nay, để tôi xem xem vị cao thủ hàng đầu của Hương Sơn là cậu đây có gì hay ho!”

Chiến Phi lại cau mày, anh ta ý thức được công lực của đối phương vô cùng cao, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, anh ta tuyệt đối không nên để bị tiêu hao với người như vậy.

Nhiều tinh lực của anh ta phải dùng vào đại hội võ đạo, hơn nữa, còn phải chú ý tới những cao thủ võ học dũng mãnh vào Hương Sơn kia, tránh cho bọn họ xảy ra rối loạn, tạo thành hư tổn, đến lúc đó đại hội sẽ không tổ chức nổi nữa.

Trong lòng anh ta tính toán một hồi, cảm thấy trận đấu này thật sự không cần phải đánh, bởi vì, lợi ích đạt được không cao.

Chiến Phi, rốt cuộc là Chiến, hay là Phi?

“Muốn so chiêu với tôi, có thể! Chỉ là, cậu phải từng đánh nhau với các cao thủ của Hương Sơn đã rồi mới có tư cách này.” Chiến Phi lui về phía say một bước, chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói.

“Sợ tôi à?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi.

“Sợ cậu? Ha ha ha… Thật là nực cười! Chiến Phi tôi đây cả đời này tung hoành giang hồ, cậu cảm thấy tôi sẽ sợ cậu ư? Nếu cậu có lá gan, thì hãy tham gia đại hội võ đạo mà Hồng Bang và Long Môn cùng tổ chức đi, tôi ở đó chờ cậu!”

Chiến Phi trực tiếp cất tiếng cười to, sau đó quay đầu rời đi.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy anh ta sắp đi, muốn giữ người lại, nhưng nghĩ lại thì, hình như bây giờ không nên gây ra ầm ĩ lớn như vậy, tạm thời buông tha cho anh ta cũng không phải không thể.

Dương Quan Quan lắc đầu nói: “Người này thật sự quá hèn mọn rồi, chỉ biết bắt nạt người yếu hơn mình, gặp phải đối thủ có thực lực ngang tầm thì lập tức không đánh nữa.”

Hoàng Sung nói: “Tôi đã nghĩ sư phụ thích đọ sức lực với phụ nữ, đọ trí lực với quân nhân, luận võ lực với phú hào đã đủ hèn rồi, không nghĩ tới cái tên Chiến Phi này còn hèn hơn!”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy câu nói đó, đen mặt lại, cái tên đồ đệ khỉ gió Hoàng Sung này, chỉ sợ chửi bới hắn trong tối không ít lần đâu!

Lúc này lại để hắn nghe được ngay tại hiện trường.

“Vừa rồi cảm ơn anh giúp đỡ.” Dương Quan Quan gật đầu nói với Tề Đẳng Nhàn, vừa rồi cho dù cô ấy lấy thể năng bùng nổ “Cự mãng phun đan” để đánh nhau với Chiến Phi đi nữa, chỉ sợ cũng chỉ có một kết quả là cánh tay bị đánh gãy mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: “Cô còn khách sáo với tôi làm gì chứ?”

Dương Quan Quan lập tức cảm thấy không đúng lắm, nhăn mày lại, nói: “Hả? Rốt cuộc anh là...”

Một lát sau, cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn bắt đầu biến đổi từ từ, khuôn mặt lập tức lộ ra nét kinh ngạc.

Hoàng Sung bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó cơ thể bắt đầu run bần bật lên.

Vừa nãy chính mình đã nói xấu về vị sư phụ Tề Đẳng Nhàn này ngay trước mặt hắn rồi!

“Hoàng Sung, cậu vừa mới nói vi sư rất hèn đúng không?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm quay đầu sang, nhìn tên đồ đệ chó má Hoàng Sung này.

Hoàng Sung quỳ thụp một cái, nói: “Tôi cảm thấy sư phụ trâu bò nhất, quả thực chính là thần tượng trong lòng ngoài đời thực! Hơn nữa, đó không phải hèn, đó là thông minh, rõ ràng là lấy sở trường của mình, công kích khuyết điểm của nhau, quả thật kế hay trên cả phép dùng binh! Dùng võ như vận binh, có thể thấy được nếu như sư phụ sinh ra ở thời cổ đại, chắc chắn cũng là một trong những nhân vật như Hoài Hầu, Nhạc Võ Mục, Trần Khánh.”

Cái vuốt mông ngựa đến thật đúng lúc!

Tề Đẳng Nhàn nghe xong, hơi hơi sửng sốt, sau đó trầm ngâm lại, tình trạng bây giờ của hắn, quả thật không khác Nhạc Võ Mục bị chết oan lắm.

Nhạc Võ Mục sinh ở phong kiến thời đại kia, một lòng vì nước, nhưng lại không quá thông minh, binh lính trong quân đội vậy mà lại dám gọi là “Nhạc gia quân”, đừng nói là văn thần của cả triều đình không yên tâm, kể cả là hoàng đế, có lẽ cũng khó có thể an tâm được.

“Được rồi, đứng lên đi, sau này không được nói bậy trước mặt người khác nữa.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt lên tiếng.

Dương Quan Quan trực tiếp duỗi tay bắt lấy cổ áo của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cho rằng cô ấy muốn tới điểm nhu tình mật ý, lại thấy cô ấy mặt đầy lạnh lẽo, hỏi: “Rốt cuộc anh và Hứa Ức Ngọc có quan hệ gì? Bạn bè nam nữ ư? Còn hẹn hò ngay trước mặt tôi?”

Tề Đẳng Nhàn tiện tay bắt lấy bàn tay của cô ấy, nói: “Cái quỷ gì chứ, tôi muốn ẩn núp đến Hương Sơn, kiểu gì cũng phải có chút phòng bị chứ? Hứa Ức Ngọc chính là phòng bị của tôi, giữa tôi và cô ấy, căn bản không có tình cảm trên phương diện mà cô nói đâu.”

Dương Quan Quan lại cười lạnh đáp: “Giỏi thật, trộm tới Hương Sơn rồi cũng không nói cho tôi, còn dám chơi trò ngụy trang ở trước mặt tôi! Anh có biết tôi lo lắng cho anh nhiều biết bao không?”

Hoàng Sung ở trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông của Tề Đẳng Nhàn, cẩu song tiêu này, Dương Quan Quan hùng hổ doạ người như vậy, cũng không thấy hắn tức giận, thậm chí còn đang giải thích.

Nhưng anh ta nói hai câu cũng không được, vừa rồi nếu như không quỳ xuống vuốt mông ngựa, chỉ sợ cái chân chó cũng đã bị đánh gãy rồi.

“Ý định ban đầu của tôi cũng là hô tới gặp hai người vào hôm nay, chẳng qua không nghĩ tới lại vô tình gặp được ở nơi này.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quan quay đầu lại nhìn thoáng qua khách sạn Thiên Địa, sau đó trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nói: “Anh thuê phòng cùng ai?!!!”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn chửi mẹ nó một tiếng, nội tâm đã hoảng thành một đám, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi chút gì.

“Ngày đó ở Hoàng thị, đầu tiên Chiến Phi biểu diễn một màn chim không bay, tôi cũng đã chú ý đến anh ta rồi, vậy nên đang âm thầm theo dõi anh ta. Nói cách khác, làm sao có thể trùng hợp ra tay cứu hai người ở nơi này như thế được chứ?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt mà nói, giọng điệu không những không phát run, ngay cả mí mắt cũng không run một chút, trong mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ và chân thành sau khi bị oan uổng.

Dương Quan Quan nhìn vào hai mắt hắn, đôi tay bắt lấy cổ áo hắn chậm rãi buông lỏng ra, nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc vừa định buông ra, lại đột nhiên siết chặt!

“Không đúng, không phải anh tới đây tìm Từ Ngạo Tuyết đấy chứ?!” Dương Quan Quan lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi.

“Từ Ngạo Tuyết hận tôi thấu xương, nếu tôi dám lộ ra trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ tung tin tức ra ngoài, kẻ địch sẽ ùn ùn kéo đến, cho dù tôi có chín cái mạng cũng không sống nổi.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, bất đắc dĩ đáp lại.

Dương Quan Quan nghe xong lời giải thích này, ngược lại cũng cảm thấy hơi hợp lý, Từ Ngạo Tuyết thật sự hận cái tên này thấu xương.

Tề Đẳng Nhàn nhìn đôi tay đang dần dần buông ra của cô ấy, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôi mẹ ơi, cuối cùng thoát khỏi địa ngục rồi...

“Được rồi, tha cho anh đấy!” Dương Quan Quan vừa lòng cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực hắn.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy không đúng lắm, trước kia mình cứ tùy tiện bắt nạt cô nhóc này, bây giờ, vậy mà lại bị áp chế ngược lại?!

Hắn hơi hoài nghi, có phải mình đã xuống nước hơi sớm hay không, bây giờ mới để cho Dương Quan Quan đạp lên mặt lên mũi như vậy.
Chương 919 Em yêu anh

Sau khi miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, Tề Đẳng Nhàn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn quay đầu nói với Hoàng Sung: "Vừa rồi biểu hiện của cậu cũng coi như không tệ, chỉ là cơ hội dùng súng thì hơi muộn một chút.”

"Thương pháp là ưu thế của cậu, vậy thử kết hợp chúng lại xem."

"Một tấc dài một tấc mạnh, so với bất kỳ loại binh khí truyền thống nào thì thương cũng mạnh hơn gấp trăm lần!"

Hoàng Sung nói: "Đúng là như vậy, nhưng đôi khi đang đánh nhau lại không nghĩ đến việc nên dùng thương. . . Lúc dùng thương thì chỉ có một ít công phu nên không được tự nhiên cho lắm.”

Tề Bình Nhàn nói: "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đến huấn luyện cậu, hy vọng cậu có thể tiến bộ thêm một chút.”

Hoàng Sung liên tục gật đầu, sư phụ Song Tiêu này cuối cùng cũng đồng ý mở cửa sau cho mình rồi!

“Cái gì thế, trước tiên cậu cứ qua một bên chơi đi, tôi đi bày cho sư tỷ cậu tí đã." Tề Đẳng Nhàn nói.

Nụ cười Hoàng Sung đang còn treo trên mặt, trong nháy mắt liền cứng ngắc, khóe miệng hung hăng giật giật, anh ta xoay người rời đi, trong lòng không ngừng mắng hai con chó này.

Tề Đẳng Nhàn đợi bóng đèn đi xa liền dắt bàn tay nhỏ bé của Dương Quan Quan, kéo cô đi dạo bên bờ biển.

Hắn vừa đi, vừa nói với Dương Quan một ít đấu pháp sai lầm khi đối đầu với Chiến Phi.

Quả thật, lấy sức mạnh của Dương Quan Quan, cho dù có phát huy đấu pháp đến mức cao nhất, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cái loại cao thủ như Chiến Phi.

“Thật ra, tôi cũng không nghĩ việc Chiến Phi sẽ chủ động khiêu khích tôi với Hoàng Sung, nhân phẩm của người này quả thật không được tốt lắm.” Dương Quan Quan thở dài nói.

"Không phải cao thủ nào cũng có nhân phẩm tốt cả, nếu lần sau còn gặp phải loại chuyện như này, thì cứ rụt đầu nhận thua trước đi, sau đó tôi sẽ tới đánh chết bọn họ là được." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, nói.

“Vừa rồi lỗ tai cô chảy máu, có phải còn chưa khỏi không?”

Dương Quan Quan lắc đầu, nói: "Đúng vậy, cái lỗ tai này thường xuyên xuất hiện tình trạng ù tai, hơn nữa có đôi khi không nghe thấy âm thanh. Có lẽ là đã ở trong trạng thái nửa phế rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nói: “Chờ đến khi cô tu hành đến cảnh giới thấy thần không sợ, thì có lẽ mới có cơ hội xoay chuyển. Chỉ là, con đường này rất dài, cần phải kiên trì và nhẫn nại.”

Dương Quan Quan nói: "Thù lớn của tôi đã được báo rồi nên hiện tại tôi có rất nhiều kiên nhẫn. Trong khoảng thời gian anh không có ở đây, ngày nào tôi cũng dùng tiền thuê cao thủ từ võ quán đến luyện tập với tôi đấy, công phu cũng có tiến bộ rất lớn!"

Nghèo văn giàu võ, những lời này không phải không có lý, bởi vì muốn tu luyện võ công đến cảnh giới tương đối cao, thì phải hao phí rất nhiều tiền bạc, đồ ăn phải theo kịp những người khác, thuốc cũng phải theo kịp, đến cả tập luyện cũng phải đuổi kịp chứ sao nữa? Mà những thứ này đều cần tiền.

Dương Quan Quan là một phú bà nhỏ, cho dù Tề Đẳng Nhàn không luyện tập cùng với cô ấy, thì cô cũng có thể dùng tiền đi tìm những người tài giỏi trong sư môn để học tập.

Những cao thủ đó, cho dù có bảo thủ thế nào đi chăng nữa, thì cũng bị từng chồng tiền đập cho vỡ mặt.

"Anh tới Hương Sơn định làm gì?" Dương Quan Quan hỏi.

"Còn không phải nghe được chuyện cô và Hoàng Sung tới đây sao, nên lúc đó tôi mới đến đây, sợ hai người gặp chuyện gì đó không may ở Hương Sơn! Bây giờ Long Môn và Hồng bang cùng nhau tổ chức đại hội Võ đạo, nhằm kêu gọi những cao thủ ở phương nam bao vây tiêu diệt tôi, tôi sợ cô cứ nghiêng ngang xuất đầu lộ diện như thế thì sẽ bị người ta đánh chết." Tề Đẳng Nhàn có vẻ không vui nói.

"Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bọn họ vu khống anh ư? Tôi không những muốn xuất đầu lộ diện mà còn muốn mở võ quán ở Hương Sơn, dựng thẳng cái bảng hiệu của anh lên!" Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi nói: "cái đám người chết tiệt này, vu oan hãm hại, hại chết Lục đại ca, bôi nhọ anh thành một tên giặc phản quốc, quả thực là muốn làm gì thì làm mà! Tôi cần phải làm cái gì đó, cho dù đó chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng nhắc tới cũng được."

Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: "Lục Chiến Long quá chính trực, người cũng khá ngốc. Lúc ấy, cho dù để bảo vệ em gái mà hắn cắn tôi một cái thì cũng không sao cả... Chỉ là, hắn không phải loại người đó."

Dương Quan Quan cảm thấy có chút thương tiếc, Lục Chiến Long là người luôn đối xử với cô ấy như em gái ruột, làm cho cô cảm nhận được tình cảm anh em ấm áp từ một người không hề có quan hệ huyết thống.

Dương Quan Quan nói: "Anh cũng phải cẩn thận, tôi đã mất đi một người thân là Lục đại ca rồi, không thể để mất thêm một người nữa."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Hiếm khi thấy cô nói trắng ra như vậy, tôi thích!

Lúc này Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, Hương Sơn này quá phồn hoa cũng không phải là chuyện tốt, ngay cả ruộng ngô cũng không có, nếu bây giờ có một ruộng ngô thì thơm biết bao nhiêu chứ?”

"Vì anh đã đánh chết người của gia tộc Rothschild, nên hiện tại bọn họ đang liên lạc với các mối quan hệ của mình, chuẩn bị gán cho anh cái tội danh là phần tử khủng bố. Điều này đối với anh mà nói thì cực kỳ bất lợi, một khi tội danh này được chứng thực thì chắc chắn anh sẽ không có chốn dung thân!" Dương Quan Quan nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Yên tâm đi, tôi đã có chuẩn bị từ trước rồi. Vài ngày nữa, tôi sẽ cho người đi nước Thiên Chủ để chạy một chút quan hệ." Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói.

“Đi nước Thiên Chủ làm gì?" Dương Quan Quan ngạc nhiên hỏi.

Nước Thiên Chủ chứ không phải Ấn Độ, Ấn Độ ở phía đông nam Hoa quốc, mà nước Thiên Chủ, thì lại ở Europa, là quốc gia nhỏ nhất toàn thế giới, nhưng lại có được giáo đường huy hoàng nhất toàn thế giới.

Quốc gia này tuy rất nhỏ, nhưng sức ảnh hưởng lại không hề kém chút nào, dù sao đây cũng đại biểu cho tín ngưỡng của thế giới phương Tây.

Tương tự như thế, trong thế giới phương Đông cũng có rất nhiều người bị ảnh hưởng bởi những niềm tin này.

Đây là tôn giáo có nhiều tín đồ nhất trên toàn thế giới.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Đến lúc đó cô sẽ biết thôi, nhớ xem tin tức nhé!”

Dương Quan Quan cũng để mặc cho hắn thừa nước đục thả câu, dù sao cái con hàng này lúc nào cũng có thể có vài hành động gì đó khá hay ho.

Mặc dù có đôi khi Tề Đẳng Nhàn rất cuồng vọng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ sau khi mình bị gắn cho các danh là phần tử khủng bố thì sẽ mang đến nhiều phiền phức như thế nào, cho nên, hắn sẽ không trơ mắt nhìn cái chuyện này phát sinh.

Tề Đẳng Nhàn vừa đi, vừa nói kế hoạch mà mình phải thực hiện ở Hương Sơn cho Dương Quan Quan nghe, nhân tiện kể cho cô ấy biết về hành động tiếp theo.

“Hứa Trường Ca là người không tồi, cũng coi như là nhân vật nổi tiếng, nếu để ông ta khống chế Hương Sơn và Long Môn, thì tôi thấy cũng được.” Dương Quan Quan nghe xong, cũng tỏ vẻ đồng ý.

"Chỉ là, anh có chắc là người này không có liên quan đến Hứa Ức Ngọc hay không?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi thề với trời, thật sự không hề có chút liên quan nào cả!”

Sau khi nói chuyện với Dương Quan Quan xong, Tề Đẳng Nhàn liền chuẩn bị đi tới chỗ Hứa gia nói lời chào rồi sau đó lại đến chỗ tụ họp với cô ấy và Hoàng Sung.

Dương Quan Quan gọi Tề Đẳng Nhàn lại, sau đó nhìn hắn với ánh mắt thâm tình.

“Sao vậy?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hỏi, hắn nhận ra tâm trạng của cô ấy có chút không thích hợp.

“Có một câu mà cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nói với anh, sau khi Lục đại ca chết, tôi đã nhận ra một số chuyện." Dương Quan Quan nhẹ giọng nói.

“Hả? Cô nói đi!" Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quan hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, thản nhiên nói: "Tề Đẳng Nhàn, em yêu anh.”

"Em yêu anh", ba chữ thật tầm thường.

Nhưng trừ khi bạn đã nghe qua, trừ khi bạn đã nói qua, nếu không bạn sẽ không có cách nào biết rằng trong ba chữ này có bao nhiêu là bất đắc dĩ? Bao nhiêu là cay đắng, chua xót? Bao nhiêu là ngọt ngào? Bao nhiêu là nỗi đau?

Muốn nói ra ba chữ này, bạn phải trải qua một hành trình dài dằng dặc, một hành trình rất đỗi khổ cực.

Sau khi nói ra ba chữ này, bạn phải chấp nhận tương lai không thể biết trước kia, cho dù là ngọt ngào? Là thống khổ? Là bất đắc dĩ? Hay là cay đắng?

Cho dù bạn đã từng nói hay từng nghe, thì cũng chỉ khi tự mình trải qua bạn mới có thể hiểu được ba chữ này bất lực đến thế nào.

Người con gái của Hoa quốc bình thường sẽ không nói ba chữ này cho con trai nghe.
Chương 920 Pháp luật không có gì ngoài tình người

Ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ Dương Quan Quan sẽ nói với hắn ba chữ này.

Có lẽ là vì Lục Chiến Long rời đi, cùng với việc trong một đêm Tề Đẳng Nhàn bị gán tội danh là giặc phản quốc, làm cho Dương Quan Quan đột nhiên tỉnh ngộ.

Cô sợ sẽ phát sinh biến cố nào đó mà mình không thể thừa nhận, sợ mình sẽ không còn cơ hội để thổ lộ tình yêu trong lòng.

Cho nên, bây giờ cô lựa chọn nói ra.

"Rất tốt, sau này cũng phải thường xuyên nói với tôi như vậy đấy!" Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa vươn tay ra vuốt vuốt mũi cô, trong ánh mắt đó toàn bộ đều là tình yêu.

Tình cảm của hắn và Dương Quan Quan, là do từng chút từng chút một bồi dưỡng nên, Dương Quan Quan có thể có thành tựu như ngày hôm nay phần lớn đều là công lao của hắn.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tôi đi Hứa gia trước, lát nữa sẽ quay lại tìm cô.”

Dương Quan Quan đỏ mặt nói: "Ừ.

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, Dương Quan Quan thở dài, nói: "Aish, đúng thật là EQ thấp không có thuốc chữa. Tôi đã nói ra những lời như vậy rồi mà cũng không biết chủ động thêm chút...”

Trong lòng cô cực kỳ chờ mong một giây sau Tề Đẳng Nhàn sẽ hôn lên đôi môi của cô, làm nổ tung tình yêu tràn ngập của mình.

Kết quả là con hàng này cứ như vậy mà đi, thật sự khiến cho người ta không biết nói gì.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn lại nghĩ: "Sớm biết sẽ như này thì hôm qua đã bảo em gái Cao mua hai bó hoa hồng rồi, một bó tặng người tình cũ, một bó tặng thư ký Dương.”

Cũng may Dương Quan Quan không có thuật đọc tâm, nếu không chắc chắn có chết cô cũng phải liều mạng.

Cái loại chuyện mượn hoa tặng phật này, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn vừa ra tay thì liền biết là lão giang hồ.

Vì thế, Tề Đẳng Nhàn cứ cực kỳ vui vẻ như thế mà đến Hứa gia, chuẩn bị tạm biệt Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc trước.

"Cái đó, chú Hứa, trong khoảng thời gian này đã làm phiền mọi người rồi, bây giờ cháu chuẩn bị đi đây, trước tiên phải làm xong một số việc của bản thân đã." Tề Đẳng Nhàn nói với Hứa Trường Ca, cũng đã sắp xếp ổn thỏa hành lý.

"Này, tiểu mập mạp, cháu thật sự muốn rời khỏi nhà chúng ta à? Thật sự không sợ Hòa Liên Thắng sẽ tìm cháu để gây phiền phúc ư?"

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói: "Không cần lo lắng đâu ạ, Hòa Liên Thắng không làm gì được cháu.”

Triệu Tân Lan lại cười lạnh nói: "Nếu anh đã có năng lực lớn như vậy thì nhanh đi đi! Còn có, anh nói sẽ giúp chú Hứa của anh giải quyết vấn đề tài chính, mạnh miệng như thế nhưng sao bây giờ ngay cả một xu cũng không thấy vậy?"

Bà đương nhiên đang ước gì các tên "Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga" Tề Đẳng Nhàn này nhanh chóng cút đi, tất cả các phương diện của con gái Hứa Ức Ngọc nhà mình đều là đẳng cấp nhất, giờ lại phải ở cùng một chỗ với một người như vậy thật đúng là lãng phí sinh mệnh.

Hứa Trường Ca nhíu mày với Triệu Tân Lan, khiến cho bà ta câm miệng, sau đó nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tiểu Lý, cháu thật sự chuẩn bị đi sao? Cháu muốn đi nơi nào?”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Đúng vậy ạ, lúc trước đến Hứa gia làm phiền mọi người thật ra là để tránh tạm sóng gió. Hiện tại, sóng gió đã qua, cháu cũng không nên tiếp tục làm phiền hai người nữa!"

“Vấn đề về tài chính, cháu sẽ cho người giải quyết.”

“Nếu như tài chính không đủ, cháu cũng sẽ để cô Dương nhường nhịn tí, chú Hứa không cần quá lo lắng.”

Triệu Tân Lan cười nhạo một tiếng, những lời mạnh miệng này thật sự là làm cho người ta cảm thấy buồn cười!

Tuy rằng mới ở chung với Tề Đẳng Nhàn mấy ngày nay mà thôi, nhưng lúc này hắn phải đi, Hứa Ức Ngọc cũng cảm thấy có chút không nỡ.

“Vậy nếu có thời gian rảnh thì anh phải thường xuyên đến nhà em chơi đấy, nếu không có việc gì, chúng ta cũng có thể hẹn nhau ăn cơm." Hứa Ức Ngọc cười nói.

“Được thôi!" Tề Đẳng Nhàn mở miệng đáp ứng.

Hắn đang chuẩn bị đi, dì Trương bảo mẫu liền vội vàng chạy vào, vẻ mặt tái nhợt nói: "Lão gia, bên ngoài có rất nhiều xe tới, rất nhiều người ở ngoài đó!

Sắc mặt Hứa Ức Ngọc đột nhiên biến đổi, nói: "Không phải là người của Hòa Liên Thắng đấy chứ?!”

Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, trên mặt mang theo ý không vui, nếu người của Hòa Liên Thắng dám đến Hứa gia để tìm hắn gây phiền phức, vậy thì đúng thật là chán sống rồi!

Hứa Trường Ca bình tĩnh nói: "Cứ xem tình hình trước đã, không được thì gọi điện báo quan, cháu cứ chờ ở đây, chú đi ra ngoài xem.”

“Ông Hứa, Mấy người đó nguy hiểm biết bao nhiêu chứ? Hòa Liên Thắng muốn tìm hắn gây phiền phức, vậy thì cứ để cho bọn họ tìm là được rồi, không cần phải vì một người ngoài mà đắc tội đoàn xã địa phương!" Triệu Tân Lan vội vàng nói.

Trên mặt Hứa Trường Ca hiện lên vẻ tức giận, ông cực kỳ bất mãn với tính cách cay nghiệt của Triệu Tân Lan.

Tề Đẳng Nhàn lại cười ha ha, hắn chủ động đi về phía cửa, nói: "Hai người không cần lo lắng, cứ coi như người tới là Hòa Liên Thắng thì tôi cũng sẽ giải quyết bọn họ!"

Hứa Ức Ngọc nói: "Này, anh đừng cứ có chủ nghĩa anh hùng như vậy, bọn họ nhiều người như vậy, mỗi người chỉ chém một đao cũng đủ để chém anh thành thịt nát đấy!"

Bên ngoài biệt thự Hứa gia, quả thật có rất nhiều chiếc xe đang đi tới, cũng có rất nhiều người.

Chỉ là, những người này cũng không phải là người của Hòa Liên Thắng, toàn bộ đều là nhân viên của Đảo Kim Ngân.

Ông chủ Quan của đảo Kim Ngân vì muốn lấy lòng Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng đã cho Hoàng Kỳ Bân hai bạt tai, có thể nói là đã gây ra chuyện lớn gặp, huống chi, bây giờ Hoàng Kỳ Bân còn giả vờ chấn động não nằm trong bệnh viện.

Gặp phải một tên lừa đảo như Tề Đẳng Nhàn thì cũng không thể trách Hoàng Kỳ Bân không phối hợp.

“Đây không phải ông chủ Quan sao? Hôm nay mang theo nhiều người như vậy đến Hứa gia chúng tôi là có ý gì thế?" Hứa Trường Ca lướt qua Tề Đẳng Nhàn, đi tới trước cửa chặn đường, lạnh lùng hỏi.

“A a, là Hứa tổng sao... Tôi đây là tới để xin lỗi..." Ông chủ Quan vội vội vàng vàng nói.

Hoắc Đa bên kia cũng thấu tình đạt, cố ý thả cho ông chủ Quan đi giải quyết chuyện này, đương nhiên, chuyện này nếu giải quyết bất bình, Hoàng Kỳ Bân không muốn buông tha hắn, mấy năm kia trong đại lao hơn phân nửa là muốn ngồi xổm, chắc chắn đảo Kim Ngân cũng không giữ được.

Hứa Trường Ca sửng sốt, nói: "Xin lỗi?!”

Hai người Triệu Tân Lan và Hứa Ức Ngọc cũng không nén nổi kinh ngạc, hai người đương nhiên biết ông chủ Quan là ai, đó là ông chủ lớn của đảo Kim Ngân, tài sản đồ sộ, hơn nữa cũng có quan hệ rất sâu với Liên Thắng.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Chú Hứa, có vẻ hắn tới đây tìm cháu.”

Ông chủ Quan vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đằng sau, liền trực tiếp bang một cái quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nói: "Đại ca, tôi biết sai rồi, ngày đó là do tôi không đúng!"

Tề Đẳng Nhàn nhìn ông chủ Quan, thản nhiên nói: "Nếu xin lỗi có ích vậy thì cần pháp luật để làm gì? Hơn nữa, lời xin lỗi này của ông có vẻ không có thành ý lắm nhỉ?”

Vẻ mặt của ông chủ Quan nhất thời cứng đờ, nói: "Tôi biết, tôi hiểu! Các ngươi mau chuyển tất cả tiền của tôi lại đây.”

Đám nhân viên cấp dưới của ông chủ Quan lập tức kéo từng cái vali du lịch cỡ lớn ra từ trong xe.

Trong mỗi một cái vali du lịch chứa khoảng chừng năm trăm vạn tiền mặt!

Người tới kéo có khoảng năm mươi người, một người kéo hai cái rương, tổng cộng là năm trăm triệu.

Ngay lập tức trên mặt Tề Đẳng Nhàn nở ra một nụ cười, nói: "Tuy rằng pháp luật có ích, nhưng pháp luật vẫn có tình người nha! Ông chủ Quan làm vậy là có ý gì?”

Ông chủ Quan ra lệnh một tiếng, đám thủ hạ đồng loạt mở tất cả các vali du lịch ra.

Ở trong đình viện Hứa gia, một trăm va li du lịch đồng thời được mở ra, toàn bộ bên trong đều là tiền mặt tiền mặt!

Nếu ở trong thẻ ngân hàng, mấy đồng tiền đó chỉ là một con số, rất nhiều người không hiểu nhiều khái niệm về nó.

Nhưng bây giờ toàn bộ đều đổi thành tiền mặt, sức ảnh hưởng tới thị giác mới là mãnh liệt nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom