-
Chương 986 Con cừu béo gặp nguy.
“Nhìn xem mày đã nâng đỡ thứ người gì, đồ tiểu nhân đắc chí!”
Sau khi đi ra khỏi biệt thự của nhà Tống Diệu, Lương Diệp sầm mặt dạy dỗ Lương Kiêu.
“Gây ra chuyện lớn như thế cho chúng ta, tạo thành một khoản tổn thất khổng lồ như vậy!”
“Cuối cùng thì lại là một kẻ vô ơn?!”
Lương Kiêu bị mắng cho không ngóc đầu lên được, hắn nói: “Con biết sai rồi... Cơ mà, liệu chúng ta có nên cho con đàn bà hèn hạ đó một bài học hay không, con ả đó thực sự cho rằng nhận được thiệp mời của Lôi gia rồi thì có thể xem thường Hòa Liên Thắng chúng ta à?!”
Lương Diệp lại hờ hững lắc đầu và lạnh lùng nói: “Không cần đâu, cái loại tiểu nhân như thế, sẽ có người đến xử lí cô ta thôi! Có điều, vì nể mặt Lôi gia mà chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ngài mập giao cho rồi, quay về bố phải gọi điện thoại để báo cho cậu ta biết mới được.”
Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Lương Diệp, nói rằng đã xảy ra một chút biến cố.
Sau khi nghe thấy Lôi Chấn Lân là fan phim của Tống Diệu và đã gửi thiệp mời cho cô ta, Tề Đẳng Nhàn có chút ngạc nhiên.
Mắt nhìn người của lão nhị nhà Lôi gia đúng thật là chẳng ra làm sao, có điều, nếu như thiệp mời của Lôi gia đã được gửi đi rồi thì hắn cũng không thể nào không nể mặt bọn họ.
Dù sao thì hắn cũng đã lấy được tiền từ chỗ Hòa Liên Thắng rồi, hôm nay Tống Diệu cũng đã bị dọa cho vỡ mật rồi, tha cho cô ta cũng được.
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết mình có duyên với “con cừu béo” hay không mà trên đường đi, hắn đã nhìn thấy tấm chi phiếu di động trị giá ít nhất mấy tỷ trong mắt hắn mang tên Quý Khải.
Dạo gần đây Quý Khải liên tiếp gặp phải thất bại, điều này khiến cho anh ta vô cùng thất vọng, dù sao thì anh ta cũng đường đường là thiếu gia của Quý gia, đã bao giờ chịu nhiều thiệt thòi như vậy đâu?!
Cứ dăm ba bữa lại bị mất mặt một lần, cảm giác đó thực sự quá là khó chịu! Phải biết rằng lúc ngày thường toàn là anh ta anh ta đi làm cho người khác bẽ mặt thôi!
“Hế? Con cừu béo của mình bị người khác nhắm vào rồi à?!” Tề Đẳng Nhàn chú ý đến đám vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối của Quý Khải, ngoại trừ một tên vệ sĩ đi theo sát bên cạnh thì mấy tên vệ sĩ trong bóng tối đều ngụy trang rất tốt.
Có điều, bọn họ vẫn duy trì “dáng đi của tay súng” khác với người thường, người từng trải như Tề Đẳng Nhàn ấy mà, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Mấy vệ sĩ núp trong bóng tối này có thể nói là tương đối tinh nhuệ, nhưng khi gặp phải ánh mắt cay độc của Tề Đẳng Nhàn thì đã ngay lập tức không còn chỗ nào để trốn.
Ngoài những vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối này, Tề Đẳng Nhàn còn chú ý đến một vài người đàn ông có làn da hơi ngăm đen và mang đặc điểm của người Đông Nam Á.
Mặc dù bọn họ che giấu cũng rất khá nhưng khí chất hung hãn và giảo hoạt trên người lại không thể gạt được đôi mắt của hắn.
Những người này tuyệt đối không phải là vệ sĩ của Quý Khải!
“Xem ra Quý gia đúng thật là cây cao hút gió, sở hữu dòng gen di truyền rất dễ bị người khác bắt cóc mà!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi thầm nghĩ.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu có hơi sốt ruột, Quý Khải là con cừu béo mà hắn đã nhắm vào từ lâu, cái đám chó đẻ này chẳng biết từ đâu đến mà lại muốn ra tay trước cả hắn cơ à?!
Anh đây còn nhiều chuyện phải giải quyết lắm, còn định giải quyết xong những chuyện đó trước rồi mới ra tay cơ.
“Người cùng ngành chính là oan gia, mình phải bảo vệ thật tốt con cừu béo của mình mới được!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng.
Đang mải suy nghĩ thì những tên bắt cóc đang ẩn nấp trong bóng tối đã đột nhiên ra tay, trong số bọn họ hình như cũng có nhân vật nào đó rất lợi hại và đã sớm tìm được những vệ sĩ của Quý Khải đang ẩn náu trong đám người.
Mấy người bọn họ ngay lập tức xúm lại, rút dao găm ra và đâm vào người đó phịch phịch vài cái, nhát nào nhát nấy đều vô cùng chí mạng!
Bọn côn đồ đầu đường xó chợ mới dùng dao phay khi đánh nhau chứ còn bọn liều mạng chân chính thì đều dùng dao găm cả, ngay cả cảnh sát cũng thường nói rằng dao găm mới là vương giả.
Những người này hành động mau lẹ, hơn nữa động tác nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường.
Chỉ trong nháy mắt, những tên vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối phía sau Quý Khải đều đã bị bọn bắt cóc thông qua sự phối hợp ngầm mà đâm chết toàn bộ.
“Chẹp...”
Tề Đẳng Nhàn nhìn mà không khỏi nghiến răng, cảm thấy thủ đoạn của đám người này có hơi ác liệt quá mức.
Những vệ sĩ này của Quý Khải cũng có thể nói là tương đối giỏi đánh đấm, thế nhưng hổ giỏi vẫn không chống lại được đàn sói, huống chi đó lại còn là một đàn sói phối hợp ăn ý.
Vệ sĩ bên cạnh Quý Khải đột nhiên có dấu hiệu cảnh báo, anh ta mạnh mẽ túm lấy cổ áo của Quý Khải và kéo anh ta điên cuồng chạy về phía chiếc xe ở ven đường.
Vừa mới hành động thì đã bị hai kẻ bắt cóc chặn đường, trên tay cầm theo hai khẩu shotgun.
Quý Khải nhìn thấy một màn này thì sợ đến mức sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt!
“Nhìn tư thế này, hình như là đám dân liều mạng của Diệp Nam bang à?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một cái và quyết định không đi lên hỗ trợ vào lúc này.
Đối phương nhiều người nhiều súng, nếu như đi lên vào lúc này thì sẽ gây ra một sự hỗn loạn khủng khiếp, nhỡ đâu những người vô tội bị giết hoặc bị thương thì sẽ thật là tồi tệ.
Tề Đẳng Nhàn cứ thế trơ mắt nhìn Quý Khải bị đám người của Diệp Nam bang bắt cóc.
“Dám cướp con cừu béo của ông đây, một tên cũng đừng hòng sống sót!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cắn răng, bắt đầu theo dõi đám người đã bắt cóc Quý Khải này.
Những tên bắt cóc này cũng rất ma lanh, sau khi thành công trói được Quý Khải và ném anh ta lên một chiếc xe van thì đã ngay lập tức chuồn mất.
Tề Đẳng Nhàn lái xe đi theo một đoạn, sau khi ra khỏi nội thành, hắn dứt khoát bỏ lại chiếc xe để tránh bị phát hiện ra rằng mình đang theo dõi bọn họ, hắn sử dụng lực chân và liên tục theo sau chiếc xe van này.
Với thể lực của hắn bây giờ, chạy suốt một ngày cũng không thành vấn đề, vậy nên hắn đã theo đuôi bọn họ một cách rất có trật tự.
“Các người là ai? Các người có biết tôi là ai không! Dám bắt cóc tôi, các người sẽ không còn mạng để ra khỏi Hương Sơn đâu!” Quý Khải ngồi ở trong xe, vẻ mặt sợ hãi và hét đến rát cổ bỏng họng.
“Câm miệng đi, cậu Khải! Chính vì biết cậu là ai nên chúng tôi mới bắt cóc cậu đấy chứ.” Một tên bắt cóc thẳng tay giáng cho Quý Khải một cái bạt tai, nhân tiện còn nhét đầy một cái giẻ bẩn thỉu vào trong miệng anh ta.
Quý Khải điên cuồng vùng vẫy nhưng lại chẳng ăn thua gì, sau khi bị kẻ bắt cóc đấm cho vài cú, anh ta mới trở nên ngoan ngoãn.
Trong lòng Quý Khải tuyệt vọng: “Ai đến cứu tôi với!”
Quý Khải không ngờ rằng mình cũng sẽ lại gặp phải loại chuyện như bắt cóc này, hơn nữa, những vệ sĩ bên cạnh mình đều vô cùng xuất sắc, thế mà lại để cho chuyện như vậy xảy ra.
“Con cừu béo, đừng lo lắng, tôi đến cứu cậu ngay đây!”
Tề Đẳng Nhàn lúc này đang lao đi như điên, sử dụng long hình để sải bước trèo đèo lội suối xoạt xoạt xoạt.
Cuối cùng thì chiếc xe van đó cũng giảm tốc độ, sau đó rẽ vào một khúc cua và chậm rãi đi vào một làng chài.
“Cuối cùng cũng đến nơi rồi à?” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một cái, làng chài này được coi như là một trong những khu ổ chuột ở Hương Sơn.
Hắn đứng ở trên cao, vận dụng thị lực để phóng tầm mắt nhìn ra rất xa, hắn nhìn thấy Quý Khải bị lôi xuống khỏi xe, sau đó bị ném vào bên trong một căn nhà.
Tề Đẳng Nhàn từ xa nhìn thấy trong một phân xưởng cỡ nhỏ ở bên kia có ngư dân đang mổ cá biển, từ trong bụng cá biển mổ ra một cái túi ni lông nhỏ, nhưng hắn không thể nhìn rõ bên trong cái túi ni lông đó là gì.
“Đám người Diệp Nam bang này đa số dựa vào việc buôn bán hàng cấm để duy trì kế sinh nhai, Hoắc Đa đã muốn tấn công bọn chúng từ lâu rồi nhưng đám người này lại có quá nhiều nơi ẩn nấp, hơn nữa còn vô cùng giảo hoạt...”
Tề Đẳng Nhàn thong thả đi xuống từ trên núi và chuẩn bị đợi đến khi trời tối rồi lại mò vào trong đó xem sao.
Đám người của Diệp Nam bang này không có việc xấu nào là không làm, có thể nói là một khối u ác tính đang trà trộn ở Hương Sơn, bọn chúng chủ yếu làm công việc môi giới, chuyên cung cấp con đường và phương tiện vận chuyển cho người mua và người bán.
Đương nhiên, nếu như trả cho bọn chúng đủ tiền, bọn chúng cũng có thể một tay cầm đầu của mình, một tay cầm khẩu AK47 để giúp bạn đi giết người.
Trong đám người đến để giết Từ Ngạo Tuyết lần trước cũng có người đến từ Diệp Nam bang.
Sau khi đi ra khỏi biệt thự của nhà Tống Diệu, Lương Diệp sầm mặt dạy dỗ Lương Kiêu.
“Gây ra chuyện lớn như thế cho chúng ta, tạo thành một khoản tổn thất khổng lồ như vậy!”
“Cuối cùng thì lại là một kẻ vô ơn?!”
Lương Kiêu bị mắng cho không ngóc đầu lên được, hắn nói: “Con biết sai rồi... Cơ mà, liệu chúng ta có nên cho con đàn bà hèn hạ đó một bài học hay không, con ả đó thực sự cho rằng nhận được thiệp mời của Lôi gia rồi thì có thể xem thường Hòa Liên Thắng chúng ta à?!”
Lương Diệp lại hờ hững lắc đầu và lạnh lùng nói: “Không cần đâu, cái loại tiểu nhân như thế, sẽ có người đến xử lí cô ta thôi! Có điều, vì nể mặt Lôi gia mà chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ngài mập giao cho rồi, quay về bố phải gọi điện thoại để báo cho cậu ta biết mới được.”
Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Lương Diệp, nói rằng đã xảy ra một chút biến cố.
Sau khi nghe thấy Lôi Chấn Lân là fan phim của Tống Diệu và đã gửi thiệp mời cho cô ta, Tề Đẳng Nhàn có chút ngạc nhiên.
Mắt nhìn người của lão nhị nhà Lôi gia đúng thật là chẳng ra làm sao, có điều, nếu như thiệp mời của Lôi gia đã được gửi đi rồi thì hắn cũng không thể nào không nể mặt bọn họ.
Dù sao thì hắn cũng đã lấy được tiền từ chỗ Hòa Liên Thắng rồi, hôm nay Tống Diệu cũng đã bị dọa cho vỡ mật rồi, tha cho cô ta cũng được.
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết mình có duyên với “con cừu béo” hay không mà trên đường đi, hắn đã nhìn thấy tấm chi phiếu di động trị giá ít nhất mấy tỷ trong mắt hắn mang tên Quý Khải.
Dạo gần đây Quý Khải liên tiếp gặp phải thất bại, điều này khiến cho anh ta vô cùng thất vọng, dù sao thì anh ta cũng đường đường là thiếu gia của Quý gia, đã bao giờ chịu nhiều thiệt thòi như vậy đâu?!
Cứ dăm ba bữa lại bị mất mặt một lần, cảm giác đó thực sự quá là khó chịu! Phải biết rằng lúc ngày thường toàn là anh ta anh ta đi làm cho người khác bẽ mặt thôi!
“Hế? Con cừu béo của mình bị người khác nhắm vào rồi à?!” Tề Đẳng Nhàn chú ý đến đám vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối của Quý Khải, ngoại trừ một tên vệ sĩ đi theo sát bên cạnh thì mấy tên vệ sĩ trong bóng tối đều ngụy trang rất tốt.
Có điều, bọn họ vẫn duy trì “dáng đi của tay súng” khác với người thường, người từng trải như Tề Đẳng Nhàn ấy mà, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Mấy vệ sĩ núp trong bóng tối này có thể nói là tương đối tinh nhuệ, nhưng khi gặp phải ánh mắt cay độc của Tề Đẳng Nhàn thì đã ngay lập tức không còn chỗ nào để trốn.
Ngoài những vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối này, Tề Đẳng Nhàn còn chú ý đến một vài người đàn ông có làn da hơi ngăm đen và mang đặc điểm của người Đông Nam Á.
Mặc dù bọn họ che giấu cũng rất khá nhưng khí chất hung hãn và giảo hoạt trên người lại không thể gạt được đôi mắt của hắn.
Những người này tuyệt đối không phải là vệ sĩ của Quý Khải!
“Xem ra Quý gia đúng thật là cây cao hút gió, sở hữu dòng gen di truyền rất dễ bị người khác bắt cóc mà!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi thầm nghĩ.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu có hơi sốt ruột, Quý Khải là con cừu béo mà hắn đã nhắm vào từ lâu, cái đám chó đẻ này chẳng biết từ đâu đến mà lại muốn ra tay trước cả hắn cơ à?!
Anh đây còn nhiều chuyện phải giải quyết lắm, còn định giải quyết xong những chuyện đó trước rồi mới ra tay cơ.
“Người cùng ngành chính là oan gia, mình phải bảo vệ thật tốt con cừu béo của mình mới được!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng.
Đang mải suy nghĩ thì những tên bắt cóc đang ẩn nấp trong bóng tối đã đột nhiên ra tay, trong số bọn họ hình như cũng có nhân vật nào đó rất lợi hại và đã sớm tìm được những vệ sĩ của Quý Khải đang ẩn náu trong đám người.
Mấy người bọn họ ngay lập tức xúm lại, rút dao găm ra và đâm vào người đó phịch phịch vài cái, nhát nào nhát nấy đều vô cùng chí mạng!
Bọn côn đồ đầu đường xó chợ mới dùng dao phay khi đánh nhau chứ còn bọn liều mạng chân chính thì đều dùng dao găm cả, ngay cả cảnh sát cũng thường nói rằng dao găm mới là vương giả.
Những người này hành động mau lẹ, hơn nữa động tác nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường.
Chỉ trong nháy mắt, những tên vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối phía sau Quý Khải đều đã bị bọn bắt cóc thông qua sự phối hợp ngầm mà đâm chết toàn bộ.
“Chẹp...”
Tề Đẳng Nhàn nhìn mà không khỏi nghiến răng, cảm thấy thủ đoạn của đám người này có hơi ác liệt quá mức.
Những vệ sĩ này của Quý Khải cũng có thể nói là tương đối giỏi đánh đấm, thế nhưng hổ giỏi vẫn không chống lại được đàn sói, huống chi đó lại còn là một đàn sói phối hợp ăn ý.
Vệ sĩ bên cạnh Quý Khải đột nhiên có dấu hiệu cảnh báo, anh ta mạnh mẽ túm lấy cổ áo của Quý Khải và kéo anh ta điên cuồng chạy về phía chiếc xe ở ven đường.
Vừa mới hành động thì đã bị hai kẻ bắt cóc chặn đường, trên tay cầm theo hai khẩu shotgun.
Quý Khải nhìn thấy một màn này thì sợ đến mức sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt!
“Nhìn tư thế này, hình như là đám dân liều mạng của Diệp Nam bang à?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một cái và quyết định không đi lên hỗ trợ vào lúc này.
Đối phương nhiều người nhiều súng, nếu như đi lên vào lúc này thì sẽ gây ra một sự hỗn loạn khủng khiếp, nhỡ đâu những người vô tội bị giết hoặc bị thương thì sẽ thật là tồi tệ.
Tề Đẳng Nhàn cứ thế trơ mắt nhìn Quý Khải bị đám người của Diệp Nam bang bắt cóc.
“Dám cướp con cừu béo của ông đây, một tên cũng đừng hòng sống sót!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cắn răng, bắt đầu theo dõi đám người đã bắt cóc Quý Khải này.
Những tên bắt cóc này cũng rất ma lanh, sau khi thành công trói được Quý Khải và ném anh ta lên một chiếc xe van thì đã ngay lập tức chuồn mất.
Tề Đẳng Nhàn lái xe đi theo một đoạn, sau khi ra khỏi nội thành, hắn dứt khoát bỏ lại chiếc xe để tránh bị phát hiện ra rằng mình đang theo dõi bọn họ, hắn sử dụng lực chân và liên tục theo sau chiếc xe van này.
Với thể lực của hắn bây giờ, chạy suốt một ngày cũng không thành vấn đề, vậy nên hắn đã theo đuôi bọn họ một cách rất có trật tự.
“Các người là ai? Các người có biết tôi là ai không! Dám bắt cóc tôi, các người sẽ không còn mạng để ra khỏi Hương Sơn đâu!” Quý Khải ngồi ở trong xe, vẻ mặt sợ hãi và hét đến rát cổ bỏng họng.
“Câm miệng đi, cậu Khải! Chính vì biết cậu là ai nên chúng tôi mới bắt cóc cậu đấy chứ.” Một tên bắt cóc thẳng tay giáng cho Quý Khải một cái bạt tai, nhân tiện còn nhét đầy một cái giẻ bẩn thỉu vào trong miệng anh ta.
Quý Khải điên cuồng vùng vẫy nhưng lại chẳng ăn thua gì, sau khi bị kẻ bắt cóc đấm cho vài cú, anh ta mới trở nên ngoan ngoãn.
Trong lòng Quý Khải tuyệt vọng: “Ai đến cứu tôi với!”
Quý Khải không ngờ rằng mình cũng sẽ lại gặp phải loại chuyện như bắt cóc này, hơn nữa, những vệ sĩ bên cạnh mình đều vô cùng xuất sắc, thế mà lại để cho chuyện như vậy xảy ra.
“Con cừu béo, đừng lo lắng, tôi đến cứu cậu ngay đây!”
Tề Đẳng Nhàn lúc này đang lao đi như điên, sử dụng long hình để sải bước trèo đèo lội suối xoạt xoạt xoạt.
Cuối cùng thì chiếc xe van đó cũng giảm tốc độ, sau đó rẽ vào một khúc cua và chậm rãi đi vào một làng chài.
“Cuối cùng cũng đến nơi rồi à?” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một cái, làng chài này được coi như là một trong những khu ổ chuột ở Hương Sơn.
Hắn đứng ở trên cao, vận dụng thị lực để phóng tầm mắt nhìn ra rất xa, hắn nhìn thấy Quý Khải bị lôi xuống khỏi xe, sau đó bị ném vào bên trong một căn nhà.
Tề Đẳng Nhàn từ xa nhìn thấy trong một phân xưởng cỡ nhỏ ở bên kia có ngư dân đang mổ cá biển, từ trong bụng cá biển mổ ra một cái túi ni lông nhỏ, nhưng hắn không thể nhìn rõ bên trong cái túi ni lông đó là gì.
“Đám người Diệp Nam bang này đa số dựa vào việc buôn bán hàng cấm để duy trì kế sinh nhai, Hoắc Đa đã muốn tấn công bọn chúng từ lâu rồi nhưng đám người này lại có quá nhiều nơi ẩn nấp, hơn nữa còn vô cùng giảo hoạt...”
Tề Đẳng Nhàn thong thả đi xuống từ trên núi và chuẩn bị đợi đến khi trời tối rồi lại mò vào trong đó xem sao.
Đám người của Diệp Nam bang này không có việc xấu nào là không làm, có thể nói là một khối u ác tính đang trà trộn ở Hương Sơn, bọn chúng chủ yếu làm công việc môi giới, chuyên cung cấp con đường và phương tiện vận chuyển cho người mua và người bán.
Đương nhiên, nếu như trả cho bọn chúng đủ tiền, bọn chúng cũng có thể một tay cầm đầu của mình, một tay cầm khẩu AK47 để giúp bạn đi giết người.
Trong đám người đến để giết Từ Ngạo Tuyết lần trước cũng có người đến từ Diệp Nam bang.