-
Chương 981-985
Chương 981 Tế bào ung thư của xã hội.
Tề Đẳng Nhàn thuộc vào loại người Quan Công không mở mắt, cứ hễ mở mắt là sẽ lại giết người.
Giống với Tề Bất Ngữ, thường ngày trông thì có vẻ lịch sự và hòa nhã, nhưng nếu như thực sự nổi giận và ra tay thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Hắn chỉ dùng một câu nói đã dọa cho đám bảo vệ kia ai nấy đều tái mét mặt mũi và không dám ra tay với hắn nữa.
“Thằng khốn nạn, mày lại dám động thủ với tao à!” Viện trưởng Ngô ngồi dưới đất khóc lóc om sòm và điên cuồng rống lên.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại và lạnh lùng nói: “Con mụ chanh chua kia, bà câm miệng lại cho tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cho bà cả đời này cũng không mở miệng được nữa!”
Lúc này viện trưởng Ngô đã nổi trận lôi đình rồi nên hoàn toàn không thèm để ý đến những lời uy hiếp này của Tề Đẳng Nhàn, bà ta tiếp tục kêu gào: “Con đàn bà của mày đã đắc tội với thái tử của Hòa Liên Thắng, mày đừng mong sẽ được sống yên ổn!”
“Thái tử của Hòa Liên Thắng? Hắn là cái thá gì cơ chứ!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói.
Lời này của hắn khiến cho mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đại danh của Hòa Liên Thắng vang khắp Hương Sơn, thế mà lại có kẻ dám không đặt thái tử của bọn họ vào trong mắt à?
Sau khi nói xong lời này, hắn dứt khoát cầm điện thoại lên và gọi cho một số điện thoại.
“Thị trưởng Hoàng, Hương Sơn mà ông quản lý có một bệnh viện bất lương tên là Ái Khang, phiền ông kiểm tra một chút nhé?” Tề Đẳng Nhàn đi thẳng vào vấn đề.
Viện trưởng Ngô bày ra vẻ mặt khinh thường và nói: “Diễn, con mẹ nó mày diễn tiếp đi! Nếu như mày có quan hệ với thị trưởng Hoàng thì người khác còn dám động đến con đàn bà của mày hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều với Hoàng Văn Lãng làm gì, sau khi nói qua vài câu, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Tề Đẳng Nhàn nói với Trịnh Hữu Bân: “Ở bên ngoài có người của tôi đến chi viện, cậu đưa em gái cao kều đến bệnh viện khác để chữa trị trước! Cái bệnh viện này, hôm nay tôi phải khiến nó phải đóng cửa hoàn toàn! Tránh cho cái đám chó đẻ này tiếp tục đi hãm hại người khác.”
Thị lực của Trịnh Hữu Bân rất tốt, cậu ta nhanh nhẹn tìm lấy một cái xe lăn và nói với Giang Khuynh Nguyệt: “Giang tiểu thư, chúng ta đi trước thôi.”
Giang Khuynh Nguyệt cũng biết Tề Đẳng Nhàn muốn trút giận cho mình, cô ta gật đầu và để cho Trịnh Hữu Bân dìu mình ngồi lên xe lăn.
Chính vào lúc Trịnh Hữu Bân đang định đẩy người đi thì cô ta lại bảo Trịnh Hữu Bân chờ đã, sau đó với tay ra và tóm lấy bó hoa mà Tề Đẳng Nhàn mua cho cô ta.
Sau đó, cô ta bĩu môi với Tề Đẳng Nhàn bằng thái độ không được vui lắm và làm một cái mặt quỷ, sau đó mới để cho Trịnh Hữu Bân đẩy cô ta rời đi.
“Hôm nay bà sẽ phải trả giá cho từng lời nói và hành động của mình! Tôi cam đoan đấy!” Đợi đến khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại và lạnh lùng nói với viện trưởng Ngô.
Viện trưởng Ngô bỗng chốc sửng sốt, bà ta liên tục lùi về phía sau và nói: “Thằng khốn nạn, mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, Hương Sơn là một xã hội pháp trị, ban nãy mày đánh tao là mày đã phạm pháp rồi, nếu như mày còn dám động vào tao, thế thì tội danh của mày sẽ tăng lên một bậc...”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, tiếp tục tiến về phía trước và nói: “Bà cố ý kéo dài bệnh tình của Giang tiểu thư mà không cho điều trị, còn muốn lừa gạt lấy tiền viện phí với giá trên trời, những thứ này có phạm pháp không? Sự đau đớn mà Giang tiểu thư phải chịu đựng trong suốt một đêm nên tính lên người ai đây?!”
Sau khi nói xong lời này, hắn tóm lấy cổ của viện trưởng Ngô.
Nếu như bà già này đổi sang một thân phận khác thì có lẽ cũng sẽ không đáng giận đến như vậy, thế nhưng bà ta lại là viện trưởng của một bệnh viện, như vậy thì thật là vô cùng đáng ghét!
Thân là một bác sĩ mà lại không nghĩ đến việc giảm nhẹ sự đau đớn của người bệnh, ngược lại còn cố tình trì hoãn, nịnh nọt tâng bốc các thế lực tà ác, quả thực là ghê tởm cực độ!
Tề Đẳng Nhàn trút giận cho em gái cao kều cũng được, xóa bỏ tế bào ung thư của xã hội cũng được, tóm lại là hắn không thể buông tha cho cái bệnh viện Ái Khang này!
“A!!! Thằng khốn nạn, mày buông tao ra!” Sau khi bị tóm lấy, viện trưởng Ngô kêu ầm lên: “Mày muốn cả nhà mày phải đi chết cùng mày hay sao?!”
Tề Đẳng Nhàn sầm mặt xuống, không nói gì mà chỉ tiện tay quăng một cái!
“Xoảng!”
Cơ thể của viện trưởng Ngô trực tiếp đập vỡ thủy tinh, bà ta bay ra khỏi căn phòng rồi kêu lên như một con lợn bị chọc tiết.
Phòng bệnh này cách mặt đất khoảng sáu bảy mét, nếu như con người bị rơi ra ngoài từ chỗ này thì thật sự sẽ khá là đau đớn...
Sau khi ném người ra ngoài, Tề Đẳng Nhàn dứt khoát sải bước đạp lên bệ cửa sổ rồi theo đó mà nhảy xuống dưới, phịch một tiếng, hai chân hắn tiếp đất vững chắc, đầu gối hơi khụy xuống rồi lại đứng thẳng dậy.
Viện trưởng Ngô ngã lăn ra đất, một chân vặn vẹo một cách khó coi, một cánh tay cũng bị gãy ra, trên người bà ta bê bết máu tươi, trông vô cùng nhếch nhác.
“Thân là bác sĩ mà chỉ nghĩ đến lợi ích, chỉ muốn làm chó cho người khác thôi à? Trong mắt các người, những bệnh nhân đau khổ kia chỉ là cây ATM để rút tiền thôi sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn viện trưởng Ngô đang nằm bệt dưới đất, cười khẩy và nói.
Viện trưởng Ngô đau đớn cuộn tròn trên mặt đất giống như một con bò sát tội nghiệp.
“Con mẹ nó thật là đáng đời, ban đầu chính là con mụ già này đã hại chết con nhà người ta, ép người ra suýt chút nữa đã nhảy lầu! Cuối cùng lại đưa cho người ta một khoản tiền rồi còn bắt người bị hại đăng báo xin lỗi bệnh viện, đúng thật là vô nhân đạo!”
“Mẹ nó, ông trời có mắt, cuối cùng cũng có người đến giải quyết cái bệnh viện Ái Khang độc ác này rồi!”
“Trên đời này đúng là vẫn còn chính nghĩa mà, cái thứ bệnh viện tư nhân chuyên kiếm những đồng tiền dơ bẩn như Ái Khang đáng lẽ ra phải đóng cửa từ lâu rồi, chỉ có điều chỗ dựa của mụ già đó quá vững chắc, xảy ra chuyện rất nhiều lần rồi nhưng lại đều bị kẻ đứng sau bà ta đè xuống!”
Một số người nhìn thấy viện trưởng Ngô bị Tề Đẳng Nhàn hành cho thê thảm như thế thì lại không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi, có thể thấy rằng cái bệnh viện tên là Ái Khang này không được lòng người ở nơi đây đến mức nào.
Viện trưởng Ngô không dám nói gì với Tề Đẳng Nhàn nữa, bà ta quay đầu quát lên với những nhân viên của bệnh viện mình: “Còn ngây ra đó làm cái gì, mau đến cứu tôi đi, lập tức sắp xếp phẫu thuật cho tôi!”
“Phẫu thuật?”
“Bà cố tình trì hoãn việc điều trị của Giang tiểu thư suốt cả một đêm, bây giờ bản thân mình bị thương rồi thì lại biết là phải phẫu thuật ngay lập tức à?”
“Ai dám bước đến, tôi sẽ ném người đó từ trên tầng xuống giống như tôi vừa ném bà ta ban nãy! Ai cảm thấy tôi không dám làm thế thì có thể đến đây thử xem.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười ác độc và lạnh lùng đứng ở trước mặt viện trưởng Ngô, hắn cũng phải khiến cho con mụ già này nếm trải cảm giác đau đớn bất lực kia.
Chính vào lúc này, có một đám người ăn mặc chỉnh tề bỗng chạy đến.
“Kể từ bây giờ trở đi, bệnh viện Ái Khang sẽ phải đình chỉ hoạt động và tiếp nhận sự thẩm tra của chúng tôi!”
“Các bệnh nhân vốn có sẽ do bộ phận chúng tôi chuyển đến bệnh viện khác!”
Động tác của Hoàng Văn Lãng cũng rất nhanh chóng, ông ta đã ngay lập tức phái người đến tiến hành kiểm tra bệnh viện Ái Khang.
Sau khi nghe thấy những lời này, viện trưởng Ngô thậm chí còn tạm thời quên mất cả sự đau đớn về mặt thể xác, đầu óc bà ta nổ tung và nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt không thể tin được.
Cuộc điện thoại ban nãy thật sự là gọi cho Hoàng Văn Lãng, thị trưởng mới được bổ nhiệm của Hương Sơn à?
“Bây giờ thì hay rồi, đình chỉ hoạt động, muốn làm phẫu thuật cũng không làm được nữa rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, cười tít mắt và nói.
Sắc mặt viện trưởng Ngô tái nhợt, bà ta không thể nói ra bất cứ một câu nào, thậm chí còn có chút muốn khóc, sớm biết như vậy thì tại sao lúc đầu lại làm như thế chứ?
Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn nói: “Đừng tưởng rằng mình có chút bối cảnh thì không ai trị được bà! Ông trời có mắt, ác giả ác báo! Những bệnh viện độc ác như bệnh viện của các người, ông đây gặp cái nào thì sẽ bóp chết cái đó!”
Nói xong lời này, hắn bèn xoay người rời đi.
Ở hiện trường, không một ai truy cứu trách nhiệm của hắn về việc ném viện trưởng Ngô từ trên tầng xuống dưới.
Có điều, mọi người đều biết rõ rằng cái tế bào ung thư của xã hội mang tên bệnh viện Ái Khang này coi như là đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho Giang Khuynh Nguyệt, cô ta đã được bố trí ổn thỏa trong bệnh viện mới và sẽ ngay lập tức tiếp nhận trị liệu.
“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi giúp cô xả cục tức này! Sau này, ở đất Hương Sơn này sẽ không có ai dám đắc tội với cô nữa!”
Tề Đẳng Nhàn nói với giọng rất nghiêm túc.
“Được!”
“Lát nữa anh nhớ đến thăm tôi đấy...”
Giang Khuynh Nguyệt mỉm cười đồng ý, sau đó nói với giọng vô cùng ngọt ngào.
Chương 982 Thì ra là con ma cà bông.
Chuyện Giang Khuynh Nguyệt bị xe đâm phải nhập viện suy cho cùng chính là bởi vì cô ta đã đến muộn hai phút, hơn nữa còn là bởi vì bị phim trường trì hoãn.
Nói trắng ra thì người ta bắt nạt cô ta như vậy chính là bởi vì cảm thấy cô ta là người đến từ đại lục, ở Hương Sơn không có nền móng gì cả nên có thể tùy ý hành hạ và chà đạp.
Lại cộng thêm việc cô ta đã được Từ lão quái nhìn trúng và được đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim mới được đầu tư hoàng tráng của Từ lão quái, sao có thể không khiến cho người khác ghen tị cho được?
Sau khi chắc chắn rằng cái bệnh viện độc ác Ái Khang này nhất định sẽ xong đời, Tề Đẳng Nhàn đã ngay lập tức đi thẳng đến biệt thự nơi Tống Diệu đang ở.
Nếu như cái uy này không được đặt ra thì sau này Giang Khuynh Nguyệt chắc chắn vẫn sẽ còn phải gặp không ít phiền phức ở Hương Sơn.
Thân là bạn trai cũ của em gái cao kều, Tề Đẳng Nhàn có thế nào cũng phải giở chút thủ đoạn để giúp cô ta đứng vững mới được.
“Tống tiểu thư, ở bên ngoài có một tên mập mới đến và nói là muốn nói chuyện với cô về chuyện của Giang tiểu thư hôm qua.” Tống Diệu đang ở trong phòng thưởng thức cafe, cô ta mặc một bộ váy ở nhà rộng thùng thình, đôi chân thon dài đẹp đẽ lộ ra bên ngoài, phô diễn sự tao nhã và phong cách của một đại minh tinh.
Tống Diệu nhàn nhạt nói: “Ồ? Xem ra Giang Khuynh Nguyệt biết sai rồi nên chuẩn bị tìm người đến xin lỗi tôi à?”
Sau khi nói xong lời này, cô ta đặt tách cà phê Lam Sơn được bán ở bên ngoài với giá ba đến năm trăm xuống và nói: “Cho người vào đi!”
Tề Đẳng Nhàn được người làm của Tống Diệu dẫn vào bên trong biệt thự.
“Quỳ xuống nói chuyện với tôi đi.” Tống Diệu liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, sau đó cầm tách cafe lên và khẽ nhấp một ngụm.
Tư thế uốn éo này thật giống với một quý phi trong triều đình nhà Thanh, trong mắt cô ta, Tề Đẳng chẳng khác nào đám thái giám và nô tài cả.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Cô chính là Tống Diệu à?”
Tống Diệu cau mày một cái, giữ nguyên khí chất quý tộc như một quý phi kia và lạnh lùng nói: “Anh đến tìm tôi để nói về chuyện hôm qua Giang Khuynh Nguyệt bất kính đối với tôi thì có phải là anh nên thể hiện một chút thái độ không? Làm sai rồi thì nên chấp nhận sự trừng phạt, nếu như anh không đồng ý làm thế thì mau cút ra ngoài đi!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười một cái và nói: “Hôm qua là cô cho người lái xe đâm vào cô ấy à?”
“Là tôi đấy, sao nào?”
“Sao nào, chẳng lẽ một tên đến từ nơi khác như anh mà còn muốn đòi lại công bằng ở chỗ tôi à?”
Vẻ mặt Tống Diệu bỗng chốc lạnh đi, cô ta ném tách cafe trong tay đi, đứng phắt dậy và nói: “Tôi mời cô ta đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi là để cho cô ta thể diện! Cô ta không biết tốt xấu, dám không đặt chuyện này vào trong lòng, thậm chí còn dám đến muộn?”
“Tôi cho cô ta cơ hội, bảo cô ta quỳ ở trước cửa một tiếng đồng hồ để sửa sai, cô ta lại dám không trân trọng? Dứt khoát bỏ đi luôn?”
“Không thèm đặt Tống Diệu tôi đây vào trong mắt à?”
“Thế thì tôi sẽ bắt cô ta phải nhớ lấy tôi cả đời!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn để tôi lái xe đâm vào cô một cái...”
Hắn còn chưa nói hết thì người làm của Tống Diệu đã vội vàng chạy vào và nói: “Tống tiểu thư, thái tử gia đến rồi, ngài ấy đang ở bên ngoài đợi cô đấy ạ.”
Sau khi nghe thấy lời này, Tống Diệu bèn nói: “Tôi đang gặp phải một chút phiền phức ở đây, vừa hay cần thái tử đến giải quyết giúp, mời ngài ấy vào đây đi!”
Thiếu chủ của Hoà Liên Thắng, Lương Kiêu, chính là kim chủ đứng sau lưng Tống Diệu.
“Thằng nhãi con, một tên từ nơi khác đến như anh mà cũng dám phách lối ở trước mặt tôi như vậy, lại còn muốn đến đòi lại công bằng cho con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia à? Hôm nay, nếu như anh đã có gan để đến tìm tôi thì tôi sẽ cho anh đi chết!” Ánh mắt của Tống Diệu đột nhiên trở nên rất hung dữ, cô ta hung hăng nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cũng không tức giận bởi vì lời nói của mình đã bị người khác cắt ngang mà vẫn mỉm cười và chờ đợi một cách lịch sự.
Lương Kiêu vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hắn ta bỗng chốc trợn tròn hai mắt và nói với giọng vừa bất ngờ vừa tức giận: “Thằng mập chết tiệt, sao mày lại ở đây?!”
Tống Diệu bèn nói: “Thái tử, hắn ta đến là để ra mặt cho con ả Giang Khuynh Nguyệt hôm qua đó, ban nãy hắn ta còn uy hiếp em, nói là muốn lấy xe để đâm vào em nữa cơ!”
Sau khi nghe thấy lời này, gương mặt của Lương Kiêu bỗng chốc trở nên âm u, hắn ta lạnh lùng nói: “Thằng chết tiệt, lần trước mày gặp may là vì có Hoàng công tử ra mặt giúp mày! Nhưng lần này mày lại bị tao tóm được lúc ở một mình, e rằng mày sẽ không được yên ổn như thế nữa đâu!”
“Thái tử, thái tử, tao còn tưởng là ai chứ, hóa ra là con ma cà bông* à!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Lương Kiêu.
(*Ma cà bông: chỉ những kẻ không nhà cửa, không nghề nghiệp, lang thang đây đó để kiếm ăn một cách bất chính. Những tên này thường rất gầy ốm.)
Tống Diệu ngay lập tức chạy đến bên cạnh Lương Kiêu, vươn tay ra ôm lấy cánh tay Lương Kiêu và nói: “Thái tử, cái tên này hung dữ quá, xông vào trong nhà người ta mà còn uy hiếp người ta nữa... Ngài nhất định phải giúp em ra mặt chuyện này đấy!”
Lương Kiêu thuận tay bóp bóp cái mông Tống Diệu vài cái, cười khẩy và nói: “Chẳng cần em nói thì hôm nay tôi cũng sẽ không buông tha cho thằng khốn nạn này đâu!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Nể mặt bố mày, tao sẽ cho mày một cơ hội. Móc một tỷ ra đây làm tiền bồi thường, sau đó bảo con gà mái này ngoan ngoãn đăng báo xin lỗi Giang tiểu thư, tao có thể tha cho chúng mày!”
“Há?!”
Lương Kiêu nghe thấy lời này thì ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Tống Diệu cũng sững sờ một lúc, sau đó che lấy cái miệng nhỏ, cười khúc khích và nói: “Thái tử, cái tên mập này là ai thế, sao trông có vẻ như đầu óc không được bình thường thế nhỉ?”
Lương Kiêu cũng cười phá lên và nói: “Lấy danh tiếng của bố tao ra để hù dọa tao à? Cái thứ rác rưởi như mày mà cũng xứng để tiếp xúc với ông ấy à? Mày thậm chí còn không có tư cách để dựa hơi ông ấy đâu!”
“Cái thứ vô dụng không có mắt nhìn như mày mà lại dám đến để gây phiền phức cho con ghệ của tao à!”
“Hôm nay tao sẽ khiến cho mày phải nằm mà ra khỏi đây!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ, thế thì để tao gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ Bân rồi hỏi xem mày có thực sự lợi hại đến như thế hay không.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra để mò lấy điện thoại của mình.
Sắc mặt của Lương Kiêu bỗng thay đổi, hắn ta tức giận quát lên: “Đánh gãy tay hắn cho tôi!”
Một tên vệ sĩ ngay lập tức móc súng ra và bắn vào cái tay đang mò lấy điện thoại của Tề Đẳng Nhàn một phát!
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, dọa cho Tống Diệu không khỏi run lên một cái, cô ta vội vàng đưa tay ra để che lấy tai mình.
Trong nháy mắt ngay trước khi súng nổ, Tề Đẳng Nhàn đã khẽ lách người một cái, hắn bước về phía trước và cười nói: “Nổ súng cơ à? Chuyện hôm nay nếu như không có một tỷ thì thực sự không thể để yên được rồi!”
Sắc mặt của tên vệ sĩ cũng bỗng chốc thay đổi, anh ta vội vàng nhắm chuẩn vào hắn và nổ súng thêm một lần nữa!
Nhưng cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại lắc lư một cái ngay trước khi súng nổ và một lần nữa tránh được viên đạn.
Cảnh tượng liên tiếp tránh được hai viên đạn của hắn khiến cho sắc mặt của tên vệ sĩ kia bỗng chốc trở nên xanh xao, cả đời này của anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào vô lý đến như vậy!
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tên vệ sĩ bắn liền ba phát súng, nhưng trong chớp mắt trước mỗi lần nổ súng, Tề Đẳng Nhàn đều sẽ lắc người né tránh, động tác uyển chuyển mà bình tĩnh, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước.
Lương Kiêu ngay lập tức quát lên: “Cái đồ vô dụng kia, cầm súng mà cũng không bắn trúng người được à?”
“Thái tử, võ công của người này e rằng có thể sánh ngang với bố của ngài đấy ạ, súng cũng không bắn trúng được hắn ta đâu.” Vẻ mặt của tên vệ sĩ vô cùng khó coi, anh ta lên tiếng giải thích.
Lương Kiêu lại mắng một tiếng vô dụng, sau đó tự mình vén áo lên và mò lấy hai khẩu súng lục ở trong ngực, xoạch một cái mở chốt an toàn, cầm hai khẩu súng trong tay và định nổ súng về phía Tề Đẳng Nhàn!
Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn đã đến gần và giáng thẳng một cái bạt tai lên trên mặt của Lương Kiêu! Đánh cho Lương Kiêu xoay một vòng trong không trung và nặng nề rơi xuống đất bụp một tiếng!
Vệ sĩ của Lương Kiêu vừa định ra tay thì lại nghe thấy một tiếng súng nổ vang lên, sau đó cảm thấy đùi mình có hơi nóng và không bước chân lên được nữa, ngay sau đó, cả người anh ta mềm nhũn ra và ngã quỵ xuống đất...
Hai khẩu súng trong tay Lương Kiêu không biết đã bị Tề Đẳng Nhàn cướp lấy từ bao giờ rồi.
Chương 983 Thường thôi.
Tống Diệu nhìn thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn giáng cho một cái bạt tai, ngay cả vệ sĩ của Lương Kiêu cũng bị trúng đạn và ngã lăn ra đất thì sắc mặt không khỏi biến đổi.
Ngay một giây sau, họng súng của Tề Đẳng Nhàn chuyển đến trên người cô ta.
“Đừng đừng đừng, đừng nổ súng, đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý...” Tống Diệu sợ đến tái mét mặt mày, cô ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ.
“Cô đề cao bản thân quá rồi đấy.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười khinh bỉ, hắn dùng họng súng nóng bỏng vén vạt áo của cô ta ra và nhìn thoáng qua một cái: “Thường thôi.”
Câu nói này mang theo sự giỡn cợt và sỉ nhục, thực sự khiến cho Tống Diệu vô cùng tức giận.
Có điều, trong tay đối phương có súng, cô ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống!
“Thái tử à, mày còn không xứng để làm một con ma cà bông! Người ta làm ma cà bông chí ít còn có thể chém người, còn mày thì sao, một kẻ thất bại.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
Lương Kiêu nói với giọng hổn hển: “Mày có dám cho tao một cơ hội để gọi người không!”
Tống Diệu cũng phấn chấn trở lại, cô ta nói: “Không sai, anh đừng có mà quá tự phụ, anh dám đánh thái tử, nếu như để cho ông Lương biết được, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu! Cả cái Hương Sơn này sẽ không có ai có thể bảo vệ được anh đâu!”
Lần trước Lương Kiêu chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn là do cái tên ngốc ông chủ Quan quá vội vàng thể hiện bản thân mà bước đến tát cho Hoàng Kỳ Bân hai cái.
Điều đó khiến cho Lương Kiêu bỗng chốc trở thành phe đuối lý, cuối cùng còn bị Tề Đẳng Nhàn vu cáo rằng hắn ta hít thuốc phiện và bị Hoắc Đa tống vào trại tạm giam vài ngày...
Hắn ta vốn tưởng rằng hôm nay chính là một cơ hội tốt để hành chết Tề Đẳng Nhàn, ai mà ngờ được cái tên này lại kì lạ đến như thế, ngay cả súng cũng không thèm sợ!
“Được, hôm nay mày chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Còn nữa, một khoản tiền lớn như một tỷ, nếu như không có cái gật đầu của bố mày thì cũng chưa chắc mày đã lấy ra được.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Một tỷ? Đến lúc đó tao sẽ đốt cho mày một triệu tỷ tiền âm phủ!” Lương Kiêu nghiến răng nghiến lợi bò dậy, móc điện thoại ra và gọi cho bố mình.
“Bố, bố mau đến cứu con đi, bây giờ đang có người dí súng vào đầu con!”
“Bây giờ con đang ở chỗ Tống Diệu, bố mau chóng mang người qua đây, cái tên này rất kì lạ, võ công rất cao, còn không sợ súng...”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Kiêu nở nụ cười độc ác và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày cứ ở đó chờ chết đi!”
Tề Đẳng Nhàn ra tay nhanh như chớp, chát một cái vả vào trên mặt Lương Kiêu và nói: “Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng vào, cười cái gì mà cười? Cười lên trông gớm chết đi được!”
Lương Kiêu bị cái tát này đánh cho nằm bẹp xuống đất thêm một lần nữa, hắn ta tức đến sùi cả bọt mép!
Tống Diệu ở bên cạnh thấy Lương Kiêu đã gọi được cứu binh rồi thì nhất thời có thêm tự tin, cô ta cười khẩy và nói: “Ngạo mạn đến thế cơ à? Hừ, lại còn muốn bắt tôi xin lỗi con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia sao? Đợi đến khi ông Lương giết chết anh rồi, tôi sẽ từ từ tính sổ với con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia!”
“Tưởng rằng ôm được cái đùi của Từ lão quái thì có thể phách lối, có thể vênh váo ở trước mặt tôi hay sao?”
“Cái tôi có chính là thủ đoạn khiến cho cô ta phải hối hận!”
“Ưm ưm ưm...”
Những lời tự phụ của Tống Diệu còn chưa kịp nói hết thì đã đột nhiên không nói ra được nữa.
Bởi vì một khẩu súng lục đã dí thẳng vào trong miệng của cô ta và nhét đầy miệng của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Con gà mái, sao cô lèm bèm nhiều thế nhỉ? Hay là cô thử nói thêm vài câu nữa đi?”
Khuôn mặt Tống Diệu trắng bệch, cô ta run lên lẩy bẩy, bây giờ cô ta thật sự sắp bị dọa đến tè ra quần rồi nên không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Tao thân là thái tử của Hòa Liên Thắng mà lại năm lần bảy lượt bị một tên khốn nạn từ nơi khác đến như mày làm nhục?”
“Hôm nay nếu như để cho mày bình yên vô sự rời khỏi nơi này thì sau này mặt mũi của tao biết để vào đâu?”
“Hôm nay mày nhất định phải chết!”
Bên này vừa mới nói xong rồi bị dọa đến tè cả ra quần thì Lương Kiêu bên kia đã lại bắt đầu.
Tề Đẳng Nhàn thực sự cảm thấy rất phiền, hắn giơ tay lên và thẳng tay bắn một phát vào đùi Lương Kiêu, pằng một tiếng thật lớn, trên đùi Lương Kiêu phun ra một tia máu tươi, sau đó cả người hắn ra nằm bệt ra đất, đau đến chết đi sống lại và liên tục lăn qua lộn lại.
“Mày xem đi, ma cà bông cũng chỉ là ma cà bông mà thôi, chỉ biết khua môi múa mép, không giống như tao, tao chỉ biết động thủ thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.
Cái đùi của Lương Kiêu phun ra rất nhiều máu và chảy đầy ra đất, trông vô cùng đáng sợ.
Tống Diệu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cái tên này cầm súng trong tay không phải chỉ để dọa người mà thực sự là dám nổ súng!
Người có thân phận như Lương Kiêu mà hắn cũng không ngần ngại mà bắn một phát xuyên qua đùi hắn ta!
Ban nãy nếu như mình còn lèm bèm thêm vài câu nữa thì phát súng đó liệu có thực sự bắn ra ở trong miệng mình hay không?
Lúc này Lương Kiêu thực sự không dám buông lời ác độc nữa rồi, hắn ta đau đớn ôm lấy đùi mình, rất có kinh nghiệm mà xé toạc quần áo của mình ra, dùng băng vải quấn lấy vết thương trên đùi, tránh cho máu tiếp tục chảy nhiều hơn dẫn đến mất máu quá nhiều.
Tề Đẳng Nhàn thấy thế thì bỗng cảm thấy vô cùng hài hước, không hổ là dân xã hội mà, kỹ thuật cũng rất thành thạo! Có thể sánh ngang với Dạ Ma luôn rồi!
Lúc trước khi Dạ Ma bị hắn đánh gãy chân và ném vào trong phòng tối, cái tên đó cũng đã tự mình ra tay nắn xương rồi dùng nẹp để cố định lại, cách làm vô cùng thành thạo.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, cái đám Hòa Liên Thắng này được Trần gia nâng nỡ, nếu như mình đòi một tỷ thì liệu có phải là Trần gia sẽ đứng ra trả tiền không nhỉ?
Nếu như Trần gia đứng ra trả món tiền này thì thật là có lỗi với người bạn đó của mình...
“A, nếu như Trần gia đứng ra trả số tiền này thì mình sẽ rộng lượng hơn một chút, chỉ đòi chín trăm chín mươi triệu thôi là được rồi!” Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng xoay chuyển: “Ấy, mình đối xử với Trần Ngư tốt quá, lúc nào cũng nghĩ cho cô ấy!”
Tề Đẳng Nhàn của bây giờ đã rơi vào tình trạng điên cuồng kiếm tiền rồi, dù sao thì khoản nợ của hắn ở nước ngoài thực sự quá nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa thì ai mà biết được hắn sẽ phải trả nợ đến bao giờ đây?
Cuối cùng, sau khi ngàn ngóng vạn mong, rốt cuộc thì hai người Lương Kiêu và Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!
“Bố tao đến rồi, thằng mập chết tiệt, để tao xem mày còn hống hách được nữa không! Dám đắc tội với Hòa Liên Thắng, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Lương Kiêu nói với giọng kiêu ngạo.
“Pằng!”
Tề Đẳng Nhàn nhướn mày một cái và không kiên nhẫn mà bắn ra một phát.
Có điều, phát súng này chỉ là bắn bừa chứ không hề nhắm chuẩn, viên đạn trực tiếp bắn vào chỗ trống giữa hai chân của Lương Kiêu, cũng may là nó đã không biến hắn ta trở thành “Ông già Noel*”.
(*Chơi chữ: 圣诞老人(ông già noel) đồng âm với 剩蛋老人(ông già mất chim).)
Mồ hôi lạnh trên người Lương Kiêu róc rách chảy xuống, hắn ta sởn hết cả gai ốc, cái tên khốn nạn này thực sự dám bắn bừa à...
Tề Đẳng Nhàn đang tính xem dạo gần đây mình đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhân tiện nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền từ chỗ của Quý gia thì cái tên Lương Kiêu này lại mở miệng làm rối loạn mạch suy nghĩ của hắn, hắn không thích như thế.
Lương Diệp ở bên kia nghe thấy tiếng súng nổ thì trong lòng bỗng chốc sợ hãi, ông ta vội vàng sải bước chạy về phía trước, đám thuộc hạ mà ông ta dẫn theo cũng đều điên cuồng chạy theo.
Tống Diệu là một người vô cùng nhanh nhạy, cô ta lập tức xoay người chạy thẳng về phía Lương Diệp, lúc này cô ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn chính là một kẻ liều mạng rồi, chỉ khi mình chạy đến bên cạnh Lương Diệp thì mới có thể được an toàn mà thôi.
“Ông Lương, xảy ra chuyện rồi!”
“Cái tên mập kia đến gây chuyện với tôi, thái tử vì để ra mặt giúp tôi mà đã cãi nhau với hắn ta.”
“Cái tên mập đó vừa mới mở miệng đã đòi thái tử đưa cho hắn ta một tỷ, sau đó còn dùng súng để bắn gãy chân thái tử nữa...”
“Hu hu hu...”
“Ông Lương, ông nhất định phải báo thù cho thái tử đấy!”
Tống Diệu khóc sướt mướt và phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, diễn xuất này một nửa là thật một nửa là giả, chỗ nước mắt kia đúng thật là bị Tề Đẳng Nhàn dọa cho chảy ra.
Lương Diệp lại mất nhiên nhẫn mà đẩy Tống Diệu sang một bên và lạnh lùng nói: “Cút sang bên kia!”
“Bố!” Sau khi nhìn thấy Lương Diệp, Lương Kiêu ngay lập tức kêu lên một cách ấm ức.
Con cái cho dù có lớn đến đâu, khi bị người khác bắt nạt hoặc gặp chuyện ấm ức thì vẫn luôn muốn bố mẹ đứng ra chắn gió che mưa cho mình.
Chương 984 Thường thôi.
Tống Diệu nhìn thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn giáng cho một cái bạt tai, ngay cả vệ sĩ của Lương Kiêu cũng bị trúng đạn và ngã lăn ra đất thì sắc mặt không khỏi biến đổi.
Ngay một giây sau, họng súng của Tề Đẳng Nhàn chuyển đến trên người cô ta.
“Đừng đừng đừng, đừng nổ súng, đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý...” Tống Diệu sợ đến tái mét mặt mày, cô ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ.
“Cô đề cao bản thân quá rồi đấy.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười khinh bỉ, hắn dùng họng súng nóng bỏng vén vạt áo của cô ta ra và nhìn thoáng qua một cái: “Thường thôi.”
Câu nói này mang theo sự giỡn cợt và sỉ nhục, thực sự khiến cho Tống Diệu vô cùng tức giận.
Có điều, trong tay đối phương có súng, cô ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống!
“Thái tử à, mày còn không xứng để làm một con ma cà bông! Người ta làm ma cà bông chí ít còn có thể chém người, còn mày thì sao, một kẻ thất bại.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
Lương Kiêu nói với giọng hổn hển: “Mày có dám cho tao một cơ hội để gọi người không!”
Tống Diệu cũng phấn chấn trở lại, cô ta nói: “Không sai, anh đừng có mà quá tự phụ, anh dám đánh thái tử, nếu như để cho ông Lương biết được, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu! Cả cái Hương Sơn này sẽ không có ai có thể bảo vệ được anh đâu!”
Lần trước Lương Kiêu chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn là do cái tên ngốc ông chủ Quan quá vội vàng thể hiện bản thân mà bước đến tát cho Hoàng Kỳ Bân hai cái.
Điều đó khiến cho Lương Kiêu bỗng chốc trở thành phe đuối lý, cuối cùng còn bị Tề Đẳng Nhàn vu cáo rằng hắn ta hít thuốc phiện và bị Hoắc Đa tống vào trại tạm giam vài ngày...
Hắn ta vốn tưởng rằng hôm nay chính là một cơ hội tốt để hành chết Tề Đẳng Nhàn, ai mà ngờ được cái tên này lại kì lạ đến như thế, ngay cả súng cũng không thèm sợ!
“Được, hôm nay mày chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Còn nữa, một khoản tiền lớn như một tỷ, nếu như không có cái gật đầu của bố mày thì cũng chưa chắc mày đã lấy ra được.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Một tỷ? Đến lúc đó tao sẽ đốt cho mày một triệu tỷ tiền âm phủ!” Lương Kiêu nghiến răng nghiến lợi bò dậy, móc điện thoại ra và gọi cho bố mình.
“Bố, bố mau đến cứu con đi, bây giờ đang có người dí súng vào đầu con!”
“Bây giờ con đang ở chỗ Tống Diệu, bố mau chóng mang người qua đây, cái tên này rất kì lạ, võ công rất cao, còn không sợ súng...”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Kiêu nở nụ cười độc ác và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày cứ ở đó chờ chết đi!”
Tề Đẳng Nhàn ra tay nhanh như chớp, chát một cái vả vào trên mặt Lương Kiêu và nói: “Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng vào, cười cái gì mà cười? Cười lên trông gớm chết đi được!”
Lương Kiêu bị cái tát này đánh cho nằm bẹp xuống đất thêm một lần nữa, hắn ta tức đến sùi cả bọt mép!
Tống Diệu ở bên cạnh thấy Lương Kiêu đã gọi được cứu binh rồi thì nhất thời có thêm tự tin, cô ta cười khẩy và nói: “Ngạo mạn đến thế cơ à? Hừ, lại còn muốn bắt tôi xin lỗi con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia sao? Đợi đến khi ông Lương giết chết anh rồi, tôi sẽ từ từ tính sổ với con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia!”
“Tưởng rằng ôm được cái đùi của Từ lão quái thì có thể phách lối, có thể vênh váo ở trước mặt tôi hay sao?”
“Cái tôi có chính là thủ đoạn khiến cho cô ta phải hối hận!”
“Ưm ưm ưm...”
Những lời tự phụ của Tống Diệu còn chưa kịp nói hết thì đã đột nhiên không nói ra được nữa.
Bởi vì một khẩu súng lục đã dí thẳng vào trong miệng của cô ta và nhét đầy miệng của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Con gà mái, sao cô lèm bèm nhiều thế nhỉ? Hay là cô thử nói thêm vài câu nữa đi?”
Khuôn mặt Tống Diệu trắng bệch, cô ta run lên lẩy bẩy, bây giờ cô ta thật sự sắp bị dọa đến tè ra quần rồi nên không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Tao thân là thái tử của Hòa Liên Thắng mà lại năm lần bảy lượt bị một tên khốn nạn từ nơi khác đến như mày làm nhục?”
“Hôm nay nếu như để cho mày bình yên vô sự rời khỏi nơi này thì sau này mặt mũi của tao biết để vào đâu?”
“Hôm nay mày nhất định phải chết!”
Bên này vừa mới nói xong rồi bị dọa đến tè cả ra quần thì Lương Kiêu bên kia đã lại bắt đầu.
Tề Đẳng Nhàn thực sự cảm thấy rất phiền, hắn giơ tay lên và thẳng tay bắn một phát vào đùi Lương Kiêu, pằng một tiếng thật lớn, trên đùi Lương Kiêu phun ra một tia máu tươi, sau đó cả người hắn ra nằm bệt ra đất, đau đến chết đi sống lại và liên tục lăn qua lộn lại.
“Mày xem đi, ma cà bông cũng chỉ là ma cà bông mà thôi, chỉ biết khua môi múa mép, không giống như tao, tao chỉ biết động thủ thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.
Cái đùi của Lương Kiêu phun ra rất nhiều máu và chảy đầy ra đất, trông vô cùng đáng sợ.
Tống Diệu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cái tên này cầm súng trong tay không phải chỉ để dọa người mà thực sự là dám nổ súng!
Người có thân phận như Lương Kiêu mà hắn cũng không ngần ngại mà bắn một phát xuyên qua đùi hắn ta!
Ban nãy nếu như mình còn lèm bèm thêm vài câu nữa thì phát súng đó liệu có thực sự bắn ra ở trong miệng mình hay không?
Lúc này Lương Kiêu thực sự không dám buông lời ác độc nữa rồi, hắn ta đau đớn ôm lấy đùi mình, rất có kinh nghiệm mà xé toạc quần áo của mình ra, dùng băng vải quấn lấy vết thương trên đùi, tránh cho máu tiếp tục chảy nhiều hơn dẫn đến mất máu quá nhiều.
Tề Đẳng Nhàn thấy thế thì bỗng cảm thấy vô cùng hài hước, không hổ là dân xã hội mà, kỹ thuật cũng rất thành thạo! Có thể sánh ngang với Dạ Ma luôn rồi!
Lúc trước khi Dạ Ma bị hắn đánh gãy chân và ném vào trong phòng tối, cái tên đó cũng đã tự mình ra tay nắn xương rồi dùng nẹp để cố định lại, cách làm vô cùng thành thạo.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, cái đám Hòa Liên Thắng này được Trần gia nâng nỡ, nếu như mình đòi một tỷ thì liệu có phải là Trần gia sẽ đứng ra trả tiền không nhỉ?
Nếu như Trần gia đứng ra trả món tiền này thì thật là có lỗi với người bạn đó của mình...
“A, nếu như Trần gia đứng ra trả số tiền này thì mình sẽ rộng lượng hơn một chút, chỉ đòi chín trăm chín mươi triệu thôi là được rồi!” Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng xoay chuyển: “Ấy, mình đối xử với Trần Ngư tốt quá, lúc nào cũng nghĩ cho cô ấy!”
Tề Đẳng Nhàn của bây giờ đã rơi vào tình trạng điên cuồng kiếm tiền rồi, dù sao thì khoản nợ của hắn ở nước ngoài thực sự quá nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa thì ai mà biết được hắn sẽ phải trả nợ đến bao giờ đây?
Cuối cùng, sau khi ngàn ngóng vạn mong, rốt cuộc thì hai người Lương Kiêu và Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!
“Bố tao đến rồi, thằng mập chết tiệt, để tao xem mày còn hống hách được nữa không! Dám đắc tội với Hòa Liên Thắng, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Lương Kiêu nói với giọng kiêu ngạo.
“Pằng!”
Tề Đẳng Nhàn nhướn mày một cái và không kiên nhẫn mà bắn ra một phát.
Có điều, phát súng này chỉ là bắn bừa chứ không hề nhắm chuẩn, viên đạn trực tiếp bắn vào chỗ trống giữa hai chân của Lương Kiêu, cũng may là nó đã không biến hắn ta trở thành “Ông già Noel*”.
(*Chơi chữ: 圣诞老人(ông già noel) đồng âm với 剩蛋老人(ông già mất chim).)
Mồ hôi lạnh trên người Lương Kiêu róc rách chảy xuống, hắn ta sởn hết cả gai ốc, cái tên khốn nạn này thực sự dám bắn bừa à...
Tề Đẳng Nhàn đang tính xem dạo gần đây mình đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhân tiện nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền từ chỗ của Quý gia thì cái tên Lương Kiêu này lại mở miệng làm rối loạn mạch suy nghĩ của hắn, hắn không thích như thế.
Lương Diệp ở bên kia nghe thấy tiếng súng nổ thì trong lòng bỗng chốc sợ hãi, ông ta vội vàng sải bước chạy về phía trước, đám thuộc hạ mà ông ta dẫn theo cũng đều điên cuồng chạy theo.
Tống Diệu là một người vô cùng nhanh nhạy, cô ta lập tức xoay người chạy thẳng về phía Lương Diệp, lúc này cô ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn chính là một kẻ liều mạng rồi, chỉ khi mình chạy đến bên cạnh Lương Diệp thì mới có thể được an toàn mà thôi.
“Ông Lương, xảy ra chuyện rồi!”
“Cái tên mập kia đến gây chuyện với tôi, thái tử vì để ra mặt giúp tôi mà đã cãi nhau với hắn ta.”
“Cái tên mập đó vừa mới mở miệng đã đòi thái tử đưa cho hắn ta một tỷ, sau đó còn dùng súng để bắn gãy chân thái tử nữa...”
“Hu hu hu...”
“Ông Lương, ông nhất định phải báo thù cho thái tử đấy!”
Tống Diệu khóc sướt mướt và phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, diễn xuất này một nửa là thật một nửa là giả, chỗ nước mắt kia đúng thật là bị Tề Đẳng Nhàn dọa cho chảy ra.
Lương Diệp lại mất nhiên nhẫn mà đẩy Tống Diệu sang một bên và lạnh lùng nói: “Cút sang bên kia!”
“Bố!” Sau khi nhìn thấy Lương Diệp, Lương Kiêu ngay lập tức kêu lên một cách ấm ức.
Con cái cho dù có lớn đến đâu, khi bị người khác bắt nạt hoặc gặp chuyện ấm ức thì vẫn luôn muốn bố mẹ đứng ra chắn gió che mưa cho mình.
Chương 985 Tiểu nhân đắc chí.
Nhìn thấy con trai của mình bị súng bắn bị thương, gân xanh trên trán Lương Diệp điên cuồng co giật.
“Bố, chính là cái tên mập chết tiệt này, hắn ta năm lần bảy lượt đối đầu với con, lần trước cũng chính là hắn ta đã vu cáo con hít thuốc phiện, khiến cho Hoắc Đa tống con vào trong trại tạm giam!”
“Bố nhất định phải giúp con xả cục tức này!”
“Nếu như không giết chết hắn ta, vậy thì sau này Hòa Liên Thắng chúng ta sao còn có thể lăn lộn ở Hương Sơn được nữa?”
Cảm xúc của Lương Kiêu có chút suy sụp, hắn ta chỉ vào Tề Đẳng Nhàn đang trầm ngâm suy nghĩ và nói với Lương Diệp.
Lương Diệp càng nghe thì sắc mặt lại càng trở nên u ám và khó coi, ông ta sầm mặt nói: “Anh đây có lai lịch gì mà lại cứ phải gây khó dễ cho con trai tôi thế hả? Gây ra chuyện như thế rồi mà cũng không nói gì à?”
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới chậm rãi xoay người lại và nói: “Ha, đây chẳng phải là Lương lão đại hay sao? Sao nào, ông muốn xử lí tôi à?!”
Lương Kiêu tức giận nói: “Bố, bố nghe cái giọng điệu đó của hắn ta đi, hắn ta hoàn toàn không thèm để bố vào trong mắt đâu! Không cần lải nhải với hắn ta làm gì, trực tiếp giết chết hắn ta đi!”
Tống Diệu cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Ông Lương, cái tên mập này vô cùng ngông cuồng, phải cho hắn ta nếm mùi lợi hại mới được!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, hắn ném khẩu súng vào trong lòng Lương Kiêu và nói: “Nào, giết tao đi!”
Lương Kiêu không nói lời nào mà lập tức đưa súng lên và bắn vào Tề Đẳng Nhàn vài phát.
Nhưng Lương Diệp lại bất chợt hoàn hồn lại, ông ta đá vào ngực Lương Kiêu một cái, đá cho hắn ta người ngã ngựa đổ và đau đến suýt chút nữa đã ngạt thở.
Hai khẩu súng trong tay Lương Kiêu cũng bay ra ngoài như một lẽ tự nhiên.
Gân xanh trên trán Lương Diệp không ngừng co giật, ngài mập ở trước mặt này chính là kẻ mạnh mà ngay cả Trần gia cũng phải cung phụng, mà Trần gia thì lại chính là kim chủ thực sự của Hòa Liên Thắng bọn họ!
Cái thằng nhóc Lương Kiêu này đúng thật là không có mắt nhìn, thế mà lại dám đắc tội với quý nhân của nhà kim chủ!
Tống Diệu thấy Lương Kiêu bị Lương Diệp đá ngã ra đất thì ngay lập tức sững sờ, đây rốt cuộc là chuyện gì thế? Tại sao ông Lương đến rồi mà lại không ra mặt cho con trai của mình, ngược lại còn đá hắn ta ngã ra đất thế?!
Ngẫm nghĩ thêm một lúc, Tống Diệu cuối cùng cũng thông suốt rồi, cả người không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Lương Diệp nở nụ cười gượng gạo, ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn và nói: “Ngài mập, tại sao ngài lại ở đây thế? Đây là có hiểu lầm gì rồi à?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Lương Diệp và lạnh lùng nói: “Cái cô nữ minh tinh mà con trai ông bao nuôi này cho người lái xe đâm vào bạn của tôi, tôi đến để đòi lấy một lời giải thích, hắn ta lại cứ phải ra vẻ với tôi, ông nói xem tôi nên làm như thế nào đây?!”
Miệng lưỡi Lương Diệp bỗng chốc trở nên khô khốc, chỉ cần dựa vào thái độ của Trần Hải khi đối xử với Tề Đẳng Nhàn thôi là đã biết người này không phải là người mà ông ta có thể chọc vào rồi.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn không vui rồi bép xép với Trần Hải một cái, thế thì cái chức danh thủ lĩnh Hòa Liên Thắng này của ông ta quá nửa là sẽ đi đến hồi kết.
“Con mẹ nó, mày đã làm cái gì thế hả?!” Lương Diệp cũng chỉ có thể nổi điên với đứa con trai đang ngơ ngác của mình mà thôi, ông ta hết đấm rồi lại đá, cứ diễn khổ nhục kế đi đã rồi tính sau.
Tề Đẳng Nhàn vội vàng xua xua tay và nói: “Lương lão đại, ông đừng ở đây diễn khổ nhục kế với tôi nữa, tôi xem chán rồi. Chẳng lẽ chúng ta không thể làm điều gì đó thiết thực hơn hay sao?”
Lương Diệp cười gượng vài tiếng và nói: “Ngài mập, ngài muốn thiết thực như thế nào đây? Ngài cứ nói thẳng ra đi.”
“Đưa cho tôi một tỷ, sau đó, các người hãy tự mình sắp xếp để đâm con gà mái này phải nhập viện cho tôi, như thế thì chuyện này sẽ coi như là chấm hết.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào Tống Diệu và nói.
Lương Diệp nghe thấy Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng đã đòi một tỷ thì cả gương mặt bỗng dưng sụp xuống, con mẹ nó đây không phải là sư tử hét giá nữa mà là cá voi lưng gù hét giá luôn rồi...
Nếu như người khác nói như thế thì chắc chắn Lương Diệp đã giáng cho đối phương một cái bạt tai thật mạnh rồi.
Nhưng người nói ra những lời này lại là vị khách quý của Trần gia, là ngài mập đến từ Nam Dương!
“Một tỷ thì nhiều quá, có thể nào bớt một chút không? Hòa Liên Thắng của chúng tôi không lấy đâu ra được nhiều tiền đến thế đâu.” Lương Diệp gượng cười và nói.
“Thiếu một cắc thì đi mà nhặt xác cho con trai ông đi, tôi nói rồi đấy, ông liệu mà làm.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, hắn không muốn dài lòng: “Còn có con gà mái này nữa, nhớ phải xử lí cô ta cho tôi đấy!”
Tống Diệu sợ đến mức run rẩy toàn thân, nếu như sớm biết Giang Khuynh Nguyệt có hậu thuẫn khủng khiếp như vậy thì cô ta mới điên mới đi đắc tội với cô ta!
Bây giờ cô ta có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi...
Lần này Tề Đẳng Nhàn xuống tay nặng nề như vậy chính là để Giang Khuynh Nguyệt có một chỗ đứng ở Hương Sơn, nếu không thì sau này nói không chừng sẽ lại có kẻ nào đến bắt nạt cô ta.
Mặc dù đã là bạn gái cũ rồi nhưng nên chăm sóc thì vẫn phải chăm sóc thôi.
Một tỷ thực sự quá nhiều, Lương Diệp cũng chỉ có thể lì mặt đi mặc cả với Tề Đẳng Nhàn một phen, tốt xấu gì cũng giảm được xuống còn sáu mươi phần trăm.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hòa Liên Thắng thực sự rất nghèo, một băng đảng lớn như thế mà ngay cả một tỷ cũng không moi ra được? Xem ra vẫn phải trông chừng con cừu béo của Quý gia và ra sức vắt kiệt mới được!
Nếu không thì không biết mình còn phải trả cái khoản nợ khổng lồ ở nước ngoài đó đến năm nào tháng nào nữa đây?
Tề Đẳng Nhàn cũng không ở lại lải nhải với đám người ngày nữa mà bèn xoay người đi thăm em gái cao kều.
Tống Diệu muốn lẻn ra ngoài nhưng kết quả là lại bị thuộc hạ của Lương Diệp bắt được.
“Tự cô không có mắt nhìn, gây ra chuyện lớn như vậy, hại tôi tổn thất nặng nề đến như thế! Ban nãy cô cũng nghe thấy lời của ngài mập rồi đấy, tự mình chuẩn bị tinh thần đi!” Lương Diệp lạnh lùng nói.
Tống Diệu chỉ có thể run lên lẩy bẩy, ở trước mặt thủ lĩnh của băng đảng Hòa Liên Thắng này, cô ta thực sự không có chút sức lực nào để phản kháng.
Nhưng chính vào lúc này, người làm của Tống Diệu lại đột nhiên xông vào và dè dặt nói: “Tống tiểu thư, Lôi tổng quản của Lôi gia gửi đến một tấm thiệp mời, mời cô đến Lôi gia làm khách!”
Những lời này có hiệu quả hệt như một tấm kim bài miễn tử vậy, nó khiến cho biểu cảm của những người đang có mặt ở đó đều trở nên đặc sắc.
“Woa, Diệu Diệu, cô qua lại với Lôi gia từ lúc nào thế?!” Lương Kiêu ngay lập tức lấy lại tinh thần.
Lương Diệp cũng bỗng chốc sững sờ, không ngờ rằng Lôi gia lại gửi thiệp mời cho Tống Diệu để mời cô ta đến đó làm khách!
Phải biết rằng Lôi gia chính là gia tộc đứng đầu ở Hương Sơn, hơn nữa từ trước đến nay đều vô cùng khiêm tốn, dường như chẳng bao giờ tới lui ra bên ngoài, cho dù có tổ chức những bữa tiệc mang tính chúc mừng thì cũng chỉ mời đến một ít những người bạn thân quen mà thôi.
Lão gia của Lôi gia, Lôi Thiên Tứ, thậm chí còn có thể nói là huyền thoại sống của cả một thế hệ!
Tống Diệu đón lấy thiệp mời và mở ra xem một cái, sau đó, cô ta phát hiện ra ở trong đó có một tờ giấy.
“Ha ha ha, tôi sắp giàu to rồi! Thì ra nhị công tử của Lôi gia, Lôi Chấn Lân chính là fan phim của tôi, là fan hâm mộ của tôi!” Tống Diệu không nhịn được mà cười phá lên với vẻ vô cùng đắc ý.
Lương Diệp bỗng chốc cau mày, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế thì cô đến Lôi gia một chuyến đi, xem xem có thể nhờ Lôi gia giúp cô chuyện này được hay không!”
Tống Diệu gật đầu lia lịa, sau đó cười nói: “Nếu như nhị công tử Lôi Chấn Lân đã là fan phim của tôi thì chắc chắn anh ta sẽ nâng đỡ tôi rồi! Lôi gia có ý nghĩa như thế nào ở Hương Sơn, ông Lương, ông cũng biết rồi đấy!”
Lúc nói ra những lời này, Tống Diệu bày ra vẻ có hơi đắc ý.
Bộ dạng tiểu nhân đắc chí này khiến cho Lương Diệp nhìn mà có hơi khó chịu.
“Ông Lương à, ông yên tâm đi, nếu như nhị công tử thực sự muốn nâng đỡ tôi thì tôi sẽ không quên thay ông nói vài lời tốt đẹp ở trước mặt anh ta đâu! Chuyện ban nãy ông muốn cho người lái xe đâm vào tôi, tôi sẽ quên đi rất nhanh thôi!” Tống Diệu mỉm cười và nói.
Trong mắt Lương Diệp không khỏi tóe lên một tia lạnh lẽo, sao ông ta có thể không nghe ra được rằng con đàn bà này đang uy hiếp ông ta cơ chứ?
Có điều, vì ngại danh tiếng của Lôi gia nên ông ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.
“Các người quay về hết đi, tôi còn phải tút tát lại mình để chuẩn bị đi đến Lôi gia dự tiệc nữa!” Tống Diệu vênh mặt lên và nói với giọng kiêu ngạo.
Lúc này Lương Kiêu cũng đã nhìn ra có điều gì không ổn, sắc mặt bỗng chốc trở nên âm u.
Tề Đẳng Nhàn thuộc vào loại người Quan Công không mở mắt, cứ hễ mở mắt là sẽ lại giết người.
Giống với Tề Bất Ngữ, thường ngày trông thì có vẻ lịch sự và hòa nhã, nhưng nếu như thực sự nổi giận và ra tay thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Hắn chỉ dùng một câu nói đã dọa cho đám bảo vệ kia ai nấy đều tái mét mặt mũi và không dám ra tay với hắn nữa.
“Thằng khốn nạn, mày lại dám động thủ với tao à!” Viện trưởng Ngô ngồi dưới đất khóc lóc om sòm và điên cuồng rống lên.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại và lạnh lùng nói: “Con mụ chanh chua kia, bà câm miệng lại cho tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cho bà cả đời này cũng không mở miệng được nữa!”
Lúc này viện trưởng Ngô đã nổi trận lôi đình rồi nên hoàn toàn không thèm để ý đến những lời uy hiếp này của Tề Đẳng Nhàn, bà ta tiếp tục kêu gào: “Con đàn bà của mày đã đắc tội với thái tử của Hòa Liên Thắng, mày đừng mong sẽ được sống yên ổn!”
“Thái tử của Hòa Liên Thắng? Hắn là cái thá gì cơ chứ!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói.
Lời này của hắn khiến cho mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đại danh của Hòa Liên Thắng vang khắp Hương Sơn, thế mà lại có kẻ dám không đặt thái tử của bọn họ vào trong mắt à?
Sau khi nói xong lời này, hắn dứt khoát cầm điện thoại lên và gọi cho một số điện thoại.
“Thị trưởng Hoàng, Hương Sơn mà ông quản lý có một bệnh viện bất lương tên là Ái Khang, phiền ông kiểm tra một chút nhé?” Tề Đẳng Nhàn đi thẳng vào vấn đề.
Viện trưởng Ngô bày ra vẻ mặt khinh thường và nói: “Diễn, con mẹ nó mày diễn tiếp đi! Nếu như mày có quan hệ với thị trưởng Hoàng thì người khác còn dám động đến con đàn bà của mày hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều với Hoàng Văn Lãng làm gì, sau khi nói qua vài câu, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Tề Đẳng Nhàn nói với Trịnh Hữu Bân: “Ở bên ngoài có người của tôi đến chi viện, cậu đưa em gái cao kều đến bệnh viện khác để chữa trị trước! Cái bệnh viện này, hôm nay tôi phải khiến nó phải đóng cửa hoàn toàn! Tránh cho cái đám chó đẻ này tiếp tục đi hãm hại người khác.”
Thị lực của Trịnh Hữu Bân rất tốt, cậu ta nhanh nhẹn tìm lấy một cái xe lăn và nói với Giang Khuynh Nguyệt: “Giang tiểu thư, chúng ta đi trước thôi.”
Giang Khuynh Nguyệt cũng biết Tề Đẳng Nhàn muốn trút giận cho mình, cô ta gật đầu và để cho Trịnh Hữu Bân dìu mình ngồi lên xe lăn.
Chính vào lúc Trịnh Hữu Bân đang định đẩy người đi thì cô ta lại bảo Trịnh Hữu Bân chờ đã, sau đó với tay ra và tóm lấy bó hoa mà Tề Đẳng Nhàn mua cho cô ta.
Sau đó, cô ta bĩu môi với Tề Đẳng Nhàn bằng thái độ không được vui lắm và làm một cái mặt quỷ, sau đó mới để cho Trịnh Hữu Bân đẩy cô ta rời đi.
“Hôm nay bà sẽ phải trả giá cho từng lời nói và hành động của mình! Tôi cam đoan đấy!” Đợi đến khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại và lạnh lùng nói với viện trưởng Ngô.
Viện trưởng Ngô bỗng chốc sửng sốt, bà ta liên tục lùi về phía sau và nói: “Thằng khốn nạn, mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, Hương Sơn là một xã hội pháp trị, ban nãy mày đánh tao là mày đã phạm pháp rồi, nếu như mày còn dám động vào tao, thế thì tội danh của mày sẽ tăng lên một bậc...”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, tiếp tục tiến về phía trước và nói: “Bà cố ý kéo dài bệnh tình của Giang tiểu thư mà không cho điều trị, còn muốn lừa gạt lấy tiền viện phí với giá trên trời, những thứ này có phạm pháp không? Sự đau đớn mà Giang tiểu thư phải chịu đựng trong suốt một đêm nên tính lên người ai đây?!”
Sau khi nói xong lời này, hắn tóm lấy cổ của viện trưởng Ngô.
Nếu như bà già này đổi sang một thân phận khác thì có lẽ cũng sẽ không đáng giận đến như vậy, thế nhưng bà ta lại là viện trưởng của một bệnh viện, như vậy thì thật là vô cùng đáng ghét!
Thân là một bác sĩ mà lại không nghĩ đến việc giảm nhẹ sự đau đớn của người bệnh, ngược lại còn cố tình trì hoãn, nịnh nọt tâng bốc các thế lực tà ác, quả thực là ghê tởm cực độ!
Tề Đẳng Nhàn trút giận cho em gái cao kều cũng được, xóa bỏ tế bào ung thư của xã hội cũng được, tóm lại là hắn không thể buông tha cho cái bệnh viện Ái Khang này!
“A!!! Thằng khốn nạn, mày buông tao ra!” Sau khi bị tóm lấy, viện trưởng Ngô kêu ầm lên: “Mày muốn cả nhà mày phải đi chết cùng mày hay sao?!”
Tề Đẳng Nhàn sầm mặt xuống, không nói gì mà chỉ tiện tay quăng một cái!
“Xoảng!”
Cơ thể của viện trưởng Ngô trực tiếp đập vỡ thủy tinh, bà ta bay ra khỏi căn phòng rồi kêu lên như một con lợn bị chọc tiết.
Phòng bệnh này cách mặt đất khoảng sáu bảy mét, nếu như con người bị rơi ra ngoài từ chỗ này thì thật sự sẽ khá là đau đớn...
Sau khi ném người ra ngoài, Tề Đẳng Nhàn dứt khoát sải bước đạp lên bệ cửa sổ rồi theo đó mà nhảy xuống dưới, phịch một tiếng, hai chân hắn tiếp đất vững chắc, đầu gối hơi khụy xuống rồi lại đứng thẳng dậy.
Viện trưởng Ngô ngã lăn ra đất, một chân vặn vẹo một cách khó coi, một cánh tay cũng bị gãy ra, trên người bà ta bê bết máu tươi, trông vô cùng nhếch nhác.
“Thân là bác sĩ mà chỉ nghĩ đến lợi ích, chỉ muốn làm chó cho người khác thôi à? Trong mắt các người, những bệnh nhân đau khổ kia chỉ là cây ATM để rút tiền thôi sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn viện trưởng Ngô đang nằm bệt dưới đất, cười khẩy và nói.
Viện trưởng Ngô đau đớn cuộn tròn trên mặt đất giống như một con bò sát tội nghiệp.
“Con mẹ nó thật là đáng đời, ban đầu chính là con mụ già này đã hại chết con nhà người ta, ép người ra suýt chút nữa đã nhảy lầu! Cuối cùng lại đưa cho người ta một khoản tiền rồi còn bắt người bị hại đăng báo xin lỗi bệnh viện, đúng thật là vô nhân đạo!”
“Mẹ nó, ông trời có mắt, cuối cùng cũng có người đến giải quyết cái bệnh viện Ái Khang độc ác này rồi!”
“Trên đời này đúng là vẫn còn chính nghĩa mà, cái thứ bệnh viện tư nhân chuyên kiếm những đồng tiền dơ bẩn như Ái Khang đáng lẽ ra phải đóng cửa từ lâu rồi, chỉ có điều chỗ dựa của mụ già đó quá vững chắc, xảy ra chuyện rất nhiều lần rồi nhưng lại đều bị kẻ đứng sau bà ta đè xuống!”
Một số người nhìn thấy viện trưởng Ngô bị Tề Đẳng Nhàn hành cho thê thảm như thế thì lại không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi, có thể thấy rằng cái bệnh viện tên là Ái Khang này không được lòng người ở nơi đây đến mức nào.
Viện trưởng Ngô không dám nói gì với Tề Đẳng Nhàn nữa, bà ta quay đầu quát lên với những nhân viên của bệnh viện mình: “Còn ngây ra đó làm cái gì, mau đến cứu tôi đi, lập tức sắp xếp phẫu thuật cho tôi!”
“Phẫu thuật?”
“Bà cố tình trì hoãn việc điều trị của Giang tiểu thư suốt cả một đêm, bây giờ bản thân mình bị thương rồi thì lại biết là phải phẫu thuật ngay lập tức à?”
“Ai dám bước đến, tôi sẽ ném người đó từ trên tầng xuống giống như tôi vừa ném bà ta ban nãy! Ai cảm thấy tôi không dám làm thế thì có thể đến đây thử xem.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười ác độc và lạnh lùng đứng ở trước mặt viện trưởng Ngô, hắn cũng phải khiến cho con mụ già này nếm trải cảm giác đau đớn bất lực kia.
Chính vào lúc này, có một đám người ăn mặc chỉnh tề bỗng chạy đến.
“Kể từ bây giờ trở đi, bệnh viện Ái Khang sẽ phải đình chỉ hoạt động và tiếp nhận sự thẩm tra của chúng tôi!”
“Các bệnh nhân vốn có sẽ do bộ phận chúng tôi chuyển đến bệnh viện khác!”
Động tác của Hoàng Văn Lãng cũng rất nhanh chóng, ông ta đã ngay lập tức phái người đến tiến hành kiểm tra bệnh viện Ái Khang.
Sau khi nghe thấy những lời này, viện trưởng Ngô thậm chí còn tạm thời quên mất cả sự đau đớn về mặt thể xác, đầu óc bà ta nổ tung và nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt không thể tin được.
Cuộc điện thoại ban nãy thật sự là gọi cho Hoàng Văn Lãng, thị trưởng mới được bổ nhiệm của Hương Sơn à?
“Bây giờ thì hay rồi, đình chỉ hoạt động, muốn làm phẫu thuật cũng không làm được nữa rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, cười tít mắt và nói.
Sắc mặt viện trưởng Ngô tái nhợt, bà ta không thể nói ra bất cứ một câu nào, thậm chí còn có chút muốn khóc, sớm biết như vậy thì tại sao lúc đầu lại làm như thế chứ?
Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn nói: “Đừng tưởng rằng mình có chút bối cảnh thì không ai trị được bà! Ông trời có mắt, ác giả ác báo! Những bệnh viện độc ác như bệnh viện của các người, ông đây gặp cái nào thì sẽ bóp chết cái đó!”
Nói xong lời này, hắn bèn xoay người rời đi.
Ở hiện trường, không một ai truy cứu trách nhiệm của hắn về việc ném viện trưởng Ngô từ trên tầng xuống dưới.
Có điều, mọi người đều biết rõ rằng cái tế bào ung thư của xã hội mang tên bệnh viện Ái Khang này coi như là đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho Giang Khuynh Nguyệt, cô ta đã được bố trí ổn thỏa trong bệnh viện mới và sẽ ngay lập tức tiếp nhận trị liệu.
“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi giúp cô xả cục tức này! Sau này, ở đất Hương Sơn này sẽ không có ai dám đắc tội với cô nữa!”
Tề Đẳng Nhàn nói với giọng rất nghiêm túc.
“Được!”
“Lát nữa anh nhớ đến thăm tôi đấy...”
Giang Khuynh Nguyệt mỉm cười đồng ý, sau đó nói với giọng vô cùng ngọt ngào.
Chương 982 Thì ra là con ma cà bông.
Chuyện Giang Khuynh Nguyệt bị xe đâm phải nhập viện suy cho cùng chính là bởi vì cô ta đã đến muộn hai phút, hơn nữa còn là bởi vì bị phim trường trì hoãn.
Nói trắng ra thì người ta bắt nạt cô ta như vậy chính là bởi vì cảm thấy cô ta là người đến từ đại lục, ở Hương Sơn không có nền móng gì cả nên có thể tùy ý hành hạ và chà đạp.
Lại cộng thêm việc cô ta đã được Từ lão quái nhìn trúng và được đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim mới được đầu tư hoàng tráng của Từ lão quái, sao có thể không khiến cho người khác ghen tị cho được?
Sau khi chắc chắn rằng cái bệnh viện độc ác Ái Khang này nhất định sẽ xong đời, Tề Đẳng Nhàn đã ngay lập tức đi thẳng đến biệt thự nơi Tống Diệu đang ở.
Nếu như cái uy này không được đặt ra thì sau này Giang Khuynh Nguyệt chắc chắn vẫn sẽ còn phải gặp không ít phiền phức ở Hương Sơn.
Thân là bạn trai cũ của em gái cao kều, Tề Đẳng Nhàn có thế nào cũng phải giở chút thủ đoạn để giúp cô ta đứng vững mới được.
“Tống tiểu thư, ở bên ngoài có một tên mập mới đến và nói là muốn nói chuyện với cô về chuyện của Giang tiểu thư hôm qua.” Tống Diệu đang ở trong phòng thưởng thức cafe, cô ta mặc một bộ váy ở nhà rộng thùng thình, đôi chân thon dài đẹp đẽ lộ ra bên ngoài, phô diễn sự tao nhã và phong cách của một đại minh tinh.
Tống Diệu nhàn nhạt nói: “Ồ? Xem ra Giang Khuynh Nguyệt biết sai rồi nên chuẩn bị tìm người đến xin lỗi tôi à?”
Sau khi nói xong lời này, cô ta đặt tách cà phê Lam Sơn được bán ở bên ngoài với giá ba đến năm trăm xuống và nói: “Cho người vào đi!”
Tề Đẳng Nhàn được người làm của Tống Diệu dẫn vào bên trong biệt thự.
“Quỳ xuống nói chuyện với tôi đi.” Tống Diệu liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, sau đó cầm tách cafe lên và khẽ nhấp một ngụm.
Tư thế uốn éo này thật giống với một quý phi trong triều đình nhà Thanh, trong mắt cô ta, Tề Đẳng chẳng khác nào đám thái giám và nô tài cả.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Cô chính là Tống Diệu à?”
Tống Diệu cau mày một cái, giữ nguyên khí chất quý tộc như một quý phi kia và lạnh lùng nói: “Anh đến tìm tôi để nói về chuyện hôm qua Giang Khuynh Nguyệt bất kính đối với tôi thì có phải là anh nên thể hiện một chút thái độ không? Làm sai rồi thì nên chấp nhận sự trừng phạt, nếu như anh không đồng ý làm thế thì mau cút ra ngoài đi!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười một cái và nói: “Hôm qua là cô cho người lái xe đâm vào cô ấy à?”
“Là tôi đấy, sao nào?”
“Sao nào, chẳng lẽ một tên đến từ nơi khác như anh mà còn muốn đòi lại công bằng ở chỗ tôi à?”
Vẻ mặt Tống Diệu bỗng chốc lạnh đi, cô ta ném tách cafe trong tay đi, đứng phắt dậy và nói: “Tôi mời cô ta đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi là để cho cô ta thể diện! Cô ta không biết tốt xấu, dám không đặt chuyện này vào trong lòng, thậm chí còn dám đến muộn?”
“Tôi cho cô ta cơ hội, bảo cô ta quỳ ở trước cửa một tiếng đồng hồ để sửa sai, cô ta lại dám không trân trọng? Dứt khoát bỏ đi luôn?”
“Không thèm đặt Tống Diệu tôi đây vào trong mắt à?”
“Thế thì tôi sẽ bắt cô ta phải nhớ lấy tôi cả đời!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn để tôi lái xe đâm vào cô một cái...”
Hắn còn chưa nói hết thì người làm của Tống Diệu đã vội vàng chạy vào và nói: “Tống tiểu thư, thái tử gia đến rồi, ngài ấy đang ở bên ngoài đợi cô đấy ạ.”
Sau khi nghe thấy lời này, Tống Diệu bèn nói: “Tôi đang gặp phải một chút phiền phức ở đây, vừa hay cần thái tử đến giải quyết giúp, mời ngài ấy vào đây đi!”
Thiếu chủ của Hoà Liên Thắng, Lương Kiêu, chính là kim chủ đứng sau lưng Tống Diệu.
“Thằng nhãi con, một tên từ nơi khác đến như anh mà cũng dám phách lối ở trước mặt tôi như vậy, lại còn muốn đến đòi lại công bằng cho con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia à? Hôm nay, nếu như anh đã có gan để đến tìm tôi thì tôi sẽ cho anh đi chết!” Ánh mắt của Tống Diệu đột nhiên trở nên rất hung dữ, cô ta hung hăng nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cũng không tức giận bởi vì lời nói của mình đã bị người khác cắt ngang mà vẫn mỉm cười và chờ đợi một cách lịch sự.
Lương Kiêu vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hắn ta bỗng chốc trợn tròn hai mắt và nói với giọng vừa bất ngờ vừa tức giận: “Thằng mập chết tiệt, sao mày lại ở đây?!”
Tống Diệu bèn nói: “Thái tử, hắn ta đến là để ra mặt cho con ả Giang Khuynh Nguyệt hôm qua đó, ban nãy hắn ta còn uy hiếp em, nói là muốn lấy xe để đâm vào em nữa cơ!”
Sau khi nghe thấy lời này, gương mặt của Lương Kiêu bỗng chốc trở nên âm u, hắn ta lạnh lùng nói: “Thằng chết tiệt, lần trước mày gặp may là vì có Hoàng công tử ra mặt giúp mày! Nhưng lần này mày lại bị tao tóm được lúc ở một mình, e rằng mày sẽ không được yên ổn như thế nữa đâu!”
“Thái tử, thái tử, tao còn tưởng là ai chứ, hóa ra là con ma cà bông* à!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Lương Kiêu.
(*Ma cà bông: chỉ những kẻ không nhà cửa, không nghề nghiệp, lang thang đây đó để kiếm ăn một cách bất chính. Những tên này thường rất gầy ốm.)
Tống Diệu ngay lập tức chạy đến bên cạnh Lương Kiêu, vươn tay ra ôm lấy cánh tay Lương Kiêu và nói: “Thái tử, cái tên này hung dữ quá, xông vào trong nhà người ta mà còn uy hiếp người ta nữa... Ngài nhất định phải giúp em ra mặt chuyện này đấy!”
Lương Kiêu thuận tay bóp bóp cái mông Tống Diệu vài cái, cười khẩy và nói: “Chẳng cần em nói thì hôm nay tôi cũng sẽ không buông tha cho thằng khốn nạn này đâu!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Nể mặt bố mày, tao sẽ cho mày một cơ hội. Móc một tỷ ra đây làm tiền bồi thường, sau đó bảo con gà mái này ngoan ngoãn đăng báo xin lỗi Giang tiểu thư, tao có thể tha cho chúng mày!”
“Há?!”
Lương Kiêu nghe thấy lời này thì ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Tống Diệu cũng sững sờ một lúc, sau đó che lấy cái miệng nhỏ, cười khúc khích và nói: “Thái tử, cái tên mập này là ai thế, sao trông có vẻ như đầu óc không được bình thường thế nhỉ?”
Lương Kiêu cũng cười phá lên và nói: “Lấy danh tiếng của bố tao ra để hù dọa tao à? Cái thứ rác rưởi như mày mà cũng xứng để tiếp xúc với ông ấy à? Mày thậm chí còn không có tư cách để dựa hơi ông ấy đâu!”
“Cái thứ vô dụng không có mắt nhìn như mày mà lại dám đến để gây phiền phức cho con ghệ của tao à!”
“Hôm nay tao sẽ khiến cho mày phải nằm mà ra khỏi đây!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ, thế thì để tao gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ Bân rồi hỏi xem mày có thực sự lợi hại đến như thế hay không.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra để mò lấy điện thoại của mình.
Sắc mặt của Lương Kiêu bỗng thay đổi, hắn ta tức giận quát lên: “Đánh gãy tay hắn cho tôi!”
Một tên vệ sĩ ngay lập tức móc súng ra và bắn vào cái tay đang mò lấy điện thoại của Tề Đẳng Nhàn một phát!
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, dọa cho Tống Diệu không khỏi run lên một cái, cô ta vội vàng đưa tay ra để che lấy tai mình.
Trong nháy mắt ngay trước khi súng nổ, Tề Đẳng Nhàn đã khẽ lách người một cái, hắn bước về phía trước và cười nói: “Nổ súng cơ à? Chuyện hôm nay nếu như không có một tỷ thì thực sự không thể để yên được rồi!”
Sắc mặt của tên vệ sĩ cũng bỗng chốc thay đổi, anh ta vội vàng nhắm chuẩn vào hắn và nổ súng thêm một lần nữa!
Nhưng cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại lắc lư một cái ngay trước khi súng nổ và một lần nữa tránh được viên đạn.
Cảnh tượng liên tiếp tránh được hai viên đạn của hắn khiến cho sắc mặt của tên vệ sĩ kia bỗng chốc trở nên xanh xao, cả đời này của anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào vô lý đến như vậy!
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tên vệ sĩ bắn liền ba phát súng, nhưng trong chớp mắt trước mỗi lần nổ súng, Tề Đẳng Nhàn đều sẽ lắc người né tránh, động tác uyển chuyển mà bình tĩnh, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước.
Lương Kiêu ngay lập tức quát lên: “Cái đồ vô dụng kia, cầm súng mà cũng không bắn trúng người được à?”
“Thái tử, võ công của người này e rằng có thể sánh ngang với bố của ngài đấy ạ, súng cũng không bắn trúng được hắn ta đâu.” Vẻ mặt của tên vệ sĩ vô cùng khó coi, anh ta lên tiếng giải thích.
Lương Kiêu lại mắng một tiếng vô dụng, sau đó tự mình vén áo lên và mò lấy hai khẩu súng lục ở trong ngực, xoạch một cái mở chốt an toàn, cầm hai khẩu súng trong tay và định nổ súng về phía Tề Đẳng Nhàn!
Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn đã đến gần và giáng thẳng một cái bạt tai lên trên mặt của Lương Kiêu! Đánh cho Lương Kiêu xoay một vòng trong không trung và nặng nề rơi xuống đất bụp một tiếng!
Vệ sĩ của Lương Kiêu vừa định ra tay thì lại nghe thấy một tiếng súng nổ vang lên, sau đó cảm thấy đùi mình có hơi nóng và không bước chân lên được nữa, ngay sau đó, cả người anh ta mềm nhũn ra và ngã quỵ xuống đất...
Hai khẩu súng trong tay Lương Kiêu không biết đã bị Tề Đẳng Nhàn cướp lấy từ bao giờ rồi.
Chương 983 Thường thôi.
Tống Diệu nhìn thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn giáng cho một cái bạt tai, ngay cả vệ sĩ của Lương Kiêu cũng bị trúng đạn và ngã lăn ra đất thì sắc mặt không khỏi biến đổi.
Ngay một giây sau, họng súng của Tề Đẳng Nhàn chuyển đến trên người cô ta.
“Đừng đừng đừng, đừng nổ súng, đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý...” Tống Diệu sợ đến tái mét mặt mày, cô ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ.
“Cô đề cao bản thân quá rồi đấy.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười khinh bỉ, hắn dùng họng súng nóng bỏng vén vạt áo của cô ta ra và nhìn thoáng qua một cái: “Thường thôi.”
Câu nói này mang theo sự giỡn cợt và sỉ nhục, thực sự khiến cho Tống Diệu vô cùng tức giận.
Có điều, trong tay đối phương có súng, cô ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống!
“Thái tử à, mày còn không xứng để làm một con ma cà bông! Người ta làm ma cà bông chí ít còn có thể chém người, còn mày thì sao, một kẻ thất bại.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
Lương Kiêu nói với giọng hổn hển: “Mày có dám cho tao một cơ hội để gọi người không!”
Tống Diệu cũng phấn chấn trở lại, cô ta nói: “Không sai, anh đừng có mà quá tự phụ, anh dám đánh thái tử, nếu như để cho ông Lương biết được, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu! Cả cái Hương Sơn này sẽ không có ai có thể bảo vệ được anh đâu!”
Lần trước Lương Kiêu chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn là do cái tên ngốc ông chủ Quan quá vội vàng thể hiện bản thân mà bước đến tát cho Hoàng Kỳ Bân hai cái.
Điều đó khiến cho Lương Kiêu bỗng chốc trở thành phe đuối lý, cuối cùng còn bị Tề Đẳng Nhàn vu cáo rằng hắn ta hít thuốc phiện và bị Hoắc Đa tống vào trại tạm giam vài ngày...
Hắn ta vốn tưởng rằng hôm nay chính là một cơ hội tốt để hành chết Tề Đẳng Nhàn, ai mà ngờ được cái tên này lại kì lạ đến như thế, ngay cả súng cũng không thèm sợ!
“Được, hôm nay mày chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Còn nữa, một khoản tiền lớn như một tỷ, nếu như không có cái gật đầu của bố mày thì cũng chưa chắc mày đã lấy ra được.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Một tỷ? Đến lúc đó tao sẽ đốt cho mày một triệu tỷ tiền âm phủ!” Lương Kiêu nghiến răng nghiến lợi bò dậy, móc điện thoại ra và gọi cho bố mình.
“Bố, bố mau đến cứu con đi, bây giờ đang có người dí súng vào đầu con!”
“Bây giờ con đang ở chỗ Tống Diệu, bố mau chóng mang người qua đây, cái tên này rất kì lạ, võ công rất cao, còn không sợ súng...”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Kiêu nở nụ cười độc ác và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày cứ ở đó chờ chết đi!”
Tề Đẳng Nhàn ra tay nhanh như chớp, chát một cái vả vào trên mặt Lương Kiêu và nói: “Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng vào, cười cái gì mà cười? Cười lên trông gớm chết đi được!”
Lương Kiêu bị cái tát này đánh cho nằm bẹp xuống đất thêm một lần nữa, hắn ta tức đến sùi cả bọt mép!
Tống Diệu ở bên cạnh thấy Lương Kiêu đã gọi được cứu binh rồi thì nhất thời có thêm tự tin, cô ta cười khẩy và nói: “Ngạo mạn đến thế cơ à? Hừ, lại còn muốn bắt tôi xin lỗi con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia sao? Đợi đến khi ông Lương giết chết anh rồi, tôi sẽ từ từ tính sổ với con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia!”
“Tưởng rằng ôm được cái đùi của Từ lão quái thì có thể phách lối, có thể vênh váo ở trước mặt tôi hay sao?”
“Cái tôi có chính là thủ đoạn khiến cho cô ta phải hối hận!”
“Ưm ưm ưm...”
Những lời tự phụ của Tống Diệu còn chưa kịp nói hết thì đã đột nhiên không nói ra được nữa.
Bởi vì một khẩu súng lục đã dí thẳng vào trong miệng của cô ta và nhét đầy miệng của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Con gà mái, sao cô lèm bèm nhiều thế nhỉ? Hay là cô thử nói thêm vài câu nữa đi?”
Khuôn mặt Tống Diệu trắng bệch, cô ta run lên lẩy bẩy, bây giờ cô ta thật sự sắp bị dọa đến tè ra quần rồi nên không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Tao thân là thái tử của Hòa Liên Thắng mà lại năm lần bảy lượt bị một tên khốn nạn từ nơi khác đến như mày làm nhục?”
“Hôm nay nếu như để cho mày bình yên vô sự rời khỏi nơi này thì sau này mặt mũi của tao biết để vào đâu?”
“Hôm nay mày nhất định phải chết!”
Bên này vừa mới nói xong rồi bị dọa đến tè cả ra quần thì Lương Kiêu bên kia đã lại bắt đầu.
Tề Đẳng Nhàn thực sự cảm thấy rất phiền, hắn giơ tay lên và thẳng tay bắn một phát vào đùi Lương Kiêu, pằng một tiếng thật lớn, trên đùi Lương Kiêu phun ra một tia máu tươi, sau đó cả người hắn ra nằm bệt ra đất, đau đến chết đi sống lại và liên tục lăn qua lộn lại.
“Mày xem đi, ma cà bông cũng chỉ là ma cà bông mà thôi, chỉ biết khua môi múa mép, không giống như tao, tao chỉ biết động thủ thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.
Cái đùi của Lương Kiêu phun ra rất nhiều máu và chảy đầy ra đất, trông vô cùng đáng sợ.
Tống Diệu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cái tên này cầm súng trong tay không phải chỉ để dọa người mà thực sự là dám nổ súng!
Người có thân phận như Lương Kiêu mà hắn cũng không ngần ngại mà bắn một phát xuyên qua đùi hắn ta!
Ban nãy nếu như mình còn lèm bèm thêm vài câu nữa thì phát súng đó liệu có thực sự bắn ra ở trong miệng mình hay không?
Lúc này Lương Kiêu thực sự không dám buông lời ác độc nữa rồi, hắn ta đau đớn ôm lấy đùi mình, rất có kinh nghiệm mà xé toạc quần áo của mình ra, dùng băng vải quấn lấy vết thương trên đùi, tránh cho máu tiếp tục chảy nhiều hơn dẫn đến mất máu quá nhiều.
Tề Đẳng Nhàn thấy thế thì bỗng cảm thấy vô cùng hài hước, không hổ là dân xã hội mà, kỹ thuật cũng rất thành thạo! Có thể sánh ngang với Dạ Ma luôn rồi!
Lúc trước khi Dạ Ma bị hắn đánh gãy chân và ném vào trong phòng tối, cái tên đó cũng đã tự mình ra tay nắn xương rồi dùng nẹp để cố định lại, cách làm vô cùng thành thạo.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, cái đám Hòa Liên Thắng này được Trần gia nâng nỡ, nếu như mình đòi một tỷ thì liệu có phải là Trần gia sẽ đứng ra trả tiền không nhỉ?
Nếu như Trần gia đứng ra trả món tiền này thì thật là có lỗi với người bạn đó của mình...
“A, nếu như Trần gia đứng ra trả số tiền này thì mình sẽ rộng lượng hơn một chút, chỉ đòi chín trăm chín mươi triệu thôi là được rồi!” Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng xoay chuyển: “Ấy, mình đối xử với Trần Ngư tốt quá, lúc nào cũng nghĩ cho cô ấy!”
Tề Đẳng Nhàn của bây giờ đã rơi vào tình trạng điên cuồng kiếm tiền rồi, dù sao thì khoản nợ của hắn ở nước ngoài thực sự quá nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa thì ai mà biết được hắn sẽ phải trả nợ đến bao giờ đây?
Cuối cùng, sau khi ngàn ngóng vạn mong, rốt cuộc thì hai người Lương Kiêu và Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!
“Bố tao đến rồi, thằng mập chết tiệt, để tao xem mày còn hống hách được nữa không! Dám đắc tội với Hòa Liên Thắng, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Lương Kiêu nói với giọng kiêu ngạo.
“Pằng!”
Tề Đẳng Nhàn nhướn mày một cái và không kiên nhẫn mà bắn ra một phát.
Có điều, phát súng này chỉ là bắn bừa chứ không hề nhắm chuẩn, viên đạn trực tiếp bắn vào chỗ trống giữa hai chân của Lương Kiêu, cũng may là nó đã không biến hắn ta trở thành “Ông già Noel*”.
(*Chơi chữ: 圣诞老人(ông già noel) đồng âm với 剩蛋老人(ông già mất chim).)
Mồ hôi lạnh trên người Lương Kiêu róc rách chảy xuống, hắn ta sởn hết cả gai ốc, cái tên khốn nạn này thực sự dám bắn bừa à...
Tề Đẳng Nhàn đang tính xem dạo gần đây mình đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhân tiện nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền từ chỗ của Quý gia thì cái tên Lương Kiêu này lại mở miệng làm rối loạn mạch suy nghĩ của hắn, hắn không thích như thế.
Lương Diệp ở bên kia nghe thấy tiếng súng nổ thì trong lòng bỗng chốc sợ hãi, ông ta vội vàng sải bước chạy về phía trước, đám thuộc hạ mà ông ta dẫn theo cũng đều điên cuồng chạy theo.
Tống Diệu là một người vô cùng nhanh nhạy, cô ta lập tức xoay người chạy thẳng về phía Lương Diệp, lúc này cô ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn chính là một kẻ liều mạng rồi, chỉ khi mình chạy đến bên cạnh Lương Diệp thì mới có thể được an toàn mà thôi.
“Ông Lương, xảy ra chuyện rồi!”
“Cái tên mập kia đến gây chuyện với tôi, thái tử vì để ra mặt giúp tôi mà đã cãi nhau với hắn ta.”
“Cái tên mập đó vừa mới mở miệng đã đòi thái tử đưa cho hắn ta một tỷ, sau đó còn dùng súng để bắn gãy chân thái tử nữa...”
“Hu hu hu...”
“Ông Lương, ông nhất định phải báo thù cho thái tử đấy!”
Tống Diệu khóc sướt mướt và phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, diễn xuất này một nửa là thật một nửa là giả, chỗ nước mắt kia đúng thật là bị Tề Đẳng Nhàn dọa cho chảy ra.
Lương Diệp lại mất nhiên nhẫn mà đẩy Tống Diệu sang một bên và lạnh lùng nói: “Cút sang bên kia!”
“Bố!” Sau khi nhìn thấy Lương Diệp, Lương Kiêu ngay lập tức kêu lên một cách ấm ức.
Con cái cho dù có lớn đến đâu, khi bị người khác bắt nạt hoặc gặp chuyện ấm ức thì vẫn luôn muốn bố mẹ đứng ra chắn gió che mưa cho mình.
Chương 984 Thường thôi.
Tống Diệu nhìn thấy Lương Kiêu bị Tề Đẳng Nhàn giáng cho một cái bạt tai, ngay cả vệ sĩ của Lương Kiêu cũng bị trúng đạn và ngã lăn ra đất thì sắc mặt không khỏi biến đổi.
Ngay một giây sau, họng súng của Tề Đẳng Nhàn chuyển đến trên người cô ta.
“Đừng đừng đừng, đừng nổ súng, đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý...” Tống Diệu sợ đến tái mét mặt mày, cô ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ.
“Cô đề cao bản thân quá rồi đấy.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười khinh bỉ, hắn dùng họng súng nóng bỏng vén vạt áo của cô ta ra và nhìn thoáng qua một cái: “Thường thôi.”
Câu nói này mang theo sự giỡn cợt và sỉ nhục, thực sự khiến cho Tống Diệu vô cùng tức giận.
Có điều, trong tay đối phương có súng, cô ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống!
“Thái tử à, mày còn không xứng để làm một con ma cà bông! Người ta làm ma cà bông chí ít còn có thể chém người, còn mày thì sao, một kẻ thất bại.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
Lương Kiêu nói với giọng hổn hển: “Mày có dám cho tao một cơ hội để gọi người không!”
Tống Diệu cũng phấn chấn trở lại, cô ta nói: “Không sai, anh đừng có mà quá tự phụ, anh dám đánh thái tử, nếu như để cho ông Lương biết được, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu! Cả cái Hương Sơn này sẽ không có ai có thể bảo vệ được anh đâu!”
Lần trước Lương Kiêu chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Tề Đẳng Nhàn là do cái tên ngốc ông chủ Quan quá vội vàng thể hiện bản thân mà bước đến tát cho Hoàng Kỳ Bân hai cái.
Điều đó khiến cho Lương Kiêu bỗng chốc trở thành phe đuối lý, cuối cùng còn bị Tề Đẳng Nhàn vu cáo rằng hắn ta hít thuốc phiện và bị Hoắc Đa tống vào trại tạm giam vài ngày...
Hắn ta vốn tưởng rằng hôm nay chính là một cơ hội tốt để hành chết Tề Đẳng Nhàn, ai mà ngờ được cái tên này lại kì lạ đến như thế, ngay cả súng cũng không thèm sợ!
“Được, hôm nay mày chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Còn nữa, một khoản tiền lớn như một tỷ, nếu như không có cái gật đầu của bố mày thì cũng chưa chắc mày đã lấy ra được.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Một tỷ? Đến lúc đó tao sẽ đốt cho mày một triệu tỷ tiền âm phủ!” Lương Kiêu nghiến răng nghiến lợi bò dậy, móc điện thoại ra và gọi cho bố mình.
“Bố, bố mau đến cứu con đi, bây giờ đang có người dí súng vào đầu con!”
“Bây giờ con đang ở chỗ Tống Diệu, bố mau chóng mang người qua đây, cái tên này rất kì lạ, võ công rất cao, còn không sợ súng...”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Kiêu nở nụ cười độc ác và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày cứ ở đó chờ chết đi!”
Tề Đẳng Nhàn ra tay nhanh như chớp, chát một cái vả vào trên mặt Lương Kiêu và nói: “Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng vào, cười cái gì mà cười? Cười lên trông gớm chết đi được!”
Lương Kiêu bị cái tát này đánh cho nằm bẹp xuống đất thêm một lần nữa, hắn ta tức đến sùi cả bọt mép!
Tống Diệu ở bên cạnh thấy Lương Kiêu đã gọi được cứu binh rồi thì nhất thời có thêm tự tin, cô ta cười khẩy và nói: “Ngạo mạn đến thế cơ à? Hừ, lại còn muốn bắt tôi xin lỗi con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia sao? Đợi đến khi ông Lương giết chết anh rồi, tôi sẽ từ từ tính sổ với con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia!”
“Tưởng rằng ôm được cái đùi của Từ lão quái thì có thể phách lối, có thể vênh váo ở trước mặt tôi hay sao?”
“Cái tôi có chính là thủ đoạn khiến cho cô ta phải hối hận!”
“Ưm ưm ưm...”
Những lời tự phụ của Tống Diệu còn chưa kịp nói hết thì đã đột nhiên không nói ra được nữa.
Bởi vì một khẩu súng lục đã dí thẳng vào trong miệng của cô ta và nhét đầy miệng của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Con gà mái, sao cô lèm bèm nhiều thế nhỉ? Hay là cô thử nói thêm vài câu nữa đi?”
Khuôn mặt Tống Diệu trắng bệch, cô ta run lên lẩy bẩy, bây giờ cô ta thật sự sắp bị dọa đến tè ra quần rồi nên không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Tao thân là thái tử của Hòa Liên Thắng mà lại năm lần bảy lượt bị một tên khốn nạn từ nơi khác đến như mày làm nhục?”
“Hôm nay nếu như để cho mày bình yên vô sự rời khỏi nơi này thì sau này mặt mũi của tao biết để vào đâu?”
“Hôm nay mày nhất định phải chết!”
Bên này vừa mới nói xong rồi bị dọa đến tè cả ra quần thì Lương Kiêu bên kia đã lại bắt đầu.
Tề Đẳng Nhàn thực sự cảm thấy rất phiền, hắn giơ tay lên và thẳng tay bắn một phát vào đùi Lương Kiêu, pằng một tiếng thật lớn, trên đùi Lương Kiêu phun ra một tia máu tươi, sau đó cả người hắn ra nằm bệt ra đất, đau đến chết đi sống lại và liên tục lăn qua lộn lại.
“Mày xem đi, ma cà bông cũng chỉ là ma cà bông mà thôi, chỉ biết khua môi múa mép, không giống như tao, tao chỉ biết động thủ thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.
Cái đùi của Lương Kiêu phun ra rất nhiều máu và chảy đầy ra đất, trông vô cùng đáng sợ.
Tống Diệu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cái tên này cầm súng trong tay không phải chỉ để dọa người mà thực sự là dám nổ súng!
Người có thân phận như Lương Kiêu mà hắn cũng không ngần ngại mà bắn một phát xuyên qua đùi hắn ta!
Ban nãy nếu như mình còn lèm bèm thêm vài câu nữa thì phát súng đó liệu có thực sự bắn ra ở trong miệng mình hay không?
Lúc này Lương Kiêu thực sự không dám buông lời ác độc nữa rồi, hắn ta đau đớn ôm lấy đùi mình, rất có kinh nghiệm mà xé toạc quần áo của mình ra, dùng băng vải quấn lấy vết thương trên đùi, tránh cho máu tiếp tục chảy nhiều hơn dẫn đến mất máu quá nhiều.
Tề Đẳng Nhàn thấy thế thì bỗng cảm thấy vô cùng hài hước, không hổ là dân xã hội mà, kỹ thuật cũng rất thành thạo! Có thể sánh ngang với Dạ Ma luôn rồi!
Lúc trước khi Dạ Ma bị hắn đánh gãy chân và ném vào trong phòng tối, cái tên đó cũng đã tự mình ra tay nắn xương rồi dùng nẹp để cố định lại, cách làm vô cùng thành thạo.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, cái đám Hòa Liên Thắng này được Trần gia nâng nỡ, nếu như mình đòi một tỷ thì liệu có phải là Trần gia sẽ đứng ra trả tiền không nhỉ?
Nếu như Trần gia đứng ra trả món tiền này thì thật là có lỗi với người bạn đó của mình...
“A, nếu như Trần gia đứng ra trả số tiền này thì mình sẽ rộng lượng hơn một chút, chỉ đòi chín trăm chín mươi triệu thôi là được rồi!” Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng xoay chuyển: “Ấy, mình đối xử với Trần Ngư tốt quá, lúc nào cũng nghĩ cho cô ấy!”
Tề Đẳng Nhàn của bây giờ đã rơi vào tình trạng điên cuồng kiếm tiền rồi, dù sao thì khoản nợ của hắn ở nước ngoài thực sự quá nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa thì ai mà biết được hắn sẽ phải trả nợ đến bao giờ đây?
Cuối cùng, sau khi ngàn ngóng vạn mong, rốt cuộc thì hai người Lương Kiêu và Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!
“Bố tao đến rồi, thằng mập chết tiệt, để tao xem mày còn hống hách được nữa không! Dám đắc tội với Hòa Liên Thắng, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Lương Kiêu nói với giọng kiêu ngạo.
“Pằng!”
Tề Đẳng Nhàn nhướn mày một cái và không kiên nhẫn mà bắn ra một phát.
Có điều, phát súng này chỉ là bắn bừa chứ không hề nhắm chuẩn, viên đạn trực tiếp bắn vào chỗ trống giữa hai chân của Lương Kiêu, cũng may là nó đã không biến hắn ta trở thành “Ông già Noel*”.
(*Chơi chữ: 圣诞老人(ông già noel) đồng âm với 剩蛋老人(ông già mất chim).)
Mồ hôi lạnh trên người Lương Kiêu róc rách chảy xuống, hắn ta sởn hết cả gai ốc, cái tên khốn nạn này thực sự dám bắn bừa à...
Tề Đẳng Nhàn đang tính xem dạo gần đây mình đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhân tiện nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền từ chỗ của Quý gia thì cái tên Lương Kiêu này lại mở miệng làm rối loạn mạch suy nghĩ của hắn, hắn không thích như thế.
Lương Diệp ở bên kia nghe thấy tiếng súng nổ thì trong lòng bỗng chốc sợ hãi, ông ta vội vàng sải bước chạy về phía trước, đám thuộc hạ mà ông ta dẫn theo cũng đều điên cuồng chạy theo.
Tống Diệu là một người vô cùng nhanh nhạy, cô ta lập tức xoay người chạy thẳng về phía Lương Diệp, lúc này cô ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn chính là một kẻ liều mạng rồi, chỉ khi mình chạy đến bên cạnh Lương Diệp thì mới có thể được an toàn mà thôi.
“Ông Lương, xảy ra chuyện rồi!”
“Cái tên mập kia đến gây chuyện với tôi, thái tử vì để ra mặt giúp tôi mà đã cãi nhau với hắn ta.”
“Cái tên mập đó vừa mới mở miệng đã đòi thái tử đưa cho hắn ta một tỷ, sau đó còn dùng súng để bắn gãy chân thái tử nữa...”
“Hu hu hu...”
“Ông Lương, ông nhất định phải báo thù cho thái tử đấy!”
Tống Diệu khóc sướt mướt và phát huy kĩ năng diễn xuất của mình, diễn xuất này một nửa là thật một nửa là giả, chỗ nước mắt kia đúng thật là bị Tề Đẳng Nhàn dọa cho chảy ra.
Lương Diệp lại mất nhiên nhẫn mà đẩy Tống Diệu sang một bên và lạnh lùng nói: “Cút sang bên kia!”
“Bố!” Sau khi nhìn thấy Lương Diệp, Lương Kiêu ngay lập tức kêu lên một cách ấm ức.
Con cái cho dù có lớn đến đâu, khi bị người khác bắt nạt hoặc gặp chuyện ấm ức thì vẫn luôn muốn bố mẹ đứng ra chắn gió che mưa cho mình.
Chương 985 Tiểu nhân đắc chí.
Nhìn thấy con trai của mình bị súng bắn bị thương, gân xanh trên trán Lương Diệp điên cuồng co giật.
“Bố, chính là cái tên mập chết tiệt này, hắn ta năm lần bảy lượt đối đầu với con, lần trước cũng chính là hắn ta đã vu cáo con hít thuốc phiện, khiến cho Hoắc Đa tống con vào trong trại tạm giam!”
“Bố nhất định phải giúp con xả cục tức này!”
“Nếu như không giết chết hắn ta, vậy thì sau này Hòa Liên Thắng chúng ta sao còn có thể lăn lộn ở Hương Sơn được nữa?”
Cảm xúc của Lương Kiêu có chút suy sụp, hắn ta chỉ vào Tề Đẳng Nhàn đang trầm ngâm suy nghĩ và nói với Lương Diệp.
Lương Diệp càng nghe thì sắc mặt lại càng trở nên u ám và khó coi, ông ta sầm mặt nói: “Anh đây có lai lịch gì mà lại cứ phải gây khó dễ cho con trai tôi thế hả? Gây ra chuyện như thế rồi mà cũng không nói gì à?”
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới chậm rãi xoay người lại và nói: “Ha, đây chẳng phải là Lương lão đại hay sao? Sao nào, ông muốn xử lí tôi à?!”
Lương Kiêu tức giận nói: “Bố, bố nghe cái giọng điệu đó của hắn ta đi, hắn ta hoàn toàn không thèm để bố vào trong mắt đâu! Không cần lải nhải với hắn ta làm gì, trực tiếp giết chết hắn ta đi!”
Tống Diệu cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Ông Lương, cái tên mập này vô cùng ngông cuồng, phải cho hắn ta nếm mùi lợi hại mới được!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, hắn ném khẩu súng vào trong lòng Lương Kiêu và nói: “Nào, giết tao đi!”
Lương Kiêu không nói lời nào mà lập tức đưa súng lên và bắn vào Tề Đẳng Nhàn vài phát.
Nhưng Lương Diệp lại bất chợt hoàn hồn lại, ông ta đá vào ngực Lương Kiêu một cái, đá cho hắn ta người ngã ngựa đổ và đau đến suýt chút nữa đã ngạt thở.
Hai khẩu súng trong tay Lương Kiêu cũng bay ra ngoài như một lẽ tự nhiên.
Gân xanh trên trán Lương Diệp không ngừng co giật, ngài mập ở trước mặt này chính là kẻ mạnh mà ngay cả Trần gia cũng phải cung phụng, mà Trần gia thì lại chính là kim chủ thực sự của Hòa Liên Thắng bọn họ!
Cái thằng nhóc Lương Kiêu này đúng thật là không có mắt nhìn, thế mà lại dám đắc tội với quý nhân của nhà kim chủ!
Tống Diệu thấy Lương Kiêu bị Lương Diệp đá ngã ra đất thì ngay lập tức sững sờ, đây rốt cuộc là chuyện gì thế? Tại sao ông Lương đến rồi mà lại không ra mặt cho con trai của mình, ngược lại còn đá hắn ta ngã ra đất thế?!
Ngẫm nghĩ thêm một lúc, Tống Diệu cuối cùng cũng thông suốt rồi, cả người không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Lương Diệp nở nụ cười gượng gạo, ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn và nói: “Ngài mập, tại sao ngài lại ở đây thế? Đây là có hiểu lầm gì rồi à?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Lương Diệp và lạnh lùng nói: “Cái cô nữ minh tinh mà con trai ông bao nuôi này cho người lái xe đâm vào bạn của tôi, tôi đến để đòi lấy một lời giải thích, hắn ta lại cứ phải ra vẻ với tôi, ông nói xem tôi nên làm như thế nào đây?!”
Miệng lưỡi Lương Diệp bỗng chốc trở nên khô khốc, chỉ cần dựa vào thái độ của Trần Hải khi đối xử với Tề Đẳng Nhàn thôi là đã biết người này không phải là người mà ông ta có thể chọc vào rồi.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn không vui rồi bép xép với Trần Hải một cái, thế thì cái chức danh thủ lĩnh Hòa Liên Thắng này của ông ta quá nửa là sẽ đi đến hồi kết.
“Con mẹ nó, mày đã làm cái gì thế hả?!” Lương Diệp cũng chỉ có thể nổi điên với đứa con trai đang ngơ ngác của mình mà thôi, ông ta hết đấm rồi lại đá, cứ diễn khổ nhục kế đi đã rồi tính sau.
Tề Đẳng Nhàn vội vàng xua xua tay và nói: “Lương lão đại, ông đừng ở đây diễn khổ nhục kế với tôi nữa, tôi xem chán rồi. Chẳng lẽ chúng ta không thể làm điều gì đó thiết thực hơn hay sao?”
Lương Diệp cười gượng vài tiếng và nói: “Ngài mập, ngài muốn thiết thực như thế nào đây? Ngài cứ nói thẳng ra đi.”
“Đưa cho tôi một tỷ, sau đó, các người hãy tự mình sắp xếp để đâm con gà mái này phải nhập viện cho tôi, như thế thì chuyện này sẽ coi như là chấm hết.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào Tống Diệu và nói.
Lương Diệp nghe thấy Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng đã đòi một tỷ thì cả gương mặt bỗng dưng sụp xuống, con mẹ nó đây không phải là sư tử hét giá nữa mà là cá voi lưng gù hét giá luôn rồi...
Nếu như người khác nói như thế thì chắc chắn Lương Diệp đã giáng cho đối phương một cái bạt tai thật mạnh rồi.
Nhưng người nói ra những lời này lại là vị khách quý của Trần gia, là ngài mập đến từ Nam Dương!
“Một tỷ thì nhiều quá, có thể nào bớt một chút không? Hòa Liên Thắng của chúng tôi không lấy đâu ra được nhiều tiền đến thế đâu.” Lương Diệp gượng cười và nói.
“Thiếu một cắc thì đi mà nhặt xác cho con trai ông đi, tôi nói rồi đấy, ông liệu mà làm.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, hắn không muốn dài lòng: “Còn có con gà mái này nữa, nhớ phải xử lí cô ta cho tôi đấy!”
Tống Diệu sợ đến mức run rẩy toàn thân, nếu như sớm biết Giang Khuynh Nguyệt có hậu thuẫn khủng khiếp như vậy thì cô ta mới điên mới đi đắc tội với cô ta!
Bây giờ cô ta có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi...
Lần này Tề Đẳng Nhàn xuống tay nặng nề như vậy chính là để Giang Khuynh Nguyệt có một chỗ đứng ở Hương Sơn, nếu không thì sau này nói không chừng sẽ lại có kẻ nào đến bắt nạt cô ta.
Mặc dù đã là bạn gái cũ rồi nhưng nên chăm sóc thì vẫn phải chăm sóc thôi.
Một tỷ thực sự quá nhiều, Lương Diệp cũng chỉ có thể lì mặt đi mặc cả với Tề Đẳng Nhàn một phen, tốt xấu gì cũng giảm được xuống còn sáu mươi phần trăm.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hòa Liên Thắng thực sự rất nghèo, một băng đảng lớn như thế mà ngay cả một tỷ cũng không moi ra được? Xem ra vẫn phải trông chừng con cừu béo của Quý gia và ra sức vắt kiệt mới được!
Nếu không thì không biết mình còn phải trả cái khoản nợ khổng lồ ở nước ngoài đó đến năm nào tháng nào nữa đây?
Tề Đẳng Nhàn cũng không ở lại lải nhải với đám người ngày nữa mà bèn xoay người đi thăm em gái cao kều.
Tống Diệu muốn lẻn ra ngoài nhưng kết quả là lại bị thuộc hạ của Lương Diệp bắt được.
“Tự cô không có mắt nhìn, gây ra chuyện lớn như vậy, hại tôi tổn thất nặng nề đến như thế! Ban nãy cô cũng nghe thấy lời của ngài mập rồi đấy, tự mình chuẩn bị tinh thần đi!” Lương Diệp lạnh lùng nói.
Tống Diệu chỉ có thể run lên lẩy bẩy, ở trước mặt thủ lĩnh của băng đảng Hòa Liên Thắng này, cô ta thực sự không có chút sức lực nào để phản kháng.
Nhưng chính vào lúc này, người làm của Tống Diệu lại đột nhiên xông vào và dè dặt nói: “Tống tiểu thư, Lôi tổng quản của Lôi gia gửi đến một tấm thiệp mời, mời cô đến Lôi gia làm khách!”
Những lời này có hiệu quả hệt như một tấm kim bài miễn tử vậy, nó khiến cho biểu cảm của những người đang có mặt ở đó đều trở nên đặc sắc.
“Woa, Diệu Diệu, cô qua lại với Lôi gia từ lúc nào thế?!” Lương Kiêu ngay lập tức lấy lại tinh thần.
Lương Diệp cũng bỗng chốc sững sờ, không ngờ rằng Lôi gia lại gửi thiệp mời cho Tống Diệu để mời cô ta đến đó làm khách!
Phải biết rằng Lôi gia chính là gia tộc đứng đầu ở Hương Sơn, hơn nữa từ trước đến nay đều vô cùng khiêm tốn, dường như chẳng bao giờ tới lui ra bên ngoài, cho dù có tổ chức những bữa tiệc mang tính chúc mừng thì cũng chỉ mời đến một ít những người bạn thân quen mà thôi.
Lão gia của Lôi gia, Lôi Thiên Tứ, thậm chí còn có thể nói là huyền thoại sống của cả một thế hệ!
Tống Diệu đón lấy thiệp mời và mở ra xem một cái, sau đó, cô ta phát hiện ra ở trong đó có một tờ giấy.
“Ha ha ha, tôi sắp giàu to rồi! Thì ra nhị công tử của Lôi gia, Lôi Chấn Lân chính là fan phim của tôi, là fan hâm mộ của tôi!” Tống Diệu không nhịn được mà cười phá lên với vẻ vô cùng đắc ý.
Lương Diệp bỗng chốc cau mày, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế thì cô đến Lôi gia một chuyến đi, xem xem có thể nhờ Lôi gia giúp cô chuyện này được hay không!”
Tống Diệu gật đầu lia lịa, sau đó cười nói: “Nếu như nhị công tử Lôi Chấn Lân đã là fan phim của tôi thì chắc chắn anh ta sẽ nâng đỡ tôi rồi! Lôi gia có ý nghĩa như thế nào ở Hương Sơn, ông Lương, ông cũng biết rồi đấy!”
Lúc nói ra những lời này, Tống Diệu bày ra vẻ có hơi đắc ý.
Bộ dạng tiểu nhân đắc chí này khiến cho Lương Diệp nhìn mà có hơi khó chịu.
“Ông Lương à, ông yên tâm đi, nếu như nhị công tử thực sự muốn nâng đỡ tôi thì tôi sẽ không quên thay ông nói vài lời tốt đẹp ở trước mặt anh ta đâu! Chuyện ban nãy ông muốn cho người lái xe đâm vào tôi, tôi sẽ quên đi rất nhanh thôi!” Tống Diệu mỉm cười và nói.
Trong mắt Lương Diệp không khỏi tóe lên một tia lạnh lẽo, sao ông ta có thể không nghe ra được rằng con đàn bà này đang uy hiếp ông ta cơ chứ?
Có điều, vì ngại danh tiếng của Lôi gia nên ông ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.
“Các người quay về hết đi, tôi còn phải tút tát lại mình để chuẩn bị đi đến Lôi gia dự tiệc nữa!” Tống Diệu vênh mặt lên và nói với giọng kiêu ngạo.
Lúc này Lương Kiêu cũng đã nhìn ra có điều gì không ổn, sắc mặt bỗng chốc trở nên âm u.
Bình luận facebook