• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 976-980

Chương 976 Thần tử nước nào theo vua nước đó.

Chương 976: Thần tử nước nào theo vua nước đó.

Tất nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng hà cớ gì phải tức giận với những người này, anh đây động lượng lắm.

Trần Hải vội vàng bắt tay với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Anh Lý, thực sự rất xin lỗi, tôi đến muộn một bước, lại để cho thằng nhóc vô tích sự này đắc tội với anh!”

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Trần tổng không cần khách sáo, tôi và cô Trần Ngư là bạn tốt, không cần thiết phải vì chút chuyện cỏn con ngày mà ghi hận ghi thù.”

Trần Hải ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn quay về sẽ tìm Trần Ngư để tố cáo, như vậy thì cuộc sống của ông ta sẽ rất khổ sở.

Sau khi nghe được lời này, Trần Tuấn Nghị không khỏi âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, thì ra tên mập này là bạn của chị họ, chẳng trách hắn lại tự tin đến như vậy, chẳng trách bố mình thà đắc tội với Quý Khải cũng không chịu đắc tội với hắn.

“Lý tổng, còn có vị Long tổng này nữa, xin mời đến văn phòng của tôi để uống trà trước đã!” Trần Hải cười mỉm và nói.

Ông ta quay đầu nói với Trần Tuấn Nghị: “Ở đây hết việc của con rồi, đi ra chỗ khác đi!”

“Lương lão đại, ông cũng tạm thời quay về đi.”

Lương Diệp chắp tay với Tề Đẳng Nhàn một cái rồi xoay người rời đi, không bị truy cứu trách nhiệm đã coi như là được phật tổ phù hộ độ trì rồi.

Trần Tuấn Nghị cũng không nói nhiều nữa mà bèn xoay người chuẩn bị rời khỏi.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Ấy, chờ đã, hôm nay tôi đến là để tìm cậu ta mà!”

Trong lòng Trần Tuấn Nghị hồi hộp một phen, chắc không phải là cái tên này đang định tính sổ với cậu ta đâu nhỉ? Nếu như hắn muốn tính sổ thì liệu bố mình có thể dễ dàng tha thứ cho mình hay không?

Trong lòng Trần Hải cũng âm thầm chửi rủa vài câu, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có chút xấu xa, ông ta đã trở mặt với Quý Khải rồi mà, hắn không cần thiết phải tính sổ với Trần Tuấn Nghị nữa đâu nhỉ?

“Yên tâm, tôi không định dây dưa chuyện ban nãy đâu.” Lúc này EQ của Tề Đẳng Nhàn bỗng cao lên đột ngột, hắn biết vẻ mặt của hai người khó coi là vì lí do gì nên đã bổ sung thêm một câu.

Câu nói này khiến cho hai bố con họ không khỏi thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Trần Ngư chính là một nữ bạo chúa, nếu như bị tố cáo ở chỗ cô ấy, vậy thì bọn họ đừng mong sẽ được sống yên ổn.

Khi đến được văn phòng của Trần Hải, ông chủ lớn này đã đích thân pha trà cho hai người Tề Đẳng Nhàn và Long Phi Vũ.

Tề Đẳng Nhàn chìa tay ra với Trần Tuấn Nghị và nói: “Đưa nó ra đây đi!”

Trần Tuấn Nghị khẽ ngẩn người, cậu ta nói: “Lý tổng nói cái gì cơ?”

Tề Đẳng Nhàn cau mày và nói: “Giấy nợ mà các người lừa Long Phi Vũ làm ra chứ gì nữa, giả ngu giả dại à?”

“Giấy nợ lại là chuyện gì thế?!” Trần Hải quay đầu sang nhìn Trần Tuấn Nghị và lạnh lùng nói.

Trần Tuấn Nghị bèn giải thích: “Đây là chuyện mà Lục Quy Hải làm ra... Con chỉ phối hợp với cậu ta một chút mà thôi, không phải chủ ý của con đâu! Giấy nợ đang ở trong văn phòng của tôi, tôi đi lấy nó ngay đây.”

Trần Hải nghe thấy chuyện này có liên quan đến Lục Quy Hải thì càng cau mày chặt hơn nữa, Lục Quy Hải là cháu trai của thị trưởng Hương Sơn nhiệm kì trước, cũng có thể coi là nhân vật hàng đầu trong vòng tròn quan hệ của Hương Sơn rồi.

Không bao lâu sau, Trần Tuấn Nghị đã lấy giấy nợ đến và đưa thẳng cho Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn tiện tay đưa cho Long Phi Vũ và hỏi: “Xem xem đây có phải là giấy nợ mà cậu viết hay không.”

Sau khi nhìn lướt qua một lượt, Long Phi Vũ gật đầu lia lịa và nói: “Đúng đúng đúng, cảm ơn Lý tổng!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cậu tạm thời cất nó đi, đừng vội tiêu hủy, nói không chừng lúc nào đó còn phải dùng đến nữa, không thể để người khác gài bẫy cậu phí công vô ích được, chúng ta phải tìm lại mặt mũi mới được.”

Trần Tuấn Nghị lại cười gượng và nói: “Lý tổng, anh cứ cầm giấy nợ đi như thế, đến lúc đó Lục Quy Hải tìm tôi, tôi nên trả lời như thế nào đây?”

“Há, cậu còn muốn làm bạn với cậu ta à?” Tề Đẳng Nhàn lại hỏi.

“Ơ...” Trần Tuấn Nghị trực tiếp bị hắn làm cho nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng thẳng thắn: “Tôi đang chuẩn bị xử lí cậu ta, cần cậu phối hợp với tôi.”

Trần Tuấn Nghị mắt chữ A mồm chữ O.

Trần Hải ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười gượng.

“Cũng không cần cậu làm gì cả, chỉ cần lúc đó cậu đứng ra nói rằng cậu ta ép cậu cùng cậu ta gài bẫy Long Phi Vũ là được rồi. Tội này do cậu ta gánh, sẽ không liên lụy gì đến cậu đâu!” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

“A, cái này... Bây giờ ở trong chính quyền Hương Sơn có rất nhiều người đều thuộc về phe phái của Lục gia, nếu như tôi nói như vậy thì Trang sức Trần thị sẽ gặp rắc rối lớn mất thôi.” Trần Tuấn Nghị nói với vẻ mặt có chút khó coi.

Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Chính bởi vì như thế nên mới phải xử lí cậu ta đó! Nếu không thì thị trưởng Hoàng sao có thể khai đao một cách lộ liễu được?”

Trần Hải bỗng hỏi: “Ý của Lý tổng là... đây là chuẩn bị cho thị trưởng Hoàng thời cơ để chỉnh đốn lại chính quyền à?”

Trần Hải cảm thấy chuyện này cũng khá ổn, thần tử nước nào theo vua nước đó, phe phái của Lục gia nhất định sẽ phải suy yếu, cho dù có bao bọc lẫn nhau đi chăng nữa thì cũng không ngăn được Hoàng Văn Lãng khí thế bừng bừng.

Trần Tuấn Nghị sang tay bán đứng Lục Quy Hải, thế thì há chẳng phải sẽ để lại một ấn tượng không tồi ở trước mặt Hoàng Văn Lãng hay sao?

Long Phi Vũ ở bên cạnh nghe thấy thế thì cũng âm thầm líu lưỡi, không ngờ rằng chuyện Tề Đẳng Nhàn giúp đỡ mình lại còn có một tầng kế hoạch ở bên trong.

“Thế này, làm như thế này không hay lắm nhỉ...” Trần Tuấn Nghị ngập ngừng nói.

Trần Hải lại vỗ một phát vào sau gáy của cậu ta và lạnh lùng nói: “Có cái gì mà không hay? Chúng mày gài bẫy người khác thì hay lắm hả? Nếu không phải Lý Tổng rộng lượng, không muốn truy cứu mày, tao xem mày sẽ bị xử lí như thế nào!”

Trần Tuấn Nghị bị một cái tát của bố mình đánh cho không nói nên lời, mặc dù quan hệ của cậu ta và Lục Quy Hải rất tốt nhưng đã là lúc này rồi, cũng chỉ có thể để người khác chết thay cho mình thôi.

“Vậy được, đến lúc đó Lý tổng bảo tôi nói thế nào thì tôi cứ nói như thế là được rồi...” Trần Tuấn Nghị bất lực cười gượng.

Trần Hải gật đầu một cách hài lòng.

Tề Đẳng Nhàn cũng gật đầu một cách hài lòng, sau khi uống hết hai chén trà, hắn nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu, cậu chỉ cần ra sức quăng cái tội đó lên đầu Lục Quy Hải thôi. Còn nữa, vốn dĩ cậu ta tính là người gài bẫy người khác, cậu chỉ bóc trần cậu ta mà thôi, cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì đâu!”

Khả năng lừa gạt người khác của Tề Đẳng Nhàn thuộc vào loại tuyệt đỉnh hàng đầu, dù sao thì hắn cũng chính là người đã có thể giúp thiếu niên A Bân trực tiếp “tránh khỏi nguy hiểm” mà.

Trần Tuấn Nghị nghe thấy hắn nói như thế thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, đến lúc đó cậu ta bán đứng Lục Quy Hải thì cũng trở thành chuyện đương nhiên mà thôi!

Đợi đến khi ra khỏi Trang sức Trần thị rồi, Long Phi Vũ nói với Tề Đẳng Nhàn: “Ngài mập, ngài thật là tuyệt vời! Tôi bái phục quá, thật là lợi hại...”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Sau này mọi người đều là bạn bè, không cần phải khách sáo như vậy đâu. Cậu cất kĩ cái giấy nợ này đi, đến lúc đó nói không chừng còn phải dùng nó làm bằng chứng nữa, máy chém của thị trưởng Hoàng đã được mài sắc sáng bóng rồi, chỉ là mãi chưa có cơ hội để chém xuống mà thôi.”

“Không thành vấn đề! Ngài mập bảo tôi giữ nó, tôi nhất định sẽ giữ thật cẩn thận!”

“Ấy, ngài mập, anh đã giúp tôi giải quyết chuyện này, trong lòng tôi không còn gánh nặng gì nữa rồi.”

“Nhân tiện hôm nay đang vui vẻ, hay là chúng ta đến trung tâm massage chơi chút đi?”

“Tôi biết một trung tâm massage toàn là các em gái Kiệt Bành, ai nấy đều dịu dàng ân cần, quả thực còn tuyệt vời hơn cả Mikami Yua nữa!”

Long Phi Vũ giơ ngón tay cái lên với Tề Đẳng Nhàn, sau nó nở một nụ cười ám muội.

Đàn ông ấy mà, muốn gắn kết quan hệ thì đơn giản lắm, cùng nhau tìm một trung tâm massage để ngâm mình rồi hưởng thụ một đêm là được rồi.

Tục ngữ nói cùng nhau đi học, cùng nhau chơi gái, cùng nhau vác súng là gắn kết nhất cũng không phải là không hề có lý.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chậc... Cậu và thiếu niên A Bân có lẽ sẽ có thể làm bạn tốt đấy! Hôm nay thì khỏi đi, sau này tôi gọi cả A Bân đến, chúng ta đi cùng luôn.”

“A Bân là ai thế?” Long Phi Vũ hỏi.

“Vừa nhìn đã biết cậu không phải là người học rộng hiểu sâu.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khinh thường.

Long Phi Vũ vô cùng mờ mịt.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đi đến trung tâm massage đương nhiên là rất tuyệt, thế nhưng dạo gần đây Dương Quan Quan đang khó chịu với hắn, hắn không dám tùy tiện đi cả đêm không về.

Đến lúc đó lại được một mất mười thì thật là thiệt thòi.
Chương 977 Có kẻ gây chuyện.

Chương 977: Có kẻ gây chuyện.

Tề Đẳng Nhàn thong thả về đến chỗ của Dương Quan Quan thì lại phát hiện ra rằng việc thi công đã bị đình chỉ rồi, rất nhiều người mặc đồng phục đang qua lại như thoi đưa ở bên này.

Dương Quan Quan đang thương lượng với một người đàn ông trung niên.

“Cô Dương, bến cảng này vẫn còn có một số thủ tục chưa được làm rõ, các cô buộc phải tạm dừng công việc để tránh tạo thành những tổn thất không đáng có cho chính quyền Hương Sơn chúng tôi!” Người đàn ông trung niên đang nói chuyện này, rõ ràng là một nhân vật khá là có quyền uy ở trong chính quyền Hương Sơn.

Dương Quan Quan lạnh lùng nói: “Ông Mạc, lúc đầu các ông đâu có nói như vậy đâu!”

Mạc Văn Trường nghiêm mặt nói: “Lúc trước khác, bây giờ khác! Các giấy tờ và thủ tục liên quan là vô cùng quan trọng, nếu như cô không hoàn thành những thứ này thì tôi làm sao dám để cô khởi công cho được? Cho dù cô có đầu tư nhiều hơn nữa thì cũng không được đâu!”

Dương Quan Quan nói: “Những thủ tục đó tôi đều đã nộp lên cả rồi, cũng không biết tại sao mà việc xét duyệt của các bộ phận có liên quan của các ông lại bỗng nhiên chậm lại. Ông Mạc, đây là các ông chuẩn bị phá hoại việc làm ăn của tôi sao?”

Mạc Văn Trường chỉ cười ha ha chứ không trả lời, thế nhưng biểu cảm trên mặt thì lại vô cùng rõ ràng.

“E rằng thị trưởng Hoàng cũng không muốn nhìn thấy ông đến phá hỏng chuyện của tôi đâu nhỉ?” Dương Quan Quan thản nhiên hỏi.

“Thế thì cô cứ gọi điện thoại cho thị trưởng Hoàng để hỏi đi xem nào, tôi đây làm việc hợp pháp, không thẹn với lòng!” Mạc Văn Trường cười khẩy và nói.

Dương Quan Quan đang định với tay lấy điện thoại ra để gọi điện thoại cho Hoàng Văn Lãng thì lại nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đi đến và còn lắc đầu với cô ấy nữa.

Cô ấy khẽ ngẩn người, sau đó không rút điện thoại ra nữa.

Cái tên Mạc Văn Trường này đang cố ý chống đối Hoàng Văn Lãng, rõ ràng ông ta chính là người thuộc phe phái của Lục gia.

Nếu như Dương Quan Quan gọi điện thoại cho Hoàng Văn Lãng, người ta sẽ bám vào lí do hợp lí và hợp pháp này để cãi lại, đến lúc đó Hoàng Văn Lãng cũng chẳng làm gì được mà còn bị mất mặt nữa.

Tại sao Hoàng Văn Lãng có thể vượt cấp để lên làm thị trưởng của Hương Sơn?

Còn không phải là đám người đó không muốn để cho ông ta cắm rễ ở tỉnh Đông Hải rồi thêm một bước kiểm soát tỉnh Đông Hải hay sao?

Ông ta được đặc cách thăng chức lên Hương Sơn là bởi vì nền móng của ông ta ở đây không được sâu, hơn nữa còn có những người thuộc phe phái của Lục gia chống đối ông ta, thêm vào đó, một gia tộc quyền thế ở địa phương là Hà gia cũng có mối quan hệ không tốt với ông ta, điều này khiến cho ông ta rất khó để triển khai công việc.

Công việc không được triển khai thì một cái mũ mang tên không chăm chỉ làm việc hoặc là năng lực không đủ sẽ theo lẽ tự nhiên mà ụp xuống đầu ông ta, cho dù chỗ dựa ở phía sau muốn để cho ông ta đảm đương vai trò lớn thêm lần nữa thì cũng không thể nào làm được.

Mạc Văn Trường nói: “Cô Dương thay đổi ý định rồi à? Rốt cuộc là cô có gọi cuộc điện thoại này không thế? Tôi còn đang đợi này!”

Thấy bộ dạng phách lối của Mạc Văn Trường, Dương Quan Quan chỉ muốn giáng cho ông ta vài cái bạt tai, có điều, đối phương là ông lớn nắm trong tay mảng tài nguyên này, hơn nữa còn đang cố tình ngăn chặn quá trình xét duyệt của cô ấy, nếu như cô ấy ra tay thì chính là điển hình của việc đuối lí.

Đến lúc đó, số tiền mà bọn họ đầu tư vào đây có lẽ sẽ thành công cốc hết mất thôi.

“Ông Mạc, không biết câu lạc bộ du thuyền mà cô Dương đang đầu tư này còn có thủ tục về mảng nào chưa được thông qua thế?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và hỏi.

“Nhiều lắm, đồ các người tự nộp lên mà còn tới hỏi tôi à?” Mạc Văn Trường chỉ trả lời một cách thờ ơ.

“Ông không nói thì chúng tôi xử lí kiểu gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn nói.

Mạc Văn Trường nhún vai và nói: “Không xử lí được thì là chuyện của các người thôi, đầu như nhiều như thế rồi, toàn bộ đều bị chậm trễ ở chỗ này, tự mình không giải quyết được thì cũng đừng nói rằng chúng tôi cố tình làm khó.”

Dương Quan Quan lạnh lùng nói: “Con mẹ nó ông thế này không phải cố tình làm khó thì là cái gì? Lúc đầu ông đâu có nói như thế đâu!”

Mạc Văn Trường nói: “Lúc đầu tôi nói thế nào cơ? Xin cô Dương hãy mang chứng cứ ra đây! Cô ăn nói bậy bạ, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đó.”

“Đừng tưởng rằng mình có quan hệ với thị trưởng Hoàng thì có thể muốn làm gì thì làm!”

“Đây là Hương Sơn, không phải Trung Hải, càng không phải Thượng Hải!”

Dương Quan Quan bị lời này làm cho tức đến mức suýt chút nữa đã vẹo cả mũi, câu lạc bộ du thuyền này là cô ấy và Hứa Trường Ca cùng nhau đầu tư, lúc trước khi bọn họ lấy được bến cảng này, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.

Thậm chí lúc đó Mạc Văn Trường còn nói bọn họ đầu tư nhiều tiền như vậy, tất nhiên là phải bật đèn xanh cho bọn họ rồi, còn bảo bọn họ yên tâm khởi công.

Kết quả bây giờ lại đột nhiên giở quẻ, trực tiếp chặn lại trình tự xét duyệt của bọn họ, mang người đến kiểm soát công trường, không cho bọn họ tiếp tục thi công nữa.

Lúc này Hứa Trường Ca cũng đã nhận được tin báo và tức tốc chạy đến nơi.

“Hứa tổng cũng đến rồi à? Ông cũng đừng hỏi tôi nữa, đây là vấn đề của tự thân các người, các người phải tự mình đi giải quyết. Sau khi giải quyết rõ ràng rồi, thủ tục được thông qua rồi, tôi cũng không thể nào đến ngăn chặn việc thi công của các người được nữa!” Khóe miệng Mạc Văn Trường mang theo một tia chế giễu, bộ dạng không hề quan tâm.

Hứa Trường Ca cau mày nói: “Những tài liệu đó đều do tôi đích thân giám sát, sao lại có thể có vấn đề được? Ông Mạc, hay là ông quay về xem lại đi?”

Mạc Văn Trường nói: “Tôi nói có vấn đề thì là có vấn đề! Sao nào, ông còn muốn dạy tôi cách làm việc à?”

Hứa Trường Ca bị lời này của ông ta làm cho sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, lời này mà nói huỵch toẹt ra thì chẳng khác nào là: “Tôi muốn làm khó ông đấy, làm sao nào?”

“Thế ông Mạc nói xem những thủ tục đó của chúng tôi phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng thông qua?” Hứa Trường Ca trầm giọng hỏi.

“Cái này à...” Mạc Văn Trường lên giọng trịch thượng.

“Cái này đơn giản lắm, để cho tôi góp vốn là được rồi!”

Giọng nói của Trần Hùng Phi vang lên, hắn ta đang chậm rãi đi về phía trước, trên mặt tràn đầy ý cười.

Sau khi nhìn thấy Trần Hùng Phi, vẻ mặt của Dương Quan Quan ngay lập tức trầm xuống, quả nhiên là có kẻ ngốc đến gây chuyện!

Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn rơi trên người Trần Hùng Phi, cái tên này cũng thật là kiên nhẫn.

Ngày hôm đó, cái cô nữ minh tinh tên Thang Linh kia đã tự nhận là bạn gái của hắn ta và gây ra một vụ bê bối lớn như vậy ở trong bữa tiệc do Hoàng Văn Lãng tổ chức nhưng cũng không thấy hắn ta bước ra nói lời nào, thì ra là đang ấp ủ ý đồ xấu xa ở chỗ này!

“Tôi vô cùng quen thuộc với các thủ tục trong lĩnh vực này, nếu như mọi người cho phép tôi góp vốn thì chuyện này sẽ được hoàn thành trong vòng ba ngày! Ông Mạc, ông nói có phải không?” Trần Hùng Phi quay đầu lại và mỉm cười với Mạc Văn Trường.

Mạc Văn Trường nghe vậy thì lập tức giơ ngón cái tay phải lên và nói: “Không sai, Trần thiếu đà chủ là nhân tài nổi tiếng ở Hương Sơn chúng ta, nếu Trần thiếu đà chủ bằng lòng giúp bọn họ chuyện này, đừng nói ba ngày, e rằng một hai ngày là có thể giải quyết xong rồi!”

Hai người này kẻ tung người hứng khiến cho Dương Quan Quan có chút muốn đánh người.

“Anh muốn bao nhiêu cổ phần?” Dương Quan Quan hỏi.

“Ít nhất cũng phải cho tôi đầu tư khoảng trên dưới ba mươi lăm phần trăm nhỉ! Trần Hùng Phi tôi đây không thích làm ăn nhỏ đâu.” Trần Hùng Phi cười ha ha và nói.

“Cũng được, về sau tôi sẽ mở một cái hộp đêm, bảo mẹ anh tới nhảy thoát y trong vòng ba mươi lăm ngày, tôi sẽ hào phóng hơn một chút, cho anh bốn mươi phần trăm cổ phần!” Dương Quan Quan cười khẩy và nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy những lời độc ác này phát ra từ miệng của Dương Quan Quan thì vô cùng bất ngờ, rốt cuộc thư ký Dương đã học thói xấu từ ai thế hả? Bây giờ nói chuyện mà cũng hung dữ đến thế cơ à?

Trần Hùng Phi quả nhiên đã bị những lời này của Dương Quan Quan làm cho tức đến cứng đờ cả mặt, hắn ta cười khẩy và đánh trả: “Nếu như cô Dương bằng lòng đến nhảy thoát y ở hộp đêm của Long Môn chúng tôi thì tôi có thể cân nhắc đến việc giúp đỡ mà không cần góp vốn!”

Hứa Trường Ca ho khan một tiếng và nói: “Thiếu đà chủ, chúng ta đâu có thù oán gì đâu nhỉ? Lúc ở võ đường Chiến Thiên cậu còn bằng lòng nói đỡ cho tôi mà...”

Trần Hùng Phi nhún vai và nói: “Tôi đã cảnh cáo ông từ sớm rồi, đừng có hợp tác với đồ đệ của cái tên phản quốc này, cơ mà ông đâu có nghe! Bây giờ còn trách tôi à?”

Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ âm u: “Nhóc con, ăn nói chú ý một chút, cẩn thận chết ở trong tay người khác đấy.”

“Ha ha ha, cái tên họ Tề đấy dám đến Hương Sơn à? Nơi này có nhiều cao thủ như vậy, nếu như hắn dám đến đây, ông đây sẽ trực tiếp vặn cái đầu chó của hắn xuống để làm bóng đá!” Trần Hùng Phi cười lớn với vẻ khinh thường và nói.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ: “Được thôi, đến lúc đó nếu như anh đây không hành chết được mày thì anh sẽ tự vặn đầu xuống để tặng cho mày.”
Chương 978 Người này rất nguy hiểm.

Chương 978: Người này rất nguy hiểm.

Dưới góc nhìn của Trần Hùng Phi, Tề Đẳng Nhàn bây giờ chẳng khác nào một con chuột lang cả, ở nước ngoài kéo dài hơi tàn là được rồi.

Dám quay về Hoa quốc á? Còn không đấm vỡ cái đầu chó của hắn hay sao?

Hứa Trường Ca cũng biết Trần Hùng Phi không có ý tốt, chỗ cổ phần này tuyệt đối không thể chia cho hắn ta được.

Có điều, ông đã đầu tư tất cả tài sản của mình vào trong câu lạc bộ du thuyền này rồi, Dương Quan Quan cũng đã đầu tư một khoản tiền khổng lồ vào đó, nếu như thực sự bị bóp chẹt thì ông sẽ mất hết tất cả.

Lần đầu tư này chính là tham vọng của Hứa Trường Ca, kiếm tiền nhờ vào câu lạc bộ này chỉ là một phần, mục đích quan trọng nhất chính là tạo ra một vòng kết nối hàng đầu, để tất cả những nhân vật hàng đầu ở Hương Sơn đều tham gia vào câu lạc bộ này.

“Sao nào, không nỡ buông bỏ chút cổ phần đó trong tay các người à? Yên tâm đi, Trần Hùng Phi tôi cũng sẽ không ăn không uống không, tôi sẽ đưa tiền cho các người.” Trần Hùng Phi cười nói.

“Đừng có mà nằm mơ.” Dương Quan Quan lạnh lùng nói.

Mạc Văn Trường thở dài một hơi và nói: “Trần thiếu đà chủ có ý tốt muốn giúp các người, các người lại từ chối cậu ấy như thế, haiz, đúng thật là ngu ngốc hết thuốc chữa.”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Mạc Văn Trường và đột nhiên nói: “Tốt nhất là ông hãy nhớ kĩ những lời mà hôm nay mình đã nói, đến lúc đó đừng đến kêu ông gọi bà là được rồi!”

Mạc Văn Trường cười phá lên, chỉ vào mặt mình và nói: “Tôi? Cầu xin các người á? Các người cũng xứng à? Đúng là một lời nói đùa kệch cỡm!”

Mạc Văn Trường là người thuộc phe phái của Lục gia, Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị thông qua Lục Quy Hải để cho Hoàng Văn Lãng một cơ hội múa đao chém lợn.

Nếu như đám người thuộc phe phái của Lục gia ngoan ngoãn làm việc thì không sao, còn muốn xử lí đám gây chuyện à, với tính cách sát phạt quyết đoán của Hoàng Văn Lãng, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu.

Ngọn lửa đầu tiên của Hoàng Văn Lãng đã được châm ngòi bởi việc Hoàng Kỳ Bân bị đánh đến “chấn động não”, đòn giáng vào phe phái của Lục gia lần này chính là ngọn lửa thứ hai của ông ta sau khi nhậm chức.

“Lời của tôi bất cứ lúc nào cũng có giá trị, nếu như các người nghĩ thông rồi thì có thể đến tìm tôi bàn bạc bất cứ lúc nào.” Trần Hùng Phi cười nói.

“Trước khi tôi nhìn thấy mẹ anh đến hộp đêm để nhảy thoát y thì anh đừng có mơ.” Dương Quan Quan nhàn nhạt nói.

Trần Hùng Phi cười khẩy và nói: “Cô muốn chọc tức tôi à? Muốn tôi ra tay với cô à? Cô tự tin đến vậy sao?”

“Có điều, cô cũng dùng cái óc lợn đó của mình mà suy nghĩ xem tôi có thân phận gì, cô có địa vị gì đi!”

“Nếu như tôi ra tay với cô thì không đơn giản như vậy đâu!”

“Cả cái Hương Sơn sẽ không còn chỗ cho cô dung thân dâu.”

Dương Quan Quan nói: “Thử xem?”

Trần Hùng Phi cũng không lên tiếng trả lời, bây giờ phe bản địa của Hương Sơn và phe ngoại lai của Hoàng Văn Lãng đang ở trong giai đoạn phân cao thấp.

Dương Quan Quan rất thân thiết với Hoàng Văn Lãng, lúc này cũng không thích hợp để xảy ra xung đột quá lớn với cô ấy, tránh cho Hoàng Văn Lãng mượn gió bẻ măng và tìm ra lỗ hổng để phá vỡ cục diện.

Mọi người chỉ cần liên kết với nhau một cách ổn định, dùng mọi thủ đoạn để khiến cho đám người đó không thoải mái là được, không cần thiết phải làm to chuyện, một thời gian sau, phía Hoàng Văn Lãng sẽ tự lục đục nội bộ.

“Còn có mày nữa, thằng mập chết tiệt, tao mong chờ sự xuất hiện của mày vào hôm diễn ra đại hội Võ đạo đấy, để tao xem xem này có tư cách gì mà khiêu chiến với Chiến Phi!” Trần Hùng Phi giơ tay ra chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, cười khẩy và nói.

“Cái đầu của mày không đáng giá đến vậy đâu.” Tề Đẳng Nhàn lại nói.

Trần Hùng Phi cũng có chút không hiểu câu nói này của hắn có ý nghĩa gì, cơ mà hắn ta cũng không thèm nghĩ nhiều mà trực tiếp xoay người rời đi.

Trần Hùng Phi cũng đâu phải Quý Khải, cái đầu của hắn ta đâu có đáng giá như vậy, hơn nữa cái tên này làm cho Tề Đẳng Nhàn có chút chán ghét, đến lúc đó thuận tay đấm vỡ cái đầu chó của hắn ta là được rồi.

Mạc Văn Trường cũng thản nhiên nói: “Các người tự nghĩ cho kĩ đi, tôi cũng quay về làm việc đây! Trước khi thủ tục được chính thức thông qua xét duyệt, cấm không được khởi công, nếu không thì tôi sẽ truy cứu nhiều trách nhiệm hơn nữa từ chỗ các người.”

Đợi đến khi bọn họ đều đi cả rồi, Hứa Trường Ca mới để lộ ra một vẻ mặt lo lắng.

“Mấy cái đám thế lực bản địa của Hương Sơn này liên kết chặt chẽ quá, cho dù là thị trưởng Hoàng cũng khó có thể tìm được cơ hội để lợi dụng. Bọn chúng cố ý làm khó chúng ta, có lẽ chính là muốn ra oai phủ đầu với thị trưởng Hoàng!” Hứa Trường Ca thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương của mình và nói.

“Trần Hùng Phi và cái tên Mạc Văn Trường kia có quan hệ chặt chẽ, Mạc Văn Trường là người thuộc phe phái của Lục gia, ông ta cố tình bóp chẹt chúng ta, chúng ta thực sự không thể làm gì được ông ta cả!”

Dương Quan Quan quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”

Hứa Trường Ca thấy Dương Quan Quan quay đầu lại hỏi Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi có chút kinh ngạc.

Cái tên mập này có địa vị quan trọng như vậy ở trước mặt Dương Quan Quan từ bao giờ thế?!

“Yên tâm, tôi sẽ thông qua chuyện của Long Phi Vũ để hành động một chút, cho thị trưởng Hoàng có lí do để khai đao. Đến lúc đó đám người thuộc phe phái của Lục gia sẽ không thể nhảy nhót được nữa đâu!”

“Chúng ta lấy cái tên Mạc Văn Trường này làm điển hình là được rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ xử lí ông ta đầu tiên.”

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, giọng nói kinh thường.

Mạc Văn Trường có quan hệ gần gũi với Long Môn Hương Sơn như vậy, Hoàng Văn Lãng chắc chắn sẽ không vừa mắt ông ta, dù sao thì ở tiệc sinh nhật của Hoàng Tình Ca lần trước, Hà gia đã mời cả Trần Hùng Phi đến để tặng quan tài!

Một nhân vật lớn như Hoàng Văn Lãng bị người khác làm cho xấu hổ như vậy, trong lòng có thể không ghi thù mới là chuyện lạ!

“Thực ra cũng có thể mời lão Lôi ra mặt mà? Không cần phải phiền phức đến như vậy đâu.” Dương Quan Quan nói với vẻ trầm ngâm.

“Chớ có thấy Lôi gia đang rất nở mày nở mặt, thực ra bọn họ cũng đang ở trong giai đoạn nhạy cảm nhất đấy.”

“Lôi Thiên Tứ đã lớn tuổi rồi, hai đứa con trai thì lại bệnh tật.”

“Địa vị của Lôi gia ở Hương Sơn hơn người như vậy, không thể nào có chuyện không có ai đố kỵ...”

“Cô cho rằng tại sao Lôi gia lại khiêm tốn đến như vậy? Còn không phải bọn họ sợ sẽ xảy ra chuyện gì hay sao!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và kể cho hai người nghe về tình hình gần đây của Lôi gia, hắn thở dài: “Nói không chừng bố cục phong thủy chết chóc Sơn Hải Táng Long của Lôi gia là do một ông trùm nào đó bí mật ra lệnh chăng? Nếu như ông trùm ngoại quốc muốn báo thù thì làm gì có tài nguyên để mời một bậc thầy phong thủy lợi hại như vậy đến bố trí chứ!”

Dương Quan Quan cũng đã biết về tình hình của Lôi gia từ trong miệng Tề Đẳng Nhàn, sau khi nghe được những gì hắn nói, cô ấy cũng cảm thấy khá là hợp lí.

Hương Sơn là một đô thị quốc tế nhạy cảm, lại còn là thủ đô tài chính, Lôi gia vốn đã là vị vua không ngai của Hương Sơn, nếu như lại còn thường xuyên hoạt động ở bên ngoài, bày ra tư thế của hoàng đế nơi đây... e rằng những ông trùm ở Bắc Kinh kia sẽ không vui lòng nhìn thấy đâu nhỉ?

“Chú Hứa, tôi biết chú đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào câu lạc bộ du thuyền này. Yên tâm đi, nó sẽ không bị chôn vùi đâu!” Tề Đẳng Nhàn vỗ vai Hứa Trường Ca và nói.

“Ờm... cảm ơn nhé!” Hứa Trường Ca cười gượng và nói.

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nhìn Hứa Trường Ca vài cái và nói: “Chú có hứng thú với việc trở thành ông chủ của Long Môn Hương Sơn không?”

Hứa Trường Ca nghe thấy vậy thì vô cùng sợ hãi và nói: “Nói đùa cái gì thế? Hai bố con Trần Bá Hạ, Trần Hùng Phi đã nắm giữ Long Môn Hương Sơn nhiều năm như thế rồi, tôi có tài cán gì mà thay thế được bọn họ chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hai bố con nhà họ sẽ không sống được bao lâu nữa đâu! Tổng hội Long Môn đã không hài lòng với Long Môn Hương Sơn từ lâu rồi, huống chi bọn họ còn làm trái nguyện vọng của tổng hội mà bắt tay với Hồng bang để làm ra cái gọi là đại hội Võ đạo nữa!”

Hứa Trường Ca nghe thấy vậy thì miệng lưỡi không khỏi khô khốc, ông hỏi: “Tiểu Lý à, rốt cuộc cậu có lai lịch gì thế? Sao tôi lại cảm thấy con người cậu rất nguy hiểm thế nhỉ!”

Dương Quan Quan phì cười một cái, cảm thấy con mắt nhìn người của Hứa Trường Ca thật là chuẩn xác, cái tên này đâu chỉ là kẻ nguy hiểm, bây giờ hắn còn là phần tử khủng bố cơ mà!

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tìm chỗ nào ngồi xuống vừa uống trà vừa nói chuyện đi!”
Chương 979 Ngắm biển.

Chương 979: Ngắm biển.

Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói chuyện với Hứa Trường Ca một hồi, sau đó bảo ông yên tâm quay về nhà chờ đợi tin tức là được rồi, bảo đảm rằng có hắn ở đây rồi, câu lạc bộ du thuyền chắc chắn sẽ không thất bại.

Không nói đến cái khác, chỉ nói riêng việc Dương Quan Quan đã đầu tư nhiều tiền như vậy vào đó rồi, hắn cũng phải dốc sức một chút mới được!

“Để cho người như Hứa trường ca đảm nhận cương vị giám đốc của Long Môn Hương Sơn, ông ấy liệu có thể làm được không?” Sau khi Hứa Trường Ca đi rồi, Dương Quan Quan hỏi: “Tôi cảm thấy người này quá nho nhã, không đủ tàn bạo.”

“Mềm mỏng một chút cũng được, nơi như Hương Sơn cần một người có tính cách ôn hòa một chút chứ không phải một người suốt ngày muốn gây chuyện.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Dù sao thì độ chú ý của thành phố Hương Sơn này cũng được đặt ở đó, một chút sai lầm cũng sẽ bị người khác cố ý phóng đại.

Tính cách của Hứa Trường Ca ôn hòa, đối xử với người khác nho nhã, chính là ứng cử viên hoàn hảo trong cảm nhận của Tề Đẳng Nhàn.

Dương Quan Quan nở nụ cười giả tạo và nói: “Con rể đang khen bố vợ đấy à? Càng khen càng ra sức nha!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô đừng nói lung tung, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy con người của ông ấy không tệ mà thôi, không liên quan gì đến con gái của ông ấy cả.”

Đương nhiên Dương Quan Quan biết giữa Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc không có gì phức tạp cả, thế nhưng cô ấy vẫn muốn soi mói chuyện này, dù sao thì chuyện của Từ Ngạo Tuyết có như thế nào cũng khiến cho cô ấy có cảm giác như bị mắc xương cá ở cổ họng vậy!

“Ha ha!” Dương Quan Quan mỉm cười.

“Không tin thì cô xem đi!” Tề Đẳng Nhàn hào phóng đưa điện thoại của mình ra, dùng tay trái để mở khóa.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết đây là giao diện làm ăn, vân tay của tay phải và tay trái khi mở khóa sẽ ra kết quả không giống nhau.” Dương Quan Quan nói.

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi một cái, khóa màn hình lại rồi lại dùng tai phải để mở khóa.

Không nói cho cô biết rằng toàn bộ bí mật của anh đây đều được giấu ở trong ngón tay út đâu!

Dương Quan Quan không đưa tay ra đón lấy điện thoại của hắn và nói: “Được rồi được rồi, tôi nói đùa với anh mà thôi, hà cớ gì phải làm những chuyện này chứ.”

Tề Đẳng Nhàn cười hì hì cất điện thoại vào trong túi và nói: “Nhân phẩm của tôi vẫn đáng để tin tưởng mà!”

“Chó nhìn thấy cũng phải lắc đầu!” Dương Quan Quan lại đưa ra nhận xét nói trúng tim đen của hắn.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy quan hệ giữa mình và Dương Quan Quan thật sự đã bị đảo lộn rồi, trước kia hắn có thể tùy tiện bắt nạt cô ấy, nhưng bây giờ hắn lại sắp bị áp chế ngược lại rồi!

Có điều, bây giờ EQ của anh đây đã được cải thiện rồi, chút chuyện nhỏ này ấy mà, nhẫn nhịn là được rồi!

Sau khi về tới biệt thự mà Dương Quan Quan mua ở Hương Sơn, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long nói thẳng: “Chúng tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng để giúp anh minh oan rồi, chỉ có điều bây giờ anh vẫn đang mang tội danh là phần tử khủng bố, nếu như tung ra ngay lập tức thì có lẽ cũng không có tác dụng gì nhiều.”

“Không vội đâu, các cô tung nó ra vào cuối tháng này là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bình tĩnh.

“Tôi không biết anh định giở trò quái quỷ gì nhưng mong rằng anh sẽ đáng tin hơn một chút, nếu không thì mọi người đều sẽ phí công vô ích.” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.

“Yên tâm đi.” Tề Đẳng Nhàn không lải nhải với cô ấy nữa: “Tôi đang ngắm biển, đang bận, lát nữa nói sau đi.”

Hắn vội vàng cúp điện thoại.

Tề Đẳng Nhàn thực sự đang ngắm biển, biển cả bao la, sóng lớn cuồn cuộn.

Lúc này, tiếng kêu yêu kiều đã kìm nén từ lâu của Dương Quan Quan mới khéo léo phát ra và vang vọng không ngớt.

“Ngọc Tiểu Long gọi điện thoại cho anh à? Cô ấy nói gì thế?” Dương Quan Quan hỏi, cô ấy lấy khăn tắm lau khô mái tóc ngắn ướt át của mình, trong đôi mắt dịu dàng toát ra một thứ được gọi là sóng thu quyến rũ.

“Chuẩn bị rửa sạch tội danh phản quốc cho tôi, nói là đã thu thập đủ chứng cứ rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Lúc sớm thì làm gì thế hả?!” Ánh mắt của Dương Quan Quan bỗng lạnh đi, cô ấy nói với giọng vô cùng không vui.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy thế thì cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tình cảm của Dương Quan Quan đối với Lục Chiến Long rất sâu nặng, dù sao thì anh ta cũng là người đại ca mà cô ấy tôn trọng từ tận đáy lòng.

Có điều, tình hình lúc đó quá đột ngột, hơn nữa, những tội danh đó cũng là do Lục Chiến Long tự mình chủ động gánh vác.

Lại thêm đám người Viên gia cùng với nhân vật chủ chốt như Triệu Man Nhi lại đột nhiên lật lọng, trực tiếp khiến cho người của phe Phó Phong Vân trở tay không kịp.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cũng không cần phải oán hận quá sâu nặng làm gì, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình đi! Chỉ khi mài thanh đao của mình đủ sắc thì mới có tư cách để đi sát phạt mọi chuyện bất bình ở trên đời.”

Hắn giơ tay ra ôm lấy thư ký Dương đang có chút buồn bã, hay nói đúng hơn thì bây giờ hắn đã không còn có thể gọi cô ấy là thư kí Dương nữa rồi, người ta đã từ chức khỏi tập đoàn Hướng thị rồi, bây giờ đang tự mình quản lí Dương gia ở Thượng Hải, nên gọi cô ấy là Dương đại phú bà rồi.

Dương Quan Quan bèn nói: “Nếu như anh đi đến nước Thiên Chủ thì có thể dẫn tôi đi xem được không? Tôi chỉ muốn có nhiều thời gian hơn để ở bên anh mà thôi.”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Cô vẫn phải để mắt đến Hương Sơn bên này mới được, nếu như cô chạy theo tôi đến nước Thiên Chủ thì chú Hứa chẳng phải sẽ sốt ruột đến chết hay sao? Để lần sau đi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ đưa cô đi thăm giáo đường huy hoàng nhất trên thế giới, để cho Giáo Hoàng đến chúc phúc cho chúng ta.”

“À? Được...” Dương Quan Quan đã bị câu nói cuối cùng của hắn lừa đến thần hồn điên đảo, cô ấy dụi đầu vào trong lòng hắn, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc và khát khao.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, không phải anh đây không muốn đưa cô đi mà là vì tôi đã hẹn trước với Vân Uyển rồi.

Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Giang Khuynh Nguyệt.

Có điều, câu nói “Xin chào” của đối phương lại là giọng của đàn ông.

“Ấy, em gái cao kều nhanh như vậy mà đã tìm được bạn trai mới rồi à?” Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc ngẩn người, cảm thấy liệu có phải em gái cao kều cố tình bảo bạn trai của cô ta gọi đến để thị uy hay không.

“Có phải anh Lý Bán Nhàn đó không?”

“Tôi là ông chủ của cô Giang Khuynh Nguyệt, Trịnh Hữu Bân, là cô ấy bảo tôi gọi điện thoại cho anh!”

Giọng nói của Trịnh Hữu Bân truyền đến từ ống nghe, nghe có vẻ đang rất vội vàng.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Ồ, thì ra là cậu à, có chuyện gì không?”

Trịnh Hữu Bân lập tức nói với giọng vô cùng vội vã: “Chuyện là thế này, tối hôm qua Giang tiểu thư đã xảy ra chút chuyện và bị người khác dùng xe đâm phải.”

“Cái gì?!” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì không khỏi cau mày: “Bây giờ tình hình thế nào rồi?”

Trịnh Hữu Bân nói: “Tối hôm qua Giang tiểu thư đã đến tham dự tiệc sinh nhật của một minh tinh, vì vấn đề ở bên phim trường nên cô ấy đã đến muộn vài phút và bị bắt quỳ trước cửa cả tiếng đồng hồ. Cô ấy không muốn nuốt xuống cục tức này nên đã trực tiếp quay đầu bỏ đi, kết quả ở trên đường lại bị xe đâm...”

“Hôm qua cô ấy đã hôn mê ở trong bệnh viện suốt cả một đêm, mãi đến sáng sớm ngày hôm nay mới vừa tỉnh lại.”

“Càng đáng giận hơn là, các bác sĩ ở trong bệnh viện, không có lấy một ai bằng lòng kiểm tra và chữa trị cho cô ấy!”

“Cô ấy cũng hết cách rồi nên mới bảo tôi gọi điện thoại cho anh.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, tôi sẽ đến đó ngay đây, ở bệnh viện nào thế? Nhân tiện nói cho tôi nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trịnh Hữu Bân giải thích ngắn gọn một lượt tình hình qua điện thoại, khiến cho Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình, con mẹ nó thật là quá đáng!

Hôm qua Giang Khuynh Nguyệt đã theo lịch hẹn mà đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của một nữ minh tinh tên là Tống Diệu, bởi vì phải ở lại phim trường quay bù một vài cảnh quay nên đã đến muộn mất vài phút, kết quả là nữ minh tinh kia lại bắt cô ta quỳ ở trước cửa hai tiếng đồng hồ! Dù sao Giang Khuynh Nguyệt cũng từng là con gái của phó giám đốc Long Môn Thượng Hải, tính khí cao ngạo, sao có thể chấp nhận loại chuyện như thế được? Vậy nên cô ta đã trực tiếp quay đầu bỏ đi.

Sau đó cô ta đã bị xe đâm và hôn mê ngay tại chỗ, được Trịnh Hữu Bân đưa đến một bệnh viện tư nhân tên là “Ái Khang”.

Sau khi đến được bệnh viện, bác sĩ nói vấn đề không nghiêm trọng, chỉ là gãy xương và bầm tím mà thôi, quan sát thêm một chút rồi sẽ sắp xếp phẫu thuật.

Kết quả là lại kéo dài cả một đêm như thế, hỏi bác sĩ mấy lần, bác sĩ đều nói mấy lời nhảm nhí như quan sát quan sát!

Trịnh Hữu Bân cũng không hiểu gì về y thuật, chỉ có thể kiềm chế sự lo lắng mà tiếp tục chờ đợi, đợi mãi đến sáng sớm, bệnh viện bên này lại nói là bọn họ không chữa trị vết thương này nữa, bảo Trịnh Hữu Bân lựa chọn bệnh viện khác.

Điều này làm cho Trịnh Hữu Bân nổi khùng ngay tại chỗ, có điều, vết thương của Giang Khuynh Nguyệt quan trọng hơn nên cậu ta đã ngay lập tức chuẩn bị chuyển viện.

Kết quả viện trưởng Ngô của bệnh viện lại nói rằng muốn chuyển viện thì tự đi mà lái xe đến.

Trịnh Hữu Bân kìm nén cơn giận dữ và chuẩn bị chuyển Giang Khuynh Nguyệt đến một bệnh viện khác, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra rằng có rất nhiều kẻ giống như côn đồ đang ở bên ngoài bệnh viện...

Vừa hay lúc này Giang Khuynh Nguyệt đã tỉnh lại rồi nên đã bảo Trịnh Hữu Bân gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn để xin giúp đỡ.
Chương 980 Bệnh viện bất lương.

Chương 980: Bệnh viện bất lương.

Tề Đẳng Nhàn vẫn cảm thấy khá là áy náy vì lần trước mình và Giang Khuynh Nguyệt đã cãi nhau rồi tan rã trong không vui, vậy nên khi đến cửa bệnh viện, hắn đã tiện thể mua một bó hoa.

Trịnh Hữu Bân đã lo lắng chờ đợi ở cổng chính từ lâu rồi, vừa thấy Tề Đẳng Nhàn đi đến, cậu ta lập tức đi lên chào đón.

“Lý tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi, người của cái bệnh viện bất lương này thật là không có đạo đức, kéo dài suốt cả một đêm. Bây giờ ở bên ngoài lại có nhiều tên côn đồ đến như vậy, tôi thực sự hết cách rồi!” Trịnh Hữu Bân kéo cánh tay của Tề Đẳng Nhàn và nói, trên đầu toát đầy mồ hôi.

“Em gái cao kều đâu? Tình hình như thế nào rồi!” Tề Đẳng Nhàn cau mày nói.

“Tình hình của Giang tiểu thư vẫn ổn định nhưng mà phải nhanh chóng làm phẫu thuật mới được!” Trịnh Hữu Bân vội vàng nói rồi dẫn Tề Đẳng Nhàn đi lên trên tầng.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước vào trong phòng bệnh thì đã nhìn thấy Giang Khuynh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh với bộ quần áo dính máu.

Giang Khuynh Nguyệt thấy hắn đến rồi, đôi mắt đẹp lập tức đỏ bừng lên, ấm ức đến suýt khóc.

Tề Đẳng Nhàn trước tiên là cẩn thận kiểm tra vết thương của cô ta một chút, hắn khẽ thở phào một hơi và nói: “Vết thương không nghiêm trọng lắm, cô không cần lo lắng, tôi sẽ ngay lập tức sắp xếp việc chữa trị cho cô.”

Trong lúc nói chuyện, hắn đặt bó hoa lên trên cái tủ ở chỗ đầu giường của Giang Khuynh Nguyệt.

Nước mắt của Giang Khuynh Nguyệt lại ngay lập tức rơi xuống.

“Ấy, sao cô lại khóc rồi?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Bây giờ anh mới biết tặng hoa cho tôi à!” Giang Khuynh Nguyệt ấm ức nói: “Sao hôm đó không biết đường mà tặng đi?!”

“Cô muốn hoa thì cô nói thẳng ra đi chứ!” Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, cảm thấy suy nghĩ của cô gái này đúng thật là kì lạ, đã bị xe đâm thành bị thương như thế này rồi mà lúc này còn lăn tăn chuyện hoa với chả không hoa.

Giang Khuynh Nguyệt hít sâu vào một hơi và nói: “Tôi muốn có hoa, nhưng tôi sẽ không nói với anh rằng tôi muốn có hoa.”

“Tôi không muốn bởi vì tôi muốn có hoa nên anh mới tặng tôi hoa!”

“Mà tôi muốn bởi vì anh muốn tặng tôi hoa nên mới tặng tôi hoa!”

“Anh có hiểu không?”

Thấy Giang Khuynh Nguyệt lại bắt đầu lèm bèm liên tục, Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O.

Một lúc lâu sau, hắn không nhịn được mà lẩm bẩm: “Cô muốn cái quần què ấy chứ muốn...”

Đôi tai của Giang Khuynh Nguyệt lại rất nhanh nhẹn, cô ta ngay lập tức nghe thấy và tức giận nói: “Anh nói cái gì cơ?”

Tề Đẳng Nhàn xua xua tay và nói: “Không không không, chúng ta hãy giải quyết chuyện chính trước đi, chuyện gãy xương của cô, tôi có thể giải quyết.”

“Mau lên đi, sao các người vẫn chưa chuyển người đi thế hả? Số lượng giường bệnh của bệnh viện có hạn, đừng có ở đây làm con chó trong máng cỏ nữa!”

Ngay khi Giang Khuynh Nguyệt chuẩn bị nổi giận thì có người đã đến cứu cánh cho tên đàn ông cặn bã này, đó chính là viện trưởng Ngô của bệnh viện Ái Khang.

Viện trưởng Ngô này là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mái tóc xoăn như mì ăn liền, trên sống mũi có đeo một cặp kính mắt.

Trịnh Hữu Bân tức giận nói: “Họ Ngô kia, bà đừng có mà quá đáng! Cố ý kéo dài bệnh tình của Giang tiểu thư, kết quả lại nói một câu không chữa được? Bảo các người sắp xếp cáng cứu thương và xe cứu thương, các người cũng một mực từ chối, rốt cuộc là có ý gì?’

Viện trưởng Ngô phì cười một cái và nói: “Có ý gì à? Tự thân các người không có mắt nhìn, dám đắc tội với người không nên đắc tội, còn hỏi tôi có ý gì à?”

Tề Đẳng Nhàn không nói gì mà chỉ cúi người xuống cầm chiếc khăn mặt lên rồi gấp lại, sau đó nhét vào trong miệng Giang Khuynh Nguyệt.

Giang Khuynh Nguyệt bỗng chốc ngẩn người, sau đó trợn to mắt lên.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn đã kéo cánh tay bị thương của cô ta lên, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, xương cốt đã lại lần nữa trở về chỗ cũ.

Giang Khuynh Nguyệt đang nằm ở trên giường thì đau đến suýt chút nữa đã bật dậy, trên trán toát ra mồ hôi, mồ hôi thấm ướt miệng vết thương còn chưa khép lại, làm cho cô ta đau đến cả người run rẩy.

“Yo, không ngờ rằng cái tên nhóc này cũng có chút tài năng đấy? Biết cả nắn xương cơ à?”

“Cơ mà cậu biết nắn xương thì có sao chứ, nắn xong xương rồi, đến lúc đi ra khỏi bệnh viện thì lại bị đánh gãy thôi!”

Viện trưởng Ngô chanh chua cay nghiệt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã nối xong xương tay cho Giang Khuynh Nguyệt chỉ trong chốc lát thì không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác, sau đó lại bật cười với vẻ chế nhạo.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên tối sầm, hắn lạnh lùng nói: “Bệnh viện là nơi chữa bệnh cứu người, cô ấy đã bị thương, tại sao các người lại không chữa trị? Còn nữa, cho dù có chuyển viện thì tại sao lại từ chối việc dùng xe cứu thương để đưa cô ấy đi? Đây là chuyện mà bệnh viện các người nên làm à?”

Viện trưởng Ngô hừ lạnh một tiếng và nói: “Cậu đang sủa cái gì thế hả? Dạy tôi cách làm việc à, cậu còn chưa có tư cách đó đâu!”

“Đây là bệnh viện mà tôi mở ra, tôi muốn sắp xếp như thế nào thì sắp xếp thế đó.”

“Nếu cậu có ý kiến thì tại sao lúc đầu lại đưa người vào đây?”

“Tôi mở bệnh viện, tôi cứ không cứu cô ta đấy, muốn chuyển viện, tôi cũng không cho xe cứu thương đưa đi đấy!”

“Ấy, sao nào?”

“Tôi cứ thích thế đấy!”

Câu nói này của viện trưởng Ngô khiến cho hai người là em gái cao kều và Trịnh Hữu Bân đều tức đến mức suýt chút nữa đã vẹo cả mũi.

Giang Khuynh Nguyệt là người bị hại trực tiếp, mà Trịnh Hữu Bân cũng có thể nói là người bị hại gián tiếp, dù sao thì công ty giải trí của Trịnh gia đã đầu tư nhiều như vậy vào trên người cô ta, nếu bởi vì chút chuyện ngoài ý muốn này mà bị hủy hoại, vậy há chẳng phải là sẽ mất hết vốn liếng hay sao?

“Bây giờ, mau chóng cút đi cho tôi! Đừng có ở lì trong bệnh viện của chúng tôi nữa! Nhân tiện thanh toán cả hai mươi vạn tiền viện phí đi!” Viện trưởng Ngô khoanh hai tay lại, cười khẩy và nói.

Phía sau lưng bà ta đột nhiên xuất hiện một đám bảo vệ của bệnh viện, ai nấy đều béo tốt săn chắc, vừa nhìn đã biết là rất giỏi đánh nhau.

Trịnh Hữu Bân tức giận nói: “Cái gì? Hai mươi vạn? Bệnh viện của các người đã làm gì rồi chứ? Tôi không truy cứu việc các người cố tình kéo dài bệnh tình là đã khá lắm rồi, thế mà còn dám lừa gạt tôi à!”

Viện trưởng Ngô cười khẩy và nói: “Hôm qua lúc cậu đưa cô ta vào đây, chúng tôi đã bỏ ra cáng cứu thương, bỏ ra nhân công mà? Sau đó còn mở cả máy thở nữa, mặc dù không dùng đến nhưng những thứ này đều là tiền chứ là gì! Hai mươi vạn, không được thiếu một cắc, nếu như các người dám không đưa tiền thì hôm nay tôi sẽ đánh gãy chân các người ở đây!”

“Chỗ này của bà là xã hội đen hay là bệnh viện thế hả?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.

“Bệnh viện Ái Khang của chúng tôi chính là như vậy đấy, chúng tôi trâu bò như thế đấy, sao nào? Tôi mở ra bệnh viện, tôi đặt ra quy định đấy!” Viện trưởng Ngô nói với giọng phách lối.

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện ra một nụ cười, hắn nói: “Thế thì bệnh viện này cũng không cần mở nữa đâu.”

Viện trưởng Ngô nghe thấy vậy thì lập tức cười phá lên với giọng càn rỡ và nói: “Cậu cho rằng mình là ai chứ? Cậu có biết bệnh viện Ái Khang của chúng tôi mỗi năm đóng góp bao nhiêu tiền thuế cho Hương Sơn không? Cậu là cái thá gì mà nói không cho mở là không cho mở?”

Đám người ở bên cạnh viện trưởng Ngô cũng nhao nhao nở nụ cười khinh bỉ.

Những năm nay, bệnh viện Ái Khang đã làm ra rất nhiều chuyện rồi.

Rất nhiều sản phụ đã xảy ra chuyện trong khi sinh con ở đây, thậm chí có gia đình còn giương biểu ngữ chuẩn bị nhảy lầu, cuối cùng chẳng phải đều đã giải quyết ổn thỏa hay sao?

“Đưa em gái cao kều đến bệnh viện khác để làm kiểm tra trước đã, nếu như vết thương có tình huống gì mới thì bệnh viện này sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!” Tề Đẳng Nhàn nói với Trịnh Hữu Bân.

“Được!” Trịnh Hữu Bân vội vàng đồng ý.

Viện trưởng Ngô phì cười và nói: “Giao hai mươi vạn tiền viện phí ra đây đã rồi hẵng đi! Nếu không thì đừng có trách thuộc hạ của tôi ra tay độc ác!”

Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn mà đi lên phía trước, giáng xuống một cái bạt tai và đánh con mụ già đang lải nhải không ngớt này ngã văng ra đất.

Viện trưởng Ngô ngã xuống đất rồi trực tiếp ngây ngẩn cả người, bà ta ôm lấy mặt mình, đầu óc mơ hồ.

Đám bảo vệ ở sau lưng lấy lại tinh thần, đang định động thủ thì Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Kẻ nào dám ra tay thì tôi sẽ cho kẻ đó đi chết!”

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm và sát khí khiến cho người khác phải kinh sợ!

Cái thứ gọi là khí chất này vô cùng huyền diệu.

Nhưng khí chất ở trên người Tề Đẳng Nhàn bây giờ lại có thể khiến cho người khác cảm nhận được sâu sắc.

Những tên bảo vệ này cũng coi như là những người đã từng gặp qua rất nhiều cảnh đời, bọn họ ngay lập tức bị câu nói này làm cho chấn động, ai nấy đều có cảm giác sởn gai ốc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom