• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (1 Viewer)

  • Chương 1024-1030

Chương 1024 "Nội coi"​

Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: "Ngượng ngùng, vẫn là tôi!"



Triệu Hồng Tụ nghe được lời này, cũng không nhịn được nở nụ cười.



"Chị Hồng Tụ, chị cảm thấy chuyện này nên làm như thế nào?" Triệu Mạn Nhi vẻ mặt âm trầm hỏi Triệu Hồng Tụ.



"Cái sọt mà cô chọc ra thì đương nhiên phải tự mình tìm cách thoát khỏi. Những chuyện bẩn thỉu này, tôi không muốn nhúng tay vào." Triệu Hồng Tụ quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Mạn Nhi, lắc đầu nói.



Sắc mặt Triệu Mạn Nhi có chút suy sụp, nói: "Anh ta đã đánh chết Diệp Tri Huyền của Diệp gia ở Kinh Đảo, đồng thời lấy đi doanh thu một năm từ sòng bạc của chúng ta! Chị thật sự không quan tâm đến chuyện này sao?"



Nghe được giọng điệu có chút uy hiếp của cô ta, Triệu Hồng Tụ không khỏi cười lạnh hai tiếng, xoay người rời đi.



Vẻ mặt của Triệu Mạn Nhi cứng đờ, cô ta không ngờ rằng Triệu Hồng Tụ lại không muốn ra tay với Tề Đẳng Nhàn!



"Triệu Hồng Tụ vẫn là người giữ lời hứa, đương nhiên, mình phải cảm ơn Tôn phu nhân rồi!" Tề Đẳng Nhàn thấy Triệu Hồng Tụ không gây phiền phức cho mình, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Triệu Hồng Tụ thậm chí không đánh mà đã rời đi!



Triệu Mạn Nhi trong lòng đầy nghẹn khuất nhưng cô ta thật sự không dám nói lời cay nghiệt với Triệu Hồng Tụ...



Tề Đẳng Nhàn nhìn Triệu Mạn Nhi cười nói: "Xem ra, địa vị của cô ở trong Triệu gia không cao lắm, không thể sai khiến được vị Thiên Phạt này!"



Triệu Mạn Nhi đen mặt tiếp tục chuyển khoản. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ 1,8 tỷ đã đến tài khoản do Tề Đẳng Nhàn chỉ định.



"Hoan nghênh cô Triệu tiếp tục nhắm vào tôi. Dù sao cô Triệu giàu như vậy, tôi cũng thích bị cô Triệu nhắm tới!" Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười nói.



"Anh đánh chết Diệp Tri Huyền, tốt nhất nên nghiêm túc suy nghĩ làm sao đối phó với việc Diệp gia báo thù đi!" Triệu Mạn Nhi cười lạnh nói.



Tề Đẳng Nhàn nói: "Ông đây là Chuẩn tướng của Bộ Chính trị. Năm đó Diệp gia dựa vào sự tàn nhẫn để kiếm tiền nhưng tôi không tin họ dám dùng AK47 để quét xe của tôi."



Nói xong cau này, anh búng tay một cái, gọi Dương Quan Quan cùng nhau rời đi.



Trịnh Hữu Bân đã chứng kiến toàn bộ quá trình Tề Đẳng Nhàn vả mặt Triệu Mạn Nhi từ xa, thậm chí còn chứng kiến anh đánh chết Diệp Tri Huyền.



Điều này khiến trong lòng Trịnh Hữu Bân không khỏi kêu lớn đã nghiền. Xem ra, mình nên thu thập thêm nhiều nhược điểm của Triệu Mạn Nhi rồi bí mật giao cho Tề Đẳng Nhàn!



Chỉ cần Tề Đẳng Nhàn đồng ý, nhất định có thể đuổi con khốn Triệu Mạn Nhi này ra khỏi Ma Đô!



Đường đường là Trịnh gia sao có thể cho phép một người phụ nữ như Triệu Mạn Nhi vênh mặt hất hàm ra lệnh chứ?



Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bước đi với số tiền khổng lồ mà mình đã vất vả kiếm được, Triệu Mạn Nhi tức giận đến mức sắp nổ phổi.



Cô ta đã sắp xếp bố cục lâu như vậy nhưng lại thất bại vì tên ngốc Thạch Hạo đã lôi Lục Chiến Long vào cuộc!



Nếu Lục Chiến Long không liên quan đến chuyện này. Tề Đẳng Nhàn muốn thoát khỏi cục diện này thì không chết cũng phải mất một lớp da!



Khoảnh khắc anh bước ra khỏi sòng bạc, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trở nên tái nhợt hơn nhiều, cả người trông cũng yếu đuối hẳn đi.



"Mẹ kiếp, ở trong đó anh vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, không sao chứ?" Dương Quan Quan không khỏi lo lắng hỏi khi nhìn thấy bộ dáng uể oải không còn sức sống của Tề Đẳng Nhàn.



Cô ấy cũng đã dùng qua đại sát chiêu "Cự Mãng Phun Đan" nên biết được sau khi dùng sẽ sinh ra gánh nặng trên cơ thể nặng nề như thế nào.



Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ vẫn chưa hồi phục, vừa rồi lại liều mạng như vậy, tình hình chắc chắn nghiêm trọng hơn nhiều so với khi cô ấy sử dụng chiêu này.



Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Không sao đâu, suy nhược chỉ là tạm thời, không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại. Chúng ta trở về đi, hiện tại tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết!"



Dương Quan Quan không nói nhiều, trực tiếp đưa Tề Đẳng Nhàn trở về nhà.



Tề Đẳng Nhàn đi tắm rửa sạch mùi máu tanh, sau đó mặc quần áo tập rộng rãi vào phòng luyện công để ngồi đả tọa minh tưởng.



Dương Quan Quan suy nghĩ một lúc, quyết định tự mình hoàn thành bài "Thực chiến chân thuật" ngày hôm nay, bởi vì cô ấy cảm thấy mình gần như đã nghiền ngẫm đến thông thấu tâm lý của Tề Đẳng Nhàn.



“Gánh nặng của tim rất nặng, thậm chí cơ tim cũng bị tổn thương.” Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt lại đả tọa, chậm rãi cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình.



"Bốn chỗ ở phần lưng bị tấn công, cơ bắp cũng chịu tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề lớn."



"Quan trọng nhất vẫn là nội tạng!"



Anh phát hiện gan, lá lách và tim, ba cơ quan quan trọng của mình đều bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau.



Tề Đẳng Nhàn cố gắng phân tán suy nghĩ của mình, mặc dù anh đang ngồi xếp bằng nhưng toàn bộ cơ thể anh mang theo một loại ý cảnh giống như khi luyện "Hỗn Nguyên Cọc" của Thái Cực quyền.



Dần dần suy nghĩ của anh bước vào một trạng thái linh hoạt kỳ ảo.



Sau đó, anh hoàn thành "Nội coi", nội coi còn được gọi là nhìn bên trong, một pháp môn tu hành tinh thần được Đạo giáo đưa ra ngoài.



Lúc này, Tề Đẳng Nhàn rõ ràng đã "nhìn thấy" trái tim mình.



Hình dạng trái tim đã được phản chiếu hoàn toàn trong tâm trí anh, thậm chí anh còn có thể “nhìn thấy” những vết thương nhỏ.



"Muốn tĩnh tâm thì trước hết phải điều khiển mắt, mắt giống như tâm lang thang, tâm lang thang trong mắt điều khiển tâm, cho nên ức chế đôi mắt mới đưa lại về tâm..." Tề Đẳng Nhàn nội liễm tất cả suy nghĩ, trong miệng vô thức đọc ra bí văn kim bảo luyện nội đan quyết "Ngọc Thanh Kim Tứ Thanh Hoa". Pháp quyết này là của Đạo giáo, nó rất quan trọng để tu luyện nội đan.



Từ trường của chính Tề Đẳng Nhàn cũng bắt đầu thay đổi vào lúc này, tạo ra sự cộng minh kỳ diệu với từ trường giữa trời đất.
Chương 1025 Vườn nho

Sau khi trợ giúp Tề Đẳng Nhàn giải quyết sự tình xong, kỵ sĩ đoàn của Thánh giáo nhanh chóng rời đi.

Tề Đắc Nhàn đắc ý vung chi phiếu trong tay về phía Lý Vân Uyển: "Xem ra làm Tổng giám mục cũng không phải chuyện xấu, có thủ đoạn để quang minh chính đại đến tiền rồi!”

Vẻ mặt Lý Vân Uyển lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên rất bất mãn.

"À, em bị sao vậy?" Tề Đẳng Nhàn có chút khó hiểu hỏi.

"Anh hỏi em làm sao vậy, trong lòng không tự nghĩ được sao?" Lý Vân Uyển khoanh hai tay, tiếp tục cười lạnh.

Tề Đẳng Nhàn không nghĩ được gì, chỉ cảm thấy phụ nữ như quái vật, tâm tư đúng là khó lường, tức giận mà còn muốn hắn tự đoán.

Tề Đẳng Nhàn đưa hai tay ra: "Tại sao trong lòng tôi lại tự biết? Nếu em không nói làm sao anh biết được!”

Lý Vân Uyển vươn tay nhéo lỗ tai hắn: "Anh với Irena Jinva có quan hệ gì? Mau nói cho em biết!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, vô tội nói: "Không có quan hệ gì, lúc trước cô ấy là người của tập đoàn Hướng thị, chỉ là quen biết bình thường thôi! Hơn nữa tôi cũng đâu phải loại người vì tiền mà bấn người khác chứ?”

Lý Vân Uyển bốc hỏa: "Bớt ở đây giả vờ vô tội! Vừa rồi Tokalevski nói cô ta từng làm việc với anh. Tại sao em chưa bao giờ nghe qua chuyện này?"

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp: "A... Hình như có làm việc một thời gian. Nhưng đâu có gì quan trọng đâu, đúng không?”

Lý Vân Uyển thấy tên cặn bã này sống chết không chịu thừa nhận thì càng tức giận thêm: "Em về Mễ quốc đây!”

Tề Chờ Nhàn đưa tay kéo cô ta lại, sau đó kéo vào trong ngực: "Làm sao vậy? Quan hệ giữa tôi và Irena Jinva rất trong sạch, không có gì cả."

“Ồ... Mối quan hệ mấy chục tỉ à?” Vẻ mặt Lý Vân Uyển khinh thường nói.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn có một loại dự cảm xong đời rồi, tại sao Lý Vân Uyển này thông minh như vậy? Chỉ dựa vào một chút tin tức bé tí như vậy đã có thể đoán được quan hệ giữa hắn và Irena Jinva?

Đương nhiên Lý Vân Uyển thông minh, dù sao cô ta cũng là sư phụ cho sự giác ngộ của hắn, học sinh dù có thông minh đến mấy cũng không thể qua mặt được giáo viên!

Nhìn thấy sắc mặt Tề Đẳng Nhàn có vẻ không hợp lí lắm, Lý Vân Uyển liền biết được suy đoán của mình đã đúng được tám đến chín phần!

Chỉ là điều mà cô ta không thể tưởng tượng được chính là, Tề Đẳng Nhàn là một tay chơi nghiệp dư như vậy lại dám sắp xếp tiểu tam đến bên cạnh cô ta! Sớm chiều ở chung với nhau làm đồng nghiệp, làm chị em tốt, vậy mà giật bồ người ta?

"Đừng nghĩ xấu người ta như vậy! Lai lịch của cô ấy rất phức tạp, từ từ anh sẽ nói cho em biết..." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đối phó, phân tích theo trật tự.

"Giữa tôi và cô ấy thật ra không như em nghĩ, cô ấy thích tôi nhưng tôi vẫn luôn từ chối cô ấy."

"Nếu không thì sao lại phải cử một cô gái xuất sắc như vậy sang Mễ quốc làm việc? Chẳng phải giữ ở bên cạnh sẽ tốt hơn sao?”

Lý Vân Uyển nghe xong lời này cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưng mà vẫn không thể xoá được sự nghi ngờ trong lòng cô ta.

Tề Đẳng Nhàn nói bối cảnh cụ thể của Irena Jinva với Lý Vân Uyển, tình cảnh của cô ta có thể tranh thủ lòng thương của người khác, huống chi Lý Vân Uyển cũng là phụ nữ, vốn lại cảm tính.

"Cái này càng nói càng không đúng, nếu xuất thân của cô ta đặc công, hơn nữa tình cảnh phức tạp như vậy vậy mà anh yên tâm để cho cô ta tham dự chuyến công tác Mễ quốc sao? Đây chính là thời khắc mấu chốt nhất, nếu xảy ra chuyện gì cả tập đoàn Hướng thị đều không còn đường lui!" Lý Vân Uyển bỗng ý thức được cái gì, nhạy bén bắt được điểm mấu chốt.

Phải biết rằng, bởi vì cô ta có quan hệ với Tề Đẳng Nhàn cho nên Tề Đẳng Nhàn mới yên tâm giao tất cả về Mễ Quốc cho cô ta khống chế.

Nhưng Irena Jinva dựa vào cái gì? Chỉ bằng thân thế thê thảm đó thôi sao?

Hơn nữa cô ta còn là một đặc công giỏi mê hoặc lòng người!

“Hỏng rồi!”

Tề Đẳng Nhàn tình huống không ổn, càng giải thích hắn càng gặp rắc rối.

Nhìn sắc mặt Lý Vân Uyển càng thêm lạnh như băng, Tề Đẳng Nhàn ho khan hai tiếng: "Cô ấy thông minh hơn người, ở Mễ quốc có thể giúp em rất nhiều việc.”

Một lúc lâu sau Lý Vân Uyển mới hừ nhẹ một tiếng nói: "Nể tình Giáo Hoàng đã đích thân ban phước cho chúng ta, lần này em sẽ tha cho anh!"

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật là bác ái, cũng may hắn đối xử tốt với mọi người.

Loại chuyện như để Giáo Hoàng ban phước, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào không ao ước?

Lý Vân Uyển có nhắc qua, lúc ấy còn cảm thấy chuyện này nhất định không thể thành, nhưng không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể mang tới kinh hỉ lớn như vậy cho cô ta.

Những hạnh phúc và sự chăm sóc tích lũy từng chút một, tụ cát thành tháp đã sớm trói buộc cô ta lại.

"Cảm giác giống như đi trên dây thép đi qua vách núi! Quả nhiên đàn ông đào hoa khó sống thật đấy” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

Lý Vân Uyển nói: "Chọn ngày lấy giấy chứng nhận đi!"

“Được rồi." Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng đáp ứng, dù sao thì chỉ cần là người khác nói chuyện này, hắn đều sẽ rất sảng khoái mà đáp ứng.

Loại chuyện này ngàn vạn lần không thể do dự.

Do dự sẽ bại trận!

Đây chính là danh ngôn để đời của Nguỵ Mình, hắn luôn nhớ kỹ trong lòng.

Bây giờ Lý Vân Uyển càng ngày càng có khí khái của chính thất, có lẽ là bởi vì sự nghiệp gần đây ngày càng phát triển, gặp được nhiều nhân vật lớn hơn, tầm mắt lẫn khí chất đều không giống với trước kia.

Thấy thái độ của Tề Đẳng Nhàn đối với việc mình nhắc tới vẫn khiến bản thân hài lòng như trước, Lý Vân Uyển gật đầu nhẹ, phần lớn bất mãn trong lòng cũng biến mất một ít.

"Trang viên này giao cho em xử lý, sang tên gì đó em cứ việc, những chuyện này tôi không có thời gian làm." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Có thể để cho Irena Jinva đến làm, năng lực nghiệp vụ của cô ta được lắm, cam đoan không lọt bất kì thứ gì!" Lý Vân Uyển mỉm cười tao nhã.

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn có thể nhìn thấu sát khí trong nụ cười này, hắn lắc đầu nói: "Tài sản lớn như vậy tất nhiên phải giao cho người tín nhiệm nhất thực hiện. Vân Uyển em chính là người cấp giấy lái xe cho tôi, cũng là người tôi tín nhiệm nhất, ngoài em ra không còn ai khác!”

Trong lòng hắn thầm bổ sung: "Dương Quan Quan tôi bồi dưỡng cũng là người của tôi. Hướng tổng cùng trên chiếc thuyền với tôi cũng coi như là người của tôi. Trần Ngư là bạn thân nguyện ý để cho một mình tôi nhìn chân đương nhiên cũng không phải là người ngoài..."

Lý Vân Uyển nghe được câu trả lời của Tề Đẳng Nhần hài lòng nói: "Vậy được rồi, em sẽ giúp anh xử lí!”

“Nhưng cấp giấy lái xe là sao?"

Tề Đẳng Nhàn mập mờ cười: "Hiểu thì hiểu! Em không chỉ là giáo viên dạy lái xe mà còn là cảnh sát giao thông dẫn đường..."

Sắc mặt Lý Vân Uyển hơi đỏ lên.

Tề Đẳng Nhàn càng cảm thấy thành phố quá hiện đại cũng không hẳn là chuyện tốt, ví dụ như những thành phố này ở phương Tây rất tốt.

Hắn rất thích trang viên này, tuy rằng không trồng ngô ruộng nhưng có vườn nho!

Vườn nho rất thơm, mỗi quả nho đều tròn trịa trong suốt, nước nho tràn đầy, mỗi một ngụm đều ngọt ngào.

Khó trách trang viên Potter này có thể sản xuất ra rượu vang tốt như vậy!

Nam Dương có đồn điền cao su, Ý có vườn nho, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sau này nhất định phải chuyển sang trồng trọt.
Chương 1026 Giám mục Tề

Trong vài ngày tiếp theo, Tề Đằng Nhàn và Lý Vân Uyển đã đi du ngoạn ở một số quốc gia châu u, sau đó mới đưa cô ấy lên máy bay đi Mỹ.

Tề Đằng Nhàn chỉ có thể hy vọng chuyện nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa anh và Yelena. Nếu việc ghen tuông này làm hủy hoại việc hợp tác lớn thì sẽ không tốt.

“ Cũng đã đến lúc quay trở lại Hương Sơn! Lần này, tôi sẽ trở về một cách công khai và xem ai còn dám cản đường tôi? ” Tề Đằng Nhàn thể hiện khát vọng tràn trề.

Sau khi bị kết tội phản quốc, hắn đã thay đổi danh tính và ẩn nấp ở khắp nơi.

Nhưng bây giờ, hắn đã trở thành Tổng giám mục vùng phía Nam của hội thánh, là một nhân vật quan trọng đầy quyền uy, còn ai dám chĩa mũi tên sai khiến hắn nữa?

Hơn nữa, sau khi trở thành tổng giám mục, danh tiếng của Lục Chiến Long cũng đã được rửa sạch.

Những người thuộc phe của Phó Phong Vân đã tung ra nhiều bằng chứng quan trọng tại thời điểm quan trọng này, gây ra sự náo loạn trong cả nước Trung Quốc, chỉ trong một thời gian ngắn, nhiều cường nhân của đế đô đã liên tiếp bị lật tẩy và trừ khỏi vị trí của họ.

Khi Tề Đằng Nhàn tiêu sái phá đảo bằng cách chi trăm tỷ mỹ kim ở Vương quốc của Chúa, điều này khiến người của phe Phó Phong Vân đã bắt đầu thay đổi tình thế.

Ngay cả gia tộc Rothschild cũng đã lên tiếng sau khi Tề Đằng Nhàn trở thành tổng giám mục, cho rằng giữa họ có thể có một số hiểu lầm, và những kẻ khủng bố cố tình đổ tội cho Tề Đằng Nhàn.

Ngay sau đó, Tề Đằng Nhàn đã tự tin đi đến Hương Sơn.

Lần này, cũng có rất nhiều nhân viên của Cục An ninh quốc gia ở sân bay Hương Sơn, tuy nhiên, họ không tới để bắt giữ hắn, mà là để bảo vệ sự an toàn của hắn.

Nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra khi tổng giám mục của Nhà nguyên thủy tôn giáo này xuất hiện ở đây, thì sẽ có sự hỗn loạn và hậu quả lớn.

" Sau này anh em tới câu lạc bộ, có phải cũng phải cải trang không? Tuy nhiên, may mắn thay, những người dân bình thường ở Trung Quốc không tin vào tôn giáo thần thánh, có lẽ họ cũng không chú ý nhiều đến chương trình phát sóng trực tiếp toàn cầu." Tề Đằng Nhàn tự nhủ trong lòng.

Tín ngưỡng của người dân Trung Quốc vô cùng đa dạng, vừa tin đến tiên nhân của Đạo gia, cũng tin vào Đức phật của Phật gia, còn có những truyền thuyết ngoại thôn trong dân gian, họ đều tin.

Mặc dù đạo thánh là một trong những giáo phái lớn nhất trên thế giới, nhưng tại Trung Quốc, sự chú ý mà nó nhận được thực sự không cao lắm.

Một vài ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người Tề Đằng Nhàn, ý định giết người mãnh liệt, nhưng không ai dám ra tay.   

Không thể nào, tên khủng bố vừa mới giết chết nhiều người ở Hương Sơn, trong chớp mắt, đã trở thành tổng giám mục phía nam của Thánh Giáo.

Việc đầu tiên mà Tề Đằng Nhàn làm khi đến Hương Sơn không phải là đi gặp Dương Quan Quan hay Hứa Trường Ca hoặc những người khác, mà là đi thẳng tới gia tộc họ Quý.

Trên chiếc taxi đi tới nhà họ Quý, Tề Đằng Nhàn lấy ra một chiếc áo choàng lớn màu đỏ từ túi hành lý của mình. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc tột cùng của tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, hắn đã mặc nó lên.

"Ngài linh mục, chúng ta đã đến nơi rồi!" Người tài xế nhắc nhở sau khi đến nơi.

"Linh mục? Tôi rõ ràng là tổng giám mục!" Tề Đằng Nhàn cảm thấy không hài lòng và cười khổ.   

Hắn đã mất rất nhiều tiền để trở thành người đứng đầu, nhưng những kẻ không biết lại nghĩ hắn là một linh mục bình thường, điều này khiến hắn cảm thấy không hài lòng!

Sau khi thanh toán tiền cho tài xế, Tề Đằng Nhàn xuống taxi, mặc chiếc áo choàng lớn màu đỏ và cầm cây quyền trượng của tổng giám mục, đi về phía cổng nhà họ Quý.  

"Cốc! Cốc! Cốc!"  

Hắn gõ cửa.   

Người mở cửa lần này vẫn là ông già mặc trang phục Đường mà hắn đã gặp lần trước.   

Khi ông già mặc trang phục Đường nhìn thấy hắn, khuôn mặt không còn giữ được nét thư thái nữa, lúc đó ông ta kinh ngạc nói: "Ngươi còn dám tới?!"

Tề Đằng Nhàn cười một cái, nói: " Tại sao tôi không dám tới?" Tôi là tổng giám mục của khu vực phía Nam Thánh Giáo, tôi nghe nói người nhà họ Quý cũng theo đạo, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến thăm và truyền bá phúc âm của Thánh Thượng!"

Ông già mặc trang phục Đường nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên kinh ngạc, nói: "Ngươi thật sự không tới để giết người hay phá hoại chứ?"
Chương 1027 Ác mộng

Quý Khải với đôi mắt mờ mịt bước ra khỏi phòng, nhìn thấy một người thánh sĩ mặc áo đỏ đang ngồi trong phòng khách, anh ta không thể không ngạc nhiên.

Anh ta ngay lập tức chạy đến và kêu lên: "Thưa Cha, gần đây con luôn cảm thấy mơ hồ, và con không thể cảm nhận được sự hiện diện của Chúa Thánh Thần… Từ khi bị ác quỷ xâm phạm, con luôn đau yếu…"

"Con có tội... Xin Chúa hiển linh hãy tha thứ cho tội lỗi của con!" "Cha thương xót, xin Cha hãy xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng con..."

Tề Đằng Nhàn sững sờ, dường như, sự việc lần trước đã để lại hằn sâu vết thương tâm lý cho Quý Khải, ngay lúc này, tự mình đi lên cầu nguyện?!

Ông cụ Quý cũng không khỏi sững sờ, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên.

Quý Khải buồn bã nói: "Con rất cần sự cứu rỗi của Thánh Chủ, đưa con trở lại cuộc sống bình thường, hiện tại mỗi ngày con đều gặp ác mộng..."

Tề Đằng Nhàn ho khan một tiếng, giơ cây quyền trượng lên, nói một cách chậm rãi: "Ôi, đứa con tội nghiệp của ta, lí do con luôn gặp ác mộng là bởi vì con vẫn còn nợ Chúa một khoản tiền. "

"Cái gì?!"

Khi Quý Khải nghe thấy điều này, anh ta ngẩn người một chút, rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Anh ta chớp chớp mắt thật mạnh, nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của Tề Đằng Nhàn, đột nhiên sợ tới mức suýt nữa thì ngồi xuống đất.

Tề Đằng Nhàn nói với vẻ mặt nghiêm trọng: "Nếu như con không nhanh chóng trả nợ cho Thánh Chủ, vậy thì Thánh Chủ sẽ phái ta đến để trừng phạt con!"

Quý Khải cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khuôn mặt đầy kinh ngạc và sợ hãi, anh ta nói với giọng run rẩy: "Ngươi, ngươi..."Thật sự là ngươi....Đợi đã, tên khủng bố tàn bạo nhà ngươi!"

Sắc mặt của ông cụ Quý nhanh chóng thay đổi, trầm giọng quát lên: "Quý Khải, cháu nói chuyện với tổng giám mục với thái độ như vậy sao?"

"Tổng giám mục?"

"Chiếc áo choàng màu đỏ của giám mục!"

"Quyền trượng của tổng giám mục?! "

Sau khi nghe xong những lời của ông lão Quý, Quý Khải cẩn thận nhìn vào quần áo và cây gậy của Tề Đằng Nhàn, đột nhiên kinh ngạc.

Anh ta đã không quan tâm tới những tin tức gần đây, chỉ tập trung vào việc nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe, giờ phút này, nhìn thấy Tề Đằng Nhàn đột nhiên trở thành tổng giám mục, anh ta ngay lập tức chết lặng.

Vừa rồi, anh ta còn tưởng rằng đây là linh mục mà ông nội Quý đặc biệt mời đến để tư vấn tâm lý cho anh ta, vì vậy, anh ta cứ đi thẳng tới chỗ của Tề Đằng Nhàn để cầu nguyện...

Tề Đằng Nhàn vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nói: "Có lẽ Quý Khải đã quên, lúc trước anh ta có đánh cược với tôi rồi sao? Chúa thần chính là người chứng kiến của cuộc cá cược này! "

Ông lão Quý không nhịn được mà hỏi: "Cháu đã đánh cược gì với ngài ấy?"

Quý Khải tức giận tới mức đỏ mặt, anh ta cảm thấy bức bối một lúc lâu, mới nói: "Lúc hắn nói sẽ trở về Hương Sơn thăm nhà họ Quý, cháu nói sợ hắn không có dũng khí đến, sau đó, cháu đánh cược với hắn một mục tiêu nhỏ..."

Sau khi ông lão Quý nghe xong, ông không thể nói nên lời.

Với dáng vẻ như hiện tại, thì cháu có gì để cá cược?

"Bây giờ, tổng giám mục đã đến và còn mang theo ánh sáng của Chúa! Quý Khải, cháu nợ tiền của thánh chúa, nên bây giờ đã tới lúc trả, nếu không, ta sẽ để cho đại diện của Chúa trừng phạt cháu! Tề Đằng Nhàn thẳng thắn nói, giơ cây gậy trong tay lên, "Lời nguyền Avadaso, ngươi có biết không?!"

Ông lão Quý thở dài thật sâu, nói với Quý Khải: "Nếu cháu sẵn sàng cá cược và thua, thì cháu phải giữ đúng lời hứa của mình."

Quý Khải cắn răng, tìm sổ chi phiếu, ký vào tờ ngân phiếu tiền mặt một tỷ, rồi đưa cho Tề Đằng Nhàn.

"Hửm? Mục tiêu nhỏ mà ta nói, sao ngươi biết nó là đồng tiền gì!" Vẻ mặt của Tề Đằng Nhàn nghiêm trọng nói.

"Cái gì? Ngươi đang nói đùa gì vậy, mục tiêu nhỏ của chủ tịch Vương là đồng tiền nước Hoa, mục tiêu nhỏ của ngươi lại trở thành đồng tiền vàng sao, tại sao?!", Quý Khải tức giận nói.

"Chúa Thánh là người phương Tây, tất nhiên, phải dựa trên tiền tệ của phương Tây làm chuẩn mực. " Tề Đằng Nhàn nhẹ nhàng dùng quyền trượng đập xuống bàn, trịnh trọng nói.
Chương 1028 Hình xăm

Đối với một tỷ mũi kim của nhà họ Lý, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình cũng nên quay trở lại Hương Sơn.

Ở Hương Sơn có rất nhiều người muốn lấy mạng Tề Đẳng Nhàn, ít nhất có hai ông chủ lớn là Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sênh muốn chém kẻ đã đánh chết con trai bọn họ thành trăm ngàn mảnh.

Nhưng mà người ta hiện tại đã là đại chủ giáo của thánh giáo khu vực phía Nam, không một ai dám hành động liều lĩnh vào lúc này.

Nếu có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng thì tốt, nhưng nếu đánh hổ không chết thì hậu quả sẽ không phải là điều mà bọn họ có thể chịu được.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, Tề Đẳng Nhàn liền gọi điện cho Dương Quan Quan để hỏi xem cô ấy đang ở đâu và chuẩn bị đi tìm Dương Quan Quan.

Dương Quan Quán cười nói: "Tôi ở nhà chờ anh, tôi còn mang cho anh hai tín đồ đây.”

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khó hiểu, tín đồ gì cơ?

Đợi sau khi quay về biệt thự của Dương Quan Quan, hắn liền nhìn thấy hai người Dạ Ma và Oán Quỷ đang thờ tượng thánh ở trong sân.

" Mẹ nó, anh không phải là tín đồ Phật giáo sao?" Tề Đẳng Nhàn đá một cái sau mông Oán Quỷ, đạp hắn ta như chó ăn phân mà ngã xuống đất.

"Phật? Phật gì? Tôi rõ ràng là một tín đồ trung thành của thánh giáo mà. Điều duy nhất có thể khiến tôi rung động chính là ánh hào quang của thánh chủ mà thôi!" Oán Quỷ bò dậy, một mặt thần thánh nói: “Chỉ là giáo chủ nói rằng thế giới này bị vấy bẩn, tôi nhất định phải giết hết chúng sinh thì thế giới này mới trở nên trong sạch, sau đó tôi mới có thể trở về trong vòng tay của người được..."

Dạ Ma ho khan một tiếng, nói: "Nhị đương gia, tôi không giả vờ nữa, đã đến lúc thể hiện thân phận tín đồ thánh giáo hơn hai mươi năm của tôi !"

Nói xong lời này, hắn ta phanh ngực ra, bên trên xuất hiện một hình xăm, đó là giá chữ thập của thánh giáo.

Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy hình xăm này thì không khỏi dở khóc dở cười, chẳng phải đây là hình xăm mới hay sao? Có lẽ gần đây mới xăm đúng không?

"Sau khi hai người này nhìn thấy anh trở thành giáo chủ của thánh giáo, bọn họ lập tức tuyên bố sẽ đi theo thánh giáo!" Dương Quan Quan mặc một bộ đồ thể thao đơn giản bước ra khỏi phòng, cười một cách bất đắc dĩ.

Sau khi Dương Quan Quan bước lên, nhìn thấy vương trượng trong tay Tề Đẳng Nhàn, hai mắt cô ấy chợt sáng lên, đưa tay ra giật lấy.

Sau khi lấy được vương trượng, Dương Quan Quan giơ lên, quơ quơ mạnh hai cái rồi nói: “Cũng chẳng có ích gì!”

Tề Đẳng Nhàn đen mặt nói với Dương Quan Quan: "Tôn giáo không phải là học viện ma pháp. Đây chỉ là quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của giáo chủ mà thôi, nó không phải ma trượng!"

Dương Quan Quan thở dài đáp lại hắn: "Sáu mươi tỉ mĩ kim để mua được thứ này? Thật là hao huyết mà!"

Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy thiệt, nhưng hắn có thể làm gì được? Ngoại trừ thánh giáo thì còn có tôn giáo nào có thể tẩy trắng được cái danh kẻ khủng bố của mấy anh đây chứ?

Oán Quỷ nói với Tề Đẳng Nhàn: "Kính thưa ngài đại chủ giáo, xin hãy làm lễ rửa tội cho tôi, rửa sạch tội lỗi và để tôi nghe phúc âm của thánh chủ..."

Dạ Ma cũng không chịu thua kém, hắn ta cũng quỳ xuống đất, nói: “Tôi muốn xưng tội với thánh chủ. Tôi có tội… Đại chủ giáo, xin hãy ban cho tôi ánh sáng để sau khi chết, tôi vẫn có thể trở về trong vòng tay của thánh chủ.”

Mí mắt của Tề Đẳng Nhàn giật giật, hắn giơ tay tát mỗi người cái tát nhớ đời.

"Ở Hương Sơn còn giáo đường, bản thân lại mẹ nó đi tìm thần phụ!" Tề Đẳng Nhàn không vui nói.

Trong lòng hắn còn đang cảm thấy khó chịu vì sáu mươi tỉ mĩ kim của mình đây, hai tên này lại đến đây vỗ loạn mông ngựa, vỗ đến móng ngựa luôn rồi, Tề Đẳng Nhàn có được sắc mặt tốt mới là lạ.

Ý định ban đầu của Dạ Ma và Oán Quỷ là cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đã trở thành đại giáo chủ rồi, vậy thì tín ngưỡng kia là đòn bảy không thể chê, bản thân cũng đi tin vào thánh giáo, ngày tháng về sau ở nhà tù U Đô không chừng có thể tốt hơn được.

Nhưng làm sao hai người bọn họ biết được Tề Đẳng Nhàn đã bỏ ra vô số mĩ kim để làm đại giáo chủ, máu thịt và trái tim của hắn đều đau đớn, đau đến mức hai quả trứng của Tề Đẳng Nhàn cũng đau...

Dạ Ma còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Oán Quỷ tóm lại, thấp giọng nhắc nhở hắn ta: "Sẽ bị đánh chết đấy!"

Dạ Ma run rẩy, ngay lập tức ngừng nói.

Đợi sau khi Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đi vào phòng, hắn ta mới quay sang Oán Quỷ hỏi: "Ý cậu là gì? Vỗ mông ngựa vỗ sai rồi sao? Chúng ta là tín đồ cùng giáo hội, cậu phải nhắc tôi đi.”

Oán Quỷ nói với vẻ mặt cổ quái: “Ai là tín đồ cùng giáo hội của cậu?”

"Chúng ta đều tin vào thánh chủ chứ sao!" Dạ Ma sửng sốt một chút, sau đó hắn ta cau mày.

“Thánh chủ là ai?” Oán Quỷ kinh ngạc hỏi.

Dạ Ma há hốc mắt miệng.

Oán Quỷ tiếp tục nói: “A Di Đà Phật, bần táng này tin vào ba ngàn chư Phật ở phương Tây, Vô Biên Bồ Tát, Kim Cương Như Vân, Bát Bách La Hán... Nhưng lại không tin vào thánh chủ nào!”

Dạ Ma đột nhiên nổi giận nói: "Hoà thượng điên, mẹ nó cậu là người đầu tiên cải đạo, bây giờ lại đổi đạo về rồi? Cậu có ý gì, cậu là đồ khốn nạn!"

Oán Quỷ chắp tay hành lễ, nói: “A Di Đà Phật, lòng thành kính của tôi đối với Phật tổ không thể lay chuyển như núi Tu Di cao chín vạn trượng!”

"Thí chủ Dạ Ma, xin đừng loạn ngôn nữa, coi chừng bần tăng sẽ siêu độ cậu!"

Mặt Dạ Ma đen lại và như muốn giết chết hắn ta.

Oán Quỷ vội vàng nói: "Này, cậu không nhìn ra sao? Nhị đương gia cũng không vui vẻ làm đại giáo chủ, tâm tình hắn rất không tốt! Vừa rồi Dương tiểu thư còn nói hao huyết sáu mươi tỉ mĩ kim... Tề Đẳng Nhàn chính là dùng sáu mươi tỉ mĩ kim mua chức đại giáo chủ này. Cậu nhắc tới lễ rửa tội và xưng tội trước mặt hắn, đây chẳng phải là chọc vào chỗ đau của hắn sao?"

Dạ Ma rốt cục cũng hồi phục tinh thần, kinh ngạc nói: "Lời cậu nói có vẻ có đạo lý..."

“Còn hơn cả có đạo lý ấy chứ!” Oán Quỷ nói: “Vì vậy, tốt hơn hết là cậu nên thành thật tin vào Phật tổ của tôi đi.”

Dạ Ma tức giận nói: "Vậy thì lão tử phải làm sao chứ? Cậu nói đổi là đổi, lão tử còn có hình xăm đây!"

Dạ Ma vừa nói vừa vỗ mạnh vào hình xăm giá chữ thập trước ngực mình.

Oán Quỷ sắc mặt cổ quái nói: "Vậy thì cậu cứ nghiêm túc tin tưởng thánh giáo đi!"

“Vậy thì nhị đương gia sẽ không giết tôi sao?” Dạ Ma muốn trực tiếp làm thịt Oán Quỷ, tên khốn nạn lừa gạt đồng đội này, phải treo đầu ba ngày ba đêm để hả giận.

"Cái này không trách tôi được, cậu nói muốn xăm hình là để bày tỏ lòng thành kính đối với thánh giáo trước mặt nhị đương gia, tôi cũng không ép buộc!" Oán Quỷ lùi lại một bước, thản nhiên nói.

Dạ Ma muốn đưa tay ra bóp cổ hắn ta cho đến chết, mới đầu khi xem truyền hình trực tiếp, là tên điên nào đột nhiên cải đức tin chứ? Dạ Ma học theo lại còn đi xăm hình.

Kết quả thì sao chứ?

“Lão tử lập tức đi rửa hình xăm!” Dạ Ma nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đừng làm thế, cậu có hình xăm lại rửa sạch đi, rất dễ bị coi là dị đoan! Nếu cậu trở thành dị đoan, nhị đương gia cũng sẽ giết cậu." Oán Quỷ sắc mặt nghiêm túc nói.

Dạ Ma sửng sốt một lát, sau đó lại cảm thấy có lý, đáp lại: "Vậy lão tử nên làm gì bây giờ?"

Oán Quỷ trả lời: "Hay cậu lại cùng tôi tin Phật? Chúng ta cùng nhau giết, giết, giết, giết, giết hết chúng sinh, dọn sạch rác rưởi trên thế gian, và cùng nhau thành Phật!"

Khuôn mặt gầy đến mức quá đáng của Dạ Ma lập tức cứng ngắc, một lát sau, hắn ta rầu rĩ quay đầu vừa đi vừa nói: "Tôi giết cậu, mẹ nó.”

Rõ ràng Dạ Ma cũng cảm thấy Oán Quỷ không đáng tin cậy, đơn thuần chỉ là tín đồ lừa đảo mà thôi!

Dạ Ma đi xóa hình xăm.

Hình xăm vừa mới xăm lại phải lập tức rửa sạch, vết sưng tấy trên da thịt vẫn còn chưa biến mất…

Thao tác của thợ xăm mạnh mẽ như hổ, khiến Dạ Ma phải chịu đau thành hai trăm năm mươi.

"A a a, đau chết lão tử rồi... Một bao gạo phải gánh lên bao nhiêu tầng!" Dạ Ma nằm trên ghế, mồ hôi lạnh toát, nhìn tia laze xóa đi hình chữ thập trên ngực từng chút một.

Trải qua thời gian dài đau đớn kịch liệt, Dạ Ma cuối cùng cũng xem như buông lỏng.

Dạ Ma mang theo thân xác mệt mỏi đi về, mới đi được mấy bước liền nhìn thấy một ông già.

Ông già thoạt nhìn tinh thần sáng láng, tóc và râu đã điểm bạc nhưng lưng vẫn thẳng.
Chương 1029 Hồng Thần Sách

Dạ Ma chỉ vừa nhìn đã biết, tên này nhất định là tu luyện công phu, hơn nữa bản lĩnh còn không tồi.

Chỉ có điều, anh ta cũng chẳng lấy làm lạ gì, nhìn xong chỉ muốn rời đi.

Nhưng ông lão này cũng chú ý đến anh ta, bèn tiến lên khoác vai anh, cười nói: "Chàng trai này, có muốn theo ta học võ công không? Ta truyền cho cậu võ công bị thất truyền!".

Dạ Ma không nhịn được móc trong túi ra năm mươi đồng, nói: "Cầm lấy đi!".

"Cái gì vậy?". Ông lão sửng sốt hỏi.

"Như lai thần chưởng đó!". Dạ Ma khó chịu nói.

Ông lão nhất thời không nói nên lời, anh ta cho rằng mình là kẻ nói dối sao?

Ông lão mỉm cười, nói: "Võ công của cậu không tồi, hơn nữa trên người mang theo sát nghiệt nặng nề, có lẽ vì vậy mà tu luyện khó khăn. Cậu theo ta học võ công, đảm bảo ta truyền lại võ công thất truyền cho cậu, ít nhất năm năm, đảm bảo võ công cậu có chuyển biến lớn, dám nói tung hoành tứ hải!".

Dạ Ma híp mắt, nói: "Có đúng không? Ông mà lợi hại vậy à?".

Ông lão giơ tay lên, cách một khoảng không mà nhấn nhẹ vào lồng ngực Dạ Ma, vậy mà Dạ Ma cảm thấy một lực mạnh mẽ đánh anh ta văng lên trời.

Anh ta thở không ra hơi, lúc sau mới cả kinh nói: "Ngoại cương?!".

Ông lão gật đầu, nói: "Có muốn học không?".

Dạ Ma hỏi: "Sao lại dạy tôi?".

"Bởi vì ta sống không được bao lâu nữa, cho nên muốn tìm một đứa học trò để truyền thụ võ công. Ta thấy cậu cũng không tệ!". Mặt mũi ông lão vui vẻ nhìn Dạ Ma, thản nhiên nói.

Tuy nhiên Dạ Ma cảm thấy chuyện tốt không thể tự nhiên rơi từ trên trời xuống, dù gì anh ta cũng kinh qua giang hồ nhiều năm, lập tức cảnh giác, lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này có phần không ổn.

Ông lão nói: "Hả? Cậu không muốn à? Cái này rất tốt với cậu mà, là cơ hội ngàn năm có một đó!".

Khi đang nói chuyện, ông lão khoác vai Dạ Ma.

"Quên đi, cho cậu chiêm ngưỡng một chút bản lĩnh của ông đây! Hôm nay có một cô gái theo dõi ta, hôm nay ta đã để cô ta biết khó mà lui". Sau khi nói xong lời này, ông lão liền bắt đầu khoác vai Dạ Ma kéo anh ta đi chỗ khác.

Dạ Ma không phản kháng gì, ngược lại còn muốn xem ông lão này nói liên thiên cái gì.

Ông lão đưa Dạ Ma đến một công viên, nhàn nhạt nói: "Đi theo ta lâu như vậy, cuối cùng cũng lộ mặt rồi à? Cậu đường đường là Trung tướng Long Tinh, giấu đầu lòi đuôi, thật khó nhìn".

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ngay trước mắt Dạ Ma, khiến anh ta kinh hãi, đây chẳng phải Ngọc Tiểu Long sao?

"Hồng Thần Sách, ông đã quên mình đã nói gì à? Tuyệt đối không được bước nửa bước vào Hồng Quyền mà, là Hồng Quyền phái ông đến Hương Sơn à?". Giọng điệu Ngọc Tiểu Long lạnh lùng, cô nói.

"Cô gái à, tuy cô là một cao thủ xứng danh Trung tướng, nhưng dầu gì cô cũng còn trẻ, người bên trên đều là bậc cao thủ, cô không xứng để chung mâm với bọn họ đâu". Ông lão được gọi là Hồng Thần Sách cười nói, nhìn Ngọc Tiểu Long từ đầu đến chân: "Quả nhiên đàn bà không thua kém gì đàn ông, chỉ trong mấy năm mà cô đã có nhiều tiếng tăm như vậy rồi".

Ngọc Tiểu Long chứng kiến Hồng Thần Sách đứng bên cạnh Dạ Ma chỉ thấy nhức đầu, nhưng cũng không nói thêm gì.

Dạ Ma theo dõi đối thoại của hai người, nắm được thông tin then chốt, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi khiếp sợ, ông lão này đến từ tổ chức Hồng bang thần bí, Hồng Quyền đó ư?

Nghe đồn, tất cả những cao thủ Hồng Quyền kia đều do Hồng bang bồi dưỡng ra được, nhất định Hồng bang sở hữu tất cả tuyệt học chân truyền!

Mà song hành với Hồng bang còn có Long Môn không thua kém gì, lại có thêm một tổ chức Vọng Nguyệt Các, không thiếu gì cao thủ trong đó.

Nhưng suy xét lại thì Hồng bang vẫn chiếm thế thượng phong, dù sao Hồng bang vốn có lịch sử lâu đời.

Ngọc Tiểu Long cũng nắm được rõ ràng, Hồng Thần Sách có thể đi đến Hương Sơn chính là do trao đổi lợi ích giữa những nhân vật cấp cao.

Hơn nữa, cô hiểu rằng một nhân vật lợi hại hết lần này tới lần khác lảng vảng ở Hương Sơn, người mà bọn họ nhắm tới chính là hắn!

Trải qua sự việc của Lục Chiến Long, cô cũng hiểu ra vài đôi điều khi sự bình tĩnh và tình thế chung là quan trọng, nhưng đôi khi, niềm đam mê cũng không thể thiếu.

Khi đó Tề Đẳng Nhàn nếu không đứng ra ắt sẽ mất đi toàn bộ hy vọng, hai chữ chính nghĩa này sẽ còn có ai nguyện ý tin tưởng vào chứ?

Sự dũng cảm của hắn khiến mọi người trên thế giới hiểu rằng không có lợi ích đơn thuần, vẫn còn tình bạn và chính nghĩa sáng ngời tồn tại, hơn nữa có người sẵn lòng hi sinh thân mình để bảo vệ chúng bằng mọi giá. Vì vậy, người ta không bị lung lay bởi câu chuyện này mà càng thêm tin tưởng vào chính kiến của mình, tìm mọi cách phản kháng, lật đổ giới cầm quyền độc tài.

"Nhiều lời vô ích, nếu ông không chịu quay trở lại Hồng quyền, vậy thì để tôi cho ông lãnh giáo chiêu thức!". Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng vén hai bím tóc, mở hai chân đứng tấn, hơi khom người, trên người tràn đầy ý chí chiến đấu.

Hồng Thần Sách hướng về phía Dạ Ma nói: "Sẽ để cho cậu xem một chút bản lĩnh công phu chân chính của ông đây! Ắt sẽ thay đổi suy nghĩ của cậu!".

Dạ Ma không khỏi run lẩy bẩy, cho dù bản lĩnh của ông có cao siêu đến đâu, nhỡ mà bị Ngọc Tiểu Long đánh tơi bời, vậy thì chẳng phải cả hai ta đều bị nhốt vào tù hay sao?

"Ta không giết cô, nhưng sẽ khiến cô sống không bằng chết". Sắc mặt Hồng Thần Sách lạnh lùng, ông nói.

"Ông đã đến cảnh giới đó, cho dù bản lĩnh cao siêu thế nào thì cũng không thể đánh bại tôi!". Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, giẫm mạnh chân trên nền đất, phát ra hai tiếng nổ to như hai quả đạn pháo.

Dạ Ma vừa nhìn khóe miệng ngay tức khắc kéo cao lên, vị Ngọc tướng quân này bản lĩnh cao cường, một thời gian không gặp đã có thể luyện đến trình độ này!

Nếu bây giờ Ngọc Tiểu Long còn trong ngục tù U Đô, khả năng ngoài Tham Lang, Nhậm Xuân từng làm vệ sĩ cho Gusinsky thì chẳng có ai là đối thủ của cô.

Anh ta mới vừa lĩnh ngộ được bí mật của nội đan, đương nhiên nhìn ra được đan trong bụng cô ta, trong nháy mắt khí huyết, trọng tâm cơ thể và năng lượng đã quy tụ về đó!

Anh ta vẫn chưa đạt đến trình độ đó nữa.

Đương lúc anh ta đang tự hỏi tại sao thì Ngọc Tiểu Long đã vọt tới chỗ Hồng Thần Sách, một cú nhảy đã có thể bật xa cự ly mười thước, cơ thể nhẹ nhàng như chim hạc, nhưng cơ bắp lại mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng.

Cô giơ tay lên, gồng cứng các nhóm cơ lưng, sức mạnh truyền qua cánh tay, cô giương tay như tư thế chim hạc trắng, giữ cơ thể cân bằng, lại tựa như Nhất Phi Trùng Thiên vậy.

Hồng Thần Sách vừa thấy chiêu này của Ngọc Tiểu Long đã biết ngay đó là Bạch Hạc Lưỡng Sí, cả người lập tức căng cứng, ánh mắt tập trung nhìn.

Trong nháy mắt khi quyền của Ngọc Tiểu Long sắp chạm tới, Hồng Thần Sách vặn mình, thân hình già nua song lại rắn rỏi uyển chuyển, lập tức lao đến.

Dạ Ma chứng kiến ông lão này thể hiện võ công, cảm thấy hơi hít thở không thông, ông lão này thật đúng là cao thủ xé toạc hư không, được diện kiến thần minh!

Chỉ khi đạt đến cảnh giới này, kĩ năng võ thuật và cơ thể mới không bị ảnh hưởng bởi tuổi tác mà suy yếu dần. Cảnh giới như vậy, cho dù là trước thời khắc sắp chết đôi ba phút cũng có thể đội mồ sống dậy, đánh ra những quyền pháp uy lực khiến người khác kinh sợ.

Hồng Thần Sách đối mặt với công kích hung mãnh của Ngọc Tiểu Long, không lùi mà còn tiến tới, từng bước lấn át cơ thể đối phương, đánh ra một đòn như muốn nghiền nát cơ thể cô, muốn trực tiếp đánh vào tâm cô ta.

Thế tiến công của Ngọc Tiểu Long bị chặn trong nháy mắt, cô lập tức khép chân lại, ưỡn ngực về phía trước, như muốn đẩy đòn tấn công của Hồng Thần Sách trong ngực ra ngoài.
Chương 1030 Ngọc Tiểu Long

Sau khi Ngọc Tiểu Long phòng ngự đòn tấn công hung mãnh của Hồng Thần Sách, cô giơ tay phải lên, thét lên một tiếng trên không trung rồi đánh thẳng vào ót của Hồng Thần Sách.

Khi cô ra đòn tấn công, cánh tay lúc trước vốn mềm mại bỗng chốc trở nên cứng như đá, từng thớ gân nổi lên gân guốc trên da thịt, từng thớ cơ phối hợp nhịp nhàng với nhau, cả cánh tay cô bỗng nặng như chì, mạnh mẽ không sao tả nổi.

Đòn roi của Thái Cực Quyền luôn nổi tiếng vì sự hung hãn, bởi vì đối tượng võ thuật của đòn roi không phải là roi mềm mà là loại roi thép được Uất Trì Kính Đức sử dụng!

Đối mặt với sự hung hãn trong đòn đánh của Ngọc Tiểu Long, cũng không hoảng loạn, ông ta nhẹ nhàng xoay người một cái, đan điền trong cơ thể tựa như một dòng suối lạnh lẽo, tự do biến hoá.

Một bàn tay từ dưới xương sườn lặng yên thò ra, không dùng chút sức lực nào, chỉ lặng lẽ chạm vào eo Ngọc Tiểu Long, ngón tay sắp đâm vào!

Ngọc Tiểu Long không thể ngồi không, mặc dù công phu của Hồng Thần Sách mạnh mẽ đến đâu, đạt đến cảnh giới ra đòn không phát ra tiếng động, nhưng Thái Cực quyền của cô vẫn có thể cảm nhận rõ chuyển động của đối phương rõ như ban ngày, cô sẽ nắm bắt thời khắc ra đòn, hạ một đòn mạnh vào các đốt ngón tay của Hồng Thần Sách.

Một chiêu này của cô tràn đầy uy lực, tựa như uy lực từ một khẩu đại bác bắn ra vậy. Bị một lực mạnh mẽ đánh vào, lại thêm quyền ý cường hãn, tạo ra một vụ nổ năng lượng, dễ dàng khiến người ta như ngửi được mùi thuốc súng.

Quyền ý như thế này vô cùng thượng thừa, có thể ảnh hưởng đến tâm thức đối phương, tác động mạnh vào tinh thần và nhận thức của họ.

Bất thình lình, chợt một bàn tay xuất hiện từ phía sau người Ngọc Tiểu Long, nhẹ nhàng nhấc lên, năm ngón tay uyển chuyển như đoá hoa sen nỡ rộ, mang theo quan niệm nghệ thuật “hoa sen vàng trồng trong lửa” trong đan dược của Đạo giáo.

Lông mày trắng của Hồng Thần Sách nhẹ nhàng cử động, biết rằng mình không thể để Ngọc Tiểu Long bắt được hai cánh tay, nếu sơ sảy, xương cốt sẽ lập tức bị cô ta bẻ gãy!

Ông ta lắc vai, vội vàng rụt cánh tay lại, đồng thời nhấc chân phải lên xoay vòng trong không trung đá mạnh vào chân Ngọc Tiểu Long.

Kỹ năng của Ngọc Tiểu Long không còn như trước nữa, toàn bộ xương khớp của cô linh hoạt đến phi thường, đặc biệt là khi cô làm điều đó, trọng tâm của cô tập trung vào khu vực xương cụt, giống như một con chuồn chuồn chạm vào nước không để lại dấu vết, nhẹ nhàng và khéo léo.

Khi gặp phải thế tiến công bất ngờ không thể cản phá, xương cụt cô lại giống một chú chuồn chuồn nổi trên mặt nước, thời điểm một lực mạnh mẽ gần đến, lập tức bật ngược về sau, tránh khỏi được sát chiêu.

Quả nhiên, theo cột sống của Ngọc Tiểu Long giật lên, toàn thân cô nhẹ nhàng bật về phía sau.

Ở một bên, Dạ Ma lặng lẽ quan sát cuộc chiến, chỉ thấy quyết định rút lui của mình vô cùng khôn khéo, khiến anh ta cảm thấy mờ mịt trong lòng.

Nhưng Hồng Thần Sách cũng không buông tha cho Ngọc Tiểu Long, ông ta đuổi theo, lại một cước đá Ngọc Tiểu Long, đánh trúng vào âm đạo của Ngọc Tiểu Long!

"Lão già này hung hãn như vậy, bất kể là quyền ý hay lực quyền hay thể lực đều trên cơ Ngọc Tiểu Long!" Dạ Ma không khỏi kinh hãi, "Nhưng, hắn nói tuổi thọ của hắn không dài... Được rồi, coi như Thọ Nguyên Xương đả thương tên này cũng vô dụng, lão nhị cũng muốn vặn đầu hắn!"

Sau khi Ngọc Tiểu Long rút lui, thân thể cô yếu đi hẳn, cảm giác đau đớn từ thắt lưng truyền đến, cho dù có dùng đến đòn đánh Lâu thủ ảo bộ.

Mặc dù bị Hồng Thần Sách đá vào âm đạo, nhưng động tác của cô vẫn không chút thay đổi.

Sau khi giữ chặt một chân của Hồng Thần Sách, Ngọc Tiểu Long chắp năm ngón tay lại, ngón tay giống như tia kiếm, khiến người ta có cảm giác hoảng sợ, chỉ về phía bụng dưới của Hồng Thần Sách!

Ngực bụng Hồng Thần Sách bỗng nhiên co rụt lại, khó khăn lắm mới tránh được chiêu Hải đế châm của Ngọc Tiểu Long, lưng ông ta cong lên như con tôm, hai cánh tay giang rộng, trực tiếp đập vào đầu và vai của Ngọc Tiểu Long, chính là chiêu thức song chảm truỷ!

Thời khắc này tựa như lúc Lý Nguyên Bá nâng chuỳ chém giết kẻ thù.

Cho dù phía trước có là một ngọn núi, tất cả đều bị đánh cho tơi bời y như nhau!

Vẻ mặt Ngọc Tiểu Long vẫn như cũ, cô dồn trọng tâm vào thắt lưng, cả cơ thể được cường hoá, đối mặt với hai quyền tiến đánh tới, cô giang hai cánh tay ra, nhẹ nhàng di chuyển.

Chỉ có điều, thực lực của đối phương quá mức hung mãnh!

Mặc dù Ngọc Tiểu Long không còn dị năng, nhưng ông ta vẫn là bị chấn động, sắc mặt tái nhợt, từng bước từng bước nặng nề lùi về phía sau.

"Quả nhiên, thằng nhãi này Tề Đẳng Nhàn này nói không sai, gặp phải người chênh lệch thực lực quá lớn, thứ gọi là bốn lạng địch ngàn cân vốn không đáng tin cậy. Hơn nữa cũng chỉ là nhu kình, không thể đả thương ta được!". Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng.

Vừa rồi Hồng Thần Sách mới đánh ra hai quyền, bộc phát ra năng lượng xé toạc hư không, cho dù Ngọc Tiểu Long cố gắng giảm bớt uy lực, nhưng nguồn năng lượng quá lớn, căn bản là cô vẫn phải nhận về, không thể dỡ bỏ tận gốc được.

Cái gọi là mượn lực chỉ là dẫn lực của đối phương làm cho cơ thể đối phương mất thăng bằng, mới đạt được hiệu quả đánh trả.

Thái Cực quyền chân chính không chỉ để đánh người, mà còn dùng để bộc phát ra năng lượng mạnh mẽ trong nháy mắt.

Hai quyền vừa rồi của Hồng Thần Sách bị Ngọc Tiểu Long đỡ được, lập tức thuận thế áp chế cánh tay, nghiêng người đánh tới!

Khi cánh tay bị tấn công, nó bắt đầu dính đầy máu và trở nên dày hơn gấp đôi, gấp ba lần, như thể một thanh sắt lớn đã nhảy qua.

"Hô!"

Ngọc Tiểu Long hung hãn thở ra một hơi, bàn chân nhảy trên mặt đất, né tránh mấy lần.

Cơ thể cô nhanh như chớp, cô lao tới bên trái Hồng Thần Sách và đấm mạnh vào thắt lưng ông ta.

Trong mắt Hồng Thần Sách không khỏi toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Ông ta chính là một cao phủ bất khả xâm phạm, dù cho hao mòn thể lực, tổn thương thể xác cũng đều có thể tự mình hồi phục.

Thế nhưng, là người có sinh mệnh yếu ớt, thọ nguyên cắp cạn, tinh thần khó mà kiên định! So chiêu cùng cao thủ như Ngọc Tiểu Long, thứ bị tiêu hao nhiều nhất chính là tinh thần, nếu hao tổn quá độ, chỉ e đang đánh giữa trận có thể lăn quay ra chết bất đắc kì tử, đó cũng là chuyện dĩ nhiên.

Cũng chính bởi vì điều này, Ngọc Tiểu Long mới có thể đơn thương độc mã khiêu chiến đến với Hồng Thần Sách!

Vì vậy, hô hấp của Hồng Thần Sách nháy mắt đột ngột trở nên nặng nhọc.

Ánh mắt Dạ Ma chỉ mờ đi khi nhìn thấy Hồng Thần né nắm đấm của Ngọc Tiểu Long, sau đó liên tục tiến lên ba bước, sau ba bước này, mỗi lần ông ta tiếp đất, cả nền đất dường như rung chuyển!

Cùng với ba bước, còn có ba cú đấm!

Ba cú đấm này khiến anh ta cảm thấy khó tả, không nhân lực nào có thể sánh bằng.

Khi Ngọc Tiểu Long nhận được cú đấm đầu tiên, bàn tay của Ngọc Tiểu Long đã thả lỏng sức lực, khuôn mặt xinh đẹp của cô đột nhiên đỏ bừng, rồi tái nhợt.

Nhận quyền thứ hai, cô dùng tới chiêu thức Lãm tước vĩ, sắc mặt chuyển sang xanh xao.

Ở quyền thứ ba, cô trực tiếp dùng chiêu Như phong tự bế đẩy uy lực ra ngoài, nhưng trọng tâm cơ thể lại dồn vào ngay chính xương cụt, cơ thể chịu một đòn công kích mạnh mẽ, xương cụt và trọng tâm như một con chuồn chuồn đạp nước, vừa rơi xuống đã lập tức mượn lực bắn người về phía sau.

Lần bay này của Ngọc Tiểu Long, lưng cô va vào một cây đại thụ, chân phải cô nhấc lên, từ từ lui về sau chống đỡ, mượn lực đỡ của cây mà đạp một cái, cả người lập tức bắn về phía trước.

Chỉ trong nháy mắt, khi cô vừa bắn mình lên thì cây đại thụ ở phía sau kia ngã rầm xuống, phát ra tiếng "oành!" dữ dội.

"Còn muốn đánh sao? Nếu tiếp tục đánh thì ta không nương tay đâu". Hồng Thần Sách nhìn Ngọc Tiểu Long, chậm rãi nói.

Dưới mũi Ngọc Tiểu Long chảy ra hai dòng máu đỏ tươi, đúng là chảy máu mũi, cô giơ tay quẹt ngang lau đi vết máu, nói: "Quả thật đúng là cao thủ đã diện kiến thần linh, dù bao nhiêu tuổi vẫn có thể chiến đấu".

Sau khi cô lau sạch máu mũi, không khỏi cười cười một tiếng, đứng giữa bốn bề yên lặng, thét lớn: "Tới đi!".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom